1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 66: Chính là muốn bắt nạt ngươi.

      Editor: Lưu Nguyệt
      (Nguyệt học tiếng trung Dịch thuật thấy hướng dẫn nên dịch cho thuần Việt, hạn chế sử dụng tù Hán Việt. Lúc trước Nguyệt lại cho rằng vì là truyện cổ đại nên để nhiều từ Hán Việt chút cho có màu sắc cổ đại, hơn nữa những từ Hán Việt đó lại khá gần gũi, dễ hiểu. Nhưng ngẫm lại Nguyệt cũng phải rèn luyện qua quá trình đọc truyện siêu dài mới đọc hiểu trôi chảy như vậy. Nếu có bạn đọc nào thấy dịch như vậy ổn, hay có nhiều chỗ khó hiểu, hãy góp ý với Nguyệt nhé. Nguyệt cố gắng dịch cho thuần Việt hơn. Tiêu đề chương này là ví dụ nè, vốn địch để là “Khi dễ” nhưng cuối cùng lại để là “Bắt nạt”, mọi người thấy sao?)

      "Cốc Lan?"

      Người chuyện là người nhiều tuổi nhất trong nhóm, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt và khí chất cũng vậy. nhìn kỹ Tôn Cốc Lan, sau đó trào phúng :

      “Đây chính là lựa chọn của ngươi? trấn chút tiếng tăm, chi của Tống qua, quả phụ mới mất chồng?”

      " được vô lễ với phu nhân.”

      Mặc kệ đối phương là ai, Tố La đều cho phép người khác vũ nhục Tôn Cốc Lan.

      "Tố La, câm miệng."

      Tôn Cốc Lan bình tĩnh lên trước vài bước, chắn trước mặt Tố La, với nam tử trung niên đó:

      “ Đây là lựa chọn của ta, ta chưa từng thấy hối hận. Tôn Vĩnh Huy, ta hề thẹn với Tôn Gia càng làm mất mặt mũi Tôn gia.”

      Thiếu nữ phía sau Tôn Vĩnh Huy chút kiêng nể đánh giá Tôn Cốc Lan, cười :

      "Nàng chính là Tôn Cốc Lan? Người từng danh chấn thời, danh tiếng lan xa sao? Cũng là thiên chi kiêu nữ năm đời hiếm có của Tôn gia, cũng phản đồ của Tôn gia?”

      "Lộ nhi!"

      Tôn Vĩnh Huy kêu, làm cho nàng biết điều chút.

      Có điều Tôn Vũ Lộ giống như nghe thấy, cười tủm tỉm :

      nay nữ tử xuất sắc nhất của Tôn gia phải ngươi mà là ta. Từ nay về sau, nhắc đến nữ nhân Tôn gia, người đầu tiên họ nghĩ đến là ta. Ta che lấp toàn bộ ánh sáng của ngươi, sỉ nhục ngươi đem đếm cho Tôn gia cũng đòi lại đến.”

      Tôn Cốc Lan ,thu lại tất cả cảm xúc, sắc mặt hay ánh mắt đều có chút biến hóa, nhìn nàng lạnh nhạt :

      “ Ta chưa từng mang đến sỉ nhục cho Tôn gia.”

      "Hóa ra ngươi là kẻ dám làm dám nhận, ngươi căn bản xứng so sánh với ta.”

      Tôn vũ Lộ có chút tôn trọng trưởng bối nào. Ở trong mắt nàng, Tôn Cốc Lan phải người của Tôn gia, nàng khoogn cần tôn kính nàng ta.

      Nàng căm hận các trưởng bối hay lấy mình so sánh với Tôn Cốc Lan, nay tận mắt thấy nàng, oán phụ khuê phòng có chút nội lực, càng đừng là linh lực lấy gì so sánh với nàng đây? Dựa vào cái gì mà trưởng bối luôn nàng bằng nàng ta, nàng ta ở tuổi nàng xuất sắc như thế nào?

      Ánh mắt Tôn Vũ Lộ nhìn Tôn Cốc Lan càng ngày càng tốt.

      Đối với ánh mắtkhiêu khích bài xích của nàng, Tôn Cốc Lan hề xúc động, ngẩng đầu với Tôn Vĩnh Huy:

      "Như nếu chê, trong thời gian ở Ngự Hải trấn, các ngươi có thể ở tại Tôn gia."

      "Tôn gia?" Tôn Vĩnh Huy kinh ngạc.

      "Ừ."
      Tôn Cốc Lan muốn giải thích gì thêm.

      Phát Tôn Cốc Lan thèm nhìn mình, Tươi cười của Tôn Vũ Lộ cứng ngắc:

      "Chúng ta để ý!"

      "Lộ nhi, thể hồ nháo."

      Tôn Vĩnh Huy quát.

      Sắc mặt Tôn Vũ Lộ biến đổi, kiêu ngạo quay mặt đứng vào trong nhóm người, thình thoảng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Tôn Cốc Lan.

      Phủ đệ Tống gia rất lớn, cũng có rất nhiều viện. Người ở lại nhiều nên luôn có vài viện để trống, lần nây đám người Tống Đạo Trăn cùng Tần Si ở lại cũng xảy ra chuyện thiếu chỗ ở.

      Đám người Tần Si ở lại Trường Ninh viện, Tống Đạo Trăn chủ động mở miệng muốn ở An Di Viện gần Trường Ninh viện nhất.

      Như vậy vô cùng hợp ý Tống Tuyết Y, vốn thèm quan tâm đám người mời mà đến này.

      Có điều, muốn quan tâm có nghĩa là người khác chủ động đến trêu chọc .

      "Đây là thứ ăn ngon ngươi sao”

      Tần Si áo đỏ, dung mạo tuyệt diễm dùng bàn tay trắng nõn chỉ bàn trà bãnh tinh xảo trước mặt, ánh mắt đầy ghét bỏ hỏi.

      Linh Cưu ngồi ở trong lòng Tống Tuyết Y, ăn miếng bánh ngọt, tạm thời có trả lời.

      Tống Đạo Trăn đến cùng với Tần Si cười :

      “Huyết Oa Oa, nơi này cũng phải là Tần gia ngươi, cái trấn xa xôi có cái gì ngon chứ?”

      Ánh mắt Tần Si nhìn thẳng người Linh Cưu.

      Ánh mắt của nàng quá mức mãnh liệt, tiếng động cho người khác rằng trong mắt nàng Lih Cưu chính là món ngon tuyệt hảo.

      "Tiểu Linh Cưu, ngươi để Huyết Oa Oa cắn ngụm ?"

      Tần Si lần nữa tỏ ra để ý Linh Cưu như vậy khiến Tống Đạo Trăn sinh ra tò mò. Ở trong mắt , có thể giải thích nghi hoặc trong lòng , đừng là Linh Cưu cho Tần Si cắn miếng, cho dù bị Tần Si cắn chết cũng chẳng là gì, dù sao chỉ là đứa của tiểu trấn mà thôi.

      Tuy rằng lời Tống Đạo Trăn nghe qua giống như đề nghị nhưng vẻ mặt cùng ánh mắt ràng là mệnh lệnh.

      Linh Cưu lặng yên đè lại tay Tống Tuyết Y trấn an đừng vội tức giận, nuốt xuống bánh ngọt, lên tiếng:

      “Vì sao ta phải nghe lời ngươi?”

      "Ách."

      Đối mặt với câu hỏi của đứa , Tóng dạo Trăn nhất thời biết trả lời ra sao.

      Đứa ràng hiểu xem sắc mặt người khác, lại thể trách đứa có ánh mắt nhìn!!!

      "Tống Tuyết Y."

      Tống Đạo Trăn trả lời câu hỏi của Linh Cưu , đem đề tài chuyển đến người Tống Tuyết Y:

      “Ta cho ngươi năm ngày, hãy chuẩn bị tốt những gì ghi trong đó.”

      Vừa vừa quăng cuộn giấy xuống trước mặt Tống Tuyết Y.

      Lúc này khẩu khí mệnh lệnh quá ràng.

      "Oa nhi, ngươi giúp ta khi dễ , ta liền cho ngươi ăn ngon, thế nào?"

      Linh Cưu vẻ mặt thiên chân vô tà. Dám ra lệnh Tống Tiểu Bạch?

      "Ta gọi là Tần Si."

      Tần Si thanh lạnh lùng :

      "Nhẫn nại của ta có giới hạn."

      "Ta luôn lời giữ lời.” _ Linh Cưu nghiêm trang.

      "Được"

      Tần Si đáp ứng đáp ứng, sau đó vung lên roi da, chút khách khí đánh về phía Tống Đạo Trăn.
      "Này này, các ngươi làm cái gì vậy? Tiểu Linh Cưu, ta khi dễ ngươi, ngươi..."

      Tống Đạo Trăn kinh hãi chống lại công kích của Tần Si, trong lòng vừa sợ vừa giận.

      Linh Cưu nghiêng đầu :

      "Nhưng là ta nhìn thấy ngươi muốn bắt nạt ngươi nha,”

      Lý do đúng lý hợp tình nha!

      Tống Đạo Trăn dù kinh sợ đều phải cảm thấy bất đắc dĩ.

      tại chỉ có ý nghĩ_ Con nít rất đáng ghét!

      "Tiểu Si tuyệt quá, Tiểu Si cố lên!"

      Linh Cưu ngây thơ đáng vỗ tay cổ vũ.

      Khóe miệng Tần Si nhúc nhích, vừa đán nhau vừa quay đầu nhìn Linh Cưu, ánh mắt nguy hểm lạnh băng giống như rắn độc lại có chút mị khó diễn tả:

      “Đừng gọi ta là Tiểu Si."

      Tức giận toàn bộ phát tiết người Tống Đạo Trawb, roi da càng thêm sắc bén, sát khí mười phần.

      "Tần Si! Ngươi tới ? ! Đừng tưởng rằng ngươi là nữ tử, ta lặp lặp lại nhiều lần nhường ngươi!"

      Tống Đạo Trăn bị roi cắt qua mặt, nổi giận quát.

      Sắc mặt Tần Si chút biến hóa, trong ánh mắt đầy trào phúng :

      “Ta cần ngươi nhường sao?

      Nếu ngay từ đầu hai người đánh nhau coi như tỷ thí, tại có thể cát bay đá chạy, sát ý mười phần .

      "Vậy gọi là Tiểu Si Si? Si nhi?"

      Linh Cưu giống như hoàn toàn nhìn ra tình huống trước mắt, còn trêu trọc thần kinh Tần Si.

      Tần Si nhíu mày, vai trái bị Tống Đạo Trăn đánh trúng. Nàng lui về phía sau từng bước, lại liếc mắt nhìn Linh Cưu cái, nhìn vào đôi mắt trong suốt long lanh của bé con, ánh mắt khỏi lên rối rắm buồn bực. Đột nhiên thu hồi tầm mắt nhìn Tống Đạo Trăn trước mặt:

      “Ta vốn định vào bí cảnh với giết ngươi, giờ ta thay đổi chủ ý.”

      Tống Đạo Trăn biến sắc, hừ cười:

      "Tần Si, ngươi cần rất tự đại!"

      Hai người lại lần nữa đánh cùng chỗ.
      Phương LăngChris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 67: Tâm phiền ý loạn
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      Lúc người của Phi Kinh châu Tần gia và người của Tố Tuyết thành Tống gia tới, chỉ thấy Tần Si cùng Tống Đạo Trăn vết thương khắp mình, khí thế hung ác. Ngược lại cách đó xa, Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu vẫn bình thản dùng xong bữa trưa, Linh Cưu bị Tống Tuyết Y dùng khăn trắng lau khóe miệng, tình cảnh đối lập này vô cùng quỷ dị.

      Phanh!

      Tống Đạo Trăn bị roi Tần Si đánh trúng ngực, đập vào tảng đá làm xuất vết lõm.

      Người của Tố Tuyết thành Tống gia vội vàng chạy lại nâng Tống Đạo Trăn dậy, đút đan dược chữa thương cho , vây lại bảo vệ bên trong.

      Người của Phi Kinh châu Tần gia cũng quay xung quanh nơi Tần Si dứng. Trận đánh nhau này dừng ở đây.

      "Huyết Oa Oa Tần Si!"

      Vẻ mặt Tống Đạo Trăn phẫn nộ nén giận nhìn Tần Si gầm .

      "Sớm muộn gì ta cũng làm ngươi thần phục dưới thân của ta!"

      Sát ý trong mắt Tần Si chợt lóe, ánh mắt nhìn Tống Đạo Trăn giống như là nhìn người chết .

      "Đạo Trăn!"

      Trong đám người của Tố Tuyết thành Tống gia có vị trưởng bối, sắc mặt hơi trầm xuống quát khẽ.

      Tống Đạo Trăn hừ lạnh tiếng, gì nữa.

      Lúc này Tần Si tới chỗ Linh Cưu.

      "Thiếu chủ..."

      Người của Phi Kinh châu Tần gia lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Sao thiếu chủ lại đối xử đặc biệt với con nhóc ở trấn như vậy?

      đợi Tần Si mở miệng chuyện, Linh Cưu hành động trước bước, nhảy xuống từ đùi Tống Tuyết Y, chạy chậm đến gần nàng.

      "Ngươi chảy máu rồi, đau ?"
      N
      ói xong, rút khăn tay trắng ra lau vết thương tay nàng.

      "..."

      Vốn định chất vấn , trả thù chuyện lúc nãy, Tần Si liền sửng sốt. Ngây người nhìn đôi mắt đen thuần túy, ràng là màu đen nhưng so với ánh sáng còn sáng ngời hơn, khiến cho nàng có loại cảm giác trong sáng mà kinh diễm. Nhất là lúc này, cảm xúc lo lắng trong ánh mắt chớp động, càng làm cho Tần Si cảm thấy xinh đẹp.

      Ba!

      Linh Cưu đúng lúc chụp vào tay Tần Si định sờ vào mắt mình.

      Cảm giác đau đớn rất bàn tay khiến Tần Si hoàn hồn, nàng bĩu môi, bất giác phản ứng ra chính mình định sờ vào ánh mắt của bé con. Đáng tiếc, thành công.

      kiều diễm tinh xảo, cúi đầu ảm đạm làm người ta thấy đau lòng thôi nhưng Linh Cưu nửa điểm đồng tình cũng có, mặt nghiêm túc :

      " cho phép có ý đồ với mắt ta!"

      Tần Si nhàng chớp mắt:

      "Nga."

      Đừng cho là ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì! Trong lòng Linh Cưu hừ hừ, muốn mắt của ta, nên chuẩn bị tốt lý bị ta cho vào tròng .

      "À, thuốc này cho ngươi, về nhà dưỡng thương cho tốt ."

      Đưa cho Tần Si lọ thuốc tùy thân, tặng kèm cái tươi cười xứng chức thần côn.

      Tần Si nhìn bình thuốc trong tay, lại nhìn bé con tươi cười ngọt ngào, yên lặng gật đầu xoay người .

      Lúc Linh Cưu nghĩ mình lừa đảo thành công, Tần Si bước bỗng nhiên dừng lại, chốc lát xoay người lại, chăm chú nhìn chằm chằm Linh Cưu.

      "Ngươi lại gạt ta!"

      "Hả?"

      Vẻ mặt nghi hoặc.

      Ánh mắt thâm độc của Tần Si nhìn chằm chằm nàng.

      "Được rồi."

      Muốn được thứ gì đó phải trả giá, Linh Cưu ra sớm chuẩn bị sẵn sàng .

      Tần Si từng bước về phía trước, xoay người nhìn chằm chằm toàn thân nàng, dường như tìm chỗ để cắn. Linh Cưu vươn ngón tay trắng noãn mập mạp, vẻ mặt đau lòng :

      " cái thôi, dám cắn nhiều, cẩn thận ta nguyền rủa ngươi!"

      Tần Si lại ngẩn ra, nhìn chằm chằm mặt Linh Cưu, giống như nghiên cứu vật thể đặc biệt. giây sau, nàng bỗng nhiên "phì" tiếng, nở nụ cười.

      Dung nhan quanh năm lạnh như băng bỗng chốc cười rộ lên giống như gốc sen nở rộ, huy hoàng sáng lạn đến chói mắt.

      Bất kể là người của Tần gia hay là đám người Tống Đạo Trăn, khi nhìn thấy nụ cười này đều ngây ngẩn cả người.

      "Ngươi tốt."

      Tần Si tươi cười đến giây, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, có điều ánh mắt nhìn chằm chằm Linh Cưu lúc sáng lúc tối.

      Linh Cưu vừa chuẩn bị , ngươi vui vẻ như vậy, bằng đừng cắn nữa. Ngay sau đó, đầu ngón út của nàng bị cắn.

      hề giống Tống Tuyết Y dùng miệng liếm láp, mà là cắn , răng nanh cắn nát làn da, chảy ra từng giọt máu.

      Cái cổ trắng nõn duyên dáng của Tần Si có chút động, đó là động tác nuốt. Hai mắt nàng nheo lại, biểu tình hưởng thụ thể che dấu.

      Linh Cưu cẩn thận nhìn chằm chằm vẻ mặt Tần Si biến hóa, quá hai giây đột nhiên rút về ngón tay của mình.

      Đôi mắt Tần Si mở to, bộ dáng dục cầu bất mãn. Sau đó trong tầm mắt nàng bỗng xuất người khác, đó là thiếu niên luôn bị nàng xem .

      Tống Tuyết Y cầm khăn lau ngón tay bị cắn chảy máu của Linh Cưu, sau đó ôm lấy nàng, lời rời .

      "Ngươi..."

      Tần Si nhíu lông mày nhìn bóng dáng Tống Tuyết Y.

      ...

      Từ sân đến sương phòng, cửa phòng đóng lại, ánh sáng bên trong hơi mờ mịt.

      đường trầm mặc, cho dù Linh Cưu thẫn thờ cũng có thể nhận ra được tâm tình Tống Tuyết Y ổn.

      "Tống Tiểu Bạch, huynh làm sao vậy?"

      Hai tay Linh Cưu ôm cổ thiếu niên, ngẩng đầu chăm chú nhìn đôi mắt sau tấm mặt nạ.

      Giống như hồ nước tĩnh lặng, trong suốt, lại sâu thấy đáy. Sâu trong đôi mắt chút gì đó, làm cho Linh Cưu lo lắng, có loại dự cảm nguy hiểm khó hiểu.

      Linh Cưu chớp chớp mắt, cảm thấy nhất định mình nhìn lầm rồi, Tống Tiểu Bạch làm sao có thể gây nguy hiểm cho nàng. Chính vì suy nghĩ như vậy, đồng thời nàng cũng chưa bao giờ suy nghĩ tới phương diện đó, cho nên nhiều lần bỏ lỡ cơ hội biết được chân tướng.

      "Cưu nhi muốn có bằng hữu sao?"

      Tống Tuyết Y hỏi.

      "À, huynh tới Tần Si sao?"

      Nghĩ đến Tống Tuyết Y sau khi Tần Si cùng Tống Đạo Trăn xuất liền trầm mặc , Linh Cưu cong mắt cười.

      " phải huynh ngại bọn họ phiền sao, nếu , ta cũng khiến cho bọn họ đánh nhau."

      Tống Tuyết Y nhìn ngón tay của nàng,

      "Lại là vì ta."

      "Hả?"

      Giọng quá làm Linh Cưu nghe ràng, nháy mắt mấy cái với Tống Tuyết Y. hồi thấy Tống Tuyết Y gì, liền tự nhiên bỏ qua. Giống như tranh công lấy ra nhúm tóc trắng cùng khăn trắng dích máu.

      "Đây là thứ tốt, dùng giọt máu để đổi, là buôn bán có lời!"

      Khuôn mặt bé con tươi cười sáng lạn làm cho Tống Tuyết Y khỏi cười ra tiếng, nắm mũi của nàng.

      "Lại đùa giỡn tiểu thông mình.”

      Linh Cưu cau mũi thở, hừ tiếng, cũng lười so đo với . Cúi đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y cái, thấy hai mắt khôi phục thần thái như cũ, thầm thở dài nhõm.

      Mặt dày ra sức bán manh (đáng , moe,…) , nếu vẫn làm mỹ nhân cười quá thất bại!

      Nàng lại biết động tác của nàng sớm bị Tống Tuyết Y nhìn thấy nhưng có vạch trần, lòng tràn đầy ấm áp.

      Xác định tâm tình Tống Tuyết Y rất tốt, Linh Cưu lại muốn làm chính , từ trong lòng Tống Tuyết Y nhộn nhạo muốn xuống dưới.

      "Ta muốn xem mật thất."

      Mỗi lần Linh Cưu muốn mật thất đều là vì việc tu luyện thần bí, nơi này cũng là nơi Tống Tuyết Y thể tới.

      Đáy lòng Tống Tuyết Y dâng lên cỗ cam lòng, nhưng lên mặt ngoài, thả Linh Cưu xuống sau đó lôi kéo tay nàng,

      "Đợi chút."

      "Hả?"

      Linh Cưu nghi hoặc nhìn.

      Tay trắng nõn như ngọc cầm ngón tay nàng, gỡ khăn lụa quấn quanh ngón tay của nàng.

      Sau đó Tống Tuyết Y lặp lại động tác giống Tần Si , đưa ngón tay trắng nõn vào miệng, nhưng có cắn lại dùng đầu lưỡi mềm liếm.

      Ước chừng ba giây sau, Linh Cưu mới bừng tỉnh, đột nhiên rút ngón tay về.

      "Đau đau hết ."

      Tống Tuyết Y nghiêng đầu, hai mắt cong thành vầng trăng, nhàng cười dỗ Linh Cưu.

      Linh Cưu lại sửng sốt, biểu tình có chút kỳ quái, 囧 lộ ra vẻ mặt đỏ bừng, trừng mắt há mồm nhìn Tống Tuyết Y, nhưng ra được câu nào, cuối cùng ánh mắt u oán, giống như tiểu lão đầu bảy tám chục tuổi thở dài hơi, lắc đầu.

      "Thói đời ngày nay a... à ! Lòng người già a... ! Tiểu hài tử thiếu giáo dục! Cái này có thể !"

      "Phì."

      Tống Tuyết Y bật cười, dù là có mặt nạ che , nhưng lại làm cho người ta liếc mắt cái liền nhìn ra vui vẻ.

      Linh Cưu quay lưng về phía đến mật thất, vừa vừa lắc đầu, khóe miệng lại nhịn được nhếch lên, nghĩ rằng bản thân có xu hướng trở thành đệ khống rồi, có thể làm cho cao hứng, mình cũng cao hứng theo. (Nguyệt: “đệ khống” ý chỉ bị đệ đệ chi phối, luôn muốn chiều chuộng em trai hoăc mong muốn em trai để ý đến mình, tóm lại bị em trai ảnh hưởng vô cùng lớn, Tiểu Cưu luôn nghĩ Tuyết Y là em trai do nàng nuôi lớn ạ >,<)

      Tống Tuyết Y nhìn bóng dáng nho của bé con biến mất sau cánh cửa mật thất, ý cười trong mắt dần dần biến mất.

      Cưu nhi của , chỉ chú ý nhất mình .

      rốt cuộc còn khát vọng điều gì?

      Tống Tuyết Y nhíu mày, cúi đầu trầm tư.

      ra nghĩ khiến cho Cưu nhi ngày nào cũng vô tư vô lo, cho nàng những thứ nàng muốn, bất kể là tài phú, địa vị, hay là chi phí ăn mặc... Cùng với bạn bè!

      Nhưng mà, khi nhìn Cưu nhi cười với người khác, cử chỉ thân mật, tại sao lại cảm thấy chói mắt, tâm phiền ý loạn!
      Phương LăngChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 68: Dựa vào cái gì phải theo ngươi
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      Quá trưa, mặt trời khuất dần sau núi.

      Tống Tuyết Y buông sổ sách trong tay xuống, xua tay để Hà Nghiên rời , sau đó tự mình vào mật thất.

      Bước của rất nhàng, chẳng mất bao lâu tới mật thất, thấy giữa trung nổi lơ lửng lá bùa màu trắng ngọc, ký hiệu bằng máu ở chính giữa lóe lên.

      Chính giữa lá bùa chính là chiếc khăn dính vết máu.

      Bảy lá bùa cùng phát sáng khiến Tống Tuyết Y hơi nheo mắt. Ki tầm mắt khôi phục bình thường chỉ còn thấy hai giọt máu lơ lửng giữa trung.

      " là huyết mạch quái!"

      Linh Cưu kinh ngạc vui suống kêu lên, con ngươi vừa chuyển thấy được Tống Tuyết Y.

      Trong mật thất có dạ minh châu chiếu sáng cũng chói mắt.

      Ở trong tầm mắt Tống Tuyết Y, khuôn mặt của bé con mặc xiêm y màu xanh nhạt tươi cười
      sáng lạn với mình, ánh sáng ấm áp chiếu sáng da thịt như ngọc của nàng, mặt mày thanh tú đáng .. Ở trong mắt , nàng so với Tần Si kia vừa đẹp vừa hấp dẫn hơn nhiều.

      Sau đó, thấy bé con nghiêng đầu, trong đáy mắt có ánh sáng lóe lên, giảo hoạt đáng .

      Lại nghe nàng vui mừng cười :

      "Xem ra vị bằng hữu Tần Si này, ta nhất định kết giao rồi~”

      Bộ dáng tính kế giảo hoạt chút che giấu này trong mắt đáng gì sánh bằng.

      Nhưng ...Lời kia, lại khiến nhịp tim Tống Tuyết Y dừng lại chút, bất an phập phồng.

      "Ừ."

      Mặt ngoài dung túng cười khẽ, thuận theo lời của nàng.


      Hôm sau.

      bóng dáng màu đỏ đánh úp lại, cướp ly trà trước mặt Tống Tuyết Y.

      Dưỡng Linh thủy mà Linh Cưu thường xuyên chuẩn bị cho Tống Tuyết Y cứ như vậy rơi vào trong bụng Tần Si.
      Động tác đút cho Linh Cưu ăn của Tống Tuyết Y dừng chút, thản nhiên nhìn về phía Tần Si.

      "Tần thiếu chủ, đây là thứ Cưu nhi chuẩn bị cho ta."

      "Uống ngon."

      Tần Si để ý tới Tống Tuyết Y, đưa ly trà đến trước mặt Linh Cưu.

      "Cho chén nữa."

      Tròng mắt Linh Cưu chuyển động, cười :

      " Cái chén này Tống Tiểu Bạch uống qua, ngươi lại uống, cái này xem như gián tiếp..."

      Chưa xong, lúc này Tần Si quăng cái chén , vẻ mặt biểu tình càng thêm lạnh.

      Linh Cưu lặng yên liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y cái, cũng gì thêm, có điều biểu tình ràng lộ ra ý tứ: xem , như vậy có thể khuất phục được nàng .

      Tống Tuyết Y bật cười, xoa đầu nàng cái.

      "Ngươi thiên vị ."

      Tần Si ngồi xuống đối diện với hai người, ánh mắt tốt nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, với Linh Cưu:

      "Ngươi chúng ta là bằng hữu, ngươi lại thiên vị ."

      "Bằng hữu đều là dùng để hố , Tống Tiểu Bạch là dùng để thương." (Nguyệt: “Hố” là lừa ạ, Nguyệt hay dùng từ đưa vào tròng để tránh, nhưng chỗ này nếu ghi như vậy quá trực tiếp rồi nên đành để nguyên vậy.)

      Linh Cưu buông tay.

      "Hố?" Tần Si nghi hoặc.

      Linh Cưu cười, giải thích: dù sao ta lời , nghe hiểu là vấn đề của ngươi.

      "Hà Nghiên, đưa hai cái chén tới đây."

      Quay đầu phân phó với Hà Nghiên.

      Chỉ trong chốc lát, Hà Nghiên liền mang chén tới , đạt trước mặt Tống Tuyết Y cùng Tần Si, sau đó đứng lại vị trí của mình.

      Hai mảnh bùa Dưỡng Linh kẹp ở đầu ngón tay Linh Cưu, lấy tốc độ mắt thường thể nhận ra đốt thành phấn rơi vào trong ly trà.

      Ở trong mắt Tần Si, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng nhạt đầu ngón tay Linh Cưu chợt lóe, bột phấn rơi vào trong chén.

      Nước nóng vừa đổ vào, Tần Si chờ nước nguội , nâng ly trà lên muốn uống. bàn tay bé trắng noãn đặt ly trà, Linh Cưu :

      "Ngươi còn chưa ăn điểm tâm ? Nếu đến đây hãy cùng nhau ăn, ăn xong lại uống trà."

      "Hả?"

      Lúc Tần Si ngây người, đồng tử vốn hẹp hơn ngươi thường càng trở nên bén nhọn, cùng với lông mi tuyết trắngcùng con ngươi đỏ sậm khiến đôi mắt có vẻ lãnh lại dị hoa lệ.

      " là xinh đẹp nha."

      Linh Cưu than .

      Kiếp trước nàng xem qua rất nhiều sách cổ, công pháp truyền thừa cũng cho nàng biết được rất nhiều tư liệu về tập tính từ xưa của linh.

      Cửu tiêu đại lục tồn tại trong lịch sử kiếp trước, lại phát ít truyền thuyết của nơi này nhắc tới linh đều cho nàng cảm giác quen thuộc hoặc nhiều hoặc ít, Tần Si xuất càng khiến nàng xác định , nơi này tồn tại tinh, giống như nàng từng đọc trong thiên sách vậy.

      quái thường là dã thú ngưng tụ tinh hoa núi sông cùng sát khí mà thành khí, từ dã động lòng người, lại hung ác lạnh lùng.

      Linh Cưu có thể xác định Tần Si cũng phải loại quái như vậy, mà có huyết mạch quái từ trước, thuộc loại tổ tiên có người cùng quái kết hợp mà sinh ra hậu duệ bán . huyết mạch lưu truyền tới nay. Theo tướng mạo cùng đặc thù của nàng có thể thấy được, huyết mạch của nàng còn thuần chủng.

      Tần Si nghe được giọng trong trẻo mềm mại khen ngợi mình, mắt lạnh ngẩng đầu nhìn Linh Cưu.

      Phát ánh mắt của trước mắt cùng ánh mắt ngày thường nàng nhìn thấy giống, trong lòng thích thưởng thức, có tham lam cũng có ghen tị, cũng có biểu như nhìn sinh vật quái dị hoài nghi tò mò, chính là thuần thuần túy túy, sáng ngời lấp lánh, khiến người ta cảm thấy hết thảy dơ bẩn đều bị ánh mắt này tinh lọc.

      Bốp!

      Linh Cưu lại lần nữa chặn được tay của Tần Si.

      "Ta chỉ là muốn sờ, muốn lấy."

      Tần Si giải thích.

      " Có quỷ mới tin ngươi."

      Linh Cưu bĩu môi.

      Đúng lúc này, Tống Tuyết Y tri kỷ đút thức ăn đến môi nàng, hấp dẫn lực chú ý của nàng.

      "Cưu nhi, ăn cơm cần tập trung."

      "Nga."

      Linh Cưu tỉnh ngộ, muốn ở trước mặt Tống Tiểu Bạch làm tấm gương tốt.

      Nếu Hà Nghiên biết suy nghĩ của nàng lúc này, nhất định chút do dự cho nàng câu: Cưu chủ nhân, ngài căn bản là có tư cách làm tấm gương, nhưng nếu là tấm gương ăn ngon nhàn hạ, ngài làm tốt hơn nhiều.

      Ánh mắt Tần Si chợt lóe, nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y cùng Linh Cưu hồi lâu, bỗng nhiên :

      "Theo ta ."

      Hai người đều có phản ứng.

      Lần đầu tiên bị người xem như vậy, Tần Si cảm thấy rất mới mẻ, thế nhưng có tức giận, lặp lại lần nữa.

      "Theo ta , làm người của ta."

      Tuy rằng ràng lời này của Tần Si hẳn là có có ý tứ gì khác, Linh Cưu vẫn 囧 chút. Đây là bôi xấu thanh danh của tỷ, làm sai lệch tam quan của Tống Tiểu Bạch đó! (Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan_tức là cách nhìn nhận về thế giới, con người, giá trị)

      Tống Tuyết Y đặt thìa xuống, trong mắt có chút ảm đạm.

      Linh Cưu cảm nhận được cảm xúc của , tay vỗ vỗ lưng , ý bảo an tâm chớ loạn, lười biếng đưa mắt nhìn Tần Si :

      "Ngươi có thể cho ta cái gì?"

      "... Ngươi muốn cái gì?"

      Tần Si có chút chần chờ, dựa theo tình hình chung nếu nàng chủ động mở miệng thu người, người nào cũng cao hứng phấn chấn, hỏi nàng mấy vấn đề này.

      "Đổi cách ."

      Linh Cưu bình tĩnh dựng thẳng lên ngón tay,

      "Ngươi có thể cho ta địa vị như ngươi ở Tần gia sao?"

      Tần Si ngẩn ra.

      Linh Cưu lại dựng thẳng lên ngón tay,

      "Ngươi có thể ngoan ngoãn phục tùng ta, tiền tài đưa ta tiêu, tài nguyên đưa ta dùng, tắm rửa chải đầu, mặc quần áo, đút cơm, làm gối ôm cho ta sao?"

      Tần Si: "..." ⊙_⊙

      Linh Cưu lại dựng thẳng thêm ngón tay,

      "Ngươi có thể sống chết giúp ta chắn dao sao?"

      Tần Si: "... !" ⊙﹏⊙

      Linh Cưu lắc đầu, tay bé xua xua như muốn đuổi ruồi bọ,

      "Được rồi, quan trọng nhất là, toàn thân ngươi có chút khí chất dịu dàng tốt đẹp khiến người thương sao?"

      Tần Si: "... ! ?" (﹏)~

      " Ngại quá, ngươi thực phải khẩu vị của ta."

      Linh Cưu thành khẩn nhìn Tần Si,

      "Việc này ngươi cũng làm được, dựa vào cái gì muốn ta theo ngươi?"

      Lưu Nguyệt: Mọi người thấy thế nào, Tiểu Si lên sàn dù quá hoa lệ nhưng xuất của nàng tuyệt đối là khiến câu truyện trở nên đầy màu sắc, ít nhất cũng gia tăng tiểu thình thú giữa cặp 9_1 của chúng ta. ( 9_1 là cách gọi đồng của Cưu_Y ạ, để vậy cho dễ xương )
      Phương LăngChris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 69: Gặp lại Tống Tiểu Hoàng
      Editor: Miêu Tử
      Beta:Lưu Nguyệt
      Tần Si được lời đứng lên rời .

      được nửa đường lại quay lại, bước đến cạnh bàn bưng ly trà của nàng lên uống. Uống xong, dường như bình tĩnh ít, nhìn chằm chằm Linh Cưu trong chốc lát :

      " Đôi mắt này ở gương mặt ngươi mới là tốt nhất, cho nên ta lấy (chỗ này là đào, mà Miêu thấy ghê quá nên đổi lại). Về phần mấy điều ngươi , ta suy nghĩ."

      "Để lại tiền trà."

      Linh Cưu gọi giật lại người rời .

      Tần Si tiếng động dừng bước, đứng thẳng tại chỗ giây mới quay đầu lại, tiếng cùng ánh mắt giống như bỗng nhiên trở nên trầm.

      " đưa."

      " đưa thôi, đâu cần chạy nhanh vậy."

      Linh Cưu thu hồi tầm mắt, lấy tay chạm vào ly trà trước mặt Tống Tuyết Y, gật gật đầu.

      "Độ ấm vừa đủ, uống ."

      May mắn là Tần Si rồi, nếu khi nhìn thấy tình cảnh đối lập này, phỏng chừng lại trận thoải mái.

      "Ừ."

      Tống Tuyết Y yên lặng ghi nhớ lời của Linh Cưu.

      Khí chất dịu dàng tốt đẹp khiến người thương?

      Loại người Cưu nhi thích là như thế này sao.

      Mặt lạ hơi nâng lên, đúng là mỹ thiếu niên tao nhã, ngay cả cử chỉ uống trà cũng nhàng khoan khoái. Lại khí chất này của thiếu niên giống vị trích tiên nhiễm khói lửa nhân gian.

      Chuyện tranh thủ tình cảm lặng yên diễn ra mà chẳng ai nhận ra.

      Giữa trưa, tiếng rống giận tê tâm liệt phế vang khắp toàn bộ đại viện Tống gia, kinh động cả đám người Tống Đạo Trăn ở trong đại viện.

      "Đại thiếu gia, Cưu chủ nhân, là tiếng kêu của nhị thiếu gia."

      Sắc mặt Hà Nghiên tốt nhắc nhở.

      "Ừ."

      Tống Tuyết Y chút cũng loạn.

      " xem ." Linh Cưu .

      Lúc ba người tới Thu viện, gặp đám người Tống Đạo Trăn cũng vừa mới tới cửa.

      Tống Đạo Trăn thấy hai người Linh Cưu có biểu gì, thái độ cũng tính là ác liệt,

      "Ta nghe thanh có chút quen thuộc, là ai bị cấm túc trong này?"

      Tống Tuyết Y nhàn nhạt : "Tống Thu Hiên."

      " ngươi tốt bụng sai lầm."

      Tống Đạo Trăn sau khi nghe được đáp án, lắc đầu :

      "Chẳng bằng ngươi tâm ngoan thủ lạt ( độc ác; hiểm), nhưng ngươi còn giữ mạng Tống Thu Hiên. ngươi ác, ngươi lại đối xử với đệ đẹ ruột như vậy, nghe tiếng kêu của hẳn là rất thống khổ ."

      lấy thái độ người ngoài đến xem, quan hệ giữa và Tống Thu Hiên cũng được mặn mà gì cho lắm, lúc trước hẳn là Tống Thu Hiên đơn phương lấy lòng .

      "Vào xem."

      Trong đội ngũ Tống gia Tố Tuyết thành có người mở miệng .

      Tống Đạo Trăn đầu, mọi người cũng theo nhau vào trong Thu viện.

      Bố trí của Thu viện cũng tệ, sân đầy tuyết được dọn dẹp sạch , xung quanh cũng có tỳ nữ lại, chút cũng nhìn ra cảm giác bị giam giữ.

      Lúc này bóng đen nhanh chóng lao ra khỏi phòng, theo đó là trận tanh tưởi bốc lên.

      "Tống... Tống Đạo Trăn? Các ngươi đến giúp ta sao?"

      thanh khô khốc tràn ngập kích động, người mặc đồ đen vọt tới trước mặt Tống Đạo Trăn.

      Phanh!

      Tống Đạo Trăn cơ hồ chút do dự đá cước về phía người tới, sau đó vội vàng lui về phía sau vài bước, bịt mũi chán ghét :

      "Ai vậy?"

      cần những người khác trả lời, kẻ áo đen hô to:

      "Ta là Tống Thu Hiên ! Tống Thu Hiên đây! Trăn ca, ngươi nhất định phải giúp ta, giúp ta!"

      Khi chuyện, còn sợ người khác biết thân phận của , đột nhiên xốc miếng vải đen quấn đầu lên, lộ ra khuôn mặt khủng bố.

      gương mặt vàng như nến đầy những nốt đỏ tím, lông mi thưa thớt, hai mắt dầy đặc tơ máu lại đục ngầu, ánh mắt chớp động điên cuồng, môi khô nứt tím tái. đầu tóc rối bù chải lòa xòa rơi xuống, còn phong thái kiêu ngạo kiềm chế được như trước, giờ đây chỉ làm cho người ta cảm thấy lôi thôi chật vật.

      Tống Đạo Trăn lại liên tục lui lại mấy bước, ánh mắt nhìn Tống Thu Hiên lên vẻ khiếp sợ, chán ghét cũng càng thêm mãnh liệt.

      người Tống Thu Hiên rất thối , động tác khua tay chân cùng với xốc mũ lên của , sau đó mở miệng chuyện, đều bốc lên mùi tanh tưởi tràn ngập khí.

      Tống Tuyết Y sớm dùng tay áo che trước miệng mũi Linh Cưu.

      "Tống Tuyết Y, ta rút lại lời lúc trước, ngươi là thực ngoan (độc ác; thâm độc)."

      Tống Đạo Trăn sau khi phục hồi tinh thần lại nhìn Tống Tuyết Y, ánh mắt lộ ra vài phần thăm dò.

      Khí chất xuất chúng này, giống như thiếu niên bằng ngọc tỳ vết, thế nhưng lại có loại dụng tâm ác độc cùng thủ đoạn này ?

      Tống Tuyết Y cũng giải thích.

      Linh Cưu :

      "Là chính bản thấn khống chế được sắc tâm, cùng nữ tử mang bệnh giao hoan mới có thể biến thành như vậy."

      Thấy bọn Tống Đạo Trăn đều nhìn qua, lại tiếp:

      " Nhốt ở nhà là vì bảo hộ thanh danh Tống gia, Tuyết Y ca ca cũng có ngược đãi , ăn ngon mặc đẹp còn có người hầu hạ, cố tình lại ghi hận Tuyết Y ca ca, là rất xấu!"

      Bộ dáng đáng trừng mắt liếc nhìn Tống Thu Hiên cái.

      "Tất cả đều là các ngươi tính kế ! Trăn ca, ngươi phải tin tưởng ta! Ngươi nhất định phải giúp ta!"

      Tống Thu Hiên cố nén ngứa ngáy trong người, lại lần nhìn hướng bọn Tống Đạo Trăn.

      Tống Đạo Trăn làm sao có thể chịu được tới gần, liên tục lui về phía sau khiến ( Tống Đạo Trăn) mất kiên nhẫn, muốn giơ chân lên đá (Tống Thu Hiên) . Vừa giơ chân đá lại bị Tống Thu Hiên ôm lấy đùi,

      "Trăn ca, ngươi hẳn là đến giúp ta, nhất định là đến giúp ta ! Chỉ cần các ngươi cho ta dược, giúp ta chữa khỏi bệnh, tất cả Tống gia, hết thảy ta đều cho các ngươi!"

      Tống Thu Hiên nhận định bọn Tống Đạo Trăn là tới giúp , bởi vì trước đó, phái chim đem thư cầu cứu Tống gia. Nhưng mà lại biết, lúc đó chim đưa tin của bị mũi tên bắn rơi, biến thành mâm thịt nướng.

      "Tê."

      Tống Đạo Trăn bị ôm đùi hít ngụm khí lạnh, cả người run rẩy. Chỉ cần là nam nhân, đều chịu nổi loại bệnh này, biết tiếp xúc như vậy lây bệnh, cũng khiến người ta ghê tởm.

      "Cút sang bên."

      Lại cước đá bay Tống Thu Hiên.

      Lúc này Tống Đạo Trăn chỉ dùng vài phần khí lực, đá toàn lực của võ giả tầng bốn, ít nhất phải là võ giả tầng ba cao nhất mới có thể thừa nhận , nhưng lúc này Tống Thu Hiên lại là người bệnh yếu ớt, toàn thân đều có bao nhiêu khí lực.

      Kết quả chính là Tống Thu Hiên bị đá bay xa ước chừng ba thước( khoảng 3m), ngã xuống đất nhất thời đứng lên được, ói ra ngụm máu mặt đất.

      Bằng mắt thường Linh Cưu có thể thấy được cả người tràn ngập tử khí, đây là biểu của tính mạng thể kéo dài, nghiêng đầu thấp giọng với Tống Tuyết Y:

      " sắp chết."

      Tống Tuyết Y có chút vuốt cằm, có bao nhiêu phản ứng.

      "Tống Thu Hiên, mấy tháng gặp, ngươi vẫn chịu nổi giống lúc trước?"

      Tống Đạo Trăn chán ghét nhìn ống quần mình, nếu phải vì hình tượng tạm thời, muốn trực tiếp xé xuống miếng vải kia. Nghĩ đến từng bị thứ tanh tưởi chạm vào, cả người được tự nhiên, cổ tức giận này tự nhiên là phát tiết người Tống Thu Hiên.

      "Cái gì mà võ giả tầng ba chín tuổi thiên tài thần đồng, căn bản chính là phế vật vô tình ăn được thiên tài địa bảo, ở tổ gia gần năm năm cũng đột phá được tầng, sau đó bị phát có chút kỳ quái, liên lụy làm tứ trưởng lão mất mặt mũi."

      ra là thế!

      Bất kể là Linh Cưu hay tỳ nữ nô bộc ở đây khi nghe lời như thế, mới bừng tỉnh hiểu ra.

      Hóa ra phong quang của Tống Thu Hiên đều là giả , nhưng còn có thể kiêu ngạo tự đại như vậy, thể đóa hoa hiếm có.

      Bị người khác vạch trần cả người Tống Thu Hiên run lên, tiếng rống điên cuồng phát ra từ cổ họng.

      "Chậc."

      có hứng thú ngây ngốc ở đây, Tống Đạo Trăn xoay người :

      "Chúng ta thôi. Tống Tuyết Y, ngươi theo chúng ta, ta có việc thương lượng với ngươi."

      "A a a a a!"

      Bỗng nhiên, Tống Thu Hiên liên tiếp rống lên so với phía trước vì đưa tới Tống Đạo Trăn đám người còn tê tâm liệt phế hơn.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 70: Dùng lễ tiếp đãi
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      Đám người Tống Đạo Trăn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thu Hiên biến thành bóng đen, tốc độ cực nhanh làm cho người ta kinh ngạc, trong nháy mắt tới trước mặt Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y.

      rút dao găm, đâm thẳng tới yết hầu Tống Tuyết Y.

      Linh Cưu ra tay, bởi vì Tống Tuyết Y nhàng đè lại tay nàng.

      Động tác này khiến cho Linh Cưu tự nhiên buông lỏng phòng bị, bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm trước mắt—— ra , thể lực Linh Cưu cũng chẳng tốt hơn Tống Tuyết Y là bao. Nếu có đầy đủ linh lực cùng chuẩn bị, nàng có thể phát huy sức mạnh đáng sợ. Nhưng đột nhiên có kẻ đến gần tập kích ngay cả đứa bé bình thường cũng có thể tổn thương nàng.

      Bởi vậy nhờ tình huống này ta có thể thấy Linh Cưu bất giác tín nhiệm Tống Tuyết Y như thế nào

      Kết quả hề khiến Linh Cưu thất vọng, đúng lúc đó xuất bóng đen chặn lại kích liều mạng của Tống Thu Hiên.

      Người xuất lần này phải Liễu Tinh Hành, cũng phải Thiên Nhất (tên này lúc trước Miêu nhầm, k phải Vạn Nhất mà là Thiên Nhất, bạn nào k biết xem lại chương 56. Nguyệt: Ơ, vậy là Tỷ cũng ko để ý rồi, đúng là Thiên Nhất mà, sao ko có ấn tượng từng bị đổi tên thành Vạn Nhất nhỉ?), mà là nam tử áo đen đeo mặt nạ quỷ màu vàng.

      "Khụ khụ!"

      Lại lần nữa bị đá bay, Tống Thu Hiên sắp qua khỏi, khuôn mặt đầy máu tươi, giống như ác quỷ trừng mắt nhìn mọi người.

      "Vì! Sao! Khụ khụ... Ta cam lòng, cam lòng a a a!"

      "Vì sao ngươi có thể được tất cả mọi thứ, phế vật như ngươi, dựa vào cái gì có thể được tất cả!"

      Tống Thu Hiên oán hận nhìn chằm chằm Tống Tuyết Y, nghiến răng nghiến lợi gầm .

      "Ta phải phế vật."

      Tống Tuyết Y từ đầu đến cuối vẫn mở miệng chuyện thế nhưng đáp lại .

      Những lời này vừa như đáp lại Tống Thu Hiên, vừa khiến cho đám người Tống Đạo Trăn nghe ràng.

      "Ta xuất sắc hơn ngươi."

      Tống Tuyết Y giọng điệu bình tĩnh, lạnh nhạt bình thản tựa như chuyện bình thường,

      " Xuất sắc hơn tất cả các ngươi."
      (Nguyệt: Có thế chứ, Tiểu Bạch có tiến bộ rồi。)

      cúi đầu vỗ về tóc Linh Cưu, ánh mắt ràng đều dừng lại người Linh Cưu, lại làm cho Tống Đạo Trăn cảm thấy, trong lời của bao gồm Linh Cưu, ngược lại ngay cả chính mình cũng bị gom vào.

      Nhưng mà, thái độ của lạnh nhạt bình thản, nếu phải nghe từng từ , Tống Đạo Trăn hầu như thể tin tưởng cũng có lúc kiêu ngạo như vậy.

      Nhưng cho tới bây giờ cũng ai có thể kiêu ngạo lại khiêm tốn cùng đương nhiên như vậy.

      "Phụt."

      tiếng cười trẻ con đánh tan khí trầm tĩnh.

      "Ha ha ha ha."

      Linh Cưu cười đến hai vai đều run run .

      "Đúng vậy, đúng vậy, huynh xuất sắc nhất!"

      Linh Cưu vừa cười vừa , ánh mắt nhìn Tống Tuyết Y cũng là mười phần chắc chắn.

      Nếu là người khác gặp kiếp nạn giống huynh, sớm chết non rồi, mà huynh lại ương ngạnh sống sót. Nếu là người khác gặp kiếp nạn như vậy, tâm lý sớm biến thái, tính tình quái dị, mà huynh lại tốt đẹp như vậy, giống ngư ngọc thạch tỳ vết. Nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh như huynh, chắc chắn kiến thức thiển cận, còn huynh lại có tri thức uyên bác, y thuật cao siêu ...

      Thiên phú cường hãn mất có thể lại đoạt lại, nhưng tâm linh cường hãn cùng trái tim rộng lớn lại là phần lớn người cả đời đều khó luyện thành, tuổi còn có tinh thần cường hãn bất khuất, tâm tình rộng lớn bình thản, xác thực so với mỗi người bọn còn xuất sắc hơn.

      Tống Tuyết Y trầm mặc đứng gần làm cho Linh Cưu hơi lo lắng, có thể bị nhóm người 'Thiên tài' này đột nhiên xuất mà bị đả kích hay , nhưng mà nàng am hiểu an ủi cũng biết biểu đạt an ủi như thế nào. Nay xem ra, là nàng suy nghĩ nhiều, cũng có thể yên tâm .

      "Chậc, biết trời cao đất rộng ếch ngồi đáy giếng, đều cùng loại với Tống Thu Hiên!"

      thiếu niên trẻ tuổi đứng ở phía sau Tống Đạo Trăn trào phúng .

      Tiếp theo đó, thân thể liền bị bay ra ngoài.

      Tống Đạo Trăn cùng đám trưởng bối Tống gia bên người sắc mặt đều hơi đổi, bọn họ biết người ra tay là nam tử mặt quỷ đứng ở bên cạnh Tống Tuyết Y, nhưng bọn họ lại thấy tốc độ của , đệ tử trong đội ngũ bị đánh bay ra ngoài.

      "Ngươi dám ra tay với ta!"

      Đệ tử Tống gia bị thương thở dốc, tức giận quát:

      Giọng Tống Đạo Trăn lạnh lùng :

      "Tống Tuyết Y, ngươi có ý gì ?"

      cảm thấy chính mình nên khám mắt lại, thiếu niên này thoạt nhìn khí chất an hòa, nhưng lại dễ ở chung, lại càng thể khống chế.

      Giọng Tống Tuyết Y vẫn nhàng chậm chạp, mát lạnh như trước.

      "Ta chỉ biết nhóm người các ngươi phải biết tôn trọng cùng lễ nghi tương xứng."

      "Buồn cười!"

      Đệ tử Tống gia bị đánh vẻ mặt tức giận, cười khẩy :

      "Chỉ bằng ngươi cũng xứng cho chúng ta tôn trọng? Hôm nay ngươi dám bất kính với chúng ta, chờ sau khi chúng ta trở về, lập tức có thể trục xuất ngươi ra khỏi Tống gia, đừng gia chủ chi của Tống gia tại nơi hẻo lánh này, ngay cả thiếu gia còn chẳng làm nổi.”

      Tống Đạo Trăn gì, những người khác cũng gì, ràng là đồng ý lời của vị đệ tử này.

      "Bằng thực lực trong tay ta."

      Tống Tuyết Y ngẩng đầu.

      " Dựa vào ta có thể nắm trong tay võ giả tầng bảy."

      Ở trong măt Tống Đạo Trăn cùng những người đến từ Tố Tuyết Thành, võ giả tầng bảy, thậm chí là võ giả tầng tám, tầng chín cũng chẳng dọa được họ. Kiến thức của họ phải người bình thường có thể so sánh, phần lớn người cho rằng võ giả tầng bảy chính là tuyệt đỉnh cao thủ, trong mắt họ cũng chỉ là những “người” có chút lợi hại thôi.

      Có điều ngẫm lại tuổi tác cùng thân phận của Tống Tuyết Y có thể nắm trong tay võ giả tầng bảy, điều khiến người ta khó hiểu.

      Hơn nữa võ giả tầng bảy này lại còn là kẻ deo mặt nạ quỷ bằng vàng của Cửu Hoa Lâu.

      " ngươi kiến thức nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp ngươi còn thừa nhận! võ giả tầng bảy mà thôi, ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? là buồn cười!"

      Đệ tử Tống gia bị đánh vẫn châm chọc.

      Rất nhanh liền câm miệng, bởi vì ngực lại bị nam tử mang mặt nạ quỷ đánh trúng, hơi nghẹn lại trong họng.

      " Tống gia Tố Tuyết thành, ngay cả Cửu Hoa lâu cũng biết sao."

      Nam tử mang mặt nạ quỷ chỉ câu này, lại vô thanh vô tức ( tiếng động) trở lại phía sau Tống Tuyết Y.

      "Ta biết."

      vị trưởng bối Tống gia Tố Tuyết thành, khẽ vuốt râu . (Nguyệt bó tay với từ râu dê trong bản gốc >.<)

      "Cửu Hoa lâu, Thất Trọng điện, Thiên Bảo hiên, Vô Song các, nghe đồn có cao thủ thượng giới tọa trấn, có ba đại quốc gia che chở, lại giữa ba châu hề bị cản trơ. Nhưng mà theo lão phu biết, mặt nạ quỷ của Cửu Hoa lâu chỉ nhận giết người."

      Nam tử đeo mặt nạ quỷ có ý định giải thích.

      Tống trưởng bối lại lại với Tống Tuyết Y:

      "Ngươi cái gọi là tôn trọng cùng lễ nghi là như thế nào?"

      Tống Tuyết Y lạnh nhạt :

      "Đừng đánh đồng ta với hạ nhân mà tùy ý khinh thường."

      "Chỉ vậy sao?"

      Tống trưởng bối có chút kinh ngạc.

      Tống Tuyết Y :

      "Lấy thái độ ngang hàng chuyện là được.”

      Tống trưởng bối nhìn thấy biểu tình của Tống Tuyết Y, lắng nghe giọng của , cảm thấy giống như dối. Lắc đầu, biết là vì chính mình suy nghĩ nhiều mà cảm khái, hay là cho rằng Tống Tuyết Y chuyện bé xé ra to mà gì.

      "Ngươi có đủ thực lực, tự nhiên có thể được tôn trọng. Yên tâm , các ngươi đều là huyết mạch của Tống gia, chúng ta tự nhiên coi thường các ngươi."

      Linh Cưu bĩu môi. cái gì mà coi thường, nghe lời của bọn , 'Chúng ta' 'Các ngươi' phân biệt như vậy người mù còn thấy được.

      Tống Tuyết Y mỉm cười xoa bóp khuôn mặt nhắn của nàng.

      Tống trưởng bối chuyện bé xé ra to, với lại rất trọng yếu. sớm hạ quyết tâm, quyết làm cho đứa trong lòng chịu ủy khuất。

      (Ách ha ha ha, ôi cái tên chương “dùng lễ đãi tướng” của Miêu muội quả có lực sát thương vô cùng lớn nha . Tỷ cầm chén nước mà tý sặc luôn . Muội cứ để tướng đãi như lúc đầu còn đỡ chút :3. Đây chính là niềm vui edit của tý, khi đọc covert cũng có nhiều chỗ như vậy. Lúc đầu ko hiểu thấy kỳ quặc lại buồn cười. Giờ hiểu rồi nhìn bản edit của muội lại nhớ lại lịch sử đẫm máu và nước mắt của bản thân )
      Phương LăngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :