1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Khống chế Cốc Khiếm Editor: Tiểu Ngữ
      Mặt trời lên cao, khoảng chừng chín giờ sáng, người trong Tuyết Viện chuẩn bị xong dụng cụ rửa mặt tới chỗ Tuyết Y.
      Đây là quy cũ mà đầy tớ trong Tuyết Viện đều biết, ở Tống gia, đại thiếu gia giống những người khác ngủ tới năm, sáu giờ mới thức giấc, bởi vì thân thể tốt nên phải ngủ nhiều, phải ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới có thể dậy.
      Tống Tuyết Y thay đồ rửa mặt xong xuôi mới quay sang bên cạnh, hỏi Hà Nghiên: “Cưu Nhi còn chưa thức dậy à?”
      “Vâng.” Trong lòng Hà Nghiên càng thêm chán ghét Linh Cưu. Nha đầu kia hiểu chuyện, thiếu gia hết lòng thương nàng, còn cho nàng quyền làm chủ, đáng lí nàng nên cảm kích và hết lòng với thiếu gia mới đúng, nên ỷ vào được cưng chiều mà kiêu căng. Ngày đầu tiên đến đây lại thức dậy trễ hơn thiếu gia.
      Tống Tuyết Y nhàng gật đầu, động tác đẩy cửa phòng của Linh Cưu ra, đường đến bên cạnh giường, cẩn thận đem cây nến vẫn còn cháy thổi tắt.
      Rèm của giường vẫn như tối hôm qua, có dấu hiệu kéo lên. Nhưng thấy bóng dáng của bé đâu, chỉ nhìn thấy quả cầu tròn cuộn trong áo ngủ bằng gấm.
      Tống Tuyết Y sửng sốt, nhìn chằm chằm quả cầu tròn trong chăn hồi lâu, thầm nghĩ cái này là tròn, người biết còn tưởng rằng bên trong quả cầu tròn lớn.
      Lúc này quả cầu tròn bên dưới áo ngủ bằng gấm nhúc nhích, ngay sau đó giống như bất động cứng đờ.
      "Hì hì... Khụ." Tống Tuyết Y nghĩ tới đều gì đó, cười tiếng rồi cố gắng nhịn xuống.
      Đối với vẻ mặt ngây ngô của đám người Hà Nghiên ở đằng sau phất tay, ý bảo bọn họ nên cử động, sau đó khom người đem áo ngủ bằng gấm vén lên, thử kêu tiếng: “Cưu Nhi?”
      Quả cầu tròn trong áo ngủ bằng gấm hình, chính là Linh Cưu cuộn tròn.
      Linh Cưu chỉ mặc bộ quần áo phong phanh, hai chân co lên như con tôm luộc, tay ôm chân, tay đặt phía dưới, chôn đầu ở đầu gối.
      Hèn gì lại tròn như vậy. Tống Tuyết Y nhìn thấy dáng ngủ này của Linh Cưu, trước tiên cảm thấy buồn cười, nhưng sau đó liền nhíu mày. Đứa trẻ này đáng như vậy, có đôi lúc khiến người ta cảm thấy mỏng manh, hơn nữa có chút quạng và thành thục, khiến trái tim khỏi căng thẳng.
      "Cưu Nhi?"
      Lại nghe thanh mềm mại ấm áp của thiếu niên, lần nữa Linh Cưu tự khinh bỉ bản thân tự đánh mất mặt mũi. Sau đó cam lòng ngẩng đầu, nhìn mặt nạ quen thuộc trước mắt.
      Chân mày Tống Tuyết Y nhíu chặt hơn: “Ngủ ngon?” Ánh mắt mông lung ngập nước của bé che giấu được tơ máu trong mắt, còn có quầng thâm dưới mí mắt.
      Linh Cưu yên lặng nhìn chằm chằm thiếu niên, sau đó bất đắc dĩ thở dài hơi, ‘A’ coi như là đáp lời.
      Cái bộ dạng giả vờ giống như cụ già đầy tang thương thở dài than thở, rất là buồn cười. Tống Tuyết Y dở khóc dở cười, bởi vì chợt nhớ tới tối hôm qua mình trêu chọc bé thế nào, lẽ nào là do mình hại bé mất ngủ? Sớm biết chuyện như vậy, nhất định
      sao? Trong lúc Tống Tuyết Y tự hỏi, nhìn chằm chằm khuôn mắt trắng noãn của bé, cảm thấy rất tốt nhìn.
      “Cưu Nhi ngủ ngon là vì ta…” Dừng chút, ngày hôm qua chính mình làm ra hành động như thế, bản thân Tống Tuyết Y cũng có lường trước được, lớn bằng tuổi này, lần đầu tiên mới làm chuyện như vậy. Cho nên có biện pháp lạnh nhạt: “Ngày hôm qua…”


      ------------------------------

      Chương 13.3: Khống chế Cốc Khiếm Editor: Tiểu Ngữ
      Động tác của rất tự nhiên, Linh Cưu cũng rất an nhàn, sau đó tới tủ quần áo lấy quần áo, coi ai ra gì tự mặc vào.
      Tống Tuyết Y đứng bên ngắm nhìn, mắt long lánh. Quần áo của bé chính là trang phục của tỳ nữ được mang đến từ Vũ Hoàn Phường, mặc ở người bé khiến người ta có cảm giác tươi mát đáng , nhưng mà nó xứng với bé. Cưu Nhi của nên có thứ tốt nhất, sáng ngời xinh xắn thua kém ai.
      Trong tương lai cái ý nghĩa này của Tống Tuyết Y hình thành thói quen thu gom tất cả các vật quý hiếm, quần áo trang xuất, trang phục đặc biệt… ở khắp nơi lục địa cho Linh Cưu. Thói quen tự mình xử lí việc ăn mặc ngủ nghỉ của Linh Cưu, tiếp đó… Càng ngày càng thậm tệ hơn, cái ăn cái chơi, ưa thích, kết bạn… đều bị nhét vào trong vòng quản lí của mình.
      Đây là chuyện về sau, trở lại tại Linh Cưu mặc quần áo tử tế vào, chạy tới bàn trang điểm, cầm hai dải ruy băng màu xanh, buộc thành bím tóc sau đó lại dùng đoạn vải gấm buộc tóc ở đằng sau lại, thoạt nhìn kiểu tóc hơi đơn giản lại tươi mát, khiến người xem liếc mắt cái liền kinh diễm, cũng rất dễ chịu vừa mắt.
      Toàn bộ quá trình đều bị Tống Tuyết Y thu vào trong mắt, nhìn bé tự mình làm xong tất cả các động tác, ánh mắt chút che giấu được ý cười vui mừng, vài bước tới bên cạnh bé, khom lưng đưa tay ôm lấy cái mông của bé, động tác rất lưu loát.
      "Ta . . ." Linh Cưu gì cố nhịn xuống xúc động đá người.
      Tống Tuyết Y giọng : “Ta kêu Hà Nghiên chuẩn bị cháo, có sò điệp, hạt bắp, thanh hoàn, đậu hoa hầm, thức ăn ngon.”
      “Ừ?” Con ngươi của Linh Cưu lóe sáng cái, vừa lòng khen ngợi Tống Tuyết Y. Người trẻ tuổi, hiểu lí lẽ nha!
      Tống Tuyết Y cười, thành công đem chú ý của Linh Cưu chuyển dời, dùng tay đở lưng của bé, vuốt ve mái tóc mềm mại hơn cả tơ lụa của bé: “Cưu Nhi còn chưa có , vì sao ngủ ngon?”
      “À, ta quên mang gối ôm ở bên Vũ Hoàn Phường về đây.” Tình hình chung, thói quen vứt đồ bừa bãi của Linh Cưu.
      “Gối ôm?” Đó là cái gì?
      Linh Cưu : “Chính là cái gối mềm mềm giống như đệm vậy đó, có thể ôm vào lòng ngủ.”
      Thói quen ôm gối ôm ngủ của trạch nữ thể thay đổi, cho dù ngủ giường ngọc gấm lụa cũng ngủ được nếu thiếu gối ôm.
      “Ôm…ngủ?” Tống Tuyết Y nhớ tới màn kia, tư thế ngủ yếu đuối cuộn tròn lại quạnh của bé.
      "Ừ, được rồi, giống như thân thể tốt của ngươi, nhất là buổi tối khi ngủ thân thể bị lạnh, có thể làm cái gối ôm nước nóng.” LInh Cưu phát vẻ mặt khác thường của thiếu niên, nhìn về phía trước, vô ý thức , thanh càng ngày càng : “Cái này là có thể… Lại dán lá bùa ta vẽ lên…Ừ…”
      Câu tiếp theo Tống Tuyết Y nghe lắm, nhưng có gây trở ngại tới việc nghe được bé trong lòng quan tâm , mọi chuyện đều lo nghĩ cho .
      Cưu Nhi, Cưu Nhi, nàng là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho ta.
      Tống Tuyết Y hơi nắm chặt tóc của bé, quen biết mới bao lâu? Càng ngày càng thích, nở buông tha!



    2. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      @banglangtrang123 à, chúng mình quen nhau :060:, ngta ad fb nàng nhá, fb của t y hệt ở đây này :034:

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13.2: Khống chế Cốc Khiếm
      Editor: Tiểu Ngữ

      Lời của Tống Tuyết Y chưa dứt, Linh Cưu liền phất tay cái: “Cũng phải ngươi… Hử? Ngày hôm qua? Ngươi muốn chuyện gì?” Linh Cưu nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, ánh mắt nghi ngờ.

      Trong nháy mắt Tống Tuyết Y có chút xấu hổ, thanh nhàng săn sóc: “ phải vì ta, đó là vì cái gì?” Lúc chuyện, đem bé ôm vào lòng, mượn lúc xoay người nhanh chóng đem tâm trạng của mình bình phục lại.

      Cái này giống như cảm xúc chột dạ lại kích thích của kẻ trộm, là mới mẻ lại kỳ quái.

      Hành động của Tống Tuyết Y rất tự nhiên trot lọt, chờ khi mặt nàng được lau sạch, miệng được cây bàn chải đánh răng nhét vô mới sững sờ phản ứng: “Ngươi… Ê ừ! Khụ khụ khụ!”

      Tống Tuyết Y vội đem bàn chải đánh răng lấy ra, bưng chậu nước tới trước mặt Linh Cưu, tay nhàng vỗ lưng Linh Cưu: “Mau nhổ ra.”

      "Phốc!" Linh Cưu chút do dự hướng chậu nước phun ra, nghiêng đầu hung hăng trừng Tống Tuyết Y. Chị muốn hộc máu vào mặt của ngươi, có được hay !

      Nhưng nàng lại biết dáng vẻ này của nàng trong mắt Tống Tuyết Y đáng biết chừng nào! Ánh mắt long lanh ngập nước của bé cưng, lông mi dài đậm thấm ướt nước mắt, gương mặt nhắn vì bị sặc mà đỏ lên, khóe miệng còn dính bọt biển, con ngươi ủy khuất lại lên án trợn tròn lên, cực kì dễ thương.

      Sau đó, lần thứ hai, Tống Tuyết Y làm ra chuyện mà ngờ tới, dùng môi mềm mại hôn lên hai gò má đáng của bé.

      Ừ… Còn ấm hơn ngày hôm qua nữa chứ.

      (⊙ 口 ⊙) Đám người Hà Nghiên hóa đá, may là tố chất của các nàng tốt, đồ vật cầm trong tay có bị rơi xuống đất.

      — 皿 — Đây là vẻ mặt máu của Linh Cưu, giây sửng sốt, sau đó vẻ mặt thay đổi nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y.

      Tống Tuyết Y bị nàng nhìn có chút chột dạ, cũng có chút ảm đạm. Cưu Nhi… thích mình hôn nàng sao?

      Ai dè, thình lình mặt nạ bị kéo xếch lên, sau đó, gò má lạnh như băng bị vật mềm mềm ấm, lại có chút ẩm ướt chạm vào.

      “Ăn miếng trả tát.” Vừa dứt lời, Linh Cưu 囧. Cho nên mới , đứa này chính là khắc tinh của nàng!

      Tống Tuyết Y ràng ngẩn ra, sau đó cười , cười đến sung sướng, cười hai vai run rẩy, dựa sát vào bé khẽ : “Cưu Nhi dùng từ sai rồi.”

      “Ngượng ngùng. nghiệp học tập đủ.” Linh Cưu nhún nhún vai.

      Vốn là câu đùa, lại khiến cho Tống Tuyết Y ngưng cười, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy thương tiếc.

      Tróng khi Linh Cưu nghi hoặc, ánh mắt cũng vụt tắt, cầm mặt nạ trong tay của bé chuẩn bị mang lên.

      "Chờ chút." Linh Cưu đưa tay hướng tới mặt , đem bọt biển mặt lau : “Được rồi.” Lập tức, nàng nhớ đến chuyện nếu mặt đối phương dính bọt biển… Vậy mặt của nàng sao?

      Đáng chết, sao nhắc nhở nàng? Linh Cưu trừng mắt nhìn Tống Tuyết Y lên án, đưa tay chà lau khóe miệng của mình.

      Lúc này đổi lại thành Tống Tuyết Y cầm tay của nàng, cầm khăn tay giúp nàng lau bọt biển, sau đó bưng chén nước tới cho nàng súc miệng.
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13.3: Khống chế Cốc Khiếm Editor: Tiểu Ngữ

      Động tác của rất tự nhiên, Linh Cưu cũng rất an nhàn, sau đó tới tủ quần áo lấy quần áo, coi ai ra gì tự mặc vào.

      Tống Tuyết Y đứng bên ngắm nhìn, mắt long lánh. Quần áo của bé chính là trang phục của tỳ nữ được mang đến từ Vũ Hoàn Phường, mặc ở người bé khiến người ta có cảm giác tươi mát đáng , nhưng mà nó xứng với bé. Cưu Nhi của nên có thứ tốt nhất, sáng ngời xinh xắn thua kém ai.

      Trong tương lai cái ý nghĩa này của Tống Tuyết Y hình thành thói quen thu gom tất cả các vật quý hiếm, quần áo trang xuất, trang phục đặc biệt… ở khắp nơi lục địa cho Linh Cưu. Thói quen tự mình xử lí việc ăn mặc ngủ nghỉ của Linh Cưu, tiếp đó… Càng ngày càng thậm tệ hơn, cái ăn cái chơi, ưa thích, kết bạn… đều bị nhét vào trong vòng quản lí của mình.

      Đây là chuyện về sau, trở lại tại Linh Cưu mặc quần áo tử tế vào, chạy tới bàn trang điểm, cầm hai dải ruy băng màu xanh, buộc thành bím tóc sau đó lại dùng đoạn vải gấm buộc tóc ở đằng sau lại, thoạt nhìn kiểu tóc hơi đơn giản lại tươi mát, khiến người xem liếc mắt cái liền kinh diễm, cũng rất dễ chịu vừa mắt.

      Toàn bộ quá trình đều bị Tống Tuyết Y thu vào trong mắt, nhìn bé tự mình làm xong tất cả các động tác, ánh mắt chút che giấu được ý cười vui mừng, vài bước tới bên cạnh bé, khom lưng đưa tay ôm lấy cái mông của bé, động tác rất lưu loát.

      "Ta . . ." Linh Cưu gì cố nhịn xuống xúc động đá người.

      Tống Tuyết Y giọng : “Ta kêu Hà Nghiên chuẩn bị cháo, có sò điệp, hạt bắp, thanh hoàn, đậu hoa hầm, thức ăn ngon.”

      “Ừ?” Con ngươi của Linh Cưu lóe sáng cái, vừa lòng khen ngợi Tống Tuyết Y. Người trẻ tuổi, hiểu lí lẽ nha!

      Tống Tuyết Y cười, thành công đem chú ý của Linh Cưu chuyển dời, dùng tay đở lưng của bé, vuốt ve mái tóc mềm mại hơn cả tơ lụa của bé: “Cưu Nhi còn chưa có , vì sao ngủ ngon?”

      “À, ta quên mang gối ôm ở bên Vũ Hoàn Phường về đây.” Tình hình chung, thói quen vứt đồ bừa bãi của Linh Cưu.

      “Gối ôm?” Đó là cái gì?

      Linh Cưu : “Chính là cái gối mềm mềm giống như đệm vậy đó, có thể ôm vào lòng ngủ.”

      Thói quen ôm gối ôm ngủ của trạch nữ thể thay đổi, cho dù ngủ giường ngọc gấm lụa cũng ngủ được nếu thiếu gối ôm.

      “Ôm…ngủ?” Tống Tuyết Y nhớ tới màn kia, tư thế ngủ yếu đuối cuộn tròn lại quạnh của bé.

      "Ừ, được rồi, giống như thân thể tốt của ngươi, nhất là buổi tối khi ngủ thân thể bị lạnh, có thể làm cái gối ôm nước nóng.” LInh Cưu phát vẻ mặt khác thường của thiếu niên, nhìn về phía trước, vô ý thức , thanh càng ngày càng : “Cái này là có thể… Lại dán lá bùa ta vẽ lên…Ừ…”

      Câu tiếp theo Tống Tuyết Y nghe lắm, nhưng có gây trở ngại tới việc nghe được bé trong lòng quan tâm , mọi chuyện đều lo nghĩ cho .

      Cưu Nhi, Cưu Nhi, nàng là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho ta.

      Tống Tuyết Y hơi nắm chặt tóc của bé, quen biết mới bao lâu? Càng ngày càng thích, nở buông tha!
      Last edited: 15/10/14
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14.1: Phiền phức tới rồi


      “Tránh ra! Ta có chuyện gấp tìm đại ca, nếu như ngươi làm chậm trễ chuyện của ta, các ngươi có thể gánh nổi trách nhiệm hay ?”

      Lúc Linh Cưu và Tống Tuyết Y dùng bữa sáng, thanh ồn ào mơ hồ truyền đến phá vỡ yên lặng hài hòa giữa hai người.

      Đến rồi! Nghe được giọng trong trẻo quen thuộc của thiếu niên, suy nghĩ của Thủy Lung khẽ động, đáy mắt chợt lóe hào quang, linh động trong suốt hơn bình thường.

      Vẻ mặt của Tống Tuyết Y bị che giấu đằng sau mặt nạ, ai biết trong bụng nghĩ gì, nhưng nhìn động tác có dấu hiệu muốn ngừng lại của liền biết, đem chuyện xảy ra ở bên ngoài để vào trong mắt.

      Hà Nghiên tự mình ra bên ngoài, khoảng chừng ba chén trà nàng ta trở về, ánh mắt phức tạp liếc qua người Linh Cưu, tới bên cạnh Tống Tuyết Y giọng: “Đại thiếu gia, chuyện này có liên quan tới Cưu chủ nhân.” Những lời này thành công khiến cho động tác ăn cháo của Tống Tuyết Y dừng lại chút, sau đó tiếp tục nghe Hà Nghiên : “Tam thiếu gia , Tử Hà ngọc bội của bị Cưu chủ nhân trộm.”

      “Lách cách.” Cái muỗng rơi vào bên trong bát, Linh Cưu làm ra bộ dạng phản ứng nên có trẻ mở to mắt vô tội, lắc đầu nguầy nguậy: “Tớ có trộm đồ gì hết á.”

      Tống Tuyết Y nhìn thấy cái muỗng của nàng chìm vào trong bát, ràng là thể dùng tiếp được, bèn dùng muỗng của mình múc cháo đút tới bên môi bé, cười : “. Đến! Ta cho Cưu Nhi.”

      Linh Cưu biết gì. Hà Nghiên cau mày: “Đại thiếu gia, chuyện này…”

      “Cưu Nhi có trộm.” Tống Tuyết Y chờ hồi thấy Linh Cưu há miệng ăn cháo, liền đem muỗng để vào trong bát, lại múc muỗng cháo ấm khác đưa tới môi bé, thấy Hà Nghiên còn lần lữa chịu : “Lời ta , ngươi có nghe à?”

      Giọng của thiếu niên vẫn trong sạch mượt mà như dòng suối chảy qua khe núi, chậm rãi trôi chảy chút áp lực hay đe dọa nào. Thế mà Linh Cưu lại phát mặt mũi của Hà Nghiên thay đổi, thấy bộ dạng của nàng ta giống như đứng vững suýt nữa quỳ xuống, liền dám, sau đó xoay người ra ngoài xử lí chuyện Tống Lưu Giác.

      “Cưu Nhi ghét bỏ ta sao?” Lần thứ hai, Tống Tuyết Y để muỗng lại trong bát rồi lại múc cháo đưa tới bên môi Linh Cưu.

      Động tác của có gượng ép và cố chấp, tự nhiên khiến người ta cảm thấy cho dù có cự tuyệt nhiều lần, cũng tức giận, lại càng dễ dàng bỏ cuộc.

      Bấy giờ. Linh Cưu mới chịu há mồm ăn, sau khi nuốt xong mới hỏi : “Ta ta có trộm, ngươi tin ?”

      “Tin.” Tống Tuyết Y tự nhiên đáp, múc muỗng cháo khác cho nàng.

      Linh Cưu ăn tiếp tục ánh mắt long lanh, hai con ngươi cong cong cười đến hồn nhiên, để lộ hàm răng trắng tinh, đối với : “Nếu như ta Tử Hà ngọc bội ở người ta thế nào?”

      Tay Tống Tuyết Y lại múc cháo đút cho nàng, giả vờ nghiêm túc : “Nếu ở người Linh Cưu phải trộm, đó chính là lấy cách quang minh chính đại.”

      “Phốc.”Linh Cưu phun cháo ra. May là nàng có tự giác có phun lên bàn ăn, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Tống Tuyết Y: “ tại ta phát , ngươi có đơn thuần tốt đẹp như trong tưởng tượng của ta!”

      Bề ngoài, Tống Tuyết Y có bất kỳ biến đổi nào, thực tế nội tâm của có chút phập phồng.Bản thân của có tốt đẹp, có phải hay làm cho Linh Cưu thất vọng, sau đó xa cách ?

      “Nhưng mà… Ta thích.” Lần nữa há miệng ăn cháo do Tống Tuyết Y đút tới, con ngươi nhấc lên chút nào mất tự nhiên cười to: “ phải trộm mà là lấy cách quang minh chính đại, mệt ngươi còn ra được! bằng trực tiếp cướp , ha ha!”

      Trong lòng Tống Tuyết Y có chút kinh ngạc, lần nào bé cũng khiến kinh hỉ và cảm thấy bé giống người thường, nhưng thể ra khác ở chỗ nào. Càng ở chung với bé, loại cảm giác này lại càng nồng đậm, đồng thời cũng rất phù hợp với khẩu vị của , khiến thích, giống như tại ~~~~~
      Last edited by a moderator: 17/10/14
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :