1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9: Tấn công phòng ngự của ngươi

      Sau khi nàng giúp Tống Tuyết Y lau hết máu mũi, nàng chủ động giúp cởi quần áo, Tống Tuyết Y liền ngăn cản lại: “Để ta giúp Cưu Nhi tắm trước.”

      Linh Cưu trừng mắt liếc xéo : “Rốt cuộc ai mới là thiếu gia, ai mới là nô tỳ?” Tuy rằng, nàng lòng muốn làm nô tỳ, nhưng bản lãnh bên ngoài nàng còn làm được.

      Nếu như ban đầu Linh Cưu còn có chút bài xích, sau đó trong tiếng ho khan liên tục của Tống Tuyết Y và bộ dạng chảy máu mũi đáng thương kia, chút bài xích này sớm biến mất còn thấy tăm hơi.

      chỉ là thiếu niên mười ba tuổi thôi, còn nàng tại chẳng qua là bé bảy tuổi, tắm chung có sao đâu.

      ràng người ta rất thuần khiết trong sáng, suy nghĩ của nàng đúng là tà ác.

      Kiếp trước ngay cả đàn ông ở trần nàng cũng nhìn qua rồi, bây giờ chỉ xem thân thể của thiếu niên mới lớn có cái quái gì phải sợ.

      Linh Cưu hoàn toàn phát trọng điểm của mình lệch rất nhiều. Đây phải là vấn đề sợ hay sợ mà là vấn đề nàng có đồng ý hay .

      “Cưu Nhi phải là tỳ nữ.” Sauk hi Tống Tuyết Y cởi sạch quần áo, da dẻ tiếp xúc với khí, trong phút chốc khí lạnh xâm nhập vào tận xương cốt, khiến cho thanh của mang theo run rẩy.

      Linh Cưu vội vàng đem kéo vào trong bể nước nóng, nàng cúi đầu xuống mới nhìn thấy giày bẩn của mình giẫm dơ mặt đất, liền đem giày vớ cởi ra, thuận miệng hỏi Tống Tuyết Y: “ phải là nữ tỳ là gì?”

      “Cưu Nhi muốn là gì?” Tống Tuyết Y hỏi ngược lại Linh Cưu, nhìn thân thể nho của bé ngồi chồm hổm cạnh bể nước, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy mềm mại dễ ôm, dễ nựng.

      TRước đây tại sao phát trẻ con đáng như vậy? Hay là chỉ có Cưu Nhi mới đáng ?

      Linh Cưu chút suy nghĩ cười : “Tỷ tỷ.”

      Tống Tuyết Y ngớ người, ngay sau đó hai đầu vai run run lên, hai mắt càng híp càng , khóe miệng càng nhếch lên cao, phát ra tiếng cười trong trẻo: “Ha ha ha…”

      trán Linh Cưu xuất rất nhiều hắc tuyến. Quả nhiên là vậy, nàng nên thả lỏng cảnh giác mà.

      Ngoài cửa, sắc mặt của Hà Nghiên lên vẻ khó tin, nhịn được nghiêng tai lắng nghe, đem tiếng cười bên trong càng nghe càng , ánh mắt càng kinh ngạc.

      Tiểu nương kia rốt cuộc có thân phận gì? Lại có bản lĩnh kinh người như vậy, nàng cư nhiên có thể làm cho đại thiếu gia vui vẻ!

      Tống Tuyết Y cười trong lát liền vui quá hóa buồn, ho khan liên tục, may mắn vất vả ho khan hồi liền nhịn được, nét mặt của vẫn còn tràn đầy vẻ sung sướng.

      Linh Cưu đưa tay vỗ vỗ sau lưng , giúp thuận khí, vừa dạy dỗ: “Mặc dù ta rất thích nhìn ngươi cười, nhưng vui quá hóa buồn tốt.”

      Nàng rất thích nhìn bộ dạng vui vẻ của , nhìn cười. Tống Tuyết Y nghĩ vậy, bằng tại sao nàng lại trêu ghẹo , cũng chưa bao giờ ngăn cản cười.

      “Vì sao?” thốt lên. ràng là người chưa từng quen biết, mới gặp mặt nhau mấy lần, nàng luôn vì suy nghĩ.

      “Hử?” Linh Cưu nghi hoặc nhìn , chống lại đôi mắt chứa đầy tình cảm sâu đậm của , nàng liền tránh né.

      Tống Tuyết Y lắc đầu, thấy tầm mắt của bé còn ở người mình nữa, nàng hề nhìn thấy động tác của , cười : “Cưu Nhi, ngươi tốt!”

      “…Ta dùng chân đạp lên mặt của ngươi, cái này cũng gọi là tốt à?” Linh Cưu ngây ngốc , vừa dứt lời nàng liền hận thể tát cho mình cái.

      “Tốt.” Tống Tuyết Y chút do dự : “ phải Cưu Nhi hỏi ta, Cưu Nhi là gì à?”

      Linh Cưu rất thích ý nhìn chuyển đề tài, nhưng tại sao lại chuyển tới cái vấn đề này chứ?

      Tống Tuyết Y cười : “Cưu Nhi là người có hai.”

      Linh Cưu dò xét mạch đập của , nàng lần mò mạch tượng của : “Có ai phải là duy nhất đâu.”

      Tống Tuyết Y lắc đầu: “Trong lòng của ta, Cưu Nhi chính là người duy nhất. Tỷ tỷ muội muội ở trong lòng ta cũng bằng phần của Cưu Nhi.”

      Linh Cưu cười cong mặt: “Ta liền tin mấy lời này của ngươi, uổng công ta thương ngươi.” Vừa vừa thu hồi tay bắt mạch cho Tống Tuyết Y, ngấm ngầm tính toán trong mắt nháy mắt.

      Nhìn mạch tượng nàng đoán thân thể của vốn kém cỏi từ khi chào đời. Nhưng thân thể yếu kém từ cũng thể rước lấy nhiều tà linh vào cơ thể như vậy, trong chuyện này nhất định có vấn đề.

      Tống Tuyết Y cười mà .

      Linh Cưu biết, người hầu theo bên cạnh Tống Tuyết Y và Tôn Cốc Lan đều biết, chỉ cần Tống Tuyết Y ra nhất định làm được. Vì vậy, hứa hẹn ra nhất định là . Hôm nay , Linh Cưu là người có hai ở trong lòng . Như vậy, liền đem nàng coi là báu vật vô giá, so với tỷ muội còn quan trọng hơn gấp trăm lần.

      TRong lúc suy nghĩ, Linh Cưu cảm thấy có người đưa tay hướng về phía , nàng tính né tránh theo bản năng, lại nhớ tới chỉ có nàng và Tống Tuyết Y ở trong phòng, nàng liền cố gắng dừng lại động tác né tránh. Sau đó, nàng cảm thấy eo bị người ta ôm, bỗng chốc liền rơi vào nước ấm.

      Khi Linh Cưu còn ngây người, xiêm y còn sót lại người đều bị Tống Tuyết Y lột sạch. Tới khi tóc của mình bị người cọ xát, vẻ mặt nàng liền囧, nhìn Tống Tuyết Y: “Ngươi…”

      “Đứng ở bờ bị lạnh.” Tống Tuyết Y giọng dỗ dành, cẩn thận dùng Hương Cao (*) gội đầu cho nàng.

      (*) Như dầu gội đầu ấy.

      “…” thoải mái! Linh Cưu chuẩn bị ngăn cản hành động của , liền cảm thấy đầu của mình bị bàn tay vuốt ve vô cùng thoải mái, mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi nàng, trong nháy mắt tính tình lười biếng của nàng lại nổi lên. Thôi, thôi, hưởng thụ chút cũng được, chuyền sau này để sau này .

      Tống Tuyết Y mím môi cười, nhìn bé ngồi ở trong lòng mình híp híp mắt, dáng vẻ lười biếng lại vừa hưởng thụ y như con mèo , là đáng . cười : “ cái gì là tỳ nữ, ràng chính là tính cách thích hưởng thụ, chỗ nào hầu hạ người khác.”

      “Ừ?” Giọng mũi lành lạnh mềm mại vang lên.

      Tống Tuyết Y lừa dối : “ có gì, thoải mái ?”

      “Ừ!” là thoải mái… Nhân viên làm tóc của tiệm nào có kỹ thuật tốt như vậy hửm?

      Ách! Ta xỉu!

      Đột nhiên, Linh Cưu trợn to hai mắt. Thấy gương mặt xinh trai của Tống Tuyết Y, rồi nhìn cảnh vật xung quanh, phát nàng còn ở trong bể tắm nữa, tại nàng giường đệm.

      “Dùng Hương Cao để tắm rửa có thể an thần, lúc này Cưu Nhi mới ngủ gà ngủ gật.” Tống Tuyết Y giải thích nghi vấn của nàng.

      Linh Cưu nghe vậy mới đem tầm nhìn từ người Tống Tuyết Y thu về, phát cầm bộ xiêm y có vẻ hơi rộng khoác lên người nàng.

      Lúc này nàng mới nhìn trạng thái của mình, khuôn mặt bỏ bừng lên.

      Con bà nó! Nàng cư nhiên trần truồng như nhộng! vậy còn đứng ở trước mặt người khác!!!

      Tống Tuyết Y phát vẻ mặt khác thường của nàng, suy nghĩ lúc liền hiểu, cười: “Cưu Nhi mắc cỡ à?”

      “Xấu hổ cái em nhà ngươi!!!!!!!!!!!!!!” Linh Cưu thẫn thờ , giật bạch y từ tay mặc vào, mắt thấy quần áo dài hơn cánh tay và chân của mình, nàng nghẹn! ==’’’

      Tống Tuyết Y liền lấy áo khoác màu xanh lam choàng lên người nàng, : “Cưu Nhi rất quan tâm đến em của ta à?”

      “…Ta sai rồi! Em nhà ngươi vô tội xiết bao!!” Linh Cưu đưa tay lên, thọt tay vào cái áo đưa tới.

      Động tác của Tống Tuyết Y hơi ngừng lại, giọng : “Ta hi vọng Cưu Nhi chỉ quan tâm mình ta.”

      Linh Cưu kinh ngạc ngước mắt, lại nghe Tống Tuyết Y : “Ít nhất trong thời gian ở bên cạnh ta, chỉ quan tâm mình ta, nên đem ánh mắt và tình cảm để ở người kẻ khác.”

      “Ngươi cho là đời này có bao nhiêu người giống ngươi?” Linh Cưu nhịn được đưa tay nâng mặt của Tống Tuyết Y lên, nét mặt của người này chút khổ sở, so với người bi thương còn khiến người ta lo lắng hơn, dùng ánh mắt và ánh mắt điềm tĩnh an hòa cầu xin, chút áp bách và uy hiếp.

      “Vậy ngươi cho rằng ta là thánh mẫu sao, gặp ai cũng đồng tình đồng cảm à?”

      Ánh mắt Tống Tuyết Y lóe hào quang, gì.

      Thình lình, Linh Cưu nghiêm túc : “Tống Tuyết Y, ta cũng phải người tốt gì cho cam, đó.”

      “Thế ta xem như ngươi đáp ứng rồi.” Tống Tuyết Y cười , lại duỗi tay đem người ở giường ôm vào lòng.

      Linh Cưu phát mình hình như bị người ta gài hố, đạp đạp chân, nàng cũng cảm giác được nhịp bước của Tống Tuyết Y hơi dừng lại: “Muốn đá người à?”

      “Ta cảm thấy ta nhìn lầm ngươi.” Linh Cưu biết gì.

      Tống Tuyết Y cười khẽ: “Cưu Nhi, ta cũng phải người tốt gì cho cam, đó.”

      Linh Cưu chẳng đúng sai.
      Chương 10: Nha đầu kia, ta thích!

      Hai người cùng ra khỏi phòng, đến nhà ăn dùng cơm chiều, sau khi Linh Cưu nghe Tống Tuyết Y ra lệnh cho Hà Nghiên chuẩn bị quần áo, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho nàng, đem Thiền Điện của sửa sang lại. Đặc biệt để cho nàng ở, trong lời của thể ý muốn để Linh Cưu ở lại dài lâu trong Tuyết Viên của .

      Hà Nghiên hề phản đối, chờ Tống Tuyết Y căn dặn xong liền làm.

      Linh Cưu thầm gật đầu, xem ra vì thân thể Tống Tuyết Y tốt, hạ nhân trong viện của vẫn tôn kính , thậm chí còn chút kính sợ.

      Ngẩng đầu nhìn Tống Tuyết Y, thiếu niên tuấn mĩ yếu ớt, sao lại có thể khiến người ta sợ hãi chứ?

      giây tiếp theo, Linh Cưu liền đoán ra nguyên nhân. Tướng mạo của , thân thể của và cảnh ngộ của người xui xẻo như , ở bên cạnh lâu lây xui xẻo, chắc chắn gặp chuyển xúi quẩy.

      Nếu từ Tống Tuyết Y như vậy, như vậy người bên cạnh gặp tai nạn chắc ít.

      Cái này có thể so với thiên nhãn vẫn gây phiền phức cho nàng. Ít nhất, sau khi nàng biết chuyện về thiên nhãn, nàng còn có thể giấu giếm hoặc là giả bộ. Vận đen của trải dài từ đầu đến chân muốn kiểm soát cũng được. Thế nên, tuổi thơ của có phải cũng bất hạnh như nàng hay ?... Nhưng có chỗ khác biệt, ít ra còn có Tôn Cốc Lan lòng thương , thương thấu xương.

      “Lại thất thần.” thanh của Tống Tuyết Y vang lên.

      Linh Cưu chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn hỏi: “Từ thân thể của ngươi thế này rồi à?”

      “Ừ.” Tống Tuyết Y bình thản : “Cưu Nhi cần vì chuyện này mà hao tâm tổn trí.”

      Linh Cưu đột ngột đứng lên: “Ta đem thân thể của ngươi bồi dưỡng cho tốt lên, ngươi coi lời ta chỉ là chơi thôi sao?”

      Vẻ mặt Tống Tuyết Y khẽ ngốc, dỗ dành nàng: “Đừng giận.”

      Linh Cưu nhìn , khoảng hai giây sau, nàng lắc đầu nỉ non: “ai nổi giận với ngươi, biết bao nhiêu tuổi mà còn cố gắng gượng" cần biết Tống Tuyết Y có nghe lời của nàng hay , nàng liền xoay người rời : “Ngươi ở đây chờ lát, ta đem vài món đồ lại đây cho ngươi.”

      Nhìn bóng lưng bé của nàng, ánh mắt Tống Tuyết Y rũ xuống nhìn ngón tay trắng nõn của mình, giọng với Linh Cưu: “Cưu Nhi đây phải là bệnh, thuốc thang và châm cứu thể chữa trị.”

      Lời của Tống Tuyết Y, Linh Cưu hoàn toàn có nghe. Nàng bước nhanh về phía Vũ Hoàn Phường, lúc vào hành lang của hoa viên nàng mới bừng tĩnh.

      Nàng biết đường từ Tuyết Viên đến Vũ Hoàn Phường nha!!

      “Ha ha, bây giờ đại đường ca giống như bị ma nhập, dĩ nhiên lại làm chuyện bẽ mặt như vậy. Họa tỷ, tỷ xem bà bà có trừng phạt hay ?” thanh thanh thúy của bé trai từ bụi hoa ở khúc cua quẹo truyền đến, kèm theo đó là tiếng bước chân của đám người.

      đáp lời bé trai, nghe giọng điệu liền biết nàng ta lớn tuổi hơn bé trai kia: “Làm sao có thể trừng phạt, đệ cũng phải biết con ma bệnh, thân thể suy yếu như thế, ngay cả quỳ từ đường cũng có thể lấy mạng của .”

      “Hừ! Đúng là vô dụng. Nếu ta , Tống gia có đại thiếu gia như quả là xui xẻo. ràng ca chỉ ra đời sau canh giờ mà thôi!”

      “Được rồi! Tiểu Giác, ở đây phải là chỗ ở của chúng ta, chuyện cần phải chú ý chút!”

      Linh Cưu nghe tiếng bước chân tới, thấy mấy bóng dáng xuất ở cua quẹo của hoa viên.

      Cầm đầu là hai người, lớn . Người lớn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Người mười mười hai tuổi, dựa vào hiểu biết trong hai tháng qua của Linh Cưu, liền đoán ra thân phận của hai người này.

      bên trái mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc quần áo màu trắng thêu hoa nho nhã, mặt mũi xinh đẹp quyến rũ, bước thước tha, hẳn là con lớn của Tống gia Nhị đường gia Tống Tri Họa.

      Bên cạnh Tống Tri Họa, thiếu niên khoảng mười mười hai tuổi, người mặc trang phục ngắn gọn màu xanh ngọc thêu hoa, vòng tay xám bạc vòng quanh ống tay áo, toàn thân quần áo cho tới đầu gối, còn lại là quần màu đỏ sẫm, ống quần cũng cài vòng bạc, chân mang giày thêu Vân Vụ Kim Văn.

      Nghe xiêm y này là từ Biệt Châu vận chuyển đến, màu sắc rực rỡ khoa trương, trang sức phối hợp càng lộng lẫy quý giá, kết hợp với dung mạo tuấn tú thoát tục của thiếu niên, còn đẹp hơn cả con . Làm cho nhan sắc của Tống Tri Họa lưu mờ xuống, bước trong hoa viên dưới ánh mặt trời, óng ánh chối mắt.

      Thiếu niên mười mười hai tuổi này đúng là chàng trai xuất sắc, hẳn là bảo bối tay của Tống gia Tam đương gia, Tống Lưu Giác.

      “Í?” Đôi mắt Tống Lưu Giác chợt lóe, nhìn thấy Linh Cưu đứng cách đó xa.

      “Nô tì gặp qua tiểu thư, tam thiếu gia.” Linh Cưu thản nhiên chào hai người họ, dáng vẻ sớm giả vờ ngây thơ, tò mò.

      “Ngươi là tiểu nha đầu trong sân của ai, trước tới giờ chưa từng thấy ngươi?” Tống Lưu Giác cười .

      Tuy rằng vẻ mặt của biến mất rất nhanh, Linh Cưu vẫn nhạy bén nhận ra được ánh mắt của lóe lên mưu, nét mặt nàng ngơ ngác: “Tam thiếu gia cười là đẹp!”

      May là từ Tống Lưu Giác thông minh, nghe lời khen ngợi, nhưng biểu cảm, ánh mắt và nét mặt nịnh hót của Linh Cưu khiến cho tâm tình của cũng tốt hơn.

      “Hắc, nha đầu kia, ta thích!” Tống Lưu Giác cười vui vẻ hơn, thầm liếc qua trang phục người Linh Cưu: “! Mặc kệ là người của ai, từ nay về sau ngươi liền theo ta!.”

      Linh Cưu há mồm bộ dạng giống như mừng rỡ muốn đồng ý ngay lập tức, giây sau bộ dạng của nàng biến thành khó xử, sốt ruột, xoắn xuýt ngón tay, do dự : “Bây giờ nô tì phải Vũ Hoàn Phường, nhưng biết đường … Xin tam thiếu gia chỉ đường cho nô tì, sau đó nô tì tìm tam thiếu gia có được ạ?”

      “Chuyện dễ ợt. Y Y ngươi dẫn đường cho nàng .” Tống Lưu Giác ra lệnh cho người ở phía sau, lại lấy miếng tử ngọc từ bên hông xuống, đưa cho Linh Cưu, cười híp mắt: “Nha đầu này là đáng , đây là phần thưởng của gia cho ngươi, nhớ kĩ sau khi làm xong chuyện đến Du Viên tìm gia.”

      Linh Cưu định từ chối, lại bị Tống Lưu Giác mạnh mẽ nhét vào tay. Nàng cúi đầu giống như xấu hổ, giọng : “Nô tì nhớ rồi ạ.”

      “Ngoan.” Tống Lưu Giác nháy mắt với Y Y mấy cái, đối với Tống Tri Họa đứng bên ngoài biết hết mọi chuyện : “Họa tỷ, đều phải đệ muốn giúp tỷ sao? thôi.”

      Tỳ nữ mặc quần áo màu xanh nhạt, tuổi ước chừng mười bảy mười tám nhìn Linh Cưu : “ bên này.”

      Linh Cưu nghe lời nàng, gật đầu đuổi theo.

      Khoảng chừng nửa khắc sau, Linh Cưu được toại nguyện trở về Vũ Hoàn Phường, trước khi Y Y rời còn căn dặn nàng: “Ngươi có thể được tam thiếu gia thích chính là phúc tám đời của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ quý trọng, hơn nữa đối với vật mà tam thiếu gia ban cho càng phải quý trọng, ngươi nên tùy tiện cho người khác xem.”

      Linh Cưu nghe vậy gật đầu liên tục, Y Y thấy vậy liền rời , chỉ là nàng tuyệt đối ngờ được. Giây trước nàng vừa , giây sau cửa phòng liền đóng lại. Bên trong, Tiểu Cưu Nhi phút trước còn ngoan ngoãn đáng , phút sau nàng liền ngồi ghế, đưa tay vén vạt áo dài lên, chân bắt chéo đung đưa, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười trêu tức.

      Ba cái đồng tiền bị Linh Cưu vứt lên trung, rơi vào trong tay, lại bị nàng ném lên trung, rồi lại rơi vào trong tay. Liên tục ba lần như thế mới dừng lại.

      Nếu lúc này có người ở trong phòng, phát hai mắt Linh Cưu như có linh quang, thâm thúy thần bí như che tầng sương mù mỏng.

      “Bi tiểu nhân nhớ thương, lại bị người gài bẫy làm trộm, sau đó có quý nhân giúp đỡ, cũng phải là đại nạn sao.” Linh Cưu lẩm bẩm, liền đoán được quý nhân này chắc chắn là Tống Tuyết Y rồi.

      “Chút chuyện như thế này cần phải bận lòng.” Linh Cưu đem ba đồng tiền thu hồi, đến tủ quần áo lấy bộ quần áo màu xanh thay vào, lại đem cái hộp được gói kĩ giấu dưới gầm giường, làm xong hết thảy nàng nhìn quần áo để ghế: “Chắc là tiểu tử kia thấy quần áo người của mình nên mới đoán ra thân phận của mình.”

      Ngắm nghía ngọc bội màu tím, Linh Cưu híp mắt cái, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo.

      “Tiểu tử, muốn trách trách ngươi họa từ miệng mà ra, ngươi nên mưu tính hãm hại ta.”

      Cắn thủng ngón tay, ngón tay dính máu vẽ vẽ lên ngọc bội màu tím, sau đó lấy lá bùa ra, chỉ thấy lá bùa tay Linh Cưu tự bốc cháy, rơi vào giữa ngọc bội màu tím cháy sạch ngay cả tro bụi cũng còn, ngọc bội màu tím lại hề bị hư hao, màu sắc còn trơn bóng sáng loáng hơn trước.
      Chris, người qua đườnglyan thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Nha đầu kia, ta thích!
      Hai người cùng ra khỏi phòng, đến nhà ăn dùng cơm chiều, sau khi Linh Cưu nghe Tống Tuyết Y ra lệnh cho Hà Nghiên chuẩn bị quần áo, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho nàng, đem Thiền Điện của sửa sang lại. Đặc biệt để cho nàng ở, trong lời của thể ý muốn để Linh Cưu ở lại dài lâu trong Tuyết Viên của .

      Hà Nghiên hề phản đối, chờ Tống Tuyết Y căn dặn xong liền làm.

      Linh Cưu thầm gật đầu, xem ra vì thân thể Tống Tuyết Y tốt, hạ nhân trong viện của vẫn tôn kính , thậm chí còn chút kính sợ.

      Ngẩng đầu nhìn Tống Tuyết Y, thiếu niên tuấn mĩ yếu ớt, sao lại có thể khiến người ta sợ hãi chứ?

      giây tiếp theo, Linh Cưu liền đoán ra nguyên nhân. Tướng mạo của , thân thể của và cảnh ngộ của người xui xẻo như , ở bên cạnh lâu lây xui xẻo, chắc chắn gặp chuyển xúi quẩy.

      Nếu từ Tống Tuyết Y như vậy, như vậy người bên cạnh gặp tai nạn chắc ít.

      Cái này có thể so với thiên nhãn vẫn gây phiền phức cho nàng. Ít nhất, sau khi nàng biết chuyện về thiên nhãn, nàng còn có thể giấu giếm hoặc là giả bộ. Vận đen của trải dài từ đầu đến chân muốn kiểm soát cũng được. Thế nên, tuổi thơ của có phải cũng bất hạnh như nàng hay ?... Nhưng có chỗ khác biệt, ít ra còn có Tôn Cốc Lan lòng thương , thương thấu xương.

      “Lại thất thần.” thanh của Tống Tuyết Y vang lên.

      Linh Cưu chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn hỏi: “Từ thân thể của ngươi thế này rồi à?”

      “Ừ.” Tống Tuyết Y bình thản : “Cưu Nhi cần vì chuyện này mà hao tâm tổn trí.”

      Linh Cưu đột ngột đứng lên: “Ta đem thân thể của ngươi bồi dưỡng cho tốt lên, ngươi coi lời ta chỉ là chơi thôi sao?”

      Vẻ mặt Tống Tuyết Y khẽ ngốc, dỗ dành nàng: “Đừng giận.”

      Linh Cưu nhìn , khoảng hai giây sau, nàng lắc đầu nỉ non: “ai nổi giận với ngươi, biết bao nhiêu tuổi mà còn cố gắng gượng" cần biết Tống Tuyết Y có nghe lời của nàng hay , nàng liền xoay người rời : “Ngươi ở đây chờ lát, ta đem vài món đồ lại đây cho ngươi.”

      Nhìn bóng lưng bé của nàng, ánh mắt Tống Tuyết Y rũ xuống nhìn ngón tay trắng nõn của mình, giọng với Linh Cưu: “Cưu Nhi đây phải là bệnh, thuốc thang và châm cứu thể chữa trị.”

      Lời của Tống Tuyết Y, Linh Cưu hoàn toàn có nghe. Nàng bước nhanh về phía Vũ Hoàn Phường, lúc vào hành lang của hoa viên nàng mới bừng tĩnh.

      Nàng biết đường từ Tuyết Viên đến Vũ Hoàn Phường nha!!

      “Ha ha, bây giờ đại đường ca giống như bị ma nhập, dĩ nhiên lại làm chuyện bẽ mặt như vậy. Họa tỷ, tỷ xem bà bà có trừng phạt hay ?” thanh thanh thúy của bé trai từ bụi hoa ở khúc cua quẹo truyền đến, kèm theo đó là tiếng bước chân của đám người.

      đáp lời bé trai, nghe giọng điệu liền biết nàng ta lớn tuổi hơn bé trai kia: “Làm sao có thể trừng phạt, đệ cũng phải biết con ma bệnh, thân thể suy yếu như thế, ngay cả quỳ từ đường cũng có thể lấy mạng của .”

      “Hừ! Đúng là vô dụng. Nếu ta , Tống gia có đại thiếu gia như quả là xui xẻo. ràng ca chỉ ra đời sau canh giờ mà thôi!”

      “Được rồi! Tiểu Giác, ở đây phải là chỗ ở của chúng ta, chuyện cần phải chú ý chút!”

      Linh Cưu nghe tiếng bước chân tới, thấy mấy bóng dáng xuất ở cua quẹo của hoa viên.

      Cầm đầu là hai người, lớn . Người lớn ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Người mười mười hai tuổi, dựa vào hiểu biết trong hai tháng qua của Linh Cưu, liền đoán ra thân phận của hai người này.

      bên trái mười lăm mười sáu tuổi, ăn mặc quần áo màu trắng thêu hoa nho nhã, mặt mũi xinh đẹp quyến rũ, bước thước tha, hẳn là con lớn của Tống gia Nhị đường gia Tống Tri Họa.

      Bên cạnh Tống Tri Họa, thiếu niên khoảng mười mười hai tuổi, người mặc trang phục ngắn gọn màu xanh ngọc thêu hoa, vòng tay xám bạc vòng quanh ống tay áo, toàn thân quần áo cho tới đầu gối, còn lại là quần màu đỏ sẫm, ống quần cũng cài vòng bạc, chân mang giày thêu Vân Vụ Kim Văn.

      Nghe xiêm y này là từ Biệt Châu vận chuyển đến, màu sắc rực rỡ khoa trương, trang sức phối hợp càng lộng lẫy quý giá, kết hợp với dung mạo tuấn tú thoát tục của thiếu niên, còn đẹp hơn cả con . Làm cho nhan sắc của Tống Tri Họa lưu mờ xuống, bước trong hoa viên dưới ánh mặt trời, óng ánh chối mắt.

      Thiếu niên mười mười hai tuổi này đúng là chàng trai xuất sắc, hẳn là bảo bối tay của Tống gia Tam đương gia, Tống Lưu Giác.

      “Í?” Đôi mắt Tống Lưu Giác chợt lóe, nhìn thấy Linh Cưu đứng cách đó xa.

      “Nô tì gặp qua tiểu thư, tam thiếu gia.” Linh Cưu thản nhiên chào hai người họ, dáng vẻ sớm giả vờ ngây thơ, tò mò.

      “Ngươi là tiểu nha đầu trong sân của ai, trước tới giờ chưa từng thấy ngươi?” Tống Lưu Giác cười .

      Tuy rằng vẻ mặt của biến mất rất nhanh, Linh Cưu vẫn nhạy bén nhận ra được ánh mắt của lóe lên mưu, nét mặt nàng ngơ ngác: “Tam thiếu gia cười là đẹp!”

      May là từ Tống Lưu Giác thông minh, nghe lời khen ngợi, nhưng biểu cảm, ánh mắt và nét mặt nịnh hót của Linh Cưu khiến cho tâm tình của cũng tốt hơn.

      “Hắc, nha đầu kia, ta thích!” Tống Lưu Giác cười vui vẻ hơn, thầm liếc qua trang phục người Linh Cưu: “! Mặc kệ là người của ai, từ nay về sau ngươi liền theo ta!.”

      Linh Cưu há mồm bộ dạng giống như mừng rỡ muốn đồng ý ngay lập tức, giây sau bộ dạng của nàng biến thành khó xử, sốt ruột, xoắn xuýt ngón tay, do dự : “Bây giờ nô tì phải Vũ Hoàn Phường, nhưng biết đường … Xin tam thiếu gia chỉ đường cho nô tì, sau đó nô tì tìm tam thiếu gia có được ạ?”

      “Chuyện dễ ợt. Y Y ngươi dẫn đường cho nàng .” Tống Lưu Giác ra lệnh cho người ở phía sau, lại lấy miếng tử ngọc từ bên hông xuống, đưa cho Linh Cưu, cười híp mắt: “Nha đầu này là đáng , đây là phần thưởng của gia cho ngươi, nhớ kĩ sau khi làm xong chuyện đến Du Viên tìm gia.”

      Linh Cưu định từ chối, lại bị Tống Lưu Giác mạnh mẽ nhét vào tay. Nàng cúi đầu giống như xấu hổ, giọng : “Nô tì nhớ rồi ạ.”

      “Ngoan.” Tống Lưu Giác nháy mắt với Y Y mấy cái, đối với Tống Tri Họa đứng bên ngoài biết hết mọi chuyện : “Họa tỷ, đều phải đệ muốn giúp tỷ sao? thôi.”

      Tỳ nữ mặc quần áo màu xanh nhạt, tuổi ước chừng mười bảy mười tám nhìn Linh Cưu : “ bên này.”

      Linh Cưu nghe lời nàng, gật đầu đuổi theo.

      Khoảng chừng nửa khắc sau, Linh Cưu được toại nguyện trở về Vũ Hoàn Phường, trước khi Y Y rời còn căn dặn nàng: “Ngươi có thể được tam thiếu gia thích chính là phúc tám đời của ngươi. Nhưng ngươi phải nhớ quý trọng, hơn nữa đối với vật mà tam thiếu gia ban cho càng phải quý trọng, ngươi nên tùy tiện cho người khác xem.”

      Linh Cưu nghe vậy gật đầu liên tục, Y Y thấy vậy liền rời , chỉ là nàng tuyệt đối ngờ được. Giây trước nàng vừa , giây sau cửa phòng liền đóng lại. Bên trong, Tiểu Cưu Nhi phút trước còn ngoan ngoãn đáng , phút sau nàng liền ngồi ghế, đưa tay vén vạt áo dài lên, chân bắt chéo đung đưa, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười trêu tức.

      Ba cái đồng tiền bị Linh Cưu vứt lên trung, rơi vào trong tay, lại bị nàng ném lên trung, rồi lại rơi vào trong tay. Liên tục ba lần như thế mới dừng lại.

      Nếu lúc này có người ở trong phòng, phát hai mắt Linh Cưu như có linh quang, thâm thúy thần bí như che tầng sương mù mỏng.

      “Bi tiểu nhân nhớ thương, lại bị người gài bẫy làm trộm, sau đó có quý nhân giúp đỡ, cũng phải là đại nạn sao.” Linh Cưu lẩm bẩm, liền đoán được quý nhân này chắc chắn là Tống Tuyết Y rồi.

      “Chút chuyện như thế này cần phải bận lòng.” Linh Cưu đem ba đồng tiền thu hồi, đến tủ quần áo lấy bộ quần áo màu xanh thay vào, lại đem cái hộp được gói kĩ giấu dưới gầm giường, làm xong hết thảy nàng nhìn quần áo để ghế: “Chắc là tiểu tử kia thấy quần áo người của mình nên mới đoán ra thân phận của mình.”

      Ngắm nghía ngọc bội màu tím, Linh Cưu híp mắt cái, khóe miệng lộ ra nụ cười gian xảo.

      “Tiểu tử, muốn trách trách ngươi họa từ miệng mà ra, ngươi nên mưu tính hãm hại ta.”

      Cắn thủng ngón tay, ngón tay dính máu vẽ vẽ lên ngọc bội màu tím, sau đó lấy lá bùa ra, chỉ thấy lá bùa tay Linh Cưu tự bốc cháy, rơi vào giữa ngọc bội màu tím cháy sạch ngay cả tro bụi cũng còn, ngọc bội màu tím lại hề bị hư hao, màu sắc còn trơn bóng sáng loáng hơn trước.
      Chris thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Làm tiểu chủ nhân
      “Mẹ! Mẹ!”

      Trong Vũ Hoàn Phường, Tân ma ma dạy dỗ các tiểu nương, bà tới chuyện về Linh Cưu, để cho bọn họ biết giữ mồm giữ miệng chút.

      “Ở trong đại viện nhà quyền quý, điều kiêng kị nhất chính là lung tung. Sau này nên nhớ kĩ, muốn được chủ tử thích trước hết phải biết giữ mồm mép tốt, nên những gì thể . Biết chưa?” Tân ma ma nghiêm khắc dạy dỗ, chợt bên tai nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, quay đầu nhìn lại liền thấy bóng dáng bé màu xanh chạy về phía này.

      Tân ma ma cười mắng: “Mẹ dạy con như thế nào hả!? Chạy chạy nhảy nhảy như vậy còn ra thể thống gì nữa.”

      Linh Cưu thè lưỡi, biến thành bộ dạng ngoan ngoãn biết sai dừng lại ở trước mặt Tân ma ma, giơ bọc đồ tay lên: “Con chính là do tay mẹ dạy dỗ, trở về thu dọn đồ đạc, dù sao cũng phải với mẹ tiếng chứ.”

      Tân ma ma trêu ghẹo : “Mẹ nhớ là buổi sáng bao đồ của con lúc sáng được Tiểu Hổ đưa tới Tuyết Viện rồi mà. Bây giờ con trở về thu xếp đồ lần nữa, đừng là lén trộm cái gì nha, trộm đồ ăn ở phòng bếp sao?”

      Linh Cưu trợn mắt: “Thoạt nhìn con giống hạng người như vậy sao?”

      “Ha ha ha.” Tân ma ma cười xoa đầu nàng: “Làm sao con giống, hai tháng nay con ăn trộm ít điểm tâm, con tưởng ta có mắt à?”

      Bàn tay ấm áp đặt đầu nàng, hành động thường này khiến ánh mắt Linh Cưu lóe lóe, bề ngoài làm ra vẻ bối rối nắm chặt bao .

      “A!” Dường như nhớ tới cái gì đó, Linh Cưu lui về sau bước né tranh khỏi hành động xoa đầu của Tân ma ma, lấy miếng ngọc bội màu tím đưa cho Tân ma ma: “Lúc con ra khỏi Tuyết Viên tìm được đường về đây, may mắn là con gặp được tam thiếu gia và tiểu thư. Tam thiếu gia đúng là người tốt, thiếu gia ấy chút kiêu căng như mấy cậu ấm khác, còn đặc biệt bảo Y Y tỷ dẫn đường đưa con về đây nữa.”

      “Cái này?” Tân ma ma nhìn miệng ngọc bội màu tím, sắc mặt rất khó coi.

      “Ô, cái này ư.” Linh Cưu : “Là Y Y tỷ làm rơi, lúc con nhặt được Y Y tỷ rồi. Con thấy miếng ngọc này phải là vật bình thường, nên dám tự mình quyết định. Vì vậy vội tới đây đưa mẹ xem.”

      “Con làm rất đúng.” Tân ma ma nhận lấy miếng ngọc bội, với Linh Cưu: “Chuyện này con cần lo, mẹ thay con đem miếng ngọc bội này trả lại.”

      “Như vậy nhờ mẹ!” Linh Cưu .

      Lúc này bóng dáng cao gầy tới, Tân ma ma thấy vậy nháy mắt với Linh Cưu mấy cái: “Tiểu Linh Cưu con đúng là được đại thiếu gia thích, vừa mới trở về thiếu gia liền cho người tới đón.”

      Linh Cưu quay sang, thấy người đến chính là Hà Nghiên.

      Hà Nghiên tới trước mặt nhóm người Linh Cưu, tiếp đó liền thi lễ đối với Linh Cưu, rất cung kính : “Cưu chủ nhân, bởi vì thiếu gia bị lão thái thái gọi , cho nên thể tự mình đến đón ngài, đặc biệt kêu nô tỳ đến đây rước ngài về.”

      Các tiểu nương ở đây đều trợn mắt nhìn Hà Nghiên, lại nhìn sang Linh Cưu. Bọn họ ngờ được Hà Nghiên cần hành lễ với Tân ma ma, hôm nay lại hành lễ với Linh Cưu, còn gọi là Linh Cưu chủ nhân. Nhất thời, ánh mắt của các tiểu nương vừa hâm mộ lại vừa ganh ghét, rất là đặc sắc.

      Nhiều năm trôi qua, Tân ma ma cũng trở thành người chững chạc, ánh mắt nhìn Linh Cưu có chút phức tạp, cười : “Quả nhiên là Tiểu Cưu Nhi có phúc, về . Nếu đại thiếu gia quay về thấy con, lại chạy khắp nơi tìm người, như vậy mẹ gánh nổi tội đâu.”

      Linh Cưu gật đầu, theo Hà Nghiên trở về Tuyết Viện.

      Tân ma ma nhìn bóng lưng hai người hồi lâu, bà cúi đầu nhìn ngọc bội trong tay, giọng tự : “Đây là Tử Hà ngọc bội có hai ở Tống gia, chưa bao giờ rời khỏi người tam thiếu gia, làm sao có thể rơi vào trong tay kẻ khác? Chuyện này đơn giản, có lẽ nên tìm đại phu nhân bàn bạc cho thỏa đáng.”

      Sau khi đem ngọc bội cất , Tân ma ma ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của các tiểu nương nhìn theo phương hướng rời của Linh Cưu, bà nhướng mày, lạnh giọng quát lớn: “Thu hồi suy nghĩ nên của các ngươi, quên lời ta rồi sao? Muốn làm việc trong đại viện, kiêng kị nhất chính là lòng tham, mơ mộng hão huyền những thứ thuộc về mình. Vinh quang mà hôm nay Tiểu Cưu Nhi có được, đều là do phúc khí của nàng, cũng là cái giá mà nàng ta nên được, đều trở về suy nghĩ cho kĩ !”

      Tân ma ma ra lệnh, các tiểu nương liền giải tán ngay.

      Tuyết Viện.

      Hà Nghiên đem Linh Cưu đưa về Thiên Điện (*) nơi ở của Tống Tuyết Y, từ đầu đến cuối nàng ta đều đứng ở phía sau Linh Cưu, cách nàng nửa bước, giọng : “Bởi vì đủ thời gian, nhóm nô tỳ chỉ có thể sắp xếp qua loa, đệm chăn đồ dùng cá nhân đều được thay bằng cái mới. Nếu Cưu chủ nhân có gì hài lòng ghi ra giấy, ngày mai nô tỳ cho người đến thay.”

      (*) Hôm trước edit nhầm là Thiên Điện nha, phải Thiền Điện ==’’’ hình như mấy chương trước edit nhầm phải. Sr mọi người nha!

      Linh Cưu đánh giá căn phòng, giống y hệt phong cách thanh lịch của Tuyết Viện, nơi này cách phòng ngủ của Tống Tuyết Y chỉ có bức tường. Bao đồ của nàng chuẩn bị rời khỏi Tống gia được đặt bàn, vừa liếc mắt cái nàng liền nhìn ra được, bao đồ cũng có bị người mở ra.

      “Vì sao gọi ta là chủ nhân?” Linh Cưu hỏi Hà Nghiên.

      Hà Nghiên : "Thiếu gia , sau này Cưu chủ nhân chính là chủ nhân của chúng ta, thấy người cũng như thấy thiếu gia.” Dừng chút, nàng ta bổ sung thêm: “ chỉ ở Tuyết Viện, toàn bộ Tống gia đều như vậy, Cưu chủ nhân ở trước mặt người khác tự xưng nô tỳ, thân phận của người hề kém so với các thiếu gia và tiểu thư khác.”

      Đáy mắt Linh Cưu lóe sáng, hết sức kinh ngạc. Ban đầu nàng cho là Hà Nghiên kính nể Tống Tuyết Y, sợ mang đến xui xẻo, bây giờ thấy lời và cách làm việc của nàng ta, nàng mới phát phải như thế.

      “Tống Tuyết Y chỉ là con ma ốm, vì sao ngươi lại nghe lời như vậy?” Linh Cưu cố ý như vậy, tầm mắt chăm chú quan sát biểu tình mặt Hà Nghiên.

      Sắc mặt Hà Nghiên lên tức giận, nhưng rất nhanh liền biến mất. Người bình thường khó phát ra. Giọng điệu của nàng ta cứng rắn lạnh lùng hơn: “Cưu chủ nhân, thân thể của thiếu gia quả thực tốt, nhưng ngoại trừ điểm này, đời này có mấy người có thể so sánh được với thiếu gia, mời Cưu chủ nhân nên hạ thấp giá trị của thiếu gia.”

      “Ta biết.” Linh Cưu cười . Người này trung thành và tận tâm đối với Tống Tuyết Y, chỉ điểm này thôi cũng đủ rồi.

      Trong lòng Hà Nghiên vẫn còn bất mãn đối với Linh Cưu, muốn ở lại với nàng thêm chút nào nữa: “Nếu Cưu chủ nhân có chuyện gì khác, nô tỳ xin lui xuống.”

      Linh Cưu gật đầu.

      Hà Nghiên chút do dự rời , thuận tiện đóng cửa lại. Sau giây khép cửa lại, tức giận mặt hề che giấu nữa: “Vì sao tiểu quỷ biết chuyện lại được thiếu gia coi trọng chứ!”

      Linh Cưu biết Hà Nghiên bày tỏ bất mãn đối với mình, nàng mở cái hộp vừa mang từ Vũ Hoàn Phường ra.

      Trong hộp này đều là lá bùa và mực đỏ mà nàng đặc biệt nghiên cứu chế tạo ra, cùng với Thần Lộ khó sưu tầm được, tinh hoa cây cỏ.

      Ban đầu, nàng định dùng mấy thứ này điều dưỡng cho cơ thể của Tống Tuyết Y, ngày đó nàng nghe được mình bị đưa , cái suy nghĩ này liền bị bỏ xuống, giận dỗi nên chả thèm mang thứ này theo.

      “Cũng phải là bệnh tật bình thường, càng giống như cơ thể vừa sinh ra yếu kém bị tà linh bám vào, hoặc là là bị nguyền rủa… Cần phải hốt thuốc đúng bệnh mới được.” Trước tiên, Linh Cưu dùng chút Thần Lộ để rửa tay, lại mở hôp mực đỏ, dùng ngón trỏ thấm chút mực, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên thanh kính nghiêm túc, hai tay linh hoạt vẽ vẽ lên lá bùa.

      lá bùa được hình thành, Linh Cưu có ý định dừng tay, tiếp tục vẽ lá bùa kế tiếp.

      Tịnh Linh Phù, Ngũ Hành Phù, Hộ Thân Phù, An Thần Phù, Khư Tà Phù.

      Tổng cộng năm lá bùa được vẽ xong, Linh Cưu mới dừng tay, thu dọn mọi thứ ở bàn.

      tại, linh lực trong cơ thể mình chỉ được năm phần so với kiếp trước thôi. Dựa vào tốc độ tu luyện của ta ở thế giới này, hẳn là tới nửa năm là có thể đạt tới trình độ kiếp trước… Lẽ nào đây là điều kiện linh lực dồi dào trong Thần Côn công pháp sao? Linh Cưu lẩm bẩm.

      Thần Côn Công Pháp chính là cái tên nàng tự đặt, bởi vì bí tịch nàng tu luyện dạy dự đoán thời tiết diễn toán thiên địa), vẽ bùa đoán mệnh, đủ các loại bắt quỷ đuổi quỷ, giống như thần côn ở đại.

      Quyển bí tịch này là do kiếp trước nàng trộm mộ có được. Người ngoài nhìn vào thấy chữ như gà xới, chỉ có nàng mới xem quyển bí tịch này như quyển sách bình thường, có chữ viết, có giải thích lại có tranh vẽ. Từ đó nàng hiểu được, chỉ có người có thiên nhãn do trời sinh mới hiểu được quyển bí tịch này.

      Bởi vì học tập theo những gì quyển sách này viết, nàng mới có thể kiểm soát con mắt và giúp đỡ rất nhiều cho giấc ngủ, cho nên lần nàng học liền học suốt bốn năm.

      Bốn năm qua, nàng chỉ đạt được tầng thứ nhất của quyển sách – Sinh Linh Cảnh. Trong cơ thể cũng sinh ra linh lực.

      Ở tầng thứ nhất, nàng chỉ có thể vẽ bùa, bày trận đơn giản, biết chút tiểu pháp thuật. Nhưng chỉ là năng lực và tiểu pháp thuật của tầng dưới chót nhất. Cho dù kiếp trước, nàng lang bạt có tiếng nhất ở trong Đạo Giới.

      Về phần trong sách viết đến giai đoạn sau có thể vãi đậu thành binh, gọi gió cầu mưa, đuổi quỷ ngự linh, nghịch thiên sửa mệnh, vân vân. Nàng xem hết cuốn sách Thần Côn, nhưng cũng coi đó là . Mặc kệ là hay giả, dù sao nàng cũng dám nghĩ tới mình có thể luyện tới trình độ đó.
      Chris, người qua đườnglinhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Bộ truyện này ta theo dõi....lac vào nhà nàng....thật la may mắn qúa .....nàng đào hố dụ ta sập bẫy rồi đừng bỏ nha nàng.......:th_18:theo dõi từng buoc...bám lấy nàng...
      Chris thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Tín nhiệm lẫn nhau.

      Khi mặt trời ngã về tây, trăng treo đầu cành, mọi người đều thổi nến nghỉ, đại viện của Tống gia vẫn sáng sủa như cũ, đội tuần tra vẫn qua.

      Linh Cưu nằm trường kỷ ở chỗ mới, thầm nghĩ đối xử khác biệt hưởng thụ cũng giống, trước đây từng nghe qua lăng la ngọc chẩm trong sách cổ, hôm nay nàng mới chính thức tự thể nghiệm lần, đệm chăn nhẵn bóng, hề kém so với đệm tơ tằm ở đại, thậm chí còn thoải mái hơn vài phần.

      Bỗng nhiên, nàng nghe thấy thanh đẩy cửa rất , người vào có bước chân phù phiếm, chân đạp xuống đất gần như có phát ra thanh.

      Trong ấn tượng của nàng, người có bước chân như vậy chỉ có người, Tống Tuyết Y.

      "Cưu Nhi?" Thanh mềm mượt như gió thổi, người này phải là Tống Tuyết Y là ai.

      Bây giờ mới từ chỗ đại phu nhân trở về sao?

      Linh Cưu nghĩ xem có nên mở mắt hay , chẳng mấy chốc liền nghe được tiếng gọi của Tống Tuyết Y, ràng là suy đoán nàng có ngủ hay , như vậy nàng liền yên lặng theo dõi biến đổi của mới được, để coi nửa đêm nửa hôm lẻn vào phòng nàng làm cái gì.

      Linh Cưu trả lời, hô hấp đều đặn ổn định, bộ dạng giống hệt như ngủ say.

      Nếu như lúc này nàng mở mắt, phát Tống Tuyết Y chỉ mặc quần áo đơn giản ngồi xổm bên giường của nàng, con ngươi sâu thẳm đằng sau mặt nạ nhìn nàng chuyện.

      “Khi ta trở về, Hà Nghiên liền bẩm báo lại với ta, nàng ngươi là nha đầu hư hỏng trong ngoài đồng nhất, ở trước mặt ta ngoan ngoãn, thân thiết; đằng sau lưng khinh bỉ, mắng chửi ta là ma ốm.” Giọng của Tống Tuyết Y rất , giống như là sợ quấy rầy tới cái gì đó, đánh vỡ cái gì đó.

      Thanh của vốn cực kì dễ nghe, lúc này cố gắng hạ thấp giọng, giống như tinh nỉ non trong đêm, thư thái – linh hoạt lại mê hoặc lòng người.

      “Hì hì.” tiếng. Linh Cưu biết đây là nụ cười của Tống Tuyết Y.

      hiểu sao nàng chút khẩn trương nào hết, chút nào sợ Tống Tuyết Y tin lời người khác hiểu lầm mình, khóe miệng nàng nhịn được nhếch lên.

      Quả nhiên liền nghe Tống Tuyết Y : “Nghe như vậy, ta chỉ tức giận mà còn cảm thấy vui vẻ, Cưu Nhi ngươi biết tại sao ?”

      Vì sao? Linh Cưu tự hỏi ở trong lòng. Cho dù ngươi tin tưởng ta coi thường ngươi, nhưng cũng cần thiết vì chuyện này mà vui vẻ.

      “Bởi vì ta phát , bọn họ đều hiểu ngươi, mà ta lại hiểu ngươi, biết con người của ngươi. Chỉ có mình ta, duy nhất mình ta.”

      Lúc tới hai chữ duy nhất, Linh Cưu cảm nhận được tâm tình vui sướng của Tống Tuyết Y, cái từ nàng giống như là ý nghĩ thần thánh, có thể thỏa mãn tâm linh con người, rất là hưởng thụ.

      Khoảng chừng ba giây sau, Tống Tuyết Y hô hấp rất , nếu như phải thính giác của Linh Cưu nhạy bén hơn người, sợ là nghĩ rằng Tống Tuyết Y rồi.

      “Cưu Nhi hỏi Hà Nghiên câu đó, ra là Cưu Nhi muốn thử xem Hà Nghiên có trung thành với ta hay ?”

      câu trúng!

      Linh Cưu cảm thấy Tống Tuyết Y hổ là người nàng xem trọng, trí tuệ này đúng là bình thường.

      Đột nhiên, nàng cảm thấy chăn bị vén lên, vật ấm áp được đặt tay nàng.

      “Cưu Nhi, ngủ ngon.” Giọng trong veo động lòng người của thiếu niên vang lên.

      Lỗ tai Linh Cưu cảm nhận được hơi ấm truyền đến, cần mở mắt nàng cũng đoán ra được khoảng cách tại của nàng và Tống Tuyết Y rất gần, dựa sát vào bên tai nàng , đồng thời cũng mang mặt nạ, có lẽ là đem mặt nạ nâng lên chút, có che đôi môi lại.

      Ban đầu Tống Tuyết Y nghĩ rằng Linh Cưu ngủ, lúc chuẩn bị rời mới phát lông mi của bé khẽ run , tựa như cánh bướm khe khẽ vỗ vừa đáng lại mảnh mai.

      Giả vờ ngủ?

      biết xuất phát từ loại tâm tình nào, chờ khi phản ứng kịp thời, môi của khẽ chạm vào gò má của bé.

      còn chưa kịp kinh ngạc vì hành vi của mình, cảm xúc mềm mại truyền đến môi khiến cả trái tim của đều bị hòa tan, nhịn được híp mắt hưởng thụ, môi lên nụ cười láu lỉnh lại hạnh phúc, giống như vừa ăn vụng được quả cấm.

      Cúi đầu xuống lần nữa, hơi thở của bé vẫn đều đặn ổn định như trước, tự cho là bộ dạng giả bộ của bé rất thành công, thực tế khuôn mặt nhắn nhắm hai mắt kia đều trở thành chữ囧

      Đương nhiên, Tống Tuyết Y biết 囧 là thế nào, chỉ cảm thấy đứa bé này là đáng , đùa rất vui. Vẻ mặt này chỉ thuộc về Cưu Nhi của .

      “Ừm…” làm bộ cố ý hồi tưởng lại mùi vị cái hôn lúc nãy: “ là mềm, hảo ấm, quả nhiên là Cưu Nhi mùi vị."

      Cái đầu ngươi! Ngươi coi mặt của ta là bánh ngọt à? Mềm? Ấm? Còn miêu tả mùi vị nữa chứ? Đói bụng gặm móng vuốt của ngươi , gặm mặt của chị làm gì????

      Linh Cưu la hét trong đầu, thực tế bàn tay trong chăn của nàng nắm chặt cái chăn, nào có nổi giận thực với thiếu niên này được, nội tâm hơi chua xót. bao lâu rồi? Nàng nhớ nổi, buổi tối có người giúp nàng đắp chăn, giọng dốc bầu tâm lại tín nhiệm mình, chúc nàng ngủ ngon, hôn chúc nàng ngủ ngon…

      Tuy rằng nụ hôn chúc ngủ ngon đặt sai chỗ, nhưng xét thây thiếu niên này biểu tệ, Linh Cưu nàng sẵn lòng khoan dung tha thứ cho .

      “Khụ khụ…” Sắc mặt Tống Tuyết Y hơi thay đổi, đưa tay che môi, cố gắng đè nén để mình ho khan khiến cho khuôn mặt của đỏ bừng lên. Đôi mắt vẫn chứa ý cười dịu dàng như cũ, nhìn bé con giường lần nữa, mới xoay người rời .

      Linh Cưu vất vả lắm mới kiềm chế được để cho mình mở mắt nhìn tình huống của Tống Tuyết Y, chờ đến khi nghe thấy thanh đóng cửa, nàng mới mở mắt nhìn về phía cánh cửa, sau đó cúi đầu nhìn về phía cổ tay của mình.

      xâu chuỗi ngọc màu lam nhạt, nhìn kĩ lại chuỗi ngọc và từng viên ngọc, đối với kinh nghiệm trộm mộ kiếp trước của nàng, liếc mắt liền nhận ra chuỗi ngọc này có giá trị rất quý, điều khiến nàng giật mình nhất chính là giữa trong hạt châu kia, bên trong là hoa văn của đóa Băng Liên chín cánh được tạo ra rất tự nhiên.

      Giá trị của vòng tay bằng ngọc châu này ở đại chính là vật vô giá, hoặc khi có được vòng tay này, tuyệt đối đem nó bán, vì nó là vô giá.

      “Ngọc châu này có rất nhiều linh khí, có tác dụng an thần dưỡng sinh rất lớn, đặc biệt là ở giữa viên ngọc châu này, linh mạch tạo thành rất tự nhiên, có thể hấp thu linh khí của trời đất để tẩm bổ cho chủ nhân của nó, trừ tà tránh điềm xấu.” Tác dụng của vòng ngọc châu này thoát khỏi ánh mắt của Linh Cưu.

      Nàng nắm vòng ngọc châu trong tay chặc, vòng này phải là vật quý báu nhất nàng từng gặp nhưng cũng tuyệt đối kém, so sánh với bảo vật kiếp trước nàng mang bên người có thể đứng thứ hai.

      Ở trong căn phòng mờ tối, nàng lặng lẽ suy nghĩ. Linh Cưu suy nghĩ sơ sơ liền hiểu ý đồ hành động lần này của Tống Tuyết Y.

      E là biết vấn đề của thân thể nàng, sợ mình ở lâu bên cạnh bị ảnh hưởng, nên mới đưa sợi dây đeo này cho nàng để bảo vệ nàng, tránh cho nàng gặp nguy hiểm.

      “Ngươi thể nào biết giá trị của vòng tay này, chúng ta mới quen biết nhau được mấy ngày, đưa quà như vậy có quá lớn hay .” Linh Cưu mím môi nhàng nỉ non, vẻ mặt có chút phức tạp và xoắn xuýt.

      Nàng suy nghĩ, đối phương cố gắng nhiều như vậy, nàng nên làm sao mới tốt? đúng là phiền phức!

      Chỉ là nàng quên mất, so với những gì Tống Tuyết Y trả giá, nàng muốn trả cũng thể trả hết những cố gắng của , suy nghĩ vừa nổi dậy nàng liền cố gắng nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh cho , tự hứa thời gian nàng ở lại Tống gia, nàng nhất định bảo vệ tốt.

      Trong lúc Linh Cưu tự mình cho rằng, nàng làm ra quyết định hề tốn sức, cảm thấy Tống Tuyết Y rất đáng giá, nhưng nàng chưa từng nghĩ qua, đời này có ai đối với ai tốt, tất cả những gì nàng trả giá nàng đều coi nó là gì, nhưng ở trong mắt người khác lại giống, đây chính là lòng thành.

      “Đúng là kẻ ngốc nghếch, tính toán chút, đồ tốt chớ nên bỏ uổng. Cùng lắm là sau này nàng quan tâm thằng nhóc này nhiều hơn chút, miễn cho bị người khác lừa còn giúp người ta đếm tiền.” Linh Cưu lắc đầu, rồi nằm xuống giường ngủ.
      Chris, linhdiep17người qua đường thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :