1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khanh bản hắc manh: Yêu phi đột kích - Thủy Thiên Triệt (Q2.c1.3) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: Nguồn gốc bệnh của Tuyết Y
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt
      Hai người cùng nhau tắm trong làn nước ấm, thay quần áo sạch xong, sắc trời cũng tối đen.

      Tôn Cốc Lan nghe Tống Tuyết Y trở lại, cũng chạy đến Tuyết viện, ba người cùng nhau dùng bữa tối. Bị hai người lớn nhìn chăm chú, Tống Tuyết Y lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ khó thấy được, sai người đem những thứ lấy được trong chuyến này lên cho họ xem.

      Bất kể Linh Cưu hay Tôn Cốc Lan, khi nhìn đến thi thể an tường nằm giá, đều nhịn được kinh ngạc chút.

      Thi thể nằm giá phải người nào khác, chính là Khanh Hàn Lâm mang theo hơn nửa tiền bạc Khanh gia trốn .

      "Thích khách là Khanh Hàn Lâm."

      Tống Tuyết Y giải thích :

      "Chúng ta tìm được ở khu rừng ngọn núi phía đông , khi đó chết khoảng thời gian."

      Đôi mắt Linh Cưu lóe lên, nhìn tử trạng giống như ngủ say của Khanh Hàn Lâm, linh quang chợt lóe trong đầu,

      "Là tam linh an thần đan?"

      Tống Tuyết Y nhàng gật đầu,

      " vẫn ăn."

      " Có thể nhìn ra được hối hận."

      Linh Cưu nhìn lũ ô hông bay phía thi thể Khanh Hàn Lâm, có lẽ Khanh Hàn Lâm ngay cả chính mình chết như thế nào cũng biết, cho nên sau khi chết cũng có quá nhiều oán khí chấp niệm, ba hồn bảy vía cũng chỉ để lại hồn.

      hồn này hư vô, thân thể cũng ràng, duy nhất biểu tình dữ tợn bộ mặt còn có thể thấy.

      " Thấy được người chết tức giận sao?"

      Linh Cưu che dấu mình khác người trước mặt đám người Tống Tuyết Y, nhìn chằm chằm giữa trung cười :

      "Ngươi may mắn đấy, nếu biết ngươi làm chuyện này, ta nhất định cho ngươi chết nhàng như vậy đâu."

      Trong tay nàng xuất bùa phong quỷ, nháy mắt thu hồn của Khanh Hàn Lâm vào trong bùa

      Đem bùa phong quỷ gấp thành hình tam giác, ánh mắt Linh Cưu liếc qua mấy người trước mắt, ngoại trừ Tống Tuyết Y, vẻ mặt mấy người khác coi như bình thường.

      " Bên cạnh thi thể còn phát ra thứ này."

      Tống Tuyết Y xong, gia đinh bên cạnh đem cái màng bọc trải bàn.

      Màng bọc mở ra, ra trước mắt Linh Cưu cùng Tôn Cốc Lan là rất nhiều ngân phiếu cùng với khế đất sổ sách.

      "Đây là tài sản của Khanh gia mà Khanh Hàn Lâm mang phần lớn."

      Tôn Cốc Lan thản nhiên thở dài, lại nhìn thi thể Khanh Hàn Lâm, biết nên phẫn hận hay là thương hại .

      Đến nửa đêm.

      Linh Cưu áp Tống Tuyết Y y phục chỉnh tề lên giường, trong đôi mắt thâm thúy linh động có từng chữ triện như như chuyển động.

      giọt mồ hôi từ trán Linh Cưu rơi xuống, vẻ mặt của nàng càng thêm trầm trọng.

      "Ngô!"

      tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể Linh Cưu như nhũn ra bị Tống Tuyết Y ôm lấy,

      "Cưu nhi, đừng cắn."

      thanh trầm thấp của thiếu niên vang lên, môi bị người đè lại, Linh Cưu mới nhận ra mình sắp cắn nát môi rồi. Khẽ buông răng nanh ra, lửa giận trong lòng Linh Cưu cách nào tiêu được.

      “Tịnh linh thể trời sinh, linh căn bẩm sinh chút tạp chất, có thể tự do hấp thu linh khí thiên địa, lại bị mạnh mẽ cướp đoạt, lưu lại độc trận cướp của ngươi vô tận cơ duyên.”

      Lúc này xem như Linh Cưu hoàn toàn làm hiểu được vấn đề của Tống Tuyết Y ở đâu .

      Tịnh linh thể trời sinh đó! Linh căn trong hồn phách trời sinh chút tạp chất, thuần khiết, linh quang bức người!

      Người có được nó đường tu luyện hề bị cản trở, giống như có trời giúp, cơ duyên vô số, giống như hố sâu vũ trụ, làm người hâm mộ ghen tỵ.

      Tuy nhiên!

      Hết thảy đều bị người lấy thủ đoạn độc ác cướp !

      Căn cứ vào tình hình của Tống Tuyết Y, linh căn của nhất định là bị người khác cướp lúc còn , nếu bây giờ cũng phải có chút trí nhớ nào.

      "Cưu nhi?"

      Tống Tuyết Y đút cho Linh Cưu viên bổ khí đan, nhìn sắc mặt của bé con trong lòng càng ngày càng khó coi, nhưng có giận tái mặt.

      Linh Cưu theo bản năng nuốt đan dược xuống họng, ngẩng đầu nhìn Tống Tuyết Y, ánh mắt phức tạp. Khó trách lúc trước nàng nhìn khuôn mặt này, liền cảm thấy là tướng mạo vô cùng tốt, nếu là tướng mạo tuấn của nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng đủ, có thể là phúc duyên thâm hậu, giống như có thiên trợ, tử khi quanh quẩn. (Nguyệt: “Tử khí” là khí màu tím nhé, màu tím là màu cường giả phải. Rất nhiều truyện Nguyệt đọc đều đế vương có Tử kim long hộ thân)

      Đáng tiếc là tất cả điều tốt này đều bị người nào đó, thậm chí có thể là bị thế lực nào đó cướp .

      Nếu Linh Cưu biết Tống Tuyết Y, khi nghe chuyện này xong nhất định cũng là thái độ cười qua loa, còn có thể cảm thán người nọ nhàm chán. Nhưng là nàng quen biết Tống Tuyết Y, còn để thiếu niên này trong lòng, nghĩ đến tất cả những thứ vốn nên có đều bị người khác cưỡng chiếm , còn để lại độc tố ngừng cướp lấy cơ duyên cùng sinh mệnh của , sát ý của nàng liền nổi lên tầng tầng lớp lớp.

      "Tống Tiểu Bạch, ta chữa khỏi cho huynh, nhất định chữa khỏi cho huynh."

      Linh Cưu thấp giọng .

      Linh hồn của Tống Tuyết Y trúng độc này nàng rất quen thuộc, còn có thể liếc mắt cái liền nhìn ra phương pháp phá giải độc tố. tại điều nàng băn khoăn nhất là, có thể tiêu trừ độc tố mà tổn hại hồn phách Tống Tuyết Y, nhưng liệu có thể vừa phá giải đồng thời bị người sử dụng độc trận phát ?

      Trường hợp đầu khá dễ dàng, trường hợp sau có chút khó khăn.

      Đoạt cơ duyên cùng sinh mệnh của người khác , loại thủ đoạn này nàng phải biết làm, nhưng sử dụng dễ. Người xuống tay hạ độc kia có thể xác định phải là võ giả bình thường, mà là tu luyện giả giống nàng, trong lúc xác định được thực lực của người nọ, nàng thể đánh rắn động cỏ, nếu chỉ làm Tống Tuyết Y chết nhanh hơn.

      Thực lực! Thực lực! Thực lực!

      Linh Cưu yên lặng xiết chặt bàn tay, nàng phát thế giới này so với kiếp trước càng tàn khốc, càng cần thực lực hơn. Ở đây muốn bình thản, điều kiện trước tiên nhất định phải có thực lực ngạo thị quần hùng!

      "Cưu nhi."

      Tống Tuyết Y nãy giờ luôn nhìn nàng, tất cả biểu cảm của nàng đều xem ở trong mắt. trầm mặc hồi, dường như cảm nhận được nội tâm của Linh Cưu, thấp giọng :

      "Cưu nhi, đem những gì muội biết được đều ta biết ."

      Linh Cưu trầm ngâm giây, vẫn quyết định năm mười toàn bộ cho Tống Tuyết Y nghe, vừa cho nghe chút kiến thức thông dụng,

      "Cái gọi là tịnh linh thể chính là hồn phách trời sinh có tạp chất, người khác đều thông qua linh mạch hấp thu linh khí, mà huynh lại có thể cả người hấp thu linh khí, cơ thể của huynh tồn tại tụ linh trận rất lớn. Như vậy huynh có lực hấp dẫn lớn với vạn vật trong trời đất, đối với , linh, quỷ thậm chí là người mà , huynh là loại thuốc bổ tốt nhất. Thuốc bổ đấy huynh biết ? Chính là đem huynh thành thuốc bổ mà ăn! Khó trách linh căn của huynh bị đoạt, còn có thể hấp dẫn nhiều tà linh quấn thân..."

      Tống Tuyết Y :

      "Cưu nhi có thể dạy ta tu luyện ?"

      Linh Cưu nhàng lắc đầu.

      " Trúng loại độc tố này, huynh mà tu luyện hấp thu linh khí cũng bị cướp đoạt, trở thành loại dinh dưỡng cho người khác."

      "Vậy Cưu nhi muốn đan dược hỗ trợ tu luyện như thế nào? Cưu nhi đưa đan phương , ta luyện cho Cưu nhi."

      Linh Cưu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Tống Tuyết Y cười yếu ớt, ánh mắt nhu hòa. Nàng khỏi ngẩn ra, từ đáy lòng dâng lên cảm giác ấm áp

      "Sao huynh lại cười?"

      "Cưu nhi thích xem ta cười."

      Tống Tuyết Y chớp chớp đôi mắt, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, đưa mặt tới gần Linh Cưu,

      "Ta nở nụ cười, sao Cưu nhi còn có vẻ mặt cầu xin này?"

      Linh Cưu: "..."

      cái hôn như chuồn chuồn nước lướt qua môi Linh Cưu, Tống Tuyết Y :

      "Cưu nhi phải lợi hại hơn mới được."

      Nếu mình thể mạnh, làm cho Cưu nhi càng mạnh hơn, như vậy về sau Cưu nhi mới bị người khác khi dễ .

      "Ừm."

      Đôi mắt Linh Cưu chợt lóe. Đúng vậy , chỉ cần mình lợi hại hơn , vấn đề người Tống Tuyết Y tự nhiên có thể giải quyết, cũng có thể đối phó hung thủ phía sau màn.

      " cần tức giận nữa, xem mặt muội kìa, sắp nhăn thành bánh bột mì rồi ."

      Miệng Tống Tuyết Y cắn cắn môi nàng, ánh mắt híp lại thành đường.

      "Ta như vậy là vì ai hả!"

      Linh Cưu phát ra tại bộ dáng mình trừng mắt nghiêm mặt rất trẻ con, đáng lại thú vị, làm cho người ta thấy đều hận thể xoa nắn trêu đùa. Nàng là bất đắc dĩ , bản thân tức giận vì chuyện của người kia, nhưng đương lại thèm để ý chút nào, ngược lại còn chọc cho nàng rối rắm.

      "Muội luôn nghĩ cho ta, ta vui vẻ muốn chết."

      Tống Tuyết Y cười, ôm tiểu hài tử lại cắn.

      " Ta muốn Cưu nhi vui. Ta tin tưởng Cưu nhi có thể trị hết bệnh của ta, chờ trị xong, chúng ta cùng đánh hung thủ phía sau màn, Cưu nhi muốn hành hạ thế nào liền hành hạ thế đấy, tại tức giận nữa được ?"

      "..."

      ràng là chuyện hành hạ người khác, vì sao vừa vào miệng ngươi, lại thành dỗ trẻ em hả!

      Hai người ôm nhau ngủ, khí im lặng an hòa quanh quẩn ở người hai người, cũng chỉ có chính bọn họ mới biết tâm tình của mình bình tĩnh thả lỏng như biểu bên ngoài.

      Trong bóng tối, Tống Tuyết Y híp mắt nhìn vật để ở nơi trống trải. nghĩ, chỉ nắm giữ Tống gia ở Ngự Hải trấn vẫn đủ.

      Hôm sau, Tống Tuyết Y bắt đầu hành động, chiếm được gia sản của Khanh Hàn Lâm rồi tấn công, chèn ép Khanh gia đến đường cùng càng như cá gặp nước, đến mấy ngày làm Khanh gia hoàn toàn biến mất, Tống gia có xu hướng xưng bá ở Ngự Hải trấn

      Vào ngày đẹp trời, Linh Cưu bị Tống Tuyết Y ôm ra khỏi mật thất, đến trà lâu trong Ngự Hải trấn.

      Cứ tưởng rằng Tống Tuyết Y tới bàn bạc chuyện gì đó, nhưng khi nhìn màn trước mắt, mới hiểu được ý tứ của —— xuất trong tầm mắt hai người là nữ tử mặc tố y, dáng người dịu dàng thướt tha quỳ mặt đất, tóc mai tán loạn, cúi đầu khiến tóc xõa xuống che lại bên mặt của nàng.

      Nhưng Linh Cưu liếc mắt cái liền nhìn ra được người này từng là đại phu nhân Khanh gia, Giang Ly Dã.

      Linh Cưu lại nhìn về phía Tống Tuyết Y, thấy cũng nhìn mình, tuy rằng câu cũng , nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong mắt .

      Người ở đây, Cưu nhi muốn hành hạ, khi dễ như thế nào tùy nàng.

      Linh Cưu thậm chí cảm thấy, cho dù tại chính mình muốn mạng của Giang Ly Dã, Tống Tuyết Y cũng có thể chút do dự đáp ứng.

      Rốt cuộc là từ khi nào Tống Tiểu Bạch biết cưng chiều ! ? Đợi chút! đúng! Vì sao mình lại nghĩ đến từ "Cưng chiều" này! Ôi!

      Trong đầu Linh Cưu rối loạn, nhưng biểu bên ngoài lại đứng đắn bình thản. Bỗng nhiên nghe được tiếng cười của thiếu niên, nàng mới bừng tỉnh, biểu của mình giống bình tĩnh mà giống thất thần hơn. Lại liếc mắt đến Giang Ly Dã quỳ, quăng tấm bùa phong quỷ gấp thành hình tam giác ra, bùa biến thành tro rơi vào người Giang Ly Dã.

      " Để nàng cùng Khanh Hàn Lâm ở bên nhau cả đời ."

      Trải qua khoảng thời gian 'Ôn dưỡng' này, lũ oan hồn bé của Khanh Hàn Lâm trở thành ác linh. Bị bám lên người, nửa đời sau của Giang Ly Dã cũng đừng nghĩ đến ngủ yên lành.
      ------ Lời muốn với mọi người------
      Mọi người biết vì sao Tuyết Y muốn đích thân bắt Khanh Hàn Lâm ? ~ Ý tứ của là gì? Đoán xem đoán xem~?
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 62: Khách từ bốn phương
      editor: Miêu Tử
      beta: Lưu Nguyệt

      Vào tháng mười hai, thời tiết ở Ngự Hải trấn đột nhiên thất thường, mưa đá rơi xuống làm bị thương người, tuyết lớn bay tán loạn.

      Thời tiết thất thường như vậy khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Ngự Hải trấn nằm ở phía nam, mùa đông hàng năm tuy thời tiết cũng lạnh, nhưng chưa từng có tuyết rơi, huống chi là loại tuyết lớn bay tán loạn như lông ngỗng này, chỉ vài ngày ngắn ngủi làm Ngự Hải trấn khoác lên lớp màng trắng xóa.

      Có người , đây là ông trời ủng hộ Tống Tuyết Y. Năm nay làm việc gì cũng nổi bật, trời hạ xuống trận tuyết lớn này là thêm vinh dự cho . ra cũng phải có ai bậy, nhưng cũng mạnh bằng lời đồn này, nếu so với trước kia tại địa vị Tống gia ở Ngự Hải trấn càng tăng lên, thanh danh của Tống Tuyết Y ở trong lòng dân chúng bình dân cũng rất tốt.

      Trong khoảng thời gian này tất cả người của Tống gia đều tất bật chuẩn bị cho ngày tết lịch, mặt mỗi người đều là tươi cười, toàn bộ Tống gia mang theo khí vui vẻ nhộn nhịp. Trừ bọn người Tống nhị gia vẫn lạnh lùng như trước, ngẫu nhiên có thể nghe được vài tiếng kêu tê tâm liệt phế và thanh chửi bậy của người nào đó, càng làm người ta muốn tới gần.

      Điều này cũng chứng minh, Tống Thăng Vân và Tống Thu Hiên còn chưa chết. ra cũng có gì quá tò mò , ngoại trừ Tống Tuyết Y hạ lệnh giam lỏng hai người, bọn thân là Tống tam lão gia và thiếu gia cũng để cho họ thiếu thốn ăn ngon mặc đẹp, ngay cả đại phu khám bệnh cho bọn họ cũng thiếu, ngoại trừ thể ra ngoài, cuộc sống của bọn họ dường như cũng thay đổi.

      Việc này khiến cho gia nhân của Tống gia có cớ để khoe tính tình Tống Tuyết Y tốt, đối với cũng càng thêm trung thành. Mà riêng Linh Cưu lại cảm thấy, bị kẻ địch giam cầm như vậy, thà chết còn hơn chịu cuộc sống ốm đau hành hạ, chỉ có thân thể chịu tra tấn, mà tinh thần bị tra tấn lại càng đáng sợ hơn, cứ nghĩ đến kẻ địch sống sung sướng tốt đẹp, bản thân mình lại bị cấm cửa, có tia hy vọng lại thể trốn , cứ treo lơ lửng như vậy, cảm giác khó chịu thế nào cũng có thể biết được!

      Linh Cưu cũng hỏi qua Tống Tuyết Y có phải cố ý , Tống Tuyết Y đáp lại cũng rất vô tội, là:

      "Chỉ cần bọn họ tìm phiền toái, còn sống hay chết đều sao cả."

      Cho nên có thể có suy nghĩ tra tấn bọn họ, nhưng tình tự nhiên phát triển thành như vậy .

      Điều này làm cho Linh Cưu thể cảm thán, thiện ác là có căn cứ xác minh, việc này cứ như vậy vẫn giải quyết được gì .

      Những đồ dùng cần chuẩn bị cho tết lịch, Tống Tuyết Y cũng sai người đưa qua cho bọn người Tống Thăng Vân và Tống Thu Hiên, về phần bọn họ đối đãi như thế nào, đây phải là phạm vi Tống Tuyết Y quan tâm. tại nếu tâm tư Tống Tuyết Y đều để người người, đó là...

      "Huynh dừng lại ngay cho ta."

      Linh Cưu cắn chặt hàm răng , khiến cho thanh nghiến răng phát ra. Nàng sợ nếu mình hé miệng, liền nhịn được mà cắn thiếu niên trước mặt cái. đủ chưa vây?!

      "Cưu nhi vui sao?"

      Tống Tuyết Y nhìn chăm chú vạt áo Linh Cưu bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu niên đẹp đẽ nhưng ánh mắt lại đầy ảm đạm.

      "...Vui, vui."

      Muốn cương quyết nhưng thấy ánh mắt đó lại nghẹn trong cổ họng đành lòng ra .

      Nữ nhân nào có thể cự tuyệt được ánh mắt đáng thương như chó con bị vứt bỏ của chứ!

      Tống Tuyết Y nhướn mày cười, tiếp tục đùa nghịch đứa trong tay ( Linh Cưu ).
      Mặt Linh Cưu thay đổi, đây là lần đầu tiên nàng thống hận truyền thống lễ tết lịch như vậy, quần áo mới gì chứ, có nhất thiết phải cầm bộ nào cũng bắt nàng thử !

      Được rồi, Linh Cưu cảm thấy mình có chút bị làm hư, ràng là ở trong phúc mà biết phúc, rất nhiều người muốn quần áo mới mà có, còn nàng, bộ nào cũng tinh xảo, chỉ đặt làm ở Sóc Vân châu , còn có quần áo đặc sắc của Thụ Hải châu và Phi Kinh châu, bộ quần áo nào cũng tinh xảo đáng làm nàng cũng thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng điều kiện tiên quyết là... cần bắt nàng như đứa trẻ thử hết cái này đến cái khác!

      Từ lúc ăn xong điểm tâm đến giữa trưa, ánh mắt Linh Cưu nửa khép nửa hở tùy ý Tống Tuyết Y thử đồ, đến khi giọng của Tôn Cốc Lan truyền vào,

      "Tuyết Y, lại đây thử bộ đồ nương mới làm cho ngươi xem... Ách, thế này là?"

      Linh Cưu mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Tôn Cốc Lan giống như là thấy cha mẹ sống lại, thốt lên:

      "Dì Tôn, hôm nay người rất đáng !"

      Tôn Cốc Lan: "..."

      Tống Tuyết Y bật cười lắc đầu, cúi đầu hôn lên mặt bé con cái, biết Linh Cưu mệt mỏi, xem bộ dáng kia của nàng mới rất đáng .

      "Cưu nhi thích bộ nào nhất? Chúng ta mặc khi đón năm mới."


      Bộ nào cũng đẹp hết. Linh Cưu cảm thấy trả lời như vậy, chừng còn bị bắt lại thử quần áo tiếp, cho nên thực vô sỉ bày ra vẻ mặt bán manh với Tống Tuyết Y,

      "Huynh thích bộ nào, ta mặc bộ đấy."

      Lời này cũng rất nha, dù sao mỗi ngày nàng mặc quần áo nào đều do Tống Tuyết Y quản, cũng để mặc giùm.

      (⊙o⊙). . .Suy nghĩ như vậy, có cảm giác mình ngay cả đứa ba tuổi cũng bằng! 囧!

      Tôn Cốc Lan nhìn hai người trước mắt, lại nhìn cái bàn chất đầy quần áo, nhịn được bật cười,

      " Tuyết Y quan tâm tới Tiểu Cưu đến vậy, ngay cả nương cũng ghen tỵ nha."

      xong, đưa trang phục cầm trong tay cho Tống Tuyết Y, quay đầu cười với Linh Cưu :

      "Còn trang phục của Tiểu Cưu, dì Tôn thêu, qua mấy ngày nữa có thể hoàn thành. Nhưng hôm nay đên đây, dì Tôn mới thấy mình phí công vô ích nha."

      Tống Tuyết Y nhận trang phục, nghe xong lời của Tôn Cốc Lan, chút suy nghĩ :

      " Tất cả vật dụng của Cưu nhi do con chuẩn bị, nương cần lo lắng đâu."

      Linh Cưu: "..."

      Đầu Tôn Cốc Lan đầy vạch đen.

      "Biết rồi."

      Sao nàng lại cảm thấy con trai của mình, giờ khắc này giống như là con thú bảo vệ lãnh thổ cho người khác xâm nhập, còn sợ nàng đoạt lại sống được!

      Đứa nào đó yên lặng dời đề tài:

      "Ta đói bụng."

      "Người đâu."

      Tống Tuyết Y buông quần áo xuống, ôm lấy tiểu hài tử liền chuẩn bị công tác đút ăn.

      Tôn Cốc Lan: "..."

      Nương làm quần áo cho ngươi, ngươi còn chưa thử mà!

      là có thê tử liền quên nương! đúng, đây cách chăm sóc thê tử sao? Cưng chiều đứa cũng chưa đạt đến trình độ này !

      Tôn Cốc Lan giận được mà cười cũng xong.

      Mọi thứ để chuẩn bị cho Tết lịch cũng được tiến hành, ngày Tết sắp đến gần, nhưng chuyện xảy ra ngoài ý muốn lại khiến ngày Tết năm nay ở Ngự Hải trấn thể chấm dứt sớm.

      Ở ngoài đường, đám trẻ mặc đồ mới đều cầm cầu tuyết tay mà vui đùa, để ý vào đông rét lạnh, mặc cho những bàn tay bé bị đông lạnh nhưng vẫn chơi ném tuyết.

      Người lớn xung quanh thấy cảnh tượng như vậy, cũng lộ ra tươi cười.

      Bỗng trận cuồng phong bất thình lình xảy ra, làm tuyết đọng thân cây và mái hiên đổ xuống, cũng thổi quét qua những đèn lồng màu đỏ treo giữa trung, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

      "A!"

      đứa ngẩng đầu, kêu lên sợ hãi.

      Nhóm người lớn cũng lộ ra vẻ mặt giật mình, vội vàng thu dọn lại quán xá, khiến cho người đường cũng phải nhường đường.

      bầu trời, đàn chim lớn bay đến, nhìn kỹ có thể phát ra có bóng người đứng đó.

      "Đát đát đát —— "

      Mặt đất chấn động, nghe thanh mênh mông cuồn cuộn như là đội ngũ đó hướng đến đây.

      Nhóm dân chúng ở Ngự Hải trấn nhìn theo hướng thanh, lại thấy đoàn người cưỡi ngựa đến đây. Những người này đều có trang bị hoàn mỹ, ràng là nô bộc thủ hạ nhưng lại ăn mặc còn tốt hơn so với tiểu thư thiếu gia bình thường. Trong đoàn người đó, có chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, biết xe ngựa dùng vật liệu gì tạo thành, vừa giống như vàng lại giống như bạc tạo ra thân xe, bên trong che lụa trắng, chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp uyển chuyển, khí chất phi phàm liếc mắt cái biết tất là mỹ nhân.

      " Thời tiết thay đổi sao?"

      "Bọn họ là ai vậy?"

      "Ngự Hải trấn xảy ra chuyện gì mà đại nhân vật như bọn họ lại đến đây, bọn họ là ngang qua, hay là đặc biệt ghé nơi này?"

      ngã tư đường, mọi người sợ hãi nghi hoặc hỏi nhau, bị khí thế của đám khách mời mà tới làm cho hoảng sợ , đám dám lớn tiếng chuyện, lui bước đến góc khuất nhất trấn, tặng luôn đường lớn cho nhóm người này.

      " Tống gia Ngự Hải trấn ở đâu?"

      nam tử cưỡi mình chim, khí thế kinh người lên tiếng.

      ------ lời muốn với mọi người ------

      Ừm ~ đáp án của vấn đề ở chương muốn với mọi người là... Bởi vì Tống Tiểu Bạch biết thích khách là Khanh Hàn Lâm, sợ mục tiêu còn có Linh Cưu, cho nên tự mình truy tìm~ dù sao còn là vì Tiểu Cưu
      O(∩_∩)O ha ha ~
      Nguyệt: Ha ha ha ha.... ...*cuồng tiếu* cuối cùng nam phụ ta nhứt nhứt nhứt nhứt....( nhiều chữ nhứt) xuất
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 63: Các đại gia tộc ở tam châu
      Editor: Miêu Tử
      Beta: Lưu Nguyệt

      " Tống gia Ngự Hải trấn ở đâu?"

      chỉ có dân chúng Ngự Hải Trấn đứng ở ngã tư đường đều nghe thấy thanh mạnh mẽ vang vọng này, ngay cả đám người Linh Cưu ở trong nội viện Tống gia cũng nghe được .

      Tống Tuyết Y vẽ tranh buông bút lông xuống, bất đắc dĩ nhìn Linh Cưu vốn tu luyện mở mắt ra, đến bên cạnh ôm lấy nàng.

      "Chúng ta xem."

      "Có chuyện lớn."

      Lòng Linh Cưu có dự cảm.

      Lúc này, lại vang lên tiếp giọng truyền khắp Ngự Hải trấn.

      " Giang gia Ngự Hải trấn ở đâu?"

      "Ta nhớ nơi này có chi thứ của Lâm gia?"

      Đoàn người đột nhiên phóng tới, ai cũng cam lòng yếu thế, đều muốn ai ai cũng biết đến mình.

      Phủ đệ của Tống, Giang gia tọa lạc ở con phố phồn hoa nhất của Ngự Hải trấn, diện tích tuy lớn, lầu các cũng dày đặc, cũng có đủ chỗ cho đám người mới đến này.

      Đám người cưỡi chim dừng nóc các lầu các.

      "Tần gia ở Phi Kinh châu?"

      gã thiếu niên áo xanh từ lưng chim nhảy xuống, tốc độ nhanh như chớp tới trước xe ngựa Trung Hoa cao quý, hưng phấn nhìn chằm chằm xe ngựa.

      " Có phải người ngồi trong xe ngựa này là tiểu công chúa xuất sắc nhất của Tần gia, da thịt như tuyết, xương như ngọc, đầu bạc, huyết y (Nguyệt: áo đỏ ạ, nghe oai >______<), Huyết Oa Oa, Tần Si ?"

      Vụt——

      chiếc roi vút ra từ bên trong xe ngựa, chút lưu tình hướng tới cổ của thiếu niên.

      "Nếu biết, còn muốn chết?"

      Giọng trầm thấp từ tính, quỷ dị lại bí .

      Thiếu niên áo xanh nghiêng người né , tươi cười càng thêm khiêu khích.

      "Ta là người của Tống gia ở Tố Tuyết Thành, tên là Tống Đạo Trăn, ta cho phép ngươi gọi ta là Trăn ca ca nha." (Miêu: Tên kì quá =.=, Nguyêt: Bình thường mà Miêu, tên thằng nhóc sau này covert ghi là “bao quanh”_Đoàn Đoàn )

      "Ngươi muốn chết."

      Roi da rụt lại, bóng dáng xong câu đó, cũng thêm nửa câu dư thừa.

      "Tống Đạo Trăn, ngươi vẫn là trước sau như làm người ta chán ghét."

      giọng từ bên phải truyền đến.

      Người chuyện là thiếu niên mười lăm sáu tuổi, từng bước tới, bước chân có nhịp nhàng, mỗi bước đều sải thước xa, thoạt nhìn rất chậm rãi nhưng cũng đến lát liền tới trước mặt Tống Đạo Trăn.

      "Giang Nhất Hoằng, ngươi mới đúng là dai như đỉa, đá cũng được!"

      Tống Đạo Trăn nhíu mày, cực kỳ phiền chán nhìn người trước mắt.

      "Lời này sai rồi, ta nghĩ lần này ở Ngự Hải trấn ngươi có thể đá ta đấy."

      Giang Nhất Hoằng cười .

      "Ngươi tỉnh ngộ rồi à?"
      Tống Đạo Trăn nhíu mày.

      Giang Nhất Hoằng cười ha ha.

      "Huyết Oa Oa ràng muốn mạng ngươi , ngươi còn muốn Ngự Hải trấn? Ngươi yên tâm , chờ ngươi chết rồi, ta nhất định đến làm phiền ngươi nữa."

      Tống Đạo Trăn vừa nghe lời của mặt liền đen lại.

      "Có bản lĩnh đánh với ta trận, đừng tự cho mình là thông minh!"


      "Yên tâm, lần này chúng ta nhất định có cơ hội đấu trận."
      Giang Nhất Hoằng ý vị thâm trường .

      Tống Đạo Trăn dường như muốn gì đó, nhưng tầm mắt Giang Nhất Hoằng cũng còn ở người , ngược lại nhìn về phía đông nam trầm mặc.

      "Bọn họ... Có lẽ là người của Thụ Hải châu Tôn gia . Hành động dẫn đám tiểu bối trong môn phái đến đây của chúng ta lần này có gây nhiều chú ý, nhưng cũng biết được là lại có nhiều người ở đây như vậy, chỉ có người của Phi Kinh châu Tần gia biết, ngay cả người của Thụ Hải châu Tôn gia cũng biết chuyện xảy ra ở Ngự Hải trấn rồi sao?"

      "Hừ! Mặc kệ đến bao nhiêu người, cuối cùng người thắng vẫn là Tống gia chúng ta!"

      Tống Đạo Trăn lạnh lùng .

      Lúc này, nhóm dân chúng xung quanh vẫn im lặng lại nổ ra hồi bàn tán, làm hấp dẫn lực chú ý của bọn người Tống Đạo Trăn và Giang Nhất Hoằng.

      "Mau nhìn, mau nhìn! Đó là Tống đại thiếu!"

      "Giang lão gia cùng Giang thiếu gia cũng đến đây!"

      "Ôn lão gia cùng Lâm lão gia cũng ở đây, đây là xảy ra chuyện lớn gì sao?"

      "Kia phải là Tống đại phu nhân sao? A, đúng, là Tôn gia chủ!"

      Đúng như lời dân chúng bàn tán, đám người Tống Tuyết Y cùng Giang Bá Nguyên, Ôn Hậu dẫn theo người từ bốn phương tám hướng tới.

      Bóng dáng Tống Đạo Trăn chợt lóe, liền tới trước mặt Tống Tuyết Y, ánh mắt ở người đánh giá, lại nhìn đến Linh Cưu trong lòng . Hàng lông mày đẹp nhíu lại, lộ ra sắc mặt bất mãn.

      "Tại sao Tống gia lại phái tiểu bối như ngươi tới đón tiếp? Ngươi có biết chúng ta là ai ? Quên , Tống Thu Hiên gì đó đâu?"

      Tống Tuyết Y lộ ra vẻ mặt gì ôm chặt Linh Cưu trong lòng, :

      "Thu Hiên bị bệnh nặng ở nhà tu dưỡng, ta là gia chủ tại của Tống gia ở Ngự Hải trấn."

      Giọng tươi mát của thiếu niên làm người ta nghe đến vui vẻ thoải mái, lông mày Tống Đạo Trăn cũng thả lỏng chút, nhìn từ xuống dưới, bỗng nhiên phát ra tiếng cười to.

      " Lúc tên Tống Thu Hiên kia rời đều với ta phải làm gia chủ gì đó, liền tặng lễ cho ta. tại xem ra thua rất thảm rồi nhỉ."

      Gia chủ tự mình tới đón tiếp, có thể so với tiểu bối tới đón tiếp càng nể tình hơn, mới làm cho tâm tình của Tống Đạo Trăn tốt lên.

      "Người này là ai?"
      Tống Đạo Trăn có chút hứng thú nhìn chằm chằm Linh Cưu.

      Đôi mắt Tống Tuyết Y nhàng cúi xuống, ánh mắt có phần u ám.

      "Chào đại ca ca~"

      Linh Cưu trước tiên thân thiện , cười với Tống Đạo Trăn.

      "Ách... chào."

      Tống Đạo Trăn ngẩn người, trong tầm mắt là đôi mắt bé con linh quang bức người, hiểu sao khiến cho hảo cảm của lớn hơn, ý nghĩ muốn trêu chọc lúc đầu trong đầu còn chút nào. Hình như có chỗ nào đó hơi kỳ quái nha? Tống Đạo Trăn lại nhịn được nhìn Linh Cưu, thấy bộ dáng nàng ngây thơ đáng , lắc đầu khỏi nhủ thầm mình nghĩ nhiều.

      "Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ở tạm bên này."

      Biểu tình của Tống Đạo Trăn làm cho người ta cảm thấy là bọn họ có thể tạm thời ở lại Tống gia, đối với bọn người Tống Tuyết Y là vinh hạnh rất lớn.

      Tống Tuyết Y vuốt cằm.

      "Được."

      đáp lại quá mức nhàng làm cho Tống Đạo Trăn nhíu nhíu mày, nghĩ rằng người này so sánh với Tống Thu Hiên, là người nhìn sắc mặt người khác , cũng phải người a dua nịnh hót. Có thể thế nào nhỉ, so với Tống Thu Hiên biết ăn , lại thấy người này thoải mái hơn rất nhiều, là kỳ quái.

      Bên kia, Giang Nhất Hoằng cũng tới bên cạnh Giang Bá Nguyên cùng Giang Vô Mị, nội dung cầu sai biệt lắm với Tống Đạo Trăn.

      "Ngươi tên gì?"

      Giang Nhất Hoằng chú ý tới Giang Vô Mị.

      Giang Vô Mị :

      "Giang Vô Mị."

      "Vô Mị à, xem ra ta hơn ngươi khoảng hai ba tuổi, nếu ngươi chê, có thể gọi ta là Hoằng ca."

      Giang Nhất Hoằng cười tủm tỉm .

      "Hoằng ca."

      Giang Vô Mị biết nghe lời phải.

      "Tốt."

      Giang Nhất Hoằng vỗ vỗ bờ vai của , giống như bộ dáng hai người quen biết lâu,

      "Ngày sau nếu có đến Tố Tuyết thành, ta dẫn ngươi uống loại rượu tốt nhất, gặp nữ nhân đẹp nhất! Ha ha ha."

      Giang Vô Mị :

      "Ta chỉ muốn nhìn võ thuật tốt nhất."

      "Ách."

      Giang Nhất Hoằng ngẩn ra, sau đó cười đến càng cao hứng,

      "Rất có chí khí, thực hổ với thiên phú của ngươi nha."

      Giang Bá Nguyên đứng bên nhìn hai người chuyện nhịn được vui vẻ nhếch lông mày, nhìn bộ dáng Giang Nhất Hoằng cố ý thân cận Vô Mị, dường như là có phương pháp gì đó mà có thể thấy được thiên phú của Vô Mị. Hơn nữa nghe ý tứ của , lấy thiên phú của Vô Mị, Tố Tuyết thành là chuyện khẳng định.

      Hành vi của Giang Nhất Hoằng đưa tới chú ý của gia nhân Giang gia ở Tố Tuyết thành, đám người bọn họ tới,lúc nhìn đến Giang Vô Mị, ánh mắt có chút kinh ngạc, sau đó liền sửa lại bộ dáng kiêu căng lạnh lùng lúc trước, đám đều cùng Giang Vô Mị trò chuyện than thiết.

      "Chậc."

      Tống Đạo Trăn thấp giọng hừ :

      " phải là chỉ có linh căn thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ."

      Linh Cưu ở trong lòng Tống Tuyết Y lỗ tai vừa động, liếc mắt về phía Giang Vô Mị cái, trong lòng cân nhắc: bọn người ở Tố Tuyết thành này là trời sinh có thể nhìn ra linh căn của người khác, hay là người có đạo cụ đặc thù, có thể phát người có linh căn hay ?

      Linh Cưu cảm thấy khả năng của người sau cao hơn, dùng ánh mắt nhìn thấy được linh căn, chuyện này tại nàng làm được, nàng cũng nghĩ bọn người Tống Đạo Trăn có thể làm được.

      biết là trùng hợp hay là ngoài ý muốn, Giang Vô Mị cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người đối diện nhau.

      Linh Cưu chút do dự lộ ra tươi cười với .

      Bé con ngây thơ thuần túy tươi cười, đến tuyệt mỹ động lòng người, tuyệt đối có thể xưng là đáng tươi mát. Nhưng mà, Giang Vô Mị khi thấy nàng cười mặt nhăn lại, giống như là nhìn đến thứ vui gì đó, ánh mắt nhìn Linh Cưu lại lộ ra tia khiển trách bất mãn.

      Linh Cưu nháy mắt, tươi cười ngọt ngào, dựng lên ngón giữa với Giang Vô Mị. (Nguyệt: hành động này thô tục đẹp chút nào nhé >,<)

      Mẹ nó, thích xem đừng xem, lại còn khiển trách bất mãn cái rắm á!
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 64: Huyết Oa Oa Tần Si
      Editor: Miêu TửBeta: Lưu Nguyệt

      Giang Vô Mị sửng sốt, trầm tư suy nghĩ ý tứ của Linh Cưu.

      Ở trong mắt , khuôn mặt bé con tươi cười đáng , nhưng lại cảm thấy có chút đúng, so với nụ cười dành cho Tống Tuyết Y, thiếu phần tình, khiến hơi sinh ra cảm xúc bất mãn.

      biết rằng cảm xúc của mình đều lộ ra ngoài mặt, lại nhìn bé con cười sáng lạn với mình, còn có cử chỉ giơ ra ngón tay giữa gập các ngón còn lại...Giống như có ý gì đó?

      Giang Vô Mị biết tâm tình của mình xuất phát từ người nào, cứ nghĩ rằng bé con làm vậy tốt, lại còn ghét bỏ nàng đủ tình, hờ hững dường như có... Ừm, có điểm quá đáng ?

      dường như quên rằng, đây cũng phải lần đầu tiên hờ hững với Khanh Linh Cưu, trước kia chưa từng quan tâm, nhưng lần này lại tự trách mình, loại phản ứng rất kỳ quái.

      Tuy nhiên, Giang Vô Mị căn bản có nhận ra cảm xúc biến hóa của bản thân, nghĩ thông suốt liền đáp lại bé con, yên lặng làm lại động tác khi nãy của Linh Cưu.

      "..."

      Tươi cười của Linh Cưu tức khắc cứng lại. Lúc này chỉ có chữ có thể hình dung tâm trạng nàng lúc này__ (‵′) dựa vào ( từ chửi tục của thanh niên TQ, mình chẳng biết dịch sao, đại khái tương đương từ V** của mình ạ )!
      (Miêu:-*hí hí* cái này có thể là gậy ông đập lưng ông ta, Cưu Cưu cứ tưởng k biết k học đc sao=D )

      "Phì."

      Giang Vô Mị nhìn bé con tươi cười hóa đá, trong chớp mắt bật cười.

      "Vô Mị?"

      Giang Nhất Hoằng nhìn về phía Linh Cưu.

      Lúc này Giang Vô Mị mới phản ứng, đúng lúc thu lại nụ cười mặt.

      Giang Nhất Hoằng sinh ra tia tò mò đối với Linh Cưu,

      " Con nhóc kia là ai?"

      "Bách Lý Linh Cưu."

      Giang Vô Mị suy nghĩ mà ra cái tên này, xong lại có chút sửng sốt.

      Nữ nhân kia, ràng tên là Khanh Linh Cưu, nhưng vì sao lại chút do dự ra bốn chữ 'Bách Lý Linh Cưu'.

      Chẳng lẽ ngay cả cũng nhận thấy được, nữ nhân kia căn bản phải Khanh Linh Cưu sao.

      "À."

      Giang Nhất Hoằng nhận ra Giang Vô Mị lại thất thần, trong lòng cân nhắc : Bách Lý sao? Trong tin tình báo ở Ngự Hải trấn có gia tộc này, Sóc Vân châu và hai châu khác cũng chưa từng nghe họ này bao giờ, cho nên khẳng định là đứa trẻ bình thường.

      Im lặng!

      Đột nhiên xung quanh đều im lặng.

      Tạo ra im lặng đến quỷ dị này là người.

      Cửa xe ngựa tinh xảo đẹp đẽ quý giá mở ra, lụa trắng phất phơ, bóng dáng mảnh mai từ trong xe bước xuống.

      Đây là người có thể làm cho người ta nhìn qua lần là quên được, liếc mắt qua, cũng kiềm lại được mà nhìn đến người nàng.

      Mái tóc có thể so với tuyết còn trắng hơn, quần áo còn đỏ hơn máu.

      Màu sắc tương phản mãnh liệt đánh sâu vào thị giác mọi người, qua hồi lâu mới chú ý tới dung mạo của nàng.

      Da thịt nàng rất trắng, trắng đến nỗi thấy chút màu hồng của máu, ngay cả lông mày và lông mi cũng trắng như tuyết, chỉ có đôi mắt sâu thẳm, quỷ dị khác hẳn người thường, liếc mắt cái ngỡ là màu đen, nhìn kỹ lại thấy càng giống màu máu đậm đặc đỏ sậm. Lông mi tuyết trắng vừa cong lại dài, nhất là ở đuôi mắt, tựa như bông tuyết bay múa càng làm nổi bật đôi mắt dã lạnh lẽo.
      (Miêu: Nghi vấn chị này bị Bạch Tạng, cần khám gấp :))__Nguyệt: Miêu kia được sỉ nhục thần tượng của Tỷ biết chưa????????????? )

      Đôi môi nàng hồng hào, no đủ như cánh hoa đào, màu son đỏ tươi khiến người khác thể bỏ qua càng tạo cảm giác lạnh như băng.

      Xem chiều cao và dung mạo này hẳn là nữ nhân mười bốn mười lăm tuổi, mâu thuẫn đẹp đẽ như thế, lạnh như băng cùng dã hoàn mỹ dung hợp, giống như gốc sen tinh đỏ rực dã sinh sống trong ao phật thanh tịch.

      nàng xinh đẹp, còn bằng nàng là tinh. xuất của nàng làm cảnh vật đơn điệu xung quanh trở nên sáng lên ít.

      Lúc mọi người nhìn chăm chú, nữ nhân bước nhàng lưu lại dấu chân truyết, thản nhiên đứng trước mặt Tống Tuyết Y.

      , phải là đứng ở trước mặt Linh Cưu mới đúng.

      Tần Si cúi mắt, nhìn chằm chằm Linh Cưu trong lòng Tống Tuyết Y.

      Linh Cưu cũng nhìn chằm chằm nàng.

      Hai người đối diện nhau, tình huống quỷ dị làm người ta khó hiểu .

      "Ngươi rất thơm."

      Bỗng nhiên, Tần Si chuyện .

      Giọng của nàng trầm thấp, lại tràn ngập từ tính, có thể là gợi cảm.

      Linh Cưu cảm thấy nữ nhân như vậy, sau khi lớn lên tuyệt đối khuynh thế cơ giống như Bao Tự* hay Đắc Kỷ.

      Nhưng mà... Nàng vừa mới cái gì? Ngươi rất thơm?

      Đầu Linh Cưu đầy vạch đen, cười tủm tỉm trả lời,

      "Ngươi rất đẹp."

      Mặt Tần Si chút thay đổi.

      "Nhìn qua cũng ngon đấy."

      Đợi chút! Nàng cái gì! Còn liếm đầu lưỡi ! Mẹ nó, còn là kiếu đói bụng lâu ngày nữa chứ!

      Linh Cưu trừng mắt, cho dù Tống Tiểu Bạch cắn nàng như cắn bánh bao, nhưng đó là nàng sủng , nhưng người khác cũng muốn cắn cái? nghĩ nàng đây là cái bánh bao à!

      Ánh mắt đánh giá toàn thân nữ nhân xinh đẹp này, cuối cùng dừng lại mái tóc của đối phương, mặt chút thay đổi đứng đắn :

      "Tóc ngươi nhìn qua mềm mại."

      "Cho ta cắn cái."

      Ánh mắt Tần Si lóe sáng.

      "Mơ !"

      Linh Cưu hai lời cự tuyệt.

      Tần Si nhàng nhíu mày, lại dường như có. Có điều ai nấy đều thấy được nàng rối rắm , ánh mắt lúc sáng lúc tối nhìn chằm chằm Linh Cưu, sau hai giây yên tĩnh quỷ dị, Tần Si :

      "Ta cho ngươi dúm tóc, ngươi cho ta cắn cái."

      Linh Cưu vươn tay ra cho nàng.

      Ánh mắt Tần Si lại lần nữa lóe sáng, nhanh chóng cúi đầu muốn cắn.

      Qua những hành động của nàng mọi người đều xác định nàng phải giỡn.

      Nhưng lúc này nàng cắn được, chỉ vì Tống Tuyết Y đúng lúc ôm Linh Cưu lui về phía sau , đồng thời Linh Cưu cũng nhanh chóng rút tay về.

      "Tóc."

      đợi Tần Si tức giận, Linh Cưu ra tay trước.

      Ánh mắt Tần Si thâm trầm dọa người, động tác cũng chậm, thấy trong tay nàng có vật gì, xoẹt tiếng liền cắt lấy dúm tóc đưa cho Linh Cưu.

      "Thiếu chủ!"

      Gia nhân Tần gia thấy màn này, người nào người nấy biến sắc.

      "Cho ngươi."

      Tần Si cũng quay đầu lại.

      Linh Cưu lấy được tóc, trong mắt lóe lên vui mừng,

      "Cảm ơn."

      "Cắn cái."

      Tần Si nhìn chằm chằm Linh Cưu.

      "Cái gì?"

      Linh Cưu vẻ mặt kinh ngạc,

      "Ta đáp ứng ngươi khi nào?."

      Tần Si: "..."

      Người của Tần gia: "..."

      Trong đầu bọn họ đều quanh quẩn suy nghĩ: Con nhóc này là con nhà ai! Lá gan lại lớn như vậy! Có lẽ sắp bị thiếu chủ bầm thây vạn đoạn rồi!

      Chỉ là dự đoán huyết tinh của bọn họ xuất , Linh Cưu cũng bị khí áp lạnh như băng của Tần Si dọa, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cười với Tần Si, hồn nhiên :

      "Nếu ta thu lễ vật của ngươi, chúng ta về sau chính là bằng hữu !"

      Trong đôi đồng tử của bé con lấp lánh ánh sáng, trong sáng linh động khiến cho Tần Si kinh ngạc.

      "Ta muốn ánh mắt của ngươi."

      Nàng tự nhiên ra trong lòng. Ngay sau đó, mới giống như phản ứng lại lời của Linh Cưu, trong nháy mắt bị Linh Cưu dời lực chú ý,

      "Bằng hữu?"

      Người này là hung tàn hay ngốc nghếch còn phải quan sát thêm, bất quá nhìn qua tuyệt đối có vấn đề, tư duy lô-gích cũng khác hẳn với người thường.

      Mà cố tình, Linh Cưu am hiểu nhất chính là ứng phó với người như thế !

      Kiếp trước nàng thấy nhiều nhất chính là quỷ linh sống trăm ngàn năm, người nào sống lâu đều bị bênh tâm thần, tâm linh biến thái, chỉ có người ngươi thể tưởng tượng được, có người tiến hóa tới! Ở hoàn cảnh như vậy, Linh Cưu vẫn bị thần kinh, coi như là tài năng, có điều hành động ngẫu nhiên của nàng ở trong mắt người thường, phải hai chữ động kinh là có thể giải thích được.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 65: Quá ngây thơ rồi
      Editor: Lưu Nguyệt

      "Đúng vậy, chính là bằng hữu."

      Linh Cưu nghiêm trang :

      "Bằng hữu với nhau, tặng quà cho nhau là chuyện bình thường.”

      Tần Si lại trầm mặc hồi, :

      "Vậy ngươi đem ánh mắt của ngươi tặng cho ta."

      Nếu là dứa bình thường nếu nghe nàng lời này cùng với ánh mắt trầm u ám của nàng chắc chắn bị dọa khóc.

      Linh Cưu lại vô cùng bình tĩnh, nghiêm túc giáo dục:

      "Như vậy làm ta bị thương, thương tổn bằng hữu là nên ."

      "Ngươi đùa giỡn ta."

      Giọng Tần Si trầm.

      Hả? Linh Cưu kinh ngạc :

      "Ta có nha. À, ngươi đói bụng chưa? Lần sau đến lượt ta mời.”

      "..."

      Tần Si nhìn chằm chằm Linh Cưu.

      "Nếu phải nhìn ngươi tuổi, ta nhất định tin tưởng ngươi."

      Tóm lại là, ngươi vẫn tin tưởng ta! Hay là vẫn bị ta đưa vào tròng!

      Linh Cưu cảm thấy, khuôn mặt cùng than xác trẻ con đôi khi vô cùng thuận tiện, giả ngu, dối hay cố tình gây đều là đặc quyền của trẻ .

      " cần lần tới , tại mời ta ăn."

      Tần Si câu đầu tiên quyết định người của Tần gia ở lại đâu.

      Linh Cưu nhìn ánh mắt lúc sáng lúc tối của nàng ấy, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt hơi đổi:

      “Ngươi nhiều như vậy chẳng lẽ vì muốn vào Tống gia, có ý đồ với Tống Tiểu Bạch?”

      "Tống Tiểu Bạch?"

      Tần Si thấy sắc mặt của bé con sửng sốt, lại thấy nàng nắm chặt lấy cánh tay của thiếu niên bên cạch mới Tống Tiểu Bạch là thần thánh phương nào. Đáng thương Tống Tuyết Y đứng trước mặt nàng lâu như vậy vẫn chưa tiến vào mắt nàng, nhờ có câu này của Linh Cưu mới ngẩng đầu liếc mắt cái.

      Chỉ nhìn trong chớp mắt, Tần Si hèn mọn :

      "Ta thích nam nhân."

      Linh Cưu: "..." (⊙o⊙)

      Tống Tuyết Y: "..." (⊙_⊙)

      Tống Tuyết Y chút do dự ôm chặt bảo bối trong lòng, bàn tay ngăn trở hai mắt Linh Cưu, câu đầu tiên với Tần Si:

      "Các vị có thể ở lại Trường Ninh viện của Tống gia.”

      Trường Ninh viện là nơi cách Tuyết viện xa nhất.

      Chỉ cần là người quen thuộc Tống Tuyết Y có thể nghe ra giọng xa cách cùng bài xích.

      Đây cũng là lần đầu tiên Linh Cưu thấy Tống Tuyết Y bài xích người.

      Ngay lúc Tống Tuyết Y ôm nàng xoay người bước , Linh Cưu mới lờ mờ đoán ra nguuyeen nhân, nhưng nguyên nhân này lại làm nàng thể tiếp nhận.

      "Tống Tiểu Bạch, nàng thích nam nhân, cũng có nghĩa là thích nữ nhân, huống chi là thích nữ hài tử! đúng, nàng thích cũng nhất định là cái loại này thích, thích là phân rất nhiều loại ..."

      "Cưu nhi cần phải , ta hiểu được."

      Giọng Tống Tuyết Y mềm vang lên.

      Linh Cưu vừa lòng gật đầu, đây là thiếu niên nàng thương nha, nghe xem lời này nhu thuận, ăn ý, cần nàng nhiều cũng có thể hiểu được.

      Nhưng câu tiếp theo lại khiến mọi ăn ý tan biến hết.

      "Cưu nhi thực đáng , khiến người thích, ai đều muốn cắn ngụm."

      "..."

      Nghĩ rằng ngươi có thể hiểu là do ta quá ngây thơ mà!!!!!

      Linh Cưu muốn chuyện, thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu.

      Mặt nạ hơi nâng lên, nhìn thấy Tống Tuyết Y đôi mắt.

      Bị đánh lén như vậy cũng phải lần đầu tiên , Linh Cưu sớm thành thói quen, có thể bình tĩnh đối mặt.

      Có điều lúc này giống những lần trước vừa chạm là lui, Tống Tuyết Y dừng lại hơi lâu, lâu đến mức khiến Linh Cưu có thể tinh tế cảm nhận được cảm giức mềm mại ướt át khoogn thuộc đôi môi mình.

      Có cảm giác kỳ quái khiến nàng nhịn được mở miệng.

      "Này, Tống Tiểu Bạch... Ách!"

      Hai người đều ngây dại trong chớp mắt.

      Tống Tuyết Y yên lặng buông ra nàng, vẫn mềm vậy, làm cho Linh Cưu lấy lại tinh thần, nháy nháy mắt cảm thấy chính mình có điểm phản ứng quá . Tống Tiểu Bạch ràng là cẩn thận , biểu bình tĩnh , hiển nhiên là nghĩ nhiều mà!

      Đúng vậy, đứa bị người ôm cùng thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, ai hiểu sai đây?

      Linh Cưu tự làm công tác tư tưởng cho chính mình nhất thời nhìn kỹ Tống Tuyết Y, cho nên đương nhiên nhìn thấy hai lỗ tai đỏ như máu của .

      "Cưu nhi, chỉ cho cho mình ta cắn."

      "A?"

      Linh Cưu thất thần nghe lời Tống Tuyết Y.

      "Ta , Cưu nhi là của ta, chỉ cho cho mình ta cắn."

      Tống Tuyết Y đội lại mặt nạ, lời hiếm khi để lộ bướng bỉnh cùng tùy hứng.

      Linh Cưu xù long tức giận:

      "Cắn? Cắn? Cắn? Người khác động kinh, ngươi cũng động kinh theo sao! Ta là người, phải bánh bao trắng!!!”

      Tống Tuyết Y: "..."

      Sauk hi nổi bão xong, Linh Cưu囧 , yên lặng ngẩng đầu, nhàng :

      "Tống Tiểu Bạch, dọa đến ngươi sao ?"

      QAQ ai bảo đám các ngươi đều nghe lời như vậy? đứa lại đứa, dung từ biết, cắn miếng là để chỉ người sao?”

      Tống Tuyết Y lắc đầu, thấp giọng :

      "Cảm thấy Cưu nhi như vậy đáng , muốn cắn... à, hôn cái."

      thực tế, muốn hôn rất nhiều cái.

      Linh Cưu: "..."

      Đôi khi, dù có là đứa ngoan chăng nữa cũng có ngày chọc người ta tay ngứa.

      "Cưu nhi tức giận sao?"

      Tống Tuyết Y dỗ .

      Linh Cưu vùi đầu, mắt thấy tâm phiền, tai nghe, long loạn.

      "Phì"

      Còn phải bánh bao trắng, nhìn bộ dáng tròn vo này ràng chính là chiếc bánh bao tròn mềm nhũn. Ý tưởng này đương nhên ra. Tống Tuyết Y thu liễm tiếng cười, nghiêm chỉnh :

      " cắn Cưu nhi, về sau đều hôn Cưu nhi, Cưu nhi chỉ cho mình ta hôn, thế nào?"

      "Tống Tiểu Bạch, ngươi hôm nay muốn gây với ta đúng ?”

      Linh Cưu trợn mắt các chết nhìn , lời trầm bị giọng trẻ con lành lạnh, ngọt ngào mềm nhũn ra lại mang chút làm nũng vô cùng đáng .

      Linh Cưu cũng hát điều này, ảm đạm nhắm mắt bịt tai quyết định thàm nữa.

      Ai bảo nàng luyến tiếc lừa mỗi tên Tiểu Bạch này!!!

      Cưu nhi.

      Tống Tuyết Y hơi há mồm, yên lặng gọi tên Linh Cưu, ánh mắt có điểm phức tạp.

      Kỳ , chính nghĩ rằng mình có phản ứng như vậy , chấp nhất tìm tòi đến cùng như vậy phải việc hay làm, nhưng nghe được đáp án chính xác từ miệng nàng lại thể nào yên tâm cho được.

      loại dục vọng độc chiếm chẳng biết gieo mầm xuống đáy lòng từ lúc nào.

      Có điều lúc này Tống Tuyết Y còn chưa đủ thành thục để nhận ra điều đó.

      Lúc này mới chỉ là chút mah mối bị dẫn ra thôi.

      Dội ngũ khí thế kéo về phía Tống gia. Trong chốc lát ngã tư đường lại trở nên trống trải.

      "Phu nhân, đại thiếu gia rồi."

      Tố La thấp giọng nhắc nhở Tôn Cốc Lan giống như thất thần, bất động thanh sắc nhìn về phía sáu người đứng phía đông nam. Phu nhân chính là nhìn đến sáu người này liền trở nên cổ quái, chẳng lẽ phu nhân quen biết họ?

      Tố La cần đoán bao lâu, sáu người kia về phía này.

      Trong đó có vị nam tử trung niên làm đầu lĩnh, thong qua ánh mắt có thể thấy ra người này biết Tôn Cốc Lan.
      ChrisPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :