1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 71: người tính toán riêng.
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      " tại có thể rồi."

      Tống Đạo Trăn tâm tình tốt . Tựa tiếu phi tiếu ( cười như cười ) liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y cái.

      "Ngươi đúng là để ý mặt mũi nha. Nhưng mà ngươi biết , mặt mũi là vật chết người mới là vật sống, vì mặt mũi mà đắc tội với người khác, điểm này ngươi quả thực được như Tống Thu Hiên ."

      Tống Tuyết Y bình thản :

      "Thương lượng chuyện quan trọng, mời đến thư phòng."

      Tống Đạo Trăn có cảm giác như dùng hết sức đánh vào bịch bông vẫn si nhê làm cho hận đến ngứa răng.

      Mọi người cùng nhau khỏi Thu viện, khi Linh Cưu rời trong lúc vô ý quan sát xung quanh, thấy bóng dáng Tống Lưu Giác lặng lẽ vào Thu viện. Nàng tin chỉ có nàng nhìn thấy, Tống Tuyết Y hẳn là cũng thấy , nếu muốn ngăn cản, Linh Cưu cũng để ý

      "Tự làm bậy thể sống."

      Những lời này là lúc trước Tống Tuyết Y với Tôn Cốc Lan, căn bản hề nghĩ mau chóng lấy mạng bọn người Tống Thu Hiên, cố tình lúc này Tống Thu Hiên lại tự mình làm bậy, rơi vào kết cục này cũng trách được người khác.

      Có lẽ, chết sớm chút đối với Tống Thu Hiên mà , cũng là loại giải thoát.

      Linh Cưu vô trách nhiệm nghĩ, bao lâu cùng mọi người tụ tập lại trong thư phòng dùng bàn bạc, thư phòng trống trải cho dù tụ tập hơn mười hay hai mươi người cũng chật chội.

      Tống trưởng bối râu dê ( Phụt…nè Nguyệt tỷ, hay là để cái từ này cho hài hước , mọi người đọc cũng vui hơn, lão này râu dê chứ gì nữa :)) _Nguyệt: ha ha, nghe muội) biết là vô tình hay cố ý, trước ngồi ở vị trí chủ nhân, Tống Đạo Trăn ngồi ở dưới , khiêu khích nhìn Tống Tuyết Y.

      Nhưng mà có biểu cảm nhẫn nghẹn khuất xuất như dự đoán của , Tống Tuyết Y ôm Linh Cưu tùy ý ngồi ở vị trí ít người, mỗi cử động đều mây bay nước chảy lưu loát sinh động, thần thái vui mừng.

      Cứ như vậy, ngược lại làm Tống Đạo Trăn bụng dạ hẹp hòi bất mãn trận.

      "Hôm qua ta đưa cho ngươi cuốn giấy, ngươi bắt đầu chuẩn bị chưa?"

      Tống Đạo Trăn mở miệng liền hỏi.

      Tống Tuyết Y gật đầu.

      Được đáp án khẳng định Tống Đạo Trăn cao hứng, nhưng lại quen nhìn tư thái bình thản của .

      "Dù sao đó cũng phải là vật bình thường, ngươi xác định có thể trong năm ngày chuẩn bị tốt? Đừng đến lúc đó lấy được, hại an nguy của chúng ta."

      Cuốn giấy giao cho Tống Tuyết Y Linh Cưu cũng xem qua, phần lớn là viết thảo dược quý hiếm trăm năm, cùng với đan dược, lại thêm ngọc thạch tính chất tốt. Mấy thứ này toàn bộ lấy số lượng , ràng là mượn công chiếm của riêng mà!

      " ra mấy thứ này quan trọng đến vậy sao?"

      Linh Cưu kinh hãi, kéo ống tay áo Tống Tuyết Y, vẻ mặt thành khẩn :

      "Tống Tiểu Bạch, chúng ta cũng thể hại tánh mạng người khác nha!"

      Tống Tuyết Y thuận theo lời nàng gật đầu, lại sờ sờ đầu nàng, nghiêng đầu với Tống Đạo Trăn:

      "Tộc huynh ưu ái, thời gian năm ngày xác thực đủ, hay là kéo dài tháng đến lúc ."

      "..."

      Mọt búng máu nghẹn trong cổ họng Tống Đạo Trăn.

      "Khụ khụ."

      Tống trưởng bối râu dê đúng lúc lên tiếng,

      "Tuyết Y có điều biết, tộc ta tính toán, trong vòng mười ngày ở Ngự Hải trấn có bí cảnh bảo vật xuất thế, chúng ta tới đây vì thăm dò bí cảnh, trong đó chắc chắn có nguy hiểm lớn, tiếp viện tiếp tế đúng lúc ảnh hưởng tới đại ."

      Linh Cưu lại đem bón chữ đồng ngôn vô kỵ phát huy hoàn mỹ.

      " Tổ gia Tố Tuyết thành nghèo đến vậy à, để người ta mạo hiểm cũng cấp cho chút tiền thuốc men."

      "..."

      Trong cổ họng Tống trưởng bối cũng nghẹn búng máu.

      Lúc này bình thản nhất chỉ có Tống Tuyết Y , nín cười. Nếu phải điều kiện cho phép, muốn ôm đứa cắn mấy cái.

      "Ta chuẩn bị."

      Ánh mắt Tống trưởng bối có chút bất mãn, nghĩ dù thế nào Tống Tuyết Y cũng nên quan tâm đến mặt mũi của bọn họ mà dạy dỗ đứa đồng ngôn vô kỵ trong lòng mới đúng.( Miêu: *khinh bỉ* cứ mơ lão râu dê, ngay cả nặng Cưu Cưu câu Tiểu Bạch còn k nỡ, bằng lão mà cũng đòi à =.= )

      "Ừm."

      Trong lòng bất mãn cũng ảnh hưởng đến tâm tình tốt của ,

      "Còn phải chuẩn bị hai mươi võ giả tầng ba cho chúng ta, muốn trung thành nghe lời ."

      Tống Đạo Trăn chen miệng,

      "Nếu có, tầng hai cũng được."

      Như có như coi thường.

      Tống Tuyết Y gật đầu.

      Thấy thuận theo như vậy, sắc mặt Tống trưởng bối râu dê có chút khôi phục, ngay sau đó hỏi chuyện khác,

      "Gần đây nơi này của các ngươi xảy ra chuyện lớn , chính xác mà chính là vào ngày trung thu?"

      Nhắc tới ngày trung thu ấy, Tống Tuyết Y chớp mắt nghĩ đến đầu tiên phải chuyện thiên thạch rơi xuống, mà là hình ảnh ở dưới nước sông, bé con trong lòng lần đầu chủ động hôn môi mình.

      Đôi mắt của nàng so với nước sông càng trong sáng lấp lánh hơn, lại càng lạnh lẽo so với nước song mùa thu.. Áo trắng như vẽ, áo lam giống như nước sông ngưng tụ mà thành , chân nàng đạp nước nhàng du động, bang quơ rút dao đâm người, màu đỏ tươi lan tràn trong nước khiến cảm giác của phải sợ hãi hay vô cảm mà là kinh diễm.

      loại khí thế khác hẳn với bình thường vây quanh thân nàng, sáng rọi ánh mắt người khác, cũng bất giác đem bóng dáng khắc sâu lòng người.

      Bình thường biểu cảm của nàng hay thay đổi, bộ dáng lười biếng lúc sáng sớm, được tự nhiên khi nghĩ đằng nẻo, si mê hưởng thụ khi ăn ngon, mặt nhăn thành 囧 khi sững sờ, tiểu thông minh đùa giỡn khi giảo hoạt, nghiêm trang khi bao che khuyết điểm, cố ý chọc giận người khi giả ngây giả dại... Tất cả biểu cảm đều linh động như vậy, đáng vô cùng, giống đứa bướng bỉnh, lại thực có chừng mực nhu thuận giống đứa bình thường.

      Duy nhất khi giết người, khí chất long trời lở đất của nàng, làm người ta khỏi xem tinh tế khéo léo của nàng, cái chớp mắt còn ngây thơ trong sáng của trẻ con, trong trẻo lạnh lùng tuyệt giống như linh hóa thân, tha cho ai xâm phạm.

      Tống Tuyết Y nghĩ, ánh mắt cũng tự nhiên dừng ở người Linh Cưu, bình thản trả lời Tống trưởng bối.

      "Hôm Trung thu, viên tinh thạch từ trời giáng xuống, rơi xuống sông Lưu y. Sau đó kì quái là Ngự HẢi trấn bắt đầu xuất Tuyết rơi.”

      "Ngươi xác định là tinh thạch từ trời giáng xuống?"

      Tống trưởng bối hỏi.

      Tống Tuyết Y :

      " xác định."

      Tống trưởng bối gì. Câu trả lời này cũng quá đơn giản . Tống Đạo Trăn ngồi dưới bỗng nhiên mở miệng :

      "Căn cứ Tổ gia phân tích, hôm nay tinh thạch rơi xuống có thể là tiên nhân thượng giới ngã xuống bí cảnh sau mà thành. A, các ngươi sợ là biết, đại lục chúng ta sinh sống còn có thế giới càng rộng lớn, nhưng mà phần lớn mọi người đều có cách nào lên. Bên trong bí cảnh động phủ của Tiên nhân nhất định có vô số bảo vật quý, bảo vật tăng tuổi thọ người, dưỡng nhan thành mỹ nhân cũng thiếu."

      "Đạo Trăn?"

      Tống trưởng bối nghi hoặc lại cảnh cáo liếc cái. nhiều như vậy với bọn người ở trấn này làm gì?

      Tống Đạo Trăn cười :

      "Mọi người đều là huyết mạch Tống gia, có chuyện tốt đương nhiên muốn cùng hưởng."

      Ở đây bất kể là nhóm người Tống trưởng bối, hay là Linh Cưu, Tống Tuyết Y đều tin tưởng giải thích của .

      Linh Cưu phải đoán ra Tống Đạo Trăn tính toán, kiếp trước nàng cũng ít lần trộm mộ sấm bí cảnh, bảo vật của địa phương giống loại này xác thực ít, nhưng nguy hiểm lại càng nhiều. Bọn họ muốn hai mươi võ giả tầng ba hẳn là muốn làm vật hi sinh, làm la bàn chỉ đường.

      Tống Đạo Trăn ra tất cả, hẳn là vì dụ dỗ bọn họ trước, đến lúc đó lấy cơ thể bệnh tật của Tống Tuyết Y, ở trong bí cảnh nguy hiểm lớn còn có thể có đường sống sao?

      Nhưng mà, Linh Cưu vẫn bị câu của gợi lên tâm tư —— bí cảnh tuy có nhiều nguy hiểm lớn, nhưng cũng có vô số kỳ ngộ, bảo vật lại càng nhiều.

      chừng bên trong bí cảnh có bảo vật có thể giải quyết vấn đề người Tống Tuyết Y?

      Mỗi người đều có tính toán riêng, sau hồi trao đổi cứ như vậy mà giải tán.
      Phương LăngChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 72: Ngươi nên ngăn cản trở ta.
      Editor: Lưu Nguyệt

      Đếm giờ cơm chiều, Tần Si lại mời mà đến.

      thân quần áo đỏ rực, vạt áo phiêu dật cùng dung nhan tuyệt mĩ, nàng đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người. Tóc trắng mềm mại so với lớp tuyết trắng mái ngói còn mềm mại óng ánh hơn, đồng thời khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo dễ dàng đến gần.

      Nàng uống ly trà cùng cơm chiều xong cũng mặt dày lưu lại, trước khi dời :

      “Nếu ngươi muốn bí cảnh có thể cùng ta.”

      Bóng hình giống như bướm bướm bay . Nhưng vài giây sau lại thình lình xuất trước mặt hai người, với Linh Cưu:

      “Ta bảo vệ ngươi. Trong hoàn cảnh sống chết, ta chắn đao cho ngươi vì ta để ngươi gặp phải nguy hiểm.”
      (Nguyệt: Tim ta vỡ rồi, Tiểu Si Si của ta.....*túm lấy cuồng hôn*)

      xong cũng chờ Linh Cưu đáp lại xoay người bay .

      Linh Cưu: "..."
      Nàng có loại cảm giác con mồi chính mình đào hầm nhảy xuống, vô cùng muốn cười to, làm sao bây giờ?

      Hai mắt Tống Tuyết Y trầm xuống. Đây là lời bạn bè nên sao? Cứ để mặc như vậy sao chứ?

      Nửa đêm, hai người tắm qua sau mặc áo lót mỏng nằm đổ giường.

      Linh Cưu quen thuộc lui vào trong chăn, nhường lại nửa cho Tống Tuyết Y。 Thân hình bé bị chăn che kín, chỉ để lộ đôi má đỏ hồng, con ngươi híp lại nhìn Tống Tuyết Y, tay vỗ bên người:

      “Mau vào ngủ!”

      Có cảm giác mời gọi thức ăn nhanh đến trong bát vậy -.-!

      Đối với Linh Cưu chỉ có vài tuổi mà , hành động này chẳng có chút xinh đẹp quyến rũ nào cả, nhưng đáng mười phần khiến người ta muốn lên cắn cắn, nắn bóp thỏa thích.

      Tuy rằng cắn cắn cùng nắn bóp rất có cảm giác ái muội, nhưng chúng ta
      đều là người đứng đắn, cho nên mọi người hiểu mà ~

      Tống Tuyết Y nằm lên giường, hai tay ôm lấy bé con, nghiêng người, môi chạm môi.

      "Ưm.”

      Đôi môi ướt át mềm mại chạm vào khiến Linh Cưu lập tức tỉnh ngủ.

      Nàng cảm nhận được độ ấm xa lạ gặm cắn lại liếm láp môi mình, có cảm giác khác thường là có khả năng, nhưng biểu tình của Tống Tuyết Y rất tự nhiên khiến Linh Cưu cảm thấy nếu bản thân phản ứng quá lớn mới bình thường.

      Từng giây trôi quá, Linh Cưu thầm đếm đến mười mới giật giật thân mình.

      Tống Tuyết Y cảm giác được , nhàng buông ra nàng. đợi Linh Cưu chuyện hôn lên trán nàng, ôn nhu cười:

      "Nụ hôn chúc ngủ ngon, Cưu nhi ngủ ngon."

      "..." Nàng lần đầu tiên nghe hôn chúc ngủ ngon cần hôn đến mười giây !

      Linh Cưu có cảm giác tự đào hố chôn mình, nhìn thiếu niên cười ấm áp, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng lúc nàng chuẩn bị nhắm mắt ngủ lại nghe thiếu niên nhắc nhở:

      “Cưu nhi còn chưa hôn ta.”

      "Cho ngươi, cho ngươi, cứ tiếp tục thế này ngươi đừng mong lớn.”

      Linh Cưu gì mở mắt ra, hôn xuống má cái.

      Tống Tuyết Y thỏa mãn cười.

      Thấy vậy, Linh Cưu làm sao còn có thể nghĩ lung tung, cong môi vỗ lưng :

      “Ngủ ."

      Hai người ôm nhau mà ngủ, Bên ngoài ánh trăng dịu dàng, bông tuyết bay múa.

      bóng hình nhàng lẻn vào, ngay khi chuẩn bị nhảy cửa sổ bị bóng đen khác chặn lại.

      "Mặt nạ quỷ của Cửu Hoa lâu?"

      Bóng hình màu đỏ nhàng chạm đất, tuy nhiên hề lưu lại dấu chân tuyết.

      Nam tử mặt quỷ :

      “Nhiệm vụ nay của ta là bảo vệ chủ nhân.”

      "Ta chỉ muốn cắn nàng miếng."

      Lời này kẻ đến là ai. Tần Si ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp ở dưới ánh trăng càng trở nên dị lạnh lẽo, giọng trầm thấp bắt đầu thương lượng với nam tư mặt nạ quỷ.

      "Ta có thể để nàng phát ra, miệng vết thương cũng rất , nguy hiểm đến tính mạng nàng, chỉ cần ngươi , ta là được."

      Hóa ra nàng đêm khuya lén lút đến là muốn trộn hương.... đúng, là trộm cắn người!

      "..."

      Nam tử mặt nạ dù tâm lý vững vàng vẫn nhịn được dở khóc dở cười, may mắn có mặt nạ quỷ mới giúp giữ được lãnh khốc bình tĩnh.

      "Chủ nhân của ta là Tống thiếu gia.”

      "Như vậy ngươi nên ngăn cản ta.”
      Tần Si cũng hơi kinh ngạc. Trong mắt nàng, thiếu gia yếu đuối có thể trở thành chủ nhân của mặt nạ quỷ trong Cửu Hoa lâu là chuyện ngoài dự kiến.

      Nam tử trở lời, đứng im nhúc nhích. Thái độ cho thấy Tần Si đừng hòng vào trộm người.

      "Võ giả tầng bảy.”

      Tần Si nếu đến đây đương nhiên dễ dàng rời . Nàng trầm nhìn chút do dự vung lên roi da.

      Đối phương chút do dự đãnh cùng với nàng.

      Hai người đều chú ý gây ra tiếng động, đánh hung tàn lại im lặng.

      Đêm tuyết mờ mịt, hai bóng dáng quấn lấy nhau, mông lung quỷ dị.

      Cuối cùng, Tần Si đành thất vọng ra về, nam tử mặt quỷ yên lặng trở về vị trí cũ.

      ai chú ý tới bên cạnh chậu hoa cửa sổ có dán người giấy nho . Lúc này người giấy nghiêng đầu nhìn giống như có linh hồn, sau đó lại dán trở về.
      Phương LăngChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 73: Chân tướng bị bỏ qua
      Editor: Lưu Nguyệt

      Hôm sau, Linh Cưu sớm quen việc Tần Si tới ăn cơm chùa rồi, có điều Tống Tuyết Y bị nàng ta tỉnh thoảng trừng mắt cảm thấy vô cùng kỳ quái.

      Nhưng nàng ta ta lại chẳng câu nào, cũng chẳng cảm thấy mình vô duyên, tự nhiên uống trà, ăn cơm.

      khí hì hòa giữa ba người bị tin tức hạ nhân đem đến đánh vỡ: Tống Thu Hiên bệnh nặng sắp qua khỏi.

      Linh Cưu lúc đầu cũng chẳng phản ứng gì bình tĩnh ăn bánh bao, dù sao nàng cũng sớm biết qua khỏi hôm nay.

      Nhưng đột nhiên có gì lóe lên trong đầu, giống như bỏ sót việc gì đó nhưng lại nghĩ ra.

      Bánh bao chưa nuốt xuống khiến hai má nàng phồng lên, Linh Cưu vẫn trầm tư suy nghĩ.

      Bộ dạng này khiến hai người nào đó ngứa tay, rất muốn xông lên nắm bóp khuôn mặt đáng kia.

      “Đúng rồi, khụ…khụ…”

      Qua mười giây sau, Linh Cưu biến sắc hô lên nhưng bị miếng bánh mắc ở cổ họng làm nghẹn, lien tục ho khan.

      Khuôn mặt đáng đỏ hồng, đôi mắt ngập nước, quả vừa đáng thương vừa đáng vô cùng.

      “Từ từ thôi.”

      Tống Tuyết Y ần cần vỗ lưng nàng, lại đưa cả nước quả.

      Linh Cưu xua tay, nhảy xuống đất:

      “Chúng ta cũng qua bên đó xem xem.”

      “Cưu Nhi.”

      Tống Tuyết Y kịp phản ứng, lại thấy bóng lưng Tần Si như gió đuổi kịp bé con.

      Trong chớp mắt, nam tử đeo mặt nạ quỷ trong chỗ tối cảm nhận được bóng lưng thiếu niên yên lặng nho nhã ấy độc đến vậy.

      Tống Tuyết Y luống cuống cũng chỉ trong chớp mắt, ngẩng đầu, khí chất nhu ngược còn sót lại chút gì.

      “Ngọ U?”

      Nam tử nghe thấy tên mình, ngay lập tức thân.

      Tống Tuyết Y nhẹn giọng:

      “Đem những tư liệu về thượng giới cùng tu luyện của Cửu Hoa Lâu đến cho ta.”

      Bất luận là Sóc Vân Châu, Thụ Hải Châu, hay Phi Kinh Châu , những bí tịch về thượng giới đều vô cùng được coi trọng, nếu phải gia tộc lớn thể có được. Ngay cả Tống Gia ở Tố Tuyết Thành cũng có nhiều tư liệu về thượng giới. Tại Cửu Hoa lâu, những thứ này cũng là sách cấm, người bình thường thể xem được.

      Ngay cả Ngọ U được coi là thiên tài trong lâu cũng thể tự tiện xem, phải là người có cống hiến to lớn mới đổi được tư liệu này.

      Nhưng câu này của Tống Tuyết Y,Ngọ U chỉ nghi ngờ còn chẳng chút do dự đáp ứng.

      “Còn có Tần Si.”

      Tống Tuyết Y thấp giọng

      “Vâng。”

      Ngọ U phân vân, rốt cuộc có nên bẩm báo việc tối qua Tần Si đến muốn trôm cắn người cho chủ nhân ?

      khí trong Thu Viện hôm nay càng yên lặng, ràng đều biết Tống Tuyết Y sắp chết nhưng người đến chẳng có mấy ai, ít đến nỗi ngoài Linh Cưu cùng Tần Si cũng chỉ có Tống Lưu Giác。

      Tống Thu Giác đứng bên giường, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn thấy Linh Cưu lập tức đầy kinh ngạc, phẫn nộ, sợ hãi, các lại biểu tình vô cùng phức tạp.

      “Vẫn chưa chết.”

      Linh Cưu vừa nhìn nhận ra tình huống của Tống Thu Hiên.

      Nàng vừa xong, Tống Thu Hiên ở giường lập tức kích động, trừng mắt nhìn nàng, gào thét:

      “Cứu ta….A!”

      Giọng đứt đoạn giữa chừng.

      tia sáng đỏ sáng lên từ than thể Tống Thu Hiên, Linh Cưu thấy ngực xuất trận văn màu trắng, hồn phách bị nơi đó hút lấy.

      Sắc mặt Linh Cưu biến đổi, cũng kịp để ý cái khác, ngón tay vẽ trung , sợi xích bằng phù văn bắn ra trói chặt lấy hồn phách Tống Thu Hiên。

      Nhưng vẫn chậm bước, trong tai nghe thấy tiếng gào thét của hồn phách, hơn nửa hồn phách của Tống Thu Hiên bị hút .

      Sắc mặt Linh Cưu lãnh khốc , trầm nhìn hư , sau đó cúi đầu nhìn đám hồn phách màu xám trong tay, tức giận bóp chặt khiến nó hồn phi phách tán.

      “Tống gia Tố Tuyết thành.”

      Lần này Linh Cưu có thể khẳng định tám chín phần kẻ rat ay độc ác làm hại Tống Tuyết Y chính là người trong Tống gia

      Khi Tống Thu Hiên vừa trở về nàng dã nhận ra người có điều gì đó kỳ quái. Hóa ra là có kẻ bố trí quy hồn trận.

      Lợi trận pháp này khiến hồn phách sau khi chết quay trở lại nơi của kẻ bố trí trận pháp.

      Tài liệu bố trí quy hồn trận tầm thường, thường chỉ dùng kẻ cso huyết mạch quan trọng trong gia tống, như vậy khi chết có thể biết kẻ ra tay cùng quá trình bị giết hại.

      Tống Thu Hiên là ai? Cùng lắm chỉ là phế vật ở trấn cùng chi của Tống gia, đâu có giá trị gì khiến người ta phí sức bầy quy hồn trận người ?

      “Ngươi ...làm gì?”

      Tiếng quát tức giận cắt đứt suy nghĩ của Linh Cưu。
      Phương LăngChris thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 74: Ngươi là đặc biệt
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      "Ngươi làm... Làm cái gì thế! ?"

      Tống Lưu Giác hô lên, vừa giận vừa sợ trừng mắt nhìn Linh Cưu,

      "Ca chết, ngay cả hồn phách của , ngươi cũng để yên sao?"

      Tuy rằng nhìn thấy, nhưng nhớ lại bản lãnh của Linh Cưu, ra Tống Lưu Giác lại đoán trúng nửa .

      "Ngươi muốn cùng sao?"

      Tâm trạng Linh Cưu tốt, mặt vô cảm nhìn , trong lòng tính toán chuyện khác. hồn hai phách nàng bắt lấy bị hủy, trí nhớ trong hồn của Tống Thu Hiên nhất định được đầy đủ, hơn nữa sau khi trở về, Tống Tiểu Bạch vẫn có đặc biệt biểu gì, ngược lại là chính mình...

      Như vậy xem ra, tình cũng quá xấu.

      Hiểu chuyện này, Linh Cưu giương mắt liền thấy Tống Lưu Giác hé ra gương mặt trắng bệch, nhàng chớp chớp mắt.

      "Ngươi gặp quỷ à?"

      Bị dọa thành như vậy.

      "..."Thấy nữ nhân biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong lòng Tống Lưu Giác càng sợ hãi, cho đến lúc giây thần kinh đứt phựt.

      "A a a a!"

      Kêu lên sợ hãi , vung hai cánh tay chạy ra ngoài.

      Linh Cưu xoa xoa lỗ tai.

      "Quái dị."

      Trong khí tràn ngập mùi vị tanh tưởi, Linh Cưu cau mũi thở ra, đầu ngón tay xuất đốm lửa ném vào xác Tống Thu Hiên giường, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

      Tần Si nhìn thi thể giường nhanh chóng bị đốt thành tro, nhưng màn giường vẫn nguyên vẹn. trầm mặc lúc rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, đứng dưới ánh mặt trời tung ba đồng tiền chơi đùa.

      "Ngươi là người hay là ?”

      Linh Cưu nhặt lại đồng tiền, tính toán kết quả xem bói, bên tai chợt nghe tiếng hỏi.

      Nghiêng người tạo khoảng cách với gần mình quá mức.

      "Ngươi quản ta."

      "Chúng ta là bạn bè."

      Tần Si cau mày.

      Những lời này làm mắt Linh Cưu chợt sáng lên, nàng bình tĩnh sửa lại biểu cảm, cười đến sáng lạn thuần khiết với Tần Si.

      "Đúng vậy, chúng ta là bạn bè! Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

      "Hả?"

      Tần Si sửng sốt.

      Vì sao chuyển đề tài nhanh vậy?

      Linh Cưu tiếp tục cười :

      "Lần này ta với ngươi cùng nhau vào bí cảnh, đến lúc đó ta giúp ngươi giành bảo bối!"

      "Ừ."

      Tần Si gật gật đầu, môi khẽ nhếch. Sao nàng lại cảm thấy có gì đó kỳ quái?

      Linh Cưu chẳng biết xấu hổ tiếp tục lừa dối.

      "Chúng ta là bạn bè, cho nên cần cảm ơn ta, chỉ phải nhớ kỹ tình bạn sâu đậm của chúng ta là được rồi.”

      "Ách."

      Đầu Tần Si có chút loạn, hồi lâu mới :

      "Vì sao là ngươi giúp ta?"

      Nàng cuối cùng hiểu kỳ quái chỗ nào, nếu cùng nhau tiến vào bí cảnh, sao lại thành Linh Cưu giúp nàng .

      Linh Cưu nghiêm trang :

      "Bản lãnh của ta vừa nãy ngươi cũng thấy đấy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta giúp được ngươi sao?"

      "... Có thể."

      Những lời này nghe vẫn thấy thích hợp nha! ?

      "Được rồi. cần nghĩ nhiều ."

      Linh Cưu vốn định vỗ vai Tần Si, nhưng nhìn lại chiều cao của hai người, nàng đổi thành chụp mu bàn tay đối phương.

      "Đến lúc đó ngươi thích bảo bối nào, ta giành cho ngươi, chúng ta là bạn bè mà."

      Tần Si hoàn toàn bị rối loạn , trong lòng ấm áp , nhìn đôi mắt linh động của Linh Cưu , đôi mắt vốn lạnh lẽo trầm như rắn độc cũng bớt chút sắc bén.

      "Ngươi đều tốt với bạn bè như vậy sao?”

      " có."

      Linh Cưu lắc đầu, lông mi dài chớp chớp, trong mắt có chút giảo hoạt.

      "Ngươi là đặc biệt ."

      Thiên hạ này liệu có mấy người huyết mạch quái giống ngươi, thân phận cao, võ công tốt, lại dễ dàng bị lừa dối? , cho nên ngươi đặc biệt, có đủ hấp dẫn để tỷ muốn lừa dối nha!

      Tần Si biết tâm lý giảo hoạt của Linh Cưu , nghe vậy vô cùng xúc động.

      Nàng vẫn biết mình đặc biệt, từ đến lớn trưởng bối trong gia tộc đều nàng đặc biệt nhất, nhưng mà nghe lời các trưởng bối, bị bọn họ an bài tất cả, chế định mục tiêu, khiến cho nàng chỉ có phiền chán cùng phiền chán, càng lớn cảm xúc phản nghịch càng nghiêm trọng.

      Chưa bao giờ nghĩ tới có ngày, từ trong miệng người khác nghe được hai chữ 'Đặc biệt' lại vui vẻ như vậy.

      Có lẽ là ánh mắt của bé con rất chăm chú tha thiết khiến nàng cảm thấy bé con dối.

      thực tế, Linh Cưu là dối, có điều….lý giải của hai người cách nhau tám nghìn dặm nha!!!!

      "Ngươi theo ta ."

      Sau khi xúc động, Tần Si còn ra lời này, dục vọng độc chiếm so với trước kia càng lớn hơn.

      Linh Cưu gì, chỉ vươn bốn ngón tay bé với nàng.

      Tần Si tự nhiên im lặng.

      Bốn cầu của ta ngươi làm được sao?

      "A! Đúng rồi, Tống Tiểu Bạch!"

      Linh Cưu đột nhiên bừng tỉnh, Tống Tuyết Y bị nàng bỏ lại tại Tuyết viện, phỏng chừng còn chờ nàng trở về. Nghĩ như vậy, nàng lập tức chạy đến Tuyết viện.

      "Bách Lý..."

      Tần Si còn muốn gì đó, nhưng trong tầm mắt chỉ còn lại bóng dáng của bé con, có chút nhăn mày.

      Trong lòng nàng khỏi nghĩ —— ngươi rất tốt với ta, ta ở trong lòng ngươi là đặc biệt, nhưng đặc biệt như Tống Tuyết Y, ngươi đối với rất tốt.
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 075: Chờ ta trở lại
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt
      Trong Tuyết viện, mặt trời ấm áp, tuyết trắng đều được dọn dẹp sạch .

      Thiếu niên ngồi ở chiếc ghế trải thảm lông, dáng người tinh tế như trúc, khí chất như ngọc.

      Toàn thân chỉ lộ ra cái cổ trắng nõn duyên dáng cùng ngón tay thon dài tinh tế như ngọc, ngón tay có trang sức nhẫn nào, động tác nhàng lật trang sách, làm cho người ta cảm thấy như dịu dàng vuốt ve da thịt của người , mà nhìn đến liền thấy vui vẻ thoải mái.

      Phì phì!( Miêu: sao giống tiếng phun nước miếng vậy =.:) Cái gì giống vuốt ve da thịt người chứ! Linh Cưu thấy so sánh trong lòng mình hèn mọn, Tống Tiểu Bạch còn , làm sao hiểu được đương là gì chứ?

      Khi nàng ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên phát ra nàng đến, dừng lại động tác lật sách mà nhìn nàng.

      Linh Cưu lộ ra nụ cười lấy lòng khoe mẽ, co hai chân chạy đến chỗ .

      Tống Tuyết Y thuần thục ôm đứa vào trong lòng, hỏi nàng làm cái gì, lại tiếp tục đọc sách.

      Bầu khí yên tĩnh quẩn quanh hai người, có gì chuyện với nhau cũng xấu hổ.

      Linh Cưu dựa vào ngực , tầm mắt loạn chuyển, hồi nhìn sách trong tay , hồi lại ngẩn người nhìn nơi khác, lại biết thiếu niên nàng cho rằng đọc sách, nhưng tầm mắt phần lớn đều ở thân thể nàng , thấy biểu cảm tinh linh cổ quái của nàng, khóe miệng nhàng giơ lên.

      "Tống Tiểu Bạch, ta quyết định bí cảnh."

      Linh Cưu bỗng nhiên mở miệng.

      Tống Tuyết Y lật sách bỗng hơi dừng lại,

      "Nguy hiểm lắm."

      "Ta có thể tự bảo vệ tốt chính mình."

      Linh Cưu xoay người, đối mặt với còn chắc chắn :

      "Ta nhất định mạo hiểm."

      Tống Tuyết Y trầm mặc lúc, phát ra tiếng cười bất đắc dĩ.

      "Ta đồng ý, muội sao?"

      Thấy trong lòng囧, đầu ngón tay chỉ vào trán nàng.

      " ràng quyết định chịu thay đổi, lại còn muốn thuyết phục ta."

      "Nếu trong lòng ta bất an."

      Linh Cưu nha nha , ánh mắt loạn chuyển dám nhìn .

      Bởi vậy nàng vốn thấy cảm xúc dao động trong mắt Tống Tuyết Y, nặng nề , lại bị bao dung nhu hòa che dấu.

      "Nếu Cưu nhi muốn , vậy cho ta giải độc trận tron hồn phách ."

      "Cái gì?"

      Linh Cưu ngẩn ra, gương mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc,

      " được!"

      Vừa mới mới xảy ra chuyện Tống Thu Hiên, lúc này lại xúc động hồn phách nội độc trận của , nhất định đánh rắn động cỏ, đem lại tai họa thể lường được.

      Tống Tuyết Y thấp giọng :

      "Cưu nhi mạo hiểm là vì ta."

      Đây phải câu hỏi, Linh Cưu nghĩ phủ nhận cũng được, rối rắm :

      "Cũng phải hoàn toàn vì huynh, ta cùng rất hiếu kỳ , muốn vài bảo bối gì đó..."

      "Phì."

      Tống Tuyết Y cười thành tiếng.

      “Bình thường muội chuyện nhanh nhảu lưu loát, sao lúc này lại ngốc vậy?”

      "Huynh mới ngốc!"

      Linh Cưu mặt ngoài tức giận, tâm tình lại bởi vì tiếng cười của mà trầm tĩnh lại. Sau đó khuôn mặt tức giận nhanh chóng giả trang đáng thuần khiết lấy long Tống Tuyết Y.

      "Tống Tiểu Bạch, huynh yên tâm, ta nhất định có việc gì. Nếu huynh muốn giải độc trận, chờ ta tìm được bảo bối dễ làm phép liền giải cho huynh được ?"

      Tống Tuyết Y chuyện.

      Linh Cưu lại cứng rắn , hai tay chống nạnh, vẻ mặt nghiêm khắc với :

      "Dù sao tại thể giải được, Tống Tiểu Bạch huynh vẫn còn !"

      " Người bệnh có quyền quyết định bản thân có uống thuốc hay ."

      Tống Tuyết Y .

      Linh Cưu lập tức :

      "Thân là đại phu, cũng có quyền quyết định có đưa thuốc cho bệnh nhân hay !"

      Hai người đối mặt, sắc mặt Tống Tuyết Y nhu hòa, Linh Cưu thìbướng bỉnh.

      Cuối cùng, vẫn là Linh Cưu chịu nổi ánh mắt của , quay đầu nhìn chỗ khác. Nhưng mà có đôi tay lại kéo đầu nàng lại, để nàng nhìn vào đôi mắt kia:

      "Cưu nhi, nhân nhượng thể giải quyết vấn đề, ta chưa bao giờ là kẻ yếu phải nhờ người khác bảo vệ."

      luôn luôn thanh dật an hòa, nhưng cũng phải kẻ yếu, cho dù thường xuyên mỉm cười, cũng làm cho người ta có cảm giác yếu ớt, hơn nữa khi đứng ra, dùng giọng lanh lảnh bình thản chuyện, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy cỗ khí thế thể phản bác.

      Loại khí thế này, theo thời gian ngày càng tăng lên.

      Tống Tuyết Y, chưa bao giờ là đóa hoa trong nhà ấm, mà giống như con rồng mình trong tuyết, cho dù chủ động xuất nhưng khi tuyết tan khí chất cùng tao nhã của vẫn ra trước mắt mọi người. Còn nếu chủ động xuất nhất định khiến kinh thiên động địa.

      "Nếu phải bị động phòng ngự ta thà rằng chủ động tiến lên nghênh địch.”

      Chính lúc này, giọng điệu Tống Tuyết Y tuy nhàng, nhất là khi chuyện với nàng, còn có phần dịu dàng đau lòng, nhưng ngôn ngữ của vẫn làm cho người thể phản bác, khỏi khiến cho người khác cảm thấy lời như thúc đẩy mọi người làm theo.

      Linh Cưu rối rắm nhăn mày, lẳng lặng nhìn thiếu niên.

      có ngạo khí, nhưng ra mặt ngoài, lại trời sinh còn có loại lạnh nhạt tự cao tự đại.

      Tống Tuyết Y thêm gì nữa, an tĩnh chờ đáp án của bé con.

      Thái độ của khiến Linh Cưu cảm thấy, chẳng sợ nàng tiếp tục cự tuyệt, vẫn hề trách cứ hay tức giận với nàng.

      Nhưng mà...

      " tại được, chờ ta trở lại."

      Linh Cưu lui từng bước, nhắm mắt lại mở mắt, bình tĩnh nhìn Tống Tuyết Y,

      "Chờ ta trở lại, bất kể ta có tìm được thứ mình muốn hay , ta đều giúp huynh phá giải!"

      "Được."

      Tống Tuyết Y mỉm cười.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :