1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoaithao

      Hoaithao Member

      Bài viết:
      47
      Được thích:
      52
      Truyện hay lắm. Cám ơn bạn đac edit

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 57 - Lại có lần


      Xe dừng trước cổng Cục Dân Chính.


      Tần Chính lấy xe lăn từ trong xe ra, đặt xe mặt đất, sau đó cúi người ôm Đường Y Y, thả lên xe lăn, vững vàng đẩy vào trong.


      So với những người kết hôn với nhau tháng, vài tháng, thậm chí sáng kết hôn chiều ly hôn, hai người họ so ra khá lâu, ít nhất hai người kết hôn là vợ chồng hợp pháp với nhau năm.


      Mặc dù chỉ là kết hôn cưỡng chế.


      Đôi môi mỏng của Tần Chính mím lại sít sao thành đường thẳng, khoảng thời gian này là do thao túng mà có, tiếc nuối khi bản thân mình tổ chức hôn lễ cho Đường Y Y, ngay cả nhẫn cưới cũng ngón áp út của .


      “Sắp đụng vào cửa.”


      Bên tai Tần Chính vang lên tiếng của Đường Y Y, Tần Chính tập trung suy nghĩ nên đẩy xe lăn theo quán tính.


      và Đường Y Y nhất định đến đây lần nữa, khi đó phải là bức bách , còn giống như vào điện Diêm La, mà khi đó vừa vừa cười, mười ngón tay của hai người đan xen vào nhau.


      Hi vọng ngày đó đến quá lâu.


      xuyên qua đại sảnh, hai người hoàn thành toàn bộ thủ tục, cũng mất bao nhiêu thời gian.


      Lúc này hai người ra cũng phải tay trong tay với nhau, trong tay hai người đều cẩm quyển sổ giống nhau.


      Tần Chính lái xe đưa Đường Y Y về nhà.


      đường , bầu khí đè nén vô cùng.


      cho người mang Phú Quý và Cát Tường đến.” – Tần Chính chuyển tay lái, khóe mắt khóa người người con ngồi ở phía sau – “Nhân lúc thời tiết còn tốt, mang chúng ra ngoài dạo.”


      Đường Y Y nghiêng đầu – “Chúng nó đều lười biếng.”


      sắp ngủ thiếp , tiếng mơ hồ, Tần Chính nghe thấy lời tựa như lầm bầm bên tai .


      có gì, Phú Quý thích đuổi theo Cát Tường chơi, Cát Tường thích những đồ vật có màu sắc rực rỡ.”


      “Ừmm…”


      Ánh mắt Tần Chính trầm xuống – “Y Y?”


      có tiếng trả lời từ người con ngồi phía sau.


      Tần Chính giảm tốc độ của xe chậm dần, đặc biệc là ngay khúc quanh, đem kỹ thuật lái xe của mình ra sử dụng.


      Trong suốt khoảng mười phút đồng hồ đường , trong đầu lướt qua rất nhiều hình ảnh trong suốt bốn mươi năm qua, trong đó có hai mươi bảy năm đều có hình ảnh của Đường Y Y tồn tại.


      Quá dài.


      khắc vào tâm trí, vào xương cốt, cùng sống, cùng chết.


      Tần Chính đột nhiên thèm thuốc lá, thèm đến não, cảm giác đó đến cuồn cuộn, đưa tay tìm bao thuốc lá, lấy điếu ra cắn chặt môi.


      Lúc chuẩn bị bật bật lửa lên, lại nghĩ đến việc thể hút thuốc trước mặt Đường Y Y.


      Mặc dù nhiều lần bác sĩ cam đoan với Đường Y Y bị di truyền ung thư phổi từ cha , nhưng dám lơ là dù chỉ chút.


      Con người chính là như vậy.


      Lúc quan tâm, có chuyện gì.


      Khi quan tâm, bất cứ chuyện gì cũng là đại .


      Tư duy như trẻ , sợ trời bị sập xuống.


      Cắn điếu thuốc lá màu vàng ngập sâu vào trong răng, Tần Chính dùng sức mút lấy phần đuôi tản ra mùi thuốc lá nhàn nhạt, giải nghiện.


      “Em ngủ tiếp , còn chút nữa mới đến.”


      liếc nhìn vào kính chiếu hậu.


      Đường Y Y gãi gãi phía sau gáy, nhìn Tần Chính – “Muốn hút cứ hút .”


      Tần Chính lập tức lấy điếu thuốc môi xuống, ngón tay động , điếu thuốc gãy làm hai.


      hút.”


      Tựa như người nghiện thuốc cắn rứt giây trước phải là mà là ai khác.


      Đường Y Y cũng vạch trần lời của , nhìn chung quanh, phát lúc này ở gần công ty – “Cứ đến thẳng công ty , Lục Sơn đưa em trở về là được.”


      Đuôi lông mày của Tần Chính bỗng nhướng lên cái – “ được.”


      Gương mặt Đường Y Y lên thần sắc khó hiểu – “Vòng vòng lại mấy vòng, phí hết thời gian xe.”


      Tần Chính trả lời khí phách – “Thời gian của là dành cho em.”


      Đường Y Y nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa sổ.


      phát người đàn ông này càng ngày càng biết ăn , càng càng có thứ tự.


      Bắt đầu từ khi nào như vậy…


      “Em muốn công bố mối quan hệ của hai chúng ta ra ngoài.” – Tần Chính trầm giọng – “Em cho thời gian vài ngày.”


      Đường Y Y ngẩng đầu, đầy hoang mang – “ cần vài ngày sao?”


      Chỉ là tuyên bố chuyện, mất thời gian đến phút.


      Mặt Tần Chính chút thay đổi – “Cần.”


      Giọng của lần nữa trầm xuống – “Em cho thời gian thích nghi chút, được ?”


      Đường Y Y cũng muốn tiếp tục tranh luận với Tần Chính nữa.


      Đưa Đường Y Y về và sắp xếp mọi thứ chu toàn, Tần Chính dặn dò quản gia trong nhà chăm sóc cho .


      được để ấy ngã, té, đụng phải bất cứ chỗ nào, biết ?”


      Quản gia và người giúp việc xếp thành hàng hai bên, khép mi rũ mắt đáp lời, trong lòng mây đen bao phủ.


      Đám mây kia phát ra từ Tần Chính, vừa làm xong thủ tục li hôn, trong bụng tức giận điên cuồng, cả đêm có lấy phút yên tĩnh.


      Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.


      Lúc trước ép Đường Y Y kết hôn, bây giờ Đường Y Y buộc ly hôn.


      Theo tình hình cho thấy, mọi thứ kết thúc.


      “Có chuyện gì xảy ra lập tức báo cho tôi biết."


      Tần Chính cúi đầu sửa sang lại ống tay áo – “Tốt nhất là có chuyện gì xảy ra, nghe hiểu ?”


      Giọng điệu của lãnh đạm, lại làm cho tim của quản gia và mọi người vọt lên cổ họng.


      “Dạ hiểu, thưa tiên sinh.”


      Tần Chính bước tới cửa, quản gia lại – “Tiên sinh, Đường tiểu thư hỏi tôi, có bao nhiêu camera.”


      Cả người Tần Chính hơi khựng lại – “ cái cũng có.”


      Quản gia ngạc nhiên, cũng dám tin .


      cái cũng có, đáp án này đừng nhóc kia, ngay chính bản thân ông nghe cũng cảm thấy tin.


      Tần Chính tiếp câu, khiến quản gia càng khiếp sợ thôi – “Ở trong ngôi nhà này, ấy là chủ nhân, tôi là khách.”


      Khi quản gia hoàn hồn, người đàn ông trước mắt bước .


      Ông cân nhắc chút, nhấc bộ xương già chạy theo.


      “Tiên sinh, có câu là “Tìm đường sống trong chỗ chết.””


      Tần Chính híp híp mắt lại – “Chỉ mong là vậy.”


      Trong cuộc họp buổi sáng, mọi người trong phòng ở trong tình trạng mây đen bao phủ, khu vực ngồi gần Tần Chính chính là mưa đá.


      Tinh thần của nhóm lãnh đạo cấp cao chưa luyện được thành thép, vẫn còn nơm nớp lo sợ.


      Khi nghe người cao ra con số, dùng giọng đạt được con số này lập tức cuốn gói rời khỏi” ra, vẻ mặt mọi người xanh mét.


      Chuyện gì xảy ra thế này?


      Chưa tới rằm, khí năm mới còn chưa hết, sao lại xảy ra hỏa hoạn thế này.


      Trong công ty có chuyện gì xấu xảy ra, vậy là trong nhà có chuyện!


      giây sau, giọng hung ác nham hiểm vang lên bên tai mọi người – “Câm hết rồi hả?”


      Lưng mọi người chợt tươm mồ hôi lạnh, lập tức ào ào ý tưởng của mình bất chấp thượng vàng hạ cám.


      Ngay khi cuộc họp kết thúc, cấp lúc trước của Đường Y Y là Hách Tình bị mọi người vây quanh như trong dự đoán.


      “Quản lý Hách, có còn liên lạc với phu nhân tổng tài ?”


      “Đúng vậy, năm mới nên thăm hỏi chúc tết nhau.”


      Nghe đám người vây quanh mình vòng vèo đủ đường để thám thính tin tức, Hách Tình để ý hình tượng liếc hai cái.


      Chuyện này qua bao lâu rồi mà đám người này còn nghĩ Đường Y Y là cấp dưới của , chuyện gì cũng nắm trong tay?


      Bọn họ cứ nghĩ mối quan hệ giữa và Đường Y Y rất tốt?


      Tốt đến mức biết được chuyện gì xảy ra giữa hai vợ chồng .


      “Mấy người đàn ông này là bà tám.”


      “…”


      “Mọi người xem dự báo thời tiết chưa?” Hách Tình – “Dự báo mấy ngày tới cả thành phố đều có mưa.”


      Dự báo thời tiết phải lúc nào cũng đúng, nhưng lúc này đúng hoàn toàn.


      Trời mưa liên tục, khiến cho mọi người tâm phiền ý loạn.


      Tại Hoàng Thế.


      Ngoài đại sảnh ánh sáng từ chùm đèn thủy tinh sáng sủa, trang trí thanh nhã khác biệt, phòng bên trong ánh sáng mờ nhạt, trong bầu khí dâm mị lơ lửng sắc thái hoang phí.


      Ở phòng riêng, Tần Chính và Tiết Ngũ ngồi ghế sofa, trước mặt hai người là mười mấy chai rượu tây.


      “Tớ muốn ly hôn, đống chuyện bày ra trước mắt khiến tớ thể nào làm được.” Tiết Ngũ chao ôi tiếng – “Còn cậu, muốn ly hôn, ngược lại nhanh gọn lẹ phí chút sức.”


      Tần Chính uống rượu, thản nhiên cất lời – “Tớ và ấy giờ chỉ mất bộ thủ tục đó thôi, có gì thay đổi.”


      “Thực có gì thay đổi?” Tiết Ngũ chăm chọc – “Hai người ly hôn rồi, bây giờ Đường Y Y chấp nhận cho cậu chạm vào ấy sao?”


      Tần Chính – “ ấy chưa lần đồng ý.”


      Tiết Ngũ giật giật khóe môi – “Cũng đúng.”


      Tiết Ngũ gẩy tay vài lần cái lên mái tóc dầy, cảm khái – “Tớ cảm thấy cậu lúc này càng ngày càng chán chường là sao?!”


      Bắt đầu từ năm trước, bày ra bộ dạng chán chường thế này.


      Lúc trước tốt hơn, thích làm gì làm cái đó, tinh thần thoải mái vô cùng.


      như tại.


      Đoạn thời gian trước Tiết Ngũ muốn phá đứa trong bụng Hoàng Tiêu, kết quả mẹ của trực tiếp làm bảo mẫu miễn phí cho người ta, hơn nữa còn cho biết, có cháu nội, cũng có mẹ.


      Tần Chính liếc xéo Tiết Ngũ – “Chỉ có cậu mới vậy.”


      “Cuộc sống của tớ càng ngày càng nhiều màu sắc.”


      Tiết Ngũ thiếu chút nữa phun toàn bộ rượu trong miệng ra.


      “Cậu vừa mới li hôn vài ngày thôi, tớ thấy cậu vui tới trời rồi.”


      Cặp mắt sau tròng kính thưởng thức rượu sóng sánh trong ly, Tần Chính cong khóe môi – “Tớ thả ấy , vì muốn có được ấy.”


      Tiết Ngũ trêu chọc – “Cậu sợ là Đường Y Y mãi mãi xem cậu là chồng trước hay sao?”


      Tần Chính trầm mặc trả lời.


      Bầu khí trong phòng im ắng.


      Tiết Ngũ để bình rượu xuống, đứng lên bước ra ngoài, trở lại rất nhanh, trái ôm phải ấp, phía sau còn có tuổi theo vào, tuổi chừng mười bảy mười tám, hai gò má trắng nõn sạch non nớt, ửng hồng, thân thể mảnh mai, hai chân vừa dài vừa trắng, cả người như nụ hoa khiến người khác vừa nhìn là muốn chà đạp, giày vò.


      Dưới ánh nhìn của Tiết Ngũ, bé ngại ngùng bước từng bước qua.


      “Đứng ở đó được rồi.”


      Tiếng trầm thấp đột ngột vang lên, tràn ngập nguy hiểm, làm cho nhiệt độ trong phòng lập tức hạ xuống rất nhiều, bé theo bản năng dừng bước, bé khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, mở lớn đôi mắt, bởi vì sợ mà hốc mắt đỏ ửng lên.


      Bộ dạng điềm đạm đáng thế này, Tiết Ngũ khi nào gặp phải cả cơ thể đều nóng lên, nếu phải bé này mang đến cho Tần Chính, bản thân giữ lại cho mình.


      “A Chính, cậu hù dọa bé làm gì?”


      Tần Chính bắt chéo chân, gương mặt như khảm vào bóng tối, trong mắt ba người con , bộ dạng của chính là hung thần ác sát.


      “Sau này đừng làm mấy trò này cho tớ.”


      Tiết Ngũ trừng mắt – “A Chính, bây giờ cậu độc thân.”


      Ngữ điệu của Tần Chính hề phập phồng – “Nếu có lần nữa, cần làm huynh đệ với nhau.”


      Tiết Ngũ sững sờ nửa ngày, thét lên – “Cút hết ra ngoài cho tôi!”


      Ba biết chuyện gì diễn ra, bối rối vô cùng.


      Cái bàn bị lực mạnh đá văng ra, các run nlên, khuôn mặt nhắn trắng toát.


      Hít sâu hơi, Tiết Ngũ khôi phục bộ dạng phong lưu kiềm chế được, sờ sờ mặt bé, tiếng thầm dụ dỗ bao hàm ái muội – “Nghe lời, ra ngoài chờ , lát nữa tìm các em.”


      Ba nhấc chân bước dừng lại dù chỉ giây.


      Các chạy ra ngoài nhanh hơn khi bước vào, hận bản thân mọc thêm đôi cách bay .


      Mặc dù còn tuổi, nhưng các ngu ngốc, khách lần này nguy hiểm vô cùng.


      Trong phòng riêng yên tĩnh lại.


      Tiết Ngũ ngậm chặt đầu điếu thuốc – “Cậu vậy có nghĩa khí.”


      “Dù gì chúng ta cũng là em từ đến lớn, nhất định phải làm vậy sao?”


      Tần Chính vẫn ngồi ở chỗ đó, hơi thở quanh thân dọa người – “Nếu vì tình nghĩa từ đến lớn, vừa rồi phải là cảnh cáo.”


      Tiết Ngũ im lặng lên tiếng, rít từng hơi thuốc, lúc lâu sau, lắc lắc đầu, chịu thua – “Được rồi, sau này tớ chỉ tìm cậu uống rượu chuyện lý tưởng, khát vọng.”


      Sau khi trở về từ Hoàng Thế, lúc Tần Chính sắp đến nhà đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, quay đầu lại, nhân lúc chờ chuyển từ đèn đỏ sang xanh, tìm địa chỉ mua phần tào phớ.


      Người giúp việc tên Tiểu Ngô – “Đường tiểu thư ngủ rất sớm.”


      Ngủ? Tần Chính nhíu mày, nhìn túi đồ ăn tay, bước đến phòng ngủ.


      Đường Y Y chưa ngủ, chuyện với Lưu Đình Vân.


      Lưu Đình Vân ở Luân Đôn có bạn trai, là người Pháp, hai người vừa gặp , tình cảm cực kỳ thắm thiết.


      “Y Y, bây giờ tớ tin là có chuyện duyên phận.” - Ở đầu dây bên kia Lưu Đình Vân cười khép miệng, từng từ thốt ra đều bao hàm hạnh phúc – “Cảm ơn Luân Đôn, cảm ơn Đường Y Y, cảm ơn vận mệnh.”


      Đường Y Y nhịn được bật cười – “Vì sao cảm ơn tớ?”


      “Cậu đương, tình là của chính mình, tớ lại giúp được gì cho cậu.”


      “Sai!” Lưu Đình Vân nghiêm túc – “Cậu là quý nhân cả đời của Lưu Đình Vân này.”


      Đường Y Y thở dài – “Nếu phải tại tớ, Tiết Ngũ cũng trêu chọc cậu buông.” Cũng có những chuyện lúc trước phát sinh.


      Lưu Đình Vân vẫn cố chấp – “Vậy cũng là quý nhân.”


      đến chuyện quá khứ nữa, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”


      đọc báo biết được, Hoàng Tiêu có thai, Tiết Ngũ ở bên cạnh ấy, cùng nhau ra ngoài, báo chí là chủ tịch tập đoàn Tiết Thị và Tiết phu nhân cùng nhau du lịch ra sao, chăm sóc chu đáo như thế nào.


      Chuyện như vậy khiến Lưu Đình Vân khá bất ngờ.


      Vì chuyện kinh doanh của hai gia tộc, hai người kia thể giả vờ ân ái.


      “Y Y, tớ với cậu, làm người lúc nào cũng phải nhìn về phía trước, nếu vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.”


      Đường Y Y – “Được rồi, lúc nào cũng phải nhìn về phía trước.”


      “Tớ và Tần Chính ly hôn vào tuần trước.”


      Lưu Đình Vân im lặng hai ba giây, cất cao thanh trong điện thoại – “Ly hôn?”


      bất tri bất giác phát giọng của mình có phản ứng hoàn toàn phù hợp với tin tức vừa nghe được, hưng phấn cách nôn nao – “Do cậu đề nghị chuyện này hay là Tần Chính?”


      Đường Y Y – “Là tớ.”


      Lưu Đình Vẫn cảm thấy tin được, đột ngột bật thốt ra câu – “Con người ai cũng vậy.”


      Đường Y Y hiểu ý muốn .


      Cho dù là nam hay nữ, thân phận địa vị ra sao, đứng trước tình đều hành xử giống như bản thân mình, thậm chí có khi thay đổi thành loại người mà mình khinh thường nhất.


      Nhưng có biện pháp nào khắc chế bản thân làm vậy.


      Hai người tán gẫu trong chốc lát, Lưu Đình Vân hỏi Đường Y Y – “Chân cậu dạo này sao rồi? được chưa?”


      Đường Y Y tựa người vào gối dựa – “ thể nào so sánh với lúc trước khi chưa bị thương, nhưng so với cảnh nằm im động đậy tốt lắm rồi.”


      “Rồi dần tốt lên thôi.” Lưu Đình Vân – “Tâm trạng tốt, ăn uống tốt, bồi dưỡng thân thể tốt mọi thứ đều tốt lên.”


      Đường Y Y bật cười ra tiếng – “Gieo vần rất tốt.”


      Lưu Đình Vân hắng giọng – “Lúc tớ còn học rất thích làm thơ.”


      Đường Y Y hé miệng cười – “Tớ có thể tưởng tượng ra cảnh đó.”


      Có giọng của người nào đó bằng tiếng truyền đến từ đầu dây bên kia, giọng nam, tiếp theo là tiếng ồn hỗn tạp, sau đó giọng Lưu Đình Vân cất lên – “Ben có nuôi con Corgi, cậu biết rồi đó, cho dù tớ dụ dỗ mấy con thú cưng này ra sao chúng vẫn đem đồ đạc của tớ giấu khắp mọi nơi, điên mất thôi.”


      Đường Y Y hết chỗ , im lặng lúc – “Cùng ở chung thời gian chúng nó chấp nhận cậu thôi.”


      “Tớ còn ôm hi vọng gì nữa hết.” Lưu Đình Vân – “Phú Quý và Cát Tường ra sao rồi? Tụi nó ra sao rồi? Có ở cạnh cậu ?”


      “Có.” Đường Y Y nhìn hai con mèo nằm bên chân mình – “Ngủ hết rồi.”


      Lưu Đình Vân cười rộ lên – “Lát nữa cậu gởi cho tớ vài tấm hình nha, lâu rồi gặp.”


      “Ý cậu tớ hay là Phú Quý và Cát Tường?”


      “Tất cả.”


      Cúp điện thoại, Đường Y Y giơ tay lên chụp hình chính mình, cầm điện thoại nhìn người con trong màn hình, sắc mặt đỏ thắm, vừa nhìn là biết sức khỏe rất tốt.


      Tâm trạng còn bị đè nén, còn đường ranh biên giới của mất tự do, còn bị cưỡng bách, khống chế, tốt lên sao!!!???...


      Đường Y Y tiếp tục chụp hình hai chú mèo, lần chụp nhiều tấm, gởi toàn bộ cho Lưu Đình Vân.


      Tiếng đập cửa đột ngột vang lên.


      Đường Y Y để điện thoại di động xuống, nghĩ là bác quản gia hoặc là người giúp việc.


      Ngoài cửa là tiếng của Tần Chính – “Là , có thể vào trong ?”


      trưng cầu ý kiến của .


      Đường Y Y sững sờ.


      đoán được người có hành động như thế này là Tần Chính, ngày trước luôn đá văng cửa trực tiếp bước vào.


      “Có chuyện gì ?”


      “Đem phần tào phớ cho em.” Tần Chính – “Nếu em muốn ăn, nhân lúc còn nóng ăn .”


      Đường Y Y vốn muốn ăn, nhưng bụng ùng ục kêu lên, ăn cơm tối nhiều, đói – “Vậy cũng được.”


      đút em ăn, được ?”


      “Hai tay em có thể duỗi có thể co.”


      Gương mặt Tần Chính xụ xuống đứng bên, chỗ khác.


      Nghe thấy tiếng Đường Y Y nuốt tào phớ, sắc mặt của mới thả lỏng chút, ánh mắt di chuyển lên gương mặt , nhìn chằm chằm .


      Đường Y Y cúi đầu múc tào phớ - “Nhìn gì?”


      nhìn vài chục năm rồi, có gì đẹp mắt mà nhìn?”


      Tần Chính vừa định mở miệng vẫn nhìn chưa đủ”, nhưng cân nhắc lại, từ lời của suy ra điều thích.


      “Nếu vậy, em ngán phải nhìn thấy ?”


      “Chưa tới ngán.” Hơi thở của Đường Y Y đầy mùi đậu phụ thơm lừng – “Chính là bị trơ.”


      Cho dù là gương mặt của có hoàn mỹ như thế nào nữa, nhìn nhiều năm như vậy, cũng còn có cảm giác tâm tình lên xuống bất ổn.


      Gương mặt Tần Chính run rẩy.


      vậy có khác gì sao?


      vuốt vuốt ấn đường của mình – “Em tập trung ăn , đừng nữa.”


      Đường Y Y bĩu môi – “ nhìn chằm chằm được ?”


      Tần Chính xoa xoa thái dương, đáy mắt tuôn ra chút ít nhu tình hiếm có.


      Có rất nhiều chuyện, kể cả chuyện ly hôn, người con này luôn muốn với cần được tôn trọng.


      đồng ý.


      Ngõ cụt được đục ra lỗ hổng, bức tường kia cũng dần dần nứt ra.


      Khi đó có thể chỉ có gió có tuyết, còn có ánh mặt trời.


      Kể từ khi Đường Y Y có thể tự vệ sinh, Tần Chính lấy cớ ngủ lại vào ban đêm.


      Sau khi chén tào phớ trống rỗng, Tần Chính lập tức bị đuổi ra ngoài.


      Mùa nè năm nay đến chậm hơn so với mùa hè năm trước.


      Đường Y Y thành lập quỹ, quỹ này là điều kế tiếp muốn làm sau công ty du lịch Thịnh Cơ, hơn nữa còn phải làm cho bằng được.


      Mùng 8, quỹ lấy danh nghĩa của Đường Y Y mở buổi đấu giá.


      Lúc trước có danh hiệu là vợ trước của tổng tài SLM, tham gia rất nhiều buổi tiệc rượu của giới doanh thương nổi tiếng.


      Đường Y Y xuất trong trang phục lộng lẫy, chọn màu đỏ, mà chọn màu đen làm nổi bật đường cong cơ thể, nhưng lên vẻ mời gọi, chỉ có dễ thương.


      “ Y Y.”


      Tiếng của Lục Khải Chi vang lên từ phía sau lưng, kèm theo tiếng bước chân đến gần, Đường Y Y quay đầu lại, mặt đối mặt chào hỏi .


      lâu gặp.” – Ánh mắt của Lục Khải Chi rơi xuống hai chân , phải là dạng đàn ông nhìn phụ nữ, mà chỉ đơn thuần là quan tâm – “Em bình phục rất tốt.”


      Khóe miệng Đường Y Y nhuốm màu vui vẻ, đôi mắt sáng ngời – “Đúng vậy.”


      Lục Khải Chi giật mình.


      càng ngày càng thu hút ánh nhìn của người khác so với trước kia.


      “Nghe em ly hôn với Tần Chính.”


      “Đúng vậy.”


      thừa nhận cách phóng khoáng, ngược lại Lục Khải Chi lại chột dạ - “Vậy em…”


      “Xin lỗi, em nghe điện thoại.”- Đường Y Y bước lại bên cạnh nghe điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc xử lý công việc.


      Lục Khải Chi nhìn kỹ màn trước mắt, lần đầu tiên thấy Đường Y Y chìm vào trạng thái làm việc, người tự tin vô cùng, tựa như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay .


      Giống như Tần Chính.


      Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Tần Chính chạy đến, cả người phong trần mệt mỏi, khi đến nơi cả người toát ra khí thế cường đại khiến bầu khí căng lên.


      Nhìn thấy Tần Chính về phía Đường Y Y, ngồi xuống ghế phía bên trái , thần sắc của mọi người mỗi người mỗi vẻ.


      Ly hôn rồi vẫn là đối tác thương trường?


      Biết chắc là Lục Khải Chi đến, Tần Chính tỏ vẻ gì, người này tạo thành uy hiếp đối với , mí mắt nửa nhắm nửa mở, nghe người chủ trì báo giá vật phẩm.


      “Kỳ lạ, món lục bảo đó có người đồng ý mua với giá ba trăm vạn.”


      Đường Y Y nghiêng đầu, ngẩn người, nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ thiếp , nếp nhăn ấn đường toát ra vẻ mỏi mệt.


      Mệt như vậy còn chạy đến đây làm gì…


      Buổi đấu giá thành công hơn so với dự kiến, nhưng Đường Y Y gặp phải chuyện phiền toái.


      cậu nhóc hơn khoảng mười tuổi ngày ngày tặng hoa cho , số lần tặng hoa trong ngày tương đương như ba bữa cơm.


      Hơn nữa cậu nhóc kia biết dùng thủ đoạn gì mà có thể biết được hành tung của Đường Y Y, muốn bỏ rơi cũng bỏ được.


      Cậu nhóc tên Vu Dương này là loại như Tiết Ngũ, bướng bỉnh nghe lời, kiêu ngạo ương ngạnh, cậu ta chỉ hơn hai mươi tuổi, là độ tuổi biết trời cao đất dày là gì, là con ngựa hoang hơn kém.


      Tần Chính nhìn vào mắt Vu Dương, muốn đem thằng nhóc này bằm ra cho chó ăn.


      “Chú, chú làm gì vậy?” Vu Dường trườn người chiếc Harley – “Tôi điều tra ràng, Đường Y Y chưa có bạn trai.”


      “Tôi theo đuổi ấy.”


      Tiếng của Tần Chính nghe ra tâm tình của – “Vậy sao?”


      Vũ Dường cười – “ thấy tôi tặng hoa cho ấy sao?”


      Cậu nhìn về phía sau lưng Tần Chính hít sâu hơi, ngoài miệng bất chấp như lợn chết sợ nước sôi khiêu khích – “Chú à, năm nay ai còn theo trào lưu làm bộ làm tịch như đại ca xã hội đen.”


      Tần Chính phất tay, cả đám người Lục Sơn lùi ra phía sau, sải bước đến gần.


      Vu Dương thấy Tần Chính bước lại gần, được thế lớn lối hơn, cậu duỗi ngón tay chỉ vào người Tần Chính, vừa muốn mở lời cảm giác đau nhức kịch liệt truyền đến từ đầu ngón tay.


      “Tôi cần làm bộ làm tịch, tôi chính là như vậy.” Tần Chính vặn ngón tay Vu Dương về phía sau, tựa như muốn bẻ gãy.


      Vu Dương đau đến mức văng tục – “Buông tay tao ra!”


      Tần Chính níu cổ áo cậu ta, lôi cả người cậu ta từ chiếc Harley xuống, ném mạnh mặt đất.


      cha mày đến gặp tao.”
      Last edited: 24/8/17

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bắt đầu ngày mới, tình mới mà Nàng Carol, Thanks
      Carol thích bài này.

    4. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Iu nàng, mình vẫn hóng truyện từng ngày của bạn,
      Cơ mà mình thấy cũng ngược TC đủ rồi, mong có ngọt sớm
      Mà cuối cùng LDV và TN vẫn quay lại được với nhau á???
      Trần Ngọc Hà ThanhCarol thích bài này.

    5. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Tốt nhất Tiết Ngũ cứ sống độc trong chính gia đình của mình như thế, loại người lúc nào cũng động dục như ta có 1 vợ thủ đoạn như Hoàng Tiêu là đúng đấy, 2 người cứ dằn vặt nhau để LĐV có hạnh phúc khác
      Kemmut, Phương LăngCarol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :