1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khất Phu - Chu Khinh (H)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 8

      Edit: Quảng Hằng
       

      cách khác, như vậy bí mật làm cây trâm suốt mười bảy đêm, nhưng nàng vẫn hề phát . Trong lòng nàng ê ẩm ngọt ngào, các loại cảm xúc đều trổi dậy, thiếu chút nữa nước mắt lại rơi.

      có thể lưu loát trong ba ngày liền làm ra cái bàn tinh mỹ, lại tìm suốt mười bảy đêm lại có biện pháp làm ra cái gọi là giống hình dạng cây trâm, nhưng vẫn cố gắng.

      Nàng nâng tay cầm lấy cây trâm vẫn chưa thành hình dáng ràng kia, thân cây trâm đơn giản xinh đẹp bóng loáng chưa khắc hoa văn, nhưng đỉnh đầu có khắc đóa phù dung loạn thất bát tao. Trước đóa hoa mảnh lớn, mảnh , riêng là ngoại hình còn thiếu chút nữa nhìn ra được nó là đóa hoa, chứ đừng đến là chiếc châm ngọc bích mà nàng từng xem.

      Nàng buông cây trâm, đưa tay đến kéo bàn tay , vừa vặn thấy đầy vết thương.

      Vết thương mới rồi vết cũ, bàn tay kia từng thon dài trắng noãn giống bàn tay quý tộc, bởi vì muốn nàng an dưỡng mà càng ngừng lao động cần cù vất vả, lại bởi vì muốn làm cho thê tử cây trâm nàng thích còn bị thương trong lúc khắc hoa………

      Nước mắt của nàng lại chảy xuống.

      “Nhu nhi, đừng khóc, ta chút cũng đau.”

      Làm sao có thể đau, làm sao lại có thể đau! Toàn thân nàng do khóc mà run run.

      “Ta……ta lấy thuốc mỡ cho chàng.” đều do nàng trong khoản thời gian gần đây rất mệt mỏi, luôn mơ mơ màng màng, nữa ngủ nữa tỉnh, bằng nàng sớm phát tay ngày càng thêm nhiều vết thương.

      vội.” chạy nhanh đến ôm lấy nữ nhân muốn chạy kia, là, rất là cho người ta quan tâm, cũng ngẫm lại tại trong bụng nàng mang thai đứa , làm sao có thể vận động mạnh như vậy được, “Ta bôi qua thuốc mỡ.”

      Nàng bình tĩnh lại, từng chút từng chút mơn trớn những vết thương thể đếm hết của , có cái , có cái lại rất lớn, có nông, có sâu, có cũ, có mới, tràn đầy là những dấu vết. Nàng cúi đầu, ở những vết thương của mà ôn nhu hôn lên, “Thực xin lỗi, đều là do ta sai.” Là nàng liên lụy , nàng ngày đó vì sao lại xem cây trâm đó.

      “Làm sao có thể là lỗi của nàng chứ?” cười, “Nếu ta có tiền, ta khẳng định vì nàng mà xuống dưới mua, nhưng bởi vì chúng ta muốn để dành tiền nuôi hài tử, cho nên mua nổi, ta chỉ có thể chính mình làm cho nàng cây trâm, nhưng do ta quá ngu ngốc, luôn làm tốt.” núi mây mù rất lâu mới tìm được cây thích hợp làm trâm, nhưng lại luôn khắc ra đóa hoa giống như hoa phù dung.

      “Tại sao lại tìm Toàn bá giúp đỡ?”

      “Đây là quà ta tặng cho nàng, đương nhiên là muốn mình tự hoàn thành nó, với lại những gì Toàn bá biết đều muốn dạy toàn bộ cho ta a.” bất đắt dĩ cười khổ, “Vẫn là bởi ta có được trời cho tài năng này.”

      , ta thực thích.” Nàng cầm lấy cây trâm kia đưa cho , “Cài cho ta, được ?”

      “Ta còn chưa có làm xong.” hơn nữa cái này là chuyện xấu, trong khoản thời gian ngắn này biết lãng phí bao nhiêu vật liệu gỗ, vẫn là có tiến bộ.

      “Cái này là tốt rồi.” Mặt nàng hàm chứa nước mắt hướng mỉm cười, “Ta thích phải là hoa phù dung hoàn mỹ, cài giúp ta được ?”

      Ai có thể cự tuyệt lời thỉnh cầu như vây? tiếp nhận, bước đến yên lặng vì nàng vén tóc, đem cây trâm từ từ cài lên mái tóc đen của nàng, phù dung mới nở, tóc rơi bên má, cái kia cũng phải trâm cài tóc hoàn mỹ lại làm nàng thanh lịch mà xinh đẹp.

      Tay nàng vòng qua ôm cổ , khuôn mặt tựa bờ vai , cúi đầu gọi tên : “A Lực.”

      “Ừm?”

      “Ta chàng.”

      Niềm vui mừng nháy mắt bao trùm lấy , ra nghĩ đến nàng thích , nguyện ý cùng thành thân, muốn là chuyện tốt đẹp nhất đời, bây giờ lại mới phát , chuyện tốt đẹp qua còn có chuyện tốt đẹp khác đến.

      Tỷ như, nàng thương . Lại tỷ như, phát chính mình cũng nàng.

      “Nhu nhi.”

      “Dạ?”

      “Ta cũng nàng.”

      Bên môi của nàng chợt lên nụ cười hạnh phúc, nàng, kỳ nàng cũng biết. ra miệng, lại vẫn có thể cảm giác là sâu sắc.

      Nàng đối với lựa chọn của chính mình lúc trước, có chút chần chờ nữa, nàng hối hận gả cho , chẳng sợ tương lai khôi phục lại trí nhớ, nàng nữa, nàng cũng sợ. Ít nhất, từng như vậy đối với nàng, từng như vậy nhường nhịn làm chuyện tình cho nàng cảm động, nàng lại còn có thể cầu cái gì? ở thời điểm còn có thể liền cố gắng để , về phần ngày mai, chờ đến hừng đông sau.

      Nàng ngẩng đầu, ghé vào lỗ tai nhàng mà : “Ôm ta đến giường , tướng công?”

      Thân hình của cứng đờ, sau đó hô hấp nhanh hơn.

      “Ta muốn chàng.” Nàng vươn người liếm liếm vành tai .

      hoảng hốt thiếu chút nữa ôm nàng xong, trời ạ, loại tra tấn này thực ngọt ngào vừa đau khổ, nhiều lần khẳng định điên mất. Hạ thân của ngừng nóng lên, nhưng được, “Nhu nhi, thân thể của nàng tai, tuyệt đối thê.”

      “Ai .” Nàng nhìn cười, mặt mày ửng đỏ, ngọt ngào lại tà ác, “Ta tại tinh thần thực tốt,” Nhưng nàng ban ngày này ói đến tối trời đen kịt, nằm ở giường ngồi dậy nổi.

      “Tướng công, ta thực muốn…. Chàng nghĩ muốn ta sao, ân?” Mềm mại bàn tay bé mơn trớn ngực của chậm rãi đường xuống, phủ đến cái kia địa phương sưng phồng lên, ý cười bên môi nàng càng sâu, “Ngô, xem ra là muốn, rất muốn.”

      hơi thở thô gấp nơi ngực kịch liệt phập phòng, phen đè tay của nàng, ra nữ nhân rụt rè khi buông thả, cũng là muốn lấy mạng người, “Nàng xác đinh?”

      “Uhm, chỉ cần chàng chút.” Bốn tháng, hẳn là sao đâu.

      Lực nhẫn nại của , cũng chỉ có thể đến đây, vươn tay ôm lấy nàng hướng đến giường, thời gian dày như vậy đụng đến nàng, sớm đến mức phát cuồng. Phi thường thấu hiểu, chu môi hé mở, nữ nhân đẹp nhất nhân gian, bất quá cũng như thế này.

      Đêm nay tuy rằng kích động, tuy rằng tình cuồng, nhưng vẫn là cẩn thận chế trụ, sợ chạm vào làm đau nàng.

      Liền phía trước nơi dụ dỗ chất lỏng tuông ra, nâng đùi phải của nàng lên, nghiêng thân mình thong thả mà sáp nhập, dám giống như mọi lần lần đẩy vào, mà là phi thường chậm rãi, phi thường chậm rãi từng chút từng chút tiếng vào.

      Đôi mắt như ngọc của gắt gao nhìn chằm chằm vào biểu tình của nàng, nhìn thấy nàng cái nhíu mày rất liền dừng lại động tác, giọng hỏi, mãi cho đến lúc nàng thúc giục, mới lần nữa thẳng tiến.

      Rốt cuộc, cũng hoàn toàn thâm nhập vào trong thân thể nàng, bọn họ đồng thời thở hơi dài, cảm giác lâu có ở chung chỗ, loại này cảm giác thân thiết, thực tốt đẹp làm cho người ta muốn khóc.

      “Cảm giác có khỏe , hửm?”

      “Ngô…..” Tiếng rên rỉ tinh tế từ mũi của nàng ra.

      “ ‘Ngô’ là ý gì?”

      “Ý tứ là, nếu chàng di động, cảm giác rất tốt.”

      Nữ nhân này, khi nào trở nên lớn mật như vậy? Nhưng, lại thích nàng lớn mật, thích nàng chỉ lớn mật đối với mình mà. Phủ bụng của nàng, ôn nhu di chuyển, cho dù thể tận tình rong ruổi, nhưng có thể ôm nàng, cùng nàng hòa chung làm , loại cảm giác này làm cho hưng phấn thôi.

      Đây là loại hoan ái ôn nhu như nước, mỗi động tác của đều tràn ngập nhu tình cùng săn sóc, loại ôn nhu này cũng đủ làm chết người giống như lốc xoáy trong hồ chậm rãi chuyển động, tưởng chừng làm cho đem nàng cuốn vào bao phủ, so với hoan ái kịch liệt, cuồng dã kia, cảm thụ phi thường khác nhau, ra ôn nhu cũng đủ để giết người, càng có lực sát thương.

      Bọn họ rất nhanh liền toàn thân run run đạt tới cao trào, nhàng mà hôn lên nước mắt của nàng, trấn an cảm xúc kích động của nàng, rốt cuộc cũng đợi cho nàng bình tĩnh trở lại, ở trong lòng yên tâm vào giấc ngủ.

      ôm chặt nàng, ôn nhu hôn lên mặt còn ướt át của nàng, thời điểm ôm nàng, cảm thấy chính mình ôm toàn hạnh phúc thế giới, trong thế giới này, có nàng, còn có con của bọn họ.

      Hạnh phúc, đôi khi cũng có thể đơn giản  như vậy.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961





      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/Ei6e6cf.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/YQJvzkv.jpg" width="620" height="3000" />
      Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, bởi vì nàng nhìn đến khuôn mặt  của người cầm đầu kia có vài phần quen thuộc, lòng của nàng trầm xuống. Liều mình dưới đáy lòng cầu nguyện vô số lần, trăm ngàn lần đừng là người kia trong trí nhớ của nàng, trăm ngàn lần cần, nhưng khi bọn họ càng ngày càng đến gần,  hy vọng của nàng như bị đập tan hoàn toàn.

      Nàng nhận ra người kia! Bọn họ đến cửa nhà nàng ngừng lại, người cầm đầu nọ dẫn đầu xuống ngựa, ở ngoài cửa vững vàng đứng nghiêm, có lễ nhưng ràng cao giọng hỏi:“Xin hỏi, trong nhà có người ?”

      Nàng lén lút buông góc rèm cửa độn bông xuống, cắn môi co mình giường, dối gạt mình hy vọng, nàng trả lời bọn họ rời khỏi, tuy rằng, nàng biết điều đó có khả năng.

      “Xin hỏi Nhan nương có ở nhà ?”

      Người nọ thanh rất cao.

      cư nhiên biết họ của nàng? Môi của nàng cắn càng chặt, hay là, nếu bọn họ có thể tìm tới nơi này, biết tên của nàng cũng thần kỳ, như vậy, bọn họ khẳng định muốn biết được tất cả mọi chuyện. Mà A Lực, thực ràng, chính là “” mà nàng luôn luôn thầm đoán trong lòng! Bởi vì nàng nhận ra được vị cầm đầu kia, chính là lúc trước ở kinh thành, A Lực trong lúc vô ý cứu nàng, người kia là người lưu lại xử lý mọi chuyện.

      ra nàng cùng A Lực, lại là mây cùng bùn khác biệt......
      amandatruc, Khủng Long, hanh dau2 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9

      Edit:Quảng Hằng


      Nước mắt ở trong hốc mắt chầm chậm chảy ra, trái tim của nàng thống khổ xiết chặt, vì sao lại đến nhanh như vậy, chỉ cần lại cho nàng chút thời gian, cho nàng thêm chút thời gian để nàng hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, vì sao nhanh như vậy?

      “Nhan nương, Nhan nương.”

      Nàng thể lên tiếng, bằng khẳng định đem Toàn bá đưa tới, nàng thanh thanh tiếng , rốt cục có thể mở miệng chuyện:“Ta đây, cửa có khóa,các  vị vào .”

      Nàng nghe được tiếng bước chân, thực ổn thực trầm, chút chút như là dẫm nát trái tim của nàng, mỗi bước đều mang đến thống khổ cho nàng. Rốt cục, cửa phòng được đẩy ra cho nàng cùng người nọ mặt đối mặt.

      “Nhan nương, tại hạ Hạ Vân Phi.” Chắp tay hành lễ xong sau, Hạ Vân Phi đứng thẳng dậy đánh giá nữ nhân xinh xắn ngồi ở giường, mái tóc đen dài dùng cây trâm bằng gỗ quấn quanh mái tóc, nàng ngũ quan thanh tú,  ánh mắt thật to, cánh mũi khéo léo còn có đôi môi hồng nhuận, tính đặc biệt xinh đẹp, nhưng hết sức dịu dàng động lòng người. Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bụng nhô ra thực ràng, đáy mắt là mảnh đau thương.

      Chính là nàng cứu chủ tử của hắn? Nữ nhân yếu đuối như vậy mềm mại như vậy, lại có thể cứu  chủ tử của hắn?

      Nàng có vài phần nhìn quen mắt, nhíu nhíu mày, lại nghĩ ra chính mình rốt cuộc gặp qua nàng ở đâu, mà bụng của nàng...... Hạ Vân Phi tự giác nhìn xe ngựa đậu ở bên ngoài,đôi  mày nhíu càng chặt. Nhưng mặc kệ như thế nào, cũng phải hỏi cho chuyện quan trọng trước.

      “Xin hỏi Nhan tiểu thư, mười tháng trước tiểu thư ở núi cứu được người, giờ người đó ở nơi nào?”

      Nàng gắt gao cắn môi, cắn cánh môi đều trắng bệch, lại vẫn là trả  lời.

      nhìn vẻ mặt nàng như vậy, khỏi có chút đành lòng, điều cần phải hỏi vẫn là phải lên tiếng hỏi:“Hoặc là ta đổi cách hỏi khác vậy, Nhan tiểu thư,  trượng phu A Lực của ngươi lúc này ở nơi nào?”

      ra bọn họ biết cả rồi! Khuôn mặt Nhan Thủy Nhu tái nhợt, thân mình tự chủ được run run, nàng cảm thấy tuyệt vọng, loại tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

      A Lực mang theo rất nhiều con mồi săn được trở về, suốt bốn canh giờ ở núi săn bắn, thu hoạch của làm cho vẫn là cảm thấy phi thường vừa lòng, mấy con tuyết hồ trắng noãn kia, vừa vặn có thể làm áo khoác cho Nhu nhi, mà mấy con gà rừng thỏ hoang này có thể giao cho Toàn bá, cho ông đun canh làm cho nàng bồi bổ thân mình.

      Ở chân núi sau khi cùng nhậm đại ca tách ra, A Lực đạp lên lớp băng tuyết dày, hưng trí bừng bừng đường trở về nhà, dọc theo đường khắp nơi mờ mịt, phương xa dâng lên khói bếp lượn lờ, vừa vặn là giờ cơm chiều. Nhu nhi của khẳng định ở nhà lo lắng chờ trở về đây.

      Nghĩ đến đây,

      Bước chân của trở nên càng nhanh hơn.

      Xuyên qua lớp tuyết động đóng trong rừng trúc, nghĩ đến nhà của gần ngay trước mắt, lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu, bên môi của gợi lên nụ cười sung sướng.Mà khi bước ra khỏi khu rừng trúc, thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân của đột nhiên cứng đờ.

      chiếc xe ngựa phi thường đẹp đẽ quý giá lẳng lặng đứng ở cửa nhà của , đứng cạnh xe ngựa là đám người mặc y phục màu vàng vẻ mặt nghiêm túc, vai bọn họ đều đầy tuyết, nhưng hề đưa tay gạt bỏ, dưới chân đầy tuyết trắng, thực ràng bọn họ ở nơi này chờ lâu. cảnh giác về hướng đó, có ý định chạy trốn, bởi vì thê tử ở nhà, biết nàng tại rốt cuộc thế nào ?

      Bọn họ đều thấy được , trong nháy mắt kia, mặt bọn họ thấy được kinh hỉ, thấy được kích động, nghi hoặc nhíu nhíu mày, cái loại cảm giác quen thuộc này lại tới nữa...... giống như biết, mình có lẽ biết những người này, mà bọn họ tạo thành gì uy hiếp đối với .

      càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, đôi mắt lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa rực rỡ kia, sau đó nhìn đến hoa văn phiền phức thân xe, đó là hoa văn cùng ngọc bội người giống nhau như đúc, cảm thấy rất quen thuộc, phi thường phi thường quen thuộc, trong đầu rất nhanh lên vô số hình ảnh...... Quá nhanh lại nhiều, nhớ được. Cửa xe ngựa chậm rãi mở ra, hé ra khuôn mặt tuyệt diễm mà tinh xảo xuất trong mắt của hắn, nữ tử kia chậm rãi hướng hé ra nụ cười xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhàng lên tiếng:“Trạch nhi.”

      nắm chặt con mồi, bàn tay mạnh mẽ buông ra, cái loại cảm giác choáng váng này rất quen thuộc, rất mãnh liệt hướng vọt tới, trước mắt mảnh tối đen......

      “Ai, Nhan nha đầu, con nên ăn chút gì .” Toàn bá bưng chén cháo nấu chín đứng ở bên cạnh Nhan Thủy Nhu, thở dài, giọng khuyên nhủ.

      Nhan Thủy Nhu lắc lắc đầu,“Toàn bá, cám ơn bá, con ăn vô.”

      “Con đói bụng, đứa trong bụng cũng đói, vì nó, con nên ăn chút gì .”

      Nàng trầm mặc lúc, rồi đưa tay tiếp nhận bát cháo nóng kia, mãi cho đến khi cầm bát, nàng mới phát ra tay mình rất lạnh. Kỳ chỉ là tay, ngay cả trái tim nàng cũng lạnh . Chén cháo ngọt ngào khi vừa vào trong miệng lại trở nên đắng chát, cảm giác vô cùng khó chịu, nước mắt của nàng tự chủ được giọt rồi lại giọt rơi vào bát cháo, đau lòng chịu nổi.

      “Ai, lúc trước ta cảm thấy lai lịch của tiểu tử kia có vấn đề, cũng nghĩ đến lại có xuất thân phú quý.” Toàn bá hôm nay vừa đến nhìn thấy đám người xa lạ đứng cửa nhà Nhan nha đầu, lúc ấy ông còn tưởng rằng có người khi dễ Nhan nha đầu, lập tức tiến lên chuẩn bị để hỏi. Ai biết còn kịp mở miệng, bị “Thỉnh” vào, khi ông nhìn thấy Nhan nha đầu mạnh khỏe ngồi ở trong nhà, trừ bỏ vẻ mặt đau thương, cũng là có gì ổn, thế này ông mới yên tâm.

      Hỏi lâu sau Nhan nha đầu mới miễn cưỡng vài câu, ông mới hiểu được đại khái, ra những người đó là tới tìm A Lực.

      Bọn họ mượn phòng của ông, có việc muốn trao đổi, Toàn bá đầy bụng nghi vấn, định chờ A Lực trở về để hỏi rang. Ai biết tiểu tử kia sau khi trở về, lại theo đám người kia vào phòng, đến bây giờ cũng ra.

      Đến tột cùng những người đó đến đây để làm gì, vì sao tìm đến A Lực? Nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ kia, còn cách ăn mặc của đám người đó, Toàn bá dù chưa từng thấy qua cũng biết, bọn họ khẳng định là người phú quý, A Lực làm sao có thể cùng người như vậy có liên hệ, là kỳ quái.

      Nhìn nhìn sắc trời, đều sắp canh hai, xú tiểu tử A Lực lại vẫn chưa về nhà, cùng đám người xa lạ ở nơi nào, quên chính mình còn có lão bà, đứa đợi sao?

      Mà Nhan nha đầu, đứa ngốc này lại ăn cũng ăn vô, uống trôi, vẫn ngồi ở chỗ kia chờ , Toàn bá là đau lòng khoog thôi, khuyên nàng nghỉ ngơi nàng cũng nghe, khuyên nàng ăn chút gì, chưa ăn được mấy miếng rơi nước mắt, bộ dáng này, giống như trời sắp sập xuống vậy,

      Làm cho ông muốn hỏi cũng dám hỏi, thực tế cũng biết hỏi gì, chỉ có thể ở bên cạnh trông chừng nàng, sợ nàng có cái gì chẳng may.

      Đêm nay, đối với  mọi người, đều là đêm khó ngủ.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 9.3

       Edit : Quảng Hằng


      Nhan Thủy Nhu ngược lại yên tĩnh, nàng cứ lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ như vậy, nàng đợi, luôn luôn đợi. Gà gáy tảng sáng, khi ánh mặt dâng lên từ bên dãy núi kia, bầu trời rốt cục thoát khỏi bóng tối vây quanh. Bầu trời trong xanh, ánh thái dương trong sáng chiếu lấp lánh lớp tuyết dày, lóe lên ánh sáng đủ màu sắc loá mắt.

      “Nhan nương, mời nương ra chút được ?” Hạ Vân Phi ở ngoài cửa phòng có lễ gõ cửa, giọng .

      Vẫn ngồi ở bên cửa sổ Nhan Thủy Nhu được Toàn bá đỡ chậm rãi đứng dậy,toàn thân của nàng lạnh như băng mà chết lặng, cho dù Toàn bá dùng rất nhiều chăn bông bọc nàng, nàng cũng ấm áp nổi. Hạ Vân Phi giúp nàng mở cửa phòng, bên ngoài khí mới mẻ nghênh diện đánh tới, thân mình nàng lắc lư, trước mắt là mảnh đau đớn, cái loại khí thấm lãnh này hít vào, ngay cả ngực đều là rầu rĩ phát đau, nàng rất nhanh liền ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh.

      “Nhan nương, chủ tử của nhà ta cho mời.” Hạ Vân Phi làm thủ thế, nàng theo tay qua,  đồng tử trong suốt co lại, nàng nhìn , thấy được người mà nàng luôn chờ đợi kia.

      thân trường bào màu tím, mình đứng ở nơi tuyết trắng mờ mịt quần áo tinh xảo mà sang quý, càng làm cho gương mặt sáng lấp lánh như ngọc ngọc, tuấn dật bất phàm, kiêu căng khoanh tay mà đứng...... Vị Vương gia thiếu niên lạnh lùng cao quý kia, trở lại.

      phải, chính là như thế, mặc dù mặc quần áo thô ráp, bình thường nhất, cũng có cách nào che giấu phong phạm vương giả trời sinh, mà tại chỉ quay trở lại chính bản thân , vị trí kia.Quả nhiên, chỉ có như vậy mới thích hợp với , cũng chỉ là như vậy mới là , qua mười tháng ở chung hiểu nhau, chẳng qua chỉ là giấc mộng của nàng mà thôi.

      Nàng cẩn thận  tuyết, chậm rãi từng bước về hướng , xa xa dãy núi là màu trắng, rừng cây là màu trắng, ngay cả căn nhà cũng đều biến thành màu trắng, nơi nơi đều là mảnh tuyết trắng, nơi nơi đều là trống trải mà tĩnh lặng, tại trong thế giới màu trắng này, giữa trời đất bao la, dường như chỉ còn lại có cùng với nàng; Mà nàng, từng bước về hướng .

      vẫn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm thẳm tia dao động, vẻ mặt mảnh lạnh nhạt cùng bình tĩnh.

      Nàng mặc áo bông dày, làn váy hồng nhạt kéo tuyết, tóc đen thật dài rối tung, mặc dù có vài phần tiều tụy, nhưng thanh lệ như trước, cách một khoảng, nàng ngừng lại.

      Hai người im lặng đối diện, thế nhưng đều là trầm mặc.

      Thời gian trôi qua vào lúc này đều muốn mất ý nghĩa, trong trời đất bao la như thế, chỉ có cùng với nàng, chỉ có thể đối diện mà gì; Rốt cục, mở miệng, thanh thanh nhã lãnh đạm và bình tĩnh:“Ta lại tất cả rồi.”

      Môi nàng nở nụ cười bình thản,“Ta biết.” Nhìn đến đồ hắn mặc, còn có vẻ mặt của , nàng cũng biết, A Lực của nàng sớm rời khỏi nàng, hoặc là , là bây giờ còn tồn tại nữa.

      “Tên của ta là Long Thừa Trạch.”

      Nàng cười, nhưng trong nụ cười có vài phần chua xót, Long Thừa Trạch, chỉ cần là thần dân Tử Húc quốc, ai cũng đều biết họ Long , chỉ có Thiên Tử cùng con cháu hoàng gia mới có thể họ Long.Mà Tử Húc quốc bọn họ, cũng chỉ có hoàng tử hoàng tôn mới có thể mặc y phục màu tím, nàng tuy rằng thân ở thôn dã, nhưng điểm ấy hiểu biết, nàng vẫn phải có.

      quả nhiên chính là vị ái tử của Bảo Thạc Vương gia, Long Thừa Trạch kia,đường ca của đương kim Thánh Thượng.

      nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trầm mặc càng lâu, mới chậm rãi mở miệng lần nữa:“Ta muốn hồi kinh.”

      Rốt cục vẫn là đến ngày này sao? Tay nàng dùng sức nắm chặt làn váy, dùng hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng ra:“Tốt.” đến nơi đây, muốn đủ, công đạo chuyện trọng yếu nhất, cùng nàng cáo biệt, nàng cũng có thể thỏa mãn.

      “Chủ tử.” Thanh của Hạ Vân Phi ở cách đó xa truyền đến:“Nên khởi hành rồi.”



      Nàng cắn răng nuốt vào thanh nghẹn ngào vào nơi miệng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đội nhân mã sớm chuẩn bị tốt để , chỉ đợi chủ tử của họ qua là có thể xuất phát. phải , sau mười tháng sống chung cách vui vẻ nhất đẹp đẽ nhất, cuối cùng cũng phải rời , về khung trời nên thuộc về .

      Long Thừa Trạch liếc mắt nhìn nàng lâu, sau đó bước , đầu cũng hề quay lại về hướng đám người kia. nhàng phi thân phóng lên tuấn mã đen, trầm thấp câu:“.”

      Đại đội nhân mã kia im lặng mà có trật tự bắt đầu tới, tiếng vó ngựa dẫm lên tuyết nghe vô cùng ràng.

      Nàng đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ qua, nhìn nam nhân quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, từng bước rời xa nàng, vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời của mình.

      Bọn họ đều thương xót chỉ liếc mắt nhìn nàng cái, vẫn tiếp tục về phía trước. Mà đôi mắt của nàng, thủy chung chỉ nhìn nam nhân kia. Nhìn cưỡi ngựa qua, nhìn rời nàng .

      Đột nhiên, nắm chặt dây cương, ngồi ở lưng ngựa nhìn xuống nàng, thời gian tựa hồ quay lại thời điểm lâu lâu trước kia, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy , cũng ngồi ở lưng ngựa nhìn nàng như vậy. Khi đó cùng với nàng đều hề nghĩ đến, vận mệnh đem hai người vốn dĩ hề liên quan đến nhau lại cột lại cùng nhau, khi đó bọn họ đều có nghĩ tới quen nhau, nhau, rồi lại cách xa nhau. Nàng ngẩng đầu, nhìn lên , hai người vẫn là gì.

      Sau lúc lâu, giục ngựa tới gần nàng, thấp thân mình vươn tay, nàng ngây ngẩn cả người, qua lâu mới chậm rãi phản ứng lại, chần chờ vươn tay. Mà cầm tay nàng, bàn tay ấm áp mà kiên định “Bảo trọng chính mình, biết ?”

      Sau đó buông tay ra, giục ngựa mà .

      Nàng đứng ở nơi đó nhìn theo rời , bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm lại, ánh mắt chớp chỉ nhìn thân ảnh của xa, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, mãi cho đến khi rốt cục biến mất thấy. Nàng như là đột nhiên kịp phản ứng lại, phát cuồng chạy về hướng hắn , lệ rơi đầy mặt.

      “Nhan nha đầu, Nhan nha đầu!” Vẫn đứng ở cạnh cửa Toàn bá sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy nhanh đuổi theo,“ Con đừng chạy, cẩn thận đứa trong bụng, Nhan nha đầu!”

      Nàng nghe thấy, cái gì đều nghe thấy, nàng chỉ muốn đuổi kịp , thầm nghĩ nếu có thể nhìn thấy một lần nữa là được, cần rời nàng , cần cứ như vậy rời khỏi nàng, nàng chịu nổi, thực chịu nổi. Đau lòng đến chết mất, nước mắt của nàng tựa hồ như thế nào cũng ngăn lại được, A Lực, A Lực của nàng, A Lực ôn nhu cùng nàng bảo vệ và chăm sóc cho nàng, A Lực trẻ con, A Lực thành thục đảm đương, nàng muốn......

      đôi tay vươn đến kéo lại nàng điên cuồng

      “Nhan nha đầu, con muốn sống nữa sao, đây là tuyết, nếu con té ngã sao?”



      “Con muốn tìm huynh ấy, con muốn tìm A Lực.” Nàng khóc, toàn thân run run,“Toàn bá, bá giúp con tìm A Lực trở về được , được ?”

      Nàng khóc làm mắt của ông cũng lên men theo, bất đắc dĩ thở dài,“Nhan nha đầu, con tỉnh lại , người kia còn là A Lực nữa rồi, ...... thực ràng là thiếu gia sang trọng chúng ta xứng với người ta, coi như hết, Nhan nha đầu.”

      Quên , quên như thế nào, nên như thế nào quên đây? rằng hắn nàng, rằng muốn vĩnh viễn chung sống cùng nàng, ràng thế, vì sao lại nói có thể quên là quên đây ?

      rồi, trở về nữa đâu, con ngoan, kiên cường chút, con còn có đứa , còn có Toàn bá.”

      rồi, thực rồi! Nhan Thủy Nhu nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi giơ lên, mở ra, là miếng ngọc bội xanh biếc, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay nàng; Nàng khóc lớn lên, đây là kỉ vật cuối cùng lưu lại cho nàng, khi nắm tay nàng, liền đem ngọc bội này đặt vào trong tay nàng.

      muốn cùng nàng cáo biệt, cáo biệt A Lực mất trí nhớ mà thương của nàng.

      là Long Thừa Trạch, con của Bảo Thạc Vương gia hoàng triều Tử Húc, hoàng tử hoàng tôn của hoàng thất.

      là nàng thể đuổi kịp.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961



      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/gPSLuj2.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/aTmfEym.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/7dsY53i.jpg" width="620" height="3000" />
      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/QfZokIZ.jpg" width="620" height="1265" />


      amandatrucPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :