1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không yêu thì biến - Cửu Lộ Phi Hương [Hoàn]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 50:

      Lửa bùng lên chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng lan tới những nơi bị xăng tưới đến, gì cản nổi.

      Giàn giáo, gỗ, sơn và những vật dễ bắt lửa bày la liệt trong căn hộ được trang trí, chẳng mấy chốc ngọn lửa lan rộng, đỏ góc phòng.

      Độ nóng từ ngọn lửa khiến hai má tôi phát đau, trong lòng hoảng sợ, đầu óc chỉ còn lại suy nghĩ, mau mau ra khỏi căn hộ này. Giàn giáo ở ban công cháy bừng bừng, chắc chắn thể thoát ra từ nơi ấy, chỉ còn cửa chính.

      Tôi và Châu Nghị bị dính xăng lên người, chỉ cần cẩn thận đôi chút, chắc bị bắt lửa, tôi trùm áo khoác lên đầu, bảo vệ mái tóc, định thừa lúc thế lửa vẫn chưa to lắm mà nhanh chóng xông ra ngoài. Tôi vươn tay tóm lấy Châu Nghị, cậu ta vẫn mang bộ mặt đờ đẫn chịu cùng tôi.

      Tôi nén nổi tức giận, vung tay cho Châu Nghị cái tát, đánh mạnh tới nỗi khiến mặt cậu ta lệch , tôi sẵng giọng chửi: “Cậu sống khó khăn lắm sao! Tới cái chết mà cậu cũng sợ còn sợ cái gì nữa! Tới mạng sống của mình mà cậu cũng cần, ai còn dám cần cậu nữa!”.

      “Tôi ở chỗ này!”. Cậu ta gào lên khóc lớn, “Tôi cũng phạm pháp rồi, tôi ! Chết sao chứ, giờ tôi sống mới là đau khổ nhất!”.

      Tôi tức tới nỗi run người: “Cậu có hay ?”.

      Châu Nghị đẩy mạnh tôi ra: “Chị Hà, chị hiểu được tôi đâu, chị hiểu được tôi…”.

      Đương nhiên tôi hiểu cậu, trong mắt tôi, trời to đất rộng, mạng người là lớn nhất, chẳng có bất cứ trở ngại nào trong cuộc đời lớn hơn sinh mạng cả.

      Châu Nghị ôm mặt đau đớn khóc lóc, cậu ta ngồi bệt xuống sàn, như chờ đợi ngọn lửa tới nuốt chửng mình, tôi nhìn xung quanh, thuận tay nhặt ống sắt dưới đất lên, chẳng chẳng rằng xông lên phía trước, đập cú vào đầu cậu ta. Châu Nghị run lên, ngã xuống đất và ngất .

      Tôi vứt ống sắt , nhổ bãi nước bọt: “Đây chính là chỗ đáng sợ của đứa chưa trải đời… Mẹ kiếp, ai cần lý với cậu chứ”.

      Tôi xốc Châu Nghị lên, lảo đảo về phía cửa chính, mùi từ các loại vật liệu trang trí bị đốt cháy bốc lên càng lúc càng khiến người ngạt thở, tôi vừa thầm hận liều lĩnh của thằng bé này, vừa sợ ngọn lửa đáng sợ kia chờ chúng tôi trốn ra ngoài nuốt hết tất cả.

      Vất vả lắm mới tới chỗ huyền quan trong đám khói mịt mù ngạt thở, ngờ ở cửa chính cũng vũng xăng bốc cháy dữ dội.

      Tôi nghiến răng, nhìn Châu Nghị ngất xỉu, trong lòng căm hận : Đúng là thằng nhóc suy nghĩ chu toàn. Có lẽ khi cậu ta vào cửa rưới vũng xăng này ra rồi, lửa trong phòng vẫn cháy bừng bừng, và cả chỗ này cũng bùng cháy.

      muốn cùng chết với tôi sao…

      Tôi do dự nhiều, vẫn vác cậu ta quay người lên tầng . Tôi còn nhớ ngay dưới cửa sổ phòng ngủ tầng hai có đống cát mềm, nhảy vào đó chắc hẳn xảy ra chuyện gì.

      Khói ở tầng hai còn đặc hơn ở tầng dưới rất nhiều, tôi cúi người xuống, bịt chặt lấy mũi miệng mà cũng bị ngạt thở tới kinh khủng.

      Vất vả nhích tới bên cửa sổ, tôi đẩy cửa ra, nhìn xuống đống cát cao lắm ở phía dưới, dù trong lòng biết rằng với khoảng cách này mà nhảy xuống chắc chắn là vẫn toàn mạng, nhưng đối mặt với chuyện như “nhảy lầu” này, tôi vẫn sợ hãi theo bản năng.

      Chết… thực dễ dàng như thế sao?

      Châu Nghị từ bỏ mạng sống vẫn còn vô vàn khả năng của mình quá dễ dàng…

      Đúng vào lúc này, Châu Nghị vai tôi chợt rên lên tiếng như sắp tỉnh lại đến nơi. Tôi thầm hoảng hốt, vừa nghĩ đến chuyện có khi lát nữa cậu ta ném mình vào trong biển lửa biết chừng, chần chừ lưỡng lự gì gì nhất thời đều bay sạch. Tôi vứt Châu Nghị tới bên cửa sổ trước, sau đó đạp cái, đá cậu ta xuống dưới, rồi nhắm mắt cắn răng nhảy ra khỏi cửa sổ.

      Giờ Châu Nghị bị đạp tới chỗ nào, tôi hoàn toàn để ý được nữa, tôi chỉ cảm giác chân mình bị lún sâu vào trong đống cát, sau đó cả gương mặt cũng đập mạnh lên mặt đất làm mũi tôi đau kịch liệt, máu mũi ào ào chảy ra.

      “Vẹo rồi vẹo rồi…”. Tôi ôm mũi cuống quýt giãy giụa bò ra khỏi đống cát, vừa lau máu mũi, vừa ôm mũi, : “Vốn cao rồi, mẹ kiếp, ngã cái mà hỏng hết.”.

      Tôi đau đớn bò ra khỏi đống cát, thấy Châu Nghị vẫn hôn mê nằm lún trong cát, tôi hoảng hồn, sợ cậu nhóc bị ngạt thở mà chết, bèn vội vàng kéo cậu ta ra, sau đó cũng chẳng quan tâm máu mũi có chảy xuống đầy mặt người ta hay , lôi Châu Nghị tới ven đường, cố gắng cách xa căn hộ bị ngọn lửa hoàn toàn nuốt gọn.

      Đến khi tôi cảm thấy mình rút tới nơi an toàn, xe cứu hỏa cũng đến, tôi ngồi bên bãi cỏ xanh, mặt mũi máu me nhìn đội cứu hỏa vội vàng dập lửa.

      Đám khói đặc cuồn cuộn ngừng bốc lên từ trong căn hộ, thi thoảng còn có thể nhìn thấy ngọn lửa sáng rực tới khiếp người, gần như đỏ cả góc trời.

      Đấy vốn là căn nhà xinh đẹp của tôi… vốn là gia đình tương lai của tôi…

      Tôi cúi đầu nhìn Châu Nghị hôn mê bất tỉnh nhân , mặt mày lạnh tanh lột tất cậu ta ra rồi nhét vào trong miệng đương , sau đó đặt giày lên mặt cậu ta – loang lổ vì máu của tôi.

      làm thế, nhìn căn hộ bị ngọn lửa nuốt chửng tôi vẫn thấy đau đớn, viền mắt đỏ hoe.

      Tôi tốn bao nhiêu thời gian và sức lực để trang trí cho ngôi nhà tương lai của mình…

      Tôi thương tâm chiếc xe việt dã đột ngột lướt qua tầm mắt, sau đó chậm rãi dừng lại ở nơi đỗ mấy chiếc xe cứu hỏa. Người đàn ông mặc vest giày da bước xuống xe, quay lưng lại với tôi, tôi nhìn thấy nét mặt, chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của cứng đờ.

      sải bước về phía căn hộ, nhân viên cứu hỏa nhanh nhẹn ngăn cản Tần Mạch. Cách con đường, tôi đâu thể nghe được bọn họ những gì, chỉ thấy gương mặt bị ánh lửa nhuộm thành màu của Tần Mạch, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

      Tôi khỏi thở dài tiếng, về phía .

      ơi, muốn tôi thế nào với đây, giờ căn hộ này thể vào được!”. Nhân viên cứu hỏa phát cáu, “Đừng cản trở công việc của chúng tôi được !”.

      “Tôi muốn tìm vợ tôi”. Tần Mạch đẩy bàn tay ngăn cản mình của nhân viên cứu hỏa ra, cố chấp .

      “Nếu bên trong có người, chờ thế lửa chút chúng tôi vào ứng cứu ngay, giờ lửa cháy to thế này, vào đó chỉ chịu chết thôi”.

      “Tôi muốn tìm ấy”.

      Tôi sững sờ, ngừng bước nhìn theo bóng lưng Tần Mạch.


      Hóa ra quan tâm tới tôi như vậy…

      Trái tim tôi bỗng tràn hạnh phúc: “Tần Mạch”. Tôi nhào lên, ôm chặt lấy eo , ép sát vào lưng , chùi hết máu mũi lên chiếc áo vest của , nghẹn ngào , “Khỏi cần tìm nữa, em ở đây rồi, em ở đây”.

      Cả người cứng đờ, mãi lúc sau mới dám nghiêng đầu nhìn tôi.

      “Hà Tịch”.

      “Ừ, em đây”.

      tiếng thở dài dài, quay lại ôm lấy tôi, cánh tay chậm rãi siết chặt, dường như muốn hòa tôi vào cơ thể : “Sao chỉ gặp em lát thôi mà có thể xảy ra chuyện lớn như thế chứ…”. ai oán.

      Tôi cũng ấm ức chẳng biết biện giải thế nào.

      “Em muốn dọa chết sao?”.

      Tựa lên bờ vai rộng an toàn của , mũi tôi cứ cay cay, cuối cùng viền mắt đỏ hoe. Tôi chợt nhớ tới trước đây mình từng hỏi Tần Mạch tôi được bao lâu… đúng là ngốc quá mà.

      Tôi biết tương lai như thế nào, đương nhiên Tần Mạch cũng biết, tình là thứ đến chẳng ai biết, chẳng ai hay, ai biết sau này nó lặng lẽ chạy mất lúc nào, nhưng dù tình Tần Mạch dành cho tôi có thể kéo dài được bao lâu cũng quan trọng, bởi ít nhất giờ người đàn ông này là của tôi, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với tôi.

      “Tần Mạch”. Tôi , “Mai chúng ta đăng ký nhé”.

      “Đăng ký kết hôn?”

      “Đăng ký kết hôn”.

      Bàn tay Tần Mạch ôm tôi khẽ siết chặt: “Được”.

      Nếu tôi chỉ có thể tin tình được nửa, vậy nửa hoài nghi còn lại hãy để hôn nhân lấp đầy. Cho đối phương ràng buộc trách nhiệm, để hai người cùng ở bên nhau được hạnh phúc hơn, đây mới là ý nghĩa tồn tại của hôn nhân.

      Trong cơn gió đêm bị đám cháy hun nóng, chúng tôi lặng lẽ ôm siết nhau, đột nhiên, Tần Mạch hỏi: “Hà Tịch, em chảy nước miếng lên vai à?”.

      Lúc này đầu óc tôi có hơi váng vất mơ hồ, ngẩng lên được, Tần Mạch nghe thấy tiếng trả lời, thấy lạ bèn kéo tôi ra, nhìn mặt của tôi thần thái chợt thay đổi: “Em bị thương sao sớm!”.

      “Máu… máu mũi”. Tôi chạm lên mũi mình, chợt thấy đau ghê gớm, thần trí chỉ thoáng cái trở nên tỉnh táo lại, máu mũi của tôi chảy lâu thế mà vẫn chưa chịu ngừng…

      Tần Mạch kéo tôi lên xe: “Mũi em sưng lên rồi, chúng ta bệnh viện trước”.

      Lúc này tôi mới ý thức được nghiêm trọng của tình hình, nhất thời sợ tới nỗi chân tay lạnh băng, mồ hôi lạnh chảy khắp người. Tần Mạch lôi tôi lên xe, tôi sợ đến nỗi run lẩy bẩy, mặt mũi toàn là máu, gào lên: “Mũi em vẹo rồi, vẹo rồi!”.

      Tần Mạch cũng lên tiếng, mặt mày tái xanh, cấp tốc phóng xe .

      “Em thế này sao mai đăng ký kết hôn được!”.

      Nghe tôi lo lắng chuyện này, sắc mặt dịu lại, bật cười bất đắc dĩ. Tôi thấy cười, nỗi ấm ức trong lòng càng tăng thêm: “Nếu em bị hủy hoại dung nhan bám cả đời, đừng nghĩ tới chuyện sống yên!”.

      “Thế em hủy hoại dung nhan chút cũng sao”.

      Tôi ngẩn ra, chút ngọt ngào trong lòng ngừng lan tỏa, nhưng ôm lấy cái mũi chảy máu ngừng tôi lại thấy sợ hãi, mặt tôi đầy máu ngồi trong xe vừa khóc vừa cười: “ đúng là đồ khốn, đồ khốn nạn!”.

      Khi chúng tôi ra khỏi bệnh viện, mũi tôi được băng lại thành cục to, gần như chắn hết tầm nhìn.

      Suốt đường lái xe trở về, Tần Mạch mới nhớ tới việc hỏi tôi chuyện xảy ra, tôi thở dài tiếng thành thực kể lại cho nghe, Tần Mạch nghe xong chỉ im lặng gì. Sau này tôi mới biết, tối hôm ấy, khi tôi và Tần Mạch rời chẳng được bao lâu, Châu Nghị tỉnh lại, sau đó tự tới đồn Cảnh sát tự thú…

      Hôm sau, tôi và Tần Mạch làm đăng ký kết hôn từ sáng sớm. Nhân viên nhìn vết thương mặt tôi, sau khi ba lần bốn lượt xác nhận chắc chắn tôi bị bạo lực uy hiếp mới làm thủ tục cho chúng tôi. Tôi nhìn Tần Mạch ký tên mà mặt mày khó coi, cứ đứng cạnh che miệng cười thầm.

      Tần Mạch ngoái đầu lại nhìn tôi, cau mày: “Nếu bàn tới bạo lực ràng phải là em bạo lực mới đúng chứ”.

      Tồi xòe tay ra: “Nếu Tần chê tôi giờ có thể bỏ của chạy lấy người”.

      nhướn mày lên cao ngạo: “ thích ăn đòn, thế nào?”.

      “Em bảo vệ, để người khác bắt nạt ”. Tôi vỗ ngực bảo đảm. Khiến mọi người đứng chung quanh phải phì cười.

      Cầm hai quyển sổ đỏ chót đứng dưới ánh nắng mai, tôi ngước lên nhìn Tần Mạch, cũng đần người ngẩn ngơ.

      Tần”. Tôi , “Nửa đời sau phải quan tâm tới em nhiều nhiều nhé”.

      cầm lấy bàn tay chìa ra của tôi, nghiêm túc đáp: “ Hà, hôm nay chúng ta về nhà bàn chuyện khai thác sản phẩm đời sau

      Khóe miệng tôi giật giật: “Ấy… ban ngày ban mặt mà”.

      mỉm cười, quyến rũ tôi cách đáng xẩu hổ: “Chúng ta có thể bàn tới tối, sau đó lại tiếp tục bàn…”.

      HOÀN CHÍNH VĂN
      SiAmPhong nguyet thích bài này.

    2. Dương Qúy Phi

      Dương Qúy Phi Well-Known Member

      Bài viết:
      193
      Được thích:
      520
      Chương 51: Ngoại truyện

      Đêm khuya, tiếng thở dốc trong phòng vang lên dứt.

      Tần Mạch khẽ cắn lên tai Hà Tịch, lưỡi nhàng trêu chọc lỗ tai, tay đặt lên bộ ngực mềm mại của , lúc bóp , lúc lại xoa nắn. Mà tay kia dán bên hông, nhấc eo nâng lên cao hơn…

      Đột nhiên, Hà Tịch hoảng hốt hô lên tiếng: “Tần Mạch! Chờ … chờ nào… dừng lát!”.

      Tần Mạch cười khẽ bên tai : “ Hà ơi, dừng được đâu, kêu muộn rồi”.

      “A! được được!”. Hà Tịch liên tục kêu lên, “Đau eo đau eo! Chuột rút rồi…”.

      Trong bóng tối, gân xanh nổi đầy trán Tần Mạch: “Em, có tiền đồ gì!”.

      “Em cũng có muốn đâu”. Hà Tịch khóc ra nước mắt, “Mau xoa giúp em chút nào, đau chết được…”.

      Tần Mạch đành thở dài lặng lẽ: “Nể tình tối nay còn sớm đấy”.

      Hôm sau, sáng sớm.

      Dịch Tình gửi tới bức ảnh, là bức ảnh ta ôm đứa bé cười rạng rỡ dưới tháp Eiffel ở Paris.

      Phía sau bức ảnh còn ghi dòng chữ: Eric, nắng ở Paris đẹp lắm, nên đưa người ta ra ngoài chơi .

      Hà Tịch thấy dòng chữ này xong thản nhiên nhướn mày, thuận tay ném ảnh lên bàn, ghen tuông : “Tình nhân cũ của hẹn Paris nối lại duyên xưa kìa, tiếc là ta đứa con rồi”.

      Tần Mạch tay cầm di động chẳng biết làm gì, thản nhiên câu: “Ừ, hôm nào chúng ta cũng đưa con nhé”.

      Hà Tịch ngẩn ra: “Con gì hả?”.

      Tần Mạch liếc cái như cười như : “ phải tối nào chúng ta cũng cố gắng đấy à?”.

      Khóe miệng Hà Tịch giật giật: “ Tần này, thanh thiên bạch nhật mà nghĩ gì thế hả!”. thu dọn chén đĩa bữa sáng ăn xong, vừa vào trong bếp, vừa , “Tối nay phải tới nhà Trình Thần ăn đầy tháng thằng bé nhà chị ấy đấy, đừng về muộn nhé… hay là về đón em ?”.

      ”. Tần Mạch nhấp ngụm café, “Quan tâm con nhà người khác thế làm gì, bọn con nít trẻ ranh thấy là phiền lòng”.

      “Dù sao con nít thấy là phiền lòng, sau này chúng ta đừng sinh nữa, tối nay cũng đừng cố gắng như thế…”.

      nghe Hà Tịch cho hết câu, Tần Mạch cầm di động ra khỏi nhà: “Tối nay về đón em”.

      Kết hôn sắp được tròn năm, hai người bên nhau nhưng vẫn sửa được cái bệnh đấu võ miệng. Tình cảm cứ duy trì tầm tầm như thế, hề thay đổi tới nghiêng trời lật đất như trong tưởng tượng, nhưng những chuyện vụn vặt của người giờ trở thành chuyện vụn vặt của hai người.

      Hà Tịch thích trong nhà hay có người ngoài nên thuê giúp việc.

      Giờ Hà Tịch được thăng chức, cần tự tay làm mọi chuyện nữa, làm đúng giờ, tan làm trước giờ, ngày nào cũng rửa bát giặt quần áo, lau bàn quét nhà, thi thoảng lười lên đẩy hết việc cho đối phương làm, trong nhà có hai nhà vệ sinh, nhưng có sáng sớm, hai người vẫn chui vào cùng gian, người mắt nhắm mắt mở chải răng, người đầu tóc bù xù thản nhiên vệ sinh…

      Vợ chồng có tình cảm với nhau có lẽ cũng có thể làm được những việc như thế, chẳng ai nhận ra được rốt cuộc đối phương mình tới mức nào, nhưng lạ là họ lại biết rằng, có đối phương ở bên, cuộc sống bình thường trở nên chán chường vô vị.

      Tần Mạch vừa lái xe tới công ty nhận được điện thoại của mẹ, lúc này ở Mỹ chắc là khoảng chín giờ tối, bà dịu dàng hỏi han tình hình sức khỏe hai đứa con hồi, mấy câu sau đó chẳng thể thoát việc nhắc tới đứa cháu vàng ngọc của mình.

      Tần Mạch lẳng lặng nghe bà bộc bạch nỗi khát khao cháu nội lát rồi lấy cớ sắp có cuộc họp quan trọng, quả quyết ngắt máy.

      Con cái, ai mà muốn chứ.

      Nhưng chuyện này cần phối hợp của thiên thời địa lợi, điều quan trọng hơn là nhân hòa… khổ nỗi Tần Mạch với Hà Tịch khác gì đội bóng đá nam Trung Quốc đấu với Brazil, trận nào cũng lên, đá mãi vào, Tần Mạch nhiều lần phải bóp trán thở dài.

      cũng biết, cuộc sống thể chuyện nào cũng như ý được, như tại, ngày nào mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy Hà Tịch ngủ há mồm, nước miếng sáng lấp lánh rơi lên vai mình, là hạnh phúc tới cực điểm rồi.

      Tần Mạch đột nhiên nhớ tới cuộc sống ở Mỹ trước đây của mình, bận rộn bất kể ngày đêm, hầu như hôm nào cũng sống nhờ café và thuốc lá, đến nỗi tới bệnh viện khám cũng mang cả tập tài liệu chất đống bên giường bệnh.

      Lúc đó luôn mơ mộng rằng Hà Tịch vẫn đợi mình, vẫn thường gọi điện tới chuyện chốc lát với mình, kể hôm nay lại xảy ra chuyện gì mất mặt, lại bực bội cái gì, lại phải chịu thiệt thòi gì, cứ nghe như thế, dù chỉ toàn phàn nàn về cuộc sống, nhưng vẫn luôn thấy ấm lòng, luôn muốn mỉm cười.

      Chuyện này chứng tỏ, Hà Tịch vẫn còn thích , vẫn dựa dẫm .

      Nhưng lúc ấy, họ lại chia tay.

      Tình hình của Tần Mạch khi đó căn bản thể về nước được, kiêu ngạo trong tính cách cho phép nắm chặt lấy đối phương buông khi thể cho người ấy tương lai. nghĩ, Hà Tịch rất tốt, chắc hẳn có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn.

      Thế nên, khi Dịch Tình cho Tần Mạch biết Hà Tịch bắt đầu liên tục xem mặt, Tần Mạch ghen mà đành bất lực, giận mà chẳng có tư cách gì.

      Thế cứ tìm đại người để kết hôn thôi, dù sao cũng chẳng có gì khác biệt.

      Sống chung với Dịch Tình nửa năm, hai người cùng ăn cơm, cùng làm việc, thời gian gặp mặt mỗi ngày còn nhiều hơn thời gian Hà Tịch, nhưng dù có làm cách nào trái tim cũng thể rung động. Mỗi lần Dịch Tình có can đảm trao cho nụ hôn đều bị đáp lại cách lạnh nhạt hờ hững.

      “Eric, chúng ta phải làm cặp tình nhân có tình cũng có tình dục sao?”. chỉ lần Dịch Tình trách móc , “Tới hôn cũng được à?”.

      Phải, được.

      Đến sau này, khi Tần Mạch tới sân bay tiễn Dịch Tình và Lee về nước, Dịch Tình chỉ trêu chọc : “Eric, định thủ tiết vì ấy sao?”.

      Thực ra, thủ tiết cũng phải được. Dù sao cũng chẳng thể tiếp nhận được người khác, thể làm lỡ dở bản thân rồi còn lôi người khác xuống nước theo.

      “Em về nước trước nghe ngóng giúp , nếu ấy còn độc thân, về nước theo đuổi lại ấy”. Dịch Tình cười , “Chỉ hy vọng ấy đừng đánh nữa”.

      Tần Mạch nghĩ nghĩ lại, tính toán vô số lần, cuối cùng quyết định về nước, nhưng ngờ được rằng, vừa xuống sân bay trông thấy Hà Tịch, bất đắc dĩ dở khóc dở cười kéo Trình Thần say tới quắc cần câu. Nét mặt sống động ấy giống hệt như trong ký ức.

      Nên tới chào hỏi mới phải. Tần Mạch nghĩ, nhưng nhích nổi chân… Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tâm trạng lúc trùng phùng như thế này, là khiến người ta hồi hộp mà lúng túng…

      Hà Tịch nhìn thấy mình có phản ứng như thế nào? đánh mình sao? bất giác ôm lấy bụng mình, căng thẳng nuốt mấy miếng nước bọt.

      Đương nhiên, Hà Tịch đánh Tần Mạch, chỉ mỉm cười khách sáo mà xa cách, nhưng còn khiến người ta khó chịu hơn là bị đánh. Cứ như thể hai người họ chỉ là những người xa lạ từng lướt qua trong cuộc đời của đối phương, hề quan trọng.

      Sao có thể chịu được chứ…

      Di động rung lên, hai chữ “Hà Tịch” nhảy nhót màn hình kéo tâm trí quay lại. Tần Mạch nhướn mày, xem giờ, mười giờ hai mươi, giờ này gọi cho … chẳng nhẽ em gây ra họa gì rồi?

      nhận máy, nghe bên kia như có rất nhiều người cãi vã, ầm ĩ thôi, sau đó trong điện thoại vang lên tiếng thở dài thườn thượt, Tần Mạch khỏi nhíu mày, chỉ nghe Hà Tịch đáng thương : “ ơi, em bị xe tông rồi… thực ra, cũng thể coi là xe tông được…”.

      Khi Tần Mạch vội vội vàng vàng tới bệnh viện thấy Hà Tịch ngồi chiếc ghế trong hành lang, đầu quấn vòng băng trắng lốp, chuyện gì đó với bác sĩ ngồi cạnh, gương mặt mang nụ cười khẽ, hoảng sợ bất an như tưởng.

      hơi nheo mắt, dừng lại ở nơi cách đó mấy bước chân, quan sát chàng bác sĩ ngồi cạnh Hà Tịch từ đầu tới chân lượt. Nếu nhớ nhầm, gã này chắc hẳn là tên bác sĩ cặp bồ với đàn ông sau lưng Hà Tịch ngày trước đây mà, tên là Trần gì đó.

      Khoác áo blouse trắng, trông chướng mắt quá.

      Hà Tịch chuyện hăng say với Trần Thượng Ngôn, ngoảnh đầu lại nhìn, phát Tần Mạch sầm mặt nhìn chằm chằm vào vẻ nguy hiểm, nụ cười môi chợt cứng đơ, nhìn Tần Mạch lát rồi thấy lạ, : “Em biết em làm phiền tới công việc của , nhưng tốt xấu gì em cũng là vợ , em gặp chuyện gọi tới thăm em cũng là chuyện đương nhiên thôi, sao phải làm cái vẻ như nợ tiền thế?”.

      Trần Thượng Ngôn nghe tới Tần Mạch bèn mỉm cười hiền lành, biết điều rời , để lại Hà Tịch và Tần Mạch trợn mắt nhìn nhau.

      Cuối cùng Tần Mạch chịu được, bước lên phía trước, nhìn xuống Hà Tịch: “Em bị xe tông? Em bị cửa nhà vệ sinh kẹp phải đầu à, sao mà ngốc thế”.

      giận cái gì thế hả? Có phải em muốn bị thương đâu…” Hà Tịch ấm ức cào cào tóc, “Ai biết ra ngoài mua thức ăn cũng có thể xảy ra chuyện này chứ”.

      Tần Mạch thở dài tiếng, vươn tay ra xoa đầu vẻ thương xót: “Còn đau ? Sao mà bi đụng xe thế?”.

      … ra khỏi siêu thị xong, em vừa qua góc phố chiếc xe tải lớn trờ tới trước mặt, đụng phải chiếc xe con đậu ở bên đường, chiếc xe con đó đụng đổ cột đèn vỉa hè, sau đó em bị cột đèn đập phải…”.

      Tần Mạch im lặng hồi lâu, đỡ trán thở khẽ: “ hổ là Hà Tịch…”.

      Hà Tịch càm ràm oán giận: “Sớm biết xảy ra chuyện như thế, hôm nay em lười mà xin nghỉ, làm bị trừ tiền còn đỡ phải chịu đau”.

      Tần Mạch chạm lên lớp băng trắng đầu Hà Tịch, ánh mắt lóe lên, hỏi: “Cái này, là cái cậu… cái cậu bác sĩ lúc nãy băng cho phải ?”.

      Lúc này Hà Tịch mới nghiêm túc nhìn Tần Mạch vẻ đánh giá, nheo mắt cười : “ Tần, ghen đấy à?”.

      Tần Mạch lạnh lùng hừ tiếng: “Người bị ăn sạch rồi còn cái gì mà ghen với tuông”. đánh mắt nhìn sang chỗ khác, im lặng lát, lại liếc Hà Tịch cái miễn cưỡng hỏi: “Hai người… lúc nãy chuyện vui nhỉ?”.

      “Đúng đấy”.

      Tần Mạch trợn mắt tức giận, mặt mày lạnh tanh lôi Hà Tịch : “Vui cũng có cơ hội đâu, cậu ta là của thằng khác rồi, em là của !”.

      Hà Tịch sau cười ngừng, luôn mồm gọi là “lọ giấm kiêu ngạo”, Tần Mạch thực nghe được nữa, vừa quay đầu lại có đôi môi đỏ mọng nhàng hôn lên cánh môi mình: “Nể tình đáng như thế này, thưởng cho đấy”. Hà Tịch cao ngạo ngẩng đầu .

      Tần Mạch ngẩn ra sờ bên khóe môi, những bực bội trong lòng đột ngột bị quét sạch, môi cứ cong lên tự chủ được. nghiêm mặt, cũng làm bộ cao ngạo như Hà Tịch: “Ừ, được rồi, cho em thêm cơ hội để thưởng đó”.

      “Thưởng cho tin nhé”.

      Hà Tịch ngoắc ngoắc ngón tay với Tần Mạch, ra hiệu cho cúi người xuống. Tần Mạch nửa tin nửa ngờ ghé tai lại.

      Hà Tịch đột ngột hét lên: “ sắp được làm bố rồi!”.

      mắt chợt đờ đẫn. Tần Mạch quay đầu lại nhìn Hà Tịch cười tủm tỉm, như gã khờ, biết do bị Hà Tịch gào lên mà thế, hay là bị dọa cho phát khiếp rồi.

      “Bố?”. lặp lại.

      Hà Tịch gật đầu.

      Tần Mạch lại chợt ngẩn ra lát nữa, cuối cùng như sực tỉnh, móc di động cuống cuồng bấm số gọi , ăn lộn xộn: “Mẹ… sắp làm bố rồi, mẹ về nước nhanh lên, vâng, có rồi, con… Vâng, con có rồi…”.

      Con có rồi.

      Chúng con sắp có em bé rồi.

      TOÀN VĂN HOÀN
      SiAmPhong nguyet thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :