1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 10: Ta, mệnh cứng rắn, khắc phu!

      Là nhân vật chính trong chuyện này, biểu tình của Đạm Thai Hoàng càng khó coi. Mắt thấy hai tên vương bát đản này còn bậy bạ, khéo đừng là tín vật đính ước, đến cả quần lót của nàng màu gì bọn cũng ra mất! chuẩn bị vén tay áo vào cuộc, bất chợt nàng nhìn thấy phía cánh tay phải mình có điểm đỏ tươi, môi đỏ mọng khẽ nhếch, đứng dậy!

      Đạm Thai Kích bị hai người kia ép biết đáp như thế nào, khóe mắt chợt thấy vương muội đứng lên. chưa kịp ngăn cản, đối phương chạy tới giữa đại điện!

      Nàng cười lạnh đứng đó, gió ngoài điện thổi vào, áo lụa người nàng nhàng tung bay, giống như đám lửa bốc cháy, đẹp đến chói mắt. Mọi người đều ngậm miệng, ung dung xem nàng ứng đối. đến hai vị vương giả tranh thê kia, chỉ với hai tín vật đính ước hôm nay cũng đủ làm cho danh tiết của nàng bị phá hỏng, thiên hạ ai dám cưới nàng!

      Bỏ qua biểu tình của mọi người, giọng trong suốt, lạnh lẽo của nàng vang lên khắp đại điện: “Thái tử Bắc Minh đoạt mệnh thiên châu trong tay bản công chúa là của Bắc Minh, nhất định là của Bắc Minh ? bản công chúa nhìn thân mình , liền khẳng định bản công chúa nhìn? Đông Lăng Hoàng đôi tất thối trong tay là của bản công chúa, cũng nhất định là của bản công chúa? Chứng cớ đâu?”

      Vừa dứt lời, ánh mắt của Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên đều ngưng lại. Bọn họ nhìn Đạm Thai Hoàng, trong mắt trừ bỏ đằng đằng sát khí, còn có tia tán thưởng. Nữ tử bình thường nếu bị tổn hại danh tiết, chỉ sợ là trực tiếp đụng đầu chết đại điện, thế nhưng nàng lại dũng cảm ra tranh luận, đúng là nữ tử tầm thường!

      “Thái tử Bắc Minh, ngài có chứng cớ chứng minh bản công chúa nhìn thân mình của ngài? Chớ thủ hạ của ngài làm chứng, bọn họ đều nghe lời ngài, ngài nhìn thấy, bọn họ tất nhiên cũng nhìn thấy!” Đạm Thai Hoàng lạnh lẽo nhìn , ánh mắt hề chột dạ như lúc nhìn thấy tiến vào trong điện. Tránh khỏi, phải nghênh đón thôi!

      Quân Kinh Lan cười khẽ, hai tay vòng trước ngực, lười biếng : “Bản thái tử có chứng cớ! Bản thái tử chỉ có chứng cớ chứng minh công chúa nhìn thân mình bản thái tử, cũng có chứng cớ chứng minh đoạt mệnh thiên châu kia là của bản thái tử!” Kẻ thường dân vốn có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Cho nên lúc có được đoạt mệnh thiên châu, vẫn chưa công khai với người trong thiên hạ.

      Chợt, Đạm Thai Hoàng phóng ánh mắt tới Hoàng Phủ Hiên đài cao: “Vậy Đông Lăng Hoàng có chứng cớ chứng minh đôi tất kia là của bản công chúa? Có chắc chắn là bản công chúa tự mình đưa cho ngài làm tín vât ước định ?”

      Hoàng Phủ Hiên cười lạnh lắc đầu, có thể chứng minh đôi tất này là của nàng, nhưng tín vật đính ước này vốn là dối, sao có thể chứng minh? Đôi mắt vàng lên ánh sáng ngọc nhưng lơ đễnh. Mặc dù nàng có thể ngụy biện sao, chỉ với những lời này, danh tiết của nàng cũng bị hủy, nam nhân trong thiên hạ chỉ cần tâm còn nghi ngờ, ai dám cưới nàng làm vợ?

      “Tốt lắm!” Nàng ngửa đầu cười, bước vài bước đến thị vệ đeo đao bên cạnh, tay vừa kéo, ánh bạc chợt lóe, mọi người trong đại điện cả kinh!

      “Công chúa thể!” Bốn phía, sứ thần và đại thần Đông Lăng nhịn được mở miệng kinh hô. Hiển nhiên nghĩ là Đạm Thai Hoàng muốn tự sát! Đạm Thai Kích vội đứng lên, muốn tiến lên ngăn cản.

      Quân Kinh Lan khẽ nhếch mày, trong mắt lên tia xem thường. Muốn tự sát chứng minh trong sạch sao? thú vị!

      Nhưng, “Roẹt!”, tiếng y phục bị đứt vang lên! Lập tức, tay áo màu đỏ tung bay, mọi người đều nghĩ rằng nhìn thấy máu.

      Cả điện yên tĩnh.

      Duy chỉ ở giữa đại điện, người cầm trường kiếm trong tay đứng thẳng. Nửa tay áo bào đỏ rơi xuống đất, phía cánh tay phải, có điểm đỏ tươi đập vào mắt mọi người. Nàng chậm rãi mở miệng: “Hai vị có cách nào chứng minh hai vật kia chính là tín vật đính ước, nhưng bản cung lại có thể chứng minh danh tiết của mình!”

      Nam tử ở đây đều cứng ngực lại, chưa từng nghĩ công chúa Mạc Bắc thanh danh tốt, lại có tính cách mạnh mẽ như vậy! Phía cánh tay phải là dấu thủ cung sa đỏ tươi lóa mắt, còn có ai dám nàng trong sạch? Nhưng trong đại điện mà để trần cánh tay như vậy, là hành động táo bạo biết lễ giáo, nàng dám làm như vậy, khẳng định là vì vô cùng tức giận.

      Mọi người nghĩ nghĩ, lại tự giác gật đầu. Khuê nữ nhà ai bị hai nam nhân cùng mình có tư tình trước mặt công chúng, có thể giận? Nghĩ xong cũng có vài phần đồng tình với Đạm Thai Hoàng, bắt đầu dùng ánh mắt chỉ trích nhìn Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên, thân là vua và thái tử nổi tiếng đại lục, thế nhưng lại vu hãm làm khó xử nương, là….

      bên Đạm Thai Kích rốt cục cũng lấy lại phản ứng, nhanh nhẹn cởi ngoại bào người khoác cho Đạm Thai Hoàng, che lại nửa cánh tay trắng nõn, chợt, trong mắt hoa đào tỏa ra ba tầng băng mỏng, thanh nén giận vang lên: “Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh, chẳng lẽ khi dễ Mạc Bắc ta khôngngười?”

      Quân Kinh Lan nhìn Đạm Thai Hoàng lúc lâu, nhìn nhìn, liền thu lại sắc mặt xem thường, tự giác nở nụ cười. Nữ nhân này thú vị, nữ tử bình thường nếu tự sát ở trong này, bị người ta là do xấu hổ tự sát mà chết, còn nàng, hề tổn thương, chẳng những chứng minh cái gọi là “trong sạch”, còn làm cho mọi người dùng ánh mắt chỉ trích và Hoàng Phủ Hiên, thú vị a! Chậc chậc, quả là nữ nhân thông minh gan lớn…

      Hoàng thái tử điện hạ Bắc Minh tôn quý, vĩnh viễn cao xa như đám mây, dường như ai cũng thể lọt vào mắt Quân Kinh Lan. Vậy mà bây giờ, trong đôi mắt hẹp dài, lại chiếu ra bóng lửa đỏ rực, ánh mắt mỉm cười nghiền ngẫm, giống như hồ nước xanh biếc, lay động lòng người. Nữ nhân này, gan lớn, cơ trí, trí tuệ, biết lựa chọn bỏ cánh tay mà bảo vệ trong sạch. khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt. Lập tức, ánh mắt chậm rãi rút sát khí, giọng lười biếng cũng từ tốn vang lên: “Là bản thái tử đúng! Bản thái tử cho Mạc Bắc công đạo, cũng nguyện ý vì công chúa phụ trách!”

      “Trẫm cũng cho Mạc Bắc công đạo!” Hoàng Phủ Hiên sắc mặt lạnh lùng mở miệng, mắt vàng sáng lên ánh ngọc, nhìn Đạm Thai Hoàng dưới đài, hai tay tự giác nắm chặt. Nữ nhân thông minh này làm cho người ta nghĩ muốn bóp chết nàng! “Nhưng, trẫm đối với công chúa Khuynh Hoàng là tâm quý mến, xin đại hoàng tử hãy cân nhắc!”

      “Keng!” Kiếm trong tay Đạm Thai Hoàng bị ném xuống đất. Nàng chậm rãi di chuyển, ánh mắt khiêu khích nhìn hai người kia. Cùng xin cưới nàng, nhưng lúc nãy bọn họ khí thế bức người, ép Mạc Bắc thể cho câu trả lời thỏa đáng! Bây giờ lại ăn khép nép, nhưng mà đáp ứng hay còn phải xem tâm tình của nàng!

      Ánh mắt nàng khiêu khích làm chotrong mắt Quân Kinh Lan lên ý cười mờ mịt hiểu, mà trong đôi mắt vàng của Hoàng Phủ Hiên phải nén giận.

      Nữ tử tuyệt mỹ cất bước trở về vị trí ngồi của mình, hiển nhiên là bộ dáng nhận hết khi dễ, nếm đủ khổ sở của thế gian hiểm ác. Dẫn tới ánh mắt đồng tình của mọi người nhìn qua, thế gian hiểm ác như vậy, công chúa mới mười sáu tuổi, sao có thể chấp nhận được? Nghĩ đến lời đồn đãi lúc trước về nàng chắc chỉ là tin vịt, có người mưu muốn hãm hại nàng chừng! Trái lại thái tử Bắc Minh và Đông Lăng Hoàng hai người này… làm cho người ta xấu hổ khi nhắc tới!

      Công chúa đối chiến hoàng đế thêm thái tử, Đạm Thai Hoàng thắng!

      Đạm Thai Kích cười lạnh tiếng, hôm nay bị vũ nhục chỉ có Hoàng nhi, còn có Mạc Bắc bọn họ! Nhưng hai người kia đều tỏ vẻ cho bọn họ công đạo, cũng thể tiếp tục làm khó dễ, trọng yếu hơn là đoạt mệnh thiên châu kia người khác biết, nhưng từng nghe phụ hoàng qua, là tiên hoàng Nam Nhạc lúc trước đưa cho Quân Kinh Lan làm lễ vật. Vì thế cũng biết trong chuyện này có chút kỳ quái, cho nên mở miệng : “Hôn của Hoàng nhi, là do phụ vương quyết định, bản điện hạ làm chủ được!”

      “Vậy xin đại hoàng tử Mạc Bắc sau khi trở về, bẩm báo với Mạc Bắc hoàng, để bày tỏ thành ý của Bắc Minh!” Quân Kinh Lan rất nhanh tiếp lời.

      Hoàng Phủ Hiên cũng cam chịu thế yếu: “Tâm ý của trẫm cũng như nhật nguyệt!”

      Ngay tại lúc này, người bị hại ngồi nửa ngày hé răng, Đạm Thai Hoàng ôn hòa mở miệng: “Hai vị cần nữa!”

      Chợt, thu hút mọi ánh nhìn soi mói, nàng mở miệng tiếp: “Ta, mệnh cứng rắn, khắc phu!”
      Dunghyt97, Huyềnpluss, vvanh10 others thích bài này.

    2. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 11: Mọi người cùng nhau hát High Song!

      Bình thường, nữ tử nào khắc phu, bị xem như con rệp sống và bị mọi người xa lánh. Nhưng giờ phút này Đạm Thai Hoàng như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng là vì nàng tức giận. Hai người kia vì muốn cưới nàng mà từ thủ đoạn, ăn bậy bạ… Đăng đồ tử, bởi vì thích, nên nàng thốt ra những lời như vậy cũng rất bình thường.

      Tiếng nàng vừa dứt, trong đại điện chợt vang lên trận cười , giọng lười biếng, cao ngạo hơn người của hoàng thái tử Bắc Minh truyền đến: “Bản thái tử mệnh cũng cứng rắn, quốc sư bản thái tử phải tìm người mệnh cứng rắn hơn mình, cưới nữ tử khắc phu làm phi, mới có thể trấn được. Nếu , bản thái tử cưới người liền hại chết người. Vì an nguy của nữ tử trong thiên hạ, Khuynh Hoàng công chúa cũng nên gả cho bản thái tử phải ? Hơn nữa, số mệnh của nàng và ta giống nhau, đấy phải là vì trời xanh định sao?”

      Đạm Thai Hoàng khóe miệng co quắp vài lần, tên nghiệt chết tiệt này, biết lươn lẹo! Cưới nữ tử khắc phu mới tốt, chán sống à? Đạm Thai Kích đứng bên cạnh nghe vậy, ánh mắt nhìn Quân Kinh Lan thân thiện hơn ít, Hoàng nhi như vậy, còn nguyện ý thuận theo, có lẽ sau này có thể chịu được tính kiêu ngạo ương ngạnh của Hoàng nhi!

      Ngược lại, công chúa, quý nữ, thiên kim có mặt đều gào thét trong lòng! Khó trách các nàng được thái tử Bắc Minh ái mộ, ra là bởi vì mệnh mình quá tốt! Phật tổ a, ngài ban cho ta cái mệnh khắc phu ! Nghe , từ đó về sau, suốt mười năm, nữ tử trong thiên hạ đều lấy thiên sát tinh làm tự, lấy mệnh khắc phu làm vinh, khiến cha mẹ thiên hạ đau đầu thôi. Đương nhiên, đấy là sau.

      “Trẫm là chân long thiên tử, mệnh khắc phu làm khó được trẫm, xin Khuynh Hoàng công chúa yên tâm!” Hoàng Phủ Hiên cũng lập tức tiếp lời, Quân Kinh Lan biểu đạt đến thế, sao có thể rơi xuống thế hạ phong?

      Đông Lăng hoàng thái hậu ngồi cạnh long ỷ, nhìn cục diện này, cười : “Ai gia vừa thấy Khuynh Hoàng công chúa, liền cảm thấy vô cùng hợp ý, có thể mời Khuynh Hoàng công chúa đến bên ai gia ngồi hay ?”

      Lời này vừa ra, mọi người đều im lặng. Nghe đồn vị Đông Lăng Hoàng thái hậu này, chính là thứ nữ của Tề quốc công Nam Nhạc lúc trước, sau này Nam Nhạc thuộc về Đông Lăng, có người bất bình tạo phản, tiên hoàng Đông Lăng - Hoàng Phủ Hoài Hàn liền cưới con của thế tộc làm hoàng hậu, để trấn an ý dân. Nhưng, càng nghe đồn là, nàng và biểu tỷ, cũng chính là tiên hậu Nam Nhạc - Nam Cung Cẩm có phần tương tự, tiên hoàng mới lấy thứ nữ như vậy làm mẫu nghi thiên hạ. Cũng vì là lời đồn, nên lúc này thấy bà cất lời, mọi người cảm thấy vài phần lúng túng, dù sao tại cái thời xem trọng dòng dõi này, đối với hoàng thái hậu xuất thân là thứ nữ, mọi người vẫn có chút xem thường.

      Đông Lăng hoàng thái hậu như vậy rồi, đương nhiên là phải nể mặt bà. Vì thế, nàng đành đứng dậy mở miệng: “Hoàng thái hậu quá đề cao Khuynh Hoàng, có thể được thái hậu khen ngợi, đó là vinh hạnh của bản công chúa!”

      xong, đài cao liền có cung nữ đứng cạnh hoàng thái hậu, đặt cái ghế tựa. Đạm Thai Hoàng cũng lên, đặt mông ngồi xuống. Vừa an vị nàng liền cảm giác được bên phải truyền đến ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Hiên, trong phút chốc hối hận thôi! Ngồi ở nơi này phải là rất tiện để người ta dùng ánh mắt mưu sát mình sao?

      Đạm Thai Hoàng tiến lên phía , thái tử Bắc Minh thể tiếp tục đứng ở giữa đại điện được nữa, liền chậm rãi về chỗ ngồi, bưng chén rượu lên, đôi mắt cười như cười nhìn Đạm Thai Hoàng đài cao, thần sắc cực kỳ ái muội.

      Hoàng thái hậu vươn tay, nắm lấy tay Đạm Thai Hoàng, mở miệng : “Khuynh Hoàng công chúa quả là quốc sắc thiên hương, cùng hoàng nhi của ai gia đúng là tuyệt phối!”

      Vì vậy, Đạm Thai Hoàng hiểu, lão thái bà này muốn đánh bài thân tình đây mà! Tám phần bà nghĩ con trai mình thích nàng , cho nên hỗ trợ cướp dâu đây! Nàng nhìn thoáng qua ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Hiên, bất động thanh sắc nuốt ngụm nước bọt, gì. Hoàng thái hậu quay đầu nhìn thoáng qua, chống lại tầm mắt khủng bố của con trai mình, vui nhíu mày: “Hoàng đế, người đây là ánh mắt gì? Cho dù người thích Khuynh Hoàng công chúa, cũng thể nhìn người ta như vậy, lỡ đâu dọa người ta chạy mất sao!”

      Hoàng Phủ Hiên ngoài cười nhưng trong cười đáp lại: “Mẫu hậu phải, nhi thần chú ý!”

      Giáo huấn xong nhi tử, hoàng thái hậu lại quay đầu lại, thân thiết nắm lấy tay Đạm Thai Hoàng, vì Hoàng Phủ Hiên khuyên : “Công chúa, hoàng đế từ người biết bày tỏ, ánh mắt phải là vì thích công chúa, mà là hoàn toàn rất thích! Công chúa trăm ngàn lần được hiểu sai ý của !”

      Đạm Thai Hoàng cười gượng gật đầu: “Thái hậu phải!” Là rất thích, thích xé xác nàng a!

      “Đông Lăng Hoàng tính tình lạnh nhạt, khó hiểu phong tình. Nửa điểm cũng giống như bản thái tử, hiền lành, am hiểu ý người, công chúa cần phải cân nhắc cẩn thận, chớ nên chọn sai!” giọng lười biếng mang theo vài phần đứng đắn chậm rãi vang lên, nam tử tuyệt mỹ cầm chén rượu ngọc trong tay uống, tùy ý mà phóng đãng. Đôi mắt hẹp dài, ánh sáng lạnh lùng trong mắt càng phát ra mãnh liệt!

      Đạm Thai Hoàng đương nhiên biết tên này cảnh cáo mình. Ý muốn ngươi là công chúa sao, cũng chỉ là miếng thịt sắp lên thớt, cho nên cần phải suy nghĩ kỹ nên chọn cái thớt nào gỗ tốt hơn mà nhận lấy cái chết! Mẹ kiếp, nằm cái thớt nào mà bị bằm thây vạn đoạn? Nàng phải đứng vững, cái thớt nào cũng lên, vẫn là mặt đất có cảm giác an toàn hơn! “Bản công chúa còn , tạm thời lo lắng nghĩ đến việc này!”

      Giả nai là vương đạo!

      Mà lúc này, trong đám tiểu thư quan gia, nữ tử vô cùng vui đứng lên! Chỉ vào Đạm Thai Hoàng cao giọng : “Nàng có gì tốt? Thanh danh tốt, cái gì cũng tệ, làm sao hoàng thượng biểu ca có thể coi trọng nàng?”

      “Khởi La, câm miệng!” nam nhân trung niên mặc quan phục nhất phẩm, cau mày lớn tiếng quát! Nha đầu chết tiệt kia, bị nuông chiều hỏng rồi, công chúaMạc Bắc là người nàng có thể khoa chân múa tay sao? Giáo huấn ái nữ xong, liền quay đầu quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Hiên mở miệng: “Hoàng thượng, lão thần dạy dỗ con nghiêm, xin hoàng thường giáng tội!”

      Khởi La quận chúa, là con của Bình công chúa và Thừa tướng đương triều. Tư chất thông minh, giỏi ca múa, tinh thông cầm kỳ thi họa, chính là đệ nhất tài nữ Đông Lăng. Nhưng xưa nay mắt cao hơn đầu, từ được dạy dỗ để trở thành hoàng hậu. Hôm nay đột nhiên lại xuất Đạm Thai Hoàng, trong lòng nàng ta vô cùng tức giận! Nhất thời nhịn được, cho nên…

      Hoàng Phủ Hiên chưa kịp lên tiếng, "Ầm!" thanh vang lên, cái bàn trước người Đạm Thai Kích bị ném ! Mặc dù tức giận, nhưng cũng tổn hại đến khí thế tao nhã người ! Cười lạnh tiếng: “Đạo đãi khách của Đông Lăng, làm cho bản cung mở rộng kiến thức! Hoàng nhi, chúng ta !

      Lần này là họa lớn rồi! Hoàng Phủ Hiên vội vàng mở miệng: “Đại hoàng tử Mạc Bắc chậm !”

      Thừa tướng đại nhân cũng vội đứng dậy, ba bước thành hai, bước đến trước mặt Đạm Thai Kích, khom lưng hành đại lễ, liên tục xin lỗi: “Tiểu nữ vô phép! Xin Đại hoàng tử điện hạ bớt giận. Là do tiểu nữ ngu dốt, lão hủ nguyện ý nhận lấy trừng phạt của đại hoàng tử và công chúa điện hạ!” Nếu Đạm Thai Kích , chừng ngày mai nổi giận đem binh tiến đến, thành tội nhân a!

      Tất cả mọi người khẽ nhíu mày, riêng Quân Kinh Lan thấy vậy, môi mỏng khẽ nhếch, cười sáng chói, tươi đẹp rực rỡ. Đông Lăng đắc tội Đạm Thai Kích, nữ nhân kia, mười phần là rơi vào tay mình rồi. Chuyện tốt!

      Lúc này Khởi La quận chúa mới biết mình gây ra họa, liền ngậm miệng, dĩ nhiên là bị dọa choáng váng. Trái lại Đạm Thai Hoàng thấy Đạm Thai Kích phản ứng như thế, nhịn được cười cười, gặp mới vài canh giờ, mà vị vương huynh này lại bảo hộ nàng mọi cách, làm cho nàng cảm giác có người thân! Nàng mở miệng : “Vương huynh nên tức giận, vị nương này đúng, bản công chúa quả đúng tý nào, có gì hay!”

      Chỉ cần phải lấy hai người kia, muốn phỉ báng nàng như thế nào cũng được!

      Đạm Thai Kích nghe Đạm Thai Hoàng vậy, mày kiếm nhếch lên, trong mắt lóe lên tia cổ quái. Nha đầu kia, từ khi nào học được khiêm tốn?

      “Ai ? Bản công chúa nghe , Khuynh Hoàng công chúa giỏi ca múa, thiên hạ ai sánh bằng. Bản công chúa xưa nay cũng thích khiêu vũ, biết hôm nay có thể mời Khuynh Hoàng công chúa trình diễn kỹ múa nổi bật, cũng chỉ điểm cho bản công chúa chút?” Lời này là trưởng công chúa Đông Tấn - Chung Ly Hàm .

      Đạm Thai Hoàng tuy rằng thanh danh tốt, nhưng giỏi ca múa, thiên hạ đều biết. Cho nên Đạm Thai Kích nghe vậy, trong mắt cũng lên vẻ kiêu ngạo!

      Quân Kinh Lan nghe vậy, nhíu mày, ung dung nhìn lên, nữ nhân này mà giỏi ca múa? Đáng hoài nghi đây!

      Quét mắt liếc nhìn trưởng công chúa Đông Tấn cái, thấy mặt nàng biểu tình hiền lành, nhưng trong mắt lại giấu cay nghiệt. Khen ngợi kỹ thuật múa xuất sắc hơn người, cố ý trước nâng nàng lên tận trời, đợi nàng nhảy xong, mình lại đến nhảy cao hơn bậc. Như vậy vừa có thể hủy thanh danh Đạm Thai Hoàng nàng, vừa mượn nàng làm bàn đạp để nâng cao giá trị bản thân! Nghĩ thấu tất cả, Đạm Thai Hoàng lại nở nụ cười, muốn chơi nàng? Vậy nhìn xem, là ai chơi ai! “Nếu công chúa như vậy, sao bản công chúa có thể nể mặt?”

      Dứt lời, nàng đứng dậy, mở miệng: “Bản công chúa muốn thay quần áo, biết…”

      Hoàng thái hậu nhanh chóng tiếp lời: “Mau dẫn công chúa !”

      Mà giờ phút này, thừa tướng Đông Lăng ăn khép nép với Đạm Thai Kích, liên tục xin lỗi. Hoàng Phủ Hiên cũng hạ lệnh, lôi Khởi La quận chúa ra ngoài đánh hai mươi đại bản răn đe, lúc này Đạm Thai Kích mới nguôi giận. Cung nhân lần nữa chuẩn bị cái bàn khác và thức ăn đặt xuống.

      Người trong đại điện bắt đầu thảo luận, chờ công chúa Mạc Bắc thay quần áo trở về. Uớc chừng qua nửa canh giờ, lúc tất cả mọi người sắp mất hết kiên nhẫn đội vũ cơ lên. Trong tay các nàng cầm màn sân khấu, xếp thành hai hàng, chậm rãi tới. Mà ở giữa, Đạm Thai Hoàng mặc thân “áo quần lố lăng”, nhanh bước vào!

      Toàn điện yên tĩnh, vừa thấy biết đây chính là màn biểu diễn kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, rung động lòng người, khiến người vui vẻ, thoải mái! Trưởng công chúa Đông Tấn cũng khẩn trương nắm tay!

      Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên cũng nhíu mày, ung dung nhìn nàng.

      Ngay tại lúc tất cả mọi người nín thở ngưng thần chờ đợi, bỗng giọng nữ cao vút vang lên, suýt nữa khiến bọn họ sợ tới mức tiểu ra quần!

      “Moutain, top! Cùng nhau , có gì ngăn cản tương lai!” Đạm Thai Hoàng nín cười, cổ họng cao giọng hét <<High Song>> của Hoàng Linh. Xem ta xử lý các ngươi!

      “Phụt-”

      “Khụ khụ -”

      Chung quanh đều là tiếng sặc nước và tiếng ho khan! Đây là màn biểu diễn kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, rung động lòng người, khiến người can đảm sợ hãi a! Bọn họ có thể xung phong dẫn đầu cáo từ ? Chính lúc bọn họ nghĩ có nên liều chết chạy trốn hay tiếng rống lại vang lên làm bọn họ sợ tới mức suýt nữa nằm bẹp xuống!

      “Day, and, night! Cùng người em , gì ngăn cản tương lai!”

      Trong lòng mọi người đồng loạt kêu rên: “Cha, mẹ, cứu mạng a -"
      Huyềnpluss, vvanh, duyenktn16 others thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 12: Khúc ca chỉ có trời, có thể tiêu diệt trăm người nhân gian!

      Đây cuối cùng là cái gì? Cái gì “Mao sần”, “đây èn nai”?!

      Bọn họ cảm thấy sắp điên rồi, mà Đạm Thai Hoàng còn chưa hát xong! Cổ họng hét to, nàng ngửa mặt lên trời lại gào câu: “Moutain top! Cùng nhau , có gì ngăn cản tương lai!”

      Toàn thân mọi người run lên, tinh thần chấn động! Trong lòng an ủi chính mình, có việc gì, có việc gì, nhịn chút trôi qua mau thôi! Trong này đều có người đến từ các quốc gia khác nhau, bọn họ trăm ngàn lần thể sơ suất! Lập tức, mỗi người gắt gao cắn chặt răng, nắm mạnh chén rượu trong tay! Ta nhẫn, ta nhẫn, nhẫn nhẫn nhẫn!

      Mới vừa thoáng bình thĩnh, nữ nhân nào đó lại ngửa mặt lên trời rống tiếng sói: “Day, and, night! Cùng người em , có gì ngăn cản tương lai!”

      Mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi, suýt nữa che mặt khóc! Còn để yên! Nghĩ nghĩ, ánh mắt chỉ trích bắt đầu phóng tớitrưởng công Đông Tấn chúa.Các quý tộc luôn có thái độ đúng mực, lúc này cũng kiềm được, trong lòng mắng to Chung Ly Hàm: Đây đều là con mẹ nó ý kiến hay của ngươi! Khốn nạn!

      Trưởng công chúa Đông Tấn vừa muốn khóc, vừa muốn cười. Nàng đâu có biết Đạm Thai Hoàng hát như thế này!

      Mà Đạm Thai Hoàng tra tấn mọi người, chút cảm giác tội lỗi cũng có! Lại lấy hơi gào thét: “Moutain top! Cùng nhau , có gì ngăn cản tương lai! Day and night! Cùng người em , có gì ngăn cản tương lai!”

      Lần này nàng gào xong, các vương công quốc gia trái lại rất bình tĩnh, nhúc nhích, bưng chén rượu uống, cảm thấy vui sướng! A ha ha ha! Ta chịu đựng được, nàng chỉ hát hai câu này, ta miễn dịch, a ha ha ha!

      Chợt, chưa kịp cao hứng xong, thanh giống như tiếng quỷ mị giữa đêm khuya u vang lên: “Yi, yi, yi! ở, em ở! Yi, yi, yi! Ai ở!”

      Mọi người bị nàng “Yi” đến đầu váng, mắt hoa, đầu cũng di lên di xuống, cuối cùng còn di vài vòng! Sau khi lấylại tinh thần, mọi người nhìn nhìn người bên cạnh, buột miệng hỏi câu: “Ta vẫn còn ở nhân gian đúng ?”

      Mấy chục người cùng nhau hỏi làmkhông khí vô cùng nhộn nhịp!

      Mà Đạm Thai Hoàng dường như chưa phát ra, cổ họng lấy hơi bắt đầu đợt “di” thứ hai: “Yi, yi, yi! ở, em ở! Yi, yi, yi! Ai ở!”

      Nàng “Yi” xong, mọi người hẹn mà cùng nâng tay, lau mồ hôi lạnh trán.Mẹ của con ơi, cuối cùng cũng di xong rồi! Bọn họ vẫn chưa kịp phấn khích, trận tiếng quỷ dị lại vang lên: “Ứ ư ứ ừ ừ ứ ư ừ ư ư ư ứ ừ….”

      “…” Khóc! Đây lại là cái gì?! Công chúa Mạc Bắc hôm nay bị điên chứ? Đầu óc nàng có sao chứ? Nàng rấtkhỏe mạnh chứ? Nàng… Nàng…

      Đạm Thai Hoàng hát đến đây, do cảm thấy hài lòng, liền nâng tay, nắm lấy vải dệt trong tay cung nữ hai bên tung ra, vải dệt liền giống như tấm màn trời buông xuống, chặn lại tầm mắt của mọi người!

      Lập tức, có tiếng “Ai ôi!” hô đau vang lên! Ai cũng để ý, chỉ mở to mắt nhìn vải đỏ bay tứ tung đầy trời, giống như biển hoa đào, dòng nước xiết gợn sóng, lúc cao lúc thấp, khiến người thấy dưới màn sân khấu xảy ra việc gì! Màn sân khấu bay lênhơi cao, thỉnh thoảng trận gió to xẹt qua đỉnh đầu, quét qua cơ thể cứng ngắc của bọn họ!

      Sau đó, lại là tiếng sói tru vang lên: “Mountain, top! Cùng nhau , có gì ngăn cản tương lại! Day and night! Cùng người em , có gì ngăn cản tương lai!”

      Mà trong tiếng sói tru này, ít người võ công cao cường, nội công thâm hậu, lỗ tai đều giật giật, nghe thấy dưới tiếng sói tru có tiếng kêu đau!

      “Yi, yi, yi! ở, em ở! Yi, yi, yi! Ai ở! Yi, yi, yi! ở, em ở! Yi, yi, yi! Ai ở!”

      “Ứ ư ứ ừ ừ ứ ư ừ ư ư ư ứ ừ….”

      “Ứ ừ” xong, đại điện hoàn toàn yên tĩnh! Chỉ còn lại tiếng màn sân khấu bay bay, mọi người ngửa mặt lên trời nhìn, a, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?

      Chưa cảm thán xong, tiếng hét to lại vang lên, còn lớn hơn mấy lần trước! “Moutain top! Cùng nhau ! Mountain top! Cùng nhau !”

      Mọi người chỉ cảm thấy choáng váng, dạ dày co rút, đinh tai nhức óc!

      Cuối cùng, là tiếng sói rống, át cả tiếng sấm sét, suýt bay mất nóc nhà! “Mountain, top! Cùng nhau !”

      Mọi người hết hy vọng! Vẻ mặt chết lặng, buông tha chống cự, buông tha cứu vớt các giác quan, giả chết ngồi nhúc nhích!

      Đạm Thai Hoàng cuối cùng cũng hát xong, rốt cục yên tĩnh lại! Nhưng nàng lại giật màn sân khấu trong tay, “Ầm!” thanh vang lên, tiếp theo là thét chói tai…

      Nhưng nay có ai còn tâm trạng nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ biết là, bọn họ sắp chết! À, có lẽ chết ? Có thể còn sống sao?!

      Im lặng nửa ngày, cuối cùng mọi người mới nhận ra Đạm Thai Hoàng hát xong! Bọn họ vui mừng đến suýt chảy nước mắt, cực muốn ôm đầu người bên cạnh khóc rống! Vẻ mặt tang thương, giống như vừa mới bị điện mẫu cưỡng gian tám trăm lần, còn bị thiên lôi bạo hoa cúc chín trăm lần!

      Ca khúc này, quả nhiên chỉ có trời, có thể tiêu diệt mấy trăm người nhân gian!

      Hoàng Phủ Hiên và Đạm Thai Kích biểu tình trống rỗng, vẻ mặt dại ra, nên lời! Hoàng thái hậu Đông Lăng ôm ngực, hô hấp phát ra dồn dập, cũng biết là bị dọa ra bệnh tim hay cao huyết áp, hoặc bà lựa chọn giả ngốc!

      Bên trong đại điện, chỉ có người thản nhiên ngồi. Tóc buộc lụa bạc, y phục cũng màu bạc đeo đai ngọc màu tím. Từ xa nhìn lại, mơ hồ bắt gặp mảnh sương khói lượn lờ trong mắt , mà cũng làm như có gì, bị ma ảnh hưởng, ngược lại ý cười bên môi càng sâu.

      Mới vừa rồi, người ngoài thấy, nhưng lại thấy rất ràng. Nữ nhân này lúc tung màn sân khấu, chặn tầm mắt mọi người, sau đó ở dưới màn sân khấu, đánh trưởng công chúa Đông Tấn trận, đánh đến bất tỉnh, mới vừa rồi còn loáng thoáng có tiếng hô đau! Cuối cùng nàng dùng sức, ném quận chúa Khởi La vừa mới chịu hình bay ra ngoài.

      Ừm, quận chúa Khởi La, chừng còn bị văng xa mấy thước!
      thú vị!
      Tuy Hoàng Phủ Hiên và Đạm Thai Kích cũng nhìn thấy, nhưng bọn khó có thể bình tĩnh khi nghe tiếng ca này! Lúc này vẫn dại ra…

      “Bốp! Bốp! Bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên, làm mọi người hoàn toàn bừng tỉnh! Tất cả đều nhìn về nơi phát ra tiếng vỗ tay, chính là hoàng thái tử Bắc Minh Quân Kinh Lan. Vốn mọi người còn hoài nghi Quân Kinh Lan tuổi còn trẻ mà thành danh, giờ phút này đều hoàn toàn tin người này có tài mưu định thiên hạ, chỉ điểm giang sơn! Đối mặt với tiếng ca và vũ đạo như vậy, còn có thể bình tĩnh cười, thản nhiên vỗ tay, chút giả vờ, hoặc chính là kẻ điếc, hoặc là rất nhẫn nhịn điều mà người khác nhịn được!

      Nhưng, ai dám người đứng đầu mười mỹ nam thiên hạ, thái tử Bắc Minh là kẻ điếc? Sau khi xong cũng đừng mong còn sống ra khỏi đại môn! Ước chừng chỉ trong vòng nửa chén trà , bị nữ nhân trong thiên hạ dùng nước miếng dìm chết! Cho nên, tất cả mọi người bất giác cảm thán, đây tài a! Hoàng thái tử Bắc Minh, nếu ở thời Chiến quốc, tuyệt đối là nhân vật chịu đựng được mọi gian truân vất vả a! Nghĩ nghĩ, mọi người dù cam tâm tình nguyện vẫn vỗ tay theo, có biện pháp a, người ta tốt xấu cũng là công chúa Mạc Bắc, chủ yếu phải cho chút mặt mũi đúng ?

      Trong tiếng vỗ tay như sấm, giọng lười biếng trầm thấp, mang theo vài phần ý cười chậm rãi vang lên, vang vọng khắp đại điện! “Tiếng ca và kỹ thuật múa của công chúa Khuynh Hoàng, quả nhiên là danh bất hư truyền! Trong đó giấu huyền cơ, bao quát thiên địa vạn vật, thực là thế gian hiếm thấy, bản thái tử bội phục!”

      Ách? Có ý gì? Các sứ thần và đại thần Đông Lăng bối rối, sao bọn họ lại nhìn thấy huyền cơ và thiên địa vạn vật?

      Ngay tại lúc này, tam hoàng tử Đông Tấn Chung Ly Thành kinh sợ hô to: “Hoàng muội, muội làm sao vậy? Hoàng muội!”

      Mọi người nghiêng đầu nhìn nhìn, chỉ thấy trưởng công chúa Đông Tấn vừa rồi còn xinh đẹp động lòng người, điềm đạm đáng , mà bây giờ khuôn mặt kia trở nên rất thảm! biết bị ai đánh sưng lên như đầu heo.

      Mà ngoài cửa, cung nhân bỗng kinh hô: “Khởi La quận chúa, người sao chứ? Người…”

      “Chân bản quận chúa gãy! Có thể bị gì sao?!” tiếng sư tử Hà Đông rống!

      ***********
      P/S1: Cám ơn nàng Ishtar tìm giúp mình bà hát này nhé! :yoyo45: :yoyo45: :yoyo45:

      P/S2: Từ giờ tới cuối tuần mình onl được. Có sai sót gì qua tuần mình sửa nhé! :))

      Bài High Song:


      Last edited: 19/11/15
      Dunghyt97, Linh Truc, Huyềnpluss13 others thích bài này.

    4. Tiểu Bảo

      Tiểu Bảo New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      7
      Ối zời ta chớt đây.ặc
      Huyềnpluss thích bài này.

    5. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 13: Thái tử điện hạ tinh tường!

      Mắt thấy trưởng công chúa Đông Tấn té xỉu, bên ngoài còn có quận chúa Khởi La bị ngã gãy chân, cuối cùng Hoàng Phủ Hiên cũng lấy lại phản ứng: “Truyền ngự y!”

      “Mau! Truyền ngự y!” Thái giám nội thị được lệnh, liền khẩn trương sai thái giám bên cạnh ra ngoài truyền. Sau đó cả điện đều luống cuống tay chân.

      Mà Đạm Thai Hoàng giờ phút này hờ hững nhìn Quân Kinh Lan, vẻ mặt có thiện cảm. Lời vừa rồi của người này, chứng minh lúc màn sân khấu bay ra, huyền cơ đều bị thấy. Nếu như công chúa Đông Tấn là do mình đánh, người này còn đứng ra làm chứng, mình khó tránh khỏi trách nhiệm.

      Quân Kinh Lan thấy nàng trừng mắt nhìn mình, khóe môi mỉm cười, xa xa nâng chén với nàng. Tư thái kia, giống như chỉ là quần chúng, sống chết mặc bây, những việc xảy ra trước mắt đều như vỡ kịch, Đạm Thai Hoàng tốn ít tâm tư, nhưng nhất cử nhất động của nàng, đều qua được mắt .

      Nam nhân nguy hiểm! Nàng tin tưởng hôm nay có thể nhìn ra huyền cơ, chỉ có mình ! Cho nên nàng mới cố ý hát bài này, hy vọng những người nhìn ra huyền cơ, bị bài hát này làm cho được gì, càng nguyện ý mở miệng, giống như Hoàng Phủ Hiên và vương huynh Đạm Thai Kích của nàng! Nhưng mà nghiệt này lại bình tĩnh vỗ tay, còn làm như mà giả khen ngợi nàng! Khiến nàng nhanh chóng rút ra kết luận - bất luận hôm nay có thể đấu thắng nghiệt này hay , về sau thấy nhất định phải đường vòng, vậy mới an toàn!

      Thái y rất nhanh tới. Ở cửa, tiếng quận chúa Khởi La hét chói tai, hiển nhiên là vì nàng ta được nuông chiều từ bé, chưa từng nếm qua gian khổ. Hôm nay, nàng ta chỉ Đạm Thai Hoàng có câu, liền bị đánh hai mươi đại bản, suýt nữa gãy chân, tại còn bị hất bay, cái chân vốn suýt gãy rốt cục cũng biến thành gãy !

      Mà trong điện, thái y cách tầng khăn tay, bấm vào huyệt nhân trung của Chung Ly Hàm, bấm cả buổi, rốt cục nàng ta cũng chật vật tỉnh lại! Nàng ta hung hăng ho khan vài tiếng, vươn tay chỉ vào Đạm Thai Hoàng, hai mắt trừng trừng, hung ác nhìn nàng, muốn cái gì nhưng lại ràng: “Khụ… khụ khụ… Đạm Thai Hoàng, ngươi…. ngươi….”

      “Ta làm sao vậy?” Đạm Thai Hoàng gãi gãi đầu, bộ dáng ngây thơ, làm như khó hiểu.

      Chung Ly Thành lạnh mặt nhìn Đạm Thai Hoàng liếc mắt cái, trong lòng mơ hồ có đáp án. Mới vừa rồi hoàng muội có tâm tư gì, trong lòng đương nhiên biết! Hoàng muội thích thái tử Bắc Minh nhiều năm, hôm nay có phản ứng như vậy cũng là bình thường. Lại nghĩ tới, Tam công chúa Mạc Bắc cũng phải là người hiền lành, thế nhưng tìm cơ hội động thủ báo thù! cúi đầu, ôn hòa với Chung Ly Hàm: “Hoàng muội, có chuyện gì từ từ , là ai đánh muội, hoàng huynh nhất định làm chủ giúp muội!”

      Đạm Thai Kích cười lạnh tiếng, đứng lên, mở miệng : “ biết trưởng công chúa Đông Tấn chỉ vào Hoàng nhi như vậy là có ý gì? Thế nào? Đây chính là cấp bậc lễ nghi của hoàng tộc Đông Tấn?” Vừa rồi dưới màn sân khấu xảy ra chuyện gì, quả nhìn thấy tất cả,nhưng ai đúng ai sai, sau khi trở về có thể cùng vương muội từ từ thảo luận. Còn ở bên ngoài, bất luận kẻ nào cũng đừng mong bắt nạt muội muội của Đạm Thai Kích !

      Dứt lời, lại quay sang với Đạm Thai Hoàng: “Hoàng nhi đừng sợ, có vương huynh ở đây, bất luận kẻ nào bụng dạ khó lường muốn hắt nước bẩn lên người muội, vương huynh cũng để cho bọn họ thực được!”

      Lời này ám chỉ ý tứ mười phần. Tức là, cho dù là do muội muội đánh, Mạc Bắc bọn họ cũng tuyệt đối thừa nhận. Dám tố cáo muội muội , hơn nữa cũng có chứng cứ, căn bản chính là vu oan giá họa.

      Ấn tượng của Đạm Thai Hoàng với vị vương huynh này càng lúc càng tốt! Ngay lập tức, nàng làm ra bộ dáng thực bị sợ hãi, trốn phía sau Đạm Thai Kích.

      Trưởng công chúa Đông Tấn sau khi lấy hơi, rốt cục cũng thuận khí, chỉ vào Đạm Thai Hoàng mở miệng: “Là nàng, chính là nàng mới vừa rồi đánh bản công chúa!”

      Ở cửa, quận chúa Khởi La cũng dắt cổ họng hét lớn tiếng: “Phụ thân đại nhân, là công chúa Mạc Bắc ném nữ nhi, chân nữ nhi gãy, ai u, chân gãy…”

      Trong điện, mọi người nghe tiếng thét chói tai này, đều chán ghét nhíu mày, bất luận việc này có phải do Đạm Thai Hoàng làm hay , quận chúa Khởi La ở cửa hô to gọi như vậy cũng là… có giáo dưỡng! Đệ nhất tài nữ Đông Lăng? Chỉ sợ có tiếng có miếng! Lão thừa tướng cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng lại đau lòng hòn ngọc quý tay mình, cho nên cũng nhìn Đạm Thai Hoàng, dường như muốn nàng đưa ra lời giải thích.

      “Khuynh Hoàng công chúa, công chúa giải thích thế nào?” Chung Ly Thành mở miệng chất vấn. là người có khả năng nhất ngồi lên ngôi vị hoàng đế Đông Tấn, nên khí thế tự nhiên cũng .

      Đạm Thai Hoàng thèm nhìn cách đó xa tên nghiệt lặng lẽ quan sát mình, còn có ánh mắt lạnh lẽo của tên cẩu hoàng đế long ỷ. Nàng phục mở miệng: “Giải thích cái gì? Bản công chúa thân mình nhu nhược, hơn nữa vị công chúa này còn to lớn hơn ta, bản công chúa làm sao có thể trước mặt bao nhiêu người, vừa khiêu vũ, vừa đánh người? Đây là, ta…”

      xong hốc mắt nàng đỏ ửng, giống như là bị ủy khuất rất lớn.

      đại điện có ai là ngu xuẩn, trong lòng đều sáng như gương. Công chúa Đông Tấn có tâm tư gì, mọi người đều nhìn thấy, nhưng Đạm Thai Hoàng cũng phải là người dễ bị bắt nạt. Tuy nhiên quả bọn họ thấy dưới màn sân khấu xảy ra việc gì, cho nên cũng thể làm chứng “chắc hẳn vậy”, nghĩ muốn giúp đỡ chỉ chứng cũng đành bất lực!

      “Nhưng chẳng lẽ ngay cả người đánh bản công chúa là ai, bản công chúa cũng biết sao?” Công chúa Đông Tấn hung tợn chỉ vào nàng.

      Đôi mắt đào hoa, mị của Đạm Thai Kích nheo lại, vui mở miệng: “Nếu công chúa Đông Tấn như vậy, có phải chỉ cần ngày mai bản hoàng tử mặt mũi bầm dập xuất trước mặt các vị, là có thể chứng minh do tam hoàng tử Đông Tấn đánh bản cung hay ? Cũng cần bất kỳ chứng cớ nào, đơn giản bản điện hạ chỉ cần chỉ ra là ai đánh mình? Công chúa có thể chỉ chứng Hoàng nhi, nhưng xin công chúa hãy đưa ra chứng cớ, bất luận là nhân chứng hay vật chứng, Mạc Bắc ta đều nguyện ý gánh vác trách nhiệm, tuyệt hai lời!”

      Vật chứng là có khả năng, chẳng lẽ có thể dùng quả đấm của Đạm Thai Hoàng so sánh với vết thương mặt Chung Ly Hàm? Mà nhân chứng… Người ở đây, mặc dù Chung Ly Hàm ngồi cạnh Chunh Ly Thành, nhưng cũng bị ma của Đạm Thai Hoàng quấy nhiễu nên phát người bên cạnh bị đánh, những người khác càng cần phải !

      Trong điện này, nhìn thấy được, chỉ có ba người Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích và Quân Kinh Lan! Hoàng Phủ Hiên đương nhiên biết Đạm Thai Kích nhìn thấy, nhưng đại đa số mọi người đều phát ra. Đạm Thai Kích muốn bảo hộ Đạm Thai Hoàng, lập trường vô cùng kiên định, cũng cần thiết vì Chung Ly Hàm mà ra mặt đối đầu cùng Mạc Bắc, huống chi nay Quân Kinh Lan ràng rất vui lòng chỉ chứng chuyện này, cho nên dứt khoát lựa chọn giả vờ câm điếc, lời.

      Lời này của Đạm Thai Kích rất hợp tình hợp lý, Chung Ly Hàm cũng thể phản bác, khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng! Nhưng rất nhanh Chung Ly Thành lấy lại phản ứng, quay đầu nhìn Quân Kinh lan: “Thái tử Bắc Minh vừa kỹ thuật múa của công chúa Khuynh Hoàng giấu diếm huyền cơ, bao quát thiên địa vạn vật, hẳn là thấy được gì! Nếu thái tử Bắc Minh nhìn thấy, xin thái tử hãy câu công bằng!”

      Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Quân Knh Lan. Lúc này người nọ nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình, bình thản dùng bữa, bộ dáng chút quan tâm đến chuyện của công chúa Đông Tấn, nghe được lời này, liền dừng lại động tác, hơi ngẩng đầu, sau đó buông đũa.

      Ngay lúc Đạm Thai Hoàng khẩn trương nhíu mày, chăm chú nhìn tình hình, lại câu môi cười, vô cùng ác liệt. Chợt nhìn Đạm Thai Hoàng, mở miệng từng chữ: “Bản thái tử mới vừa rồi quả là thấy kỹ thuật múa của Khuynh Hoàng công chúa… giấu diếm huyền cơ!”

      Mọi người đều nín thở ngưng thần chờ nghe . Chung Ly Hàm đưa đôi mắt tình nhìn , còn hận thể dùng ánh mắt mang theo mình cùng nhau quấn quýt si mê người Quân Kinh Lan.

      Ngay tại lúc mọi thanh tĩnh lặng, lại tiếp tục : “Màn sân khấu tung ra, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, như sóng vỗ dập dềnh. Cũng giống như cuồng phong nổi lên, ngự phong thành long, đẹp sao tả xiết! Bản thái tử càng xem, càng cảm thấy như dải ngân hà băng qua, ra tinh tú đầy trời, huyền cơ trong đó làm cho người ta tán thưởng! Đúng rồi, tam hoàng tử Đông Tấn, ngài mới vừa cái gì?”

      “…” Chung Ly Thành im lặng. cái gì? còn có thể cái gì?!

      Bốn bề mọi người hoặc cúi đầu, hoặc nhìn trời, hoặc đỡ trán, hoặc sờ râu. Trong lòng thầm than, thái tử Bắc Minh quả nhiên có ánh mắt tinh tường, trong tiếng ca hát khủng bố, cũng có thể phát ra “huyền cơ” tuyệt mỹ trong kỹ thuật múa, ý nghĩ tài tình, lời lẽ giải thích cao siêu độc đáo, khiến người bội phục sát đất!

      Đạm Thai Hoàng kỳ quái nhìn chằm chằm, nghiệt này vậy mà vạch trần nàng, vì sao? Lương tâm bộc phát? Ngay lúc Đạm Thai Hoàng nhìn , đồng thời cũng thản nhiên giơ ly rượu lên, cười yếu ớt liếc nhìn nàng, ý cười .

      Mắt thấy chuyện Chung Ly Hàm thành, Chung Ly Thành rất phục, nhưng lại thể làm gì! Tại lúc này, ở cửa, quận chúa Khởi La đẩy cung nhân đỡ mình ra, chạy vội tiến vào, vọt tới trước mặt Đạm Thai Hoàng: “Tiện nhân! Ngươi dám động thủ với bản quận chúa, ta giết ngươi, ta giết ngươi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :