1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 34: Bi phẫn thắt cổ!


      Dưới ánh trăng, thân hình cao to đứng trước gió, tà áo màu tím tung bay giữa bầu trời đêm đen, dung nhan tuyệt mỹ cười , cực đạm, cực mỹ. Nốt chu sa giữa mi tâm đỏ bừng, đẹp lạnh lùng sao tả siết. Ánh trăng trời trong phút chốc cũng như mất ánh sáng, phải trở thành nền cho .

      tiếng giống như satan câu hồn cất lên, vang vọng trong trung, sầu triền miên, rung động đến tâm can.

      "Nữ nhân, gia ghen tị, ngươi tin ?"

      Tình này, cảnh này, người này. Chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng đủ làm cho người bình thường vui mừng, nội tâm điên đảo, nở gan nở ruột, huống chi đối phương còn câu khiến người mơ màng như thế.

      Nhưng, Đạm Thai Hoàng hiển nhiên phải là người bình thường dễ bị sắc đẹp dụ dỗ! gương mặt xinh đẹp cũng bắt chước cười bí hiểm, nụ cười như hoa đào tháng ba, giọng bỗng nhiên cũng trở nên ôn nhu: "Nam nhân, hôm nay ta bị táo bón, ngươi tin ?"

      Quân Kinh Lan đờ mặt, tuy rằng sớm biết câu trả lời của nữ nhân này nằm ngoài dự đoán của , nhưng đáp án này, cũng làm cho người biết gì.

      Nghe đến đây, Tiểu Tinh Tinh nhịn được nữa lại kéo kéo vạt áo Quân Kinh Lan, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, nhưng đối phương vẫn thèm liếc mắt nhìn nó! Vì thế, nỗi thê lương và bi thương trong lòng nó rốt cục bùng nổ, nó ôm đùi Quân Kinh Lan mà bắt đầu gào lên: "Ngao ô ô ô ô..." Chủ nhân, nàng khi dễ ta! Ô ô...

      Đôi mắt hẹp dài của nam tử vẫn mực đặt người Đạm Thai Hoàng, chớp mắt, chợt : "Nếu để nước mắt dính lên vạt áo gia, ba tháng ngươi cần ăn đồ ăn vặt!"

      "Ô ô ô... hức! hức..." Tuy rằng ngừng khóc, nhưng ánh mắt nó nhìn Quân Kinh Lan càng bi phẫn! Chủ nhân trả thù thay nó, còn uy hiếp nó, đúng là cho sói sống mà!

      " tin?" Giọng trước sau vẫn lười biếng, bên môi gợi lên ý cười vui vẻ, chút để ý.

      Đạm Thai Hoàng nhìn bộ dạng thảnh thơi, liếc mắt, kiên nhẫn : "Nếu ngươi tin đêm nay ta bị táo bón, ta tin lời ngươi !"

      cách khác, vì nàng ghen, với chuyện hôm nay nàng bị táo bón đều thể tin!

      Nàng vừa dứt lời, tiếng cười khẽ liền vang lên, vốn dĩ nên êm tai như tiếng nhạc trời, lại bởi vì bạn Tiểu Tinh Tinh thấp giọng khóc nức nở, hoàn toàn phá hủy mỹ cảm! Nam tử rốt cục vui nhíu mi, cúi đầu : "Bản thân vô dụng, còn mặt mũi khóc lóc?"

      Tiểu Tinh Tinh nghe vậy như sét đáng ngang tai, mắt ngấn nước dám tin lui hai bước, vươn móng trái trước ôm miệng sói, dùng ba chân còn lại chật vật xoay người bỏ chạy!

      Đạm Thai Hoàng im lặng nhìn nó giống như nữ tử bị người tổn thương, tư thế xoay người bỏ chạy đúng chuẩn, khóe miệng giật giật với Quân Kinh Lan: " đuổi theo nó?"

      Quân Kinh Lan cũng quay đầu lại, miễn cưỡng : "Đơn giản chỉ trở về khóa cửa ở trong phòng khóc mấy ngày mà thôi!"

      Tiếng vừa dứt, Tiểu Tinh Tinh chạy được nửa đường chân liền lảo đảo! Quay đầu lại, phi thường nghiêm túc liếc mắt nhìn Quân Kinh Lan. Thảo nào gần đây, càng ngày càng coi trọng nó, ra là vì phương thức trước kia quá cũ! Ngài quá coi thường Tinh gia rồi...

      Vốn Tinh gia chạy bằng ba chân, sau khi nghĩ xong nó đổi thành bốn chân. gian trống trải, chỉ còn lại hai người!

      "Gọi gia ra đây làm gì?"

      "Là ta nên hỏi ngươi mới đúng, hơn nửa đêm ngủ, tới gây với ta làm gì?" Giọng của Đạm Thai Hoàng nồng nặc mùi thuốc súng! Vốn chỉnh Hoàng Phủ Linh Huyên, còn thành công đùn đẩy trách nhiệm cho Sở Trường Ca, là chuyện khiến tâm tình nàng vô cùng vui vẻ và khoái trá, nhưng tâm tình tốt bị câu 'gặp gỡ gian phu' của phá hỏng!

      Nàng vừa dứt lời, từ xa, có đội Ngự Lâm quân tuần tra tới. Đôi mi thanh tú nhíu lại, bị đám người nhìn thấy nàng và Quân Kinh Lan hơn nửa đêm ở bên ngoài gặp nhau, tám phần chuyện nàng gặp gỡ gian phu thành !

      phiền não, góc áo màu tím chợt lóe, người trước mắt biến mất. Mà thân thể của nàng cũng bị trận gió cuốn lên, bay về phía nóc nhà...

      Rơi xuống đất.

      Quân Kinh Lan liền vung tay cởi chiếc áo choàng vai xuống, áo choàng màu bạc liền bằng phẳng trải mái nhà. ngồi xuống, chân duỗi thẳng, chân co lại, khuỷu tay đặt đầu gối nhàn nhã chống cằm, thần sắc ái muội, đôi môi phun ra câu: "Muốn mọi người nhìn thấy hay là đến đây!!"

      Đạm Thai Hoàng cắn răng, gằn: "Ta hối hận vừa rồi giấu thêm mấy cục gạch!" Dứt lời, nàng cũng ngồi xuống nóc nhà, cách nghiệt này đại khái khoảng mét!

      Quân Kinh Lan nghe vậy cũng tức giận. Khẽ cười tiếng, đôi mắt híp lại nhìn về phía xa xa, chính là tẩm cung của Hoàng Phủ Linh Huyên: "Ngươi và Sở Trường Ca có quan hệ gì?"

      "Bằng hữu!" nhận lời giúp nàng, bất luận là bởi vì sao, nàng đều xem là bằng hữu.

      Quân Kinh Lan hiểu ý gật đầu: "Bằng hữu, bằng hữu chính là kéo đối phương xuống nước, lúc gặp nạn bản thân chạy mất dạng..."

      Đạm Thai Hoàng thái dương nổi gân xanh, chẳng thèm hỏi làm sao biết chuyện của mình và Sở Trường Ca, quay đầu cắn răng : "Đó là tất nhiên, bởi vì bằng hữu là để giải quyết phiền phức!"

      "Còn có thể hại nhau!" nhàn nhã tiếp lời, ý cười bên môi càng đậm. Dứt lời còn ngần ngại thêm câu: "Nếu ai có thể trở thành bằng hữu của công chúa đúng là xui xẻo!"

      Nữ nhân nào đó hít sâu hơi, ngoài cười nhưng trong cười đánh trả: "Ai gặp phải thái tử, cũng là xui mười tám đời, khéo còn chết yểu!"

      Vừa xong, ý cười bên môi bỗng nhiên thu lại, đôi mắt nhìn vào trung. Sắc mặt thản nhiên, vẻ mặt đơn. Rất khó để đó là biểu tình như thế nào, nhưng lại động vào đáy lòng nàng, cảm thấy tim đau nhói.

      Sau lúc lâu, cười cười, thản nhiên : "Ngươi rất đúng!"

      Đạm Thai Hoàng rốt cục cũng chiếm thượng phong, nhưng nhìn bộ dáng của , nàng lại cười nổi! Nàng cảm thấy hình như trong lúc vô ý mình chạm vào nỗi đau của người khác, ánh mắt nhìn thoáng qua chung quanh, mặt dày sang chuyện khác: "Ta cảm thấy, ngươi tốt với ta như vậy có điểm bình thường!" Nàng thề, đây tuyệt đối phải là nàng tự mình đa tình, mà là sau nhiều ngày quan sát nàng tổng hợp lại được!

      quay đầu, nét mặt bỗng nhiên trở nên trêu tức: "Đúng vậy, rất bình thường! Có thể , cho tới bây giờ gia chưa từng đối xử với ai... Đặc biệt như vậy!" tốt, dường như cũng tính là tốt. Vậy dùng "Đặc biệt" !

      Đạm Thai Hoàng khóe miệng giật giật, thà hỏi: "Nguyên nhân?" Trăm nghìn lần đừng là thích nàng nhé. Có đánh chết nàng, nàng cũng tin! Thế nhưng nếu được chàng đẹp trai như vậy thích, quả rất đáng giá để người đắc ý dào dạt, tâm hoa nộ phóng, tự tin kiêu ngạo... hây ya, rốt cục nàng nên cự tuyệt thế nào đây? Nếu cự tuyệt, liệu nghiệt này có thẹn quá hóa giận mà chém chết nàng ?

      Trong lòng mâu thuẫn giao chiến, sau lúc lâu cũng nghe thấy trả lời. Nàng vừa quay đầu, thấy đôi mắt hàm chứa ý cười híp lại, nhìn cái cây nào đó dưới mái hiên, hiển nhiên nghe thấy câu hỏi vừa rồi của nàng. Đạm Thai Hoàng tối sầm mặt, ánh mắt cũng nhìn theo tầm nhìn của ! Lập tức, khóe miệng bắt đầu run rẩy...

      Dưới cái cây có tảng đá, tảng đá, con vật biết là hồ ly hay sói dùng sức ném sợi dây lên chạc cây, hình như là muốn treo cổ! Nó bên dùng hai chân trước vứt dây, bên vụng trộm nhìn sắc mặt Quân Kinh Lan nóc nhà, vẻ mặt hết sức nghiêm túc!

      ra tay giúp Tinh gia, tôi chết cho ngài xem!
      Zenny Ngok, heoheo63, quỳnhpinky8 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chết mất với bạn tinh gia này thôi, còn giở cả trò này ra nữa, chắc bạn QKL cho nó treo , lần sau mới biết sợ mà k dám làm bậy
      bóng gió thích bài này.

    3. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 35: Muốn ăn sói nướng hay hồ ly rán?


      Đạm Thai Hoàng khóe miệng run rẩy hơn nữa ngày, biết gì!

      Mà hôm nay, ý định tự sát của bạn Tiểu Tinh Tinh vô cùng kiên quyết, dây thừng quăng cả buổi trúng, nó buồn rầu ôm đầu cào vài cái, rất nhanh nó vọt lên cây! Sau đó ngồi ở phía trạc cây, cầm lấy hai đầu dây thừng, dùng hai chân trước cố sức thắt! Vừa thắt vừa nhìn Quân Kinh Lan, muốn biểu đạt ý tứ vô cùng chính xác!

      -- Tinh gia cho ngài biết, hôm nay tôi muốn sống nữa!

      Đạm Thai Hoàng nuốt nước miếng, nghe số loài sói thể trèo cây, ra Tiểu Tinh Tinh thuộc loại có thể trèo cây kia! Nhìn hồi, nàng quay đầu liếc mắt nhìn Quân Kinh Lan: "Ngươi xác định cứ để mặc nó... Tự sát?" Là tự sát sai nha? Tuy rằng kiếp trước kiếp này, cho tới giờ nàng chưa từng nghe qua có động vật nghĩ quẩn trong lòng!

      Quân Kinh Lan chỉ cười, ung dung vòng tay trước ngực, đôi mắt hẹp dài chứa bất kỳ tình cảm gì nhìn động tác của nó. Nhưng nhìn kỹ, trong mắt hình như có ngọn lửa nhấp nháy, ràng tâm tình tốt lắm!

      Tiểu Tinh Tinh cuối cùng cũng cột chắc sợi dây, lại quay mặt liếc mắt nhìn nhìn chủ nhân của mình, hình như trong mắt có điểm vui, trong lòng nó hơi lo lắng. Nhưng dây cây, thể treo, nó chậm chạp từ cây bò xuống, sau đó đứng lên tảng đá, thân thể và mặt đất hợp thành góc vuông chín mươi độ, hai chân trước cầm lấy dây thừng, đầu sói quay sang nhìn Quân Kinh Lan, vẻ mặt nghiêm túc -- ngài còn ngăn cản, tôi tìm chết!

      biết vì sao, nhìn bộ dáng Tiểu Tinh Tinh tìm cái chết, người từ trước tới nay thích chõ mõm vào chuyện người khác như Đạm Thai Hoàng giờ phút này lại có loại cảm giác bản thân sắp sát hại mạng người, ... là mạng sói mới đúng. Ho khan tiếng, nàng với Quân Kinh Lan: "Ngươi có muốn hay , khụ... cứu nó?"

      Nàng dứt lời, vẫn thấy Quân Kinh Lan hưởng ứng. chỉ ngăn cản Tiểu Tinh Tinh, trái lại chỉ chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần, xem ra hoàn toàn thèm để ý tới con vật nghĩ quẩn kia!

      Tiểu Tinh Tinh thấy vậy, dám tin "Ngao ô" tiếng, lại cầm lấy dây thừng kéo gần đến trước mặt mình, treo vào cổ, còn thiếu mỗi đạp tảng đá dưới chân, là có thể thắt cổ thành công! -- Tôi cho ngài biết, tôi chết đây, về sau ngài cũng cần nhìn thấy tôi nữa!

      Đạm Thai Hoàng nghĩ mình có nên tiếp tục khuyên nhủ để cứu vớt con vật buồn cười kia hay , giọng lười biếng của Quân Kinh Lan chậm rãi vang lên: "Nữ nhân, muốn ăn sói nướng hay hồ ly rán? Chờ nó thắt cổ xong, tối nay chúng ta có thể bữa khuya lãng mạn. Đầu bếp của bản thái tử, tay nghề nướng thịt rất tốt!"

      Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, mắt trợn trắng lên, ngã ngược ra sau! Bụng hướng lên trời, bốn chân giang ra, ... Xem ra là ngất xỉu!

      Nữ nhân nào đó gì. Ý nghĩ đầu tiên, con vật này buồn cười! Suy nghĩ thứ hai, nghiệt này vô tình!

      Nhưng mà Tiểu Tinh Tinh cứ như vậy ngất xỉu, Quân Kinh Lan cũng bớt giận. Lạnh lẽo liếc mắt nhìn cái xác cứng ngắc nào đó, thản nhiên : "Xem ra cần thắt cổ cũng chết, Đông Ly, trực tiếp xách nướng!"

      Tiếng vừa dứt, hắc y nhân nào đó đứng ở nóc nhà, chữ "dạ" còn nghẹn ở cổ họng chưa kịp ra, xác chết cứng ngắc Tiểu Tinh Tinh mặt đất liền ngồi bật dậy, chạy nhanh đến trước mặt chủ nhân của mình, tạm thời gác thù hận với Đạm Thai Hoàng qua bên, ở trước mặt Quân Kinh Lan chạy nhảy tung tăng vòng, hai chân trước duỗi thẳng, hai chân sau co lại -- Tinh gia rất khỏe mạnh, thân thể Tinh gia tốt lắm, Tinh gia chưa có chết, cần nướng!

      Khóe môi Đông Ly co rút, vẻ mặt dưới cái khăn cười nổi.

      Đạm Thai Hoàng gì nhìn trời!

      Quân Kinh Lan thản nhiên hỏi nó: "Hôm nay biết bài học gì?"

      Vẻ mặt Tinh gia nghiêm túc, suy nghĩ trong chốc lát, vươn chân trước chỉ chỉ sợi dây thừng, lại lắc lắc đầu. -- tôi bao giờ thắt cổ nữa!

      "Sai! Gia muốn cho ngươi biết, vĩnh viễn đừng đặt mình vào vị trí quan trọng. đời này, có ai lòng quan tâm ai cả. Ngươi muốn chết, có người ngăn cản ngươi! Hiểu chưa?" Quân Kinh Lan lạnh giọng dạy dỗ, nét mặt lạnh như băng. Mái tóc dài đen như mực tản ra vạt áo màu tím nhạt của , khuôn mặt của khi nhìn nghiêng tuyệt mỹ tao nhã, đường cong lạnh như băng, cảm giác độc.

      Đạm Thai Hoàng nghe vậy, tim liền thắt lại, đạo lý này, nàng cũng biết. Vĩnh viễn được đề cao chính mình, ngươi tự cho mình là quan trọng, nhưng trong lòng người khác, ngươi chưa chắc quan trọng như vậy. Nhưng lời này, lại do người nắm quyền sinh sát trong thiên hạ, lấy biểu tình lạnh lùng như vậy ra. Là mở mang cho Tiểu Tinh Tinh, hay là... trải qua chuyện gì?

      Lấy chỉ số thông minh của Tiểu Tinh Tinh, đương nhiên nghe hiểu câu triết lý cao thâm này của Quân Kinh Lan! Nhưng câu cuối cùng, muốn chết, cũng ai cản ngươi, nó hiểu! Thút tha thút thít cái mũi, nó ở bên khóc lóc... Chủ nhân lại có thể như vậy, khiến sói rất thương tâm ...

      "Ngao ô ô ô..."

      Đông Ly tự giác lui về phía sau, biến mất trong màn đêm.

      Mà Quân Kinh Lan trầm mặc trong chốc lát, khôi phục lại bộ dáng lười nhác chút để ý. Nghiêng đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Đạm Thai Hoàng nhìn , có ý tốt cười : "Công chúa nhìn bản thái tử như vậy, là thương bản thái tử sao?"

      "Ngươi nghĩ nhiều rồi!" Nam nhân này, căn bản thể cho sắc mặt hòa nhã, cho liền vênh mặt lên!

      Tựa như sớm đoán được nàng lời hay, Quân Kinh Lan cũng lơ đễnh, thú vị khều khều móng tay, hỏi: "Ngươi mới vừa hỏi gia cái gì?"

      "A?" Đạm Thai Hoàng sửng sốt chút.

      Khó được thấy bộ dạng ngơ ngác của nàng, tâm tình tốt cười cười, lấy giọng điệu tức chết người đền mạng : "Mới vừa rồi lúc Tiểu Tinh Tinh thắt cổ, ngươi muốn hỏi chuyện gì? Chỉ số thông minh của ngươi như vậy, biết Sở Trường Ca kia ngu xuẩn cỡ nào mà bị ngươi lừa!"

      Đạm Thai Hoàng nghe vậy, mắt trắng trợn trừng, hung tợn nghiến răng nghiến lợi : "Miệng chó phun được ngà voi! Lão nương là hỏi ngươi, vì sao đối ta đặc biệt như thế!"

      "Ồ! Để Gia ngẫm lại..." Nam tử xong, chậm rãi nhìn trời, đôi mắt chăm chú ngắm sao đêm, hình như là tự hỏi.

      Sau nửa canh giờ... Vẫn suy nghĩ.

      lúc lâu sau...

      Hai canh giờ sau...

      Bình minh sắp đến, ánh trăng treo ngọn cây. Gió xuân tháng ba phất qua mặt, Đạm Thai Hoàng suýt nữa bị cơn gió này thổi ngủ thiếp , mà còn chưa nghĩ ra nguyên nhân! Nàng cắn răng kiên nhẫn mở miệng: "Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bụng dạ khó lường, tâm tư của mình đến nửa ngày cũng chưa nghĩ ra?"

      "Gia nghĩ ra!" bỗng nhiên mở miệng, như giác ngộ được thiên cơ. Sau đó quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Hoàng, xấu xa cười , "Nhưng gia muốn cho ngươi biết, làm sao bây giờ?"

      Định mệnh!

      Ngồi trơ ra hai canh giờ, tức bốn tiếng đồng hồ, hóa ra là bị tên khốn khiếp này đùa giỡn!

      Đạm Thai Hoàng quyết định nhanh, đứng bật dậy, hai chiếc giày thêu đồng thời bay ra! Sát khí phá tan cửu tiêu, khiến người lông tơ dựng ngược...

      Mà khi giày của nàng rơi xuống chỗ ngồi, được trăm mét, tiếng cười sung sướng từ phương xa truyền đến, Tiểu Tinh Tinh ở bên khóc lóc nửa ngày, hung hăng trừng mắt liếc Đạm Thai Hoàng, sau đó cũng theo rời ...

      Đạm Thai Hoàng nhìn bóng lưng cao to của , hít sâu hơi, lại hít sâu hơi. Từ từ bình tĩnh, chân mày khẽ nhăn lại. Nàng luôn cảm thấy người nghiệt này có chuyện xưa gì đó, hoặc là... Đau đớn?

      Nhưng lông mày nàng lại thoáng nhíu chặt! Có chuyện xưa hoặc nỗi đau gì, cũng thể cấu thành lý do khiến trêu trọc mình? Tên vương bát đản này, hãy đợi đấy!

      ...

      Xa xa. Trong rừng hoa đào, nam tử tuyệt mỹ ôm vật thể màu bạc, đạp nát cánh hoa đầy đất, chậm rãi bước .

      Tư thái thản nhiên, nhàn nhã rảo bước.

      Tiểu Miêu Tử chờ ở gần đấy, vừa thấy , bất đắc dĩ thở dài: "Gia, nếu ngài muốn báo thù, giáo huấn hay cho người giết nàng là được, cần gì phải trêu trọc người ta như vậy!" Hiển nhiên là do thấy được tình cảnh vừa rồi.

      Quân Kinh Lan sửng sốt, chợt nở nụ cười. Trêu chọc sao? Chẳng qua là muốn nàng cùng ngắm sao đêm lát thôi. Đưa tay đùa nghịch Tiểu Tinh Tinh còn đau lòng khóc lóc, nhàn hạ mở miệng: "Tiểu Miêu Tử, nàng tin gia ghen tị. Kỳ ... Gia cũng tin!"

      Tiểu Miêu Tử gật đầu, đương nhiên, đó là bình thường , ngài làm sao có thể vì nữ nhân mà nổi ghen chứ!

      Nhưng, rất nhanh lại có thanh truyền đến: "Nhưng mà... hình như gia ghen tị!"

      Gì?!

      -----------------

      ps 1: vừa đọc xong chương mới bộ Báo Cáo Nhiếp Chính Vương, so sánh với chương này, rút ra kết luận: mấy con sủng vật trong chuyện của Sơn ca rất ư là....bất bình thường! :025::025:
      ps2: Nhìn mấy hố khác có chương mới liên tục mà ta cảm thấy nhụt nhụt...! :th_54:
      thế mấy chương sau dài kinh khủng, chắc ta phải chia làm mấy chương quá!:th_61::th_61:
      Zenny Ngok, heoheo63, pinky127 others thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 36: Trộm giấy bản của , còn dám kể công vĩ đại


      Tiểu Miêu Tử miệng mở lớn có thể nhét nguyên cả trái trứng gà, nét mặt của Tiểu Tinh Tinh cũng trở nên hết sức khó coi, thưởng thức của chủ nhân, thực có vấn đề! Lấy tư cách là con sói trung thành và tận tâm, nó nhất định phải giúp chủ nhân uốn nắn lại cho đúng! Hơn nữa nó rất tin tưởng, nhiệm vụ vĩ đại này, đời này trừ bỏ Tinh gia nó, người nào có thể hoàn thành! Cho nên việc nó nên làm phải làm!

      Trước tiên cần phải như vầy... tiếp theo lại như vậy...Ừ ừ!

      ...

      Đạm Thai Hoàng trượt khỏi mái hiên, vốn nàng muốn tắm sau đó ngủ giấc nhưng trời tản sáng! Trong lòng lại mắng tên khốn khiếp kia nửa ngày, sau đó để Thành Nhã hầu hạ nàng rửa mặt, thay y phục. Chuẩn bị tham gia hội thơ do Đông Lăng tổ chức.

      Hội thơ sao, chỉ cần tùy tiện sao chép đôi ba câu thơ của tiền nhân vấn đề liền được giải quyết, chừng còn giống như mấy cuốn tiểu thuyết miêu tả, nàng khiến mọi người bái phục và kinh ngạc! Cho nên Đạm Thai Hoàng chút cũng lo lắng, để Thành Nhã tùy ý hầu hạ.

      Nhìn người trong gương lát, chợt nhớ tới Sở Trường Ca bị nàng vứt lại nóc nhà tối qua, cầm lên khối điểm tâm, vừa ăn vừa hỏi: "Đêm qua trong cung có tin tức gì ?" Tỷ như Sở Trường Ca bị Hoàng Phủ Linh Huyên lấy đao chém giết...

      "Tin tức? A, có! Đêm qua đại hoàng tử Sở quốc ngồi nhầm nóc nhà của công chúa Đông Lăng, hình như còn gây ra chuyện gì đó lớn cũng . Còn nghe công chúa Đông Lăng vừa gặp Sở hoàng tử..."

      "Phụt --!" Đạm Thai Hoàng lần thứ hai khống chế được bản thân phun điểm tâm trong miệng ra!

      Vừa gặp ? Vừa gặp ? Sở Trường Ca để thuộc hạ tiểu vào phòng Hoàng Phủ Linh Huyên, Hoàng Phủ Linh Huyên còn có thể vừa gặp ? Là nàng nghe nhầm, hay là đầu óc Hoàng Phủ Linh Huyên -- hỏng rồi?

      "Công chúa, người làm sao vậy?" Thành Nhã nhìn cái gương dính đầy điểm tâm, nhíu mày!

      "Ngươi xác định là Hoàng Phủ Linh Huyên vừa gặp ?" Khóe miệng Đạm Thai Hoàng run rẩy xác nhận.

      Thành Nhã chẹp miệng: "Có phải thực vừa gặp hay , ngài muốn biết phải hỏi công chúa Đông Lăng a! Tâm tư của nàng, nô tỳ làm sao biết được! Chỉ nghe là sau khi Sở hoàng tử trở về lâu, Huyên công chúa liền cho người tặng khăn lụa. Ở Đông Lăng, nữ tử đưa khăn lụa cho nam tử, coi như là tặng vật đính ướcồi !"

      Đạm Thai Hoàng vừa thở dài, vừa lắc đầu. Xem ra Hoàng Phủ Linh Huyên là bị sắc đẹp mê hoặc rồi, quả nhiên đẹp trai vẫn có ưu thế a! Bất quá, chừng chuyện này lại do mình mà ra, đúng là có thể chỉnh ra đôi uyên ương!"Vậy Sở Trường Ca phản ứng như thế nào?"

      "Sở Hoàng tử? đến cũng kỳ quái, nếu Sở hoàng tử muốn đáp lễ, chỉ cần tỏ vẻ muốn. Nếu đưa ngọc bội, là nguyện ý kết thân. Nhưng lại cho người tìm chiếc khăn lụa giống y chang tặng lại, là có qua có lại..." Thành Nhã xong khóe miệng ngừng run rẩy, đối với hành vi của Sở Trường Ca nàng thập phần được gì, cũng biết có phải đầu óc có bệnh hay !

      Đạm Thai Hoàng lại cười cười, nàng hiểu. Sở Trường Ca làm như vậy, kỳ chính là tỏ vẻ muốn đáp ứng. Nhưng đêm qua chưa nhìn vị công chúa Đông Lăng kia, có ca ca sinh đôi như Hoàng Phủ Hiên, tất nhiên cũng tuyệt sắc mỹ nhân. Được mỹ nhân nhớ mong, vị hoàng tử phong lưu này cũng tính cự tuyệt, cho nên cuối cùng liền tặng lại khăn lụa. Mập mờ cái nào cũng được, cự tuyệt cũng chấp nhận, tiến thoái có độ. Quả hổ danh là cao thủ tán số !

      Thành Nhã xong, cũng vấn xong tóc cho Đạm Thai Hoàng. Nàng cầm cây trâm cửu vĩ phượng cài lên, : "Công chúa, đêm qua ngài và thái tử Bắc Minh ngồi nóc nhà đêm, nô tỳ nghĩ Đại hoàng tử điện hạ biết. Về sau ngài nên chú ý đúng mực, nô tỳ cảm thấy đêm qua tâm tình Đại hoàng tử hình như tốt lắm!"

      Muội muội chưa gả, lại cùng nam nhân vụng trộm bên ngoài đêm, làm ca ca tâm tình cũng tốt! Cho dù vẫn trong tầm mắt mình, nhưng cũng khó chịu! Đạm Thai Hoàng hiểu được gật đầu: "Vương huynh cũng là quan tâm ta, ta hiểu!"

      Vừa xong, Thành Nhã há miệng thở dốc, nhưng tiếp. Nàng cảm thấy, biểu tình đêm qua của Đại hoàng tử, giống như chỉ quan tâm muội muội. Nhưng nàng dám lung tung...

      Tất nhiên Đạm Thai Hoàng thể biết được những suy nghĩ trong lòng nàng, liếc mắt nhìn cái gương, khóe mắt nhìn đến chiếc áo choàng màu bạc. Đúng là của nghiệt đêm đó đưa cho nàng để chống lạnh, lạnh lùng giương môi, nháy mắt nghĩ tới đối sách để chơi khăm nghiệt kia! Dám đùa giỡn để nàng ở nóc nhà ngồi cả đêm, đáp lễ lại coi sao được!

      "Mang áo choàng kia theo, chúng ta thôi!" Dứt lời, nàng liền đến tẩm cung của Đạm Thai Kích. Hội thơ này, vương huynh đương nhiên mang nàng .

      Đến nơi ở của Đạm Thai Kích, đối phương chuẩn bị xong, sắc mặt quả nhiên khó coi! gương mặt so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần lộ nét vui, nhíu mày hừ lạnh với Đạm Thai Hoàng tiếng, thèm chào hỏi nàng, trực tiếp qua.

      Đêm qua ngăn cản, vốn tưởng rằng nha đầu kia biết đúng mực. Vậy mà nàng dám cùng Quân Kinh Lan ở nóc nhà ngồi suốt đêm, biết thể thống! Nhưng chính xác làm cho cảm thấy hậm hực chính là trong lòng biết vì sao lại có nỗi phiền muộn hiểu!

      Vừa thấy tình huống này, Đạm Thai Hoàng chỉ biết tình trở nên phiền phức! muốn đuổi theo , nhận sai cầu xin tha thứ vài câu, lại bỗng nhiên nghe thấy thanh của các cung nữ giọng nghị luận sau núi giả truyền đến...

      "Ngươi biết , đêm qua hoàng thượng thay đổi thể chế Ngự Lâm quân đấy. Thể chế Ngự Lâm quân của Đông Lăng từ khi khai quốc tới nay, chưa bao giờ thay đổi, lần này lại thay đổi bất thường, cũng biết hoàng thượng nghĩ như thế nào."

      "A! Thay đổi như thế nào?"

      "Kỳ cũng tính là đại biến. Chính là từ này về sau thái giám chuyên phụ trách đưa giấy bản cho hoàng thượng, đổi thành thị vệ nhất đẳng. Nghe là cần tới bốn thị vệ nhất đẳng..."

      "A! Thảo nào, hôm qua Dạ vương và Dật vương từ chỗ thái thượng hoàng trở về, lúc ngang qua ngự hoa viên, cái gì... Hoàng thượng gần đây ngoài đều gióng trống khua chiêng. ra là có chuyện như vậy !"

      Nghe thế, người phía trước sắc mặt vui Đạm Thai Kích quay đầu, ánh mắt nhìn Đạm Thai Hoàng có chút sắc bén! Chính là do ngày ấy nàng động vào giấy bản của Hoàng Phủ Hiên mới gây ra chuyện!

      Đạm Thai Hoàng mừng rỡ thiếu chút nữa cười thành tiếng, xem ra Hoàng Phủ Hiên sợ hãi quá mức! Sợ nàng lại trộm giấy bản của . đến nàng đúng là vĩ nhân, góp phần cải biến bộ máy ngàn năm đổi của Ngự Lâm quân Đông Lăng! Ừ, xem ra Hoàng Phủ Hiên bị nàng chỉnh, thâm sâu hiểu được ngoài là đại của đời người, là trọng yếu nhất, nửa điểm cũng thể qua loa!

      "Rất vui hử?" Giọng hoa lệ tao nhã của Đạm Thai Kích mang theo ba phần cảnh cáo cùng bảy phần giận dữ cất lên, hơi nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa mị nhíu lại. Thấy chỗ cung điện xa, thân ảnh màu vàng, sắc mặt trong nháy mắt xấu hổ... Hoàng Phủ Hiên võ công cao cường, với khoảng cách như vậy, hẳn là nghe thấy được.

      Đạm Thai Hoàng bởi vì rất vui, chú ý tới ánh mắt của Đạm Thai Kích có gì đó đúng, nhịn mình rất vui vẻ xúc động, đến mức sắc mặt đỏ bừng lắc đầu: " có, tuy rằng muội thay thị vệ nhất đẳng của Đông Lăng tìm được công việc tốt, tránh cho bọn họ luyện thân võ nghệ nhưng bị thất nghiệp, lại tạo công ăn việc làm cho cao thủ võ lâm của Đông Lăng. Đông Lăng Hoàng nhất định nghĩ muội tới kể công vĩ đại. Nhưng kỳ muội rất khiêm tốn, cho nên cũng cao hứng cho lắm!"

      Ha ha ha... Vui chết nàng! Tìm đại nội cao thủ canh nhà xí, ha ha ha...

      Tiếng vừa dứt, nàng liền cảm thấy trận hàn khí lan tới, mí mắt Đạm Thai Hoàng cũng nhảy vài cái.

      Chợt, nghe thấy loạt tiếng bước chân. Bên cạnh liền xuất thân ảnh màu vàng, phía sau , còn có đám cung nhân.

      Đạm Thai Hoàng nuốt nuốt nước miếng, dự cảm điềm xấu nhất thời nổi lên! Nghiêng đầu vừa thấy, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đế vương cao quý lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt màu vàng lạnh kinh người, mắt phượng, hàng chân mày đen như mực, tuấn mỹ như thần mặt trời Apollo, nhưng giờ này khắc này, mọi người nhìn lại thấy động tâm, chỉ cảm thấy da đầu tê dại lòng bàn chân lạnh cả người!

      Tâm tình Hoàng Phủ Hiên vô cùng tối tăm! Địa điểm hội thơ được tổ chức ở cung Sùng Dương, nào biết đâu rằng vừa mới đến đây, chợt nghe thấy vài cung nữ lắm mồm nghị luận, nữ nhân đáng chết biết xấu hổ này còn thao thao bất tuyệt, làm bị nghẹn cục ở ngực! Trộm giấy bản của , nàng còn dám tới kể công vĩ đại?! Còn có, công ăn việc làm là cái gì vậy?

      Kỳ , so với Hoàng Phủ Hiên, càng tức giận hơn là nhóm thị vệ nhất đẳng phía sau! Bọn họ võ nghệ cao cường, nếu ra cung cũng là cao thủ, ai khiến nàng nhiều chuyện tìm loại công việc kỳ quái này cho bọn họ...

      Đạm Thai Kích lúng túng ho khan tiếng, chào hỏi: "Thỉnh an Đông Lăng Hoàng!"

      "Đại hoàng tử cần đa lễ!" với Đạm Thai Kích, nhưng ánh mắt giết người vẫn mực đặt người Đạm Thai Hoàng, đôi môi lạnh lẽo giương lên, lạnh lùng , "Tạo công ăn việc làm cho cao thủ Đông Lăng, đúng là vất vả cho công chúa!"
      Dunghyt97, Zenny Ngok, heoheo639 others thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      chết mất với c này, toàn k đâu tự rước họa vào thân, ai lại toàn chọc vào tổ ong vò vẽ như này bao giờ, nó k đốt chết mới là lạ
      bóng gió thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :