1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 14: Thái tử gia bị "bội tình bạc nghĩa"!

      Khởi La nổi điên lao vào, mọi người đều cả kinh! Đạm Thai Kích chuẩn bi ra tay ngăn cản, chợt có cơn gió to từ trong điện thổi qua!

      Kình phong sắc bén lướt qua, đập vào mặt làm người phát đau. Sau tiếng gió rít, quận chúa Khởi La chạy như bay đến chỗ Đạm Thai Hoàng bị trận gió mạnh mẽ này hất mạnh ra ngoài điện! So với lúc nàng ta bị Đạm Thai Hoàng đá còn xa hơn mấy thước, đủ thấy người ra tay công lực rất thâm hậu!

      “A!” Là tiếng hét thảm, cùng với tiếng kêu đau, chiếc đũa bay ra ngoài.

      “Đùng!” tiếng, biết chiếc đũa đánh tới chỗ nào, bên ngoài rốt cục cũng im lặng!

      Ra tay bá đạo như thế, chút lưu tình, trong thiên hạ, sợ chỉ có vị kia, tà tứ hơn người, cuồng ngạo hơn người, thái tử Bắc Minh mới dám làm như vậy! Người trong điện nghĩ nghĩ, hơi quay đầu, nhìn về phía kình phong nổi lên.

      Mà lúc này, gương mặt tuyệt mỹ của Quân Kinh Lan có ba phần tức giận, bảy phần kiên nhẫn, mắt hẹp dài phát ra hàn quang lạnh thấu xương, nhìn cửa đại điện, lạnh giọng mở miệng: “Ồn ào, thấy bản thái tử dùng bữa sao?”

      Mọi người im lặng! Toàn bộ đại điện, trừ Đạm Thai Hoàng, những người khác bao gồm cả Hoàng Phủ Hiên đều nghĩ rằng đột nhiên ra tay là vì Đạm Thai Hoàng. Nghe như vậy, chỉ thoáng mọi người liền hiểu, hóa ra là vì quận chúa Khởi La lúc tiến vào kêu quá lớn, quấy rầy tâm tình dùng bữa của lão nhân gia !

      ít người trong lòng oán thầm, trong điện giương cung bạt kiếm, tình thế căng thẳng, duy chỉ có lão nhân gia ngài vẫn còn tâm tình dùng bữa! Cũng biết là để chuyện này vào mắt , hay kiến thức quá mức rộng rãi, cho nên rất bình tĩnh, giống bọn họ ếch ngồi đáy giếng, xảy ra chuyện liền kích động!

      Thái y vừa mới theo quận chúa Khởi La vào điện, lại khẩn trương, vội vàng chạy nhanh ra ngoài. lát sau, thái y đầu đầy mồ hôi tiến vào, bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, trước đó quận chúa Khởi La bị đánh hai mươi đại bản, vốn tổn thương đến gân cốt, lại bị Khuynh Hoàng công chúa ném bay, chân trái gãy xương! nay bị thái tử Bắc Minh hất văng… đùi phải và tay phải cũng gãy! Còn bị đánh trúng á huyệt, thể chuyện…”

      Thừa tướng Đông Lăng có ít nữ nhi, nhưng Khởi La là xuất sắc nhất khiến ông ta rất tự hào. Hôm nay nữ nhi bị biến thành như vậy, thể diện mất hết, đừng đến sau này nàng có thể làm hoàng hậu còn mình làm quốc trượng, bây giờ đến môn đăng hộ đối sợ cũng xứng. Trương thừa tướng liền quỳ xuống, với Hoàng Phủ Hiên: “Hoàng thượng, Khởi La là quận chúa Đông Lăng, công chúa Khuynh Hoàng và thái tử Bắc Minh làm như vậy, là để Đông Lăng chúng ta vào mắt! Lão thần cả đời trung quân ái quốc, mà nay nhìn nữ nhi bị khi dễ lại làm được gì, nếu hoàng thượng vì lão thần đòi lại công bằng, lão thần cũng còn mặt mũi để tiếp tục làm thừa tướng, xin hoàng thượng định đoạt!”

      Lời này quả là ngoan độc, đủ để chứng minh lão thừa tướng tức giận , giám từ quan để uy hiếp hoàng đế!

      Hoàng Phủ Hiên còn chưa mở miệng, Đạm Thai Hoàng lên tiếng: “Vị đại nhân này, lúc ấy bản công chúa ném quận chúa ra ngoài, tất cả mọi người đều nhìn thấy, là do bản công chúa thu màn sân khấu vô ý đá phải, bản công chúa đây là vô tình! Huống chi, lúc trước quận chúa bất kính với bản công chúa, phải đại nhân ngươi cũng , tùy ý bản công chúa và vương huynh trừng phạt sao? Hơn nữa, cho dù bản công chúa phải vô ý mà là cố ý, bản cung cũng là công chúa, địa vị cao quý, vì mình đòi lại chút công đạo cũng có gì đáng trách chứ?”

      Lời này hợp tình hợp lý, đừng là lão thừa tướng, ở đây nhiều tài như vậy, cũng có ai có thể cãi lại. Thân phận của Đạm Thai Hoàng chỉ cao hơn bậc so với quận chúa Khởi La. Công chúa và quận chúa, chỉ kém chữ, nhưng cách biệt trời vực. Lúc này, trong điện lâm vào yên tĩnh.

      Lập tức, giọng phong lưu, hoa lệ của Đạm Thai Kích vang lên: “Sau khi quận chúa Đông Lăng bị đánh hai mươi đại bản, vẫn biết hối cải, dám nhục mạ Hoàng nhi, bản điện hạ còn chưa hỏi tội, thừa tướng nhịn được?” xong, cảm thấy hơi kỳ quái nhìn Đạm Thai Hoàng liếc cái, biểu của nha đầu kia hôm nay rất khác thường, những lời nàng vừa mới trình bày và phân tích, giống lời nàng có thể lúc trước.

      Đạm Thai Hoàng tự nhiên thu được ánh mắt , sắc mặt bình tĩnh, bất giác bừng tỉnh, lại mơ hồ có chút khẩn trương.

      Nghe huynh muội bọn họ như vậy, nhất thời sau lưng thừa tướng toát mồ hôi lạnh. thấy ái nữ bị thương, lập tức não đại bối rối, quên mất chuyện là nữ nhi của đúng trước!

      Mà Đạm Thai Kích vừa xong, lại có tiếng vang lên: “Ở Bắc Minh chúng ta, nếu ai dám bất kính làm thái tử gia vui, hừ, đừng quận chúa nho , cho dù là công chúa, sợ cũng tránh được bị lột gia, lóc xương, nướng chín! Hôm nay quận chúa Khởi La chỉ bị quẳng ngã gãy tay gãy chân, là thái tử điện hạ khách khí!”

      “Tiểu Miêu Tử, những lời này của ngươi, là tính tình bản thái tử tốt, khát máu, tàn nhẫn?” Quân Kinh Lan hơi nghiêng đầu hỏi, giống như vui.

      Tiểu Miêu Tử lắc đầu mở miệng: “Gia, ngài là người hiền từ nhất đời, khoan hồng độ lượng, là do đám người ngu xuẩn này hiểu được!” Lời này, ám chỉ ý tứ mười phần.

      Quân Kinh Lan nghe vậy, vừa lòng gật đầu : “Bản thái tử cũng cảm thấy tính tình của mình rất tốt. Trái lại, thừa tướng Đông Lăng có ý tứ, thế nhưng cảm thấy mình có mặt mũi làm thừa tướng, nếu như vậy, Đông Lăng Hoàng, ngài có người tốt hơn để chọn làm thừa tướng sao? Nếu có, bản thái tử có thể tiến cử cử vài người! Tỷ như Thượng đại nhân, Trần đại nhân, Lý đại nhân…” xong, ánh mắt còn đảo qua từng đại thần là cánh tay đắc lực của Đông Lăng.

      Chủ tớ hai người kẻ tung người hứng, suýt nữa làm mọi người sặc chết! còn nhắc đến vài vị đại thần, hễ là những đại thần bị điểm danh, đều bị ánh mắt hoài nghi, lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hiên lướt qua. Hiển nhiên là vì hoài nghi bọn họ và Quân Kinh Lan có quan hệ, bằng sao Quân Kinh Lan lại đề cử bọn họ, ngay cả tên họ đều biết rành mạch!

      Mà Tiểu Miêu Tử trong lòng cười trộm, chiêu này của gia ngoan độc, ba vị đại nhân này chính là trung thần của Hoàng Phủ Hiên. Lần này vừa có thể chèn ép thừa tướng, vừa châm ngòi ly gián quan hệ quân thần Đông Lăng!

      Ngay cả Đạm Thai Hoàng bên cạnh, nhìn Quân Kinh Lan cảm giác trong lòng cũng run sợ! Nam nhân này, quả thực đáng sợ, tùy tiện mấy câu cũng có thể dấy lên cơn sóng gió động trời. Ngẫm lại, mình bất hạnh chống đối , Emma, sau khi yến hội chấm dứt nàng có nên suy tính cuốn gói chạy trốn ?

      Được cái, Hoàng Phủ Hiên cũng ngu, chỉ ngắn ngủi hoài nghi liền thanh tỉnh, hiểu được đây là người nào đó dùng kế châm ngòi ly gián. Nhưng nhìn lại ba vị đại thần, cảm giác có chỗ nào đó thay đổi, lại nhìn thừa tướng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: “ quốc yến, Khởi La biết thân phận, công chúa Khuynh Hoàng hay thái tử Bắc Minh, người nào là người nàng có thể đắc tội được? Trẫm chém nàng cũng đủ, huống chi chỉ ngã gãy tay gãy chân, nếu thừa tướng cảm thấy còn mặt mũi tiếp tục làm thừa tướng, trẫm cũng miễn cưỡng…”

      Vốn thừa tướng bị lời của Quân Kinh Lan làm cho chảy mồ hôi lạnh ướt toàn thân, Hoàng Phủ Hiên vừa dứt lời, hoàn toàn thanh tỉnh! Khẩn trương dập đầu mở miệng: “Hoàng thượng, lão thần biết tội, thỉnh Hoàng thượng thứ tội!”

      Các đại thần Đông Lăng cũng nhao nhao giúp đỡ cầu tình, Hoàng Phủ Hiên cũng tự nhiên thuận theo, miễn trách tội , chỉ cảnh cáo phen.

      Lúc này, bên trong đại điện hoàn toàn im lặng, chỉ còn lại tiếng Chung Ly Hàm rầm rì hô đau, Hoàng Phủ Hiên tiếp tục : “Tặc nhân ở đại điện dám động thủ với công chúa Đông Tấn, trẫm nhất định bắt được, xin tam hoàng tử Đông Tấn yên tâm!”

      Ai cũng biết tặc nhân ở đây chính là Đạm Thai Hoàng, nhưng lời này của Hoàng Phủ Hiên, hiển nhiên là bỏ qua chuyện này, chỉ cần tùy tiện tìm người gánh tội thay là được. Mọi người cũng chỉ đành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, việc này liên quan đến mình. Chung Ly Thành suýt nữa vặn đứt tay, còn Chung Ly Hàm tức giận suýt nữa cắn nát môi, nhưng cũng đành phải tạm thời kìm nén, cân nhắc ngày sau tìm cơ hội trả thù! “Vậy làm phiền Đông Lăng Hoàng!”

      “Khách khí! Đây vốn là do trẫm thất trách!” Hoàng Phủ Hiên xong, đôi mắt vàng có chút băng hàn nhìn Đạm Thai Hoàng, nghiến răng : “Công chúa Khuynh Hoàng hôm nay cũng bị sợ hãi rồi!” Nữ nhân chết tiệt này, tính sau!

      “Thái tử phi của bản cung, phiền Đông Lăng Hoàng quan tâm!” đạo thanh lười biếng vang lên, sau đó lại với Đạm Thai Kích: “Đại hoàng tử Mạc Bắc, nhờ người chuyển lời đến Mạc Bắc hoàng, tuy rằng chuyện công chúa Khuynh Hoàng thu tín vật đính ước, còn nhìn thân mình bản cung, bản cung có chứng cớ, nhưng bản cung cũng nguyện ngậm bồ hòn! Nếu Mạc Bắc Hoàng muốn gả công chúa cho bản cung, bản cung đến Mạc Bắc, ở đại môn quý quốc lăn lộn vạn lần, để người trong thiên hạ đều biết là Khuynh Hoàng công chúa bội tình bạc nghĩa với bản thái tử!”
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss12 others thích bài này.

    2. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 15: Người biết xấu hổ, tất vô địch thiên hạ!

      vừa xong, biểu tình của mọi người trong nháy mắt cứng ngắc và trống rỗng! Sắc mặt ai cũng trắng bệch, khí tĩnh lặng! Sau biểu tình cứng ngắc ngắn ngủi, mọi người bắt đầu đánh giá từ xuống dưới vị dõng dạc tuyên bố muốn lăn lộn vạn lần - hoàng thái tử Bắc Minh.

      Nhìn nhìn, lại nhớ lại lúc Đạm Thai Hoàng hát “mao sần sóp” và “đây èn nai”, trong lòng lắc đầu! Hoàng thái tử Bắc Minh đúng là tài hiếm có trong thiên hạ, là vương giả, người tài giỏi nhất trong thiên hạ nhưng thưởng thức nữ nhân, khiến mọi người dám gật bừa! Thứ lỗi cho bọn họn kiến thức nông cạn, hiểu Tam công chúa Mạc Bắc có chỗ nào đáng giá để đến cả thể diện cũng cần, lăn lộn vạn lần cũng muốn cưới!

      Mà chính chủ lại làm như nhìn thấy mọi người dùng ánh mắt hoài nghi thưởng thức của mình, hơi nghiêm túc nhìn chăm chú vào Đạm Thai Kích, trong mắt giống như lóe ra ngấn lệ, để bày tỏ mình rất kiên quyết!

      Đạm Thai Kích bị ánh mắt tình nhìn chăm chú, sau đầu nhịn được xẹt qua đám hắc tuyến! Trong lúc nhất thời đoán ra được trong lòng nghĩ gì, lăn lộn vạn lần? Nhìn khí phách cuồng ngạo, dáng vẻ thanh cao, bễ nghễ thiên hạ ai bì nổi, giống người có thể lăn lộn mặt đất sao? Còn vạn lần?!

      Đạm Thai Hoàng khóe miệng cứng ngắc nhìn tên vương bát đản vô sỉ, nếu phải nhìn thấu đáy mắt giấu diếm sát khí, nàng đúng là cho rằng thích mình!

      “Vương huynh?” lúc mọi người đều im lặng, người nọ lại gọi Đạm Thai Kích tiếng!

      “Khụ… khụ khụ…” Đạm Thai Kích thành công bị người biết xấu hổ này làm sặc! Vương huynh, gọi ai đó?! Nghĩ nghĩ, khẩn trương mở miệng: “Thái tử quá khách khí, ý tứ của ngài, bản điện hạ nhất định truyền đạt lại! Xin ngài yên tâm, chỉ là kết quả như thế nào, còn chờ phụ vương…”

      Lời còn chưa xong, Quân Kinh Lan đứng dậy, tay cầm chén rượu, nhanh vài bước đến chỗ Đạm Thai Kích. Đến trước mặt , nâng chén rượu lên, giọng thỏa mãn mỉm cười: “Xin vương huynh hãy nhận chén rượu này, ở trước mặt nhạc phụ đại nhân, tốt giúp bản thái tử vài câu!”

      Mọi người gì nhìn trời! Đây là bắt đầu nhận thân thích!

      Đạm Thai Kích bị lôi kéo vẫn nhúc nhích, lúc lâu ra lời! Quân Kinh Lan, quả thực danh bất hư truyền, chỉ mấy câu đãlàm cho người muốn phối hợp với cũng được! Thái tử Bắc Minh có thể biết xấu hổ, da mặt dày lại đây nhận thân thích, nhưng mọi người ở đây đều nhìn thấy là do quá mức si mê Hoàng nhi. Nhưng, nếu mình nhận chén rượu này, chính là hiểu lễ nghĩa, cho Bắc Minh mặt mũi! Còn nếu nhận chén rượu này, chẳng khác nào thừa nhận là em rể, … Rối rắm a!

      “Thái tử Bắc Minh, xin tự trọng!” Đạm Thai Hoàng mở miệng cắt ngang, nếu vương huynh đứng vững, nhận uống chén rượu này cọc hôn này liền xong, cái chết của mình cũng đến!

      Nàng vừa dứt lời, người nọ liền cười tiếng, chợt cười như cười nhìn nàng mở miệng: “Toàn thân Bản thái tử có vết sẹo lồi nào, bên trong bên ngoài, công chúa phải xem qua sao? cần chính bản thái tử phải nhắc lại?”

      “Phụt- ” Xung quanh, các sứ thần lớn tiếng ho khan, “tự trọng” hóa ra là giải thích như vậy – bọn họ phải nghiêm túc tự ngẫm lại rồi?!

      Nhưng trong lời cũng chứa nhiều ý tứ, “Công chúa phải xem qua sao?” Có gian tình! Chẳng lẽ cái chuyện nhìn thân mình ? Mọi người nghĩ nghĩ, lại hưng phấn bừng bừng tiếp tục xem trò vui, theo bọn họ nhìn thấy, ánh mắt Quân Kinh Lan nhìn Đạm Thai Hoàng rất thâm tình!

      Nhưng Đạm Thai Hoàng có thể thấy ràng ánh sáng lạnh trong mắt !

      “Vương huynh chịu nhận, là vì thành ý của bản thái tử đủ?” quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Kích mở miệng.

      Người trong thiên hạ đều biết, thái tử Bắc Minh cao ngạo hơn người, chưa bao giờ cúi đầu trước ai, càng tới phiên mời rượu người khác. Hôm nay dùng thành ý này, là phá lệ lần đầu, nếu Đạm Thai Kích còn ngại thành ý đủ, chính là Đạm Thai Kích có vấn đề! Vì thế, đại hoàng tử điện hạ Mạc Bắc, cho dù muốn , nhưng vẫn phải mở miệng: “Thành ý của thái tử, bản điện hạ tất nhiên có thể hiểu được! Chỉ là hôn của Hoàng nhi, bản điện hạ thể làm chủ, cho nên dám nhận tiếng 'Vương huynh' này!”

      sao, chỉ cần vương huynh đồng ý thừa nhận bản thái tử là được!” để ý lắm đáp lời, ý cười mặt vô cùng mê hoặc. Thiên hạ này, có người Quân Kinh Lan kính rượu mà nhận.

      Được lắm, người ta khẩn thiết thỉnh cầu, cũng hy vọng hôn có thành hay , chỉ hy vọng Đạm Thai Kích có thể tán thành ủng hộ . Nếu đáp ứng, phải là rất để Bắc Minh ở trong mắt sao? Đạm Thai Kích khóe mắt có chút run rẩy, dưới ánh mắt thê lương của Đạm Thai Hoàng, tiếp nhận chén rượu, uống hơi cạn sạch! “Chân tình của Thái tử, bản điện hạ hết sức cảm động!”

      Lời này ý , ta uống rượu rồi, có nghĩa là ta đáp ứng, là vì hành động của ngươi rất cảm động!

      Quân Kinh Lan cũng để ý, cười cười, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên: “ biết Đông Lăng Hoàng, còn có ý tranh thê cùng bản thái tử nữa hay ?”

      vừa hỏi, mọi người liền phóng ánh mắt tới Hoàng Phủ Hiên.

      Đế vương long ỷ, mặt lạnh như băng, khóe môi co quắp. Nhìn phía dưới, đủ loại ánh mắt chăm chú nhìn mình, nghĩ đến màn biểu diễn bi thảm lúc nãy của Đạm Thai Hoàng, nếu mình còn muốn cưới nàng, chẳng khác nào trước mặt người trong thiên hạ thừa nhận ánh mắt mình có vấn đề! Mà Quân Kinh Lan, lúc này nhìn ra, nếu mình vẫn muốn cùng tranh thê, chừng lập tức tuyên bố, ở cửa hoàng cung của mình lăn lộn vạn lần, để cho người trong thiên hạ biết Hoàng Phủ Hiên hoành đao đoạt ái, cử chỉ đáng khinh, dám mơ ước thê tử người khác!

      Tổng hợp lại suy sét, kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong lòng cười mở miệng: “Quân tử giúp người thành đạt, trẫm tự nhiên cùng ngài tranh đoạt!” Về phần tìm nữ nhân kia để tính chuyện tất thối, cơ hội rất hiếm, nhưng phải có!

      Quân Kinh Lan lúc này vừa lòng gật đầu, mở miệng cười : “Bản thái tử đa tạ Đông Lăng Hoàng nhịn đau bỏ những thứ mình thích!”

      Chung Ly Hàm bên bị Đạm Thai Hoàng đánh bầm dập mặt mũi, nhìn màn này, tâm tan thành từng mảnh, tựa vào ngực Chung Ly Thành. Mắt thấy nước mắt kia sắp rơi, Chung Ly Thành lúc này lạnh giọng mở miệng: “Đông Lăng Hoàng, sắc trời còn sớm, bản cung trước hết mang hoàng muội trở về!”

      vừa lời này, mọi người cũng bắt đầu nhao nhao cáo từ. Tiệc tối hôm nay là sóng to gió lớn, liên miên trập trùng, còn bị màn ca múa biến thành đánh người, khiến mọi người cơm cũng chưa ăn no, rượu cũng uống đủ. Đâu giống đại yến vui mừng đế vương đăng cơ! Nhìn chung toàn cục, duy chỉ có thái tử Bắc Minh ngồi ăn uống no nê, thoải mái hưởng thụ! Bất quá, hôm nay tuy rằng nghe xong khúc ca giết heo, nhưng được nhìn thấy nhiều gian tình như vậy, tổng thể mà vẫn là có lời!

      “Sắc trời quả cũng còn sớm, trẫm giữ chân các vị! Nếu Đông Lăng có chiêu đãi chu toàn, xin các vị thông cảm!” Hoàng Phủ Hiên khách khí .

      Chúng sứ thần khẩn trương khom lưng hành lễ mở miệng: “Đâu có! Đâu có! Đông Lăng Hoàng quá khách khí!” Nếu chiêu đãi chu toàn, bọn họ cũng dám gì a! Bởi vì Đông Lăng Hoàng hôm nay cũng vui vẻ gì, trước là bị người ta gài bẫy cướp nửa Cổn Châu, sau tranh vợ lại thắng, trong lòng chắc đau khổ a, làm sao bọn còn nhẫn tâm xát muối lên miệng vết thương của ngài!

      Hôm nay hạnh phúc nhất là hai người Quân Kinh Lan và Đạm Thai Hoàng! người chiếm được đất còn đoạt được thái tử phi, người đánh công chúa, quận chúa nước người ta cần phụ trách. Như vậy, hai người này đúng là rất thích hợp, nếu bọn họ thành đôi, còn có người có thể chiếm được tiện nghi trong tay đôi vợ chồng lòng dạ đen tối này hay sao? Thực khiến người sầu lo!

      Mọi người cứ nghĩ như vậy, hoặc bi phẫn, hoặc ưu sầu, hoặc thở dài rời .

      Đạm Thai Hoàng tránh ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Phủ Hiên, theo Đạm Thai Kích ra ngoài điện. Kỳ hôm nay gặp Quân Kinh Lan, nàng đại khái hiểu được cái gì gọi là người biết xấu hổ, tất vô địch thiên hạ! Vùi đầu suy nghĩ, vừa ngẩng đầu, nàng liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm cười như cười, khiến nàng lộp bộp chút, liền xoay người lôi kéo Đạm Thai Kích chạy như bay: “Vương huynh, chúng ta nhanh trở về ! Muội muốn nhà xí!”

      Chỉ cần có thể nhanh trở về, muốn nhà xí nhà xí! Đạm Thai Hoàng lần đầu tiên trong cuộc đời hiểu được cảm giác chó cùng rứt giậu! Nam nhân này quá nguy hiểm, có thể tránh được vẫn là tốt nhất. Sau khi trở về nhất định phải thu thập hành lý chạy trốn! có khả năng cước đá bay tên vương bát đản biết xấu hổ này, nàng đành cước đá bay chính mình! Đấu lại ta bỏ chạy…

      Mà phía sau nàng, nam tử tuyệt mỹ chắp hai tay sau lưng, hưng phấn nhìn bóng dáng nàng. Nàng hốt hoảng chạy, là muốn trở về thu thập hành lý chạy lấy người? Nghĩ nghĩ, khóe môi nhếch lên, tà tứ, lười biếng.

      Hừ, nữ nhân, có giỏi chạy . Nếu như ngươi có thể chạy thoát!
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss9 others thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 16: Muốn đêm xuân?

      Đạm Thai Hoàng viện lý do muốn nhà xí xóa tan hoài nghi của Đạm Thai Kích. nghĩ biểu của muội muội hôm nay sao khác thường vậy, ngờ trong chốc lát lộ nguyên hình!

      Tiếng của Đạm Thai Hoàng , khiến cho ít nhân sĩ phía sau nàng liên tiếp lắc đầu! Tam công chúa Mạc Bắc, là…. Aiz!

      Kéo Đạm Thai Kích đường trở về tẩm cung, “Phịch!” tiếng đóng cửa lại. Lúc này Đạm Thai Hoàng mới yên tâm! Vỗ ngực vài cái, nàng vội vàng hỏi: “Vương huynh, huynh chuyển lời của Quân Kinh Lan cho phụ vương chứ?”

      Vừa hỏi xong, đôi mắt hoa đào mị của đối phương lạnh xuống, quét người nàng lâu, quan sát kỹ lưỡng. mở miệng: “Các ngươi đều ra ngoài!”

      Trong phòng, thị tỳ sửng sốt, trong phút chốc mới lấy lại phản ứng, khom lưng mở miệng: “Vâng!” Sau đó nối đuôi nhau lui ra.

      Lúc này, bên trong chỉ còn lại hai người Đạm Thai Kích và Đạm Thai Hoàng. Sau lưng Đạm Thai Hoàng đổ mồ hôi, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn đối phương, trực giác cho nàng biết, mình bị hoài nghi!

      “Ngươi rốt cục là ai?” Giọng phong lưu hoa lệ vang lên nhưng lại chứa đầy hàn khí. Hôm nay đại điện, nàng biện luận và phân tích khác thường cần phải , nhưng nam tử tuấn mỹ như Quân Kinh Lan cầu hôn, mà nàng cũng chịu?

      Đạm Thai Hoàng giựt giựt khóe môi: “Ngươi ta là ai? người vương muội ngươi có bớt, ta cũng có!”

      người vương muội ta có bớt!” Đạm Thai Kích rất nhanh tiếp.

      “…” có bớt, được rồi, vậy chỉ còn cách dùng kỹ xảo mà người xuyên hay dùng. “Ta bị mất trí nhớ! Lúc ta tỉnh lại thấy mình nhánh cây gần nóc tẩm cung! Nếu ngươi tin ta là vương muội của ngươi, có thể lấy máu nghiệm thân!”

      Nhưng Đạm Thai Kích cũng ngu, rất nhanh phát ra sơ hở trong lời nàng : “Ngươi mất trí nhớ, tại sao có thể xác định ngươi là vương muội của ta?”

      Ách, sau đỉnh đầu Đạm Thai Hoàng chảy mồ hôi lạnh, buồn nôn hề hề : “Đó là bởi vì sau khi ta thấy vương huynh, cảm thấy rất thân thiết! Giống như là thấy người nhiều năm!”

      Đạm Thai Kích khóe miệng hơi hơi co quắp, dám hỏi nữa! mặt cũng lên vẻ lúng túng, mắt còn đảo quanh, như che dấu điều gì, hoặc là có chuyện gì trong quá khứ muốn cho Đạm Thai Hoàng biết. Sau khi bình tĩnh lại, nhìn nàng hồi, rồi mở miệng : “ quên cũng tốt! Chuyện qua cũng cần phải nhớ lại, về sau phải thành cho ta, lại gây chuyện, vương huynh cũng thể nào cứu được muội!”

      Nhìn nét mặt Đạm Thai Kích ràng bình thường, Đạm Thai Hoàng liền hỏi: “Vương huynh, có phải huynh gạt ta chuyện gì ?”

      có!” Đạm Thai Kích đáp lại rất nhanh, nhưng chính là càng nhanh, càng làm cho người ta cảm thấy trong đó có vấn đề! Lập tức lại tiếp: “Muội chỉ cần nhớ kỹ, muội là Đạm Thai Hoàng, ta là Đạm Thai Kích, chúng ta vĩnh viễn là huynh muội!”

      “A!” Nàng cái hiểu cái gật đầu, trong mắt lại mơ hồ giấu chút chần chờ, có vấn đề a!

      “Còn có, nhớ kỹ! Phế vật như Chung Ly Thành, muội chọc vài cái vương huynh đều có thể thay muội giải quyết. Nhưng Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên, muội tốt nhất nên trêu chọc bọn , nếu gặp phải phiền toái vô cùng!” Đạm Thai Kích mở miệng cảnh cáo.

      Đạm Thai Hoàng sau ót chảy xuống đám hắc tuyến, mở miệng : “Hai người này làm sao?” Chẳng lẽ nên chọc vào?

      “Quân Kinh Lan tuổi làm thái tử, bảy tuổi trấn danh thiên hạ. Mười tuổi bình định đại loạn, mười ba tuổi độc tài vương quyền, mười lăm tuổi giành lại độc lập cho Bắc Minh, cũng mấy lần đại phá biên thành Đông Lăng. sớm trở thành nhân vật thần thoại. Có lời đồn… luyện ra vạn thần binh bất tử! Nếu lời đồn này là …” xong, nhịn được nhíu mày.

      “…!” Đây là người sao?! “Vậy còn Hoàng Phủ Hiên…”

      “Hai năm trước, nếu có thái thượng hoàng Đông Lăng ở chiến trường giúp Hoàng Phủ Hiên ngăn địch, Đông Lăng sớm bị Quân Kinh Lan dẫn binh tiêu diệt!” Đạm Thai Kích thản nhiên mở miệng.

      Được lắm! Hóa ra năng lực hai tên này ngang nhau! Nuốt nuốt nước miếng, nàng thấp thỏm đề nghị: “ bằng chúng ta về Mạc Bắc trước ?” Sớm sớm an toàn!

      Đạm Thai Kích nhíu mày, vui mở miệng: “Mười ngày sau đại điển đăng cơ của Đông Lăng Hoàng là lễ mừng lập quốc Đông Lăng, mười năm tổ chức lần. Muội và ta nhất định phải tham dự. Lần này tham gia, trừ thái tử Sở quốc nhiều bệnh, phái đại hoàng tử đến, các quốc gia khác phần lớn đều là thái tử tương lai. Sao chúng ta có thể thất lễ rời trước?”

      “Ha ha, tốt lắm! Vương huynh, huynh về trước ! Muội muốn nghỉ ngơi sớm!” Ngươi về trước , ngươi thể , ta đành tự mình ! Nàng nghĩ xong liền đẩy Đạm Thai Kích ra ngoài….

      Đạm Thai Kích bị nàng đẩy ra tới cửa, quay đầu nhìn nàng, cau mày : “Hôm nay Quân Kinh Lan tuyên bố muốn lăn lộn vạn lần, thế nào cũng truyền đến tai phụ vương, phụ vương chắc chắn đáp ứng. Tuy rằng huynh biết có chủ ý gì, nhưng muội yên tâm, chỉ cần có vương huynh, nhất định bảo vệ muội bình yên vô !”

      “Ừ ừ ừ! Muội biết, vương huynh về trước !” Phụ vương mà đáp ứng, hôn kia tám phần là thành, Đạm Thai Kích có thể bảo vệ nàng nhất thời, nhưng đảm bảo được mãi, vẫn là phải tự lực cánh sinh! Bất quá nàng khá thích vị vương huynh này!

      Đạm Thai Kích rời , thị tỳ liền tiến vào. Đạm Thai Hoàng lại cho tất cả mọi người ra ngoài, chỉ để lại người lúc ấy kéo mình vào phòng: “Ngươi, cho ta biết, trước kia quan hệ của ta và vương huynh như thế nào?” Nàng luôn cảm thấy lúc nãy Đạm Thai Kích phản ứng rất kỳ quái, trong đó nhất định có bí mật! Đương nhiên đây phải là trọng điểm, trọng điểm là nếu lúc trước quan hệ hai người rất tốt, chừng nàng có thể xúi Đạm Thai Kích giúp nàng kháng hôn, nàng cũng cần phải chạy, dù sao chạy trối chết cũng cần kỹ thuật và thể lực để sống!

      “Khụ… Khụ khụ… Thành Nhã… Thành Nhã dám !” Nàng nhìn Thành Nhã khó xử, cùng với vẻ mặt lúc nãy của Đạm Thai Kích y chang nhau!

      “Cho phép ngươi !”

      Thành Nhã ngẩng đầu nhìn nàng cái, thấy nét mặt nàng giống đùa, đành miễn cưỡng mở miệng: “Công chúa, đại hoàng tử điện hạ là nam tử tuấn nhất Mạc Bắc, người… người vẫn để ý…. để ý luân thường mà thích ngài ấy, làm cho ngài ấy rất đau đầu. Vương thượng cũng cực kỳ tức giận, cho nên lần này mới để đại hoàng tử mang theo người đến Đông Lăng, ở đây nhiều mỹ nam, có lẽ người …”

      Có lẽ quyết định buông tha cho đại ca?!?

      Chẳng trách, lúc nãy mình câu giống như người nhiều năm, liền thay đổi sắc mặt! Giờ hay rồi, đừng là Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên, về sau nàng nhìn thấy Đạm Thai Kích cũng lúng túng, càng đừng mong hỗ trợ kháng hôn! Aiz! Vẫn phải chạy thôi…




      Ban đêm, tẩm cung của Đạm Thai Hoàng hoàn toàn yên tĩnh.

      Trong điện, cửa sổ bỗng nhiên mở ra, sau đó thân ảnh rón rén, vác theo hành lý chui ra. Ngửa đầu nhìn thoáng qua ánh trăng, nàng bỗng nhiên nhớ tới ông nội. Nàng xuyên qua, ông nội nhất định càng độc. Còn có đám người chú bác luôn mơ ước quyền thế tay ông. Nghĩ nghĩ, hai tay nàng tạo thành chữ thập, nhìn ánh trăng mở miệng: “Nếu có thần tiên, xin các vị phù hộ cho ông nội của ta!”

      xong, trong mắt nàng lóe lên vài giọt nước. Nhưng lập tức lại nghĩ đến tình cảnh khốn khổ của mình, cúi đầu khom lưng lắc mình về phía trước. Nàng và ông nội đều là người đáng thương a! Mới được mấy bước, đạo ánh sáng chiếu qua mặt nàng, giống như là vật gì phản xạ, nàng ngẩng đầu nhìn phía trước nhìn!

      Phía nóc nhà, ánh trăng trải dài, dưới ánh trăng phản xạ ra ánh bạc. Mà phía , có người nằm nghiêng dưới trời sao và trăng sáng. Lâu lâu lại có vài cánh hoa đào rơi xuống cẩm bào màu bạc của . Thiên địa chúng tinh, giờ phút này giống như ngưng tụ lại chỗ. Mà trong tay cầm tấm gương, áp dụng chiết xạ ánh sáng, toàn bộ bảy trăm hai mươi độ giám thị phòng ở của Đạm Thai Hoàng!

      Bắt gặp ánh mắt của nàng quét tới, nhếch miệng cười yếu ớt, nhưng vô cùng dụ hoặc: “Công chúa tối khuya ngủ được, nhảy cửa sổ chui ra, nhìn chung quanh, cử chỉ đáng khinh. Chẳng lẽ là muốn đến tẩm cung của bản thái tử, cùng bản thái tử ** trận?”
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss11 others thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 17: Cuốn gói xem trò vui!

      Đạm Thai Hoàng đen mặt nhìn nam tử nghiệt lúc, coi như nghe thấy lời , nhận mệnh cõng hành lý trở về. Xem ra hôm nay được rồi!

      Vừa mới quay đầu, trận kình phong nổi lên, giống như thỏi nam châm hút lấy nàng! Thân thể bay lên trung, muốn phản kháng cũng thể, bốn phía cảnh vật bay ngược về phía trước, mà thân thể của nàng bị hút ngừng lui về phía sau! Khi hai chân rơi xuống đất, nghiêng ngã đứng chưa vững, vất vả lắm nàng mới ổn định! Vừa phục hồi lại tinh thần, nàng thấy mìnhđã đứng cạnh tên nghiệt! Trong lòng biết mình đánh lại người ta, chuẩn bị há mồm kêu cứu mạng, Quân Kinh Lan lại giương môi cười, đặt ngón tay lên miệng, ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

      Sau đó, nhàn nhã : “Bản thái tử vốn là đến xem công chúa diễn trò, nhưng nếu công chúa ra, cùng bản thái tử xem trò vui !”

      Vừa chuyện vừa quay đầu nhìn chằm chằm vào mặt gương, nhìn thấy ràng nhất cử nhất động ở tẩm cung của Đạm Thai Hoàng.

      Đạm Thai Hoàng sửng sốt, có chút , quay đầu nhìn nhìn. Xung quanh yên tĩnh tiếng động, nhưng, chỉ sau trận gió quỷ dị, đột nhiên ngoài viện xuất bốn hắc y nhân! Bọn họ dáng người mạnh mẽ, giống như bóng ma vụt sáng lao , trong chốc lát, đứng trước tẩm cung của nàng, chuẩn bị đẩy cửa vào. Hắc y nhân cầm đầu mới đặt tay lên cửa giống như động phải cơ quan, gây ra động tĩnh !

      Chợt, trong viện xuất thêm vài hắc y nhân khác! Bốn hắc y nhân cả kinh, rất nhanh lao vào đánh nhau với đám hắc y nhân kia! Đất đá bay đầy trời, kiếm quang lóe lên bốn phía, bao lâu kinh động tới Ngự Lâm quân! Nhưng kỳ quái là đám Ngự Lâm quân kia chạy đến trước cửa viện, nhưng lại làm như nghe thấy thanh từ bên trong truyền ra, thẳng tắp qua!

      Tình cảnh như vậy, làm cho Quân Kinh Lan nhíu mày, lập tức hứng thú quay đầu nhìn Đạm Thai Hoàng liếc mắt, thản nhiên : “Xem ra, Hoàng Phủ Hiên bị ngươi đắc tội cũng !”

      Hiển nhiên, Hoàng Phủ Hiên đoán được đêm nay có người muốn tới giết nàng, cho nên mới cố ý dặn Ngự Lâm quân nếu nghe thấy có tiếng động cũng cần tiến vào. Khiến Quân Kinh Lan cảm thấy kỳ quái là Hoàng Phủ Hiên xưa nay chỉ đặt lợi ích quốc gia lên hết, nữ nhân này rốt cuộc đắc tội như thế nào mà làm cho thà để công chúa Mạc Bắc chết ở hoàng cung của mình, cũng muốn giúp đỡ người khác giết nàng!

      Đạm Thai Hoàng khóe miệng run rẩy, nhìn cảnh này mà nàng còn hiểu mình chính là kẻ ngu! Đêm nay có người tới giết nàng, tên nghiệt này cũng đoán được, vì thế mang theo gương đến nóc nhà quan sát cảnh nàng bị người ta chém giết! Dự đoán được nàng bị ám sát còn có Hoàng Phủ Hiên, cho nên mới lệnh Ngự Lâm quân cần cứu nàng! về những người này sao? Đều là những kẻ nhiều chuyện, nháo thế nào cũng muốn mạng của nàng!

      “Đạm Thai Kích rất quan tâm ngươi, còn phái ám vệ tới bảo vệ trong viện của ngươi!” Lại là lời truyền đến, giống như lời bình nhàn nhã của kẻ đứng xem trò.

      Đạm Thai Hoàng nghiến răng : “Chẳng lẽ các hạ và Đông Lăng Hoàng cũng rất quan tâm tới bản công chúa?” Hơn nửa đêm ngủ, đến xem diễn trò, ra bọn họ rảnh rỗi đến vậy!

      Lời này vừa xong, Quân Kinh Lan hưng trí bừng bừng, mắt nheo lại, liếc nàng : “Gia quan tâm thái tử phi của mình, được sao?”

      “….!” Đạm Thai Hoàng quay đầu thèm nhìn , buông tha tranh luận với người biết xấu hổ này! Nhưng dựa vào tình huống trước mắt, xem ra muốn giết nàng phải là người của Hoàng Phủ Hiên phái tới, cũng phải là Quân Kinh Lan phái tới, vậy là ai? Người Đông Tấn, hay là quận chúa Khởi La?

      suy nghĩ, thanh lại vang lên: “Có phải công chúa bi ai phát người mình đắc tội quá nhiều, cho nên trong lúc nhất thời còn chưa đoán ra được là ai muốn động thủ?”

      “Ngươi ai bảo ngươi câm đâu!” Đạm Thai Hoàng hung tợn trừng mắt !
      Ý cười mặt Quân Kinh Lan hơi cứng lại, là hôm nay nhìn rất thiện lương sao, cho nên nữ nhân này lại bắt đầu biết sống chết rồi?

      Phía dưới đám hắc y nhân đánh nhau từ từ phân cao thấp, bốn hắc y nhân kia trong lòng biết mình phải là đối thủ, nên bắt đầu vừa đánh vừa lui về phía sau, xem ra là chuẩn bị rút!

      “Nếu bắt được người còn sống, ngày mai, Mạc Bắc có thể tìm hung thủ khởi binh vấn tội!” Nam tử tuyệt mỹ cầm gương “hảo tâm” đề nghị với Đạm Thai Hoàng.

      Đạm Thai Hoàng tất nhiên cũng hiểu được đạo lý này, nhưng nàng có khinh công, muốn ở giữa trung chặn lại bốn hắc y nhân kia căn bản là chuyện tưởng!

      Ngay tại lúc này, bốn hắc y nhân kia định nhảy lên, tư thế khác nhau chuẩn bị thi triển khinh công! Cùng lúc đó, gương trong tay Quân Kinh Lan bỗng nhiên bay ra ngoài, giống như ánh điện xẹt qua, “Phanh!” tiếng, chính xác đánh vào đùi hắc y nhân thứ ba!

      “A!” tiếng hô đau vang lên, lập tức hắc y nhân thứ ba ngã xuống đất, liền bị người phía dưới vây quanh! Người đứng đầu đám hắc y nhân giữ sân Đạm Thai Hoàng, do biết gương này là từ đâu bay tới, nhìn xung quanh cũng phát ra manh mối, vì thế chắp tay : “Đa ta hùng tương trợ!”

      Đạm Thai Hoàng kỳ quái nhìn , nghiệt này giống người tốt như thế, vậy mà lại giúp bọn bắt người! Mà ngay lúc nàng nhìn nhìn, người nọ thản nhiên ngồi dậy, nhàn nhã sửa sửa vạt áo, mở miệng : “Chạy trốn, nhưng lại dám bắt chước tư thế duỗi người của tiểu Tinh Tinh, đáng đánh!”

      Nàng chỉ biết “...”! Nhớ lại chút tư thế chuẩn bị chạy trốn vừa rồi của hắc y nhân thứ ba, quả có chút giống với bộ dáng duỗi người của động vật biết là sói hay hồ kia!

      “Trò vui xem xong rồi, tại có phải nên tính toán sổ sách của chúng ta hay ?” nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười vô cùng ôn hòa, nốt chu sa giữa mi từ từ ra ánh sáng màu hồng, như hoa đào xinh đẹp động lòng người.

      Ách…. Đạm Thai Hoàng nhanh tay gỡ đoạt mệnh thiên châu xuống, ném cho : “Trả lại cho ngươi! Còn có tài bảo của ngươi, ta cũng trả lại cho ngươi!”

      Ánh sáng chợt lóe, nam tử giương tay xé mảnh vải, đón lấy đoạt mệnh thiên châu. Cách lớp vải bàn tay, nhìn trong chốc lát, ghét bỏ : “Cho ngươi đeo nửa ngày, trở về biết phải rửa bao nhiêu lần!”

      “Đó là do ngươi thích rửa!” Đạm Thai Hoàng chút do dự đáp lại!

      Quân Kinh Lan ngẩn ra, đây là lần đầu tiên có người dám phản bác . Lấy lại tinh thần, nở nụ cười, ánh mắt ra thần thái khác thường, ngón tay ngọc thon dài chậm rãi vươn vào cổ tay áo, lấy ra chuỗi hạt châu ném cho Đạm Thai Hoàng!

      Nàng tiếp được, vừa nhìn thấy bộ dáng nó tương tự giống đoạt mệnh thiên châu, nhưng đây là ngọc tốt, vừa sờ là biết giá trị rất xa xỉ!

      “Đoạt mệnh thiên châu cần nội lực khống chế, ngươi dùng được! Định hồn châu đeo ở người, ngừng thở, có thể làm cho tim đột nhiên ngừng đập, giả chết canh giờ, ai có thể nhìn ra.” Quân Kinh Lan tốt bụng mở miệng giải thích.

      Đạm Thai Hoàng nhíu mày, phòng bị nhìn , thứ tốt như vậy mà cũng bỏ được cho nàng, giống người tốt như vậy sao?!

      Tiếp đó, người nọ chậm rãi cất đoạt mệnh thiên châu, thảnh thơi mở miệng: “Nhớ cho kỹ, trước khi Gia ra tay báo thù, ngươi đừng để bị đám phế vật kia đùa chết! Sống sót, mới đáng để Gia tự mình chơi đùa…”

      Cho nên nay động thủ với nàng, là muốn nhìn xem nàng có bị người khác đùa chết hay , để xác định nàng có đáng giá để ra tay?

      “Yên tâm, ngươi có chết ta cũng chết!” Tính cách nam nhân này, quả thực ác liệt!

      Vừa xong, trong mắt nam tử lóe lên ánh sáng lạnh, nghiêng đầu nhìn nàng lâu.

      Đạm Thai Hoàng trong lòng lộp bộp, nhất thời sơ ý, quên nam nhân này tâm tình bất định, còn có sở thích nướng người giống như nướng lợn sữa. Ách… có nên cái gì để vớt vát chút hay ?

      Thấy nàng lộ ra sắc mặt e sợ, rốt cục ánh sáng lạnh trong mắt cũng bị ý cười đánh tan, miễn cưỡng mở miệng: “Còn biết sợ là tốt! Chỉ mong mạng của ngươi có thể dài so với Gia!”

      Dứt lời, lại tiếp: “Bây giờ, để đáp lễ định hồn châu, có phải ngươi nên cho Gia biết, ngươi dùng biện pháp gì mà có thể mang nhiều đồ vật chạy thoát khỏi canh giữ của Tiểu Tinh Tinh?”
      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss12 others thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 18: Thưởng cho băng vệ sinh Sophie siêu đàn hồi!


      “Ngươi nhầm rồi, ta nhất định đáp lễ định hồn châu, cũng so đo chuyện ngươi mang chăn đến đây xem trò vui. Về phần cái khác, bàn sau!” Đạm Thai Hoàng cũng bắt chước nhàn nhã ngồi xuống, nàng hiểu, nam nhân này căn bản biết cái gì là khoan dung độ lượng, nàng càng lui, càng được nước lấn tới! thế, đối nghịch , dù sao cũng chỉ là cái mệnh!


      Lời này của nàng làm cho Quân Kinh Lan nhíu mày, nốt chu sa giữa mi cũng biến sắc, có chút phản ứng kịp với sắc mặt thay đổi nhanh chóng của nữ nhân này. Mới vừa rồi nàng còn tỏ ra sợ hãi, vậy mà bây giờ … Chẳng lẽ đây mới là con người của nàng? "Ừm… Vậy nếu hôm nay bản thái tử cho ngươi định hồn châu, chừng ngày nào đó ngươi tìm bản thái tử báo thù?”


      phải là chừng! Mà là nhất định! Thí dụ như Hoàng Phủ Hiên thấy chết mà cứu, ta nhất định cho bài học!” Đạm Thai Hoàng nhìn về phía xa xa, khóe môi cười gian trá. Tính tình của nàng xưa nay có thù tất báo, cho dù đấu lại, cũng để cho bọn họ được sống yên ổn. đời này chưa có ai có thể chiếm tiện nghi của nàng!


      Nàng vừa xong, trong mắt Quân Kinh Lan lên ít hứng thú, cá tính như vậy, thích! Chỉ là nàng muốn đáp lễ Hoàng Phủ hiên như thế nào a? Ừ, cái này phải từ từ suy nghĩ! Nghĩ nghĩ, lại kiên nhẫn mở miệng hỏi: “Phải làm sao mới khiến ngươi bằng lòng biện pháp chạy trốn cho Gia nghe?”


      “Ân oán của ta và ngươi xóa bỏ, thế nào?” Đạm Thai Hoàng nghiêng đầu nhìn bàn điều kiện.


      Vừa xong, có tiếng cười truyền đến. Ngón tay người nọ vuốt cằm, nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi : “Xem tâm tình gia!”


      “A! Vậy đợi qua mấy ngày nữa ta cho ngươi biết!” Đạm Thai Hoàng coi như nhìn thấy động tác dụ hoặc, thần thái lơ đãng hấp dẫn của , quay đầu tiếp tục chăm chú nhìn tẩm cung của mình.


      Hử? “Mấy ngày nữa?” Thái tử gia lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là "đánh vỡ nồi hỏi đến cùng"!


      vừa hỏi xong, Đạm Thai Hoàng cũng nhanh chậm vươn tay vuốt cằm, bắt chước bộ dáng nghiêng đầu của , môi đỏ mọng khẽ mở, phun ra bốn chữ: “Xem tâm tình ta!” Ngươi cho là chỉ có mình ngươi mới pose được bộ dáng uy hiếp à?
      “Ha ha ha….” trận cười vang lên, thanh lớn lắm, nhưng lại mang đến cảm giác sung sướng, khuếch tán trong khí đến khắp mọi ngõ ngách. Thái tử gia cười xong, liếc mắt nhìn Đạm Thai Hoàng, tựa như vẫn còn muốn cười, vất vả lắm mới ngừng lại được. Nữ nhân này, tính toán chi li, chịu nửa phần thiệt thòi, quả thú vị!


      Đạm Thai Hoàng nhìn cười còn đẹp hơn vạn lý núi sông, có chút sững sờ. Đúng là nghiệt a nghiệt!


      “Được! Ngươi chịu , vậy để Gia đoán!” Quân Kinh Lan khoanh chân ngồi, hai tay vòng trước ngực, thản nhiên mở miệng: “Ngươi biết Tiểu Tinh Tinh kiêu ngạo, cho nên ở trước mặt nó thu thập đồ đạc trong điện. Mà nó cho rằng ngươi nhất định trốn thoát khỏi tay nó, cho nên nó hoàn toàn coi ngươi ra gì, chỉ ngồi nhìn ngươi thu thập! Tiếp theo, ngươi lại cho nó cái tư thế, khiến nó đưa lưng về phía ngươi, để ngươi lẩn trốn. Gia có đúng ?”


      “Đúng nửa!” Đạm Thai Hoàng hào phóng đáp lời. Nam nhân này rất thông minh, có thể đoán được nhiều như vậy, cũng có gì lạ!


      Quân Kinh Lan nhíu mày tiếp: “Gia đương nhiên chỉ biết được nửa. Bởi vì nếu ngươi chạy khỏi phòng, chắc chắn gây ra tiếng động, nhưng Tiểu Tinh Tinh lại quay đầu bắt ngươi… Cung điện bị đốt, trong mùi khét gia cũng ngửi thấy mê hương. Hơn nữa phản ứng của Tiểu Tinh Tinh cho Gia biết, lúc ngươi bỏ trốn nó còn thanh tỉnh!”


      Đây mới là chỗ lý giải được!


      “Tiếp tục đoán, đoán đúng có thưởng!” Đạm Thai Hoàng ôn hòa mở miệng.


      Quân Kinh Lan nhíu mày: “Thưởng cái gì?”


      “Thưởng cho băng vệ sinh Sophie ba trăm hai mươi cm, độ đàn hồi siêu tốt, xoay người thế nào cũng bị tràn!” Đạm Thai Hoàng sắc mặt đổi , lại bất ngờ bỉ ổi quay đầu, hề hề bỏ thêm câu: “Loại mới nhất còn có cánh bướm nha!”


      Đó là thứ gì? Sao chưa từng nghe qua? Nhưng càng chưa nghe qua, càng đáng giá chờ mong. “Chẳng lẽ là do ngươi trước đó cố ý gây ra rất nhiều tiếng động, làm loạn khả năng nghe nhìn của nó?”


      vừa dứt lời, sắc mặt Đạm Thai Hoàng thoáng chốc cứng đờ, điều này mà cũng có thể đoán được! sai, nàng đúng là làm như vậy. Vừa mới bắt đầu, nàng cố ý lục lọi đồ đạc trong phòng, lúc Tiểu Tinh Tinh quay đầu, nhìn thấy nàng vẫn còn ở trong phòng, nàng liền mình bị tư thế tuấn của nó làm cho choáng váng! Sau đó động vật thối kia tin, tiếp tục đứng tư thế đó! Nàng lại lần nữa lục tung phòng, chờ nó quay đầu, lại mình mê man!


      Sau khi lặp lặp lại nhiều lần, nàng còn đưa đồ đạc đến bên cửa sổ! Thành công mượn đạo lý “Sói đến đây”, cuối cùng, nàng nhảy ra ngoài cửa sổ! Còn châm lửa. Tiểu Tinh Tinh đứng tư thế đó lúc lâu mới biết trong phòng cháy, cửa sổ bị phá hỏng, sau đó….


      Nhìn biểu tình của nàng, Quân Kinh Lan cười khẽ: “Gia đoán đúng rồi?” là hỏi, nhưng ngữ khí vô cùng khẳng định!


      Đạm Thai Hoàng gì, cảm thấy buồn bực. chuyện với người thông minh, cảm thấy tất cả đều bị đối phương nhìn thấu. Cảm giác như thế nàng cực kỳ thích.


      Mà ngay tại lúc này, bóng đen lên. Như bóng ma nhàng dừng ở nóc nhà, cung kính khom lưng mở miệng: “Gia, hôm nay ngài lệnh cho Tinh gia đứng tư thế kia năm ngày…”


      “Sau đó?” lười biếng hai chữ.


      Ám vệ toát mồ hôi lạnh, mở miệng : “Tinh gia đứng buổi chiều, thắt lưng bị đau!”


      “…” Khóe miệng Đạm Thai Hoàng co quắp, động vật biết là hồ ly hay sói kia, có thắt lưng sao?


      “Ngự y thế nào?” Hừ, thắt lưng bị đau, nó nên nếm chút giáo huấn!


      Ám vệ cung kính đáp lời: “Ngự y khám còn trở ngại. Nhưng lúc bôi thuốc cho Tinh gia, nó nhất định chịu, vẫn ôm gối đầu khóc, xem bộ dáng là muốn ngài trở về, tự mình…” Nhớ tới bộ dáng ủy khuất của Tinh gia, sau đầu ám vệ cũng đổ mồ hôi, nhưng vẫn đành lòng.


      Hay ! Động vật này nghĩ mình là vợ của nghiệt chắc, còn ôm gối đầu khóc, muốn trở về! Trong lòng Đạm Thai Hoàng oán thầm!


      Quân Kinh Lan gật gật đầu, tỏ vẻ quen với tác phong của Tiểu Tinh Tinh. đứng dậy, liếc nhìn Đạm Thai Hoàng, mở miệng : “Gia chờ ngươi đưa phần thưởng tới!” Dứt lời, xoay người rời .


      được hai bước, chợt nhớ tới cái gì. giương tay, ánh sáng mờ xẹt qua, áo choàng màu tím liền rơi xuống vai Đạm Thai Hoàng: “Đêm. Rất lạnh!”


      xong, liền bước . Lưu lại bóng dáng ngạo mạn, bễ nghễ, phong hoa tuyệt đại.


      Bóng dáng như vậy thoạt nhìn vừa mê người vừa có cá tính. Đạm Thai Hoàng nhìn bóng lưng trong chốc lát, trong đầu bỗng toát ra ý tưởng quỷ dị…. Mỹ cảm như vậy, nếu bị phá hủy như thế nào? Nghĩ xong, nàng lại biết sống chết lớn tiếng hô to: “Kỳ băng vệ sinh Sophie siêu đàn hồi, tương đương với vải bố nguyệt của nữ nhân, nam nhân dùng chính là tã!” xong, nàng vội nhảy xuống, bỏ chạy!


      Quân Kinh Lan dừng bước, nốt chu sa giữa mi cũng chậm rãi đổi màu. Đợi quay đầu lại, nữ nhân kia chạy mất dạng!


      Lấy tã làm phần thưởng cho ? Hử?

      Dunghyt97, Zenny Ngok, Huyềnpluss9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :