1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xu trần

      Xu trần Member

      Bài viết:
      94
      Được thích:
      79
      Giờ lại khoái mấy cảnh H Nửa vời ê. Hành ổng lên xuống nhiều vô chế Y Y
      Carol thích bài này.

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Haha nam 9 hay atsm quá :)))))
      Carol thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Hông biết mấy bạn sao chớ càng edit mị càng thấy tức cười bé A Chính nhà chúng ta nhe :yoyo42::yoyo42::yoyo42:
      mị cũng thích uống trà như A Chính, có điều là mị tự pha thôi :uong2:
      Tóc Xùly sắc thích bài này.

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Tần Chính đói khát lâu ngày rồi. Cảm ơn bạn.
      Carol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 66 - Đây phải là tình .


      Sau khi phim kết thúc, người xem phim thỏa mãn rời khỏi rạp.

      Đường Y Y và Tần Chính vẫn ngồi ở vị trí cũ, người ngủ thiếp , người xem người kia ngủ, ai cũng để ý đến phim chiếu gì, có gì hay ho .

      “Kết thúc phim là kết thúc mở.” Tần Chính thản nhiên – “Có dấu hiệu có phần hai.”

      Đường Y Y che miệng ngáp cái – “ có xem?”

      xem.” – Tần Chính tỉnh rụi – “ mạng vậy.”

      Khóe miệng Đường Y Y mím mím cười cười.

      Ánh sáng trong rạp khiến buồn ngủ, nếu cũng ngủ say như vậy.

      Bất thình lình, Đường Y Y nghe Tần Chính – “Bình thường em ngủ chảy nước miếng.”

      Tần Chính đưa tay, giật cổ áo của mình, đó còn có vết nước.

      Đường Y Y sững sờ, cảm thấy rất lúng túng.

      Tần Chính đứng dậy – “ thôi.”

      Nhìn Đường Y Y còn đứng đăm chiêu, cúi người, kéo vào lòng mình.

      Hai người vào nhà hàng, ăn món Pháp, nhìn quang cảnh sông Times.

      Lưu Đình Vân gọi điện thoại tới, Đường Y Y hai người dùng bữa tại nhà hàng, nên về khá trễ.

      “Vậy cũng tốt, chú ý an toàn.”

      Hai người ở trong thành phố trong đoạn thời gian ồn ào náo động nhất của đêm, khi Đường Y Y và Tần Chính trở lại nhà của Lưu Đình Vân, Lưu Đình Vân ngồi ở phòng khách chờ hai người.

      Bắt lấy cơ hội, Lưu Đình Vân tóm Đường Y Y hỏi chuyện hai người làm gì cả ngày.

      Đường Y Y ngồi bên cạnh vừa rót nước vừa – “Như mọi người.”

      Lưu Đình Vân trợn trắng mắt – “Như là như thế nào?”

      Đường Y Y nhấp ngụm nước đun sôi để nguội, cảm giác nhợt nhạt được cuốn trôi – “ có lúng túng như tớ nghĩ.”

      Lưu Đình Vân cười đến bả vai rung rung – “Vậy có nghĩa là khá tốt.”

      Đường Y Y phản bác.

      Từ chổ ngoặt, người đàn ông cao lớn bước ra ngoài.

      giản lược về chuyện đầu tư, ba người ai về phòng nấy.

      Đêm càng về khuya, tiếng động cũng bị phóng đại lên.

      Tiếng mắng chửi từ lầu dưới truyền lên, Đường Y Y dừng lại động tác lau tóc, rồi lại tiếp tục.

      Tần Chính cầm máy sấy bước lại gần – “Chuyện gì xảy ra vậy?”

      Đường Y Y hỏi – “Có lẽ Lưu Đình Vân tranh cãi với Ben.”

      Tần Chính nhướng mày, hỏi thêm gì nữa.

      Tiếng máy sấy vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

      Đường Y Y có thể cảm giác được đầu ngón tay của Tần Chính thong thả luồn qua từng sợi tóc của mình, ma sát da đầu của , động tác mạnh yếu.

      thoải mái híp mắt lại, cả người cảm thấy hơi mệt mỏi.

      Giọng của đột ngột vang lên đầu – “ muốn uống trà.”

      Đường Y Y dùng tay chống đầu – “Khuya lắm rồi.”

      Nhìn từng sợi tóc mềm mại của len giữa ngón tay của mình, Tần Chính mím môi – “ uống ngủ được.”

      Trong giọng của có tiếng thở dài trong im lặng.

      Đường Y Y nghiêng đầu.

      Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

      Tóc hong khô, Đường Y Y cầm lược tùy ý chải vài cái, Tần Chính bước chuẩn bị nước nóng và trà cụ.

      Pha trà là việc Đường Y Y quen thuộc nhất, chẳng những vậy mà còn làm chủ cả quá trình pha trà, khi tay chạm vào bộ trà cụ nhẵn nhụi, động tác của như mây bay nước chảy, vẻ mặt đầy nghiêm túc, trầm tĩnh.

      Tần Chính ngồi đối diện Đường Y Y, ngón tay thon dài của đánh nhịp lên tay vịn của ghế, dưới ánh đèn thủy tinh, sâu thẳm trong đôi mắt là tình cảm ôn nhu lưu chuyển.

      “Được rồi.”

      Giọng của Đường Y Y quyện trong hương trà, cắt đứt luồng suy nghĩ của Tần Chính.

      nâng ly trà lên, thổi thổi lá trà lơ lửng, khẽ nhấp ngụm, gương mặt lộ ra vẻ thỏa mãn, tựa như từng lỗ chân lông từng mạch máu của rung lên vì sung sướng.

      “Em xem vì sao chỉ có thể uống được trà của em pha?”

      Đường Y Y cũng bưng ly trà, nghe vậy, giương mắt nhìn lên, ánh mắt người đàn ông đối diện híp lại phân nửa, biết nghĩ gì.

      Tần Chính vuốt vuốt huyệt thái dương.

      Ngoài trừ khả năng bị điên còn lý do gì khác.

      Đời này của , nhất định nằm trong tay Đường Y Y.

      thanh ồn ào ở tầng dưới kéo dài hơn 1 giờ đồng hồ yên ắng lại.

      Đường Y Y bước xuống lầu, Lưu Đình Vân ngồi chồm hổm đất lầm bầm lầu bầu, còn chưa thoát khỏi cảm xúc của cuộc tranh cãi vừa rồi.

      “Cậu sao chứ?”

      Lưu Đình Vân vuốt mặt, chép chép miệng, nhìn về phía Đường Y Y cười cười – “ có gì.”

      Lưu Đình Vân đứng lên, đưa tay vuốt lại đầu tóc – “Muộn như vậy rồi mà cậu còn chưa ngủ?”

      Đường Y Y đứng ở đầu bậc thang – “Chuẩn bị ngủ.”

      “Vậy mau ngủ .” – Lưu Đình Vân sờ sờ mặt Đường Y Y – “Nhớ đắp mặt nạ tớ đưa cho cậu, cần rửa lại, bổ sung độ ẩm cho da.”

      Đường Y Y gọi lại – “Đình Vân, có gì sao?”

      Lưu Đình Vân im lặng lúc mới quay đầu lại trả lời – “ có chuyện gì.”

      khoát khoát tay với Đường Y Y – “Ngủ ngon.”

      Đường Y Y thở dài hơi.

      Chuyện tình cảm chính là mớ bòng bong, càng muốn tính toán ràng ai sai ai đúng nhiều hơn, càng muốn biết ai là người trả giá nhiều hơn, càng tính được.

      Đường Y Y trở về phòng, bình trà bàn thấy đáy, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

      dọn dẹp bàn, định nằm di động rung lên.

      Cầm lấy chiếc quần đặt ghế, lấy di động ra.

      màn hình hiển thị người gọi đến là Tiết Ngũ.

      Mặt chút biểu cảm đặt điện thoại về chổ cũ.

      Vừa đắp mặt nạ lên, Đường Y Y nhận được cú điện thoại, là số từ thành phố C.

      “Đường tiểu thư, tôi là Tiết Thú.”

      Nghe được giọng của người ngờ tới, Đường Y Y tạm hoãn cuộc trò chuyện, liếc nhìn về hướng phòng tắm, đẩy cửa bước ra ngoài, đứng ở đầu hành lang, nhìn bóng đêm bên ngoài qua cửa kính, lúc này thành phố C vừa rạng sáng, đối phương dùng điện thoại của Hoàng Tiêu để gọi cho , khiến cảm thấy việc này hề tầm thường.

      “Chú Tiết, có chuyện gì ?”

      ấy bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”

      Sắc mặt Đường Y Y thay đổi – “Chuyện xảy ra lúc nào?”

      Trong giọng của Tiết Thú đầy vẻ thất bại và lo âu – “Hôm qua.”

      Ông vận dụng tất cả tài nguyên mình tích lũy tất cả những năm qua cũng thể thay đổi được cục diện, ngược lại càng khiến cho mọi chuyện ngày càng điên cuồng.

      Đường Y Y xoay người, nhìn về hướng phòng ngủ - “Vậy chú tìm tôi vì cái gì?”

      Đầu dây bên kia yên tĩnh trong chớp mắt, Tiết Thú – “Tôi muốn kính xin Đường tiểu thư giúp tôi mang ấy ra ngoài.”

      Đường Y Y từ chối – “Chuyện này tôi thể giúp được.”

      giúp được, nhưng Tần Chính có thể.” - Giọng Tiết Thú đầy kích động – “Chỉ cần có thể nhắc việc này trước mặt Tần Chính, việc này có khả năng chuyển biến tốt đẹp.”

      Đường Y Y lãnh đạm nhắc nhở - “ ấy và Tiết Ngũ là em mấy chục năm.”

      Giọng Tiết Thú đầy vẻ chắc chắn – “Tần Chính nhất định đứng về phía .”

      Đường Y Y im lặng.

      “Chú Tiết, xin lỗi, tôi thể nhận lời.”

      “Tôi đồng ý đánh đổi tất cả những gì mình có.” – Tiết Thú trầm giọng – “Kể cả cổ phần ở Tiết Thị của mình.”

      Đường Y Y – “Ông có thể trực tiếp dùng cổ quyền của mình chuyện với Tiết Ngũ.”

      Tiết Thú cười khổ - “Tôi tin được thằng cháu trai của mình.”

      Đường Y Y – “Nhà họ Hoàng có ai ra mặt?”

      “Tiết Ngũ muốn buông tha ấy.” – Tiết Thú trong tức giận – “Tôi biết Hoàng gia tính toán ra sao, nhưng theo tình hình trước mắt, người nhà đó lấy đại cục làm trọng, bỏ rơi ấy.”

      “Chuyện này đều trách tôi, nếu như phải tôi, chuyện cũng đến nỗi như ngày hôm nay.”

      Đường Y Y hỏi điều khác – “Tinh trạng tinh thần của Hoàng Tiêu như thế nào?”

      ấy có điên, ấy vô cùng bình thường!” Tiết Thú thở hổn hển, phun ra hai ngụm trọc khí, trong giọng đầy vẻ yếu ớt – “Chỉ cần rời khỏi Tiết Ngũ, ấy trở lại là người bình thường.”

      Đường Y Y nghe đầu dây bên kia có tiếng của y tá, đoán là tình hình của Tiết Thú cũng tốt lắm.

      Cửa phòng ngủ đột ngột mở ra, bóng dáng Tần Chính xuất trước mặt , Đường Y Y mặt đổi sắc với người trong điện thoại – “Trước hết cứ như vậy .”

      bước tới, nghe thấy Tần Chính hỏi – “ chuyện điện thoại với ai?”

      Đường Y Y cũng giấu diếm – “Chú hai của Tiết Ngũ.”

      gương mặt của Tần Chính lộ chút biến hóa nào, tựa như việc đó liên quan đến mình – hờ hững.

      Trước khi ngủ, Đường Y Y thuận miệng hỏi – “ xem Tiết Ngũ có ly hôn với Hoàng Tiêu ?”

      Dự liệu được câu hỏi của , Tần Chính tháo kính sóng mũi xuống – “Chỉ cần Tiết Ngũ người con nào đó, cậu ta muốn xây dựng gia đình với người con đó và sinh đứa .”

      “Đến lúc đó, Hoàng Tiêu, Tiết Thú và đứa bé kia, đều nằm trong chú ý của cậu ấy nữa.”

      Đường Y Y cảm thấy hoang đường vô cùng – “Tiết Ngũ làm sao có thể ai?”

      Tần Chính nhéo nhéo đầu ngón tay Đường Y Y – “ có gì là tuyệt đối.”

      Chính bản thân cũng người con , làm gì có chuyện gì tuyệt đối thể.

      đêm, Tần Chính bỗng dưng mở mắt ra, cả người đều là mồ hôi, vô thức sờ vào chổ nằm bên cạnh – lạnh như băng.

      Từng màn từng màn trong giấc mộng về như lật sách, quấy rối tim , nỗi khủng hoảng khổng lồ ập đến, lý trí sụp đổ ầm ầm.

      Khi tìm khắp phòng ngủ, cũng tìm được , hơi thở Tần Chính bắt đầu khẩn trương lên.

      Đúng dịp khi đó Lưu Đình Vân thức dậy rót nước uống, nghe thấy động tĩnh lầu, do dự xem có nên lên xem chút hay , gặp Tần Chính bước xuống lầu, vẻ mặt cực kỳ bình thường, tựa như thất hồn lạc phách.

      Nhìn thấy vải xô đầu Tần Chính ứa máu ra mảng lớn, biết va chạm ở đâu, Lưu Đình Vân vô cùng khiếp sợ, ban ngày đội mũ nhìn ra.

      “Sao…”

      ấy đâu?” – Bắt lấy cánh tay Lưu Đình Vân, Tần Chính hỏi cách nghiêm nghị - “ ấy đâu?”

      Lưu Đình Vân đau đến hút khí – “ phải là ấy ở cạnh …”

      có.” – Tần Chính cắt đứt lời – “ ấy ở trong phòng.”

      có trong phòng? Lưu Đình Vân hoang mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy lệ khí trong mắt Tần Chính, khiếp sợ kinh hoàng.

      trước tiên bình tĩnh lại .”

      Lưu Đình Vân lớn tiếng hướng về phòng gọi – “Y Y!”

      có người trả lời.

      Đôi mắt đỏ tươi của người đàn ông trước mắt nhìn chằm chằm, mùi máu tanh càng nồng nặc lởn vởn trong khí, da đầu Lưu Đình Vân run lên, cố gắng nặn ra nụ cười méo xẹo – “ ấy có thể ở ngoài vườn hoa.”

      Tần Chình bỏ lại Lưu Đình Vân xoay người bước mở cửa.

      Bên ngoài cửa, tay đẩy cửa của Đường Y Y dừng trung, miệng chưa kịp thốt ra lời bị vòng tay ôm ấp giam cả người lại, đôi cánh tay ôm chặt, sức lực vô cùng mạnh bạo, siết đến mức cả xương cũng đau.

      Từ góc nhìn của Lưu Đình Vân có thể thấy từng tia biến hóa mặt Tần Chính, kinh hãi đến mức thốt ra lời.

      Tình của Tần Chính quá đáng sợ.

      Đây phải là , mà là loại bệnh.

      Tần Chính bệnh đến mức nguy kịch.

      xem Đường Y Y như mạng của mình.

      Đời này hai người họ hoặc là tổn thương lẫn nhau, hoặc là thương nhau sống cạnh nhau, có khả năng thứ ba xuất .

      Mặt Tần Chính chôn trong hõm vai của Đường Y Y, điên cuồng hít sâu vào lồng ngực hương vị của , giọng khàn khàn – “Em đâu vậy?”

      Đường Y Y nhìn thấy vẻ mặt của , nhưng từ trong giọng của đoán tâm tình của lúc này hết sức ổn định – “ ngủ được, em xuống lầu loanh quanh lúc.”

      Ban ngày ngủ quá nhiều, khiến nằm xuống suy nghĩ lung tung, nhiều hình ảnh liên tục xuất trong đầu biến mất, thể làm gì khác, nên mới muốn ra ngoài hóng mát để cho bản thân tỉnh táo chút.

      Cổ nhói đau, Tần Chính cắn, buông.

      Đường Y Y đau đến hút khí, mà người đàn ông cắn đột nhiên run lên rất , ngẩn người – “ gặp ác mộng?”

      Tất nhiên là mơ thấy bỏ trốn.

      Chỉ có thể nghĩ đến điều này, ngoài ra, nghĩ ra chuyện gì có thể khiến cho mất khống chế đến mức này.

      “Ừm.” Tần Chính liếm liếm miệng vết thương vừa cắn, dưới mi mắt , nỗi kinh hoảng ngưng kết lại – “ mơ thấy em rời bỏ , đồng ý, em lập tức nhảy từ lầu xuống.”

      rất ít khi nằm mơ, lại nằm mơ trong mộng.

      Khi giật mình tỉnh dậy, cả người vẫn còn chìm trong giấc mộng.

      Thực ngay giây phút giật mình tỉnh dậy, Tần Chính vẫn chìm trong nỗi thống khổ mong chờ mà có được, lại phát Đường Y Y có bên cạnh.

      Cho nên mới bối rối như vậy.

      còn phân biệt được đâu là mộng đâu là .

      lúc lâu sau, Đường Y Y cất tiếng – “Chỉ là mơ thôi.”

      chóp mũi mùi máu tanh thoáng qua, muốn đẩy Tần Chính ra nhìn xem, bản thân càng bị siết chặt đến mức cơ hồ hít thở được.

      “Vết thương đầu cần băng bó lại.”

      Mũi cọ cọ vào người , hai tay vẫn siết chặt, có dấu hiệu buông lỏng chút nào, tựa như sợ chạy mất.

      Đường Y Y tức giận – “Tần Chính!”

      “Ừm…” Trong cổ họng Tần Chính hộc ra tiết, giọng điệu khiến người khác kinh hãi thôi – “ được rời khỏi !”

      Nếu biết bản thân mình làm ra điều gì.

      Đường Y Y rũ mắt xuống.

      “Nhiều năm qua em luôn liên tục theo bên cạnh , nhưng…” Tần Chính cúi đầu thở dài – “Cho đến giờ thực chưa bao giờ có được em trong đời.”

      ràng ở ngay dưới mí mắt mình, nhưng lại có cảm giác xa xôi như vậy.

      Xa đến mức giây cảm thấy chân thực.

      Lông mi Đường Y Y rung rung, bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt nhìn bức tường trắng xanh đối diện, cảm giác mình có chút mê mang.

      Hàm dưới của Tần Chính tựa lên vai Đường Y Y – “ biết em vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi bóng ma của quá khứ, em sợ , sợ mình lại bị tổn thương.”

      Khóe môi Đường Y Y chậm rãi cong lên, kéo thành đường thẳng.

      quả sợ hãi.

      Những chuyện xảy ra trong hơn hai mươi năm qua, phải quên là quên, phải chỉ đơn giản quên , những chuyện xảy ra tồn tại.

      Đó là dấu ấn Tần Chính để lại trong đời , mặc kệ dùng cách gì chăng nữa – xé rách, đốt cháy kể cả thôi miên – dấu ấn đó vẫn còn đó!

      Chỉ cần chạm , nỗi tuyệt vọng trải qua ngóc đầu trở lại.

      “Y Y, có thể chấp nhận em thăm dò , cũng cho phép em tùy ý làm bậy với , bằng lòng đem tất cả những gì mình có phơi bày trước em, cho đến khi em triệt để tin tưởng , bỏ xuống đề phòng với , cam tâm tình nguyện ở bên cạnh .”

      Tần Chính vẫn duy trì tư thế như vậy, sống lưng khẽ cong, để cho Đường Y Y nhìn thấy vẻ mặt của chính mình, cũng để ý vết thương đầu mình – “Nửa đời sau của , muốn làm rất nhiều điều, mỗi kiện trong đời , mỗi nơi qua đều muốn có em trong đó.”

      “Đừng để đợi quá lâu, còn là chàng thanh niên hai mươi tuổi, còn nhiều thời gian để lãng phí, sợ mình đủ thời gian để em tốt.”

      cổ có chất dịch ấm áp chảy làn da , cảm giác rất ràng, Đường Y Y giật mình.

      khóc.

      khóc khàn cả giọng, tiếng nghẹn ngào của hầu như bị tiếng hít thở bao phủ.

      Đường Y Y cảm thấy hơi luống cuống, lúc lâu sau, mới nâng hai tay lên, để lưng của , vỗ vỗ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :