1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Chị cũng ít có .......
      chin quả nhiên là đôi trời định:yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      bóng gió thích bài này.

    2. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 3: Dạy dỗ cấp của ngươi!

      Lời nàng vừa dứt, mặc dù minh, bình tĩnh và tàn nhẫn như Quân Kinh Lan cũng nhịn được, khóe miệng giật giật vài cái. Đây là lời mà nữ nhân có thể ra sao? Trước mặt mọi người e dè nhắc tới ngực và mông?

      Mà Phượng Khuynh Hoàng còn chưa nguôi giận, nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục rất lớn. Nàng lớn từng tuổi này, đây là lần đầu tiên bị người ta đá mông, sau ngày hôm nay, mỗi lần ra đường nàng nhất định phải mang theo vật - bọc nilong màu đen! Để che mặt lại.

      Sau khi tiếng “binh bang binh bang” chấm dứt, ám vệ kia bị đánh đến biến dạng. Nếu lúc này mẫu thân có mặt tuyệt đối cũng nhận ra . Phượng Khuynh Hoàng cuối cùng cũng nguôi giận, thu chân. Mà mông ám vệ bị nàng đá liên tục, tê rần, cũng sưng to lên rất nhiều.

      phải là đánh trả, mà là gia đứng ở nơi đó lời, nhìn mình bị đánh cũng có ý ngăn lại, cho nên dám đánh trả. Bị đánh xong, mặt sưng thành đầu heo, bi thương ôm cái mông to lên vòng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía thái tử gia vĩ đại - chủ tử a chủ tử, thuộc hạ bị đánh đến nỗi từ người biến thành heo, ngài tạm tha cho thuộc hạ lần .

      Quân Kinh Lan híp mắt nhìn , giây, hai giây, ba giây. Rốt cục thở dài hơi: “Ngươi xuống trước !”

      thành viên của “Long Hồn” nổi tiếng thiên hạ, cứ như vậy bị người đá vào mông bay lên trời, so với giết còn khó chịu hơn. Ám vệ ôm mông nửa vui sướng, nửa bi thương, nửa may mắn, nửa chật vật xuống. Những Long Hồn vệ khác nhìn bóng lưng giật mình tỉnh ngộ, trong lòng hẹn mà cùng cảm thán - nha, nguyên lai bị đánh thành đầu heo lại có thể giữ được mạng. Từ nay về sau phải nhớ kỹ, lần sau phạm sai lầm….

      Báo thù xong, Phượng Khuynh Hoàng rốt cục cũng hết tức giận, người cũng bình tĩnh lại. Nàng kỳ có ý gì khác, chính là có thù báo, cả người nàng đều thấy bức bối khó chịu! Ánh mắt đảo qua xung quanh, tất cả ám vệ chạm phải ánh mắt nàng, hẹn mà cùng nhớ tới đồng nghiệp mới vừa rồi bị đá ôm mông bỏ chạy, cúc hoa co rút đau đớn, bọn họ có chút kích động muốn ôm cúc hoa bỏ chạy.

      Nữ nhân hung hãn này tuyệt đối là thế gian hiếm thấy. Ít nhất bọn lớn như vậy nhưng từ trước tới giờ cũng chưa từng thấy qua.

      Hài lòng nhìn ánh mắt kinh sợ của những người này, Phượng Khuynh Hoàng phủi bụi chân, liếc mắt nhìn Quân Kinh Lan cái: “Tiểu tử, nãi nãi hôm nay tâm tình tốt, cho nên mới vừa rồi ngươi bỏ đá xuống giếng, ta bỏ qua chuyện cũ. Cút về cho đám lão già kia sông băng tan chảy, chim cánh cụt sắp tuyệt chủng. Cho nên bảo bọn họ nếu ở có việc gì làm cống hiến cho thế giới, quan tâm nhiều hơn cho xã hội và môi trường sinh thái, có việc gì đừng tìm lão nương trêu trọc. Còn nữa, ta đối với việc xem mặt có hứng thú! !”

      Dứt lời, nàng tiêu sái xoay người, chuẩn bị rời .

      Xem mặt? Quận Kinh Lan thâm thúy nhếch mày kiếm, trong mắt mang ý cười, nữ nhân này từ đâu rút ra kết luận như vậy? Xem mặt? Thiện hạ này có ai chán sống, dám tìm nữ nhân hung hãn như vậy tới xem mặt với Quân Kinh Lan ? Đáp án chính là có khả năng! Như vậy chỉ còn kết luận - nàng giả ngu!

      “Đứng lại!” tiếng quát như sấm sét truyền đến.

      Hắc y nhân bốn phía khẩn trương tiến lên, cước bộ vững vàng mà nhanh chóng hình thành vòng tròn ngăn Phượng Khuynh Hoàng lại.

      “Như thế nào?” Phượng Khuynh Hoàng kinh ngạc quay đầu, ngờ vực. Cái gọi là xem mặt, phải là chướng mắt nhau từ chối là xong sao? Dù sao nàng cũng nhìn vừa mắt nam nhân giống như nghiệt này, bởi vì toàn thân đều tản ra loại hơi thở nên trêu trọc. Mà ràng cũng vừa ý bộ dáng của mình, vậy.. vì sao lại cho nàng ?

      “Làm bẩn nước tắm của gia, gia cho phép, ngươi dám ?” Thanh nhàng chậm rãi, ngữ điệu ôn hòa, giống như gió xuân tháng ba phất qua hai má. Chính là ôn hòa như vậy, trong mắt mọi người lại càng kinh sợ. Gia xưa nay càng tức giận chuyện càng nhàng.

      “Vậy ngươi muốn thế nào?” chậu nước tắm thôi mà, nam nhân như nên quá đáng hẹp hòi so đo cùng nàng chứ?

      Nhưng nàng hiển nhiên đoán sai rồi!

      “Muốn thế nào? Tiểu Miêu Tử, ngươi tới cho nàng biết, gia muốn thế nào?!?” cười nhạt liếc nhìn nàng, khí phách tao nhã ai sánh kịp, nhưng nụ cười kia thấy thế nào lại ác liệt, lại mê người như vậy? Đương nhiên đây đều là cảm nhận của Phượng Khuynh Hoàng.

      Tiểu Miêu Tử cung kính tiến lên mở miệng: “Gia, theo nô tài thống kê, tháng này, nàng là người thứ ba trăm hai mươi tám mưu toan rình coi ngài tắm rửa. Mà trước nàng, ba trăm hai mươi bảy nữ nhân có lột da, có lóc xương, có nướng chín. Dùng nhiều biện pháp nhưng đại khái là 3 dạng này!”

      “Khụ…” Phượng Khuynh Hoàng suýt nữa bị lời của làm cho sặc chết. Người thứ ba trăm hai mươi tám mưu toan nhìn lén tắm rửa? Nam nhân này tuy rằng bộ dáng cực kỳ nghiệt tệ, nhưng cũng cần khoa trương như vậy chứ? Được rồi, nàng đối với sắc đẹp có hứng thú, xác thực thể lý giải được nội tâm xúc động của đám sắc nữ. Nhưng, nếu dựa theo lời , chẳng lẽ là nàng hiểu lầm, đây phải là xem mắt?

      lúc nàng suy nghĩ, Tiểu Miêu Tử lại trung thành mở miệng tiếp: “Nhưng nô tài cho rằng nữ nhân này chỉ dùng ánh mắt bỉ ổi nhìn thân thể tôn quý của ngài, nàng còn to gan lớn mật làm dơ nước tắm của ngài, lại càng biết sống chết đại bất kính với ngài, cho nên nếu chỉ lột da lóc xương chưa đủ. Trước tiên phải ném nàng vào ao phân ngâm ba ngày ba đêm, để cho nàng hiểu được cảm giác dơ dáy là gì, sau đó nướng nàng lửa, lại dùng roi quất nàng khiến người nàng huyết nhục lẫn lộn, sau khi chín, thịt rất ngon, ắt hẳn đám chó hoang bên đường rất thích! Thỉnh gia ra lệnh, mọi thứ chuẩn bị sẵn sang.”

      Phượng Khuynh Hoàng co quắp khóe miệng. Nghe Tiểu Miêu Tử , nàng dùng ánh mắt đáng khinh khinh nhờn thân mình tôn quý của ? Tên thái giám này có phải bị mù rồi ? Nàng có đôi mắt to tròn thuần khiết như vậy, có chỗ nào đáng khinh?

      Lại nghe bọn họ thủ pháp như vậy biết là đối với người hay với lợn sữa quay, nàng cho là đúng, khinh thường : “Đây là xã hội pháp trị, đừng tưởng rằng lão nương là người ngốc bị các ngươi hù dọa! cho các ngươi biết chiêu này sớm lỗi thời rồi!” Phượng Khuynh Hoàng nàng dễ bị dọa sợ vậy sao?

      Xã hội pháp trị? Mọi người đều ngẩng đầu kỳ quái nhìn nàng, ở trước mặt thái tử điện hạ pháp trị, nữ nhân này đầu óc có bệnh chứ?

      Quân Kinh Lan nghe vậy cũng tức giận. Ngược lại nhếch môi cười yếu ớt, ác liệt mở miệng: “Vậy tại xã hội pháp trị, trước tiên mang nàng ao phân tắm, để nàng thanh tỉnh tốt. Ô uế nước tắm của gia, gia bây giờ vẫn cảm thấy thoải mái!”

      Lời này vừa ra, vài hắc y nhân cố nén cảm giác cúc hoa run rẩy tiến lên bắt nàng.

      Phượng Khuynh Hoàng nhíu mày nhìn , thấy trong mắt có nửa ý đùa giỡn, trong lòng cả kinh cảm thấy ổn, chẳng lẽ tên này phát điên biến đùa thành ? Nhiều người như vậy, nếu cùng xông lên, nàng ràng đánh lại, nếu thực bị ném vào ao phân, thành quỷ cũng mất mặt!

      Vì thế nàng quyết định nhanh, trước khi y nhân lao tới, nàng bước đến trước mặt Quân Kinh Lan cười gượng vài tiếng, tươi cười ra vẻ thân thiết : “Hắc, hắc, này đẹp trai, phiền ngươi suy nghĩ cho kỹ, giết chết vô danh danh tiểu tốt như ta hại ngươi bị cảnh sát truy nã có ích gì? Ta cho ngươi đề nghị, sau khi nghe xong ngươi vừa có thể nổi danh, vừa có thể giết người. Ừm, ngươi có thể giết ông nội của ta, cũng chính là người đứng đầu Phượng gia, giết xong ngươi tám phần còn được lên trang nhất của các tờ báo lớn, nổi danh thiên hạ. Như vậy cho dù bị truy nã cũng đáng! A ha ha ha! Ngươi lời nào, lời nào coi như là ngươi đồng ý, cố lên, giết ! Ta đây!”

      Nhanh chóng xong, nàng vội xoay người, trước khi đối phương kịp phản ứng phải chạy trước mới được. Ông già kia cũng phải dễ giết, ít nhất bị người ám sát mấy thập niên qua ông cũng chưa chết, cho nên Phượng Khuynh Hoàng quyết đoán cung cấp đề nghị bán đứng ông nội nhà mình để thoát thân.

      Giết ông nội nàng? Quân Kinh Lan khóe môi co rút. Vung tay, đạo kình phong hút Phượng Khuynh Hoàng vừa mới chạy tới cửa trở về.

      Phượng Khuynh Hoàng ánh mắt ngưng lại, sắc mặt biến hóa. Đây là nội công, nội công cự kỳ cường đại! Nàng hoàn toàn phải là đối thủ!

      hậm hực, vài hắc y nhân cảm thấy cúc hoa khỏe rất nhanh tiến lên chế trụ nàng. Nàng mày liễu nhíu chặt, vô cùng tức giận trừng mắt mỹ nam nghiệt sau lưng: “Ta chớ, phải ta chỉ nhìn ngươi tắm rửa, lại làm dơ nước tắm của ngươi thôi sao? Ta lại cố ý, hơn nữa ta còn thấy gì cả. Chim lớn chim cũng biết! Ta…”

      Vừa xong, bọn hạ nhân khóe mắt rút gân, khóe miêng giật giật, trong lòng hoảng hốt, da đầu run lên, đùi run cầm cập, lòng bàn chân lạnh cả người.

      Chim lớn chim cũng biết?!

      Quân Kinh Lan nghe vậy, ý cười mỏng manh bên môi rốt cục biến mất. Sắc mặt chợt lạnh, mắt mang hàn băng, chu sa giữa mi phút chốc trở nên xinh đẹp như máu.

      Tiến lên mấy bước, kề sát bên tai nàng ái muội : “ thấy , vậy ngươi có muốn gia cởi hết, để ngươi nhìn cho hay ? Hửm?”
      Last edited: 3/11/15
      Dunghyt97, JZii, Huyềnpluss14 others thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ôi chim to :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Ta rất là trong sáng :yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Huyềnplussbóng gió thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 4: Tinh gia lóng lánh - vạn người mê

      Ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu sâu kín, tựa hồ chỉ cần Phượng Khuynh Hoàng đáp câu được, giây sau chính là giờ chết của nàng.

      Ách… Xong đời! sai rồi! Phượng Khuynh Hoàng dùng sức tát trong lòng hai cái, nàng gì vậy chứ? Hoảng hốt liền lung tung! Còn nhìn chim lớn chim , mẹ kiếp! như mình thèm khát lắm!

      Ngay tại lúc giương cung bạt kiếm, ngoài đào viên, cung nữ đến. Mỗi bước vô cùng vững vàng, khóe môi cũng mang theo ý cười vừa đủ, hiển nhiên là trải qua huấn luyện nghiêm khắc. đến trước mặt Quân Kinh Lan, mở miệng mềm giọng bẩm báo: “Gia, Tinh gia trở lại!”

      Tinh gia? Phượng Khuynh Hoàng quên mất tình cảnh ổn của mình bây giờ, kỳ quái quay đầu nhìn về phía cửa, Tinh gia? Chẳng lẽ là Châu Tinh Trì?!

      Mà Quân Kinh Lan nghe lời này xong, sắc mặt cũng hơi dịu lại. Bên môi gợi lên ý cười mỏng manh, thản nhiên : “Cho nó tiến vào!”

      Tiếng vừa dứt, ở cửa bốn cung nữ xoay người ngồi xổm xuống trải thảm đỏ, kéo dài tới bên này. Sắc mặt vô cùng trịnh trọng.

      Phượng Khuynh Hoàng nhìn cửa, khóe miệng nhịn được co rút, người đến thôi mà, có cần như vậy ! Long trọng như thế, chẳng lẽ là Châu Tinh Trì? lúc nàng trừng lớn hai mắt hưng trí nhìn về phía cửa là lúc vật thể màu bạc xác định đập vào tầm mắt của nàng. Vật ấy nâng cao cằm, khí thế hiên ngang tiến vào cửa!

      Vì sao lại là vật thể xác định, bởi vì nó mang thân mình là con cửu vĩ hồ, lại mang khuôn mặt của loài sói, làm cho người ta nhìn rốt cục nó là hồ ly hay sói. Bộ lông màu bạc, chỉ có lỗ tai, cổ cùng phần đuôi có vòng lông màu trắng. Mặt vốn nên hung ác, nó lại có đôi mắt hồ ly, giống như nam nhân nghiệt kia, dụ hoặc lòng người! Mà bộ dáng nó khiến vạn người mê như vậy, lóng lánh tiêu sái tiến vào, thái độ hưởng thụ hạ nhân kính ngưỡng, ánh mắt chăm chú nhìn chủ tử nhà mình tao nhã, mỹ mạo vô song, sau đó nhanh như chớp lao thẳng vào Quân Kinh Lan, nhảy cái nào vào ngực , sắc mặt cao cao tại thượng trong nháy mắt cũng trở nên nịnh nọt vô cùng, mắt hồ ly ngập nước nhìn chủ tử! – Ta trở lại!

      Phượng Khuynh Hoàng há hốc mồm, đây là… Tinh gia? Quả nhiên chủ tử dạng gì liền nuôi sủng vật dạng đó, dụ người y chang nhau, kiêu ngạo y chang nhau.

      Ngón tay ngọc thon dài của Quân Kinh Lan khẽ vuốt bộ lông bạch ngọc kia, “Tinh gia” cũng chầm chậm lộ ra vẻ mặt hưởng thụ. Vài giây sau, nam tử ung dung đẹp đẽ, quý giá, tao nhã vô cùng chậm rãi cất lời: “Làm xong rồi?”

      “Tinh gia” kia miệng há ra cái xem như cười, biểu tình đáng khinh gật gật đầu – Làm xong rồi! Tinh gia xuất mã, vô bất thành! (Tinh gia rat ay, chuyện gì là xong)

      Tiểu Miêu Tử đứng bên cạnh chần chừ : “Gia, làm như vậy bị Hoàng Phủ Hiên phát chứ?”

      “Gia chính là muốn phát , đến Đông Lăng chuyến, cho Hoàng Phủ Hiên chút lễ vật sao được chứ?” Quân Kinh Lan cười đáp lời, vỗ về sủng vật quý. Động tác càng thêm nhàng.

      Tiểu Miêu Tử lo lắng cúi đầu. Lễ vật này, sợ bị Hoàng Phủ Hiên ghi hận cả đời! Chủ tử ra tay, luôn lưu tình.

      Thấy mấy người kia e dè nàng, Phượng Khuynh Hoàng bắt đầu bức thiết tìm cảm giác tồn tại: “Này, chuyện của ngươi đều làm xong. Tâm tình ngươi cũng tốt lên rồi, hơn nữa ta lại phải cố ý, vậy ngươi liền tha cho ta mạng được ? Có câu ‘Nên chừa cho người ta con đường, sau này tất được đền đáp’ phải sao!”

      Mày kiếm nhếch lên, nhìn vẻ mặt Phượng Khuynh Hoàng còn mang theo ý khuyên bảo, muốn chuyện, tay như đụng phải dị vật, cúi đầu nhìn, lông sủng vật có chút tro, mà tay vừa vặn sờ trúng chỗ đó. Sắc mặt bỗng lạnh lùng, : “Sau khi trở về, tắm rửa?”

      “Tinh gia” gian nan nuốt xuống chút nước bọt, lo lắng lắc lắc đầu! Trong lòng biết bản thân gây đại họa, trong nháy mắt gục đầu xuống. Vì để hoàn thành tốt nhiệm vụ, sau đó đắc ý vênh váo bẩm báo chủ tử mà nó quên tắm, đúng vậy, nó tắm…

      “Hưu!” tiếng, trận ngân quang chợt lóe.

      Vốn còn ở trong lòng chủ nhân, trong nháy mắt nó bị ném ra ngoài bãi bùn đất ngoài cửa, còn lăn vài vòng đất, bi thương phát ra tiếng “Ngao ô!”

      Nam nhân áo lam phía sau Quân Kinh Lan chạy nhanh ra ngoài, nửa phút sau bưng chậu nước trong tiến vào đứng trước mặt Quân Kinh Lan mở miệng : “Gia, nước đây ạ!”

      Nam tử tẩy trừ ngón tay ngọc, mắt hẹp dài chứa lệ khí nhìn sủng vật bi thương ở cửa mở miệng : “Lần sau tắm chạy đến người gia, gia liền lột da ngươi!”

      “Tinh gia” cúi đầu, hai chân sau đặt đất, hai chân trước chống ở sau lưng, biểu tình mười phần nịnh nọt, tỏ vẻ tuyệt đối có lần sau! Ngao ô, nó quá hưng phấn mà quên mất tính khiết phích của chủ tử, thảm a!

      Cái này, Phượng Khuynh Hoàng toàn toàn câm miệng! Ngay cả sủng vật quý cũng có thể trực tiếp ném văng, vậy người quen làm ô uế nước tắm của còn có đường sống sao?

      Vừa nghĩ như vậy, người nọ rửa tay xong. Lập tức có cung nữ bưng khay tiến lên, trong khay đựng thiên hạ đệ nhất - Cẩm Vân tơ lụa, được chế thành khăn tay. Lấy khăn lau sạch nước còn đọng lại ngón tay, lau xong ném về khay. Tiếp theo ánh mắt ngoan độc phóng tới người Phượng Khuynh Hoàng, hiển nhiên là muốn lấy nàng làm nơi trút giận!

      “Gia vừa mới xong, cởi cho ngươi xem ràng, ý ngươi thế nào?”

      Phượng Khuynh Hoàng khóe miệng co rút, ý như thế nào, xem chính là chết, xem bị ngâm ao phân! Cân nhắc chút, chết cùng ngâm ao phân, nàng cảm thấy dù có chết mình cũng nhất định chịu ngâm ao phân. Vì thế cắn răng mở miệng: “Vậy ngươi liền cởi !” Chết chết, chết cũng ngâm ao phân! chừng trước khi chết còn có thể nhìn thấy thân mình mỹ nam tử!

      Cũng nghĩ đến, ngày hôm nay vị Thái tử gia ưa sạch hai lần chạm phải vật ghê tởm, lúc này tâm tình bốc hỏa, lạnh mặt : “Nhưng gia muốn! Cởi cho ngươi xem, ngươi muốn mà được nhất định tự sát mà chết. Gia cũng muốn để ngươi chết như vậy!”

      “…” đời lại có người tự tin đến tự kỷ vừa lại thăng hoa đến vô sỉ, biết xấu hổ như nam nhân này sao? Nàng cầu xem mà được, còn muốn tự sát mà chết? có phải suy nghĩ quá nhiều ?

      Mà Quân Kinh Lan lúc lời này thái độ vô cùng thản nhiên, vẻ mặt bọn hạ nhân cũng tỏ vẻ tán thành. Nhiều năm như vậy nữ tử đối với gia cầu mà được, tự sát vô số kể. Nàng còn là từ xa liếc nhìn gia cái, nữ nhân này nếu nhìn thân mình gia, chết mới là lạ!

      “Kéo nàng xuống phân ao, nhìn chướng mắt!” Lạnh lùng phân phó tiếng, thèm liếc nàng thêm cái nào nữa.

      Mắt thấy tương lai của mình bị định đoạt, mà nam nhân này đúng là dám làm , Phượng Khuynh Hoàng nhãn châu chuyển động, quyết định nhanh, ngửa mặt lên trời hô to: “Ai nha, tốt! Ta té xỉu!” xong mắt trợn trắng, ngã xuống! Mặc kệ, té xỉu trước sau!

      tiếng hô này dù cho là minh cơ trí giống như “Tinh gia” cũng nhịn được miệng co rút cái. Phản ứng của mọi người càng phải !

      Mắt hẹp dài của Quân Kinh Lan liếc nhìn nữ nhân ngã xuống đất, khóe môi gợi lên ý cười như có như , muốn mở miệng cho người tha xuống, ngoài cửa cung nữ lại tiến vào cung kính khom người bẩm báo: “Gia, đại điển tân hoàng đăng cơ bắt đầu rồi, ngài nên xuất phủ tham dự ạ!”

      Tân hoàng cơ? Này…Phượng Khuynh Hoàng nằm đất giả bộ bất tỉnh đuôi lông mày động chút, híp mắt nhìn thoáng qua tay mình, tay phải của nàng trước đây có vết sẹo nhưng bây giờ lại trơn bóng. Cái này, ý niệm xuất trong đầu làm cho trong lòng nàng thập phần hoảng sợ, chẳng lẽ nàng xuyên qua trong truyền thuyết?! Cúi đầu nhìn xem cổ mình, miếng ngọc bội đeo từ cũng có!

      Tân hoàng, đăng cơ, cổ trang, cung điện, vết sẹo biến mất, ngọc bội có, bản thân từng bị đâm dao, còn có phòng toàn cung nữ thái giám, cùng với nam nhân biến thái này kiêng nể gì muốn ném nàng vào ao phân còn muốn nàng trở thành lợn sữa nướng. Xong rồi, muốn thừa nhận, nàng muốn thừa nhận cũng được, nàng xuyên qua! là kỳ lạ?! thế giới này có xuyên qua!

      “Thái tử điện hạ, ngài vẫn nên tắm rửa thay quần áo trước, nước chuẩn bị xong rồi, nữ nhân này để nhóm nô tài xử trí là được. Đừng làm muộn giờ!” Muộn giờ, thất lễ.

      Còn thái tử điện hạ?! Cái này, Phượng Khuynh Hoàng hoàn toàn trợn mắt, lòng tràn đầy hào khí nháy mắt tắt ngóm! phải chứ, sau khi xuyên qua người đầu tiên đắc tội chính là thái tử?! Người thừa kế vương vị! Nàng muốn chết như vậy đâu? mặt nàng lệ chảy thành dòng a!

      Quân Kinh Lan nhìn nữ nhân giả chết mặt đất liếc mắt cái, lành lạnh : “Nếu té xỉu, chờ gia trở về tự mình lột da, lóc xương! Tiểu Tinh Tinh, canh chừng nàng, đây chính là cơ hội cuối cùng để ngươi lập công chuộc tội!”

      “Tinh gia” ở cửa vừa nghe lời này, gật đầu nhanh, tỏ vẻ mình nhất định làm tốt chuyện này.

      Phượng Khuynh Hoàng nằm mặt đất giả chết nghe vậy, đầu tiên là khóe miệng giật giật, tiểu Tinh Tinh, cái tên thô tục. Tiếp theo nàng lại cảm thấy mừng rỡ, để con vật canh chừng nàng, đây phải là đùa sao? Cơ hội tốt, có thể chạy trốn!

      Tuy lòng nàng tràn đầy vui mừng nhưng rất nhanh bị rớt xuống đáy cốc. Giọng của nam nhân nghiệt kia truyền đến: “ quên nhắc nhở ngươi, răng nanh của tiểu Tinh Tinh có độc, nếu bị nó cắn, cho dù là thần tiên cũng cứu được. Ngươi muốn chạy trốn cứ việc chạy !”

      xong, sau đó là trận tiếng bước chân truyền . Đổi phòng tắm tắm rửa thay quần áo, cả viện này đều thấy dơ bẩn.

      Phượng Khuynh Hoàng nghiến răng nghiến lợi trận, vương bát đản! răng của tiểu Tinh Tinh có độc, còn muốn nàng trốn, là lòng dạ đen tối vô sỉ cầm thú súc sinh… Từ để mắng chửi người trong lòng Phượng Khunh Hoàng đều dùng qua, ám chỉ nghiệt kia!

      Đám người hết, Phượng Khuynh Hoàng rốt cục cũng giả chết nữa, nàng ngồi dậy. Mà con vật biết là hồ ly hay sói kia cũng bay nhanh đến trước mặt nàng, tình nguyện ngồi xuống, ánh mắt thập phần kiêu căng, chuyên chú thay chủ nhân coi chừng nữ nhân này. Biểu tình lại mơ hồ ai oán, vĩ đại minh thần võ, dũng mãnh nhất vũ trụ, siêu cấp vô địch suất chúng như nó mà lại phải ngồi đây coi chừng nữ nhân nhu nhược yếu ớt. Đây phải là dùng cổ thụ làm tăm chống trời – đại tài tiểu dụng à!

      Nhưng nó phạm lỗi, chỉ có thể nghe lời chủ nhân. Bi thương thay đời sói!

      Mà Phượng Khuynh Hoàng nhìn biểu tình kiêu ngạo, còn có vẻ mặt khinh thường của nó, nàng sờ sờ cằm, nháy mắt nghĩ tới kế hoạch chạy trốn! Đương nhiên đối với tên khốn khiếp suýt nữa lôi nàng ngâm ao phân, trước khi chạy trốn nàng phải để lại chút lễ vật chia tay để tỏ lòng biết ơn chứ!
      Last edited: 3/11/15
      Dunghyt97, JZii, Huyềnpluss11 others thích bài này.

    5. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 5: Tư thế này rất đẹp!

      “Gia, xong! Cháy rồi!”

      Khắp nơi yên tĩnh, khách mời từ các nước ngồi trong Long Lân điện chờ đại điển đăng cơ của tân hoàng Đông Lăng bắt đầu. Bỗng nam nhân áo lam vội vã tiến vào, quỳ trước mặt Quân Kinh Lan bẩm báo tin tức kinh thiên động địa.

      Vốn ngồi nhàn nhã, thái tử gia chuyện trò vui vẻ với hoàng tử Sở quốc, nghe lời ấy, ý cười bên môi chậm rãi cứng đờ. Trong mắt lên ba phần sáng tỏ, bảy phần . Buông chén ngọc trong tay, nghiêng đầu hỏi: “Nữ nhân kia đâu?”

      “Trốn… trốn thoát!” Nam nhân áo lam gian nan trả lời. Có Tinh gia ở trong phòng trông chừng nữ nhân kia, nên bọn họ rất yên tâm canh giữ bên ngoài sân, vì mười mấy năm qua Tinh gia trông giữ người chưa từng để ai chạy thoát, ai ngờ…

      Chạy thoát? Mày kiếm nhíu lại, trong mắt lên ý vui. Lạnh nhạt hỏi: “Làm sao lại trốn được?”

      Người áo lam đổ mồ hôi lạnh khó khăn trả lời: “Thuộc hạ biết!” Trời mới biết nữ nhân kia trốn thoát như thế nào! Theo lý mà nàng căn bản thể tránh được răng độc của Tinh gia. Mà cho dù tránh được, Tinh gia tùy tiện kêu hai tiếng, bọn họ tiến vào hỗ trợ bắt người. Đáng tiếc, nàng cứ như vậy thần biết, quỷ hay chạy trốn, còn phóng hỏa, còn…

      Quân Kinh Lan cười nhạt đứng dậy, gật đầu chào hỏi mọi người, sau đó xoay người rời . Trong đại điện, tay áo tung bay vẽ ra độ cong tao nhã trung, bước nhanh chậm, giống như đám mây mỏng manh lơ lửng dưới trời xanh. Người này, mặc dù tẩm cung của mình bị cháy nhưng cũng mất phong độ.

      Trái lại, các khách mời còn lại chờ đại điển đăng cơ, trong mắt lóe lên đủ loại cảm xúc phức tạp. Có hứng thú, có hoài nghi, đều cho rằng đây phải là vụ cháy đơn giản.

      Vòng qua cung đình, trở lại tẩm cung, ở cửa thị vệ xếp thành hai hàng chỉnh tề, cung kính cúi đầu, nghênh đón thái tử điện hạ trở lại tẩm cung bị cháy đen sạch. Dưới đống hỗn độn, khắp nơi là những cung nhân Đông Lăng và hộ vệ Bắc Minh vừa chữa cháy xong.

      Nam tử tuyệt mỹ chậm rãi đứng vững. Ánh mắt sâu thẳm, quan sát khắp nơi, rất nhanh phát ra chỗ có vấn đề.

      Sau tẩm cung, có cánh cửa sổ. Mà ngoài cửa sổ, đất có nửa dấu chân chưa bị lửa thiêu, ràng có người từng đạp qua, xác định được phương hướng nàng chạy trốn. Nhưng, khiến cho lý giải được đó là làm sao nàng lại có thể tránh được tiểu Tinh Tinh? Mười mấy năm qua, cho dù là võ lâm cao thủ cũng chưa từng có người nào chạy thoát khỏi miệng của tiểu Tinh Tinh, mà nữ nhân kia lại chạy thoát?

      “Tổn thất những gì?” nhàn nhạt mở miệng hỏi, theo lý mà , tổn thất chắc cũng lớn. Bởi vì đồ của toàn là đồ tốt, bị lửa thiêu cháy.

      Người áo lam thấp thỏm nuốt ngụm nước bọt, gian nan : “Lúc bọn thuộc hạ dọn dẹp, phát trang sức, vàng bạc trong cung gần như đều bị nữ nhân kia lấy sạch. Còn có… lúc ngài tắm rửa gỡ xuống đoạt mệnh thiên châu…”

      Đoạt mệnh thiên châu, ám khí đứng đầu thiên hạ! Bất luận là người trong hoàng thất các quốc gia hay là người trong giang hồ đều xem đó là báu vật thiên hạ, lễ vật thu được lúc đầy tháng cứ như vậy bị nữ nhân kia lấy ?

      Đôi mắt hẹp dài cuối cùng cũng lên tia lệ khí, giọng cũng lạnh ít: “Tiểu Tinh Tinh đâu?”

      Để cho nữ nhân kia thầm chạy cũng sao, còn để nàng lấy đồ vật trong phòng, nó chết ư?

      vừa hỏi xong, bọn hạ nhân liền cúi đầu, dám đáp lời. Mà trong đống đổ nát lại phát ra tiếng “Ngao ô…” Lập tức, tấm ván gỗ động đậy, vật thể bị cháy đen thui chui ra. Nếu đó phải là đôi mắt hồ ly linh động, căn bản, có người có thể nhận ra nó chính là Tinh gia lóng lánh vạn người mê.

      Vật ấy trong mắt chứa lệ quang, run run thân mình đến trước mặt chủ nhân. Sau đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, dùng vuốt vẽ vẽ miêu tả nữ nhân kia đủ loại ti bỉ, hạ lưu vô sỉ, lừa gạt đứa tâm tính thuần khiết như nó, thỉnh thoảng trong mắt còn lên vẻ ưu thương, phỉ nhổ và căm thù đến tận xương tủy! Nó nghiến răng xoèn xoẹt, tỏ vẻ nghĩ đến nữ nhân kia, nhất định phải cắn chết đối phương!

      Thế nhưng giữa người và động vật luôn có chướng ngại, Quân Kinh Lan nhìn nó khoa chân múa tay nửa ngày, cũng thể hiểu được nó muốn cái gì, càng hiểu được nó làm gì mà để nữ nhân kia chạy thoát. Xoay người, ngồi xổm xuống, nhìn nó, chậm rãi : “Ngươi , ta nên phạt ngươi như thế nào?”

      Vừa dứt lời, Tinh gia bi phẫn hiểu, rốt cục dừng lại hành động cáo trạng như điên của mình, hai chân trước vạch vạch đám lông cháy đen đầu, rốt cục cũng tìm được ít lông màu trắng còn sót lại, sau đó tiến đến trước mặt chủ nhân đưa đầu mình – cho xem!

      Lập tức, nó ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn . Chủ nhân, tôi bị thương đến mức bạc đầu, ngài tạm tha cho tôi !

      Nhưng sắc mặt Quân Kinh Lan cũng dịu , vẫn thản nhiên híp dài mắt nhìn nó, trong mắt lệ khí kinh người.

      Tinh gia nuốt nuốt nước bọt, xem ra chủ nhân chịu bỏ qua cho nó rồi, đột nhiên nghĩ tới tư thế kinh điển lúc nãy nữ nhân kia dạy! Nó liền xoay người đưa lưng về phía Quân Kinh Lan, sau đó, đứng thẳng, chân phải trước và thân mình nghiêng ba mươi độ chỉ lên trời, chân trái trước và thân mình nghiêng ba mươi độ chỉ xuống đất, đầu sói hơi hơi cúi xuống, nhúc nhích.

      Tư thế kinh điển của Michael Jackson - phiên bản tiểu Tinh Tinh!

      Chủ nhân, tôi rất đẹp trai, tư thế này rất đẹp trai a, ngài xem tôi đẹp trai như vậy, ngài tạm tha cho tôi !

      Quân Kinh Lan nhìn lưng nó, sau lúc lâu, cuối cùng ánh mắt lạnh lẽo, sâu kín thở dài: “Ngươi điên rồi!”

      Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, lắc lắc đầu tỏ vẻ bản thân có điên, xoay người lại múa máy, sau đó quay lại trình diễn tư thế đó lần nữa.

      Nó tận lực biểu đạt như vậy, Quân Kinh Lan rốt cục cũng miễn cưỡng hiểu được. “Ngươi muốn , tư thế này, là nữ nhân kia dạy ngươi?”

      Nó gật đầu.

      “Nàng , tư thế này rất tuấn tú?” Lại là câu hỏi.

      Tiểu Tinh Tinh gật đầu, miệng sói hơi hơi há ra, ha ha, tôi biết tư thế này rất tuấn tú mà, chủ nhân, ngài tha cho tôi được ?

      Đôi mắt tối đen dừng bóng lưng đưa về phía , nhìn tư thế quỷ dị của sủng vật lúc lâu, thản nhiên : “Tư thế này rất đẹp!”

      “Ngao ô!” Tuyệt vời, chủ nhân phạt nó?

      “Vậy ngươi ở chỗ này, đứng như thế ba ngày !” Nhàn nhạt phun ra lời vô tình.

      “Ngao ô!” cần!

      “Bốn ngày!”

      “Ngao ô!” Chủ nhân, tôi sai lầm rồi!

      “Năm ngày!”

      “Hu hu hu…” Nó bi thương nhận mệnh! Cuộn lại thân thể, chẳng lẽ tư thế này đẹp trai sao, vì sao chủ nhân vẫn phạt nó…

      Tiểu Miêu Tử cung kính mở miệng : “Gia, ngài có muốn phái người bắt nữ nhân kia về hay ?”

      “Đương nhiên!” Dám lấy đoạt mệnh thiên châu, hỏa thiêu tẩm cung của , thù này tất nhiên phải báo. Quan trọng nhất là, cực kỳ muốn biết tại sao cho tới bây giờ nữ nhân kia lại có thể hành động thuận lợi dưới canh giữ của tiểu Tinh Tinh, lấy nhiều đồ như vậy chạy thoát, còn đốt nó và phòng ở thành cái dạng này! Tiểu Tinh Tinh khoa tay múa chân ràng lắm, rất muốn hỏi nữ nhân kia chút.

      Nam nhân áo lam định dẫn người ra ngoài bắt Phượng Khuynh Hoàng, lại chậm rãi nâng tay ngăn lại, miễn cưỡng : “Đây là địa bàn của Hoàng Phủ Hiên, muốn tìm người tự nhiên phải để cho tìm. Cho người cho biết, ở địa bàn của , bản thái tử suýt nữa bị chết cháy. Bản cung cảm thấy vô cùng khó chịu! Nếu bắt được thủ phạm, vậy nhất định là do có người mưu muốn lấy mạng bản cung, cho nên xin tân hoàng Đông Lăng nhanh chóng bắt người!”

      Có người mưu, dĩ nhiên là ám chỉ Hoàng Phủ Hiên.

      Nam nhân áo lam khóe miệng giật giật, gia của ta, lúc ấy cháy ngài ở Long Lân điện, làm sao có thể suýt bị chết cháy? Đây phải là diễn trò sao? Nhưng nếu gia như vậy, nhất định là có đạo lý, vậy nên cũng nhiều lời, cúi đầu “dạ” tiếng, rồi lui ra ngoài.

      ….

      Bên trong hoàng cung, Phượng Khuynh Hoàng nhàn nhã cõng đống vàng bạc vừa mới trộm được ở tẩm cung của tên khốn kia, tránh né thị vệ tuần tra. Chạy thoát khỏi sủng vật tự kỷ thối tha, đối với nàng mà rất dễ dàng! Có điều nàng biết, nam nhân nghiệt kia quen nắm trong tay mọi thứ, giờ phút này nhất định nghĩ mãi ra, thắc mắc nàng chạy thoátnhư thế nào! chừng còn đặc biệt muốn hỏi nàng chút, đương nhiên hay , còn phải xem tâm tình của nàng.

      Lấy vàng bạc của cải, vì sau khi ra cung, tạm thời nàng có thể cần dùng đến bạc. Mà hỏa thiêu tẩm cung của , thứ nhất là vì để chạy trốn, thứ hai là vì cho nam nhân nghiệt kia bài học, bắt Phượng Khuynh Hoàng nàng ngâm ao phân? là từ ngàn dặm xa xôi đến hầm cầu - hao tổn tâm cơ tìm cứt!

      Nhưng hoàng cung này quá lớn, cả nửa ngày nàng cũng tìm được đường ra. Muốn bắt thị vệ để hỏi đường, nhưng chẳng có thị vệ nào riêng lẻ. Nàngbi thương vác bao quần áo, lầm bầm hát bài << Tình ca độc thân >> được cải biên ở hoàng cung trốn cả ngày.

      “Ta bắt được thị vệ, luôn trơ mắt nhìn trốn, thế giới nơi nơi có người, mà ta bắt được ai…”

      Sắc trời tối dần, chung quanh thị vệ lục soát ngày càng đông, chắc là để bắt nàng. Lại tốp thị vệ qua, nàng khẩn trương trốn sau núi giả, khóe mắt chợt phát cách đó xa, có bóng người ngạo nghễ đứng dưới ánh trắng, đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao, mà bên cạnh người cũng có, giờ phút này đưa lưng về phía nàng.

      Cười gian tiếng, rốt cục cũng tìm được người moi tin tức rồi.



      P/S: Mấy hôm trước Ishtar sửa lại đôi chỗ giúp mình và phát ra mình sai tên nhân vật thái giám bên người Quân Kinh Lan tên Tiểu Miêu Tử chứ phải Tiểu Mầm. Mình sửa và đăng lại mấy chương trước. Do mình tìm được bản raw nên edit có chút khó khăn. Mọi người thông cảm nhé! Thanks!
      :yoyo51: :yoyo51: :yoyo51:
      Last edited: 8/11/15
      Dunghyt97, JZii, Huyềnpluss13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :