1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 37: Quán quân chạy trối chết của năm!

      " vất vả, vất vả, vì nhân dân phục vụ!" Đạm Thai Hoàng vừa cười vừa lắc đầu, vừa xua xua tay, bộ dáng vô cùng khiêm tốn thận trọng.

      đám hắc tuyến phụ mong đợi của mọi người xuất sau đầu Đạm Thai Kích, nha đầu kia!

      Hoàng Phủ Hiên quả thực bị nàng chọc cho tức đến mức chỉ biết nở nụ cười! đôi mắt màu vàng như hai thanh dao băng ghim chặt người nàng, lửa giận trong lòng nổi lên, nếu phải đáp ứng Quân Kinh Lan tính toán chuyện giấy bản, nhất định lấy mạng nữ nhân này! Còn vì nhân dân phục vụ?!

      "Hội thơ hôm nay, biết công chúa có nắm chắc hay ?" Chuyện vừa chuyển, đến kiện khác. Đạm Thai Hoàng học vấn, nghề nghiệp, kiêu ngạo ương ngạnh, cả thiên hạ đều biết, hội thơ này, nếu nàng mất mặt, đó mới kỳ quái!

      Lời này trái lại nhắc nhở Đạm Thai Kích, mấy ngày nay thái độ của Hoàng Nhi quá mức khác thường, làm cho quên mất nàng căn bản hiểu thi từ ca phú. muốn hai câu thay cho Đạm Thai Hoàng để giảm bớt xấu hổ, nàng tự mình mở miệng: "Nắm chắc dám, chỉ có chút tài mọn kinh vi thiên nhân!"(kinh ngạc, chấn động vì tài hoa hay mỹ mạo của người khác)

      "..."

      Kinh vì thiên nhân, là tự tin. Chút tài mọn, là khiêm tốn. Nàng là biết cách dùng tổ hợp từ ngữ, hay là cố ý vậy?

      Hoàng Phủ Hiên gợi lên nụ cười máy móc, lạnh lùng : "Vậy trẫm liền mỏi mắt mong chờ!"

      "Đông Lăng Hoàng, mời!" Đạm Thai Kích hơi cúi đầu.

      Hoàng Phủ Hiên gật đầu trước, nghiêng đầu liếc mắt nhìn phía nội thị theo phía sau, nội thị lúc này hiểu ý, vẫy tay! Nhóm nội thị phía sau liền vòng qua núi giả tróc nã hai cung nữ có việc gì làm ở chỗ này huyên thuyên kia.

      Hoàng Phủ Hiên khoảng hơn năm mươi mét, hai tay Đạm Thai Kích chắp sau lưng, vừa về phía trước vừa : "Chờ lát nữa nếu biết làm thơ cần làm bậy, chỉ cần nữ nhân ở thảo nguyên biết là được!"

      Trong lời còn mang tức giận, nhưng cũng ràng rất ân cần.

      Đạm Thai Hoàng ba bước nhảy bước gật đầu tỏ vẻ hiểu, cũng cố gắng bày ra bộ dáng hoạt bát đáng , nàng nay vẫn là nữ hài tử mười sáu tuổi, vẫn nên biểu trẻ con ít, nên để nhiều người hoài nghi.

      Nhưng nàng biết, Thành Nhã ở phía sau, nhìn nàng sôi nổi, giống như người bị động kinh, ngừng lắc đầu thở dài, sau khi công chúa mất trí nhớ cử chỉ càng ngu ngốc!

      Đến cửa cung Sùng Dương, phần lớn mọi người có mặt đông đủ. Trong cung điện nguy nga, các sứ thần quốc gia và các đại thần của Đông Lăng phân bàn mà ngồi, cụng chén cạn ly, chuyện trò vui vẻ. Đạm Thai Hoàng cũng nhìn thấy nam nhân mặc hồng y ngày ấy ngồi cây dùng quạt đập mình, giờ ngồi cạnh Hoàng Phủ Hiên, xem ra là Thân vương!

      Thái giám ở cửa mở miệng hô to: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, tam công chúa Mạc Bắc đến!"

      Đại điện trong nháy mắt liền tĩnh lặng, trong đầu mọi người liền nhớ lại "Mao sần sop" và "day èn nai" cùng với ca khúc giết heo kia, các sứ thần quốc gia bắt đầu lộ vẻ tươi cười công thức hóa, chắp tay với Đạm Thai Kích tỏ vẻ hoan nghênh. Quan tâm : "Bệnh của công chúa khá hơn chưa?"

      "Aiz, sao có thể như thế, trong tẩm cung lại có bò cạp? Đâyhẳn là có người muốn hại công chúa, Khuynh Hoàng công chúa vẫn nên cẩn thận mới được!" Lời này là sứ thần Nam Tề , ý tứ hàm xúc gây xích mích cực kỳ ràng.

      Đạm Thai Hoàng cười tủm tỉm đáp lời: "Thu được lễ vật của các vị đại nhân, bản công chúa cảm thấy vô cùng cảm động, cho nên bệnh này cần uống thuốc khỏi!" Đêm qua nàng giả vờ bị bệnh, lúc tìm Hoàng Phủ Linh Huyên gây phiền toái, những người này hẳn đều đến tặng lễ vật a?

      Đạm Thai Kích lúc này cũng mở miệng: "Bản cung cũng muốn đa tạ các vị đại nhân, nhất là Thiên Sơn Tuyết Liên và Linh Chi ngàn năm của Đông Lăng!"

      Vừa xong, mọi người liền hít ngụm lãnh khí! Thiên Sơn Tuyết Liên khắp thiên hạ thế nhưng chỉ có bảy gốc, cỏ Linh Chi ngàn năm là chí bảo thiên hạ, Đông Lăng Hoàng ra tay, quả thực hào phóng! Khó trách Mạc Bắc làm khó dễ, cái này muốn châm ngòi cũng châm ngòi được!

      Hoàng Phủ Hiên đen mặt, mở miệng : " có gì!" Dứt lời, liếc mắt cảnh cáo Hoàng Phủ Linh Huyên! Tuy biết Đạm Thai Hoàng bị bệnh là giả, nhưng dưới tình hình này, Đông Lăng thể đưa lễ vật nặng được, chỉ tại nha đầu Linh Huyên kia có chừng mực!

      Hoàng Phủ Linh Huyên bị trừng, thè lưỡi, cảm thấy mình làm sai, ngẩng cao đầu, thâm tình chân thành nhìn Sở Trường Ca đối diện phe phẩy cái quạt!

      "Khuynh Hoàng công chúa, tay thị tỳ ngài cầm là áo choàng của thái tử Bắc Minh?" giọng bén nhọn của nữ tiếng vang lên, trong giọng mang theo đố kỵ và lửa giận hết sức ràng! Ngày đó quốc yến, người thái tử Bắc Minh khoác chính là chiếc áo choàng này, nàng nhớ rất ràng!

      Vừa xong, ánh mắt mọi người đều nhìn qua! Đồ của nam tử mà xuất tay của nương, coi như là trao nhận, biết xấu hổ, mới dám làm ra hành động vô liêm sỉ như vậy, nếu là như thế, chỉ sợ hai người này – chuyện nên làm hay nên làm đều làm a!

      Sở Trường Ca cũng dừng quạt, trong mắt chứa tia bất cần đời, nhìn Đạm Thai Hoàng, đêm qua bị nàng vứt bỏ nóc nhà, tất nhiên rất tức giận! Nhưng sau khi hết giận, lại cảm thấy nữ nhân này rất thú vị, mù quáng giảng nghĩa khí, chết đạo hữu chết bần đạo, rất giống nha! Cho nên hứng thú càng đậm. Chỉ là áo choàng này...

      Đạm Thai Kích cũng đen mặt! Quay đầu lại nhìn, lúc này mới chú ý tới chiếc áo choàng tay Thành Nhã! Mày kiếm nhăn lại, mặt rất vui.

      Lại biết Đạm Thai Hoàng chờ chính là giờ khắc này, nàng nhìn thoáng qua nữ tử vừa mở miệng chuyện kia, đưa tay gãi gãi đầu, bộ dáng ngây thơ: "Cái gì, áo choàng này là của thái tử Bắc Minh?"

      Mọi người ngừng lát, khẽ nhíu mày, nàng biết?

      Đạm Thai Hoàng nhịn cười, rồi tiếp: "Chuyện là như vầy. Hôm qua, bản công chúa ở hoàng cung thấy bóng người bị con chó dữ đuổi theo chạy như bay, nhưng cách quá xa thấy , mà áo choàng này là do vội vàng thoát thân mà rơi xuống! Hôm nay cầm đến đây là muốn mọi người nhìn chút, nhìn xem là của ai, cũng muốn trả lại cho !" Xem tênkhốn khiếp kia còn dám đùa giỡn nàng ở nóc nhà ngồi trơ bốn tiếng đồng hồ nữa , cái này gọi là có thù tất báo!

      Hoàng Phủ Hiên khóe miệng giật giật, nhìn nữ nhân này, lần đầu tiên cảm thấy cũng chán ghét như vậy!

      Mọi người giống như bị sét đánh! Quân Kinh Lan bị chó dí? Có thể sao? Nhưng công chúa Mạc Bắc lời thề son sắt như vậy, nếu nàng muốn thanh minh phủi sạch hiềm nghi giữa mình và Quân Kinh Lan, chỉ cần là do mình nhặt là được, cần gì phải bị chó dí?

      Các nữ nhân cũng bối rối, vẻ mặt dám tin! Nam thần của các nàng sao có thể bị chó dí? Tuyệt đối thể!

      Mà Đạm Thai Hoàng như vậy, cái gọi là có lửa làm sao có khói...

      Chuyện này, thể tin hoàn toàn, cũng phải tin.

      "Các ngươi biết a, lúc người kia bị chó đuổi cắn, nhảy nhót tưng bừng, giống như khỉ a! Còn suýt chút nữa là chụp ếch..." Đạm Thai Hoàng xúc động miêu tả. Tâm trạng kích động, vừa vặn lúc này có ở đây, nàng muốn bịa đặt làm sao mà chẳng được! Khà khà...

      Càng biểu tình càng kích động, dần dần khuếch trương thành bọt biển văng tung tóe khắp nơi, khoa chân múa tay, trạng thái vui sướng, liều mạng bôi đen hình tượng của Quân Kinh Lan! Mọi người nghe nghe, muốn tin tưởng lại dám tin được. Ngay lúc Đạm Thai Hoàng đến chỗ cao trào, bỗng nhiên, biểu tình của mọi người chợt ngưng lại, nhìn về phía thân ảnh mặc tử y ở cửa, đầu đội kim quan bạc, lưng đeo đái ngọc, nốt chu sa giữa mi đỏ bừng như máu. Nuốt chút nước bọt, cúi đầu...

      Cổ tay cứng ngắc, làm như có việc gì xảy ra chỉ lo uống nước.

      Thế nhưng Đạm Thai Hoàng rất cao hứng, hồn nhiên chưa phát ra, còn phát huy sức tưởng tượng của mình, tiến hành phân tích chiều sâu về hành động 'chạy trối chết' của Quân Kinh Lan lúc ấy: " cho các ngươi nghe, bản công chúa lớn như vậy, cho tới bây giờ cònchưa gặp qua người cao cao tại thượng chạy trối chết như vậy, quả thực là tấm gương chạy trốn mẫu mực! nên ban thưởng cho , ừm -- quán quân chạy trối chết của năm!"

      xong, đại điện càng lúc càng im lặng, Đạm Thai Hoàng lúc này mới phát biểu tình của mọi người có gì đó đúng. Liền ngay cả chủ vị như Hoàng Phủ Hiên, đôi mắt vàng cũng nhìn chằm chằm cửa đại điện. Sở Trường Ca cũng phe phẩy cây quạt, lộ vẻ phong lưu quần áo lụa là cười cười nhìn ra cửa.

      " biết quán quân chạy trối chết của năm, công chúa lấy gì làm phần thưởng?" giọng lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, như tuyết sơn chồng chất nhiều năm thành băng, lãnh ý rất nặng.

      Nụ cười đê tiện nhất thời cứng ngắc mặt nữ nhân nào đó, nuốt nuốt nước miếng, bi thương nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác...

      --------------

      Vâng! Chương trước có bạn 'bạn nì' chọc phải tổ ong vò vẽ, nên ta thắc mắc biết nên lần này chọc phải cái gì đây? :yoyo20::yoyo20::yoyo20:
      À, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhá! =D =D
      Last edited: 14/5/16
      Dunghyt97, Zenny Ngok, quỳnhpinky10 others thích bài này.

    2. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634

      Chương 38: Chúc Đông Lăng Hoàng và thái tử
      Bắc Minh trăm năm hòa hợp!


      Ở cửa đại điện, dưới ánh mặt trời rực rỡ, nam tử tuyệt mỹ vòng tay trước ngực, đôi môi khẽ nhếch, trong mắt chứa ý cười như có như nhìn nàng chằm chằm. Bên cạnh chân , Tiểu Tinh Tinh nghiến răng kèn kẹt cũng chăm chăm nhìn nàng.....

      Vốn dĩ Đạm Thai Hoàng khoái chí muốn tới đây báo thù, nhưng biết vì sao, nhìn bộ dáng bí hiểm thế kia, lòng nàng chợt cảm thấy lo lắng. Cười gượng tiếng, nhắm mắt đại: "Ha hả, phần thưởng, ..."

      Muốn hai chữ ' có' nhưng chữ 'có' còn chưa kịp ra nàng nghe thấy tiếng cười thản nhiên của : "Quán quân chạy trối chết của năm mà có phần thưởng, có phải công chúa quá keo kiệt?" Kỳ cũng tức giận, đêm qua lừa gạt nàng ngồi với mình cả đêm, biết chắc chắn nàng trả thù. tại tất cả đều nằm trong dự liệu, chỉ là bị chó dí....

      "Hả?" Đạm Thai Hoàng đảo mắt nhìn chung quanh, bỗng nhiên nhìn về phía Hoàng Phủ Hiên ngồi long ỷ, đầu óc khẽ động, phần thưởng sao? có, bảo đảm với phần thưởng này chắc chắn làm cho Hoàng Phủ Hiên và nghiệt kia ghẹn đến trào máu họng! "Phần thưởng, tất nhiên là có!"

      "A?" Chỉ chữ, nhưng lại ngân dài ra, như ám chỉ, nếu là phần thưởng khiến hài lòng, kết cục của Đạm Thai Hoàng rất thảm hại.

      Đạm Thai Hoàng làm như nghe thấy giọng điệu uy hiếp của , ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên, mở miệng : "Đông Lăng Hoàng, lúc trước ngài muốn cưới bản công chúa làm Hậu, biết lời này bây giờ còn được tính ?"

      Hoàng Phủ Hiên sững sờ, giữ lời hứa có liên quan gì đến chuyện này? Hơn nữa ý của nữ nhân này là muốn gả cho mình? Là nàng chán sống hay cảm thấy thấy sống vậy là đủ rồi?

      Chung quanh, các sứ thần cũng mờ mịt, nhìn chuyện này có vẻ như đơn giản nhưng tổng hợp lại rất phức tạp đó nha.

      Mà Quân Kinh Lan nghe vậy, đôi mắt liền híp lại lộ ra mấy phần tức giận, ngay cả Tiểu Tinh Tinh dưới chân cũng run rẩy lẩy bẩy. Chợt tức giận chớp mắt biến mất, lạnh lẽo nhìn Hoàng Phủ Hiên....

      Mắt thấy tất cả mọi người đều tập trung nhìn mình, Hoàng Phủ Hiên cau mày : "Tất nhiên là giữ lời!" Vừa xong, nhìn thấy mặt nữ nhân kia cười gian trá vui vẻ, chợt cảm thấy có điều bất thường!

      Đạm Thai Hoàng chiếm được đáp án hài lòng, cười vô cùng bỉ ổi quay đầu nhìn Quân Kinh Lan: "Thái tử Bắc Minh, nay vị trí hoàng hậu Đông Lăng chính là của bản công chúa! tại ta lấy nó làm phần thưởng cho ngài, chúc ngài và Đông Lăng Hoàng bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử, uầy, được rồi, sớm sinh quý tử xem ra là có khả năng, nhưng mà trăm năm hòa hợp vẫn có thể! Nghi thức trao giải kết thúc! Đề nghị mọi người vỗ tay!"

      Còn chưa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên đen mặt! phát gần đây vận khí của cực kỳ xui xẻo, quản là chuyện của , hay chuyện liên quan đến , tất cả luôn đổ dồn lên đầu , là do lâu rồi hoàng lăng dâng hương sao?

      Quân Kinh Lan sửng sốt lúc lâu mới lấy lại phản ứng. Nữ nhân này, thưởng vị trí hoàng hậu Đông Lăng cho ? hy vọng là bản thân mình nghe nhầm!

      "Ba! Ba!" Trong đại điện vang lên tiếng vỗ tay duy nhất của Đạm Thai Hoàng! Các sứ thần khác hoặc che miệng cười trộm, hoặc thà giả vờ bình tĩnh, hoặc ngửa đầu nhìn trời, thế nhưng nét hả hê nơi đáy mắt tố cáo trong lòng bọn họ rất kích động a! Riêng sắc mặt của Hoàng Phủ Hiên và Quân Kinh Lan đều rất đáng sợ, sao bọn họ dám vỗ tay theo Đạm Thai Hoàng đây, nếu vỗ tay, vậy chẳng khác nào bọn họ ngại mệnh dài mà tìm chết!

      Lúc này, Sở Trường Ca chỉ sợ thiên hạ loạn cũng kịp phản ứng, cầm cây quạt vỗ vỗ vào tay, cao giọng cười : "Như vậy quá tốt, trước hết bản điện hạ xin chúc mừng Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh! Vương giả đám hỏi, đại lục từ xưa tới nay chưa từng có giai thoại như vậy, nhất định phải chúc mừng to, và chuẩn bị phần đại lễ mới được!" chuyện, nhưng đôi mắt mang ý cười vẫn mực đặt người Đạm Thai Hoàng, chủ ý này.... quá hay!

      Các đại thần Đông Lăng sau hồi xanh mặt mới cảm thấy uy quyền của đất nước bị làm nhục, vị thừa tướng dẫn đầu đứng dậy mở miệng: "Hoàng thượng, công chúa Mạc Bắc vô lễ! Nhục mạ quân vương, tội này phải nghiêm khắc trừng phạt, nếu thần liều chết đại điện!"

      Những đại thần khác cũng nhao nhao đứng dậy, nhất thời khí trong đại điện trở nên lạnh lẽo, mặt các đại thần Đông Lăng đều là biểu tình căm phẫn! Có câu 'Quân nhục thần tử', vậy mà Đạm Thai Hoàng lại có thể vũ nhục quân vương bọn họ, đồng nghĩa với việc muốn mạng bọn họ, bọn họ nhất định bỏ qua!

      "Làm nhục quân vương, tội đáng trừng phạt nghiêm khắc, bọn thần nguyện bảo vệ uy nghiêm Hoàng gia mà chết!" thanh vang dội, tràn ngập tức giận ngập trời!

      Sắc mặt Đạm Thai Kích trở nên nghiêm trọng, đầu đau muốn nứt ra, từ lúc nha đầu kia biết chừng mực ra đoạn như vậy, biết chắc chắn xảy ra chuyện. Quả nhiên! Nghĩ nghĩ, vội cao giọng : "Bệ hạ, vương muội từ rất tinh nghịch, hiểu lễ nghi, hay thích giỡn, xin Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh đừng để bụng! Sau khi trở về, bản cung nhất định tấu lên phụ vương nghiêm khắc trừng phạt!"

      Đạm Thai Hoàng sửng sốt, quả thực nàng hề nghĩ tới bản thân chỉ đùa chút lại có thể gặp phải cơn sóng gió động trời như vậy. Lần này nàng mới ý thức được là mình xuyên về thế giới cổ đại, nơi mà quyền sinh sát đều do quân vương nắm giữ. Nghĩ đến nguyên nhân mấy lần trước nàng đắc tội Hoàng Phủ Hiên, đều có thể bình yên thoát chết, khiến nàng cảm thấy mình may mắn, cho rằng là hoàng đế cũng sao, nhưng bây giờ.... Nàng có thể thu hồi lại câu vừa rồi ?

      Sau khi Đạm Thai Kích lời xin lỗi với Đông Lăng Hoàng và thái tử Bắc Minh, Quân Kinh Lan liền trở về chỗ ngồi của mình, tư thế nước chảy mây trôi, vô cùng ưu nhã. Đồng thời cười nhạt : "Thái tử phi và bản thái tử chỉ đùa chút, bản thái tử tự nhiên tức giận! Bản thái tử tin Đông Lăng Hoàng cũng tức giận."

      Chuyện này, mọi ánh mắt lập tức hướng về phía Hoàng Phủ Hiên. Vốn dĩ Hoàng Phủ Hiên tính mượn cơ hội này để thu thập nữ nhân kia, nhưng ở đại điện làm như vậy, chẳng khác nào trở mặt với Mạc Bắc, nhất là ý tứ bảo vệ nàng của Đạm Thai Kích kia quá mức ràng! Mà Quân Kinh Lan còn như vậy, càng làm cho khó xử. Nhất thời khí trở nên yên lặng, chỉ có duy nhất người tùy ý phe phẩy cây quạt vàng trong tay, tạo nên tiếng gió thổi.

      Hoàng Phủ Hiên cúi đầu, mở miệng : "Hoàng thúc, chuyện này, ngài cảm thấy như thế nào?" Phụ hoàng có qua, nếu có việc gì khó xử, có thể xin ý kiến của hoàng thúc.

      Đạm Thai Hoàng cũng nhìn sang, ra nam nhân mặc hồng y dùng quạt đập nàng đêm qua, chính là hoàng thúc của Hoàng Phủ Hiên! Thảo nào lúc ấy lại gọi 'Hiên nhi' thân thiết như vậy.

      Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, tay liền ngừng phe phẩy quạt, gương mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần lộ ra tia tà mị vui vẻ, màu tím nhạt trong đôi mắt lên ánh sáng mê hoặc lòng người, khiến cho ít nam nhân phía dưới cảm thấy căng thẳng! Thầm nghĩ Hoàng Phủ Dạ hổ danh là mỹ nam đệ nhất thiên hạ của mười năm trước, tức cũng hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ngoài ba mươi, phong thái so với năm đó giảm chút nào.

      "Ba!" tiếng chiếc quạt vàng xếp lại. cười nhìn Đạm Thai Hoàng, trong đầu lại thoáng chốc lên thân ảnh mờ nhạt, tựa như nhiều năm trước, cũng có người liều mạng bậy như vậy, chờ hỗ trợ cầu tình. Nhưng cụ thể là ai, chút ấn tượng cũng có. Cảm giác quen thuộc trong lòng đó khiến kết luận: "Là tiểu hài tử đùa giỡn mà thôi, cần nghiêm trọng như vậy!"

      Hoàng Phủ Hiên cau mày, mà bên cạnh Hoàng Phủ Dật cũng che miệng ho khan tiếng, mở miệng : "Bản vương cũng đồng ý với hoàng huynh! Nếu chỉ là chuyện tiểu hài tử giỡn nho thể dễ dàng tha thứ, ràng Đông Lăng ta quá hẹp hòi rồi!"

      Khi chuyện, đôi mắt màu hổ phách của vẫn nhìn Hoàng Phủ Dạ. Năm đó hoàng huynh uống nước vong ưu, khiến cho hoàng huynh còn chút ký ức gì về người ấy. Nhưng lại nhớ rất . Tiểu Cẩm... Nha đầu kia sợ chết, tác phong hươu vượn, so với Tiểu Cẩm bọn họ quen biết nhiều năm trước, giống nhau như đúc.

      Đạm Thai Hoàng lúc này mới chú ý đến bạch y nam tử ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Dạ, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn thân thể có vẻ tốt lắm. Gương mặt có chút giống Hoàng Phủ Dạ, ánh mắt nhìn mình, đó là... hoài niệm? Nhưng nàng biết , người nhớ đến chắc chắn phải là nàng.

      Mắt thấy hai vị hoàng thúc đều như vậy, đồng thời họ cũng là người quyền cao chức trọng lại rất được thái thượng hoàng và hoàng thượng nể trọng, các đại thần Đông Lăng lúc này mới lắng lại, còn kích động. Mặc dù Hoàng Phủ Hiên cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn thuận theo mở miệng: "Hai vị hoàng thúc đúng, đại hoàng tử và công chúa Mạc Bắc mời ngồi. Chỉ là chuyện đùa giỡn như vậy, nên lặp lại!"

      "Tất nhiên, bổn cung sau khi trở về, nhất định dạy dỗ vương muội!" Đạm Thai Kích dứt lời, liền cau mày đến vị trí của mình ngồi xuống, đồng thời cũng liếc mắt cảnh cáo Đạm Thai Hoàng!

      Sau khi hai người ngồi xuống, trong điện trở nên vắng lặng. Chợt, giọng mang theo chút ý vui vẻ vang lên: "Hôm nay, bản thái tử có chuẩn bị món lễ vật cho công chúa Mạc Bắc!"

      Tiếng vừa dứt, Tiểu Miêu Tử liền bưng cái khay tới, khay phủ tấm vải, miệng sói của Tiểu Tinh Tinh bỗng nhiên nở nụ cười gian trá bỉ ổi, còn quên vươn hai chân trước của mình bịt lấy miệng. con sói quý tộc ưu nhã bao giờ toét miệng cười khúc khích, cho nên nó cần phải che miệng cười trộm nha!

      Trong đầu Đạm Thai Hoàng giật giật, ngẩng đầu đón ánh mắt có ý tốt của , trong lòng hậm hực cảm thán 'quả nhiên', nàng biết nghiệt này bị mình bịa chuyện, còn gán ghép cho làm hoàng hậu Đông Lăng, nhất định chịu bỏ qua! Nhưng... là lễ vật gì đây?

      " biết là vật gì?" Ánh mắt Sở Trường Ca hiếu kỳ nhìn cái khay.

      Tiêu Miêu Tử vén tấm vải lên, lộ ra chiếc đĩa tinh xảo, bên đĩa chính là chuối tiêu. Bây giờ là tháng ba, chỉ có Hải Nam mới cho chuối tiêu, mà Hải Nam cách nơi này đại khái khoảng 1200 dặm, gần cũng xa lắm. Cho nên lễ vật này, được coi là đặc biệt quý trọng.

      Nhưng, Tiêu Miêu Tử lại : "Đêm qua thái tử điện hạ nghe công chúa Mạc Bắc thân thể khỏe, đặc biệt ra lệnh cho người chạy tám trăm dặm, chạy chết hai mươi bảy con hãn huyết bảo mã, mới đưa thứ này tới!"

      Chuyện này, ánh mắt mọi người liền chuyển thành tán thưởng. nghìn hai trăm dặm, trong đêm liền đưa đến, tình cảm của thái tử Bắc Minh quả quá sâu đậm. Cái gọi là lễ tình nặng, đại khái chính là như thế, nhưng mà... Nếu là chuối tiêu, còn có thể 'trị bệnh', có thể trị bệnh gì?

      Mà những nữ nhân khác phần lớn đều bi phẫn vò nát khăn tay, ghen ghét nhìn Đạm Thai Hoàng.

      Đạm Thai Kích sửng sốt lúc lâu, mới mở miệng : "Hoàng nhi chỉ bị kinh hãi, chuối tiêu này...?" Dùng làm gì?

      Quân Kinh Lan lười biếng nhếch miệng, nhìn ánh mắt của Đạm Thai Hoàng. Nốt chu sa giữa mi ra màu hồng nhạt, ý cười bên môi càng tà ác, từng chữ : "Đêm qua công chúa dạ dày khỏe, bản thái tử được biết, chuối tiêu này là thánh vật có thể nhuận tràng! Trị chứng... Táo bón của công chúa rất tốt!"

      Con mẹ nó!

      ------------

      xì poi chương sau Tiểu Tinh Tinh trả được thù: "WC ở đâu?"
      p/s: Đủ 10 like mình up nửa chương sau ngay và luôn! (Vâng đây chính là câu like trắng trợn! hehe)

    3. Hương Thảo

      Hương Thảo Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      71
      2 like rồi :))
      bóng gió thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tui thích thế, cứ mạnh dạn câu like , thanks
      bóng gió thích bài này.

    5. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Còn 3 likes nữa thôi, cố lên. (((=
      bóng gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :