1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762

      ☆ Chương 62 – bị sốt.


      Vì sao nổ súng?

      “Tôi…tôi làm được!”

      Đường Y Y nắm chặt khẩu súng trong tay, lòng ngón tay ấn cò súng, cơ thể ngừng run rẩy, trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng.

      làm được?” Tần Chính nâng cằm Đường Y Y, cưỡng chế ngẩng đầu nhìn , thu hết dáng vẻ khủng hoảng của vào đáy mắt – “Muốn là người nổ súng hay là làm bia ngắm, tùy em chọn.”

      Gương mặt Đường Y Y trắng bệch, gương mặt cơ hồ toát lên vẻ cầu khẩn – “Tần…Tần đại ca, em muốn ở chỗ này, van …”

      Sắc mặt Tần Chính vẫn lạnh lùng – “Cần tôi lập lại lần nữa ư?”

      Cả người Đường Y Y như nhũn ra, đôi môi còn chút máu của mấp máy, đầu lắc ngừng lập lại lời mình – “Tôi làm được…”

      Tần Chính nhíu mày, đưa tay tóm Đường Y Y định bỏ chạy về chỗ cũ, vòng người từ phía sau áp lên đôi tay lạnh buốt của , ép ngắm vào người làm bia ngắm – “Bắn vào tim nó cho tôi.”

      vừa dứt lời, ngón tay Đường Y Y bị ép buộc cong lại, bóp cò súng.

      Đoàng!

      tiết lạnh lùng đánh vào lồng ngực, Đường Y Y mở to hai mắt nhìn, tai nghe lỗ tai được lấy xuống, giọng của Tần Chính vọng vào màng nhĩ, ngữ điệu của nhanh chậm, tựa như vọng về từ địa ngục – “Tôi cho em thêm cơ hội nữa.”

      “Nếu như lần này bắn trúng, chính bản thân em thế vào chỗ đó.”

      Cả người Đường Y Y run lên, nâng tay lau mồ hôi tươm ra như tắm mặt, hô hấp rối loạn vô cùng.

      Tần Chính lui sang bên, ôm cánh tay nhìn .

      Sau lưng Đường Y Y ướt đẫm, sợ run cả người, nếu như lần này lại xảy ra sai sót, người đàn ông này thực đem ra làm bia đỡ đạn.

      Đoàng…đoàng…đùng…keng…ke…n…g…

      Tiếng vỏ đạn rơi nền đất, dây thần kinh kéo căng ra trong đầu Đường Y Y cuối cùng cũng rung lên nhịp, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh nổ súng.

      Tư thái của trầm ổn, thong dong, mỗi cử chỉ của đều cho thấy nắm cả thế giới trong tay mình.

      Thời gian trôi qua từng phút , hai mắt Đường Y Y khẽ hít, giọt mồ hôi trượt theo khóe mi rơi xuống, dùng tay gạt , tầm mắt mơ hồi khôi phục lại như bình thường.

      “Đến lượt em.”

      Tiếng súng ngừng lại, đỉnh đầu của vang lên giọng của , Đường Y Y hít sâu hơi, trúc trắc thay đổi băng đạn.

      giơ cánh tay lên cách chậm chạp, cánh tay phải giữ thẳng, nhắm thẳng vào vị trí trái tim, trong cơn hoảng loạn của , viên đạn phóng ra ngoài, trong nháy mắt đó cảm thấy khí như đông cứng lại.

      “Khá tốt.” Tần Chính ngẩng đầu – “Tiếp tục.”

      người Đường Y Y mồ hôi tươm ngừng, kéo cổ áo sơ mi tùy tiện lau quai hàm, tiếp tục nhắm thẳng vào bia súng.

      Liên tục đổi vài băng đạn, tỷ lệ bắn trúng bia của Đường Y Y ngày càng tăng, tay càng ngày càng run rẩy.

      Ngay lúc Đường Y Y buông lỏng, Tần Chính phất tay, lập tức bia ngắm được lấy , thay vào đó là người sống sờ sờ - Lục Sơn.

      biết Tần Chính muốn làm gì, đồng tử Đường Y Y co rút lại, bắt đầu lùi bước về phía sau.

      Tần Chính dùng sức mạnh kềm chế cổ tay thon dài của Đường Y Y, giam vào trong lòng ngực của mình, lòng bàn tay vuốt làn mồ hôi ướt rượt cổ .

      ta sống hay chết, quyền quyết định đều tay em.”

      Hai mắt Đường Y Y đỏ ngầu, luống cuống nhìn Lục Sơn, còn Lục Sơn đứng đó với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, có bất cứ biểu sợ hãi hay căng thẳng gì hết.

      Tần Chính vén đám tóc ướt sau gáy Đường Y Y lên, cúi người, đôi môi khẽ liếm - “Em chuẩn bị xong chưa?

      Đường Y Y suýt khóc, trong lòng vô cùng ràng, khi Tần Chính gặp nạn, bản thân là thư ký của trở thành lá chắn cho , tuyệt đối thể an toàn lui thân.

      phải trở nên mạnh mẽ, vì Tần Chính, cũng vì bản thân mình.

      Từ đó về sau, kéo dài khoảng nửa năm, Đường Y Y đều luyện tập tại bãi bắn bia, độ chính xác khi nhả súng của ngày càng cao, càng nhanh, cuối cùng cũng đạt đến trình độ Tần Chính cầu.


      Cơn đau chân khiến Đường Y Y thu hồi lại suy nghĩ của bản thân bị lạc vào trong quá khứ, rũ mắt xuống, nhìn Tần Chính cầm mắt cá chân của mình, hai đầu mày nhíu lại thành hai đường thẳng song song.

      Hôm nay là lần thứ hai nổ súng trực tiếp vào người, lần đầu tiên là vì sinh tồn, lần này lại là vì Tần Chính.

      Hai lần cách xa nhau gần mười năm, Đường Y Y nhớ nổi phong thái thuần thục tự tin khi luyện tập của bản thân, mà nỗi sợ hãi run rẩy lại quay trở về.

      Cũng may bản thân quên cảm giác khi bóp có, kể cả những điều Tần Chính dạy cho khi nổ súng, trong nháy mắt mọi thứ bừng lên như pháo hoa trong não .

      Nhờ vậy mà bắn sai mục tiêu.

      “Trầy da chút thôi, đừng nhìn.” Đường Y Y muốn lui chân về phía sau, nhưng lại bị đè lại.

      Giọng trầm trầm của Tần Chính vang lên – “Giầy em đâu?”

      Đường Y Y sững sờ, để ý – “Mất rồi.”

      Vừa rồi vội vã chạy nhanh, vấp ngã mấy lần mặt đất, cuối cùng dứt khoát vứt giày cao gót, chạy chân trần.

      Tần Chính im lặng, quai hàm nghiến chặt, gương mặt lạnh lùng, người con này hề biết hai lòng bàn chân của mình có bao nhiêu lỗ bị đá mài trầy trụa, đầu gối sưng đỏ mảng lớn còn rỉ máu.

      chỗ nào là cho thấy khi đó lo lắng và hoảng loạn ra sao.

      Trong lòng vừa vui vừa đau.

      Thấy Tần Chính định đưa tay qua, Đường Y Y đẩy tay ra – “Có thể tự được.”

      Tần Chính trực tiếp ôm ngang Đường Y Y lên.

      Đường Y Y nhắc nhở – “Còn bị thương đó!”

      Tần Chính lùi về phía sau, che kín vết thương tay và vẫn tiếp tục hành động mình muốn làm.

      Ngõ hẻm im ắng, còn tiếng huyên náo, chỉ còn lại tiếng bước chân vững vàng, mạnh mẽ. Trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu ai tin đó là tiếng bước chân của người có thương tích, máu chảy chưa ngừng.

      Đoạn đường này hề dài, Đường Y Y được Tần Chính ôm, có vài giọt chất lỏng giọt xuống mặt , mũi, mắt đều là máu.

      “Thả em xuống.”

      thả.”

      Hơi thở của Tần Chính hơi nặng nề, khuôn mặt trắng bệch, nhưng giọng kiên quyết vô cùng, cũng có cố chấp cho cự tuyệt.

      Đường Y Y cũng tranh cãi hơn thua với .

      Đặt người con trong ngực vào trong xe, lông mày Tần Chính nhíu lại, lòng ngực phập phồng phạm vi lớn, dựa cả người vào cửa xe hơi mở.

      Đường Y Y thấy vậy, lập tức đỡ Tần Chính vào chỗ ngồi phía sau, nhanh chóng tìm khăn giấy lau vết máu mặt , bất thình lình trông thấy vệt máu đầu chảy xuống. Mí mắt nhảy cái.

      Tần Chính giương mắt, chạm phải phải đôi mắt phiếm hồng ứa lệ của .

      “Sau này ra ngoài phải mang theo người, đừng ra ngoài mình nữa.” Đường Y Y nhíu hai đầu lông mày lại, trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng ngoài miệng còn chanh chua cứng – “ làm quá nhiều chuyện thất đức, người đầy xui xẻo, coi chừng có ngày phơi thây ngoài đường.”

      Tần Chính mím môi.

      đường lái xe về, cách đoạn Đường Y Y lại lay Tần Chính, sợ ngủ mất, tỉnh dậy được.

      chết đâu.” Tần Chính dựa người vào thành ghế, mi mắt hơi khép lại – “Em đừng lo lắng.”

      Trong xe tràn ngập mùi tanh của máu, Đường Y Y mím môi, cho đến khi đến bệnh viện, mới thở ra hơi dài.

      Tần Chính được băng bó kỹ vết thương xong, nhìn thấy Đường Y Y, hỏi người đâu.

      Lục Sơn thấp giọng trả lời – “Đường tiểu thư về nhà.”

      Lông mi Tần Chính nhíu cái – “Vết thương chân ấy băng lại chưa?”

      Lục Sơn gật đầu – “Rồi.”

      Tần Chính nhổ kim tiêm ra khỏi người, sải chân bước ra ngoài, vuốt vuốt thái dương đau nhức, tiếp tục bước về phía trước.

      “Chuẩn bị xe, kêu quản gia thu dọn quần áo của tôi đưa đến nhà trọ Thế Lâm.

      Lục Sơn hỏi thêm gì chỉ – “Vâng.”


      Nhà trọ Thế Lâm


      Đường Y Y ngồi ở đầu giường xử lý công việc, laptop đặt đùi , mười ngón tay của như múa bàn phím, thỉnh thoảng lại nhâm nhi đào mâm.

      Chuông cửa vang lên được lúc, Đường Y Y mở cửa, Tần Chính đứng bên ngoài, đầu còn quấn đám vải xô, trong tay lại là vali hành lý màu đen.

      Liếc nhìn vali hành lý cái, Đường Y Y lại liếc ngược lên người đàn ông đứng trước mặt – “ ở bệnh viện mà đến đây tìm em làm gì?”

      Tần Chính cong môi – “Bác sĩ bảo phải giữ tâm tình vui vẻ, như vậy mới có lợi cho việc hồi phục.”

      Đường Y Y ngẩn người ra – “Vậy là sao?”

      nhìn lúc, nghiêm túc trả lời – “Chỉ có nhìn thấy em, mới cảm thấy vui vẻ.”

      Bị nhìn tới mức cảm thấy mất tự nhiên, Đường Y Y cũng nghiêm túc trả lời – “Em có thời gian quan tâm .”

      cần em quan tâm.” Tần Chính đột ngột bước tới gần, cất bước vào, trở tay khóa cửa.

      chỉ cần nhìn thấy em, lập tức khỏe lên.”

      Đường Y Y nổi da gà khắp người – “Tùy .”

      chịu nổi khi Tần Chính dùng ánh mắt chăm chú nóng rực nhìn chằm chằm.

      Tần Chính để vali qua bên, hỏi – “Buổi tối ngủ ở đâu?”

      Đường Y Y chỉ lên ghế sô pha.

      Tần Chính vỗ trán – “ là bệnh nhân.”

      lại tiếp – “Bác sĩ còn bảo là ban đêm có thể phát sốt.”

      ý của là, rất suy yếu, cần được chăm sóc trông nom.

      Đường Y Y trợn trắng mắt.

      Buổi tối hai người hai chén cháo, đĩa trứng xào cà chua.

      Tần Chính chủ động dọn bàn, rửa bát.

      Đường Y Y nhìn nhìn bóng lưng trong bếp, rồi quay lưng về phòng.

      lâu sau, cửa phòng bị gõ hai tiếng, Tần Chính bước vào – “Em có thể giúp bôi thuốc hay ?”

      Đường Y Y nhìn Tần Chính, lời.

      lúc lâu sau, lấy laptop ra khỏi người.

      Khóe môi Tần Chính giương lên, cất bước lại bên giường, đưa lưng về phía Đường Y Y ngồi xuống.

      Đường Y Y vén áo Tần Chính lên, vết thương sau lưng lên trước mắt .

      Bị thương từ đầu vai phải kéo dài xuống eo, chia lưng ra làm hai nửa.

      Vết thương này đáng lý ra là ở người , Tần Chính đỡ cho .

      Nén lại suy nghĩ của bản thân, Đường Y Y cúi đầu bôi thuốc cho Tần Chính, đầu ngón tay nhàng xoa xoa.

      Tần Chính cảm thấy ngứa ngáy, tựa như có sợi lông vũ quét tới quét lui nhàng lưng , trêu chọc , gẩy lên tim .

      Dần dần, hô hấp của Tần Chính ngày càng nặng nề, bỗng dưng bắt lấy tay của Đường Y Y, tay kéo ngồi lên đùi , ánh mắt sâu thẳm.

      Đường Y Y như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Cả nửa người tinh tráng của Tần Chính bây giờ trần trụi, hơi thở phun ra nóng ẩm nặng nề, dùng ánh mắt của mình lột sạch y phục người Đường Y Y – “Chúng ta làm .”

      Đường Y Y khẽ cong môi, thừa dịp Tần Chính còn ngu ngơ thất thần vòng tay ra phía sau, đặt tay lên vết thương của , Tần Chính đau bật ra tiếng rên.

      “Bị thương lo dưỡng thương cho tốt.” – Sắc mặt Đường Y Y lạnh xuống, ánh mắt dời , rơi vào đũng quần của Tần Chính – “Nếu quản lý được thằng em của mình dọn dẹp đồ đạc rồi về .”

      Tần Chính thản nhiên trước ánh mắt của , thậm chí vô tình cách cố ý ưỡn eo ra phía trước.

      Mặt Đường Y Y nóng lên, xoay người vào toilet.

      Ban đêm cả người Tần Chính phát sốt, cố lê người đứng dậy, dựa vào cửa phòng Đường Y Y gọi – “Y Y.”

      Kêu lúc lâu sau, Đường Y Y mới tỉnh dậy, vén chăn bước xuống giường, gãi đầu mở cửa – “Sao vậy?”

      Giọng của Tần Chính khàn khàn – “ bị sốt rồi.”

      cầm tay Đường Y Y đặt lên trán mình – “ rất khó chịu.”

      Tay Đường Y Y đụng vào nhiệt độ trán bị hù giật cả mình – “Để em xem nhiệt kế để ở đâu.”

      Tần Chính mắt nhắm mắt mở theo đuôi Đường Y Y.

      Qua nửa đêm, nhiệt độ của Tần Chính hạ xuống, Đường Y Y mới thở ra hơi nghỉ ngơi.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Chính bưng chậu, cất lên giọng điệu của người đàn ông gia đình – “Y Y, quần áo em thay ra để ở đâu?”

      Đường Y Y vẫn còn buồn ngủ nằm giường, nghe Tần Chính hỏi mà ngây người, ho khan tiếng trả lời – “ có quần áo thay ra.”

      Tần Chính ngạc nhiên – “Em tắm rửa thay nội y ra sao?”

      Đường Y Y lắc đầu – “ thay.”

      Vẻ mặt Tần Chính đầy vẻ khó tin.

      bước tới cửa, trong mắt chợt lóe qua tia sáng, bỗng dưng lùi người về, vào phòng tắm tìm tìm, sau đó tìm được vật mình muốn tìm dưới đống quần áo.

      Khóe mắt Đường Y Y liếc qua, phát trong chậu là vải vóc màu đen, nhìn quen mắt, sau giây, đột ngột ngồi bật dậy.

      “Đưa đây!”

      Lúc này thấy bóng dáng Tần Chính.

      Khi kịp phản ứng lại, lập tức lê dép ra ngoài.

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      cuối cùng cũng cho hun 1 cái rồi hị hị :yoyo40::yoyo40::yoyo40:
      levuong thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      tập sống chung đây mà. Hị..Hị..Thanks Nàng
      Carol thích bài này.

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Lâu lắm rồi mới đc đọc chương mới. Con đường phía trước của TC ngắn hơn rồi
      Carol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 63 – Đừng nhắc lại chuyện qua.


      sân thượng.

      Tần Chính để chậu đồ xuống, vặn vòi mở nước.

      Đường Y Y bước nhanh qua – “Lấy nội y của em ra để bên cạnh, lát nữa em tự giặt.”

      Tần Chính thả lỏng hai tay, ngẩng đầu lên nhìn – “Hai tay của em đều bị thương, giặt như thế nào?”

      Đường Y Y – “Vậy cho vào máy giặt.”

      Tần Chính nhíu mày – “Quần áo bỏ vào máy giặt rất dơ, nội y thể bỏ vào cùng được.”

      Gương mặt Đường Y Y cứng lại – “Vậy cần nữa, vứt .”

      Tần Chính xoay người, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Đường Y Y – “Ngại ngùng?”

      Đường Y Y trả lời.

      Tần Chính thong thả ung dung – “Trong khoảng thời gian em nằm viện, đều là do làm, em yên tâm, làm hỏng hai mảnh vải này của em.”

      Mắt Đường Y Y mở lớn, hô hấp của ngừng nhịp, sau đó lại dồn dập lên, vẫn nghĩ là người giúp việc làm những việc này giúp .

      ngờ là người đàn ông này làm.

      Nghĩ lại cũng có gì là kỳ lạ, toàn thân của , đều do chăm sóc vệ sinh, sót nơi.

      Nhưng khi đó bản thân trong hoàn cảnh như vậy, tình huống vô cùng bất đắc dĩ, còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận những gì làm, rồi dần dần thích ứng với nó.

      Giờ nghĩ lại, Đường Y Y cảm thấy vô cùng lúng túng, cảm giác tất cả lỗ chân lông người đều mở ra.

      Trong đầu lên hình ảnh người đàn ông này lau người cho , mặt nóng lên như lửa đốt.

      đánh răng rửa mặt , đừng đứng nghệch ra đó.”

      Tay Tần Chính xoa xoa vò vò nội y của Đường Y Y, rất ra dáng của kẻ có “kinh nghiệm”, thái độ vô cùng lạnh nhạt, có chút nào ghét bỏ và bài xích.

      “Em cần nhìn bằng ánh mắt đó.” – chớp mắt khẽ cau mày, giọng trầm thấp – “Em phải biết là đàn ông có năng lực khống chế vào buổi sáng hay sao?”

      “Còn nữa, em đừng vui mừng quá sớm, trong tháng chỉ giặt giúp em giặt mấy ngày này thôi.”

      Ai vui mừng?! – Trong lòng Đường Y Y châm chọc.

      Mấy ngày này trong tháng?! – Là những ngày…

      cảm giác máu toàn thân mình đều tụ lên mặt.

      “Mặt em sao đỏ như vậy?” – Tần Chính đưa tay chạm vào mặt Đường Y Y, bọt nước từ tay run run rẩy rẩy chảy xuống.

      Ánh mắt nóng bỏng của chạy theo giọt nước chảy vào trong cổ áo của Đường Y Y.

      Đường Y Y nghe thấy thanh nuốt nước bọt của Tần Chính, chà xát hai cánh tay, lạnh lùng cảnh cáo .

      Tần Chính sờ sờ chóp mũi, quay đầu .

      Sau khi rửa mặt xong ra, tiếng nước chảy sân thượng vẫn còn, vẫn đứng bên cạnh bồn nước, lưng khẽ cúi, sống mũi cao thẳng nghiêng xuống, đôi môi mỏng nhấp , gò má là vẻ mặt nghiêm túc của .

      Xoay cổ liếc nhìn, khóe mắt Đường Y Y khẽ giật giật, Tần Chính lật từng mép vải chà chà xát xát, giặt còn sạch hơn so với Đường Y Y.

      Giặt xong quần áo, Tần Chính lại quét dọn vệ sinh, Đường Y Y ngồi ghế sofa, rảnh rỗi đến mệt rã rời.

      Hôm nay là cuối tuần, có việc gì phải làm, bản thân định ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, buổi chiều đến quán trà thi công.

      “Nâng chân em lên.”

      Bên tai vang lên tiếng của Tần Chính, Đường Y Y nhấc chân, để phía dưới đùi, ngồi xếp bằng lại.

      Tần Chính lấy máy hút bụi ra – “Bữa sáng xong nhanh thôi.”

      Đường Y Y nhìn mớ vải xô màu trắng còn quấn đầu , lớp phía ngoài thấm ra ít máu, biết khi nào rướm ra, dưới lớp quần áo mặc còn vết thương do côn quất vào.

      Người như vậy mà còn chịu ngồi yên.

      “Để em làm .”

      Tần Chính – “ cần.”

      Đường Y Y bĩu môi – “Em chỉ sợ đột ngột ngã vật ra, miệng sùi bọt mép, lúc đó bị tình nghi là kẻ giết người chính là em.”

      Vẻ mặt Tần Chính run rẩy, đột ngột ngẩng đầu, đôi mắt phía sau tròng kính sâu thấy đáy – “Người con như em, khi quan tâm dễ nghe chút được sao?”

      Mặt Đường Y Y đổi sắc – “ nghĩ nhiều.”

      Tần Chính hí mắt – “Vậy sao?”

      buông máy hút bụi tay, ngồi sát vào người con ghế salon..

      Mùi hương bạc hà nhè ập vào mũi , Đường Y ngửa người ra sau – “Làm gì vậy?”

      Tần Chính duỗi tay vén mái tóc lộn xộn của Đường Y Y, ngón tay nhàng gõ gõ vào điểm – “Bên trong này có hạt đậu nảy mầm.”

      khống chế cả người chìm vào hơi thở của mình, dùng ánh mắt tùy ý miêu tả những gì nghĩ.

      Tư thế của cực kỳ áp bức, lưng Đường Y Y dán sát vào ghế salon – “Sốt rồi hả?”

      Ánh mắt Tần Chính nháy cái, áp người gần hơn, hơn thở nóng ẩm phun lên đôi môi Đường Y Y, đè thấp thanh của mình xuống, trong đó chứa tình cảm bành trướng nhanh chóng – “ chỉ hạt.”

      Khoảng cách giữa hai người vượt qua phạm vi bình thường, sắc thái ái muội vây quanh, tình cảm nam nữ lên men, chỉ cần chút chất xúc tác xảy ra phản ứng.

      Nắng ngày hè chói chang, quần áo mỏng manh, cảm giác trong cơ thể thay đổi, nhiệt độ tăng cao, tất cả những điều đó ràng.

      Đường Y Y bỗng dưng duỗi tay, ngăn cản hành động tiếp theo của Tần Chính, dùng sức đẩy ra.

      Đầu bị thương, lại bị tập kích bất ngờ, Tần Chính bị đẩy lảo đảo lui về phía sau bước mới đứng vững lại được.

      Nơi sâu thẩm trong đôi mắt lóe lên tia sáng rất nhanh, hầu kết rung lên – “Có phải em mời gọi ?”

      Đường Y Y nhìn theo ánh mắt của Tần Chính, phát áo T-shirt của mình bị cuốn lên lộ ra khoảng da bụng trắng nõn.

      lập tức kéo áo xuống, ngực phập phồng thở kịch liệt.

      Ánh mắt nóng bỏng của Tần Chình dời lên phía , dĩ nhiên vẫn đầy trêu chọc, gợi tình.

      Bầu khí xung quanh hai người có chút vi diệu.

      Đường Y Y chịu nổi bầu khí này, đứng dậy rời khỏi phòng khách.

      có cảm giác ở trước mặt Tần Chính, bản thân mình trần trụi mảnh vải che thân.

      Khóe môi Tần Chính ngoéo lên cái, tiếp tục quét dọn vệ sinh.

      tưởng tượng được bản thân mình có ngày người nào đó làm những chuyện như thế này, tự tay nấu ăn làm việc nhà, có vẻ những việc như thế này cũng khó tiếp nhận cho lắm.

      lát sau, Đường Y Y vào bếp lấy cây kéo, lên sân thượng cắt lá của cây bạc hà xanh tốt rậm rạp, bỏ vào túi.

      Tần Chính nhướn mày – “Là gì vậy?”

      Đường Y Y – “Bạc hà.”

      lấy vài lá rửa sạch bỏ vào ly.”

      Vẻ mặt Tần Chính đầy nét nghi vấn – “Ăn trực tiếp?”

      Đường Y Y gật đầu – “Đúng vậy.”

      Tần Chính bán tính bán nghi, lựa vài lá thuận mắt, rửa sạch rồi bỏ vào ly nước rồi uống vào.

      Cảm giác mát lạnh chui vào mũi , hít sâu hơi, cảm thấy quả nhiên tệ.

      Đường Y Y lấy những lá bạc hà còn dư trải sân thượng hong dưới nắng mặt trời.

      Tiếng chuông cửa vang lên, ông quản gia mang theo bữa sáng và hai chú mèo đến.

      Khi ông bước vào, phát giác thấy bầu khí vô cùng vi diệu trong nhà, cũng may có hai con mèo theo ông, nhảy tới nhảy lui trong phòng khách, khiến bầu khí thoải mái hơn hẳn.

      Phú Quý nằm trong ngực Đường Y Y, móng vuốt bấu vào áo T-shirt của , cọ tới cọ lui.

      Tần Chính nhìn vậy cơn giận bốc lên, dùng sức ném Phú Quý ra xa, dùng tay kéo kéo áo T-shirt hơi nhăn lại của Đường Y Y ra, cảm giác trơn mềm sượt qua tay, kháng cự được tăng thêm sức tay.

      Đường Y Y tức giận đẩy tay Tần Chính ra xa, động tác y hệt lúc dùng tay đẩy Phú Quý ra xa.

      Phú Quý ngước đầu lên nhìn Tần Chính kêu meo meo hai tiếng, rồi cùng với Cát Tường bỏ chỗ khác, tựa như muốn khoe mẽ với – ‘cậu đây có người nhé!’

      Gân xanh trán Tần Chính như như , vuốt ngón tay – “Con mèo mập đó có phải cần giảm cân hay ?”

      Đường Y Y sững sờ - “Giảm cân?”

      Tần Chính liếc xéo – “Nó bự gấp đôi Cát Tường.”

      Đường Y Y nhìn nhìn cục bông trắng muốt ngoe nguẩy trước mặt – “Đúng là mập.”

      Phú Quý nằm trong ổ trái tim đột ngột run lên cái.

      Ông quản gia định quét tước căn phòng, lại phát hình như dọn dẹp rồi, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, ông đưa tay sờ sờ mặt bàn gần với mình nhất.

      Vẫn còn ẩm ướt, còn vết nước, có dính chút sợi vải.

      Ông nhìn về phía Đường Y Y, giọng cất lên mang chút ít hà khắc – “Khi lau bàn, lau xong bằng khăn ướt phải lau lại bằng khăn khô, nếu sạch.”

      Ông vừa xong, phát giọng điệu của mình ổn lắm, định giải thích nghe thấy Đường Y Y – “ phải dùng khăn ướt lau thôi là sạch đâu nha!”

      Quản gia trợn mắt há hốc mồm, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía tần Chính.

      Tần Chính húp cháo – “Còn phải dùng khăn khô lau lại?”

      nhíu mày – “Quá phiền!”

      Nén cảm giác khiếp sợ bùng lên trong trái tim mong manh của mình, quản gia lập tức – “Để tôi cho người đến làm.”

      Tần Chính khoát tay.

      Ông lão ngậm miệng lại, trong đáy mắt của ông đều lên mấy chữ - tin được.

      Sau đó ông biết mình rời khỏi căn nhà đó như thế nào.

      Tuổi tác lớn, chịu được kinh hãi, tạm thời vẫn còn trong dư chấn.

      Buổi sáng hai người ngồi ở phòng khách xem tivi, hai con mèo ngồi xổm ghế sofa, Cát Tường đâu Phú Quý lẽo đẽo theo sau mông tới đó.

      Đường Y Y lấy giấy tờ đất ra – “Đây là Hoàng Tiêu đưa cho em hôm đó.”

      Tần Chính nhìn lướt qua – “Em lấy?”

      Đường Y Y mím môi – “Ừm.”

      Tần Chính thản nhiên – “Em có biết khi mình lấy nó có ý nghĩa gì ?”

      “Biết .” Hai tay Đường Y Y chống xuống đầu gối, cả người nghiêng về phía trước – “Ngay cả quỹ từ thiện em có thể mở, đứa bé, tính là gì.”

      Tần Chính đột nhiên – “Nếu con của hai chúng ta còn …”

      Đường Y Y cất tiếng cắt lời – “Đừng !”

      Tần Chính giữ chặt tay , bao đôi tay bé của trong lòng bàn tay mình – “ xin lỗi.”

      Vẻ mặt Đường Y Y lạnh lùng – “Chuyện trong quá khứ cần nhắc lại.”

      “Nếu nhắc lại những chuyện qua, từng chuyện từng chuyện bốn chữ ‘hỉ nộ ái ố’ chỉ thấy hai chữ tiêu cực trong đó thôi.”

      Tần Chính giật mình.

      có chuyện gì đáng để em nghĩ lại sao?”

      có.” – Đường Y Y trả lời – “Nếu muốn cùng em chung sống tâm bình khí hòa, sau này đừng nhắc về chuyện cũ trước mặt em.”

      trắng ra những gì mình muốn, tựa như con dao sắc đâm nhát vào tim Tần Chính, khiến đau thở nổi.

      Tần Chính lấy mắt kính xuống, nhéo nhéo sống mũi, người tỏa ra cảm giác mất mát lạc lõng, khí tức u ám khiến người khác dám lại gần.

      Trước mặt bỗng dưng xuất miếng hồng, kèm theo là giọng ôn nhu – “Có ăn ?”

      Tần Chính đưa tay lấy, mà đưa miệng đến bên tay Đường Y Y ngậm miếng hồng vào, ăn vào rồi – “Ngọt.”

      Đường Y Y đem mấy miếng hồng còn lại bỏ vào miệng .

      trông Phú Quý và Cát Tường , em gọi điện thoại.”

      Đường Y Y gọi điện cho cha của Vu Dương, thám thính xem tình hình như thế nào.

      Thái độ Vu Chu đối với rất nhún nhường, có ý định lấp liếm với Đường Y Y, biết gì đó.

      Chuyện giấy tờ đất Đường Y Y chỉ cho Tần Chính biết, tiết lộ cho người khác.

      Chuyện công xong, Vu Chu nhắc đến việc riêng – “Thằng Vu Dương tính tình tốt, nếu như có làm gì phải, mong Đường tổng bỏ qua cho nó.”

      Đường Y Y – “An tâm.”

      “Được vậy tốt quá.” Vu Chu – “Nó dạo này luyện bút lông ở nhà ông ngoại nó, để kiềm chế tâm tính lại, tôi dự định sắp xếp cho nó ra nước ngoài.”

      Đuôi lông mày của Đường Y Y khẽ nhướng, mới hiểu ra vì sao dạo này Vu Dương xuất .

      Cúp điện thoại, Đường Y Y chợp mắt lát, Tần Chính cầm di động lại đưa xem ảnh chụp.

      Trong tấm ảnh là đứa bé trắng trẻo mập mạp, là con của Trương Tiểu Huy, nửa tuổi. Ngồi trong cũi đưa miệng cắn chiếc tất màu sắc rực rỡ chân mình.

      Trương Tiểu Huy và Quý Thời giờ có trai .

      đáng .” – Đường Y Y cười – “ gởi qua máy cho em.”

      Tần Chính cúi đầu gởi ảnh qua cho .

      Đường Y Y cúi đầu nhận ảnh, lỗ tai cảm thấy ẩm ướt, khuỷu tai thúc ngang, lập tức nghe thấy tiếng rên của người đàn ông bên cạnh.

      Ngày hôm sau, Đường Y Y chuyến ra quán trà thảo luận với nhà thiết kế về ý tưởng của mình, Tần Chính đội mũ lưỡi trai, toàn bộ quá trình luôn ở bên cạnh , mở miệng, nhưng khí tức mạnh mẽ của khiến ai để ý tới.

      “Xong việc rồi?”

      “Em còn gặp người khách nữa.” Đường Y Y nhìn đồng hồ - “ về nhà trước .”

      Mặt Tần Chính đổi sắc – “Cả ngày nay có việc gì phải làm.”

      Đường Y Y liếc mắt nhìn sang – “Khách là nữ, 40 tuổi.”

      “Được rồi.” – Trong mắt Tần Chính xẹt qua tia lạnh – “Vậy làm số việc.”

      Chuyện hôm trước muốn đích thân nghe kết quả.

      Tách khỏi Tần Chính, Đường Y Y lái xe rời khỏi, nửa đường nhận được điện thoại của Lưu Đình Vân.

      Nhắc máy lên đầu dây bên kia im lặng lúc lâu vang lên tiếng khóc đầy lực của Lưu Đình Vân.

      Sắc mặt Đường Y Y lập tức căng thẳng lên – “Sao vậy? Nín khóc, có gì từ từ .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :