1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25: Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm

      Edit: Tiểu Ngữ

      “Để công bằng, nhờ thiếu gia làm nhân chứng, thiếu gia đứng ra làm cái, tiền đặt cược được đặt ở chỗ của thiếu gia.”

      Linh Cưu để Tống Lưu Giác có cơ hội cự tuyệt, liền đem hai miếng vỡ ngọc bội nhét vào tay Tống Lưu Giác.

      Tống Lưu Giác tới đây xem trò vui hồi lâu, ngờ Linh Cưu lại kéo xuống nước.

      Ngọc bội được nhét vào trong tay , muốn cự tuyệt lại nhận thấy bàn tay mềm mại của đối phương hơi run rẫy, hiểu sao nhịp tim của cũng rơi nhịp, nhìn chằm chằm bàn tay được quấn khăn lụa trắng của nàng, đành lòng từ chối.

      Đúng lúc này, bé ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt long lanh nhanh chóng lên vệt sáng thuần khiết: “Ta nghe thiếu gia là người rất công bằng, nhất định thiên vị ai hết.”

      “Haha.” Tống Lưu Giác kéo miệng cười, nghi ngờ nhìn chằm chằm Linh Cưu, giọng: “Tuy ta biết ngươi giở trò quỷ quái gì, nhưng ta cảm giác Giang Vô Mị thất bại, cho nên… nếu muốn cá cược, ta cũng muốn tham gia.”

      cúi đầu liếc Tử Hà ngọc bội treo bên hông, nhíu mày rút thanh chủy thủ có độ dài bằng nửa cánh tay , chủy thủ được đặt trong vỏ màu vàng sẫm, vỏ được khảm từng viên đá quý màu xanh tím, đỏ sậm, thoạt nhìn rất đẹp và quý giá.

      “Cây chủy thủ này của ta rẻ, miếng ngọc bội vỡ của nàng thể nào thay thế, Tống Lưu Giác cười híp mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu: “Nhưng sao, nếu có thua, bảo đại đường ca trả nợ , nhất định giúp ngươi trả nợ, khi đó ta tìm đại đường ca đòi nợ cũng được.”

      “Tam ca…” Lúc này, Tống Ly Yên kêu lên, Tống Lưu Giác liếc mắt làm lời của nàng nghẹn lại, chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn Linh Cưu.

      Linh Cưu tựa như nhìn thấy, tầm mắt vẫn dừng mặt Tống Lưu Giác, méo đầu cười : “Thiếu gia, ngươi cười đẹp.”

      Lập tức Tống Ly Yên có xúc động ôm trán, khỏi nghĩ: Lẽ nào đại đường ca xem trọng con nha đầu này là vì nó ngu ngốc?

      Nếu như Linh Cưu biết ý nghĩ này của Tống Ly Yên, chắc chắn nàng dựng ngón tay cái lên.

      Chỉ có trái tim Tống Lưu Giác khỏi run rẩy, có dự cảm xấu. nhớ, tháng trước, nàng cũng nhìn cười hồn nhiên như thế, với : Tam thiếu gia, ngươi cười đẹp!

      “Lưu Giác ca ca làm chứng là tuyệt nhất!” Lúc này, dù Khanh Linh Thước muốn, nhưng vẫn vui vẻ đem bảo kiếm của Giang Vô Mị đưa cho Tống Lưu Giác.

      Trong suy nghĩ của ả, Tống Lưu Giác cố ý chống lại Linh Cưu, hiển nhiên chứng tỏ cùng phe với ả, vì vậy liền đem bảo kiếm đưa cho đồng bạn của mình, tự nhiên lại an toàn.

      “Lưu Giác ca ca, nó phải là người tốt!” Khanh Linh Thước tự nhiên đứng bên cạnh Tống Lưu Giác, .

      Linh Cưu thản nhiên tiếp nhận đánh giá của ả.

      “Ngươi và nàng, kẻ tám lạng người nửa cân.” Tống Lưu Giác cười khinh thường , nhận bảo kiếm rồi bước qua bên cạnh hai bước, giữ khoảng cách với Khanh Linh Thước.

      Vẻ mặt Khanh Linh Thước liền xám ngoét, trong mắt bắn ra tia lửa, sau đó tức giận đem toàn bị trút hết lên đầu Linh Cưu.

      Trừng, trừng, hận thể trừng ra hai cái động to đùng người nàng ~ Linh Cưu hờ hững tiếp nhận ánh mắt rửa tội của ả.

      Chuồng ngựa.

      Phong Dịch Khởi quan tâm đến ánh mắt trào phúng của đám nô tài ở xung quanh, đem lời bàn tán xì xào cùng khinh thường của bọn họ ném ra đằng sau ót.

      có oán giận bọn họ, cũng giận vì bọn họ xem thường mình, bởi vì trận đấu hôm nay… cũng có nắm chắc phần thắng, lại càng có lòng tin thắng được. Điều có thể làm chính là buông tay đánh cược trận, muốn bỏ qua đường sống duy nhất của mình.

      Dù có thể hận giận, nhưng có nghĩa cảm nhận được những lời ác ý và ánh mắt khinh thường kia.

      Bước chân Phong Dịch Khởi trầm ổn, vẫn duy trì nhịp bước như bình thường vào chỗ sâu nhất của chuồng ngựa, bề ngoài nhìn thấy bộ dạng của ổn định, kì rất vội, dần dần ngăn cách ánh mắt của đám người kia, thầm thở dài hơi, đáy mắt lộ ra chút chát đắng.

      Mất khoảng mười phút, cầm dây cương con ngựa đen tới, nửa đường liền thấy bé mặc quần áo màu tím xinh xắn tới trước mặt.

      Trong lòng Phong Dịch Khởi nghi hoặc, bên trong chuồng ngựa rất bẩn, con của các đại gia tộc đều có phòng nuôi ngựa riêng cho bọn họ, bọn họ tuyệt đối bước vào nơi dơ bẩn này, nhìn quần áo bé này đoán chắc là hòn ngọc quý của nhà nào rồi.

      Đáng lúc ngay qua người bé con, liền thấy bé con dừng bước, ngẩng đầu nhìn cười tươi rói.

      Phong Dịch Khởi ngẩn ra, nhíu chân mày.

      Bé con này chính là Linh Cưu.

      Nàng nhìn thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi trước mặt, tuy bộ dạng cau mày của nhìn rất hung ác, vẻ mặt bực bội, nhưng bước chân của ràng ngừng lại, hờ hững đứng trước ngựa đen, giống như đề phòng con ngựa đột nhiên nổi điên làm nàng bị thương, cũng có thể ứng phó hết mọi tình huống.

      Đó là loại người vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ mềm yếu.

      Linh Cưu chớp chớp mắt, móc ra vật hình tam giác, lá bùa vàng được dùng chỉ hồng buộc lại đưa cho , thanh mềm mại lạnh lùng vang lên trong chuồng ngựa tối om càng lộ ra vẻ sạch : “Cưỡi ngựa bắn cung rất nguy hiểm. Hộ Thân Phù này tặng cho ngươi, có thể phù hồ ngươi bình an, có thể chúc phúc ngươi hoàn thanh tâm nguyện.”

      Phong Dịch Khởi ngạc nhiên: “Nàng…”

      Nếu phải bé con này có nụ cười tươi mát, chắc chắn cho là quý nữ nhà nào đó nhàm chán, cố tình tới tìm giải trí.

      Linh Cưu đem bùa Hộ Thân buộc vào cổ tay , sau đó thản nhiên lùi về phía sau, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ngây ngô lạnh lùng nghiêm nghị của thiếu niên trước mặt, cười : “Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm, nhất định thành công.”

      Lời này vừa dứt, bóng dáng bé của nàng nhàng thản nhiên rời như lúc đến.

      Mãi cho tới khi bên ngoai hối thúc, Phong Dịch Khởi mới bừng tĩnh, cúi đầu nhìn bùa hộ thân tay.

      Lần thi đấu này, mọi người đều thua, ngay cả người thân duy nhất của cũng vậy. Có người giãy dụa, cũng có người đụng tường hết hi vọng, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nên đem mặt mũi và tôn nghiêm đều thua sạch, có ai như nàng, nàng lại , huống chi cái loại ngụ ý nàng tựa như cho biết -----

      ‘Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm, nhất định thành công.’

      Cổ họng Phong Dịch Khởi ngứa ngáy, mũi chua xót.

      ra, phải sao, kì vẫn rất muốn có người có thể những lời này với , cho dù là câu đơn giản cũng tốt.

      “Tại sao, người này lại là tiểu thư của đại gia tộc.”

      Đột nhiên Phong Dịch Khởi xiết chặt bàn tay, nắm dây cương ngựa thẳng ra ngoài.

      Vừa ra khỏi chuồng ngựa, liền nhìn thấy đám đông vây quanh, bộ quần áo cưỡi ngựa nhàng, giống như chi lan ngọc thụ, thiếu niên xuất sắc.

      Giang Vô Mị nhìn , sau đó cưỡi lên con ngựa có bộ lông đỏ sậm, vẻ mặt lạnh nhạt ung dung, làm cho người ta nghĩ cầm chắc phần thắng.

      “Nhìn , ngay cả bộ quần áo cưỡi ngựa đúng đắn cũng có.”

      “Chỉ dựa vào còn muốn thắng Giang thiếu gia? Đừng có giỡn!”

      “Có số người chưa thấy quan tài biết khóc, chờ xem kịch vui .”

      Trong lúc mọi người nghị luận xôn xao, Phong Dịch Khởi biết mình xuất phát từ loại tâm tình nào, ánh mắt càn quét qua đám người ăn mặc xa hoa, cuối cùng dừng mắt bóng dáng màu tím rất nhàn nhã, ung dung kia, đáy mắt lên kiên định.

      Ánh mắt cứng cỏi, chịu đựng như sói trong bóng đêm của thiếu niên, Linh Cưu phát cũng hơi khó.

      Nàng nâng khóe môi lên, nhìn thiếu niên vẫy vẫy tay.

      Phong Dịch Khởi tự chủ được gật đầu với nàng cái, giơ tay có bùa hộ thân lên.

      May là hoàn hồn đúng lúc, rụt tay lại, nét mặt hơi xấu hổ.

      Nhưng, động tác của bị Linh Cưu nhìn thấy, tươi cười môi nàng càng sáng lạn, đưa tay dựng ngón tay cái về trước.

      Động tác tay này, hiểu. nhìn nụ cười của bé, tươi sáng như hoa sen ra khỏi nước, sạch như ánh trăng chiếu xuống hồ sen, để xúc động chính là ánh mắt tin tưởng của đối phương, cái loại in tưởng thắng.

      Ngay cả cũng tin mình có thể thắng, vì sao nàng lại tin như thế?

      Nếu Linh Cưu biết ý nghĩ này của , nàng cho biết: Thiếu niên ăn dưa bở, chị chỉ tin tưởng vào chính mình! Bệnh tự luyến, nên trị!

      Cứ thế, hiểu lầm xinh đẹp sinh ra cái lãng xẹt.

      Phong Dịch Khởi hít hơi sâu, ánh mắt kiên định hơn lúc nãy, sau khi xoay người lên ngựa sắc mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như cũ, sâu trong lòng đem bóng dáng bé kia khắc sâu vào tim.

      Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm…

      Chỉ cần ngươi nghiêm túc làm…

      Nhất định thành công…

      Nhất định thành công!!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Thực lực và số mệnh

      Edit: Tiểu Ngữ

      Mọi người tự giác lùi về phía sau, để lại chiến trường thuộc về Giang Vô Mị và Phong Dịch Khởi.

      Trận thi đấu cưỡi ngựa bắn cung này, chính là cưỡi ngựa với tốc độ nhanh, chủ nhân cầm cung tiễn tay bắn vào bia ngắn, động vật còn sống rồi đến người!

      Linh Cưu biết được việc này từ miệng những người bên cạnh, cuộc thi đấu mà ràng công bằng (trong mắt bọn họ rất rất công băng), trận đấu bình thường được chia làm ba trận, ba trận thắng hai mới được tính là thắng, nhưng trong trận đấu của Giang Vô Mị và Phong Dịch Khởi, chỉ cần trận đầu tiên thua, trận đấu liền chấm dứt.

      Linh Cưu nhìn tiểu chính thái bên cạnh mình hỏi: “Vì sao Giang thiếu gia và Phong Dịch Khởi thi đấu với nhau vậy?”

      Nàng quả nhiên là hỏi đúng người, tiểu chính thái thiếu gia chính là người biết việc nhất, : “Mấy ngày trước, Lâm thiếu gia chơi đùa, bị Phong Dịch Khởi đụng ngã xuống đất, vốn tâm trạng Lâm thiếu gia rất tốt làm khó Phong Dịch Khởi, chỉ bắt xin lỗi rồi bồi thường chút tiền là được. Ai ngờ, Phong Dịch Khởi lại biết chuyện, xoay người bỏ , cho nên mới đắc tội với Lâm thiếu gia.”

      Linh Cưu rất kinh ngạc, Phong Dịch Khởi đâu giống loại người lỗ mãng.

      Lời kế tiếp của tiểu chính thái thiếu gia giải đáp nghi hoặc của nàng: “Sau đó mới biết, ra muội muội của Phong Dịch Khởi bị bệnh, vội vàng đưa muội muội khám bệnh… Nhưng Lâm thiếu gia vẫn tức giận, cho nên đem mấy mẫu ruộng đất đai nhà , cùng với tiệm tạp hóa của nhà niêm phong, khiến cho thể sống ở Ngự Hải Trấn.

      “Ngươi biết ràng.” Linh Cưu .

      Tiểu chánh thái thiếu gia ưỡn ngực, được khen ngợi liền muốn thể nhiều hơn nữa, chỉ vào hai người chuẩn bị xuất phát: “Phong Dịch Khởi bị ép buộc đến mức thể chịu nổi được nữa, nên mới cầu xin Giang thiếu gia, cầu Giang thiếu cho cơ hội.”

      Linh Cưu hiểu : “Cho nên, chỉ cần Phong Dịch Khởi thắng, Giang thiếu gia giải quyết chuyện này giúp , nếu thua…”

      “Cút khỏi Ngự Hải Trấn.” Tiểu chính thái nhàng ra lời này, có áp lực.

      Cái này cũng phải do có bản tính độc ác bẩm sinh, mà là phương cách dạy dỗ của đại gia tộc, đồng thời cũng là tập tục chung của thế giới này.

      Linh Cưu gật đầu, len lén đem sợi tóc lấy từ Phong Dịch Khởi buộc vào đồng tiền, sau đó cầm ba đồng tiền, nhàng ném về phía trước.

      Tiểu chính thái thiếu gia thấy nàng ném mấy lần, nhịn được tò mò hỏi: “Nàng làm cái gì vậy?”

      Linh Cưu chớp chớp mắt, nghiêm trang : “Coi bói.”

      “Nàng biết coi bói sao?” Tiểu chính thái chẳng những nghi ngờ còn hứng thú hỏi: “ bói về trận đấu này à?”

      Bất ngờ Linh Cưu liếc mắt cái, té ra từ lúc tới đến lúc chuyện với đối phương nàng chưa có nhìn người ta, thậm chí còn biết đối phương có bộ dạng méo hay tròn.

      Vừa nhìn lên mới thấy tiểu chính thái này có dáng vẻ tệ, hai gò má mập phì, hai mắt tròn vo, tuy tuấn tú nhưng cũng có thể coi là đứa trẻ đáng .

      “Phải.” Linh Cưu đáp. Bỗng nhiên đưa tay chộp cái, đem ba đồng tiền cầm vào trong lòng bàn tay. Chậm rãi mở ra liền thấy ba đồng tiền nằm tại thành hình tam giác, sợi tóc Phong Dịch Khởi vốn quấn lấy đồng tiền lại nằm ở chính giữa, hai đồng tiền khác lật mặt trái ra ngoài.

      Khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, Ôn Tử Ám đứng bên cạnh nhìn thấy, khuôn mặt tròn tròn mềm mại khẽ run theo, nuốt ngụm nước bọt hỏi: "Kết quả thế nào?"

      Linh Cưu có đem đồng tiền thu hồi, vẫn như cũ cầm trong lòng bàn tay, nghiêng mắt nhìn : “Phong Dịch Khởi thắng!”

      thể nào!” Ôn Tử Ám lập tức phản bác, nhưng vẻ mặt dù có nghiêm túc cỡ nào khuôn mặt béo đầy thịt của đều có chút thuyết phục.

      Kiếp trước, Linh Cưu luyện ra phong phạm của bậc thần công, vẻ mặt vân đạm khinh phong (*vân đạm phong khinh - chỉ tính cách màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhàng như gió thổi ) : “ đời này có gì là thể…Giọng vừa chuyển, chợt hỏi: “Ngươi có biết, đời này trừ thực lực ra cái gì là quan trọng nhất ?”

      Ánh mắt sáng ngời của Ôn Tử Ám cho Linh Cưu biết: biết mới là lạ đó.

      Linh Cưu híp mắt lại, trong con ngươi đen nhánh xẹt qua luồng gợn sóng kì bí: “Số mệnh!”

      “Số mệnh!” Ôn Tử Ám cảm thấy bé con trước mắt này kì quái, kì quái khiến người ta nhịn được muốn thăm dò, muốn nhìn thấu nàng, nhưng càng nhìn kĩ lại càng thần bí kì quái hơn. Đặc biệt là đôi mắt kia, tràn ngập sức hấp dẫn lại khiến người ta sợ hãi khiến nhịp tim đập mạnh, kích thích hưng phấn ỷ, tựa như dò xét đến lĩnh vực biết tên.

      “Ừ, nếu như thực lực của hai người ngang nhau, cho dù chênh lệch chút, thế nhưng vận may rất quan trọng, đủ để thay đổi kết quả trước mắt.” Linh Cưu mỉm cười nhìn hai con ngựa chạy như bay trường đua, cùng với tóc dài tung bay trong gió và tư thế oai hùng của thiếu niên.

      trường đua rộng rãi, hai thiếu niên chạy đua với nhau, bọn họ cầm cung tiễn trong tay, nhắm về bia bắn phía xa, bắn!

      Trận này, hai người đều có hai mươi mũi tên, người nào bắn trúng hồng tâm nhiều nhất liền thắng.

      Hai người ai nhường ai, mới bắt đầu trận đấu, động tác của cả hai đều nhanh chóng gì sánh được, tay kéo trường cung hình trăng khuyết, mũi tên cung liền bay ra.

      “Oa ____” màn này khiến người xem thán phục, bản lĩnh cưỡi ngựa bắt cung của hai người khiến người ta khâm phục.

      tới phút, hai người đều bắn mười bảy mũi tên, từng mũi tên cắm vào ngay hồng tâm.

      Lần thứ hai, Phong Dịch Khởi lắp tên giương cung, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy màn khiến biến sắc, bình tĩnh nhìn lại ------ Thiếu niên tuấn tú hăng hái vô cùng, ngồi yên tuấn mã nhìn , ánh mắt lạnh lùng cao ngạo lại bình thản so với trào phúng ràng càng khiến người ta áp lực hơn.

      Tay kéo giương cung, cung tên lắp ba mũi tên!

      Con ngươi Phong Dịch Khởi thít chặt, bắn lúc ba mũi tên! Nếu Giang Vô Mị dám làm như vậy, chắc chắn y có lòng tin.

      có nhiều thời gian tự hỏi, vội vàng đem mũi tên cầm tay bắn ra, sau đó tốc độ của phát huy tới cực hạn rồi, nhanh chóng lắp mũi tên khác lên, cũng hướng tới mũi tên Giang Vô Mị vừa bắn ra mà vọt tới.

      “Đinh!” Mũi tên này va chạm vào trong ba mũi tên bay ra.

      Phong Dịch Khởi lại lắp mũi tên lên bắn, mũi tên này chênh lệch mũi tên trước mấy giây, rốt cuộc hai cái cắm vào hồng tâm, mũi tên còn lại còn bay.

      Đinh!

      Nhìn thấy mũi tên còn lại cắm vào hồng tâm, thanh nho cắm trúng mục tiêu rơi vào lòng Phong Dịch Khởi, làm tim gần như ngừng đập, trán rậm rạp mồ hôi lạnh.

      Nhìn kết quả sau cùng, mũi tên thứ mười tám của hai người đều cắm trúng hồng tâm, cuối cùng cũng ổn định.

      “Phạm quy!” Giọng thanh thúy của Khanh Linh Thước vang lên: “ phạm quy! Nếu phải bắn rơi mũi tên của Mị ca ca, ba mũi tên của Mị ca ca sớm cắm vào hồng tâm rồi, nhanh hơn , cũng bắn chuẩn hơn !”

      Có ả đầu, ít người cũng hùa theo.

      Vẻ mặt Phong Dịch Khởi nghiêm túc lạnh lùng, mím chặc môi được lời, nhưng biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Linh Cưu.

      Trong mắt , bé mặc quần áo màu tim ngồi trong đình tạ, ánh mắt cũng vừa lúc nhìn về phía , tầm mắt vẫn bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt có thể khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, ấm áp.

      Nàng vẫn như cũ tin tưởng có thể thắng.

      Sắc mặt Phong Dịch Khởi lại ấm lên.

      Lúc này, Giang Vô Mị vung tay lên khiến mọi người an tĩnh lại, thèm nhìn Phong Dịch Khởi, : “Trận kế tiếp.”

      , người ngoài nào dám có ý kiến, hạ nhân liền mang lồng chim bồ câu chuẩn bị sẵn lấy ra.

      “Hừ, lần này coi như ngươi may mắn, kế tiếp ngươi thể hên như vậy đâu!” Khanh Linh Thước khinh thường nhìn Phong Dịch Khởi, xoay người lần nữa ra khỏi sân.

      Mặt Phong Dịch Khởi hề biến sắc, xuống ngựa lấy mũi tên ----- giống Giang Vô Mị, có nô bộc vì chuẩn bị xong mọi thứ, đồng thời còn dâng lên trước mặt.

      Trận thứ hai, mỗi người mười mũi tên, bắn những con bồ câu được thả trung, để công bằng, hai mươi con bồ bâu được chia hai nhốt trong lồng sắt, đều thả bên cạnh Phong Dịch Khởi và Giang Vô Mị.

      Lần này, Giang Vô Mị hiển nhiên có ý định nhượng bộ, khi nô bộc thả bồ câu ra, bồ câu vừa bay liền bắn ba mũi tên.

      Chỉ là vận may có đôi khi cũng rất quan trọng, bên Giang Vô Mị, mấy con bồ câu bay tứ tán, ràng chúng hẹn nhau bay về phía Phong Dịch Khởi. Bên Phong Dịch Khởi, bồ câu giống như bị vây trong trạng thái lờ đờ, vẫn còn bay quanh quẩn thảnh thơi trung.

      Trận thứ hai kết thúc, vận may dường như thiên về phía Phong Dịch Khởi hơn, vẫn bị dùng thực lực đoạt về phân thắng bại.

      Kết quả như thế này khiến mọi người đứng bên ngoài rối rít nhìn nhau, đành chỉ cảm thán câu… Số mệnh!

      “Trận kế tiếp.” Giang Vô Mị dùng khăn nô bộc đưa tới lau mồ hơi trán, hơi nhíu mày nhìn những người thu dọn bồ câu chết.

      Trước đó, nghĩ rằng trận đầu tiên liền có thể phân thắng bại với Phong Dịch Khởi, ai ngờ thực lực đối phương lại vượt xa mấy kẻ bình thường khác, trận thứ hai lại càng làm cho người ta nghẹn khuất, ràng thực lực của mạnh hơn đối phương, cố tình vận may lại thấp đến đáng thương suýt chút nữa hại thua, ép buộc sử dụng hết thực lực, mọi người còn buồn bực huống chi Giang Vô Mị được cho là đứa con cưng của trời.

      Trong đình tạ, Ôn Tử Ám trợn hai mắt nhìn chăm chú Linh Cưu, bé trong mắt vẫn bình tĩnh, yên ổn ngồi đó, khiến có cách nào mở miệng, càng khiến tâm trạng của vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, biết nên mở miệng thế nào.

      ---- Ngoài lề ---

      Rạp hát .

      99 (Cưu Cưu chắc đồng với Cửu Cửu = 99) nghiêm trang ném đồng tiền…

      Ôn Bánh Bao (Ôn Tử Ám) (Hiếu kì, rất là hiếu kì): Nàng làm gì vậy?

      99(nghiêm túc): Đếm tiền.

      Ôn Bánh Bao: . . . ( thất vọng ~(>_

      99 tiếp tục ném tiền đồng.

      Ôn Bánh Bao ( chịu đơn): Đếm tới đếm lui cũng có ba đồng tiền!

      99(nghiêm túc): Quẻ này cho thấy, hôm nay nhắn nhủ với vật đáng , ăn nhiều mà tăng cân, mới được quý, ắt mới gặp chuyện tốt.

      Ôn Bánh Bao (ngây ngô): phải nàng đếm tiền hay sao?

      99 (vẻ mặt hết sức ngây thơ cười): À… Phía sau là bói toán!

      Ôn Bánh Bao: … (Bị đùa giỡn! Bị đùa giơn! Tuyệt đối là bị đùa giỡn! QAQ)
      Chris, Phan Hong Hanh, emilia2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27: Thắng lợi và nguyên tắc

      Edit: Tiểu Ngữ

      Ván thứ ba là ván quyết định tỷ số, có thể là ngắn nhất cũng dài nhất, kích động nhất đối với khán giả.

      Trong ống đựng tên của Phong Dịch Khởi và Giang Vô Mị chỉ có ba mũi tên, hai người đứng ở phạm vi qui định công kích đối phương, người nào bị trúng tên rơi khỏi ngựa liền thua.

      Tam mũi tên, rất ít, đối với người có sở trường bắn lúc ba mũi tên như Giang Vô Mị mà chỉ cần giây liền có thể kết thúc trận đấu này.

      thực tế, đó là .

      Giang Vô Mị có thúc ngựa, lấy mũi tên đặt cung tên, kéo căng dây cung, trong nháy mắt khí thể cả người liền thay đổi, con ngươi hơi híp lại giống như diều hâu nhìn chăm chú con mồi, bình tĩnh sắc bén mà tàn khốc, phát liền trúng.

      Mặt Phong Dịch Khởi thay đổi nhìn chằm chằm Giang Vô Mị, đáy mặt xẹt qua ánh sáng liều lĩnh, sau đó hai chân đạp cái, cứ nhiên giục ngựa chạy về phía Giang Vô Mị.

      biết có tránh né cũng vô dụng, bằng liều phen biết đâu lại thắng!

      Tinh thần của mọi người cũng khẩn trương lên, cảm giác lúc này thời gian trôi qua vô cùng chậm.

      Giang Vô Mị nhìn Phong Dịch Khởi càng lúc càng đến gần, ánh mắt vẫn bình tĩnh cao ngạo như vậy, tự tin cho rằng Phong Dịch Khởi phải là đối thủ của .

      trận gió mát lặng lẽ thổi tới, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc lạnh, tay cầm mũi tên dần buông ra.

      Bang!

      “Hắt xì!”

      khắc khi Giang Vô Mị sắp bắn tên, gió mát thổi tóc phất qua gò má cùng mũi … Khiến bị ngứa, nhịn được hắt hơi, ngón tay bắn cung cũng run khẽ.

      Đáng chết!

      Ánh mắt Giang Vô Mị lạnh lẽo, chân mày nhíu chặt đến nỗi xuất rãnh sâu.

      Đằng trước, khi Phong Dịch Khởi thấy Giang Vô Mị bắn cung, cũng bắn, tốc độ của tay cực kì nhanh, đem từng mũi tên bắn ra, chờ bắn xong hết ba mũi tên, cũng còn thời gian tránh né mũi tên của Giang Vô Mị, những đối mặt với ba mũi tên đoạt mệnh, Phong Dịch Khởi mím chặt môi, mặt đổi sắc.

      Mọi người cho rằng Phong Dịch Khởi nhất định chết thê thảm hoặc là bị thương nghiêm trọng nằm mặt đât, thực tế Phong Dịch Khởi trúng hai mũi tên, mũi xượt qua gò má , mang theo ít da thịt, mũi tên trúng đầu vai , nhưng sức mạnh to lớn khiến ngã về phía sau.

      Bên kia, Giang Vô Mị cũng tránh né ba mũi tên, nhưng con ngựa này chịu phối hợp với , hướng về bên trái tránh né, con ngựa liền hí lên tiếng dài giơ móng vuốt lên tránh thoát mũi tên, lại khiến thân thể Giang Vô Mị ổn định, muốn bị té nhếch nhác mặt đất, trong nháy mắt dứt khoát nhảy xuống ngựa.

      Dù sao Phong Dịch Khởi rơi xuống ngựa trước , nếu thắng cũng là hòa nhau.

      "Giang thiếu gia, ta thắng --!" Tiếng thiếu niên thở hổn hển truyền vào trong tai .

      Giang Vô Mị ngẩn ra, thình lình quay đầu nhìn về Phong Dịch Khởi.

      Lại thấy, hai tay Phong Dịch Khởi ôm bụng ngựa, bộ dạng thảm hại bị con ngựa mang theo chạy tới, nhưng nét mặt lại vui sướng khó tả, ánh mắt sáng như đuốc.

      “Thiếu gia, lúc sắp ngã khỏi lưng ngựa, may mắn chân vướng vào bàn đạp.” gã nô bộc lanh lợi đến bên cạnh Giang Vô Mị, giải thích với .

      Ngực Giang Vô Mị phập phồng lên xuống, chăm chú nhìn Phong Dịch Khởi cố chấp chịu buông tuấn mã, lạnh lùng : “Ngươi thắng!”

      Nghe câu này, Phong Dịch Khởi mới thả lòng, buông bụng ngựa, nhanh nhẹn tránh né vó ngựa.

      tính! Cái này tính!” Khanh Linh Thước chạy nhanh vào sân, tới bên cạnh Giang Vô Mị, giọng : “Mị ca ca, sao lại để cho thắng! ràng phải là đối thủ của Mị ca ca, chỉ là may mắn thôi.”

      Giang Vô Mị cắt đứt lời ả: “Ta thắng.”

      Chỉ là cuộc thi đấu nho , thua cũng sao. Huống chi, thua Phong Dịch Khởi, thua trong tay số mệnh.

      “Nhưng…” Khanh Linh Thước muốn cãi lại, vẻ mặt khẩn trương.

      “Kiếm của ta.” Giang Vô Mị có ý muốn chuyện với ả nữa.

      Đúng là sợ cái gì cái đó đến, Khanh Linh Thước sợ nhất là lúc này Giang Vô Mị nhắc tới kiếm của , ấp úng : “Kiếm… Kiếm của Mị ca ca, trong tay nô tài nào… ách, nô tài chạy đâu rồi? Mị ca ca, ca chờ chút. Tiểu Thước tìm, sau đó mang đến cho Mị ca ca.”

      Sợ Giang Vô Mị tiếp tục truy hỏi, Khanh Linh Thước vội chạy về phía đình tạ, hi vọng tìm thấy Tống Lưu Giác, bắt trả lại kiếm.

      Lúc này, khí trong đình tạ rất quỷ dị, Ôn Tử Ám kinh hô: “Sao nàng biết Phong Dịch Khởi thắng, mọi người đều cho rằng phải là đối thủ của Giang đại ca, vì sao nàng nhận định thắng? nàng có thể coi bói sao?”

      Linh Cưu nháy mắt cái, bộ dạng kinh ngạc lại ngây thơ, khiếm tốn lại có chút khiếp sợ : “Ta cũng ngờ.”

      “Sao nàng ngờ? là nàng…” Ôn Tử Ám nhìn ánh mắt mỉm cười tỏa sáng của bé, lời định bị nghẹn trong họng.

      Khanh Linh Thước trở lại đình lâu, việc đầu tiên là tìm Tống Lưu Giác, sốt ruột lại mang theo vài phần lấy lòng: “Lưu Giác ca ca, ngươi đem kiếm của Mị ca ca trả lại cho ta được ? Xin ngươi đấy!”

      Tống Lưu Giác bất lực nhìn về phía Linh Cưu bĩu môi: “Biết được thua cuộc, ta đem tiền đặt cược đưa hết cho nàng ta.”

      Khanh Linh Thước quay đầu nhìn sang Linh Cưu, bộ dạng ngoan ngoãn biến thành lạnh lùng, khách sáo vươn tay về phía nàng: “Trả lại ta!” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

      Dáng vẻ trở mặt như lật sách của Khanh Linh Thước khiến ấn tượng của ả trong mắt đám người Tống Ly Yên soàn soạt đổ xuống.

      Linh Cưu thầm nghĩ: Con oắt này! Mi có bao nhiêu thù hận chị đây hả? Vừa tới trước mặt chị liền động kinh, muốn phát hỏa cũng phải xem hoàn cảnh chứ.

      “Đây là ta thắng, nó là của ta.” Linh Cưu .

      Câu trả lời của Linh Cưu khiến nhóm Tống Ly Yên kinh ngạc, lời và hành động này của nàng giống bé đơn thuần, lương thiện.

      Khanh Linh Thước cả giận : “Lúc đầu ngươi muốn tặng ta ngọc bội, tại ta muốn kiếm, vì sao cho ta!”

      “Thanh kiếm này rất đáng giá!” Linh Cưu cười đến ngây thơ đáng , lại quá tự nhiên : “Đây là lần đầu tiên ta thắng được thứ còn có giá trị hơn cả ngọc bội, đương nhiên thể cho ngươi!”

      Mọi người cười ngất, còn có thể như vậy à?

      Chẳng lẽ, nàng tặng ngọc bội cho Khanh Linh Thước là vì ngọc bội này có quan trọng với nàng. Còn bảo kiếm kia là của Giang Vô Mị nên nàng mới luyến tiếc đem tặng!

      “Ngươi ghê tởm!” Khanh Linh Thước tức giận đến mặt đỏ rần.

      Linh Cưu bẹt bẹt miệng, nghi ngờ hỏi: “Ta ghê tởm như thế nào?” Sau đó, Linh Cưu nghiêm mặt : “Khanh tiểu thư, làm người phải có nguyên tắc! Ta thể phá hủy nguyên tắc của mình!”

      Nguyên tắc! Nguyên tắc! Nguyên tắc chó má!

      Tuy Khanh Linh Thước biết lời Linh Cưu có vấn đề, nhưng đáng tiếc tìm được vấn đề ở chỗ nào, khiến ả có cách phản bác.

      “Ta cần biết! Ngươi mau đem thanh kiếm trả lại cho ta, trả lại cho ta!” Khanh Linh Thước bổ nhào tới Linh Cưu, muốn rat ay cướp lại.

      Linh Cưu thản nhiên hề động, Hà Nghiên đứng đằng sau vội đến trước mặt nàng, cầm lấy bàn tay Khanh Linh Thước: “Khanh tiểu thư, mời tự trọng.”

      “Cẩu nô tài như ngươi cũng dám ngăn cản ta?” Khanh Linh Thước buộc miệng mắng.

      Mặt Hà Nghiên đổi sắc, sâu trong đáy mắt ra tia sắc bén. Nàng theo bên cạnh Tống Tuyết Y, rất ít khi bị người khác nhục mạ, đặc biệt là các đại tiểu thư kiêu căng hống hách, đột nhiên nàng cảm thấy Cưu chủ nhân đáng hơn nhiều.

      Cho nên , mặc kệ là cái gì cũng cần phải so sánh, chỉ cần so sánh mới phát ra chỗ tốt.

      “Chuyện gì xảy ra?" thanh Giang Vô Mị vang lên trong đình tạ tựa như sấm sét.

      --- kéo màn ---

      Vở kịch .

      99: Phong Dịch Khởi, Phong Nhất Khởi, Nhất Khởi Phong (* Nôm na là phong = điên, ai hiểu xin chỉ giáo cho bạn khóa TT^TT). Hôm nay lên sân khấu, ngươi liền điên cho chúng ta xem à?

      Phong Dịch Khởi: Ta điên. .

      99: Ôm bụng ngựa, đầu ở phần đùi ngựa đúng ?

      Phong Dịch Khởi: …

      99: Có thấy cái gì nên thấy ?

      Phong Dịch Khởi: …

      99: Lúc chuyện, ngươi có lo lắng mình đụng phải thứ nên đụng hay ?

      Phong Dịch Khởi: Đừng nữa, hôm nay ta phát điên, xin đừng cùng người điên thảo luận vấn đề này.

      99: Muốn thành công, trước hết phải điên. Đầu óc đơn giản vọt về phía trước, ngươi làm rất tốt.

      Phong Dịch Khởi: … (Đây là lời khen à? Đúng ? Phải ? QAQ)

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28: Tiền trao cháo múc

      Edit: Tịch Ngữ

      Thiếu niên đẹp như chi lan ngọc thụ khiến người ta dễ quên, Giang Vô Mị vừa mới thi đấu xong, khí chất sắc bén vẫn chưa biến mất.

      Thân thể Khanh Linh Khanh cứng đờ, đảo mắt vòng, sau đó mới : “Mị ca ca, Cưu Nhi cướp kiếm, muội bắt nó trả lại, nhưng nó chịu, còn kêu nô tài đánh muội nữa.”

      “Phốc!” Linh Cưu nhịn được bật cười.

      Xem ra, ở Khanh gia Khanh Linh Cưu quen bắt nạt ‘nàng’, bây giờ lại tức giận đến ngu đần, cho nên thể vận động đầu óc được, liền làm theo kẻ ác cáo trạng.

      biết mở to mắt ra nhìn à, ở đây phải Khanh gia, người ở xung quanh cũng chẳng phải đám nô tài sai đâu đánh đó của ả. Mọi người đều chứng kiến chuyện này, nàng cũng còn là vị tiểu thư hèn hạ thấp kém bằng nô tài ở Khanh gia, Khanh Linh Thước còn muốn dùng sọt úp voi à? Chuyện này có khả năng ?

      Quả nhiên, cần Linh Cưu mở miệng, Ôn Tử Ám đứng bên cạnh liền : “Ê! Khanh Linh Thước! Ngươi đúng là đồ mặt dày! ràng ngươi đem kiếm của Giang đại ca đặt cược, thua chịu nhận còn muốn giật lại đồ người khác, mới bị tỳ nữ của người ta ngăn lại, sao lại biến thành người ta đánh ngươi?”

      Khanh Linh Thước mới hoàn hồn, phát nơi này phải Khanh gia, người cha coi ả như bảo bối thương có ở nơi này.

      “Đem kiếm của ta đánh cược?” Giang Vô Mị nhíu mày nhìn Khanh Linh Thước.

      Khanh Linh Thước bị nhìn rất hoảng hốt, sốt ruột giải thích: “Mị ca ca, phải như vậy, Tiểu Thước cảm thấy Mị ca ca nhất định thắng cuộc! Đều do tên kia giở trò lừa bịp, nếu Mị ca ca nhất định thắng…kiếm, cũng bị thua mất kiếm.”

      Cuối cùng ả cũng thể dối nữa. Giang Vô Mị mặc dù hài lòng việc Khanh Linh Thước làm, trong lòng dâng lên ác cảm, nhưng có phong độ của mình, vì chuyện này mà nổi giận với đứa trẻ tám tuổi.

      nhìn Linh Cưu, hỏi: “Có thể trả lại cho ta ?”

      Linh Cưu méo đầu cười, tươi cười hoàn mĩ như ngọc sáng, đặc biệt là đôi mắt linh động.

      Ai ai cũng nghĩ nàng đồng ý, có lẽ mọi người đều cho rằng nàng nhân cơ hội này lấy lòng Giang Vô Mị, giành được hảo cảm của

      Tống Lưu Giác hừ : “Hoa si.” (Mê giai í )

      Sau đó nghe thấy thanh mát lạnh, mềm mại vang lên: “Giang thiếu gia định ra giá bao nhiêu?”

      Mọi người: “…”(⊙ 口 ⊙)

      Giang Vô Mị cũng sửng sốt: “Ngươi…” cái gì?

      Linh Cưu cảm thấy mình sai, nghi ngờ hỏi lại: “Chẳng lẽ Giang thiếu gia muốn ta tặng cho ngươi?”

      Giang Vô Mị mấp máy môi, lại được lời nào. Đúng là nghĩ bé này đem thanh kiếm trả lại cho , thực tế ngay cả cảm thấy bé cầm kiếm của để lấy lòng , tranh thủ lòng hảo cảm của , hoặc là thể ra dáng vẻ đáng của mình.

      Linh Cưu cũng đoán ra được suy nghĩ của , híp mặt, khóe miệng xẹt qua nụ cười trào phúng, cất giọng : “Ngươi cũng phải Tống Tiểu Bạch, dựa vào cái gì muốn ta đưa bảo bối cho người chứ.”

      “Cái này chính là của ta!” Giang Vô Mị khẽ chau mày.

      Linh Cưu : “Nhưng bây giờ nó là của ta!”

      Từ tới lớn, Giang Vô Mị chưa từng gặp tình huống này. Phong độ của cho phép cãi cọ với con , nhưng thanh kiếm này làm bạn với ba bốn năm rồi, là món quà sinh nhật thích nhất, kêu bỏ qua là thể nào.

      “Ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Giang Vô Mị lạnh giọng.

      Linh Cưu hơi nhíu mày, dáng vẻ có chút khó xử: “Nghe Khanh tiểu thư , thanh kiếm này là Nam Hải Mặc Châu vô giá.”

      “Đồ hẹp hòi! Đồ bủn xỉn! Đồ tham tiền!” Khanh Linh Thước đứng bên cạnh ngừng khinh miệt.

      Giang Vô Mị lạnh lùng liếc qua ả, khiến ả câm họng.

      Việc này ầm ỉ như vậy còn phải do ả gây ra sao? Trong lòng Giang Vô Mị có phần tức giận với Linh Thước, lại cảm thấy Linh Cưu khó chơi. Ngay cả ấn tượng với Khanh gia cũng xấu .

      “Năm trăm lượng…” Giang Vô Mị ra giá.

      Mắt Linh Cưu lóe lên, gật đầu, cười : “Ừ, mặc dù ta rất thích thanh kiếm này, giá năm trăm lượng hoang kim có chút rẻ… Nhưng Giang thiếu gia lại thích nó như vậy, ta đành miễn cưỡng bán rẻ cho Giang thiếu gia.”

      Hơi thở Giang Vô Mị bị nghẹn trong cổ họng. định bạc, cố tình con bé này lại nghĩ là hoàng kim. Trực tiếp nâng giá lên gấp trăm lần. Nhưng, thanh kiếm này đúng là có giá năm trăm lượng hoàng kim, kiêu ngạo của cho phép cò kè mặc cả.

      lần cố ý đè giá, vì nghĩ bé này biết giá trị của kiếm. tại, nàng ra giá, lại bán rẻ lại cho , đâu còn mặt mũi ra giá nữa!

      “Trước đây, sao ta phát ngươi nhanh mồm nhanh miệng như thế.” Giang Vô Mị lạnh lùng nhìn Linh Cưu.

      Linh Cưu mê hoặc: “Trước đây chúng ta từng gặp nhau sao?”

      Lúc Khanh Hàn Lâm đem nàng bán cho Tống gia, lão sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, thân phận ban đầu của nàng chết. Bây giờ, nàng là Bách Lý Linh Cưu, có bất cứ quan hệ máu mủ gì với Khanh gia, chút quan hệ cũng , nàng chỉ nhớ cái tát tai kia mà thôi!

      Nàng phải ‘Khanh Linh Cưu’, đương nhiên nàng biết Giang Vô Mị.

      Giang Vô Mị lại kinh ngạc, nhìn nàng sâu, đáy mắt lên king ngạc.

      Trước kia, chưa từng nhìn kĩ nàng, ấn tượng duy nhất chính là ánh mắt si mê của nàng, coi giống như thần tiên mà sùng bái. Loại ánh mắt đó nhìn thấy nhiều rồi, đương nhiên để ý.

      Lúc này nhìn kĩ nàng, phát ánh mắt của nàng xinh đẹp hơn bình thường, da thịt trắn hồng tự nhiên, đôi mắt tròn vo, mi mắt vừa dài lại cong, ướt át giống như động vật , hết sức linh động thuần khiết, lúc nghi hoặc nhìn người khác, có cảm giác rất đặc biệt.

      Nếu là đặc biệt, thân là nhân sĩ ở thời cổ đại Giang Vô Mị đương nhiên biết, cảm giác này gọi là manh!

      “Mị ca ca!” Khanh Linh Thước đột nhiên quát to tiếng, chạy tới ôm cánh tay Giang Vô Mị, vẻ mặt đố kị nhìn Linh Cưu.

      Vì sao Mị ca ca lại nhìn chằm chằm cái đồ sao chổi đó chứ? Được lắm! Cái đồ sao chổi này cho là ăn mặc đẹp đẽ là giỏi lắm sao? Nó còn muốn tranh giành Mị ca ca với mình? có cửa đâu!

      Linh Cưu hoàn toàn để ý ánh mắt trợn ngược của Khanh Linh Thước.

      Nàng chợt phát , loli này đúng là dễ đối phó. Chỉ cần đào sẵn cái hố, ả liền câu nhảy vào đó, còn xung phong đào bới sâu xuống, đem chính mình chôn sâu hơn.

      Giang Vô Mị khẽ níu mày, trước kia cảm thấy Khanh Linh Thước thích bám mình, nhưng giống như hôm nay ngừng quấn quýt lấy mình! Quan trọng nhất là cảm thấy hôm nay Khanh Linh Thước rất ồn ào, giọng thanh thúy như chim hoàng oanh của bé càng khiến lòng người khó chịu.

      “Đưa kiếm cho ta.” Giang Vô Mị đưa tay về Linh Cưu.

      Linh Cưu lắc đầu, mở to đôi mắt: “Tiền trao cháo múc.”

      “…” Khóe miệng Giang Vô Mị giật giật. …vẫn có thể thiếu tiền nàng, được ?

      Nếu như phải kiêu ngạo ăn sâu vào máu thịt khống chế lí trí của , chừng phá hủy hình tượng thô tục mắng câu rồi.

      “Cho ngươi chút mặt mũi ngươi biết xấu hổ, Mị ca ca mà giật nợ của ngươi sao?” Khanh Linh Thước tức giận trừng mắt nhìn Linh Cưu.

      Linh Cưu nhướng mắt: “Cái này là ngươi .”

      -------oOo-------

      Kịch nho :

      Tống Tiểu Bạch: Con còn phải đoạn đường này bao lâu nữa?

      Thủy (cười ngượng): Ờ, ha ha, ngày mai đến lượt con.

      Tống Tiểu Bạch: đoạn đường, mẹ bắt con ba ngày…

      Thủy (nghiêm túc): Rượu, ấp ủ càng lâu càng hấp dẫn ~ ừm…

      Tống Tiểu Bạch: Mẹ coi con là rượu à?

      Thủy (lườm): Mẹ coi con là độc, nhìn khu bình luận . Đều bị trà của ngươi độc hại thê thảm! ( cho con ra diễn, mẹ biết gánh nổi hậu quả hay nữa, giả ngu hiến thân, mới tránh được số phận bi thương, gào khóc QAQ.)
      Chris, 1012, Phương Lăng2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: Cưu Nhi là bảo bối của ta

      Edit: Tịch Ngữ



      Tống Tuyết Y cưỡi ngựa đến trường đua ngựa bắn cung, liền nhìn thấy bảo bối của bị vây giữa đám đông, bị bé cùng tuổi chỉ vào mũi. Bảo bối của hề đổi sắc mặt, cũng phản kháng hay nhượng bộ, chỉ có khí chất thản nhiên màng thắng thua.

      Tuy Tống Tuyết Y biết bảo bối của có chút thông minh, để mặc người ta bắt nạt. Nhưng khi nhìn thấy màn này, vẫn khiến mắt tối sầm lại, cơn giận bốc lên từ đáy lòng.

      “Tống Tiểu Bạch.” Lúc Linh Cưu buồn chán ngẩng đầu lên liền thấy thiếu niên từ xa tới.

      Nàng nhướng mày, ánh mắt nhu hòa, nụ cười bồng bềnh như tuyết, đôi môi màu son khẽ nhếch lên.

      Giờ khắc này, những người thấy nụ cười này của nàng đều hiểu chuyện - cái này mới là nụ cười từ đáy lòng nàng, người có thể khiến nàng cười như thế, nhất định là người quan trọng nhất của nàng.

      Cái gì cũng phải có đối lập mới nhìn ra được cao thấp. Lúc nãy, Linh Cưu cười ít, cũng có ai nghĩ rằng đó là nụ cười giả tạo của nàng. Nhưng, đột nhiên bây giờ nàng lộ nụ cười từ đáy lòng, ràng là có xán lạn như trước kia, nhạt đến mức yên tĩnh, lại rất chân , có cảm giác ấm lòng, cuốn hút đến kì lạ.

      Giang Vô Mị nhíu mày, trong lòng có chút ngột ngạt.

      nghĩ rằng mình có hảo cảm đối với Linh Cưu.

      Chỉ là có trước giờ quen với chuyện các si mê mình, chợt phát vốn coi mình như thần mà sùng bái, bỗng nhiên còn mê luyến mình nữa, lại còn thể vui sướng với nam tử khác, trái lại khiến lòng tự tin của có chút nhục nhã.

      Giang Vô Mị quay đầu nhìn về phía Tống Tuyết Y, trong mắt lóe lên kinh dị.

      Chính là con ma ốm trong lời đồn, vì sao khí chất lại vô song, cử chỉ tao nhã như vậy, dáng người bé yếu ớt dấu dưới trường bào trắng lại thẳng như trúc, lúc tay áo cũng lắc lư theo gió, mọi thứ điều khiến người ta có cảm giác như mây trôi nước chảy, rất đẹp mắt.

      Phần khí chất tao nhã vây quanh khiến người khác xem , nhưng lại sinh ra hảo cảm với .

      chỉ Giang Vô Mị kinh ngạc, Linh Cưu cũng ngạc nhiên.

      Nàng nghĩ: Tống Tiểu Bạch làm cái quái gì vậy? yên lành tự nhiên lại ăn mặc phong phanh khoe sức quyến rũ làm gì? Cố gắng phát huy hóc môn tiềm của mình à?

      Nàng đâu biết là, hiếm khi Tống Tuyết Y cố gắng phát ra cảm xúc tồn tại của bản thân, còn phải vì nàng sao?

      Trước đây, chỉ có mình thèm quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng bây giờ vì muốn tốt cho bảo bối, thể bị người xem thường bắt nạt được, lần đầu tiên biết cần phải thay đổi địa vị của mình.

      lúc mọi người nhìn lom lom, Tống Tuyết Y vào đình tạ, đến trước mặt Linh Cưu.

      cúi người, thuần thục tay ôm thắt lưng béo béo của bé, tay còn lại ôm mông bé, đem bé bế vào lòng, giọng hỏi: “ phải đến học cưỡi ngựa bắn cung sao? Vì sao bị mọi người lấp kín ở đây?”

      “Ta có việc làm ăn.” Linh Cưu đáp. Nàng thoạt nhìn có bé như vậy ? Còn bị mọi người lấp kín?

      Ở chung hơn tháng, nàng có thói quen với chuyện được Tống Tuyết Y ôm rồi, chủ yếu là vì nàng cho ôm, bày vẻ mặt ảm đạm cho nàng xem.

      Trời mới biết, cái bản mặt đó của khiến người ta xót lòng!

      Linh Cưu hơi điều chỉnh tư thế, thoải mái dựa vào ngực Tống Tuyết Y: “Ngươi tới tìm ta ăn cơm à?”

      Tống Tuyết Y nghe nàng dời đề tài, cũng hỏi tiếp nàng làm ăn cái gì, giọng : “Ừ, ăn cơm.”

      Sau khóa học cưỡi ngựa bắn cung chính là giờ nghỉ trưa, lúc này đúng lúc thời gian ăn cơm trưa của học viện Thanh Vân.

      Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu , chút để ý tới mọi người.

      “Sao chổi, ma ốm.” Khanh Linh Thước bĩu môi, giọng , càng ôm chặt cánh tay Giang Vô Mị. Nhưng mặc kệ làm cái gì cũng che giấu được nội tâm đầy ghen tỵ vủa ả. Vì sao sao chổi được người khác dịu dàng ôm vào ngực như vậy? Mị ca ca chưa từng ôm ả như vậy, cũng chưa từng như vậy với ả!

      ả tự cho là mình ai nghe thấy.

      Linh Cưu liếc mắt nhìn chằm chằm Khanh Linh Thước, ngón tay nhàng ma sát ống tay áo. Tay nàng ngứa.

      Tống Tuyết Y lại dậm chân, xoay người nhìn về phía Khanh Linh Thước, hỏi Hà Nghiên: “Ả là ai?”

      Hà Nghiên : “Tiểu thư dòng chính của Khanh gia, Khanh Linh Thước đại tiểu thư.”

      Tống Tuyết Y giọng với Khanh Linh Thước: “Ngươi có thể thu dọn tập sách về nhà .”

      “Cái gì?” Khanh Linh Thước sững sờ, ánh mắt mờ mịt có chút si ngốc. Cái tên ma ốm này có giọng dễ nghe, mềm mại ấm áp khiến người ta thoải mái. ra chỉ đối xử như vậy với sao chổi, với ả cũng giống nhau.

      Người bên ngoài đều nghe Tống Tuyết Y chuyện với Khanh Linh Thước, nhận ra thanh có nhu hòa nhưng thiếu phần cảm xúc.

      Tống Tuyết Y lại : “Ngươi chính thức bị xóa tên khỏi học viện Thanh Vân.”

      Khanh Linh Thước lập tức trợn trắng tròng mắt.

      Tống Tuyết Y ngửa đầu, mặt nạ che lại cho người ngoài nhìn thấy ánh mắt , người ngoài chỉ có thể đoán còn nhìn Khanh Linh Thước nữa, mà nhìn về mọi người, thanh nhu hòa như gió xuân: “Cưu Nhi là bảo bối của ta, bất kì ai cũng được xúc phạm đến bảo bối của ta!”

      Mọi người nghe vậy đều ngây ngô.

      Tống Tuyết Y xong câu đó, liền ôm Linh Cưu xoay người lần nữa.

      Ước chừng vài giây sau, người trong đình tạ mới hoàn hồn, Ôn Tử Ám chần chừ : “Vừa rồi Tống đại thiếu gia cảnh cáo chúng ta sao?”

      “Này hiếp.” Thanh sanh lãnh của Giang Vô Mị vang lên.

      Ôn Tử Ám run rẩy. nghĩ Giang Vô Mị tức giận rồi.

      Nhưng Tống Lưu Giác cười nhạo tiếng, đến gần Giang Vô Mị, cười : “ thoải mái đúng ? ràng là kẻ vô dụng còn kiêu căng như vậy, coi ai vào mắt, ngay cả Giang đại thiếu gia cũng nể mặt, thiên tài nổi danh của Ngự Hải Trấn cũng như vậy.”

      Giang Vô Mị dù lên tiếng, nhưng ánh mắt lạnh lùng ai ai cũng thấy được. Tống Lưu Giác trúng tâm tư của .

      Tống Tuyết Y dám coi thường ! Đồng thời, còn uy hiếp tất cả bọn họ!

      “Tam ca ca.” Tống Ly Yên nhịn được lên tiếng: “Đó là đại đường ca của chúng ta.”

      Ngươi làm sao có thể xấu sau lưng đại đường ca trước mặt người ngoài!

      Mặc dù, xưa nay nàng cảm thấy đại đường ca rất vô dụng, nhưng vừa nãy nhìn thấy Tống Tuyết Y tới, nàng kinh ngạc phát , đại đường ca có thua kém thiên kiêu chi tử Giang Vô Mị, thậm chí còn xuất sắc hơn!

      Đại đường ca… hình như có chút thay đổi!

      Tống Lưu Giác hừ: “Ngươi xem là đại đường ca, chưa chắc coi ngươi là đường muội. Ngươi thấy đối với Tiểu Cưu Nhi còn tốt hơn mấy đường muội khác à?”

      Tống Ly Yên hé miệng .

      Lại về Tống Tuyết Y và Linh Cưu xa.

      “Còn chưa hoàn hồn?” Tống Tuyết Y nhìn Linh Cưu trong lòng mình cười .

      Bé Linh Cưu của ngây ngô cả đoạn đường rồi.

      Mắt Linh Cưu lóe lóe, nhìn nơi khác, lẩm bẩm: “ có.”

      Tống Tuyết Y nhìn chăm chú vào cái lỗ tai đỏ hồng của nàng, phía sau mặt nạ khóe môi nhếch lên cười sung sướng.

      Lúc này, mặt Linh Cưu chút thay đổi, trong đầu bé điên cuồng.

      Bảo bối cái gì chứ? đứng đắn!

      Cái gì là bảo bối của

      Trẻ con đúng là chuyện ngốc nghếch!

      Chậc! Nàng mới thèm cảm động!

      Tuyệt đối có!

      Chương 30: Tống đại thiếu gia xòe đuôi

      Edit: Tịch Ngữ






      “Ngươi cái gì?”

      Khanh Linh Thước dám tin nhìn nam tử trẻ tuổi trước mặt, khuôn mặt vì tức giận, uất ức, phẫn hận mà vặn vẹo khó diễn tả.

      Nam Tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc trường màu xanh nho nhã, đầu đội mũ phương sĩ, cười ôn hòa : “Khanh tiểu thư, ngươi bị học viện Thanh Vân xóa tên, mời thu dọn hành lí rời khỏi đây trước khi mặt trời lặn.”

      Bên cạnh Khanh Linh Cưu còn có đám người Tống Ly Yên và Giang Vô Mị.

      Bọn họ mới vừa từ trường ngựa về, lại bị thị vệ gác cửa của học viện ngăn lại, kế tiếp liền thông báo cho Khanh Linh Thước biết ả bị đuổi học.

      Giang Vô Mị bước về trước hỏi: “Lí do?”

      Nét mặt vặn vẹo của Khanh Linh Thước giảm bớt, nở nụ cười nhìn Giang Vô Mị. Quả nhiên, Mị ca ca thích Tiểu Thước nhất, vừa thấy Tiểu Thước có việc liền giúp đỡ.

      Nam tử trẻ tuổi : “Khanh tiểu thư nhục mạ đệ tử đóng cửa cửa Triệu tiên sinh, cũng như đắc tội với Triệu tiên sinh.”

      Mắt Giang Vô Mị lên kinh ngạc: “Triệu tiên sinh có đệ tử đóng cửa từ khi nào?”

      Nam tử trẻ tuổi : “Là Tống đại thiếu gia. Hôm nay, Tống đại thiếu vừa được Triệu tiên sinh nhận làm đệ tử đống cửa cao cấp.”

      Mặc kệ là Giang Vô Mị hay là những người khác, vừa nghe được chân tướng việc xong vẻ mặt liền trở nên rất đặc sắc.

      Trước đến nay, Triệu tiên sinh luôn rất thần bí, địa vị trong học viện Thanh Vân học viện cũng thấp, thậm chí còn có người hoài nghi chính là viện trưởng của học viện Thanh Vân, hoặc là người đứng sau viện trưởng học viện Thanh Vân. Mặc dù tính cách của khiến học viên trong học viện Thanh Viên sợ đến mức ngại tránh né , nhưng học thức lại cao thâm khiến người ta kính nể, y thuật khiến người ta phải khâm phục, khi ông lên lớp dạy, có học viên nào vắng mặt hết.

      Đặc biệt Giang Vô Mị là người của đại gia tộc, luôn có mục đích thể cho người khác biết với Triệu tiên sinh, biết ông phải là người dễ gần, nhưng vẫn cố gắng nghĩ nhiều biện pháp để tiếp cận, móc nối quan hệ với ông. Hi vọng có thể dựa hơi của ông.

      Ai ngờ, Triệu Bích Chi Triệu tiên sinh là người dầu muối tiến, làm cho phí nhiều công sức vẫn thể lôi kéo được ông. Đột nhiên lại thu nhận Tống Tuyết Y làm đệ tử đóng cửa!

      Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều cảm thấy kì quái.

      Bọn họ đều nghe qua danh tiếng của Tống Tuyết Y, chỉ biết là ma ốm, nếu ngày truyền ra tin bệnh chết cũng có gì đắng kinh ngạc. Bọn họ chín phần đều chưa gặp qua Tống Tuyết Y, cho đến nay đều ăn ý coi Tống Tuyết Y là người hình.

      Nhưng, người vốn hình đột nhiên xuất lại còn thể phong thái cho bọn họ nhìn xem. Quân tử như ngọc đẽo gọt, như trúc đứng thẳng giữ mưa tuyết.

      Mới gặp bị kinh diễm chấn động thôi , tại còn nghe được làm được chuyện mà bọn họ làm được.

      Còn có màn vừa nãy, thái độ của chuyện với Khanh Linh Thước.

      Cưỡng ép? Bá đạo sao?

      Nếu là trước kia, bọn họ tuyệt đối đem hai từ này để liên tưởng đến Tống Tuyết Y.

      Tống Tuyết Y tròng lòng bọn họ phải gầy yếu, u sầu, nhút nhát, có vẻ vui, có sức sống mới đúng!

      Chính là cái loại cảm xúc tương phản mạnh mẽ này, khiến đám người Giang Vô Mị có cảm giác ăn phải hoàng liên, phun được lại nuốt trôi, đáng ghét làm người ta hoang mang.

      “Ngươi gạt người!” Khanh Linh Thước chờ hồi thấy Giang Vô Mị giúp cho mình, khỏi vừa sợ hãi vừa nóng nảy, hướng nam tử trẻ tuổi hét to.

      Nam tử trẻ tuổi lắc đầu, để ý tới bé khóc lóc om sòm, xoay người rời .

      Lại , truyền lời xong rồi, những chuyện khác đương nhiên liên quan gì đến .

      “Mị ca ca! Mị ca ca!” Trong lòng Khanh Linh Thước hoảng sợ, người đầu tiên ả nghĩ đến chính là Giang Vô Mị.

      Giang Vô Mị cảm thấy ả ta rất ồn ào, rút cánh tay khỏi hai tay ả, bỏ lại câu: “Sauk hi trở về cứ với Khanh bá bá là được.”

      “Mị ca ca!” Khanh Linh Thước trợn hai mắt nhìn Giang Vô Mị chút lưu tình quay lưng bỏ , khổ sở đồng thời khỏi nhớ tới trước kia, khi sao chổi bị đưa , Mị ca ca cũng từng ‘vậy cứ ’. Có phải trong lòng Mị ca ca, mình và sao chổi đều như nhau?

      Lúc dùng cơm trưa, Linh Cưu được Tống Tuyết Y ôm đến tòa viện tên là Bách Thảo Viên.

      Viện này đúng với tên của nó, mở mắt liền có thể nhìn thấy đầy đủ sắc hoa, cỏ lạ. phần lớn đều có dáng vẻ nhắn, đều là dược mộc (cỏ làm thuốc), hương thơm cỏ cây lơ lửng bay trong khí, tươi mát khiến người ta dễ chịu.

      mảnh đất trống lót thảm, học viên của học viện Thanh Vân ngồi đó.

      Linh Cưu nhận ra ít người, chỉ là người cùng lớp của nàng, Giang Vô Mị cũng có trong đó, lại thêm nam tử mười sáu mười bảy tuổi.

      Bọn họ nghe tiếng động, liền nhìn về phía Linh Cưu và Tống Tuyết Y, từ trường cưỡi ngựa bắn cung trở về, ánh mắt của bọn họ rất kì quái.

      Linh Cưu suy nghĩ chút, giọng với Tống Tuyết Y: “ phải là đệ tử của học viện Thanh Vân được đến đây học sao?”

      Tống Tuyết Y nhàng gật đầu.

      Linh Cưu dùng ánh mắt như muốn với Tống Tuyết Y --- Vậy ngươi còn buông ta xuống, mau rời trước khi đến giờ lên lớp?

      Tống Tuyết Y coi như thấy, cư nhiên ôm nàng đến bên cạnh chỗ ngồi của giảng viên.

      Linh Cưu cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người mình và Tống Tuyết Y, thù hận rào rào dâng lên, xâm nhập vào vùng đỏ X.

      “Tống Tiểu Bạch, hôm nay ngươi có chút kì quái.” Linh Cưu lại lộ ra thiên vị.

      Ban đầu, Giản lão cho nàng ngồi vị trí hàng đầu khiến cho nàng nhận nhiều thù hận, nàng hề áy náy thầm khinh bỉ ở trong lòng. Lúc này, Tống Tuyết Y còn bị người khác thù hận hơn nàng. Nàng hề cảm thấy oán hận, ngược lại quan tâm đến trạng thái của đối phương hơn.

      Tống Tuyết Y hỏi: “Có gì kì quái?”

      Linh Cưu nghiêm túc : “Giống như con khổng tước điên cuồng khoe lẳng lơ, biểu cảm giác tồn tại của mình cho khống tước khác phái chú ý.”

      “…” Hình dung như vậy khiến cho Tống Tuyết Y dở khóc dở cười, suy nghĩ ngoan ngoãn xông lên, đưa tay véo gò má béo mập trắng mịn của nàng.

      "Tống Tiểu Bạch!" Linh Cưu trừng mắt.

      Tống Tuyết Y được chiếm tiện nghi, muốn chọc giận bé con tròng lòng, nhàng buông tay, ánh mắt phía sau mặt nạ lộ ra vẻ nhu hòa, thanh u. Ánh mắt nhu hòa vây lấy Linh cưu, giọng : “Mặt của Cưu Nhi mềm.”

      “!” Linh Cưu có muốn tức giận cũng tức giận nổi, trề môi hừ cái. giảo hoạt! Ánh mắt dịu dàng, giọng điệu dễ nghe, ai mà nổi giận với được!?

      Hai người coi như ở chỗ người thân mật với nhau, những khán giả bất đắc dĩ có kinh ngạc, có mờ mịt, cũng có thoải mái.

      Ôn Tử Ám nhịn được xê dịch đến gần Tống Lưu Giác hỏi: “Rốt cuộc người ta là ai?”

      Tống Lưu Giác dương quái khí : “ phải đại đường ca của ta rồi sao? Đây chính là tâm can bảo bối của !”

      dùng loại giọng điệu này, khỏi khiến người ta hiểu sai, trong nháy mắt liền liên tưởng đến --- Luyến sủng! ( thương cưng chiều.)

      Khuôn mặt mập mạp bụ bẫm của Ôn Tử Ám run lên, cảm thấy có gì đó đúng. muốn luyến sủng, cũng đâu cần làm lộ liễu như vậy, đưa người ta đến chỗ học? Huống chi, bé Linh Cưu kia mang lại cho cảm giác, giống như là người làm chuyện luyến sủng!

      vừa muốn phản bác, bóng dáng của Triệu Bích Chi từ xa tới, vội vã ngồi ngay ngắn lại.

      Vẻ mặt Triệu Bích Chi như cười như , đến khi nhìn thấy Tống Tuyết Y, chân liền lảo đảo, suýt chút nữa ngã như chó gặm phân, bật thốt lên: “Ngươi ôm bé con từ đâu ra vây? À phải! Sao ngươi lại ôm bé con?”
      Last edited: 8/1/15
      Chris, linhdiep17, Phương Lăng3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :