1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khanh Thật Hung Hãn: Thải Tử Phi Đào Hôn - Mê Hoặc Giang Sơn (Update C48.1)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 32: gặp "gian phu"?


      Sở Trường Ca im lặng. giây, hai giây, ba giây. Con mắt nhìn chằm chằm cái lỗ giữa nóc nhà, phảng phất nhưqua hồi xuân hạ thu đông, cuối cùng cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Đạm Thai Hoàng, gian nan : " muốn nước tiểu?"

      bên Đồng Tiễn cũng chật vật nuốt nước miếng, nếu điện hạ tiểu... có nên lo lắng tính toán sau khi trở về đổi chủ tử hay ?

      Mà câu hỏi này của , dưới ánh trăng mông lung, sắc mặt của Đạm Thai Hoàng càng thêm dữ tợn, nàng ra vẻ ôn nhu, giọng điệu nhàng chậm rãi cười : "Ngươi xem?"

      Sở Trường Ca biểu tình cứng ngắc, chớp mắt cái bỗng nhiên nhấc chân đạp cước đá Đông Tiễn bên ôm tâm tình phức tạp xem trò, cũng tính toán chính xác đá trúng cái mông của đối phương, phân phó: "Ngươi tiểu!"

      Dứt lời, đến bên cạnh Đạm Thai Hoàng, hai người cùng nhau đưa lưng về phía Đồng Tiễn. Phát huy hết sức tinh thần chết đạo hữu chết bần đạo!

      "Cái gì?!" Hai mắt Đồng Tiễn trừng lớn, dám tin nhìn chủ tử của chính mình! Thần thái kia giống như vừa mới bị người bán đứng, lại bị cha mẹ thân sinh chém mấy đao, hai tay ôm lấy cái mông vừa bị đá, trong mắt rưng rưng, muốn tiểu? Có cần trượng nghĩa như vậy ? Hơn nửa đêm ở nóc nhà người ta vạch chim , thích hợp sao?

      Đạm Thai Hoàng cũng im lặng liếc nhìn Sở Trường Ca, hóa ra tên này đối xử với thủ hạ của mình cũng tàn nhẫn nha! Nhưng có người hỗ trợ cho nước tiểu là được, chủ thể tiểu là ai cũng quan trọng, quan trọng là... sau khi Hoàng Phủ Linh Huyên ra, nàng có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Sở Trường Ca, chết là chết đạo hữu phải chết bần đạo cũng là học được từ , ai bảo hơn nửa đêm ngủ bò tới tường phòng nàng!

      Nhìn vẻ mặt Đồng Tiễn cam lòng, Sở Trường Ca lại thập phần vô lương : "Nếu chuyện như vậy mà ngươi cũng hy sinh vì chủ tử, trở về Sở quốc, bản điện hạ liền cho ngươi phụ trách sinh hoạt hằng ngày của phụ hoàng!"

      Tiếng vừa dứt, Đỗng Tiễn vội vàng cởi quần! Động tác vô cùng quen thuộc lưu loát... Phụ trách sinh hoạt hằng ngày của hoàng thượng phải là làm thái giám sao? So với chim, vẫn nên cắn răng vạch chim hơn!

      Sở Trường Ca và Đạm Thai Hoàng ở phía trước quay đầu, đưa lưng về phía .

      Sau đó, là "róc rách --" tiếng thanh truyền đến, Đồng Tiễn đỏ mặt, nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ!

      Chưa được bao lâu, trong điện liền vang lên tiếng nữ nhân thét chói tai!

      "Đây là cái gì? Trời mưa sao?"

      "Công chúa, nóc nhà hình như bị dột ..."

      "Công chúa biểu tỷ, ngươi cẩn thận chút! A, mưa này sao lại có mùi khai..."

      Vừa nghe thanh này, Đạm Thai Hoàng nhất thời hiểu được! Đây chính là giọng của quận chúa Khởi La, xem ra là bị nàng giáo huấn, cho nên nàng ta mới tìm biểu tỷ của mình giúp đỡ báo thù!

      " đám phế vật, còn cút ra ngoài xem! Dám giương oai đầu Hoàng Phủ Linh Huyên ta, to gan mà!" giọng ngang ngược, kiêu ngạo truyền ra, nổi giận đùng đùng!

      "Vâng, công chúa!"

      Bạn học Đồng Tiễn tiểu xong, đến trước mặt Sở Trường Ca, vẻ mặt ngượng ngùng.

      Sở Trường Ca nghiêng đầu nhìn thở dài : "Đồng Tiễn!"

      "Dạ?" Là muốn thưởng cho sao? Đúng vậy, vì điện hạ hy sinh trả giá nhiều như vậy, hẳn là nên thưởng!

      "Quá !" ‘chỉ tiếc rèn sắt thành thép’ đánh giá!

      Đồng Tiễn bi phẫn quay đầu, ngồi xổm xuống cách đó xa vẽ vòng tròn. vất vả lắm mới dám vạch chim , dễ lắm sao? Điện hạ còn ghét bỏ chim của , ô ô ô...

      Chỉ chốc lát đèn đuốc được đốt sáng rực toàn bộ đại điện. Ngự lâm quân lặng phắc tản rộng vây thành vòng tròn. Cửa lớn tẩm cung chầm chậm mở, có người từ trong đó bước ra, nàng mặc bộ cung trang vàng nhạt dệt bằng gấm Lưu Vân thượng hạng, eo thắt đai ngọc, tay áo dài chạm đất, trước ngực thêu đóa mẫu đơn càng thêm diễm lệ phong tình, đầu cắm kim trâm tinh xảo hình khổng tước rỉa lông. thân quần áo như vậy, thực thể được địa vị bất phàm của vị công chúa này ở Đông Lăng! Nàng đến dưới mái hiên, bọn thị vệ ở cửa vội vàng hành lễ, sau đó nâng cao đuốc, chiếu vào 'kẻ cắp' nóc nhà!

      Hoàng Phủ Linh Huyên ngẩng đầu, đôi mắt to trừng trừng nhìn nóc nhà, nhìn ba cái bóng ở phía rống to: "Đều lăn xuống cho bản công chúa!"

      Nàng vẫn may mắn, chỉ bị vài giọt nước tiểu bắn tung tóe lên vạt áo, nhưng sau lưng nàng, Khởi La bị tưới ướt hết! đỉnh đầu nàng tí tách đều là nước tiểu, nàng tức muốn ói máu, nhưng lại dám phát tiết ở trước mặt Hoàng Phủ Linh Huyên!

      Đạm Thai Hoàng đẩy Sở Trường Ca lên phía trước, làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của lộ trước mặt công chúng, bản thân mình lại lui nhanh ra sau vài bước, núp vào trong bóng tối. Sở Trường Ca bất đắc dĩ thở dài, thôi, mình là nam nhân, cũng nên đấu tranh dũng. Phe phẩy cây quạt, cao giọng với người phía dưới: "Công chúa, bản điện hạ thể xuống, xin người sai thủ hạ mang cái thang tới đây!"

      xong quay đầu lại nhìn bốn phía, chỉ có Đồng Tiễn ngồi chồm hổm bên bi thương vẽ vòng tròn, phía nóc nhà mảnh trống trải! Đạm Thai Hoàng... người đâu?

      Trong lúc tìm kiếm Đạm Thai Hoàng, thân là người chủ mưu cộng đầu xỏ gây nên là nàng vô cùng thảnh thơi cách tẩm cung của mình chỉ còn ba trăm thước, đạp lên những cánh hoa đào mặt đất, vừa vừa vui sướng ngâm nga điệu hát dân gian. Đẩy Sở Trường Ca lên phía trước, nàng liền mượn mái hiên bên cạnh cây đại thụ, bản thân từ nóc nhà bắn xuống sân, phủi sạch liên hệ giữa mình và chuyện này. Bởi vì thu nhiều lễ vật thăm hỏi của các sứ thần quốc gia khác như vậy, để cho người ta biết nàng ra bị bệnh, xấu hổ!

      Về phần Sở Trường Ca...

      Nước tiểu là do sai thuộc hạ làm, cho nên rànghắn mới là chủ mưu, mà nàng cùng lắm chỉ là nhân chứng mà thôi! có thể thoát thân hay , đành dựa vào bản lĩnh của vậy. Chuyện này chính là giáo dục chúng ta, có việc gì nhất định được trèo tường vào nhà người khác, có đôi khi phải trả giá rất lớn đấy!

      Đạm Thai Hoàng mặt nghĩ chuyện này rất có ý nghĩa giáo dục, mặt về tẩm cung của mình.Đứng xa xa nhìn đèn đuốc sáng trưngtrước tẩm cung của mình, Thành Nhã lại lo lắng đứng ở cửa. Đối phương từ rất xa vừa thấy nàng, liền chạy vội đến: "Công chúa, ngài trở lại! Đại hoàng tử điện hạ phái người tìm ngài khắp nơi!"

      "Tìm ta làm cái gì?" Giờ là giờ tý, vương huynh còn chưa ngủ?

      Nàng vừa dứt lời, biểu tình của Thành Nhã nhất thời trở nên vô cùng vặn vẹo! Khuôn mặt ngây thơ : "Là như vậy, mới vừa rồi thái tử Bắc Minh mang theo sủng vật của mình tới gặp ngài, đại hoàng tử sắc trời tối muộn, muốnthái tử về trước. Thái tử lại ngài nhất định là ra ngoài gặp gian phu, nếu thấy ngài kiên quyết về. Đại hoàng tử điện hạ rất tức giận, liền phái người tìm ngài... Thế nhưng ngài lại có ở trong phòng, công chúa, người ..."

      gặp gian phu?!

      Đạm Thai Hoàng càng nghe sắc mặt càng đen! Tên khốn kiếp này, thể yên tĩnh khắc sao! gặp gian phu? Mệt cho cũng có thể nghĩ ra! "Tên khốn kiếp kia ở chỗ nào?"

      "Hả... Tên khốn kiếp? Ngài thái tử Bắc Minh sao? ở tẩm... đại hoàng tử..." Chưa kịp xong, Đạm Thai Hoàng nổi giận đùng đùng chạy đến tẩm cung Đạm Thai Kích!

      Còn chưa vào cửa, nàng chợt nghe thấy tiếng Tiểu Tinh Tinh trong phòng "Ngao ô" truyền ra, hiển nhiên là khóc rất thương tâm.

      Tiếp theo, chính là tiếng nghiệt kia ủy khuất, ai oán vang lên: "Nàng dĩ nhiên lại vì cái tên nam nhân xấu xí kia mà từ bỏ người phong hoa tuyệt đại như bản thái tử! Vương huynh, chuyện này, huynh nhất định phải làm chủ thay bản thái tử!"

      Đạm Thai Hoàng nghiến răng kèn kẹt, nhìn xung quanh bốn phía, vừa vặn góc tường có cục gạch! Nàng nhặt lên, đằng đằng sát khí chạy vội vào...




      Dunghyt97, Zenny Ngok, Diệp Dã10 others thích bài này.

    2. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Ngao ôi, vương huynh nhất định phải làm chủ cho à nha. :v
      Thanks editor. <3 Tối nay ko nhá hàng đêm khuya nữa hả nàng =D

    3. pinky12

      pinky12 New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      5
      Sau này nên huấn luyện n9 bớt bệnh sạch chút =D

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 33: Gia gia ghen, ngươi tin ?


      Còn chưa vào tới cửa, từ xa nàng nhìn thấy mảnh thê lương gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng của nghiệt kia, mà Tiểu Tinh Tinh gục trong ngực khóc như chết cha, chết mẹ. người, sói dốc sức bày ra hình tượng Quân Kinh Lan là oán phu bị người vứt bỏ, cảnh tượng vô cùng sinh động trước mặt mọi người.


      Đạm Thai Hoàng lặng lẽ dấu cục gạch vào trong tay áo, vẻ mặt tươi cười tiêu sái qua. "Vương huynh, muội trở về!"

      Lúc đó, Đạm Thai Kích vui quay đầu, nhìn về phía cửa: "Hơn nửa đêm ngủ, lại chạy đâu?" sợ nàng gây chuyện, chỉ sợ nàng bị Sở Trường Ca kia mê hoặc mất!

      Đạm Thai Hoàng cười tủm tỉm tiến lên, khóe mắt bắn ra ánh sáng sắc bén đảo qua nghiệt, cười ngọt ngào : "Chẳng qua là muội nhà xí thôi!"

      Nàng vừa dứt lời, giọng lười biếng mang theo hoài nghi, trong hoài nghi lại mang theo tín nhiệm, trong tín nhiệm lại mang theo u ám, giống như thành công tổng hợp lại các chứng cớ nghi ngờ thê tử mình, lành lạnh vang lên: "Nhà xí? Nhà xí nào? Vì sao bọn hạ nhân tìm được? Làm sao có thể lâu như vậy? Có nhân chứng vật chứng hay ?"

      "Ngao ô! Ngao ô!" Tiểu Tinh Tinh nhanh chóng kêu lên hai tiếng, như hỏi dùm chủ nhân. Cẩn thận nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng nó nghiến răng, trong đôi mắt óng ánh xanh biếc nồng đậm sát ý nhìn Đạm Thai Hoàng -- Dám lừa gạt nó, hại nó bị phạt đứng, cuối cùng còn bị đau thắt lưng! Nữ nhân chết bầm!

      Đạm Thai Hoàng bị hỏi, trán nổi đầy gân xanh, quay đầu lộ vẻ hung ác cười, nghiến răng nghiến lợi : "Mắc mớ gì tới ngươi!" Nam nhân này quả nhiên đầu óc có vấn đề! Chỉ vì làm bẩn nước tắm của , mà cho tới hôm nay còn chưa chịu bỏ qua cho nàng?! Nàng tin tên này đầu óc bị lừa đá nên mới coi trọng nàng, nếu thực chọc giận nàng, nàng cầm cục gạch này đập vào đầu , cho biết vì sao bầu trời luôn có nhiều sao sáng như vậy! Nghĩ nghĩ, trong tay áo nàng giật giật...

      Quân Kinh Lan thấy vậy, đôi mắt híp lại lơ đãng nhìn thoáng qua tay áo rộng thùng thình của nàng, hiển nhiên nhìn thấy dưới nàng tay áo có cất giấu vật thể , khóe mắt dần ra ý cười. Chợt, ngón tay ngọc thon dài sờ sờ bộ lông màu bạc của Tiểu Tinh Tinh, miễn cưỡng : "Là bản thái tử thay vương huynh hỏi!"

      "Vương huynh, huynh rất tò mò về vấn đề vừa hỏi sao?" Đạm Thai Hoàng đen mặt quay đầu nhìn Đạm Thai Kích.

      Đạm Thai Kích nâng tay sờ mũi, ho vài tiếng : " hiếu kỳ!" xong, cũng đánh giá Quân Kinh Lan từ xuống dưới. Nếu tâm thích Hoàng Nhi, hoàn toàn tìm ra lý do; mà nếu là giả, hơn nửa đêm còn chạy tới đây, chẳng lẽ là vì đêm khuya tịch mịch nên khó ngủ? Nhưng bất luận là thế nào, nay cũng quản được, phụ vương còn chưa đáp ứng mối hôn này đâu!

      Nghĩ xong, vài bước ngồi xuống vị trí chủ vị, nâng chung trà lên uống ngụm. Ám chỉ Quân Kinh Lan ngươi có thể trở về rồi!

      Nhưng Quân Kinh Lan lại làm như hoàn toàn biết mình bị đuổi khéo, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đạm Thai Hoàng, thản nhiên : "Vương huynh hiếu kỳ, nhưng bản thái tử hiếu kỳ! Nếu hôm nay công chúa ràng cho bản thái tử, bản thái tử ở lỳ trong này !"

      "Ngao ô!" Tiểu Tinh Tinhcũng vô cùng phối hợp! ràng, tiểu gia cũng !

      "Phụt --" Đạm Thai Kích miệng nước trà văng đầy đất, phun xong bắt đầu ho khan kịch liệt.

      Đạm Thai Hoàng nghiến răng kèn kẹt, vốn còn suy nghĩ có nên gạch đập chết hay , tại cần suy tính gì nữa! Nàng từng bước đến trước mặt Quân Kinh Lan, mở miệng : "Có phải thái tử rất tò mò!"

      Đôi mắt hẹp dài lại lơ đãng nhìn lướt qua tay áo của nàng, ý cười nơi đáy mắt càng đậm. như trước vẫn gật đầu: "Đối với chuyện của thái tử phi, bản thái tử tự nhiên rất tò mò!"

      "Được, vậy để bản công chúa cho ngươi biết!" Nàng vừa , vừa đến trước mặt , vừa tìm thời cơ tốt nhất để ra tay đánh người! "Bản công chúa đường vòng đến nhà xí ở phía tây, cách tẩm cung 800m, nhân chứng vật chứng đều có, về phần vì sao lâu như vậy, là vì bản công chúa vừa vặn -- bị táo bón!"

      Vừa dứt lời -- "rầm!"

      tiếng vang lớn, nghe qua như tiếng sấm nổ!

      Mà cái ghế Quân Kinh Lan mới vừa ngồi, bị chia năm xẻ bảy! Có thể thấy được người cầm cục gạch ra tay rất chi là tàn nhẫn.

      "Công chúa, nàng đây là muốn mưu sát chồng sao?" Đôi mắt mỉm cười, bóng người cao to ôm Tiểu Tinh Tinh đứng sang bên. Nữ nhân này, đúng là biết sợ, nếu chậm bước, quả bị nàng đập trúng! Còn... Táo bón?

      Đạm Thai Hoàng cười lạnh: "Kiến thức của thái tử rộng rãi, chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu thành ngữ nụ cười cất chứa cục gạch sao?"

      Quân Kinh Lan nhíu mày, chợt chậm rãi nở nụ cười. Nụ cười cất chứa cục gạch? phải là nụ cười cất chứa dao găm sao?

      "Hoàng Nhi, được vô lễ!" Đạm Thai Kích mở miệng quát lớn!

      Đạm Thai Hoàng muốn mở miệng. Quân Kinh Lan lại bỗng nhiên : "Vương huynh, đây là chuyện của phu thê chúng ta, hãy để chúng ta tự mình xử lý!"

      Vừa dứt lời, gân xanh giữa trán Đạm Thai Hoàng lần thứ hai nổi lên, tên biết xấu hổ này, phu thê? Ai là phu thê với ! Lửa giận bị kích động đến đỉnh điểm, nàng nhẫn nại ôn nhu mở miệng với Đạm Thai Kích: "Vương huynh, chúng ta trước xử lý chút chuyện!"

      Sau đó là tiếng hét to: "Quân Kinh Lan, ngươi lăn ra đây cho lão nương!"

      Nàng xong, liền xoay người ra ngoài, trận gió to nổi lên phía sau lưng nàng, chỉ thoáng, bầu trời, mặt trăng nháy mắt bị những đám mây đen che kín! Vạt áo đỏ như lửa của nữ tử vung lên, tư thái này, nếu tay nàng là thanh trường kiếm, giống như đến Hoa Sơn luận kiếm! Xem ra, là nàng muốn quyết đấu !

      Đạm Thai Kích nhíu mày nhìn bóng lưng của nàng, còn Quân Kinh Lan lại hòa hoãn cười : "Vương huynh yên tâm, Hoàng Nhi có việc gì!"

      Dứt lời, xoay người bước .

      chưa được mấy bước, chợt nghe thấy phía sau truyện đến giọng tao nhã hoa lệ: "Thái tử Bắc Minh, tuy rằng Hoàng Nhi hồ nháo, nhưng bản tính cũng quá hư hỏng. Nếu nàng có đắc tội với thái tử, bản cung thay nàng nhận lỗi. Nếu thái tử muốn liên minh với Mạc Bắc, cũng cần như vậy, bản cung có thể làm chủ..."

      "Sao vương huynh biết bản thái tử phải tâm?" thanh lười biếng chậm rãi vang lên, khiến người ta thể phân biệt được rốt cục là tâm hay . Tiếng vừa dứt, thân ảnh cao to của chậm rãi rời .

      Mà Đạm Thai Kích chỉ nhìn bóng lưng lâu.

      Thôi thôi. Là tâm hay giả ý, vẫn nên để Hoàng Nhi quyết định , có lẽ lớn tuổi rồi, gần đây bị nha đầu kia huyên náo quả rất đau đầu...

      ...

      Ra khỏi tẩm điện của Đạm Thai Kích, Tiểu Tinh Tinh trong tay Quân Kinh Lan lúc này nhảy vọt ra, miệng sói mở lớn, phát chạy 300m như bay về phía Đạm Thai Hoàng! Đôi mắt trong suốt màu xanh biếc tràn đầy vui sướng vì sắp được báo thù!

      Nhưng mà, lúc nó cách Đạm Thai Hoàng còn khoảng nửa thước, hồng y nữ tử phía trước chợt quay đầu, trong con mắt nồng đậm ý cười vì gian kế thực được, chờ tiểu gia hỏa chính là lúc này! Cánh tay nâng lên, bàn tay vung ra...

      vật thể ràng bay về phía Tiểu Tinh Tinh! Tiểu Tinh Tinh cảm thấy khinh thường, có vật gì có thể ngăn cản đượcTinh gia nó chứ, ngụm ngậm lấy -- "Ngao ô!"

      "Ngao ô!"

      "Ngao ô ô ô --!"

      "Rầm!" tiếng, nó từ giữa trung bi thương rơi xuống đất! Ngoài miệng sói chính là cái bẫy chuột, hai chân trước của nó mặt đất thống khổ cào cào, nước mắt lưng tròng nhìn chủ nhân mình đến gần. Trong lòng mắng to, nữ nhân này đê tiện! Ngao ô, vì sao lại có mùi máu tươi, lẽ nào cái miệng thanh nhã cao quý đẹp trai của nó bị kẹp đến chảy máu? Ô ô, nó thấy máu là choáng a!

      Hai tay Đạm Thai Hoàng vòng trước ngực, khóe môi khinh thường gợi lên, nhìn Tiểu Tinh Tinh, đáy mắt tự chủ lên vẻ đắc ý.

      Quân Kinh Lan đến trước mặt nó, chậm rãi ngồi xuống, đưa tay gỡ cái bãy chuột khỏi miệng nó, lạnh giọng dạy dỗ: " với ngươi bao nhiêu lần rồi, nên khinh địch, hử?"

      "Ngao ~"

      Bẫy chuột được gỡ xuống, Tiểu Tinh Tinh chật vật đứng dậy, hai chân sau đứng mặt đất, chân phải trước chống nạnh, chân trái trước kéo kéo vạt áo Quân Kinh Lan, đôi mắt trợn trừng nhìn Đạm Thai Hoàng, cái đuôi hồ ly dựng thẳng vẫy vẫy, rất đắc ý! Trắng trợn cho đối phương biết, Tinh gia nó là có chỗ dựa, bộ dáng tiêu chuẩn sói ỷ vào người!

      Kết quả, căn bản có người quan tâm nó! Quân Kinh Lan thèm nhìn Tiểu Tinh Tinh, lười biếng khoanh tay, nhìn Đạm Thai Hoàng cười: " gặp Sở Trường Ca?"

      Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, dám tin trừng lớn mắt, ngửa đầu liếc mắt nhìn chủ nhân! Nhưng trong mắt đối phương hoàn toàn có bóng dáng của nó, vì thế nó lại dùng chân phải trước kéo kéo vạt áo đối phương: "Ngao ô!" Chủ nhân, nàng ăn hiếp ta!

      Đạm Thai Hoàng lạnh lùng : " sao, liên quan gì tới ngươi?"

      "Đương nhiên có!" Ý cười bên môi càng đậm, trong mắt dần dần trở nên rét lạnh như tuyết mùa đông.

      Lần nữa Tiểu Tinh Tinh được để ý tới, nó lại dùng lực kéo vạt áo Quân Kinh Lan: "Ngao ô! Ngao ô!" Chủ nhân, nàng bắt nạt ta, ngài thấy sao?

      Đạm Thai Hoàng nhíu mày, hiểu ý .

      Giọng lười biếng lại vang lên lần nữa, trong đêm gió lạnh càng thêm ràng, lại càng mê hoặc lòng người: "Nữ nhân, gia gia ghen tị, ngươi tin ?"

      ===================


      Chúc mừng chính thức sa lưới! hehe! :013::013:
      Dunghyt97, Zenny Ngok, bixu tran10 others thích bài này.

    5. pinky12

      pinky12 New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      5
      ta giật teeeemmmm...^_^
      Diệp Dã thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :