1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634

      Chương 42: Hội thơ thắng lớn!

      Nhìn chắc chắn như nắm mọi thứ trong tay, Đạm Thai Hoàng nhịn được lại cảm thấy có chút tin tưởng, có lẽ có thể giúp nàng đoạt được.

      Vào đại điện, mọi người liền chắp tay chào hỏi, nhìn thoáng qua nụ cười môi Quân Kinh Lan, lại liếc mắt nhìn sắc mặt hòa hoãn của Đạm Thai Hoàng, tất cả mọi người đều cho rằng hành động đưa giấy bản của thái tử Bắc Minh làm cho Đạm Thai Hoàng cảm động sâu sắc, tám phần chuyện lớn thành.

      Ngay sau đó, có người cao giọng : "Thái tử Bắc Minh và tam công chúa Mạc Bắc, đôi trời sinh a!"

      "Đúng vậy, đúng vậy! Có thể là trai tài sắc!" Lại người khác tiếp.

      Quân Kinh Lan cười như có như , lên tiếng.

      Đạm Thai Hoàng tối sầm mặt, vì khối ngọc bội kia, nàng nhịn.

      Sở Trường Ca bên lắc lắc quạt ngọc trong tay, bất cần đời mở miệng: "Bản điện hạ nghĩ, Khuynh Hoàng công chúa và bản điện hạ mới là đôi trời sinh! Về phần người mà trời đất tạo thành đôi với thái tử Bắc Minh kia, cũng phải là Khuynh Hoàng công chúa!"

      Lời này vừa xong, trong nháy mắt tất cả đều im lặng. Hoàng Phủ Linh Huyên lập tức đen mặt.

      Quả , Đạm Thai Hoàng là công chúa hung hăng càn quấy, Sở Trường Ca là hoàng tử phong lưu quần áo lụa là. Tính ra, rất xứng đôi. Nhưng thái tử Bắc Minh xinh đẹp kinh diễm thiên hạ, ai có thể sánh đôi cùng sao?

      Hoàng Phủ Hiên vui vẻ ngồi bên xem náo nhiệt, đôi mắt vàng kim nhìn Sở Trường Ca, cười : "Nguyện nghe đại hoàng tử ! biết Sở Hoàng tử cho rằng, người mà trời đất tạo đôi với thái tử Bắc Minh là ai?"

      Đôi mắt Quân Kinh Lan nheo lại, chứa tia ôn hòa vui vẻ nhìn Sở Trường Ca, chỉ là giữa chân mày, nốt chu sa dần dần đỏ bừng như máu!

      Sở Trường Ca làm như nhìn thấy, lắc lắc cây quạt: " phải rất đơn giản sao? Người trong thiên hạ đều biết đến song hùng. Thái tử Bắc Minh Quân Kinh Lan, quân tử như ngọc, ngọc thụ lâm phong. Phong hoa tuyệt đại, kinh diễm thiên hạ! Thái tử Đại Sở - Sở Ngọc Ly, công tử như quỳnh, tâm như lưu ly. Tuyệt thế phong trần, tuyệt đại tao nhã!"

      Đồng Tiễn giật giật khóe miệng, sao đại hoàng tử lại ca ngợi thái thử như vậy?

      Đạm Thai Hoàng cũng sửng sốt, ngờ thiên hạ này còn có nhân vật nổi danh ngang tầm nghiệt này, tâm như lưu ly! Tám phần lại là người lòng dạ hiểm độc!

      Về song hùng, mọi người đều biết, vì thế đều an tâm chờ Sở Trường Ca tiếp.

      "Cho nên các vị cảm thấy, hai người này mới là tuyệt phối sao?" Sở Trường Ca chút do dự, rất nhiệt tình làm mai hoàng đệ nhà mình cho Quân Kinh Lan.

      Đồng Tiễn sau lưng Sở Trường Ca ngừng trợn trừng mắt, đáng thương cho thái tử vì có hoàng huynh như ngài!

      Các vị sứ thần bắt đầu ho khan, dám lên tiếng, thanh danh, địa vị hai người này ra rất xứng đôi, nhưng mà bọn họ đều là nam nha!

      Quân Kinh Lan khẽ nhếch miệng, tâm trạng như rất tốt, giọng cười : "Sở thái tử có hoàng huynh như đại hoàng tử, là hạnh phúc tu từ ba kiếp! Đại hoàng tử như vậy, nếu bản thái từ chối chẳng phải là nể mặt mũi Đại Sở? Vì vậy, bản thái tử nguyện ý cưới thái tử quý quốc làm thái tử phi, xin đại hoàng tử nhất định phải truyền lại ý tứ của bản thái tử cho Sở hoàng bệ hạ, đồng thời cũng phải biểu thành ý của bản thái tử tới Sở thái tử!"

      Lúc này Sở Trường Ca liền ngậm miệng cười nổi! Vỗn dĩ nghĩ mình xong nhất định khiến Quân Kinh Lan tức giận đến giơ chân, nhưng đối phương lại như vậy, chờ mình về nước nếu truyền đạt chuyện này với phụ hoàng, khiến lão gia hỏa kia biết mình ở bên ngoài đùa giỡn danh dự thái tử của nước, chắc chắn là đánh gãy chân mình!

      Ho khan tiếng, cười khan : " là đám cưới, vì sao phải là thái tử Bắc Minh gả đến Đại Sở ta?"

      "Bắc Minh ta con nối dòng đơn bạc, phụ hoàng chỉ có người con trai là bản thái tử. Mà nước Sở có tới ba vị hoàng tử, gả người cũng thể tổn hại đến sức mạnh của đất nước! Sau khi bản thái tử trở về chuẩn bị sính lễ, xin đại hoàng tử nhất định phải mang về, vì ngươi là bà mối a!" Quân Kinh Lan mặn nhạt , mực nhếch miệng cười, nhưng đáy mắt chút vui vẻ.

      Bà mối? Để phụ hoàng biết là bà mối, giết cũng lột da mình! Mọi việc đều thuận lợi bất ngờ, Sở đại hoàng tử lần đầu tiên trong đời hiểu được cái gì gọi là vác đá đập chân mình! "Ha ha ha, chuyện đại như vậy, tất nhiên là đôi bên người tình ta nguyện mới tốt, hay là để bản điện hạ trở về hỏi lại ý của hoàng đệ trước , thái tử nên sốt ruột!"

      "Vậy ta chờ tin tốt lành của đại hoàng tử!" Quân Kinh Lan cười cười, mấy người còn lại vội vã trở về chỗ ngồi của mình.

      Đạm Thai Hoàng lại lần nữa được chứng kiến bản lĩnh chỉnh người của nghiệt này, Sở Trường Ca vũ nhục như vậy, lại có thể chuyển bại thành thắng, vậy chuyện ngọc bội kia chắc cũng thành vấn đề nhỉ?

      "Vừa rồi Khuynh Hoàng công chúa còn chưa làm xong bài thơ kia, có thể mời công chúa làm tiếp ?" Sứ thần Tây Võ chắp tay mở miệng.

      Đạm Thai Hoàng xanh mặt, nếu như làm tiếp tục hoàn thành bài Nghiêng nhìn WC, hội thơ nhất định coi như tong!

      "Thơ của công chúa cần làm nữa. Cái gọi là kinh điển, đương nhiên là chỉ cần làm bấy nhiêu đấy thôi, công chúa còn có hậu chiêu, các vị đại nhân cứ an tâm chờ xem!" Đối diện, híp mắt nhìn nàng cười cười, như muốn cho nàng biết, trận cược cưới gả này, nàng nhất định phải thua!

      Đạm Thai Hoàng nhìn lại , môi đỏ khẽ nhếch, quan tâm thắng thua, chỉ cần khối ngọc bội kia đến tay nàng là được.

      "Vậy chỉ còn Sở đại hoàng tử là chưa làm thơ, biết Sở đại hoàng tử có giống như đại hoàng tử Mạc Bắc, có hứng thú làm thơ?" Thừa tướng Đông Lăng khinh miệt nhìn qua, Sở Trường Ca ngu dốt, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết làm được thơ hay.

      Thế nhưng Sở đại hoàng tử hôm nay giống như biết tự hiểu lấy mình, đứng dậy, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn Đạm Thai Hoàng, tình ý trong mắt cơ hồ làm người ta chết chìm, rồi : "Hôm nay bản điện hạ vì Khuynh Hoàng công chúa làm bài thơ!"

      Hoàng Phủ Linh Huyên nghe vậy, sắc mặt hết đen lại chuyển sang trắng, trong phút chốc trắng bệch như tờ giấy, cả người ngồi như vững.

      ""Phượng hề Phượng hề về cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ phượng hoàng! Lúc gặp hề. . . Gặp hề. . ." Chỉ đọc được mấy câu Sở hoàng tử điện hạ tắc tịt.

      Đồng Tiễn sâu sắc ôm đầu, lần nữa cảm thán, điện hạ, bệ hạ với ngài bao nhiêu lần rồi, biết làm thơ nên làm bậy!

      Các vị sứ thần cũng im lặng nhìn , lặng lẽ đợi đọc tiếp.

      Sở Trường Ca ho khan tiếng, dương môi cười, mặt mày vẫn cong cong như cũ, hết sức phong lưu, mở miệng : "Mấy câu còn lại bản điện hạ quên, chờ bản điện hạ nhớ lại tới đọc tiếp cho công chúa nghe!"

      Dứt lời, ống tay áo rộng lớn vung lên, thản nhiên ngồi xuống, ngọc cốt phiến trong tay tùy ý phe phẩy.

      "..." Người bình thường mà gặp phải chuyện lúng túng như vậy chẳng phải nên cảm thấy xấu hổ và giận giữ muốn chết sao? Cố tình vị Sở Trường Ca này còn ra vẻ rất đắc ý, rất bình thường, rất đương nhiên, khiến bọn họ sâu sắc cảm thấy nếu mình cười nhạo , chẳng khác nào đầu của mình mới có vấn đề!

      Đạm Thai Hoàng cũng muốn cười, nhưng nàng lại nín nhịn hé răng! Sở Trường Ca này kẻ dở hơi!

      "Nếu vậy, hội thơ này liền dừng ở đây! Các vị đại nhân cảm thấy, thơ của người nào là hay nhất?" Hoàng Phủ Linh Huyên lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt màu vàng bất giác lên ý cười. Thơ của Linh Huyên, hôm nay coi như là áp đảo quần hùng! Đây cũng chính là công chúa Đông Lăng, vương tộc Đông Lăng!

      Mấy vị đại nhân nghị luận ầm ĩ, muốn là Hoàng Phủ Linh Huyên, Quân Kinh Lan chợt mở miệng: "Đông Lăng Hoàng, giám khảo phải là hai người chúng ta sao? Hỏi các vị đại nhân này làm gì?"

      "Vậy biết thái tử Bắc Minh cảm thấy...." Hoàng Phủ Hiên hơi nhíu mày kiếm, mới vừa rồi lúc mọi người làm thơ, Quân Kinh Lan lại có mặt, làm sao đánh giá?

      Quân Kinh Lan nheo mắt lần lượt nhìn qua tất cả các vị đại thần, ánh mắt lạnh lẽo, như thanh đao xẹt qua, khiến lòng người run lên, sợ hãi nhiều thêm ba phần! Sau đó, giọng lười biếng vang lên: "Bản thái tử cho rằng, người đứng nhất chính là khuynh Hoàng công chúa! Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, Dan khan nhà xí tại na biên. Bản thái tử tài hèn học ít, đến bây giờ cũng thể đoán được hai câu tiếp theo, vì vậy bản thái tử nguyện ý thừa nhận, tài học của Khuynh Hoàng công chúa, vượt qua cả bản thái tử!"

      Chuyện này, các sứ thần đều hiểu, thái tử Bắc Minh ràng là thiên vị! Vốn định vài câu bác bỏ, chợt nhớ tới ánh mắt sắc lạnh vừa rồi của , im bặt.

      "Nếu các vị đại nhân có thể tiếp tục đọc được hai câu thơ sau của Khuynh Hoàng công chúa, bản thái tử nguyện ý dùng hai vạn đại quân, tự mình đưa đại nhân về nước!" Trong giọng lại tăng thêm vài phần sát ý lạnh lẽo.

      Đây chính là tiên lễ hậu binh! Ý tứ hết sức ràng, hiểu nôm na chính là hai câu thơ tiếp theo của Đạm Thai Hoàng ai có thể đoán được, nếu có người đoán được , chẳng khác nào tự cho mình là tài hoa hơn cả thái tử Bắc Minh. Thái tử Bắc Minh tự mình mang hai vạn đại quân đưa tiễn, về phần hai vạn đại quân này, đưa tiễn hay là đưa ma, cũng chỉ có thể để bản thân tự mình hiểu!

      Cổ nhân có , bo bo giữ mình mới là thượng sách, Bắc Minh nay như mặt trời ban trưa, quốc quân tất nhiên vì chính mình mà chống lại Quân Kinh Lan, cộng thêm còn có thể đắc tội với Mạc Bắc, cho nên, được rồi, bọn họ đành bảo trì trầm mặc vậy! Dù sao ai thắng ai thua, khối ngọc kia cũng phải là của mình! Hơn nữa bài thơ 'Nghiêng nhìn WC', quả bọn họ thể tiếp nổi.

      "Thái tử Bắc Minh rất đúng!" Sứ thần Tây Võ lên tiếng.

      Mạc Bắc tự nhiên cần lời nào. Sứ thần Đông Tấn bởi vì chuyện lúc trước bị tống về nước, người có thể biểu thái độ.

      Sứ thần Nam Tề nghĩ bản thân mình cách tổ quốc là đại dương mênh mông, đắc tội Quân Kinh Lan, tỷ lệ chết đường là rất cao! Vì vậy cũng mở miệng phối hợp: "Công chúa Khuynh Hoàng có tài!"

      Sở Trường Ca vốn dĩ cũng hy vọng Đạm Thai Hoàng thắng, cho nên cũng lên tiếng.

      Tình hình này trực tiếp làm cho Đạm Thai Hoàng sửng sốt, nàng coi như hiểu, chuyện này ngoại trừ là quân vương nắm quyền sinh sát, còn là thực lực quyết định hết thảy! Quân Kinh Lan có thực lực ngạo mạn quần hùng, cho nên cuồng ngạo bễ nghễ, những người khác trong lòng dù có nhiều bất mãn, cũng chỉ có thể nín nhịn! Tựa như nhà Tần thời kỳ chiến quốc.

      Vẻ mặt Hoàng Phủ Hiên lạnh lẽo, thanh lạnh lùng vang lên: "Thái tử Bắc Minh như vậy, khó tránh khỏi công bằng!"

      Quân Kinh Lan để ý lắm cười cười, miễn cưỡng mở miệng: "Vậy Đông Lăng Hoàng có thể làm tiếp được hai câu thơ sau?"

      Lời này vừa xong, thành công làm Hoàng Phủ Hiên nghẹn họng! Loại thơ WC này, làm sao có thể làm được? Làm tiếp chỉ có nước mất mặt!

      " biết chừng chính công chúa Mạc Bắc cũng thể làm tiếp được hai câu sau đâu!" Hoàng Phủ Linh Huyên đứng lên mở miệng.

      Đạm Thai Hoàng do dự chút, cảm thấy nếu hai câu thơ sau ra nhất định rất mất mặt, ngay sau đó trước ánh mắt của mọi người, nàng để cho Thanh Nhã lấy giấy bút tới. Giấy vừa đến, nàng liền đứng dậy cầm bút viết, viết xong nàng : "Trình Đông Lăng Hoàng!"

      Tờ giấy mỏng manh được đưa đến long án, Hoàng Phủ Hiên vừa nhìn thấy! Nhất thời ngu người, mặt than trắng bệch, mơ hồ còn có dấu hiệu muốn ói! phen bóp tay, tờ giấy kia như bột phấn tản ra, trở thành từng mảnh vụn , sâu sắc cảm thấy được xem bài thơ này là bẩn mắt!

      Đôi mắt vàng nhìn Đạm Thai Hoàng hồi, cảm thụ trong lòng đối với nữ nhân ác tâm lại kỳ quái này là như thế nào, cắn răng, sắc mặt trầm mở miệng: "Hội thơ này, công chúa Mạc Bắc thắng!"
      Dunghyt97, tú cầu, Bé Bi4 others thích bài này.

    2. Ngan Chi Tuyet

      Ngan Chi Tuyet New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      biết 2 câu sau là gì nhỉ...kkkkk
      Thanks nàng

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 43: "Đại họa" của Tinh gia!

      "Hoàng huynh!" Vẻ mặt Hoàng Phủ Linh Huyên phục, dung nhan thanh tú biểu lộ bất mãn! Nếu thua người khác cũng đành, nhưng Đạm Thai Hoàng chỉ khi dễ biểu muội, còn mê hoặc cả Sở Trường Ca, hơn nữa nàng còn làm ra cái gì 'nghiêng nhìn WC', như vậy mà cũng có thể đoạt giải quán quân, căn bản chính là chuyện cười lớn nhất thiên hạ!

      Đạm Thai Hoàng dù bận vẫn ung dung nhìn nàng ta, vị công chúa này biết là ngu hay là giả ngu, trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng Phủ Hiên là bản thân mình thắng, nàng ta bây giờ đứng lên phản đối có ích gì? Chẳng lẽ lại muốn đế vương nước trước toàn dân thiên hạ phủ định lời của mình? Đó phải là tự tát vào mặt mìnhsao?

      Quả nhiên, Hoàng Phủ Hiên nghe vậy, tầm mắt lạnh như băng liền nhìn nàng ta, lành lùng mở miệng: "Câu thơ của Khuynh Hoàng công chúa, muội làm tiếp được?" Câu thơ ghê tởm như vậy, đánh chết cũng làm tiếp!

      Đông Lăng và Bắc Minh đều là hai cường quốc khối đại lục này, dĩ nhiên là sợ hãi Bắc Minh cường quyền, nếu Đông Lăng Hoàng như vậy, câu thơ kia có người có thể tiếp được. Vì thế vốndĩ các đại thần còn chút cam lòng trong nháy mắt cũng bình tĩnh lại.

      "Muội..." Hoàng Phủ Linh Huyên trong lòng có nghìn vạn bất mãn! Nhưng phải thừa nhận là câu thơ này quả nàng ta tiếp nổi.

      "Tiếp được an vị , thân là công chúa, ở đại điện lại lớn tiếng ồn ào, còn ra thể thống gì?" Hoàng Phủ Hiên lạnh giọng quát lớn!

      Hoàng Phủ Linh Huyên lúc này mới biết bản thân mình quá kích động, coi trọng uy nghiêm của hoàng huynh, quân vương mở miệng là thánh chỉ, bất luận đúng sai cũng kiên quyết đổi lời, nàng ta nhảy dựng lên như vậy là coi rẻ quân uy! Ngẫm xong, nàng ta vội vàng quỳ xuống: "Thần muội biết sai, xin hoàng huynh thứ tội!"

      "Được rồi, bất quá chỉ là hội thơ mà thôi. Quý phủ hoàng thúc có chiếc vòng phỉ thúy Thanh Điểu, như thế này, Huyên nha đầu cho người đến lấy , so với Thiên Diệp Quan cũng kém đâu!" Hoàng Phủ Dạ lên tiếng hòa giải.

      Vòng phỉ thúy Thanh Điểu là thiên hạ ngọc khí xếp hàng thứ bảy, so với Thiên Diệp Quan , chỉ hơn chứ kém. Mọi người lại bất giác cảm thán, Hoàng Phủ gia quả nhiên là thổ hào a, ra tay hào phóng!

      Hoàng Phủ Linh Huyên cúi đầu mở miệng: "Đa tạ hoàng thúc!"

      Mà ở bên, Đạm Thai Kích nhìn Hoàng Phủ Dạ có chút thất thần. Hoàng thúc.... ra là vương thúc của bọn họ!

      Cái thất thần chớp mắt này, tự nhiên tránh được tầm mắt của Đạm Thai Hoàng. Ông cụ non vương huynh này, dĩ nhiên cũng có lúc thất thần? Bất quá vị Hoàng Phủ Dạ này và vương huynh, bộ dạng quả rất giống nhau!

      Quân Kinh Lan phía đối diện, cũng chỉ cười yếu ớt, phản ứng của Đạm Thai Kích hoàn toàn ở trong dự liệu của . Lấp tức, mập mờ liếc mắt nhìn Đạm Thai Hoàng, hiển nhiên là nhắc nhở đối phương ước hẹn cưới gả!

      Đạm Thai Hoàng tiếp nhận tầm mắt của , ánh mắt liếc ngang trái phải, làm bộ nhìn thấy.

      Lúc này, Hoàng Phủ Hiên lên tiếng: "Thiên Diệp Quân , là của công chúa Mạc Bắc!"

      Vừa dứt lời, thị tỳ liền bưng khay đến trước mặt Đạm Thai Hoàng. Nàng ngược lại cũng khách khí, nhận lấy liền đeo lên cổ, quả nhiên giống y đúc khối ngọc của nàng kiếp trước. Ánh mắt cảm kích nhìn Quân Kinh Lan, khối ngọc này đối với nàng mà , rất quan trọng! Chỉ với 'Nghiêng nhìn WC' của nàng mà đoạt được giải nhất, quả thực là vọng tưởng, đổi bài thơ những người khác cũng đồng ý. Mà vì giúp nàng, đắc tội cũng ít người, nhân tình này nàng nợ !

      "Các vị đại nhân cũng mệt mỏi, giải tán thôi!" Hoàng Phủ Hiên lạnh giọng mở miệng.

      Sứ thần Nam Tề lại ngăn nổi lòng hiếu kỳ của mình: "Đông Lăng Hoàng, biết hai câu thơ sau của Khuynh Hoàng công chúa như thế nào? Có thể để mọi người nghe chút ?"

      Hoàng Phủ Hiên muốn , há miệng lại sững sờ cảm thấy khó có thể mở miệng! Cái gì cứt, giấy vệ sinh, câu như vậy, sao có thể ra? Nghĩ xong, lạnh lùng : "Trẫm mệt mỏi, vẫn là để Khuynh Hoàng công chúa tự mình !"

      Dứt lời, dẫn đầu rời . Nghĩ đến câu thơ kia, thực ướcchừng mấy ngày tiếp theo khó có thể nuốt cơm nổi! Dù sao bây giờ ngoại trừ buồn nôn, vẫn là buồn nôn!

      Mọi người giải thích được nhìn nhìn nhau, cũng hiểu được có ý gì, chuẩn bị rời . Quân Kinh Lan đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt Đạm Thai Hoàng cười : "Công chúa, bản thái tử thắng!"

      vừa xong, chân của mọi người vừa bước được nửa đến cửa đại điện liền dừng lại, vểnh tai nghe lén chuyện bát quái! Thắng gì?

      "Ta đâu có cược với ngươi!" Đạm Thai Hoàng cười gian ra tiếng, ngươi ngờ ah? Lúc ấy hai người bọn họ chuyện, chỉ đến tiền đặt cược, nàng căn bản chưa từng đáp ứng đánh cuộc với ! Bất quá ngươi có thể cách xa lão nương chút , nhìn gương mặt ngươi ở khoảng cách gần như vậy, lão nương muốn chảy máu mũi nha!

      Quân Kinh Lan nhíu mày, đôi mắt híp lại, bình tĩnh nhìn Đạm Thai Hoàng, bỗng nhiên nở nụ cười, sớm biết nàng thành như thế này mà! "Để đáp lễ, công chúa có thể cho bản thái tử biết hai câu thơ sau của bài thơ này?"

      Hoàng Phủ Hiên biết, lại biết, cảm giác như thế rất khó chịu.

      Đạm Thai Hoàng định , ánh mắt chợt nhìn đến Tiểu Tinh Tinh trợn trắng mắt, còn mạnh mẽ quay cái mông về phía nàng, đúng lúc nhớ đến cảnh tượng nàng bị chỉnh ở WC suýt nữa là toi mạng, hừ tiếng: "Bản công chúa muốn !"

      "Nếu bản thái tử đoán được, công chúa liền thực lời hứa lúc trước, thế nào?" Hai tay vòng trước ngực, tư thế lười biếng. Môi mỏng khẽ nhếch, hưng trí bàn điều kiện.

      Lời hứa lúc trước, chính là lúc ấy thua cuộc gả cho . Nhưng Đạm Thai Hoàng khẳng định, chỉ cần Hoàng Phủ Hiên , câu thơ này tuyệt đối có người đoán ra, mà thôi với quan hệ của nghiệt này và Hoàng Phủ Hiên, Hoàng Phủ Hiên chắc chắn cho biết! Hơn nữa nếu nghiệt này lòng muốn kết hôn với nàng, đánh chết nàng cũng tin! Vì vậy, Đạm Thai Hoàng rất dứt khoát gật đầu :"Được, ta đáp ứng!"

      "Tuyệt đổi ý?" nheo mắt hỏi.

      "Tuyệt đổi ý!"

      "A..." Tâm tình thái tử gia cực tốt, xoay người rời , Tiểu Tinh Tinh lại nhìn thoáng qua, sau đó vểnh cái mông duyên dáng của mình lên với Đạm Thai Hoàng, tiêu sái theo rời .

      Mà Đạm Thai Kích hơi nhíu mi, liếc mắt nhìn Đạm Thai Hoàng, lần nữa cảnh cáo: "Sau này cách xa Quân Kinh Lan chút!"

      " biết!" Vương huynh , nàng cũng biết phải cách xa chút, quá nguy hiểm! Nhưng mà... Tiểu Tinh Tinh, nên báo thù nàng vẫn phải báo thù!

      .....

      được nửa đường, Tiểu Miêu Tử bất mãn mở miệng: "Gia, tam công chúa Mạc Bắc thực hơi quá đáng, dám đùa giỡn ngài! Thiên hạ này mỹ nữ nhiều vô số, ngài cần gì để ý tới nàng như vậy?"

      "Đúng vậy, thiên hạ này mỹ nữ nhiều vô số! Nhưng dám đùa giỡn Gia, còn đùa giỡn thành công như thế, chỉ có duy nhất mình nàng!" Quân Kinh Lan cười , khẽ vuốt cằm nhìn trời, tâm tình rất tốt, vốn dĩ cảm xúc trong lòng đối với nữ nhân kia rất mông lung, cũng chợt từ từ ràng.

      Tiêu Miêu Tử gì, Gia, ngài đây là tự tìm ngược, hay tự ngược mình đây? Nghĩ đến chuyện vừa rồi, thở dài tiếng, lại hỏi tiếp: "Gia, hai câu thơ kia của Khuynh Hoàng công chúa, ngài có thể tiếp được?"

      "Gia thể tiếp nổi, nhưng có người nhất định tiếp được! Nếu nàng làm được, thiên hạ này sợ có người nào có thể tiếp được!" Đôi mắt nhìn về phía nam xa xôi.

      Tiểu Miêu Tử nhìn theo tầm mắt của , trong lòng kích động, mở miệng : "Ngài đến...Phu nhân?" Phu nhân là mẹ nuôi của thái tử điện hạ, ý tưởng kỳ lạ cổ quái, chừng thực có thể!

      Quân Kinh Lan cười cười: " sai, chính là mẹ nuôi! truyền Hải Đông Thanh tới, Gia truyền tin cho mẹ nuôi. Lại , cũng lâu rồi gặp bọn họ!"

      Dứt lời, chậm rãi hồi cung.

      Tiểu Miêu Tử nghe vậy, hưng phấn cho người gọi Hải Đông Thanh đến, bên sai người bên kích động gạt lệ, lại , lâu rồi cũng được gặp lão chủ tử....

      Mà bạn Tiểu Tinh Tinh vẻ mặt hung dữ, rất cao hứng theo phía sau Quân Kinh Lan: "Ngao ô!" Chủ nhân, tôi muốn ăn Thiên Sơn thánh quả!

      Quân Kinh Lan phản ứng.

      "Ngai ô! Ngao ô!" Có nghe thấy , Tinh gia muốn ăn Thiên Sơn thánh quả!

      Quân Kinh Lan vẫn phản ứng.

      Tinh gia nhất thời giận dữ, chạy đến trước mặt , vểnh cái mông về phía : "Ngao ô!" cho Tinh gia ăn, Tinh gia đánh rắm vào ngươi!

      Quân Kinh Lan nhìn cái mông nó hồi, bỗng nhiên chợt : "Sau khi ngươi ngoài, cái mông lau sạch chưa?"

      Bạn Tiểu Tinh Tinh vừa nghe thế, vội vàng ôm cái mông nhảy dựng lên, nhanh chân đến bên kiểm tra! Khốn, mông lau sạch? Lúc nãy nó còn vểnh mông hướng về Đạm Thai Hoàng nửa ngày, chết người, , chết sói! Chờ nó ôm đuôi lay nửa ngày mới phát ra kỳ thực mình lau sạch rồi, còn thấy bóng dáng Quân Kinh Lan đâu. Ngửa mặt lên trời nó khóc ròng, bị lừa rồi! "Ngao ô ô ô ô..." Chủ nhân, ngài làm tổn thương tôi.....

      .....

      Đạm Thai Hoàng vui vẻ đeo ngọc bội, theo Đạm Thai Kích hồi cung. Sau khi trở về phòng, nàng liền đóng cửa lại ở trong phòng ngủ cả buổi chiều, thẳng đến hoàng hôn, trong điện của nàng chợt phát ra trận cười chói tai, như tiếng quỷ rên rùng người....Tiểu Tinh Tinh, dám cho lão nương uống thuốc xổ, hôm nay lão nương chơi chết ngươi!

      "A ha ha ha... A rống rống rống...."

      Bọn thị vệ ở cửa hẹn mà cùng run cái, công chúa cười khủng khiếp, nàng muốn làm gì?

      Mà xa xa, sau khi kiểm tra hết cái mông, Tiểu Tinh Tinh lau nước mắt chợt run lên, phòng bị liếc nhìn xung quanh, ai....Ai tính kế Tinh gia?






      -------
      P/s1: Đầu tiên là xin lỗi mọi người vì đảm bảo được tốc độ của truyện. :nod::nod:
      p/s2: là nổi hứng muốn câu like nên có câu hỏi nho cho mọi người: "Người mà Quân Kinh Lan hỏi về hai câu thơ của Đạm Thai Hoàng là ai? Hai câu thơ trong bài thơ đó xuất ở chương mấy?"
      Trả lời hai câu và đủ 10like mình đăng chương tiếp theo ngay và luôn!
      Cuối cùng cám ơn mọi người ủng hộ truyện. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
      À quên xì poi chương sau: Tinh Gia bị trả thù rất ác liệt!:yoyo60::yoyo60:
      Last edited: 11/8/16

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 44: Thiên hạ có gà quay miễn phí!

      Ban đêm.

      Phía sau những tấm màn hoa lệ ánh lên bóng người chỉ khoác mình thân áo mỏng màu bạc, cao to thản nhiên, tựa như gió xuân tháng ba bay thổi nhàng, mang đến phòng sắc xuân nhân gian mê người, nhưng lại dám khinh nhờn.

      Thái tử Bắc Minh, cho dù là hoa phục cẩm tú bễ nghễ hay là áo mỏng đơn giản đều rất hào hoa phong nhã, người có thế sánh cùng.

      Tiểu Miêu Tử bưng khay, xốc màn hoa vào.

      "Gia, mời ngài dùng trà!"

      "Ừ!" Giọng nhàn nhạt, ngón tay như ngọc cầm bút, thoăn thoắt lướt tờ giấy trắng. Mỗi nét, đều khiến cho tay áo nhàng lay động, như có từng trận hương vương giả bắt đầu lan rộng trong trung, ngăn chặn toàn bộ cảnh sắc nhân gian. Phong phạm thần tiên, phong thái tiên nhân, sáng tạo ra mọi vật!

      Cuối cùng, đầu bút lông chuyển, chữ trang giấy trắng tùy ý, tựa như trắng khuyết nhô lên, khí phách, cao ngạo, bễ nghễ.

      Tám chữ to lên: Quân nuôi hai năm, tất ngự Nam Hải!

      Hạ bút, nhếch miệng cười khẽ, đặt bút lông sói sang bên. Mà tám chữ này, cũng dần bốc cháy trong tay , tờ giấy mỏng chậm rãi cháy sạch, ngọn lửa hừng hực, chiếu rọi kế hoạch lớn của bậc vương giả.

      Chợt, thái tử gia ngẩng mặt, tâm tình rất tốt mở miệng hỏi: " cảnh cáo Tiểu Tinh Tinh?"

      "Nô tài dựa theo ý của ngài, với Tinh gia đêm nay được ra khỏi cửa, nếu ra ngoài có thể gặp tai họa, nhưng có nghe hay còn phải tùy ở Tinh gia!" Tiểu Miêu Tử tận tình trả lời.

      Quân Kinh Lan gật đầu, dặn dò: "Thư gửi cho mẹ nuôi, tối nay cần phải đưa đến!"

      "Xin Gia yên tâm, tối nay nhất định có thể đưa đến tay phu nhân!" Tiểu Miêu Tử cao hứng đáp lời. Với tốc độ của Hải Đông Thanh, đêm tuyệt đối là được! Nghĩ xong, Tiểu Miêu Tử lại lo lắng đến chuyện: "Gia, Mộ Dung Phức mấy ngày nay mực có động tĩnh gì, chẳng lẽ lần trước ngài để Tinh gia đưa gì đó xảy ra vấn đề?"

      Thái tử gia nghe vậy, lắc đầu cười , giọng điệu thèm đếm xỉa: "Ba ngày sau, mười lăm trăng tròn, chuyện gì nên đến đến!"

      Tiểu Miêu Tử cái hiểu cái gật đầu. Mà lúc này, bóng đen chợt lóe lên, Đông Ly bỗng rơi xuống đất, quỳ chân đất mở miệng: "Gia, Tinh gia mới vừa rồi ra ngoài!"

      "Hử?" Vẫn ? Xem ra xem nữ nhân kia! Nhưng cũng chính vì vậy, mới càng thú vị phải sao? Môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt mỉm cười, lười biếng cất lời: "Chuẩn bị thay y phục!"

      "Thay y phục? Gia, trễ thế này ngài còn muốn đâu?" Tiểu Miêu Tử ngạc nhiên mở miệng.

      Quân Kinh Lan nghe vừa hỏi, đầu tiên nhanh chậm khẽ vươn người, tư thế nước chảy mây trôi hoa lệ ưu nhã. Sau đó, thở dài : "Đêm nay nếu Gia , ngày mai, sợ rằng phải nhặt xác Tiểu Tinh Tinh!"

      Hai mắt Tiểu Miêu Tử trừng lớn, dám tin nhìn : "Gia, là ai có bản lĩnh có thể tổn thương được Tinh gia?"

      Đôi mắt u tối chợt lên nét vui vẻ: "Tất nhiên chỉ có thể là.... Nữ nhân Gia coi trọng!"

      ....

      "Sở hoàng tử, tay nghề của bản công chúa cũng tệ lắm đúng ?" Đạm Thai Hoàng ngẩng đầu hỏi.

      Sở Trường Ca tối nay vốn dĩ là leo tường đến tìm Đạm Thai Hoàng hưng sư vấn tội, nguyên nhân ngày ấy nàng để lại mình ở nóc nhà. Nhưng vừa tới bị bắt làm đồng lõa, ngẫm lại mệnh khổ mà! Mà thôi, cùng giai nhân làm chuyện phạm pháp, cũng là thú vui lớncủa đời người! Cắn miếng gà quay, hương vị để lại trong miệng, lúc này mới gật đầu tán thưởng: "Thơm mà ngấy, vào miệng liền thấm. Sau khi nuốt xong mà trong miệng vẫn còn để lại mùi vị, quả bản điện hạ ít thấy!"

      Đồng Tiễn phía sau nuốt nước bọt, ra con gà quay kia biết vẩy bao nhiêu là thuốc bột. Cái gì mà thuốc xổ tiêu chảy, cái gì phấn ngứa, cái gì nửa bước cười điên, cái gì đoàn tụ tán.... Bừa bộn đống lớn! nửa là thuốc của Đạm Thai Hoàng, tỷ như thuốc xổ và đoàn tụ tán. nửa là nàng bức điện hạ giao ra, tỷ như nửa bước cười điên và phấn ngứa. May mà người điện hạ còn mang theo bách hoa ngọc lộ hoàn, ....

      Mùi thơm gà quay bay xa vạn dặm, Sở Trường Ca thực nhịn được hỏi: "Lần này, nàng lại muốn làm gì?"

      Đạm Thai Hoàng cầm cây khều vài cái vào đống lửa, lắc lắc đầu mở miệng: "Cũng có gì, chỉ là muốn xem thử nửa bước cười điên, thuốc xổ, phấn ngứa, đoàn đụ tán, mê dược các loại hỗn hợp trộn cùng với nhau, xảy ra phản ứng hóa học gì, chừng ta còn có thể nghiên cứu ra được phương thuốc mới, vì y học nhân loại cống hiến kiệt xuất!"

      "Vậy theo lời nàng , chúng ta chẳng phải nên ăn giải dược sao?" Sở Trường Ca câu môi, mặt mày cong cong, ý tứ trêu đùa. Nếu là muốn vì y học cống hiến, ăn giải dược làm gì, phải là nên lấy thân thí nghiệm thuốc sao?

      Đạm Thai Hoàng nhìn cái, bắt chước cổ nhân gật gù đắc ý mở miệng: "Cũng phải! Cũng phải! Thuốc thí nghiệm sao có thể để người thử, may xảy ra tai nạn chết người, chẳng phải là ta phạm tội ác tày trời? Vì vậy, chúng ta phải đợi động vật tới thử! Tỷ như có sói, nếu may bị độc chết, lịch sử y thuật chắc chắn lưu danh!"

      Dám cho nàng ăn thuốc xổ, nên chờ nàng trả thù lại gấp trăm lần ! Mà tiếng nàng vừa dứt, dư quang khóe mắt chợt nhìn thấy bên tảng đá cách đó mười thước có bóng sáng màu xanh biếc lên, hơi lướt qua, Đạm Thai Hoàng thấy ràng. Nàng cất cao lượng: "Ai nha, cách làm gà quay này a, khắp thiên hạ chỉ có mình ta biết, Sở hoàng tử hôm nay ăn nhiều chút, bằng chỉ sợ sau này cũng có cơ hội đâu!"

      Vừa vừa nhìn Sở Trường Ca nháy mắt ra hiệu! Sở Trường Ca là ai? Đây chính là nhân vật ra hồn chuyên rêu rao, tự nhiên là có thể hiểu ánh mắt của nàng ám chỉ, lớn tiếng : "Quả thực, bản điện hạ nhiều năm như vậy, chưa từng được ăn gà quay mỹ vị thế này!"

      Sau tảng đá, con sói lông bạc vò đầu bứt tai buồn bực! Chủ nhân đêm nay được ra khỏi cửa, nhưng mà từ xa nó ngửi thấy mùi gà quay cùng với mùi vị khác xa trước giờ từng ăn, nó nhịn được, liền chạy ra đây! Thế nhưng gà quay này dĩ nhiên là do kẻ thù của nó nướng, nàng chắc chắn cho mình ăn....Ô ô... Nếu như ra ôm bắp đùi nàng nhận sai, có thể xóa tan hiềm khích lúc trước ?

      được, được! Tinh gia có khí tiết của sói, sao có thể vì con gà quay mà bán chính mình!

      Nhưng mà.

      là muốn ăn! Lộ ra đầu sói nước mắt lưng tròng, hai chân trước ghì vào tảng đá, trộm liếc mắt nhìn! nhìn còn đỡ, vừa nhìn lại càng muốn ăn!

      Ngay lúc này, Đạm Thai Hoàng đứng dậy, vươn người, bỗng nhiên trợn to mắt nhìn về phía sau Sở Trường Ca gào to: "Ủa, đó là cái gì?"

      Sở Trường Ca làm bộ giống như kinh ngạc quay đầu lại nhìn, thấy gì, mở miệng đề nghị: "Nếu chúng ta qua xem sao?"

      "Ừ!" Đạm Thai Hoàng gật đầu, hai người cùng nhau đứng dậy, mang theo Đồng Tiễn ngu ngơ về phía nam. mặt đất còn hơn phân nửa con gà quay!

      Cơ hội tốt! Tiểu Tinh Tinh vội vàng nhảy lên, nhanh như chớp vọt tới đống lửa, hai chân trước kẹp cái, ôm gà quay trở lại phía sau tảng đá! Ha ha ha.... Đẳng cấp sói của Tinh gia là quá tốt!


      Động tĩnh phía sau, cả Đạm Thai Hoàng và Sở Trường ca đều nghe thấy. Hai người liếc nhau, cùng nở nụ cười, trực tiếp thẳng...

      Ở phía sau, Tiểu Tinh Tinh gặm hết gà quay, lau miệng sói, nằm lăn thành hình chữ đại mặt đất, thích ý nhìn bầu trời dầy sao. Đột nhiên đầu váng mắt hoa....

      ....

      Nghe đêm đó, sói của thái tử Bắc Minh điên rồi, vừa hát vừa nhảy vừa cười, nháo tới nửa đêm. Còn giống như uống say, cước bộ vững đến trước tẩm cung của Hoàng Phủ Linh Huyên tru khúc sói, lại chạy đến tẩm cung của sứ thần Nam Tề toét miệng sói cười ngây ngô nửa canh giờ, còn chạy đến tấu chương của Đông Lăng Hoàng nhảy vũ điệu rất ư là tuyệt đẹp cũng để lại mấy cái dấu chân, kết cục là suýt nữa bị ngự lâm quân Đông Lăng bắn chết!

      Sau cùng, lại chạy vội tới tẩm cung của nữ hoàng Tây Võ, đúng lúc nữ hoàng tắm, liền nhảy lên cái điên cuồng tập kích ngực nữ hoàng, rơi vào thùng nước tắm. Bị vớt lên, trong nháy mắt lại ị ra cục phân vào thùng tắm, sau đó hoa hoa lệ lệ té xỉu! Trong thùng nước tắm, nữ hoàng dưới cơn thịnh nộ, nghe quân sư khuyến cáo, hạ lệnh mang nó nướng!

      May mà thái tử Bắc Minh xuất đúng lúc, mới cứu được nó giàn hỏa thiêu, cho ăn giải dược. Dù vẫn chưa được nữ hoàng Tây Võ đồng ý, trực tiếp mang sủng vât rời , sau đó mới cho người tặng lễ vật biểu đạt áy náy...

      Thông qua đêm nay, Tiểu Tinh Tinh hiểu được đạo lý làm sói!--Thiên hạ có bữa cơm nào là miễn phí, cũng có gà quay miễn phí! Nếu có ngày gặp 'miễn phí', nhất định trước đó phải làm ý đồ của đối phương, đánh giá được mất, lo lắng ăn hay là ăn!

      Nhưng mà vì sao ăn giải dược, vậy mà nó vẫn còn tiêu chảy? Ô ô... Bi thương thay đời sói!



      Last edited: 11/8/16
      Dunghyt97, phuonglinh172401, noair6 others thích bài này.

    5. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 45: Mau đến ôm bản thái tử!


      Bạn Tiểu Tinh Tinh đau khổ ôm cái bụng, vừa ôm bụng vừa bi phẫn, trong lòng cảm thấy khó giải bày! Nó chạy nhanh về phía trước, múa máy móng vuốt trước mặt Quân Kinh Lan, trong mắt dường như phảng phất ánh lệ, chủ nhân, ngài mau giúp ta xả giận !

      Thái tử gia ôn hòa liếc mắt nhìn nó: "Tiêu chảy, bất quá là do dạ dày ngươi tốt, hệ tiêu hóa cũng tốt, liên quan gì đến người khác?"

      Tiểu Tinh Tinh méo miệng, lúc ấy nữ nhân kia bị tiêu chảy, chủ nhân hỏi nó làm gì, nó đại khái chỉ tỏ vẻ, do hệ tiêu hóa và dạ dày của nữ nhân kia tốt quá mà thôi, bây giờ chủ nhân lại dùng câu như vậy mà đả kích nó, lẽ nào đây chính là phong thủy luân chuyển trong truyền thuyết?

      "Ngao ô!" Chủ nhân, người thương ta!

      "Đưa dạ minh châu cho công chúa Đông Lăng, tử ngọc lưu ly cho sứ thần Nam Tề, còn thất thải lưu ly cho Đông Lăng Hoàng.... Nếu Gia thương ngươi, Tiểu Miêu Tử, ngươi đem mấy thứ kia về đây. Về phần ngươi - Tinh gia, ngày mai chờ người mang nướng ..." Thái tử gia nhàn nhã mở miệng.

      Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, vộ vàng chạy đến, chân chó ôm bắp đùi : "Ngao ô! Ngao ô!" Cúi đầu, chủ nhân, người ta biết là người ta nhất! Tiền tài bảo vật đều là vật ngoài thân, đưa còn lấy lại, rất mất mặt nha!

      Tiểu Miêu Tử cũng chen miệng hòa giải: "Tinh gia, Gia dặn trước là ngài nên ra ngoài, nhưng ngài vẫn , ngài xảy ra chuyện, Gia nổi giận cũng là bình thường...."

      "Ngao ô!" Chủ nhân, là ta trách oan người, ra ngài vì quan tâm ta mới nổi giận!

      Quân Kinh Lan lên tiếng, xách bạn Tiểu Tinh Tinh đu bám ở chân mình ném qua bên, ra khỏi điện.

      Tiểu Miêu Tử đuổi sát theo sau hỏi: "Gia, ngài..."

      Giọng lười biếng từ phía trước vang lên, trong đó còn mang theo ý cười: "Vốn dĩ, Gia có ý định quản chuyện của Đạm Thai Hoàng. Nhưng nàng lại thay Gia dạy dỗ Tiểu Tinh Tinh, nên Gia giúp nàng lần!"

      Dứt lời, nhàn tản chậm rãi rời .

      Mà bạn Tiểu Tinh Tinh vừa tìm được an ủi, vừa nghe lời này, dám tin ngửa mặt lên trời, trực tiếp khóc đến bất tỉnh....

      Nghe tiếng khóc của Tiểu Tinh Tinh phía sau, thái tử gia hơi nhếch miệng, mị hoặc lười nhác. định lo chuyện bao đồng, nhưng mình cảnh cáo Tiểu Tinh Tinh, vậy mà nữ nhân kia lại có thể dụ được nó ra ngoài chỉnh thành như vậy. Cũng đáng để cứu nàng phen!

      Về phần sói nghe lời chủ nhân, vẫn chạy ra ngoài bị người ta chỉnh đốn, để cho nó thương tâm chút cũng tốt.

      ...

      "Đại hoàng tử, người người bạn tốt!" Đến cửa tẩm cung, Đạm Thai Hoàng ra dáng em bạn thân vỗ mạnh vai Sở Trường Ca!

      Sở Trường Ca bị nàng vỗ đến sững sờ, chợt cười cười, nhất thái phong lưu phe phẩy ngọc cốt phiến, ôn nhu mỏ miệng: "Có thể vì công chúa cống hiến sức lực, là vinh hạnh của bản điện hạ!"

      "Ừm, ngươi cảm thấy đây là vinh hạnh, vậy ta đây cảm tạ ngươi! Đến tẩm cung rồi, ta về trước, chúc đại hoàng tử ngủ ngon, rất vui vì được quen biết ngươi!" Đạm Thai Hoàng xong, liền chạy như bay về phía tẩm cung! phải là nàng biết ơn, mà do Sở Trường Ca, thích phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nàng cảm thấy chuyện với rất mệt!

      Sở Trường Ca sửng sốt, im lặng nhìn bóng lưng nàng qua sông đoạn cầu, lâu chưa lấy lại hồn...

      Đồng Tiễn "Cắt" tiếng, liếc mắt: "Điện hạ, người nhìn a, người ta căn bản chả thèm ngó ngàng gì đến ngài!"

      "Ba!" Sở Trường Ca gõ cái vào đầu cười : "Nếu nàng đối với bản điện hạ như những người khác, trái lại bản điện hạ thèm liếc mắt cái!" Dứt lời, vung quạt thảnh thơi rời ...

      Đồng Tiễn được gì. Điện hạ, ngài đây chính là bị coi thường đấy!

      ...

      Đạm Thai Hoàng vừa bước vào viện, nhát đao từ bên phải đánh tới, sát khí lạnh thấu xương, ớn lạnh kinh người! Sát khí như vậy, ngoài cao thủ võ lâm khó ai có thể có được!

      định đánh trả, bỗng hòn đá mang theo nội lực rất mạnh, từ chỗ cao bay tới, đánh trúng cổ tay hắc y nhân!

      "Keng!", Trường kiếm rơi xuống đất. Chợt, sợi dây thừng vòng qua hông của Đạm Thai Hoàng, kéo nàng lên nóc nhà!

      Tiếp đó, nàng nghe thấy tiếng đáng ghét vang lên: "Công chúa, nếu bản thái tử cứ như vầy, cột ngươi làm diều sao?"

      "Cút!" đời này lại có người đê tiện như vậy! Muốn lấy nàng làm diều để thả, tên khốn khiếp!

      " giỡn thôi mà, sao bản thái tử bỏ được đây!" mờ ám mở miệng, thu dây thừng, lại vung tay quấn vào hông của hắc y nhân, vận đủ nội lực, đánh về phía đồng bọn của !

      Trong lúc vung lên, hắc y nhân phía dưới như bao cát, bị dây thừng trong tay điều khiển bay ngang trái phải, trời dưới đất. Dây thừng dưới nội lực của , dựng thẳng đứng, nhưng sắc mặt lại thay đổi, vẫn vui vẻ như trước!

      Đạm Thai Hoàng ở bên cạnh , nhìn thản nhiên vung sợi dây, trêu chọc đám cao thủ võ lâm, ngoại trừ khiếp sợ vẫn chỉ khiếp sợ. Nam nhân này, tu vi của rốt cục là ở mức nào?

      Mà đúng lúc này, người thảnh thơi vung sợi dây kia, bỗng nhiên nghiêng đầu, cười ác ý mở miệng: "Công chúa, bên kia gió lớn, ngươi có thể đến ôm bản thái tử, tương đối an toàn a!"

      "Ta muốn tìm cái tất thối nhét vào miệng của ngươi!" Quả thực là muốn ăn đòn!

      "Ha ha ha..." tiếng cười khẽ, êm tai cực kỳ.

      ....

      Phía nam Kỳ Liên Sơn, trong mảnh rừng đào, có tòa nhà bằng trúc. Trong màn đêm, chợt có con Hải Đông Thanh phá khí bay tới, từ cửa sổ bay vào trong phòng. chân của nó còn có mảnh màu vàng, đúng là ấn tín của thái tử Bắc Minh!

      Lúc này nửa đêm, ánh đèn le lói trong phòng....

      Mà đúng lúc này, nữ tử thân mặc áo vải thô sơ, nổ giận đùng đùng, xách thắt lưng chạy vào trong phòng! Chợt, tiếng sư tử Hà Đông rống vang lên, suýt nữa bay cả nóc nhà: "Bách Lý Kinh Hồng, chàng thành khai báo cho ta, có phải ngươi trộm của ta năm lương bạc đúng ?"

      Cách đó xa, thân cây, dưới ánh trăng, nam tử áo trắng ôm kiếm ngắm trăng. Ánh trăng nhàn nhạt, dát tầng ánh bạc đường viền tinh xảo hoàn mỹ của , đôi mắt vắng lặng chút nhiệt độ, dường như bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì đều thể lọt vào mắt , mà vạn vật thế gian cũng đều bị ngăn cách!

      Thiên hạ này sợ là thể tìm ra người so với còn lạnh hơn, cao ngạo hơn. Mà , cũng chính là đệ nhất mỹ nam võ lâm, Bách Lý Cẩn Thần! Nhưng lúc này, mặc dù trong trẻo lạnh lùng như , nghe tiếng mẫu thân chất vẫn phụ thân, mi tâm nhịn được cũng giật giật.

      Cha trộm của mẫu thân.... năm lượng bạc?!

      Bên cạnh , Bách Lý Như Yên thở dài hơi, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, cũng tràn đầy vẻ thương xót, bên lắc đầu, bên ngửa mặt lên trời mở miệng: "Aiz! Năm lượng bạc thôi mà, phụ thân hèn hạ trộm sao? Mẫu thân... chút, chẳng lẽ là ca ca trộm?"

      Bách Lý Cẩn Thần nghe vậy, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, căn bản mặc kệ...

      Bách Lý Như Yên bẹt miệng, có ca ca như vậy buồn chán! Chỉ có Lãnh Tử Hàn thúc thúc.... Đáng tiếc lại chạy mất!

      Mà trong phòng, trước bàn đọc sách, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng cứng đờ. Ánh mắt như say lòng người quét về phía Nam Cung Cẩm, thản nhiên : "Hôm nay, phải nàng chợ mua củi, gạo, dầu và muối sao? Nếu ta nhớ lầm, chính là năm lượng hai."

      "Hả..." Nam Cung Cẩm sửng sốt chút, xấu hổ cười cười, "A ha hả a, ta quên mất, chàng biết mà, người lớn tuổi, trí nhớ khó tránh khỏi kém minh mẫn! Ta biết là chàng nhất định để bụng, a ha ha ha....A, được rồi, chàng nhìn gì vậy?"

      Đỉnh đầu đầy mồ hôi, nàng vội sang chuyện khác!

      Nữ tử chuyện, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi, khuôn mặt tinh xảo đẹp vô cùng, dáng người thon dài, chỉ là cử chỉ hơi hèn mọn. Mà nam tử bị nàng chất vấn, thoạt nhìn cũng chỉ xấp xỉ ngoài ba mươi. thân lạnh lùng chí khí cao ngạo, phong thái nhiễm thế tục, người như trăng sáng bầu trời, khiến người say lòng, tâm rung động.

      Đôi mắt như ánh sáng rực rỡ liếc nhìn tờ giấy bàn, thản nhiên : "Kinh Lan gửi thư tới!"
      Dunghyt97, susu, bixu tran6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :