1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Nghỉ ngơi dưỡng sức bạn. Mk đợi mà.
      Carol thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Nhớ bạn quá
      Carol thích bài này.

    3. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Giờ phút này mị đã ngồi trước máy tính mà chuẩn bị edit :))
      lyly, Tóc Xùvuthuhang thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      @Tóc Xù: mời bạn Sơn ăn đậu hũ đó hí hí, mời có tí đậu hũ là xiu lòng với người đẹp rồi đứng lên chống lại bạo chúa rồi, chúng ta thường gọi mấy bạn nam giống bạn Sơn bằng hai từ rất mỹ miều "dại gái" haha

      @ gái bạch dương: thằng tra đó tởm lắm, để mình edit mấy chương tiếp theo bạn coi. Cảm ơn bạn nha, mình sửa lại chương trước rồi.

    5. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Chương 24: Sao Cả.


      Bóng đêm làm cho các giác quan càng thêm nhạy cảm, dù tiếng động rất nhỏ thì thanh cũng phóng to lên, xuyên qua khí, lúc chui vào màng nhĩ thì vang thêm mấy lần.

      Cảm giác rùng mình càng thêm chân thực, giống như từng cây băng nhọn đâm về phía Đường Y Y, cố ̣nh lại một chổ, xuyên qua xương ́t, đóng băng lại.

      Hít sâu một hơi, Đường Y Y bỏ xuống bao thức ăn cho mèo, mở đèn pin di động, tìm được công tắc điều khiển từ xa của đèn phòng.

      Phòng khách nháy mắt thoát khỏi bóng đen.

      Một người đàn ông dựa vào ghế sofa, môi ngậm một điếu thuốc, một bộ vest đen mặc người được mở ra, phô bày góc cạnh bén nhọn của cơ thể cùng với hơi thở thô bạo.

      Hàng ngũ quản gia cùng người giúp việc đứng ở hai bên cũng hiện ra dưới ánh đèn, mặt mũi người nào cũng đầy bất an.

      Đường Y Y vô ý liếc qua cái gạt tàn bàn, đầy tàn thuốc, có vài cái rớt tán loạn bên cạnh. Da đầu tê dại.

      Sụp mí mắt, giọng nói Tần Chính khàn khàn – “ đâu ?”

      Đường Y Y mím môi – “Phú Quý Viên.”

      Tần Chính phun ra một làn khói – “Mua gì ?”

      Đường Y Y nói – “Thức ăn cho mèo.”

      ngờ lại thành thật, ngày trước thì rất bình thường, nhưng bây giờ thì vô cùng quý hiếm. Cuối cùng Tần Chính cũng mở mắt ra, con người đen rét lạnh, như rắn độc nhìn thằng vào người con gái đứng dưới ánh đèn.

      Ở bên ngoài điên khùng cả buổi chiều, ống tay áo màu trắng bám vài vệt bẩn, trước ngực dính một vài vết dầu, nhìn là biết ăn hàng, còn một cách vui vẻ.

      Biết mua đồ ăn cho con mèo mập kia, nhưng sao một chút cũng nghĩ đến ?

      Ý niệm đột nhiên toát ra từ trong đầu, oán khí rõ ràng, phải phẫn nộ đơn thuần, Tần Chính giật mình, suy nghĩ khựng tại chổ, nói nên lời.

      Đường Y Y nhìn người đàn ông ngồi ghế sofa có động tĩnh, cởi giày cao gót, thay dép, rót nước uống.

      Uống hơn phân nửa chén nước đun sôi để nguội, đối phương vẫn có phản ứng gì, hình như là…ngẩn người?

      Ý thức được điều này, Đường Y Y sững sờ liếc qua, chính bản thân sẽ tự tìm phiền phức, cầm bao thức ăn cho Phú Quý bước vào phòng nó.

      Phòng khách lại trở về trạng thái tĩnh mịch.

      Quản gia cân nhắc trong lòng, cuối cùng ông vẫn quyết ̣nh im lặng nói gì, để tránh cho tình huống chuyển biến xấu.

      Tiên sinh vừa trở về nhà, biết Đường tiểu thư ra ngoài thì lập tức đá văng cái bàn, đập nát vài món trân phẩm vô giá, sau đó một mình ngồi ghế sofa hút thuốc, nhìn giống như bức tượng hình người.

      Người có mắt đều nhìn ra tiên sinh chờ điện thoại của Đường tiểu thư, chờ đến khi trời tối, di động cũng vang lên một tiếng.

      trách được tiên sinh tức giận. Bị lạnh nhạt !

      Chỉ sợ tiên sinh chưa từng bị như vậy bao giờ.

      Bị như vậy cũng tốt.

      Bị nhiều lần sẽ quen dần.

      Cũng giống như vết cào mặt.

      Lục Sơn đứng ngoài cửa bóng lưng thẳng tắp, chờ nghe câu hỏi.

      Buổi chiều Lục Sơn theo Đường Y Y, từ Phú Quý Viên đến phố Ngư Long, ngừng len lỏi qua từng con hẻm, Đường Y Y có hẹn với ai hết, chỉ ăn dạo qua nhiều quán nhỏ.

      cũng mua cho một phần tàu hũ nóng, lúc đầu Lục Sơn còn từ chối, như về sau thấy từ chối được nên nhận lấy.

      Khớp xương ngón tay giật giật, Lục Sơn rũ mi mắt, Đường Y Y đúng là hoàn toàn giống với lúc trước, thời điểm này dần nhớ lại từ từ.

      Có thể là vài ngày nữa, hay mười ngày, hoặc là mấy tháng, cũng có khi quay mặt lập tức nhớ lại quá khứ.

      Ai cũng biết trước được điều gì sẽ xảy ra.

      Tần Chính ngồi yên rất lâu, phát hiện người con gái trước mặt thấy đâu, đứng bật dậy, ̣nh bước chân lên lầu.

      Quản gia cất tiếng nói – “Đường tiểu thư ở trong phòng Phú Quý.”

      Thân hình cao lớn dừng bước, Tần Chính thay đổi phương hướng, bước thẳng qua bên trái.

      Phú Quý hưởng thụ hương vị đồ ăn mới, thình lình cảm nhận được sát khí từ phía sau lưng đến gần, chân nó đạp một cái, lập tức nhảy vào lòng Đường Y Y.

      Đường Y Y vội vàng ôm nó, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại cũng biết rõ là ai.

      “Lại đây.”

      Tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau, giọng điệu ẩn chứa cường thế cho phép người khác làm trái ý, Đường Y Y nhíu mày, đặt Phú Quý vào trong ổ.

      Trực giác của động vật rất nhạy cảm với mối nguy hiểm, Phú Quý run lẩy bẩy, bấu lấy tay áo của Đường Y Y buông.

      Đường Y Y sờ Phú Quý – “ có gì.”

      đứng người lên, nhìn Tần Chính đứng ở cửa – “Phú Quý rất nhát gan.”

      Hí mắt ra nhìn , Tần Chính thản nhiên nói – “Ngược lại chủ nhân của nó gan rất lớn.”

      Mặt Đường Y Y xụ xuống.

      Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một bóng người, nồng nặc mùi thuốc lá đập vào mũi .

      Tần Chính áp Đường Y Y tường, tay bóp chặt vòng eo tinh tế của – “Sau này khi ra ngoài, gọi điện cho tôi.”

      Giọng nói cứng nhắc đầy vặn vẹo

      Đường Y Y hoài nghi bản thân mình nghe nhầm, cảm thấy buồn cười, nghĩ trong lòng, tại sao lại phải gọi điện cho ta ?

      Tần Chính mím thẳng khóe môi, đường cong sắc bén – “Trả lời tôi.”

      Lời nói đã đến bên miệng, Đường Y Y lại nghĩ đến lời Lưu ̀nh Vân nói với , do dự một chút mới nói – “Biết rõ rồi.”

      Người con gái trong ngực chẳng những lộ ra vẻ mặt chán ghét mà còn phản kháng, ánh mắt sắc bén của Tần Chính lướt qua gương mặt trắng nõn của , dừng lại vài giây, trong lòng đầy nghi hoặc.

      Chết tiệt ! ấy đột nhiên ôn hòa nhu thuận khiến sinh ra cảm giác hoài nghi.

      Đường Y Y bị nhìn cảm thấy hết sức thoải mái, chui ra từ khuỷu tay Tần Chính, vừa mới bước hai bước, người liền bị nhấc bổng lên từ phía sau.

      cần chuẩn bị cơm tối.”

      Quăng ra một câu nói, Tần Chính ôm Đường Y Y, kiềm chế cho giãy giụa, sải bước lên lầu, để lại mọi người đầy lo lắng đề phòng, đến hai phút sau, lầu truyền xuống tiếng động kịch liệt.

      Đến đêm khuya, Đường Y Y mới được buông tha, bắp chân run rẩy, bước thật chậm ra ngoài rót ly nước uống thuốc, phải hết sức cẩn thận.

      Nước ấm trượt vào dạ dày, ấm bụng, Đường Y Y bị sặc nên ho khan, chậm rãi dựa vào ghế sofa, ngồi vào, mặt còn giọt máu.

      hiểu sao, người đàn ông này cũng gần bốn mươi tuổi sao lại có tinh lực đáng sợ như vậy, làm biết bao nhiêu lần, như vậy còn nói, tiết tấu mỗi lần cứ như đóng cọc, cứ cho là mình sắp sống nổi.

      Hết lần này đến lần khác khi mở mắt ra, phát hiện bản thân còn sống thì người đàn ông đó lại tiếp tục, càng mãnh liệt, hung tàn, giống như ma quỷ khát máu.

      Điều khiến Đường Y Y khủng hoảng nhất là, sống đến từng tuổi này, chưa từng trải qua một đoạn tình cảm nào, cũng có ai, thậm chí bài xích đụng chạm thân thể.

      Nhưng khi ở gần Tần Chính, bị áp dưới thân, trong một hoàn cảnh xa lạ, cảm giác ngờ vực càng mãnh liệt.

      biết vì sao, cảm giác đó cực độ khủng bố.

      Vì cảm giác được Tần Chính hiểu rõ thân thể , mỗi một tấc, một gang, ta hiểu còn hơn bản thân .

      Đó là cảm giác quỉ dị và sợ hãi tột độ.

      Đường Y Y nhắm mắt lại, biết đời trước có đào mồ cuốc mả mộ tổ tiền Tần Chính hay , nhưng biết rõ, đời này bị Tần Chính hại, bám như ̉a, hút máu , hề có tính người ở đây.

      Đây chính là một loại khống chế, giống như quá trình đến cái chết, nhưng có biện pháp phá giải.

      Chén nước tay bị lấy , ngay thời khắc Tần Chính cúi sát người về phía , sợ hãi thụt lùi ra sau.

      Cả người Tần Chính trần trụi tinh tráng, chỉ mặc một cái quần tây đen dài, lộ ra cơ bụng săn chắc, đường cong cơ thể hấp dẫn, giống như cung đã lên dây, lúc nào cũng có thể công kích.

      ngậm điếu thuốc trong miệng, chân đá thùng rác bên cạnh, mấy hộp thuốc lăn ra ngoài, lộ ra nhãn hiệu, để vào mắt.

      Uống đã hơn một hộp, biết bắt đầu sử dụng từ khi nào.

      “Đường Y Y, em ngược lại cẩn thận.”

      “Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Đường Y Y khép áo ngủ người lại – “Tôi muốn ngày nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

      Nghe trong giọng nói của đầy châm chọc và căm hận, trong người Tần Chính phụt lên một ngọn lửa lớn, đột nhiên nở nụ cười – “Chẳng lẽ em nghĩ tôi muốn có con với em ?”

      Đường Y Y bật cười ra tiếng – “Vậy thì tốt rồi.”

      Trong nháy mắt đó, nhìn thấy gái này thở nhẹ một hơi. Suốt ngày ấy chỉ nghĩ việc hận bản thân mình thể mọc ra một đôi cánh, tự do lên trời xuống biển. Tần Chính vuốt vài ngón tay, im lặng nói.

      Hô hấp của nặng nề, tròng mắt lạnh lẽo, có một tia nhiệt độ.

      Một lát, Tần Chính nắm chặt mắt cá trắng nõn của Đường Y Y, dùng lực cực lớn kéo đến bên người rồi khiêng trở về phòng.

      Qua ngày hôm sau, hai chân Đường Y Y đều có vết thương nho nhỏ, đau nhức vô cùng.

      Nguyên do vì duy trì một tư thế quá lâu.

      uống sữa, nghiêng mắt nhìn về phía điện thooại di động, biết có gì mới lạ , xem tin tức, chỉ có như vậy, mới biết thế giới lớn vô cùng, rất nhiều người khổ sở, chỉ là một trong số đó.

      Nói trắng ra, muốn tìm kiếm sự an ủi.

      Nếu thì từ ngày đầu tiên, đã hậm hực rồi tuyệt vọng.

      “Đường tiểu thư, tiên sinh dặn phải uống hết ly sữa.”

      Đúng lúc quản gia bước lại.

      Đường Y Y khẩu vị bĩu môi, lấy nửa ly sữa còn lại uống hết.

      Người đàn ông kia ra khỏi nhà từ sớm, khi còn ngủ, tỉnh lại bên cạnh giường đã lạnh.

      “Tôi uống xong rồi.” Thấy quản gia rời khỏi, Đường Y Y bưng cái ly , lật úp xuống cho ông xem, thừa một giọt, được chưa.

      Quản gia vẫn giữ thái độ bình thản, bị tác động vì lời nói đùa cợt của Đường Y Y, ý bảo nhìn vào trứng gà để trong mâm.

      Bầu khí đột nhiên cứng ngắt.

      Ấn đường Đường Y Y đen thùi lùi, mặt vô cùng khó coi lấy trứng gà ăn, đứng dậy bước .

      nổi giận cùng với quản gia thì có ý nghĩa gì? Người đàn ông kia làm chủ, quản gia chỉ làm việc theo lệnh.

      Quản gia phất tay để người giúp việc thu dọn bàn ăn, ông thở dài.

      Ở trong phòng, Đường Y Y mở tủ quần áo lấy một cái áo vest mặc vào, khóe mắt vô tình nhìn qua một mặt tường, nhớ ở đó có một cánh cửa, mở cửa ra chính là thư phòng.

      Đóng tủ quần áo lại, Đường Y Y bước tới, ánh mắt tìm kiếm bốn phía bức tường trước mặt, thấy một nút công tắc nào, giống như những bức tường bình thường khác.

      Kỳ quái, hôm trước Tần Chính làm sao mở ra được…

      Đường Y Y đột nhiên tìm quanh bốn góc tường, lại nhìn nhanh một vòng xung quanh, trong phòng có ẩn giấu camera ?

      Sắc mặt ngày càng thay đổi, cảm giác hít thở thông ập đến, làm thể hô hấp được.

      Cơ hồ chạy trối chết, Đường Y Y lao ra ngoài.

      Lục Sơn đã sớm nhận được lệnh, chờ bên cạnh xe, vừa thấy người bước ra, liền khom người mở cửa sau xe ra.

      Đường Y Y liếc một cái, khuôn mặt đối phương thanh lãnh nghiêm túc, mặc đồ tây đen, cũng che lắp được cơ bắp phập phồng, có khả năng chấn nhiếp người khác.

      Nhìn vẫn đứng đó, mí mắt rũ xuống của Lục Sơn giơ lên – “Đường tiểu thư.”

      Đường Y Y ngồi vào trong, cửa đóng ầm lại.

      Lục Sơn vẫn duy trì tư thế như cũ, qua mấy giây sau, Lục Sơn đứng thẳng người, bước qua phía bên kia, mở cửa lên xe.

      Bên trong xe im lặng.

      Đường Y Y nhìn ngoài cửa sổ, vừa rồi ngửi thấy mùi máu tanh cơ thể Lục Sơn, lẫn với mùi thuốc, có lẽ bị phạt lúc sáng sớm.

      Tính tình Lục Sơn như vậy, tuyệt đối sẽ giấu giếm Tần Chính.

      Lục Sơn dám, cũng thể.

      Đường Y Y rũ mắt xuống, chiều hôm qua nói cùng Lục Sơn bất cứ điều gì, khả năng duy nhất làm cho Tần Chính tức giận chính là chén tàu hũ.

      Người đàn ông đó đối với bất cứ điều gì liên quan tới đều có dục vọng chiếm hữu.

      Đến công ty, Đường Y Y vẫn giống như bình thường ngồi trước máy vi tính dành cho mình, bỏ hết suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, tập trung làm việc.

      nghe điện thoại nội bộ, cũng bước vào văn phòng, cho đến lúc họp, mới nhìn thấy Tần Chính, hơi thở quanh thân đặc biệt trầm, có thể thấy được thời tiết hôm nay mây đen giăng đầy, phối hợp cùng vết cào dưới cằm càng khiến người khác nhìn vào thấy thêm dữ tợn, rét mà cảm thấy run.

      Nhóm quản lý cấp cao vẻ mặt ai nấy đều quái dị, lại dám nhìn nhiều, chỉ vụng trộm trao đổi ánh mắt với nhau, rồi nhìn thẳng phía trước.

      Áp suất phòng họp rất thấp, vài người quản lý cấp cao báo cáo công tác, khi ngồi xuống thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

      Tần Chính vô thức duỗi tay ra, Đường Y Y hợp tác, giống như trước đây đưa văn kiện muốn cho , chớ nói chi tới việc cung cấp ý kiến có giá trị chuyên môn cho .

      Ai cũng biết trong lòng Đường Y Y nghĩ gì.

      Ngay trước thời khắc cơ thể phản xạ trước hành động của Tần Chính, cưỡng chế ý thức bản thân mình được làm vậy.

      Lúc này tâm tình tốt, hỗn loạn vô cùng, đến ánh mắt lạnh như băng của Tần Chính quay về phía , cũng phát giác ra.

      Bầu khí trong phòng họp đột ngột đông cứng lại.

      Mỗi người đều hít một hơi thật dài, rõ chuyện gì xảy ra.

      Tần Chính ném bản trù hoạch trong tay ra, bóng đen giữa lông mày càng sâu thêm, tối tăm trầm – “Trước buổi trưa, làm làm bản khác nộp lên cho tôi.”

      Người phụ trách phòng kế hoạch mặt tái xám – “Dạ.”

      Rời khỏi phòng họp, Tần Chính đột ngột xoay người, Đường Y Y bước theo phía sau ổn ̣nh thân thể, ngẩng đầu nhìn .

      gái trước mặt hôm nay ăn mặc đơn giản, áo sơ mi trắng, vest đen thoải mái, tóc dài ̣t lại phía sau, trang điểm đậm nhạt, vừa đúng, màu son cũng vậy.

      Từ đầu đến chân đều cảnh đẹp ý vui.

      Vẻ đẹp phía dưới bộ vest kia, là của riêng .

      Tần Chính sờ sờ vành tai Đường Y Y, vân vê khuyên tai màu trắng ấm áp, sau đó mò xuống ̉ , dọc theo mạch máu màu xanh.

      Cảm xúc thô nhám bò khắp ̉ , Đường Y Y chịu được nổi da gà khắp người.

      Một lúc lâu sau, mặt Tần Chính chút biểu cảm phun ra một câu – “Bưng vào trong một ly trà.”

      Đường Y Y như trút được gánh nặng.

      Buổi trưa khi tan việc, ra ngoài ăn cơm với Lý Mi, lúc này Đường Y Y mới có thể buông lỏng một chút.

      “Nghe nói Tổng tài nổi giận ở phòng họp.” Mặt mày Lý Mi bà tám vô cùng – “Y Y, lúc đó cậu cũng có mặt, xảy ra chuyện gì vậy ?”

      Đường Y Y ăn món của mình – “Có lẽ là phương án của phòng kế hoạch khả quan.”

      Lý Mi thất vọng a một tiếng – “Chỉ vậy thôi hả ?! Tớ còn tưởng có chuyện gì tầm thường.”

      Lý Mi ghé sát vào Đường Y Y, kéo dài thanh – “Y Y à…”

      “Đừng hát…”- Vẻ mặt Đường Y Y đen thùi lùi “Nói .”

      “Vậy tớ thật sự nói nha.”- Lý Mi hắng giọng – “Vết hôn ̉ của cậu…”

      Lý Mi nói tiếp nữa, cảm thấy hơi ngại ngùng.

      Đường Y Y thiếu chút nữa mắc nghẹn.

      Lý Mi lầm bầm – “Y Y, cậu khi nào thì bắt đầu, cần lừa gạt tớ, tớ cũng biết gì.”

      Đường Y Y cảm thấy còn khẩu vị gì hết.

      “Người đàn ông của cậu đúng là quá mãnh liệt, làm cho ̉ cậu thành như vậy.” Lý Mi còn tiếp tục nói – “Khó trách cậu tiếp tục phát triển với Lục Khải Chi.”

      “Chao ôi, người đó là ai ? Nói với tớ một chút…”

      Vẻ bình tĩnh mặt Đường Y Y xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, kéo ghế ra – “Tớ toilet.”

      Cho đến khi rồi, vẫn biết một ánh mắt luôn dõi nhìn theo mình, có đến khi bóng mất ở cửa ra.

      “Bạch Bân, nhìn cái gì mà nhập tâm vậy ?”

      Bạch Bân dấu vết thu lại ánh mắt mình – “Tượng điêu khắc bên kia rất tinh xảo.”

      gái trẻ nghe vậy cũng nhìn qua, thấy một tượng ngựa vằn điêu khắc gần cửa, mắt sáng lên – “Tớ phát hiện ra.”

      “Tớ cũng nhìn ra.” Một người ông khác gẩy gẩy cơm – “ ngờ nhà hàng này ăn cũng được, lần sau tớ dẫn theo bạn gái tới đây ăn thử.”

      “Mã Uy, sao cậu lúc nào cũng bạn gái bạn gái ?” gái trẻ nói đùa – “Ngày ngày ở trước mặt tớ đóng phim tình cảm, cần mang theo.”

      “Cậu chính là hâm mộ hai đứa mình.” Mã Uy tùy tiện nói – “Tôn Quân, cậu nhanh chóng tìm bạn trai , bảo đảm ánh mặt trời sáng lạn, mưa thuận gió hòa.”

      “…”Tôn Quân hữu ý vô tình liếc qua Bạch Bân vài lần – “Tớ cũng ̣nh vậy.”

      Bạch Bân rũ lông mi xuống, trong lòng sóng to gió lớn, lo lắng trùng trùng.

      nhìn thấy , sống tốt.

      Cầm lấy khăn giấy lau miệng, Bạch Bân bực bội nhắm mắt lại.

      “Bạch Bân, nghe nói cậu làm việc ở nước ngoài, vì sao lại đến phòng pháp y nho nhỏ của tụi tớ ?”

      Bạch Bân khẽ khàng nói – “Ở đây rất tốt.”

      “Có cái gì tốt ?” Tôn Quân trợn trắng mắt, dám tin thốt ra – “Người khác vừa nghe thấy tớ làm ở phòng pháp y liền hất hủi giống như là xú uế.”

      Mã Uy cũng có cùng cảm xúc – “Cho nên tình cảm của bạn gái của tớ đối với tớ là tình ́ch thực !”

      Nghề nghiệp này của họ dễ khiến người khác cảm thấy phản cảm, bài xích. Người có thể tiếp nhận, hơn nữa là tôn trọng thì nhiều lắm.

      Bạch Bân cười cười, nói gì.

      Trở về thôi đã rất tốt - đây mới chính là điều muốn nói.

      Lúc trước bị bắt, thẩm vấn, những ngày đó bị áp lực trầm trọng.

      Nhưng may mắn còn giữ được lời hứa, lộ ra một chữ.

      Đường Y Y bước ra từ toilet, đột nhiên dừng bước chân, ánh nhìn kỳ quái dẫn qua mộtchỗ, ánh mắt dừng lại một thanh niên tuấn.

      nhìn thêm hai lần, tìm thấy ký ức về đối phương, xác ̣nh bản thân biết người này.

      Ngay khi ánh mắt Đường Y Y chuẩn bị rời , người thanh niên ngẩng đầu, một đôi mắt đen nhánh nhìn về phía , khi nhìn lại thì đối phương đã cúi đầu.

      Trực giác của Tôn Quân nói cho biết, người con gái xa lạ kia có một đoạn ký ức với Bạch Bân, dừng một chút – “Bạch Bân, cậu biết ấy ?”

      Câu trả lời của Bạch Bân càng làm cho Tôn Quân ngờ được – “ quen.”

      “À.” Nụ cười liền xuất hiện mặt Tôn Quân – “Tớ nhìn thấy ấy nhìn về phía cậu, nên mới nghĩ hai người là bạn.”

      Mã Uy lướt di động - “Ở đâu ?”

      Tôn Quân bĩu môi – “Đằng kia kìa.”

      Bạch Bân đứng lên – “Tớ trước.”

      Vừa dứt lời cũng bước , Tôn Quân kịp mở miệng nói thêm điều gì.

      “Mã Uy, cậu thấy người con gái kia ra sao ?” Tôn Quân mở miệng hỏi – “Người đàn ông bình thường thấy ấy sẽ quay lại nhìn phải ?”

      Mã Uy vẫn nhìn qua – “Ừm… phải.”

      Nghĩ nghĩ cần phải tỏ thái độ, đột ngột bổ sung thêm một câu – “Trừ tớ.”

      Tôn Quân nhẹ xùy ra một tiếng, càng thêm chắc chắn phản ứng vừa rồi của Bạch Bân là bình thường.

      Đối tượng thầm ?

      Bạn gái cu ?

      Đây là những điều Tôn Quân có thể nghĩ ra, trừ những điều đó, nghĩ ra khả năng khác.

      Đường Y Y nhìn thấy bóng lưng người thanh niên rời khỏi, vô ý thức nhíu mày.

      Dường như đã gặp ở đâu, nhưng thật sự nghĩ ra.

      Tâm tình mâu thuẫn tán loạn trong não Đường Y Y cả một ngày, quấy phá tinh thần khiến tập trung được.

      Nửa đêm, Tần Chính thức giấc, dựa vào đầu giường.

      Đường Y Y nằm bên cạnh tỉnh, mở mắt ra, ̣nh bụng tiếp tục ngủ.

      Bên tai truyền đến tiếng thở dốc đè nén, Đường Y Y nằm yên động, cho đến khi bả vai bị nắm đến đau nhức.

      đau đến mở mắt, vô cùng tức giận cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tần Chính, thì đến lượt cảm thấy ̉ quái.

      Lông mi Tần Chính đen dày, môi mím lại, lộ ra vẻ nhẫn nại chịu đựng, nhìn người con gái chút nào để ý tình trạng của mình, ngược lại hơi hờ hững, có một loại đau đớn còn đau đớn hơn thể xác giày vò lan khắp lục phủ ngũ tạng.

      Điều đó khiến giận dữ, gầm nhẹ – “Em ước gì tôi chết phải ?”

      Đường Y Y đã quen với việc phát giận bất chấp thời gian, đêm hôm khuya khoắt, muốn động thủ động cước với – “ thoải mái ? Tôi gọi quản gia.”

      Tần Chính giật mình, đột nhiên duỗi tay ghìm chặt Đường Y Y – “Em thật sự lo lắng cho tôi ?”

      đợi nghe được câu trả lời, bàn tay dùng sức nhấn người vào lòng ngực, từ hàm răng nghiến chặt phun ra một chữ, cho cự tuyệt – “Nói.”

      Mặt Đường Y Y đau còn chút máu, thân thể phát run – “Phải, tôi lo lắng cho .”

      Sức lực cấu véo bên hông buông lỏng, bước xuống giường gọi quản gia, rất nhanh, thầy thuốc gia ̀nh chạy đến, nói Tần Chính có thể bị viêm ruột thừa cấp tính, cần đến bệnh viên ngay lập tức.

      Sau khi làm giải phẫu xong, câu đầu tiên Tần Chính nói khi tỉnh lại là – “ ấy đâu ?”

      Quản gia cúi đầu – “Ngoài hành lang.”

      Thật ra Đường Y Y ngủ ở nhà, căn bản muốn đến đây.

      Ông dám nói thật.

      Mặt Tần Chính chút biểu tình, đôi mắt sâu thêm mấy phần – “ ấy liên tục chờ ở đây hay sao ?”

      Quản gia nói – “Đúng vậy.”

      Khóe môi Tần Chính cong lên, đường cong khiến người khác nhìn ra, giống như sung sướng, lại giống như một loại tâm tình khác – “Gọi ấy vào.”

      Quản gia – “…”

      “Bác sĩ nói tiên sinh cần…”

      “Tôi muốn gặp ấy.” Tần Chính lạnh giọng cắt đứt lời ông – “Ngay lập tức.”

      nhất ̣nh phải đem ấy để ngay dưới mí mắt mình mới có thể yên tâm.

      Lão quản gia gieo gió gặt bão, qua lại hành lang, ông cũng thể hô biến ra một người.

      Suy nghĩ một lúc, quản gia lập tức gọi điện thoại, điện thoại vừa thông ông liền nói – “Đường tiểu thư, tiên sinh đã tỉnh.”

      Đầu dây bên kia là tiếng ngáp – “Ừm.”

      Quản gia trầm giọng – “Tiên sinh muốn gặp .”

      “Ngay lúc này ?” Đường Y Y lại ngáp thêm một cái, giọng nói tùy ý – “Ngày mai rồi nói tiếp.”

      Nghe thanh ngắt máy bíp bíp, bộ mặt quản gia run rẩy.
      Last edited: 2/9/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :