1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 37: Nụ cườu của Cưu Nhi đáng giá ngàn vàng.
      editor: Lưu Nguyệt

      Người cuối cùng chụp được ngũ hoàn đan khiến mọi người rất kinh ngạc.

      phải người của các gia tộc lớn trong Ngự Hải trấn, cũng phải người của Phượng Vũ thành hay thế lực lớn nào ở trấn khác mà là người rất bình thường vốn im lặng ngồi trong góc.

      Mọi người chỉ thấy lấy giấy bút, xoát xoát xoát viết xuống hàng chữ đưa cho chủ quản đấu giá, sau đó dù người khác có đưa giá thế nào đều bị thông báo kém với người thần bí kia.

      Sau khi đấu giá chấm dứt, có người gõ cửa phòng ba người Linh Cưu.

      "Tống đại thiếu, Bách Lý tiểu thư, ta là trong những quản của hội đấu giá lần này, tên là Kha Mặc Tố.”

      Thanh niên tươi cười ôn hòa, sau đó ngoắc tay ra hiệu cho phía sau bưng hộp gỗ đến trước mặt hai người.

      Hộp gỗ mở ra, bên trong là Kim Trản Băng Hoa Tống Tuyết Y mua về cùng với số tiền Linh Cưu bán Mặc Vân Kiếm cùng dao Lưu Nguyệt, đương nhiên là trừ tiền mua đất của Thiên Bảo Hiên.

      buông hộp gỗ sau cung kính lui ra. Lập tức để lộ đôi nam nữ đằng sau, nam xấu hổ quẫn bách ( biết làm sao), nữ lo lắng khẩn trương.

      Hai ngươi này tuổi tác cũng , ước chừng cũng hơn ba mươi, được Kha Mặc Tố dẫn đến:

      “Hai vị này là người bán gỗ đào trăm năm. Bởi vì người cạnh tranh lúc trước đổi ý, đào mộc vẫn được giữ lại. Hai vị này nghe Tống đại thiếu cùng Bách Lý tiểu thư hứng thú với gỗ đào nên muốn đến làm trao đổi với hai vị.”

      Tuy lời Kha Mặc Tố cũng hộ trợ che giấu như vậy, nhưng Linh Cưu vẫn chắc chắn người ra giá cuối cùng là hai người này, nhất là khi nam tử mở miệng mọi việc quá ràng.

      “Tống đại thiếu gia, người thấy thế nào?"

      "Năm trăm lượng."

      Linh Cưu thản nhiên .

      Nam tử nhướn mày, lộ ra biểu tình khó xử , nữ tử bên người ngay lập tức kêu lên:

      “Làm sao có thể năm trăm lượng chứ? Lúc nãy ràng các ngươi ràng ra giá ngàn năm trăm lượng! Đây chính là gỗ đào trăm năm có thể tránh hung, trừ tà ….”

      "Im miệng!"

      Hà Nghiên biết Tống Tuyết Y thích ồn ào.

      Nữ tử bị quát, sợ tới mức mặt trắng bệch, nhưng mặt vẫn tràn đầy cam lòng.

      Linh Cưu mặt mày tươi cười nhưng ánh mắt lạnh bạc chút độ ấm, dầy châm chọc :

      bán thôi .”

      xong, quay đầu dựa vào bả vai Tống Tuyết Y. tức vỗ lên lưng nàng, nhìn hai người nhàn nhạt :

      “Năm trăm lượng phải giá thấp."

      Thái độ nhàn nhạt nhu hòa khiến nữ tử cho rằng thoái nhượng:

      " Sao lại thấp chứ? Các ngươi ràng ra giá đến ngàn năm trăm lượng ! Nhìn thân phận các ngươi cũng phải có tiền , sao lại mọn như vậy?! Ít nhất cũng phải có lòng tý, ngàn bốn trăm lượng cũng được. Nếu chúng ta tìm người khác, ta nhớ còn có người khác cũng thực thích gỗ đào của chúng ta. "

      "Tống Tiểu Bạch."

      Linh Cưu kề sát tai Tống Tuyết Y , giọng đầy tức giận. Đương nhiên phải tức giậnTống Tuyết Y , chính là nàng thích nũ nhân khác ồn ào với Tống Tuyết Y như vậy, chỉ có nàng mới có thể mắng, có thể .

      Người như nàng ta nàng gặp nhiều rồi, chỉ cần ngươi đứng dậy, nàng ta ngoan ngoãn bán cho ngươi. Cho dù bán, nàng cũng chẳng hứng mua.

      Tống Tuyết Y khẽ rên tiếng, lỗ tai nóng lên, hơi nghiêng đầu tránh hơi thở của nàng, sau đó ôm nàng đứng dậy, bàn tay còn vỗ về lưng nàng.

      " có ai tranh giành khúc gỗ đào với Tống gia.”

      Giọng trong trẻo như nước suốt, mát lạnh dễ nghe nhưng lại làm cho cả hai người biến đổi sắc mặt.

      Linh Cưu trừng mắt nhìn, gần đây nàng phát , Tống Tuyết Y cũng phải có khí thế đại thiếu gia, nhưng cũng giống kẻ khác huênh hoang đắc chí mà thái độ luôn ôn hòa nhã nhặn.

      "Ngươi đây là uy hiếp... ưm ưm!"

      Nữ tử vẻ mặt giận dữ vừa muốn tiếng ồn ào, bị nam tử bên cạnh bịt miệng. Nam tử dùng bàn tay còn lại đem gỗ đào đưa cho Hà Nghiên, ngừng :

      “Tống đại thiếu, ngài đại nhân đại lượng, cần chấp nhặt với chúng tiểu nhân. Gỗ đào chúng ta bán cho ngài, năm trăm lượng năm trăm lượng! A!"

      Hóa ra là nữ tử cắn bị thương tay , vừa mở miệng mắng:

      “Sao có thể năm trăm lượng được, bọn họ ràng ra giá ngàn năm trăm lượng! Dù thế nào cũng phải ngàn lượng! Cứ như vậy, ngàn lượng, các ngươi nếu muốn ..."

      Linh Cưu lạnh lùng nhìn nàng ta:

      “Vốn các ngươi nhận được ngàn năm trăm lượng, muốn trách liền tự trách mình lòng tham đủ, nên ở cuối cùng lại ra giá."

      Hai người đồng loạt biến sắc, nữ tử còn định chối:

      “Ngươi cái gì, ta ..."

      "Ngươi câm miệng!"

      Nam nhân hổn hển:

      " Ta đủ rồi, ngươi nên lại ra giá, tại tốt rồi, mất cả nghìn lượng, còn muốn náo loạn ở đây?”

      Nữ tử hai mắt đỏ bừng:

      "Ngươi trách ta? Ta làm vậy là vì ai? Còn phải là vì ngươi, vì đứa ! Thêm chút bạc, ngươi có thể làm chút buôn bán. Ngươi còn trách ta, ta có sai sao?”

      Sắc mặt nam tử phức tạp, vừa áy náy lại bất đắc dĩ còn có tức giận. Thấy Hà Nghiên cầm năm trăm lượng ngân phiếu đưa cho, lập tức cầm lấy rồi lôi kéo nữ tử :

      " thôi, ngươi biết là ai ? Còn dám ở trước mặt khóc lóc om sòm!"

      Thân ảnh hai người đến ngoài cửa, tuy rằng giọng của nữ tử rất nhưng Linh Cưu vẫn nghe thaaysnangf ta dùng giọng điệu khinh bỉ chán ghét :

      phải con ma ốm sắp chết sao?”

      Tay cầm vạt áo Tống Tuyết Y bỗng nắm chặt, trong mắt Linh Cưu lóe lên tia sáng sắc lạnh.

      Bỗng nhiên, chóp mũi ngửi mùi gỗ đào thơm ngát, quay đầu thấy gỗ đào ngay trước mặt, bên cạnh chính là mặt nạ của Tống Tuyệt Y.

      "Nhìn xem, thứ Cưu nhi muốn tới tay , làm sao còn vui?”

      Tống Tuyết Y đầy ý cười .

      Linh Cưu dở khóc dở cười, mặt chút thay đổi :

      "Lại dỗ ta."

      Giọng dụ dỗ tiểu hài tử đáng ghét, khiến nàng cũng ngày càng trở nên ngây thơ rồi.

      "Chỉ cần Cưu nhi cười cười, muốn cái gì, ta đều mang đến cho Cưu nhi."

      Tống Tuyết Y lắc lắc gỗ đào trong tay, lấy cái này làm chứng minh.

      Linh Cưu sâu nhìn Tống Tuyết Y, xuyên thấu qua hai cái lỗ thủng của mặt nạ, nhìn vào đôi mắt ôn nhu như nước của .

      dường như nghe thấy, nếu vậy nàng cũng cần phải .

      "Phốc xuy."

      Nàng nghe lời , bật cười tươi, nhận lấy gỗ hoa đào mà ôm lấy cổ :

      “Ta biết ngươi nhiều tiền, nhưng cũng cần khoe khoang như vậy.”

      Tống Tuyết Y ôm nàng ra khỏi hội đấu giá, Hà Nghiên thu thập hàng hóa cùng ngân phiếu theo sau.

      Hai người lên xe ngựa ngồi xuống.

      Linh Cưu nhắm mắt suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng dịu dàng bên tai:

      “Nếu Cưu nhi bởi vì chuyện của ta mà rầu rĩ vui, ta chẳng biết làm sao.”

      "Hửm?"

      Linh Cưu mở mắt. Khi hai người ở cùng nhau, Tống Tuyết Y thường tháo mặt nạ xuống, lúc này cũng vậy.
      Trong xe ngựa ánh sáng mờ nhạt , làm cho gân xanh rất ràng, khuôn mặt ma mị tuyệt mỹ khiến người ta phải sỡ hãi than:

      “ Lời của nàng ta, ta ta thèm để ý, Cưu nhi cũng cần để ý tránh cho phiền lòng,”

      "Ngươi nghe thấy được."

      Linh Cưu kinh ngạc, sau đó mím môi.

      "Ừ, nếu mỗi lần nghe thấy đều để ý, ta chẳng phải là phiền chết sao?”

      Tống Tuyết Y cười , vuốt ve gương mặt đứng đắn nghiêm túc khuôn mặt nàng. Giống như nặn bột, muốn đen gương mặt nàng xoa nắn thành khuôn mặt cười.

      "Người khác như thế nào ta đều thèm để ý cũng tức giận, chỉ cần phải Cưu nhi là được. "

      Linh Cưu ngơ ngác, sau đó trong lúc thất thần khuôn mặt bị chà đạp thảm. lúc sau vì gương mặt đỏ lên mới hoàn hồn, con ngươi ngập nước nhìn :

      " Ta biết tính tình ngươi rất tốt, ngươi thèm để ý là tốt nhất, đáng, ừ... Yên tâm, ngươi tốt lắm."

      Nghe nàng từng chữ ràng nhưng lời lại lộn xộn đầu đuôi, Tống Tuyết Y lắc đầu bật cười, đôi tay ôm nhóc con càng siết chặt.

      Tiểu Cưu Nhi của ta, nàng làm sao có thể đáng như vậy chứ?

      Nàng hiểu, đây phải ta tính tình tốt, chính là ta chẳng để họ vào mắt thôi.
      Chris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38: Khanh Hàn Lâm tới chơi
      editor: Lưu Nguyệt

      Trong đại viện Tống gia.

      Tôn Cốc Lan hiếm có khi được nhàn hạ ngồi thêu thùa, vừa thuận miệng hỏi Tố La pha trà gần đó.

      “Tuyết Y với Cưu nhi đâu rồi?”

      Tố La thấp giọng trả lời:

      " Họ khu nạn dân ở thành Nam. "

      Tay cầm kim của Tôn Cốc Lan hơi dừng lại, môi đỏ mọng mấp máy nhưng cuối cùng gì, lắc đầu thở dài rồi chuyên tâm thêu hoa.

      Nhìn kỹ phát tấm gấm dưới tay nàng cùng hoa văn thường ngày tống tuyết Y mặc có phong cách giống nhau, như vậy có thể thấy thứ này sau khi thêu xong dùng để làm xiêm y cho .

      Tố La dụng cụ trong tay, hơi ngập ngừng :

      “Phu nhân, nô tỳ cảm thấy, thiếu gia cùng Cưu chủ nhân có thiện tâm như vậy là tốt, tự mình lần hai lần cũng đủ rồi, mọi người đều xem ở trong mắt cũng nhớ ở trong lòng, chuyện sau đó giao cho hạ nhân làm là được, đâu cần thiếu gia tự mình mệt nhọc, nếu thực mệt ..."

      Tôn Cốc Lan cũng ngẩng đầu lên, dùng rang cắn đứt sợi chỉ rồi đổi sợi khác, tiếp tục thuần thục thêu:

      “"Tuyết Y có suy nghĩ của chính mình."

      "Nô tỳ cảm thấy, còn là vì Cưu chủ nhân, nếu là Cưu chủ nhân , thiếu gia cũng . Nếu ... Nô tỳ với Cưu chủ nhân?"

      Tôn Cốc Lan lắc đầu, dừng lại việc trong tay, ánh mắt tràn ngập tình thương của người mẹ, bất đắc dĩ cùng cưng chiều:

      "Đứa Tuyết Y này thoạt nhìn đối chuyện gì đều sao cả, có chút hứng thú, tính tình lại quật cường, ngươi xem có chuyện gì muốn làm mà người khác khuyên được đây?”

      "Vậy..."

      Tố La nghĩ cũng đúng vậy, nhưng vẫn còn do dự:

      “Nhưng cứ mặc thiếu gia như vậy có thể có hại với thân thể người hay ?”

      Ánh mắt Tôn Cốc Lan lóe lên, trong đầu bỗng nhiên lên hình ảnh tiểu nữ hài cao ngạo lại quật cường kiên định hứa hẹn. ràng thân mình bé như vậy nhưng lại khiến người ta tự giác tin tưởng.

      " có việc gì, nếu thân thể Tuyết Y thực có gì tốt, cần ngươi cùng ta , Tiểu Cưu nhi là người đầu tiên trông coi Tuyết Y."

      Tố La kinh ngạc mở mắt. nha đầu bảy tuổi sao lại được phu nhân tin tưởng như vậy?

      Kỳ chính Tôn Cốc Lan cũng biết tại sao chính mình lại tin tưởng như vậy, đành nghĩ rằng dù sao cũng ngăn được, chẳng thà tin bọn họ.

      Khe khẽ cười, nàng lại :

      "Huống chi, ta thấy thân thể Tuyết Y gần đây tốt hơn ít, cũng còn đạm mạc vô tình như trước, cười cũng nhiều hơn. như vậy mới giống đứa bình thường, ta thấy cũng vui mừng.

      "Phu nhân phải."

      Tố La nhớ lại bộ dáng Tống Tuyết Y mấy ngày nay, thể thừa nhận, thiếu gia có sức sống hơn trước nhiều.

      Nạn dân ở thành Nam cũng phải là người của Ngự Hải trấn, mà là các thôn dân xung quanh Ngự Hải trấn gặp phải thiên tai. Tổng số cũng hơn ngàn người, họ tụ tập với nhau xây dựng thành khu nạn dân ở thành Nam.

      Lúc này chỗ này còn vắng lặng bẩn thỉu như trước mà vô cùng vui sướng nhộn nhịp.

      Mỗi người trưởng thành đều làm việc trong khả năng của mình, chuyển gỗ, vật liệu ai ai cũng vui vẻ đến xây dựng trường học. Bọn họ làm như vậy chỉ để nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng trường học mà còn có thể nhận được tiền công bình thường cùng thức ăn hằng ngày.

      "Thùng thùng thùng"

      Tiếng chiêng vang lên, mọi người đều bỏ xuỗng công việc làm, dựa theo quy củ xếp hàng lĩnh cơm.

      Nơi phát cơm có vài nam nhân cường tráng đứng đó, nhưng khiến người ta chú ý nhất là , phải là tiểu nha đầu đứng ghế cùng với thiếu niên mực che chở bên cạnh nàng.

      đem từng phần cơm thơm ngào ngạt đơm xong chia cho mỗi người, đồng thời tặng kèm nụ cười sạch tươi mát khiến mỗi người khỏi cảm thấy cảm động cùng ấm áp, cho dù kẻ bản tính hung thần ác sát làm ít việc xấu cũng tươi cười hàm hậu, an phận vô cùng, muốn lộ ra bản tính hung ác trước mặt .

      Sau khoảng canh giờ (2 tiếng), Linh Cưu mới rời khỏi vị trí phát cơm, được Tống Tuyết Y ôm đến nơi dựng trại tạm thời.

      " vui vẻ?"

      Tống Tuyết Y đặt nàng giường mềm mại, giúp nàng vuốt ve hai bắp tay nho của nàng, cùng với mười đầu ngón tay non mềm. (Nguyệt: Ách, sao ta cứ thấy Y Y ăn đậu hũ Cưu Cưu nhỉ? :3)

      " Vui vẻ"

      Linh Cưu vứt bỏ bộ dáng chăm chỉ phát cơm vừa rồi, cả người như xương nằm xuống lớp đệm mềm mại, ánh mắt lấp lánh lóe sáng.

      Có lẽ người cảm kích đáng gì, nhưng hơn ngàn người lại khác, nàng có thể cảm nhận được thân thể mình nóng lên, bình chướng cao nhất của sinh linh cảnh dần buông lỏng, nàng có tin tưởng, trước tháng ba năm sau nhất định có thể đột phá tụ tiên cảnh, đến lúc đó chỉ có nắm chắc tham gia thiên kiêu hội mà chứng bệnh của Tống Tuyết Y càng thêm có hiểu biết.

      Nghĩ đến điều này, Linh Cưu híp mắt nhìn thiếu niên yên tĩnh ngồi bên người mình, ôn nhu giúp nàng xoa bóp tay.

      Nhìn nhìn…bất giác nhìn đến ngây người, cho đến tận khi đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt át, hơi đau.

      "Ngao."

      Linh Cưu khẽ kêu lên, mắt trợn tròn:

      “Ngươi đói bụng?"

      Vừa xong, mặt nàng chợt 囧, gì nhìn hung thủ cắn đầu ngón tay út của nàng trước mặt:

      "Đói bụng cũng thể ăn thịt tươi."

      Mặt nạ của Tống Tuyết Y được lấy xuống , lúc này đôi mắt hơi khép, đáy mắt đầy ý cười mềm , cùng với chút vô tội, rang nanh tiếp tục tại đầu ngón út của nàng khẽ cắn lần nữa mới buông ra, nhìn đầu ngón tay hồng hồng :

      " có hương vị, nhưng cũng rất mềm."

      Linh Cưu gì, câm nín nhìn trời:

      " Vì chứng minh điều này, ngươi cắn ta?”

      "Nhìn rất muốn cắn thử xem."

      Giọng điệu Tống Tuyết Y vẫn nhàng thản nhiên, cầm tay giúp nàng lau ngón tay, ánh mắt ròi khuôn mặt nàng.

      ràng ánh mắt ôn nhu có chút áp bách nào lại khiến Linh Cưu có cảm giác ngứa ngáy tê dại, tựa như mặt mình bỗng chống biến thành chiếc bánh bao mnon mềm, tùy thời đều bị gặm cái. (Nguyệt: há há chết cười :)) )

      “Tống Tiểu Bạch, ngươi như vậy là đúng ."

      Nàng nghiêm túc giáo huấn.

      Ánh mắt Tống Tuyết Y dừng lại ở đôi môi đỏ hồng, mềm mại của nàng hai giây, thất thần gật đầu. Môi của Cưu nhi còn xinh đẹp hơn đóa hoa, hẳn là cũng thực mềm, ngày ngày ăn điểm tâm ngọt, có phải cũng có vị ngọt hay nha? ( :)) )

      "..."

      rốt cuộc có nghe hay ? Linh Cưu đảo mắt xem thường. Nàng ngáp dài, tay sờ soạng bên cạnh.

      Tống Tuyết Y nhanh chóng đem gối mềm giường bỏ sang chỗ khác, cần tay nàng để lên đầu vai mình, tay dùng lực nâng đỡ mông nàng chớp mắt ôm nàng vào trong ngực, điều chỉnh tư thế cho nhóc con thoải mái, :

      "Nghỉ ngơi ."

      "..."

      Thân ái, ngươi là quá săn sóc rồi! Làm cho người ta ngượng ngùng cự tuyệt a!

      Linh Cưu mấp máy miệng, giống như lợn chết sợ nước sôi vùi đầu vào trong lòng , nhắm mắt ngủ.

      Tống Tuyết Y cầm mặt nạ đội lên, đem sổ sách bàn cầm lên xem, tay khác vỗ về Linh Cưu dỗ nàng ngủ.

      Thời gian yên tĩnh, chậm rãi trôi qua, cho đến khi thanh của Hà Nghiên vang lên bên ngoài.

      "Thiếu gia, người của Khanh gia đến ."

      Phản ứng đầu tiên của Tống Tuyết Y là xem động tĩnh của nhóc con trong lòng, thấy nàng giống như ngủ xay, nghe thấy gì mới nhàng :

      “Đuổi .”

      Bên ngoài còn thanh , hẳn là Hà Nghiên nghe lệnh làm việc . Chẳng qua tình dường như thuận lợi như vậy, trong chốc lát, bên ngoài truyền đến chuỗi tiếng cười sang sảng:

      "Tống hiền chất, chỗ này của ngươi cũng là nhộn nhịp, náo nhiệt!”

      Rèm che cửa trại bị xốc lên, Khanh Hàn Lâm bước vào, ánh mắt đầu tiên đảo qua vòng người Tống Tuyết Y, dừng ở người Linh Cưu vài giây rồi ung dung mỉm cười nhìn lại Tống Tuyết Y.
      Chris thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39: Ngươi còn chưa đủ tư cách.
      Editor: Lưu Nguyệt

      Hà Nghiên sau Khanh Hàn Lâm, sắc mặt lạnh như băng, lúc nhìn về phía Tống Tuyết Y đầy hổ thẹn, khom người hành lễ vì làm việc thất trách. Nàng cũng chuẩn bị làm theo lời Tống Tuyết Y khéo đuổi , nhưng ai biết Khanh Hàn Lâm đợi nàng chuyện đến, bước vào lều trại.

      Khanh Hàn Lâm giống như nhận ra khí khác thường, tùy ý ngồi đối diện Tống Tuyết Y.

      nay trong Ngự Hải trấn ai cũng đều biết Tống hiền chất thiện tâm, túc trí. Quả lên tiếng thôi, lên tiếng lập tức nổi tiếng, khiến đám trưởng bối chúng ta cũng cảm thấy bằng.”

      Toàn lời vô nghĩa.

      "Ngô."

      Linh Cưu khẽ kêu tiếng giống như vừa tỉnh lại, từ trong lòng Tống Tuyết Y thò đầu ra, híp mắt nhìn Khanh Hàn Lâm.

      Con ngươi mông lung trong suốt khiến người ta nhìn thấy khỏi thấy trong lòng mềm mại, Khanh Hàn Lâm kinh ngạc nhìn Linh Cưu. Nha đầu kia thay đổi rất lớn, ăn mặc tỉ mỉ sau cũng mang bộ dáng tiểu thư khuê các, bộ dạng đáng như vậy được người sủng ái cũng có gì lạ.

      "Khanh lão gia."

      Ở sau mặt nạ, Tống Tuyết Y khẽ cau mày, thích ánh mắt Khanh Hàn Lâm nhìn Cưu nhi.

      "Ngươi chắc hẳn cũng phải đến chỉ để khen ngợi ta?”

      thanh mềm nhạ hòa nhã, lời quá mức trực tiếp dù khiến người ta xấu hổ nhưng lại thể trách cứ. Giống như Khanh Hàn Lâm lúc này dù bị toạc ra mục đích đến nhưng cũng chỉ cười nhạt, hề tức giận.

      "Ha ha, kỳ ta tới nơi này, vẫn là muốn chuyện hợp tác làm ắn giữa hai nhà.”

      Tống Tuyết Y vuốt cằm:

      "Khanh lão gia muốn hỏi vì sao ta muốn ngưng hẳn việc hợp tác giữa hai nhà, chọn nhà khác?”

      "Tống hiền chất sảng khoái."

      Khanh Hàn Lâm cười to.

      "Ta biết sản nghiệp ở phố Nam Phong do Tống hiền chất quản lý, mọi việc làm ăn cũng do Tống hiền chất quyết định. Có điều biết vì sao Tống hiền chất vừa nắm quyền quản lý cắt đứt làm ăn với khanh gia? Là có ai đó linh tinh hay có chỗ nào biết? Lần này ta tự mình tới đây muốn Tống hiền chất cho câu trả lời thỏa đáng.”

      Linh Cưu nghe lời này của Khanh Hàn Lâm cảm thấy bề ngoài giống như thiện người am hiểu ý nhưng thực chất bên trong ràng cậy già lên mặt, lấy thân phận trưởng bối áp người khác. Trong lời hoàn toàn hề cân nhắc đến hàng hóa Khanh gia có sai sót gì , chỉ Tống Tuyết Y làm việc ràng. Hơn nữa cố ý nhấn mạnh “tự mình đến đây”, giống như nhắc nhở tống Tuyết y đích thân đến là cho (Tống Tuyết Y) mặt mũi vậy.

      "Khanh lão gia nghĩ sai rồi."

      Giọng Tống Tuyết Y vần ôn hòa như trước:

      “Ta cẩn thận so sánh, hàng hóa nhà khác chất lượng tốt hơn Khanh gia, giá cả cũng hợp lý hơn, bởi vậy ta mới có thể chọn nhà khác.”

      "Phì…”

      Linh Cưu bật cười. Quả vô cùng trực tiếp nha.

      Tống Tuyết Y vừa nghe thấy nàng cười, trong mắt cũng lên ý cười.

      Chỉ có sắc mặt Khanh Hàn Lâm lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đen kịt .

      "Tống hiền chất biết so sánh sao? Đừng để bị kẻ có ý đồ lừa gạt, ta nghĩ Tống hiền chất vẫn nên học hỏi Trưởng bối tốt hơn, tránh làm hỏng việc.”

      Tống Tuyết Y : "Khanh lão gia yên tâm, ta đều có cân nhắc."

      Khanh Hàn Lâm nhẫn được tức giận :

      cái khác, chỉ bằng giao tình nhiều năm hợp tác giữa hai nhà chúng ta, Tống hiền chất thay đổi liền thay đổi, như vậy có phải rất thỏa đáng?”

      " Giao tình giữa thương nhân với nhau là từ lợi ích mà thành, nếu nhà khác có thể cho ta nhiều lợi ích hơn Khạnh gia, ta đương nhiên lựa chọn bọn họ.”

      Tống Tuyết Y rất tự nhiên dùng giọng ôn hòa, nhã nhặn xong lời tràn đầy lợi ích lạnh lùng.

      Khanh Hàn Lâm ngờ Tống Tuyết Y mềm rắn đều ăn như vậy. là Tống đại thiếu đồn đãi thân thể yếu đuối nhiều bệnh tật sao? Lời đồn quả chín phần là giả thể tin.

      nhìn về phía Linh Cưu trong ngực Tống Tuyết Y, bỗng nhiên cười :

      "Tiểu Cưu nhi, còn nhớ phụ thân sao?"

      Người bên ngoài biết thân phận Linh Cưu, tin Tống Tuyết Y biết.

      Khanh Hàn Lâm phải chưa từng nghĩ xúi giục Linh Cưu với Tống Tuyết Y, nhưng lại nghĩ nhóc con biết cái gì. nhớ rằng tuy bọn họ trước đây có chút mâu thuẫn nhưng chỉ cần tỏ ra bộ dáng người cha hiền từ đối tốt với nàng chút, nàng cảm động vô cùng, ngoan ngoãn nghe lời, lần này cũng ngoại lệ.

      nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, nếu Tống Tuyết Y thích nha đầu này như vậy, nàng vài lời hẳn cũng có tác dụng.

      Linh Cưu làm sao có thể nhìn ra ý đồ của , nàng còn có tìm đến , lại tự đưa lên cửa.

      "Phụ thân?"

      Biểu tình nghi hoặc chút sơ hở.

      Khanh Hàn Lâm mỉm cười từ ái:

      "Đúng vậy, mới đoạn thời gian gặp, Tiểu Cưu nhi thoạt nhìn sống rất tốt, phụ thân cũng có thể yên tâm ."

      Linh Cưu chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn Khanh Hàn Lâm tràn ngập đồng tình cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nghiêng đầu thầm bên tai Tống Tuyết Y.

      "Khanh lão gia đáng thương, mới lớn như vậy mắc bệnh đãng trí của người già, ràng ta họ Bách Lý, họ khanh, làm sao có thể là phụ thân ta đâu?"

      Khanh Hàn Lâm lần đầu tiên thống hận thích giác của mình sao tốt như vậy, đem lời của nàng nghe rành mạch sót chút nào.

      "Có lẽ là bởi vì Khanh lão gia có cái tiểu nữ nhi vừa vặn cùng tên với Cưu nhi ."

      Tống Tuyết Y tự nhiên cùng Linh Cưu diễn trò, giọng mềm bao dung.

      Linh Cưu giống như có chút suy nghĩ gật đầu.

      "Khanh lão gia cùng Khanh Linh Thước hổ là cha con ruột, trọng tình nghĩa giống nhau như đúc, đều nhận nhầm ta nha.”

      "..."

      ràng giọng trẻ con vô cùng ngọt ngào, bề ngoài cũng là khen ngợi nhưng Khanh Hàn lâm lại cảm thấy bên trong chứa khinh bỉ, trào phúng khiến da mặt khỏi co giật.

      "Tống hiền chất!"

      Khanh Hàn Lâm bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên:

      “Ta đem Tiểu Cưu nhi giao cho ngươi là nể mặt giao tình giữa hai nhà, lại biết ngươi làm ra loại chuyện này! Ngươi rốt cuộc cho Cưu nhi ăn thuốc gì khiến nàng ngay cả cha ruột cũng nhận ra.”

      là khả năng diễn trò của Linh Cưu rất thành công , hơn nữa tuổi của nàng còn rất , rất có tính lừa gạt khiến Khanh Hàn Lâm nghĩ nát óc cũng đoán được tất cả đều là của nàng ngụy trang, còn cho rằng nàng nhớ nổi thân phận của mình là do Tống Tuyết Y cho nàng uống thuốc mất trí nhớ hoặc giở trò gì đó.

      Bộ dạng người ch này đóng tồi. Trong mắt Linh Cưu trở nên lạnh lẽo, nàng ghét nhất là tình thân dối trs này. Liếc mắt cái nhìn thấy bàn có bình trà, vươn tay cầm lấy ném về phía Khanh Hàn Lâm.

      Hành động này xảy ra quá bất ngờ, Khanh hàn lâm muốn tránh cũng tránh kịp, bị ném trúng mũi, khắp người đều là nước trà.

      May mắn là nước trà pha lúc nên còn nóng.

      Khanh Hàn Lâm trừng mắt to, hung thần ác sát nhìn chằm chằm Linh Cưu.

      Gương mặt Linh Cưu đày quật cường, yếu thế :

      " cho phép ngươi bắt nạt Tuyết Y ca ca!"

      "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bắt nạt !"

      Sắc mặt Khanh Hàn Lâm dữ tợn, giống như xong muốn ra tay.

      Hà Nghiên cảnh giác buộc chặt thân hình, chuẩn bị tùy thời ứng phó.

      "Hai con mắt!"

      Linh Cưu còn sợ khiến người tức chết, trừng mắt nhìn .

      Khanh Hàn Lâm: "..."

      "Khanh lão gia, nếu có việc gì khác, mời ngài trở về thôi."

      Tống Tuyết Y ra lệnh đuổi khách.

      "Chuyện làm ăn…”

      tình phát triển hoàn toàn khác xa suy nghĩ của Khanh Hàn Lâm khiến vô cùng nghẹn khuất.

      Tống Tuyết Y lạnh nhạt :

      "Chuyện này ta quyết định rồi."

      "Tống hiền chất muốn khư khư cố chấp như vậy? Phải biết rằng nghe lời trưởng bối, chịu thiệt ở trước mắt!"

      "Khanh lão gia."

      Tống Tuyết Y hơi ngẩng đầu, mặt nạt trắng chằng chịt hoa văn quỷ mị che biểu tình của nưng lại che được giọng mỏng , lạnh lùng:

      "Bằng thân phận dứng đầu Khanh gia của ngươi còn chưa đủ tư cách giáo huấn ta, ngươi muốn chọc giận ta?”

      Sắc mặt Khanh Hàn Lâm lập tức đen như đít nồi.

      Chương 40: Tống nhị thiếu gia trở về
      Editor: Chibinguyen1412
      Beta: Lưu Nguyệt

      Khanh Hàn Lâm khi đến tiêu sái, đến khi chạy về tiêu điều.

      Khi Linh Cưu ngẩn người suy nghĩ, bên tai chợt nghe được tiếng thiếu niên cười khẽ:

      “ Ta nghe thấy Cưu nhi gọi Tuyết Y ca ca.”

      >O<, ngươi nhìn ra đó là chiến thuật hy sinh sao?!

      “ Ngươi muốn đối phó Khanh gia?”

      Nàng đành sang chuyện khác. Tống Tuyết Y lên tiếng cam chịu thừa nhận khiến Linh Cưu khó hiểu:

      đúng nha, ngươi phải là người có dã tâm lớn như vậy mới đúng.”

      “Như vậy mà nàng cũng dám .”

      Tống Tuyết Y bật cười, nhóc con ở trước mặt cả gan làm loạn, thẳng thắn lại càng vui vẻ. Điều này chứng minh nhóc con đối với còn phòng bị, cũng ngày càng tín nhiệm .

      “Cưu nhi, ta có dã tâm.”

      “Có dã tâm có dã tâm .”

      Linh Cưu nghiêm túc nhìn , bỗng nhiên nàng nhớ đến lời vói Tôn Cốc Lan ở Lan Uyển.

      làm như vậy chẳng lẽ đều là vì nàng? Mặc dù cách lớp mặt nạ quỷ dị, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ôn nhu vô tận, trái tim đập mạnh lại dám tìm tòi nghiên cứu quá sâu. Bất luận có phải vì nàng hay , nhưng nếu là vì nàng càng nên quý mạng sống của bản thân.

      “Đúng lúc ta cũng nhìn Khanh gia thuận mắt, ta giúp ngươi.”

      Khi nàng cố ý nhấn mạnh “đúng lúc”, cho thấy nàng phải cố ý giúp mà chỉ là tiện tay.

      Tống Tuyết Y vuốt mái tóc mềm mại của nàng:

      “ Vậy tại Cưu nhi giúp ta chuyện .”

      .”

      Linh Cưu thực hào khí đáp.

      Tống Tuyết Y vốn tính chính nhưng vừa thấy nhóc con ngẩng đầu, mặt là bộ dáng: tráng sĩ ra trận ngại hi sainh, nháy mắt có cảm giác bị cái gì đó bắn trúng. lại biết, loại cảm giác này tên là “Manh sát”! (Nguyệt: “manh sát” là từ ngữ giới trẻ TQ hay dùng, về cảm giác bị thu hút bởi cái gì đó quá đáng .)

      Cảm giác điện gật trong nháy mắt khiến vô thức vươn bàn tay ngọc đặt lên cánh môi hồng nhuận của nhóc con:

      “Miệng Cưu nhi cũng cho ta nếm thử hương vị .”

      “…”
      (O) là nàng vừa mới nghe lầm phải ? Vừa mới nghe lầm phải ? Là vừa mới nghe lầm !

      Tống Tuyết Y hoàn hồn, ngón tay cứng đờ, khuôn mặt bị mặt nạ che lại nhìn thấy biểu cảm, nhưng hai lỗ tai đỏ rực như có thể bốc hơi nước.

      chậm rãi thu hồi ngón tay, động tác thong thả, nếu chỉ nhìn cách đơn thuần thực nhìn ra chút khác thường:

      “ Môi Cưu nhi thoạt nhìn mềm, ta thấy giống như cánh hoa, biết có ngọt hay .”

      “…”
      (O) ta kháo, đừng giải thích, thực cần! Càng giải thích càng băng phôi a! Tính cách hoa hoa công tử lời ngon tiếng ngọt thực thích hợp với ngươi đâu ~!

      Tống Tuyết Y giống như cũng phát điểm này, phần lộ duy nhất bên ngoài là hai lỗ tai đỏ rực như máu.

      Hai người lâm vào trận trầm mặc, Hà Nghiên ở bên còn chưa có rời sớm hóa đá trong gió.

      “Cưu nhi mệt nhọc sao?”

      Con ngươi Tống Tuyết Y tự do nhìn.

      “A…” Tay trái xoa tay phải! Đúng vậy, ngủ là cách tốt nhất giải quyết tình:

      “ Buồn ngủ!” . Giọng vô cùng dứt khoát.

      Nhóc con trong lòng vừa xong liền vùi đầu nhắm mắt ngủ.

      Tống Tuyết Y nhìn thấy vậy còn khẩn trương , thấp giọng bật cười.

      Cười cái lông ý!

      “Sau khi Cưu nhi tình ngủ giúp ta viết tờ danh sách .”

      Đây mới là chính muốn ngay từ đầu.

      Linh Cưu rối rắm rối rắm lại vẫn là than thở lên tiếng:

      “ Danh sách gì?”

      “Những người của Khanh gia làm cho Linh Cưu vui, vô luận là tiểu thư hay là hạ nhân.”

      “…”

      Có người giúp chính mình hả giận, mặc dù có điểm kỳ lạ được tự nhiên, nhưng cảm giác quả rất tốt.

      Lỗ tai Linh Cưu run lên, lời tiếp tục vùi đầu giả chết, đúng, là giả ngủ.

      tháng sau, trường học dành cho nạn dân được xây dựng xong, nhóm nạn dân kiên trì gọi là Tuyết Cưu học viện. Hiệu trưởng học viện là danh sư từ Thanh Sơn học viện ra, nghe nhất thời cao hứng có lòng hướng thiện liền chủ động xin giết giặc, nhưng chân tướng có phải như vậy có mấy người biết.

      Giải quyết xong chuyện trường học, Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y dần dần rãnh rỗi chút, lại bắt đầu mỗi ngày đến trường, làm việc, luyện công.

      Cứ như vậy mà yên tĩnh trôi qua hơn tháng, Trung thu tới gần, Tống gia nghênh đón chuyện lớn – Tống gia nhị thiếu gia Tống Thu Hiên trở lại.

      Sau khi trở về theo tin tức truyền ra, toàn bộ Tống gia cơ hồ đều bàn luận về vị nhị thiếu gia này, Linh Cưu biết được Tống Thu Hiên chỉ sinh sau Tống Tuyết Y chậm canh giờ, từ liền biểu tiểu thần đồng, chín tuổi liền đạt tới võ giả tầng thứ ba, làm cho người nhà Tống tổ ở Tố Tuyết thành nhìn trúng.

      chuyến gần gần năm năm, đến khi trở lại khiến Tống gia cùng toàn bộ Ngự Hải trận đều náo nhiệt phen.

      Linh Cưu vốn tưởng rằng chuyện này cùng chính mình, Tống Tuyết Y có quan hệ gì nhiều, nhưng sau đó nàng cũng thấy được mọi chuyện đơn giản như vậy. Tống Lưu Giác khí diễm kiêu ngạo, bên Tống tam thiếu gia khí thế như mặt trời ban trưa, hạ nhân Tống gia cùng với đệ tử học viện Thanh Vân thỉnh thoảng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Tuyết Y.

      “Đoạt quyền hay là tranh tài? Của Tống Tiểu Bạch chính là của , ai cũng đừng mong cướp.”

      Tâm lý bao che khuyết điểm của Linh Cưu ngày càng tăng trưởng.

      Trước Trung thu ngày, Lich Cưu rốt cục cũng gặp được người làm Ngự Hải Trấn ồn ào huyên náo – Tống gia nhị thiếu, Tống Thu Hiên.

      Khi trở về phô trương lớn nhưng cũng được rất nhiều người chú ý.

      Giữa trưa, Linh Cưu vừa đượcTống Tuyết Y ôm vào cửa đại viện tống gia bao lâu, xa xa chợt nghe tiếng nô bộc kích động thét chói tai:

      “ Nhị thiếu gia trở về, nhị thiếu gia trở lại! Con sói cao lớn, chim ưng mạnh mẽ nha!”

      Tiểu tử, ngươi xác định mình là nam nhân mà phải sắc nữ đần độn sao?”

      Linh Cưu bị tiếng hét này làm ồn, đành mở mắt ra khinh bỉ trận, nhưng vừa mở mắt ra nhìn thấy hình ảnh làm nàng chói mắt, chợt cảm thấy kẻ vừa bị nàng khinh bỉ kia đáng cỡ nào nha!

      Kẻ trước mắt này mới phong cách, trang phục X, đề cao lên cấp bậc!

      Con sói cao lớn uy mãnh màu xanh thong thả về phía này, vẻ mặt hung thần ác sát thỉnh thoảng thở dốc. Càng khiến người ta chú ý là thiếu niên áo lam ngồi lưng nó.Thiếu niên diện mạo tuấn tú nhưng che được ánh mắt lạnh lùng, mày kiếm xếch lên như đao như kiếm, hai mắt lấp lánh sáng ngời, đầu tóc đen rối tung sau đầu, khóe miệng kiêu ngạo giương lên.

      !”

      kêu kéo dài, mọi người thấy con chim ưng lượn vòng giữa trung rồi đậu đầu vai thiếu niên nam tử, ánh mắt lợi hại cao ngạo nhìn quét qua mọi người trước mắt.

      “Hiên nhi!”

      Tam gia Tống Thăng Vân là người đầu tiên kích động kêu to.

      “Đại ca.”

      Tiếp theo là tiếng kêu của Tống Lưu Giác, Linh Cưu lại cảm giác được tầm mắt của có dừng ở người Tống Thu Hiên, mà dừng lại chỗ nàng, liếc mắt chống đối cái rồi dời , giống như dự kiến phát trong ánh mắt Tống Lưu Giác dào dạt đắc ý cùng có ý tốt.

      Linh Cưu hướng nghiêng đầu cười xán lạn như hoa tươi tắm nắng mặt trời.

      Vẻ mặt Tống Lưu Giác ngẩn ra.

      Linh Cưu cười đến càng thuần khiết – tiểu tử, ngươi tốt nhất cần hành động thiếu suy nghĩ, nếu tỷ làm cho ngươi biết rất nhiều chuyện “tuyệt vời”.

      Vô luận Tống Lưu Giác có tiếp thu tin tức trong tươi cười của nàng hay Linh Cưu đều thu hồi tầm mắt, yên lặng nhìn về phía Tống Thu Hiên.

      Hơi thở người có điểm kỳ quái!

      Đêm đó, Tống gia vì Tống Thu Hiên bày yến tiệc, gia yến long trọng chẳng khác là bao so với tiệc sinh nhật.

      “ Tuyết Y, nghe ngươi được Triệu tiên sinh của học viện Thanh Vân nhận làm nhập môn đệ tử, thực chúc mừng.”

      Tống Thu Hiên kính trưởng bối xong rồi, người kính tiếp theo chính là Tống Tuyết Y.

      ràng là đường đệ của Tống Tuyết Y nhưng gọi Tống Tuyết Y là ca ca mà hô thẳng tên cách tự nhiên, bàn tiệc ngoại trừ Tôn Cốc Lan biến sắc người khác giống như đều chú ý đến, ngay cả Tống gia lão phu nhân cũng có giáo huấn xem như ngầm đồng ý.

      Linh Cưu nâng mắt nhìn Tống Thu Hiên.

      cùng Tống Tiểu Bạch cùng tuổi, nhưng dáng người vạm vỡ hơn nhiều. Dinh dưỡng quá mức! Thoạt nhìn giống như thanh thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nội tiết tố mất cân đối, thời kỳ trưởng thành phản nghịch, tâm lý ổn định, dì cả phu đến nhà, người biết quả đều cho rằng là ca ca. (Nguyệt: “dì cả phu”, giống như chị em chúng ta mỗi tháng có vài ngày “dì cả mẹ” đến thăm, nữa thế giới kia mỗi tháng cũng có vài ngày tâm lý táo bạo ổn định nhé, mấy ngày đó được cư dân mạn TQ gọi là “dì cả phu” đến thăm, hớ hớ, Nguyệt còn thấy quảng cáo BVS cho nam đó, ha ha )

      Linh Cưu nhìn bề ngoài, bắt đầu đánh giá Tống Thu Hiên, đừng tưởng rằng ánh mắt nàng mù hoặc là thưởng thức có vấn đề mới đem thanh thiếu niên hiếm có xem thành rác rưởi. Ai bảo nàng vốn thiên vị, chỉ bằng dã tâm hề che giấu của Tống Thu Hiên, cùng với việc coi rẻ Tống Tuyết Y, xem tồn tại của là up hiếp đều khiến Linh Cưu nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

      lâu tùy hứng phát tiết nếu biến lớn phải làm sao đây?!”

      Linh Cưu nhìn chằm chằm vào Tống Thu Hiên, vẻ mặt còn thực vô tà thào.
      Chrisemilia thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 41: Dã tâm của Tống Thu Hiên

      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      Tống Tuyết Y nâng mặt nạ lên , lộ ra nửa khuôn mặt , uống vào ly rượu .

      “ Triệu tiên sinh là người tài nổi danh xa gần, người có thể lọt vào mắt của có mấy ai , Tuyết Y cần phải quý trọng tốt đó . ”

      Tống Thu Hiên lại rót đầy ly rượu , hướng Tống Tuyết Y kính rượu .

      “ Có lão sư là Triệu tiên sinh , bệnh của Tuyết Y cũng càng có khả năng chữa khỏi . ”

      “ Thu Hiên , đại ca ngươi uống được rượu . ”

      Tôn Cốc Lan cất giọng dịu dàng chen ngang.

      Tống Thăng Vân cười :

      “ Đại tẩu , Hiên nhi năm năm mới trở về , thấy huynh đệ khỏi vui mừng , bất quá là mấy ly rượu nước mà thôi , có thể xảy ra chuyện gì đây? ”

      “ Tam đệ đúng. ”

      Tống Quy Sinh cười nhìn về phía Tống Tuyết Y .

      “ Tuyết Y , ngươi chẳng lẽ chút mặt mũi này cũng cho Thu Hiên ? ”

      Tôn Cốc Lan mặt đổi sắc , nhưng ánh mắt lạnh như băng .

      “ A …… coi đầu óc ta này . ”

      Tống Thu Hiên để ly rượu xuống , mặt cười nhìn về phía Tống lão phu nhân .

      “ Bà nội , xem ra Tuyết Y cũng chuyển biến tốt như trong thư, , ngay cả uống cùng ta vài ly rượu cũng được . ”

      Tống lão phu nhân mặt lạnh nhạt với Tuyết Y:

      “ Tuyết Y , gia quy lễ nghĩa của ngươi đâu hết rồi ? ” (Nguyệt: Đập bàn, cái gì lễ nghĩa, gia quy, bà già này quá thiên vị mà!!!!!!!!!!!!!!)

      “ Thu Hiên đường chạy xe mệt nhọc , tối nay nên uống quá nhiều rượu mới phải . ”

      Tống Tuyết Y nhàn nhạt , ngón tay nắm mép mặt nạ , vốn định kéo mặt nạ xuống, nhưng vì Tống Thu Hiên dây dưa mà dừng lại .

      “ Ha ha , điểm này Tuyết Y có thể yên tâm , thân thể của ta rất tốt , dù là mấy đêm ngủ cũng chẳng sao. ”

      Tống Thu Hiên cười lớn, bưng ly rượu lên mời Tống Tuyết Y .

      Tống Tuyết Y trầm mặc hồi lâu .

      “ Ngươi có nhã hứng , ta liền uống với ngươi. ”

      rồi chậm rãi gỡ mặt nạ xuống trong. Mọi người trong chớp mắt im lặng.


      Trong ánh đèn sáng rực, gương mặt của dị mà quỷ mị. Chợt vang lên thanh của vật gì đó rơi xuống đất, tỳ nữ sợ hãi quỳ xuống đất .

      xuống . ”

      Tôn Cốc Lan quát lạnh. Tỳ nữ vội vàng lui ra ngoài .


      Tống Tuyết Y giống như có chút cảm giác , bưng lên ly rượu trước mặt định uống. Bỗng bàn tay bé trắng noãn ngăn tay lại làm Tống Tuyết y ngẩn ra , con ngươi thanh tĩnh chút gợn sóng trong chớp mắt hóa thành dịu dàng như nước nhìn bé trong ngực.

      “ Tuyết Y ca ca , uống rượu ngon lắm à ? ”

      Linh Cưu mặt ngây thơ , đem ly rượu trong tay cướp , đặt dưới chóp mũi ngửi ngửi , chân mày liền nhíu chặt thành núi ,

      “ Phì , mùi vị khó ngửi, nhất định là khó uống . ”

      xong liền đem ly rượu trả lại cho Tống Tuyết Y .

      Tống Tuyết Y buồn cười , nhận lại ly rượu , uống hơi cạn sạch .

      Ừm? Mùi vị này?

      Trong mắt Tống Tuyết Y thoáng qua kinh ngạc , nhìn vào Linh Cưu nằm trong ngực .

      Linh Cưu nháy mắt với mấy cái , con ngươi bên trong linh quang lòe lòe ,

      “ Tuyết Y ca ca là lợi hại , đồ khó uống như vậy mà cũng có thể uống hết ! ”

      “ Cưu nhi mới lợi hại. ”

      Rượu mà lại có chút mùi rượu , nguyên nhân nhất định là do bé con giở trò quỷ .

      Linh Cưu thấy mặt biến sắc, ánh mắt nhìn mình như thường lệ , trong lòng cũng thầm thở phào nhõm . Lần nào biểu khác thường trước mặt , nàng cũng đều lo lắng nhìn mình như quái vật , nhưng mỗi lần đều có để cho nàng thất vọng .

      dứt khoát ! ”

      Tống Thu Hiên cười to .

      “ Uống, tối nay say về ! ”

      “ Tuyết Y ca ca , để Cưu nhi rót rượu cho ngươi . ”

      Linh Cưu tự xung phong làm việc, cầm bầu rượu lên rót rượu cho Tống Tuyết Y .

      ai nhìn thấy trong tay nàng nắm hình nhân bằng giấy, , trong khi rót rượu , cồn rượu bị hình nhân hấp thu hết .

      Tống Thu Hiên lúc này cũng chú ý tới Linh Cưu ,

      “Bé con đáng biết điều . ”

      Tống Tuyết Y nâng tầm mắt , bưng lên ly rượu do Linh Cưu rót mời Tống Thu Hiên ,

      “Đừng tranh với ca ca. ”

      Tống Thu Hiên mâu quang lóe lên bức người , cười cười cụng chén với Tống Tuyết Y

      “ Năm năm gặp , Tuyết Y vẫn là người keo kiệt, chỉ là đứa bé mà thôi , ta nếu muốn , Tuyết Y cho ta sao ? ”

      Tống Tuyết Y uống rượu xong, :

      cho . ”

      “ Ha ha ha , ta thích cãi nhau , cuộc sống có tranh đấu mới có thể tiến bộ . ”

      Tống Thu Hiên lắc đầu , sợi tóc bị trói buộc đung đưa theo , thoạt nhìn vô cùng phóng đãng .

      “ Hiên nhi vẫn còn thích đùa giỡn . ”

      Tống Thăng Vân cười tươi như hoa cúc. (Nguyệt: ha ha, chết cười chỗ này, Miêu Tử muội dịch là cười nhăn như hoa cúc, khiến Nguyệt liên tưởng đén mấy thứ được trong sáng lắm >O<)

      Phách lối ! là phách lối !

      Trong lòng Linh Cưu lạnh như băng, lặng lẽ nhìn Tôn Cốc Lan , phát sắc mặt nàng có thay đổi , nhưng tay áo nhàng run rẩy , có thể tưởng tượng bàn tay bên trong ống tay áo nắm chặc, giận đến tứ chi đều phát run .

      đêm này , Linh Cưu ở đây rót rượu cho Tống Tuyết Y, thấy Tống Thu Hiên nửa tỉnh nửa say , nàng cố ý dụi dụi con mắt , còn chưa mở miệng chuyện , bị Tống Tuyết Y tỉ mỉ phát ra.

      “ Bà nội , các vị chú bác , ta có chút choáng váng, xin cáo lui trước ạ . ”

      say về, Tống Tuyết Y ngươi bỏ , đây là nhận thua? ” .

      Mặt Tống Thu Hiên ngông cuồng

      Tống Tuyết Y đáp lời , cầm mặt nạ bàn lên , ôm Linh Cưu xoay người rời .

      Trong đêm tối , Hà Nghiên xách đèn lồng dẫn đường cho hai người phía sau.

      “Gừ gừ. ”

      nửa đường chợt thấy con sói xanh nằm ở đường , thấy ba người ngẩng đầu lên , mặt hung ác gầm . Linh Cưu nhàng hừ cái , có trách nên trách ngươi nhận lầm chủ nhân .

      Tống Tuyết Y dừng bước , cũng nhìn thấy con sói kia .

      Linh Cưu hất tay , đem hình nhân giấy biến thành màu vàng do hấp thu quá nhiều cồn rượu vứt xuống người nó.

      “ Được rồi . ”

      Tống Tuyết Y hỏi nàng làm cái gì , Hà Nghiên lại cho rằng nàng đùa bỡn, ném rác loạn xạ .

      Sáng sớm hôm sau , Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y Thanh Vân học viện , nghe Hà Nghiên tối qua có vụ án con ác thú đả thương người của Tống gia.

      Nghe đêm khuya tối hôm qua, sói xanh chợt nổi điên gặp người liền cắn , chỉ cắn chết hai người ở, còn cắn bị thương Tống Tam thiếu sau đó sùi bọt mép rồi chết .

      “ Chết ? ”

      Linh Cưu ngạc nhiên . Nàng dùng tửu quỷ phù , chỉ khiến cho nó say rượu nổi điên, bị chết mới đúng .

      Hà Nghiên gật đầu , có nhiều lời .

      Linh Cưu cũng có hỏi nhiều , tiếp tục điêu khắc .

      Vật nàng cầm trong tay chính là gỗ đào trăm năm mua ở trong buổi đấu giá Thiên Bảo hiên , kích thước chỉ có phần ba chiều dài ban đầu, tay cầm chuôi đao khắc , đao lại đao chuyên tâm mài dũa .

      Ánh mắt của Tống Tuyết Y luôn nhìn vào hai tay nàng , sợ nàng bị thương .

      Hai người đều yên tĩnh mà đến Thanh Vân học viện , tiết đầu tiên là môn Địa lí cùng tiết thứ hai là môn Võ học , Tống Tuyết Y bị Triệu Bích Chi mình mang nơi khác , lưu lại Hà Nghiên theo Linh Cưu , cả hai ngồi trong đình nghỉ mát.

      “ Bách Lý Linh Cưu ! ”

      Tiếng kêu thanh thúy vang lên .

      Linh Cưu kinh ngạc quay đầu sang bên phải, thấy khuôn mặt mập mạp đầy thịt, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng .

      “ Ôn Tử Ám? ”

      “Ta tìm được ngươi rồi. ”

      Ôn Tử Ám nhìn chung quanh , phát có người nào theo sau mới chui từ trong bụi cỏ ra , chạy nhanh đến trước mặt Linh Cưu,

      nhiều lời vô nghĩa , ta tới là vì giao cái này cho ngươi , làm phiền ngươi giao lại cho Tống Đại thiếu gia. ”

      xong , lại xoay người chuẩn bị bỏ chạy.

      Linh Cưu cũng nhận phong thư trong tay ,

      “Tại sao tự mình giao cho ? ”

      “ Điều này ……”

      Khuôn mặt béo múp míp ra vẻ nghiêm trang, Ôn Tử Ám nghiêm túc :

      “ Ta cùng Tống đại thiếu quen! ra cái này là cha ta kêu ta chuyển giúp, Linh Cưu tốt bụng đáng , ngươi giúp ta chút ! ”

      — _ —|||

      Hai vai Linh Cưu run lên, nhận lấy phong thư trong tay Ôn Tử Ám, đợi vui mừng , liền tự mình mở ra .

      “ Ngươi biết nội dung bên trong? . ”

      Nội dung trong thư này khiến Linh Cưu kinh ngạc .

      Ôn Tử Ám muốn phủ nhận , bất quá vẻ mặt bé con điềm đạm đáng làm cho cách nào láo được, ủy khuất thừa nhận ,

      “ Ừm . ”

      Tiểu tử , rốt cuộc tại sao ngươi lại ủy khuất!
      _chỉ đăng tại ddanlequydon_

      Linh Cưu gì, vẻ mặc ngây thơ điềm tĩnh xen lẫn tò mò :

      “ Tất cả mọi người đều coi trọng Tống nhị thiếu , sao cha ngươi lại coi trọng Tống Tiểu Bạch ? ”

      Ôn Tử Ám mím môi:

      “ Bởi vì thế lực của Ôn gia hơi kém chút so với Khanh gia , mà tất cả mọi người đều chọn Tống nhị thiếu , chúng ta góp chân cũng chỉ dư thừa . Quan trọng hơn chính là việc làm ăn Tống đại thiếu quản lí cùng sản nghiệp của Ôn gia vừa đúng chống lại Khanh gia, chúng ta chẳng qua là hợp tác làm ăn , cũng phải là phân chia trận doanh gì. ”

      “ Ngươi thông minh . ”

      Độ thông minh của tiểu chính thái (trẻ con, hoặc những thanh thiếu niên có gương mặt trẻ con) này làm cho Linh Cưu kinh ngạc dứt , hài tử của những gia tộc này mỗi người đều thể khinh thường nha.

      Ôn Tử Ám mới tỏ ra chút xíu đắc ý , liền nghe giọng của bé lạnh lùng mà mềm mại vang lên .

      “ Có điều ta nghe hiểu . ”

      “……”

      Nghe hiểu mà ta thông minh ! ? Vẻ mặt đắc ý của Ôn Tử Ám tức khắc hóa thành buồn bực .

      Tâm tình Linh Cưu tốt lên liền bật cười , với cái người buồn bực :

      “ Ngươi lựa chọn đúng . ”

      “ Hả? ”

      Ôn Tử Ám ngẩng đầu , thấy nụ cười của bé thản nhiên mà tươi mát, đột nhiên cảm giác được có chút quen thuộc , trong đầu liền ra tràng khung cảnh cuộc thi cưỡi ngựa bắn cung ngày đó từ bại chuyển thành thắng .

      ------ Lời thoại ngoài lề ------

      tiểu kịch trường :

      Tống tiểu Bạch : nên tranh với ca ca ( Cưu nhi ) .

      Tống Thu Hiên: ta thích nhất tranh ( gia nghiệp ) .

      Tống Tam gia : Hiên nhi chính là thích đùa giỡn như vậy( mới là lạ ) .

      Thủy: — _ — các ngươi chuyện như vậy có mệt hay hả !
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42:
      Editor: Lưu Nguyệt

      Bầu trời trong sáng, gió thu mát mẻ dễ chịu.

      Ôn Tử Nhiễm nhìn thấy dáng người đến từ xa rất nhanh tỉnh táo xoay người bỏ chạy, lảo đảo vài cái liền nhảy vào trong bụi hoa rồi biến mất.

      Linh Cưu dường như nghe thấy tiếng rên khẽ của , có vẻ như vừa bị cành hoa đâm bị thương.

      "Đợi lâu rồi."

      Tống Tuyết Y vào trong đình, lập tức ôm lấy nhóc con vào lòng, vùi đầu vào cổ nàng ngửi mùi hương thơm mát đó.

      Tuy rằng cách lớp mặt nạ nhưng qua tiếng cười cùng thở dài thỏa mãn của cũng đủ biết vô cùng vui vẻ thỏa mãn.

      "..."
      “…”

      Bộ dạng này quả giống như hút thuốc phiện đó! (‵′)

      Linh Cưu có cảm giác câm nín, tay bé vỗ vỗ tay Tống Tuyết Y như an ủi, mở miệng hỏi:

      "Triệu tiên sinh với ngươi cái gì?"

      "Tiên sinh nghiên cứu loại dược mới, muốn ta ở lại học viện Thanh Vân vài ngày làm trợ thủ cho người.”

      Tống Tuyết Y theo thói quen nắm lấy tay đặt mu bàn tay đùa nghịch.

      Lúc nào nghiên cứu lại nhằm đúng lúc Tống Thu Hiên trở về nghiên cứu? Hơn nữa còn muốn Tống Tiểu Bạch ở lại học viện? Xem ra ngay cả Triệu Bích Chi cũng biết Tống Thu Hiên lai giả bất thiện, sợ tống Tiểu Bạch gặp hãm hại mới có thể đưa ra ý kiến này.

      “Ta đáp ứng."

      Tống Tuyết Y lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Linh Cưu.

      "Nga."

      Linh Cưu ngẫng đầu nhìn Tống Tuyết Y, nàng biết thiếu niên trước mắt cũng phải đóa hoa trong nhà ấm cái gì cũng biết, ôn nhu nho nhã nhưng cũng yếu đuối, làm việc e ngại, lại có nguyên tắc của chính mình, là người thông mình tài chí í tai sánh bằng.

      “Cái này cho ngươi."

      Linh Cưu đem thư của Ôn Tử Nhiễm đưa cho Tống Tuyết Y.

      "Ôn Tử Nhiễm đưa tới."

      Thư tín bị mở ra nhưng Tống Tuyết Y có chất vấn gì. xem thư xong, câu đầu tiên hỏi phải chính mà là…

      "Cưu nhi cùng Ôn Tử Nhiễm rất quen thân sao? "

      Linh Cưu nhất thời nghĩ gì nhiều, lười biếng đáp:

      "Mỗi ngày học ngươi đều ở cạnh ta, quan hệ giữa ta và thế nào, ngươi chẳng lẽ ràng?”

      Tống Tuyết Y hơi nghiêng đầu sang phía khác, che giấu cảm xúc khác thường trong con ngươi. cũng vì sao chính mình muốn hỏi điều này, chính là nhìn nhóc con mình ở cùng nam tử khác còn cười vui vẻ, trong lòng liền vô cùng khó chịu.

      Nếu Hà Nghiên biết suy nghĩ Tống Tuyết Y, nhất định khóc ra nước mắt . người lớn như nàng đứng ở đây, rốt cuộc vì sao đại thiếu gia cho rằng Cưu chủ nhân“ mình” ở cùng nam tử khác? Cho nên , cảm giác tồn tại của nàng càng ngày càng bé sao.

      "Hửm?"

      Linh Cưu bất giác nhận thấy có chút bình thường, nâng mắt hồ nghi nhìn Tống Tuyết Y.

      Tống Tuyết Y:

      "Ôn gia cùng Khanh gia giống nhau, chủ yếu kinh doanh thuốc cùng vải vóc, nếu hợp tác cùng bọn họ quả nhất cử lưỡng tiện, vừa có thể làm suy sụp Khanh gia nhanh hơn , cũng có thể nâng đỡ Ôn gia."

      "... Nga."

      Linh Cưu mê mang nháy nháy mắt, sao lại đến chính rồi?

      Tống Tuyết Y cười :

      "Việc này cần Cưu nhi lo lắng, Cưu nhi chỉ cần ăn được ngủ ngon, dưỡng béo mập mạp đáng là được rồi.”

      Nếu cần ta lo lắng, ngươi còn với ta làm gì? Suy nghĩ của Linh Cưu rất nhanh bị Tống Tuyết Y xoay loạn thành vòng, ánh mắt to tròn trừng , hừ hừ :

      "Ngươi coi ta là lợn để nuôi sao?”

      Nàng chút có phát , bộ dáng lúc này của mình giống đứa ngạo kiều cỡ nào. (Lưu Nguyệt: “Ngạo kiều” chỉ tính cách thường miêu tả những đứa kiêu ngạo lại có chút được tự nhiên, ví dụ như trong lòng rất cảm động nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra kiêu ngạo thèm để ý)

      Tống Tuyết Y còn :

      "Cưu nhi đáng nhất."

      "Chậc."

      Linh Cưu gì, vùi đầu vào lòng .

      Chuyện Tống Tuyết Y lơ đãng lộ ra bộ dáng ghen tuông cứ thế bị dời còn mảnh .

      Hôm sau, Tống Tuyết Y cùng gia chủ Ôn gia - Ôn Khi gặp mặt, hai người trao đổi nửa canh giờ trong sương phòng ở tửu lâu rồi ra về.

      Lại sau vài ngày, lễ trung thu đến trong mong chờ của mọi người, nhà nhà giăng đèn kết hoa, khí náo nhiệt vui mừng.

      Trung thu lần này, lấy Tống gia làm chủ, Giang gia là phó, còn có Khanh gia, Ôn gia, Lâm gia cùng nhau chuẩn bị kiện Trung Thu.

      kiện được tổ chức sông Lưu Ly, thuyền hoa tinh xảo, mỹ nhân đánh đàn tấu nhạc, công tử tiểu thư học đòi văn vẻ, ngâm thơ đối đáp, cườ đùa ngừng.

      tại mấy nhà Tống, Giang, Khanh, Ôn , Lâm đều ở chiếc thuyền hoa lớn nhất.

      "Chu choa! Đường ca, huynh phục vụ nàng giống như công chúa hay sao? Cho dù là Ly Yên cùng Họa tỷ cũng xa xỉ như nàng đâu.”

      Tống Lưu Giác nhìn thấy hai người Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu ở góc ít người thuyền, híp mắt đánh giá Linh Cưu:

      "Chẳng lẽ Đường ca dùng toàn bộ tiền tài kiếm được từ sản nghiệp người nàng sao?”

      Lời cũng phải vô cớ bừa.

      Hôm nay Linh Cưu quả thực ăn mặc vô cùng xa xỉ. Thân mình nho được bọc trong trang phục trắng, trân váy thêu hoa văn màu bạc, lấp lánh sống động tựa như ánh trăng ngưng tụ mà thành.

      Dung mạo tươi mát đáng của nàng được trang phục tôn thêm vài phần khiến người ta nhìn thấy ngỡ như tiên đồng cung trăng hạ phàm.

      Tống Tuyết Y ôm nàng cũng mặc quần áo như vậy. Ngoại trừ hình dáng khác nhau, hoa văn, chất liệu lại hoàn toàn tương tự, đáng tiếc gương mặt bị che lại, nhưng cũng che được khí chất tao nhã như ánh trăng kia.

      kiện này tuy kỷ niệm lễ trung thu nhưng tất cả mọi người đều biết là vì Tống Thu Hiên.

      Tuy nhiên, cách ăn mặc của Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu lại cướp phong thái của tống Thu Hiên phải chỉ hai phần, khiến người ta khỏi cảm thấy hai người mới là nhân vật chính của yến hội này.

      Dưới đủ loại ánh mắt của mọi người xung quanh, linh Cưu ngây thơ vô tội nhìn cái rồi quay thèm để ý tới.

      Hôm nay nàng vừa tỉnh dậy được Tống Tuyết Y mặc cho bộ quần áo này nàng cũng ngây người trong chớp mắt, trong lòng có chút sung sướng, bởi vì rất lâu rồi nàng được nếm trải cảm giác lễ tết được mua quần áo mới.

      Có điều, vì sao Tống Tuyết Y lại mặc quần áo giống hệt nàng?

      Trong đầu Linh Cưu rối rắm, Trang phục tình nhân? Chắc là phải đâu! Trang phục người thân? Càng thích hợp!

      Hai người nhìn khiến tươi cười mặt Tống Lưu Giác biến mất, muốn phát tác nghe thấy tiếng gọi của Tống Thu Hiên,

      "Tiểu đệ, lại đây."

      Tống Lưu Giác hừ tiếng, dùng ánh mắt “coi như ngươi may mắn” nhìn Linh Cưu, rồi quay đầu đến chỗ Tống Thu Hiên.

      Đầu của Linh Cưu gác ở vai Tống Tuyết Y, nhìn khí náo nhiệt chỗ Tống Thu Hiên. Lúc này Tống Thu Hiên bị mọi người ồn ào đòi đánh đàn, tiếng đàn vang lên, sắc mặt Tống Thu Hiên cao ngạo, thấp giọng :

      "Cũng bình thường thôi."

      Tống Tuyết Y cười , ôm nàng về chỗ ít người, càng , tiếng ồn bên tai càng , chỉ còn tiếng mềm như tiếng suối của Tống Tuyết Y vang lên bên tai nàng.

      “Trung thu trăng tròn có rất nhiều chuyện xưa, trong đó có chuyện nổi tiếng liên quan đến tình . Nghe trăng có sáng có tối. Sáng có Nguyệt Tiên quân, tối có đại họa thế. Hai người có thể cảm nhận được nhau, cùng nhau vượt qua đơn nhưng cách nào gặp mặt, sớm chiều ở chung dần dần nảy sinh tình cảm.”

      “Sau đó sao?”

      Tuy rằng nàng cùng chảng mấy để ý chuyện tình giả này nhưng nghe giọng thiếu niên mềm bên tai cũng vô cùng thoải mái.

      Tống Tuyết Y vừa vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung của nhóc con, vừa tiếp tục kể:

      “Nguyệt Tiên Quân trái với chính đạo, ngày mười năm tháng tám làm phép cứu Đại ra. đường bị chúng tiên chặn lại, trong đại chiến, Nguyệt Tiên Quân cùng Đại địch lại, cuối cùng trước khi chết dùng hết lực lượng đuổi chúng tiên cũng lập ra hồn khế, thân thể biến thành tro tàn, hồn phách lưu lại cung trăng, mỗi dịp mười năm tháng tám mới có thể gặp gỡ.”

      "Nghe đồn ánh trăng chiếu sáng khắp nơi này đều là phép thuật của Nguyệt Tiên Quân cùng Đại yêungưng kết thành.”

      Linh Cưu ngẩng đầu nhìn lại, đằng sau mặt nạ, hai mắt thiếu niên ánh sáng dao động đủ để khiến bất luận kẻ nào trầm luân. Nàng ngẩn ngơ, lời ra khỏi miệng hề suy nghĩ:

      “Tiểu hài tử biết gì tình .”

      Bộ dạng người lớn giáo huấn trẻ này của nàng khiến Tống Tuyết Y cười ra tiếng, ánh mắt thâm tình cùng biến thành sung sướng thuần túy của thiếu niên.

      "Ách... Tống Tiểu Bạch, ngươi có vẻ có tiềm chất làm thần côn nha."

      Linh Cưu ngẩn ra ngẩn ra nhìn ánh sáng trắng chớp động nới chân trời. Nàng bống nhiên biến sắc, ôm chặt lấy Tống Tuyết Y.

      "Mau hít sâu, nhảy xuống sông!"

      "Hả?"

      Tống Tuyết Y ngẩn ra.
      ------ đề lời với người xa lạ ------
      Chuyện xưa a ~ thỉnh bình tĩnh ~O(∩_∩)O
      P/s: Thần côn là gì Nguyệt giải thích rồi nhé, nhắc lại nữa nha ^_____^
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :