1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.2: Phiền phức tới rồi
      Editor: Tiểu Ngữ

      Nụ cười của bé chút rụt rè và thu liễm, mặt mày hớn hở, cái miệng nhắn lộ ra hàm răng trắng sáng như ngọc, cơ thể còn nhấp nhô theo tiếng cười. Hành động như vậy nếu bị chúng nữ tử trong đại gia tộc nhìn thấy chắc chắn cho là bé có lễ phép, huống hồ lúc ăn cơm còn bày ra dáng vẻ như vậy.

      Từ đến lớn, Tống Tuyết Y chưa bao giờ nhìn thấy bé như thế, được giáo dục rằng những cố bé có hành vi như vậy là sai. Cố tình chỉ kinh ngạc chút, liền nhịn được cười to. Cảm thấy bé con cười đáng , xinh xắn, vẫn xán lạn như hoa xuân, lại tràn ngập sức sống bừng bừng, khiến cho tâm trạng của cũng tung bay sống động theo, xuất hứng thú cách nào bỏ qua.

      “Cưu Nhi vẫn nên cười như vậy, chút nào kiêng kị tỏa ra ánh sáng chói lọi thuộc về ngươi.” Cái ý nghĩ này đột nhiên xuất trong đầu Tống Tuyết Y, đồng thời xuất suy nghĩ phải cố gắng làm mọi chuyện để nụ cười của bé được duy trì mãi mãi.

      Lúc Tống Lưu Giác xông vào, nhìn thấy bức họa trước mắt này, thiếu niên cao gầy mặc bạch y ngồi kề bên bé cưng mặc thanh y. Bé cưng mặc thanh y cười xán lạn như mùa xuân, thiếu niên mang mặt nạ nghiêng đầu nhìn bé, thấy ánh mắt của , từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp yên bình của .

      Hình ảnh ấm cúng này đẹp, khiến người ta đành lòng phá hư.

      Tống Lưu Giác sửng sốt, sau đó cau mày, vui hừ tiếng, càng muốn phá vỡ hình ảnh cảm thấy ngứa mắt này: “Đại đường ca, xem ra tam đệ quấy rầy ngươi ăn sáng rồi?”

      Hôm qua thấy tiểu nha đầu này, tại sao nàng cười rực rỡ như vậy với ? Còn cái con bệnh này nữa, cư nhiên lại để cho mộ nha đầu ngồi ngang với mình, lại còn đối xử dịu dàng với nàng, tại sao chưa bao giờ thấy y đối với chính mình như thế? Mỗi lần gặp nhau y đều bày ra bộ dạng lạnh nhạt, khiến cho dám lại gần. Chẳng lẽ chính đường đường là Tam thiếu gia của Tống gia, em họ thân ái của y, kém hơn con nha đầu sao?

      Suy nghĩ trong đầu Tống Lưu Giác ngừng nổi lên, ánh mắt thiện cảm nhìn chằm chằm hai người Tống Tuyết Y.

      Tống Tuyết Y thấy Linh Cưu có ý định ăn nữa nên bỏ muỗng xuống, nghiêng đầu nhìn Tống Lưu Giác lạnh lạnh : “ sao.”

      Tống Lưu Giác dường như đoán chắc Tống Tuyết Y như vậy, cười cười vung tay lên đối với người ở phía sau : “Đem nha đầu kia bắt lại cho bản thiếu gia!”

      Hai gã hộ vệ nghe lệnh chạy lên, nửa đường bị bọn người Hà Nghiên ngăn lại: “Tam thiếu gia, nơi này là Tuyết Viện.”
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 15: Hãm hại và hãm hại ngược lại

      “Tam thiếu gia, ngươi Tử Hà ngọc bội là thứ màu tím tím, có điêu khắc đám mây ở đúng ?”

      Linh Cưu lặng lẽ tụt xuống ghế, kéo tay Tống Tuyết Y, bề ngoài làm ra vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Lưu Giác, ánh mắt vừa kinh hoảng lại chật vật.

      “…Đúng vậy.” Bị cặp mắt trong suốt kia nhìn chăm chú, đương nhiên Tống Lưu Giác cũng cảm thấy có chút chột dạ, liền đem suy nghĩ mới nổi lên phủi xuống. Hừ, muốn trách trách nàng lựa chọn con ma bệnh này làm chỗ dựa, bản thiếu gia chờ nàng cả buổi chiều, nàng lại thèm tới Du Viện tìn bản thiếu gia, vậy hãy tiếp nhận trừng phạt của bản thiếu gia !

      “Cái đó… phải tam thiếu gia người cho…” Linh Cưu muốn lại thôi, tầm mắt nhìn về phía Y Y.

      Xem ra lời và hành động của nàng, đám người Tống Lưu Giác nghĩ rằng nàng muốn phải là Tam thiếu gia cho ta sao?’ Nhìn về phía Y Y đương nhiên là bởi vì câu được ả ta nhấn mạnh trước khi .

      Y Y vênh váo hống hách liếc Linh Cưu, ả hề cảm thấy đồng tình hay áy náy đối với kết cục mà Linh Cưu phải chịu, trái lại chỉ có hả hê và trào phúng.

      “Aiz” Linh Cưu cúi đầu khẽ lắc đầu, tiếng thở hắt nhàng chỉ có Tống Tuyết Y đứng kế bên mới nghe được. Nàng thầm nghĩ: Đây chính là đại trạch môn (*), từng đứa đều có lòng dạ độc ác như rắn rết, coi sinh mạng của người giống như cỏ rác, là máu lạnh.”

      (*) Ngôi nhà lớn xây theo kiểu tứ họp viện.

      Nàng ngửa đầu nhìn Tống Tuyết Y, ánh mắt lên vui mừng… Ừ, chỉ có Tuyết Y nhà nàng là tốt nhất, gần bùn mà chẳng hôi mùi bùn, cao quý.

      Ban đầu, Tống Tuyết Y nghĩ rằng bé bị mọi người lạnh nhạt nên đau lòng, biết nên an ủi như thế nào bé lại ngẩng đầu lên, nét mặt chút ưu thương, khó chịu. Ngược lại ý vị thâm trường *(hàm nghĩa sâu xa), khiến dở khóc dở cười, gánh nặng trong lòng cũng biến mất theo.

      “Tam thiếu gia đòi Tử Hà ngọc bội tới Vũ Hoàn Phường?” Linh Cưu quay đầu nhìn Tống Lưu Giác.

      Tống Lưu Giác vòng tay ôm ngực: “Đương nhiên ta tới Vũ Hoàn Phường lục soát, người của ngươi và chỗ này cũng phải lục soát, tránh cho tiểu nha đầu xảo trá nhà ngươi giở trò, đem nó giấu …”

      "Đại thiếu gia, tam thiếu gia!" gã nam tử từ ngoài vội chạy vào, đối với hai người : “Chuyện liên quan tới Tử Hà ngọc bội, lão phu nhân cho mời hai vị, còn nữa, Cưu chủ nhân cũng phải tới Ninh Viễn Cưu.”

      “Được.” Tống Lưu Giác rất hi vọng Tống Tuyết Y bị xấu mặt.

      Ninh Viễn Cư chính là nơi yên tĩnh nhất ở Tống phủ, nó hoàn toàn cách biệt với những nơi khác, Tống Lưu Giác vì muốn tránh cho Linh Cưu giở trò, nên cho nàng và Tống Tuyết Y về phòng thay quần áo, bắt bọn họ đến Ninh Viễn Cư ngay lập tức.

      Đoàn người theo tiếng thông truyền bước vào trong đại điện của Ninh Viễn Cư.

      Bên trong có rất nhiều người tụ tập, Linh Cưu liếc mắt quét qua mọi người có mặt ở đây. Nhưng nàng chỉ biết Tôn Cốc Lan, La Tố, Tân ma ma và Tống Tri Họa. Người già người trẻ dựa theo quy tắc mà ngồi theo địa vị cao thấp, ngay phía trước vị trí chính giữa chính là bà lão tốc bạc phơ.

      Bà lão mặc quần áo màu lam tối, khuôn mặt bà rất hồng hào, tóc mai gọn gàng, dùng vài cây trâm ngọc giữ lấy, trang phục tính là xa hoa long trọng nhưng cũng đơn giản, nhìn kĩ lại trang sức nên có đều có, hề phách lối mà rất đoan trang.

      Linh Cưu phát . Lúc nàng đánh giá Tống lão phu nhân, Tống lão phu nhân cũng đánh giá nàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

      Tưởng nàng cái gì cũng biết à, ánh mắt của lão phu nhân sắc bén hơn ánh mắt của người bình thường, nhưng vẫn kém xa với quỷ quái sống mấy trăm năm qua. Linh Cưu có thiên nhãn, nàng có thể nhìn thấy quỷ quái nhưng trước mặt chúng nàng chưa bao giờ biến đổi sắc mặt, huống chi lão bà này chứ.

      Thế nên, Tống lão phu nhân càng quan sát càng thấy khó hiểu.

      Trong mắt bà, đứa bé có khí chất tươi mát, điềm đạm này, tính là tuyệt mỹ xinh đẹp, nhưng thanh tú linh hoạt, đáng . tại, đối mặt với vô số tầm mắt của mọi người trong phòng khách, con ngươi hơi chớp lên ra vài phần thấp thỏm lo âu, nhưng cũng coi là bình tĩnh ung dung, đứa mới bảy tuổi lại có thể làm được như thế, coi như là rất giỏi rồi.

      Cái này so với những đứa trẻ bình thường giỏi hơn chút, nhưng cũng xuất sắc đặc biệt như những bé khác, làm sao có thể được Tuyết Y để ý?

      "Bà nội!" Tống Lưu Giác vừa vào phòng, liền hướng Tống lão phu nhân thân thiết kêu to, chạy tới trước mặt bà, nụ cười đẹp đẽ vui sướng.

      Trong mắt Tống lão phu nhân tràn đầy ý cười nhìn về phía , có thể thấy được cưng chiều của bà dành cho .

      Tống Lưu Giác ở Tống gia được cưng chiều gần như hạng nhất, ai có thể so sánh được.

      Mấy đứa khác trong Tống gia chỉ có thể ao ước, ghen tị với . Ai kêu Tống Lưu Giác có tiền vốn được Tống lão phu nhân thương, bộ dạng của nổi bật nhất trong đám trẻ của Tống gia, đầu óc thông minh, lại biết chọc cười khiến người lớn vui vẻ, có thiên phú học võ, tiềm năng cao chót vót.

      Sau khi Tống lão phu nhân tiếp nhận được ánh mắt của Tống Lưu Giác, kỳ thực trong lòng bà sớm có đáp án, nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng nhìn Linh Cưu tra hỏi: “Là ngươi trộm Tử Hà ngọc bội sao.”

      Lời của Tống lão phu nhân nghe như tự hỏi, giọng điệu cũng là trần thuật, đứa bảy tuổi bình thường nhất định bị hù dọa, dù phải là mình trộm đồ nhưng cũng bị sợ mà nên lời.

      Linh Cưu nhìn thấy Tôn Cốc Lan và Tân ma ma liền biết việc diễn theo phương hướng này bày sẵn, há có thể bị câu của bà lão mà sợ hãi.

      "Lão phu nhân, Cưu Nhi có trộm đồ gì hết.”

      Thanh trong trẻo, lành lạnh lại mềm mại của bé vang lên, khiến người ta tin tưởng nào dối.

      Tống Lưu Giác hừ lạnh : "Hôm qua ta cùng với Họa tỷ ngang qua hoa viên gặp ngươi, ngươi biết đường tới Vũ Hoàn Phường, bản thiếu gia có lòng tốt để cho Y Y dẫn ngươi tới đó, ai dè mới xoay người Tử Hà ngọc bội biến mất. Ta còn tưởng là do mình cẩn thận làm rơi, nhưng kiếm cả đêm cũng tìm được, nên mới tới tìm ngươi. Hôm qua, chỉ có mình ngươi đứng gần ta nhất, nếu phải ngươi trộm là ai?”

      cho rằng nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ, buồn lo của bé, ai ngờ bé lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía Y Y.

      càng chú ý tới, Tống lão phu nhân vừa nghe lời xong, ánh mắt lạnh lẽo của bà quét qua người Y Y.

      Trái lại, Y Y bị tầm mắt của Linh Cưu làm cho hoang mang, mơ hồ có chút yên.

      Rất nhanh, lời của Linh Cưu khiến cho bất an của ả biến thành : “Tam thiếu gia có lòng tốt muốn giúp Cưu Nhi, Cưu Nhi còn muốn cám ơn người. Nhưng… ngọc bội phải là thiếu gia cho Y Y tỷ sao?”

      “Cái gì?” Lời của Linh Cưu ràng ngoài dự tính của Tống Lưu Giác.

      Trong đầu Lính Cưu xuất dấu chéo, vứt bỏ cái đuôi tam giác của tiểu ác ma cười: Đồ ngu! Dám tính kế hại chị, ngươi chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt ! thực tế, nàng vẫn giữ nét mặt ngây thơ nghi hoặc: “Bởi vì miếng ngọc bội màu tím Cưu Nhi nhặt được… nó rơi từ người Y Y tỷ xuống mà?”

      “Ngươi láo!” Tống Lưu Giác nhìn chòng chọc Linh Cưu. Tiểu quỷ này đúng là dối chớp mắt mà, suýt chút nữa thét lên rằng chính mình đưa ngọc bội cho Linh Cưu.

      Y Y cũng bị lời của nàng hù dọa, nghe thấy lời bắt bẻ của Tống Lưu Giác, trái tim liền bình ổn xuống, ánh mắt độc ác và mỉa mai nhìn Linh Cưu.

      Linh Cưu chớp chớp mắt vài cái, nàng nhìn về phía Tân ma ma.

      Tân ma ma nhìn bé nở nụ cười.

      Linh Cưu biết, kết cục được định sẵn rồi.

      “Bà nội, nha đầu kia dối! Y Y theo con nhiều năm như vậy, làm sao có thể trộm đồ của con được chứ!” Tống Lưu Giác với Tống lão phu nhân: “Ngọc bội chắc chắn ở người của nàng, ở trong phòng nàng, chỉ cần lục soát người nàng…”

      còn chưa xong, nhìn thấy vật tay của Tống lão phu nhân, lời kế tiếp liền bị nghẹn trong cổ họng.
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 16: Từ nay về sau nàng là chủ

      “Giác Nhi, con tin sai người rồi!” Vật mà Tống lão phu nhân cầm chính là Tử Hà ngọc bội.

      “Làm sao có thể?” Tống Lưu Giác trợn to mắt dám tin.

      Y Y càng dám tin, đột nhiên quỳ xuống, kinh hoàng : “Nô tỳ có! phải nô tỳ làm! Nhất định là do nha đầu này vu oan cho nô tỳ! Thiếu gia, thiếu gia, ngươi mau chứ, giúp nô tỳ rửa sạch tội oan !”

      “Câm miệng!” Tống lão phu nhân khẽ quát, Y Y liền ngoan ngoãn ngậm miệng.

      Tống lão phu nhân tự tay đem ngọc bội đeo lại bên hông của Tống Lưu Giác, chậm rãi : “Lúc vừa thức dậy, đại nương của con đem ngọc bội này tới đây đưa cho ta, đem mọi chuyện giải thích hết cho bà nghe, là nha đầu kia nhặt được ngọc bội, đưa nó cho Tân ma ma, lời bên trong đều giống như con . Giác Nhi, con tiện tỳ này lòng dạ độc ác, chính mình trộm đồ lại đổ tội lên người vô tội.”

      Nếu như phải Tống Lưu Giác tự mình đưa ngọc bội cho Linh Cưu, chừng cũng tin tưởng mọi chuyện trước mắt.

      Sắc mặt Y Y càng trắng bệch hơn, đối với Tống Lưu Giác còn ngẩn ngơ gào khóc: “Thiếu gia, ngươi phải cứu nô tỳ! Chuyện này phải do mô tỳ làm, ngươi biết … A!” Câu kế tiếp chưa kịp miệng ả bị người ta nhét giẻ vô.

      vất vả Tống Lưu Giác mới hoàn hồn, nhưng vẫn có chút cảm giác chân : “Bà nội, chuyện này phải do Y Y làm, nàng ấy cần làm như vậy…”

      phải ả ta, chẳng lẽ là do ngươi tự mình bố trí.” Thanh ấm áp, mượt mà như ngọc nhàng vang lên.

      Chợt, Tống Lưu Giác quay đầu nhìn về phía Tống Tuyết Y, ánh mắt vừa kinh ngạc lại vừa tức giận. Trước tới nay, chưa bao giờ xen vào những chuyện như thế này, cũng bao giờ cùng mình tranh luận bất kỳ chuyện gì, giống như có chuyện gì đáng giá để đặt vào mắt, lúc này lại vì tiểu nha đầu mà chống đối lại mình!

      Nghĩ như thế, bỗng chốc Tống Lưu Giác nghĩ tới chuyện quan trọng, nhìn về phía bé váy xanh.

      Chỉ thấy bé con nở nụ cười tươi mát như giọt sương với , nụ cười đó giống như ‘Ta là người tốt, ta rất lương thiện’ nhá!

      Tống Lưu Giác cảm thấy cổ hỏng có chút ngòn ngọt, phun được nuốt vào cũng chả xong, trước mắt đều biến thành màu đen. Trước kia, còn cảm thấy bé con này ngây thơ khờ khạo, đúng là bị mù!

      “Tiện tỳ như vậy Tống gia cần, dẫn xuống dưới !” Lúc này, Tống lão phu nhân mở miệng.

      “Ưm…ưm…ư..” Y Y trợn hai mắt nhìn Tống Lưu Giác xin giúp đỡ.

      Tống Lưu Giác về phía trước, Tống lão phu nhân : “Giác Nhi, chỉ là con tiện tỳ mà thôi, thiếu cái cũng sao. Con cần gì vì ả mà hủy thanh danh của mình?”

      "..."

      Hiển nhiên, lời của Tống Tuyết Y có tác dụng. Nếu phải là Y Y làm là Tống Lưu Giác bày kế hãm hại Linh Cưu.

      Nếu như Tống Tuyết Y muốn cứu Y Y, chẳng khác nào thừa nhận lời Tống Tuyết Y .

      “Hừ!” Tống Lưu Giác cáu giận nhìn chằm chằm Linh Cưu và Tống Tuyết Y.

      cũng phải là người thiếu Y Y được, so với nô tỳ thấp hèn càng coi trọng thanh tiếng của mình hơn, chẳng qua bực mình là vì mình người ta chơi xỏ thôi.

      Những người có mặt ở đây đều là người thông minh, tự nhiên đều nhìn ra điều khác thường bên trong chuyện này, chỉ cần suy nghĩ chút liền đoán được việc này là do Tống Lưu Giác chủ mưu. Nhưng, Tống Lưu Giác , dĩ nhiên mọi người đều đem tội lỗi đổ lên người Y Y rồi.

      Ngoại trừ Tống Lưu Giác và Tống Tri Họa hiểu mọi chuyện có ai ngờ được hết thảy mọi chuyện đều do Linh Cưu thiết kế. tiểu nha đầu bảy tuổi, ngây thờ hồn nhiên làm thế nào khiến người khác nghi ngờ.

      thực tế, Tống Lưu Giác chẳng phải cũng bị vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của Lính Cưu mê hoặc, cho nên mới thua sạch như vậy sao.

      cho rằng, Linh Cưu chỉ là tiểu nha đầu nhát gan, khờ khạo, căn bản mưu hại , cho rằng nàng ngoan ngoãn nghe lời, đem ngọc bội giấu kĩ để người khác biết được.

      Mặc dù, ánh mắt của Tống Lưu Giác bỏ qua cho nàng, Linh Cưu lại chút sợ hãi, giống như đứa con trai còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, làm sao có biện pháp giày vò nàng được chứ.

      Nàng vì sao cho Tân ma ma biết, ngọc bội là từ người Tống Lưu Giác rơi xuống, lại bảo là Y Y?

      Bởi vì Linh Cưu biết , Tống Lưu Giác là thiếu gia được cưng nhất ở Tống gia, nếu chuyện này mà có dính líu tới , nhất định được giải quyết rất dễ dàng. Nhưng đối thành Y Y kết cục hoàn toàn khác.

      nô tỳ mà thôi, chuyện lớn hóa , chuyện hóa . Người cấp có thể đem Y Y ra giải quyết bất kỳ lúc nào.

      Song, đem tội đổ lên đầu con cừu non Y Y, Tống Lưu Giác tuyệt đối để cho con nô tỳ làm liên lụy tới mình. Trái lại, nếu ngọc bội từ người Tống Lưu Giác rơi xuống, lấy tính cách của Tống Lưu Giác, chừng đem chuyện này tranh luận cho tới cùng.

      kiện Tử Hà ngọc bội bị trộm kết thúc có chút đầu voi đuôi chuột.

      ra, ban đầu trong lòng Linh Cưu có chút khó hiểu, nhất là chuyện ngọc bội, có cần Tống lão phu nhân đích thân ra mặt xử lí hay ?

      Nhưng khi nàng bước vào phòng, ánh mắt sắc bén của Tống lão phu nhân liền rơi người nàng. Tống lão phu nhân tự mình xử lí chuyện này, nhất định có liên quan tới nàng rồi. Tống phu nhân biết mặt của việc bà còn cố ý ép hỏi nàng, nàng xác định Tống lão phu nhân muốn thử nàng.

      Linh Cưu thản nhiên nhìn về phía Tống Tuyết Y, Tống lão phu nhân để ý tới nàng như vậy, chắc chắn là vì Tống Tuyết Y.

      Cùng lúc, Tống Tuyết Y cũng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên đưa tay thuần thục nâng cái mông của nàng, đem Linh Cưu ôm lên.

      “A!” Linh Cưu khẽ kêu tiếng, phải nàng giả bộ mà là vì sợ , nàng hiểu Tống Tuyết Y làm như vậy là có ý gì.

      Ôi nha!

      Mọi người đứng xung quanh thấy màn này cũng bị hoảng sợ, mơ hồ có thể nghe được thanh hút khí lạnh của bọn họ.

      “Hôm nay, đúng lúc bà nội, các vị chú bác, em có mặt ở đây.” Tống Tuyết Y giọng : “Ta có chuyện cần với mọi người.”

      Lão phu nhân gì, mọi người có mặt ở chung quanh cũng gì, hai mặt nhìn nhau hiểu Tống Tuyết Y có ý gì.

      Tống Tuyết Y nhìn Linh Cưu ở trong lòng mình, cười khẽ tiếng, cầm tay trái của nàng lên, ống tay áo màu xanh tuột xuống, để lộ ra vòng tay Băng Lam Ngọc Châu.

      Linh Cưu nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mọi người ở xung quanh, cùng với ánh mắt ghen tỵ của số người. Aiz cái tên ngốc này, lại khiến cho nàng có thêm kẻ thù.

      Linh Cưu ai oán nhìn Tống Tuyết Y.

      Tống Tuyết Y cười khẽ, biết là với nàng hay là với những người ở đây: “Bé ở trong lòng ta chính là Bách Lý Linh Cưu, là tiểu chủ nhân ở Tống gia, có địa vị tương đương với tiểu thư thuộc dòng chính của Tống gia, đồng thời, đại biểu cho người được ta chấp nhận, các vị chú bác, em hãy làm chứng.”

      “Tuyết Y, ngươi đùa sao?” Người đầu tiên lên tiếng chính là Tống Thăng Vân – Tống gia tam đương gia, cũng chính là cha của Tống Lưu Giác.

      Tống Tuyết Y thản nhiên : “Tiểu thúc, ta giỡn.”

      Tiếng trong trẻo, mượt mà lạnh nhạt của thiếu niên chui vào tai Tống Thăng Vân, ràng chút cảm xúc, lại giống như tuyết bình yên mát lạnh, lại khiến Tống Thăng Vân chau mày, sắc mặt trầm, nhưng cuối cùng cũng thể phản bác lại được.

      “Bà nội, bà để cho đại đường ca hồ...” Cuối cùng, đem câu kế tiếp ra, Tống Lưu Giác muốn đánh thắng ván. Gỡ hòa cho bàn thua vừa rồi.

      Tống lão phu nhân liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y cái, lại lạnh nhạt : “Việc này Tuyết Y với bà từ sớm rồi, bà cũng đáp ứng.”

      Mọi người ngẩn ngơ, mang vẻ mặt khác nhau nhìn về phía Tống lão phu nhân.

      Tống lão phu nhân : “Các ngươi đều nghe được cần bà già này thêm nữa, các ngươi…” Nhìn về phía Tống Lưu Giác, lời bên trong đều bao gồm tất cả lớn ở Tống Gia: “Về sau, các ngươi phải đối xử với Linh Cưu như chị em ruột thịt, nếu như cãi nhau, căn cứ theo quy cũ của Tống gia mà giải quyết!”

      "Bà nội! ?" Tống Lưu Giác và Tống Tri Họa đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hơn nữa còn cam lòng, hài lòng, ganh ty… tất cả mọi cảm xúc dâng trào nhưng lại thể làm gì.

      “Giác Nhi, ở lại chuyện với bà chút, các ngươi trở về hết .” Tống lão phu nhân đuổi người.

      Mọi người mang tâm trạng phức tạp lui ra ngoài.
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 17: Tiểu quỷ thông minh – Cưu Nhi

      Editor: Tiểu Ngữ

      Ra khỏi Ninh Viễn Cư, Linh Cưu và Tống Tuyết Y bị Tôn Cốc Lan giữ ở lại Lan Uyển dùng cơm trưa, sau đó ngồi nghe bà lải nhải cả buổi mới được trở về Tuyết Viện.

      Dọc đường trở về, Linh Cưu đều được Tống Tuyết Y ôm trong ngực, lúc về tới Tuyết Viện, Tống Tuyết Y vừa kinh ngạc vừa buồn cười phát , bé con nghiêng đầu lấy vai làm gối, hai tay quàng qua cổ , ngủ cách ngon lành.

      “Đem ta làm gối ôm sao?” Tống Tuyết Y cười khẽ, ôm bé con đến trong đình tạ ngồi xuống.

      Vốn dĩ, sai người đem gối ôm của Linh Cưu từ Vũ Hoàn Phường trở về rồi, nhưng đột nhiên nhìn thấy bộ dạng nàng ôm ngủ như vậy, làm cho … hơi chần chừ.

      "Thiếu gia..." Hà Nghiên đứng ở bên cạnh, lần lựa muốn lại thôi, rốt cuộc nhịn được lên tiếng.

      Tống Tuyết Y khẽ vuốt ve lưng bé con, : “ giọng chút.”

      Hô hấp của Hà Nghiên cứng lại, nhanh chóng hạ thấp giọng: “Người phía dưới điều tra xong, về chuyện ngọc bội Tử Hà đơn giản như vậy…”

      Thình lình Tống Tuyết Y quay đầu lại, mặt nạ trắng với họa tiết đỏ dị khó diễn tả thành lời, tiếng từ sau mặt nạ truyền ra, khó nhận ra cảm xúc của : “Ta có kêu ngươi tra xét?”

      Hà Nghiên hoảng sợ quỳ xuống đất: “Nô tỳ tự mình chủ trương, xin thiếu gia tha tội!”

      “Đứng lên .” Lần thứ hai, Tống Tuyết Y đem tầm mắt đặt lên người bé con. Ô… Hô hấp của Cưu Nhi gần như vậy, hơi thở phà lên cổ nhưng cảm thấy chán ghét, chỉ có chút ngứa ngứa, muốn véo cái miệng nhắn của nàng.

      Hà Nghiên đứng lên, thấp giọng : “Căn cứ vào tin tức ám vệ truyền đến, phải như vậy, hôm qua Cưu chủ nhân quả có gặp tam thiếu gia ở hoa viên, sau đó…”

      Nếu tại Linh Cưu tỉnh dậy, nhất định kinh ngạc vì lời của Hà Nghiên, chẳng những đem chuyện nàng và Tống Lưu Giác gặp nhau ở hoa viên kể lại rất sinh động, y hệt như ả có mặt ở trường. Ngay cả lời thoại của cũng thiếu chữ, chuyện nàng về Vũ Hoàn Phường chuyện với Tân ma ma cũng biết .

      “Đại thiếu gia, Cưu chủ nhân… đơn thuần, ngây thơ như vậy.” Hà Nghiên kết luận, hi vọng Tống Tuyết Y nhìn thấy bản tính của Linh Cưu, nên bị nàng lừa gạt.

      "Ha hả." Tống Tuyết Y cười ra tiếng, bỗng cảm thấy bé con cọ cọ ở đầu vai mình, lập tức nén cười. Cúi đầu nhìn, bé con cũng có tỉnh, môi chu lên mê sảng, sau đó
      liền rút vào cổ của .

      “Ừm.” Đôi môi mềm nhũn, ấm nóng chạm vào vùng da ở cổ , khiến Tống Tuyết Y cảm thấy như cả người bị điện giật, tự nhiên lại đành lòng đẩy bé con ra.

      Lúc này, hai chân hai tay Linh Cưu ôm chặt Tống Tuyết Y, giống như con bạch tuộc ôm chặt buông. Lúc này, Tống Tuyết Y mới hiểu được tác dụng của gối ôm.

      dở khóc dở cười, tay nâng cái mông của hài tử, tránh cho nàng dùng sức mà mệt mỏi.

      “Đại thiếu gia, tâm tư của Cưu chủ nhân thuần khiết!” Nhìn màn này, Hà Nghiên nhịn được nhắc nhở lần nữa.

      Tống Tuyết Y lại dùng giọng điệu kiêu ngạo : “Cưu Nhi của ta, đương nhiên có chút thông minh rồi.”

      Hà Nghiên: “…”

      “Đáng tiếc ta có mặt ở đó chứng kiến mọi chuyện.” Tống Tuyết Y cười vuốt mái tóc của bé: “Lúc Cưu Nhi thể trí khôn, là đáng .”

      Hà Nghiên: “…”

      Tống Tuyết Y quay đầu nhìn lại, bỗng cười hỏi Hà Nghiên xốc xếch trong gió lạnh: “Ngươi cảm thấy, ta giống như người yếu đuối vô năng như mọi người thấy à?”

      !” Hà Nghiên liền vội vàng : “Đại thiếu gia là nhân trung long phụng, cho dù thân thể mang bệnh thiếu gia vẫn người độc nhất vô nhị trong thiên hạ, có người nào có thể so sánh!”

      “Ừm…” ồn ào… Linh Cưu chau mày, nghĩ xem có nên mở mắt hay , đột nhiên có giọng ôn hòa truyền vào tai: “ có gì, ngoan, ngủ .”

      Ngủ sao? có chuyện gì, ngủ tiếp vậy… Chân ôm gối ôm thân , vừa mềm lại vừa thơm, thoải mái!

      Tống Tuyết Y cảm thấy người trong ngực rốt cục cũng ngon giấc, thanh lạnh lùng vang lên: “Cũng giống như ta là loại người trong ngoài giống nhau, tâm tư thuần khiết, có phải bị Cưu Nhi ghét bỏ vứt bỏ hay ?”

      Hà Nghiên sợ ngây người, trợn to hai mắt. Đại thiếu gia cái gì vậy, tại sao có thể dùng từ ‘vứt bỏ’, nha đầu kia có tư cách gì vứt bỏ thiếu gia?

      “Ta rồi, Cưu Nhi cũng như ta, xem ra trí nhớ của ngươi tốt!” Tống Tuyết Y .

      Sắc mặt Hà Nghiên ngừng thay đổi, sợ hãi : “Lời của thiếu gia, nô tỳ đều ghi nhớ trong lòng.”

      Tống Tuyết Y liếc ả, liền dựa vào cây cột của đình tạ, im lặng nhìn bé con lâu lời nào.

      Khoảng lúc lâu, Linh Cưu mới tỉnh lại, theo thói quen nàng ôm gối ôm cọ cọ, lại lăn qua lăn lại, hai lần… Hử! Sao lăn được? Nàng lăn! Nàng lăn! Lăn được!

      Tống Tuyết Y nghi hoặc lại buồn cười nhìn bé con trong lòng cứ uốn éo tới uốn éo lui, cổ bị đầu xù của nàng củng củng lên, chỉ đành ngửa cổ ra sau. Cuối cùng cũng mở miệng: “Tỉnh rồi sao?”

      “…” Nàng xỉu, sao thanh của Tống Tuyết Y lại gần như vậy? hình như ngay đỉnh đầu nàng!

      Linh Cưu hoài nghi mở mắt, liền nhìn thấy cái mặt nạ gần trong gang tấc.

      “Cưu Nhi ngủ có ngon ?” Tống Tuyết Y cười hỏi.

      “… Rất ngon.” Linh Cưu ngẩn ngơ, đầu óc còn chưa kịp vận động, thân thể liền phản ứng nhanh hơn suy nghĩ.

      Tống Tuyết Y giống như suy nghĩ, sau đó gật đầu, ôm nàng về phía thư phòng.

      Ở Tuyết Viên, thư phòng là nơi riêng tư của Tống Tuyết Y, được đồng ý ngay cả Tôn Cốc Lan cũng thể vào.

      Trong thư phòng, ánh sáng đầy đủ, cửa sổ hướng ra vườn hoa, từ chỗ bàn học nhìn nghiêng qua liền có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài.

      Tống Tuyết Y đem Linh Cưu đặt xuống ghế, sau đó xoay người tới giá sách lấy vài quyển sách, bàn có đầy đủ giấy Tuyên Thành, văn phòng tứ bảo, thứ cũng thiếu.

      Linh Cưu hoàn hồn nghi ngờ nhìn Tống Tuyết Y. có ý gì?

      Tống Tuyết Y mở quyển sách, chỉ vào chữ sách với Linh Cưu: “Cưu Nhi biết chữ này ?”

      “…” Linh Cưu gì nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, ra ngươi cho ta là người mù chữ? Căm tức nhìn lại, hừ : “Biết.”

      Khóe miệng Tống Tuyết Y nhếch lên, đổi quyển sách khác: “Cuốn này?”

      Linh Cưu lười biếng nhìn, vẻ mặt thoải mái.

      Tống Tuyết Y nóng nảy, cũng muốn hỏi ép nàng.

      Chừng phút trôi qua, Linh Cưu mới chậm rãi : “Có chút biết…”

      Trong lòng nàng hố cha! Dựa vào trí nhớ mơ hồ của nàng, đối với chữ ở thời đại này phần lớn nàng đều biết, lại quên mất bản thân chỉ mới bảy tuổi, còn có chút si ngốc, sinh sống ở Khanh gia cũng tốt lắm, học vấn nhiều lắm.

      Tống Tuyết Y nghe được lời của nàng, hề có ý xem thường hay là đồng tình gì hết, đem bé con ôm lên, đặt lên đùi mình, hai tay vòng qua bế cầm lấy quyển sách, mỉm cười: “ tại Cưu Nhi theo ta học, chờ sang năm rồi đến thư viện học tập sau.”

      Linh Cưu nghe vậy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm .

      “Làm sao vậy?” Tống Tuyết Y .

      Linh Cưu nhàng lắc đầu, trong bụng: Tống Tuyết Y, sao ngươi lại tốt như vậy, hiểu chuyện như vậy?

      Từ lời của Tống Tuyết Y, Linh Cưu cảm nhận được lòng đối xử tốt với nàng, biết vì nàng mà suy nghĩ, chứ phải coi nàng là đồ chơi để giải trí.
      Last edited: 30/10/14
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 18: Tống Tiểu Bạch thẹn thùng
      Edit: Tiểu Ngữ
      “Cưu Nhi thông minh.”

      Tống Tuyết Y buông quyển sách xuống, đem bé trong lòng ôm, đặt ở trước mặt mình, lòng khen ngợi.


      Cả ngày, trừ bỏ ăn cơm chiều, hết thảy thời gian còn lại họ đều ở trong thư phòng học tập hơn hai canh giờ.

      Ban đầu Tống Tuyết Y nghĩ, hôm nay để cho bé học phần mười chữ nghĩa cũng tệ, ai ngờ bé lại thông minh hơn mong muốn của mình, mỗi chữ chỉ cần chỉ lần là bé có thể ghi nhớ, hơn nữa còn từ suy ra ba, trong thời gian ngắn liền học xong nửa quyển sách.

      “Thiếu gia dạy giỏi!” Linh Cưu hề nịnh hót, nàng lòng khen ngợi .

      Giọng Tống Tuyết Y vốn cực kì êm tai, lời nhàng giảng dạy bên tai nàng, tựa như dòng nước rót vào lòng người, hề khiến người ta có cảm giác việc học rất nặng nề, trái lại làm người nghe tình nguyện sa vào trong đó.

      “Thiếu gia?” Tống Tuyết Y : “Nhanh như vậy Cưu Nhi liền quên chuyện ở Ninh Viễn Cư hửm?”

      Chuyện ở Ninh Viễn Cư?

      Linh Cưu ngờ vực lát liền hiểu ý của Tống Tuyết Y.

      Hôm nay, ở Ninh Viễn Cư, hướng tới tất cả những người thuộc dòng chính cho nàng thân phận.

      “Cưu Nhi có thể gọi ta là ca ca.” Trong con ngươi Tống Tuyết Y chớp lên tia sáng trong veo như ánh trăng: “Tuyết Y ca ca sao?”

      Vừa nghĩ tới giọng lành lạnh mềm mại của Linh Cưu, dáng vẻ vui sướng gọi là ca ca, Tống Tuyết Y nhịn được nhếch môi cười.

      Đồ lẳng lơ… Ngươi dùng giọng điệu dụ dỗ con nít kia là gì hả? Đường tưởng là có cái mặt nạ che lại, ta biết ngươi… Được, ta thừa nhận nụ cười của ngươi rất đẹp!

      Linh Cưu có chút mềm lòng, ý chí sắt đá trong con ngươi bị vứt sang bên, lấy tay xoa xoa lỗ tai bị ngứa.

      “Cưu Nhi?” Tống Tuyết Y kêu.

      Tống Tiểu Bạch.” Linh Cưu lạnh nhạt phun ra ba chữ.

      “Hả?” Tống Tuyết Y có chút mờ mịt.

      Lúc này, Linh Cưu quay đầu lại, biểu tình bình tĩnh, nhưng mà giảo hoạt chợt lóe lên trong đáy mắt của nàng thoát khỏi cặp mắt của Tống Tuyết Y, nàng nhìn nghiêm túc gọi: “Tống Tiểu Bạch.”

      Tống Tuyết Y hiểu, tiểu bạch là có ý gì, cũng hiểu tại sao mình bị gọi cái tên này: “Cưu Nhi, ta …”

      “Tống Tiểu Bạch, quyết định như vậy .” Linh Cưu vô lại : “Tuyết Y thích màu trắng, trong mắt ta chính là tiểu bạch, Tống Tiểu Bạch.”

      Muốn làm ca ca của ta, ngươi coi lại ngươi mấy tuổi hả, còn bảo ta gọi Tuyết Y ca ca?

      Tống Tuyết Y cảm thấy Tiểu Bạch có chút kì lạ, nhưng lại biết kì lạ ở chỗ nào, nhưng nhìn vẻ mặt kiên trì chịu thay đổi của bé, vẫn dung túng: “Được, tên này chỉ cho Cưu Nhi gọi.”

      Tuy rằng có chút tiếc nuối nghe được giọng ngọt ngào của Linh Cưu gọi Tuyết Y ca ca, nhưng lại thấy có chút mai mắn. cũng muốn làm ca ca của Linh Cưu, muốn xem nàng như muội muội mà đối xử, rốt cuộc là tại sao? Mình muốn Linh Cưu là gì của mình? tại ngay cả cũng , chỉ là hi vọng là duy nhất.

      Thiếu niên mỉm cười nhàng như gió xuân, Linh Cưu ngẩn người, bình tĩnh nhìn , sau đó : “Tống Tiểu Bạch, ngươi đúng là Tiểu Bạch!”

      Trong lòng có chút chua xót, hết lần này tới lần khác nàng đều cảm nhận được nuông chiều từ thiếu niên này, là đủ rồi!
      Tống Tuyết Y cười : "Cưu Nhi cái gì chính là cái đó!"
      ôm nàng đứng lên, Linh Cưu nhận ra được, nhưng lười phản ứng.
      đường từ thư phòng về phòng ngủ, Linh Cưu nghĩ rằng Tống Tuyết Y buông mình xuống, ai dè làm như vậy, trái lại trực tiếp ôm nàng về phòng ngủ của .
      Lại lần nữa nàng hạ cố đến phòng Tống Tuyết Y chơi, và lần này cũng giống như lần trước bị ôm vào trong phòng tắm.
      Linh Cưu có chút chuẩn bị, bị đặt giường, nàng liền hỏi: "Làm cái gì vậy?"
      Tống Tuyết Y : "Lau người rồi ngủ."
      Linh Cưu nghi ngờ: "Phòng ta ở kế bên."
      Tống Tuyết Y kéo tay bé của nàng đặt lên mặt nạ của mình, đem tay nàng kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân lại mị, để lộ nụ cười yếu ớt: "Sau này, Cưu Nhi ở cùng ta, cùng ngủ với ta."
      "Hở?" Đầu tiên, Linh Cưu có chút ngẩn ngơ, sau đó hơi trừng mắt, trong mắt có kinh sợ chỉ có vô số nghi hoặc: "Vì sao?"
      Nàng mới dọn vào phòng mới chưa bao lâu, tại sao hôm nay lại có quyết định như vậy?
      "Cưu Nhi cần có gối ôm mới ngủ ngon, buổi trưa hôm nay ta mới phát , ta có thể làm gối ôm tốt nhất của Cưu Nhi." Tống Tuyết Y cởi dây thắt lưng của Linh Cưu, cảm thấy nàng giống như có chút chống cự, ngẩng đầu bật cười: "Cưu Nhi sợ cái gì? Tuổi còn , lại có suy nghĩ thuần khiết nha." (Ngữ: Phụt ~ khụ khụ...)
      Linh Cưu nghe mà, hiển nhiên nhớ lại chuyện mình ghé vào ngực đối phương ngủ, tiếp theo lại nghe lời , nàng liền hóa đá.
      May mắn, nàng phát sau khi Tống Tuyết Y ra câu đó, có chút ác ý trêu tức nào hết, ngược lại sạch mà thuần khiết.
      "Ai sợ chứ." Linh Cưu hoàn hồn, vẻ mặt bình tĩnh lại, thản nhiên giơ tay lên để cho giúp nàng cởi áo, thản nhiên : "Ngược lại, người chịu thiệt cũng phải ta."
      Phải! Nàng sợ cái gì? Thân thể trẻ con của nàng có cái gì để nhìn đâu, nhưng mười ba mười bốn tuổi, thân thể dậy sai biệt lắm, nếu bị nhìn người chịu thiệt cũng là .
      Từ trước tới nay, logic học của trạch nữ rất quái đản. Đặc biệt là logic học củ thần côn trạch nữ người bình thường thể nào hiểu được. Lần này, Linh Cưu suy nghĩ thông suốt, bình thản giống như đại lão gia để Tống Tuyết Y hầu hạ cởi áo, chờ tới khi cởi xong quần áo, liền tỉnh bơ vác cái mông trắng nõn mềm mại của mình nhảy vào bể tắm, sau khi bơi vòng liền đến bên bờ, hai tay gác lên bờ, cặp mắt tròn xoe nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y.
      Mặc dù Tống Tuyết Y có chút ngẩn tò te nhìn loạt chuyện xảy ra trước mặt, lát chống lại con mắt trong veo như nước của bé con mới hoàn hòn, tiếp theo liền bật cười khúc khích.
      "Cưu Nhi, tại sao nàng có thể đáng đến như vậy chứ?" Tống Tuyết Y cười đến giọng cũng run theo.
      Linh Cưu bị cười có chút giải thích được, mặt chút thay đổi: "Cười cái rắm! muốn tắm hay sao? Còn cởi quần áo."
      Tống Tuyết Y thấy nàng giận dỗi, theo lời nàng cởi bỏ từng món quần áo người.
      Linh Cưu nhìn chòng chọc vào , ngươi xem ta, ta xem ngươi, nhất định để bản thân chịu thiệt, cứ thế nhìn Tống Tuyết Y hề chớp mắt.
      Lần trước nàng mất thần cho nên nhìn thấy , nhưng lần nay khác.
      Da thịt Tống Tuyết Y rất trắng, cổ của cũng giống như vậy, trắng như tuyết, làm người ta cảm thấy yếu đuối, lành lạnh, tùy thời có thể tan biến. Đẹp nhưng lại có chút quỷ dị nên lời. Thân thể của thon dài, tỉ lệ gần như hoàn mĩ, hơi gầy nhưng giống như cái loại gầy trơ xương, đó là loại mềm dẻo mà thiếu niên mới có.
      Tầm nhìn Linh Cưu yên lặng trượt xuống, bình tĩnh đánh giá tiếp... Ừ, tuy thân thể khỏe mạnh, nhưng dậy tệ, màu hồng nhạt xinh đẹp, hắc ... (Ngữ: o_O cái gì hồng nhạt?)
      Tống Tuyết Y cũng phải là người dễ dàng bị xấu hổ, tâm lý và tố chất của rất là mạnh mẽ.
      Nhưng, trong bể tắm có nhìn mình chằm chằm, chút rụt rè đánh giá từ xuống dưới, tầm mắt lại dừng lại ở bụng dưới của , trong lòng ngập tràn cảm xúc khác thường, kế đó xông thẳng lên não, lỗ tai nóng bừng như lửa, tiếp đó lan tràn khắp khuôn mặt.
      Cưu Nhi, nàng lúc nào cũng khiến kinh ngạc, bất ngờ, khiến có biện pháp hờ hững.
      "Tống Tiểu Bạch à, ngươi đỏ mặt nhá!" Linh Cưu chú ý tới bộ dạng khác thường của Tống Tuyết Y, trong lòng lập tức dâng lên cảm xúc sung sướng, cố tình trêu chọc .
      Tống Tuyết Y có thẹn quá hóa giận, rũ mắt xuống hừ , nhanh chân bước vào bể tắm, vươn tay chộm lấy tên đầu sỏ gây nên chuyện cười hả hê.
      Last edited by a moderator: 31/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :