1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Khế ước quân hôn - Yên Mang(32.2/140c+10pn/) DROP

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30. Ai dám động đến ấy?

      Chương 30.1

      Đại khái Lương Tuấn Đào cũng ngờ Lâm Tuyết những lời tình cảm như vậy với mình, thủ trưởng đại nhân nhất thời hỗn độn hoàn toàn.

      xong, Lâm Tuyết mới biết mình những gì! Trời ạ, còn bảo mình ghen tị ăn dấm chua! Lời buồn nôn như vậy mà lại khỏi miệng được!

      lúc lâu sau, thủ trưởng ngơ ngác hỏi: "Bà xã, lời em ư?"

      Cánh môi tươi nhuận trề ra, ngưng mắt nhìn , nghiêng đầu hỏi lại: " sao? đồng ý mang em theo chứ?"

      "Đương nhiên rồi!" Lúc này thủ trưởng đập bàn: "Nội bộ đoàn kết rất quan trọng, hậu phương gia đình ổn định mới có thể bảo đảm tiền phương an tâm công tác, thể để bà xã ăn dấm khổ sở!"

      Vậy là đồng ý rồi! Lâm Tuyết vui vẻ hồi, vội kéo tay , : " cho đổi ý!"

      " ngốc!" thương mà chà xát chóp mũi thanh tú của rồi thở dài: "Hành động lần này thực rất nguy hiểm. . . Em ở bên cạnh, để ý dễ phân tâm, đổi lại là nữ binh sĩ khác nhiễu loạn trái tim và tinh thần !"

      "Em làm hỗn loạn tinh thần !" Lâm Tuyết buông ra, sau đó đánh tay chào cách tiêu chuẩn theo nghi thức quân đội, nghiêm túc : "Ở nhà em là vợ , ở bên ngoài em là lính của , em hiểu nặng ! Hành động lần này em chuẩn bị kỹ càng, hãy tin em, em là cánh tay đắc lực của , liên can trói buộc tay chân !"

      *

      Nước Pháp và thủ đô chênh nhau 6 giờ, mất mười mấy giờ bay. Do sử dụng máy bay quân dụng nên tốc độ nhanh hơn chút so với máy bay dân dụng. Lúc xuất phát từ nước Pháp là hơn 5h, hạ cánh tại sân bay quân dụng ở thủ đô là hơn 7h sáng hôm sau.

      Quả nhiên, hoàn toàn kịp về nhà, thậm chí ngay đến thời gian gọi điện thoại cũng có. Xuống máy bay, trực tiếp ngồi xe chuyên dùng do quân bộ tới đón, cấp tốc chạy tới cứ điểm bí mật.

      Lâm Tuyết rất bình tĩnh, cũng hỏi gì, là người quân nhân, đầu tiên phải hiểu thời điểm nào nên ngậm miệng tuyệt đối cho phép tùy tiện ồn ào. giờ theo Lương Tuấn Đào, mọi chuyện đều phải nghe theo mệnh lệnh quân bộ hạ xuống.

      Đến cứ điểm bí mật, nơi đó đậu 5 máy bay trực thăng quân dụng được trang bị xong xuôi. Từ trăm người lính đặc biệt chọn ra binh vương tinh nhuệ, võ trang đầy đủ, chờ xuất phát.

      Bùi Hồng Hiên mặc quân phục dã chiến ngụy trang sớm đứng chờ ở nơi đó. Thấy Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết xuống xe, khuôn mặt ông cứng lại mà ra lệnh: "Tốc độ chuẩn bị!"

      Ngay cả thở cũng chưa kịp nghỉ hơi, hai người chạy bộ đến lều quân dụng thay trang phục ngụy trang, người bên cạnh phát cho bọn họ súng ống mới nhất và vật tư quân dụng mang theo bên mình chuẩn bị sẵn, toàn bộ đeo lên người.

      Lâm Tuyết chuẩn bị ra ngoài Lương Tuấn Đào gọi : "Từ từ !"

      Tưởng còn muốn ngăn cản mình theo, Lâm Tuyết trầm mặt, lạnh lùng : "Là đàn ông chuyện phải giữ lời!"

      nhướng mày tới, khóe miệng gợi lên nụ cười tà: "Là đàn ông ở giường chuyện giữ lời!"

      Hai gò má ửng hồng, thể dùng bất cứ lời nào để hình dung được ti tiện của người đàn ông trước mặt.
      Trời ạ, đây là thời điểm nào rồi, tình hình nào rồi? vẫn có thể động dục!

      Thấy khuôn mặt xinh đẹp như mây màn, nếu là thường ngày chắc chắn trêu ghẹp chế nhạ vài câu, nhưng tại, chỉ có thể hơi thở dài: “ Muốn liền cùng , cùng lắm động sinh cộng tử!” xong, đưa tờ giấy, chiếc bút rồi ra lệnh: “ Viết bức di thư !”

      “ Cái gì cơ?” Lâm Tuyết hơi tiếp nhận được tư duy có tính nhảy nhót của .

      rồi, lần này chấp hành nhiệm vụ tính phiêu lưu rất cao, bất cứ lúc nào đều có thể hi sinh! Trước khi xuất phát chuẩn bị làm nhiệm vụ vì nước hi sinh hy thân mình phải viết di thư, trả lời thỏa đáng, ràng sắp xếp sau khi hi sinh với người nhà hoặc những phương diện khác!”

      Hóa ra là vậy, Lâm Tuyết im lặng!

      Thấy im lặng gì, Lương Tuấn Đào mở lời nho : “ tại hối hận còn kịp! Ngoan ngoãn mà chờ trở lại….”

      “ Em viết!” Lâm Tuyết chưa đợi xong nhận lấy giấy bút, soạt soạt vung bút viết mau. Rất nhanh, gấp lại tờ di thư, hỏi: “ Bức di thư này giao cho ai?”

      tại thuộc quân bộ, hẳn là để Bùi Hồng Hiên quản rồi!

      “ Đưa !” Đương nhiên Lương Tuấn Đào muốn xem qua chút nội dung di thư của bà xã mình, có sắp xếp gì với hay ! Xét đến cùng vẫn là muốn nghiên cứu địa vị của trong lòng thế nào.

      Lâm Tuyết cũng muốn giấu diếm , dứt khoát đưa di thư qua.

      nhận lấy, gần như vội vã mở ra xem, lại nhất thời ngơ ngẩn .

      Nếu tôi hi sinh, xin giao tiền trợ cấp của tôi cho dì Hứa Tĩnh Dao, chuyển tới bà ấy câu: đây là tiền dưỡng lão của tôi gửi dì ấy, hi vọng dì giao cho bất cứ ai ở Lâm gia, nếu khi tuổi già đơn hết nơi nương tựa có bất cứ người nào nhà họ Lâm phụng dưỡng dì!

      “ Lâm Tuyết.”

      Cuối cùng Lương Tuấn Đào có hơi thất vọng, hóa ra trong di thư của ! Lương nhị thiếu dài mặt, có chút vui: “ Sao gì đến !”

      Lâm Tuyết giật mình, đúng là nhắc gì tới. Đều tâm tư con khó đoán, muốn kể tâm về đàn ông là điều khó khăn nhất! Đoán chừng sau khi chết, ngoài khoản tiền trợ cấp cái gì cũng có! Muốn sắp xếp gì cho chứ? Hơn nữa, cũng thèm muốn những đồng tiền kia!

      “ Hừ!” giận hờn nhướng mày, vươn tay nhéo nhéo má , : “ Đồ vô lương tâm!”

      *

      Lúc ấy, công việc bắt đầu vội vã, rất nhiều việc Lâm Tuyết chưa kịp suy nghĩ. Sau đó, từ từ hiểu ra nhiefu. Ví sao lúc đấy Lương Tuấn Đào viết di thư nhỉ? Sau mới biết, hóa ra sớm viết xong rồi! Nhiệm vụ lần này sớm điều động nội bộ do chấp hành, đề phòng vạn nhất ( bị người của Hoắc gia ám sát trước ), sớm viết xong di thư đặt trong tủ sắt ở quân bộ.

      Về phần nội dung di thư, có lẽ mãi mãi có cơ hội nhìn thấy, đương nhiên, cũng hy vọng vĩnh viễn vĩnh viễn đều phải thấy!

      Nếu ngày đó Lâm Tuyết thấy thfi hiểu Lương Tuấn Đào sâu sắc cỡ nào, hiểu được rốt cuộc chiếm vị trí quan trọng cỡ nào trong sinh mạng của , cũng hiểu vì sao thấy có mình trong di thư của lại vui.

      Bữa sáng dùng phi cơ gồm thức ăn dạng nén và dịch bổ sung năng lượng, ăn chút thứ đồ này cũng có thể thỏa mãn nhu cầu thể năng, nhưng khẩu vị của chúng đương nhiên chẳng có gì đặc sắc!

      Lương Tuấn Đào động đến mấy thứ này, mà gọi Lưu Bắc Thành: “ Đồ tôi bảo cậu chuẩn bị đâu?”

      Lưu Bắc Thành vội vàng lấy hai balo ngụy trang, kéo khóa, mở ra bên trong lại đầy đồ ăn. Có các loại sữa buổi sáng, sữa dinh dưỡng, bánh kem, còn có các loại đồ uống và bánh mì, xúc xích, chân giò hun khói, gà hầm, bít tết, thịt bò khô…Tóm lại miễn là loại đồ ăn người ta có thể nghĩ đến, tất cả đều có.

      Tiếp tục mở túi quân dụng khác, bên trong lấp đầy các loại hoa quả hiếm quý, còn có loại rau có thể trực tiếp ăn sống.

      bàn ăn bày biện chật cứng, giống chấp hành nhiệm vụ, ngược lại như bữa cơm dã ngoại ở ngoại thành! Lâm Tuyết hé miệng trêu ghẹo : “ , thủ trưởng lợi dụng đặc quyền vì mình mở bếp , cẩn thận khiến thuộc cấp của chửi thầm trong lòng đó!”

      Lương thủ tưởng cũng có nửa phần áy náy hay ý tứ bất an, ngược lại, khẽ nhếch mi, hoàn toàn đúng lý hợp tình: “ Ai dám có ý kiến hả? Đây là đặc quyền ông đây thập tử nhất sinh đổi lấy! Bọn họ có bản lĩnh đảm nhiệm vị trí này tại ngồi ở đây hưởng thụ bữa ăn ngon!”

      Tên quân nhân càn quấy lưu manh tật xấu luôn đổi được! Lâm Tuyết chẳng muốn tranh luận với , cúi đầu yên lặng thưởng thức bữa sáng ngon lành.
      Last edited by a moderator: 17/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30.2

      Tốc độ của chuyên cơ quân dụng khá nhanh, hơn nữa do có được đặc quyền, khi bay qua vực số nước hảo hữu có thể cần dừng lại mà trực tiếp bay qua, như vậy lúc tới vực Tam Giác Vàng là 10h30' theo giờ địa phương.

      Năm máy bay trực thăng xoay quanh trung tìm kiếm manh mối. Đèn tín hiệu mở ra, chợt lóe chợt lóe, truyền tin về hướng mặt đất.

      Lâm Tuyết cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là mảng rừng rậm nguyên thủy rộng lớn vô hạn, dòng chảy màu xanh lá cây giống như biển cả, dường như vô cùng vô tận.

      "Đây là Tam Giác Vàng ư?" Lâm Tuyết hỏi.

      "Ừ!" Lương Tuấn Đào yên lòng đáp lời, bởi vì tại có thêm nhiệm vụ quan trọng cần làm. Khuôn mặt tuấn tú yên lặng, hỏi Triệu Bắc Thành đánh đèn tín hiệu: "Sao rồi? Vẫn chưa đáp lại à?"

      Triệu Bắc Thành hết sức chăm chú, lúc lâu sau mới đáp: "Có đáp lại!"

      Lâm Tuyết đứng dậy sau lưng bọn họ, nhìn theo ánh mắt hai người, quả nhiên thấy nấp từ rừng rậm nguyên thủy dày đặc truyền tới ánh sáng lấp lánh mỏng manh.

      Triệu Bắc Thành dùng đèn tín hiệu đánh chuỗi ám hiệu, đối phương nhanh chóng đáp lại, hoàn toàn chính xác, đúng theo trình tự ám hiệu gặp nhau.

      "Hẳn là Tào Lão Thất!" Triệu Bắc Thành : "Máy bay của chúng ta tạm thời lượn vòng tiếp, để Phùng Trường Nghĩa xuống trước xem chút!"

      Thông qua sóng vô tuyến điện, tuyên bố mệnh lệnh, Phùng Trường Nghĩa lãnh đạo máy bay kia nhanh chóng đáp xuống, chiếu đèn tín hiệu biểu thị điểm hạ cánh.

      Từng giây từng phút trôi qua, máy bay ngụy trang màu xanh từ từ chìm vào cây cối rậm rạp, tựa như con châu chấu vào bụi cỏ, trong nháy mắt biến mất thấy đâu.

      Khoảng năm phút đồng hồ sau, sóng điện từ truyền đến giọng của Phùng Trường Nghĩa: " tiếp đất an toàn, người chi viện là Lão Thất! Kêu gọi 2 máy bay hạ cánh tiếp! Đối thoại hoàn tất!"

      Lương Tuấn Đào cân nhắc chút, ra lệnh: "Để Vân Phàm và Lê Văn Chính xuống !"

      Con mắt Vân Phàm lợi hại nhất, có gì bất thường ta có thể nhìn ra tức .

      Mệnh lệnh ban ra tiếng, hai chiếc trực thăng quân dụng gần như đồng thời lao xuống, hạ cánh chuẩn xác hề sai sót theo hướng đèn tín hiệu chỉ ra vị trí tiếp đất.

      Năm phút đồng hồ sau cuối cùng truyền tới giọng của Vân Phàm: "Báo cáo thủ trưởng, tất cả đều bình thường!"

      Lông mày Lương Tuấn Đào giãn ra, lúc này mới thả lỏng thần kinh và cơ bắp rồi với Triệu Bắc Thành: “ Truyền lệnh bay xuống, hai trực thăng cuối tiếp đất!”

      *

      Lúc máy bay lao xuống Lâm Tuyết cảm thấy buồn nôn hồi nhưng cắn răng nhẫn hạ. biết thời gian mình nhập ngũ hơi ngắn, cơ hội diễn tập quân chưa nhiều, hơn nữa mắc chứng sợ độ cao, tuy được Lương Tuấn Đào lấy độc trị độc điều trị, nhưng việc lao xuống từ trời cao thế này vẫn ảnh hưởng tới .

      hề xem hai má và đôi bàn tay nắm chặt trắng bệch của , Lương Tuấn Đào vương tay ôm vào ngực, thân thiết hỏi han: “ Say máy bay sao?”

      “ Có thể tiếp tục!” kiên cường ngẩng đầu : “ việc gì đâu!”

      Lao xuống cách mặt đất mấy chục thước, do tán cây quá rậm rạp, máy bay chỉ có thể giảm tốc độ. Lâm Tuyết chậm lại hơi, vội vươn tay mở cửa sổ thủy tinh. Vốn muốn hít hơi khí mát mẻ bên ngoài nhưng theo cửa sổ mở ra, luồng hơi nóng đột ngột tràn vào đánh thẳng vào mặt, nóng nực như từ hỏa diệm sơn.

      Nóng quá! Khí lạnh trong cabin khó có thể chống lại luông nhiệt xoay trời chuyển đất này, trong nháy mắt cabin liền bị loại khí nóng oi bức đặc biệt chỉ có ở rừng mưa nhiệt đới này lấp đầy.

      đến đây cứ từ từ thích ứng !” Lương Tuấn Đào có tắt máy buồng kính bởi bọn họ lập tức phải rời khỏi máy bay trực thăng rồi vào khu rừng mưa nhiệt đới rộng lớn. Đó là môi trường gian khổ, hơn nữa đối với người phương bắc thích hợp với khí hậu khô ráo rét lạnh mà càng là thử thách khó khăn.

      Trước lúc máy bay chạm đất, chỉ có thể cố gắng truyền thụ hoàn cảnh địa lý khu vực cho Lâm Tuyết: “ Trước khi chấp hành nhiệm vụ, hẳn em tìm hiểu về Tam Giác Vàng! Nơi này rất nóng, nhiệt độ trung bình 35 độ, gần với nhiệt độ cơ thể. Nhất là mùa hè, cách khác vào mùa này, nhiệt độ giữa trưa cao nhất thường có thể là hơn 40 độ!

      tại - - gần trưa, cũng chính là thời điểm nhiệt độ nóng nhất trong ngày của cái chậu than ở rừng mưa này!

      *

      Thiên công tác mỹ, mặt trời lên cao, ngay cả nửa đám mây che khuất cũng có. Ánh mặt trời nhiệt đới nóng rát chút bủn xỉn mà rơi xuống mảnh đất màu xanh này, cũng may có tán cây rậm rạp che phủ dã chắn phần lớn ánh nắng đọc hại có thể làm rớt tầng da, nhưng cũng vì đám thực vật có chút tươi tốt này mà cản trở khí nóng bốc hơi, do vậy khắp vùng đất đều như cái lồng hấp lớn, loại oi bức ẩm ướt này khiến người phương bắc khó có thể quen được.

      Năm phi cơ quân dụng đáp xuống mặt đất bằng phẳng, cabin cửa mở ra, gần như các chiến sĩ đều cởi hết áo, tay trần cầm súng nối đuôi nhau bước xuống.

      Lương Tuấn Đào cũng cởi áo, nhiệt độ cao gần 40 độ, hơn nữa chỗ đất này dành cho máy bay hạ cánh, ngay cả bóng cây râm mát cũng có, quả thực có thể khiến người ta phơi nắng cháy da.

      Dưới ánh nắng chói chang hừng hực, nước da màu mật ong rướm mồ hôi, khát khô cổ, cánh mũi khép mở. Dù sớm có chuẩn bị về tâm lý, nhưng khí hậu oi bức vẫn áp đảo tinh thần bọn họ.

      Mặt đất bốc hơi loại sương mù như viên bi màu trắng, dù giày đặc chế lòng bàn chân vẫn cảm thấy hơi nóng bốc lên, có thể so sánh bề mặt mặt đất với nồi lẩu.

      Lâm Tuyết cạnh Lương Tuấn Đào, rảo bước trong chốc lát mà mồ hôi ướt đẫm, trang phục ngụy trang đẫm mồ hôi dán sát người. Nhưng nóng thế nào cũng thể cởi bởi vì ở đây chỉ có là phụ nữ!
      chiếc xe Hummer việt dã đầu lái qua, phía sau có mấy chiếc xe Jeep theo, bọn họ biết người tiếp ứng đến.

      Cửa kính xe Hummer kéo xuông, lộ ra khuôn mặt đen thô kệch, nhếch miệng cười lộ ra miệng đầy răng trắng: “ Thế nào? Xuống phi cơ cảm giác đầu tiên thoải mái chứ?”

      “ Móa!” Lương Tuấn Đào mắng: “ Thoải mái hơi quá! Tào Lão Thất, mẹ, cậu như thế nào lại chậm như ốc sên thế?”

      “ Để các công tử tới từ kinh đô như mấy người nếm thử chút gian khổ lúc trước tôi trải qua! Ha ha!” Tào Dịch Côn ác liệt cười nham hiểm: “ hiểu mấy năm nay tôi dễ dàng cỡ nào!”

      “ Muốn tranh công cũng tranh với cậu!” Lương Tuấn Đào mở cửa xe rồi cho Tào Dịch Côn cú đấm, đối phương linh hoạt tránh thoát rồi kéo lên xe.

      Quá nóng, Lâm Tuyết chẳng quan tâm suy nghĩ nhiều, theo sát mà lên xe, vì trong xe có điều hòa, ít nhiều có thể hít thở bình thường.

      “ Ồ!” Tào Dịch Côn thấy Lâm Tuyết liền nhịn được mà huýt gió, khoa trương kêu lên: “ Lương lão nhị, ghê gớm a! Tơi nơi này chấp hành nhiệm vụ còn mang theo bé xinh đẹp, ….”

      “ Kêu gào cái gì?” Lương Tuấn Đào lấy khăn lông ướt lau mồ hôi khắp trước ngực, tức giận : “ Bà xã tôi, cậu đừng hiểu sai!”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30.3

      Chuyện kết hôn cùng Lâm Tuyết giấu được Tào Dịch Côn, thay vì che che dấu dấu khiến đối phương đoán già đoán non bằng ra , ngược lại thẳng thắn tỏ để đối phương thoải mái.

      Làm chiến hữu lâu năm với Tào Dịch Côn, Lương Tuấn Đào hiểu , người kia ghét nhất là giấu diếm lừa gạt, cho rằng như vậy là khinh thường mình! Dám xem thường Tào Lão Thất, đoán chừng kết quả của người đó rất thê thảm, tên trung tá lần trước quân bộ phái tới chính là ví dụ cụ thể. biết vì sao ta ầm ĩ với Tào Dịch Côn, kết quả liền bị đánh trận rồi đuổi khỏi Tam Giác Vàng.

      Vì chuyện đó, quan hệ giữa Tào Dịch Côn và quân bộ có chút căng thẳng, đành vậy, vây cánh lớn, tính tình lại ương ngạnh như bò, kiên quyết chuyện chừng hỏng ván. Quân bộ mất hơi sức lớn giúp vùng dậy, đương nhiên muốn cục diện trở nên bế tắc, sau nhiều lần suy xét cẩn thận, quyết định cử Lương Tuấn Đào - người có quan hệ thân thiết với Tào Dịch Côn đến phối hợp chấp hành nhiệm vụ.

      ". . ." Nghe xong lời giới thiệu của Lương Tuấn Đào, Tào Dịch Côn cực kì kinh ngạc -- thằng nhãi này quá khùng, vậy mà dứt khoát đưa bà xã đến đây!

      Lâm Tuyết quay đầu, tạm thời nhìn đến người đàn ông ngừng quan sát mình bằng ánh mắt nóng bỏng, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa xe.

      "Tiểu tử, cậu làm hòa thượng lâu lắm rồi à? Người phụ nữ của tôi mà cậu cũng dám nhìn như vậy sao? Cẩn thận tôi móc mắt cậu ra đấy!" Lương Tuấn Đào ném khăn lông ướt vừa lau mồ hôi về phía Tào Dịch Côn.

      Tào Dịch Côn vội nghiêng người tránh thoát, thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ thở dài: "Nơi này thực thiếu phụ nữ a, nhất là phụ nữ đẹp! Tôi này, sao lại cam lòng đưa bà xã đến đây? Nếu muốn đàn ông phóng đãng chảy nước miếng vì ấy, trừ phi lấy khăn trải giường quấn kín ấy từ đầu đến chân !"

      Lương Tuấn Đào biết lời đối phương , ở đây ngang với vương quốc hòa thượng, tìm được đàn bà hiếm! Ngoài trùm buôn thuốc phiện đứng đầu, hầu hết thời gian, đàn ông bình thường đều trải qua cuộc sống cấm dục nên thấy phụ nữ liền hận thể trợn mắt đến lòi ra!

      Trước đây quyết định mang nữ binh đến là vì rất nhiều điểm thuận tiện, ví dụ như ở số cửa trạm, đàn ông dễ vào nhưng phụ nữ dễ, chủ yếu bởi đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp, đàn ông bản xứ hoàn toàn có lực miễn dịch.

      Tốc độ xe hề mau như tạo điều kiện thuận lợi để họ thăm mảnh đất thần bí này. Hai người đàn ông trong xe trò chuyện tự nhiên, nghe cực kỳ quen thuộc.

      Trong lúc đường, Lương Tuấn Đào đại để giới thiệu cho Lâm Tuyết tình hình cơ bản của nơi này. biết người đàn ông tên Tào Dịch Côn trước kia cũng là bộ đội đặc chủng, ta là chiến hữu lâu năm của Lương Tuấn Đào.

      Có điều sau đó, hình như do đánh nhau ẩu đả mà Tào Dịch Côn bị quân đội khai trừ khỏi quân đoàn, ta nhiều lần lưu lạc mà tới vùng Tam Giác Vàng này. Dựa vào ngang bướng khôn khéo và năng lực huấn luyện tại bộ đội đạc chủng, ta rất nhanh vững nền móng ở đây.

      Khu vực Tam Giác Vàng phức tạp, diện tích rộng lớn bị các tổ chức võ trang khác nhau phân chia thành địa bàn riêng biệt, Tào Dịch Côn chính là trong số đó.

      Do có quân bộ chống lưng nên tốc độ vùng dậy của ta rất nhanh, nhất là 2 năm gần đây, thế lực Tào Dịch Côn đột nhiên phát triển mạnh, nhanh chóng có địa vị sánh ngang với Hoắc gia - trùm buôn thuốc phiện khác ở Tam Giác Vàng.

      Vũ khí của Tào Dịch Côn được trang bị hoàn hảo, có nhiều phi cơ trực thăng và máy bay chiến đấu tiên tiến nhất, trong mấy lần sống mái với các trùm buôn thuốc phiện khác, giữa trận chiến đều chắc thắng bại, dần dần sừng sững ngã, trở thành trùm buôn thuốc phiện tiếng tăm lừng lẫy ở Tam Giác Vàng.

      Lâm Tuyết thấy xe dần dần lái vào sâu trong khu vực cây cối rậm rạp che lấp bầu trời, ánh sáng gay gắt bị tán cây che khuất dần trở nên mù mịt.

      vào rừng cây lâu, lại phát ra pháo cao xạ dấu trong bụi cỏ, nhắm ngay hướng vực bọn họ vừa bay quanh.

      Lâm Tuyết khỏi cả kinh, suy nghĩ chút mới hiểu được, hóa ra chỉ có vùng đất trống kia được tạo ra để máy bay trực thăng đáp xuống, còn những nơi khác đều rậm rạp cây cối! Bên trong này dấu pháo cao xạ chính là để đề phòng trực thăng của kẻ thù bên ngoài xâm lấn.

      Xe tiếp tục lái vào bên trong, mặt đường bắt đầu gập ghềnh bằng phẳng nhưng xe Hummer có giảm xóc tốt nên nhận ra đường quá xóc.

      Thỉnh thoảng những người đàn ông cầm súng trong bụi cỏ, con mắt sắc bén, mặt ngầm sát khí. Có điều thấy Tào Dịch Côn đặc biệt lái qua, họ liền vào sâu trong lùm cây tiếng động.

      Hai người trong xe chuyện rất , gần như là thầm khe khẽ, Lâm Tuyết biết điều bọn họ hẳn là cơ mật, cũng phải cố gắng tránh những người khác trong xe ( vì xe đều là tâm phúc của bọn họ ), mà là thói quen cảnh giác nhiều năm dưỡng thành của người lính.

      Lâm Tuyết cũng cố nghe lén, bởi vì nên để biết, Lương Tuấn Đào cho biết!

      Khoảng mười mấy phút đồng hồ sau, xe dừng lại, lúc này bọn họ tới địa bạn khống chế của Tào Dịch Côn, cũng chính là giải đất trung tâm.

      Khi xe dừng lại, tòa thành khổng lồ trong rừng cây xuất trước mắt, giống như pháo đài cổ kính thời trung cổ! Đây là di tích cổ đại sao? Nếu tại sao lại tồn tại giữa rừng rậm xanh um!

      Trong lòng Lâm Tuyết thở dài, quả nhiên là thế giới rộng lớn thiếu điều lạ, người ngoài đâu ai ngờ trong rừng cây phát ra tòa thành!

      “Cậu được á!” Lương Tuấn Đào đấm vào ngực Tào Địch Côn quyền, trêu chọc: “Xây đắp nơi này, chiếm núi làm vua! Hãy thành trả lời cho thỏa đáng, cậu có bắt phụ nữ nhà lành về làm áp trại phu nhân hay !”

      “Này!” Tào Địch Côn chưa từng kiêng dè giấu diếm nửa phần, ngược lại còn hơi đắc ý: “Vậy có là gì! Tôi bị lưu đày ở đây nhiều năm, chẳng lẽ vẫn muốn tôi làm nhà sư khổ hạnh sao? Buôn bán thuốc phiện cả ngày kiếm được đống tiền, tôi xa xỉ phen, thỉnh thoảng hưởng thụ cũng quá.

      Đối mặt với Tào Địch Côn toạc móng heo, Lương Tuấn Đào chỉ hơi nhếch môi, nữa.

      Xe ngừng lại liền có người tiến lên mở cửa cho họ.

      Cửa xe mở ra, khí nóng từ mọi phía lập tức ập vào. Làm sao để hình dung được loại khí nóng này nhỉ? Có thể là tại thời điểm nóng nhất, trước mắt như có tầng sương mù gạt được, gây trở ngại tầm mắt, cũng ảnh hưởng lớn đến tư duy linh hoạt của não bộ.

      Quá lạnh hoặc quá nóng đều ảnh hưởng đến đại não, thính giác, thị giác và năng lực phán đoán của con người, những người hàng năm sinh sống tại đây dần dần thích nghi được với hoàn cảnh sống cực kì oi bức này, người mới đến đỡ được!

      Đây là lí do vì sao chính phủ các nước luôn có cách quét sạch được tàn dư tội phạm mảnh đất này, bởi tám chín phần mười chiến sĩ phái tới trừ độc đều chết như thế.

      Hành động lần này phải là mù quáng, mà được tính toán từ lâu! Để đạt được thành tựu, quân bộ dốc sức giúp đỡ Tào Địch Côn để có nội ứng đắc lực mảnh đất thần bí này, nếu cứ lỗ mãng xông tới khác gì tự tìm đường chết!

      Xuống xe, thấy những phần tử võ trang tay vác súng đảm nhiệm việc đứng gác, Lâm Tuyết cuối cùng hiểu, ra phải Tào Địch Côn trời sinh da ngăm đen.

      Hầu như da đàn ông ở đây đều ngăm ngăm đen, chủ yếu do 4 mùa trong năm đều nắng gắt mãnh liệt. Nhưng răng bọn họ đặc biệt trắng, nguyên nhân do 2 điều: thứ nhất, nước dùng để uống đều là nước suối núi, nhiều flo rất tốt cho răng trắng đẹp; thứ hai, do da đen nên răng có vẻ trắng hơn!

      Trời oi bức nóng nực suýt khiến người ta chóng mặt, sĩ quan chiến sĩ tham gia hành động lần này đều phải trải qua tầng tầng khảo nghiệm mới chọn ra được bộ đội đặc chủng, tuy cũng cảm thấy oi bức, nhưng ít nhất có thể chịu đựng được. Thể năng Lâm Tuyết tốt lắm, căn bản thể so được với Lương Tuấn Đào và những người đó, từ xe bộ đến cửa thành khoảng nửa dặm, vậy mà lại xuất triệu chứng bị trúng nắng .

      Lâm Tuyết cắn răng chịu đựng, dám để bản thân biểu ra ngoài, gắng dùng thân thể duy trì bước vững vàng. Rất mau, lập tức qua cửa thành, bên trong hẳn là mở điều hòa nhiệt độ.

      Khoảng cách này, gần như ba bước có trạm gác, ánh mắt khi quan sát Lâm Tuyết của những người võ trang chút ngoại lệ đều toát ra tia sáng thú tính nguy hiểm.

      Lâm Tuyết cũng lạ gì với ánh mắt thú tính này, bởi khi người họ Lương nào đó động dục, bình thường đều bắt gặp nhưng tại hết sức lực để ý chuyện này, chỉ có thể giả vờ như thấy, chuyên tâm mà con đường của mình.

      Toàn bộ tòa thành dùng đá lớn xây dựng, hai phiến đá to làm cửa khỏi khiến Lâm Tuyết nhớ tới cái động trong núi Lương Tuấn Đào từng đưa đến, cửa đá ngàn cân hạ xuống, bất cứ kẻ nào cũng thể mở ra.

      ra, chính xác mà tòa thành này đúng là lô cốt phòng ngự lớn, chống cháy chống đạn đề phòng bị đánh bất ngờ, vững chắc cẩn thận!

      Qua cửa đá, dưới chân là đá xanh trơn bóng, có hương vị mộc mạc vụng về nguyên thủy, do khí hậu nơi này oi bức ẩm ướt thích hợp trải thảm nên tiếp xúc với chân đều là những phiến đá mát mẻ.

      Hai bên lối là tường đá, đèn tường tạo hình đơn giản trang nhã, chẳng qua ánh sáng có hơi tối, chỉ có thể tạm thấy đường dưới chân mà thôi.

      Đó cũng là biện pháp phòng ngự, ngộ nhỡ quân địch tấn công vào, từ bên ngoài với hoàn cảnh sáng ngời kịp thích ứng được với mờ tối bên trong, trong nháy mắt chênh lệch thị giác giúp người bên trong có cơ hội phản kích.

      Đường hẹp chật chội khiến người ta xuất tâm lý bị áp bách, nhưng càng vào bên trong càng cảm thấy khí mát mẻ ùa tới.

      Quả nhiên có mở điều hòa khí! Lâm Tuyết lặng lẽ thở dài hơi, cần lo mình té xỉu nữa! Dù Lương Tuấn Đào trách cứ gì nhưng vẫn cảm thấy mất mặt.

      Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, chưa làm gì ngất xỉu vì nóng, chỉ sợ sau này chắc chắn bị chê cười chế nhạo.

      Rẽ qua góc 90 độ, trước mắt tức trở nên thoáng đãng. Thế giới sáng ngời, khai thác ánh sáng vô cùng tốt nhờ lợi dụng triệt để hiệu quả chiết xạ, khiến nơi này như chìm đắm dưới ánh mặt trời lại mát mẻ dễ chịu.

      gian rộng lớn, độ cao cũng rất khinh người, nơi này quả nhiên sánh kịp cung điện tráng lệ với hơi thở mạnh mẽ. Bố trí xa hoa, thứ đập vào mắt đều là vật phẩm xa xỉ, lớn như sô pha tủ quầy, như chiếc ly bằng thủy tinh cũng hết sức xa xỉ.

      Lương Tuấn Đào dựa vào sô pha bằng da , thở dài: “Lão Thất, cậu được a! Lúc trước nếu tôi bị bộ đội khai trừ tốt rồi, cũng sung quân đến đây làm thổ hoàng đế! Này, phi tử trong hậu cung của cậu có tuyệt sắc hay , gọi tới phục vụ ông đây !”

      trêu trọc vậy, Tào Địch Côn cũng bất ngờ gì, đối phương chỉ quan sát Lâm Tuyết cười : “So ra xinh đẹp kém em dâu!”

      Lâm Tuyết nhíu mày, có lẽ chưa bao giờ thấy Lương Tuấn Đào la hét muốn tìm người đàn bà khác ở trước mặt mình! Trong lòng thực biết là tư vị gì, hẳn đây chính là dấm chua trong truyền thuyết.

      Trong lòng bất ngờ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chẳng qua ánh mắt nhìn Lương Tuấn Đào lạnh di rất nhiều.

      “Bốp bốp bốp!” Tào Địch Côn vỗ tay, lập tức liền có bốn miền nhiệt đới xinh đẹp, dáng người gợi cảm nóng bỏng tới. cười ha ha: “Hàng bản địa, tôi ăn đủ vị nhưng thời gian lâu cũng có hơi chán, thực nhớ phong vị con quê nhà! Đào tử, tôi với đổi ! Bốn người đổi , chẳng thiệt gì!”

      Lâm Tuyết ngẩn ra, thể tưởng được Tào Địch Côn lại thẳng thắn như thế, ở trước mặt Lương Tuấn Đào và mình lại vậy. Cho dù giỡn, lần đầu gặp mặt cũng hơi quá mức! Huống chi gọi là em dâu, tương đương với việc thừa nhận quan hệ vợ chồng giữa và Lương Tuấn Đào, cái gì gọi là thể bắt nạt vợ em, bắt nạt là kẻ tiểu nhân! Tào Địch Côn này ngược lại quan tâm bọn họ thấy thế nào về mình! sợ hãi! Hay còn có mưu đồ khác?
      Last edited by a moderator: 23/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30.4

      Lương Tuấn Đào tức giận, nâng ly trà, nhấp môi, hé miệng : " đổi! Tôi khác cậu, cũng phải thổ hoàng đế, kỷ luật quân đội nghiêm như vậy, chẳng lẽ cậu muốn tôi bị khai trừ theo cậu tới đây làm trùm ma tuý sao!"

      Qua giọng và sắc mặt của nhận ra có chút xíu khó khăn nào liên quan Lâm Tuyết, chỉ là ngại kỷ luật quân đội trói buộc nên chịu thực loại giao dịch hoang đường này cùng Tào Dịch Côn.

      Lâm Tuyết hạ mắt, trong lòng hơi hiểu ra. Lương Tuấn Đào cố gắng giấu quan tâm của đối với , muốn bảo vệ !

      "Cắt, làm trùm thuốc phiện có gì tốt? Ở nơi này trời cao Hoàng đế xa, ông trời lớn nhất tôi thứ hai, muốn làm gì làm, ai có thể quản được tôi? Hừ! Tôi hưởng thụ rồi . . . Dù giờ chết ngay lập tức cũng thiệt thòi gì!" Tào Dịch Côn ngạo nghễ khoe khoang, đồng thời trong giọng cũng chất chứa oán giận buồn bực: "Mẹ kiếp, lúc trước do tôi uống rượu đánh con trai Lý Ngạn Thành nên mới bị khai trừ khỏi quân đoàn, đuổi khỏi quân ngũ! Quân bộ đáng giận, sỉ nhục tôi lấy lòng Lý Ngạn Thành, cẩu Nhật, sau lại tới tìm tôi, cái gì mà cần nội ứng ở Tam Giác Vàng. . . Hừ, mang tôi sung quân đến đây, từ đó trời xa đất xa, tôi sắp quên quê hương là gì rồi!"

      Lúc trước quân bộ nhìn trúng Tào Dịch Côn, thứ nhất vừa lợi dụng đúng lúc bị khai trừ khỏi quân ngũ liền đưa vào Tam Giác Vàng, thứ hai do là trẻ mồ côi, lo vướng bận liên lụy gia đình, có thể thả lỏng tay chân hơn.

      tại, Tào Dịch Côn ra muốn tách khỏi quân bộ, nhưng súng ống đạn dược, thiết bị vũ trang của ở Tam Giác Vàng đều do quân bộ cung cấp viện trợ, bằng chỉ với bản thân , nếu muốn xưng vương xưng bá ở trung tâm sài lang hổ báo này đâu phải chuyện dễ.

      Chuyện làm quân bộ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, dù ngẫu nhiên lạm sát kẻ vô tội hay cưỡng bức dân nữ gì gì cũng so đo cùng , vì đến cùng đều là trong ngoài phối hợp đối phó Hoắc gia.

      Lực lượng của Tào Dịch Côn càng mạnh, hạn chế của Hoắc gia càng lớn, để tránh lọt vào vòng liên kết chống cự của đám trùm thuốc phiện, quân bộ điều động lực lượng lớn đến bao vây tiễu trừ oanh tạc, như vậy chỉ làm mâu thuẫn với bọn trùm thuốc phiện trở nên gay gắt hơn.

      Sử dụng Tào Dịch Côn, để trong vòng tranh chấp tiêu diệt Hoắc gia làm ít công nhiều. Lần này Lương Tuấn Đào đến chính là để trợ giúp tay.

      Vĩnh viễn thể quét sạch nguồn thuốc phiện ở vùng Tam Giác Vàng, bởi đây là trở ngại mà lịch sử để lại, có điều từ trùm ma túy lớn thôn tính trùm thuốc phiện xung quanh ngược lại lại là chính sách khả thi.

      Giúp Tào Dịch Côn trở thành vua thuốc phiện lớn nhất, chấm dứt tình trạng các phần tử vũ trang vì tranh đoạt địa bàn và nguồn thuốc phiện mà hàng năm đều tranh chấp với nhau, khiến mảnh đất này yên ổn chính là mục đích cuối cùng của quân bộ!

      Tào Dịch Côn xuất thân từ bộ đội, tính tình ngay thẳng chuyện nghĩa khí, thiên hạ của là do quân bộ trợ giúp có được, tương
      [​IMG]

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31. Nguy hiểm hơn

      Chương 31.1

      "Năm máy bay chiến đấu tới đây, ước chừng có khoảng trăm người! Lương Tuấn Đào mang toàn bộ quân tinh nhuệ của mình tới, xem ra định dốc toàn lực! Ngoài ra ..." Hoắc Vân Phi quẳng chồng ảnh tư liệu lên bàn, tiếp tục : "Ngoài ra còn dẫn phụ nữ tới, nhìn dáng dấp ảnh hẳn là vợ mới cưới của , tên gọi Lâm Tuyết!"

      "Giết!" ông già đánh lửa, tay châm ba nén nhang. Ông ta khoảng sáu mươi tuổi, bề ngoài thoạt nhìn gầy gò, mặt mũi hiền lành, bất cứ ai thấy đều tin ông ta chính là vua thuốc phiện Hoắc Gia Tường uy chấn Đông Nam Á của Tam Giác Vàng mấy chục năm qua!

      Lúc này, ông ta cầm nhang trong tay đến trước bàn gỗ lim cạnh tường, vái lạy hai bức di ảnh treo tường vài cái, sau đó cắm nhang vào lư hương.

      Hai bức di ảnh lần lượt là con thứ hai của ông ta - Hoắc Vân Hải và con dâu thứ hai tức Duẫn Lệ Na, hai người đều bị Lương Tuấn Đào tự tay bắn chết.

      Hoắc Gia Tường xoay người, có người hầu liền đưa khăn lông ướt để ông ta lau tay, lúc này ông ta mới đến trước chiếc bàn Hoắc Vân Phi để đống ảnh.

      Ngồi vào trong ghế bành cạnh bàn, ông ta mở nắp tách trà, nhấp hơi. Dù xa quê hương nhiều năm, nhưng phòng ở của Hoắc Gia Tường vẫn bài trí tràn ngập hương vị cổ kính. Ông ta vẫn thích uống trà, bộ đồ trà đều là đồ sứ sang trọng tỉ mỉ.

      Thưởng thức vài ngụm trà, ông ta buông chén, cười lạnh : "Ngay cả vợ mới cưới cũng đưa đến ư? định đến liều mạng hay đến hưởng thụ đây?"

      "Chỉ sợ đa phần là về trước!" Hoắc Vân Phi ngồi xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn hai bức di ảnh tường rồi tàn độc cười : "Cứ tới ! Tốt nhất cứ mang cả cha lẫn con tới đây! Nợ mới nợ cũ cùng tính lượt!"

      Khác với Hoắc Vân Phi nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt Hoắc Gia Tường chẳng hề thay đổi, giọng mang theo vài phần mỉa mai: " có con sao?"

      " chừng ở trong bụng vợ !" Hoắc Vân Phi cắn chặt răng, thoáng chần chờ, lại tiếp: "Nhưng con đồng ý với Sở Hàn... giữ lại tính mạng cho người đàn bà kia!"

      "Sở Hàn sao lại liên quan tới vợ của Lương Tuấn Đào hả?" Hoắc Gia Tường lại nâng ly trà lên, chậm rãi xoay xoay nắp chén, nghi ngờ hỏi lại.

      " ra Sở Hàn cũng đen đủi! ta ra ba năm, kết quả bạn lâu năm bị Lương Tuấn Đào cướp mất! ta nhớ tình cũ đành lòng giết ta, xin con bất luận thời điểm nào cũng phải giữ lại mạng sống cho ta!"

      "Sở Hàn cũng đáng thương! Lương Tuấn Đào có thù giết con với ta, có mối hận cướp vợ với nó, ta muốn trực tiếp giết dâm phụ kia cho hả giận, hết lần này tới lần khác Sở Hàn còn nhớ chuyện cũ! Người ta nhớ, nó còn nhớ làm gì! Ai, lòng dạ đàn bà!" Khuôn mặt hiền lành toát ra tia sát khí, đôi mắt kia lên thích huyết hồng quang, nhưng khuôn mặt lại như đeo mặt nạ, dù trong lòng cáu giận cỡ nào nhưng thoạt nhìn vẫn rất hòa nhã.

      Vui buồn lộ ra ngoài mặt, đây là bản lĩnh đặc biệt mà Hoắc Gia Tường tu luyện được nhiều năm. Ông ta có thể tham gia quyên tiền từ thiện, chảy nước mắt thông cảm cho những đứa trẻ đáng thương nhưng cũng có thể vừa thưởng thức trà xanh vừa quan sát thuộc hạ cắt rời tứ chi kẻ địch sống của mình.

      "Sở Hàn quá nặng tình, đây là yếu đuối duy nhất của ta!" Hoắc Vân Phi tiện tay lật dở những tấm ảnh chụp, khuôn mặt tuấn tú hơi cứng lại: “Tâm phúc của Lương Tuấn Đào là Triệu Bắc Thành cũng theo đến! Con sai người bắt cóc vị hôn thê của là Đô Hâm Lôi, nhưng ta là đội trưởng đội vệ sinh, dễ xuống tay cho lắm!”


      “Hừ!” Hoắc Gia Tường lại đặt mạnh chén trà lên bàn gỗ lần nữa, ông ta bất mãn : “Con quá ngây thơ! Bắt vị hôn thê của Triệu Bắc Thành có ích lợi gì? Vì sao xuống tay với người phụ nữ của Lương Tuấn Đào hả? Mạc Sở Hàn nhớ tình cũ với ta, chẳng lẽ đối với ta con cũng có gì gọi là tình cũ thành sao?”


      Câu hỏi này khiến Hoắc Vân Phi á khẩu trả lời được, lúc lâu sau có chút lo lắng mà giải thích cần thiết: “Con sợ sau này bị Sở Hàn biết...”


      “Biết sao? Chẳng qua là đàn bà mà thôi! Chẳng lẽ nó còn có thể vì người đàn bà lẳng lơ kia mà trở mặt với nhà ta sao?” Hoắc Gia Tường dùng ngón tay chỉ chỉ con trai mình, : “Đồ có đầu óc!”


      Hoắc Vân Phi ngậm chặt miệng, dám nhiều lời.


      “Bảo Tát Lỵ Á chú ý đừng để bị bại lộ, ta là át chủ bài cuối cùng của chúng ta ở chỗ Tào Thất! Về sau loại chuyện này, ta gửi thông báo là được, cần hoảng loạn tốn công chụp những thứ ảnh này!” Hoắc Gia Tường dặn dò.


      “Được, thưa ba!” Hoắc Vân Phi cúi đầu.


      Hoắc Gia Tường ngẫm nghĩ trong chốc lát, lại : “Nếu Lương Tuấn Đào đến, ta có cách đối phó ! có bản lĩnh đặt chân đến địa bàn chúng ta, chúng ta còn cho phép tiếp tục kiêu ngạo cuồng vọng sao? Nợ Hoắc gia chúng ta hai mạng người, ta muốn nợ máu hoàn máu!”


      “...” Trong lòng Hoắc Vân Phi ngẫm nghĩ, làm thế nào trả lời thỏa đáng với Sở Hàn đây? Theo thấy, nếu Lâm Tuyết chết, Mạc Sở Hàn rất có thể rạn nứt với Hoắc gia. Nhưng lời này ra chắc chắn cha tin!


      Thấy con trai lời nào, Hoắc Gia Tường tưởng nó bị mình dạy bảo trong lòng hổ thẹn, thấy nó biết sai nên cũng thêm nữa. Ông ta sai người giúp việc lấy kính lão qua, tiện tay cầm lấy xấp ảnh chụp, tự mình xem xét tỉ mỉ, mỗi tấm ông ta đều xem rất cẩn thận. Khi nhìn đến người bên cạnh theo Lương Tuấn Đào, nữ binh bận quân phục màu lục mê người, ông ta đột nhiên ngẩn ra.


      “Này, này...” Hoắc Gia Tường cho là mình bị hoa mắt, vội vàng gỡ kính xuống lau lau, ngón tay khô gầy lau mặt kính hơi run run.


      “Ba, sao rồi?” Hoắc Vân Phi phát giác ra khác thường, vội vàng lại gần hỏi han.


      Hoắc Gia Tường ngoảnh đầu trả lời con trai, ông ta nhanh chóng đeo kính lên, nheo mắt nhìn ảnh chụp nữ binh kia. Trời ạ, khuôn mặt thanh lệ kia, đôi mắt trong suốt như suối kia phải Tĩnh Sơ là ai?


      “Ba, rốt cuộc ba phát ra cái gì thế?” Có lẽ Hoắc Vân Phi chưa từng thấy cha mình thất thố như thế bao giờ, khỏi kinh ngạc.


      Hoắc Gia Tường trả lời, ông ta rút tấm thẻ ra, sau đó tiếp tục lục lọi. Chỉ cần ảnh xuất nữ binh kia, ông ta đều lấy ra. Cứ như vậy xấp hình bị lộn xộn hết, khoảng chừng bảy tám tấm ảnh bị lấy ra.


      Ông ta bày mấy tấm ảnh lên bàn, quan sát khuôn mặt từ mọi góc độ, như thế nào lại giống thế chứ! chỉ là khuôn mặt thanh lệ xuất trần bên ngoài mà ngay cả khí chất lạnh lùng trong trẻo cũng rất giống, quả thực giống nhau như đúc.


      “Người phụ nữ này... chính là Lâm Tuyết – vợ mới cưới của Lương Tuấn Đào sao?” Cuối cùng Hoắc Gia Tường ngẩng đầu, tay cầm tấm ảnh hỏi con trai.


      “Đúng vậy!” Hoắc Vân Phi do dự chút rồi vẫn đánh bạo khuyên can: “Ba, con cảm thấy thể giết người đàn bà này! Sở Hàn tẩu hỏa nhập ma vì ta...”


      thể giết! Đương nhiên thể giết!” Hoắc Gia Tường tinh thần vững vàng, ông ta dặn dò con trai: “Con hãy nghĩ cách, xem có thể dùng tốc độ nhanh nhất đưa ta từ cạnh Lương Tuấn Đào về chỗ chúng ta hay ?”


      “Cái này... Có chút khó khăn!” Hoắc Vân Phi ngẩn ngơ, “Nếu dễ làm, sớm bắt ta làm con tin rồi!”


      “Ngu ngốc! Trước kia là ở kinh đô, tại ta ở địa bàn chúng ta! Chẳng lẽ chuyện đó cũng làm được à?” Hoắc Gia Tường dậm chân, khiển trách: “Nhanh !”


      Cấp bách vậy a! Hoắc Vân Phi cảm thấy cha mình hơi khác thường cổ quái, nhịn được liền hỏi: “Ba biết Lâm Tuyết sao?”


      ta tên Lâm Tuyết à?” Hoắc Gia Tường vỗ trán, dùng ngón cái đeo nhẫn day day mi tâm, vô số phỏng đoán lên trong đầu khiến tâm ông ta loạn như ma. Nóng lòng sốt ruột, tất cả chỉ là muốn chờ kết quả có thể xảy ra. Ông ta ngẩng đầu, phất phất tay với con trai, : “ , chú ý bảo vệ an toàn cho ta, bất kể dưới tình huống nào cũng để ta bị thương!”

      -----------------------------

      Tĩnh Sơ: mẹ đẻ của Lâm Tuyết
      Last edited by a moderator: 17/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :