1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 48.1: Công chúa, ngực ngươi quá !

      "Được rồi, ân oán tính toán xong ràng!" Đạm Thai Hoàng hài lòng thu chân, nhất thời cảm thấy tinh thần thoải mái, ánh nắng tươi sáng!

      "Hoàng muội!" Hoàng Phủ Hiên cách đó xa thấy vậy, lúc này quát tiếng, vội vã phi thân lao tới!

      Dưới vòm cầu, nước xanh sóng biếc, Hoàng Phủ Linh Huyên trong nháy mắt bị nước dìm qua đầu, nhưng rất nhanh nàng sải tay từ dưới nước bơi lên, vẻ mặt tươi cười nhìn Đạm Thai Hoàng! Nàng vốn biết bơi, cho nên cũng sợ! Chỉ là búi tóc bị nước làm rối tung, mất hết cả hình tượng.

      Hoàng Phủ Hiên điểm mũi chân, vạt áo màu vàng xẹt qua, như rồng bay, rơi vào mặt nước, tay xách nàng lên!

      Hai người rời khỏi mặt nước, để lại những gợi sóng lăn tăn tạo nên những bọt nước .

      Sau khi đáp xuống mặt đất, Hoàng Phủ Hiên vừa nhìn thấy Đạm Thai Hoàng ở trước mặt mình, liền muốn nổi giận, nhưng Hoàng Phủ Linh Huyên bay nhanh tới ngăn chặn tầm mắt Hoàng Phủ Hiên! Đôi mắt sáng ngời nhìn Đạm Thai Hoàng: "Ngươi ngờ có phải , bản công chúa biết bơi!"

      Đạm Thai Hoàng nghe vậy, thèm quan tâm,híp mắt cười : "Huyên công chúa phải là cũng nghĩ tới, bản công chúa biết võ công sao? Chúng ta xem như huề nhau!"

      Hoàng Phủ Linh Huyên biết nàng biết võ công, phái cao thủ ám sát, thất bại quay về.

      Mà bản thân nàng cũng nghĩ tới Hoàng Phủ Linh Huyên biết bơi, đẩy nàng xuống ao, cũng gây ra tai nạn chết ngươi.

      Tính như vậy, đúng là huề nhau!

      Nàng vừa xong, Hoàng Phủ Linh Huyên hề tức giận, ngược lại còn đẩy những cung nhân đỡ mình ra, tiến lên phía trước cầm lấy tay Đạm Thai Hoàng, kích động mở miệng: "Hay, Có cá tính, Hoàng Phủ Linh Huyên ta quyết định kết bạn với ngươi!"

      Đạm Thai Hoàng nghe vậy, khóe miệng giựt giựt, rút tay lại. công chúa này bị mình đá vào trong hồ còn muốn kết bạn với mình, là đầu óc có vấn đề? Có câu 'gần mực đen, gần đèn sáng', vì tinh thần khỏe mạnh, mình vẫn nên là cách xa nàng chút hơn! Nghĩ vậy, nàng từng chút từng chút từng chút gỡ tay mình ra, vô cùng khách khí : "Bản công chúa cũng có phúc khí tốt như vậy, Huyên công chúa vẫn nên tìm người khác làm bạn !"

      Làm bạn với người phái cao thủ ám sát mình, Đạm Thai Hoàng nàng còn có khẩu vị nặng như vậy đâu! Hơn nữa hàng này thần kinh hình như có vấn đề ah...

      Hoàng Phủ Linh Huyên lần đầu hạ mình muốn cùng người khác kết bạn, lại bị đối phương cự tuyệt, vô cùng cam lòng! Cau mày nhìn Đạm Thai Hoàng lát, lại quay đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên lớn giọng : "Hoàng huynh, nàng chịu làm bằng hữu với ta, huynh nhanh hạ thánh chỉ, ra lệnh cho nàng ! huynh lấy nàng cũng được, làm bằng hữu làm chị dâu ta! Bản công chúa tin tưởng, người có trí tuệ linh hoạt, dũng chí khí, thâm minh đại nghĩa, tâm tư sâu sắc như vậy làm quốc mẫu, Đông Lăng ta nhát định cường thịnh!"

      Nàng vừa xong, Hoàng Phủ Hiên suýt phun cả ngụm máu tươi! Đạm Thai Hoàng trí tuệ tinh tế, dũng chí khí, thâm minh đại nghĩa, còn có tâm tư sâu sắc như vậy làm quốc mẫu, Đông Lăng nhất định cường thịnh? Nếu như dũng chí khí, trí tuệ linh hoạt, thâm minh đại nghĩa, tâm tư sâu sắc của nàng đều dùng để nhét tất thối và trộm giấy bản của , đừng là Đông Lăng cường thịnh, sợ rằng Đông Lăng lập tức thay đổi cả triều đại, bởi vì mệnh của quốc quân tiêu sớm!

      "Linh Huyên, được bậy!" nghĩ xong liền lạnh lẽo quát lớn.

      Quân Kinh Lan nghe thấy vậy, cũng nhàn nhạt lên tiếng: "Huyên công chúa còn tuổi, ngây thơ hồn nhiên, như thế cũng cần để trong lòng! Hơn nữa từ lâu Khuynh Hoàng công chúa ngầm trao tâm, thề non hẹn biển, với bản thái tử, sao có thể làm quốc mẫu Đông Lăng?"

      Vốn dĩ Đạm Thai Hoàng bị câu kia của Hoàng Phủ Linh Huyên làm nghẹn đến sắc mặt cũng vặn vẹo, giờ lại nghe Quân Kinh Lan như vậy, suýt nữa thổ cả huyết! Nàng nghiến răng : "Thái tử Bắc Minh, bản công chúa lúc nào trao tâm, thề non hẹn biển với ngươi hả?" Đúng là biết xấu hổ!

      Mà Đạm Thai Kích bên nghe vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, vô cùng vui nhìn Đạm Thai Hoàng, nương chưa lớn, gây chuyện như vậy có thể thống! Càn quấy!

      Quân Kinh Lan nghe nàng hỏi, liền bước đến trước mặt Đạm Thai Hoàng, mập mờ : "Công chúa, hôm qua lúc ở điện, ta và công chúa lấy thơ làm hẹn ước, lẽ nào công chúa quên?"

      "..." Đạm Thai Hoàng trong chớp mắt nghẹn lời, cắn răng : "Thái tử Bắc Minh, lúc ngài còn bé lo chăm chỉ học thành ngữ hay sao mà bây giờ lại ăn lung tung thế, rất thỏa đáng?"

      Có thể xem đánh cuộc giữa bọn họ là thề non hẹn biển sao? hiểu 'thề non hẹn biển' có nghĩa là gì, làm ơn về nhà tự mình tra từ điển, con mẹ đừng có mà ở đây loạn miệng bậy!

      Quân Kinh Lan câu môi cười như gió xuân tháng ba: "Bản thái tử tài sơ học thiển, thâm ý trong đó. Hay là ngày mai công chúa tự mình dạy bản thái tử chút, để giúp bản thái tử được nâng cao hiểu biết! Thế nào?"

      "Cút !" Tiếp tục chuyện với tên vương bát đản biết xấu hổ này, nàng sớm muộn gì cũng bị làm cho tức nghẹn mà chết!

      đến đây Đạm Thai Kích rốt cuộc cũng nhìn thấu cái gọi là 'đơn phương hứa hẹn ước định, thề non hẹn biển', bất quá là do thái tử Bắc Minh tự mình đa tình ban ngày nằm mộng, ngay sau đó sắc mặt đan hòa hoãn, hắng giọng mắng: "Hoàng nhi, được vô lễ! Cũng xin thái tử Bắc Minh ăn cẩn thận!"

      Đạm Thai Hoàng bẹt miệng.

      Quân Kinh Lan chỉ cười .

      Hoàng Phủ Linh Huyên còn muốn lên tiếng, tranh thủ vì hoàng tẩu của mình: "Hoàng huynh, thần muội nghĩ..."

      Mới chỉ được nửa bị Hoàng Phủ Hiên kiên nhẫn cắt ngang: "Được rồi! Muội nhìn lại mình , bộ dạng như vậy, còn mau quay về thay quần áo!" Nữ nhân này đúng là có vài phần tài trí, thế nhưng nhớ đến những hành vi của nàng lúc trước, cảm thấy thể nào chấp nhận được! Nếu làm như ý Huyên nha đầu lấy nàng về, Đạm Thai Hoàng liền có em chồng biết lý như vậy làm chỗ dựa, bản thân phải cùng nàng tương kính như tân! Vậy bằng chém mình đao cho rồi!

      "Hừ!" Hoàng Phủ Linh Huyên phục rời , thèm nhìn hoàng huynh!

      được mấy bước, lại quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Hoàng: "Ta cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có đồng ý hay , ta nhất định làm bạn với ngươi! Còn có, Sở Trường Ca là của bản công chúa, nếu ngươi dám đoạt, cho dù là tỷ muội ta chắc chán cũng nhường nhịn!"

      Dứt lời, nàng liền rời !

      Nàng vừa xong, Hoàng Phủ Hiên liền xanh mặt! Trước mặt mọi người, nàng lại dám ra lời như thế, thể diện hoàng gia bị nàng vứt còn lại chút gì!

      Đạm Thai Hoàng cũng sửng sốt lúc lâu, nghĩ tới Hoàng Phủ Linh Huyên lại dám , dám hận như vậy, muốn làm bạn liền nhất định phải kết bạn, , giấu giếm! Phong thái như vậy, sợ là ở đại cũng có mấy người có thể làm được!

      Quân Kinh Lan nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Linh Huyên cười khẽ, thản nhiên : "Sở hoàng tử có phúc khí!"

      "Thái tử Bắc Minh rất hâm mộ?" Đạm Thai Hoàng theo phản xạ có điều kiện nghiêng đầu hỏi.

      "Tất nhiên, nếu có ngày, công chúa cũng với bản thái tử những lời này, bản thái tử co chết cũng tiếc!" Ngữ điệu thản nhiên, bộ dạng lười biếng, sắc mặt ái muội, khiến người khác thể phân biệt lời này là hay giả.

      Đạm Thai Hoàng tán thưởng liếc mắt nhìn , ngoài cười nhưng trong cười : "Vậy ngươi còn phải sống trong tràn ngập tiếc nuối a!"

      "ha ha ha..." cười to vài tiếng, nụ cười này làm cho vạn vật trong nháy mắt như mất cả vẻ tươi đẹp. Tiếng cười dần dần ngừng, chợt ôm tay, lười biếng mở miệng: "Xem ra là công chúa nỡ nhìn bản thái tử chết!"

      Lần này Đạm Thai Hoàng cũng lười nhìn , đối với kẻ biết xấu hổ như , nàng có cách nào chuyện được, bởi vì cùng trình độ tư duy!

      Đạm Thai Kích lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cảnh cáo Đạm Thai Hoàng! Sau đó liền thuận theo hạ mình mở miệng xin lỗi về việc Đạm Thai Hoàng ra tay đạp người xuống nước: "Hôm nay là Hoàng nhi thất lễ, xin Đông Lăng Hoàng thứ lỗi! Nhưng bản điện hạ tín tưởng Hoàng nhi phải là người biết đạo lí!" Tuy là xin lỗi, nhưng cũng tỏ ra yếu thế, tiên lễ hậu binh, biểu có chút thất lễ, nhưng cũng phải là lỗi của bọn họ, vì vậy Hoàng Phủ Hiên muốn mượn lần này để giáo huấn vương muội nhà mình, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!


      Hoàng Phủ Hiên tự nhiên là có thể hiểu được ám chỉ trong lời của , chỉ là tình thân chốn hoàng gia vốn hờ hững, cho nên nhất thời có chút Đạm Thai Hoàng có cái gì tốt mà làm cho Đạm Thai Kích muốn bảo hộ đến như vậy! tuy giải thích được, nhưng vẫn khẽ nhếch miệng, cười như cười : "Bất quá là tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, Linh Huyên và Khuynh Hoàng công chúa đều ngại, trẫm cớ sao phải nhiều lời!"

      "Vậy cảm tạ Đông Lăng Hoàng đại lượng!" Đạm Thai Kích mở miệng cười.

      vừa dứt lời, liền thấy cách đó xa, tên thái giám mang theo đám cung nhân từ phía nam đến, nhìn trang phục giống như cung nhân của Đông Lăng. Bọn họ bước nhanh đến trước mặt đám người Đạm Thai Hoàng, khom lưng hành lễ: "Chúng nô tài bái kiến Đông Lăng hoàng thượng, thái tử Bắc Minh, đại hoàng tử Mạc Bắc, tam công chúa!"

      "Hãy bình thân, các ngươi là?" Hoàng Phủ Hiên cau mày mở miệng, nếu nhớ lầm, người đứng đầu này là nội thị của Mộ Dung Phức!

      "Bẩm Đông Lăng hoàng thượng, nô tài là nội thị của nữ hoàng Tây Võ, phụng mệnh nữ hoàng bệ hạ, thỉnh thái tử Bắc Minh đến gặp mặt chút!" Thái giám dẫn đầu the thé cất tiếng.

      Ngay sau đó, trong đầu Đạm Thai Hoàng rất nhanh phác thảo lên hình ảnh lão thái bà, nữ hoàng, đây vốn là triều đại nam tôn nữ ti, được làm nữ hoàng nhất định là dễ dàng gì, cho nên vị nữ hoàng này, tám phần cũng bằng tuổi của Võ Tắc Thiên lúc đăng cơ! Bây giờ thỉnh nghiệt này đến gặp...

      Rất nhanh, trong lòng nàng lại tự tưởng tượng ra cảnh tượng Quận Kinh Lan vì lợi ích quốc gia, bất đắc dĩ đành ủy thân cho lão thái bà, đáy lòng liền than ngắn thở dài, khóe môi cũng chậm rãi lộ ra nụ cười hèn mọn, còn mém nữa là làm bài thơ để biểu đạt sung sướng....

      Nhưng, hiển nhiên là nàng suy nghĩ nhiều.

      Quân Kinh Lan híp mắt thiêu mi, đầu tiên là nhìn thoáng qua nữ nhân nào đó cười bỉ ổi, lại nhàn nhạt quét mứt liếc nhìn tiểu thái giám : "Thịnh tình của Tây Võ nữ hoàng, bản thái tử rất vui. Chỉ tiếc là hôm nay khéo, bản thái tử muốn dạo chơi hoa viên, rảnh!"

      "Chuyện này..." Thái giám sửng sốt, hiển nhiên là người hầu nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nể mặt mũi nữ hoàng đến vậy, cho dù là , cũng phải tìm lý do chính đáng nào đó, ví như quốc bận rộn, hoặc là có chuyện khác quan trọng, hay là thân thể khó chịu. Nhưng mà vì...Muốn dạo chơi hoa viên, cho nên rảnh?

      Mà Trong lòng Hoàng Phủ Hiên và Đạm Thai Kích rất mình bạch, đêm qua con sói kia của Quận Kinh Lan say rượu nổi điên đắc tội ít người, nhưng Tây Võ nữ hoàng là đắc tội nặng nhất! Vốn dĩ cuối cùng, Quân Kinh Lan đều tặng lễ vật bày tỏ áy náy, chỉ riêng chỗ Mộ Dung Phức là đưa, như là hoàn toàn thấy, hiển nhiên là để Tây Võ vào mắt, Mộ Dung Phức cho người đến mời, nhất định là lai giả bất thiện, hành động như vậy hoàn toàn là nằm trong dự định!

      Mà nếu Quân Kinh Lan lúc này đến đó, còn có cơ hội hòa giải. Nhưng nếu , đó chính là triệt để cũng Tây Võ đối mặt!

      Thấy thái giám chần chờ nhúc nhích, Quân Kinh Lan lạnh mắt quét tới, sát khí lên: "Thế nào? Lời của bản thái tử ?"

      Bất quá tính tình của thái giám cũng khá cứng rắn, vừa thấy Quân Kinh Lan tùy tiện như vậy, nhất thời hít sâu, ngẩng đầu lên : "Thái tử Bắc Minh, đêm qua sủng vật của ngài làm ra những chuyện như vậy, lẽ nào nên cho nữ hoàng chúng ta câu giải thích? Nữ hoàng bệ hạ tự mình phái người tới mời, ngài lại nể tình, khó tránh..."

      Lời còn chưa dứt, đôi mắt Quân Kinh Lan chợt nổi lệ khí, vung tay!

      Tà áo tung bay, kình phong như mũi tên lao ra!

      Sau khi vung tay, thái giám vừa rồi còn sinh long hoạt hổ, bỗng chốc như diều đứt dây, từ mặt đất bay lên, cách xa mặt đất cả mười thước, lại 'phịch' tiếng, giống như đường parabol bay rơi xuống mặt đất, ngụm máu tươi trào ra! Nghẹo đầu, câu cũng kịp trăn trối!

      Những cung nữ, thái giám theo vội vàng chạy tới đó kiểm tra, tắt thở!

      Lúc này, vừa đúng cuối xuân tháng ba, gió xuân lướt qua mặt, mặt trời lên cao. Trong hoàng cung, cỏ xanh mọc đầy khắp nơi, trăm hoa tươi đẹp, tiếng chim ríu rít. Mỹ cảnh như vậy, tượng trưng cho sức sống bừng bừng, bất luận là ai nhìn thấy, tâm tình đều rất thoải mái. Nhưng, cũng tại nơi này, người chết, chỉ vì thêm câu....

      Mà những cung nhân còn đứng ở kia, lúc này đều sợ lạnh run lên! Bọn họ sao lại quên mất, tính tình thái tử Bắc minh, xưa nay mặt mũi ai cũng thèm nể, ra tay thôi, vừa ra tay ,....Hôm nay, chưởng mà giết, là rộng lượng!

      ------------------------------------------

      Chương này dài kinh khủng. Mình rất ư là nản. Chỉ mới được 1/5 chương thui. Hic hic!


    2. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Chờ đợi mỏi mòn.
      Cố lên editer ơi... Ủng hộ nàng nhiệt liệt

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 48.2

      Nhưng người đắc tội chết, vô tội như bọn họ nên làm như thế nào a! Chính lúc sợ hãi như vậy, lại nghe được tiếng Quân Kinh Lan mang theo ba phần ôn hòa bảy phần lạnh lùng vang lên: "Chỉ là nội thị, cũng dám hô to gọi với bản thái tử! Là do bản thái tử gần đây thoạt nhìn rất dễ chuyện sao?"

      "Nô tài...Chúng nô tài biết sai, thỉnh thái tử Bắc Minh bớt giận!" Bọn họ vội vàng quỳ xuống, răng run cầm cập, cả người lung lay như lá rụng trong gió thu.

      Đạm Thai Hoàng thấy vậy, bất động thah sắc nuốt nuốt nước bọt, giờ mới hiểu được nghiệt này đối với mình có bao nhiêu khoan dung a! Ngẫm lại trước đây bản thân luôn đối với hô to gọi , châm trọc khiêu khích, thậm chí nhiều lần vứt giày vào mặt , vậy mà tới nay vẫn buồn lo vui vẻ sống, đây đúng là kỳ tích!

      Chủ nhà Hoàng Phủ Hiên nhìn Quân Kinh lan chút nào chừa lại mặt mũi cho nữ hoàng Tây Võ, mắt thấy mâu thuẫn sắp nổi lên, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng vẫn mở miệng hòa giải: "Chỉ là mấy hạ nhân, thái tử hà tất phải nổi giận! Các ngươi còn sững sờ ở đây làm gì, còn mau cút !"

      Đám cung nhân nghe vậy, như nhặt được đại xá, vội vàng chạy trốn.

      "Thái tử như vậy, e rằng nữ hoàng Tây Võ...." Đạm Thai Kích chần chờ mở miệng, thế nào Quân Kinh Lan cũng từng giúp đỡ bọn họ vài lần, nên vẫn phải .

      Lệ khí trong đôi mắt Quân Kinh Lan dần dần hạ xuống, nốt chu sa đỏ tươi như máu giữa chân mày cũng nhạt dần, ánh mắt giống như lơ đãng lướt qua bụi cỏ, nhàn nhạt mở miệng: "Vương huynh cần quan tâm, Mộ Dung Phức suýt nữa đem sủng vật của bản thái tử nướng, cho nên cũng cần phải cho nàng biết thế nào là nặng !

      Đêm qua nếu chậm bước, chỉ sợ Tiểu Tinh Tinh chỉ còn là cái xác. Huống chi nơi này là địa bàn của Hoàng Phủ Hiên, Mộ Dung Phức sao dám đối địch với mình?

      Quân Kinh Lan vừa xong, con sói ở trong bụi cỏ trốn rình xem, trong mắt chợt lóe sáng, miệng sói nhếch lên, lúc này hạnh phúc nở nụ cười....Quả nhiên Tinh gia mới là người mà chủ nhân nhất! Nghĩ lại nó liền hung hăng trợn mắt liếc nhìn Đạm Thai Hoàng, nữ nhân hèn mọn, dám hạ độc nó, chẳng lẽ ngươi biết Tinh gia tuấn phong lưu tiêu sái lỗi lạc, là động vật quý hiếm, cần phải bảo vệ sao? Nàng bảo vệ nó, còn...Nghĩ nghĩ, lại đau lòng gạt lệ...

      Hoàng Phủ Hiên bên cạnh liền cảm thấy xấu hổ, đêm qua cũng hạ lệnh cho ngự lâm quân bắn chết con sói kia, giờ Quân Kinh Lan như vậy, ý tứ là chỉ cây dâu mắng cây hòe! Thân là chủ nhà, lại muốn giết sủng vật của khách, thế nào cũng là có đạo lý, cho nên giữ vững trầm mặc.

      Mà Đạm Thai Hoàng cũng bất động thanh sắc nuốt nuốt nước bọt, bỗng nhiên bắt đầu lo lắng cho tính mạng của mình, nàng là đầu sỏ khiến Tiểu Tinh Tinh trở thành như vậy a.

      đứng, Quân Kinh Lan bỗng nhiên bước mấy bước đến chỗ Đạm Thai Hoàng, cười yếu ớt : "Công chúa có thể cho bản thái tử biết, mới vừa rồi lúc thái giám tới truyền lời, ngươi lộ vẻ mặt vui vẻ, là nghĩ tới điều gì vậy?"

      Giọng vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến mức khiến cho lông tơ người Đạm Thai Hoàng dựng đứng cả lên.

      Mới vừa rồi nghĩ tới điều gì, nghĩ ngươi vì lợi ích quốc gia, đến chỗ nữ hoàng Tây Võ, cũng chính là lão thái bà hơn sáu mươi tuổi làm nam sủng chứ còn gì nữa! Đạm Thai Hoàng do dự hồi, nghĩ thể những lời như vậy, ra tám phần liền toi mạng, ngay sau đó liền bịa chuyện: "Bản công chúa cảm thấy đây là nữ hoàng Tây Võ ái mộ thái tử Bắc Minh. Vui vẻ liền bộc lộ ra ngoài, vì vậy liền nở nụ cười!"

      "Phải ?" Chữ cuối kéo dài, ý tứ hoài nghi mười phần, hiển nhiên là tin. Lập tức chậm rãi : "Nếu công chúa muốn , là muốn bản thái tử hộ?"

      Từng bước ép sát, rốt cục khiến cho Đạm Thai Hoàng lại bốc hỏa! Tên này, cho mặt mũi liền đạp lên! Nghĩ nghĩ, cắn răng mở miệng: "Ta sao ngươi làm người lại có thể bỉ ổi như vậy, trong lòng nương nhà người ta suy nghĩ cái gì, mắc mớ gì tới ngươi?"

      Nàng vừa xong, Quân Kinh lan chẳng những sinh khí, trái lại nở nụ cười.

      Được lắm, mặc dù thấy động thủ giết người, cũng sợ . Vẫn còn dám hô to gọi với .

      Trái lại, bạn tiểu Tinh Tinh nuos trong bụi cỏ bình tĩnh được nữa, chạy vọt ra ngoài, hướng về Đạm Thai Hoàng nhe răng trợn mắt, giơ cao móng: "Ngao ô!" Ngươi dám chuyện với chủ nhân của ta như vậy!

      Bộ dáng nó quá , Đạm Thai Hoàng tận lực nhìn nhìn trời cao, căn bản thèm cúi đầu nhìn nó, ý tứ hàm xúc coi rẻ mười phần. Tinh gia vô cùng phiền muộn, vội vã chạy đến leo lên người Quân Kinh Lan...

      Quân Kinh lan lạnh mắt liếc nó, nghĩ tới vừa rồi nó trốn ở bụi cỏ, ghét bỏ nó bẩn thỉu, liền nhấc tay ném .

      Ném chẳng được bao xa, nó lại xông lên.

      Lại bị ném .

      Lặp lặp lại như thế nhiều lần. Thẳng đến lúc Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích và Đạm Thai Hoàng đều cho rằng con sói này kiên trì ngừng, làm biết mệt đến điên rồi, rốt cục cũng leo lên được đầu vai của Quân Kinh Lan, cũng thành công bao quát nhìn Đạm Thai Hoàng, sau đó hai móng giấu ở sau lưng, miệng sói nhếch lên cười!

      Lấy tư thế nhanh như chớp, giơ móng! Cử chỉ kinh bỉ....

      "..." Đạm Thai Hoàng gì! ra giằng co như thế nửa ngày, chính là vì dựng thẳng móng vuốt cho nàng thấy? Cẩn thận nhìn kỹ móng vuốt của nó, có bốn cái móng, dựng thẳng là ngón thứ hai.

      Đây đúng là sói dụng tâm lương khổ!

      Cái này, nếu lãnh ngạo như Hoàng Phủ Hiên, nhìn con vật biết là hồ lý hay sói này điên rồ như vậy, khóe miệng cũng phải co quắp!

      lúc này, tiểu thái giám hốt hoảng chạy tới, đến trước mặt bọn họ còn suýt nữa vấp ngã: "Hoàng thượng, hoàng thượng hay, hay rồi! Thái hậu nương nương trúng độc!"

      "Cái gì?" Hoàng Phủ Hiên cả kinh, lại cao giọng : "Ngươi cho ràng, xảy ra chuyện gì?"

      "Hoàng thượng, thái hậu trúng độc! Là ngự y trẩn đoán, còn có...Còn có, thái hậu là ăn điểm tâm của tam công chúa Mạc Bắc cho người đưa tới mới trúng độc!" Tiểu thái giám hơi nhanh.

      Đạm Thai Hoàng sửng sotts: "Ta đưa điểm tâm cho thái hậu lúc nào?" Nàng với lão thái bà kia quen, vì sao nàng phải đưa đồ ăn?

      "Nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy là cung nữ Thanh Nhã của công chúa đưa !" Tiểu thái giám tiếp.

      Hoàng Phủ Hiên nghe nữa, vội vàng tới cung Phượng Tường, cũng lạnh giọng nở miệng phân phó: "Người đâu, bắt Thanh Nhã lại cho trẫm!'

      "Vâng!" Ngự lâm quân lĩnh mệnh, vội vàng rời .

      Đạm Thai Hoàng hoảng hốt định mở miệng biện giải, Đạm Thai Kích giơ tay lên cản lại, khẽ lắc đầu, ý bảo nàng trước tiên đừng lên tiếng. Sau đó chắp tay sau lngw, cất bước đuổi theo Hoàng Phủ Hiên, đến cung Phượng Tường.

      Quân Kinh Lan hơi nhíu mày, dừng hồi, cũng sau lưng bọn họ. Mị trong đôi mắt lên vẻ khó khăn. Chợt, ánh sáng lạnh lóe lên, như hiểu cái gì...

      Lẽ nào....

      ....

      Mà giờ khắc này, trong cung nữ hoàng Tây Võ.

      "Rầm" Nghe xong lời bọn hạ nhân tấu, Mộ Dung Phức liền vung tay, hung hăng chụp lấy cái đàn mặt bàn!

      Chỉ chớp mắt, cái bàn kia liền chia năm sẻ bảy! Mà vị nữ hoàng Tây Võ này, mới chỉ vừa mười bảy, mười tám tuổi, thân mặc long bào đen tuyền, màu sắc làm cho nàng nổ bật vài phần uy quyền! Ngũ quan nàng như Giang Nam xinh đẹp tuyệt trần, lại có phần của giá Dương Châu dịu dàng, vầng trán lộ ra nét đế vương cương nghị uy nghi. Lúc này, giọng của nàng cùng lạnh lẽo kinh người: "Hay cho ngươi Quân Kinh Lan, khinh người quá đáng!"

      Nàng lớn tiếng quát, phía sau, gã tùy tùng cất bước tiến lên mở miệng: "Nữ hoàng bớt giận, Tây Võ và Đông Lăng giống nhau, thích hợp để đắc tội với Bắc Minh!"

      "Trẫm đương nhiên biết, vì vậy mới trực tiếp làm khó dễ, phái người thỉnh tới, ngược lại, ở trước mặt mọi người giết người của trẫm! Như vậy là muốn bước lấn bước, quả thực khinh người quá đáng!" Mộ Dung Phức tức giận , trong lòng như có ngọn lửa cháy bừng bừng, đâm thẳng vào tim phổi!

      Tùy tùng cắn răng, nhìn chung quanh lần xác định đều là người của bọn họ mới đến gần bên tai nàng giọng: "Nữ hoàng, nếu như vậy, bằng người rút củi ở đáy nồi, loại trừ Quân Kinh Lan! Bắc Minh nếu có Quân Kinh Lan, tất nhiên biến thành năm bè, bảy mảng, đến lúc đó, chúng ta có thể...."

      "Tốt, ngươi truyền lệnh của trẫm..."

      ....

      =========================================

      Hình như mình nghỉ lễ 'hơi' sớm phải! Ahihi! :) :) :) :) :) :)

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :