1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 19: Đêm khuya gió mát trăng thanh, trộm giấy bản!

      Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới câu lúc nãy: “Xoay người thế nào cũng bị tràn”. Khóe miệng Quân Kinh Lan vẽ ra ý cười càng sâu.

      Ám vệ đứng bên thấy vậy, cung kính : “Gia, có cần giáo huấn nàng chút hay ?” Dám trêu đùa thái tử điện hạ, đúng là muốn chết!

      miễn cưỡng nâng tay, tỏ vẻ ngăn lại, rồi nhanh về phía trước, vừa , vừa lẩm bẩm: “Nữ nhân có lương tâm…” Dám báo đáp định hồn châu và áo choàng của như vậy? Tã, vải bố kinh nguyệt… Thái tử gia chợt nâng tay sờ sờ cằm, chậm rãi nở nụ cười. Tươi cười rất nhạt, tựa như tuyết mùa đông.

      Ám vệ nhìn nụ cười này, nhịn được rùng mình. Mỗi lần thái tử điện hạ lộ ra nụ cười tươi như vậy, chắc chắn… Có người gặp phải xui xẻo! Nữ nhân kia, tự cầu phúc cho mình !

      Đạm Thai Hoàng nhảy vào gian phòng, chạy như điên nửa ngày, thấy phía sau có người đuổi theo, lúc này mới yên tâm. Áo choàng vai nàng thoảng hương quân tử lan, xem ra nghiệt kia có vẻ thích quân tử lan! Nhưng nàng có thói quen khoác áo choàng vai nên đưa tay kéo xuống, chuẩn bị ném . Nàng chợt nhìn lúc, phát chất lượng vải này tệ, đúng là vật xa xỉ, vậy giữ lại nó , chừng lúc nào đó có cơ hội có thể đổi thành tiền. Nghĩ xong, nàng liền ném nó và bao quần áo vào cửa sổ.

      Ám vệ bảo vệ xung quanh lúc này mới phát , biết nàng xuất từ lúc nào, muốn tiến lên hỏi, nhưng thân ảnh nàng rất nhanh chợt lóe rồi biến mất vào màn đêm. Họ muốn ngăn cản nhưng cũng kịp rồi. Ám vệ lúc bối rối tức khắc, nam tử mặc cẩm bào màu lam nhạt bước vào trong viện.

      "Đại hoàng tử điện hạ!" Ám vệ quỳ xuống hành lễ.

      đôi mắt hoa đào mị nhìn phương hướng Đạm Thai Hoàng rời lúc lâu. Cuối cùng, Đạm Thai Kích hít sâu hơi, mở miệng: "Bí mật theo công chúa, thầm hỗ trợ nàng". Vốn vừa thẩm tra thích khách xong, định sang đây xem nha đầu này có bị hoảng sợ hay , lại nghĩ tới, vừa đến nơi nhìn thấy màn bỏ chạy này. Tốc độ của nàng còn rất nhanh!

      "Điện hạ sao ngài ngăn cản công chúa?" Ám vệ ngẩng đầu hỏi. Công chúa Mạc Bắc bọn họ nổi danh là người chuyên gây rối, lần này nàng trốn biết lại gây ra tai họa gì!

      "Nàng thích làm cái gì cứ để cho nàng làm . Có rắc rối gì bản cung xử lý giúp nàng!" xong, gương mặt so với nữ tử còn đẹp hơn bảy phần lên vẻ bất đắc dĩ và sủng nịnh vô cùng.

      Ám vệ thầm lắc đầu. Khó trách vương thượng luôn tính tình của công chúa là do nuông chiều của đại hoàng tử mà ra!

      Đạm Thai Hoàng dọc theo con đường này, ngừng lần mò trong các góc xó xỉnh. Bởi vì chỉ có trong các góc xó xỉnh mới dễ dàng tìm thấy vô số các loại động vật. Sau lúc quanh co, rốt cục nàng cũng tìm được cái hang dưới bụi cỏ. Nơi này là lãnh cung, ừm, chính là nơi duy nhất mà nàng có thể tìm được thứ nàng muốn!

      Nàng chạy nhanh tới bụi cỏ, sau đó đào đào, bới bới. Tìm nửa ngày, đột nhiên Đạm Thai Hoàng nở nụ cười bỉ ổi, sau đó thò tay vào bụi cỏ bắt được con rắn! nghĩ tới, trong hoàng cung còn tìm được thứ tốt như vậy a! Mà con rắn kia vất vả lắm mới vượt qua được ngàn vạn khó khăn nguy hiểm, bò từ phòng bếp trốn tới cái ổ này, ngờ nhanh như vậy bị người tìm được! Trong lòng nó bi thương, thống khổ thể diễn tả thành lời!

      Tay nàng nắm chặt con rắn, tránh né thị vệ, tìm kiếm tẩm cung của Hoàng Phủ Hiên. Thực ra nàng cũng muốn làm gì đâu, chỉ tính bắt con chuột , sau đó thừa dịp ngủ say nhét vào trong miệng của . Ai bảo hôm nay thấy chết mà cứu, đây là nàng báo thù mà thôi. Nhưng nàng tìm được chuột, đành thay bằng rắn vậy. Nàng ném vào nhà vệ sinh của , chờ toilet, sau đó ngồi xuống bồn cầu.... ha ha ha! Nàng nghĩ xong, liền cao hứng suýt nữa bật cười thành tiếng!

      Tìm cả nửa ngày, bỗng nàng nhìn thấy người mặc trường bào màu vàng sáng chói từ xa tới. Đạm Thai Hoàng bị dọa giật mình, khẩn trương bay đến trốn thân cây phía sau! Trễ như vậy tên Hoàng Phủ Hiên này còn ngủ, lang thang đến đây làm gì?

      Mắt thấy đến gian phòng , bên ngoài có treo tấm bảng viết chữ "Ngự dụng"! Hơ... ra là WC!

      Chung quanh có ai, chỉ có tiểu thái giám đứng ở cửa, tay cầm cái khay. Nàng từ xa nhìn sang, phát trong khay đựng gì đó, hình như là giấy bản a! Đạm Thai Hoàng nhíu mày, chầm chậm cúi đầu nhìn con rắn trong tay, lại quay qua nhìn cái khay, rồi lại nhìn con rắn, con rắn cũng nhìn nàng. người, rắn nhìn nhau hồi, nhìn rồi lại nhìn. Cuối cùng nàng vung tay, ném bay con rắn! "Vèo!" Con rắn nào đó bị ném trong trung, uốn thành đường cong Parabol vô cùng đẹp mắt!

      Mà cách đó xa, thân cây khác, có người suýt nữa bị con rắn kia ném trúng! cảm giác thấy có cái gì bay tới, đôi mắt bỗng mở to, sau đó liền vung quạt vàng trong tay, con rắn nào đó bị cơn gió mạnh hất văng, rơi vào bụi cỏ! Tiếp đó, đôi mắt màu tím nhạt phóng về phía trước cách đó khoảng ba mươi thước, nhìn nàng bỉ ổi nào đó trốn thân cây kia.

      Đạm Thai Hoàng biết mình bị phát , rón rén đến nhà vệ sinh của Hoàng Phủ Hiên. Đường lớn trống trải, thỉnh thoảng mới có đội Ngự Lâm quân tuần tra qua. Đợi đến khi đội Ngự Lâm quân tuần tra thứ hai khỏi, nàng liền nhanh chân chạy đến phía sau bồn hoa, thần biết quỷ hay lại lướt qua bồn hoa nữa, đến sau lưng thái giám nâng giấy bản kia!

      Sau đó nàng lặng lẽ tới gần. Ba thước, hai thước, thước....

      Tiểu thái giám cảm thấy phía sau mình có thanh, liền quay đầu lại, tròng mắt suýt nữa rụng ra, còn chưa kịp ! "Bịch!" bị đập bất tỉnh ngay tại chỗ! Cái khay tay cũng bị rơi xuống, giấy bản bay lả tả đầy đất.

      Hoàng Phủ Hiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

      hỏi xong lúc lâu, nhưng có ai trả lời.

      Đạm Thai Hoàng nhanh tay nhặt giấy bản mặt đất lên, sau đó kiểm tra lại lần cuối, xác định để lọt lưới tờ giấy bản nào cho Hoàng Phủ Hiên, mới xoay người bỏ chạy!

      Vốn là nàng định ném rắn vào Hoàng Phủ Hiên trong lúc WC, nhưng vào trong đó rồi nàng lại ném được. Vậy thủ tiêu toàn bộ giấy bản của , chờ WC xong, chỉ có thể ngồi trong đó ngửa mặt lên trời hô to: "Giấy bản...! Trời ạ, người đâu mau đưa cho trẫm tờ giấy bản!"

      Ha ha ha....

      Đạm Thai Hoàng vừa cắm đầu chạy vừa tưởng tượng ra cảnh Hoàng Phủ Hiên ngồi trong nhà vệ sinh kêu thảm thiết, cười đến bao tử rút gân!

      Lúc này nàng chạy xa, Hoàng Phủ Hiên mới cảm thấy có cái gì đó đúng. lạnh giọng mở miệng: "Tiểu Huyền Tử?"

      Cạnh cửa, Tiểu Huyền Tử té xỉu từ lâu...

      "Tiểu Huyền Tử?" lại tiếp tục gọi!

      Ở cửa, Tiểu Huyền Tử vẫn té xỉu...

      "Tiểu Huyền Tử?" thanh lớn hơn!

      Ở cửa, Tiểu Huyền Tử vẫn tiếp tục té xỉu...

      Đạm Thai Hoàng dựa vào gốc cây đại thụ cách đó xa, nghe thấy tiếng hô của Hoàng Phủ Hiên lớn cũng , nàng vỗ đùi cười đến nghiêng ngả! Đáng đời tên khôn khiếp này, ai bảo thấy chết mà cứu! He he....Ta đùa chết ngươi!

      Mà bởi vì nàng quá cao hứng nên phát ra, thân cây nàng đứng, ở phía nàng còn có người. Mà người này chính là người suýt nữa bị con rắn của nàng ném trúng!

      Ngay lúc nàng chớp mắt chờ Hoàng Phủ Hiên gào to đồng thời người phía cây cũng nhìn nàng chằm chằm!

      Hoàng Phủ Hiên kêu vài tiếng, rốt cục cũng im lặng. Tám phần chắc là vì sợ người khác nghe thấy, quá mất mặt mà. Hoàng đế toilet, quên mang giấy bản, quả là chuyện chẳng vẻ vang gì! Mà bên này, Đạm Thai Hoàng đảo mắt, vỗ tay cái, trong giây lát lại bùng phát ý tưởng! Ừm, bây giờ nàng gọi mọi người tới, để mọi người cùng tận mắt chứng kiến cảnh Hoàng Phủ Hiên toilet mà mang theo giấy!
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss8 others thích bài này.

    2. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 20: Sở Trường Ca phong lưu, quần áo lụa là!

      Nàng quyết định xong, chuẩn bị rời , đúng lúc này vật từ cây rơi xuống. Vừa ngẩng đầu chưa kịp nhìn là thứ gì, cứ như vậy bị cây quạt đập trúng vào đầu.

      Đệch!

      Nàng cúi đầu thấy đất là cây quạt vàng. Khung quạt được làm bằng vàng, nhìn rất đẹp đẽ quý giá. Nàng ngước mắt nhìn lên cây thấy nam tử mặc y phục màu đỏ, gương mặt khoảng chừng ba mươi tuổi, có đôi mắt đào hoa màu tím nhạt, ánh mắt lẳng lơ nhìn nàng chằm chằm. Toàn thân phát ra khí chất tà mị, mang theo sức quyến rũ mê người. Mà dung nhan của ... Thế nhưng lại rất giống với vương huynh của nàng!

      khuôn mặt chỉ khác điểm, đó là nam nhân này có đôi mắt màu tím nhạt, còn khóe mắt của vương huynh nàng có nốt ruồi !

      Phản ứng đầu tiên của Đạm Thai Hoàng là nghĩ đến, lẽ người này chính là cha của nàng và Đạm Thai Kích? Bởi vì dung nhan của được bảo dưỡng tốt nên nhìn còn rất trẻ?! Hừ! có khả năng, làm gì có người cha nào lại màu mè, sặc sỡ hơn cả con mình! Toàn thân đỏ chói, còn vương huynh nàng chỉ thích mặc màu lam nhạt thôi!

      phải là cha, vậy được rồi! Nàng cúi đầu, nhặt cây quạt lên, chút do dự ném vào đầu người cây!

      Hoàng Phủ Dạ ngờ nàng lại dám làm như vậy. phất tay áo, thu cây quạt vào trong tay mới tránh được màn bị nha đầu đánh vào đầu. cười : "Nha đầu kia! Cha mẹ ngươi dạy ngươi là phải kính trọng trưởng bối sao?"

      "Nếu trưởng bối già mà đứng đắn, vô duyên vô cớ đánh ta, ta đối xử với trưởng bối như vậy!" Đạm Thai Hoàng ngửa đầu, lãnh đạm đáp lời. Nam nhân này ở cây từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ chuyện tốt mình làm đều bị nhìn thấy?

      Vừa xong, nàng thành công làm cho Hoàng Phủ Dạ bị sặc! sờ sờ mũi, là hết nổi! Vãn bối bây giờ còn cao tay hơn cả bọn ! "Ừm, vậy ngươi xem, Hiên nhi đắc tội gì với ngươi?"

      Nàng đánh ngất thái giám cầm giấy bản, lấy giấy bản, nhốt Hiên nhi trong nhà xí. Mọi chuyện nàng làm đều bị nhìn thấy.

      Hiên nhi? gọi thân thiết như vậy, chẳng lẽ là người quen? Đạm Thai Hoàng ngửa đầu nhìn , lời nào, ánh mắt có chút phòng bị.

      "Ngươi nên suy nghĩ chút, nếu bản vương muốn giúp , vừa rồi ra tay, chờ tới bây giờ. Ngươi có đúng ?" Nhìn thấu phòng bị trong mắt nàng, Hoàng Phủ Dạ lắc lắc cái quạt trong tay, phong thái phong lưu mở miệng cười .

      Đúng là như thế! Có điều..."Tại sao ta phải cho ngươi biết?" Nàng xong, liền ra sức đạp cước mạnh vào cái cây mà Hoàng Phủ Dạ ngồi!

      Cái cây lung lay vài cái. Hoàng Phủ Dạ ngồi vững, suýt nữa bị nàng đạp rớt xuống đất.

      "Lần sau còn dám lấy đồ vật này nọ đánh đầu ta, ta cho ngươi biết tay! Lão nương vội gọi người của các quốc gia khác tới đây xem Hoàng Phủ Hiên toilet mà mang theo giấy, rảnh rỗi chơi với ngươi!" Nàng xong liền bay vọt , biến mất trong màn đêm.

      Hoàng Phủ Dạ lại sờ sờ mũi, nhìn bóng dáng Đạm Thai Hoàng biến mất, ánh mắt sâu lắng. tiểu nha đầu có nhiều tâm kế, nhưng tính cách lại rất dứt khoát, có thù tất báo. Mình đập nàng cái, nàng đánh lại, đánh trúng, liền đạp vào cây! Bây giờ đối phó với Hiên nhi như vậy, chỉ sợ là do lúc trước Hiên nhi đắc tội với nàng!

      "Vương gia, mới vừa rồi vì sao ngài ngăn nàng lại?" Giọng cung kính của ám vệ vang lên. Nếu vương gia ra tay, hoàng thượng bị nhốt trong nhà vệ sinh!

      Hoàng Phủ Dạ phục hồi lại tinh thần, lắc lắc cái quạt trong tay, để ý lắm mở miệng: "Hiên nhi ngu dốt so với Quân Kinh Lan, nhưng ngươi có biết, vì sao thanh danh của bằng Quân Kinh Lan, còn thường xuyên phải chịu thiệt trong tay Quân Kinh Lan ?"

      "Cái này..."Ám vệ trầm mặc chút, vấn đề này bọn có nghĩ cũng ra!

      "Là bởi vì, từ Hiên nhi chịu thiệt quá ít, có chuyện gì hoàng huynh của ta cũng giúp xử lý. Trước giờ làm mọi việc đều thuận lợi, chưa từng chịu khổ! Trái ngược với Quân Kinh Lan, tuổi thân mình bị bọn người lòng dạ lang sói vây quanh. Những gì trải qua, còn nhiều hơn Hiên nhi gấp trăm lần! Hoàn cảnh làm cho người ta lớn dần, cho nên tâm trí của chín chắn hơn Hiên nhi rất nhiều!" Hoàng Phủ Dạ mở miệng giải thích.

      Ám vệ trầm mặc chút, cuối cùng cũng hiểu được: "Cho nên vương gia muốn Hoàng thượng chịu khổ chút, tốt..."

      "Tốt nhất là nên nhớ lâu chút!" Hiên nhi còn chưa trưởng thành, lại quá mức tự cao tự đại. Có thể chịu khổ chút, cũng để tích lũy kinh nghiệm!

      Ám vệ hiểu ý: "Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cáo lui!"

      "Đứng lại!" Hoàng phủ Dạ nghiêng đầu nhìn về phía ám vệ.

      Ám vệ hiểu: "Vương gia, còn có chuyện gì sao?"

      "Còn có chuyện gì?" Giọng Hoàng Phủ Dạ mang theo chút tức giận, "Còn mau đưa giấy bản cho hoàng thượng, ngươi muốn chờ nha đầu kia gọi mọi người tới đây xem sao? Vậy mặt mũi Đông Lăng để ở đâu hả?"

      Toàn thân ám vệ chấn động! Tức khắc liền hiểu. Đúng rồi, vương gia chỉ muốn hoàng thượng nhớ lâu chút, chứ đâu muốn mặt mũi của hoàng thượng bị mất sạch! "Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ ngay đây!"

      Đạm Thai Hoàng đường đánh ngất cung nữ, rồi mặc y phục của cung nữ đó giả danh lừa bịp khắp nơi. Nàng giả truyền thánh chỉ của Hoàng Phủ Hiên, có chuyện cơ mật quan trọng cần tìm các sứ thần thương lượng! Vốn có người nghi ngờ thân phận của nàng, nhưng nhìn thấy bộ dáng thần thần bí bí của nàng, đều tin rằng có chuyện cơ mật cực kỳ quan trọng cần bàn, chẳng hạn như hai nước nào đó lén lút liên minh,...

      Vì thế, mặc dù sứ thần các quốc gia có chút oán hận với Hoàng Phủ hiên hơn nửa đêm để cho người ta ngủ, thương lượng chuyện gì kia chứ, nhưng họ vẫn bò dậy mặc quần áo, đeo ngọc, nhanh chóng thương lượng chuyện cơ mật.

      Đạm Thai Hoàng vẫn chưa thông báo với sứ thần của Sở quốc, nhưng từ xa, nàng thấy chủ tớ tới. Nàng khẩn trương trốn sau cái cây, rình coi. Nàng chỉ thấy nam tử phía trước tay cầm quạt ngọc, từng bước vừa vừa vung vẩy. Đầu buộc kim quan màu tím, ý cười bất cần đời môi. Mày kiếm, mắt sáng, vô cùng tuấn mĩ. Toàn thân tỏa ra khí chất phong lưu, quần áo lụa là.

      Người hầu phía sau cúi đầu, lo lắng : "Đại hoàng tử điện hạ, hôm nay quốc yến của Đông Lăng, người cáo ốm , nếu bị truyền về nước, các đại thần trong triều buộc tội người với hoàng thượng, người ra thể thống gì đó!"

      Nam tử nghe vậy chỉ cười, mặt mũi cong cong, dửng dưng mở miệng: "Bổn điện hạ sống hai mươi năm, bị bọn họ buộc tội hết mười chín năm! Bọn họ thích buộc tội ta như vậy cứ mặc bọn họ . Thể thống? Thể thống có hai vị hoàng đệ kia của ta giữ gìn. người là thái tử Sở quốc, thiên hạ đều biết, còn người kia nổi danh là chiến thần của Sở quốc. Có bọn giữ gìn danh dự Sở quốc còn chưa đủ sao?"

      xong, lại quay đầu nghiêm túc nhìn tên người hầu phía sau mở miệng: "Kỳ trong hoàng thất có người bại hoại giống như bản điện hạ đây cũng có cái lợi! Ví dụ nhé, nếu ta giống như hai vị hoàng đệ kia, luôn luôn đúng quy củ, có người làm cho phụ hoàng tức giận đến giơ chân! Ngươi có biết, người già mà thường xuyên tức giận tuổi cao rất dễ bị trúng gió đấy. Bản điện hạ cũng chỉ vì chữ hiếu thôi!"

      "..." Người hầu nín luôn, biết gì nữa! Bệ hạ vẫn còn khỏe mạnh, mới qua đại thọ bốn mươi tuổi, lấy đâu ra tuổi cao trúng gió!

      Ngược lại, Đạm Thai Hoàng trốn phía sau đại thu, nhịn được suýt nữa bật cười! Trong ấn tượng của nàng, người hoàng thất phải thâm trầm. Ví dụ như Quân Kinh Lan, người luôn bày mưu tính kế khiến người khác nhìn thấu được . Hoặc người có khí phách cao ngạo, cho phép người khác xem thường uy nghiêm của mình như Hoàng Phủ Hiên. Hoặc người nhìn như ông cụ non nhưng vô cùng xinh đẹp như vương huynh của nàng. nghĩ tới hôm nay nàng có thể gặp người khác biệt như vậy! Nàng cắn răng, vất vả lắm mới cười ra tiếng.

      "Vậy chuyện đám hỏi với Đông Lăng..." Tên đầy tớ lại tiếp tục mở miệng.

      Nam tử nhíu mày, cười nhạt: "Lão già kia, lúc truyền ngôi vị hoàng đế nghĩ đến bản điện hạ, thế mà đám hỏi lại nghĩ đến ta đầu tiên, cho lão nằm mơ !"

      Tên đầy tớ gì! Đồng ý tiếp: "Điện hạ, lúc trước phải người ..."

      "Sở Trường Ca tính tình ngang ngược, kiêu ngạo, muốn đính ước, ôm chí lớn, giúp được gì. Xin phụ hoàng hãy tuyển chọn người tài đức, sáng suốt!" Lúc điện hạ những lời này, suýt nữa làm cho hoàng hậu tức đến ngất xỉu!

      Sở Trường Ca sửng sốt, cầm quạt gõ vào đầu mình cái : "A...? Ta có thế sao? Ta quên rồi!"

      Quên rồi! Quên rồi mà lại thường xuyên phỉ báng hoàng thượng như vậy sao! Tên đầy tớ vẫn gì...

      Đạm Thai Hoàng cắn răng, suýt nữa phun ra tiếng cười. Chuẩn bị chờ bọn vào sân, nàng giả vờ như vừa mới đến, đến để thông báo với bọn tham gia "thương lượng chuyện cơ mật" của Hoàng Phủ Hiên!

      Tuy nhiên, Sở Trường Ca mới được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại. Mày kiếm nhíu lại, nhìn cái cây cách đó xa, quát lạnh tiếng: "Ai? Ra đây!"

      Dunghyt97, Huyềnpluss, vvanh9 others thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 21: Nữ tử bỉ ổi!

      Sở Trường Ca quát tiếng, Đạm Thai Hoàng liền biết mình bị phát . Nàng điều chỉnh lại sắc mặc sao cho ý cười bỉ ổi môi biến mất, từ phía sau cái cây ra. đến trước mặt Sở Trường Ca, nàng mở miệng : "Đại hoàng tử Sở quốc, hoàng thượng phái nô tỳ tới mời ngài đến ngự thư phòng để bàn việc cơ mật rất quan trọng!"

      Sở Trường Ca nhìn nữ nhân mặc trang phục cung nữ trước mặt. Nàng có khuôn mặt tròn trịa, dung mạo như tranh vẽ, cái mũi xinh xắn tinh tế, đôi môi màu đào. Tóc nàng dài tới thắt lưng, eo nhắn ôm vừa vòng tay, chính là tuyệt sắc mỹ nhân! thấy thế nào cũng giống cung nữ. Mà đôi mắt linh động kia cứ liếc qua đảo lại, biết có chủ ý xấu xa gì! cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng: "Trở về bẩm báo, bản điện hạ lập tức đến!"

      Đạm Thai Hoàng ngờ mình có thể vượt qua được kiếp đơn giản như vậy. Đối phương thậm chí cũng thèm hỏi mình vì sao lại trốn sau cái cây nghe lén. Biết mình tránh khỏi kiếp nạn này, nàng liền khẩn trương gật đầu vâng rồi xoay người rời .

      Đợi nàng xa đoạn, Sở trường Ca mới nhíu mày. Sau lúc, lại cười rực rỡ, mở miệng phân phó: "Lặng lẽ theo nàng, đừng để nàng phát !" Người trong thiên hạ đều biết Sở Trường Ca phong lưu, quần áo lụa là, chưa bao giờ quan tâm đến triều chính nước Sở. Làm sao Hoàng Phủ Hiên có thể hơn nửa đêm lại tìm bàn việc cơ mật? Tuyệt đối có vấn đề.

      Tên người hầu nhìn cái rồi : "Điện hạ, nếu người cảm thấy nàng có vấn đề, vì sao còn để nàng ?!"

      "Bản điện hạ xưa nay thích làm mỹ nhân khó xử! Mà ngươi nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Bảo ngươi ngươi cứ ! Nhiều chuyện!" xong, còn dùng quạt gõ vào đầu tên đầy tớ, sau đó lại lắc lắc cái quạt, nghênh ngang vào tẩm điện của mình.

      Tên đầy tớ im lặng nhìn theo bóng lưng . Cái gì mà thích làm mỹ nhân khó xử! Căn bản là nổi lên tâm tư muốn theo đuổi mỹ nhân có! Nếu chuyện này truyền đến tai các đại thần trong nước, thế nào cũng.....Haiz! Dù sao điện hạ cũng quen bị buộc tội rồi!

      ....

      Đạm Thai Hoàng sau khi rời khỏi viện của Sở Trường Ca, tính toán chút, chỉ còn thiếu tẩm cung của Quân Kinh Lan! Nàng đến trước cửa tẩm cung của do dự lâu, bước vài bước nhưng cũng dám tiến vào. Tên nghiệt kia quá thông minh lanh lợi. Đừng nàng chuẩn bị giả giọng hạ nhân của , chỉ sợ chưa kịp lên tiếng bị ở trong phòng phát ra rồi!

      Mà đồng thời ngay lúc đó, nàng cũng nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc "Ngao ô hu hu...", khóe miệng nàng giật giật cái, "Tinh gia", nó còn khóc ư?

      Mặc dù nàng còn nghe thấy tiếng của Tiểu Miêu Tử và đám cung nhân khuyên nhủ nó, nhưng Tinh gia vẫn nhúc nhích còn gào khóc lớn tiếng hơn!

      Sau đó, nàng nghe thấy giọng nhàn rỗi của Quân Kinh Lan truyền đến: "Khóc đủ chưa?"

      "Ngao ô hu ưm..." Vẫn chưa đủ đâu!

      "Ngươi cũng còn , đợi mấy ngày nữa ta tìm cho ngươi con sói cái để ngươi sinh vài đứa cho gia chơi đùa!" lại cất tiếng.

      "Ngao ô hu hu!" cần đâu!

      "Hay là ngươi muốn hồ ly?"

      "Ngao ô!" Vẫn cần đâu!

      "Vậy muốn khóc sao?" miễn cưỡng hỏi.

      "Hic...Hic...!" muốn!

      "Đừng khóc, ta bôi thuốc cho ngươi!" hài lòng mở miệng.

      Đạm Thai Hoàng đứng bên ngoài nghe được, da đầu run lên. Tuy nàng biết vì sao sinh con có thể làm cho Tiểu Tinh Tinh ầm ĩ nữa. Nhưng dựa vào việc này, nàng hiểu, đời này có việc gì mà tên nghiệt kia giải quyết được. Nàng vẫn nên vào tìm phiền toái cho mình hơn! Dù sao với những người nàng vừa mới thông báo cũng đủ để Hoàng Phủ Hiên mất mặt rồi! Nghĩ xong, nàng xoay người rời .

      Nàng vừa rời , nam tử trong phòng liền híp mắt nhìn lướt qua bên ngoài, khóe miệng nhếch lên, hứng thú cười.

      Tiểu Miêu Tử thấy vậy, mở miệng hỏi: "Gia, làm sao vậy? Bên ngoài có người sao?"

      "Uhm, Có người! Là mỹ nhân!" ra phải nàng đến để đưa tã cho ?

      ....

      Đạm Thai Hoàng xong việc, trở về tẩm cung ngủ ngon lành. Từ nửa đêm đến sáng, chỉ có duy nhất người ngủ ngon!

      Đạm Thai Kích nghe ám vệ nàng ra ngoài làm chuyện tốt, còn trêu phải hoàng tử Sở quốc nổi danh phong lưu trong thiên hạ, nhức đầu cả đêm!

      Tên đầy tớ của Sở Trường Ca theo dõi nàng, được nửa đường bị hắc y nhân chặn lại, liền trở về bẩm báo. Đại hoàng tử Sở quốc để thất lạc mỹ nhân, trằn trọc cả đêm.

      Sứ thần các quốc gia biết ở đâu chui ra cung nữ, thông báo tin tức với hạ nhân của bọn họ, làm cho bọn họ vội sửa sang quần áo, nhanh chóng đến thư phòng của Hoàng Phủ Hiên, giằng co cả đêm!

      Quân Kinh Lan dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi nghe hạ nhân bẩm báo những chuyện này. nhớ lại lúc nãy nữ nhân kia có đến nhưng chỉ đứng ngoài viện lúc, tức khắc hiểu ra mọi chuyện. Tâm tình rất tốt, chăm sóc Tiểu Tinh Tinh cả đêm!

      Về phần Hoàng Phủ Hiên. ngồi xổm trong nhà xí lúc lâu, ở cửa chợt có thanh truyền đến: "Hoàng thượng?"

      "Chuyện gì?" Nhịn bụng oán khí, mở miệng hỏi. Người bên ngoài hình như phải là người của mình!

      "Khụ... Dạ vương phái thuộc hạ đến để đưa giấy bản!" Ám vệ nín cười mở miệng. Kỳ chuyện này rất tức cười a! xong liền đưa giấy bản vào, gắt gao cắn răng, nếu lúc này mà bật cười thế nào hoàng thượng cũng lột da !

      Hoàng Phủ Hiên cầm lấy, đen mặt giải quyết cho xong vấn đề, sau đó ra.

      nhìn Tiểu Huyền Tử nằm mặt đất, đất còn có cái khay. Mở miệng hỏi hắc y nhân: "Hoàng thúc có là ai làm ?" Theo trí nhớ của , hoàng thúc mỗi đêm đều thích đến bên ngoài ngự thư phòng, ngồi cái cây cách đó xa đợi đến nửa đêm, cho dù là trời mưa hay có tuyết, thói quen này cũng thay đổi! Cho nên hoàng thúc có thể phái người tới cứu cũng có gì kỳ quái.

      Hoàng Phủ Hiên vừa hỏi ám vệ xong, trong đầu bỗng lên hình ảnh của nữ nhân bỉ ổi nào đó, chỉ biết nghiến răng. Trong thiên hạ, người có thể làm ra loại việc to gan như vậy, chỉ có thể là nàng!

      Hắc y nhân ho khan tiếng, đáp: "Khởi bẩm hoàng thượng, Vương gia cũng biết! Nữ nhân kia giống người Đông Lăng!"

      "Có phải nàng rất đẹp?" lạnh giọng hỏi.

      Hắc y nhân nhớ lại lúc Đạm Thai Hoàng ngửa đầu nhìn vương gia, bày ra dung nhan vô cùng xinh đẹp, gật gật đầu: "Đúng vậy! Rất đẹp!"

      "Phong thái vô cùng bỉ ổi?" lại hỏi.

      Hắc y nhân khóe miệng giật cái, lúc hoàng thượng vệ sinh, nàng lại trộm hết giấy bản, chuyện này cũng đủ thấy nàng rất bỉ ổi? Nghĩ nghĩ, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, rất bỉ ổi!"

      "Động tác rất giống nam nhân?" tiếp tục hỏi.

      Vì thế, Hắc y nhân lại nhớ tới lúc nữ nhân kia đắc chí, nàng dựa vào thân cây giống như lão đại vỗ đùi cười nghiêng ngả. lại gật đầu: "Đúng vậy, rất giống nữ nhân thô lỗ!" Uhm, cái từ ‘Nữ nhân thô lỗ’ này nghe hay! Sao lại có thể nghĩ ra được cái từ chuẩn như thế chứ? là sáng tạo mà!

      Lúc hắc y nhân tự luyến, Hoàng Phủ Hiên cơ bản xác định, đây lại là chuyện tốt của Đạm Thai Hoàng! Đôi mắt màu vàng sáng rực, tràn đầy sát ý. Nhưng cũng quên mở miệng phân phó: "Chuyện hôm nay, được cho người khác biết!"

      "Dạ!" Hắc y nhân trả lời, bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, vô cùng thống khổ, vô cùng ngập ngừng.

      Hoàng Phủ Hiên nhíu mày nhìn , mở miệng hỏi: "Có gì ổn sao?"

      "Hoàng thượng... Trước khi thuộc hạ tới, nữ nhân kia giả dạng cung nữ, thông báo đến các sứ thần quốc gia tới đây xem ngài...." Cho nên tới lượt thuộc hạ cho người khác biết, tám phần là người khác cũng biết! Chỉ biết nữ nhân kia thông báo như thế nào thôi!

      Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, ngụm máu tươi trào lên cổ họng, khiến suýt nữa trực tiếp bỏ mình!

      "Hoàng thượng, bảo trọng long thể!" Hắc y nhân tiến nhanh lên đỡ .

      Đợi Hoàng Phủ Hiên ổn định thân thể, nghiến chặt răng rít ra từng chữ: "Đạm! Thai! Hoàng! Ngươi chờ đó cho trẫm!"
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss9 others thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 22: Đại đầu heo và người giết heo!




      Sáng sớm hôm nay, theo thông lệ tiếp đãi sứ thần các quốc gia, ngày thứ hai sau quốc yến là dạo chơi ngự hoa viên.


      Nhưng mà, tất cả sứ thần đều ngáp liên tục, ngừng oán hận Hoàng Phủ Hiên! Nửa đêm hôm qua phái cung nữ mời bọn họ, kết quả chờ bọn đến, đối phương dù rất nhiều, nhưng chủ yếu đều là nhảm! Cho tới khi bọn họ suýt nữa ngủ thiếp , mới tìm được vài chuyện quan trọng để , khốn nỗi vài chuyện quan trọng này toàn là chuyện vặt vãnh đáng . Bàn việc cơ mật cái chó má! Muốn hãm hại người có! cho bọn họ ngủ! Nhưng người ta là hoàng đế, lại là chủ nhà, bọn cũng khó mà được gì!


      Các sứ thần gặp nhau ở ngự hoa viên liền bắt tay chào hỏi mọi người!


      "A! Trần đại nhân, mao sần! Mao sần!" người vẻ mặt tươi cười chào hỏi.


      Vị Trần đại nhân nghe vậy, cũng chắp tay cười hì hì: "A! Trương đại nhân, đay èn nai! Đay èn nai!"


      Hai người chào hỏi xong, còn tươi cươi bắt tay nhau. Lúc sau, họ bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt cứng ngắc, đờ đẫn!


      Hai người bọn họ vừa mới gì?


      Xung quanh, các sứ thần khác cũng nhìn bọn họ chớp mắt, trong lòng khó hiểu. ra, trải qua buổi tối, đầu óc bọn họ vẫn bị bài hát giết heo kia ám ảnh. Sáng sớm hôm nay, lúc chào hỏi mọi người có chút ngoài ý muốn! Đúng vậy, hai người bọn họ là ngoài ý muốn! Tất cả là vì ngày hôm qua bị công chúa Mạc Bắc đầu độc!


      Hai vị đại nhân biết mình bị mất mặt, biểu tình trở nên vô cùng bi thương, mặt cười so với khóc còn khó coi hơn! Trần đại nhân vội : "Ôi! Đúng là mao sần a!" được, thể tự vứt thể diện bọn họ như vậy được! Cứ cho là hai người bọn họ tiếng nước ngoài, mọi người nghe đều hiểu !


      "Đúng vậy! Đúng vậy! Đay èn nai, đay èn nai!" Trương đại nhân hiểu ý vội hùa theo, gật đầu, nắm lấy tay Trần đại nhân. Trong lòng lệ rơi đầy mặt!


      Các sứ thần khác nghe hai người bọn họ tiếng nước ngoài, còn trò chuyện với nhau vui vẻ, đồng loạt quay đầu nhìn trời. Chỉ thấy bầu trời xanh thẳm, gợn mây, chốc chốc có đàn quạ đen bay qua. Haiz, hai người này chắc là bị kích thích đến choáng váng luôn rồi....


      "Hoàng thượng giá lâm!" tiểu thái giám hô to làm mọi người yên tĩnh lại.


      Cuối cùng, hai vị còn ‘mao sần, đay èn nai’ cũng tìm được lý do để phải tiếng nước ngoài nữa, khẩn trương ngồi vào vị trí của mình, lấy tay lau trán, bởi vì xấu hổ mà toát cả mồ hôi.


      Sắc mặt Hoàng Phủ Hiên vẫn đen, gương mặt tuấn mỹ giống thần mặt trời Apollo lạnh lẽo. Cũng may, nữ nhân kia với người khác là mình có giấy bản, chỉ cần thương lượng chuyện cơ mật nên mời mọi người tới. để cho bị mất mặt đến mức còn gì! Nhưng dù vậy, cũng thể tha thứ cho nàng!


      đến vị trí chủ vị, đôi mắt màu vàng sáng rực quét nhìn tất cả mọi người ở đây: " để các vị đợi lâu!"


      "Đông Lăng Hoàng khách khí!" Các sứ thần dù trong bụng ôm oán hận chuyện tối qua, nhưng vẫn gắng gượng tươi cười đáp lời.


      Hoàng Phủ Hiên lại quét mắt nhìn lần nữa, phát người của Đông Tấn, Bắc Minh và Sở quốc vẫn chưa đến. Cả nữ nhân đáng chết kia cũng chưa tới! Tay nắm chặt, suy nghĩ đợi nàng xuất , trừng trị nàng như thế nào!


      Đúng lúc này, giọng hát vui sướng giống như tiếng chim sơn ca truyền đến, nhưng ca từ lại khiến cho người nghe chịu nổi: "Ngươi là đại đầu heo, ê a ê a ôi! Ta là người giết heo, ê a ê a ôi!..."


      ra Đạm Thai Hoàng có sở thích gì đặc biệt, cứ lúc tâm tình nàng vui vẻ hay nhàm chán chỉ thích ca hát! Ngày hôm qua chỉnh tên vương bát đản Hoàng Phủ Hiên thấy chết mà cứu đến thê thảm như vậy, nàng có thể cao hứng sao?


      Tất cả mọi người cũng nhịn được, mí mắt giật giật, khóe miệng run rẩy vài cái, tự nhiên nảy sinh loại dự cảm tốt! Từ xa, bóng dáng màu lam nhạt, thân ảnh đỏ rực như lửa tiến vào tầm mắt của bọn họ. Mọi người vừa thấy, liền chứng minh dự cảm điềm xấu trong lòng bọn họ là , suýt nữa bi phẫn ôm đầu khóc rống! Quả nhiên là tam công chúa Mạc Bắc! Đây mới đúng là khúc ca giết heo chân chính a!


      Mà ở góc khác trong ngự hoa viên, nam tử lưng mang đai ngọc màu tím, tóc buộc kim quan màu bạc, cùng đám hạ nhân đến. từ xa nghe thấy tiếng ca của nữ nhân kia, khóe môi bất giác lên ý cười lười biếng, bước cũng thoáng nhanh hơn.


      Đạm Thai Kích vô cùng đau đầu, chuyện đêm qua đủ khiến buồn bực, vậy mà nha đầu kia, biết từ sáng sớm hát cái gì nữa! Đại đầu heo và người giết heo? Mắt thấy sắp đến nơi, mà nàng vẫn còn hát, muốn mở miệng ngăn lại, phía trước gặp phải người!


      Quân Kinh Lan chắp tay: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, hạnh ngộ!"


      "Thái tử Bắc Minh, hạnh ngộ!" Đạm Thai Kích cũng lập tức đáp lễ.


      Mà Đạm Thai Hoàng nhìn thấy Quân Kinh Lan, trong nháy mắt tức khắc ngậm miệng, cúi đầu nhìn mũi chân! kiện tã lót tối qua, tên này chắc chắn quên! Quả nhiên, nàng liền cảm giác được đạo ánh mắt cười như cười, vô cùng áp bức, xuyên thủng qua người mình.


      Lỗ tai của các sứ thần được giải thoát, họ cảm động nhìn Quân Kinh Lan tao nhã vô song đứng đó. Hoàng thái tử Bắc Minh là người nổi danh trong thiên hạ bao giờ cho ai mặt mũi. Cho nên thái tử điện hạ, ngài làm ơn đôi ba câu đả kích tam công chúa Mạc Bắc ! Để nàng từ nay về sau đừng ca hát nữa!


      Mọi người tha thiết chờ đợi, giống như lấy sóng điện truyền đến Quân Kinh Lan. nhìn Đạm Thai Hoàng lúc lâu, sau đó giọng mang ý cười vang lên: "Giọng hát của công chúa Mạc Bắc, quả rất độc đáo!"


      Nhóm sứ thần đồng loạt thở dài. Hoàng Phủ Hiên cũng nhõm thở ra hơi. Tiếng ca của nữ nhân này, cả đời cũng muốn nghe thấy lần thứ ba!


      "Đó là đương nhiên, giọng hát của bản công chúa là độc nhất vô nhị trong thiên hạ!" Đạm Thai Hoàng coi như nghe thấy châm biếm trong lời của , ngẩng đầu, ưỡn ngực, vô cùng tự hào mở miệng, khiêu khích nhìn vào mắt Quân Kinh Lan!


      Ánh mắt khiêu khích của nàng làm cho ý cười bên môi Quân Kinh Lan càng sâu. mở miệng: "Giọng hát như vậy, đúng là độc nhất vô nhị, bản thái tử hy vọng có thể thường xuyên nghe được thanh mang thiên nhiên của nàng!"


      Dứt lời, lại chắp tay chào Đạm Thai Kích, sau đó xoay người về phía chỗ ngồi của mình.


      Tất cả sứ thần cứng mặt, hoàng thái tử Bắc Minh sao chứ? Có phải chỉ cần là chuyện của tam công chúa Bắc Mạc, đều có thể bỏ qua lương tâm, mê muội ca ngợi phen? Giọng hát kinh dị như vậy mà là thanh của thiên nhiên!?


      Đừng là các sứ thần, ngay cả Đạm Thai Kích cũng thoáng chốc bị bối rối. Vốn cảm thấy rất mất mặt, đột nhiên nghe Quân Kinh Lan như vậy, cũng quên đáp lễ! Hoàng Phủ Hiên lấy ánh mắt cực kỳ quỷ dị nhìn Quân Kinh Lan.


      Ngược lại, bản thân Đạm Thai Hoàng có cảm giác gì. Dù sao tên nghiệt này hành xử cũng theo lẽ thường, nàng quen, cho tới bây giờ cũng đoán được suy nghĩ của , cũng thèm hao phí tinh lực đoán! Vì thế, nàng lại tiếp tục sau Đạm Thai Kích, thanh lớn , ngừng lẩm bẩm: "Ngươi là đại đầu heo, ê a ê a ôi, ta là người giết heo..."


      Hát hát, vừa ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hiên, nàng chút do dự liếc mắt xem thường, hơn nữa còn cười xấu xa! Tối hôm qua có chết ở nhà xí? Khà khà...Tâm tình tốt, nàng lại hát lớn tiếng hơn!


      Phản ứng này của nàng làm cho bàn tay dưới long bào của Hoàng Phủ Hiên nắm chặt hơn!


      Mà ngay lúc Đạm Thai Hoàng vui vẻ ca hát...


      "Triệu đại nhân, ngài làm sao vậy?" đại thần đứng dậy, lo lắng tiến đến, hỏi người trước mặt.


      Triệu đại nhân giờ phút này ôm lấy đầu mình, trong hốc mắt chảy xuống hai dòng lệ uốn lượn, nhìn thoáng qua Đạm Thai Hoàng, chắc chắn thể do mình chịu nổi khúc ca của nàng, nên đành mở miệng: "Trần đại nhân, bản quan có việc gì, bản quan chỉ là quá nhớ mẫu thân thôi!"


      Trần đại nhân nghe vậy, lại nghe bên tai toàn đại đầu heo và người giết heo, dòng lệ nóng bỏng phút chốc dâng lên: "Triệu đại nhân, nghe ngài như vậy, bỗng nhiên bản quan cũng có chút nhớ nhung phụ thân đại nhân!"


      "Khụ.." Hoàng Phủ Hiên ho khan vài tiếng, mới có thêm người gia nhập đội ngũ "nhớ người thân".


      Mà lúc này, tiểu thái giám cao giọng hô: "Đại hoàng tử Đông Tấn, trưởng công chúa đến!"


      Vừa hô xong, Đạm Thai Hoàng chợt ngừng lại tiếng hát, ngược lại cười lạnh, mắt phượng nhếch lên, nhìn về phía ngoài viện. Ngày hôm qua nàng giáo huấn còn chưa đủ?


      Triệu đại nhân và Trần đại nhân cũng dừng lại, muốn tiếp tục nhớ đến cha mẹ. Hoàng Phủ Hiên cũng ngừng trừng mắt Đạm Thai Hoàng. Bọn họ đều nghiêng đầu nhìn người từ rừng đào vào. Trưởng công chúa Đông Tấn tối hôm qua bị đánh thành như vậy, thế mà hôm nay còn tham gia yến hội?


      Lai giả bất thiện a!


      Giờ khắc này, Đạm Thai Kích và Quân Kinh Lan hứng thú nhìn ra cửa, xoay xoay ly rượu tay, sát ý trong mắt gợn sóng, cười đến phong lưu....


      p/s. bạn Bóng Gió về quê ăn tết nên truyện tạm thời dừng lại. Qua tết có chương tiếp nhé :)
      Chúc mn ăn tết vui vẻ!!!
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss10 others thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu buon wa wa tet moi co chuong moi
      Huyềnplussbóng gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :