1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Bây giờ nhạn ra. Ko quá muộn đâu nhỉ
      Carol thích bài này.

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 43 - Ngày mai đăng ký kết hôn.



      Đường Y Y bước ra cửa sân bay, bước theo dòng người ra ngoài, áo sơ mi người hơi nhăn, mặt vết trầy , nhưng vì làn da tái nhợt, vết máu lốm đốm càng trở nên nổi bật.


      thanh xôn xao vang lên từ xa.


      Vài người đàn ông mặc tây trang vây quanh người đàn ông thân hình tinh tráng, mặc đồ tây đen, tỉ mỉ gọn gàng.


      Từ đám người đó toát ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, khí tràng toát ra bốn phương tám hướng, khiến người xung quanh bất giác giọng lại, ngừng cười đùa, khí ồn ào lắng xuống, nhiều người trừng mắt lớn dõi theo hành động của đám người kia.


      Người đàn ông ở giữa bỏ tay trong túi quần, cao quý, lãnh khốc, nhìn về hướng, đôi mắt phía sau tròng kính bận tâm xung quanh hay có chút nào ổn định.


      Đám đông vây xem đều nhìn theo hướng người đàn ông nhìn, tất cả ánh nhìn đều tập trung lên người con .


      Đường Y Y bất giác nhận được ánh mắt của đám đông, ngẩng đầu, qua bầu khí quỷ dị, ánh mắt chạm vào Tần Chính.


      “Tiểu thư.”


      Phía sau lưng truyền đến giọng của người đàn ông, Đường Y Y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đàn ông ngồi cạnh máy bay.


      Người thanh niên hào hoa phong nhã lấy ra tấm danh thiếp – “Đây là quán ăn tứ xuyên tôi kinh doanh, mong ghé, thưởng thức hương vị.”


      Đường Y Y nhận danh thiếp, rũ mắt nhìn qua, cười - “Cảm ơn , có cơ hội tôi đến.”


      Người thanh niên nở nụ cười cởi mở - “Rất hân hạnh được quen biết .”


      Dư quang khóe mắt Đường Y Y quét qua Tần Chính, sắc mặt trầm.


      Người thanh niên còn cảm khái những gì xảy ra máy bay, kinh sợ nhưng gặp phải nguy hiểm, cảm ơn Đường Y Y ra tay giúp đỡ, nếu có thể bị phát bệnh.


      Đường Y Y với người thanh niên – “Tạm biệt.”


      Bước chân ngừng lại, khoảng cách rút ngắn lại.


      Đường Y Y đứng trước mặt Tần Chính, tay vuốt gò má bên trái của , khẽ khàng lướt qua lại miệng vết thương, mạnh yếu, giống như sâu gặm.


      níu lấy tay Tần Chính, đẩy ra.


      Hiếm khi Tần Chính nổi giận, nóng nảy với Đường Y Y ngay tại chỗ.


      Việc này khiến cho Đường Y Y có chút kinh ngạc.


      Qua khoảng thời gian ngày hai đêm, người này thay đổi bản chất?


      cho phép bản thân nghĩ ngợi lung tung, Tần Chính mở miệng, từ giọng nghe ra được tâm trạng của lúc này như thế nào.


      “Người kia là ai?”


      ta ngồi cạnh tôi máy bay.”


      Tần Chính nhướng mày, đáy mắt dấy lên lửa giận - “Đối với người quen biết, em và ta có chuyện gì để ?”


      Đường Y Y nhìn , trong ánh mắt đầy vẻ trêu tức.


      Bị nhìn như thấy điều gì đó rất buồn cười, đuôi lông mày Tần Chính nhướng lên, chuyển đề tài, còn chuyện về người đàn ông kia, đích thân điều tra chân tướng sau.


      Thanh Uyên Sơn chơi thú vị ?”


      Đường Y Y thu liễm thần sắc lại – “Khá tốt.”


      “Như thế nào?” Tần Chính nhìn xuống từ cao – “ tôi nghe chút.”


      Đường Y Y ngắn gọn – “Non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ xanh.”


      “Đường Y Y” Tần Chính bằng giọng điệu thản nhiên – “Em biết ?! Chính bản thân em suýt chút nữa chết máy bay.”


      Đường Y Y – “Chỉ là suýt chút thôi.”


      bóng người ập từ cao xuống, nghiền ép môi , hô hấp bị cưỡng chế trong cổ họng.


      Cánh tay Tần Chính vòng qua eo Đường Y Y, bàn tay mò lên siết lại, cánh tay khác của để sau ót , ôm sít sao vào cơ thể .


      coi ai ra gì tàn sát bữa bãi ngay tại sân bay.


      Thấy màn như vậy, đám đông cũng bàn tán xôn xao, có lẽ họ bị khí áp của đám người Lục Sơn làm kinh sợ.


      Cảm giác hít thở thông ngày càng nghiền ép bản thân, càng mãnh liệt, Đường Y Y bắt đầu cảm thấy choáng váng, cầm lấy tay Tần Chính, cọ xát bộ tây trang tỉ mỉ của trở nên nhăn nhúm.


      Khi Tần Chính rút lui khỏi miệng Đường Y Y, vẫn chưa thỏa mãn, chóp mũi tựa vào trán , hô hấp gấp gáp, nặng nề.


      lúc lâu sau, vân vê đôi môi sưng của Đường Y Y, nỉ non – “Em có cơ hội.”


      Bả vai Đường Y Y đột ngột đau đớn.


      Tần Chính bấm vai Đường Y Y, gân xanh mu bàn tay nổi lên, ánh mắt sâu thẳm tối tăm bỗng dưng mở ra nhìn bao quát xung quanh, môi mở ra chậm rãi rít ra câu đầy thương cảm – “Đường Y Y, tôi cho em biết, em còn cơ hội như vậy.”


      cuối cùng biết mất đầu lưỡi, Tần Chính thở dài, bỡn cợt.


      Có trời mới biết trong nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi, trong lòng trải qua những gì, đáng buồn, buồn cười vô cùng.


      Đúng như Đường Y Y , .


      người con ở dưới mí mắt từ đến lớn.


      vẫn còn nhớ , vào năm đó, người thiếu nữ mười mấy tuổi nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thỏ thẻ – “Tần đại ca, em thích .”


      Trong ánh mắt mong đợi, ngượng ngùng, căng thẳng của người thiếu nữ, lãnh ngạo, khinh miệt cảnh cáo – “Đường Y Y, em đừng quên thân phận của mình là gì.”


      giờ, Đường Y Y thoát ra.


      rơi vào.


      Quả là chuyện hoang đường.


      Nhưng! Mẹ nó! Chuyện như vậy lại xảy ra.


      Ông trời cho biết, đời này, có người có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của .


      Thái dương giật giật, vuốt vài lọn tóc rủ xuống trong lòng bàn tay thon dài, hô hấp của phả ra tầng tầng phun lên.


      Từ đây về sau, tuyệt đối để người con này rời khỏi mình.


      Cho đến khi còn thở nữa, cho đến thời khắc sinh mạng này còn cõi đời.


      “Em nghe hiểu chưa? Hả?”


      Đường Y Y mân mân đôi môi mím lại, nếm thấy hơi thở Tần Chính còn vươn lại trong miệng, phun .


      Ngay thời điểm máy bay gặp chuyện may, cũng biết là kết quả như thế này xảy ra.


      Như trong dự liệu, cho nên cũng muốn so đo với kẻ bệnh tâm thần Tần Chính này.


      Bầu khí lắng đọng lại.


      Mọi người xung quanh nghe được bất cứ điều gì từ hai người, chỉ thấy người đàn ông cúi đầu, khom người, hôn người con , hôn rất lâu.


      Bọn họ nghĩ rằng hai người là cặp tình nhân tình cảm vô cùng thắm thiết.


      Người đàn ông có khí thế cường đại, trong xương tản mát ra khí chất tôn quý và uy nghiêm.


      Người con ngược lại, dáng dấp cao gầy, xinh đẹp, mặt mày như vẽ.


      Chuyện tình của hai người nhất định là rất đẹp.


      Nhưng những điều đó đều là do khán giả ảo tưởng mà ra.


      Với gương mặt lạnh lùng, Tần Chính xoay người, giày da ma sát mặt sàn, bước chân mạnh mẽ, nhanh nhẹn.


      Đường Y Y đứng tại chỗ, vén tóc mai trước trán, bước theo mà xoay người mua nước uống.


      cần nhanh chóng hòa tan mùi vị trong miệng, bất chợt nghĩ đến tình huống vừa xảy ra máy bay, tim đập mạnh.


      đời này, mỗi phút đều có người chết , cáo biệt nhân gian bằng rất nhiều hình thức, kết thúc nhân sinh của mình.


      Ra ngoài du lịch, ngờ được bước vào con đường có lối về.


      Xảy ra chuyện ngoài ý muốn chuyện gì cũng xử lý kịp.


      Đường Y Y hít sâu hơi.


      Giống như tất cả mọi người máy bay, cảm thấy may mắn.


      Còn sống, tốt.


      Còn có thể tiếp tục con đường vận mệnh của bản thân.


      Tần Chính phát cảm thấy hơi thở của Đường Y Y, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy c bóng dáng của bước vào cửa hàng.


      Trong tiệm còn chỗ ngồi, Đường Y Y muốn uống ly trà sữa, đứng bên cắn ống hút uống.


      Tần Chính sải bước bước vào, hơi thở bén nhọn bọc lấy tiếng bước chân, trong nháy mắt khí tràng mãnh liệt xông vào từng ngóc ngách hẻo lánh, làm cho người khác trở tay kịp.


      đếm xỉa đến ánh mắt mọi người xung quanh, cúi đầu nhìn Đường Y Y – “Em làm gì ở đây?”


      Đường Y Y lườm cái, ánh mắt kia như muốn nhìn thấy tôi uống trà sữa hay sao?’


      để ý đến Tần Chính nữa, xoay mặt qua cửa kính nhìn nam nữ già trẻ lớn bé bước bên ngoài.


      Tần Chính bị lờ qua bên, môi mỏng mím lại, hàm dưới cong cớn, khí tràng quanh thân lạnh như băng hoàn toàn trái ngược với khí trong tiệm, biến đổi đột ngột vô cùng.


      Vài nhân viên trong cửa tiệm hết sức sững sờ.


      Cho đến khi có người muốn gọi nước, bọn họ mới nhớ bản thân làm gì.


      Uống cạn hết phân nửa ly trà sữa, Đường Y Y nhấc chân bước ra ngoài, Tần Chính bước theo.


      Tần Chính rời khỏi, đồng thời cũng mang theo bầu khí lạnh lẽo xung quanh mình, trong tiệm phục hồi lại trạng thái bình thường – khí thoải mái.


      Ngồi vào trong xe, Đường Y Y dự định nhắm mắt nghỉ ngơi, Tần Chính ngồi gần lại ôm hôn .


      Tiết tấu lúc này so với khi sân bay thong thả hơn nhiều, dùng lực cũng hơn.


      Tựa như là cọ xát.


      Tần Chính nếm được hương vị trà sữa ngọt ngào trong miệng , từng sợi từng sợi, dừng lát, hương vị chui vào cuống họng, khuếch tán trong dạ dày.


      nhíu mày, ghét bỏ – “Sau này ít uống những loại như thế này .”


      Đường Y Y mắt điếc tai ngơ.


      lát sau, mặt Tần Chính chút biến hóa hỏi – “Ngoài mặt ra còn chỗ nào bị gì ?”


      có tiếng trả lời.


      Tần Chính nghiêng đầu, người con bên cạnh nhắm mắt lại, ngủ thiếp.


      Bị đếm xỉa cách triệt để, sắc mặt trầm xuống, vô cùng thích như vậy.


      Sau khi trở về nha, Tần Chính xức thuốc mặt cho Đường Y Y.


      Trong suốt quá trình cả người Đường Y Y cứng ngắc.


      “Để tự tôi làm.”


      Động tác của Tần Chính vẫn ngừng lại, nắm cằm Đường Y Y, ngăn lại hành động hợp tác của , cho lộn xộn.


      Ánh mắt Đường Y Y nhìn vào khoảng , cảm thấy giây phút này làm cho toàn thân khó chịu.


      Người đàn ông này đúng là bình thường.


      Nếu là bình thường, ta gọi bác sĩ đến, hoặc là đem bệnh viện, có khả năng ta tự tay bôi thuốc thế này.


      Nhưng bây giờ chuyện bình thường lại phát sinh.


      Sau khi bôi thuốc xong, Tần Chính – “Bôi thuốc đúng giờ, chú ý ăn uống, nếu bị sẹo.”


      Đường Y Y – “ cần phải để ý như vậy.”


      Tần Chính nhướng mày – “Nhưng tôi để ý.”


      Khóe miệng giật , Đường Y Y thêm gì nữa.


      đứng lên khỏi ghế, để nguyên quần áo nằm giường, đầu lệch vào trong chăn, cả người nhìn như mệt chết được.


      Ở phía sau, Tần Chính nhìn người con coi ra gì.


      Nếu chuyện phát sinh, liền giang tay tiếp nhận.


      “Đường Y Y, nếu như tôi tôi phát tôi phát ra, tôi em.” Tiếng Tần Chính vang lên, trong giọng đầy tâm trạng phức tạp – “Em nghĩ gì?”


      Sau khi ra câu đó, tim đập như sấm.


      Lần đầu tiên bị như vậy trong đời.


      Gương mặt Tần Chính vẫn là vẻ chững chạc, lạnh nhạt, ngón tay bàn khẽ nắm chặt lộ ra tâm trạng của ngay lúc này trái ngược với vẻ mặt của .


      Ở vào độ tuổi của , vậy mà lại bị căng thẳng, lo âu vì người con .


      Cực kỳ giống như phạm nhân chờ tuyên án tử hình.


      Tần Chính sững sờ, sương mù mờ mịt trong lòng.


      Nếu như phải Đường Y Y, đến mức thừa nhận được, nếu như có thể dùng tia lý trí có thể che dấu được điều này nhất định đem cảm giác xa lạ đầy thấp kém này lờ .


      Căn phòng yên tĩnh.


      Lá thường xuân dây leo đung đưa theo gió, nhè , chập chờn, in bóng mờ nhạt lắc lư ly thủy tinh.


      Thời gian trôi qua, hơi thở Tần Chính trầm xuống – “Đường Y Y, chuyện.”


      Đường Y Y nằm giường đưa lưng về phía Tần Chính, mở mắt ra, – “Tôi mệt mỏi.”


      biết là về trạng thái của mình hôm nay muốn nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi.


      Hay là muốn đến mọi chuyện diễn ra nhiều năm qua khiến cho sức cùng lực kiệt, muốn gì nữa, vô dục vô cầu.


      Vẻ mặt Tần Chính thay đổi đột ngột, cảm giác đau đớn tập kích vào lồng ngực, tựa như bị vật gì đó chặn lại, hụt hẫng.


      Nếu tiếp tục câu chuyện, sợ bản thân mình càng thêm khó chịu.


      “Vậy em ngủ .”


      Người đàn ông ngông cuồng tự đại muốn đối diện với trực tiếp với trở ngại thế này, còn có cảm giác thất bại nữa, tự động lý giải là Đường Y Y muốn ngủ.


      Nếu sợ bản thân mình khống chế được.


      Tiếng cửa khép lại vọng vào lỗ tai Đường Y Y, lông mi rung rung, mắt mở ra, rồi nhắm lại.


      Chẳng lẽ vì suýt chút nữa gặp tai nạn máy bay, nên Tần Chính hiểu ra tâm ý của bản thân mình nên lựa chọn thừa nhận điều đó? muốn tiếp tục lừa mình dối người?


      Đường Y Y yên lặng cười cười, nhìn thấy bàn cờ sắp thua của và Tần Chính có chuyển cơ.


      Ngủ thẳng đến buổi trưa Đường Y Y mới thức dậy.


      Tần Chính đến công ty, mình tận hưởng cả bàn mỹ thực.


      Quản gia thấp giọng – “Đường tiểu thư, vừa , tiên sinh miếng cơm cũng ăn.”


      Đường Y Y tựa như nghe thấy chuyện vô cùng buồn cười – “Ông có phải còn muốn cho tôi biết, ta ngày hai đêm cũng chưa ngủ?”


      Quản gia dùng im lặng trả lời cho Đường Y Y.


      Đường Y Y dừng động tác gắp thức ăn lại – “ có chuyện gì khác tôi ăn cơm.”


      Nhìn lạnh lùng như vậy, quản gia dừng lại chút, giọng già nua vang lên kèm theo vẻ nghiêm túc.


      “Tiên sinh muốn rời khỏi , tiên sinh xem như…”


      Đường Y Y mở miệng cắt đứt lời – “Đủ rồi.”


      “Vậy ông cảm thấy tôi phải làm như thế nào? Bị ta xem như con chó bị buộc dây cổ, khi vui ném cho cục xương, sờ đầu cái, mang ra ngoài tản bộ vòng, khi vui nhốt lại, cầm tù, hành hạ tinh thần và thể xác, đến mức đó tôi còn phải vẫy đuôi nịnh nọt với ta hay sao?”


      Nghe hết đoạn hội thoại của Đường Y Y, quản gia á khẩu trả lời được.


      Tiên sinh đúng là quản lý Đường Y Y hơi nghiêm ngặt, chính bản thân tiên sinh cũng biết như vậy là ổn, chỉ cảm thấy mọi chuyện vốn nên như vậy.


      Khống chế người, cũng có thể bị nghiện.


      Quản gia nhìn Đường Y Y, tựa như nhìn cháu của mình – “Tiên sinh tỉnh ngộ, nhìn thấy vấn đề của bản thân mình, sau đó chậm rãi bỏ dần, trong tương lai nhất định tiên sinh đối xử tốt với tiểu thư.”


      Ra vậy, Đường Y Y hoàn toàn còn cảm giác thèm ăn, để đũa xuống, mặt đầy vẻ mỉa mai và tức giận.


      “Chú Trần, những người khác biết chuyện, nhưng ông phải như vậy, vài chục năm nay, ông luôn nhìn thấy, ông chẳng lẽ hiểu , tôi và Tần Chính thể nào ở bên nhau.”


      Tỉnh ngộ?


      Vĩnh viễn có ngày Tần Chính tỉnh ngộ!


      “Vài chục năm rất dài.” Quản gia – “Thời gian hai người trải qua chỉ có người thân mới cùng chia sẻ quãng thời gian như vậy.”


      “Sai.” Đường Y Y sửa lại – “Chủ tớ mà thôi.”


      Có lẽ cũng tính là chủ tớ.


      nở nụ cười có nhiệt độ - “Chú Trần, tôi sai chứ?”


      Cơ thể cường tráng bị hao mòn theo năm tháng, đôi mắt vẩn đục của ông vẫn lên ánh nhìn hồi tưởng lại quá khứ, năm đó ông mang Đường Y Y đến Tần gia, với Đường Y Y – “Sau này con theo thiếu gia.”


      Ông vẫn nhớ.


      “Vì , tiên sinh chờ đợi rất thống khổ.”


      Đường Y Y cười lạnh – “ ta chỉ mới bắt đầu, còn tôi đau khổ rất nhiều năm.”


      “Chú Trần, những chuyện ông vừa kể với tôi so với những gì tôi phải chịu đựng trong nhiều năm qua chỉ là nhảm, bằng với Tần Chính, khuyên ta buông tha cho tôi, để tôi rời .”


      “Tôi bảo đảm, tôi còn sống ngày, tuyệt đối ló dạng trước mặt ta.” Đường Y Y – “Nếu vậy Tần Chính cũng đau khổ phải ?”


      biết , ông lão này bảo vệ Tần Chính nhiều như thế nào, lòng luôn muốn tốt cho Tần Chính.


      Từ đến lớn, thấy rất nhiều lần như vậy.


      Tần Chính mặt dù ra, nhưng cũng rất coi trọng ông, nếu cũng để ông ở lại Tần gia, đem ông mang theo bên người, thậm chí cho người đến Manhattan rước ông đến thành phố C.


      Bầu khí trong phòng khách khẽ cứng lại.


      Quản gia thở dài.


      Làm sao tên sinh thống khổ cho được?


      nhiều như vậy, ông mới phát , con bé này chút tình cảm nào với tiên sinh, thậm chí là là bài xích, thù ghét.


      Có thể là tiên sinh…


      Tiên sinh thể nào rời khỏi con bé này được.


      Nếu tiên sinh làm đến mức khiến cho con bé muốn rũ bỏ tất cả mọi thứ, kể cả ký ức mấy chục năm sống gần nhau, rồi khi phát ra tình cảm của bản thân mình lại chịu buông tay. tình huống tại của hai người chính là kiếp nạn.


      Sau khi ăn xong, người giúp việc đem cà chua bi được rửa sạch để bàn trà.


      Trong khoảng thời gian này, Đường Y Y ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn.


      bỏ quả cà chua bi vào miệng – “Đến lúc tiêm cho Phú Quý rồi.”


      Quản gia – “ hẹn lịch.”


      Đường Y Y ồ lên tiếng, bỏ thêm quả cà chua bị vào miệng, giọng hàm hồ, có chút ít mỉa mai – “ cần phải giám sát tôi, chung quanh đây đều bị giám sát chặt chẽ, tôi chạy cũng được.”


      Quản gia phất tay, tất cả người giúp việc đều xuống.


      Ông cũng rời khỏi.


      Trong vườn hoa vệ sĩ lại lại bốn phía, chỉ cần vừa có gió thổi cây lay, bọn họ lập tức phát giác.


      Tựa như có tấm lưới vô hình bao bọc biệt thự lại cho Đường Y Y thoát ra ngoài.


      Cảm giác hít thở thông bao phủ mọi nơi, Đường Y Y ôm Phú Quý bước lên lầu, tránh khỏi những vách tường hữu hình và vô hình đó đập vào mặt.


      Tần Chính từ công ty về, nghe thấy Đường Y Y chuyện với Lưu Đình Vân, đứng ở cửa phòng, khuôn mặt lạnh lùng.


      Tiếng mèo kêu vọng ra từ trong phòng, mí mắt Tần Chính mở lên, đẩy cửa bước vào.


      Phú Quý chấn kinh, lập tức từ ghế salon bò lên bờ vai của Đường Y Y, ngồi cạnh .


      Tiếng động từ phía cửa làm loạn suy nghĩ của Đường Y Y, cũng phá tan tâm tình vui vẻ của – “Vậy tớ cúp máy.”


      nhấn nút tắt cuộc trò chuyện, ôm Phú Quý thả xuống.


      Giọng điệu ra lệnh như thường ngày của Tần Chính cất lên – “Ném con mèo mập này ra ngoài.”


      Đường Y Y hợp tác.


      Tần Chính hí mắt, tia lạnh chớp lóe – “Đường Y Y, có phải em nghĩ Tần Chính này em, em có thể đắc ý vênh váo, coi trời bằng vung?”


      nghĩ quá nhiều.” – Đường Y Y hời hợt – “Tôi qua độ tuổi ngây thơ.”


      ôm Phú Quý ngồi ghế sofa, tay rảnh rỗi lật lật mấy quyển tạp chí.


      Hoàn toàn có ý muốn chuyện dù chỉ chữ với Tần Chính.


      Lồng ngực Tần Chính phập phồng kịch liệt, lệ khí vọt lên mặt, tức giận .


      Nhưng bản thân lại muốn làm bị thương dù chỉ chút.


      Tình cảm là thứ chỉ cần dính vào, bỏ cũng bỏ được, trừ phi rút gân lột da, thoát thai hoán cốt.


      Được rồi, Đường Y Y, em thắng!


      Ai kêu, con mẹ nó! Tôi thể nào rời xa em!


      Bởi vì cố gắng khống chế bản thân, ngũ quan Tần Chính có chút vặn vẹo, lấy quần áo từ trong tủ ra, bước vào phòng tắm dội nước.


      Khi bước qua bên cạnh Đường Y Y, ánh mắt lạnh thấu xương của quét vòng qua người chú mèo mập, muốn đem nó ném ra ngoài cửa sổ.


      Tần Chính vừa khỏi, Đường Y Y sờ sờ lông mao dựng đứng lưng Phú Quý – “ có gì.”


      Chú mèo mập vùi mặt vào trong vuốt, dùng sức cọ cọ, hiểu được thế giới của chủ nuôi nó, là đáng sợ.


      Trước khi ngủ, Tần Chính bôi thuốc cho Đường Y Y.


      vẫn giữ cái bộ dáng như có chuyện gì, tựa như người vừa nộ khí trùng thiên, cấu véo, hành hạ Đường Y Y đến khóc cầu van xin tha thứ giường phải là , có chút nào quan hệ tới .


      “Ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn.”


      Móng tay Đường Y Y đâm mạnh vào lòng bàn tay, da thịt của chịu nổi lực đâm quá mạnh, ngẩng đầu – “ gì?”


      Tần Chính nâng cằm lên – “Đừng nhúc nhích.”


      Đường Y Y nhìn chằm chằm Tần Chính – “ vừa cái gì với tôi?”


      Tần Chính lạnh nhạt – “Trẻ dối gian.”


      “Em nghe thấy được, rồi tự với mình là nhất định bản thân nghe lầm, Đường Y Y, tôi có đúng ?”


      Mặt Đường Y Y trắng bệnh còn chút máu.


      Trong lòng suy nghĩ, tia may mắn cuối cùng cũng bị Tần Chính đoán trúng.


      “Tôi đồng ý.”


      “Em lại mất trí.” – Tần Chính nở nụ cười – “Tôi phải trưng cầu ý kiến của em, trước kia cũng vậy, sau này càng thể.”


      Đường Y Y đẩy tay Tần Chính ra, thanh khàn khàn lặp lại câu vừa – “Tôi đồng ý!”


      mực như vậy, trong khi Tần Chính xức thuốc lên vết thương cho , vết thương đau rát, nhưng có những nơi khác càng khiến khó chịu hơn.


      Nhìn vết thương mặt Đường Y Y rỉ ra chút máu, giọng Tần Chính bỗng dưng thấp xuống, lạnh lùng – “Lại đây, để tôi xem chút.”


      Đường Y Y lui về phía sau, tựa như trốn tránh sinh vật vô cùng đáng sợ.


      lặp lại lần thứ ba, bằng thái độ vô cùng kiên quyết – “Tần Chính, tôi đồng ý.”


      Mùi thuốc tràn ngập trong bầu khí.


      Mi mắt Tần Chính khẽ khép lại, dựa người vào ghế - “Em muốn gả cho tôi?”


      Đường Y Y chút do dự đáp – “Phải.”


      Vẻ mặt Tần Chính vẫn như cũ có chút thay đổi, tựa như để ý đến những gì – “Em tôi?”


      Đường Y Y năng khí phách – “Tôi .”


      Tần Chính câu môi – “ dối!”


      “Năm đó chính miệng em với tôi, em thích tôi, có cần tôi giúp em nhớ lại ?”


      Đường Y Y – “Ai cũng có thời điểm trẻ người non dạ.”


      từng chữ từng chữ – “Tôi xin thề, nếu như Đường Y Y , tôi bị chết vì…”


      Tần Chính tức giận rống lên – “Câm miệng!”


      Gương mặt luôn có vẻ sao cả bắt đầu xuất vết rách, những gì giấu phía dưới bắt đầu bị lật lên.


      Khuôn mặt dữ tợn vô cùng.


      “Em cứ như vậy mà …”


      Mí mắt Tần Chính nhếch lên, ánh mắt đen kịt, nhìn thấy điểm cuối – “Em tôi?”


      Đường Y Y vểnh môi lên – “Tôi chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.”


      Tần Chính nghe từng lời từng lời của , tim chìm vào đáy cốc, bị thanh đó siết nghẹt.


      sững sờ tại chỗ.


      Cho đến giây phút này, mới cảm nhận được cảm giác bị tổn thương là như thế nào.
      Last edited: 23/8/17

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      đọc chương này sướng quá thể
      khoái Phú Quý vô cùng :)) mập & đẹp cũng là cái tội, bị ghennnnnnnnnnnnnnnnnnn
      hahahah
      Y Y ngược Tần Chính kích thích quá mà, phê quá mà, hị hị
      trangtrongnuoc, MorTrangsusu thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      ấy bị ngược như dường như ấy chưa hiểu phải, Thanks Nàng
      Carol thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      hay hay hay
      Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :