1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Henlun

      Henlun New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      7
      :yoyo45::yoyo45::yoyo38::yoyo38:Thank add nhiều nhiều
      Carol thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Lại 1 chỉ tiết cho thấy Tần vẫn nên bụ ngược nặng nữa. Cảm ơn bạn.
      Carol thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Đọc chương này xong đau lòng cho Y Y vô cùng.
      May là mạch truyện của tác giả này nhanh, chớ lê lếch là chán chết.
      gió đông bắc, lyly, vuthuhang4 others thích bài này.

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      tội lỗi tần chính gây ra quá lớn phải ngược càng ngược càng tốt
      Carol thích bài này.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 36: Tội Lỗi Bỉ Ổi Của .


      Đường Y Y nửa đường bị mấy chiếc xe khác tiền hậu giáp kích, lúc đó biết Tần Chính trở về từ Thu Thủy Sơn Trang.

      tiếng, về cũng như vậy.

      Vài ngày an ổn ngắn ngủi kết thúc.

      Giống như tử tù vừa được tháo dây xích sắt thả gió vài hơi thở gấp khí tự do rồi lập tức bị nhốt lại.

      trở về nhà tù u ánh sáng.

      Người còn chưa bước vào phòng khách, cảm nhận được hơi thở bất an người người giúp việc trong nhà.

      Theo từng bước chân bước vào, luồng hơi thở kia càng nồng nặc, ngọn nguồn áp suất ngồi ghế salon.

      ta nổi giận.

      Có lẽ giận dữ từ trước khi đến.

      Người giúp việc khom người giúp Đường Y Y cầm giày.

      Đường Y Y cúi người cởi ủng da chân, thay dép trong nhà vào, ngồi vào ghế dựa, lấy điện thoại động ra lướt.

      Tần Chính mở miệng, cũng gì.

      Ánh mắt hai người giây chạm vào nhau.

      Bầu khí giằng co.

      Đường Y Y thay đổi tư thế ngồi, tiếp tục lướt di động, Tần Chính vẫn như vậy, ngồi nguyên nhúc nhích.

      Bầu khí vi diệu xoắn xít thẩm thấu vào khí, hành hạ mọi người.

      Nhóm người giúp việc nơm nớp lo sợ, chẳng dám thở mạnh.

      Trong bầu khí căng thẳng yên tĩnh bình thường, dây thần kinh của mọi người căng lên chờ giông bão ập xuống.

      Cho đến khi giọng của Lục Sơn từ ngoài cửa vọng vào, kèm theo giọng đầy tôn kính của lão quản gia.

      “Hà tiên sinh, mời vào trong.”

      Tay lướt di động hơi khựng lại, vẻ mặt Đường Y Y khẽ biến, phút chốc khôi phục lại như thường.

      Hà lão tiên sinh là viện trưởng bệnh viện trung y, trước kia là thầy thuốc cá nhân cho ba Tần Chính, giao tình rất sâu, cho dù là bản thân Tần Chính, khi gặp ông cũng nhúng nhường ít.

      Hà lão tiên sinh nghĩ là sức khỏe của Tần Chính có vấn đề, vào cửa lập tức hỏi thăm ân cần.

      phải tôi.” Tần Chính ngẩng đầu về phía Đường Y Y – “Thỉnh tiên sinh xem qua cho ấy chút.”

      Hà lão tiên sinh sững sờ lát, rồi quay qua bắt mạch cho Đường Y Y.

      Đầu ngòn tay khô gầy đè lên, lão tiên sinh đột nhiên nhấc mắt liếc nhìn Đường Y Y giống như phát ra điều gì.

      mặt Đường Y Y tia cảm xúc, cho thấy tâm tình của ổn định, suy nghĩ trong đầu từ hỗn độn rồi dần bình tĩnh xuống, hiểu dụng ý của Tần Chính khi gọi Hà lão tiên sinh đến.

      lát sau, lão tiên sinh thu tay lại.

      Nội dung ông cho Đường Y Y cùng với nội dung nghe ở bệnh viên na ná như nhau.

      Đơn giản là cơ thể được chăm sóc cẩn thận, suy kiệt quá độ, tổn thương nguyên khí.

      Ngay thời điểm lão tiên sinh câu kia, ông nhìn về phía Tần Chính, ông sống hơn nửa đời người, mắt nhìn người vẫn có chút đỉnh.

      “Chuyện này cũng có gì lớn lao.” Lão tiên sinh – “Chỉ cần giữ cho tâm trạng thoải mái, tâm tình hài hòa, từ từ tốt.”

      Ông nghiêm túc kiểm tra cẩn thận tim, gan, tỳ, phổi..của Đường Y Y từng cái , bỏ qua phần nào, cho những điều cần chú ý, từ những điều nhặt nhất để điều dưỡng bản thân cho tốt.

      Tần Chính càng nghe mày càng nhíu lại tạo ra đường rãnh sâu trán, đôi mắt sâu thấy đáy, ai cũng nhìn ra tâm tình của lúc này là gì.

      Đường Y Y mặt đổi sắc, biết trước lục phũ ngũ tạng của mình đều tốt.

      Khi già , thân thể ốm đau bệnh tật.

      Bất quá ngay thời điểm này chưa cảm nhận được.

      còn chưa già.

      Chỉ cảm nhận được hành hạ thể xác từ tác động bên ngoài.

      biết đến khi nào mới được giải thoát.

      Tần Chính gọi Lục Sơn theo Hà lão tiên sinh về lấy thuốc, phòng khách lại lần nữa chìm vào bầu khí giằng co lúc nãy.

      Lần này cộng thêm vài phần đè nén.

      Đầu ngón tay Tần Chính gõ nhịp lên bàn, nặng , tiết tấu nhịp nhàng như đếm xỉa tới điều gì.

      Đường Y Y bước qua hướng bậc thang, muốn lên lầu.

      Giọng vang lên từ sau lưng, mệnh lệnh tuyệt đối, cho phép kháng cự - “Đứng lại.”

      Đường Y Y dừng lại tại chỗ.

      Quản gia phất tay cho tất cả người giúp việc đều lui xuống, ông là người cuối cùng ra ngoài, mặt mũi đầy vẻ trầm trọng.

      Hi vọng hai đứa có thể tâm bình khí hòa chuyện chút, cần làm tổn thương nhau để tránh làm ra việc hối hận cả đời.

      Phòng khách xa hoa chỉ còn lại Đường Y Y và Tần Chính.

      tường đồng hồ con lắc kiểu Châu Âu vẫn nhịp nhàng đung đưa, mười giờ đúng, bên ngoài tuyết rơi dày đặc, mảnh trắng xóa.

      “Chuyện đó xảy ra khi nào?”

      Câu hỏi đột ngột đầu đuôi của Tần Chính vang lên, nhưng Đường Y Y biết tới chuyện gì.

      “Quên rồi.”

      Quên rồi? Vậy mà quên rồi! Tia tức giận bỗng chốc bốc lên ngùn ngụt từ đáy mắt Tần Chính, trả lời sảng khoái mà.

      bỗng dưng đứng dậy, bước đến trước mặt Đường Y Y, từ cao nhìn xuống bao quát người – “Tôi hỏi lại lần nữa, chuyện đó xảy ra năm nào?”

      Đường Y Y ngẩng đầu nhìn Tần Chính, lạnh nhạt trả lời – “Tôi , quên rồi.”

      Mặt Tần Chính chút thay đổi, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Đường Y Y, tựa như bản thân khắc chế điều gì đó.

      Sau khắc, đưa tay, đặt đầu vai Đường Y Y, năm ngón tay trong nháy mắt dùng sức, sức mạnh kia như muốn bóp nát xương cốt .

      “Đường Y Y, sảy thai đối với em mà chỉ là chuyện đáng nhắc tới phải ?”

      Đường Y Y im lặng .

      Thấy ngoảnh mặt làm ngơ, Tần Chính gầm , vẻ mặt trầm đáng sợ - “ chuyện!”

      Màng nhĩ chấn động như bị chọc thủng, Đường Y Y , thanh của len ra rất - “Đó là mạng sống.”

      Bị thương cũng là , đau đớn cũng là chính .

      Sao lại đáng kể?!

      Hô hấp của Tần Chính bỗng dưng cứng lại, trong giây lát lại vững vàng vô cùng, hàm dưới buộc chặt, hỏi lại câu hỏi kia – “Đó là năm nào?”

      Đường Y Y giương mắt nhìn, lấy làm kỳ quái vì sao Tần Chính cắn hoài câu hỏi này buông.

      Chuyện qua bao nhiêu năm rồi.

      tại cưỡng cầu muốn biết, ngoài việc đào lên vết sẹo dữ tợn xấu xí đó còn có ý nghĩa gì khác đâu?!

      Đáy lòng Đường Y Y bỗng chốc mọc lên loại ác ý, mở miệng – “Năm SLM đưa ra thị trường.”

      Đuôi lông mày Tần Chính bỗng dưng xoắn chặt.

      Đó là năm bận rộn nhất, mang theo Đường Y Y khắp mọi nơi, công tác liên tục.

      Bản thân thích sử dụng bao cao, lớp cao su mỏng manh kia làm khó chịu, rất nhiều lần đều theo đuổi cảm cảm giác khắng khít khe hở người Đường Y Y, đêm còn rất nhiều lần.

      Hai chữ tiết chế bao giờ dùng người Đường Y Y.

      Phát sinh chuyện như vậy phải là có khả năng.

      “Vì sao khi đó em cho tôi biết?”

      cho biết?” Đường Y Y hỏi ngược lại, giọng đầy mỉa mai – “Có ích lợi gì?”

      Trước thời điểm đó, vừa bị dạy dỗ cho bài học, tự tôn và ngông nghênh bị giẫm nát trong bùn, nghiền thành từng mảnh .

      “Chuyện nhiều năm về trước, giờ chất vấn tôi có ý nghĩa ?”

      Mu bàn tay Tần Chính nổi gân xanh – “Đường Y Y, em nên biết, tôi có quyền.”

      Đường Y Y nở nụ cười, nụ cười chút nhiệt độ.

      Nụ cười của như đao, sắc bén lạnh băng, thanh đao đột ngột đâm vào ngực Tần Chính, cắm vào tim .

      giật mình sững sờ.

      Đường Y Y vẫn tiếp tục cười.

      Hô hấp của Tần Chính nặng nề, ánh mắt trợn to lên – “Đừng cười!”

      Cúi người gần sát người , Tần Chính siết cổ Đường Y Y, môi phủ lên vành tai Đường Y Y vân vê, giọng nhuốm máu – “Nếu lần này tôi phát , em định vĩnh viễn giấu chuyện này phải ?”

      Đường Y Y phải.

      Nếu chuyện gì đều kể ra, chỉ sợ là kết mất mấy ngày mấy đem, lúc đó biết có thể hết hay , có khi còn bỏ sót.

      Lúc đó còn trẻ, căn bản nghĩ đến tình huống như vậy, khi cơ thể thoải mái chỉ có thể nghĩ là làm việc quá nhiều kiệt sức, áp lực công việc quá lớn, bản thân nghỉ ngơi tốt.

      Tinh lực của bản thân bị nghiền ép quá nhiều, tiêu hao gần như cạn kiệt, Đường Y Y chỉ có thể vội vàng chợp mắt trong giây lát, cũng tìm ra thời gian đến bệnh viện làm kiểm tra.

      Cho nên khi nhìn thấy máu chảy ra dưới chân, cảm nhận được đau đớn của cơ thể, cả người chìm vào mê mang.

      Bánh răng thời gian bị đau đớn, khó chịu mà ngừng quay, chỉ đến khi quá đau nhức, sắp chết cơ thể mới ngừng hoạt động.

      Từ đó trở về sau, Đường Y Y trở thành người máy, có lệnh nghỉ ngơi của Tần Chính, liên tục vận hành.

      có ai để thổ lộ, có ai để chia sẻ, chỉ có thể nghẹn trong lòng, bóp nát ra tự tiêu hóa, rồi cho mọi việc thẩm thấu vào máu, thời gian trôi qua, chuyện cũng tan thành mây khói.

      có thể thuyết phục bản thân mình đến mức như vậy cũng có chuyện gì xảy ra.

      Mắt Đường Y Y lên tia dịu dàng.

      Nếu như đứa bé kia còn sống, bây giờ có thể học tiểu học.

      thanh non nớt gọi là mẹ, nũng nịu với , cũng có thể giận dỗi , chơi xỏ lá , cũng vung tay múa chân cho biết trong trường học gặp chuyện gì, có chuyện cười, có chuyện nghiêm túc, cùng về bản thân khi lớn lên ra sao, hiếu kỳ hỏi đời có người ngoài hành tinh hay ? Quái thú có thể bay hay ?

      Đôi bàn tay bé được dắt , mỗi ngày cùng ngủ với nhau, cùng nhau tỉnh lại.

      Đường Y Y thể tượng tượng được những chuyện như vậy.

      Bởi vì nó quá bình thường, cũng quá tốt đẹp

      Càng như vậy càng thêm hư ảo.

      Những chuyện thế này trong đời thể có được.

      Nghĩ cũng dám nghĩ.

      Tia dịu dàng trong mắt biến mất còn mảnh, để lại nửa điểm dấu vết. Đường Y Y nhìn Tần Chính, nhìn thẳng gương mặt đầy lệ khí của ta.

      “Nếu khi đó tôi tìm , cho biết mọi chuyện, làm gì?”

      “Đem tôi đến bệnh viện phá thai?”

      “Hay là ngay cả mặt mũi của tôi cũng nhìn đến rồi với tôi đừng quên thân phận của tôi là gì?”

      Sống lưng Tần Chính cứng đờ, ra lời.

      “Nếu còn việc gì, tôi lên lầu.”

      Đường Y Y lấy bàn tay Tần Chính khỏi cổ mình, quay người bước lên lầu.

      Trong nháy mắt đó, trong lòng tuông ra vặn vẹo vui sướng.

      Nếu ta nhất định muốn biết tội lỗi bỉ ổi của bản thân, cho vừa lòng.

      Ở đầu bậc thang, Tần Chính đứng im tại chỗ, dưới sống mũi cao thẳng, môi mím thành đường.

      Hai tay nắm thành quả đấm, từng khớp từng khớp xương nhô ra, giống như muốn đăm rách lớp da mỏng manh, máu tươi tươm đằm đìa.

      lúc lâu sau, lồng ngực phập phồng mãnh liệt của Tần Chính dần dần thả lỏng.

      Dây thường xuân bệ cửa sổ mọc xanh tốt um tùm, vô cùng mâu thuẫn với màn tuyết trắng xóa ngoài trời.

      Vào phòng lát, Đường Y Y lấy máy hút bụi dọn dẹp phòng chừa tấc nào.

      Cho đến khi mệt đến kiệt sức mới nằm xuống nghỉ ngơi.

      Lầu dưới thanh nào, chỉ tràn ngập áp suất khiến mọi người sợ hãi.

      Tần Chính bắt chéo chân, ngồi ghế sofa phì phò nhả khói, gương mặt trong làn khói, đen tối hình dáng.

      Châm chước lúc lâu, quản gia lên tiếng – “Tiên sinh, có cần xem Đường tiểu thư chút ?”

      Tần Chính im lặng , dụi tàn cigar vào gạt tàn, rồi lại tiếp tục rít hơi sâu.

      lầu bỗng dưng dội đến tiếng vang lớn dường như là có vật nặng ngã xuống.

      Quản gia bảo người giúp việc chạy lên xem.

      bóng người từ phía sau ông chạy lên, nhoáng qua trước mắt ông cái, giẫm lên bậc thang, tiếng bước chân vọng vào lỗ tai ông, vừa nhanh vừa mạnh.

      Quản gia ngẩng đầu lên, bóng người kia chỉ còn lại hình ảnh biến mất đầu bậc thang lầu hai.

      Tần Chính đẩy cửa bước vào, trước mắt cái vali màu đen lớn, Đường Y Y cố gắng đem vali lật qua.

      Sắc mặt xanh mét – “Em làm cái gì?”

      Đường Y Y đứng thẳng người – “Thu dọn đồ đạc.”

      Trở tay qua đóng cửa lại, thanh Tần Chính trầm thấp, đầy nguy hiểm – “Em lại muốn đâu?”

      Đường Y Y nghe hỏi vậy, trả lời mà hỏi ngược lại – “Tôi còn có thể đâu?”

      Tần Chính nhíu đôi mắt lại.

      Người con này bây giờ cũng lười phải ngụy trang trước mặt .

      dựa vào điều gì nghĩ rằng làm gì ?

      Tần Chính ép hỏi – “Vậy tại sao phải thu dọn đồ đạc?”

      Đường Y Y – “Muốn thu dọn thu dọn.”

      Tần Chính nắm cổ tay tinh tế của , tay nhắn mảnh dẻ chịu được kích của , dùng ít sức lập tức vỡ nát.

      Người con nhìn như vậy nhưng liên tục kích thích đầu dây thần kinh của .

      có thể dễ dàng kích thích bản thân , kích của cũng có thể khiến máu nghẹn lại.

      “Nhìn thấy báo cáo như vậy, em vui lắm phải ? Cảm thấy bị vô sinh là chuyện cực kỳ may mắn?”

      Khóe môi ngoéo cái, cong lên, ngữ điệu của nhanh chậm – “Trong lòng em, chuyện này quá tốt còn gì, lo lắng bản thân mang thai con của Tần Chính, sau này cần lo lắng thêm gì nữa, phải ?”

      Đường Y Y nheo mắt lại.

      Bàn tay dời lại, tay xé tan cổ áo Đường Y Y, tay khác ôm cả người để lên người mình, cúi đầu gặm vành tai xuống cổ .

      Hơi thở nóng rực tràn ra từ trong cổ họng , tiếng cười bọc phát, giống như ma quỷ từ địa ngục trồi lên.

      “Đường Y Y, chỉ cần tôi muốn, vẫn có rất nhiều biện pháp để gieo cấy vào cơ thể em…”

      Đường Y Y nâng tay tát lên mặt Tần Chính, trong mắt tràn ngập lửa giận, phẫn nộ, môi run rẩy.

      Nhìn còn bộ dạng nửa sống nửa chết, vẻ mặt Tần Chính sung sướng, tựa như mặt cảm thấy đau rát là gì.

      Dứt lời, Tần Chính ôm ngang Đường Y Y lên – “, chúng ta đến thư phòng.”

      đếm xỉa đến đống bừa bộn sàn nhà, mở máy tính, mở tệp dữ liệu ra.

      Đường Y Y vô ý thức nín thở, mặt còn giọt máu.

      làm bao nhiêu chuyện rồi, sao vẫn còn căng thẳng thế này?”

      Tần Chính cười, lựa chọn tùy ý cái video.

      Video mở lên, tiếng thở bật vào trong tai, khuếch tán trong não, cả người Đường Y Y cứng ngắc.

      thanh của .

      Đè nén.

      Tay Tần Chính ngừng cưỡng chế bóp cứng gương mặt Đường Y Y, ép ngẩng đầu xem video.

      Đường Y Y trợn tròn mắt, trong mắt ràng hai cơ thể trần trụi, ngừng quấn quýt vây triền vào nhau, chồng chéo lên nhau.

      Hết đoạn video, Tần Chính lại tiếp tục mở đoạn khác, giọng khàn khàn của phun ra – “Nhìn ? Tôi thích nhất em lúc này.”

      Đường Y Y quay đầu , lại bị Tần Chính dùng sức đè ép phần ót quay đầu lại.

      Trước cửa kính khổng lồ sát sàn, bầu trời đầy sao, thấy bản thân mình nằm trong khống chế của Tần Chính, hô hấp vang lên từng tiếng , rơi vào tai .

      Tần Chính vuốt ve mái tóc dài của Đường Y Y, thân mật ve vuốt sau gáy , nhưng lời phun ra lại đáng sợ vô cùng – “Em thích tư thế đó?”

      “Bốn ngày gặp em, chúng ta thử bốn tư thế, nha?”

      Đường Y Y cắn chặt môi dưới, nuốt tiếng rên đau đớn vào trong bụng.

      Thời gian trôi qua dài đằng đẵng biết qua bao lâu, cho rằng bản thân mình sắp chết đến nơi, nhưng giây sau lại có cảm giác sống trở lại.

      Tần Chính muốn bảo trì được thanh tỉnh khi nhận hình phạt của .

      Cả buổi trưa, Đường Y Y đều ở trong thư phòng, Tần Chính làm từ bàn đọc sách, qua giá sách, lướt qua ghế gỗ, sau đó lại áp lên tường.

      thương tích đầy mình, khàn cả giọng, cuối cùng chịu nổi ngất .

      Khi Đường Y Y tỉnh lại là hoàng hôn, tuyến vẫn rơi lả tả.

      Toàn bộ thế giới đều là màu trắng, lạnh lẽo.

      Tần Chính quét dọn thư phòng, cảm xúc của tốt cách ràng.

      mặc áo lông đen, quần dài màu đen, gọng kính vàng sống mũi, nhìn như thành phần trí thức tao nhã, ai thấy được tàn bạo trong lòng .

      “Đói bụng rồi ư?”

      Đường Y Y vùi người ghế salon bằng da, cả người phủ đầy vết thâm, thảm chịu nổi, im lặng tiếng nào.

      Tần Chính sửa sang lại văn kiện văng tán loạn – “Thay đồ , xuống lầu ăn cơm tối với tôi.”

      Giọng bình thản, tựa như người đàn ông điên cuồng cả buổi chiều với phải là .

      Đường Y Y nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng.

      lúc lâu sau, vén mền lên, đem áo ngủ biết Tần Chính mặc cho khi nào cởi ra, lấy quần áo để bên thay ra.

      Tần Chính vừa quét sàn nhà, vừa – “Lát nữa chúng ta chuyện về ba của em, Đường Bình Châu.”

      Đường Y Y đứng sàn nhà, đột ngột cảm thấy như kim châm vào chân.

      nhăn mày lại, ngẩn người, ngồi xuống kiểm tra chân của mình.

      mãnh vở thủy tinh ghim vào chân, ngay chỗ ghim vào máu rỉ ra, tràn ra bên ngoài.

      Màu đỏ tươi chói mắt.

      Cả người Đường Y Y bỗng chốc bay lên , đầu là giọng trầm thấp của Tần Chính, trong giọng đầy tức giận – “Ai kêu em lộn xộn làm gì?”

      vừa vừa gọi quản gia mang hòm thuốc vào.

      Quản gia nghe thấy tiếng của , lập tức bỏ công việc trong tay xuống lấy hòm thuốc.

      Tần Chính sửa sạch hai tay, tiêu độc, đè lại mắt cá chân Đường Y Y, cầm nhíp kẹp miếng thủy tinh ra, nhíu lông màu lại, tay vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc, làm loạt động tác quen thuộc, nhanh chống.

      Mặc dù như thế, Đường Y Y theo phản xạ có điều kiện đau đến hút khí.

      hít mấy hơi lấy lại bình tĩnh, nhịp thở của bản thân mới bình thường trở lại.

      Ánh mắt liếc qua mảnh miểng bàn, chỉ khoảng cm mà làm cho đau đớn như vậy.

      “Ra ngoài.”

      Bên tai bất thình lình vang lên tiếng của Tần Chính, Đường Y Y liếc nhìn lại thấy thần sắc Tần Chính còn kiên nhẫn.

      tìm tòi nghiên cứu vì sao ta lại dị thường như vậy.

      Tần Chính ngồi ghế, giọng trầm thấp lãnh – “ nghe thấy lời tôi hay sao?”

      Đường Y Y dừng bước lại, xoay người ra ngoài.

      Khi Đường Y Y rồi, Tần Chính nâng chân phải lên, vớ bị nhiễm máu đỏ sẫm, phía dưới đế giày đều là vết màu.

      chân ghim ít mảnh miểng vụn, to đều có, gấp ra đầy cả phần tư ly thủy tinh. biết mình giẫm phải lúc nào.

      Lông mày cũng nhăn chút, hai tay tiến hành tiêu độc vết thương, băng bó lại.

      Bữa tối do đích thân quản gia chuẩn bị, trước kia ông trải qua thời gian được huấn luyện cho nên khả năng nấu nướng có chút ít giống Đường Y Y.

      Hai người cũng có thể gọi là đồng môn.

      “Đường Bình Chân sống tới nửa năm nữa.” – Tần Chính mở miệng trước.

      Đường Y Y nhai kỹ đậu đũa trong miệng, bất kỳ điều gì.

      “Thời gian trước Đường Bình Châu vẫn đầu tư vào cổ phiếu.” Tần Chính lấy canh, đếm xỉa – “Ông ta mắc món nợ, hơn ba trăm vạn.”

      Giọng hời hợt, tựa như ba trăm vạn là gì, chỉ là vài phân tiền lẻ.

      Khóe mắt quét về người con im lặng lên tiếng, khóe môi Tần Chính nhếch lên – “Trong thời gian quan trọng thế này bị kiểm tra ra ung thư, quả nhiên ông trời đối xử với ông ấy tệ, ông ta có thể bỏ lại mớ hỗn độn này cần quan tâm.”

      Đường Y Y lại kẹp thêm ít đậu đũa.

      Tần Chính hớp ngụm canh nóng – “Nếu ông ta chết, món nợ kia tan biến vào hư .”

      Cuối cùng Đường Y Y mở miệng, thần sắc chút thay đổi – “Cuối cùng muốn gì?”

      “Tôi muốn cái gì.” Tần Chính nhướng mi lên, ý tứ sâu xa – “ phải em ràng nhất sao?”

      Đường Y Y nuốt thức ăn, lên tiếng cười cười.

      Lộ ra vẻ đùa cợt và căm hận.

      đời này sao có nhiều người khiến người khác vừa chán vừa ghét như vậy đây!

      Vì sao cho sống thoải mái chút?

      nợ họ? Hay là hại họ giờ phải trả quả?

      Tần Chính tiếp – “Mẹ em năm ngoái té từ lầu xuống lần, từ đó bị bệnh, cơ thể cũng khỏe lắm.”

      “Đường Hi, em của em, ta mở công ty mỹ phẩm, vốn vay ngân hàng trước mắt xảy ra vấn đề, chung là khó bảo toàn cho bản thân.”

      “Rất nhanh thôi, chậm nhất là tháng, Đường Hi tìm đến em, muốn em giúp đỡ ta, muốn lấy của em chút gì đó, cũng có thể chiếm đoạt.”

      Để đũa qua bên, Đường Y Y cười – “ cho tôi biết những chuyện này, muốn nhìn thấy điều gì ở tôi? Khổ sở? Thương tâm? Oán trời trách đất?”

      Tần Chính lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ tán thưởng và khẳng định – “Em .”

      Hai người cùng là loại người, so với còn giỏi hơn nhiều.

      “Đường Y Y, cho dù người thân em đối xử với em ra sao, em đều lựa chọn.”

      Đường Y Y tiếp tục ăn cơm.

      Cằm khăn lên lau miệng, Tần Chính ngửa người ra sau, đổi chủ đề - “Chuyện của Hoàng gia em đừng nhúng tay vào.”

      Ánh mắt Đường Y Y lóe lên.

      Xem ra Tiết Ngũ và Tần Chính đạt thành hiệp nghị.

      tại là Tiết Ngũ lấy gì để trao đổi.

      “Tôi mặc kệ em và Hoàng Tiêu gì, tán gẫu ra sao.” – Tần Chính gõ tay lên tay vịn ghế - “ Đường Y Y, đừng để tôi phát em làm chuyện gì lén lút sau lưng tôi.”

      Nuốt thức ăn trong miệng xuống, Đường Y Y ăn no, thậm chí có chút tức bụng.

      ngẩng đầu nhìn Tần Chính – “ xong rồi?”

      Thái dương Tần Chính giật giật , lại coi lời như gió thoảng bên tai.

      Người con này đâu phải chỉ khôn vặt, ngừng đề phòng , chớ chi là người khác, kể cả Tiết Ngũ cũng vậy.

      phải thời thời khắc khắc giám sát mới được.

      Nếu để ý, bị lọt bẫy của biết.

      Trước khi ngủ Đường Y Y đột nhiên muốn đọc Kinh Thánh, tìm khắp các ngăn tủ lần, nhưng tìm ra.

      đem Kinh Thánh để đâu rồi?”

      Tần Chính ngồi ở đầu giường đẩy gọng mắt kính lên, lạnh nhạt – “Quăng rồi.”

      Đường Y Y sững sờ - “Quăng rồi?”

      Trong mắt tự chủ được nổi lên vài phần hụt hẫng, quyển Kinh Thánh đó đọc nhiều năm rồi, cũng biết bản thân lật qua bao nhiêu lần.

      Tần Chính thấy ngồi sững đó, đứng dậy bước qua thư phòng, từ ngăn kéo dưới cùng lấy ra cuốn Kinh Thánh.

      Lật đến trang trong đó, Tần Chính lấy tờ giấy kẹp trong ấy ra.

      Dưới góc trái đả bị vết lửa đốt qua, mất vài chữ.

      Đường nhân sinh Đường Y Y vẽ ra còn đầy đủ.

      Đem tờ giấy cất kỹ, để dưới chồng văn kiện, Tần Chính trở lại phòng ngủ, ném quyển Kinh Thánh qua cho Đường Y Y.

      Đường Y Y cầm Kinh Thánh lên, cũng ngay thời khắc này, mới cảm thấy tâm tình của mình bình tĩnh lại, cần biết bản thân ở đâu.

      Hai mươi chín, Tần Chính mang Đường Y Y trở về Manhattan, thành phố mà hai người trải qua mấy chục năm nhân sinh.
      Last edited: 2/9/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :