Chương 7.1
Edit: LiuAh
Ngoài dự đoán của Ngục Trừng Nhi, An Dạ Hàn hoàn toàn phản đối chuyện bọn họ ở chung chỗ, ngược lại còn cười lạnh.
"Rốt cuộc muội thông suốt, huynh còn tưởng Mặc Dạ phải chờ tới già."
Ngục Trừng Nhi nghẹn lời, tiếp theo bất mãn nhìn chằm chằm . ra mọi người đều biết Mặc Dạ có tình cảm với nàng, chỉ có nàng là người mơ mơ hồ hồ chẳng biết gì cả.
"Tại sao mọi người nhắc nhở muội?" sớm chút, nàng cũng bị người khác kích thích đến thương tâm.
Ánh mắt An Dạ Hàn lạnh lùng mang theo nồng đậm khinh bỉ, "Mặc Dạ nóng lòng, huynh làm gì?"
Hít vào ngụm khí, thôi! Nàng lại ."Hừ! Muội ra ngoài trước, các huynh cứ từ từ chuyện." Thở phì phò dậm chân rời . chuyện cùng Đại ca sớm muộn gì cũng bị tức chết, nàng thể đồng tình với chị dâu tương lai.
Trước khi rời khỏi nàng còn nghe Đại ca câu. . . . . .
"Ngươi thích kiểu ngây thơ như vậy?"
"Đại ca!" Ngục Trừng Nhi lần đầu tiên phát huy bản lĩnh sư tử Hà Đông rống. Đến khi trong thư phòng còn thanh nào, nàng mới bĩu môi bước .
Đợi tiếng bước chân rầm rầm kia xa, An Dạ Hàn đứng đắn nhìn thẳng vào mắt Mặc Dạ."Phải đối tốt với nàng."
"Ngươi thấy." Nếu có tâm, đảm bảo nhiều hơn nữa cũng chỉ là suông, nhưng tình của đối với Trừng Nhi tuyệt đối chịu được khảo nghiệm.
An Dạ Hàn phải là người nhiều lời, đổi chủ đề chuyện chính . "Lúc nào chuẩn bị lên đường Hoàng Đô?" gặp hai người kia, nhịn được cau mày.
"Ngày mai, ngươi cảm thấy thế nào?" Đại quân trở lại Hoàng Đô mấy ngày rồi, cũng đúng lúc nên giải quyết chuyện của Nam Vương, dây dưa hai mươi năm, rốt cuộc sắp kết thúc.
"Chưa ra hình dáng gì." cảm thấy, nếu tên ngồi long ỷ kia có trong hai người này làm huynh đệ rất nhức đầu." giống dáng dấp ngươi, nếu ngươi làm tốt hơn chút." Dáng dấp Mặc Dạ kém hơn Diệu, ngũ quan kia khắc sâu, có biện pháp làm cho người ta trợn mắt dối.
"Ha ha. . . . . . Ta thích sống đơn giản chút." vẫn hướng tới cuộc sống sơn thuỷ giống như sư phụ, như vậy tự do vui vẻ nhiều lắm, cũng rất thích hợp Trừng Nhi hoạt bát.
"Ta thích lên núi." An Dạ Hàn xoay mình lạnh lùng .
Mặc Dạ dừng lại, có chút bất đắc dĩ cười, "Ta rồi." Tên kia đúng là hiểu tâm tư của .
"Ngươi biết đến phủ Tông Nhân phủ phải gì ?" An Dạ Hàn nhướng mày, đó là địa phương cực kỳ đáng ghét.
"Biết." đến phủ Tông Nhân nghiệm thân cũng phải là chuyện gì tốt, chẳng những phải cởi hết quần áo mặc cho người thưởng thức, còn bị sờ tới sờ lui, nếu có thể, muốn .
"Chỉ là quá trình mà thôi, bảo trọng." An Dạ Hàn chút đồng tình cũng có.
"Ừ, ta thông báo cho Trừng Nhi để thu dọn đồ đạc." Mặc Dạ đứng lên. Từ khi nha đầu kia biết phải Hoàng Đô nghiệm thân, vẫn rất tò mò đợi Hoàng Đô chơi.
"Đừng quá cưng chiều nàng." An Dạ Hàn cảm thấy tiểu muội chính là bị Mặc Dạ cưng chiều đến cái gì cũng biết.
Mặc Dạ mỉm cười, "Ta cam tâm tình nguyện."
An Dạ Hàn nhếch miệng, đợi người rời mới giọng mắng câu, "Ngu ngốc."
****
Ngục Trừng Nhi hưng phấn ngồi lưng ngựa, đôi mắt sáng quan sát chung quanh. Từ Dao Quang đường lớn đến Hoàng Đô, hề giống các đường khác tiêu điều, ngược lại đông đúc giống như biên cảnh thương đạo, phải dùng d.đ/l:q'đ đất lót đường, mà là khối đá lớn trải thành, bất luận là người hay xe ngựa lại đều hết sức dễ dàng, sạch , trời mưa làm cho chân dính bùn lầy.
Mỗi đoạn đường có quán trà, cạnh quán trà có ít tiểu thương, hết sức náo nhiệt, xuyên qua đường núi khúc khuỷu cũng có thể thấy ít nhà gỗ phòng đất ở giữa rừng cây.
"Cẩn thận nhìn đến rớt tròng mắt." Mặc Dạ và nàng cùng cưỡi ngựa, đầu trước ngực quay qua quay lại, cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Nhớ nhặt lên giúp muội." Ngục Trừng Nhi lơ đễnh trả lại câu.
Thị vệ xung quanh và Tề Khải cũng cười. Mặc Dạ cưng chiều nhìn nàng, sau đó lắc đầu cái, tuỳ nàng.
Nghiêm Lâm bĩu môi, "Nữ hài tử xuất đầu lộ diện ra ngoài làm cái thể thống gì chứ." đại nương ngồi đùi nam nhân còn có thể gặp người sao? đội ngũ xe ngựa tinh xảo phía sau, ngồi xe ngựa còn bày vẽ mang theo làm gì?
Ngục Trừng Nhi nghe được, " Ta giống nữ hài tử khác, ngươi có ý kiến gì ?" Nàng đắc ý dựa người về phía sau, tay còn vỗ vỗ lên nam nhân cao lớn sau lưng, bộ dáng ta đây có núi dựa.
Nghiêm Lâm nghẹn lời, thấy bộ dáng nàng dương dương tự đắc kích thích tay ngứa ngáy, lại nhìn thấy núi dựa sau lưng nàng, bĩu môi cái rồi vọt đến đằng sau Tề Khải, nhắm mắt làm ngơ.
phải kẻ ngu, đều là người tập võ, đối phương là cao thủ hay dĩ nhiên nhìn ra được, cái người gọi Mặc Dạ này chỉ có cái đầu, hô hấp dài mà hùng hậu, đủ để biết người này dễ chọc.
Ngục Trừng Nhi cao hứng cười trộm, có núi dựa tốt. "Mặc Dạ, quan đạo đến Hoàng Đô đều giống như này sao?" Nghe Đại ca , tạo đường thế này hao tốn ít nhất là mười mấy vạn lượng, đây quả thực là đốt bạc nha!
"Chỉ có bốn cửa thành đông, nam, tây, bắc thông với quan đạo mới có, chúng ta đường đều là quan đạo, vừa đúng là cửa chính của thành Dao Quang, cho nên đường mới đều là đường đá." Thần Hi dù giàu có thế nào, cũng xa xỉ lấy bạc ra lót đường như vậy.
"Đó, khó trách. A, vậy như thế, thẳng con đường này là đến Hoàng Đô? Rất nhanh đấy chứ." Nàng biết vị trí địa lý của Hoàng Đô ngay cạnh thành Dao Quang thuộc châu Ngọc.
"Bây giờ chúng ta là ra khỏi địa phận của thành Dao Quang mà thôi, còn phải qua huyện Huyền và huyện Hà, tối nay chúng ta dừng chân nghỉ ở huyện Huyền, trưa ngày mai mới tới Hoàng Đô." Mặc Dạ giải thích.
"Ai, nếu có thể trải toàn bộ loại phiến đá này lên đường tốt, xóc nảy như vậy." Ngục Trừng Nhi cảm khái, tiểu não chuyển cái, đột nhiên thoáng qua ý nghĩ. "Mặc Dạ, huynh xem về sau nếu có người phát minh ra loại vật liệu trải lên đường đất, giá tiền đắt như vậy, lại có công dụng giống phiến đá, tốt bao nhiêu."
Mặc Dạ dừng lại, nhàng cười tiếng, nhịn được thương sờ đầu nàng, "Nàng nghĩ cái gì vậy." biết những ý tưởng kỳ quái này là từ đâu mà xuất .
Trừ đoàn người bọn họ ra, bốn phía còn có đội ngũ khác, những lời của Ngục Trừng Nhi làm cho mấy người ngạc nhiên, cộng thêm tiếng giòn giã của nàng, ra những lời ngây thơ như vậy, người khác cũng cảm thấy buồn cười, nhưng trong nụ cười này có ác ý, chẳng qua là cảm thấy nàng ngây thơ đáng .
"Làm sao có thể, ngu ngốc." Nghiêm Lâm lầu bầu tiếng.
"Ngươi cái gì?"
Trong tiếng cười của mọi người, Mặc Dạ ném cho ánh mắt lạnh.
Nghiêm Lâm rụt cổ." có, ta ngươi thông minh, loại chuyện như vậy cũng nghĩ ra được, lợi hại." phải chân chó, chẳng qua là muốn bị đánh.
"Là hoàn hảo nha." Ngục Trừng Nhi xấu hổ cúi đầu, được khích lệ trực tiếp như vậy, vẫn là lần đầu tiên nàng được nghe.
". . . . . ." quan đạo đột nhiên hồi trầm mặc, mấy nháy mắt sau lại khôi phục bình thường.
Dọc theo đường Ngục Trừng Nhi nương nhờ trong ngực Mặc Dạ chi chi nha nha vui, thỉnh thoảng đùa mấy câu cùng Nghiêm Lâm, về phần Vương Nhị, đường đều ngồi trong xe ngựa. ra vốn nên cưỡi ngựa, nhưng sau khi lên ngựa tay mềm chân mềm, sợ té xuống bị ngựa dẫm chết, cho d/đ'l;q,đ nên Ngục Trừng Nhi mới nhường xe ngựa cho , mặc dù có phần là bởi vì nàng tham ngắm cảnh.
Chạng vạng, cuối cùng bọn họ cũng tới huyện Huyền, Ngục Trừng Nhi ngồi ở lưng ngựa ngày cũng nếm quả đắng, eo mỏi lưng đau , khi xuống ngựa chân mềm nhũn, nếu phải Mặc Dạ nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, nàng ngay tại chỗ ngã nhào ra đất rồi.
Mặc Dạ đỡ nàng vào quán rượu, hôm nay bọn họ ở tại quán rượu lớn nhất trong huyện, là lớn nhất, ra so với các quán trong thành lớn dĩ nhiên ngay cả nửa cũng bằng.
Sau khi rửa mặt, đoàn người ăn chút gì đơn giản rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Ngục Trừng Nhi ngã sấp ở giường, nàng cảm thấy mình giống như cái cọc gỗ cứng đờ, trong chốc lát ý thức từ từ trở nên mơ hồ, ở lúc nàng sắp vào giấc ngủ, có người gõ cửa phòng.
Từ giường chậm chạp bò dậy, buồn ngủ dụi mắt, chậm rãi về phía cửa phòng, "Người nào?" Tiếng cũng díu vào với nhau.
"Là ta." thanh Mặc Dạ từ ngoài cửa truyền đến.
Nàng lười biếng kéo song cửa ra, cũng còn chưa thấy người đến là ai, lảo đảo quay lại nằm lên giường.
Mặc Dạ lắc đầu cười cười, cầm trong tay bình sứ màu xanh lá cây, vào theo rồi đóng cửa lại, ngồi cạnh giường vừa nhìn, phát ánh mắt nàng nhắm lại, cái miệng nhắn chép chép, giống như rất bất mãn mình đánh thức nàng.
"Trước ngồi dậy , ta giúp nàng xoa chút rượu thuốc." Tối nay nếu giúp nàng chà xát đau đớn của bắp thịt, khẳng định ngày mai nha đầu này có biện pháp bộ.
"Muội muốn ngủ." Nàng trẻ con quay đầu, nghe .
Mặc Dạ biết nàng mệt muốn chết rồi, để rượu thuốc ở bên, đưa tay kéo nàng ngồi dậy, cầm gối mềm đặt ở sau lưng cho nàng dựa vào, để nàng nửa nằm nửa ngồi giường, vén quần nàng lên, đôi bắp chân bạch ngọc mảnh khảnh nhảy vào mắt, đôi mắt trầm xuống, cầm rượu thuốc đổ ít vào lòng bàn tay rồi xoa bóp chân cho nàng.
"A. . . . . ." Bắp chân truyền đến loạt cảm giác vừa đau lại nhức, khiến Ngục Trừng Nhi vốn uể oải trong nháy mắt tỉnh lại, nàng mở mắt ra, theo bản năng co chân lại.
Mặc Dạ bắt được bắp chân của nàng, "Đừng động! xoa bóp, ngày mai nàng bò dậy nổi đâu, đừng quên mai đến Hoàng Đô, nàng phải muốn chơi sao?"
Ngục Trừng Nhi ngúng nguẩy người cái, cuối cùng vẫn là lòng ham chơi chiến thắng, nhịn đau đặt nốt bắp chân kia lên đùi , "Huynh xoa ."
bộ dáng thấy chết sờn của nàng chọc Mặc Dạ cười, đưa tay vuốt vuốt mũi, trong lòng vừa mềm lại kiên quyết, cho dù đau lòng nàng, hạ thủ vẫn tuyệt lưu tình.
"A, a. . . . . . ừm. . . . . ." Gương mặt Ngục Trừng Nhi đỏ ửng, hàm răng cắn chặt môi dưới, đau đến mức chóp mũi nàng lấm tấm ít mồ hôi hột, hai tay nắm chăn.
Mặc Dạ cúi đầu chuyên tâm công việc tay.
"A. . . . . ." Sau khi vô cùng nhức, vô cùng đau, lại thoải mái cực độ, hai cánh môi nhịn được bật ra từng d.đ,l'q:đ tiếng hừ hừ mập mờ, hoàn toàn chú ý tới có người giãy giụa trong nước sôi lửa bỏng. "Ừm!"
Ngay lúc người nào đó biết sống chết tiếp tục phát ra tiếng kêu khiêu khích mị hoặc, Mặc Dạ rốt cuộc nhịn được ném bình thuốc !
Ngục Trừng Nhi kịp phản ứng, nhìn thấy khuôn mặt khuếch đại và bóng đen bổ nhào về phía mình, tiếng kinh sợ còn chưa kêu, thân thể kiều bị đè ở chăn mềm, cái miệng nhắn cũng bị môi mỏng nảy sinh ác độc gặm gặm, có ý định buông tha.
Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc lên cao, đôi môi mị hoặc của Mặc Dạ điên cuồng thưởng thức ngọt ngào của nàng, đè ở người nàng, cảm nhận được ngực nàng mềm mại, đáy lòng chịu nổi, bàn tay đặt lên tuyết đồi xoa , tay khác thò vào trong quần, lòng bàn tay thô dày vuốt ve da thịt mềm mại, mang đến hồi khoái cảm thoải mái, khiến cho càng thêm điên cuồng.
Trong đầu Ngục Trừng Nhi sớm chỉ còn mảnh mơ hồ, toàn thân bủn rủn, tê tê dại dại, trước ngực chợt lạnh, hơi thở ấm áp như có như xương quai xanh nàng, làm nàng nhịn được run lên, nửa mở đôi mắt đầy sương mù, nhìn môi Mặc Dạ ở trước ngực mình ấn xuống nhiều dấu hôn, nàng cảm thấy cả người giống như bị lửa thiêu đốt.
Bộ dáng khẽ run của nàng tựa như đóa hoa mảnh mai, khiến Mặc Dạ càng thêm mất khống chế, bất tri bất giác y phục của nàng bị cởi ra, cái yếm đỏ rộng vắt lỏng lẻo người, hai luồng tuyết trắng đều là dấu hôn, Mặc Dạ cởi bớt y phục của mình, cảm xúc trơn mềm khi da thịt chạm nhau làm cho thoải mái than tiếng, cúi đầu ở người nàng càng thêm mãnh liệt chế tạo ấn ký thuộc về , chân dài của để giữa hai đùi nàng, đẩy hai chân của nàng ra, dùng nóng bỏng của ma sát nơi mềm mại của nàng.
Trong thời điểm hai người tình mê ý loạn, Mặc Dạ nghe thấy nóc nhà truyền đến tiếng bước chân như có như , thân hình cao lớn lập tức dừng lại.
"Mặc Dạ?" Ngục Trừng Nhi ôm lấy lập tức cảm giác được có cái gì đúng, mở to con mắt tràn đầy sương mù, hiểu nhìn , bắp chân hông cọ cọ xuống.
Mặc Dạ bị chân nàng ma sát thiếu chút nữa lại nhào tới, nhưng hết sức khắc chế, lỗ tai giật giật, đôi lệ mâu ngẩng lên nhìn nóc nhà, chỉ thấy từ khe hẹp mái nhà có chút cát mịn chảy xuống, tiếng bước chân cố ý nhàng ngừng truyền đến.
nhanh chóng giúp Ngục Trừng Nhi vẫn còn trong mê loạn và mình mặc quần áo tử tế. Ngục Trừng Nhi bị động tác của làm cho thanh tỉnh, có xấu hổ vô ích, nhìn đến thần sắc ngưng trọng của liền biết xảy ra chuyện.
Mặc Dạ kéo nàng trốn vào góc tận cùng bên trong phòng, bình ổn lại hô hấp nhìn nóc nhà, quay đầu lại làm thủ thế lên tiếng với nàng, Ngục Trừng Nhi gật đầu cái, rất biết điều khéo thân thể của mình núp sau lưng .
Trong chốc lát liền nghe thấy tiếng đánh nhau truyền từ căn phòng cách vách.
"Các ngươi định làm gì?" Là tiếng kêu Nghiêm Lâm.
"A! Cứu mạng a! Cứu mạng!" Còn có tiếng kêu thảm thiết của Vương Nhị.
Mặc Dạ tâm vừa động, trước bảo Ngục Trừng Nhi nhất định phải tránh cẩn thận, mới cất bước phóng tới phòng cách vách cứu người. Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, mấy người d,đ/l,q'đ mặc đồ đen cầm đại đao đánh tới thẳng hướng nàng.
Trường kiếm của mang ở bên mình, nắm cái ghế bên lên ném , nhóm người ở trong phòng đánh nhau, đồ đạc trong phòng bao lâu bị phá hủy hơn phần nửa.
Cửa phòng rộng mở còn có cửa sổ bị tổn hại, khiến Ngục Trừng Nhi chút cố sức nào có thấy tình hình bên ngoài của bọn họ tại lầu hai khách điếm, bình thường lầu hai đều là phòng hảo hạng, chỉ có đoàn người bọn họ ở thôi, phóng mắt nhìn , Mặc Dạ mang thị vệ tới còn có Tề Khải đều ở đây bên ngoài đánh nhau với kẻ địch.
Ngục Trừng Nhi biết tại mình tuyệt đối thể thêm phiền, núp ở bên dám lên tiếng, Mặc Dạ chống lại mấy hắc y nhân rất thành thạo, bên ngoài tương đối thảm, nhất là Vương Nhị.
Vương Nhị vẫn cho mình đến Hoàng Đô làm Vương gia, nghĩ tới tối nay đụng phải những hắc y nhân này, nắm chặt tay thị vệ, coi thị vệ như cây cỏ cứu mạng duy nhất của , cổ họng khách khí sợ hãi kêu.
Thị vệ phụ trách che chở cho Vương Nhị bây giờ hận thể đánh cho Vương Nhị bất tỉnh luôn, Vương Nhị làm hoa mắt còn chưa tính, lại liều mạng cầm cánh tay làm cho có biện pháp đánh trả.
Võ công của Nghiêm Lâm tương đối khá, sau khi giết mấy hắc y nhân chạy tới đây giúp tay, lần này cây cỏ cứu mạng của Vương Nhị đổi người rồi.
"A! Có ai ! Cứu mạng!" Vương Nhị liều mạng kêu to.
Mười mấy hắc y nhân phát người võ công tốt nhất chính là Mặc Dạ và Nghiêm Lâm, tự chủ mang tất cả công kích tập trung người bọn họ.
Mặc Dạ học chính là kiếm pháp, tại vung tay đại đao của hắc y nhân vừa đánh bất tỉnh, lại cùng hắc y nhân khác giao chiến, tình thế bất giác thua thiệt, Ngục Trừng Nhi ở bên nóng lòng, quay đầu nhìn lại, liền lén lén lút lút chạy tới hướng phòng của Mặc Dạ, nhưng nàng lại chú ý đến có hắc y nhân phát hành tung của nàng, lặng lẽ theo phía sau nàng.
Dĩ nhiên căn phòng này cũng là cảnh hoàng tàn khắp nơi, nàng nhìn chung quanh chút, phát trường kiếm của Mặc Dạ bị ném ở dưới giường, nàng lập tức xông lên nhặt trường kiếm, muốn chạy trở về phòng của mình, liền bị hắc y nhân ngăn tại trước mặt làm giật mình, nàng ôm chặt thanh trường kiếm vào ngực, bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Hắc y nhân nhìn nàng cầm trường kiếm, cho là nàng có võ công, giơ đại đao lên đánh về phía nàng. . . . . .
"A!" Ngục Trừng Nhi kêu lên tiếng.
Chương 6.2 và 7.1 vừa rồi làm mình chật vật đỡ nổi. Mình đọc truyện có cảnh H hẳn hoi còn chưa như thế này, 2 nhân vật chính mới suýt lau súng cướp cò thôi mà mình mất bao nhiêu máu não rồi! hiểu cái lúc "động phòng trước" của Mặc Dạ huynh làm mình khổ sở đến mức nào???
Mình hoàn thành truyện trong vòng 2 tuần nữa vì cuối tháng 3 mình bận bù đầu. Mong mọi người ủng hộ mình bằng cách cmt hay nhấn thanks cho mình động lực với! Thank you!!!
Chương 7.2
Edit: LiuAh
Hắc y nhân kia xông đến, bên cạnh đột nhiên xuất ra cái chân to đạp bay , là Nghiêm Lâm!
"Ngươi ngu ngốc! Mau đứng lên, tránh ra!" người Nghiêm Lâm có mấy vết thương chảy máu, thở hổn hển mắng to.
Mặc Dạ cũng nghe thấy tiếng thét chói tai của nàng, tâm căng thẳng, bắt được cổ tay hắc y nhân bên cạnh, dùng sức tung chưởng, thân thể đối phương bay ra ngoài với lực va chạm mạnh.
"Rầm rầm!" Bức tường bị đụng vỡ đổ xuống.
Nghiêm Lâm mở to mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, nhìn tường bị Mặc Dạ đánh vỡ, lại lần nữa may mắn mình trêu chọc .
"Mặc Dạ!" Ngục Trừng Nhi ném trường kiếm trong tay cho Mặc Dạ.
Mặc Dạ lập tức bỏ lại đại đao xuống, chuẩn bị đón lấy trường kiếm, rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tiếng kiếm ngân vang to, ánh sáng màu bạc như hóa thành ngàn đóa hoa đâm ra, nhìn như vô lực, kì thực hung ác bén nhọn!
Ngục Trừng Nhi thấy lực sát thương sau khi Mặc Dạ có kiếm tăng lên nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể giúp Nghiêm Lâm tay, nhất thời thở phào nhõm. Đột nhiên nàng cảm giác ống tay áo căng thẳng, quay đầu liền thấy Vương Nhị sắc mặt tái nhợt như tuyết nắm y phục của nàng.
"Ngươi làm gì vậy?" Nàng tức giận giật lại ống tay áo của mình, nàng là nương cũng hề khoa trương như !
Vương Nhị mặc kệ nàng kháng cự, cầm dao găm giắt ở góc quần, núp ở sau lưng nàng, "Bảo vệ ta, giúp ta với, ta chính là Vương gia tương lai!"
Ngục Trừng Nhi nghe thế, mặt cười thiếu chút nữa biến thành mặt đen, dùng sức hất tay Vương Nhị ra, "Ngươi buông ta ra!"
Nhưng Vương Nhị vất vả mới bắt được người làm bia đỡ đạn, sao có thể buông tay.
lúc hai người lôi lôi kéo kéo, hắc y nhân trong đó vung đao đánh lùi Nghiêm Lâm, vọt tới hướng bọn họ, Vương Nhị theo bản năng đẩy Ngục Trừng Nhi về phía trước. . . . . .
"A!" Ánh đao lạnh như băng chợt lóe, Ngục Trừng Nhi nhắm mắt chờ đợi đau đớn đánh úp tới.
Mặc Dạ thấy thế, kịp thời vọt đến ôm lấy Ngục Trừng Nhi, bảo hộ trước người nàng, đại đao chém rách y phục của , Nghiêm Lâm liều chết vung đao kiềm trụ lực đạo của đối phương, chỉ thấy đại đao chém qua nửa lưng Mặc Dạ, máu tươi trong nháy mắt phun ra ướt đẫm vải.
"Mặc Dạ!" Ngục Trừng Nhi vừa ngửi cái mùi này biết ngay là Mặc Dạ, nàng lập tức mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy màn máu tươi phun tung toé kia.
Mặc Dạ rảnh với nàng, đẩy nàng ra phía sau rồi huy kiếm đẩy lùi hắc y nhân đuổi theo, lúc này nhóm Tề Khải bên kia giải quyết gần hết hắc y nhân rồi, chỉ còn sót lại d:đ/l'q.đ năm, sáu tên xung quanh Mặc Dạ và Nghiêm Lâm, sau khi bọn tới đây trợ giúp, mấy người này rất nhanh bị giải quyết.
"Mặc gia!" Tề Khải lo lắng đỡ Mặc Dạ sắc mặt trắng bệch.
"Mặc Dạ!" Ngục Trừng Nhi cũng vọt tới, lòng đau như cắt, da thịt Mặc Dạ phơi bày ra, có vết thương ghê rợn ngừng chảy máu.
"Kêu cái rắm! Mau gọi đại phu!" Nghiêm Lâm thở hổn hển ngồi dưới đất, khắp toàn thân đều là vết thương.
Lúc này Tề Khải mới hoàn hồn, vội vàng chỉ huy thị vệ tìm đại phu.
Nghiêm Lâm nhìn y phục Mặc Dạ bị máu làm cho ướt đẫm, suy nghĩ chút, từ trong lòng ngực móc ra bình màu trắng, "Này! Nữ nhân, ngươi nhanh lấy thuốc này cho dùng, có thể cầm máu."
Ngục Trừng Nhi đoạt lấy bình thuốc, Nghiêm Lâm so đo thái độ của nàng, lần này là cửu tử nhất sinh, xác nhận thân phận cũng nguy hiểm như vậy, dọa chết người.
Mở nắp bình ra, Ngục Trừng Nhi rắc đống bột phấn lên vết thương lưng Mặc Dạ, nước mắt đau lòng cũng rơi theo, đau đến độ hít thở thông.
Lúc này lầu dưới lại truyền tới tiếng la hét ầm ĩ, lát sau đó, chưởng quỹ mặt đau khổ dẫn quan binh lên lầu.
Quan binh vừa lên, nhìn thấy chừng mười thi thể nằm la liệt đất, bị kinh hãi, còn có mấy người đứng chắn ở trong phòng, mỗi người đều là toàn thân đẫm máu, ai cũng có chút chật vật.
Quan binh chỉ huy vừa nhìn, cũng biết nhóm người này đơn giản, ánh mắt dao động, suy nghĩ xem có nên gọi Huyện thái gia tới đây chuyến hay , bên cạnh có người gọi .
"Nghiêm Uy, là ta." Nghiêm Lâm ngồi dưới đất dựa vào cột, thở.
Nghiêm Uy sửng sốt, lúc này mới phát ra lão đệ mình cư nhiên cũng ở đây, nhìn người nhiều vết đao to , vội vàng xông lên phía trước, "Lâm Tử, ngươi đây là xảy ra chuyện gì?"
"Đại ca, đừng kêu như quỷ thế, xử lý tình , xử lý thôi." Nghiêm Lâm mệt mỏi, phất tay về phía Tề Khải.
Tề Khải nhìn ra cái đây là quan binh chỉ huy, vì muốn quấy rầy Mặc Dạ và các thị vệ bị thương, dẫn ra bên ngoài, mặc dù ngoài phòng và trong phòng cũng khác nhau mấy.
Sau khi đơn giản ràng thân phận của bọn họ, lại cho đối phương nhìn lệnh bài của thành Dao Quang, chỉ chỉ thi thể đất, Nghiêm Uy gật đầu cái, phất tay bảo thuộc hạ xử lý.
Tề Khải bảo chưởng quỹ an bài gian phòng khác, vẻ mặt chưởng quỹ như đưa đám, mấy gian phòng bên kia cũng bị bọn họ làm hỏng rồi. Tề Khải móc ra ngàn lượng ngân phiếu nhét vào tay , mặt mày chưởng quỹ hớn hở, lập tức phía sau còn có tiểu viện đơn độc, có thể chuyển ra ngoài cho bọn họ sử dụng.
Sau hồi, đoàn người đồng tâm hiệp lực xử lý mọi chuyện, Mặc Dạ dĩ nhiên được chuyển đến gian phòng tốt nhất, đồng thời thị vệ cũng mời hai ba đại phu trong thành đến, bởi vì gian phòng đủ, cho nên Nghiêm Lâm và Mặc Dạ trọng thương được an bài ở cùng phòng.
****
Trong phòng, nửa người Mặc Dạ nằm cái giường, phần lưng có vết đao từ vai phải đến xương bả vai trái, sâu nhìn xương, Ngục Trừng Nhi thấy thế, khóc đến sưng cả hai mắt.
Nghiêm Lâm được băng bó vết thương, ngồi tê đít giường bên cửa sổ, nhìn nữ nhân khóc sướt mướt kia, lắc đầu cái.
Da tay Mặc Dạ luôn ngăm đen, bây giờ phai màu rất nhiều, sắc môi tái nhợt, nhìn qua hết sức suy yếu.
Đại phu cầm kim khâu vết thương lưng , vết đao này chém quá sâu, khâu được, mỗi kim đại phu mỗi đâm xuống, lòng Ngục Trừng Nhi đau như bị ai hung d,đ'l;q/đ hăng nhéo, nàng nhìn chằm chằm lưng Mặc Dạ, cái miệng nhắn bị cắn chảy máu cũng có cảm giác gì.
Mặc Dạ đành lòng nhìn nàng như vậy, nháy mắt với Tề Khải.
"Tam tiểu thư, hay là ngài trước nghỉ ngơi trước ." Tề Khải tiến lên bước khuyên nhủ.
Ngục Trừng Nhi mãnh liệt lắc đầu, "Ta muốn bồi Mặc Dạ." Nàng , nếu phải do nàng, Mặc Dạ bị thương nặng như vậy!
Tề Khải khổ sở nhìn Mặc Dạ, Mặc Dạ thấy thế, cũng đành chiều theo nàng.
Đợi đến khi đại phu lo toan ổn thoả cho vết thương của Mặc Dạ, trời sáng rồi, mọi người mệt mỏi đổ cái rầm, sau khi Mặc Dạ bảo Tề Khải an bài người gác đêm, nhịn được cũng ngủ mê man.
Ngục Trừng Nhi kéo cái ghế tới, dựa vào bên giường cùng , mặc cho Tề Khải khuyên như thế nào cũng chịu trở về phòng nghỉ ngơi.
Nghiêm Lâm nghe đến phiền, nhịn được quát: "Ngươi bê cái sạp gỗ từ ngoài vào làm giường cho nàng nghỉ ngơi được à, có để cho người khác nghỉ ngơi đây!" Đại gia đánh nhau sống chết suốt đêm, rất mệt mỏi đấy!
Tề Khải suy nghĩ chút thấy cũng ổn, thở dài, quả từ bên ngoài lấy ra sạp gỗ, sắp thành giường đơn giản để cạnh bên giường Mặc Dạ.
Đến lúc này, đêm nay kinh hồn, rốt cuộc cùng chấm dứt.
lưng Mặc Dạ bị thương , căn bản biện pháp di chuyển, cho nên đoàn người thể làm gì khác hơn là ở huyện Huyền tin về.
Tề Khải phái người trở lại thành Dao Quang thành thông báo, theo thông báo nhận trở về, là đại đội nhân mã gồm nhóm gồm năm trăm binh lính trong thành, còn chỉ có người do An Dạ Hàn phái tới đây, Hoàng Đế nhận được tin tức, cũng phái năm trăm cấm vệ quân tới, lần huy động này khiến cho nửa huyện Huyền nho bị nghìn binh mã bao vây.
Hai ngày sau, An Dạ Hàn xử lý xong chuyện tay cũng chạy tới.
"Chuyện phản loạn ở ba châu đến tột cùng là thế nào rồi?" Vốn Mặc Dạ muốn hỏi cái kiện này, dù sao đây là cơ mật quân , lấy thân phận của thể hỏi đến.
Ánh mắt An Dạ Hàn lóe lên, " phát tung tích của phản bội vương, ngay cả bóng dáng cũng có." Việc này cho thấy có cái gì đó đúng.
"Chẳng lẽ người Nam Vương có cái gì mà muốn?" Mặc Dạ suy nghĩ mấy ngày, chỉ thấy có cái kết luận này hợp lý.
"Lúc Nam Vương mất tích mới là đứa trẻ hai tuổi, muốn cái gì cơ chứ?" An Dạ Hàn cười lạnh.
"Chuyện này ổn." Mặc Dạ mệt mỏi khẽ dựa vào thành giường, hết sức làm ảnh hưởng đến vết thương. Chuyện phản loạn ở ba châu chỉ tốn tới tháng là có thể bình định, phản bội vương xuất , lần này chênh lệch quá nhiều so d:đ;l/q,đ với trận làm phản rung chuyển hai mươi năm trước, lần này tựa như trò đùa.
"Chẳng qua đây là thăm dò , chỉ sợ qua , nghênh đón đợt bão táp mãnh liệt." Lúc An Dạ Hàn còn tiếp giá cùng Hoàng Thượng thảo luận điểm này, đây là vì sao sau khi dọn dẹp phản loạn Hoàng Thượng lại nhanh chóng khải hoàn hồi triều.
Mặc Dạ nặng nề gật đầu. nguyện nhìn thấy nhất là chiến tranh, đánh tới đánh lui, có khổ cũng chỉ là dân chúng, năm đó cha mẹ bán , cũng chính là thời điểm loạn lạc, nhìn chỗ tài liệu Tề Khải mang về, trong mấy năm kia, số hài đồng bị mua bán nhiều hơn gấp mấy lần, đủ để thấy chiến tranh mang đến bao nhiêu đau thương.
"Này. . . . . . Các ngươi có cần ở bên cạnh ta mấy chuyện này hay . . . . . ." Gương mặt Nghiêm Lâm xanh mét. Mấy người này có nhầm ? Cư nhiên lúc bên cạnh tùy tiện mà ra những bí mật này, muốn bị giết người diệt khẩu đâu!
Dĩ nhiên Nghiêm Lâm vẫn ở trong cùng căn phòng dưỡng thương với Mặc Dạ, vết thương người tuy nhiều, nhưng đều sâu, khôi phục nhanh hơn so với Mặc Dạ.
Hai người An Dạ Hàn và Mặc Dạ cùng quay đầu liếc cái, sau đó quay trở lại làm như nghe thấy gì.
"Hoàng Thượng gửi mật hàm cho ta, để ta dẫn bọn trước." Tâm bệnh hoàng gia kéo dài quá lâu, mắt thấy giải quyết xong, ở cửa vào lại xảy ra chuyện, đây phải là đánh vào mặt Hoàng Thượng sao.
Mặc Dạ gật đầu cái, phản đối, còn rất tán thành, "Mang cũng tốt, ta sợ nhịn được giết người khác."
chỉ dĩ nhiên chính là người hôm đó đẩy Ngục Trừng Nhi ra cản đao: Vương Nhị.
Mấy ngày nay Vương Nhị cũng nếm ít khổ, kể từ ngày đó ở dưới mắt mọi người đẩy Ngục Trừng Nhi lên nhận cái chết thay , toàn bộ đoàn người đối với hề có sắc mặt tốt, mặc kệ có thể là Nam Vương hay , trừ thay chuẩn bị cái ăn bên ngoài, đối với hoàn toàn là coi thường.
" phiền toái." An Dạ Hàn rét lạnh lãnh trào phúng cười.
"Dường như thích hợp hơn." Mặc Dạ mở mắt, đối với khuôn mặt càng ngày càng khó coi của Nghiêm Lâm nhếch môi cười.
" cho cùng, ta muốn quay về Hoàng Đô." ở trong chốn giang hồ tự do tự tại quen rồi, mặc dù chưa từng đến Hoàng Cung nhưng chuyện cổ tích cũng ít, đây chính là nơi phiền toái.
"Chỉ sợ phải do ngươi rồi." Mặc Dạ cười chút.
"Uống thuốc nào." Ngục Trừng Nhi dẫn theo Ngọc Hương, Huệ Hương cùng nhau vào phòng.
Vừa mới bước vào cửa, nhìn đến sắc mặt ba người khác nhau, Nghiêm Lâm sắc mặt tái xanh, Đại ca cười lạnh, Mặc Dạ xem kịch vui, nàng khỏi có chút nghi hoặc, "Thế nào?"
" có gì!" Nghiêm Lâm giành lời trước khi bọn chuyện.
Mặc Dạ chau chau mày, nhiều lời. tay Ngục Trừng Nhi và Ngọc Hương bưng bát thuốc, mà tay Huệ Hương là canh bổ máu thông khí.
"Đại ca, ngươi cùng chúng ta đến Hoàng Đô sao?" Ngục Trừng Nhi ngồi ở mép giường, vừa dùng thìa đút thuốc cho Mặc Dạ, vừa rất tự nhiên hỏi, "Này, đúng, Đại ca, huynh ra d.đ/l'q;đ khỏi thành rồi ai quản lý thành?" Phải biết phải người nào cũng có thể tạm thay vị trí của thành chủ, nhất là thành thần, trước đây vì sợ thành thần có dị tâm, bình thường chức thành chủ để cho thành thần thay thế.
An Dạ Hàn liếc nhìn nàng cái, "Cha và mẹ trở lại." Còn chưa có lập gia đình biết phục vụ thế kia, đau lòng người, xem ra Mặc Dạ bỏ ra mấy năm này vẫn được đáp lại.
"Cái gì? Sớm như vậy? phải Đan Bái quốc chơi sao?" Ngục Trừng Nhi kinh ngạc.
"Trở lại là trở lại, làm sao huynh biết được." An Dạ Hàn trả lời câu, "Ngày mai huynh mang hai người kia đến Hoàng Đô trước, muội và Mặc Dạ ở đây dưỡng thương, đợi thương thế của Mặc Dạ ổn định rồi hẵng ."
"Ừ." Ngục Trừng Nhi đối với quyết định này là giơ hai tay tán thành, mau mau mang tên khốn kiếp kia , nếu nàng sợ mình nhịn được tìm người đánh .
Uống thuốc xong, uống canh xong, Ngục Trừng Nhi chủ động lưu lại bồi Mặc Dạ. An Dạ Hàn nghiêng mắt nhìn hai người cái, làm như nhìn thấy, nên rời trước thôi.
Last edited by a moderator: 11/4/16