1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 19: Ngủ chung giường, đắp chung chăn.
      Edit: Tiểu Ngữ

      “Á, ngươi làm gì thế! Buông tay, ha ha ha!”

      Bụng bị tập kích, tứ chi của Linh Cưu vung loạn xạ, cười muốn lăn lộn.

      Nhưng nàng vẫn để ý tới thiếu niên trước mắt giống như người được tạo ra từ ngọc, cho nên thể dùng sức quá lớn, cho nên sức lực giãy dụa của nàng cũng nhiều, cuối cùng bị chọc lét đến nỗi nước mắt lưng tròng, khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai rối bời, trừng mắt lên án Tống Tuyết Y, giống như tiểu thụ bị giày vò, bắt nạt.

      “Giận à?” Mặt mũi Tống Tuyết Y chút che giấu ý cười, nhàng ôm bé.

      “Hứ.” Linh Cưu quay đầu sang bên, nàng mới thèm nhìn khuôn mặt cười như hoa kia, rãnh chấp nhặt với ngươi!

      Tống Tuyết Y nhàng dụ dỗ: “Là ta sai, Cưu Nhi đừng giận, ta xin lỗi Cưu Nhi mà!”

      Bất thình lình Linh Cưu quay đầu lại, hung hăng trừng , khinh bỉ : “Trong giọng của ngươi che giấu được nụ cười gian xảo của ngươi, ngươi bị bại lộ nguyên hình rồi đồ lẳng lơ.”

      Tống Tuyết Y: “Xì.”

      Linh Cưu quyết định lặng lẽ cách xa thằng nhãi này.

      Tống Tuyết Y vội vàng ôm chặt nàng, cười cười vì mình mà giải thích: “Ta nào có gian xảo?”

      “Ngươi có gian xảo?” Linh Cưu trợn mắt mò: “Hừ, đằng kia có cái gương, ngươi tự mình lấy soi .”

      Tống Tuyết Y cười nhìn về phía cái gương, vốn chỉ muốn dỗ dành bé vui vẻ, nhưng khi thấy bộ dạng của người trong gương Tống Tuyết Y cũng sửng sốt.

      Trong gương là hình ảnh nửa thân của hai người, thiếu niên trong gương cũng nhìn về phía này, mặt mũi vì đùa giỡn mà lấm tấm bọt nước, gân xanh giăng đầy như tơ nhện mặt nhưng vẫn che hết ý cười sung sướng khuôn mặt, con ngươi của thuần khiết, dịu dàng lại ấm áp, mắt cười cong như hình nguyệt nha, môi hồng nhạt khẽ mở, có chút ngạc nhiên ngây thơ, hai bên khóe miệng vẫn còn sót lại vui mừng.

      Người này… là sao? Vì sao ngay cả chính cũng cảm thấy xa lạ?

      Tại sao lại có nụ cười như thế? Tại sao lại có ánh mắt ấm áp như thế?

      “Ê… Tống Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy?” Giọng lành lạnh của bé vang lên, chứa lo lắng truyền vào tai.

      Tống Tuyết Y nghiêng đầu nhìn Linh Cưu trong ngực, cặp mắt tròn vo kia đều là bóng dáng của , ngoại trừ ra có ai khác.

      “Cưu Nhi.” Giọng điệu sung sướng, thỏa mãn phát ra từ cổ họng , cúi đầu hôn lên đôi má trắng nõn mịn màng của bé cái, ngẩng đầu thấy bộ dạng ngây người của bé, khóe môi kéo lên thành nụ cười rạng rỡ: “Nàng tốt, tốt!”

      “Xà tinh bênh hoạn.” Linh Cưu lau mặt, biến sắc .

      Tống Tuyết Y tự động đưa mặt qua: “Có phải lúc này Cưu Nhi muốn ăn miếng trả miếng đúng ?”

      Linh Cưu thầm nghĩ chẳng lẽ thằng nhãi này là Xà tinh bệnh hoạn? Tại sao lại động kinh bất chợt như vậy? TRong lòng nghĩ như vậy, thực tế thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, đặc biệt là con ngươi nhu hòa như trăng dưới nước, khát vọng chờ mong được gần gũi, khiến nàng nhẫn tâm cự tuyệt.

      Ai… Thằng nhãi lẳng lơ này, Linh Cưu tới gần, hai tay vịn bờ vai của , bám vào thân thể Tống Tuyết Y hôn lên trán cái, sau đó ánh mắt nàng nhìn vào mắt , cười : “Tống Tiểu Bạch, cái này là nụ hôn chúc ngủ ngon!”

      “Nụ hôn chúc ngủ ngon?” Tống Tuyết Y méo đầu, nghi hoặc hỏi.

      động tác lại khiến Linh Cưu bị đáng của tiêu diệt.

      “Khụ khụ, ngay cả nụ hôn chúc ngủ ngon cũng biết.”

      “Ừm.” Tống Tuyết Y có chút suy nghĩ, cầm xà phòng thơm xoa lên người Linh Cưu.

      Mặc dù là thân thể của con nít, tắm rửa cũng chẳng sao, nhưng để cho thiếu niên giúp mình tắm rửa, da mặt Linh Cưu chưa có đủ dày.

      “Ta tự tắm rửa.” Linh Cưu muốn cướp lấy xà phòng thơm.

      Tống Tuyết Y cầm xà phòng thơm giơ lên cao, biết là cố ý trêu chọc nàng hay là vô tình :” Xấu hổ à? phải nãy giờ rất tốt sao?”

      Xấu hổ em ngươi á!

      Linh Cưu trợn mắt, hai người mắt to trừng mắt , cuối cùng Linh Cưu giả bộ cam chịu khẽ hừ: “Ngươi đường đường là đại thiếu gia mà hầu hạ người khác cũng cảm thấy xấu hổ, tại sao ta phải ngượng ngùng.”

      Tống Tuyết Y liền cúi đầu cười ra tiếng.

      Khoảng chừng gần nửa canh giờ, hai người mới tắm rửa xong rời khỏi bể tắm, Linh Cưu kéo kéo áo lót bằng tơ lụa người, nàng biết cái này là do hôm qua, Tống Tuyết Y sai người chuẩn bị cho nàng, hôm nay mới dựa theo kích thước của nàng mới đưa tới nhiều như vậy.

      Hai chân vừa chạm đất được vài phút lại bị Tống Tuyết Y bế lên, thẳng tới giường.

      chân trần mặt đất rất dễ bị cảm lạnh.” Tống Tuyết Y đặt nàng ngồi giường, giúp nàng lau chân.

      Trải qua hồi ôm, tắm và thay quần áo; đối với chuyện tại Tống Tuyết Y làm, Linh Cưu lựa chọn thái độ dửng dưng mà đối mặt.

      Nhưng. . . Ta , ngươi chà lau chà lau, cớ gì còn cầm chân mũm mỉm của chị xoa xoa bóp bóp làm chi vậy?

      Linh Cưu bị nhôt, đạp đạp chân ý bảo Tống Tuyết Y ngừng lại.

      Quả nhiên, Tống Tuyết Y dừng lại hành động của , đem chân Linh Cưu đặt vào trong chăn, giọng như vừa phát được vùng đất mới: “Cưu Nhi mềm, mặt cũng mềm, bụng cũng mềm, ngay cả chân bé cũng mềm.”

      “Con nít đưa nào chả thế, kêu người Tiểu Bạch quả nhiên sai mà.” Linh Cưu bĩu môi, kéo chăn trùm đầu.

      Tống Tuyết Y cũng lên giường, nằm ở mép ngoài, buồn cười đem chăn kéo xuống, đầu của Linh Cưu ra, với nàng: “Nhưng con nít dám tới gần ta chỉ có Linh Cưu, bằng lòng ở bên ta, để ta chạm vào cũng chỉ Linh Cưu.”

      Linh Cưu mở to hai mắt, sau đó chậm rãi nheo mắt lại, cương quyết bất tuân sâu bên trong ánh mắt hơi nhu hòa.

      Tống Tuyết Y cuối đầu hôn lên trán nàng, lập tức cười : “Quan trọng nhất là, cho dù những đứa trẻ khác đồng ý cho ta đụng, ta cũng thèm, con nít mà ta muốn đụng vào chỉ có mình Cưu Nhi mà thôi.”

      Cổ họng Linh Cưu mơ hồ phát ra thanh, nhưng có trả lời .

      Thằng nhãi này đúng là biết chuyện! Gào! Trái tim chua xót từng cơn aaaa!

      Lúc này, hai tay bị người nào đó kéo kéo làm Linh Cưu hồi hồn, phát bản thân bị Tống Tuyết Y kéo tới trong ngực : “Ngươi làm cái gì?” (Ngữ: Nữ nam dưới *suy nghĩ bỉ ổi* ~ Quần chúng: *ném cà chua*)

      Tống Tuyết Y chớp mắt vài cái: “Làm gối ôm của Cưu Nhi.”

      Linh Cưu im lặng. Làm gì có cái gối ôm nào lớn gấp đôi, gấp ba mình chứ? Tuy là buổi trưa, nàng ngủ rất ngon… Lại , tại sao nàng bị người ta ôm mà vẫn ngủ thoải mái như vậy? Xỉu!

      Tống Tuyết Y chờ hồi, thấy Linh Cưu có phản ứng, con ngươi lóe lên, chủ động đem Linh Cưu ôm vào lòng. (Ngữ: Đáng lắm mà, cho ôm chịu bị ôm rồi. Linh Cưu: *Gọi ma tới hù Tiểu Ngữ* ~ Tiểu Ngữ: … *xỉu rồi*)

      Linh Cưu định chuyện, thiếu niên đem cằm chôn ở bả vai của nàng, lầm bầm: “Cưu Nhi ấm.”

      “Là do thân thể ngươi quá lạnh.” Ở cự ly gần như vậy, đương nhiên Linh Cưu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Tống Tuyết Y rất thấp, xong liền thuận theo nằm xuống chung với .

      “Ừ. . .” Tống Tuyết Y hơi ngẩng đầu, con ngươi lòe sáng trong mờ tối, giống như ánh trăng dày đặc: “Linh Cưu có thể giúp ta sưởi ấm ?”

      “…” Thằng nhãi này coi nàng là cái lò giữ ấm à?

      Tống Tuyết Y thấy người trong lòng lên tiếng, con ngươi sạch thuần khiết hề có ý cự tuyệt, nhịn được nhếch môi cười, nhịn được ra lời lòng: “Mọi người thân thể ta tốt nên mới ngủ nhiều như vậy, kỳ thực phải. Chỉ là mỗi lần ngủ ta đều thấy rất lạnh, lạnh đến thể ngủ, mặc kệ có phủ thêm bao nhiêu chăn, đốt bao nhiêu lò sưởi cũng thấy ấm lên được.”

      Linh Cưu chăm chú lắng nghe, yên ổn nằm trong ngực , đôi mắt lặng lẽ nhìn .

      Dưới ánh mắt soi mói ấy, Tống Tuyết Y tự chủ muốn đem lời hết ra, cho tới bây giờ cảm thấy áp, khó chịu. Nhưng tại, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác chua xót khiến tỉnh ngộ, ra phải là sao, chỉ là vì thói quen. Thói quen đem tất cả cảm xúc chôn kín, cho đến khi gặp được bé con ở trong lòng, mới khiến mọi cảm xúc đó vùng dậy.

      “Ừm… Phủ thêm nhiều chăn, ta bị đè ép mà khó chịu, hít thở thông. Đốt nhiều lò lửa ta lại cảm thấy da mặt mình nhăn lại tróc ra như vảy cá, cuối cùng cũng nhận được ấm áp.” Tống Tuyết Y nhàng thở dài: “Ngay cả ta cũng cảm thấy rất phiền, huống chi là người khác, nhưng mẹ vẫn muốn từ bỏ, cho tới lúc năm tuổi, ta cố ý đổ lò lửa, dẫn tới hỏa hoạn, làm mẹ ta hoảng sợ mới kết thúc hết thảy.”

      Linh Cưu ôm lấy , hỏi: “ phải ngươi cảm thấy ta ấm à? Trước đây có người cùng ngủ với ngươi sao?”

      Nàng đoán Tống Tuyết Y bị như vậy là vì tà linh nhập vào cơ thể khiến cho dương khí suy yếu, nếu để người có dương khí dồi dào ngủ cùng, có thể hóa giải được.

      Tống Tuyết Y trầm mặc vài giây, thấp giọng : “Ừ, có.”

      “Có hiệu quả ?” Linh Cưu hỏi.

      Tống Tuyết Y yên lặng nhìn nàng .

      Linh Cưu cau mày: “ cho ta biết.”

      “Có.” Tống Tuyết Y giọng : “Cứ cách đoạn thời gian lại đổi người, ngắn nhất là hai ngày, dài nhất tới nửa tháng, ban đầu ta cho rằng… Về sau mới biết, bọn họ có bị điên, có chết cũng có bị thương…

      Thân thể Linh Cưu cứng đờ, đầu tiên nàng nghĩ tới phải là mấy người làm lò sưởi ấm cho Tống Tuyết Y, mà là khi đó Tống Tuyết Y được mấy tuổi phải chịu tổn thương tâm hồn như vậy.

      Con người đều ích kỉ, mặc dù những người làm lò sưởi ấm kia vô tội, nhưng nàng có quen bọn họ. Tự nhiên nàng nghiêng về Tống Tuyết Y hơn, nghe câu đầu tiên, thiếu niên này được nàng cho phép tiến vào trong lòng.

      Tống Tuyết Y hiểu lầm bé sợ hãi mình.

      Đúng rồi! Có đứa trẻ nào sợ chết? Ngay cả bản thân biết hết thảy mọi chuyện ngày trước, thấy hậu quả của hạ nhân từng cho mình chút ấm áp, ngay cả cũng giật mình.

      “Vì thế ngươi mới cho người khác cùng ngủ với ngươi?” Linh Cưu hỏi.

      Tống Tuyết Y kinh ngạc hiểu tại sao giọng của bé vẫn bình tĩnh như vậy. Trong lòng kiềm được dấy lên hi vọng, chờ mong Cưu Nhi của có thể cho câu trả lời như muốn.

      “Có thể coi là như vậy, vì làm lớn chuyện, người ngoài đều đồn ta bị quỷ ám, dẫu phải chết bọn họ cũng đồng ý tới gần ta, ta dần dần cũng có thói quen xa cách mọi người.”

      Linh Cưu thấy bình thản giải thích những chuyện gian khổ mình trải qua, kinh ngạc : “Tại sao ta chưa từng nghe mấy lời đồn này?”

      Tống Tuyết Y cười : “ sớm bị đè xuống, ở Ngự Hải Trấn có mấy ai dám chống lại uy nghiêm của Tống gia?”

      “À.” Linh Cưu gật đầu, ôm chặt Tống Tuyết Y, tay bé vỗ vỗ lưng , dỗ dành: “Ngủ .”

      Tống Tuyết Y ngẩn người, phía sau lưng truyền tới cảm giác khẽ vuốt ve mềm như lông vũ, nhưng lại khuấy động đến trái tim , khiến chớp mắt: “Cưu Nhi sợ ta sao?”

      “Sợ cái gì?” Linh Cưu nghi ngờ hỏi.

      Tống Tuyết Y : “Như vậy… Cưu Nhi có thể ở lại bên cạnh ta ?”

      “Cái này phải bùa hộ thân ngươi tặng ta sao?” Linh Cưu giơ tay lên, chiếc vòng ngọc châu màu lam càng xinh đẹp hơn trong bóng tối mờ.

      “. . .” Tống Tuyết Y yên lặng, đúng là như vậy, nhưng thể so với năm đó, hiểu được nền làm gì để bảo vệ tia ấm áp dễ dàng có được.

      Nhưng mà, tại sao nàng lại tin tưởng đến thế? cần hỏi lí do, chút sợ hãi tin tưởng .

      “Bây giờ ngươi còn lạnh ?” Linh Cưu vận chuyển linh lực trong cơ thể, áp sát vào người Tống Tuyết Y, nghiêm túc hỏi: “Có ta ở đây, ngươi có thể ngủ có ngon ?”

      “. . . Ừ.” Cổ họng Tống Tuyết Y có chút ngứa, nhắm mắt lại, sau đó dùng sức đem Linh Cưu ôm vào ngực, để ý giãy dụa của nàng, đem đầu mình đặt đầu nàng, cản trở ánh mắt nàng nhìn .

      lạnh, chút cũng lạnh, Cưu Nhi rất ấm, rất ấm.”

      Linh Cưu làm bộ nghe thấy thanh khàn khàn run rẩy của đối phương, ngọ nguậy nữa, chôn đầu trong lòng ngực tính là dày rộng của , khẽ lầm bầm: “Ấm ngủ .”

      Trong giường yên tĩnh xuống, biết qua bao lâu, Tống Tuyết Y dần bình phục lại tâm tình, ánh mắt nhìn đỉnh đầu tóc đen của bé, ánh mắt kiên định, cố chấp lại đầy thỏa mãn, ôn hòa.

      hạ quyết định ở trong lòng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 20: Tiểu Cưu Nhi đến trường

      Edit: Tiểu Ngữ

      Trong tháng ngắn ngủi, Linh Cưu học xong những gì Tống Tuyết Y dạy trong tán thưởng của , theo cách của Tống Tuyết Y, học thức của nàng so với những đứa trẻ cùng tuổi tuyết đối là xuất sắc.

      Đối với từng lời khen ngợi của Tống Tuyết Y, cho dù là Linh Cưu cũng có chút đỏ mặt, nàng cũng phải là con nít , biết nhiều chút cũng có gì vẻ vang, có được !

      Nhưng xét thấy biểu của Tống Tuyết Y, kích thích động lực học tập của Linh Cưu, nàng muốn xuất sắc như lời , thậm chí còn muốn giỏi hơn nữa, để vui vẻ, thỏa mãn lộ ra nụ cười vui sướng.

      Bốn, năm giờ sáng hôm nay, Tống Tuyết Y rời giường sớm.

      Trước đây, Hà Nghiên được phân phó, cho nên đúng giờ đem dụng cụ rửa mặt chải đầu đưa tới.

      Vừa đẩy cửa ra, liền thấy Tống Tuyết Y ăn mặc chỉnh tề cẩn thận đứa bé giường.

      “Thiếu gia.” Hà Nghiên giọng .

      Tống Tuyết Y phất tay cái, ra hiệu cho người hầu bưng dụng cụ rửa mặt đến, sau đó ngồi giường, đem bé con đặt đùi mình, đích thân rửa mặt súc miệng cho nàng.

      Nhìn màn này Hà Nghiên và mấy nữ tỳ khác còn kinh ngạc như lần đầu nữa, nhưng mỗi lần nhìn thấy trong lòng mỗi người đều nhịn được khẽ run, thầm nghĩ đại thiếu gia đối xử với Cưu chủ nhân là tốt, cho dù là cha mẹ thương con cái cỡ nào cũng chăm sóc cẩn thận như đại thiếu gia đối với Cưu chủ nhân.

      “Ưm…” Linh Cưu lười biếng mở mắt, liếc ra bên ngoài, lầm bầm: “Gà còn chưa có gáy, sao lại dậy sớm như vậy…”

      “Cưu Nhi cứ ngủ tiếp .” Tống Tuyết Y có giải thích chuyện sáng hôm nay dậy sớm, ôn hòa với Linh Cưu.

      Linh Cưu gật đầu, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.

      Tống Tuyết Y gọi Hà Nghiên đem quần áo tới, đem từng món mặc vào cho Linh Cưu, Linh Cưu cứ nhắm mắt, mặc kệ lắc lư, giống hệt như con búp bê.

      tháng cũng đủ để cho Tống Tuyết Y học được cách chải đầu cho Linh Cưu, làm quen với tính lười biếng của bé, cùng với bộ dạng chút đề phòng rất đáng của bé.

      Khoảng chừng khắc đồng hồ, Tống Tuyết Y đem tóc tai bù xù của bé biến hóa ra hình ra dạng, là giống như búp bê bảo bổi được mọi người cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay.

      Chỉ thấy Linh Cưu mặc cái áo hở rốn, tay áo hẹp dưới rộng như đóa hoa nở rộ, màu tím nhạt thanh nhã, thêu nhiều hoa văn hoa quỳnh màu tím sậm cao quý. Bên trong mặc chiếc váy dài, cho nên bé Linh Cưu ra có bị hở rốn ra ngoài, váy dài vừa tới chân của bé, làn váy cũng có thêu nhiều đó hoa quỳnh xinh đẹp, đường viền được thêu từ tơ vàng.

      Lúc này, Tống Tuyết Y đem cái nơ con bướm gắn quần áo của Linh Cưu, sau đó lại đeo lên vật trang sức bằng Bạch Ngọc Dương Chi được điêu khác khéo léo.

      “Cưu Nhi có đẹp hay ?” Tống Tuyết Y cẩn thận quan sát, phát bé con trong lòng mặc kệ như thế nào cũng rất dễ khiến người khác thích, Tống Tuyết Y ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nghiên hỏi.

      Hà Nghiên ngờ hỏi vấn đề này, ngây người giây mới : “Đương nhiên Cưu chủ nhân rất đẹp.”

      Mặc kệ là đứa trẻ nào, chỉ cần phải là kẻ xấu mặc cái gì cũng đều xinh đẹp!

      Tống Tuyết Y cười khẽ, đặt Linh Cưu lên giường, mới xoay người rửa mặt cho bản thân, xong xuôi liền lấy giày mang vào cho bé lười, kế đó mới ôm bé ra ngoài.

      Sắc trời bên ngoài vẫn còn lờ mờ tối, Linh Cưu ăn điểm tâm do Tống Tuyết Y đút trong lúc nửa mê nửa tỉnh, chờ sau khi ăn xong Linh Cưu đột nhiên tỉnh ngủ, mở to hai mắt nhìn Tống Tuyết Y, hỏi: “Uống thuốc chưa?”

      Thuốc mà nàng chính là Tịnh Linh Phù nàng dùng pháp thuật hòa thành nước đặc biệt dành cho Tống Tuyết Y.

      Trước kia, nàng muốn Tống Tuyết Y ngoan ngoãn, mỗi lần uống nước bùa cũng dễ dàng, mỗi ngày đều phải suy nghĩ tìm lí do để bắt uống. Ai dè kết quả lại rất bất ngờ, nàng kêu uống liền uống, chỉ là nàng phải nhắc nhở thường xuyên.

      “Uống rồi.” Tống Tuyết Y cầm cái chén trong tay quơ quơ trước mặt nàng.

      Linh Cưu liếc mắt nhìn qua cảm thấy rất vừa lòng gật đầu, sau đó tinh thần sảng khoái lại mơ mơ màng màng, lười biếng híp mắt, giơ tay lên che miệng ngáp cái, phát mơ hồ: “Sớm như vậy còn muốn đâu?”

      “Học viện Thanh Vân.” Tống Tuyết Y giọng : “Đường có chút xa, Cưu Nhi có thể ngủ tiếp.”

      “À…” Linh Cưu mới nhớ, ngày hôm qua Tống Tuyết Y , nàng mới học, bây giờ chính thức mang nàng đến học viện nổi tiếng ghi danh nhập học.

      Học viện Thanh Vân chiếm giữ nơi non xanh nước biếc của Ngự Hải Trấn, diện tích mấy ngàn mẫu, tầng tầng lớp lớp ngói xanh lầu gác, bố trí rất đẹp, lối vào của học viện nằm ở lưng chừng núi cao thấp, chiều cao hơn ba ngàn mét, chiều rộng gần năm mét, cửa có chạm trổ gồ ghề, hơi thở bang bạc đập vào mặt, xứng đáng là học viện hạng nhất trong mấy thành trấn xung quanh ở Ngự Hải Trấn.

      Từng chiếc xe ngựa dừng lại dưới núi học viện Thanh Vân, có thể ngồi xe ngựa tới Thanh Vân Tuyết Sơn chỉ có con cái nhà quyền quý ở Ngự Hải Trấn.

      Bây giờ, sắc trời vừa mới hừng sáng, ít thiếu niên nhi đồng ăn mặc sang trọng từ xe ngựa nhà mình bước xuống, dưới phục dịch của thư đồng và người hầu, về phía lưng chừng núi.

      “Ủa? Đó phải là tỳ nữ bên người đại đường ca sao?” Tống gia tứ tiểu thư, Tống Ly Yên tinh mắt nhìn thấy Hà Nghiên điều khiển xe ngựa tới.

      “Đại đường ca của Yên Nhi phải là con ma ốm kia chứ?” Người con thanh tú mặc nho váy màu vàng nhạt, đầu chải Song Hoàn Tấn, dáng vẻ xinh đẹp động lòng, người đứng bên cạnh Tống Ly Yên, lúc này chu cái miệng nhắn lên hỏi Tống Ly Yên.

      Tống Ly Yên lườm nàng ta, vui : “Con ma ốm! Khanh Linh Thước, ngươi đừng có lung tung nếu ta mặc kệ ngươi!”

      Nhóm người trẻ tuổi ở Tống gia đối với Tống Tuyết Y vừa hâm mộ lại ghen tỵ, cũng có nhiều người coi thường, nhưng thế gia vọng tộc đều dạy dỗ con cháu đều phải đem danh tiếng của gia tộc mình đặt ở vị trí hàng đầu. Tống Tuyết Y có như thế nào cũng chỉ có thể bàn tán trong gia tộc mà thôi, nhưng tuyệt đối để cho người ngoài khua môi múa mép.

      Khanh Linh Thước bĩu môi gì, trong lòng vẫn thầm: Toàn bộ người trong Ngự Hải Trấn đều biết đại thiếu gia nhà họ Tống các ngươi là con ma ốm, ta có làm sao!

      Bỗng nhiên ả nhớ tới, con sao chổi kia bị đưa tới Tống gia làm con dâu nuôi từ bé, biết nó chết chưa nhỉ.

      Hiển nhiên, Tống Ly Yên hề muốn gặp mặt Tống Tuyết Y, cho nên rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, làm bộ như có nhìn thấy Hà Nghiên, tự mình mang theo tôi tớ lên núi.

      Khanh Linh Thước nhìn màn này, đương nhiên càng coi thường Tống đại thiếu gia, cũng vội theo sau.

      Chỉ chốc, xe ngựa tới chỗ các ả dừng chân khi nãy, Hà Nghiên xuống xe kéo rèm che lên: “Thiếu gia, đến rồi.”

      Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu nhàng bước xuống xe.

      Phía trước, Khanh Linh Thước tò mò ngoáy đầu nhìn thoáng qua hướng bên này ----

      Thiếu niên mặc bạch y, ống tay áo thêu hoa văn màu xám bạc dưới ánh nắng ban mai ràng lộ ra vr nhã nhặn, khiêm tốn. Nhất cử nhất động đều chậm chạp như mây trôi nước chảy.

      Khanh Linh Thước dậm chân, đôi mắt ngây ngô mở lớn, hai đầu lông mày nhíu chặt.

      Người này xinh đẹp…

      tại, ả có thời gian tìm hiểu phóng khoáng xuất trần, sạch tỳ vết nghĩa là gì, chỉ cảm thấy vị ca ca trong tầm mắt này đẹp quá, khiến nước non xanh biếc ở xung quanh cũng ảm đạm xuống, ràng người ở trước mắt lại giống như hư ảo khó chạm vào.

      Ả chau mày, trong lòng muốn thừa nhận con ma ốm làm sao có thể xinh đẹp! Lúc ấy, vừa vặn Tống Tuyết Y ngẩng đầu lên, cái mặt nạ quỷ dị xuất trong tầm mắt Khanh Linh Thước, làm ả hoảng sợ thụt lùi về phía sau, mọi ấn tượng tốt đẹp đều biến mất còn mảnh.

      “Phi! Xấu muốn chết! bằng sợi tóc của Mị ca ca nữa!” (Ngữ: đồ đàn bà lẳng lơ -_-)

      Khanh Linh Thước phun nước bọt khinh bỉ xong liền xoay người đuổi theo Tống Ly Yên, hề chú ý tới người trong lòng Tống Tuyết Y.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Đừng có nhận người thân lung tung

      Edit: Tiểu Ngữ

      loạt thủ tục nhập học đều do tay Tống Tuyết Y lo liệu, Linh Cưu chỉ cần làm bộ ngoan ngoãn trước mặt sư trưởng (*thầy giáo, thầy) – Giản Lão là được. Đọc thuộc lòng bài thơ, kế đó xác nhận vài chữ liền được thông qua.

      “Bách Lý Linh Cưu, đúng lúc lão phu muốn lên lớp giảng bài, ngươi cùng với ta.” Giản Lão cầm quyển sách, với Linh Cưu.

      Linh Cưu nhìn về phía …cánh tay của Tống Tuyết Y vòng qua thắt lưng của mình.

      Tống Tuyết Y làm như nhìn thấy, vẫn như cũ chịu buông tay, trái lại nâng cái mông của nàng lên, lần thứ hai đem nàng ôm lên, giọng : “Ta đưa nàng .”

      Linh Cưu hết biết gì rồi, Giãn Lão hoàn toàn im lặng, nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y.

      Tống Tuyết Y nóng lạnh : “Thời gian còn sớm, mời Giãn Lão.”

      Giãn Lão bại trận thở dài, sâu sắc liếc Linh Cưu cái, dẫn đầu bước ra ngoài.

      Linh Cưu hiểu gì hết bị lão lườm, khinh bỉ: Ánh mắt của lão đầu này là sao, nhìn chị cứ như cơ chuyển thế hại nước hại dân vậy!

      Trong lớp học, ngoại trừ nô bộc của nhà quyền quý và lao công của thư viện có người ngoài, Giản Lão với Tống Tuyết Y: “Tống đại thiếu gia nên dừng bước, nơi này ngài thể vào.”

      Tống Tuyết Y dịu dàng đặt Linh Cưu xuống đất, ngẩng đầu nhìn Giản Lão : “Làm phiền Giản Lão chăm sóc cho Cưu Nhi.”

      “Tống đại thiếu gia cái gì vậy? Lão phu đối xử với các học trò đều như nhau.” Giản Lão kiêu ngạo nịnh nọt .

      Linh Cưu nhạy cảm nhận ra có điều đúng, sau đó trợn mắt nhìn Tống Tuyết Y móc cái bình sứ ra đưa cho Giản Lão (*thầy Giản = Giản lão sư), giọng điệu vẫn ôn hòa như dòng suối chảy: “Học trò khôn ngoan ham học, nên được sư trưởng thích.”

      Đây ràng là hối lộ!

      Hối lộ quan trọng, quan trọng chính là Tống Tiểu Bạch này nhìn như thiếu niên tuấn mỹ trích tiên, ngờ cũng hối lộ người khác!

      Giản Lão giống như rất xoắn xuýt, cuối cùng chịu nổi mê hoặc quyết định nhận bình sứ, nhìn Tống Tuyết Y : “Tống đại thiếu gia có lý!”

      Cho nên … Vụ hối lộ này thành công trot lọt! Mặt Linh Cưu chút biểu cảm nhìn chăm chú hai người. Nàng nghe người ta , học viện Thanh Vân rất nghiêm khắc, là nơi cầu danh lợi công bằng chính trực nhất, điều này là xạo à?

      Tầm mắt Tống Tuyết Y hề rời khỏi Linh Cưu, nhìn mọi biểu tình mặt bé, đôi mắt đằng sau mặt nạ đều tràn ngập ý cười.

      Cuối cùng, Giản Lão nhìn nổi nữa, vội hối thúc Tống Tuyết Y rời : “Triệu tiên sinh ở bên kia, nếu Tống đại thiếu gia có thời gian qua bên đó gặp ông ấy .”

      “Ừ.” Tống Tuyết Y gật đầu, kế đó khom lưng xuống giúp bé con chỉnh sửa lại vạt áo, khẽ cười : “Ta chờ Cưu Nhi tan học.”

      Linh Cưu biết được là làm được, vội vàng dặn dò: “Ngủ cũng được, đọc sách cũng được, đừng có cố gắng chờ.”

      “Ta biết rồi.” Được bé quan tâm, cảm giác này tốt.

      mau .” Giản Lão phất tay cái, chờ được nữa.

      Hai đưa trẻ này, tình cảm hơi quá tốt rồi! Đây chính là con dâu nuôi từ bé sao?

      “Kẽo ket!” Cửa phòng học mở ra, tiếng ồn ào bên trong lập tức im bặt, tất cả trẻ con và thiếu niên đều ngồi ngay ngắn.

      Giản Lão phía trước, Linh Cưu theo bên cạnh , đương nhiên là bị ánh mắt của mọi người nhìn chòng chọc.

      Hai người tới bục giảng, đối mặt với mọi người. Linh Cưu liền nhận ra mấy khuôn mặt quen thuộc, Khanh Linh Thước, Tống Lưu Giác, Tống Ly Yên…

      Để ý tới ánh mắt thân thiện, nghi hoặc và mờ mịt của Khanh Linh Thước, Linh Cưu nhướn nhướn mày. Mới ba tháng gặp, ả quên chính mình rồi sao?

      “Hôm qua, chúng ta đến quyển thứ ba 《 Thiện Học 》Giản Lão cầm quyển sách trong tay, với mọi người.

      Đám người Khanh Linh Thước nhìn nhau, hiểu ý của Giản Lão, thầm nghĩ biết Linh Cưu tới đây làm gì? Ngay sau đó, Giản Lão tiếp, coi như là trả lời bọn họ: “Người bên cạnh ta chính là học trò mới tới, sau này học cùng các ngươi.”

      Giản Lão nhìn về Linh Cưu: “Tự mình giới thiệu .”

      Linh Cưu thở dài, sao giống trường tiểu học quý tộc ở đại quá vậy? Nàng bước về trước bước, nhìn đám người phía dưới, trong đó nhất chính là năm sáu tuổi; lớn nhất chính là mười mười hai tuổi, mỉm cười: “Ta là Bách Lý Linh Cưu.”

      bé bảy tuổi trắng nõn đáng , quần áo đẹp đẽ quý giá, thái độ vênh váo hung hăng hoặc là đoan trang rụt rè như đại tiểu thư, nụ cười điềm tĩnh ngây thơ, mặt mày cong cong, môi hồng răng trắng, hơi thở hồn nhiên tươi mát khiến nhóm người có thói quen quý tộc biết phản ứng ra sao.

      Bên dưới, ràng là đám người ánh mắt đờ ra, sau đó bất chợt nghe tiếng ‘hừ!’

      Linh Cưu nhìn qua chỗ phát ra thanh, thấy vẻ mặt khinh bỉ của Tống Lưu Giác.

      "Dối trá!" Tống Lưu Giác nhìn chằm chằm Linh Cưu, nặng .

      Linh Cưu đáp lại: “Tam thiếu gia mạnh khỏe!”

      “!” Tống Lưu Giác đỏ mặt tía tai, nếu như phải địa điểm và thời gian đúng, nhất định xông lên bắt con nha đầu ghê gớm này…

      tại, trò Linh Cưu hãy đọc thuộc lòng quyển ba 《 Thiện Học 》. thanh của Giản Lão đúng lúc vang lên.

      Linh Cưu liền phát huy tinh thần học sinh ngoan hiền của nàng, đứng trước mặt mọi người đọc thuộc lòng quyển ba 《 Thiện Học 》.

      “Tốt!” Giản Lão gật đầu, sau đó chỉ vào chỗ trống dãy ghế đầu: “Sau này, ngươi cứ ngồi đó.”

      Linh Cưu gì, ra nàng muốn ngồi hàng cuối hơn. Bị ánh mắt ghen tỵ hâm mộ của các bạn học nhìn, Linh Cưu ngồi vào chỗ Giản Lão chỉ, Linh Cưu ngẩng đầu nhìn Giản Lão đứng cách đó vài bước, trong lòng gào rít: Lão xác định chiếu cố ta hay là tạo thêm thù oán cho ta hả?

      tiết học kết thúc, Linh Cưu cầm quyển sách, trợn mắt ngây người.

      Tiếng chuông tan học vừa vang lên, bóng dáng Giản Lão liền biến mất thấy bóng, Linh Cưu cảm thấy chung quanh mình bị bóng mờ bao trùm, trong lòng thở dài: Nên tới vẫn phải tới thôi.

      “Cưu Nhi?” Vốn nghĩ rằng người tìm mình gây phiền toái là Tống Lưu Giác, nào ngờ lại nghe tiếng mềm mại non nớt.

      Linh Cưu vừa ngửa đầu lên liền thấy vẻ mặt nghi ngờ của Khanh Linh Thước, bật thốt: “Cưu Nhi là ngươi gọi ta à?”

      Trước đây còn nhận ra nhưng tại nghe Khanh Linh Thước gọi ‘Cưu Nhi’ trong lòng nàng liền cảm thấy chán ghét, bài xích với xưng hồ này, giống như là… Đồ thuộc về mình bị làm bẩn.

      Cưu Nhi, Cưu Nhi, mỗi khi nghe cách gọi này, nên là thanh trong trẻo như suối, dịu dàng như làn gió, là thanh ấm áp lòng người mới đúng.

      Mặc kệ là Khanh Linh Thước hay người khác đều ngây người, ràng dáng vẻ điềm tĩnh ngây thơ và lời của nàng rất ăn khớp, làm cho bọn họ cũng lơ mơ.

      “Cưu Nhi, ngươi quên rồi à? Ta là tỷ tỷ ngươi.” Khanh Linh Thước nhớ Khanh Hàn Lâm , Linh Cưu chết cho nên về sau được phép nhắc tới nàng, cho dù ngày nào đó vô tình gặp nhau cũng phải làm bộ như biết, cho dù biết cũng được nhận.

      Ban đầu, Khanh Linh Thước nghe thế rất vui vẻ, nghĩ thầm con sao chổi đó bị cha đuổi cổ, ngay cả thân phận tiểu thư của Khanh gia cũng được chỉ định rồi.

      Nhưng, tại sao sao chổi thảm thương run rẩy quỳ dưới chân ả lại ăn mặc còn tốt hơn ả chứ, còn cười xán lạn trước mặt ả!

      “Khanh Linh Thước, ngươi gọi sai rồi, Linh Cưu muội muội của ngươi phải mấy tháng trước qua đời rồi hay sao?” Tống Ly Yên cau mày : “Nàng họ Bách Lý, chỉ là trùng tên thôi.”

      Khanh Linh Thước ngốc, nhớ lúc Khanh Hàn Lâm chuyện rất là nghiêm túc, cho nên dù trong lòng vui cũng thể phản bác lại lời Tống Ly Yên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Linh Cưu, muốn nhìn bộ dạng thất kinh của nàng.

      Tống Lưu Giác đứng bên cạnh đảo tròng mắt, có chút suy nghĩ.

      Trong ánh nhìn soi mói của mọi người, Linh Cưu nhíu nhíu mày, vẻ mặt khó xử, cúi đầu nhìn ngang nhìn dọc, theo thời gian trôi qua, ánh mắt mọi người càng ngày càng nghi hoặc. Đột nhiên, con ngươi nàng dừng lại, nhàng cởi Bạch Ngọc Dương Chi xuống, cầm ở trong tay đưa cho Khanh Linh Thước.

      “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi nghĩ rằng cho ta thứ này, ta …” Khanh Linh Thước đắc ý nhướng mày, đáy mắt lóe ra hào quang người chiến thắng, chờ coi thấy dáng vẻ chật vật khi thất bại của nàng.

      Thanh mềm mại, tươi mát của nàng vang lên, át lời của Khanh Linh Thước: “Vị muội muội này, cái này cho ngươi.”

      Bị Bạch Ngọc Dương Chi quý giá hấp dẫn, Khanh Linh Thước nhịn được lòng tham đáy đưa tay nhận lấy, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, vẫn : “Tiên sinh (*thầy) dạy chúng ta làm người phải thành , cho dù ngươi cho ta cái này, điều nên ta vẫn phải…”

      Lần thứ hai, Linh Cưu cắt lời ả: “Tuyết Y ca ca , khi có người cố ý làm thân với ta, nhận quân hệ, nhất định là kẻ lừa gạt, thèm muốn bảo bối của ta.”

      Khanh Linh Thước ngẩn ra.

      Linh Cưu chân thành nhìn ả, ánh mắt liếc qua ngọc bội tay ả, cắn cắn môi dưới: “Tiểu muội muội, làm kẻ lười đảo là tốt.”

      Cuối cùng Khanh Linh Thước cũng bừng tỉnh, nghe lời của nàng, khuôn mặt nhắn dần dần đỏ lên.

      Bộ dạng Linh Cưu ‘A!... Bị ta trúng rồi, khiên cho ngươi mất mặt, ngại quá!’, cố nén cười nghiêng đầu qua bên, : “Bảo bối cũng cho ngươi rồi, tiểu muội muội, về sau đừng có nhận người thân lung tung!”

      “Phụt ——" Mọi người cười vang.


      Chương 22

      Edit: Tiểu Ngữ

      “Ai là kẻ lừa đảo? Ai thèm nhận bà con với đồ sao chổi như ngươi, đồ quái dị!” Khanh Linh Thước tức giận thét chói tai, đem ngọc bội trong tay ném : “Thứ rách nát này, bản tiểu thư cần!”

      Lạch cạch!

      Linh Cưu vừa thấy hành động của ả, con ngươi nàng co rụt lại nhanh chóng vọt tới, vươn tay hứng ngọc bội, đột nhiên bị sẩy chân, bên tai nghe tiếng thanh vỡ vụn của vật gì đó.

      Nàng liếc mắt nhìn qua, ngọc bội bể làm hai nằm cách nàng chừng nửa thước.

      “Ê, ngươi…” Tống Lưu Giác chần chừ nhìn nàng. Người vừa mới ngáng chân nàng chính là , nhưng ngờ khiến nàng té nặng như vậy, thấy cánh tay bé của nàng đầy máu me, trong lòng nhịn được hoảng sợ.

      Thình lình Linh Cưu quay đầu lại, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm , cùng với vẻ mặt hả hê của Khanh Linh Thước ở sau lưng.

      Thấy ánh mắt của nàng, lời muốn của Tống Lưu Giác đều nghẹn ở cổ họng, sau đó nhíu nhíu mày, ánh mắt thăm dò lại lành nhìn Linh Cưu.

      "Cưu chủ nhân!" Hà Nghiên ở bên ngoài nghe tiếng động bên trong liền vào, vừa thấy bộ dạng của Linh Cưu, sắc mặt liền biến đổi.

      Nàng vội vàng tới, dùng khăn sạch cầm máu tay bị thương cho Linh Cưu, vừa dỗ dành: “Thổi thổi đau nữa, thổi hết đau, đau nhức biến mất, Cưu chủ nhân còn đau hay ?”

      “…” đầu Linh Cưu đầy hắc tuyến, im lặng nhìn về phía Hà Nghiên. Muội muội, nhìn lại ngươi , cả đầu đều là mồ hôi lạnh, rốt cuộc là ta đau hay ngươi bị đau?

      Linh Cưu lặng lẽ thở dài, có Tống Tuyết Y bên cạnh, nàng có chút hứng thú kêu đau nữa là.

      Dùng tay bị thương cầm ngọc bội lên, Linh Cưu phất tay ý bảo bản thân sao, sau đó đứng lên phủi phủi vạt áo.

      Lúc nãy, nàng quá mức kích động rồi, thấy Khanh Linh Thước đem ngọc bội Tống Tuyết Y tặng quăng , nghĩ ngợi gì nhiều liền nhảy theo, rốt cuộc bị tiểu nhân đánh lén.

      “Cưu chủ nhân, trước tiên hãy xử lí vết thương nha!” Hà Nghiên yên lòng , ánh mắt nhìn vào miệng vết thương tay Linh Cưu, cảm thấy còn đáng sợ hơn cả chuyện chính mình bị người ta đâm đao.

      Nếu như bị thiếu gia nhìn thấy…

      Linh Cưu định có gì, chỉ bị trầy chút da, da con nít non mềm nên thấy có chút đáng sợ thôi mà. Nhưng, đột nhiên nhớ tới Tống Tuyết Y, Linh Cưu cúi nhìn vết thương tay, lập tức có chút chột dạ, liền gật đầu với Hà Nghiên: “ thôi.”

      Hà Nghiên dẫn nàng tới căn phòng, cẩn thận dùng nước sạch rửa vết thương, rồi mới xoa thuốc, thấy Linh Cưu hề kêu đau, nàng khỏi thấy kinh ngạc.

      Làm sao vậy?" Linh Cưu chú ý tới ánh mắt của Hà Nghiên.

      Hà Nghiên liền vội vàng lắc đầu, gì.

      Linh Cưu có hứng thú tìm hiểu ý nghĩ của nàng ta, cúi đầu nhìn tay thoa thuốc, máu được thoa thuốc ngưng chảy, xem ra có chuyện gì rồi.

      “Đừng cho Tống Tiểu Bạch biết.”

      “À?” Hà Nghiên ngẩn ra, nhất thời hiểu Tống Tiểu Bạch nghĩa là gì, sau khi phản ứng lại kinh ngạc nhiều hơn là bất đắc dĩ.

      Cưu chủ nhân có ý định mach lại với đại thiếu gia sao?

      “Trong mắt ngươi, ta là loại người thích mách lẻo sao?” Linh Cưu nháy mắt mấy cái, ánh mắt tinh khiết xẹt qua chút có ý tốt.

      ra lúc Hà Nghiên ngây người, đem lời trong lòng ra.

      "Nô tỳ dám!" Hà Nghiên vội cúi đầu nhận lỗi.

      Linh Cưu dùng khăn băng lại tay bị thương: “Ta nhớ tiết sau chính là môn cưỡi ngựa?”

      Hà Nghiên : "Dạ." Ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng màu tím của bé xa.

      Nàng ta khỏi lộ ra nghi hoặc, Cưu chủ nhân dường như giống như loại người hết ăn lại nằm, giảo hoạt dối trá như mình nghĩ?

      Nếu Linh Cưu có khả năng đọc ý nghĩ của người khác, nhất định thích thú thể với nàng ta phen, cho nàng ta biết thế nào là giảo hoạt dối trá! Ghét nhất là bị người khác xấu sau lưng này nọ!

      Lúc này, ở viện riêng biệt phía đông.

      Tống Tuyết Y và gã mặc áo bào màu xanh ngồi đối diện nhau.

      Nam nhân mặc áo bào xanh này, mặt gầy mắt , khóe mắt có chút nếp nhăn, thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi, tên là Triệu Bích Chi, là sư trưởng nổi tiếng ở học viện Thanh Vân, am hiểu về thuốc cũng là người biết trị bệnh duy nhất ở trong trường, có học trò đấu võ bị thương đều do tay ôm chữa trị.

      Danh tiếng của ông ở trong học viện Thanh Vân có thể sánh ngang với viện trưởng, phải vì y thuật cao minh, mà là vì ông lạnh lùng hà khắc lại có tính cách ác thú vị. Đối với học trò hề nể mặt, tâm tình tốt đem bệnh nhân bị thương quăng ở bên, bỏ mặc nửa ngày, cho dù họ kêu đau cũng coi như có chuyện gì.

      “Tới đây, Tuyết Y nếm thử trà này xem, sản phẩm nổi tiếng ở Thụ Hải Châu.” Triệu Bích Chi tự mình bưng ấm trà bằng men sứ màu xanh lên, rót cho Tống Tuyết Y.

      màn này nếu bị học trò của học viện Thanh Vân nhìn thấy, nhất định tròng mắt bọn họ rớt đầy đất.

      Trong hiểu biết của bọn họ, Triệu Bích Chi dùng nét mặt tốt nhìn người, ngay cả viện trưởng Thanh Vân lão cũng để vào mắt nữa là, thậm chí viện trưởng Thanh Vân còn chưa được lão tự mình rót trà, đừng chi tới thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

      Tống Tuyết Y thấy chuyện này như thể trách, nâng ly trà lên trước mặt nạ, giây sau liền bình tĩnh đặt xuống.

      Mắt Triệu Bích Chi lóe sáng, cười : “Mới gặp có vài ngay thôi, ngươi chẳng những lùi bước, trái lại còn lợi hại hơn.”

      Tống Tuyết Y nhàng : “Ta muốn đến học viện Thanh Vân học tập.”

      “Phụt!!!!!” Nước trà vừa vào miệng liền bị Triệu Bích Chi phun hết ra ngoài. vặn vẹo mặt dùng tay áo lau miệng, rầu rĩ : “Tuyết Oa Tử (*hiểu nôm na bé Tuyết, bé Tuyết con… ha!) cái này đùa vui tẹo nào! Thân thể ngươi thể tập võ, chỉ có thể học văn, nhưng các sư phụ văn học trong học viện Thanh Vân này có ai làm thầy của ngươi được hử?”

      Tống Tuyết Y: “Các sư trưởng là người từng trải, ta có biện pháp so sánh.”

      “Cái này cũng đúng.” Triệu Bích Chi cười ha ha tiếng, liền ngưng lại, nghiêm túc hỏi: “Ngươi muốn học à? Để làm gì? Đừng với ta là ngươi nhàm chán nên tự mình muốn chuốc khổ, muốn tìm kiếm niềm vui bạn bè nhá!”

      Lão chuyện rất thẳng thắn, người có tâm trí yếu ớt rất dễ bị tổn thương, nhưng Tống Tuyết Y phải người thuộc nhóm này.

      “Ta làm vậy đương nhiên là có lí do của ta.” Tống Tuyết Y đích thân bưng bình trà trước mặt Triệu Bích Chi lên, dưới ánh mắt được sủng ái mà lo sợ của Triệu Bích Chi, rót cho ly trà khác. Ấm trà được đặt xuống phát ra thanh giòn , vươn tay cầm ly trà đưa tới trước mặt Triệu Bích Chi, giọng ấm áp, an hòa: “Mời Triệu tiên sinh nhận ta làm đồ đệ đóng cửa.”

      Triệu Bích Chi run lẩy bẩy trong lòng, thầm nghĩ: Lão phu nào có bản lĩnh nhận ngươi làm học trò chứ, mấy năm trước lão phu nhận bản chất của thằng nhãi nhà ngươi, bây giờ y thuật của ngươi càng khó hiểu, lão phu còn định học hỏi kinh nghiệm từ ngươi đây!

      Mặt ngoài bán đứng tâm trạng vui mừng như điên của lão, nhưng Triệu Bích Chi tiên sinh vẫn cố làm dáng nghiêm túc nên khuôn mặt lão vặn vẹo rất buồn cười, giọng điệu rạo rực: “Ừ, khụ… thấy ngươi có thành ý như vậy, vi sư đành miễn cưỡng chấp nhận.”

      Lão nhận lấy ly trà, uống hớp ngọt thấm tim gan.

      “Ửm?” Ba giây sau, sắc mặt Triệu Bích Chi có thay đổi lớn, vẻ mặt vừa vừa hận nhìn Tống Tuyết Y, nhưng nhiều nhất vẫn là buồn bực: “Ngươi bỏ thuốc khi nào?”

      Tống Tuyết Y ngước mắt, giọng : “Vài ngày gặp, tiên sinh có lùi bước cũng chẳng có tiến bộ.”

      “Thằng nhóc chết bầm!” Mặt Triệu Bích Chi đỏ bừng.

      Tống Tuyết Y ấm áp : “Đây là lễ vật bái sư của học trò, nó có thể giúp sư phụ bài trừ chất độc trong cơ thể.” (Ngữ: cách bài trừ độc tố trong người này giống cho uống thuốc xổ vậy @@)

      Triệu Bích Chi nghe vậy, sắc mặt cũng hòa dịu ít, trong mắt còn có vẻ vui mừng. Lão biết thuốc Tống Tuyết Y chế ra luôn là hàng tốt, nếu có thể bài trừ độc tố trong người ra ngoài, đối với thân thể trăm lợi có hại.

      "Ùng ục ~" Bụng càng ngày càng đau thắt, hốt nhiên Triệu Bích Chi cắn răng nghiến lợi: “Thuốc này phát huy hiệu quả như thế nào?”

      Tống Tuyết Y bình tĩnh : “Giống như thuốc xổ.”

      lễ vật bái sư tốt!” Triệu Bích Chi giận cũng được, vui cũng chả xong, cuối cùng nhịn được nữa, ôm bụng đứng dậy chạy té khói.

      Tống Tuyết Y vẫn ngồi tại chỗ, mới cảm thấy thú vị, trong lòng ngứa ngáy thúc giục tìm ngọn nguồn.

      “Cưu Nhi.”
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 23: Có cái gì đó đầu của ngươi!
      Edit: Tiểu Ngữ


      Học viện Thanh Vân chỉ dạy văn mà còn dạy võ cũng rất tốt, phân biệt nam nữ.

      Bầu khí dạy học này, chỉ có ở Sóc Vân Châu, Thụ Hải Châu và Phi Kinh Châu cũng như vậy. Chuyện này cũng khiến cho người mới xuyên như Linh Cưu cũng có thể xác định. Nàng xuyên đến đại lục hề có trong lịch sử mà nàng biết, thậm chí có lẽ nơi này phải là thế giới kia của nàng.

      Lúc Linh Cưu và Hà Nghiên tới sân học bắn cung cưỡi ngựa phát bên trong rất náo nhiệt.

      Đám con nít quay chung quanh chỗ, chỉ chừa chút khe hở , có thể thấy được hai người đứng ở bên trong, hai thiếu niên tuổi tác .

      Linh Cưu tới trong đám đông, ánh mắt bình tĩnh đặt người thiếu niên áo trắng.

      vẫn như lần gặp trước kia, tay áo trường bào màu trắng ngà, y phục thêu 2 đóa hoa phật tang màu xanh nhạt cũng thể làm dịu vẻ lạnh nhạt, ngạo khí của . Dưới đôi mày kiếm khí phách và hàng mi dài là đôi mắt đen nhánh, đọng lại nét tự tin thuộc về thiên chi kiêu tử, thỉnh thoảng lóe lên nét nhuệ khí càng làm nó trong sáng hơn. chỉ làm người ta có cảm giác dám lại gần mà thực lực của cũng khiến người khác dám chạm vào.

      Giang Vô Mi – ra là người khắc sâu trong trí nhớ của nàng nhất, kẻ gây đầu óc của nàng hỗn loạn.

      Bỗng nhiên, hình như Giang Vô Mị cảm nhận được có người nhìn mình liền quay sang nhìn về phía bên này, thấy bé mặc quần áo màu tím xinh xắn, trong mắt có chút nghi hoặc, lúc sau mới nhận ra thân phận của Linh Cưu.

      Xem ra nàng ta sống tệ. Trong lòng Giang Vô Mị lên cái ý nghĩ này, thu hồi tầm nhìn đối với Phong Dịch Khởi : “Ta cho ngươi cơ hội.”

      “Cám ơn Giang thiếu gia.” Phong Dịch Khởi lạnh lùng .

      Linh Cưu nghe được thanh của nhìn lại, thiếu niên đứng song song với Giang Vô Mị có tuổi tác hơi lớn, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị giống như cục đá, dáng người cao lớn trong đám con nít mười tuổi.

      Linh Cưu để ý tới cách ăn mặc với gam màu tối của , chất liệu là vải thô, hề có hoa văn dư thừa. Vạt áo hơi ngắn hơn so với thân hình của , để lộ ra giầy màu tối của , mép giày ràng bị mòn và dấu vết bùn khô.

      Người này là học trò bình dân của học viện Thanh Sơn.

      “Mị ca ca.” Thanh thanh thúy của Khanh Linh Thước xen ngang, chạy chậm đến bên cạnh Giang Vô Mị ôm cánh tay , ánh mắt đắc ý lại cảnh cáo quét về phía Linh Cưu.

      Linh Cưu im lặng thầm trong bụng, mới bảy tuổi biết tìm con trai rồi, con cổ đại đúng là trưởng thành sớm mà. Có vẻ như, trước khi bị nàng chiếm thân thể này cũng trưởng thành sớm si mê Giang Vô Mị, e rằng cái loại si mê còn chưa tới tình , coi là đệ nhất.

      "Tiểu Thước?" Giang Vô Mị có vẻ mặt bài xích, nhưng ánh mắt có chút nghiêm túc.

      Khanh Linh Thước biết điều buông tay, mặc kệ là nét mặt hay nụ cười đều biểu lộ đáng của ả: “Mị ca ca, ca muốn so bắn tên với à, vậy đem đồ người của ca để Tiểu Thước cầm giúp được ?”

      Linh Cưu có chút ngoài ý muốn, EQ của loli này tệ.

      “Ừ.” Đối với cầu hiểu chuyện này, Giang Vô Mị có đạo lí cự tuyệt.

      tháo bội kiếm lưng và đồ trang sức người xuống đưa cho Khanh Linh Thước, sau đó xoay người tới chuồng ngựa chọn ngựa, đổi lại trang bị cưỡi ngựa bắn cung.

      Khanh Linh Thước liền đem đồ của Giang Vô Mị ôm vào ngực như bảo bối, tươi cười như người thắng cuộc, lướt mắt nhìn chung quanh.

      Nhóm các cậu bé chẳng có cảm giác gì, nhưng nhóm bé lại ghen tỵ vừa hâm mộ vì Khanh Linh Thước được đối xử ‘đặc biệt.’

      Giang Vô Mị là thiên tại kiệt xuất của Giang gia, phóng mắt nhìn toàn bị Ngự Hải Trấn, thậm chí xa hơn nữa, cũng đều là hạng nhất nhì, từ được vô số bé , thậm chí là các quý nữ thích.

      “Ta nghe , vị tiểu thư kia của Khanh gia và người trùng tên với ngươi rất thích Giang Vô Mị.” Tống Lưu Giác như hồn tan lù lù xuất bên người Linh Cưu, kề sát vào tai nàng, sâu xa .

      Lỗ tai Linh Cưu bị hơi thở nóng hổi của làm nhột, tránh né giống như bị điện giật, cúi đầu dùng tai ôm hai tai.

      Xì… muốn đánh thằng oắt này trận no đòn! Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu Linh Cưu!

      Nàng luôn bài xích với chuyện đụng chạm với người khác, lại khao khát được đụng chạm với người. Đây là loại tâm lí hết sức mâu thuẫn. Giống như nàng có thể lạnh lùng đối đãi với mọi người, làm ra chuyện thất đức, nhưng lại có khi mềm lòng dạ đến khó hiểu, bị người lấy dao đâm nhác cũng thể xuống tay tổn hại đối phương.

      Nàng có thể cho phép Tống Tuyết Y thân mật với mình hơn, lại chịu nổi bị hơi thở của Tống Lưu Giác lây dính.

      Chậc! Dễ dàng bị xấu hổ như vậy à, còn tưởng nha đầu này lợi hại lắm, cùng lắm chỉ là con nha đầu mà thôi! Tống Lưu Giác thấy nàng cúi đầu, phút chốc có chút mơ mộng, tự cho mình đoán đúng khóe miệng hé ra nụ cười sung sướng.

      Linh Cưu ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt cười gian của thiếu niên xinh đẹp kia, con ngươi trừng lớn nhìn đỉnh đầu của , kinh ngạc : “Chào thiếu gia, đầu ngươi là cái gì vậy? Bay tới bay lui, ủa, nó cười nha. Ô! Nó bóp cổ ngươi, bóp cổ ngươi kìa!”

      Tống Lưu Giác nghe nàng sắc mặt ngừng biến hóa, sau đó mặt trắng bệch dùng hai tay che cổ mình, vừa tức giận lại vừa hoảng sợ kêu: “Ngươi bậy bạ cái gì đó?”

      “Ơ.. sao thấy nữa, chẳng lẽ ta hoa mắt?” Linh Cưu dụi dụi con mắt, vẻ mặt vô tội.

      “Xin lỗi, thiếu gia tốt của ta, gần đây ta phải thức khuya học hành, tinh thần có chút ngẩn ngơ, chắc là ta bị hoa mắt rồi, người tốt giống như ngươi làm sao có thể bị dính mấy thứ tà ma được.” Linh Cưu theo thói quen tay nắm thành đấm, đập vào trong lòng bàn tay khác, gật đầu đưa ra kết luận.

      Tống Lưu Giác hiểu động tác này của nàng có ý gì, ngoài áy náy còn có chút đáng , cố tình lời của nàng lại ghê tởm khiến muốn đập người.

      Linh Cưu cũng mặc kệ nghĩ cái quái gì, cất bước tới chỗ Khanh Linh Thước, sau khi bước ngang qua người Tống Lưu Giác rồi khóe môi nàng nhếch lên thành nụ cười gian.

      tháng trước, chuyện Tử Hà ngọc bội bị mất kết thúc, ngọc bội trở lại bên người Tống Lưu Giác, mỗi ngày đều được mang người .

      Hôm nay, nàng vừa liếc mắt liền nhìn ra dáng vẻ tiều tụy của Tống Lưu Giác, liền biết trận pháp nàng vẽ ngọc bội phát huy tác dụng khiến Tống Lưu Giác gặp ác mộng suốt tháng, thể có giấc ngủ ngon.

      Vốn dĩ ngày đó nàng dùng máu và linh lực đủ để duy trì trận pháp ngọc bội hơn tháng, nhưng lần này gặp lại vẫn cố ý trêu chọc nàng.

      Ác mộng tháng cộng thêm ám ngữ của nàng, tối hôm nay Tống Lưu Giác đêm đặc sắc.

      Nụ cười gian kia chỉ có Hà Nghiên bên cạnh nàng nghe thấy, khỏi rùng mình cái.

      Nàng phát Linh Cưu chủ nhân có bản tính rất tà ác. Chính là láo chớp mắt! Còn chân hơn người nữa!

      Gần đây thức khuya học hành, cho nên đầu óc có chút rối loạn? Mặt Hà Nghiên biến sắc nghĩ: Là ai mỗi ngày ngủ thẳng cẳng sớm hơn ai hết, sáng dậy trễ hơn tất cả mọi người? Chẳng lẽ mắt nàng bị mù?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24: Chúng ta cá cược

      Edit: Tiểu Ngữ

      Khanh Linh Thước trong đình trường ngựa, bên trái là Tống Ly Yên, bên phải là thứ xuất tam tiểu thư của Giang gia Giang Ấu Lâm, những người còn lại Linh Cưu biết, trong chốc lát liền vào trong đình tạ, tới trước mặt nàng.

      “Cưu muội muội, ngươi mau lại đây. Ta muốn hỏi thăm vài câu.” Người chuyện là Tống Ly Yên, bé mới chín tuổi nhưng diện mạo xinh đẹp lộ ra mười mươi, mặt trái xoan kết hợp với biểu cảm dè dặt, có vẻ thành thục hơn những bé chín tuổi khác: “Ta giúp Cưu muội muội thu dọn sách.”

      Tống Ly Yên chủ động lấy lòng như thế này là ngoại dự liệu của Linh Cưu, nhưng cũng thấy kì lạ.

      phải lần đầu nàng nhìn thấy con nhà cao cửa rộng trưởng thành sớm.

      “Hừ.” Khanh Linh Thước vui hất mặt qua bên khác, hiển nhiên cho thấy muốn nhìn Linh Cưu, giả bộ lơ đãng vuốt ve bội kiếm tay, hướng về phía Giang Ấu Lâm : “Ấu Lâm ngươi xem này, hạt châu này là Nam Hải Mặc Châu, chỉ có Thụ Hải Châu mới có.”

      Giang Ấu Lâm và Tống Ly Yên cùng tuổi, đương nhiên cũng lớn hơn Khanh Linh Thước, nhưng thân phận của hai người giống nhau, bình thường Khanh Linh Thước có quan tâm đến nàng, bây giờ xuất phát từ suy nghĩ khác nên mới chuyện với nàng, vì vậy Khanh Linh Thước thèm gọi tiếng tỷ tỷ, ngược lại miễn cưỡng trực tiếp kêu tên Giang Ấu Lâm.

      Mặc dù trong lòng Giang Ấu Lâm vui nhưng vẻ mặt vẫn sợ hãi than lên: “Vậy khẳng định nó rất quý giá?”

      “Tất nhiên.” mặt Khanh Linh Thước tràn ngập đắc ý: “Đây chính là bảo bối của Mị ca ca, gần như nó chẳng bao giờ rời khỏi người huynh ấy, huynh ấy chỉ đưa người mình tin tưởng giữ nó thôi.”

      Người có mặt ở chỗ này đều lớn tuổi lắm, nhưng mỗi người đều là người thông minh, làm sao hiểu hàm ý đằng sau lời của ả.

      Các vừa đố kị vừa hâm mộ, nhưng họ có thân phận để bắt bẻ ả, người có thân phận chỉ có Tống Ly Yên tiểu thư của Tống gia, nhưng nàng chỉ nhíu mày gì.

      Linh Cưu đem mọi tình huống thu vào trong mắt, thầm nghĩ EQ của Khanh Linh Thước đáng thương, tội nghiệp tuổi còn quá , xuất thân cao quý, nên dưỡng thành thói quen kiêu căng ngạo mạn, lại biết thu bớt tình nết của mình, bất tri bất giác chuốc đống thù hận từ người xung quanh.

      “Người đáng tin?” Vẻ mặt Linh Cưu ngờ vực: “Giống như nô tài theo sau mông Giang thiếu gia à?”

      câu liền đem vẻ mặt đắc ý của Khanh Linh Thước biến thành căm tức, thế nhưng Linh Cưu cũng sai, ả thể phản bác lại. Bởi vì có khi Giang Vô Mị có chuyện riêng, đều đem bội kiếm của mình ném cho nô tài cầm.

      “Ta có sai vậy?” Linh Cưu nhìn Tống Ly Yên hỏi.

      Tống Ly Yên muốn cười nhưng lại cố nhịn xuống, liếc nhìn Linh Cưu, : “ sai.”

      Kỳ , Tống Ly Yên cũng thích dáng vẻ khoe khoang của Khanh Linh Thước, đặc biệt là chuyện liên quan tới Giang Vô Mị.

      “Ôi.” Linh Cưu chợt nhớ ra chuyện chính, đem ngọc bội vỡ nát mở ra đưa tới trước mặt mọi người, đối với Khanh Linh Thước : “Tiểu muội muội, còn muốn cái này ?”

      “Ai là muội muội của ngươi?” Khanh Linh Thước bực mình, phất tay muốn hất tay cầm mảnh vụn ngọc bội của Linh Cưu: “Thứ đồ nát như thế ai mà thèm chứ, chỉ có hạng người như ngươi mới coi nó là vật báo! Trong nhà ta có rất nhiều thứ này!”

      Lúc này, Linh Cưu rút tay kịp lúc, bị ả đụng phải.

      ra, Linh Cưu và Khanh Linh Thước cùng tuổi, chỉ là Linh Cưu ra đời sớm hơn ả hai ngày, cho nên gọi ả tiếng muội muội cũng sai. Đáng tiếc, Khanh đại phu nhân muốn danh phận trưởng nữ của Khanh Linh Thước bị nàng cướp mất, thế nên mới tuyên bố với bên ngoài Khanh Linh Thước là tỷ tỷ.

      phải ta cho ngươi mà là ngươi cần nhá!” Linh Cưu nhàng .

      phải muốn mà là cần! Ta mới cần! chút cũng cần!” Khanh Linh Thước nổi giận đùng đùng hô to.

      Linh Cưu : “Vậy ngươi làm ngọc bội của ta bể nát, ngươi phải bồi thường.”

      “Tại sao?” Khanh Linh Thước cáu gắt, ả muốn đem đồ cho nàng.

      Linh Cưu nghiêm túc : “Vì ngươi làm ngọc bội của ta bể nát, bồi thường là chuyện đương nhiên. Đây là tác phong của tiểu thư khuê các…” Nàng khổ sở nhíu may, giọng: “Ta liền biết ngươi bồi thường nổi mà, ngọc bội tốt như vậy… Tuyết Y ca ca , chỉ có cái. Vốn muốn tặng cho ngươi, là đồ của ngươi, đồ bị bể cũng cần bồi thường, đáng tiếc ngươi nhận, thế nhưng ngươi lại muốn bồi thường.”

      “Cưu muội muội, tính tình của ngươi là quá tốt.” Tống Ly Yên nhịn được mở miệng.

      Linh Cưu điềm tĩnh nhìn nàng cười cười, mắt hơi rũ xuống, bộ dạng như có chút xấu hổ.

      Vẻ mặt Hà Nghiên cứng đờ, vì sao ở góc độ của nàng lại thấy nụ cười của Cưu chủ nhân có là giảo hoạt. Tứ tiểu thư, phải ngươi rất thông minh hay sao? Tại sao cũng bị lừa gạt!? Bị gạt rồi!!!

      “Phi!” Lần này, cơn tức của Khanh Linh Thước càng dữ dội hơn, lấy tính cách kiêu ngạo của ả mà , nếu có người cho ả bậc thang để bước xuống, ả đành cắn răng nuốt cục tức vào bụng: “ phải là miếng ngọc bỏ thôi sao? Ta đường đường là đại tiểu thư của Khanh gia lại bồi thường nổi? nực cười!”

      Linh Cưu vẫn gì, Tống Ly Yên lạnh lùng : “Đây chính là Dương Chi Bạch Ngọc thượng hạng, giá trị rất cao.”

      Quả , Tống Ly Yên sớm ưa Khanh Linh Thước, mấy câu như Linh Cưu cầm đồ cũ nát, đồ bỏ… khiến nàng ngứa tai. sao tại Linh Cưu cũng là chủ nhân Tống gia, quần áo người Linh Cưu cũng là của Tống gia, ả đồ của Linh Cưu tốt, chẳng phải ám chỉ Tống gia rách nát sao?

      Nếu Linh Cưu biết suy nghĩ của Tống Ly Yên, nhất định giơ ngón tay cái, thầm nghĩ: Loli, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, người ta chỉ mới bảy tuổi, cho dù có thông minh cũng có lúc bị ngu muội mà, cũng có lúc tính tình như trẻ con, chuyện thiếu muối chút, nhưng cũng rất liền mạch.

      Nhưng, Tống Ly Yên thay đổi phe cánh, đương nhiên Linh Cưu vui vẻ nhìn kịch hay.

      Khanh Linh Thước tức giận trừng mắt nhìn Tống Ly Yên: “Yên Nhi, ngươi giúp cho nó?”

      Tống Ly Yên bình tĩnh đáp: “Ta chỉ !”

      Khanh Linh Thước tức giận thở hổn hển, ánh mắt thiện chuyển lên người Linh Cưu, cái loại đậm mùi tính toán, hề giống đứa trẻ bảy tuổi.

      Cũng bởi vì trưởng thành sớm, trái lại Linh Cưu tự tại hơn các nàng, trong lòng nàng có trở ngại tâm lý.

      bằng như thế này .” Linh Cưu nhìn về phía bội kiếm trong lòng Khanh Linh Thước, cười : “Chúng ta cá cược, cá cược trận cưỡi ngựa bắn cung này. Nếu Giang thiếu gia thắng, ngươi cần bồi thường ngọc bội. Nếu… Giang thiếu gia thua… Ừ, vậy đem thanh kiếm này làm vật bồi thường .”

      “Cưu muội muội, bây giờ lại nhượng bộ phải là lương thiện mà là mềm yếu!” Tống Ly Yên nghiêm túc , nhưng ánh mắt nàng ràng mềm mại hơn lúc đầu rất nhiều, buông lỏng đề phòng với Linh Cưu.

      Phải, bé có hành động ngây thơ như thế có gì phải đề phòng?

      Mặc kệ là Tống Ly Yên hay là người khác đều cảm thấy lời này của Linh Cưu chính là cho Khanh Linh Thước bậc thang để xuống, là cho ả mặt mũi rồi. Bởi vì mọi người nghĩ rằng, trận đấu này Giang Vô Mị nhất định thắng.

      “Ngươi nằm mơ!” Khanh Linh Thước rất chán ghét gương mặt đó của Linh Cưu, hơn nữa Linh Cưu lại ăn mặc sang trọng hơn xuất trước mặt ả, mỗi câu đều như thuốc độc ngọt ngào khiến ả khó chịu, cho nên Linh Cưu gì, ả cũng muốn thuận theo: “Ta liền biết ngươi tham đồ của Mị ca ca, ngươi còn mơ ước tới Mị ca ca!”

      Linh Cưu bị chỉ trích như vậy cũng nổi giận, giọng hỏi: “Lẽ nào ngươi nghĩ Giang thiếu gia thua?”

      Khanh Linh Thước biến sắc, cái miệng mở ra, giống như mắng chửi Linh Cưu sướng mở đột nhiên bị đứng hình.

      Chung quanh đều im lặng xuống, Khanh Linh Thước có phát , nhưng Linh Cưu lại cảm nhận rất ràng, lần này Khanh Linh Thước khóc lóc om sòm kéo tới nhiều thù hận hơn nữa, hình tượng của ả trong lòng mọi người liền hoa lệ tuột dốc phanh.

      “Được! Ta cá với ngươi!” Khanh Linh Thước hình như khôi phục bộ dạng bình tĩnh, mặt kiêu căng nhìn chằm chằm Linh Cưu: “Mặc kệ là bảo bối của Mị ca ca hay là Mị ca ca, ngươi đừng hòng có được!”

      Vẻ mặt Linh Cưu chút thay đổi, bộ dạng như có hứng thú với những gì ả , khiến đám người Tống Ly Yên cảm thấy lòng tốt của nàng bị Khanh LInh Thước giẫm đạp thương tiếc.

      ---- ngoài lề ---

      ⑨⑨: Chúng ta đánh cuộc ! O(∩_∩)O

      Chim sẻ: Đánh cuộc gì? ╭(╯^╰)╮

      ⑨⑨: Ta thắng, ngươi liền cởi truồng chạy xin cất dấu ~\(≧▽≦)/~

      Chim sẻ (‵′): Ngươi thua sao?

      ⑨⑨: Cởi truồng xin lời dặn dò!

      Chim sẻ: Thống nhất mua bán!

      Thủy: Hai nha đầu các ngươi là quá nhạy bén \(^o^)/~
      -----

      ra phần đối thoại giữa 99 và chim sẻ mình nắm được nội dung lắm :'(
      Chrisngười qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :