1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không yêu thì biến - Cửu Lộ Phi Hương [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 10:

      Tôi tỉnh lại trong căn phòng tối om om.

      Mùi thuốc khử trùng chăn khiến tôi rất khó chịu. Hai tay tôi đặt ngực, hình như có thứ gì cứng cứng đè lên đó khiến tôi hít thở khó khăn. Đầu óc còn hơi váng vất, tôi quay đầu nhìn, ngoài cửa sổ chỉ có màu đen.

      Dạo này cứ bị thương chảy máu suốt. Tôi nghĩ đến lúc mình nên thắp nén nhang rồi.

      “Khụ khụ…”. Bốn bề tối đen yên tĩnh chợt vang lên tiếng ho của đàn ông, tôi thoáng kinh ngạc, nhìn về phía tiếng động, lại trông thấy bóng người cuộn tấm chăn mỏng nằm ngủ co ro sofa trong phòng bệnh.

      “Bố…”. Tôi đoán chừng thân phận của người đó, dè dặt cất tiếng gọi, may mà có tiếng đáp trả. Nghĩ lát, tôi lại kêu, “Tần Mạch”.

      Người đó vô thức đáp lại tiếng, rồi lại trở mình. Khi tôi cho rằng Tần Mạch ngủ tiếp đột nhiên ngồi bật dậy.

      Động tác nhanh nhẹn của Tần Mạch khiến tôi giật nảy mình, ngơ ra nhìn . Chỉ thấy vuốt mặt, thở dài thườn thượt như vô cùng bất đắc dĩ. Sau đó đứng dậy bật đèn. Ánh đèn đột ngột khiến tôi hoa cả mắt, phải mất lúc lâu mắt mới thích ứng được. Đến khi tôi nhìn xung quanh, Tần Mạch đứng bên giường bệnh.

      chìa tay ra: “Đưa đây”.

      Tôi sững sờ: “Cái gì?”.

      nhẫn nại của dường như hết sạch. giật chăn tôi ra, lần mò vào bên trong. Tôi hoảng hốt kêu lên tiếng rồi lui lại theo phản xạ, kết quả là ngã thẳng từ giường xuống dưới đất.

      Xương cụt đau thấu trời, cũng để tôi có thời gian hô hoán, vòng qua giường chộp lấy tôi.

      Tôi tức tới nỗi định gào lên sàm sỡ. Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh mở ra “kẹt” tiếng. Tôi và cùng ngoái đầu lại nhìn.

      Là y tá kiểm tra phòng bệnh ban đêm. Y tá trông thấy cảnh tượng trong phòng, cơ thể run lên như thẹn thùng như kích động: “Hai người… hai người là…”. Rồi sau đó ta xấu hổ cúi gằm xuống: “Thực ra, thực ra giường trong bệnh viện thích hợp làm chuyện đó lắm đâu”.

      Làm cái đầu ấy! Tôi chửi toáng lên trong lòng.

      Tần Mạch cũng tức giận: “Ra ngoài!”.

      Y tá bị quát tới nỗi hai mắt đỏ lên, nước mắt lã chã: “Tôi chỉ, tôi chỉ có lòng nhắc nhở thôi mà. Sức khỏe bạn tốt…”.

      Thừa lúc y tá chuyện với Tần Mạch, tôi hoảng loạn lần khắp người mình, cuối cùng cũng tìm được thứ Tần Mạch muốn tôi lấy ra – di động của .

      bị tôi nhét giữa khe ngực, lại dùng hai tay nắm chặt…

      Tôi nghĩ, có lẽ mình biết tiếng thở dài khi mới thức dậy là thở dài về cái gì rồi.

      Tôi ngẩng đầu lên quét mắt nhìn , vẫn đối phó với y tá. Tôi trở người nằm úp xuống, lôi di động ra, lướt vài cái đến đoạn ghi kia, tốc độ ngón tay nhanh nhẹn đôi chút, cười gian xảo, xóa triệt để. Tôi sung sướng như điên, ngửa đầu lên cười ba tiếng, ném di động của lên giường, đắc ý : “Trả cho , trả lại cho đấy!”.

      Tần Mạch thấy di động bị tôi quăng lên giường mặt lập tức tối sầm lại.

      Tôi đảo mắt vòng, chợt nghĩ ra cách khiến Tần Mạch thể đổi người thiết kế. Tôi ôm gáy yếu ớt ngã xuống nền đất: “Ai da! Đau quá!”.

      làm như trông thấy, cầm di động lên, lấy ga giường lau lau mấy cái liền, sau đó quay người định bỏ chút lưu luyến. Tôi chỉ về phía giả bộ nghẹn ngào : “Nếu nhất định hối hận!”.

      Bóng người tới cửa khựng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi, trong mắt ngập vẻ giễu cợt “ bị ngã nên điên rồi hả?”.

      y tá trong phòng hiểu gì, tôi cười cười bảo ra ngoài .

      Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi. Tôi ôm mông ngồi lên giường, nghiêm túc nhìn Tần Mạch, : “ Tần, những việc xảy ra trước đó tôi rất xin lỗi và vô cùng hối tiếc. Nhưng thực tôi thể bỏ hợp đồng này được. Tôi tin rằng cùng là dân công sở, hẳn có thể hiểu được khó xử của tôi”.

      hiểu”. chỉ vào đồng hồ tường, : “ làm tốn rất nhiều thời gian của tôi rồi, tôi tin cùng là người có đầu óc, hẳn phải hiểu tôi muốn gặp tới mức nào”.

      Tôi cười đáp: “Đương nhiên tôi hiểu tâm trạng của . Nhưng đồng thời tôi cũng muốn làm lớn chuyện đẩy tôi xuống cầu thang, còn cố ý giở trò bạo lực với tôi”.

      Câu này vừa thốt ra, sầm mặt xuống, nhìn tôi lúc lâu rồi chợt mỉm cười, trong ánh mắt là lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo: “ Hà, còn chưa đủ tư cách đấu với tôi đâu”.

      Lời này quả thực sai. Nếu phải giữ lấy bát cơm, có đánh chết tôi cũng muốn đối đầu với .

      Tôi thầm thở dài, nhưng ngoài mặt phải diễn hết vở: “ Tần, đương nhiên tôi biết . Thế nhưng, tôi tin rằng điều người làm kinh doanh muốn thấy nhất chính là có người phá hoại danh tiếng của mình. Nếu tôi tung ra tin đồn hay này, chỉ rất bất lợi cho cá nhân , mà còn cho cả công ty nữa. Dù có thể tay che trời, ém nhẹm tin này , nhưng tôi chắc chắn rằng công sức bỏ ra để dập tin đồn còn lớn hơn công tôi sửa sang nhà cửa giúp ”.

      “Tôi biết có rất nhiều ý kiến với tôi, thích nhìn mặt tôi, thực lòng, gặp cũng làm tôi thấy rất xấu hổ. Nhưng vì công việc mà tôi phải như vậy. Tôi tin rằng Tần nhất định cũng biết có bạn bè mãi mãi, cũng có kẻ thù vĩnh viễn. Sao coi lần hợp tác này giữa chúng ta là cuộc giao dịch thuần túy, giao dịch này phải là căn hộ của , mà là để tôi năng lung tung”.

      vuốt lên chiếc khuy cài ống tay áo, tôi nhận ra cân nhắc ý kiến của tôi.

      Tôi mặt dày tiếp tục nhẫn nại : “Huống hồ giờ điều cần nhất chỉ là căn hộ có thể nhanh chóng dọn vào ở. Trong giới thiết kế, ai cũng thấy thành tích công việc của tôi. bị thiệt khi để tôi hoàn thành công việc này. Vì cảm tính cá nhân mà khơi ra nhiều chuyện phiền phức như vậy quả thực hề giống quyết định sáng suốt mà người lãnh đạo ưu tú đưa ra”.

      Cái gì nên , cái gì cần hết rồi, tôi bèn ngừng lại.

      Căn phòng rơi vào im lặng lát, đột ngột lên tiếng: “Tài ăn của tồi”.

      Nghe như thế, tôi biết chuyện này thành công tới tám, chín phần mười rồi, thế là cũng lau mồ hôi lạnh, khách sáo đáp: “Quá khen, chỉ là trước đây từng tham gia cuộc thi hùng biện của trường thôi”.

      lấy lần ngã cầu thang này để đổi lại tất cả những thứ mình mong muốn, tuy thủ đoạn đê tiện, nhưng mục đích đạt được rồi”. : “Mai cứ làm tiếp . Tiền công cho tôi tuyệt đối bớt nửa phần. Nhưng trong khoảng thời gian này cũng xin , từ lúc này trở , đừng để tôi gặp lại ở bất cứ nơi đâu nữa”.

      Tôi lập tức gật đầu nịnh nọt: “Sếp Tần cứ yên tâm, sau này tôi mà nhìn thấy tuyệt đối tự chặt đầu bê ”.

      Còn chẳng để tôi xong, cửa phòng đóng “sầm” lại. Dù tiếng vang chứng tỏ tâm trạng người đóng cửa hề vui vẻ, nhưng tôi vẫn kích động nhảy nhót mấy cái giường, ngoáy mông gào lên mấy tiếng “yes”.

      Giữ được bát cơm rồi, cả thiên hạ này còn có chuyện gì tốt hơn thế nữa!

      Tôi nhảy về giường, cầm chăn trùm kín người. Thở phào hơi, mãn nguyện nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng…

      Có phải hôm nay tôi còn có chuyện gì chưa làm nhỉ?

      Thôi vậy, kệ , dù sao cũng phải việc gì to tát.

      Hôm sau tôi mang cái đầu quấn băng thẳng từ bệnh viện tới công ty, đồng nghiệp gặp tôi ai cũng thảng thốt, hỏi thăm tôi sao thế này. Tôi chỉ cười hì hì số mình đen, bị cửa nhà vệ sinh nhà khách hàng kẹp phải.

      Bọn họ chỉ tò mò tại sao khách hàng lắp cửa nhà vệ sinh sớm như thế, cũng chẳng hỏi thêm tôi chuyện gì khác.

      Thu dọn đồ đạc ở công ty, viết vài phương án thiết kế, tôi quyết định vẫn phải thực địa xem thử mới xong. Xách túi đứng lên, vừa lúc nhìn thấy chị Triệu photo tài liệu, trong đầu tôi lại lóe lên ánh sáng.

      Hình như, hôm qua tôi quên người.

      Hình như Trần Thượng Ngôn hẹn tôi xem phim…

      Tôi cuống cuồng lôi di động ra xem, máy hết pin tắt nguồn từ lâu. Tôi ôm đầu cân nhắc lát, lấy sạc di động trong ngăn kéo ra, sạc pin, mở máy, vừa nhìn tôi sững sờ, trước khi tắt nguồn có hai mươi cuộc gọi nhỡ, đều là từ người.

      Ôm chút thấp thỏm trong lòng, tôi bấm gọi lại.

      có ai bắt máy, tôi gọi lại lần nữa, đổ chuông khá lâu, cuối cùng có tiếng khàn khàn nhận máy: “Alo?”.

      “Ừm… em là Hà Tịch. À …”.

      “Tịch Tịch?”. Giọng bên kia cao lên, vô cùng vui sướng: “Cuối cùng em chịu để ý tới rồi, em còn giận sao?”.

      “Giận?”. Tôi mù mờ.

      “Tịch Tịch, hôm qua tới chỗ hẹn là sai, nhưng thực là có bệnh nhân cần làm phẫu thuật gấp. Tới khi làm phẫu thuật xong, gọi điện cho em ai nhận máy cả, biết em…”. Trần Thượng Ngôn gấp gáp giải thích nguyên nhân đêm qua thất hẹn với tôi, tôi nghe mà khóe miệng giật giật liên hồi, hóa ra ta cũng tới!

      Tôi đành sờ đầu cười : “Ha ha, sao, sao, chuyện qua cứ để nó qua ”.

      Trần Thượng Ngôn cứ áy náy. Tôi trấn an mãi ta mới chịu thôi, cuối cùng hẹn tôi ăn cơm sau giờ làm việc tối nay. Có cơm miễn phí đương nhiên là tôi vui vẻ nhận lời.

      Hẹn xong với ta, tôi bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị công việc.

      Thiết kế căn hộ của Tần Mạch là nhiệm vụ khó khăn nhất của tôi từ khi làm tới nay. cầu tốc độ trang trí phải nhanh, thiết kế lại có quá nhiều hạn chế, quan trọng nhất là… thể bàn bạc trực tiếp với khách hàng. Nhưng với mấy mục cầu mà Lisa , tôi xác định tổng thể cách trang trí theo phong cách giản đơn của u Mỹ, sau đó liên lạc với Lisa, quyết định ngày mai đưa phương án thiết kế tổng quát cho ấy xem, hoặc có thể đưa cho Tần Mạch thông qua ấy.

      Nhưng dù có đưa cho ai, chắc chắn đên nay tôi phải trải qua số phận bi kịch thức thâu đêm.

      Liên hệ với đội ngũ thi công, cả ngày tôi đều ở trong “nhà” Tần Mạch ghi chép lại đủ thứ và tìm linh cảm.

      Khi bận rộn, thời gian đều trôi qua rất nhanh. Sau khi bàn bạc với thợ cả của đội thi công, tôi phủi bụi người rồi hẹn hò.

      Tôi đến chỗ hẹn, từ xa trông thấy Trần Thượng Ngôn đứng dưới gốc cây chuyện điện thoại, tôi tiện làm phiền ta, lặng lẽ bước tới. Khi lại gần, nghe giọng ta có chút nóng giận: “Tôi rồi, tôi có bạn . Chuyện hôm qua chỉ có lần đó thôi”.

      Ấy… tôi lau mồ hôi lạnh túa ra đầu, liệu có phải mình nghe thấy thứ gì hay ho nhỉ.

      “Đừng nữa, nếu cậu còn cố chấp như thế, tôi chuyển cậu đấy… Tịch Tịch!”. ta quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy tôi, hốt hoảng ngắt điện thoại, cứ đứng đó như đứa trẻ làm việc sai trái.

      Tôi thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười bước lại chỗ ta: “Chờ bao lâu rồi?”.

      lâu lắm”. ta gãi gãi đầu, gương mặt lại hơi ửng đỏ lên, thoáng sững lại khi nhìn thấy vòng băng đầu tôi: “Cái này là sao thế?”.

      Tôi lại đưa lý do “cửa nhà vệ sinh” ra lần nữa, rồi kéo ta vào trong nhà hàng: “Bận cả ngày rồi, đói chết mất, ăn trước ”.

      ta cứ để mặc cho tôi kéo , lòng bàn tay hơi nóng lên: “Tịch Tịch, lúc nãy… em đến được bao lâu rồi?”.

      “Vừa tới thôi”.

      Tôi rất bình tĩnh trả lời, vì trong mắt tôi, giờ mình và Trần Thượng Ngôn chỉ “ đương”. Dù sau này có kết hôn cũng chỉ là kết hôn mà thôi. Dẫu sao tình trong thời đại này cũng chỉ là thứ xa xỉ phẩm. Tôi đủ sức mua, đương nhiên cũng được hưởng dịch vụ hậu mãi của ái tình – ghen tuông.

    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 11:

      Công việc bận sấp bận ngửa tới hơn nửa tháng trời, sau khi quyết định phương án thiết kế, tôi bèn vùi đầu vào việc trang trí cách cụ thể.

      Mấy hôm trước chạy thiết kế, làm mô hình như con ngơ, mấy hôm sau chạy qua chạy lại giữa mấy cửa hàng và nhà Tần Mạch, bàn bạc với đội thi công, thương lượng với bên cung ứng như con khùng, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, về nhà chui lên giường là ngủ, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt đương nhiên cũng vô cùng xa xôi với tôi.

      Tôi rất nhiều lần riêng với Tạ Bất Đình để ông ta tìm thực tập sinh tới giúp tôi, nhưng đều bị ông ta lấy lý do thiếu người để bác bỏ. Bởi vậy mà tôi chỉ thiếu điều nổi đóa lên ngay trước mặt Tạ Bất Đình.

      Chẳng lẽ tôi phải người của công ty chắc? Tôi là Kinh Kong hay là Transformer, mà có gánh phân tôi cũng có đôi quang gánh giúp mình chứ! Trước đây nhận hợp đồng cứ sai thực tập sinh tới vừa học vừa làm tiện lợi dễ dàng bao nhiêu! Sao giờ lại có? Đúng là xem tôi như sinh vật ngoài hành tinh, ai địch nổi chắc!

      Nhưng tôi làm gì có thời gian và sức lực mà nổi khùng, thợ bên đội thi công vừa gọi điện tới, tôi bèn lập tức lao vào công việc.

      Mà sau khi kinh qua chuyện này, tôi biết chắc chắn rằng có người giở trò sau lưng mình. Dù Tạ Bất Đình càm ràm nhiều chuyện, nhưng vẫn là lão sếp thông cảm cho nhân viên, điều cho tôi thực tập sinh chẳng phải chuyện gì lớn lao, công ty có thiếu người chăng nữa cũng chẳng thiếu đến mức ấy. phải ràng là làm khó tôi hay sao!

      Thế nhưng Tạ Bất Đình có thể đưa tôi làm hợp đồng này, nửa là tin tưởng, nửa là quan tâm tới nhân viên lâu năm, ông ta tuyệt đối đột nhiên nảy sinh thành kiến với tôi chỉ vì có ai đó mấy câu vớ vẩn sau lưng được.

      Cách giải thích duy nhất là, người khiến Tạ Bất Đình có “thành kiến” với tôi có quan hệ lợi ích trực tiếp tới ông ta, tạo áp lực để ông ta gây khó dễ cho tôi.

      Tôi chỉ cần động đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được người đó là ai.

      Ngoài Tần Mạch ra, còn ai có thể có khúc mắc với tôi và có mối quan hệ lợi ích trực tiếp với Tạ Bất Đình chứ.

      Thằng cha này cảm thấy bị tôi chơi vố, trong lòng bất mãn, nhất quyết muốn đòi lại nợ nên mới nghĩ ra cách thiếu đạo đức như thế để chỉnh tôi.

      Tôi nhận được hợp đồng như ý nguyện, nhưng mệt tới mức gần như đột tử vì hao tổn tâm sức quá độ!

      Tần Mạch, quả là quá độc ác!

      Hôm nay ngoại lệ, lại đến đêm tôi mới vật vã trở về. Bước xuống chuyến xe bus cuối cùng, vừa đúng lúc Trần Thượng Ngôn ra bốn từ “nghỉ ngơi cho khỏe” với tôi.

      Tôi ngắt điện thoại, từng bước chậm rãi về nhà.

      Mấy hôm nay tôi gặp Trần Thượng Ngôn, từ sau hôm ăn cơm với nhau đó, rất ít khi ta chủ động hẹn tôi. Dù có hẹn, tôi cũng lấy lý do công việc quá bận để từ chối. Nhưng ngày nào ta cũng kiên trì gọi tới cho tôi cuộc điện thoại. Dẫu chỉ là chút quan tâm vụn vặt, nhưng cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng trong mùa đông cuối tháng mười hai, lại càng cho tôi lý do để tạm thời “buông tha” cho người đàn ông này.

      Rẽ qua khúc quanh, tôi liền trông thấy ngọn đèn đường yếu ớt dưới nhà mình, và người đàn ông mặc vest, giày da đột nhiên xuất dưới ánh đèn đó.

      Khi nhìn mặt mũi người đàn ông đó, tôi bật cười lạnh lùng. Tỷ lệ gặp ma giờ càng lúc càng cao rồi.

      Tôi nắm chặt lấy túi xách, xem gã là khí, ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng. Khi ngang qua, gã bất ngờ vươn tay kéo tôi lại: “Tịch Tịch”. Tôi lùi lại bước, thoát khỏi bàn tay gã, tiếp tục vào trong tòa nhà.

      “Hà Tịch!”. Gã cũng cản tôi lại nữa, đút hai tay vào túi quần, cao giọng hô lên: “Chúng ta chuyện chút ”. Bộ dáng cứ như thể chắc chắn rằng tôi có ý kiến gì khác.

      Nhếch mép, quay lưng về phía gã, tôi nén nổi mà oán thầm: Dương Tử ơi là Dương Tử, tôi đui mù kiểu gì mà lại từng thích cơ chứ.

      Tôi bấm mật mã cổng khu nhà, đẩy cửa bước vào trong.

      “Hà Tịch!”. Gã có chút tức giận, bực bội vì tôi nghe lời gã.

      Tôi đứng bên trong, đưa tay kéo cửa lớn ra rồi ngoái lại nhìn gã: “Lại đây”. Gã sung sướng mỉm cười, ra vẻ biết là thế mà.

      Tôi cũng dịu dàng mỉm cười.

      Đợi tới khi gã bước lại gần, chống tay lên khung cửa, định chuyện với tôi, tôi bèn cười lớn, thả tay ra.

      Cửa lớn ở tòa nhà này có lực đàn hồi cực mạnh, tôi vừa buông tay ra, cánh cửa đóng “sầm” cái, đập mạnh lên mu bàn tay gã.

      “A!”.

      Cả hàng hiên tòa nhà đều nghe thấy tiếng la hét thảm thương tới xé ruột xé gan của người đàn ông.

      Tôi đạp chân lên cửa trước khi gã kịp rút tay, khiến cánh cửa khép lại chặt, để gã có cơ hội rút bàn tay bị mắc kẹt giữa cánh cửa ra.

      “Hà Tịch! Mẹ kiếp, điên rồi!”. Bên kia là tiếng kêu đau đớn ngừng, dù tư thế lấy chân đạp lên cửa rất ngầu, nhưng tiện thêm sức lắm, tôi ngả ngớn tựa người lên cửa, vừa ra sức chặn cửa, vừa lôi bút trong túi xách ra viết chữ “Hèn” rất to lên mu bàn tay kẹt lại của gã.

      Hài lòng thưởng thức kiệt tác của mình lát, tôi thản nhiên quăng bút . Hít sâu vào hơi, tôi : “Đúng thế, tôi bị điên đấy. Lần trước tôi gì nhỉ, cắt cái ấy của mang bán, muốn thử ?”.

      Tôi đứng thẳng người, tránh ra khỏi cánh cửa. Gã cuống cuồng rụt tay về.Cửa cũng theo đó mà đóng lại.

      Gương mặt gã qua cánh cửa sắt bị chia thành những ô vuông . Tôi lên tiếng: “Dương Tử, tôi rồi, cút khỏi cuộc sống của tôi, đừng tới chọc vào tôi nữa”.

      Gã ôm bàn tay, vô cùng đau đớn.

      “Chúng ta kết thúc là thực kết thúc, gì cũng thối cả. Vả lại chia tay cũng lâu như thế rồi, giờ mới đến tìm tôi ‘ chuyện’ sao? Hừ, có việc sao phải lên điện Tam Bảo. Giờ tôi tuyệt đối giúp nữa, giậu đổ bìm leo là quá tốt với rồi, nhân lúc tôi chưa nghe được ba cái chuyện vớ vẩn của hãy tranh thủ nhân từ của tôi , tự biến , đừng lượn lờ ở đây làm hư mắt tôi nữa”.

      “Hà Tịch, thứ tôi ghét nhất ở chính là cái tính khốn kiếp này đây, làm chuyện gì cũng quá cạn tình!”. Dương Tử gần như nghiến răng nghiến lợi nén đau: “Hôm nay tôi tới tìm , chẳng qua là vì về trường thăm thầy, nhớ lại những ký ức trước đây, tôi cảm thấy chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè…”.

      “Phải rồi”. Tôi lạnh nhạt ngắt lời gã, “Ký ức trước đây rất đẹp. Nhưng Dương Tử à, ký ức trước đây càng đẹp, giờ tôi càng cảm thấy mình thảm hại. Làm bạn bè sau khi gây ra chuyện như thế sao?”. Tôi cười lạnh lùng, buồn bã thừa nhận yếu đuối của phụ nữ:

      “Trừ phi tôi chưa từng ”.

      từng , là vết thương trí mạng nhất.

      Bên kia cánh cửa lặng im.

      “Thế nên”. Tôi giơ ngón giữa lên với Dương Tử, “ cút ngay ”.

      Tôi lên nhà, mở cửa, vứt khóa. bật bất cứ bóng đèn nào trong nhà, tôi xuyên qua phòng khách trong căn hộ cách quen thuộc, quẳng túi xách sang bên, mệt rũ người ngã lên giường. Tôi mệt đến mức đầu ngón tay cũng muốn động đậy nữa rồi.

      Liệu ngày mai có thể trốn việc nhỉ… Tôi nhắm mắt lại, trong lòng ngừng gào thét: Chị đây chịu hết nổi rồi! Tạ Bất Đình, ông đuổi tôi , đuổi tôi !

      Tôi ngờ được rằng, khi mình mở mắt ra trời sáng bảnh. Tôi giật mình, vội vàng bò dậy, vừa chộp lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường lại xem thấy đau hết cả đầu, tám giờ bốn mươi lăm phút rồi, tôi hẹn gặp nhà cung ứng lúc chín giờ!

      Đánh răng rửa mặt qua loa, tôi vừa sửa sang lại quần áo mặc suốt từ hôm qua, vừa cầm túi xách chạy ra ngoài, lúc giày di động đổ chuông.

      Là Trình Thần gọi tới, chị cuối tuần này công ty Thẩm Hy Nhiên mở vũ hội, hỏi tôi có tới tham gia .

      Tự dưng tôi nổi nóng, cứ mắng phủ đầu chị chặp trước , đại ý là: Ngày nào em cũng mệt dở sống dở chết, chạy khắp nơi để kiếm ít tiền nuôi thân, còn chị suốt ngày chỉ suy nghĩ dự cái vũ hội nào đó. Chị cho là ai cũng được đàn ông nuôi như chị chắc? Đây , rảnh!

      Trình Thần bị tôi mắng cho sững sờ, mãi lúc sau mới phản ứng lại: “Em… Hôm nay em tới tháng hả?”.

      “Mẹ kiếp! Tới tháng cũng rảnh! với chị nữa, vội đây”.

      “Chờ nào!”. Trình Thần vội vàng kêu lên, “Nhưng công ty Thẩm Hy Nhiên có mời cả Tần Mạch đó, ta có . phải lần trước em với ta có chút tiến triển à? Nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, dựa vào sức quyến rũ của em mà nắm chặt lấy ta ”.

      Trình Thần biết chuyện của Trần Thượng Ngôn, vẫn khăng khăng giúp tôi bắc cầu quan hệ với Tần Mạch. Tôi rủa thầm trong bụng, nơi nào có tên ấy có tai vạ, tôi có ngu mới .

      để tôi từ chối, Trình Thần đột ngột lên tiếng: “Đúng rồi! Dạo này thằng khốn Dương Tử tới tìm em chứ?”.

      Tôi nhướn mày: “Sao thế?”.

      “Công ty Thẩm Hy Nhiên có hạng mục tìm người hợp tác, đúng lúc chuyện này được giao cho Thẩm Hy Nhiên phụ trách, hai công ty giờ có sức cạnh tranh nhất là Tần Thị và công ty Sầm Dương. Nếu giờ nó tới tìm em chắc chắn là có ý đồ! Nó gì em cũng đừng mềm lòng nhé”.

      Tôi im lặng: “Chị nghĩ là em ngốc hả”.

      “Đương nhiên em ngốc, nhưng chị sợ con trống vắng quạnh chịu nổi đơn, chống lại được mê hoặc! Thế nên em mau mau tóm lấy Tần Mạch !”.

      “Chị khỏi mối lái cho em, em có bạn trai rồi, phải Tần Mạch”.

      Bên kia di động im lặng hồi lâu, sau đó là tiếng hít thở kinh ngạc. Tôi nhân lúc chị còn chưa nổi cáu ngắt máy, rồi dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.

      Tôi cầm di động, cứ ngẩn người ra.

      Ký ức trước đây?

      Ký ức cái đầu ấy.

      Tôi đến trễ cuộc hẹn với bên cung ứng mười phút, may mà người hôm nay tới gặp là phụ nữ trung niên khá hiền lành, bà trách móc gì tôi, cuối cùng cũng bàn bạc xong xuôi, khi tôi định bà chợt lên tiếng: “Là con phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận chút”.

      Tôi nghe mà thấy mù mờ, cười gượng vâng. Đến khi ra khỏi phòng hội nghị, tôi ngoái đầu lại nhìn gương mặt mình cửa kính phía đối diện, dưới mắt là hai quầng thâm còn cá tính hơn gấu trúc, tôi đành hít vào sâu.

      Thực là cuộc sống đau thương lao tâm khổ tứ!

      Cả ngày bận bịu, tôi lại lê tấm thân mệt mỏi về nhà. Cứ nghĩ rằng Trình Thần bị tôi đối xử như thế đêm nay nhất định tới nhà tôi giết người, ngờ sau khi gọi cho tôi ba mươi tám cuộc gọi nhỡ, chị lẳng lặng biến mất tăm.

      Tôi vui vẻ thong dong, về nhà đánh giấc yên ổn ngon lành.

      Mấy ngày sau đó đều trôi qua vô cùng bình lặng, bình lặng tới nỗi có chút khó tin, phiền toái của Dương Tử, tra khảo của Trình Thần, ngay cả điện thoại của Trần Thượng Ngôn cũng mất hút.

      Thế giới của tôi đột nhiên chỉ còn lại mình, ngày nào cũng bận công việc. Khi tôi cho rằng cuộc sống dần dần lắng xuống như thế Trình Thần đột ngột tới gõ cửa nhà tôi trong đêm đông lạnh lẽo khuya khoắt.

      Tôi mặc nguyên đồ ngủ mắt mũi kèm nhèm mở cửa cho Trình Thần, trông thấy chị ở ngoài cửa, tôi chợt có cảm giác sợ hãi:

      “Giờ chị… làm trong cục Tình báo quốc gia à?”.

      Trình Thần bỏ chiếc khẩu trang gần như che hết cả gương mặt, đẩy tôi ra để vào nhà, bật đèn lên, sau khi quét mắt nhìn quanh bèn vuốt phẳng cổ áo khoác đen, nghiêm túc nhìn tôi: “Hà Tịch, sau mấy ngày theo dõi điều tra của chị, em có bạn trai chắc chắn là lừa chị”.

      “Hả?”.

      “Chị theo dõi em mấy ngày trời mà hề thấy em tiếp xúc với tên đàn ông nào ngoài công viêc, hề gọi điện cũng hề hẹn hò. cái gì? Em ma à?”

      Tôi cào tóc, đè nén cái khao khát được đá Trình Thần ra khỏi nhà xuống.

      Trình Thần chống nạnh: “Thế nên ngày mai hoặc em đưa bạn trai tới cho chị xem, hoặc dự vũ hội với chị. Tối nay chị ở lại nhà em, em đừng hòng chạy đâu được”.
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm3 others thích bài này.

    3. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 12:

      Tuy Trình Thần như vậy, nhưng sáng hôm sau lại chính là tôi đánh răng rửa mặt xong rồi gọi chị dậy.

      “Đây là điện thoại của Trần Thượng Ngôn, chị tự liên lạc với ấy , hôm nay em còn có việc, chơi với chị được”.

      Trình Thần mắt nhắm mắt mở cầm lấy tay tôi khe khẽ siết lại: “Ơi?”. Tiếng ậm ừ mờ ám mà nhàng mềm mại khiến bầu khí sớm mai chỉ trong phút chốc trở nên cực kỳ ám muội. Da mặt giật giật điên cuồng, tôi vội vàng gạt tay chị ra: “Lần sau cho chị ngủ với em nữa, đỡ lo giữ được tấm thân trong sạch này”.

      Chị dụi mắt, từ từ tỉnh táo: “Là Tịch Tịch hả, hôm nay cuối tuần mà em còn phải làm à?”.

      Tôi vừa buộc tóc vừa ậm ừ đạp: “Dân thiết kế làm gì có ngày nghỉ”.

      “Đừng làm việc nữa, mấy hôm nay chị theo em mệt kinh khủng, chỉ có ngày thôi mà, nghỉ ngơi ”.

      được, hôm nay em hẹn tới với thợ bên đội thi công rồi…”.

      Trình Thần thở dài: “Hà Tịch à, em xem, cả ngày cứ bận bịu như thế để làm cái gì? Nhìn sắc mặt mới sáng sớm ra của em , em muốn làm việc quá độ mà chết à?”. Trình Thần ngồi dậy, thản nhiên : “Sau lần sảy thai đợt trước chị hiểu rồi. Em có thể nhớ tới được bao nhiêu người khi em gặp chuyện cũng chỉ có bấy nhiêu người có thể giúp đỡ em thôi. Cuộc đời phụ nữ phải chỉ có ngần ấy chuyện sao. Hiếu kính cha mẹ, tìm công việc nhàn hạ, người đàn ông, sinh đứa nhóc, số mà may hơn chút đỉnh có mấy đứa bạn chí cốt. Còn có thể mong gì nữa chứ”.

      Trình Thần nhàng như vậy là bởi vì chị có những thứ ấy rồi, công việc nhàn hạ, người đàn ông chị. Chị rất tự tin khi những lời này, còn tôi . Tôi chỉ đành vừa dọn lại túi xách, vừa đùa giỡn: “Vì Trình Thần có Thẩm Hy Nhiên, mà Hà Tịch chỉ có bản thân thôi”.

      “Thế nên chị mới bảo em tìm Tần Mạch chứ!”.

      Tôi thở dài: “Sao chị cứ nhắc đến Tần Mạch thế, ta có gì hay, em cưới ta được chắc?”.

      tới đây Trình Thần lại hào hứng: “Em biết đấy thôi, hôm chị đính hôn đặc biệt quan sát giùm em rồi, Tần Mạch cứ nhìn em suốt. Nhất định là có ý với em”.

      Khóe miệng tôi giật giật, bụng bảo dạ, e là chỉ cảm thấy rất kỳ lạ vì đứa con có thể mất mặt tới mức đó thôi.

      Trình Thần lại : “Em có cố nữa cùng lắm chỉ thêm mấy tờ giấy in hình cụ Mao thôi. Em xem em bây giờ đây, em có biết giờ em làm việc để sống hay là sống để làm việc hả? Em là con , sao phải ép bản thân cực khổ như bọn đàn ông muốn mua nhà mới thế hả?”.

      Tôi nhìn lại mình trong tấm gương, phản bác lại được, cuối cùng đành lảng sang chuyện khác: “Chị mới hai mươi mấy mà y hệt mẹ em, ai dà, phải chị muốn gặp bạn trai em sao? Tự liên lạc . ấy mà buổi vũ hội tối nay em , ấy miễn”.

      Tôi nhặt tờ giấy nhớ rơi chăn lên rồi dán vào đầu chị, cầm túi xách ra ngoài.

      Tôi nghĩ rằng, nếu Trình Thần cứ chèo kéo nhất định bắt tôi dự tiệc kéo cả Trần Thượng Ngôn vào là kế thượng thượng sách luôn.

      Tôi nghĩ sở dĩ Tần Mạch phản cảm với tôi như thế, có lẽ là bởi hai chúng tôi từng trải qua chuyện tình đêm, sợ tôi cứ bám riết lấy . Xem ra mẫu đàn ông như chắc chắn trước đây cũng từng đụng phải chuyện như thế rồi. Thế nên trong lòng vẫn luôn phòng bị tôi.

      Tôi đưa Trần Thượng Ngôn tới lượn lờ trước mặt Tần Mạch cũng tốt, tránh việc cứ đề phòng tôi như tên hoang tưởng nghĩ mình bị hãm hại.

      Làm việc với người bên đội thi công tới tận trưa, Trần Thượng Ngôn gọi cho tôi cú điện thoại, Trình Thần tìm rồi, tối nay có thể tham dự vũ hội cùng tôi. Nhưng ta còn có ca phẫu thuật phải tiến hành, có lẽ đến muộn chút, bảo tôi trước với Trình Thần.

      Tôi nghĩ nhiều bèn đồng ý. Nhưng nếu tôi biết cái muộn chút của Trần Thượng Ngôn là muộn tới cỡ đó, tôi thà tới bệnh viện canh nhà xác chờ ta còn hơn tới trước với Trình Thần.

      Bốn giờ chiều, Trình Thần đúng giờ lái xe tới đón tôi. Chị nhìn tôi cái rồi : “Hà Tịch, em làm thế nào mà tóm được cậu chàng hiền lành thế hả? Sau này chẳng phải cậu ta bị em chèn ép sao?”.

      Tôi nhếch mép, để tâm tới chị.

      Trình Thần cũng nhiều: “ thôi, thay quần áo trước ”. Khi chúng tôi thay đồ và trang điểm xong xuôi quá sáu giờ, tôi đói chịu nổi, vừa bước chân vào đại sảnh vũ hội bỏ rơi Trình Thần, trốn vào trong góc ăn uống, định chờ Trần Thượng Ngôn vừa đến là kéo ta diễu qua trước mặt Tần Mạch chút rồi rút.

      Những chuyện đâu có dễ như thế.

      Khi Dương Tử nắm tay bạn người Tây đỏm dáng bước vào đại sảnh, tôi hận thể chọc mù đôi mắt hợp kim của mình. Nếu phải chính tôi trải qua, tôi thực thể liên hệ nổi người đàn ông cười dịu dàng lịch này với gã đàn ông bị tôi đánh tơi bời đêm đó.

      Bạn trai mới chờ mãi mà chẳng thấy tăm hơi, còn bạn trai cũ cứ đập thẳng vào mắt.

      Tôi dõi mắt ra xa tìm Trình Thần, vừa lúc trông thấy chị chuyện với Thẩm Hy Nhiên, sắc mặt tốt lắm, có lẽ chị biết Dương Tử cũng đến.

      Tôi lặng lẽ quay người vào nhà vệ sinh. Chỉ cần nghĩ chút là biết, công ty Thẩm Hy Nhiên tìm đối tác, vẫn chưa quyết định hợp tác với ai, mời Tần Thị, lẽ nào mời bên công ty Dương Tử?

      Tôi cứ đứng ì ra trước gương trong nhà vệ sinh mãi, vô số lần lấy dũng khí định ra ngoài, nhưng dưới chân như kéo theo cả ngàn cân sắt, làm thế nào cũng nhấc lên được. Tôi lướt tay qua gương mặt được trang điểm đậm hôm nay, rồi lại nhìn bộ lễ phục xinh đẹp của mình.


      Lớp trang điểm giấu tất cả tiều tụy thường nhật của tôi. Tôi biết mình giờ thể xem là khuynh thành, nhưng tốt xấu gì cũng được tính là giai nhân.

      Tôi sợ đối mặt với Dương Tử, nhưng tôi…

      Có lẽ chỉ dám đối mặt với bạn đá tôi xuống đài kia thôi.

      “Hu hu…”. Tiếng khóc lanh lảnh biết từ chỗ nào trong nhà vệ sinh bóng người vang lên khiến tóc gáy tôi lập tức dựng ngược hết lên.

      Tấm gương rộng phản chiếu toàn bộ kết cấu của nhà vệ sinh phía sau lưng tôi. Hoàn toàn trống , chỉ có tiếng khóc của người vẫn vang lên ngừng.

      Cảnh tượng kinh điển quá giống phim ma này khiến tôi thấy lạnh buốt, dám nghĩ thêm gì, cũng chẳng dám ngoái đầu lại nhìn ra phía sau lấy cái, tôi cuống quýt bỏ chạy ra ngoài. Bên ngoài nhà vệ sinh là hành lang chừng hơn mười mét, bên hành lang có cánh cửa khép hờ, ánh đèn mờ mờ chẳng biết trong phòng để thứ gì.

      Tôi dừng bước nhìn cánh cửa kia, trong lòng tưởng tượng xem liệu trong đó có đột nhiên bò ra thứ gì đó .

      Đương lúc nghĩ ngợi cánh cửa đột ngột bị đẩy ra!

      “A!”. Tôi buột miệng hét lên tiếng ngắn ngủi, nhưng sau khi nhìn người mở cửa ra, tôi lập tức bịt miệng mình lại.

      Tần Mạch, đúng là đồ hồn tan, cứ sờ sờ ra đấy! trông thấy tôi cũng khựng lại chút, tôi nghĩ chắc cũng tự nhủ như tôi.

      Tôi liếc mắt ra phía sau , mặc lễ phục màu trắng liên tục lau nước mắt.

      Tôi đập “bộp” cái lên mắt mình: “Tôi nhìn thấy gì hết, thấy gì hết nhé”.

      định chạy ù vào trong đại sảnh vũ hội vai tôi đột nhiên bị giữ lại. Tần Mạch xoay người tôi lại, nhàng kéo tôi vào trong lòng . Tôi ngu người ra chợt nghe thấy giọng lạnh nhạt của bay qua đỉnh đầu mình: “ tình cờ, An, người của tôi tới đây rồi”.

      Tôi sợ hãi đảo mắt, ngước lên nhìn . thản nhiên liếc mắt nhìn tôi, tôi hiểu được đại khái ánh mắt đó – muốn sống ngậm mồm vào.

      bé kia khóc lóc rền rĩ cũng bớt chút thời giờ mà đưa mắt liếc tôi cái, nước mắt còn rơi nhiều hơn: “Nhưng mà, nhưng lúc bác chuyện với mẹ em, bác bảo chưa có mà”.

      Tôi thấy đành lòng, giãy giãy ra, kết quả là Tần Mạch càng ôm tôi chặt hơn. Đúng lúc này, chẳng hiểu sao tôi lại nhớ đến cái đêm vào mấy tháng trước, cũng cùng là vòng tay này…

      Tôi lại giãy mấy cái nữa, quả nhiên lại ôm vai tôi chặt hơn đúng như ý muốn. Nhưng đầu tôi vẫn chưa tựa được vào vai … thế là tôi lại cử động thêm nữa…

      Có lẽ bị tôi quậy cho hết kiên nhẫn, vòng tay qua eo tôi, ấn tôi vào lòng ngực . Đây là động tác cực kỳ ngang ngược, nếu bình thường có người dám ép buộc tôi như thế này, chắc chắn là thằng của sử dụng được trong cả tuần luôn.

      Nhưng chẳng hiểu tại sao, lúc này tôi lại vùi đầu vào nơi thể thấy được, khóe môi chợt mỉm cười.

      An, tôi chưa chuyện này cho mẹ tôi biết, thế nên mới gây phiền toái cho , tôi vô cùng xin lỗi. Nhưng cũng chỉ là xin lỗi mà thôi”.

      bé kia lại òa lên khóc chập nữa mới chịu nín: “Tần Mạch, em biết tại sao với bác rồi. đừng tưởng là em… em nhận ra, người giàu có, có những thứ mà người khác làm thế nào cũng học nổi. Chắc, chắc chắn gia thế nhà ta xứng với ”.

      Tôi nghe câu này mà thấy ngứa tai vô cùng.

      Tần Mạch lạnh lùng hừ tiếng, định lên tiếng tôi đưa tay đặt lên đôi môi ấm áp của , nhìn “ An” kia rồi cười : “Người giàu có thứ gì đúng là tôi . Nhưng nếu đó là những thứ mà An đây tôi thà có còn hơn”.

      “Chắc chắn… chắc chắn sau này hai người có kết quả đâu!”.

      “Chúng tôi liệu có kết quả hay tôi cũng biết, nhưng tôi biết chắc chắn còn chẳng có nổi khởi đầu với ấy nữa”. Tôi quay người , ngước nhìn Tần Mạch bằng ánh mắt tình tứ, rồi vươn tay ra sửa lại cổ áo , “A Mạch, xem?”.

      Vừa gọi tiếng “A Mạch” xong, cả người tôi nổi đầy da gà, nhịn mãi mới nén được tâm trạng ấy xuống.

      Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Mạch, tìm bóng dáng mình trong đôi mắt ấy. Có lẽ là hiệu quả của ánh đèn, ánh mắt nhìn tôi trông giống như nặng tình lắm.

      Da miệng ngứa ngáy, bụng tôi nhộn nhạo, tôi kiễng chân đặt nụ hôn khẽ lên tai : “ giải quyết , em qua chỗ kia xem thử”.

      dám nhìn lại Tần Mạch lần nữa, tôi nghiêng đầu quay người , cố gắng hết sức giả vờ tao nhã, chậm rãi bước đôi giày cao gót.

      Tới chỗ đông người, chân tôi mới từ từ nhũn ra, nghĩ thầm trong bụng, mẹ ơi, thể ở chỗ này thêm được nữa, xảy ra án mạng, xảy ra án mạng mất!
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm2 others thích bài này.

    4. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 13:

      Sau chuyện vừa rồi, tôi triệt để đánh trống lui binh, dù có giải thích hiểu nhầm kiểu gì cũng là phù vân hết, Tần Mạch, thích nghĩ thế nào cứ nghĩ thế ! Dù sao hai chúng ta như thế này rồi, quan hệ có xấu hơn nữa cũng chẳng thể xấu hơn được.

      Tôi gọi điện cho Trần Thượng Ngôn định bảo ta cần đến đây nữa, nhưng bên kia ai nhận máy. Có lẽ vẫn làm phẫu thuật rồi, tôi nghĩ, dù sao chờ lúc xong việc, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của tôi ta gọi lại thôi.

      Tôi xuyên qua đám người trong vũ hội, định chào hỏi Trình Thần và Thẩm Hy Nhiên trước khi , tốt xấu gì cũng phải biết lễ nghĩa. Nhưng khi tôi nhìn thấy Dương Tử đứng bên cạnh Thẩm Hy Nhiên, tôi lại cảm thấy mấy cái trò lễ nghĩa đều là hư , bỏ của chạy lấy người mới là việc đúng đắn.

      Vừa định co cẳng trốn , đôi mắt chó sáng ngời của Dương Tử chợt nhìn thẳng vào tôi. Vẻ giật mình trong chốc lát lập tức được thay thế bởi nụ cười, gã gọi tôi: “Tịch Tịch cũng ở đây à, sao lúc nãy trông thấy em?”.

      Nếu giờ mà trốn há chẳng phải tỏ là tôi rất kém cỏi sao?

      Tôi đứng thẳng lưng, lạnh lùng cười tiếng, bước qua đó. Trình Thần thấy tôi lại đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Hy Nhiên, đại để là bảo Thẩm Hy Nhiên đẩy Dương Tử , nhưng Thẩm Hy Nhiên còn chưa mở miệng, Dương Tử đưa mắt đánh giá tôi lượt: “Mặc đẹp thế này là vì biết tới sao?”.

      Tôi đưa mắt nhìn bạn Anna của gã ở xa xa, ta vui vẻ nhiệt tình chuyện với đám tiểu thư thiếu gia, hề chú ý tới bên này.

      Trình Thần nghe Dương Tử như vậy, bèn lạnh lùng hừ tiếng: “Ai còn thèm nhớ nhung cái loại vô ơn, đóa hoa tươi xinh Tịch Tịch của nhà chúng tôi phải để cắm vào bãi phân trâu. Còn có bao nhiêu bình hoa chờ để nâng niu nó kia kìa”.

      Dương Tử bị đâm chọc, mặt mày trở nên u ám. Thẩm Hy Nhiên hề có ý ngăn cản mà còn vuốt tóc Trình Thần vẻ chiều, : “ Sầm đừng để ý, xưa nay nhà tôi ăn như vậy đấy”.

      Tôi lạnh nhạt tiếp lời Thẩm Hy Nhiên: “Phải đó, Dương Tử, phải biết, Trình Thần chuyện có chút thẳng thắn”.

      Câu “có chút thẳng thắn” khiến mặt Dương Tử lại càng đen thêm, im lặng lát mới : “À, bình hoa?”.

      khinh thường trong giọng điệu của gã khiến tôi cực kỳ bực bội, chỉ muốn gọi cho nát di động của Trần Thượng Ngôn bảo ta lăn tới đây nhanh lên cho tôi. Mẹ kiếp, thời gian để xuất dũng sân khấu đến lâu như thế mà tới cái bóng ma của cũng chẳng thấy đâu. Bạn trai à? Tôi là người có bạn trai à?

      !”.

      bóng người đột ngột chạy tới từ bên cạnh đẩy mạnh tôi cái. Tôi loạng choạng, suýt nữa ngã dập mặt, đến khi đứng vững lại quay đầu nhìn, được đấy, ngay cả tiểu thư An quyền quý cũng đến góp vui rồi!

      ta chỉ vào tôi, mắt đỏ lên giận dữ: “Đồ đào mỏ muốn bay lên ngọn cây làm phượng hoàng!”.

      Tự dưng bị ăn câu chửi như thế khiến khóe miệng tôi giật giật.

      Đám người chung quanh cũng sợ hãi trước khí thế của nàng, ai nấy đều im lặng đứng ngẩn ra nhìn về phía này.

      “Tôi tuyệt đối để được ở bên Tần Mạch!”. rồi hai mắt ta đỏ hoe, đứng ngay tại chỗ mà khóc rưng rức, vẻ yếu đuối khiến người ta thương cảm.

      Đầu óc bị đứng hình trong chớp mắt, đến khi tôi tỉnh táo lại bốn bề yên tĩnh cũng đột ngột bùng lên tiếng thở dốc kinh ngạc.

      “Tần Mạch?”. Trình Thần thất thanh hỏi lại vẻ dám tin.

      “Tần Mạch?”. Giọng Dương Tử trầm xuống mà phức tạp.

      “Tần Mạch?”. Thẩm Hy Nhiên nhìn tôi nửa kinh ngạc, nửa tức cười.

      Được rồi, tôi bó tay, nếu giờ tôi giải thích đây chỉ là hiểu nhầm, liệu có người tin tôi ? Tôi cười ha ha: “ muộn rồi, tôi trước đây”.

      “Hà Tịch!”. Trình Thần là người đầu tiên phản ứng, kéo tôi lại. Tôi giãy, vì đúng lúc đó lại trông thấy bóng dáng tên đầu sỏ tội nợ ra ngoài. Tôi cười gian xảo trong lòng, mẹ kiếp, muốn chạy à, bà dọn dẹp cục diện loạn cào cào này giúp cho ai đây hả!

      “A Mạch!”. Tiếng gọi tình cảm dịu dàng như nước trầm bổng vang lên. Mọi người đều nhìn theo ánh mắt của tôi. Bước chân sắp ra khỏi cửa của hơi khựng lại, ánh mắt sắc bén quét lên mặt tôi, tôi càng cười dịu dàng xán lạn hơn, “ đâu đấy, phải về cùng với nhau à?”.

      Cái giọng ỏn ẻn này khiến chính bản thân tôi cũng nổi cả da gà. Trình Thần rụt bàn tay nắm lấy váy của tôi lại như phải bỏng.

      “Ha”. nở nụ cười chẳng có chút tình cảm nào, rồi thản nhiên bước lại.

      Tôi vội vàng bước nhanh tới, xáp lại gần Tần Mạch, sửa lại cổ áo giùm , giọng : “Giúp người giúp mình. Làm người phải có trước có sau”.

      cũng cúi đầu xuống, đôi môi dán bên tai tôi, khẽ thầm: “Tôi cạn tình cạn nghĩa với rồi”.

      Tôi đẩy ra, thẹn thùng ôm mặt, nhưng thầm nghiến răng nghiến lợi dồn sức đấm cú lên ngực , cười điệu: “Đáng ghét! Thế chúng ta cùng về nha”. Dư của câu này thực làm người ta phải suy tư.

      choàng tay lên vai tôi, ngẩng đầu lên với mọi người: “Xin phép trước”.

      Trông Trình Thần như bị sét đánh cháy ngoài nhũn trong, hoàn toàn đờ đẫn, làm gì còn để tâm tới . Tiểu thư An khóc lóc thương tâm. Dương Tử nhìn tôi bằng ánh mắt u ám, nụ cười nơi khóe môi còn ấm áp. Chỉ có Thẩm Hy Nhiên là còn bình thường đôi chút, khách sáo đối đáp vài câu với Tần Mạch rồi để chúng tôi .
      Tôi vừa thầm thở phào nhõm di động đột ngột đổ chuông, lấy ra xem hóa ra là điện thoại của Trần Thượng Ngôn! phải ta đến rồi đấy chứ! Tôi sợ toát cả mồ hôi lạnh, tình hình thế này nếu ta mà vào, tôi phải giải thích thế nào đây?

      Cuống quýt bấm nút nhận máy, ta lại giờ đến cổng khách sạn rồi.

      được vào trong!”. Tôi buột miệng. Sau khi xong mới phát giọng mình nghiêm trọng quá mức, lại dịu giọng xuống : “Em , giờ em ra đây, khỏi phải vào nữa”.

      Tuy Trần Thượng Ngôn ở bên kia cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng gì, ngoan ngoãn đồng ý.

      Tần Mạch hờ hững liếc nhìn tôi. Nhưng Trình Thần ở phía sau hình như sực tỉnh ra: “Ai gọi đấy?”

      Tôi đảo mắt: “À … bố em”.

      Dương Tử cười nhạt: “Tịch Tịch, bố em là người thành phố C, bác tới thành phố A xa xôi làm gì?”.

      Tôi quay đầu lại nhìn Tần Mạch, tiếp tục cười cười : “A Mạch, đoán xem bố em tới làm gì?”. Tần Mạch lạnh lùng nhìn tôi ba giây thể bất mãn với việc tôi đá bóng qua chỗ , tôi mặt dày để kệ cho ánh mắt sắc bén như gió lạnh ùn ùn quét tới.

      Mãi lúc sau, mới : “Đương nhiên là tới đón em về nhà ăn Tết rồi”.

      Tôi sung sướng, ôm lấy cánh tay dụi dụi mấy cái: “ thông minh quá!”. Có lẽ đây là câu lòng duy nhất của tôi trong đêm nay.

      Xem như là bình an vô rời khỏi đại sảnh tổ chức vũ hội, vừa bước chân vào thang máy, tôi lập tức thả tay Tần Mạch ra.

      Trong gian kín chỉ có hai người khiến tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên. Gương mặt lạnh lùng của in bóng mặt thép sáng bóng như gương trong thang máy, tôi kìm được mà lặng lẽ ngắm trộm mấy cái.

      Cẩn thận ngẫm lại, hình như lần nào gặp Tần Mạch tôi cũng phải đấu trí đấu sức với , mỗi lần chạm mặt là chắc chắn mang theo ồn ào huyên náo, yên lặng đứng ở cùng nơi như thế này… lại khiến tôi quen.

      “Khụ khụ, à , chắc căn hộ phải qua Tết mới có thể vào ở được”. Tôi tìm chủ đề xoa dịu ngượng ngùng vô danh này.

      thản nhiên “ừ” tiếng.

      “Hôm nay…”. Mở đầu thế rồi lại chẳng biết nên gì tiếp nữa, xin lỗi? Cảm ơn ? Hay tại cả? Hình như câu nào cũng có chỗ đúng, lại có chỗ đúng. Tôi đành thở dài thườn thượt, “Thôi vậy”.

      lạnh nhạt liếc mắt nhìn tôi, gì, suốt quãng đường ra khỏi khách sạn đều im lặng. Gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình, mũi ngưa ngứa, tôi bèn hắt hơi mấy cái liền.

      “Tịch Tịch!”. Chợt nghe có tiếng người ở dưới bậc thềm gọi tên tôi, hóa ra là Trần Thượng Ngôn, tôi bèn vẫy tay đáp lại, ngoái đầu định chào Tần Mạch, đúng lúc thấy làm bộ như cởi áo khoác ngoài ra.

      Tôi khỏi sợ tới nỗi lùi lại mấy bước.

      Hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng gọi của Trần Thượng Ngôn, đằng hắng tiếng, sửa sang lại áo khoác như để che giấu xấu hổ.

      Lúc này đầu óc tôi đặc quánh, chỉ ngẩn ngơ nhìn Tần Mạch, vẻ mặt như có chút bực bội chỉ lướt qua rất nhanh gương mặt , rồi sau đó lại nhìn tôi với vẻ lạnh nhạt như bình thường. “ Hà đúng là người nặng tình, lại nhớ nhung người cũ đến như thế”.

      Tôi chớp chớp mắt nhìn , người cũ? Trần Thượng Ngôn? Hình như nhầm Dương Tử với Trần Thượng Ngôn rồi, tôi ngẫm ngợi lát, cũng đúng, sau khi say bí tỉ những lời đó xe tôi gọi cho Trần Thượng Ngôn, rồi hôm ấy cũng là Trần Thượng Ngôn đến đón tôi. Chắc hiểu nhầm rồi.

      Thế nhưng tôi cũng muốn giải thích điều gì, đành mỉm cười bất đắc dĩ trong giọng điệu có chút châm chọc của : “ Tần quá khen. Hôm nay tôi trước, tạm biệt”.

      Tôi quay người bước xuống bậc thềm, Trần Thượng Ngôn tới, cởi áo khoác phủ lên vai tôi. Tôi thoáng sững người, chợt hiểu ra, chẳng lẽ lúc nãy Tần Mạch định cởi áo ra để khoác cho tôi?

      Tôi ngoái lại nhìn, hàng hiên vừa dài vừa rộng còn bóng người.

      ràng là chuyện vô cùng ga-lăng mà…

      Đúng là người đàn ông kiêu ngạo ngoài lạnh trong nóng.

      Hôm sau, tôi vẫn định tiếp tục chăm chỉ làm việc, vốn là ngày bận rộn như thường lệ, nhưng bởi cú điện thoại bất chợt của Tạ Bất Đình mà tôi lại càng bận thêm.

      Ông ta : “Tịch Tịch này, khách hàng đột nhiên cầu phải hoàn thành trang trí căn hộ trước khi hết năm. Bên làm nhanh lên chút , với năng lực của tôi tin rằng chắc chắn có thể làm được”.

      Tôi siết chặt di động, hận thể đập nát nó. Trước khi hết năm? nghĩ là giờ tôi dư thời gian lắm sao?

      Tần Mạch ơi là Tần Mạch, tôi đắc tội thế nào với mà khiến phải hành hạ tôi như thế này hả!

      Mẹ kiếp, cái đồ “đàn bà” độc địa kiêu ngạo trong ngoài bất nhất!
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm2 others thích bài này.

    5. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 14:

      câu của Tần Mạch mà tôi lại thay đổi quy trình thi công. Tôi hận tới nỗi máu như sôi lên.

      ngờ đội thợ lại rất vui mừng, bận chút cũng được, bận xong về nhà đón Tết vui vẻ. Tôi nghĩ cũng phải, công việc cuối năm mà chưa làm xong, cứ mắc lại trong lòng cũng thoải mái. Làm hết việc trước khi hết năm, cầm được tiền lương tiền thưởng, mua thứ gì tốt tốt về nhà cho bố mẹ, cũng có thể khoe khoang trước mặt họ hàng thân thích. Vừa cân bằng lại như thế, tôi lại cảm giác có bận thêm chút nữa cũng chẳng sao.

      Mọi người đồng tâm hiệp lực, tốc độ nhanh hơn trước đây khá nhiều.

      Việc trang hoàng bước vào giai đoạn hậu kỳ, việc cần đích thân tôi ra tay càng lúc càng thuyên giảm, có lúc còn có thể bớt được thời giờ quay lại công ty tham dự vào cuộc họp cuối năm. Trong khoảng thời gian này, Tạ Bất Đình vô cùng khen ngợi tôi, lại tăng kha khá tiền thưởng cho tôi. Tôi nhận mà chả thấy thẹn gì, nghĩ bụng: Bên ngoài bóc lột mình kinh khủng như thế, chắc chắn phải thêm cho mình ít an ủi trong nội bộ rồi.

      Những ngày mệt mỏi dần dần trôi qua, khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu chậm rãi trở về quỹ đạo… lại xảy ra chuyện.

      Hôm ấy, căn hộ của Tần Mạch sắp bắt đầu lát gạch, tôi đứng bên xem, chợt nghe thấy có người bên ngoài gõ cửa, để tiện cho việc ra vào khi trang trí, phần lớn đều đóng cửa. Tôi ngoái đầu lại trông thấy người đàn ông mặc vest đứng ngay cửa.

      “Xin hỏi có Hà ở đây ?”.

      Tôi nghi ngờ bước tới: “Chào bác, là cháu đây, xin hỏi có việc gì ạ?”.

      Người đàn ông khẽ cúi người trước tôi, tôi sợ hãi giật nảy mình, cũng vội vàng cúi người chào lại. Ông ta nhìn tôi, mỉm cười rất thân thiết: “Tôi họ Lục, là quản gia của nhà họ Tần, phu nhân sai tôi tới mời Hà ăn bữa cơm”.

      “Nhà họ Tần?”. Tôi ngẫm nghĩ lát, hình như tôi có quen người họ Tần, nhà thuê được quản gia… Nụ cười mặt lập tức đông cứng, vị phu nhân này chắc phải là mẹ Tần Mạch chứ? Hình ảnh người phụ nữ quyền quý cao sang chợt lên trong đầu tôi. Tôi lùi lại phía sau bước, cố nặn ra nụ cười: “Cái đó, cái đó, sao đột nhiên…”.

      cần lo lắng nhiều, chỉ vì mấy hôm trước phu nhân nghe được chuyện của , muốn mời tới ăn bữa cơm, nhân thể gặp mặt chút thôi”.

      Nhất định cái tiểu thư An gì đó chạy tới chỗ mẹ Tần Mạch khua môi múa mép rồi! Trong lòng hận lắm, nhưng ngoài mặt tôi cố nặn ra nụ cười: “ cần đâu, cháu…”. Vốn chẳng có quan hệ gì với Tần Mạch cả.

      Nếu vạch trần lời dối của Tần Mạch, liệu kết cục của tôi có thê thảm ? Trong đầu chợt lóe lên câu đó, tôi lập tức sửa lời, “Cháu vẫn còn công việc”.

      Bác Lục gật đầu, mỉm cười ôn hòa: “Đương nhiên là lấy công việc làm trọng rồi”. Tôi vừa thả lỏng ông nốt nửa câu sau, “Tôi ở đây chờ Hà”.

      Tôi nghẹn lời: “Ha ha… Ha ha… Thế xin bác chờ cho lát”.

      Tôi quay người , chạy thẳng ra ban công tầng hai, có số của Tần Mạch đành cầu cứu Lisa vậy, nhưng ấy báo với tôi là Tần Mạch họp, ra được ngay.

      Tôi lấy cớ xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng, năn nỉ Lisa cho tôi số điện thoại của Tần Mạch, hình như nàng bị hoảng trước giọng điệu của tôi, nhanh chóng gửi số điện thoại tới, tôi cuống quýt gọi ngay.

      “Alo?”. Giọng hơi trầm, xung quanh hề có tạp .

      “Tần Mạch, mẹ muốn gặp tôi”.

      Bên kia im lặng lúc, “Hà Tịch?”.

      “Ừ tôi đây, tôi làm việc ở nhà bác Lục kia tới, là mẹ mời tôi cơm”.

      Bên kia mãi có tiếng trả lời, tôi bực bội, lạnh lùng : “Tóm lại tôi chuyện này cho biết rồi đấy, tôi ăn bữa cơm dán nhãn ‘Hồng Môn Yến’ này đâu, tự giải quyết lấy, sau này đừng trách tôi thông báo cho ”.

      “Tôi xin phép”. Hình như chuyện với ai đấy, sau đó tôi nghe được tiếng đóng cửa, “Hà Tịch”.

      “Sao thế?”.

      “Thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, ăn ”.

      Trong chớp mắt, tôi còn nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác: “Hả?”.

      “Tăng cho thêm ba mươi phần trăm tiền thưởng, theo bác Lục về ăn cơm cùng mẹ tôi ”.

      Lần này giọng lạnh lùng của thể ý tứ của câu vô cùng ràng, còn tôi lại càng chẳng hiểu mô tê gì. hiểu được thế giới của phụ nữ à? Cái kiểu triệu kiến con dâu mồn thế này mà cũng bảo tôi hả?

      Thế là tôi thẳng thắn nghiêm túc từ chối: “ được, chuyện này có liên quan tới trong sạch của tôi, vả lại tôi có bạn trai rồi, làm thế gây rắc rối cho ấy”.

      “Năm mươi phần trăm”. Bên kia thản nhiên lên tiếng.

      Tôi thở dài: “Đây phải vấn đề tiền nong, được chứ?”.

      “Gấp đôi”.

      Tôi im lặng, gấp đôi tiền thưởng là khoản thu nhập rất khả quan: “ phải vấn đề tiền nong”.

      “Gấp ba”.

      “…”. Tôi nghĩ tới cụ Mao đỏ chót, “Chỉ lần này thôi đấy”.

      Bên kia hài lòng ngắt máy. Tôi vỗ vỗ lên đầu mình, chỉ hận mình kém cỏi, đồ ngốc! ràng là phải nhân cơ hội này mà đòi gấp tư chứ!

      phải vấn đề tiền bạc, mà vấn đề là tiền đủ nhiều.

      Xuống nhà đồng ý với bạc Lục, tôi thấy mấy người công nhân làm việc vô cùng chăm chỉ cũng an tâm theo bác ấy.

      Ngồi trong chiếc xe tới đón, tâm trạng của tôi rất thấp thỏm, biết mẹ Tần Mạch là người như thế nào, nếu là vị phu nhân cực kỳ ghê gớm, tôi lại kìm được cái tính nóng nảy mà xung đột với bà liệu số tiền thưởng gấp ba kia có còn ?

      Bác Lục ngồi bên cạnh hiển nhiên cảm nhận được lo lắng của tôi, bèn an ủi: “ Hà đừng căng thẳng, phu nhân là người rất hiền lành. Bình thường bà quản nhiều tới chuyện của thiếu gia, nhưng thiếu gia cũng đến tuổi rồi, lại nghe hình như lần này cậu ấy nghiêm túc, nên mới sinh ra ý định gặp mặt . có suy nghĩ gì khác đâu”.

      Tôi rùng cả mình, nghiêm túc? Nếu nghiêm túc mới là chuyện khủng bố nhất đó!

      So sánh hai mẹ con Tần Mạch với nhau, tôi nhất thời cảm thấy khá yên lòng. Dù sao trời sập có Tần Mạch chống cho, việc bại lộ người mà bà ấy đánh cũng là , chẳng can gì tới tôi.

      Nhà họ Tần hề có khoảng sân trước cực rộng và bồn phun nước như trong tưởng tượng của tôi, chỉ là căn nhà hai tầng giản dị, hề có vẻ xa hoa.

      Tài xế lái xe qua cổng rồi dừng lại, bác Lục dẫn tôi vào nhà. Trang trí trong nhà cũng khá đơn giản mộc mạc nhưng hề thiếu ấm áp, tôi trong thoáng chốc bị mê hoặc, rốt cuộc đứa trẻ lớn lên trong căn nhà đẹp đẽ như thế này phải làm thế nào mới có thể sản sinh ra tính cách quặt quẹo như Tần Mạch được…

      Khi gặp được bà Tần, tôi lại nén nổi kinh ngạc, bà ngồi xe lăn được bác Lục đẩy từ phòng trong ra, bà mặc áo len trắng, chân phủ chiếc chăn màu lông lạc đà. Gương mặt trông vẫn còn rất trẻ, bà thấy tôi mỉm cười dịu dàng ấm áp: “ Hà”.

      “A… bác , cháu chào bác”.

      “Đột ngột gọi cháu đến thực ngại quá, nhưng mấy hôm trước nghe em An nhắc tới cháu, quả thực bác rất tò mò về cháu”. Ánh mắt bà chậm rãi quan sát tôi lượt nhưng hề khiến người ta cảm thấy bị mạo phạm, mãi lúc sau, bả mỉm cười dịu dàng, bên khóe miệng có lúm đồng tiền mờ mờ, “Tính thằng nhóc A Mạch hơi kỳ lạ chút, có tốt thế này sao đưa về cho bác xem chứ. Hại bác phí công lo lắng”.

      Bà oán thán mấy câu như cười như trách rồi chầm chậm đẩy xe lăn tới bên ghế sofa, bác Lục cẩn thận đỡ bà ngồi lên ghế. Bà nắm lấy tay tôi, giọng : “ ngoan hiền thế này, A Mạch có phúc lớn rồi”.

      Nhìn gương mặt tươi cười ấm áp của bà Tần, trong thâm tâm tôi chợt dâng lên cảm giác tội lỗi mãnh liệt. Dối gạt người mẹ như thế này, tên Tần Mạch kia nỡ lòng nào chứ!

      “Thằng bé A Mạch có rất nhiều khuyết điểm, tính tình lại tốt lắm, chỉ sợ phải phiền Tịch Tịch quan tâm nhiều hơn đôi chút”.

      Tôi cười cười, dối chớp mắt: “Thực ra Tần Mạch rất tốt mà bác”.

      bậy”. Bà Tần vỗ lên mu bàn tay tôi, giả vờ giận dữ: “Con bác đẻ ra, bác còn biết sao”.

      “Ấy…”.

      “Có lúc tự tin thái quá, ngạo mạn vô lễ phải ?”.

      Tôi ngẫm lại cái mặt lúc nào cũng hơi vênh lên và ánh mắt khinh thường của , bèn gật đầu tỏ ý rất đồng tình.

      “Có lúc cầu quá cao, quá cứng rắn đúng ?”.

      Đúng thế! Lúc chẳng có cầu gì, lúc thích cái này, thấy ghét cái kia, chẳng thèm báo cho tôi lấy tiếng, thẳng cho Tạ Bất Đình bảo chúng tôi làm gấp lên, gấp cái đầu ấy!

      “Có lúc là tốt bụng, nhưng cứ ra thành lời là có thể làm người ta tức chết chứ gì?”.

      Quá đúng luôn! chính là tên kiêu ngạo như thế đó!

      Đương lúc tôi có cảm giác sâu sắc rằng mình gặp được tri kỷ bà Tần đột ngột chuyển sang hỏi: “Thế sao cháu còn thích nó?”.

      kịp nghĩ sâu tới thâm ý trong câu này của bà, tôi thở dài tiếng, hoàn toàn xem như bày tỏ tâm trạng sau khi gặp Tần Mạch: “Đây là lỡ bước mà hận cả ngàn thu bác ơi!”.

      “Lỡ bước?”. Bà Tần lẩm bẩm, trong chớp mắt nắm được từ khóa, nheo mắt lại nhìn tôi, “Tịch Tịch, sao hai đứa quen biết nhau?”.

      “Ừm… hình như là ở quán bar ạ, ấy…”.

      “Uống say hả?”. Bà Tần tự suy đoán, trong mắt lóe lên tia sáng, “ làm rồi?”.

      Câu sắc bén đâm thẳng vào ký ức làm tôi thoáng nghẹn lời, nhớ lại những triền miên quấn quýt trong đêm đó, mặt tôi đỏ bừng lên chỉ trong chớp mắt. Hoàn toàn để cho tôi có thời gian bịa đặt, bà Tần gật đầu, thở dài: “Cái thằng này, uống rượu say là dễ kích động, nhưng thanh niên dễ kích động chút cũng tốt”. xong, bà bèn dời ánh mắt tới thẳng bụng tôi.

      hiền lành khi mới gặp bị trôi nửa.

      Lúc này tôi đột nhiên có cảm giác, bà hổ là mẹ của Tần Mạch, hai người này đúng là mẹ con!

      chuyện với bà Tần thêm lát, bà chợt nảy ra ý, hỏi tôi: “Cháu có muốn xem ảnh mặc đồ con hồi còn của Tần Mạch ?”.

      Tôi im lặng, chẳng lẽ khi con trai còn bà mẹ nào cũng có sở thích quái gở, ăn mặc cho nó thành con sao… Tôi chỉ im lặng được đúng lúc đó, rồi cuống cuồng gật đầu: “Có ạ, có ạ!”. Tôi lôi di động ra, “Có thể chụp làm kỷ niệm ạ?”.

      Bà Tần suy nghĩ lát: “Nếu cháu bán được cho tạp chí lá cải chúng ta chia đôi”.

      Tôi sung sướng đồng ý.

      Mãi tới khi bác Lục hắng giọng: “Thiếu gia về rồi”, tôi vội vàng cất di động, bà Tần vội vàng giấu album. Khi nhìn thấy bóng dáng của Tần Mạch, tôi mỉm cười dịu hiền đánh tiếng cho . nhướn mày, tới bên bà Tần: “Mẹ, sức khỏe mẹ thế nào rồi?”.

      Bà Tần cũng cười rạng rỡ: “Mẹ khỏe, rất có tinh thần”.
      Chris_Luu, Iluvkiwi, SiAm2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :