1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Không yêu sẽ không quay lại - Gia Diệp Mạn (Full Chính Văn, Phiên Ngoại 3.5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: sờ sờ( trước)

      An Nhiên cắn chặt môi, quay mặt qua chỗ khác, cố chấp hồi, là bị dày vò đến khó chịu, hít hơi, co rúc lại, xoắn môt phen, thúc giục: "Nhanh lên chút. Tôi rất mệt mỏi."

      Hơi thở nóng rực của phun vào lỗ tai , vừa ướt lại vừa nhột, quay sang bên gối cọ xát. vành tai liếm phen, trận cảm giác tê dại nhanh chóng vọt qua bên thân thể , quả giống như dòng điện.

      Nam Tịch Tuyệt từ trong cơ thể rút ra, lật người nằm xuống bên cạnh , ôm lấy " xin lỗi."

      An Nhiên chôn thấp đầu hơn "Có cái gì tốt để xin lỗi . làm đúng , làm liền cút ra khỏi nhà tôi, cần trở lại quấy rầy tôi nữa."

      Nam Tịch Tuyệt ôm sát , chịu buông tay, cả người An Nhiên mềm nhũn, trong khoảng thời gian này, từ khi đột nhiên xuất ở thành phố C với phân phận là cổ đông của công ty , cho đến lúc ba mẹ Tô Nam phát Lâm Lâm phải con của Tô Nam, rồi đến khi phát ở Tô Nam bên ngoài…., từng cái , cũng đủ làm thần kinh của căng thẳng, tinh lực( tinh thần và thể lực) đều xuống dốc.

      tại, giường lớn ấm áp, lồng ngực dày rộng, hơi thở quen thuộc như thế, cũng làm cho loại ảo giác, giống như vẫn còn là thiếu nữ kiêu căng khi xưa, có thể bá chiếm lồng ngực bền chắc này, thân thể vừa buông lỏng cảm giác đến ban ngày.

      thực là ngủ thiếp , bất quá chỉ là co lại nằm nghiêng , hai cánh tay khép lại. ngủ cũng phải là cực kỳ an ổn, theo thói quen nhắm hai mắt lại sờ sờ, hình như tìm cái gì đó, cho đến khi Nam Tịch Tuyệt đem cánh tay của mình thả vào giữa hai tay của , sau khi ôm lấy, vỗ , lúc này mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Cả đêm Nam Tịch Tuyệt đều chưa chợp mắt.

      Sau khi tỉnh lại, An Nhiên cảm thấy khát đến khó chịu, mới vừa xốc chăn ngồi dậy, cốc nước ấm được đưa đến bên miệng , nhận lấy uống xong, nhìn : "Khi nào tôi có thể làm?"

      Nam Tịch Tuyệt khàn khàn : "Bất cứ lúc nào cũng được."

      Hai người ở dưới chăn đều mảnh vải, An Nhiên liếc mắt nhìn thân thể của , vẫn là quyết định nhanh chóng mặc quần áo rời giường là tốt nhất.

      Trong tủ quần áo vẫn còn treo quần áo của Tô Nam.

      An Nhiên đứng ở đó nhìn hồi, đem bộ đồ tây vừa mới mua lâu vuốt vuốt, vuốt đến mức xuất nếp nhăn.

      Ba mẹ Tô Nam cũng sớm nghe đến tên . Sau khi đồng ý lời cầu hôn của , liền xin điều đến chi nhánh của ngân hàng ở thành phố C để công tác, đồng thời mang theo Lâm Lâm và cùng trở về. cố ý giấu giếm, nhưng Tô Nam với họ, Lâm Lâm chính là con của . Mặc dù bọn họ có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy Tô Nam toàn tâm toàn ý đối với An Nhiên, cũng dần dần bỏ băn khoăn.

      Sau đó An Nhiên mới phát , là vẫn nghĩ đến hôn nhân quá đơn giản. Khi kết hôn, cũng gọi điện thoại thông báo cho Nhập Hồng. Lúc đó Nhập Hồng khóc qua điện thoại, luôn : "Mẹ có lỗi với con, mẹ nhớ con." Nhưng thời điểm An Nhiên vừa muốn hỏi, bà vẫn như cũ cúp điện thoại trước bước.

      Hôn lễ làm rất khiêm tốn, nhưng trong nhà An Nhiên cũng người tới dự là , ba mẹ Tô Nam gì, nhưng những ngày lễ tết thăm người thân, những người đó đều dùng ánh mắt khác thường làm cho cảm thấy rất khó chịu.

      Quan trọng nhất là, cuộc sống vợ chồng của và Tô Nam vẫn lúng túng thôi. Tô Nam luôn có dục vọng mãnh liệt đối với , lúc giường, thiết tha hôn cùng vuốt ve, cố gắng hết mức để cho mình hưởng thụ, nhưng là, mỗi lần dò xét ở nơi kia, vẫn luôn ướt. Hơn nữa, có lần Tô Nam uống đến say khướt trở về, để ý đến khô khốc, cố gắng xông vào, cũng bao giờ nghĩ đến mình kháng cự đá xuống giường. Lâm Lâm mình ngủ ở phòng bên cạnh bị kinh sợ tỉnh dậy oa oa khóc lớn, chạy đến đầu chui vào trong ngực .

      Buổi tối hôm đó, Tô Nam đá sập cửa bỏ .

      Đây là lần đầu tiên bọn họ vui vẻ từ sau khi cưới. Vừa rạng sáng ngày thứ hai, An Nhiên đưa Lâm Lâm nhà trẻ, phát Tô Nam ngồi ở cửa cầu thang, thấy , vẻ mặt yếu ớt, gì, chỉ là than thở, cho mình cái tát.

      Lâm Lâm lại bị dọa cho sợ bật khóc. dụ dỗ con học, cố ý xin nghỉ nửa ngày về nhà, hầu hạ Tô Nam tắm. cũng theo vào phòng tắm, giúp đấm lưng, sau đó, chủ động vòng chắc , bàn tay thám thính xuống dưới an ủi , đồng thời cởi bỏ quần áo người mình, sáng sớm hôm đó, lòng nghĩ muốn cho .

      bị lôi vào trong bồn tắm, có làm gì khác, chỉ là hôn lâu. cho biết: " vội, chúng ta cứ từ từ. Dù sao em cũng là vợ của rồi."

      Ở thời điểm khó khăn nhất, là Tô Nam vẫn luôn ở cùng với , liên quan đến tình nam nữ, cảm kích cả đời. Cho nên, khi Mỹ Huệ tìm tới cửa, An Nhiên cũng có oán hận . Nhưng thờ ơ lại chọc giận Tô Nam, tức giận, thèm để ý, là bởi vì cho đến bây giờ ở trong lòng có để tâm, .

      khiển trách lạnh lùng, lại bắt đầu cảm thấy uất ức, cũng cảm thấy tham lam, muốn lòng của , nó sớm mất rồi, đâu còn có thể cho chứ?

      Nam Tịch Tuyệt nhìn ngẩn người vuốt ve quần áo của người đàn ông kia, trong lòng vừa khổ sở vừa chua xót, vội vã mặc quần áo tử tế "Tiểu Nhiên, có việc muốn với em . . . . . . . mua chút đồ ăn sáng, ăn xong rồi ."

      Khi mua đồ ăn sáng trở về, lại phát cửa bị khóa từ bên trong.

      Cách cánh cửa An Nhiên với : "Tôi muốn nhìn thấy . , giữa chúng ta có gì đáng để cả."

      Nam Tịch Tuyệt xách theo đồ ăn sáng đến nhà trẻ ở thành phố C.

      Vừa đúng là giờ ra chơi, đám trẻ con chạy tới chạy lui ríu rít cười đùa chơi với nhau .

      móc ra tấm ảnh ở trong áo khoác nhìn kỹ mấy lần, đứa bé trong tấm ảnh còn quá , mới được trăm ngày, nhưng trước mắt bé ba bốn tuổi năng động chạy nhảy rồi, rốt cuộc đứa bé nào mới chính là con của ?

      Ừm, có nhìn rất có khí phách, bộ dáng giống như là chị cả của cả đoàn, chỉ huy mấy bé trai di chuyển băng ghế, còn mình vẫn đứng nắm chặt cái eo mập mạp, là bé này sao? Nam Tịch Tuyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt mặp mạp của hồi, cảm thấy rất thích, liền dời ánh mắt .

      Còn có bé, ăn mặc xinh đẹp, đầu thắt cái nơ con bướm to, đứng ở hành lang bên cạnh nhìn đám đứa bé khác chơi trò chơi. Nhìn chung quanh hồi, giống như có gì làm cho lòng mềm mại rất nhiều!

      Ống quần của bị kéo lấy, cúi đầu, nhìn thấy ôm quả cầu da, ánh mắt có vẻ rất thèm nhìn chằm chằm vào bữa sáng trong tay .

      mềm mại xinh xắn, gương mặt tròn vo, béo ụt ịt , đầu đội cái mũ hoa , trong lòng Nam Tịch Tuyệt chấn động, vội vàng ngồi xổm xuống, nghĩ muốn đưa tay ra sờ mặt bé, nhưng lại sợ hù dọa , liền cứ như vậy ngơ ngác ngồi xổm trước mặt bé.

      đại khái cho rằng đây là trò chơi, cũng bắt chước ngồi xổm xuống, ngửa mặt lên nhìn , nghiêng đầu nhìn lát, cái miệng còn phun ra ít nước miếng, sau đó hướng nhếch miệng cười, lộ ra mấy hàm răng còn thiếu mấy cái, vừa buồn cười, lại vừa đáng tới cực điểm.

      đem quả cầu bằng da trong tay đưa cho "Cho chú chơi cái này, cháu muốn ăn bánh bao."

      Nam Tịch Tuyệt nhận lấy quả cầu của , đầu ngón tay chạm vào bàn tay bé mềm mại của bé, cả người cũng cứng ngắc.

      "Bánh bao." thấy nhận lấy quả cầu rồi mà vẫn có cho ăn, lông mày bé nhăn lại, giơ tay ra tỏ ý muốn.

      Nam Tịch Tuyệt sờ sờ bánh bao trong túi, đều có chút lạnh. đem quả cầu trả lại cho "Con chờ chút, ba. . . . . . Chú mua cái khác nóng hổi ." muốn , lại đột nhiên ý thức được, bé tùy tiện gặp người quen biết mà vẫn xin đồ ăn , phải là thói quen tốt, vạn nhất gặp phải người xấu làm thế nào?

      Nam Tịch Tuyệt rất khó khăn đem mình trở thành trong số những người xa lạ đó.

      bé này cơ hồ là giống hệt với An Nhiên khi còn bé, chỉ là xem ra có chút lanh lợi hơn chút.

      lần nữa ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi: " được tùy tiện ăn đồ gì của người lạ, giáo cho con biết sao?"

      "Con biết chú." An Lâm Lâm kiêu ngạo mà trả lời.

      Nam Tịch Tuyệt vô cùng vui mừng hỏi "?"

      "Ừ." rất nghiêm túc gật đầu "Nhà cháu có rất nhiều hình của chú, chú là người thân của mẹ sao? Hay là . . . . . . !" giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện kinh sợ, hai mắt mở to trừng lớn, cách lan can ôm cổ Nam Tịch Tuyệt, nằm úp sấp bên lỗ tai giọng "Chẳng lẽ chú mới là ba ruột của cháu!"

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38: sờ sờ( sau)

      "An Lâm Lâm!"

      Nghe thấy có người gọi, An Lâm Lâm tình nguyện buông cánh tay ra, chép miệng "Muốn ăn bánh bao, muốn ăn cơm." nhặt quả bóng của mình lên, ôm lấy, xoay eo, có vẻ cực kỳ uất ức. Nhưng giáo gọi, dùng vẻ mặt đau khổ hướng về phía Nam Tịch Tuyệt lè lưỡi, sau đó xoay người chạy .

      Nam Tịch Tuyệt nhìn bé hoảng hốt chạy thẳng vào trong phòng học, sau khi cất xong quả bóng, lại chạy đến chỗ đám bạn khác cùng nhau xếp hàng. Người mới vừa rồi gọi giáo khá lớn tuổi, nghiêm nghị nhìn cái, : "An Lâm Lâm, được tùy tiện chuyện với người lạ, mấy lần rồi."

      An Lâm Lâm cúi đầu, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng. cảm thấy giáo Lý có vẻ nghiêm khắc với hơn so với những người bạn khác, giống như có vẻ thích cho lắm. ngoan ngoãn đứng xếp hàng, lại khỏi ngẩng mặt lên nhìn bộ ngực bé xíu của giáo Lý, càng khỏi nhớ mẹ, nghĩ muốn mẹ ôm, còn có thể sờ Mễ Mễ từ cổ áo mẹ. . . . . .

      Nam Tịch Tuyệt vội vã mua bánh bao nóng hổi, chạy qua hai con đường mới phát là mình căn bản biết xung quanh đây có cửa hàng bán bánh bao nào hay , sau khi loạn lúc liền giữ chặt bác vừa thể dục buổi sáng trở về "Dì, xin hỏi xung quanh đây có cửa hàng bán bánh bao nào ?"

      Bác nhìn thấy đại suất ca( trai đẹp) như vậy, mừng rỡ híp mắt lại "Phải khá xa mới có đấy." Bà đem bánh bao nóng hổi mà mình vừa mới mua được đưa cho Nam Tịch Tuyệt "Ở đây dì cũng có, đói bụng cứ cầm lấy ăn trước ."

      "Cám ơn." Nam Tịch Tuyệt nhận lấy bánh bao, đem toàn bộ đồ ăn sáng nguội lạnh mà mình xách theo đưa cho bác "Dì cầm cái này , hâm nóng lại còn có thể ăn, cám ơn." vội vàng móc ra tờ tiền dấu vào túi ni lon kín đáo đưa cho bà, sau đó lập tức thấy bóng dáng nữa.

      Bác nhìn chằm chằm tờ tiền trong tay, lật qua lật lại xem xét lúc lâu, than tiếng "Tiền nước ngoài nha ....!" Bà vội vàng chạy theo hướng Nam Tịch Tuyệt rời khoảng mấy bước, kêu mấy tiếng "Ai, chàng trai, trai đẹp, cậu có muốn cưới vợ ? Tôi có đứa con xinh đẹp giỏi giang. . . . . . !"

      Thời điểm Nam Tịch Tuyệt trở lại cửa nhà trẻ, An Lâm Lâm ăn cơm xong, ngồi ở trong phòng học để học bài.

      ngồi gần cửa sổ, Nam Tịch Tuyệt đứng ở ngoài cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy cái đầu nho của .

      giáo Lý chú ý tới hồi lâu rồi, lần này lại nhìn thấy tới đây, cảnh giác tới "Vị tiên sinh này, bây giờ còn chưa đến thời gian đón con, xin nên quấy rầy trường học của chúng tôi." Mặc dù dáng dấp của người đàn ông trước mắt này tồi, nhưng cà vạt bị méo lệch, quần áo xốc xếch chỉnh tề, vô cùng khả nghi. Trong vườn trẻ này đều là bảo bối của các cấp lãnh đạo trong thành phố C, nếu có bé nào xảy ra chuyện, bà kham nổi.

      Nam Tịch Tuyệt cười lớn, rất nghe lời mà rời . Sau khi vượt qua con phố, dựa vào tường, bưng kín mặt, chỉ là quá kích động. Thế nhưng nhóc con kia vẫn nhận ra , điều này , trong lòng Tiểu Nhiên vẫn còn có , còn có cơ hội. . . . . . Nhất định là như vậy!

      Điện thoại di động của vang lên, thấy là Lục Nhược, khỏi thất vọng "Chuyện gì?"

      Ở đầu dây bên kia Lục Nhược "Oa oa" kêu loạn "Lão đại, tôi mặc kệ, mau trở lại , tôi sắp bị tên lưu manh Cố Lãng kia khi dễ đến chết rồi."

      "Chuyện nhặt này cũng lấy ra làm phiền tôi!" Nam Tịch Tuyệt xong liền muốn cúp điện thoại.

      Lục Nhược lòng đầy căm phẫn: "Các người đều là đám bạch nhãn lang. Lão đại, lúc trước, thời điểm còn chưa biết sống chết, là ai cả ngày loay hoay vất vả phục vụ ăn uống vệ sinh chứ?"

      Nam Tịch Tuyệt trực tiếp ngắt điên thoại. Lúc này, dù chuyện có lớn đến đâu cũng đều kém hơn Tiểu Nhiên và con của .

      tại tâm trạng của rất phức tạp, lại cực kỳ huyền diệu. Cho tới nay, ở trong lòng An Nhiên bất quá cũng chỉ đứa trẻ, nhưng hôm nay sinh cho bé đáng như vậy. . . . . . Mấu chốt chính là, bé này lại chính là con của !

      Có trời mới biết khi nhìn thấy tấm "Ảnh gia đình" mà Cố Lãng gửi tới trong lòng là cái tư vị gì. Tô Nam tay ôm An Nhiên, tay kia nâng Lâm Lâm. Lúc đó, cảm thấy trong lòng mình giống như bị đập cái rất mạnh, đau đến thở được.

      Thế cục bên bang C vừa mới ổn định lại, khắc cũng chờ đợi được, lập tức thu thập đồ đạc bay đến Trung Quốc. Đến thành phố S lại phát quá chậm, An Nhiên theo Tô Nam trở về thành phố C, đến vô ích.

      mua lại quán rượu mà An Nhiên từng hát, khi sửa chữa lại, phát thấy sợi dây chuyền mà đưa cho góc bẩn thỉu dơ dáy .

      Lúc xế chiều, An Nhiên đến công ty, biết trở lại, tổng giám đóc Vương viện cớ ra ngoài. Trong lòng ông cũng khổ sở, vốn là tìm được người thừa kế mới biết trân quý cỡ nào, chịu từ tổng bộ tới đây, ông chỉ kém coi như Phật gia mà cung phụng. Hơn nữa An Nhiên còn dẫn theo hai nhân viên mới đến, cũng đều là người có triển vọng, ông chà sát hai tay chuẩn bị đem ba người bọn họ đào tạo thành ba trụ cột chính của công ty. Nhưng lúc này, tổng bộ lại cử kẻ Phách Vương( kẻ ngang ngược) đến khiến ông buộc phải đuổi người.

      Tổng giám đốc Vương đành phải đóng dấu, lấy vấn đề tác phong để "xin" An Nhiên "Nghỉ ngơi" thời gian.

      Nguy Vi và Mạc Ma vẫn luôn theo bên cạnh An Nhiên, thấy trở lại, Nguy Vi gục xuống bàn ngủ gật liền bật dậy, cùng Mạc Ma chạy đến phòng làm việc của An Nhiên.

      Nguy Vi là lanh lợi, học chuyên ngành tiếng Pháp, sau khi nán lại ở nước Pháp hai năm, lưu luyến nhớ người thân trong nhà nên trở về, hai mắt to, làn da trắng mịn, là mỹ nữ điển hình, chỉ cần Mạc Ma ở trong trạng thái làm việc, liền biến thành người bí , mặc dù nếu tính ra còn lớn hơn An Nhiên mấy tuổi, nhưng vẫn luôn cung kính gọi tiếng "Chị An" .

      Hai người còn chưa vào phòng làm việc, liền nhìn thấy An Nhiên ra. Nguy Vi vui mừng nghênh đón "Chị An, hoan nghênh trở lại." Mạc Ma sử dụng ánh mắt biểu đạt cũng rất vui mừng.

      An Nhiên gật đầu cái "Tổng giám đốc Vương đâu."

      Nguy Vi bĩu môi "Ông ta ư, bàn chân giống như được bôi dầu vậy—"

      Mạc Ma : "Chuồn rồi."

      Sau khi An Nhiên dặn dò chuyện công việc với hai người bọn họ xong, cũng nán lại ở công ty nữa, liền bắt taxi đến nhà trẻ, dọc theo đường đều suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Lâm Lâm về chuyện và Tô Nam ly hôn.

      tới tương đối sớm, xuống xe, hai chân mềm nhũn khiến suýt nữa quỳ mặt đất, tối qua làm quá mức khiến cứ bước lại đau bước.

      giáo Lý thấy An Nhiên, rất khách khí mở cửa cho , hơn nữa còn mời vào phòng làm việc.

      An Nhiên khỏi lo lắng hỏi bà: " giáo Lý, Lâm Lâm có việc gì chứ?"

      " có việc gì." Giọng của giáo Lý cực kỳ gượng gạo.

      Vừa vào phòng làm việc, An Nhiên liền nhìn thấy Lâm Lâm đứng cúi đầu ở bên trong. Thấy , vành mắt của con bé liền đỏ ửng, mềm mại lên tiếng gọi: "Mẹ." Sau đó liền nhào vào trong lòng .

      An Nhiên nhìn sắc mặc tốt của giáo Lý, liền nuông chiều , cũng ôm vào lòng, dắt đến trước mặt giáo đứng ngay ngắn.

      giáo Lý cân nhắc biết nên mở miệng như thế nào cho phải, An Lâm Lâm sợ hãi chủ động nhận tội trước "Mẹ, Lâm Lâm sai rồi, Lâm Lâm bao giờ nữa sờ loạn Mễ Mễ nữa." An Lâm Lâm khẩn trương ôm chân An Nhiên, thút thít "Lâm Lâm sờ Mễ Mễ của giáo Lý, cho nên bị đưa đến đây, Lâm Lâm phải cố ý, chỉ là nhớ mẹ."

      An Nhiên nhìn vẻ mặt của giáo Lý cũng biết nguyên nhân phải là vì chuyện này, chỉ là nghe Lâm Lâm như vậy, dở khóc dở cười vỗ vỗ mặt của con bé "Về sau được làm như vậy nữa, biết ?"

      Lâm Lâm vội vàng gật đầu, nhìn An Nhiên khom người xuống, hai cái móng vuốt lại nhanh chóng hướng vào trong ngực "Mẹ, sờ sờ."

      An Nhiên nghiêm mặt, lấy tay ra ngoài "Đàng hoàng chút, giáo Lý. . . . . ."

      Lúc này giáo Lý mới lấy lại tinh thần, bà hắng giọng, : " An, rất xin lỗi, An Lâm Lâm thể tiếp tục học ở đây được nữa."

      "Cái gì?" An Nhiên cực kỳ kinh ngạc " giáo, Lâm Lâm làm cái gì đúng sao?"

      giáo Lý lắc đầu cái " phải, phải, Lâm Lâm là đứa trẻ rất đáng . Chỉ là. . . . . . cũng biết, nơi này của chúng tôi là nhà trẻ của cán bộ viên chức, nhưng theo tôi được biết, và con trai của thị trưởng Tô ly hôn, hơn nữa Lâm Lâm lại theo , như vậy còn được coi là con em của cán bộ nữa, theo quy định thể tiếp tục học ở đây được."

      giáo Lý làm ở đây 20 năm, là giáo viên, đồng thời cũng là hiệu trưởng. nay, xã hội cạnh tranh quá kịch liệt, để đứa trẻ được nhà trẻ, các bậc phụ huynh cơ hồ phải tranh chấp, cúi đầu để đưa con mình vào. Số học sinh mà nhà trẻ quy định lại có hạn, hai ngày nay chính ủy Hứa ở khu Bắc muốn đem cháu trai của mình đến đây, bà cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp để giảm bớt số lượng trẻ .

      Đối với lời của giáo Lý, An Nhiên có lời nào để . cố gắng thử xin cho Lâm Lâm "Hiệu trưởng, bà xem Lâm Lâm ở chỗ này cũng được thời gian dài, có thể dàn xếp thử lần xem sao? Phí tài trợ hay những cái khác đều thành vấn đề."

      Vẻ mặt giáo Lý lập tức căng thẳng "Ngân sách trong trường học đều được nhà nước trợ cấp, cho nên cần phí tài trợ gì cả. An, giáo dục của đứa bé là vấn đề lớn, chúng ta làm cha mẹ, phải ăn làm sao cho phải mới đúng."

      An nhiên ở trong phòng làm việc xin xỏ nửa ngày, giáo Lý vẫn chịu thu nhận Lâm Lâm. có biện pháp, thể làm gì khác ngoài việc làm thủ tục thôi học cho Lâm Lâm.

      Nhà trẻ này nằm trong khu nhà tốt nhất của thành phố C. Hàng ngày An Nhiên làm vội, để Lâm Lâm ở chỗ này cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng hôm nay. . . . . .

      giáo Lý dẫn An Nhiên đến phòng nghỉ của các bạn , giúp thu dọn đệm giường của Lâm Lâm, gối đầu, đồ chơi, quần áo,… tất cả mọi thứ đều thu thập.

      Lâm Lâm ôm quả bóng của mình đứng ở bên nhìn, miệng vểnh lên cao. Mặc dù phải quá hiểu, nhưng nghe lát, cũng đại khái hiểu được hình như mình thể tiếp tục học ở đây được nữa.

      Lâm Lâm còn , toàn bộ đồ dùng cũng chỉ vỏn vẹn cái ba lô . An Nhiên đeo lên vai, tay dắt Lâm Lâm, tạm biệt giáo Lý rồi rời .

      Lâm Lâm nhìn An Nhiên vui, xoa nắn quả cầu trong khủy tay, : "Mẹ, hôm nay con nhìn thấy ba."

      "A." An Nhiên yên lòng đáp lại tiếng, Tô Nam lại tới nhìn con bé sao?

      "Mẹ được phát tiền lương chưa? Lâm Lâm muốn ăn chocolate Richart!" cắn cắn đầu ngón tay, hâm mộ . Hôm nọ, lúc ngủ trưa, trong lớp có bạn nữ mang theo chocolate từ nhà tới, bạn ấy chỉ cho những bạn nữ chơi thân với mình phần . Lâm Lâm liền nhớ kỹ cái tên đó.

      đột nhiên dừng bước, ngồi xổm xuống, chỉnh lại cái mũ hình quả dưa ở đầu bé, sờ sờ khuôn mặt trắng nõn của , ôm vào trong ngực "Lâm Lâm muốn ăn cái gì, mẹ đều mua cho con."

      vô cùng oán hận mình tốt. Con theo , nhà trẻ tốt để học, muốn ăn cái gì ngon còn phải suy tính đến tiền lương của . ôm con , càng ôm càng cảm thấy bất lực. muốn cho Lâm Lâm tất cả những điều tốt nhất, nhưng lại lực bất tòng tâm.

      "Mẹ, là ba, người đó có phải là ba ?" An Lâm Lâm nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt đứng ở ngay sau lưng An Nhiên.

      An Nhiên thừa dịp cúi đầu xoa xoa mắt, muốn để cho mình có thể đỡ chật vật chút, quay đầu lại cười : "Tô. . . . . . , tại sao là ?"

      có chút tức giận hỏi Lâm Lâm: "Con gọi người đó là gì?"

      An Lâm Lâm dám lên tiếng nữa.

      "Tiểu Nhiên. . . . . . ." Nam Tịch Tuyệt có nhiều chuyện muốn với , thế nhưng, thiên ngôn vạn ngữ(mọi lời ) đưa tới khóe miệng, nhưng chữ cũng ra được. ở bên này chần chừ lúc, nhìn vào, rồi mang con ra ngoài.

      Tiểu Nhiên của trưởng thành rồi!

      An Nhiên bưng lấy mặt của Lâm Lâm: "Con thích người này làm ba sao?"

      An Lâm Lâm gật đầu cái "Thích, ba còn suất sắc hơn so với trong hình."

      An Nhiên cau mày suy nghĩ lúc, đột nhiên ôm lấy Lâm Lâm, nâng người lên, đưa bé đến trong ngực Nam Tịch Tuyệt "Đây là con của , tin có thể làm giám định. dẫn con , để cho nó được học trong nhà trẻ tốt nhất, tiểu học tốt nhất, trung học, đại học. . . . . . Mua chocolate đắt tiền cho con ăn. . . . . ." An Nhiên quay mặt , thể tiếp tục được nữa. che miệng, xoay người, vội vã về phía trước.

      "Tiểu Nhiên!" Nam Tịch Tuyệt ôm Lâm Lâm đuổi theo.

      "Mẹ đừng !" Lâm Lâm giãy dụa từ người Nam Tịch Tuyệt trượt xuống, sải bước chân ngắn ngủn chạy đuổi theo "Mẹ đừng , Lâm Lâm tham ăn nữa, Lâm Lâm cũng sờ Mễ Mễ nữa, mẹ. . . . . . !"

      An Nhiên qua ngã tư đường, kế tiếp lại đúng lúc là đèn đỏ, Nam Tịch Tuyệt đành phải kéo Lâm Lâm lại. Trơ mắt nhìn An Nhiên lên xe taxi.

      "Mẹ. . . . . . Oa a!" Mắt thấy mình bị vứt bỏ, Lâm Lâm há miệng khóc lớn "Con muốn mẹ!"
      susu thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      39. Thích sờ

      Nam Tịch Tuyệt vừa mới cản chiếc taxi lại, liền nhìn thấy An Nhiên từ xe xuống, chạy trở lại, cách cánh tay của ôm lấy Lâm Lâm trong ngực . “Bảo bối, xin lỗi, mẹ , nữa.”

      Tư thế như vậy, giống như ôm lấy , Nam Tịch Tuyệt nhìn hoang mang, hôn loạn nước mắt mặt Lâm Lâm, nhịn được cúi đầu đặt môi trán an ủi.

      Thân thể An Nhiên cứng đờ, ngay sau đó buông tay ra, thả ba lô vai xuống dưới chân, vỗ vỗ tay với Lâm Lâm: “mẹ bế bảo bối.”


      Lâm Lâm lau nước mắt, giơ cánh tay lên, nghiêng thân thể qua An Nhiên, An Nhiên bế bé, dỗ lúc lâu, bé mới dần dần ngừng thút thít.

      Nam Tịch Tuyệt nhấc ba lô lên , đưa tay xoa đầu của Lâm Lâm. An Nhiên ôm bé tránh ra chút, mấy năm thể về nhà, cách nào nhìn thấy cha mẹ, bảo bối còn như vậy, nên đối xử với con của mình như vậy.

      “Bảo bối ngoan, đói bụng , muốn ăn cái gì, mẹ dẫn con .” An Nhiên vỗ lưng dỗ dành con . Lâm Lâm lên tiếng, hai tay ôm chặt lấy chịu buông ra, đầu dựa vào vai của , dùng sức ở trong ngực cọ, “Mẹ được .”


      An Nhiên biết mình dọa con , trong lòng cực kỳ hối hận, chỉ có thể lần nữa cùng bé bảo đảm bao giờ bỏ bé nữa.


      Lâm Lâm béo trắng, khi An Nhiên ôm , cánh tay mỏi nâng lên được, liền dừng lại chuyển bé bên sang khuỷu tay bên kia, Nam Tịch Tuyệt đột nhiên đưa bàn tay qua, từ phía sau nhấc Lâm Lâm lên ôm vào trong ngực mình, “Ba ôm con được , để mẹ nghỉ ngơi?”


      “Em mệt .....” An Nhiên vào lúc này lại sợ đem Lâm Lâm mang , là cái gì đều có. Mấy năm nay mặc dù khổ cực, nhưng Lâm Lâm thông mình lanh lợi, hiểu chuyện đáng , nên cho tới nay cùng theo chống đỡ, nhìn con từng ngày lớn lên, trong lòng ra được tư vị gì, hơn nữa lúc bé ở trong ngực mình nũng nịu, lòng càng thêm tia mềm yếu.


      Lâm Lâm giãy dụa ở trong ngực Nam Tịch Tuyệt tìm tư thế thoải mái nhất, yên tâm giơ tay bắt lấy quần áo của An Nhiên, “Mẹ được .”


      .” An Nhiên đồng ý, cũng có chút cười khổ, bị bé nắm như vậy, hai người căn bản đứng bất động bước được.

      Nam Tịch Tuyệt nắm lấy tay An Nhiên, “Ba dắt tay mẹ, sợ mẹ , Lâm Lâm có chịu ?”

      Lâm Lâm cúi đầu nhìn, An Nhiên dám tránh , mặc cho năm ngón tay của Nam Tịch Tuyệt đan xen vào các ngón tay , đan xen chặt.

      Lâm Lâm cũng mình muốn ăn cái gì, Nam Tịch Tuyệt liền đưa họ đến khu vui chơi lớn nhất trong trung tâm thành phố. Bên trong có nhiều trò chơi, còn có nhiều quán thức ăn cho trẻ con.

      Lâm Lâm ăn no bụng căng lên, An Nhiên yên tâm xoa xoa bụng cho bé, “Ăn nhiều bụng căng vậy khó chịu trong người.”

      An Lâm Lâm ợ lên tiếng, bé bướng bỉnh uốn éo thân thể sang bên cạnh cầm các đồ chơi, quay lại nhìn An Nhiên, khuôn mặt nhắn xuất loại vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng bò lên đùi An Nhiên, chịu xuống.

      Nam Tịch Tuyệt ngồi đối diện nhìn họ, cầm đồ chơi ở trước mắt lên lắc trêu chọc bé, “Cơm nước xong chơi lát.”

      An Lâm Lâm phồng má lên, trịnh trọng lắc đầu cái.

      An Nhiên dùng ngón tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của bé, “ xuống chơi lát , cẩn thận tiêu hóa tốt. Mẹ ở đây nhìn con, .”

      An Lâm Lâm vẻ mặt dao động.

      Sau lát, An Lâm Lâm từ đùi mẹ của bé trèo xuống, cẩn thận mỗi bước , chạy chơi.

      An Nhiên nhìn đồ ăn của Lâm Lâm còn dư lại cũng ăn lấy miếng. Nam Tịch Tuyệt gọi đầy bàn ăn, nửa là Lâm Lâm muốn ăn, nửa là căn cứ vào sở thích của mà gọi.

      Chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi đó, khí liền trầm xuống.

      An Nhiên lấy bàn ăn khối bánh ngọt cắn miếng, thở dài, “ , rốt cuộc muốn thế nào?”

      Cùng về nhà.

      Trong thâm tâm chính là tới đây đưa An Nhiên trở về, để cho ở bên cạnh mình. Nhưng là, thế nào cũng mở miệng được? đem mình ở lại nơi này nhiều năm như vậy, chỉ mình nuôi dưỡng Lâm Lâm, cảm thấy ở trước mặt ngóc đầu lên được. nghĩ tới vì mình sanh dưỡng con cái, chỉ vì khi đó còn quá , nhưng do phụ trách mà bị trường đuổi học, mình nuôi nấng con lớn như vậy.

      ra đối với Tô Nam rất cảm kích, dù sao nếu ta chăm sóc, An Nhiên bây giờ chắc khó khăn hơn. Nhưng vừa nghĩ tới An Nhiên có thể động lòng với Tô Nam, thậm chí, hai người còn kết hôn vợ chồng hợp pháp, để cho cảm thấy khó chịu ở trong lòng.

      Nam Tịch Tuyệt đốt điếu thuốc, mãnh liệt hút vài hơi, chậm chạp : “Trong nhà ở bên kia xảy ra chút chuyện, phải ở lại, cho nên kịp trở lại đón em… Là đánh giá cao năng lực của mình, mãi cho đến năm ngoái, bang T mới dần dần ổn định lại, mới có thể trở về.”

      Giải thích của đơn giản như thế, An Nhiên cười lạnh tiếng, đưa người qua cũng muốn cầm điếu thuốc, bị Nam Tịch Tuyệt đè tay xuống, “Đừng như vậy, hút thuốc có hại cho thân thể.” xong đem điếu thuốc của mình dập .

      An Nhiên rút tay của mình về, “Có bao nhiêu chuyện tính, để cho thời gian cuộc điện thoại cùng tin nhắn đều có?”

      Nam Tịch Tuyệt ra lời.

      An Nhiên tức khi thấy lên tiếng, cầm đồ đứng lên muốn , suy nghĩ chút, lại lần nữa ngồi xuống, hít hơi sâu, “ để cho em trở về, vì suy nghĩ đến an toàn của em đúng ?”

      Nam Tịch Tuyệt gật đầu cái.

      An Nhiên siết chặt quai đeo balo của Lâm Lâm, “ lúc nào biết em có con với ?”

      Nam Tịch Tuyệt khô cằn , “Năm ngoái.”

      An Nhiên cười cười mà tự giễu, “Mấy năm này mở MSN ư, xem qua điện thoại di động của sao? có nhận được tin tức em gửi cho ?... Dạm rất bận, em đây hiểu. vẫn luôn vội, rất nhiều hội nghị, công việc…”

      Bởi vì từ đều như vậy, lúc là học sinh bắt đầu nghiệp, luôn lao vào công việc bận rộn như vậy, nhân nhượng luôn có thời gian dành cho . ít chuyện có thể hiểu, có nghĩa là có thể tiếp nhận. An Nhiên tự nhận đối với bước quá nhiều.

      Ở thành phố Y này học nửa năm, có lúc ở ngay trong thành phố cũng có thời gian tìm , vẫn là tìm , quấn chặt lấy , kéo trở về phòng ngủ với . cầu lãng mạn, hoa hồng, xem phim hay dạo phố, luôn cầu trực tiếp nhất, thực tế nhất chính là thân thể kết hợp, điều này có thể thỏa mãn nhu cầu đơn giản nhất của .

      “Mấy năm nay thăm dì ?” An Nhiên mở miệng hỏi.

      Nam Tịch Tuyệt chán nản, “ tới tìm em trước rồi khi trở về mới qua thăm.”
      Last edited by a moderator: 19/5/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      39. (Tiếp)

      “Chuyện bên kia, rất nguy hiểm sao?” An Nhiên mấy năm nay cũng có bái tế Bùi . Chỉ là, vô tình hay cố ý tránh mấy ngày Nam Tịch Tuyệt về đó. Có lần thậm chí gặp phải Nam Tĩnh, hốt hoảng ôm Lâm Lâm trốn , chờ đến khi ông ấy rời mới dám ra ngoài. cũng lắm mình muốn tránh cái gì, chỉ vì người đàn ông này đưa ba giam vào ngục, sau lại nguyên nhân cưới mẹ của , để cho có cảm giác sợ ông ấy. Ngộ nhỡ thấy Lâm Lâm, ông ấy cướp con làm thế nào?

      An Nhiên đến bây giời cũng chuyện của Lâm Lâm cho Nhập Hồng biết, dám ra.

      Nam Tịch Tuyệt trầm mặc lâu, mới chậm rãi , “ ra cũng phải là .... Tiểu Nhiên, nếu như mà .....”

      “Mẹ, mẹ, con chơi vui lắm, chúng ta trở về thôi.” An Lâm Lâm đầu đầy mồ hôi chạy trở về, leo lên ghế sa lon chui vào trong ngực An Nhiên. Bé bị An Nhiện dọa lần, lúc chơi luôn lo lắng An Nhiên bỏ bé , liền vội vã chơi vòng liền mau chạy ra đây.

      “Tốt, chúng ta về nhà.” An Nhiên cởi áo khoác Lâm Lâm xuống, giúp bé lau mồ hôi, “Ở nơi này có hơi lạnh, cẩn thận bị cảm.”

      chuyện bị cắt đứt, đoán chừng lát cũng được, Nam Tịch Tuyệt đứng dậy lấy cho con ly nước nóng.

      An Nhiên mang theo Lâm Lâm về nhà, Nam Tịch Tuyệt rất tự giác xách đồ cùng theo vào.

      cũng có phản đối, chỉ là lúc đưa con tắm : “ Có chuyện gì chờ Lâm Lâm ngủ rồi hãy .”

      An Lâm Lâm được ăn no, vừa được chơi thỏa thích, mắt sớm mở ra được, để mặc mẹ cởi quần áo của bé ra rồi ôm vào trong bồn tắm.

      An Nhiên tắm rửa thân thể bé của con , tay An Lâm Lâm bắt đầu thành sờ lên ngực của , sờ tới thở ra tiếng, như rốt cuộc là yên tâm.

      An Nhiên nhìn bé buồn ngủ mà vẫn quên sờ lên ngực của , cười vỗ vỗ vào cái mông của bé, “Về sau thể thấy giáo liền sờ, bị mắng, biết ?”

      An Lâm Lâm chu miệng, “Mẹ đừng đụng, đau.”

      Lâm Lâm như thế, An Nhiên kinh ngạc, ôm chút, vừa nhìn liền giật mình, từ dưới mông đến đầu gối bên trái con mảng tím bầm.

      “Sao lại thế này, ai bắt nạt bảo bối!” An Nhiên vừa tức vừa đau lòng, lúc ở vườn trẻ tại sao ! An Nhiên cảm thấy Lâm Lâm chỗ nào cũng tốt, chính là tính tình quá mềm yếu, có chuyện gì liền để trong lòng. từ khi còn bé cho tới bây giờ đều bắt nạt người khác, ngược lại con của có chút quá ngoan.

      “Mẹ đụng cũng đau.” An Lâm Lâm từ trong nước nóng ra ngoài, lạnh đến run run, người cũng tỉnh táo, ở trong ngực An Nhiên mất hứng , “Tiểu Vương ngày đó đẩy con, con liền lui về phía sau ngã xuống đụng phải chân ghế. Tiểu Vương còn thừa nhận, giáo Lý đứng về phía cậu ấy.”

      cho mẹ, tại sao cậu bé đó đẩy con?” An Nhiên sợ bé đứng lên, liền đem bé bỏ vào trong bồn tắm, cẩn thận xoa cho bé chút.

      biết, dù thế nào nữa Tiểu Vương luôn bắt nạt con.” An Lâm Lâm xong liền bắt đầu khóc, “Ngày đó Tiểu Vương mắng con, còn tưởng con nghe hiểu, giáo Lý hỏi cậu ấy còn láo!”

      Tiếng thành phố C An Nhiên cũng nghe hiểu, nàng có chút haoì nghi con có nghe lầm hay mới cùng cậu bé nổi lên xung đột, hỏi bé, An Lâm Lâm mất câu của thành phố C, An Nhiên sửng sốt, “Có ý gì.”

      “Chính là mắng người.” An Lâm Lâm có chút đỏ mặt, bé ngượng ngùng thô tục.

      An Nhiên thở dài, ôm con ra ngoài, dùng khăn tắm lớn bọc kỹ, “Về sau cậu ấy bắt nạt con nữa, con cần ngại cũng phải khách khí với cậu bé đó.” Mấy bé trai tuổi này chính là lúc nghịch ngợm nhất, lo học! An Nhiên oán giận đem Tiểu Vương ra đánh trận tới tấp được.

      Đột nhiên nhớ tới Lâm Lâm bị vườn trẻ xóa tên rồi, biết nên làm gì bây giờ. Thôi, thừa dịp hai ngày nay là ngày nghỉ, chạy mang tí đồ từ giáo Lý về, gì là nhà trẻ nổi danh nên hạn chế, hạn chế cũng phải có co dãn chứ. Ban đầu Tô Nam an bài cho Lâm Lâm vào, cũng thấy giáo Lý ra quy định như vậy.

      Cùng Tô Nam ly hôn, có ý định ở lại đây nữa, cũng chuẩn bị bán căn phòng này , mang theo con đến thành phố S, tổng công ty ở đó, có thể phát triển tốt hơn, hơn nữa thành phố S là trong thành phố đô thị phồn hoa nhất Trung Quốc, thể so với thành phố ở Mỹ còn kém chút, nhưng Lâm Lâm ở đó cũng có cuộc sống cùng hoàn cảnh học tập tốt hơn. Chủ yếu nhất là, An Nhiên tấm bằng nào, cho dù trở lại Mỹ cũng thể tìm được công việc tốt hơn so với tại.

      Sau đó nghĩ biện pháp mang Lâm Lâm về Mỹ chuyến, nhìn ông bà ngoại của chút.

      Trong khoảng thời gian này, cũng thể tìm cho An Lâm Lâm có trường học tốt. Trừ vườn trẻ cơ quan, những thứ khác An Nhiên đúng là yên tâm, hơn nữa có xe trường học đưa đón, gặp chuyện may là rất ít.

      An Nhiên tính toán những thứ này, trong lòng có chút buồn. Nàng cũng thể tìm Tô Nam, chỉ có thể hết sức thử lần. Ở thành phố S, năm phí xây vườn trẻ mấy vạn đều nộp cũng kém những thứ này.

      Trong phòng ngủ Nam Tịch Tuyệt giúp đem chăn mở ra, thay xong áo ngủ Lâm Lâm liền ngã lên giường, thoải mái lộn mấy vòng.

      Áo ngủ người bé là màu trắng sữa, trước mặt in hình con thỏ màu hồng, càng nổi bật cả người bé mềm mại đáng . Chổng mông lên nằm ở phía , đung đưa trêu chọc cho An Nhiên bật cười, giống con thỏ .

      An Nhiên cười vỗ vỗ nàng, “Tốt lắm, mau vào chăn , nếu lại lạnh bây giờ.”

      năm nay Lâm Lâm đều ngủ mình , hôm nay được ngủ giường lớn của An Nhiên, ngừng cười mừng rỡ, cọ An Nhiên làm nũng, “Mẹ, ôm con ngủ .”

      “Được.”An Nhiên dụ dỗ bé nằm xuống, thấy Nam Tịch Tuyệt vẫn còn ở bên cạnh, liền để cho tắt đèn chừa alị đèn ngủ bàn.

      Lâm Lâm ngủ sợ tối, An Nhiên luôn để ngọn đèn cho bé.

      Nam Tịch Tuyệt định ra ngoài phòng khách, ở trước bàn trang điểm của An Nhiên ngồi xuống, nhìn hai mẹ con các ngủ.

      An Lâm Lâm ở trong chăn rầm rì mấy tiếng, giọng : “Mẹ, sờ sờ.”

      Cũng biết từ lúc nào bé háo sắc như vậy, An Nhiên dỗ bé ngủ còn phải lấy tay của bé đặt lên ngực mình, An Nhiên hoài nghi có phải cai sữa cho bé quá sớm.

      Cơn buồn ngủ tới, An Nhiên lại quên muốn cùng Nam Tịch Tuyệt chuyện, cứ như vậy ôm con ngủ thiếp .
      Last edited: 19/5/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      40. Tranh đoạt (thượng)

      Nam Tịch Tuyệt ngồi lâu, mới ý thức tới An Nhiên cũng ngủ thiếp . rón rén tới bên giường, kéo chăn lên cho hai mẹ con . cái tay của An Lâm Lâm đặt ngực An Nhiên, cẩn thận nghe, phát bé còn ngáy nho .

      Vào lúc này chút buồn ngủ cũng có, định đến phòng khách mang cái ghế qua ngồi ở mép giường coi chừng họ.

      An Nhiên là nằm nghiêng ngủ, khom người về phía Lâm Lâm, ôm con vào trong ngực, làm tư thế sẵn sàng bảo vệ. Nam Tịch Tuyệt nhìn, hiểu được tại sao tối qua An Nhiên ngủ như thế, nhìn đến bả vai thon gầy của
      [​IMG]
      40. (Tiếp)

      “Tiểu Nhiên, với em chuyện đứng đắn.”

      “Ai tin !” An Nhiên đụng bụng dưới của cái, cười lạnh tiếng, “Cũng cứng ngắc thành ra như vậy rồi.”

      Nam Tịch Tuyệt bị đụng, nơi đó liền trướng lên vài phần, cộng thêm An Nhiên nhích tới nhích lui ở trong ngực , phía dưới giường liền kêu mấy tiếng.

      Giường vốn , hai người ngồi cái, liền có chút chịu được. An Nhiên nghe thấy thanh lúng túng kia, liền ngồi đàng hoàng. ủ rũ cúi đầu mặc ôm, trong đầu rối thành núi. Ngày đó nên để cho thực được, mới vừa cùng Tô Nam ly hôn liền cùng xảy ra quan hệ, An Nhiên thầm mắng mình, mỗi lần đều là như vậy, thuyết phục mình lần nữa nên nhớ , cần cùng có dính dáng, nhưng vừa thấy , những cái oán hận này liền biết chạy đâu hết.

      Chỉ là uất ức, khổ sở. Nhưng nghĩ tới Nam
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :