1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không yêu thì biến - Cửu Lộ Phi Hương [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 25:

      Thành phố A gần thành phố C, về nhà chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Trước đây khi tôi vừa làm tháng nào cũng phải chạy về nhà, sau này Dương Tử ở nước ngoài mãi về, bố mẹ lo cho chuyện kết hôn của tôi, về lần nào là hỏi lần ấy, bà mẹ tính tình nóng nảy tuổi mãn kinh của tôi chẳng quan tâm xem tôi có chia tay với Dương Tử , quăng tuột tôi vào bữa tiệc xem mặt.

      Lâu dần, công việc vào quỹ đạo, càng lúc càng bận rộn, tôi cũng muốn về nhà chịu càm ràm của mẹ, khi nào lễ Tết mới về.

      Năm nay…

      Tôi gõ cửa, xách túi ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài. Lỗ mắt mèo cửa chính tối om, tiếng mẹ vang lên từ trong nhà: “Ai thế này? Còn biết về nhà cơ đấy”.

      “Mẹ, con đây”. Tôi ngoan ngoãn đáp lại.

      Cửa mở ra kêu kẹt tiếng, mẹ tôi khoanh tay đứng ngay cửa nhà: “ hết năm là biết về nhà phải , chẳng quan tâm tới sống chết của bố mẹ hả?”.

      Tôi cười tí tởn xán lại làm nũng: “Hì hì, mẹ, phải vì công việc của con bận rộn sao, chờ lát nữa cho mẹ xem tiền thưởng cuối năm của con, nếu phải con chăm chỉ làm việc sếp làm gì thưởng cho con nhiều tiền thế? Con làm vậy là để về nhà đón Tết vui vẻ với bố mẹ mà”.

      Mẹ tôi giả vờ tức giận được nữa, bèn vỗ vỗ tay tôi: “Chỉ có mày nghèo, vào nhà . Tối nay ăn sủi cảo, bố mày tự nhào vỏ bánh, mẹ làm nhân, cả nhà tự gói”.

      “Vâng vâng vâng, về nhà con muốn ăn nhất là sủi cảo của mẹ mà”.

      “Tịch Tịch về rồi hả con?”. Bố tôi cười hì hì bước ra khỏi bếp, miệng chóp chép nhai thứ gì đó.

      Mẹ tôi vừa thấy phát cáu lên: “Hà Đại Đông, con còn chưa về nhà, có lát mà ông cũng đợi được hả?”.

      Bố tôi tiếp tục cười: “ phải về rồi sao, tôi nghe bà mở cửa mới bỏ vào miệng đó chứ”.

      “Tôi xem xem ông ăn nhân gì nào?”.

      “Bánh chay mà”.

      “Ông lừa được tôi chắc? Mỡ trong mồm ông sắp chảy ra hết rồi kia kìa! Hà Tịch, mày về chuyện với bố mày , mỡ máu cao như thế mà cứ ăn thịt! Hà Đại Đông! Ông còn ăn nữa, ông nhìn thử cái bụng như chửa tám tháng của mình ”.

      thấy tướng này có phúc hả”.

      Tôi nghe bố mẹ đấu khẩu, rửa tay rồi vào bếp, sủi cảo trong nồi nổi lên, múc đầy hai đĩa to, tôi bưng đĩa đặt lên bàn, mẹ vẫn còn càm ràm đâm chọc cái bụng của bố, bố vừa nuốt sủi cảo, vừa phá ra cười.

      “Mẹ, ăn cơm, ăn cơm nào, con đói rồi”.

      Bữa cơm đầu tiên khi về nhà vô cùng náo nhiệt.

      Hôm sau tôi và bố mẹ ra ngoài mua sắm đồ Tết, chiều tới nhà ông nội ăn cơm tất niên.

      Ông nội tôi ở trong khu tập thể của nhà máy, nhà cửa rộng rãi lắm, con cái cháu chắt cứ ngày đông, năm này qua năm khác, căn nhà trông lại càng chật chội hơn, nhưng nhà tôi có truyền thống ăn cơm tất niên ở nhà ông nội, ông lại chịu chuyển nhà, thế nên mọi người đành chen chúc, chẳng mấy khi náo nhiệt như vậy.

      Tiếng đốt pháo ở bên ngoài rung cả đất trời, con trai họ tôi năm nay ba tuổi, sắp thành thằng giặc con, bên ngoài đốt pháo ồn, nó nhất định phải thi ai làm ồn hơn với người đốt pháo, gào thét làm cho cả nhà được yên ổn, họ tôi bắt ép dụ dỗ mãi mà có hiệu quả, thằng nhóc càng gào càng vui. Tôi chịu hết nổi, bèn nhét luôn cả hai cây kẹo que vào miệng nó, đe dọa rằng nếu còn làm ồn nữa, tôi nhét hai cây kẹo que vào trong mũi nó.

      Cuối cùng cu cậu cũng ngừng hét, nhìn gương mặt hung ác của tôi có chút rụt rè sợ hãi.

      Cả nhà bày tỏ tán thành sâu sắc với hành vi này của tôi, rồi hùa vào với tôi dọa thằng bé, bảo nó làm ồn nữa.

      “Tịch Tịch giỏi đối phó với bọn trẻ con đấy”. Chị nhà họ, cũng là chị dâu của tôi cười , “Cái thằng giặc trời nhà chị chẳng ai quát được nó, hôm nay em quản được nó rồi”.

      Tôi cười gượng lau mồ hôi.

      Chị dâu cười cười ngồi xuống cạnh tôi: “Tịch Tịch năm nay chắc tròn hai mươi lăm rồi nhỉ?”.

      “À… ha ha, năm ngoái vừa tròn chị ạ”.

      “Hả, hai mươi lăm rồi, thế có ý trung nhân nào chưa, sao nghe thấy tin tức gì của em hết vậy?”.

      Tới rồi, tới rồi! Tôi thầm thở dài thườn thượt, cuối cùng cũng tránh được kiếp nạn này…

      “Ha ha”. Tôi dồn sức nặn ra nụ cười, “Vẫn còn sớm mà chị, công việc của em bận rộn, chẳng bới đâu ra được thời gian nữa”.

      “Có bận nữa cũng thể để lỡ việc chung thân đại được”. Chị dâu , “Tuổi này của em kết hôn hơi sớm, nhưng cũng nên có đối tượng rồi, hai người cứ gắn bó bên nhau, tìm hiểu qua lại sau này mới có thể sống cùng nhau được”.

      “Ha ha, vội, vội ạ”. Tôi lau mồ hôi, chột dạ nhìn mẹ trừng mắt lườm mình.

      Trước khi ăn cơm tất niên tôi cực kỳ thấp thỏm, chỉ sợ có vị họ hàng nào đó rảnh quá có việc gì làm đột ngột câu, “Ai da, Tịch Tịch à, bác có quen người nào người nào được lắm, có cần giới thiệu cho hai đứa quen nhau ”. Nhưng sau khi ngồi vào bàn tiệc, tôi mới nhận ra, tiêu điểm của bữa tất niên này là người khác.Người đó là chị họ của tôi, chị hơn tôi nửa tuổi, từ hai đứa nhiều lần giành giật đồ với nhau, cũng khá thân thiết, sau này lớn lên, hai nhà đều dọn xa nhau, dần dần ít liên lạc hẳn, đặc biệt là sau khi tôi tìm được việc ở thành phố khác càng ít hơn nữa.

      Sở dĩ hôm nay chị trở thành tiêu điểm là bởi chị mình chuẩn bị làm đám cưới với bạn trai quen nhau hai năm, tháng ba năm nay tổ chức tiệc mời khách.

      Nghe tin này mà tôi vui buồn lẫn lộn, kích động tới nỗi suýt nữa thở được. Vui vì Tết năm nay chắc chắn mọi người bỏ lơ tồn tại của tôi, buồn vì trong họ Hà nhà tôi chỉ còn đứa con vẫn còn ế dài là tôi đây…

      Tôi cầm đũa lên vùi đầu gắp thịt ăn, bận tâm tới ánh mắt cực kỳ có sức xuyên thủng liên tục hướng tới tôi của mẹ.

      Khỏi cần đoán tôi cũng biết hôm nay về nhà lại được bữa ca cẩm rồi.

      Với Trung Quốc, áp lực do gia đình gây ra là cực kỳ lớn, cần thân bằng cố hữu tranh nhau tới “hỏi thăm ân cần”, chỉ cần mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt cực kỳ ai oán cũng khiến tôi run rẩy hết lòng mề.

      Sau khi về nhà, mẹ thèm lấy câu, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi rồi thở dài, tôi phát hoảng, tự bộc bạch: “ phải con muốn tìm, thực là vì con tìm được! Chuyện này cứ để kệ cho duyên số mà. Có phải bố?”. Tôi túm lấy bố, ông cười hì hì : “Đúng đấy đúng đấy, chuyện thế này gấp được, gấp được”. Bố vừa vừa bắt đầu kéo mẹ tôi lại:

      “Bà đừng gây áp lực cho con bé nhiều như thế, đến lúc đó nó mà tìm bừa mối để cưới cả đời cũng khổ”.

      “Ai bảo nó cưới bừa hả?”. Mẹ tôi vừa bốc hỏa quay đầu lại, nhìn thấy tôi có vẻ đáng thương, lại thở dài não ruột, “Mắt mấy đứa con trai giờ đều bị nắng độc chiếu mù hết rồi à? Tôi đẻ được đứa tốt thế này mà sao chúng nó nhìn thấy hả?”.

      Lần đầu tiên nghe mẹ khen con như thế, tôi có chút kinh ngạc xem lẫn mừng vui. Nhưng bà gì thêm nữa, rửa mặt mũi tay chân rồi về phòng ngủ xem tivi.

      Tôi gãi đầu cũng về phòng mình.

      Mẹ thế này còn làm tôi phiền não hơn cả khi bà càm ràm, nghĩ bà vất vả nuôi nấng tôi bao nhiêu năm như thế, vốn còn nghĩ rằng nắm được cổ phiếu tiềm năng, rốt cuộc đưa lên sàn rồi mới phát ra, người cảm thấy tôi là cổ phiếu tiềm năng chỉ có mình bà, đả kích mà bà phải chịu quả tình có hơi lớn.

      Tôi lôi di động ra, mở phần danh bạ, dừng lại ở cái tên “Cầm Thú”, suy nghĩ lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn có can đảm ấn xuống. Đầu óc tôi thể tự chủ được, bắt đầu nghĩ, giờ Tần Mạch ở đâu nhỉ? Có đón Tết cùng với gia đình ? Nhà bọn họ đón Tết như thế nào? Liệu khi bị người ta hỏi tới chuyện riêng tư có nhớ tới tôi

      Mãi tới rất lâu sau đó tôi mới biết, Tết năm nay khi tôi vẫn lưỡng lự có nên nhận lời Tần Mạch , tuyên bố thẳng thừng với cả nhà chuyện sắp kết hôn. Hơn nữa còn lấy lý do này để từ chối thành công hơn N đám mối lái được đưa tới tận cửa, đón cái Tết thoải mái vui vẻ…

      Đương nhiên, nhiều năm sau đó, khi tôi biết chuyện quả quyết ôm mộng trả thù, nhưng giờ, tôi vẫn ngập trong sầu não.

      Trung thành với lý trí, tôi cảm thấy mình nên dứt khoát với Tần Mạch.

      Tính tình của tôi khác xa với , hoàn cảnh sống từ tới lớn cũng giống nhau, thói quen của chúng tôi, thậm chí cả giá trị quan cũng khác. Hơn nữa đúng như Dương Tử , tôi và quá kiêu ngạo, chúng tôi rất dễ đối đầu với nhau, mà khi hai người sống bên nhau, điều đáng sợ nhất là ương bướng.

      Hai chúng tôi ở bên nhau, khi tình cảm của tôi còn, lòng kiên nhẫn của cạn, chúng tôi thế là hết.

      Tôi nên đồng ý.

      Nhưng ngoài lý trí ra, cả tình cảm lẫn áp lực đều ra sức mê hoặc tôi, mày nên đồng ý, chẳng lẽ mày nhận ra sao? có cảm giác với mày, chỉ là người như vẫn chưa biết bản thân rung động mà thôi. Mày nên đồng ý, mày nhìn thử xem bên cạnh mày còn có người đàn ông nào có thể so sánh được với Tần Mạch? Còn có người đàn ông nào chấp nhận thuộc về mày ngay lập tức, chỉ cần cái gật đầu của mày? Mày nên đồng ý, vì mày thích , ở bên cạnh , tình cảm này của mày phải chôn vùi ở chỗ nào đây?

      Tôi chợt nghĩ, , rung động trong tim tôi hẳn là kết thúc cách thê thảm – chết có chỗ chôn.

      Vậy đánh cược lần… đồng ý .

      Đầu ngón tay của tôi dừng lại cứng nhắc màn hình di động, ấn… hay ấn…

      “Reng reng!”. Di động đột ngột rung, tiếng chuông vang lên rất lớn, tôi giật mình run người vứt thẳng di động xuống đất. Mãi lúc sau, khi tôi thở được lát, tỉnh táo lại, nhặt chiếc di động may mắn vẫn chưa bị sứt mẻ gì lên, vừa nhìn hiển thị cuộc gọi tới chợt ngẩn người ra.

      Đúng lúc này tiếng chuông ngừng lại.

      Mọi thứ cảm giác cuộn dâng trong lòng đều biến thành cảm giác mất mát, vừa ảo não sao gọi lâu thêm tý nữa , vừa trách móc bàn tay đê tiện này của mình!

      “Reng reng!”.

      Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, tôi nhanh chóng quét mắt nhìn hiển thị cuộc gọi tới, nín thở nhận điện thoại: “Alo?”.

      “Sao lúc nãy nhận máy?”. Câu này chẳng có gì khác với giọng điệu lạnh lùng thường ngày của , nhận ra được chút xíu trách móc nào.

      “Lúc nãy, lúc nãy…”. Tôi vẫn thể với là tôi nghĩ có nên đồng ý với cái đề nghị vớ vẩn của hay , tình thế cấp bách đành bịa ra lý do mà tôi chỉ muốn tự bóp chết mình, “Tôi vừa nặng, di động rơi vào trong bồn cầu”.

      “… Thế rồi sao…”. Bên kia bỗng nhiên im lặng, tôi nghe thấy có tiếng gió lướt qua ống nghe, cứ như cười khẽ bên tai tôi, dù nụ cười này mang theo ý mỉa mai: “Thế là giờ em cầm di động vừa vớt từ trong bồn cầu ra để chuyện với tôi đấy à?”.

      Tôi câm nín.

      đúng là lý do ngốc nghếch chỉ em mới có thể tìm ra được”.

    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 26:

      Tôi bĩu môi: “Đúng đấy, tôi ngốc, con ngốc tôi đây còn phải nhọc công ngài gọi điện tới thăm hỏi đúng là có lỗi”.

      Bên kia đường hoàng chấp nhận lời xin lỗi móc mỉa của tôi hề khách sáo: “Ừ, tôi tha lỗi cho em đó”.

      Giọng điệu của cứ như vừa ban cho tôi ân huệ lớn lao nào đó, tôi tức tới ngứa cả răng: “ có chuyện gì hả?”.

      Ngữ khí hung dữ của tôi khiến bên kia khựng lại lát, rồi tiếng hừ khe khẽ vang lên, tôi có thể tưởng tượng được cảnh Tần Mạch khẽ cau mày, : “Hà Tịch, là em ngốc hay tôi ngốc hả? Trước đó tôi với em rồi mà, sao em còn hỏi câu này? thằng đàn ông như tôi nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho em, ngoài việc muốn theo đuổi em, em cảm thấy còn có thể có chuyện gì?”.

      Câu này thẳng thắn quá mức cho phép, khiến tôi chấn động, toàn thân cứng đờ, sau thoáng đầu óc trống rỗng cảm giác nong nóng chậm rãi bò lên má, mặt tôi nóng lên bừng bừng trong đêm đông lạnh lẽo.

      , , …”. Tôi vất vả lắm mới ổn định lại tâm trạng nghiêm túc chỉ ra lỗi sai của , “ Tần, thích tôi, xin đừng ra những lời khiến người ta hiểu nhầm…”.

      “Tôi cần em”. Giọng thản nhiên của khuấy đông trái tim tôi khiến nó nhảy lên thùm thụp, hơi dừng lại, rồi khẽ cười , “Có lẽ giờ em cũng cần tôi”.

      Câu này của rất mờ ám, mùi khêu gợi trong giọng chắc chắn là ám chỉ cái đó, nhưng tôi cũng phủ nhận, giờ tôi quả thực cần người đàn ông, người bạn trai nghiêm túc, người đàn ông có thể kết hôn cùng tôi.

      Tôi bị thực trầm lặng mà nặng nề ép tới nỗi thở dài tiếng: “ đúng, tôi cần”.

      trêu tôi nữa, im lặng cùng tôi được chốc, lát sau bèn lên tiếng: “Nhà em ép cưới hả?”.

      Tôi bật lại: “Mẹ kiếp Tần Mạch, có thể đừng sắc bén thế được ?”.

      như bất đắc dĩ: “Tình cờ là tôi hiểu em chút thôi”. , “Phải thông cảm cho quan tâm của người lớn, trong mắt họ con nên kết hôn sớm chút”.

      ngờ lại an ủi tôi, tôi kìm được lại mềm lòng, tôi ngồi giường ngắm những nét trang trí quen thuộc trong phòng, nhớ hồi cấp hai, cấp ba cho tới tận đại học, cả nhà đều bảo tôi đừng , nhưng vừa bước chân ra khỏi trường họ lại muốn gả tôi ra ngoài ngay lập tức, nhưng người đáng để tôi gửi gắm cả cuộc đời này đâu dễ tìm như thế? Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên nỗi ấm ức, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại kể hết sạch mấy chuyện xảy ra trong ngày, nhặt tới thể nhặt hơn cho nghe, thằng nhóc con họ nghịch ngợm nhưng đáng , chuyện cưới xin của chị họ, bài ca cẩm của mẹ, tôi cứ thao thao bất tuyệt, im lặng lắng nghe, tới cuối cùng, tôi đừng tiếng: “Đều là lỗi của chuyện trai trời đánh”.

      Nhưng bật cười: “Có người dâng lên tận cửa, em cần à?”.

      “Tôi là người có nguyên tắc”.

      “À, được rồi, nguyên tắc”. mơ hồ, tôi nghe , cũng chẳng thèm truy hỏi, bĩu môi buồn ngủ, chúc ngủ ngon, rồi ngắt máy.

      Cả đêm, tôi ngủ ngon tới ngờ.

      Đánh giấc tới mười giờ sáng hôm sau, cửa phòng tôi đột nhiên bị mẹ đẩy mạnh ra, tôi chẳng thèm mở mắt, kéo chăn phủ quá đầu mình, làu bàu: “Lát nữa mà mẹ… để con ngủ thêm lát nữa , ngoài kia lạnh lắm”.

      “Có người tìm con”. Trong giọng mẹ còn mang theo kích động muốn nén lại mà nén nổi, “Dậy nhanh lên, con xem cái bộ dạng con kìa”.

      Tôi cuộn chăn lại, ngọ ngoạy như sâu mấy cái, làm nũng: “Ngủ thêm lát nữa thôi mẹ”.

      “Hà Tịch!”. m cuối của mẹ cao vút lên, cứ như sắp đánh người tới nơi.

      “Cứ để em ấy ngủ thêm lát nữa , sao ạ”.

      Giọng này…

      Tôi mở choàng mắt, ngồi bật dậy, khi nhìn thấy bóng người ở cửa phòng ngủ, tôi chợt ngẩn tò te, cốc mạnh lên đầu mình mấy cái, sau khi tin chắc rằng đây phải là mơ, kinh ngạc thốt ra tiếng: “! chui từ chỗ nào ra thế?”.

      Tần Mạch, muốn triệt phá hang ổ của tôi đấy à?

      Tần Mạch nhướn mày, trong ánh mắt thoáng qua chút vui, nhưng mẹ tôi còn ở đó nên nổi giận. Mẹ nghe tôi thế bực mình: “Chui cái gì mà chui? Con nhìn thử xem con giống cái gì hả? đánh răng rửa mặt nhanh lên!”.

      Tôi cào cào tóc: “Mẹ, ta…”.

      Ánh mắt mẹ dịu lại, bước tới xoa đầu tôi, : “Mẹ biết con hiếu thảo, nhưng năm hết Tết đến, Tiểu Mạch cũng phải về thăm nhà cậu ấy chứ, cứ chạy theo con đâu có được? Mẹ cậu ấy cũng chỉ có đứa con trai, con phải thấu tình đạt lý chút. Con xem, phải hôm nay Tiểu Mạch tới tìm con rồi sao?”.

      Tôi đần ra: “Dạ?”.

      “Thanh niên trẻ tuổi cãi nhau vài bận là rất bình thường, con cũng đừng bướng nữa, người ta nhận sai suốt, tới nỗi mẹ cũng thấy ngượng. Con sửa soạn nhanh lên, chuyện tử tế với Tiểu Mạch nhé”.

      Đầu óc chậm rãi tiêu hóa lời mẹ vừa , tôi lạnh lùng cười, gian thương ơi là gian thương, lừa người, lừa tới tận nhà tôi đấy hả. Tôi trợn mắt trừng Tần Mạch, nhưng thấy thừ người ra nhìn mấy bức ảnh nghệ thuật của tôi treo tường, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần như cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của tôi, thản nhiên đưa mắt nhìn lại, ra vẻ chuyện chẳng liên quan gì tới mình, nhưng tôi nhìn thấy ràng ý cười xấu xa trong đáy mắt .Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi mượn cớ xuống nhà mua bữa sáng, kéo theo cả Tần Mạch. Rời khỏi phạm vi có thể quan sát được từ ban công nhà mình, tôi lạnh lùng nhìn lát, hỏi: “Sao biết địa chỉ nhà tôi hả?”.

      hờ hững trả lời: “Em có bạn rất thân, tôi tôi muốn đến tỏ tình với em, có bao nhiêu ấy khai ra hết”.

      Trình Thần, chị đúng là đồ ngốc tư thông với địch phản quốc!

      Tôi đỡ trán: “ Tần, muốn ép tôi tới đường cùng à?”.

      : “Nếu cuối đường cùng là tôi, em cứ to gan mà bước lên, chẳng sao cả”.

      biết hậu quả khi làm như thế là gì ? Mẹ tôi xem là đối tượng kết hôn sau này của tôi! Chuyện này và chuyện chúng ta đến với nhau hoàn toàn là hai chuyện khác biệt”.

      “Đương nhiên là thế rồi, mẹ tôi cũng nghĩ như thế”.

      Cằm tôi lặng lẽ rớt ra, tôi lừ mắt nhìn : “ chơi à?”.

      cau mày đánh giá tôi, khóe môi hơi mím lại tỏ ý hề vui, im lặng hồi, nặng nề lên tiếng: “Em vẫn luôn cho rằng tôi đùa giỡn sao?”.

      sao?”.

      khoanh tay lại, làm ra vẻ thanh tao: “Bạn Hà này, Mao chủ tịch từng , tình lấy hôn nhân làm mục đích chỉ là đùa giỡn lưu manh. Tôi là quý ông, chưa bao giờ đùa giỡn lưu manh”.

      Tôi thở dài thườn thượt, lần đầu tiên cảm thấy mình lại có thể bó tay bất lực trước chuyện nào đó như vậy…

      “Thôi bỏ ”. Tôi lắc đầu, “Trước tiên ăn sáng cái , tôi trám đầy bao tử mới có sức lực đối phó với ”. Tôi quay người định chợt dừng bước, “Tần Mạch, lái xe tới đây à?”.

      “Ừ”.

      Từ thành phố A tới thành phố C, lái xe mất ít nhất cũng phải bốn tiếng, giờ là mười giờ, vậy chắc chắn ta xuất phát từ bảy giờ sáng nay rồi…

      chưa ăn sáng hả?”. Trong lòng tôi có hơi bực bội, “ coi mình là King Kong đấy hả? Cứ hành hạ thỏa thuê sợ đau chắc? Mắc bệnh dạ dày cũng biết chăm sóc cho bản thân”.

      bị tôi mắng cho chập, sững người đằng hắng tiếng mà chẳng phản kháng gì. Tôi kéo tay ra khỏi khu nhà, định tìm chỗ mua bát cháo, nhưng năm hết Tết đến, gần như chẳng có hàng quán nào mở cửa buôn bán, tôi lại đành lôi về nhà.

      Suốt đường Tần Mạch đều im lặng. Lúc mới đầu còn là tôi nắm ngón tay khô ráo ấm áp của , nhưng tới cuối cùng lại là nắm trọn lấy cả tay tôi, truyền cho tôi ấm áp trong ngày đông gió rét, khiến cả người tôi mềm .

      “Hà Tịch”. Trong gian kín bưng của thang máy chỉ còn lại hai người chúng tôi, chợt dịu dàng gọi tôi, “Mấy hôm nữa tới nhà thăm bố mẹ tôi nhé”.

      Tôi hiểu được ý tứ đằng sau câu này của .

      Tôi im lặng trả lời, ngón tay siết lại, mở lòng bàn tay của tôi ra, mười ngón tay đan vào nhau.

      “Tôi có thể từ chối ?”. Tôi hỏi.

      thể”. bướng bỉnh lại ngang phè phè.

      Tôi trợn mắt: “Thế còn hỏi làm gì?”. Cửa thang máy kêu “tinh” tiếng rồi mở ra, tôi bước ra ngoài. Ra khỏi thang máy, trong hành lang hơi tối, kéo giật tôi lại phía sau: “Hà Tịch”.

      Tôi để hết câu, cũng chẳng đè nén nổi tâm tình của mình nữa, bèn quay người lại thô lỗ đẩy Tần Mạch lên tường, cướp lấy đôi môi , lưỡi xộc vào giữa môi răng , đây là nụ hôn sâu đầy xâm lược.

      Khi còn chưa phản ứng lại, tôi bỏ dở công việc chiếm thành đoạt đất, rút lui toàn vẹn.

      Trong đôi mắt nâu của lóe lên tia sáng lạ lùng. Tôi lên tiếng: “Tần Mạch, rồi có ngày phải hối hận vì trêu chọc tôi”.

      phải giờ thích tôi sao?”. Tôi nheo mắt, cười , “ ngày nào đó trong tương lai, tôi khiến khóc lóc rằng tôi”.

      Trong hành lang tối vô cùng yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của dần dần bình ổn lại.

      Hà, tôi cũng mong chờ tới ngày ấy”.

    3. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 27:

      Nhận lời đề nghị của Tần Mạch, có lẽ tôi kết hôn với , đó là cuộc sống như thế nào tới tận bây giờ tôi cũng cách nào tưởng tượng ra được.

      Nhưng tôi biết là cuộc sống như thế sắp bắt đầu rồi.

      Nghỉ Tết năm nay, tôi rời nhà sớm ba ngày, mẹ những giữ lại mà còn thu dọn hành lý giúp tôi, sung sướng tiễn tôi lên tận xe Tần Mạch. Với mẹ tôi mà , có lẽ con có thể tới nhà người đàn ông khác để đón Tết là chuyện còn vui hơn đón Tết ở nhà mình,

      Bà lúc nào cũng lo lắng với cái tính mạnh mẽ của tôi khó tìm được bạn trai tốt, nửa đời sau chẳng có bến đậu, giờ tôi gặp được Tần Mạch, bà mới xem như có thể tạm thời yên tâm.

      Tạm thời…

      Đến nhà Tần Mạch, bà Tần vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng chẳng hiểu sao lần này gặp tôi, ánh mắt bà còn lấp lánh sáng ngời hơn cả lần trước, bố Tần Mạch là người đàn ông nghiêm nghị và ít , có lẽ bởi tôi luyện của thương trường khiến ông ít khi thể tâm trạng của mình, ở điểm này Tần Mạch và ông như cùng khuôn đúc ra, nhưng cơ trí và lão luyện của ông Tần hơn hẳn Tần Mạch. Thế nhưng khi đối mặt với bà Tần, tất cả biểu cảm của người đàn ông này đều trở nên dịu dàng, chỉ liếc qua thôi là có thể nhận ra được thương ngập trong ánh mắt.

      Tôi nghĩ, Tần Mạch thực quá may mắn, gia đình hoàn hảo lại giàu có, bố mẹ ân ái…

      miếng thịt được ném vào trong bát tôi, giọng trầm thấp của Tần Mạch vang lên bên cạnh: “Bố tôi là của mẹ tôi rồi, thu ánh mắt của em lại cho tôi chút ”.

      Tôi nhìn miếng thịt trong bát cơm, rồi lại đưa mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh, kỳ lạ hỏi : “ ghen đấy à?”.

      lạnh lùng hừ tiếng, để ý tới tôi.

      Tôi cau mày nhìn miếng thịt trong bát, : “Còn nữa, Tần Mạch, đừng cho rằng thích ăn thịt người khác cũng thích. Tôi trả được cái giá của mấy cân thịt sau dịp Tết đâu”.

      nuốt miếng cơm trong miệng xuống, liếc mắt nhìn tôi, “Tôi gắp thức ăn cho em mà em còn thấy vui à?”.

      Tôi bực mình, gắp đũa cải thảo bỏ vào bát , thấy cau mày cười : “ có vui ?”.

      Tần Mạch còn chưa kịp cáu, bà Tần cười: “Đúng đúng, phải dạy dỗ nó . A Mạch, nghe lời con dâu của mẹ , ăn chút rau nào”.

      Tiểu nhân đắc chí cười gian, tôi định khiến Tần Mạch tức tới dở sống dở chết, ai dè nhìn tôi hồi lâu rồi đột ngột mỉm cười. Tôi nhìn dịu dàng và nuông chiều trong nụ cười đó mà huyết áp vọt lên cao, tim gan nhất thời nhảy loạn lên. nghiêm chỉnh ngoan ngoãn vùi đầu ăn rau, tôi ngẩn ngơ nhìn ông bà Tần, hai người họ đều cười thân thiện.

      Tám chữ “gia đình hòa thuận, đầm ấm vui vẻ” chợt thoảng qua trong đầu tôi, tôi cảm thấy, lúc này chúng tôi chỉ còn thiếu mỗi đứa nhóc ầm ĩ là vẽ được bức tranh gia đình hoàn mỹ rồi…

      Ăn xong bữa cơm, Tần Mạch vào phòng chuyện với bố, tôi và bà Tần ngồi sofa xem tivi. kỳ nghỉ Tết, các chương trình hài truyền hình thiếu, tôi và bà Tần xem rất say sưa, khi xem tới chỗ buồn cười, hai bác cháu đều cười ngớt, đồng thời cũng khiến tôi liên tưởng tới vài chuyện khá lúng túng mà mình từng gặp.

      Tôi cầm tay bà Tần vui vẻ kể: “Bác đừng cười diễn viên, lần trước lúc cháu xe bus cũng gặp phải chuyện thế này, vừa lên xe hết chỗ, cháu còn chưa tìm được chỗ bám tài xế đột ngột lái xe , cháu lại giày cao gót, làm sao có thể đứng vững được, thế là lảo đảo ngã ngửa về phía sau”.

      “Thế có ngã ?”.

      ạ, cháu phản ứng rất nhanh, lúc đó bèn tiện tay chộp sang bên cạnh cái, chộp phải thứ mềm mềm, rốt cuộc đến khi cháu đứng vững quay đầu lại, bác đoán xem thứ cháu nắm được là gì?”. Bà Tần hiếu kỳ nhìn tôi, tôi cười lát rồi mới đáp, “Đó là mặt ông cụ hơn sáu mươi tuổi! Răng giả của ông ấy sắp bị cháu bóp rơi cả ra ngoài, lúc đó trong lòng cháu vừa thấy áy náy lại thấy buồn cười, liên tục xin lỗi, may mà ông cụ ấy tốt tính, chỉnh lại răng giả xong còn khen cháu ‘Cháu , được lắm! Phản ứng tồi, chỉ là chỗ hạ tay đúng!’, bác biết chứ, lúc đó những người trong xe đều cười ồ lên”.

      Bà Tần cười nắc nẻ ngừng, cứ kêu đau bụng: “Ôi chao ơi, Tịch Tịch, con đúng là bảo bối sống”.

      Chưa xem tivi được bao lâu, tôi và bà Tần vẫn vui vẻ hai bố con Tần Mạch ra khỏi phòng làm việc, hai người đàn ông vừa bàn xong chuyện làm ăn, nét mặt vẫn có chút nghiêm nghị, thấy tôi và bà Tần vui vẻ cười , chân mày khỏi giãn ra.

      chuyện gì mà vui thế?”. Ông Tần hỏi.

      “Con trai tìm được bảo bối sống, em buồn cười chết mất”. Bà Tần nắm lấy tay chồng, giả vờ bực bội, “ nhìn thử con trai của xem, ngơ ngơ giống hệt , chẳng làm người ta thích như Tịch Tịch của em”.

      Ông Tần khẽ cười đáp: “ phải nó tìm được nàng dâu đáng như thế về cho em sao? Tha thứ cho nó ”.

      “Được rồi, nể mặt đấy”.

      Bà Tần sức khỏe yếu, chuyện chưa được bao lâu được ông Tần đưa về phòng ngủ. Trong phòng khách chỉ còn lại tôi và Tần Mạch, liếc mắt nhìn tôi: “Được lắm, thu phục được bố mẹ tôi nhanh như thế”.

      “Quá khen quá khen, còn nhanh bằng Tần”.

      khẽ cười: “Thế Hà ạ, giờ có phải chúng ta cũng nên về phòng ngủ rồi ? chút chuyện thú vị nhé?”.

      Mặt tôi hơi đỏ lên, trừng mắt nhìn : “Đồ lưu manh”. Sau đó quay người chạy vào phòng ngủ của , “Tôi tắm trước”.

      Bóng đêm ngoài cửa sổ như sâu hơn, còn tôi và Tần Mạch vui vẻ quấn lấy nhau chiếc giường lớn, đột nhiên tiếng thở dốc ngừng lại, Tần Mạch khàn khàn hỏi: “Em trước nào, đêm nay có cần tắt đèn ?”.

      làm tới nước này rồi, … mẹ kiếp, có phải hỏi quá muộn rồi !”.

      “Tôi cảm thấy, chuyện tiếp theo đây cứ tắt đèn tốt hơn”.

      Ánh đèn chợt tắt ngúm.

      “Ưm…”. Tiếng kêu hoảng hốt của tôi còn chưa thốt lên trọn câu bị cắt đứt, sau đó là bị va chạm liên tục, tôi kêu lên ngắt quãng, mang theo chút phẫn nộ, “Tôi… tôi chưa , chưa từng … muốn, muốn ở !”.

      phải chúng ta chuyện sao?”.

      Và thế là đêm nay, tôi và Tần Mạch chuyện suốt đêm…

      Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay Tần Mạch, ánh nắng ngoài cửa sổ len vào phòng, tôi nhìn cặp mi dài của khẽ run lên, hình như cũng sắp tỉnh.

      “Tần Mạch”. Tôi gọi , nhìn đôi mắt nâu chậm rãi nhìn thẳng vào mắt mình, vẫn còn có chút mơ màng, mơ hồ đáp lại tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Tôi , “Tôi chợt nghĩ tới cách quyến rũ ”.

      Tai khẽ động đậy, rồi mở mắt ra, sau đó cả hai mắt đều mở, chớp chớp lát rồi nhìn tôi: “Tôi có thể mình có chút mong chờ ?”.

      “Nhất định rồi”.

      Khu trò chơi thành phố C.

      Tôi dạo quanh vòng, nhìn tàu lượn siêu tốc lượn vòng, máy nhảy lầu đột ngột rơi xuống, đu xoắn ốc quay tròn, nghe tiếng gào thét đinh tai nhức óc mà kích động lòng người, tôi vỗ vỗ lên vai Tần Mạch hơi hóa đá: “Cho được biết vẻ dũng khi càn quét khu trò chơi của tôi!”.


      ôm trán thở dài, lẩm bẩm như tự với mình: “Lẽ ra mình phải nghĩ tới, lẽ ra mình phải nghĩ tới…”.

      Tôi đâu thèm nghe mấy lời vớ vẩn của Tần Mạch, lôi tuột chơi loạt trò mạo hiểm mà kích thích, trò chơi càng mạo hiểm tôi chơi càng vui, thi thoảng Tần Mạch vùng vẫy rất lâu, cuối cùng bị câu “ quá yếu” của tôi đánh bại.

      Chơi được vòng, tôi có hơi chùn chân, nhưng tâm trạng vô cùng vui vẻ, Tần Mạch vẫn thản nhiên như thường lệ, chỉ là sắc mặt xanh lét , tôi chống nạnh nhìn rồi phá ra cười: “Tần Mạch, có sướng ?”.

      ngồi ghế, lạnh nhạt liếc nhìn tôi cái: “ Hà, liệu có thể dùng cách uyển chuyển hơn chút để quyến rũ người ta hả?”.

      Tôi nhe răng cười, nâng cằm lên: “ Tần, đây chính là thích, còn dám mang về nhà sao?”.

      hờ hững quay đầu tránh khỏi bàn tay của tôi, nuốt nước miếng: “ mang về nhà bao nhiêu lần rồi, Hà Tịch, em tỉnh lại , người bị ăn sạch đừng giãy giụa nữa”.

      Tôi lạnh lùng hừ tiếng, vẻ thản nhiên của khiến tôi bực bội vô cùng, tôi nhìn nhà ma cách đó xa, : “Tần Mạch, chúng ta chỗ đó ”.

      nhìn theo hướng tôi vừa chỉ, khinh bỉ : “Tôi chỗ trẻ con như thế sao?”.

      Tôi lạnh lùng đưa mắt nhìn , nghe thấy tiếng phản bác của tôi nên thấy lạ, ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi và lẳng lặng chọi mắt hồi lâu…

      Và thế là, tôi nắm tay tới chỗ vô cùng trẻ con kia.

      Nhà ma này thiết kế cũng rất được, nhưng với người có số má như tôi và Tần Mạch chỉ là chỗ trẻ con, đường tối om, dắt tay tôi khá thản nhiên, dù nửa đường đột nhiên có ánh sáng xanh lóa lên hay có xác ướp thình lình nhảy bật lên từ dưới đất, cũng làm như thấy mà kéo tôi qua.

      thể rằng, tấm lưng và bàn tay nóng ấm của khiến tôi có cảm giác an toàn nhiều hơn là thất vọng.

      “Tần Mạch, sợ à?”. Tôi chỉ vào bàn tay trắng phếch túm lấy cổ chân , : “Tôi cũng bị thứ này dọa tí ti đấy”.

      quay đầu lại, gương mặt trong ánh sáng lờ mờ từ bốn phía hắt tới càng có vẻ u, : “Mấy thứ này quá vụng về”.

      “Thế sao tiếp?”.

      “Nó kéo tôi chịu thả ra”. Tần Mạch chỉ vào bàn tay ở cổ chân mình, đáp.

      Tôi im lặng, cười gượng: “Tôi nghĩ, có lẽ là vì lúc nãy tôi hoảng hốt nên đạp nó cái đấy…”.

      Mấy cái móng vuốt trong nhà ma đột ngột thò ra bắt lấy người đương nhiên đều do người đóng, lúc nãy nó thình lình tóm lấy cổ chân tôi, tôi chỉ giãy ra theo bản năng rồi lấy gót giày nghiến cái lên thứ “vật thể bất minh” kia, tôi nghĩ cái tay này hẳn là đau tới chết rồi…

      Tần Mạch im lặng, tôi vội vàng cười trừ: “ chờ lát, tôi xin lỗi người ở trong tiếng”.

      “Sư phụ!”. Tôi vỗ lên bức tường làm bằng gỗ, : “Lúc nãy tôi cố ý đâu! Xin lỗi !”.

      Bên trong có ai đáp lại, tôi thấy là lạ: “ ta vẫn chưa chịu bỏ ra hả?”.

      Tần Mạch bĩu môi chẳng ừ hữ lấy tiếng. Tôi nhủ thầm nhân viên làm việc trong cái nhà ma này đúng là chẳng biết lý lẽ gì cả, trong tình huống bị dọa sợ hãi tôi có phản ứng như thế cũng là thường thôi, tôi xin lỗi rồi, sao vẫn còn muốn làm khó bọn tôi chứ.

      Tôi lại gõ gõ lên tường, nhàng tình cảm xin lỗi, nhưng cái móng túm lấy mắt cá chân Tần Mạch vẫn buông, tôi bực bội ngồi xổm xuống định gỡ năm ngón tay kia ra, nhưng khi chạm vào bàn tay ấy, ngón tay tôi chợt rụt lại: “Sao… sao tay người này lại lạnh như thế…”.

      Tần Mạch : “Ừ, chân tôi sắp bị cóng tới đau nhức rồi”.

      Tôi ngước lên nhìn Tần Mạch, chỉ thấy sắc mặt của dưới ánh đèn mờ nhạt chợt lóe lên có vẻ vô cùng quỷ dị, tim tôi lạnh toát, cố giả vờ trấn tĩnh : “Thôi , cho rằng có thể dọa được tôi à?”.

      “Tiếc quá”.

      Chân tường ở dưới chân có cái lỗ đen to khoảng nửa đầu người, bàn tay túm lấy Tần Mạch thò ra từ chỗ này. Trong lòng tôi có chút sợ hãi pha lẫn tò mò, chầm chậm cúi đầu xuống, nhìn vào trong cái lỗ tối om kia: “Sư phụ…”.

      Đột nhiên, gương mặt trắng bệch lướt qua cái lỗ ấy, tim tôi giật thót, tiếng thét kinh hãi vuột ra khỏi cổ họng tài nào kiềm chế nổi, tôi vội vã đứng dậy, lảo đảo lui về phía sau hai bước. Tần Mạch định kéo tôi nhưng kéo được, tôi đập lưng vào tường gỗ ở phía sau, đập mạnh tới nỗi bức tường rỗng ruột ấy phát ra tiếng vang lớn, tôi chỉ cảm giác bức tường sau lưng mình rung lên, rồi có thứ là thứ gì rơi đầu, vẩy lên mặt tôi chất lỏng gì đó.

      Là thứ gì… Mùi này hôi quá, phải là axit đấy chứ!

      Trong lòng hoảng sợ, tôi liên tục hét lên sợ hãi.

      “Hà Tịch!”. Trong giọng Tần Mạch có chút hốt hoảng, tôi vẫn chìm trong hoang mang, chộp lấy tay tôi rồi kéo tôi ôm vào lòng, “ sao, sao”. nhàng an ủi, nhưng tay hơi run rẩy, “Tôi đưa em ra ngoài trước”.

      Lúc này tôi cũng chẳng nghiên cứu xem rốt cuộc bàn tay nắm lấy cổ chân Tần Mạch là như thế nào, đầu óc rối bời được đưa ra khỏi nhà mà.

      Thấy ánh mặt trời, cuối cùng trái tim hỗn loạn của tôi cũng bình tĩnh lại khá nhiều, lúc này tôi mới phát xung quanh có rất nhiều nhân viên vây lấy, vẻ mặt mọi người đều có chút thể tin nổi, thậm chí là có cả kinh hoàng.

      Tôi hơi hoang mang. Tần Mạch cũng cau mày lại, ngừng hỏi tôi có đau chỗ nào ?

      Tôi nhìn dáng vẻ cuống cuồng chẳng biết làm gì của Tần Mạch rất lâu, cuối cùng đột ngột phì cười mà chẳng hiểu tại sao.

      Bốn bề vang lên tiếng hít hơi kinh ngạc, Tần Mạch cũng ngẩn ngơ đứng đó.

      Lúc nàu tôi mới cảm giác mặt mình có hơi rin rít, đưa tay lên quẹt cái, á, ôi mẹ ơi cả tay đỏ choét! Bản thân tôi cũng giật nảy mình, tôi bị chảy máu lúc nào nhỉ… nhưng nhìn kỹ lại màu đỏ tươi này ràng phải là máu.

      Mà giống như là…

      “Ai da! Đó là màu mà!”. Cuối cùng mặc đồng phục nhân viên cũng nhận ra thứ chất lỏng ở mặt tôi, “Để lại đó từ lần tu sửa lại mấy hôm trước, người đẹp ơi, chị mau lại đây, em đưa chị rửa, màu này khô khó gột ra lắm”.

      Nghe thấy thế, cả người tôi chấn động, vội vàng theo nhân viên kia. Còn Tần Mạch ở phía sau kéo tôi chịu thả tay ra, tôi bực mình: “ muốn tôi bị hủy hoại dung nhan à? Sau này ngày nào tôi cũng vẽ mặt như diễn viên Xuyên kịch ra ngoài với , xem ai mới mất mặt!”.

      Tôi quát lên khiến ngẩn người ra, lúc này mới buông tay.

      Tôi chẳng có lòng dạ mà để tâm tới mấy sắc thái tình cảm trong mắt , vội vã bước .
      Chris_Luu, SiAmMai Trinh thích bài này.

    4. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 28:

      Sau khi gần như cọ rơi lớp da màu dính mặt tôi cũng được tẩy sạch, nhưng nó vẫn dính lên quần áo, sau này khỏi mặc nữa.

      Quay trở lại chỗ Tần Mạch, nhân viên khu trò chơi xin lỗi , tôi bực bội bước tới với bên quản lý: “Mấy chỗ như nhà ma này chỉ bảo người ta đùa chút là được rồi, nhân viên chỗ các ông làm như thế đúng là quá đáng lắm! Dù tôi bất cẩn đạp ta cái, nhưng cũng đừng báo thù như thế chứ, nhỡ dọa thành bệnh làm thế nào!”.

      Thái độ của quản lý rất tốt, tôi còn ông ta gật đầu nhận lỗi, nhưng nghe lời tôi xong ông ta ngẩn người: “Trong nhà ma này của chúng tôi chưa bao giờ có nhân viên cả”.

      “Vớ vẩn, thế thứ bắt lấy chân tôi, vỗ lên vai tôi trong suốt quãng đường là thứ gì hả!”. Tôi cho rằng ông ta phủi sạch trách nhiệm.

      “Đúng là trong nhà ma trước đây có người ở trong đó đóng vai, nhưng từ lúc chúng tôi tu sửa lại đều đổi thành máy móc rồi, trong nhà ma có ai hết. Mấy bàn tay bắt lấy chân khách chỉ cần giãy cái là tự động thả ra thôi”.

      Mặt tôi tái mét, chỉ cảm giác trái tim trong lồng ngực mình lại bắt đầu nhảy lên: “Thế tôi tôi tôi tôi…”.

      “Khụ khụ”. Tần Mạch đằng hắng tiếng, nhìn tôi có chút lo lắng, “Lúc đó, tôi nghĩ là em đùa với tôi nên cứ để nó bắt lấy động đậy”.

      “Nhưng trọng điểm nằm ở chỗ đó!”. Tôi khua khoắng tay chân, phát ra chẳng có từ ngữ nào có thể thể tâm trạng của mình, thế là lạnh mặt, nghiêm túc , “Tôi nhìn thấy có gương mặt lướt qua ở phía dưới”.

      Câu nặng khí này vừa thốt ra, mọi người đều đồng loạt im lặng hồi, sau đó phá lên cười chút nể mặt.

      Quản lý nén cười: “Mặt… mặt à? Mặt người?”.

      Tôi phát cáu: “Sao tôi biết có phải là người hay …”.

      Tần Mạch đặt tay lên trán tôi: “Em sợ tới hồ đồ rồi hả?”. Tôi đập tay ra, có hơi giận dữ: “Tôi mà!”.

      Nhân viên khi trò chơi đứng bên : “Chị ơi, chị nhất định là hiểu lầm rồi, nếu chị vẫn cảm thấy sợ có thể tới hậu đài của bọn em xem thử, em tin là chị hẳn có thể nhìn thấy gương mặt ấy lầm nữa”.

      Trong lòng tôi vừa thấy tò mò lại sợ hãi, ngần ngừ dám theo người ta, Tần Mạch kéo lấy tay tôi, lôi tôi theo cùng.

      nhìn cho ràng cẩn thận, tối làm sao ngủ được”.

      như thế…

      Vào trong hậu đài làm việc của người ta tôi mới phát , hóa ra đoạn đường chúng tôi lòng vòng trong bóng tối lâu như thế chỉ là kết cấu hình tròn, bên trong là các loại đạo cụ đan xen vào nhau, thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thét của khách vừa mới vào.

      Du khách vừa vừa chạm vào các cơ quan liên tục, đạo cụ ở bên trong hậu đài ngừng bay vọt ra rồi thu về. Gương mặt mà tôi nhìn thấy thực ra chỉ là bộ mặt của quái mặc đồ trắng, đường của nó rất đơn giản, áp sát đất di chuyển từ trái sang phải, sau đó nhảy ra từ chỗ được thiết kế để dọa người. Khi tôi cúi người xuống nhìn vào miệng lỗ tối om kia đúng lúc trông thấy nó bay qua, tôi sợ hãi tới mất cả tâm trí, nửa đoạn đường sau cứ cúi gằm mặt mà , đương nhiên thấy cảnh nó nhảy ra từ chỗ đáng lý phải xuất .

      Chân tướng ràng, tôi thở phào hơi.

      Vì quần áo bị dính cả mảng màu đỏ lớn trông như máu nên kế hoạch tới khu vui chơi quyến rũ đàn ông của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cuối cùng đành kết thúc sớm.

      Sau khi lên xe, Tần Mạch nửa cảm khái, nửa tức cười, : “Hôm nay em tới đây để biểu diễn thê thảm của câu thành ngữ ‘tiền mất tật mang’ cho tôi xem đấy hả?”. Tôi trợn mắt lên trừng cái, vừa quay xe vừa trêu chọc tôi, “Hay em muốn cho tôi biết, rốt cuộc làm chơi ăn phải như thế nào?”.

      “Mẹ kiếp, đây tin vào phim Hàn Quốc nữa, cái gì mà công viên trò chơi là nơi tạo ra hồi ức đẹp đẽ chứ!”. Tôi bực bội quay đầu nhìn . Phong cảnh ngoài cửa sổ trôi qua liên tục, tôi quét mắt nhìn lúc, giọng hỏi: “Tần Mạch, rốt cuộc hôm nay có bị quyến rũ hả… chút xíu xíu thôi?”.

      trầm ngâm hồi, như cân nhắc xem trả lời như thế nào: “Hà Tịch, làm so sánh nhé, nếu so sánh việc quyến rũ đàn ông với bắt cá, nếu em tung lưới, tôi lặng im ngoan ngoãn phối hợp chui vào lưới. Nhưng mà…”.

      “Nhưng mà?”.

      thản nhiên liếc nhìn tôi: “Em dựng cỗ đại bác, dùng lưỡi mác săn cá voi để đâm tôi nhát”.

      “Thế sao?”.

      “Giờ xác tôi tan nát trôi mặt biển ấy, em xem xem”.

      Trong xe yên tĩnh rất lâu, tôi thở dài hơi: “ Tần, chúng ta ăn , tôi muốn ăn sashimi”.

      Lần đầu tiên quyến rũ Tần Mạch thê thảm hạ màn trong cảnh tôi điên cuồng ăn sashimi. Nhưng đến tối hôm đó, trong lúc chúng tôi “hành xảy ra chuyện

      “Ưm…”. Tần Mạch rên lên tiếng, động tác càng lúc càng nhanh, trong bóng tối, tôi chợt nhớ tới chuyện kì dị sáng nay, cả người chấn động, thẳng tay đẩy Tần Mạch ra.

      Tôi thở hổn hển liên tục, bừng bừng lửa giận: “Hà Tịch!”.

      “Tôi… tôi nhớ ra rồi. Nếu trong căn nhà ma đó toàn là máy móc, thế bàn tay tôi giẫm lên là thứ gì!”.

      “Em quan tâm làm gì?”

      được, biết ràng được làm gì hết!”.

      “Cuộc đời luôn có những chuyện hiểu được”.

      Như lời Tần Mạch , cuộc đời luôn có những chuyện hiểu được, giống như việc tới tận bây giờ tôi vẫn biết thứ mình giẫm phải trong nhà ma là gì, cũng biết tại sao chúng tôi bắt đầu giản đơn, và … kết thúc cũng giản đơn.

      Hết kỳ nghỉ Tết, đương nhiên lại sắp bắt đầu công việc bận rộn. Tôi bận, Tần Mạch còn bận hơn tôi, vừa nhãng ra cái, đến khi tôi nhớ ra hai người chúng tôi chẳng gọi cho nhau cú điện thoại nào cả ba ngày nay rồi, với người mới bắt đầu đương mà chuyện này quả thực hề bình thường,

      Thế nhưng tôi cũng chẳng có lòng dạ nào mà so đo những thứ ấy, đầu năm tôi mới nhận hợp đồng, khách hàng là cặp vợ chồng mới cưới, nhà là căn hộ loại , cầu thiết kế ấm áp mà có cá tính. Hai vợ chồng đó và tôi sàn sàn tuổi nhau, người cùng tuổi luôn dễ chuyện, chẳng bao lâu sau, tôi và bọn họ làm quen được với nhau. Ngày đầu tiên gặp mặt tôi dựa theo cảm giác mà bọn họ để phác họa đơn giản mấy phương án thiết kế cho họ xem, sau đó để hai người chọn vài cái hợp ý, về tôi vẽ chi tiết sau.

      Buổi tối tôi ở phòng làm việc vẽ thiết kế Trình Thần gọi điện tới.

      Nhắc tới Trình Thần, từ sau lần chị và Thẩm Hy Nhiên làm chuyện đó ở ngay cửa nhà tôi, tôi gặp lại chị nữa, đêm đó tôi tới nhà Tần Mạch, cũng làm vài việc thể để người khác nhìn thấy, chị hỏi tôi đêm đó đâu, tôi cũng biết xấu hổ mà lảng tránh chủ đề này. Thế nên hai chúng tôi đều ăn ý bỏ qua những chuyện ngày hôm đó.

      Hôm nay chị lại gọi cho tôi…

      “Tịch Tịch, Thẩm Hy Nhiên cầu hôn chị”.

      Tôi sững ra: “Thế tốt quá rồi… sao chị khóc?”.

      “Chị, chị biết, chỉ thể kìm được nước mắt… chị sợ, lại có… có chút cảm giác biết sao nữa”.

      Tôi lau mồ hôi lạnh, an ủi chị: “Vui quá nên khóc đó mà, hơn nữa tuổi chị cũng kha khá rồi, chạy con đường tình với Thẩm Hy Nhiên lâu như thế cũng nên có kết quả rồi. Hai người định khi nào tổ chức?”.

      “Tháng ba này”.

      Tôi gật đầu: “Được, đến lúc đó em tặng chị phong bì dày cui nhé”.

      Trình Thần ở đầu dây bên kia lại linh tinh thêm hồi, tôi tỏ vẻ thông cảm, nghe hết đống từ ngữ vô tổ chức của chị, tôi mới biết, hóa ra mà tôi nhìn thấy cùng với Thẩm Hy Nhiên ở siêu thị là người thiết kế đám cưới mà ta mời tới, bắt đầu từ lúc đó, Thẩm Hy Nhiên chuẩn bị hôn lễ cực kỳ long trọng cho Trình Thần rồi, từ cầu hôn tới kết hôn, từng bước đều được chuẩn bị kỹ càng. ta muốn hoàn toàn trói chặt người phụ nữ này, để trong thế giới của chị chứa thêm được người đàn ông nào khác nữa.

      Tôi cảm thấy, sau này Trình Thần nhất định cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.

      Trình Thần kể lể chuyện của mình với Thẩm Hy Nhiên tới hơn hai mươi phút, lúc tôi nghĩ rằng cuối cùng Trình Thần cũng bình tĩnh lại định ngắt máy chị đột ngột lên tiếng: “Đúng rồi, còn chưa tới chuyện chính”.

      Tôi bĩu môi: “Hả… chị nghĩ là em rảnh lắm sao?”.

      “Biết em bận chị mới gọi cú điện thoại này cho em chứ”. Trình Thần đầu dây bên kia khụt khịt hít nước mũi, “Em và Tần Mạch cặp với nhau à?”.

      Tôi nhớ tới chuyện chị tư thông với địch phản quốc, lạnh lùng cười tiếng: “Nhờ phúc của chị”.

      “Tịch Tịch, có thể ra chuyện này là chị lắm mồm, nhưng chị cảm thấy, xem đối tượng đương là đối tượng kết hôn như em nên tìm hiểu tình trạng kinh tế của đối phương cẩn thận chút”.

      Tôi vừa xem xét bản phác thảo mới vẽ ra, vừa trả lời: “Ờ, tình hình kinh tế của ta rất tốt, có nuôi Hà Tịch như lợn cũng dư sức”.

      “Chị biết giờ Tần Mạch tiêu tiền chắc chắn thành vấn đề, cái chị là Tần Thị”.

      Giọng Trình Thần có chút nặng nề, tôi thể nghiêm túc nghe chuyện: “Tần Thị làm sao ạ?”.

      “Hôm qua Thẩm Hy Nhiên gọi điện cho người ta, chị vô ý nghe được mấy câu, hình như bảo vốn lưu động trong nội bộ Tần Thị xảy ra vấn đề gì đó, ngay cả chủ tịch Tần ở Mỹ cũng quay về đích thân cầm trịch. Chuyện cụ thể thế nào chị cũng biết. Nhưng Tịch Tịch này, gia đình như Tần Mạch, khi xảy ra chuyện nhất định nghiêng trời lật đất, đến lúc đó em…”.

      “Đến lúc đó rồi hẵng ”. Tôi nghĩ sản nghiệp Tần Thị lớn như thế, chút vốn lưu động mà bảo sụp là sụp được. Vả lại, dù Tần Thị xảy ta vấn đề gì đó, có quan hệ gì với tôi và Tần Mạch chứ?

      Tôi và chỉ có quan hệ tình cảm mà thôi.

      Ngắt cuộc gọi của Trình Thần, tôi cầm bút mà kiểu gì cũng thể vẽ được nét nào lên giấy.

      trấn tĩnh được nổi, tôi dứt khoát ném bút , xách túi về nhà.

      qua con đường mỗi ngày đều phải , rẽ qua khúc quanh, tôi trông thấy chiếc xe việt dã quen thuộc đậu ở dưới nhà, Tần Mạch dựa nắp capo trước của xe, đốm sáng màu da cam lóe lên đầu ngón tay .

      Tôi gần như chưa bao giờ nhìn thấy Tần Mạch hút thuốc, dù sao khi tôi và qua tình đêm “điếu thuốc lá sau khi làm xong” nổi tiếng cũng chưa bao giờ xuất tay .

      Tôi nhìn , khỏi khe khẽ thở dài.

      quay đầu lại trông thấy tôi, lập tức đứng thẳng người, nhìn đồng hồ rồi cau mày hỏi: “Muộn thế này à?”.

      Tôi cong môi lên, bước tới: “ tới đâu, chẳng lẽ ngày nào tôi cũng phải canh ở nhà chờ đến chắc?”.

      nhìn tôi cách cao ngạo: “Em nên làm vậy sao?”. Vừa dứt câu này, bụng chợt phát ra tiếng “rồn rột”.

      Tôi chớp chớp mắt, nhìn gương mặt dưới ánh đèn đường vàng vọt hơi đỏ lên mà cười xấu xa. Thấy sắp thẹn quá hóa giận, tôi lập tức kéo lôi lên nhà: “Nên, tôi nên chứ, thiếp chuẩn bị thức ăn cho ngài ngay đây”.

      Tôi và Tần Mạch rúc lên chiếc sofa vừa xem tivi vừa xì xụp ăn mỳ gói, Tần Mạch vừa ăn vừa lèm bèm: “Hà Tịch, tôi nghĩ kiểu gì cũng ra, sao tôi lại chạy tới chỗ em chứ”.

      “Giờ nghĩ thông rồi, ”. Tôi vung vẩy đôi đũa về phía cửa nhà, làm bộ đuổi người.

      Tần Mạch lạnh nhạt quét mắt nhìn tôi cái, “Giờ tôi vẫn chưa nghĩ thông”.

      “Tần Mạch, đúng là ấu trĩ”.

      lạnh lùng hừ tiếng: “Thế đừng so đo với tôi nữa”. xong bèn cướp mỳ của tôi để ăn.

      Tôi vốn đói lắm, bèn đặt đũa xuống chống đầu quan sát , Tần Mạch ung dung ăn hết mỳ trong ánh mắt nóng rực của tôi, vừa lau miệng vừa hỏi: “ Hà này, lại nghĩ cách quyến rũ tôi à?”.

      “Đúng đấy, quyến rũ được chưa?”.

      “Còn cần cố gắng”.

      “Ừ, nhưng tôi lại cảm thấy mình thành công rồi”. Tôi ngang ngược nâng cằm Tần Mạch, nhàng hôn lên môi , cười , “Ít ra giờ chỉ có tôi là dám làm thế này thôi”.

      ngước mắt lên nhìn tôi, cặp mắt dần dần trở nên sâu hun hút, ánh đèn phía rọi xuống, khiến tôi nhìn thấy ràng tơ máu vằn lên trong mắt vì mệt mỏi quá độ.

      “Hà Tịch”. nghiêm túc gọi tên tôi, “Nếu cho em ra nước ngoài sống cùng với tôi, em có ?”.

      bao lâu?”.

      “Cả đời”.

      Tôi im lặng: “ ”. Tôi nhìn thẳng vào cặp mắt của Tần Mạch, , “ thế này dù có hơi quá đáng, nhưng tôi nhân nhượng trong chuyện tình cảm. Tần Mạch, tôi vẫn chưa thích tới mức bỏ mặc tất cả”.

      nhìn tôi rất lâu, cuối cùng nhìn nơi khác: “Thế cũng tốt”.

      Câu này của Tần Mạch kết thúc cuộc chuyện giữa chúng tôi ngày hôm nay, lúc mười giờ tối, Tần Mạch rời khỏi nhà tôi. Tôi đứng trước cửa sổ nhìn ánh đèn xe càng lúc càng xa, tôi nghĩ thầm, hóa ra giữa tôi và Tần Mạch ngoài tình cảm ra còn có thực khiến người ta khó chịu nhưng thể đối mặt.

      Tôi thích đến như thế, mà cũng phải thể thiếu tôi.

    5. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 29:

      Dù cuộc sống có trôi qua như thế nào, trái đất vẫn quay tròn như lẽ tất nhiên, mặt trời mọc rồi lại lặn, thời gian chẳng chậm lại bước chân vì ai.

      Chớp mắt tới đầu tháng ba.

      Sắp tới lễ kết hôn của Trình Thần, chị cả ngày cứ lo lắng liên tục, ngày nào cũng liều mạng mua đồ, thề phải tiêu hết sạch tiền lương tiết kiệm bao nhiêu năm qua của mình, theo lời chị là: “Tiền này sau khi gả vào nhà Thẩm Hy Nhiên còn chỉ thuộc về mình chị nữa, chị đổi hết thành quần áo, túi xách, mỹ phẩm, để Thẩm Hy Nhiên muốn dùng cũng dùng được”.

      Đương nhiên, Thẩm Hy Nhiên thèm để ý tới món tiền còm cõi ấy. Có lúc Trình Thần còn phát cáu lên với tôi, sao tiền trong thẻ chị ấy càng dùng càng nhiều thế. Tôi chẳng cần dùng não cũng biết, ngoài cái tên vung tiền như rác Thẩm Hy Nhiên còn ai dỗ dành vợ ngố này như thế chứ.

      Mối quan hệ giữa tôi và Tần Mạch cứ đều đều tiến bước… tôi nghĩ là như thế, nhưng theo lời Trình Thần phải là: “Hai người đấy hả? Chị còn nghĩ hai người cưới nhau được năm mươi năm rồi ấy chứ!”.

      Tôi và Tần Mạch nằm trong trạng thái “đám cưới vàng” – bên nhau hòa thuận, bởi chúng tôi đều ai bận việc người ấy, thi thoảng gọi cú điện thoại, chuyện phần lớn là hẹn cùng ăn cơm, mà phần lớn ăn cơm cùng nhau là vì cùng lên giường…

      Chuyện thế này bắt đầu từ lúc nào, tôi cũng chẳng được, tôi biết vấn đề Tần Thị gặp phải lần này hề , áp lực và bận rộn của có thể thấy mồn , mà tôi nhận làm hai hợp đồng, ngoài ra còn phải mang theo nhân viên thực tập mới, cũng bận tối tăm mặt mũi.

      Đến tận cuối tháng hai, tôi và Tần Mạch gần như mất liên lạc phải tới chục ngày, nếu phải Trình Thần mắc chứng lo lắng tiền hôn nhân, ngày nào cũng quấn lấy tôi, thực thể chịu đựng được mà nhắc nhở ngay cả bản thân tôi cũng sắp quên bẵng mất, tôi là có bạn trai.

      Tôi gọi điện cho Tần Mạch hẹn thời gian gặp nhau, nhưng lần nào cũng vì “bận” mà phá sản.

      Giận? Có lẽ có, nhưng trước đống bản vẽ dồn lại trước mặt, tôi nhanh chóng lờ thứ tâm trạng ấy.

      Rất bận, đúng thế, đây cũng thế. Thậm chí tôi còn chẳng có thời gian ngừng lại để thử nghĩ xem, tôi và Tần Mạch có hợp nhau ? có thể nắm tay nhau đến hết nửa đời còn lại ?

      Tình cảnh như thế còn tiếp tục tới tận ngày kết hôn của Trình Thần.

      Tháng ba, hoa xuân dần dần nở rộ, các thứ bệnh tật cũng kéo nhau trỗi dậy. Tôi vinh quanh bị cảm giữa lúc công việc ngổn ngang, vì thế cũng đùn đẩy được việc làm phù dâu cho Trình Thần.

      Vì gia đình nhà họ Thẩm có các mối quan hệ phức tạp, lễ kết hôn được chia làm hai nơi, tổ chức bãi cỏ ở khách sạn theo kiểu châu u, tổ chức trong cả căn phòng được thuê trong khách sạn theo kiểu truyền thống Trung Quốc. Mà tôi đương nhiên được Trình Thần mời tới dự bữa tiệc theo kiểu châu u kia, Tần Mạch lại được mời đến dự tiệc theo kiểu truyền thống. Thế nên đến khi tiệc sắp tàn, tôi và cũng chẳng chạm mặt nhau lấy lần.

      Dù là hôm nay, nhưng việc của tôi cũng chẳng ít , nhân viên mới cứ gọi điện thoại cho tôi hết cuộc này tới cuộc khác, trái câu hỏi chị Hà, phải câu hỏi chị Hà, điện thoại từ bên thầu cũng kém, tôi vừa sổ mũi, vừa trốn vào góc gọi điện, vừa ngắt cuộc này lại có tiếng chuông vang lên.

      Tôi chóng mặt tới mức định đập di động chạy lấy người, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên nhấp nháy màn hình điện thoại, tôi đành nhắm mắt xuôi dòng nhận cuộc gọi.

      “Đại tiểu thư Trình ơi, phải chị kết hôn à? Sao còn có thời gian gọi điện thoại cho em hả?”.

      “Tần Mạch nhà em xảy ra chuyện rồi, mau lên đây mà xem này”.

      Tôi bị chấn động, vội vã lắc cái đầu choáng váng, xốc lại tinh thần cuống cuồng thang máy lên tầng.

      Cửa thang máy vừa mở ra, Vương Đại Miêu lâu gặp đứng ngay cửa thang máy, chào hỏi xong, gã giọng : “Trình Thần bảo ra ngoài này đón em, ở chỗ tít trong đó đều là mấy nhân vật quan trọng trong giới, em vào đơn giản vài câu, uống đỡ mấy ly rượu rồi đưa Tần Mạch là được rồi. Phần tiếp theo bọn giải quyết giúp em”.

      Tôi vừa vừa hỏi: “Rốt cuộc là chuyện thế nào?”.

      “Em biết gần đây tài chính của Tần Thị gặp vấn đề ?”.

      Tôi cau mày lên tiếng đáp.

      Đại Miêu bất đắc dĩ : “Cái xã hội này, chỉ có dệt hoa gấm thôi, có đưa than trong ngày tuyết đâu, mà hòn đá tệ nhất rơi xuống đập trúng Tần Mạch”.

      Chẳng có thời gian hỏi tới cái khác, tiếp tân đẩy cánh cửa phòng tiệc ra giúp tôi, Vương Đại Miêu xuất cùng lúc với tôi thích hợp, thế nên gã tránh ở bên cửa ra hiệu cho tôi vào trong. Tôi hít sâu vào hơi, thầm nhủ, mẹ kiếp, Tần Mạch, đây đến nước này vì rồi, nếu sau này dám có lỗi với đây, đây bôi thuốc rụng lông lên lông mày nhà !

      Trong phòng tiệc kiểu Trung Quốc hiển nhiên quy củ chính tông hơn bữa tiệc kiểu u ở dưới kia rất nhiều, tôi vừa vào trông thấy vợ cồng Thẩm Hy Nhiên và Trình Thần ở phía đông phòng tiệc mời rượu khách khứa, mà bóng dáng thân quen kia lại đứng phía sau bàn tiệc ở phía tây, có người đứng đối diện với Tần Mạch, hình như chuyện gì với , sau đó hai người nâng chén rượu trắng lên uống cạn.

      Tôi chỉ cảm giác ruột gan mình đau tới nỗi co giật, tôi cố vẽ ra nụ cười rồi tới đó.

      Cả bàn tiệc toàn là đàn ông, mặt ai nấy đều là nụ cười khách sáo mà lịch , tôi quen biết ai, nhưng đều mỉm cười gật đầu, cuối cùng mới ôm lấy cánh tay của người đàn ông ở bên cạnh mình: “A Mạch”. Tôi giọng oán thán, “ phải bảo tới bệnh viện với em à?”.

      Vừa lúc tôi bị cảm, mũi đủ nặng, diễn kịch cũng khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.

      Tôi ngước lên nhìn Tần Mạch cái, thần trí còn minh mẫn, đáp lại tôi tiếng bằng giọng ràng: “Ừ, quên khuấy mất”. Miệng vậy, nhưng cơ thể tự chủ được mà nghiêng về phía tôi, tôi vội vàng giả bộ thân mật dán sát vào người .

      Tôi từng chứng kiến cảnh Tần Mạch chống đỡ khi uống rượu say, lúc nào cũng bảo vệ thể diện tốt như thế, chẳng ai có thể nhận ra còn có thể uống được bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ dạ dày của liều mạng kêu gào rồi.

      Tôi biết càng ở lại đây thêm phút Tần Mạch càng khó chịu. chờ nổi nữa, tôi dứt khoát chủ động xuất chiêu, dù phải thiệt đôi chút…

      Chịu chịu thôi…

      ngại quá. Tôi tên là Hà Tịch, là bạn của A Mạch”. Tôi mỉm cười với cả bàn tiệc toàn đàn ông kia, “Vì tôi cũng là bạn thân của dâu nên cứ phải lo liệu bữa tiệc ở dưới kia giúp chị ấy, thế nên bận đến giờ mới có thời gian lên đây được”.

      Hà khách sáo rồi”. người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi cười to, đáp lời.

      tay tôi vòng qua eo Tần Mạch, tay kia tự rót cho mình ly rượu, nâng lên, : “Ly rượu này xem như tạ lỗi với các vị vì Hà Tịch tới muộn, tôi xin được cạn trước”. xong, bèn ngửa đầu dốc sạch ly rượu.

      Mọi người đồng loạt nhướn mày nhìn tôi, nhất thời ai lên tiếng đáp lời.

      Tôi đành ngoan ngoãn diễn vở kịch solo này, lại rót cho mình ly nữa: “Ly rượu này lại kính các vị, cảm ơn các vị hôm nay quan tâm nhiều tới A Mạch”. Ngửa cổ uống ly thứ hai, tôi lại nhanh chóng rót đầy ly thứ ba, “Ly thứ ba để xin lỗi mọi người, là vì hôm nay tôi bị cảm…”.

      Hà rất phóng khoáng”. người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bảo tôi dừng lại, trông ông ta tai to mặt béo, biết bình thường ăn bao nhiêu dầu mỡ rồi, “Tôi thấy các vị ngồi đây đều cảm thấy khâm phục tửu lượng của Hà…”.

      Nhưng tôi để ông ta hết lời, về chuyện ăn tôi đấu lại được với mấy lão cáo già này, đành ra đòn phủ đầu trước: “ dám, tôi nghe ngài chuyện, có cảm giác ngài rất có tinh thần, nhất định cũng là người có tửu lượng cao, Hà Tịch xin mời ngài ly để bày tỏ lòng kính phục”.

      Chén rượu thứ ba dốc cạn thấy đáy, tôi lập tức lại rót ly, “Thực ra ngài biết, trước đây tôi từng đọc được tin tức về ngài mặt báo, vô cùng ngưỡng mộ, hôm nay được tận mắt nhìn thấy ngài quả là vinh hạnh, ly rượu này, tôi lại xin kính ngài”.

      Ly rượu này trong tay tôi, ly chắc khoảng bảy mươi lăm mililit, tôi liên tiếp uống bốn ly nghĩa là trong bụng có gần ba trăm mililit rượu, ánh mắt mọi người nhìn tôi dần dần có chút thay đổi.

      Bàn tay đặt bên eo tôi của Tần Mạch siết chặt, như lo lắng, tức giận, lại như cố gắng kiềm chế. Tôi để tâm tới , rót tiếp cho mình ly rượu thứ năm, tiếp tục với người đàn ông năm mươi tuổi kia: “Lúc nãy nghe ngài nể tửu lượng của tôi, Hà Tịch cảm thấy vô cùng sợ hãi, tôi tin rằng chút trò vặt này của mình đem ra trước mặt trưởng nối như ngài được, nhưng vì ngài coi trọng điểm này của tôi, xin để tôi lại kính ngài ly, cảm tạ ơn tri ngộ của ngài”.

      Đặt ly rượu trống lên mặt bàn, tôi lại chậm rãi rót đầy cho mình, lần này tôi cầm ly rượu lên nhưng vội vàng cất tiếng, mà đảo mắt quanh môt vòng, nhìn xem còn có ai dám bới lông tìm vết nữa .

      Quả nhiên, bàn rượu chỉ sợ người liều mạng, lần này mọi người đều im lặng phối hợp với tôi.

      Tôi cười cười : “ ngại quá, mấy hôm trước sơ ý để bị cảm, hôm nay có hẹn với bác sĩ đến khám bệnh, thế nên tiếp theo đây có lẽ thể tiếp các vị được nữa, xin cho phép tôi lấy ly rượu cuối cùng này để tạ lỗi với các vị”.

      bình rượu trắng bị tôi nhanh chóng uống cạn thấy đáy. Tôi khoác tay Tần Mạch, đưa rời khỏi đại sảnh bữa tiệc mà hề mất chút lễ tiết nào.

      Sau này nghe Trình Thần , tôi trở thành cái tên vang dội trong giới chính trị – kinh doanh ở thành phố C rất lâu vì bữa rượu này.

      Đương nhiên những chuyện đó liên quan đến tôi.

      Bên ngoài đại sảnh, Vương Đại Miêu vừa lắc đầu vừa giơ ngón cái lên với tôi, : “Tịch ca, dù thời gian có trôi qua ngài cũng ngày dũng mãnh, tiểu nhân bái phục”.

      Tôi chỉ lạnh nhạt quét mắt nhìn gã cái, giả vờ ngầu : “Gọi xe giùm tôi”.

      Chỉ có tôi biết, giờ tôi có phần thể khống chế được cơ thể tê dại này rồi, tôi đứng vững người lại, ôm chặt lấy Tần Mạch ở bên cạnh, mắt nửa khép nửa mở, sắp nhắm lại tới nơi rồi. Đại Miêu nửa dìu nửa lôi, đưa hai chúng tôi vào trong thang máy.

      Vương Đại Miêu nhất thời vẫn chưa thể rời khỏi bữa tiệc, chỉ có thể đưa tôi và Tần Mạch vào tận trong xe taxi, dúi thêm trăm tệ vào tận tay tài xế, dặn dò ta phải chăm sóc hai chúng tôi cẩn thận. Gã xác nhận tình trạng của tôi và Tần Mạch vài bận, rồi mới lên khách sạn.

      Lên taxi, còn chưa ngồi được ấm chỗ mà tôi cảm thấy dạ dày mình lạnh buốt, mở cửa sổ ra bắt đầu nôn ọe. Tài xế ở phía trước luôn miệng kêu khổ, tôi quay đầu lại xem, phải Tần Mạch cũng úp sấp ở cửa sổ bên kia nôn thốc nôn tháo sao…

      “Ha…Ọe”.

      buổi tối xui xẻo, trong xe nồng nặc mùi của bãi nôn, tôi vừa bò ra bậu cửa sổ khó chịu nôn ra, vừa run rẩy buồn cười.

      Tần Mạch, xem dáng vẻ thê thảm vì cuộc sống của chúng ta

      Nhờ trợ giúp của tài xế taxi, cuối cùng tôi và Tần Mạch về được đến nhà – nhà .

      Tôi hoa cả mắt, lần mò người rất lâu mới tìm được chìa khóa, vào nhà, lên tầng, vứt Tần Mạch lên giường, sau đó tôi chỉ cảm thấy trận hoa mắt váng đầu, trước mắt chợt tối sầm, cơ thể mềm nhũn ra ngã mặt đất…

      Bất tỉnh nhân .
      SiAm, Phong nguyetMai Trinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :