1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      tiết ngũ lạm tình như thế sao k mắc bệnh cho rồi
      cầu ngc tần chính và tiết ngũ
      Carol thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Hóng chương mới bạn ơi
      Carol thích bài này.

    3. nhimxu

      nhimxu Active Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      158
      Đợi hoàn mới dám đọc
      Carol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 41: Người Con Đó Là Của .

      Dì Ngô và tiểu Thái bận rộn làm việc trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa, hai người đều dừng tay, người lớn nhìn người , sững sờ.

      “Tiểu Thái, xem xem ai đến?”- Bà Ngô .

      Tiểu Thái lên tiếng đáp – “Dạ.”

      bỏ cây chổi lông gà xuống, đưa mắt nhìn qua mắt mèo cửa, nhìn thấy người đàn ông tướng tá tuấn, tay cầm rất nhiều đồ đạc.

      “Dì Ngô, là người đàn ông, để con hỏi Lưu tiểu thư xem sao.”

      Trước khi hai người đến làm việc được dặn dò kỹ lưỡng, mọi việc phải nghe theo lời của Lưu tiểu thư, được tự ý làm bất cứ điều gì.

      Tiểu Thái gõ cửa phòng, hỏi ý người con trong phòng – “Lưu tiểu thư, có người đàn ông tới thăm , mở cửa hay ?”

      Lưu Đình Vân nằm giường, mơ mơ màng màng hỏi – “Hình dáng ra sao?”

      Tiểu Thái bị hỏi chợt ngẩng người ra, con người phải ai cũng có hai con mắt hai lỗ mũi hay sao?

      “Đẹp trai vô cùng.”

      Trong đầu Lưu Đình Vân bỗng dưng xuất hình ảnh hai người, lại nghe tiểu Thái tiếp – “Mặc áo da màu đen.”

      Tôn Viễn từ trước giờ mặc áo da, vậy người đó chính là…

      Trong nháy mắt cơn buồn ngủ của Lưu Đình Vân biến mất hoàn toàn – “Tóc nhuộm?”

      Tiểu Thái suy nghĩ chút, trả lời – “Dạ phải.”

      Sắc mặt Lưu Đình Vân bỗng dưng trầm xuống – “ cần để ý.”

      Mặc dù hiểu vì sao Tiết Ngũ lại đến, mục đích của ta là gì.

      Nhưng động cơ nhất định bình thường.

      “Sau này khi ta đến khóa cửa lại!”

      Giọng trong phòng truyền đến hù tiểu Thái hết hồn, đáp lại – “Vâng.”

      ra ngoài kéo dì Ngô nhìn người đàn ông kia qua mắt mèo, muốn dì Ngô nhớ hình dáng ta để sau này khóa cửa.

      “Dì Ngô, người đó theo đuổi Lưu tiểu thư phải ?”

      Suy cho cùng tiểu Thái vẫn còn , kiềm chế được lòng hiếu kỳ của bản thân.

      Dì Ngô nghiêm mặt – “ ít chút, làm nhiều hơn, nếu có chuyện gì xảy ra, dì cũng giúp gì được cho con đâu.”

      Mặt tiểu Thái lập tức trắng tác, gật đầu lia lịa – “ hỏi nữa, hỏi nữa, con khóa cửa.”

      Bên ngoài, Tiết Ngũ vẫn đè chuông cửa, chút phản hồi nào, nhưng vẫn nghe được động tĩnh phía bên trong, biết bên trong có người.

      Có người, nhưng muốn mở cửa, thèm gặp .

      Tiết Ngũ giật giật khóe miệng, Lưu Đình Vân biết đến, nhưng chặn ngoài cửa.

      Đây chính là Lưu Đình Vân mà biết, biết tốt xấu là gì.

      Lần nào cũng như vậy, chỉ có lần ở khách sạn là ăn nhịp với nhau.

      Được rồi, cho ấy chút ít mặt mũi là lên mặt.

      Tiết Ngũ bước xuống dưới lầu, đem toàn bộ đồ đạc tay ném vào thùng rác.

      Tiết Ngũ bước đến bãi đỗ xe, đột nhiên có tiếng vang thanh thúy vang lên từ phía sau, tay phải truyền đến cảm giác đau đớn, máu lập tức chảy ra, nhểu thành từng giọt.

      Đè vệt máu lại, Tiết Ngũ nhìn chằm chằm chậu hoa có bông li ti nằm mặt đất, mặt mũi đen xì.

      Nếu như vừa rồi Tiết Ngũ gặp được vận may, chậu hoa kia đập vào đầu rồi, phải chỉ bị mảnh miểng cứa vào tay đơn giản như vậy.

      Tiết Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn từng tầng lầu giống nhau như đúc phía , hơn phân nửa cửa sổ đều được đóng lại, số ít được mở ra, có ai ở sân thượng, rất khó tìm ra tầng nào có chậu hoa rơi xuống.

      Hoặc là…

      Là có có người cố ý ném chậu hoa vào .

      Tiết Ngũ gọi cú điện thoại, nhưng dưới tay nhân viên quản lý của có tòa nhà này.

      “Mẹ nó!”

      Miệng vết thương tay được cầm máu, vẫn còn đau, cơn tức phừng lên trong lòng Tiết Ngũ có chỗ xả.

      Lần đầu tiên Tiết Ngũ bị thua thiệt nhưng phải nghẹn trong lòng, thể ăn miếng trả miếng, tức đến đau gan.

      Trở lại công ty, Tiết Ngũ còn chưa bước vào phòng làm việc thấy trợ lý của mình bước nhanh vào – “Tiết tổng, Hoàng tiểu thư đến đây.”

      Tiết Ngũ hậm hực, giọng tí kiên nhẫn – “Là ai? Tên họ đầy đủ.”

      Trợ lý tiếp – “Hoàng Tiêu.”

      Tiết Ngũ nhíu mày, người phụ nữ kia đến làm gì? Lần này muốn chơi trò gì?

      Vừa nghĩ, Tiết Ngũ vừa đẩy cửa bước vào.

      Nghe thấy động tĩnh, Hoàng Tiêu ngồi ghế sofa nhìn qua Tiết Ngũ, ánh mắt quét đến cánh tay quấn vải xô của lập tức đứng lên hỏi – “Tiết Ngũ, tay bị sao vậy?”

      Luồng khí tỏa ra giữa hai đầu lông mày Tiết Ngũ đầy táo bạo và lạnh lùng – “Chuyện liên quan đến .”

      Hoàng Tiêu nắn nắn hai tay – “Tiết Ngũ, tôi có làm gì trêu chọc phải?”

      Tiết Ngũ bước đến ghế da ngồi xuống, hai chân bắt chéo, ngoài mặt cười nhưng trong lòng cười.

      Người con trước mắt dáng người uyển chuyển, da trắng, gương mặt đẹp, so với những người phụ nữ tiếp xúc qua đúng là hàng thượng đẳng.

      Nhưng từ đầu đến chân ta toát ra hơi thở của công chúa khiến cho buồn nôn chịu được.

      Nhất là lúc ta tự cho là đúng.

      Bị ta nhìn chằm chằm - ánh mắt quan sát người như vật phẩm thấp kém, khóe môi Hoàng Tiêu xuất đường cong, đầy khổ sở trong vẻ đùa cợt – “ ghét gặp em đến như vậy sao?”

      “Đúng vậy.” – Tiết Ngũ nhếch miệng – “Tôi nhìn thấy là cảm thấy phiền.”

      Tiết Ngũ vẫy tay như đuổi ruồi – “Ra ngoài.”

      Hoàng Tiêu mím môi, cơ thể run nhè .

      hít sâu, đè nén tâm tình vào trong lòng, cằm khẽ nâng lên – “Hôm nay em tới là có việc. Việc công.”

      Mắt Tiết Ngũ bỗng dưng nhíu lại – “Việc công?”

      Hoàng Tiêu bỗng dưng nở nụ cười – “Bắt đầu từ tháng sau, em đến công ty làm, đảm nhiệm việc quản lý bộ phận nhân .”

      Vẻ ngạc nhiên mặt Tiết Ngũ chưa kịp rút , lại tiếp – “Tiết tổng, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”

      Người vừa rời khỏi, Tiết Ngũ lập tức cầm di động lên, chuông vừa kết thúc lập tức hỏi như nổ pháo – “Ba, chuyện gì xảy ra vậy? Sao ba để Hoàng Tiêu đến làm việc ở công ty?”

      Đầu dây bên kia, ba Tiết Ngũ – “Là ý của bà nội con.”

      “Bà con với tiểu Tiêu bình thường đều bận rộn, gặp mặt nhau ít, làm việc cùng công ty, cơ hội tiếp xúc nhiều hơn.”

      “Cứ như vậy đến khi hai đưa kết hôn, có thể hiểu nhau hơn, có thể giảm bớt xung đột sau hôn nhân, chuyện như vậy xảy ra cũng mất vui.”

      Tiết Ngũ đem chân bắt chéo bỏ xuống đất, bước lại cửa sổ sát đất qua lại – “Ba, con rồi, con và Hoàng Tiêu thể nào ở bên nhau.”

      Giọng của ba Tiết nghiêm khắc lên – “Con là con của Tiết Đạt này, là người thừa kế tương lai của Tiết thị, từ ngay thời điểm con sinh ra, số mệnh của con phải là của con.”

      “Liên hôn với Hoàng gia, là việc tất yếu trong việc phát triển, là việc thể thay đổi, con dù muốn cũng phải thực , bề ngoài phải đàng hoàng cho ba.”

      “Còn nữa, ba có nghe dượng hai của con có vài chuyện bên ngoài, Tần Chính nhúng tay vào số việc là ý của con phải ? Tiểu Ngũ, ba cho con biết, nếu Hoàng gia sụp đổ, Tiết gia lập tức trơ trọi mình, con lập tức dừng chuyện này lại, tìm hiểu tiểu Tiêu đàng hoàng cho ba.”

      hơi quá nhiều, giọng của ba Tiết xuống – “Nếu tiểu Tiêu đến công ty, vậy hai đứa chung đụng hòa hợp chút.”

      Tiết Ngũ ném mạnh di động xuống đất.

      “Mẹ kiếp!”

      Tiết Ngũ nắm chặt quả đấm, máu rỉ ra từ vải xô.

      Hoàng Tiêu có cửa hàng trang sức riêng của bản thân, tự dưng sao làm chủ bản thân mà chạy đến bộ phận nhân làm quản lý, muốn làm cho ?

      Đến tột cùng là ai bày ra cái chuyện quái quỷ này cho ta?

      Nhất định có người phá đám.

      Nếu như vậy, với tính cách của Hoàng Tiêu, giao phong chính diện với như vậy.

      Tay chống mặt bàn, Tiết Ngũ thở gấp, trong đầu đột nhiên xuất người.

      Đường Y Y.

      Tiết Ngũ cắn chặt răng, thái dương giật giật.

      Tốt nhất phải là ta.

      Nếu mọi chuyện đúng là khó giải quyết.

      Cùng thời điểm này, Đường Y Y lái xe vào chung cư, cầm theo giỏ trái cây bước lên lầu.

      trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa bước vào.

      Dì Ngô và tiểu Thái ngồi chuyện ở phòng khách, tiếu Thái Lưu Đình Vân giống diễn viên nào đó, mở màn hình di động cho dì Ngô xem hình, lập tức bị dì Ngô cảnh cáo.

      Cửa mở từ bên ngoài vào, hai người đều giật mình.

      Đường Y Y bị bốn con mắt nhìn chằm chằm bản thân, cười cười – “Sao vậy? Hù mọi người à?”’

      Dì Ngô lập tức cười xởi lởi – “Đường tiểu thư, đến rồi.”

      Tiểu Thái cũng vội vã đứng dậy chào hỏi.

      Đổi giày, Đường Y Y – “ Hai người tiếp tục chuyện phiếm , tôi vào bên trong chút.”

      Tránh qua hai người, lại hỏi thêm – “Tình trạng của Đình Vân hôm nay ra sao?”

      Dì Ngô – “Còn yếu.”

      “Hôm nay Lưu tiểu thư ăn nhiều hơn mấy ngày trước ít, nhưng sắc mặt vẫn chưa bình thường lại.”

      Đường Y Y hỏi tiếp – “Có ai mới đến ?”

      Dì Ngô liếc mắt với tiểu Thái, hai người nhìn nhau, cả hai đều gật đầu.

      Trong lòng hai người nghĩ xem tiếp theo trả lời như thế nào, nhưng Đường Y Y hỏi thêm gì nữa.

      Bỏ túi xuống, bước vào phòng thăm Lưu Đình Vân.

      Ngửi thấy mùi hương, Lưu Đình Vân cũng biết là Đường Y Y đến, mỗi người đều có loại nước hoa làm dấu hiệu của bản thân.

      “Sao cậu đến đây? Ở công ty có việc gì sao?”

      “Hôm nay là cuối tuần.”

      Cuối tuần? Lưu Đình Vân sững sờ, đùa – “Mấy ngày nay tớ nằm giường, bản thân cũng biết ngày đêm là gì.”

      Đường Y Y – “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, quan trọng là điều dưỡng cơ thể lại.”

      Lưu Đình Vân – “Tớ biết rồi.”

      nhìn Đường Y Y bước ngoài ban công – “Sao vậy?”

      Đương Y Y đưa tay chỉ vào vị trí – “Tớ nhớ lúc trước ở chỗ này có chậu hoa lan da hổ.”

      Ánh mắt Lưu Đình Vân chợt lóe qua.

      Mặt đổi sắc, trả lời – “Có à? Hình như , cậu nhớ nhầm rồi, hoa lan da hổ để ở bên ban công lớn.”

      Đường Y Y tiếp, giọng cũng thay đổi gì – “Lúc tớ đến dưới lầu, thấy mảnh vỡ của chậu lan da hổ.”

      Ngón tay Lưu Đình Vân để chăn khẽ nhúc nhích, co lại.

      Đường Y Y cho thời gian giảm xóc – “Có người chậu hoa lan đó rơi xuống thiếu chút nữa nện vào người đàn ông.”

      “Đình Vân, theo mô tả của mọi người, người đàn ông đó…Tớ và cậu đều biết đến.”

      Lời đến nước này, quá ràng.

      Cơ thể kéo căng của Lưu Đình Vân bỗng dưng buông lỏng ra – “Là tớ làm.”

      “Tiết Ngũ đến tìm tớ, tớ biết vì sao ý niệm độc ác bỗng dưng nảy sinh trong đầu.”

      lỡ tay đẩy chậu lan, phải cố tình muốn giết chết Tiết Ngũ.

      Nếu như vì Tiết Ngũ mà nguy hiểm đến tính mạng của mình quả đáng.

      Đường Y Y – “Thấy có vết máu.”

      Lưu Đình Vân tiếp – “Có lẽ ta bị thương ở tay.”

      Đường Y Y nhíu mày – “Tiết Ngũ gọi cho quản lý điều tra chuyện này.”

      Lưu Đình Vân cười – “Cậu quên rồi sao? Quản lý chung cư phải giăng thiên la địa võng, phân bổ chặt chẽ như vậy, ta điều tra ra được.”

      Nhìn thấy những gì Tiết Ngũ hứng chịu, trong lòng thống khoái.

      Đường Y Y đột nhiên – “Tiết Ngũ có người hôn thê, tên là Hoàng Tiêu.”

      “Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hai người đó cử hành hôn lễ vào quốc khánh.”

      Lưu Đính Vân hứng thú tiếp lời – “Vậy à?”

      Đường Y Y – “Bất quá Tiết Ngũ có tình cảm với hôn thê của mình, cũng thích cuộc hôn nhân này.”

      Lưu Đình Vân – “ ta đương nhiên là thích.”

      năm ba trăm sáu mươi lăm này ta thay đổi phụ nữ từng người từng người trùng lập nhau, sao lại cam tâm tình nguyện ở cùng người phụ nữ, sống bình thường qua ngày.”

      Đường Y Y – “Tớ nghĩ lần này ta thích cũng được.”

      “Hai người này kết hôn là đám cưới gia tộc, lợi ích là hết.”

      Vừa nghe mấy chữ này, lập tức cảm thấy nhất định có nhiều khổ đau, chưa chắc tu thành chính quả.

      Mắt Lưu Đình Vân sáng lên, cả người đều có tinh thần – “Việc tốt nha!”

      “Loại người như ta nếu như có hạnh phúc nhất định ông trời bị mù mắt.”

      Đường Y Y nhìn – “Tâm tình thoải mái?”

      “Thoải mái!” – Lưu Đình sửa sang đầu tóc rối tung lại, khoác áo khoác đứng lên – “Đột nhiên tớ cảm thấy là đói.”

      Đường Y Y – “Muốn ăn gì? Tớ dì Ngô chuẩn bị cho cậu.”

      cần.” Lưu Đình Vân nhìn qua hướng Đường Y Y cười – “Tớ ra ngoài hít thở khí trong lành chút, ngột ngạt sắp chết rồi.”

      bước về phía phòng khách – “Dì Ngô, tôi muốn ăn chè trứng.”

      Dì Ngô sững sờ, bà đến đây vài ngày, đây là lần đầu tiên này chủ động muốn ăn cái gì đó, còn bước ra khỏi phòng, nhìn ấy tâm tình khá tốt, còn rầu rĩ vui.

      “Tôi lấy cho ngay lập tức.”

      Lưu Đình Vân ngồi ghế sofa – “Y Y, cậu ăn ?”

      Đường Y Y lắc đầu.

      Lưu Đình Vân kêu lên – “Dì Ngô, bỏ hai cái trứng, bỏ nhiều táo đỏ và long nhãn.”

      Tiếng của dì Ngô vọng ra từ bếp – “Nghe thấy rồi, Lưu tiểu thư.”

      Tiểu Thái bất ngờ nhìn thêm hai lần, tiếp tục công việc dở dang.

      Trước chút sức sống, giờ mặt mày rạng rỡ, ăn nhất định phải đại bổ mới thỏa lòng.

      Lưu Đình Vân bỗng dưng thèm ăn, hơi ăn hết hai quả trứng gà, càng quét hết táo đỏ và long nhãn trong chén, dư lại chút nước.

      “Dì Ngô, dì làm ăn ngon quá.”

      Dì Ngô cười – “Vậy mỗi ngày tôi đều nấu chén cho Lưu tiểu thư ăn.”

      Lưu Đình Vân mỉm cười – “Tốt quá.”

      Nhìn tinh thần Lưu Đình Vân tốt lên, Đường Y Y bỗng dưng yên tâm hơn, trong lúc vô tình liếc mắt thấy vật dưới bàn trà – “Cái gì đây? Rubik?”

      “Đúng rồi.” – Lưu Đình Vân – “Mua đồ được tặng.”

      Đường Y Y cầm lên, đủ màu sắc, có sáu tầng, nhìn thấy mới mẻ, vuốt vuốt.

      Lưu Đình Vân – “Cậu đừng xoay, lát nữa xoay lại được.”

      Đường Y Y lật hộp giấy bên cạnh, lấy tờ giấy hướng dẫn bên trong ra – “ phải có hướng dẫn chơi hay sao? Để tớ xem xem sao.”

      Lưu Đình Vân vừa định mở miệng cản lại, nhưng kịp – “Mấy món đồ chơi thế này có bí quyết hết, biết giải được.”

      Đường Y Y cuối đầu xoay, lát sau, đầu lông mày nhíu lại, khe rãnh càng lúc càng sâu.

      giải được.

      Lưu Đình Vân cười ha ha – “Cậu đem về từ từ suy nghĩ .”

      Đường Y Y buông tha món đồ chơi tay – “Cái này có thể giết thời gian.”

      Buổi tối nếu có gì làm có thể lấy rubik ra chơi, chơi rồi biết cách.

      Nhìn người khác chơi, trong chốc lát là có thể giải được.

      Vật đến tay , xoay đến mức chóng mặt.

      Chỉ số thông minh của bị đả kích .

      Tần Chính lật sách, cũng ngẩng đầu lên, khóe mắt quét qua – “Đồ chơi con nít, có cái gì hay ho mà chơi.”

      Đường Y Y ném rubik lên tủ đầu giường, đứng dậy bước vào toilet, lúc bước ra thấy rubik bị động vào.

      Trong phòng chỉ có hai người.

      Tần Chính vẫn ngồi tư thế cũ, dựa vào đầu giường đọc sách, con mắt phía sau tròng kính rơi vào trang sách, vẻ mặt nghiêm túc.

      Đường Y Y lật xem vài mặt của rubik, cấu trúc lúc trước thay đổi, còn như cũ.

      Giờ phút này có lẽ nội tâm Tần Chính buồn bực vô cùng, bị đả kích rất lớn.

      Đường Y Y cũng muốn động miệng vô ích, lười biếng quay người xoay rubik.

      Mười mấy phút sau, Tần Chính gập sách lại, lấy mắt kính xuống, nằm bên cạnh Đường Y Y.

      ấn điều khiển từ xa tắt đèn, căn phòng bỗng dưng chìm vào bóng tối.

      lúc sau, sáng yếu ớt cố len qua cửa sổ, nhưng được.

      “Nằm gần tôi chút.”

      Đường Y Y có phản ứng gì, tựa như ngủ thiếp .

      Tần Chính – “Đường Y Y, tôi em nằm cạnh bên tôi, em có nghe thấy ?”

      Giọng điệu bẫng, trong bóng tối, đôi mắt ánh lên vẻ vui.

      Cuối cùng Đường Y Y mở miệng – “Nằm thế này thoải mái.”

      “Muốn thoải mái phải ?” Tần Chính – “Vậy xuống giường cho tôi.”

      Đường Y Y biết Tần Chính giây trước bình thường, giây sau phát bệnh thần kinh, cho nên muốn hợp tác.

      Đỡ phải bị Tần Chính coi là búp bê vải, muốn túm trong tay, rồi ném xuống.

      Thấy người còn chịu xuống giường, vẻ mặt Tần Chính trầm xuống, dán người lên sau lưng Đường y Y, cánh tay chặn ngang eo , ôm sát, chân dài cong lên, kẹp chân lại.

      Khống chế cơ thể hoàn toàn.

      Cơ thể hai người trưởng thành móc vào nhau, giường lớn như vậy, hai phần ba trống trãi.

      Ngày hôm sau, Đường Y Y sau khi cơm nước xong xuôi, trở lại phòng làm việc, phát rubik còn nguyên bàn.

      Lông mày nhướng , gì về chuyện này trước mặt Tần Chính.

      Tần Chính cũng gì thêm.

      Tựa như rubik thừa dịp hai người ở đây, tự động chạy đến.

      Buổi chiều có cuộc họp, Tần Chính và Đường Y Y xảy ra tranh chấp, nguyên nhân vì Tần Chính cảm thấy Đường Y Y còn như xưa, luôn tận tâm tận lực vì .

      thực tế, Đường Y Y cho tới bây giờ cũng làm vậy.

      Áp suất người Tần Chính khiến người khác rét mà run, trong vòng buổi trưa, phàm là ai có việc cần báo cáo, khi vào thần kinh căng thẳng, khi ra như buông xuống cả gánh nặng vai.

      Thạch Tiến là thảm nhất, trà pha đem vào bên trong, thiếu chút nữa là tưới hết lên người .

      Sáu giờ, Tần Chính cầm áo khoác tây trang mặc vào, bước chân dừng ở người đối diện – “ siêu thị.”

      Đường Y Y vẫn tiếp tục dọn bàn, lấy văn kiện tán loạn bàn cất kỹ, sau đó tắt máy tính, kiểm tra vật cần mang theo.

      Tần Chính đứng tại chỗ.

      đưa lưng về phía Thạch Tiến, cho nên Thạch Tiến nhìn thấy được vẻ mặt ra sao.

      Vô cùng may mắn.

      Nếu Thạch Tiến cảm thấy kinh hoảng khiếp sợ.

      Đẩy mạnh ghế vào trong, Đường Y Y cầm túi xách bước .

      Tần Chính đột ngột đè cả người lên cửa kính, tay khống chế ót , môi áo lên nghiền nát môi .

      dùng sức mạnh của người đàn ông đối với người phụ nữ.

      Ngay trong nháy mắt, Thạch Tiến cúi đầu nhìn giày mình, mua giảm giá 20% vào năm ngoái, may mắn.

      Thạch Tiến cưỡng bách bản thân mình phân tán chú ý, vừa thôi miên mình chính là người điếc, nghe thấy thanh khiến người khác mơ tưởng viễn vong bên cạnh.

      đến siêu thị, miệng Đường Y Y sưng lên chút ít.

      “Muốn mua gì?”

      Tần Chính mở cửa xe bước xuống – “ dạo chút xem.”

      Đường Y Y ngồi trong xe lát mới mở cửa xe bước xuống.

      Thạch Tiến bước ra ngoài nhìn theo, hy vọng bản thân có thể về sớm chút.

      Giờ tan tầm cao điểm, đúng là thời gian dân văn phòng dạo siêu thị, bổ sung thực phẩm trong ngày.

      Nhiều người, ồn ào.

      Tần Chính bước phía trước, Đường Y Y bước chậm theo sau cách hai bước, im lặng.

      Cách đó xa, Bạch Bân đẩy xe thực phẩm nấu ăn, nhìn thấy Đường Y Y và Tần Chính.

      Hai người họ nhìn thấy Bạch Bân.

      Bạch Bân xuất như cây dao, bỗng chốc quấy nhiễu góc u trong lòng Tần Chính.

      Đường Y Y phản bội , còn tiếc bất cứ thủ đoạn nào, cũng muốn rời khỏi .

      “Thấy bạn cũ em muốn chào hỏi tiếng sao?”

      Đường Y Y – “ cần thiết.”

      cần thiết, hay là…” Tần Chính xuy hơi – “Chột dạ?”

      Đường Y Y – “Tôi có chuyện gì phải chột dạ?!”

      Tần Chính nhìn thấy câu chen ra từ đôi môi phấn hồng, cách giễu cợt – “Em và Bạch Bân phối hợp ve sầu thoát xác, làm đúng đẹp chê vào đâu được.”

      Đường Y Y cũng trào phúng – “Cuối cũng vẫn bị thất bại phải sao?”

      Dứt lời, tay bị như kềm kẹp, lảo đảo bước khỏi siêu thị.

      góc yên tĩnh có bóng người trong bãi đậu xe.

      Đường Hi đừng trong góc , từ góc độ của , có thể thấy được mặt Tần Chính, kể cả từng tia lệ khí mặt .

      nghe thấy hai người gì, chỉ thấy gương mặt dữ tợn của Tần Chính, ánh mắt nhìn Đường Y Y như ma quỷ ăn thịt người.

      giây sau đó, Đường Hi thấy Tần Chính siết chặt eo Đường Y Y, gương mặt ngập tràn vẻ tức giận, giống như là khắc chế điều gì đó, gân xanh bàn tay đều nổi lên.

      Loại khí tức khinh khủng này ngập tràn trong khí, Đường Hi sợ hãi cực độ, ngăn được cơ thể đột ngột phát run lên, đưa tay lên miệng cắn để tránh bản thân mình phát ra thanh.

      sợ bản thân mình bị Đường Y Y dính líu tới.

      Báo cảnh sát! Ba chữ này lên trong đầu, tay Đường Hi run run cầm di động lên, nhưng lập tức dừng lại.

      cần thiết.

      Người này là Tần Chính.

      Với lại, việc này có liên quan gì đến ?

      Đường Hi vuốt lại tóc, nhấc chân rời khỏi, tựa như thấy bất cứ điều gì.

      Hóa ra Đường Y Y cũng phải chịu những điều như vậy.

      Nếu bạn trai của dám làm như vậy với , hận thể đánh đến chết thôi.

      Nhưng Đường Y Y, lại gặp phải Tần Chính.

      Quả đáng buồn.

      tới mấy ngày nữa, tin ba Đường chết thông qua Tần Chính tới tai Đường Y Y.

      Khi đó chơi game , nước dùng tưới cây trúc bất thình lình đổ xuống.

      Trong nháy mắt nước ướt bàn phím, chui vào bên trong.

      thanh Tần Chính lạnh nhạt vang lên kể lại kết quả chuẩn đoán của bên viện – “Hơn tám giờ sáng tắt thở.”

      Mí mắt Đường Y Y rũ xuống.

      Con người đều trốn khỏi quy luật này.

      Bắt đầu từ khi sinh ra, trải qua nhiều chuyện trong đời, ghi nhớ vào trong não, dần dần rồi cũng lãng quen.

      Nhưng Đường Y Y có những điều đó.

      Trong não có rất nhiều thứ, những mối quan hệ trong mấy chục năm qua vẫn lên rành rành trong đầu .

      Khi còn , mỗi ngày đều ngóng trông cha mẹ đến đón về nhà.

      Hai người từng , đến đón .

      Qua mấy chục năm, câu kia vẫn chưa được thực .

      Đường Y Y vốn dĩ muốn hỏi người cha danh nghĩa của , ông có hối hận khi đem cầm thế chân khoản nợ kia ? Bây giờ còn cơ hội nữa.

      Cả ngày, Đường Y Y nhìn tựa như bình thường, khi bước vào công việc, tỉnh táo xử lý mọi thứ, nhìn ra tâm tình của có biến đổi gì hay .

      Đường Hi xuất nhanh hơn Đường Y Y dự đoán nhiều, giống như ta cần thời gian để cân bằng cảm xúc lại, cũng cần phải xử lý tang của ba Đường, hay là trấn an mẹ Đường thương tâm quá độ.

      Tinh thần ta đều tập trung người Đường Y Y, chờ đợi được để diễn tả lòng hiếu thảo của bản thân, chỉ trích Đường Y Y là người có lương tâm ra sao.

      “Đường Y Y, đều bởi vì !”

      “Nếu như phải vì chịu chi tiền, ba làm sao lại ra nhanh như vậy, có khoản tiền kia, ba nhất định được điều trị tốt hơn, càng có nhiều cơ hội sống sót!”

      Đường Y Y ngồi trong xe, tay cầm lái, đầu ngón tay khẽ run lên.

      Đường Hi chặn trước đầu xe – “Tôi cho biết, làm gì, ông trời đều biết!”

      Khi ta ra lời này, với tư thái cây ngay sợ chết đứng, tựa như bản thân thẹn với lương tâm.

      “Những thống khổ ba nhận được chuyển lên bản thân nhanh thôi!”

      ta hoàn toàn quên mất ta cũng là người như vậy, hơn kém.

      chờ , sớm muộn gì ngày, nhất định …”

      Giọng bỗng dưng im bật.

      Cổ Đường Hi bị cánh tay lớn ghìm chặt, ngừng siết chặt lại, há mồm to ra, tiếng ôi ôi khó chịu nghẹn ra từ trong cổ họng.

      Tần Chính ném cả người Đường Hi vào vách tường.

      Trước mắt Đường Hi bỗng dưng tối sầm, sau đó bụng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt.

      Toàn thân đau đến co rút.

      Tần Chính nhìn từ cao xuống, bao quát toàn cảnh, nhấc chân đạp thêm cái.

      Từ đầu đến cuối mặt chút thay đổi.

      Tử huyệt của chính là Đường Y Y.

      Đường Hi dám nguyền rủa , quả thực là muốn chết mà.

      Đường Y Y ngồi bên trong xe mí mắt nhảy lên.

      Người đàn ông tàn bạo, hung ác, máu lạnh.

      là người hiểu điều này nhất.

      Nhớ năm đó vị hôn thê người phương tây của đồng ý hủy bỏ hôn lễ, nổi điên lên khóc lóc om sòm, cởi giày cao gót đập vào mặt .

      trực tiếp túm tóc ấy, để ý tiếng kêu thảm thiết của ta, kéo nàng từ phòng khách ra ngoài cửa.

      Làm cho da dầu ấy bị thương, lưu lại bóng ma trong lòng.

      Kêu Đường Y Y mở cửa xe, Tần Chính ngồi vào bên trong, dùng giọng cho cự tuyệt – “Đến bệnh viện làm kiểm tra.”

      Đường Y Y – “ cần.”

      Tần Chính quát – “Đường Y Y, tôi phải trưng cầu ý kiến của em!”

      Hầu kết của trượt lên xuống, đầy khẩn trương, trong lòng có chút sợ hãi, thể ức chế được.
      Last edited: 2/9/17

    5. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Nam 9 bá đạo qúa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :