1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khanh vốn giai nhân - Sói Xám Mọc Cánh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 35:

      Editor: salemsmall


      "Kể từ trước khi chàng thích ta, ta cũng mang dáng vẻ như vậy rồi. Cả đời này, bản thân ta đều được nguyên vẹn, cũng thể nào cho chàng Tiểu Tứ nguyên vẹn được. Cho nên, bất kể chàng ban phát cho ta thứ tình như thế nào, ta cũng đều vui vẻ chịu đựng, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng may mắn."
      _______________________


      Tiểu công chúa xinh đẹp đến từ Tây Lý và vị huynh trưởng vương tử tuấn của nàng rất giống nhau, có thể lưu loát tiếng Trung nguyên, khuôn mặt và bộ dạng xinh đẹp, tính tình hoạt bát. Mới vào cung ngày, có rất nhiều lời khen ngợi nàng ta. Nghe , khi nàng ta gặp mặt hai vị Thái hậu, ngay cả người luôn luôn soi mói và hà khắc như Đoan Mật Thái hậu cũng đối xử với nàng ta rất ôn hòa.

      Tây Lý Vương tử có lẽ là ở nội điện, trao đổi với Hoàng đế về vấn đề biên cương của hai quốc gia. Đại hoàng tử và Lục hoàng tử thể nào cũng theo. Mộ Dung Nham vốn dĩ có tâm tham dự, nhưng tiểu công chúa này cứ tấc rời sau lưng , mà cũng tiện bỏ rơi nàng ta.

      Lúc Kỷ Nam đến đó, chỉ thấy đoàn cung nhân hầu hạ hai người chuyện. Tiểu công chúa ngửa mặt cười hồn nhiên xinh đẹp, mà Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta cũng nghiêng mặt, cặp mắt đào hoa điên đảo chúng sinh kia đong đầy dịu dàng, vẻ mặt khiến cho người ra rung động biết bao.

      Dạ yến còn chưa bắt đầu, nhưng trong nháy mắt, Kỷ Nam no đến mức dạ dày bị trướng đau.

      Thủy Khấu Khấu cũng bước tới, sóng vai đứng cùng nàng, cũng nhìn hai người. Sau lúc lâu, nàng ấy hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu sang với Kỷ Nam: "Kỷ Nam, chúng ta là bạn tốt, ngươi hãy thành cho ta biết, có phải khi ở Tây Lý, trêu chọc người ta hay ?"

      Kỷ Nam ngẩn ra, thề thốt phủ nhận: " có!"

      Thủy Khấu Khấu hiển nhiên là tin, nhưng cũng thể làm gì, chỉ biết cắn môi giậm chân, nhìn về phía xa xa bên kia rồi chợt quay người lại, kéo lấy Kỷ Nam bước , thở phì phò: " nhìn ! nhìn ! Có cái gì hiếm lạ chứ!"

      Kỷ Nam bị nàng ấy túm nghiêng ngả chao đảo, nhìn vào hai mắt nàng ấy hỏi: "Khấu Khấu, ngươi thích ?"

      Thủy Khấu Khấu đột nhiên dừng bước, mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, nghẹn lời: "Ta..."

      Nữ tử Đại Dạ mặc dù trời sinh có tính tình quả cảm hào sảng, nhưng khi đứng trước tình ái vẫn ngượng ngùng. Nàng ấy bị Kỷ Nam hỏi thẳng như vậy, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

      Kỷ Nam thấy vẻ mặt này của nàng ấy, khỏi thầm thở dài.

      Đây là nương rất tốt: xinh đẹp, thông minh, dũng cảm, trượng nghĩa. Quả thực là trời sinh đôi với người kia. Hơn nữa, nàng ấy luôn coi nàng là bằng hữu. Khi ở Tây Lý rất nhiều lần ra tay tương trợ. Thủy thừa tướng cũng vì vậy mà giúp đỡ Kỷ Đình rất nhiều khi Đoan Mật Thái hậu hãm hại Kỷ gia.

      Kỷ Nam nhớ đến nụ hôn dịu dàng triền miên của Mộ Dung Nham, lại nhìn vẻ mặt ửng hồng như ráng mây của Thủy Khấu Khấu trước mặt, trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa sợ hãi.

      Thủy Khấu Khấu vặn xoắn chiếc khăn trong tay, lúc sau mới ngẩng đầu lên, thấy bốn bề vắng lặng, nàng ấy hạ quyết tâm, ghé sát vào tai Kỷ Nam, vui sướng : "Khắp Thượng Kinh này, tìm ra người thứ hai nào giống ... Trong lòng ta cũng vậy! Tuy rằng gia gia ta hài lòng về nhất, nhưng ta thầm hạ quyết tâm rồi. Kỷ Nam, ngươi phải giúp ta!"

      Kỷ Nam khó xử nhìn nàng ấy, dám đồng ý, mà chỉ cúi đầu xuống. Ánh nắng dần tắt, mặt nàng như có bóng tối bao trùm, lông mi như cánh bướm nhàng rung động.

      ***

      Khai yến.

      Vấn đề biên cương giữa hai nước Tây Lý và Đại Dạ, hiển nhiên là được song phương bàn bạc và lên kế hoạch vô cùng thuận lợi. khuôn mặt Mộ Dung Thiên Hạ lúc nào cũng tươi cười, ngồi bên cạnh ông còn có Nhị hoàng tử Điện hạ được ông xem trọng nhất và Vương tử.

      Hai vị hoàng tử này, người sâu sắc, tuấn lãng; người mặt mày dịu dàng, ôn nhuận như ngọc. Lúc này sánh vai ngồi bên nhau, khiến toàn bộ đám nữ quyến ở đây dời được tầm mắt. box Tiểu thuyết Edit + Sáng tác dj33nd44nl33qujyd00n

      Tiểu công chúa Khuynh Thành im lặng ngồi bên cạnh làm bạn với huynh trưởng. Dọc đường , nàng ta được Hoàng hậu nương nương gọi tới tâm mấy câu, sau khi trở về ngồi xuống giữa Tây Lý Vương tử và Nhị hoàng tử Điện hạ. Nàng ta ỷ vào việc mình còn tuổi, lại vừa được Hoàng hậu nương nương khen ngợi là hoạt bát đáng , nên rót cho hai vị hoàng tử mỗi người ly rượu, rồi cười khích lệ.

      Tây Lý Vương tử dĩ nhiên là chỉ cười rồi cầm lên uống. Mộ Dung Nham lại liếc về phía xa xa nhìn chút, mới cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

      nhìn về nơi đó, nơi Kỷ Nam ngồi, bên phải nàng là Đại hoàng tử và Lục hoàng tử, bên trái là Thủy Khấu Khấu rầu rĩ vui. Lúc Mộ Dung Nham nhìn sang, lòng nàng nhất thời gõ trống thùng thùng, cảm thấy vui sướng sao nên lời.

      Thủy Khấu Khấu kéo ống tay áo nàng, dùng khẩu hình miệng hỏi: " nhìn ta phải ?"

      Kỷ Nam như du tiên, cười ngây ngô, gật đầu lung tung.

      Thủy Khấu Khấu vui vẻ, định cái gì nữa, lại nghe thấy Hoàng đế phía hỏi: "Chà? sao?"

      Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng hậu mỉm cười dịu dàng, giọng bẩm báo gì đó với Hoàng đế, lát sau, hoàng đế ngồi thẳng người lên, liếc nhìn Khuynh Thành công chúa , cười hỏi: "Hoàng hậu , tiểu công chúa nguyện vì chúng ta múa khúc góp vui?"

      Khuynh Thành ngậm quả nho, nghe vậy liền hé miệng cười, nhìn sang Tây Lý Vương tử trưng cầu ý kiến, Vương tử gật gật đầu, đến lúc này nàng ta mới đứng lên, cất giọng trong trẻo : "Hoàng đế bệ hạ, liệu Khuynh Thành có thể cả gan trèo cao Nhị Hoàng tử Điện hạ... thỉnh tấu khúc cho Khuynh Thành múa được ?"

      Nàng ta được nửa dừng lại chút, khiến cho ít người ở đây lòng dạ cũng bị xoắn xuýt lại.

      Hoàng đế nhìn về phía Nhị hoàng tử của mình, Mộ Dung Nham liền đứng lên, bước lên phía trước theo ý Khuynh Thành công chúa.

      Hiển nhiên là Khuynh Thành vô cùng cao hứng, lôi kéo ống tay áo của tới trước đàn. Mộ Dung Nham liền cười nhạt, ngồi xuống dưới ánh mắt của mọi người. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, vươn tay tùy ý gảy vài cái chiếc đàn cổ, sau đó làm ra vẻ bất mãn với tiếng nhạc đơn điệu này, hơi nhíu nhíu mi lắc đầu rồi lần nữa nhìn về nơi Kỷ Nam ngồi.

      Chỉ nghe dịu dàng mở miệng: "Khấu Khấu, có nguyện lên cùng ta hợp tấu khúc vì công chúa điện hạ hay ?"

      Quả nhiên người nhìn là Khấu Khấu... Kỷ Nam nắm chặt ly rượu, mặt có chút cảm xúc.

      Đôi lông mày màu hoa râm của Thủy Thừa tướng hơi nhướng lên, Thủy Khấu Khấu cũng để ý đây là tình
      [​IMG]




      Mọi người có thời gian ghé qua mấy bộ ta ed ủng hộ nha

      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong-nhuoc-thanh-ngon.28880/

      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-huyet-phuong-cung-cung-truong-nguyet.30040/

      https://cungquanghang.com/threads/xuyen-khong-ta-de-yeu-hau-tuyet-de-lanh-the-quy-tich-do-do.29166/
      TrâuThanh Hằng thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 36:

      Edit: salemsmall


      Nhiều khi, mọi người để ý phải là hình dáng của vật cũ, mà là những vật cũ ấy là minh chứng cho việc bọn họ từng có thời gian tươi đẹp.

      Kỷ Nam khép lại cuốn sách tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ bầu trời, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

      đời này, ai đối xử với nàng tốt hơn .

      ___________________________


      Ban đêm, Kỷ Nam lăn qua lộn lại ngủ được, bất luận là mặt hay thân thể đều có cảm giác lạ lạ.

      Ngẫm lại gần đây, càng lúc nàng càng mất nhiều thời gian để dùng vải quấn ngực vào sáng sớm. Vì để che giấu bộ ngực ngày càng phập phồng lớn lên của mình, bụng nàng cũng quấn càng lúc càng dầy.

      Mới vừa rồi khi ở phía sau ngọn núi giả, ánh trăng mập mờ , lại cường thế, nhất thời nàng thể giãy dụa, chỉ có thể mặc dùng tay gây khó dễ. giờ, trong đêm khuya yên tĩnh, nàng nằm trong màn trướng, lăn qua lộn lại hồi tưởng lại cảnh tượng ấy, đúng là... Hoang đường! Dj.en=Đa;an+L]e_Q-uuy-Đ\on

      Trước ngực vẫn còn ỉ đau. Kỷ Nam kéo mạnh tấm chăn lụa lên che kín đầu, cả người lặng lẽ lăn qua lộn lại giường lớn.

      Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng vang , Kỷ Nam cảnh giác ngồi dậy, quát khẽ: "Ai?!"

      ai trả lời.

      Nàng dứt khoát nhảy xuống giường, chỉ thấy cánh cửa sổ phía Tây mở rộng, ngoài cửa sổ, góc áo bào màu xanh nhạt chợt lóe rồi biến mất.

      Kỷ Nam ngẩn ra, đuổi theo hai bước đến phía trước cửa sổ, ngang qua bàn học phát bàn có thêm quyển sách. Bên bìa sách bằng tơ lụa tinh tế, có nét bút rồng bay phượng múa mà nàng quen thuộc: Trúc chi từ.

      Tim Kỷ Nam đập mạnh cái, nàng vươn tay cầm lên. Cung nữ gác đêm bên ngoài khoác áo bước nhanh tới, tưởng nghe thấy tiếng Kỷ Nam, hỏi: "Tiểu tướng quân, có gì sai bảo ạ?"

      Kỷ Nam nhanh như cắt xoay người sang chỗ khác, giấu cuốn Trúc chi từ ra sau lưng. Nàng ho khan tiếng, vờ như có việc gì : "Ta ngủ được, xuống dưới tìm sách đọc chút. có việc gì đâu, ngươi ngủ , cần hầu hạ ta."


      Đuổi được cung nữ rồi, nàng mới tới bên cửa sổ, mở cửa ra, nhưng sớm còn bóng dáng của Mộ Dung Nham nữa.

      Người này, hơn nửa đêm còn tới đây, cũng chưa gặp mặt sao? Kỷ Nam thò người ra bên ngoài cửa sổ, có chút mất mác nhìn ngó hết Đông lại đến Tây.

      Đêm nay trăng sáng. Nàng ngồi bậu cửa sổ, dựa vào ánh trăng lật xem thứ trong tay.

      Quyển sách này dày như vậy, đều là tự viết sao?

      Trong này, có mấy khúc, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, nên tuyệt tích mà còn người nào biết. Nàng cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà chép lại được hai câu nhưng về sau cũng quên mất việc này. hiểu vì sao lại để tâm nhớ kỹ, còn mấy bao công sức để tìm kiếm trong những bản sách cổ đơn lẻ, tập hợp thành cuốn đại bản Trúc chi từ như vậy. Cuốn này, so với cuốn mà nàng từng kể với đọc khi ở trong thư phòng của mẫu thân, còn chính xác và tỉ mỉ hơn.

      Cũng đẹp hơn rất nhiều.

      Nhiều khi, mọi người để ý phải là hình dáng của vật cũ, mà là những vật cũ ấy là minh chứng cho việc bọn họ từng có thời gian tươi đẹp.

      Kỷ Nam khép lại cuốn sách tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ bầu trời, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

      đời này, ai đối xử với nàng tốt hơn .


      Lúc này, ở ngoai cửa phía Tây, dưới tàng cây hoa đào lớn cách nàng xa, bóng dáng bạch y vừa rồi cố chấp đột nhập vào trong phòng lẳng lặng đứng đó. Dii3n=Đ..an+L;;e_Q`uy-Đ'o'n

      Lúc đến, hạ quyết tâm đánh thức nàng. Nhưng lúc này, khi nhìn thiếu nữ nhắn ngồi bậu cửa sổ lặng lẽ mỉm cười, nhìn chằm chằm, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy hối hận. Lẽ ra nên để cho nàng tỉnh giấc rồi còn bỏ như vậy.

      đời này, thứ gì đáng để cho phải quan tâm hơn nàng.

      Mộ Dung Nham vui sướng nhếch miệng cười, cũng lặng lẽ mà dịu dàng ngắm nhìn nàng.

      Ngày hôm sau khi lâm triều, Hoàng đế bắt đầu đề cập đến việc nghị hòa với Tây Lý với các đại thần để cùng nhau thương nghị.

      Đại đa số đều cho rằng hòa thân là phương án thỏa đáng nhất... Khi hai nước có mối quan hệ thông gia, ít nhất bảo trì tình hữu nghị và thường xuyên qua lại thăm viếng nhau trong vài thập niên về sau.

      Hoàng đế nghe bọn họ thảo luận xong, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Thần Võ đại tướng quân, trận chiến Tây Lý là do ngươi tay đánh hạ, ngươi thấy thế nào?"

      Cả đêm qua Kỷ Nam ngủ ngon, nên lúc này đầu óc ong ong kèm theo buồn ngủ. Bất chợt bị Hoàng thượng chỉ điểm, nàng bị dọa, tự chủ được mà giật nảy mình.

      Cái giật mình này, khiến cho Trung Dũng Vương đứng ở phía trước bên tay trái bất giác nở nụ cười.

      "Bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng chúng đại thần rất có lý!" Kỷ Nam hơi tỉnh táo, ngẫm nghĩ lát mới : "Trận chiến với Tây Lý, mặc dù Đại Dạ thắng nhưng đại quân của ta bị tổn thất nặng nề, cần thời gian để điều chỉnh lại. Mà hai thành Hạ Thành và Hành Châu thành chịu đựng quá đủ chiến hỏa tàn phá rồi, cũng cần thời gian để tu sửa và phục hồi."

      Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu, lại quay sang Nhị hoàng tử mà ông hài lòng nhất, giọng điệu mang theo chút chế nhạo: "Trung Dũng vương của trẫm, ngươi có cao kiến gì ?"

      Trung Dũng Vương trẻ tuổi vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ lạy, "Nhi thần dám, " cung kính mà ôn hòa, dừng chút mới liếc nhanh sang Kỷ Nam quỳ bên cạnh, cao giọng : "Thần đồng ý với Thần Võ đại tướng quân."

      Hoàng đế nở nụ cười, có chút vui mừng gật gật đầu, rồi quay sang toàn thể đại thần văn võ trong triều, đùa vui : "Nhìn hai người bọn họ, trẫm mới cảm thấy bản thân mình già . Nhưng mà, có những người trẻ tuổi như vậy thay trẫm thủ hộ Đại Dạ, tương lai, Đại Dạ nhất định càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Trẫm sắp được bình an hưởng thụ tuổi già rồi."

      Hoàng đế rất ít khi bày ra vẻ mặt ôn hòa như vậy khi lâm triều, tức thời, tất cả mọi người đều nắm chặt cơ hội, tâng bốc Mộ Dung NHam và Kỷ Nam lên đến tận trời. Hai người này quỳ cạnh nhau, khóe mắt ngẫu nhiên nhìn sang nhau, rồi lập tức dời , khóe miệng cũng bất giác khẽ cười.

      Hạ triều, những lời ca ngợi này vẫn như cơn sóng thủy triều vây quanh lấy hai người, từ đại điện ra đến ngoài thềm đá dài, hai người dường như nhích được nửa bước chân.

      "Kỷ, Nam!" Bỗng nhiên dưới bậc thềm truyền đến tiếng quát chói tai, giống như tiếng sấm khiến cho những thanh ồn ào này đều tiêu tán hết.

      Mọi người nhìn lại, chỉ thấy nương Thủy Khấu Khấu xinh đẹp nhà Thủy Thừa tướng cưỡi ngựa chạy như bay đến. Dưới nắng sớm, nàng mặc thân quần áo đỏ tươi phi như bay tới. Đẹp đẹp , nở rộ chói lọi dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng hiểu sao, lại khiến cho người ta có cảm giác nhìn thấy tuyệt vọng và bi thương trong đó.

      Sau
      [​IMG]

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 37:

      Edit: salemsmall d-đ=l!q$đ


      Trong vạn dặm hồng trần này, khắp nơi đều là thể hoặc thân bất do kỷ, khó khăn lắm mới có thể có người muốn cùng ngươi đời kiếp, chỉ mong ngươi được như ý.

      _______________________

      Cửu hoàng tử Mộ Dung Thác năm nay mới mười bốn tuổi, sao có thể đánh thắng được Mộ Dung Tống cao lớn trưởng thành. Hai tên tiểu thái giám mà ta mang theo bên mình tiến lên khóc lóc cầu xin tha thứ, lại bị người thị vệ bên người Mộ Dung Tống nhàng ném vào hồ nước , thiếu chút nữa chết chìm.

      Nhóm cung nhân khác, đương nhiên biết phải che chở cho Lục hoàng tử, con ruột của Hoàng hậu nương nương, nên cố tình ngăn bên này để bên kia dễ dàng đánh: Bốn năm gã thái giám tiến lên giữ chặt tay chân Cửu hoàng tử, mặc kệ Mộ Dung Tống bạt tai ta.

      Mắt thấy Cửu hoàng tử bị đánh chảy đầy máu mũi máu mồm, đại ma ma theo dạy dỗ Cửu hoàng tử vội vàng sai người tìm viện binh.

      Trong cung này, nếu người có thể phạt Lục hoàng tử dĩ nhiên là đế hậu và hai vị Thái hậu nương nương đều có thể, nhưng nếu đến khuyên trời dưới đất chỉ có người mới có thể khuyên nổi.

      Khi Mộ Dung Nham và Kỷ Nam tới, lửa giận của A Tống vẫn ngút trời, dùng chiêu thức học được từ Kỷ Nam, liên hoàn đá vào ngực và bụng Cửu hoàng tử. xuống chân vừa hung ác vừa mạnh mẽ. Bọn thái giám theo Cửu hoàng tử cũng sợ ta gặp chuyện may nên ra sức che chắn cho, nhưng đều bị đá ngã lăn đất.

      Kỷ Nam hít ngụm khí lạnh, lên giữ lấy . A Tống mắt đỏ như hạt châu, hung hăng hất tay nàng ra, khiến nàng bị lùi mạnh về phía sau.

      Cuối cùng vẫn là Mộ Dung Nham lên tiếng quát ngừng lại: "A Tống! Đệ định đánh chết Tiểu Cửu đấy à?!"

      Mộ Dung Tống nghe vậy thu tay, quay lại, gương mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh lúc này tràn đầy sát khí thô bạo, "Cái miệng ta chỉ toàn phun phân, lưu lại làm gì, bằng đánh chết !"

      Mộ Dung Nham tiến lên bước, cứu Cửu hoàng tử ra khỏi tay A Tống.

      Lau khô vết máu còn đọng lại mặt Mộ Dung Thác xong, lại ấm giọng hỏi: "Cửu đệ, đệ gì mà khiến cho Lục ca của đệ tức giận đến nỗi phải đánh đệ như vậy?"

      Mộ Dung Thác vốn là đứa trẻ ngang ngược như tảng đá, mới vừa rồi bị A Tống hành hung như vậy cũng khóc tiếng. Nhưng lúc này, khi nhị ca dịu dàng nhìn ta, hỏi ta, ngược lại vẻ mặt ta lại lộ ra sợ hãi, miệng ngập ngừng, biết phải trả lời thế nào.

      Mộ Dung Nham nhàng vỗ ta trấn an, "Hả?"

      Ánh mắt Cửu hoàng tử dao động giữa Kỷ Nam và Nhị ca, sau lúc lâu ấp úng, mới lẩm bẩm : "Bây giờ... Bây giờ mấy đám người kia đều , Nhị ca vốn dĩ thích nữ tử, chỉ thích, chỉ thích nằm dưới thân Kỷ tiểu tướng quân..."

      "Ngươi còn dám !" Mộ Dung Tống nhất thời lại nổi trận lôi đình, phi lên vô cùng độc ác đá liên tiếp vào giữa mặt Cửu hoàng tử.

      Mộ Dung Nham chau mày, nhàng dùng tay áo, khiến Lục hoàng tử có khí thế như sấm dậy bị bắn ra bên ngoài. Nếu phải Kỷ Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ được, có lẽ cũng bị rơi vào trong hồ rồi.

      A Tống tập tễnh bám lấy Kỷ Nam đứng lên, vô cùng uất ức : "Nhị ca... ta bậy!"

      Mộ Dung Nham lạnh nhạt: "Đương nhiên là ta biết."

      Biểu cảm của A Tống thoáng dịu lại đôi chút, nhóm cung nhân xung quanh nghe vậy, mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng thôi... Nhị hoàng tử Điện hạ minh thần võ của bọn họ, rốt cuộc cũng muốn làm sáng tỏ lời đồn rồi sao?!

      "Ta làm sao có thể nằm dưới được." Mộ Dung Nham vân đạm phong khinh.

      Rầm rầm... Lục hoàng tử Điện hạ tôn quý của Đại Dạ hai chân mềm nhũn, lập tức ngã lăn ra đất dậy nổi.

      Mà nhóm cung nhân xung quanh, thoáng cái đều hóa thành tượng đá...

      Trở lại điện Triêu Dương, Mộ Dung Nham lập tức sai người thay quần áo, bôi thuốc cho hai vị Hoàng tử, quả nhiên vừa mới xử lý gọn gàng sạch cho hai người này xong, có cung nhân vội vã chạy tới truyền chỉ: Từ Hiếu Thái hậu triệu kiến Nhị điện hạ cùng hai vị Lục, Cửu hoàng tử.

      Mộ Dung Nham thở dài, lệnh cho người này đưa A Tống qua, còn để Cửu hoàng tử lưu lại trong điện, sau đó tự mình đưa Kỷ Nam ra ngoài điện.

      "Thái hậu đau lòng tôn nhi, đến lúc đó khó tránh khỏi trút giận lên đầu nàng, nàng về nhà thôi. Mấy ngày nay, Diễm Dương trưởng công chúa cũng bình tĩnh hơn nhiều rồi, náo loạn với nàng như mấy hôm trước nữa đâu." di*end@nl3quuyd()n

      Kỷ Nam hỏi: "Vậy còn chàng? Thái hậu chỉ trích chàng sao?"

      " cho bà tình hình thực tế, có lẽ ."

      Kỷ Nam vốn ngửa mặt, khi lời này cũng nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng bỗng nhiên trợn trừng lên. Trong nháy mắt đó, thậm chí vẻ mặt của nàng cũng có chút căm hận.

      Mộ Dung Nham khỏi cười khổ.

      " nữ hài tử tốt như vậy, hà tất gì chứ..." nhìn nàng, ánh mắt phức tạp thôi, giọng như thể thở dài.

      Lát sau, dời ánh mắt khỏi gương mặt nàng, nhìn cây hoa đào trong viện, giọng càng thêm mơ hồ, lầm bầm như tự giễu: "Ta cũng hà tất gì chứ?"

      "Là tại ta." Kỷ Nam bỗng nhiên lên tiếng, thái độ khác thường, im lặng như trước nữa, "Là tại ta... Ỷ sủng mà kiêu."

      Nàng nở nụ cười, giống như vừa trút được gánh nặng nên xúc động thừa nhận.

      Trong nụ cười xin lỗi của mình, nàng cũng nỗ lực muốn biểu đạt cho biết mình cảm thấy chút đắc ý, khiến trái tim Mộ Dung Nham như vừa được ướp mật, nhịn được đưa tay ra nhéo nhéo mặt nàng.

      "Được, là vì nàng có thể ỷ sủng mà kiêu."

      Trong cơn gió xuân mát lành dễ chịu, hoa đào bên ngoài hành lang rơi xuống làm mặt đất phủ đầy cánh hoa màu hồng. hành lang dài rộng lớn bóng người. Bạch y công tử dịu dàng cúi đầu, bờ vai còn đọng lại cánh hoa đào. Thiếu nữ phẫn nam trang ngửa mặt nhìn, người so với hoa còn xinh đẹp hơn bội lần.

      Bên cạnh cửa điện cách đó xa, có cái đầu nho ló ra, tò mò nhìn sang bên này, cung nhân phía sau giọng khuyên nhủ: "Cửu hoàng tử Điện hạ! Cửu hoàng tử Điện hạ!"

      Kỷ Nam quay đầu nhìn thoáng qua rồi lại quay về cười tủm tỉm giọng cáo biệt với : "Ta đây!"

      Mộ Dung NHam gật đầu, trước khi lại giữ nàng lại. nghĩ ngợi lúc, khi dặn dò những lời này, giọng trầm xuống có ý cảnh giác: "Tiểu Tứ, ngàn vạn lần đừng để ý đến Kiêu Dương !"

      Kỷ Nam tránh ánh mắt của đứa nào đó, khẽ kéo ống tay áo , "Ta biết, chàng cũng phải chú ý mọi thứ nhé."

      Kỷ Nam về nhà, do dự
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 38:

      Edit: salemsmall


      người là thân tổ mẫu * của , người là phụ thân , cả hai đều vì mà "Hao hết tâm tư".

      (* - bà nội ruột)

      __________________

      Từ Vân cung.


      Hoàng hậu nương nương vẫn luôn ôn nhu nhàn thục, lúc này lại trương ra bộ mặt đen kịt, ngồi bên dưới Từ Hiếu thái hậu, dáng vẻ tức giận thôi, trừng mắt nhìn con trai bảo bối của mình. Mà A Tống, nhìn như đàng hoàng tử tế quỳ mặt đất, nhưng lại quay sang góc mà mẫu hậu nhìn thấy, vẻ mặt vô cùng bất cần.

      Từ Hiếu Thái hậu răn dạy lâu rồi mới quay đầu lại giọng phân phó cung nhân: "Mang thêm cho Lục hàng tử hai cái đệm nữa ."

      Mộ Dung Nham hành lễ đứng lên, ngẩng đầu thấy Thủy Khấu Khấu, đứng bên cạnh Từ Hiếu Thái hậu.

      hơi nở nụ cười với nàng.

      Thủy Khấu Khấu trợn trừng mắt với , ánh mắt như đao, hận thể xẻo của mấy miếng thịt.

      Từ Hiếu Thái hậu vẫy vẫy tay với Cửu hoàng tử: "A Thác, mau lại đây với Hoàng tổ mẫu!"

      Cửu hoàng tử qua, bị bà kéo vào trong lòng.

      Từ Hiếu thái hậu xoa mấy vết thương mặt , biểu cảm vô cùng đau lòng: " là... Chỉ là mấy tiểu hai tử nô đùa với nhau thôi, mà sao lại bị thương thành như vậy chứ?!"

      Sau đó bà lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận : "Người đâu, đưa mấy tên nô tài theo Cửu hoàng tử ra ngoài hết cho ta! Truyền ý chỉ của ai gia: " đám người vô dụng! Phải xử lý nặng, đánh chết mới tốt!"

      "Hoàng tổ mẫu xin bớt giận..." Mộ Dung Thác sợ hãi vái lạy tổ mẫu, giọng xin tha: "Hoàng tổ mẫu thứ tội, việc này là do tôn nhi tốt, trêu chọc Lục ca trước. Cầu xin Hoàng tổ mẫu trách phạt mình tôn nhi thôi ạ, đừng liên lụy người vô tội!"

      Từ Hiếu thái hậu vừa nghe những lời này của Cửu hoàng tử, nhất thời ngẩn người, vẻ mặt bà lập tức giãn ra rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng nhàng hơn ít: "Ai gia còn hiểu mấy đứa hay sao! Đùa giỡn liền động thủ, cũng biết nặng ... Nhưng mà, phụ hoàng ngươi thường , nam nhi Đại Dạ chúng ta dư thừa tinh lực, trong lúc huynh đệ vui đùa cũng so đo công phu, nên tưởng mà trách phạt." Lúc này, bà thay đổi hoàn toàn thành tổ mẫu từ ái, "Nếu muốn trách phạt cũng sợ! Có hoàng tổ mẫu của ngươi ở đây rồi!"

      Cửu hoàng tử tạ ơn, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dập đầu.

      A Tống quỳ đất dùng khóe mắt lườm ta, khinh thường bĩu môi.

      Từ Hiếu Thái hậu kéo Cửu hoàng tử ngồi bên cạnh mình, lại mệnh cho cung nhân lấy chút đồ ăn vặt cho , còn mình quay sang cười với Mộ Dung Nham, : "Thấy hai đệ đệ hư hỏng đánh nhau, ngươi lên cho mỗi đứa cái tát còn phải là yên tĩnh sao? Thế nào? Ngươi đường đường là Trung Dũng Vương, còn sợ phạt nổi hai đứa chúng nó hay sao hả?"

      Mộ Dung Nham vừa nghe biết tất cả những lời ở Ngự hoa viên được truyền đến nơi này rồi. Đây là Thái hậu muốn hỏi câu kia là hay giả.

      Mộ Dung Nham vẫn chỉ khẽ mỉm cười, giả ngu nghe ra ý tứ trong lời của bà, cũng tiếp lời bà.

      Từ Hiếu Thái hậu đợi hồi lâu thấy có động tĩnh gì, bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Thủy Khấu Khấu đứng bên, "Ngươi xem, tính tình của Nham Nhi là như vậy đấy. Người khác cái gì, cũng muốn giải thích, cho dù ta là Hoàng tổ mẫu của cũng vậy."

      Lời này ý tứ ra sao đều , Mộ Dung Nham có muốn tránh cũng thể tránh, nhưng khi định mở miệng Khấu Khấu mỉm cười, dịu dàng lên tiếng: "Khấu Khấu cũng cảm thấy Nhị hoàng tử Điện hạ như vậy phải! Thái hậu nương nương vì huynh ấy như vậy, huynh ấy nên vì sợ lão nhân gia ngài lo lắng mà ngay cả chữ cũng ."

      Từ Hiếu Thái hậu cười gật đầu cái, Thủy Khấu Khấu lập tức xoay chuyển lời : "Nhưng mà, nếu như hôm nay thần nữ bị rơi vào hoàn cảnh như vậy, có lẽ cũng ... Thanh giả tự thanh như thế, huống chi người tôn quý như Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta. Hai vị Thái hậu cùng với Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương tới, đằng này, những người khác và đám nô tài, đâu có tư cách gì nghe Nhị hoàng tử Điện hạ giải thích?"

      Lời này trước dìm xuống sau kéo lên, trước châm chọc sau khen ngợi, rất tài tình, cũng rất nỗ lực khơi gợi câu chuyện. Từ Hiếu thái hậu nghe xong, lần thứ hai trong ngày cảm thấy sửng sốt. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

      Sau đó bà liền nở nụ cười, nhìn Mộ Dung Nham im lặng , cách sâu xa: "Nham Nhi, Khấu Khấu nương đúng là hồng nhan tri kỉ của ngươi."

      Đây là giọng điệu trêu ghẹo tiểu bối của Thái hậu, nên đám ma ma trong phòng đều cười khẽ theo. Giữa lúc trong phòng khí vui vẻ, Mộ Dung Nham xin phép cáo lui, đúng lý hợp tình cùng Thủy Khấu Khấu sóng vai bước ra khỏi điện.

      Ngoài điện có ai, Thủy Khấu Khấu lập tức nhảy ra, cách xa đoạn.

      Mộ Dung Nham tự nhận mình sai, sờ sờ cái mũi nở nụ cười.

      "Mới vừa rồi, phải cám ơn muội rồi." dịu dàng với nàng ấy.

      Thủy Khấu Khấu sớm sai người dắt ngựa của mình tới, cũng ngại đây là trong cấm cung, xoay người liền lên ngựa, hiển nhiên là muốn đứng đợi với .

      Nàng ấy vung tay, roi ngựa vang lên tiếng vút,
      [​IMG]
      bellchuongTrâu thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 39:

      Edit: salemsmall


      " có làm sao? Ngộ Bạch ngươi, từ trước đến nay luôn có tiếng là vô tình, vậy mà phải cũng lưu lạc đến bước đường này hay sao?" Mộ Dung Nham cười vô cùng xinh đẹp, trong đó còn mang theo chút hả hê, "Ở trong lòng Kỷ Nam, ta chỉ hơn Đại Dạ mà thôi. Còn ngươi sao? Tình địch của ngươi lại là tiểu thiếu nữ phẫn nam trang mới mười sáu tuổi đầu."

      ___________________

      sớm nghĩ đến, chung quy cũng ngày phải thành thân. Die nd da nl e q uu ydo n

      Người muốn dâng hiến cả cuộc đời này cho Đại Dạ là nàng, vậy nên dù thế nào, nàng cũng có tư cách khiến bị liên lụy.

      Nhưng mà vì sao, trong lòng nàng... Vẫn chua xót đến thế!

      Kỷ Nam ngồi bên giường cạnh cửa sổ ở trúc lâu, thở dài thườn thượt. Nàng nâng tay che mặt, định lui về phía sau lại bị người nào đó nắm lấy bờ vai.

      Nàng nghe thấy mùi này liền biết trở lại, quay đầu cười với . cũng cười, sau đó cúi xuống hôn nàng.

      Mộ Dung Nham hôm nay vội vàng cách khác thường, trong lúc răng môi quấn quýt, thậm chí còn có chút hung ác. Kỷ Nam bị ép mở miệng. Đến khi có thể thở được, nàng chợt thấy trong khí truyền đến mùi máu tươi thoang thoảng, mơ mơ hồ hồ "Ưm" tiếng. Ngay sau đó, môi lại đau xót, bị răng nanh của đụng vào tạo thành vết thương , tơ máu chảy ra. Mùi máu tươi ngòn ngọt ngấy ngấy nhất thời lấn át mùi hương thoang thoảng vừa rồi. ngậm chặt vết thương của nàng, dịu dàng cẩn thận mà tinh tế mút vào. Kỷ Nam bị mút cả người run lên, nhất thời nhớ được gì nữa.

      Giường này chỉ cao cỡ nửa người. Nàng ngồi ở , cúi người sợ tiện nên lâu sau vươn tay đẩy nàng nằm xuống, sau đó khẽ chống người lên giường, vội vàng đè nàng lại.

      Hai người cùng nằm, khiến giường trúc phát ra tiếng kêu làm cho người ta rùng mình. Kỷ Nam cảm thấy lỗ tai ngứa, vô cùng sát phong cảnh cười khúc khích.

      Mộ Dung Nham nhổm dậy, bất đắc dĩ nhìn nàng.

      Kỷ Nam bị đè ép nữa, thoải mái nằm giường, nghiêng đầu ngước nhìn , trong mắt mơ hồ có ý cười. Trông đẹp mắt, nhìn thế nào cũng thấy đẹp. người tốt như vậy mà lại thích nàng, còn đối xử với nàng rất tốt.

      Nàng nhịn được đưa tay, ôm lấy hai má .

      Mộ Dung Nham cũng nhìn chằm chằm nàng. Đôi con ngươi trong vắt của nàng có thể khiến cho nội tâm bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Thấy nàng đưa tay đến, nghiêng đầu làm bộ muốn cắn.

      Nàng cười hì hì né tránh, tay chuyển thành ôm eo , "Vừa rồi vì sao chàng lại mất hứng thế hả?"

      Nàng nhàng hỏi.

      Mộ Dung Nham nhìn vào mắt nàng, : "Phụ hoàng muốn ta cưới công chúa Tây Lý này. Ta từ chối, ông ấy rất tức giận, lệnh cho ta trở về đóng cửa suy nghĩ."

      Kỷ Nam nghe xong, lúc lâu sau mới : "Ta biết chàng như vậy."

      Giọng nàng rất .

      "Trong lòng ta nghĩ, nhất định chàng đồng ý, vụng trộm cảm thấy tốt quá. Tiểu công chúa kia xinh đẹp như vậy mà chàng cũng động tâm. Nhưng mà ngẫm lại, ta thà rằng chàng động tâm với nàng ấy." Nàng cười cười, " Chàng tốt quá, nhưng như vậy lại càng tôn lên vô tình vô nghĩa của ta."

      Nàng cười đơn thuần như vậy, nhưng lại giống như mũi kim đâm xuyên lồng ngực . Huyết khí lại bốc lên ngùn ngụt, nỗ lực áp chế mùi vị ngái ngái trong cổ họng.

      "21 tháng này, ta phải thành thân rồi." Kỷ Nam cẩn thận nâng mặt , "Cha ta , đây là phương pháp diệt trừ tin đồn tốt nhất, cũng là con đường bảo vệ Đại Dạ mà ta bắt buộc phải trải qua. Ông muốn ta cưới Tiểu Ly."

      Mộ Dung Nham cười lạnh, dường như ngay lập tức, trước mắt liền xẹt qua khuôn mặt lạnh lùng như núi băng của vị quốc sư nào đó. thản nhiên híp híp mắt.

      Kỷ Nam khẽ lay : "Nhị ca?"

      hoàn hồn, cười khổ với nàng: "Nàng muốn ta cái gì?"

      Kỷ Nam lại đè nén được, vẻ mặt rốt cuộc cũng lên áy náy. Nàng cắn răng im lặng, sau lúc lâu cũng chuyện. Cánh tay vốn ôm eo , lặng lẽ nắm chặt, rụt về để bên người. die,n; da.nlze.qu;ydo/n

      Mộ Dung Nham ứng phó kịp, vừa mới hơi nhíu mày, nàng mềm nhũn dính vào, đôi môi ghé vào môi , từ từ động đậy.

      Mộ Dung Nham vốn dĩ cảm thấy bực mình, bị nàng bất chợt làm như vậy, nhất thời những cảm xúc kia đều tan biến thành mây khói. há miệng cắn cánh môi mềm mại mà vụng về của nàng. càng xâm nhập thưởng thức hương vị ngọt ngào tốt đẹp của nàng, càng cảm thấy khổ sở.

      Khổ sở, nhưng muốn ngừng mà được.

      Ngón tay của linh hoạt khéo léo như vậy, Kỷ Nam lại nhạy cảm như thế, chỉ sau vài cái trêu chọc, nàng cắn răng cả người run lên. Hai tay túm chặt lấy cánh tay , khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng, cắn môi cố gắng chịu đựng.

      Mộ Dung Nham vốn chỉ định dọa dẫm nàng chút, nhân tiện thưởng thức qua loa phen. Ai ngờ, da thịt dưới áo quần của nàng còn mượt mà hơn ngọc Dương Chi thượng hạng. Ngón tay vừa chạm vào liền như muốn tan biến trong đó, nhịn được bèn xâm nhập sâu hơn.

      Lớp vải quấn quanh thân bị đẩy ra thành hai khúc dưới. Nơi phập phồng mềm mại lung linh bị quấn giữa lớp vải kia càng thêm ràng tuyệt đẹp. Thứ đồ từng khiến cảm thấy vô cùng lo lắng, nay dưới con mắt lại trở thành đạo cụ tuyệt vời. Mộ Dung Nham nhẫn nại được nữa, trực tiếp cúi đầu xuống.

      Ngay lập tức, cả người Kỷ Nam ưỡn cong lên, lại bị cánh tay đè mạnh xuống. Giường trúc lại vang lên tiếng kẽo kẹt dài. Nhưng lúc này, Kỷ Nam lại cười nổi nữa, hai bàn tay túm chặt lấy cái đầu chôn vùi ở ngực mình, biết là nên đẩy ra hay là muốn thâm nhập sâu hơn chút nữa...

      Nơi trắng nõn như bạch ngọc lấm tấm dấu vết lưu lại. Mộ Dung Nham hôn đủ rồi mới chồm người lên, ôm chầm lấy nàng, thở dài cách thỏa mãn.

      Hơi thở kia phun lên vành tai nõn nà của nàng, khiến nàng thở dốc ngừng mãnh liệt run lên, "Ưm" tiếng, sau đó chui vào ngực , dán sát vào đó nhúc nhích.

      Mộ Dung Nham cười, rút tay ra, nhàng vỗ về lưng nàng.

      hồi lâu sau, vật cứng nóng bỏng vẫn luôn kề sát vào bắp đùi nàng rốt cuộc cũng dần. cẩn thận cài lại y phục cho nàng. Sửa sang tỉ mỉ xong, nàng mới chui ra từ trong ngực , ngửa mặt nhìn . Trong đôi mắt lấp lánh vừa có vẻ lạ lẫm lại vừa có vẻ xấu hổ.

      Mộ Dung Nham cắn cái lên chóp mũi nàng, giọng vừa trầm thấp vừa kìm nén: "Đừng nhìn ta như vậy nữa. Ta phải nhẫn nhịn đến mức nội thương cũng sắp phát tác rồi... Mà cũng thể để nàng chịu ấm ức như vậy được..."

      ***

      Kỷ Nam giống như kẻ trộm, dựng cổ áo lên, lén lút
      [​IMG]
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :