1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Không tránh ra liền hôn em - Ngải Ngư

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      8 . . . Trừng Trừng

      Lúc sau Khương Chỉ Niệm gọi điện cho Tô Mặc Trừng, là trời mưa lớn quá về được, ở lại nhà bạn đêm.

      Khương Chỉ Niệm về, trước đó Trình Thiên Nhiễm nghe Khương Chỉ Niệm qua, cha mẹ của bọn họ phải công tác ở bên ngoài trong kì nghỉ hè, cứ như thế, đêm nay được ở chung với nhau.

      Trình Thiên Nhiễm ngồi ghế salon, trong lòng bắt đầu có cảm giác hài lòng khó tả.

      Kích động!

      Kích động đến muốn nhảy bản Latin cho xem!

      thở sâu, thu hồi lại tâm tình vui mừng của mình.

      Tô Mặc Trừng đứng dậy, với : " ngồi chút , nhàm chán có thể đến phòng khiêu vũ, tôi làm cơm."

      Trình Thiên Nhiễm cũng đứng lên, theo, "Tôi cũng làm."

      Tô Mặc Trừng chịu, như thế nào nữa cũng coi là khách, để khách xuống bếp nấu cơm, cảm thấy rất lịch .

      Trình Thiên Nhiễm chớp mắt : "Tiểu Chỉ Niệm chỉ biết làm cà chua xào trứng."

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      đúng là rành về việc nấu ăn, nhưng tệ đến nỗi chỉ có biết làm món cà chua xào trứng, Tiểu Niệm như vậy là quá khoa trương.

      "Có thể làm cái khác." trầm giọng .

      Trình Thiên Nhiễm tới, đưa cho quả dưa leo vừa rửa xong, cười hỏi: "Dưa leo xào trứng?"

      Tô Mặc Trừng: ". . . . " mím môi lại, lên tiếng nữa.

      Trình Thiên Nhiễm : "Tôi làm cho, là bệnh nhân, hơn nữa đêm nay tôi còn cần ở nhà của , coi như tôi cám ơn giữ tôi lại nhé."

      cầm dao nhuần nhuyễn cắt đồ ăn, trong bụng Tô Mặc Trừng có chút kinh ngạc, nghĩ tới thoạt nhìn như mười ngón tay đụng nước vậy mà có thể nấu ăn lưu loát như vậy, nghĩ lại mới nhớ tới món bánh ngọt làm trước đây, chút kinh ngạc đó liền biến mất.

      Đây chính là khéo tay.

      đứng bên cạnh sau lưng , nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đến xuất thần, mọi nghi hoặc trước đây vốn bị xóa bỏ bỗng nhiên lại trào ra.

      Trình Thiên Nhiễm quay người lại thiếu chút nữa ngã nhào vào ngực , mở to mắt, khẽ ngẩng đầu nhìn , đôi mắt ướt át tràn đầy kinh ngạc, Tô Mặc Trừng bị động tác của làm cho hoàn hồn lại, phản ứng cực nhanh, lui về sau bước kéo khoảng cách giữa hai người ra, cúi mắt nhìn chằm chằm , tâm tình khó đoán.

      Trình Thiên Nhiễm thở dài hơi, đè nén kích động trong lòng xuống, hỏi: "Sao còn ở đây?" Hỏi xong : " ra ngoài nghỉ ngơi , làm xong tôi gọi ."

      Lần này kiên trì nữa, xong câu "Làm phiền rồi" liền ra khỏi phòng bếp.

      Trình Thiên Nhiễm đợi rồi mới sờ chóp mũi mình hình như suy nghĩ gì đó, vừa rồi là lần đầu tiên bọn họ có khoảng cách như vậy, chóp mũi của chạm phải quần áo của , người của có mùi hương của cây đàn nhè , vô cùng dễ ngửi.

      nở nụ cười, đưa tay đặt ngay ngực trái, cách quần áo nhưng vẫn chân cảm nhận được trái tim đập kịch liệt vì , có chút ngọt ngào lại bất đắc dĩ từng chữ: "Tô, Mặc, Trừng."

      Nhất thời trái tim đập càng thêm cuồng loạn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

      Đây là lần đầu tiên Trình Thiên Nhiễm lại thích nấu cơm, chỉ cần nghĩ đến lát nữa ăn cơm do nấu, trong lòng liền vui vẻ như là trúng vé số năm trăm vạn vậy.

      Gần tiếng, để những món ăn làm xong lên bàn, ba món canh, múc hai chén cháo gạo kê bí đỏ bưng qua.

      Hai người ngồi đối diện nhau, Trình Thiên Nhiễm đưa đũa cho : "Nếm thử xem."

      Tô Mặc Trừng nhận lấy chiếc đũa, gắp miếng đậu -ve bỏ vào miệng, đợi , Trình Thiên Nhiễm liền cười giỡn: " ngon cũng phải ăn, nếu tôi khó chịu lắm!"

      Tô Mặc Trừng nuốt xuống, : "Ăn rất ngon."

      hỏi: " khen tôi cho có lệ hay là tôi nấu ngon."

      "Thực ngon."

      Trình Thiên Nhiễm nhất thời thỏa mãn cười, gương mặt son phấn trắng noãn, giọng nhàng, "Mặc kệ, tôi coi như là khen vậy."

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      "Ăn cơm ."

      Kết quả mấy phút sau, điện thoại để bên của bỗng vang lên.

      Tô Mặc Trừng liếc nhìn hiển thị điện thoại, bấm nhận, đầu kia căn bản đợi liền gọi: "Trừng Trừng, bây giờ con ở đâu?"

      Trình Thiên Nhiễm ngồi đối diện , dù mở loa điện thoại, nhưng cũng có thể nghe được rất , có giọng nữ gọi . . . Trừng Trừng?

      đưa mắt nhìn , vẻ mặt Tô Mặc Trừng bình tĩnh trả lời: "Con ở nhà."

      "A. . ." Bên kia thở phào hơi, "Mẹ vừa mới xem tin tức biết ở Giang Xuyên mưa rất lớn, nghĩ con bình thường hay tăng ca nên tưởng là con chưa về nữa, bây giờ về mẹ yên tâm rồi."

      "Con và Tiểu Niệm ăn gì chưa?"

      Trình Thiên Nhiễm nghe đến đây căn bản xác định được đó là mẹ của .

      "Con ăn, Tiểu Niệm ở nhà của chú sáu, ngày mai về."

      Tô Dịch Ngôn biết tình huống của cả hai mới giảm căng thẳng, sau đó dặn dò vài câu đơn giản, rồi mới cúp máy.

      Trình Thiên Nhiễm làm như có chuyện gì xảy ra cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng trong đầu chỉ toàn hai chữ "Trừng Trừng."

      Trừng Trừng. . .

      Cảm giác dễ nghe hơn cả Tô Mặc Trừng.

      là muốn được gọi như vậy mà.

      cắn chiếc đũa cúi đầu cười trộm, Tô Mặc Trừng thấy ngẩn người nhìn chằm chằm vào trong chén cháo gọi: "Trình Thiên Nhiễm?"

      Trong đầu đều là "Trừng Trừng" lại bị thanh của làm cho hoàn hồn lại, trong lúc bất ngờ thốt ra từ mà nãy giờ vẫn suy nghĩ: "Trừng. . ."

      Ánh mắt Tô Mặc Trừng kỳ quái nhìn .

      Đôi mắt của đụng phải đôi mắt sâu thẳm của , bỗng nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng im lặng, hé ra chữ nào.

      nhíu mày, bỏ qua chút cảm giác khác thường trong lòng, chỉ : "Ăn cơm ."

      Sau khi ăn cơm xong, dẫn đến phòng khách cách phòng vũ đạo xa, trước đó lúc làm cơm tối giúp sắp xếp lại căn phòng này, bây giờ nhìn rất ngăn nắp sạch .

      "Đêm nay ngủ ở đây , chăn nệm đều thay mới hết rồi, khăn lau mặt và dụng cụ trong phòng tắm đều thay mới, nếu thiếu cái gì có thể đến kiếm tôi."

      Trình Thiên Nhiễm gật đầu, cười : "Cám ơn."

      Lúc xoay người quay về phòng Trình Thiên Nhiễm lại gọi , "Tô Mặc Trừng."

      quay đầu lại, cười với , nhắc nhở: "Đừng quên uống thuốc đó."

      thoáng gật đầu rồi đến căn phòng xéo đối diện, đẩy cửa vào.

      Trình Thiên Nhiễm đóng cửa phòng sau đó tỉ mỉ quan sát chút, phong cách đơn giản, rèm cửa sổ màu xám tro, khăn trải giường và chăn niệm đều cùng màu, tủ đầu giường và tủ quần áo đều màu trắng sữa, tường treo bức tranh, trong bức tranh là mặc đồ màu đỏ nâng váy uyển chuyển nhảy múa, mái tóc bởi vì động tác ấy mà lay động che hơn nửa khuôn mặt.

      nhìn chằm chằm bức tranh này lâu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, vẻ mặt nở nụ cười, cứ quyết định như thế .

      Lúc xoay người lại, mới chú ý đến bên giường có bộ đồ ngủ màu hồng nhạt được xếp rất chỉnh tề, Trình Thiên Nhiễm cầm lên so, có chút. . . Nhưng mà cũng phải mặc thôi.

      Nhãn áo ngủ còn chưa lấy xuống, nhướng mày, thoạt nhìn giống như phong cách của Tiểu Chỉ Niệm, chắc là của mẹ ?

      Tô Mặc Trừng đúng là cầm bộ đồ ngủ chưa khui ra của Tô Dịch Ngôn, vứt áo để đó, nhưng quên cắt nhãn.

      Trình Thiên Nhiễm tắm rửa xong, cầm khăn lau tóc lâu mới miễn cưỡng khiến đuôi tóc nước nữa, vốn muốn tìm máy sấy tóc, kết quả kiếm được nên cũng đành thôi.

      cứ xõa tóc như vậy mà xuống lầu, vào phòng bếp bắt đầu làm gì đó, vừa làm vừa than, ngờ mình lại có ngày nghiện nấu cơm.

      Trình Thiên Nhiễm nghĩ đến đêm nay ngồi đối diện , ăn cơm mà làm cho , nghe được "Ăn rất ngon" trong lòng liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Muốn nấu cơm cho , muốn chăm sóc dạ dày của tốt, muốn mỗi ngày đều ăn cơm do làm.

      Vừa lúc bưng dĩa trứng ráng ra ngoài, đụng phải xuống lầu.

      Tô Mặc Trừng mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt, tóc hơi rối, vẻ mặt lạnh nhạt như trước, sống mũi cao, mím môi lại theo thói quen, sắc mặt vẫn còn chút trắng bệnh do bệnh, như vậy khiến cảm thấy gợi cảm.

      " muốn đem lên cho , " mỉm cười, "Lại đây ăn ."

      Tô Mặc Trừng lắc đầu từ chối, " ăn , tôi đói."

      Trình Thiên Nhiễm nhìn thẳng vào mắt , nghiêm túc , "Tôi ăn đâu, đây là tôi làm cho ."

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      "Bây giờ đói nhưng cũng ăn chút , để nửa đêm đói rất khó chịu."

      Tô Mặc Trừng: ". . ."

      "Nhất là người có bệnh đau bao tử như , nhất định phải chú ý ăn ít nhiều bữa, bây giờ nếu ăn, buổi tối lúc ngủ bao tử nhất định rất khó chịu."

      Đôi mắt sâu đen như mực đối diện với , vẻ mặt thay đổi nhìn chằm chằm , khác thường trong lòng lại tăng thêm chút.

      người Trình Thiên Nhiễm mặc bộ đồ ngủ hồng nhạt mà lấy, cổ tay áo chưa tới được cổ tay của , chiếc quần ngủ cũng bị mặc thành hình chữ bát, ràng hề hợp, nhưng mặc người , làm cho người ta thể liên hệ đến hai chữ "Buồn cười" được.

      (*) Chữ bát 八

      ra Tô Dịch Ngôn cũng thấp, chỉ là Trình Thiên Nhiễm có chút cao, cả người cao khoảng mét bảy, thường ngày lại mang giày cao gót, nên cũng cao gần mét bảy mươi lăm.

      Mái tóc ướt dài của tùy ý xõa xuống, làm cho lớp áo ngủ phía sau bị thấm ướt cả.

      Tô Mặc Trừng tới ngồi vào bàn cơm, cầm chiếc đũa gắp đồ ăn bưng để bàn, Trình Thiên Nhiễm ngồi đối diện , nghe tự nhủ câu: "Cám ơn."

      cười khẽ, mở miệng nhưng vẫn thành lời, lại : "Máy sấy trong phòng ngủ Tiểu Niệm, ở cái tủ kế bên giường ngăn kéo cuối cùng."

      Tim Trình Thiên Nhiễm đập loạn nhịp, sau đó gật đầu, đứng dậy : "Tôi sấy tóc, từ từ ăn ."

      Lúc lên cầu thang, người đàn ông vốn cúi đầu lại đưa mắt liếc nhìn cái.

      Nhìn theo hướng của , trong đầu bỗng vang lên hai câu đan xen nhau.

      —— Đó là tôi mua cho .

      —— Đây là tôi làm cho .

      Hết chương 8 - [2164 từ] - 6:25 PM - 18/12/2018


      thuytcucai_yunnie thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      9. Trình Thiên Nhiễm

      "Trừng Trừng, lại đây ăn mì trường thọ nào."

      Sau khi nghe được, vui mừng chạy đến cạnh bàn ăn, rất ngon ngoãn ngồi vào ghế, chờ mẹ bưng ra cho , thế nhưng đợi lâu cũng đợi được, nhảy xuống khỏi ghế, chạy vào phòng bếp, bên trong căn bản có ai cả.

      Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng thở của mình, căng thẳng lại lo sợ, ngừng gọi "Mẹ", căn phòng trống rỗng đáp lại là tiếng vọng của mình.

      Tim trong lồng ngực đập thình thịch, mở cửa ra ngoài, vừa mới xuống lầu thấy cảnh tượng kia.

      Ánh tranh thê lương xuyên qua tấm màn chiếu vào căn phòng tối đen, người ngủ say giường vẫn đêm chìm trong giấc mộng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại dày đặc mồ hôi, môi của mím lại, cau mày, bàn tay theo bản năng nắm lại chặt, giấy kế tiếp Tô Mặc Trừng bỗng tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, ngồi xuống giường, lau mồ hôi lạnh má, thở hơi sâu, cầm điện thoại để bên cạnh lên xem giờ —— rạng sáng 03:15.

      Xuống giường vào toliet, dùng nước lạnh rửa mặt, đưa mắt nhìn bản thân mình trong gương, bộ dáng tều tụy suy sụp, khỏi tự giễu.

      Liều mạng khiến mình bận rộn như vậy có lại ích gì chứ, mày vẫn cam lòng dễ dàng lộ ra khát vọng đó thôi.

      Người khác dịu dàng chút có thể gợi lên chút hi vọng đáng thương còn sót lại của mày.

      Tô Mặc Trừng ngẩng người trong phòng vệ sinh hồi lâu, cất giấu đoạn ký ức xuống đáy lòng rồi mới mở cửa ra ngoài, tới trước cửa sổ kéo màn ra, bên ngoài gió rất lớn, mưa to ra sức đập vào tấm thủy tinh, kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn đèn đường lúc sáng lúc tắt, tinh thần có chút hỗn loạn.

      Nhưng biết vì sao lại hỗn loạn, loại cảm giác này khiến rất khó chịu.

      Cảm thấy có chút khát nước, Tô Mặc Trừng cầm ly nước mở cửa phòng ngủ dự định xuống lầu uống chút nước, kết quả ra ngoài phát đèn ở phòng vũ đạo sáng, lúc làm căn phòng này cho Khương Chỉ Niệm cố tình thiết kế kính cách , chỉ cần đóng cửa lại, tất cả thanh bên trong truyền ra ngoài, lúc này cửa kiếng đóng chặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khiêu vũ bên trong cửa kính trong suốt.

      Trình Thiên Nhiễm rất nhanh phát đứng bên ngoài, nghĩ tới nửa đêm lại thức dậy ra khỏi phòng còn phát khiêu vũ, nét mặt thoáng lên vẻ bối rối, nhưng nhanh chóng biến mất, tắt nhạc mở cửa ra ngoài.

      "Dậy rồi à?"

      "Ừ" , : "Uống nước."

      Trình Thiên Nhiễm hiểu gật đầu, sau đó thân thiết hỏi: "Dạ dày có khó chịu ?"

      " có."

      vòng qua , đẩy cửa phòng : "Tôi nghỉ ngơi đây, uống nước xong cũng ngủ sớm ."

      "Ngủ ngon nha Tô Mặc Trừng."

      Lời còn chưa chứt đóng chặt phòng ngủ, Tô Mặc Trừng nhìn cửa phòng , như có điều suy nghĩ.

      Lúc trời sáng rốt cuộc mưa cũng ngừng, Trình Thiên Nhiễm rất sớm thức dậy, định làm điểm tâm cho Tô Mặc Trừng, kết quả ngờ Khương Chỉ Niệm sớm đến như vậy về.

      Hôm qua lúc Khương Chỉ Niệm điện thoại cho Tô Mặc Trừng Tô Mặc Trừng có bởi về bé quên nghỉ mà để cho Trình Thiên Nhiễm phải đội mưa đến chuyến công nên lúc này Khương Chỉ Niệm vừa thấy Trình Thiên Nhiễm yên lặng xuống lầu chạy tới làm nũng tỏ vẻ ân hận hồi, Trình Thiên Nhiễm bị cái miệng ngọt ngào của bé làm bật cười, xoa đầu bé, "Buổi chiều chị trở lại, bây giờ phải về nhà chuyến."

      Khương Chỉ Niệm hỏi : " ăn sáng rồi hả ?"

      Trình Thiên Nhiễm cười lắc đầu : " được." Sau đó lại hỏi: "Tiểu Chỉ Niệm ăn sáng chưa?"

      Khương Chỉ Niệm gật đầu, "Ăn rồi ạ."

      Trình Thiên Nhiễm : "Vậy chị chỉ làm phần cho em vậy."

      Khương Chỉ Niệm có chút giật mình, thấy cầm túi để lên ghế salon sau đó vào phòng bếp, lúc này mới phản ứng kịp. bé kinh ngạc qua cùng, vô cùng tin hỏi: "Chị Trình trước khi làm điểm tâm cho hai sao?"

      đợi Trình Thiên Nhiễm trả lời, Khương Chỉ Niệm liền : "Ngày đó giáo Đường phải chị Trình ghét nhất là nấu cơm sao?"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . . ấy giỡn thôi."

      Khương Chỉ Niệm đứng bên cạnh cẩn thận nghiên cứu nhìn vài lần, hình như nhìn thấy cái gì đó nên "Ồ" tiếng, đưa ra vẻ mặt ta đây hiểu rồi: "Chị Trình ghét nấu cơm, nhưng lại làm cho hai, chính là thích hai sao?"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . ."

      Khương Chỉ Niệm: "Trước đây em có xem bộ phim truyền hình, bộ phim đó có câu như thế này —— người chỉ khi thích người khác, mới có thể can tâm tình nguyện vì mà làm chuyện mà mình rất ghét.

      "Chị Trình chị, " Khương Chỉ Niệm ngửa đầu sát vào Trình Thiên Nhiễm, cười hì hì : "Chị đối xử với hai em giống như vậy."

      " sai đâu chính là thích."

      Trình Thiên Nhiễm: ". . . Con nít biết cái gì là thích hay chứ?" bật cười .

      Khương Chỉ Niệm phục, " tuần nữa em được mười sáu tuổi rồi!"

      "Đó cũng chỉ là con nít."

      . . .

      Hai người cãi vả ở phòng bếp căn bản biết toàn bộ nội dung trò chuyện của họ đều bị Tô Mặc Trừng đúng lúc xuống lầu nghe được.

      —— Chị Trình ghét nấu cơm, nhưng lại làm cho hai, chính là thích hai sao?

      —— người chỉ khi thích người khác, mới có thể can tâm tình nguyện vì mà làm chuyện mà mình rất ghét.

      Tô Mặc Trừng mím môi, nghi ngờ vô căn cứ trong lòng trước đó giờ đây hình như có thể xách định chút.

      Lúc Trình Thiên Nhiễm làm điểm tâm xong rồi cùng Khương Chỉ Niệm ra khỏi phòng bếp xe gọi trước đó cũng đến, lúc này Tô Mặc Trừng ở phòng khách, cũng cố ý gọi , chỉ với Khương Chỉ Niệm: "Tiểu Chỉ Niệm nhớ gọi em thức dậy dùng cơm nha, sau đó nhất định phải tận mắt nhìn thấy ấy uống thuốc."

      Khương Chỉ Niệm hoạt bát nhìn Trình Thiên Nhiễm, ngón tay tạo chữ OK : "Yên tâm, em nhất định làm theo lời chị Trình chăm sóc tốt cho hai!"

      "Chị trước nhé."

      "Buổi chiều gặp lại chị Trình!"

      ***

      Cách lúc Tô Mặc Trừng nghe được Trình Thiên Nhiễm và Khương Chỉ Niệm chuyện được tuần, từ khi ngủ ở nhà về, Trình Thiên Nhiễm còn bất kỳ liên lạc nào với nữa, trước đó còn thường gửi tin nhắn cho , mượn nhiều lý do để trò chuyện với vài câu, nhưng kỳ quái là tuần nay, tin nhắn của cũng có, chớ chi là kiếm cớ gọi điện cho , bởi vì thường xuyên làm về trễ nên hai người bọn họ thể nào gặp mặt được.

      Tô Mặc Trừng vốn còn muốn nếu như lại đối tốt với như vậy, tìm cơ hội ràng với , kết quả chuẩn bị xong tất cả, tìm từ, tìm lý do, thậm chí ý từ chối thuộc làu làu trong đầu, mà lại có bất kì động tĩnh gì.

      Yên ổn như vậy khiến phải nghĩ có khi nào là bản thân nghĩ nhiều , hay là người ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng có suy nghĩ này, tất cả đều cho bản thân nhạy cảm và Tiểu Niệm tự cho là đúng.

      Dù sao buổi sáng hôm đó, cũng có thừa nhận trực tiếp.

      Cuối cùng Tô Mặc Trình cũng nhìn thấy Trình Thiên Nhiễm là do Khương Chỉ Niệm lấy ly do muốn cùng ăn cơm nhân ngày sinh nhật mà hẹn ra.

      Trong nháy mắt Trình Thiên Nhiễm đẩy cửa phòng bao bước vào, cảm giác đầu tiên Tô Mặc Trừng nhìn thấy chính là ——

      Gầy.
      thuyt, Mengotinh_Ranluoicucai_yunnie thích bài này.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      10. Tô Mặc Trừng

      Trước đêm sinh nhật của Khương Chỉ Niệm.

      Trình Thiên Nhiễm luyện vũ đạo xong tắm sau đó ra phòng khách, Đổng An Khả xem TV, thấy tới thuận miệng hỏi câu: "Luyện xong rồi à?"

      Trình Thiên Nhiễm rót cho mình ly nước, uống hơi cạn sạch, co người ngồi xuống ghế salon, lúc này mới trả lời ấy: "Còn sớm, chỉ biên đoạn."

      Đổng An Khả nghiêng mặt, ánh mắt ranh mãnh nhìn , : "Cậu ổn ?"

      Trình Thiên Nhiễm ôm cái gối, mím môi tủi thân, "Tớ nghĩ nếu tớ liên hệ với ấy điên mất."

      "Vậy cậu gọi điện , điện thoại di động ở trong tay mình, lại có ai cản trở." Đổng An Khả cười hì hì .

      Trình Thiên Nhiễm đưa mắt nhìn trần nhà thở dài, "Đại bảo bối , thể khuất phục trước trái tim được, theo đuổi đàn ông, nhất là loại đàn ông lạnh lùng như Trừng Trừng, phải chú ý sách lược."

      "Chậc, tớ nhớ lầm điểm tâm lần trước cũng là chiêu bác chỉ cho cậu."

      Trình Thiên Nhiễm bất đắc dĩ: ". . . Dù sao tớ chưa bao giờ , hiểu thế nào là theo đuổi người khác, mẹ tớ giống tớ, năm đó bà dễ dàng hái được đóa hoa lạnh lùng như ba tớ, thậm chí cần biến ba tớ thành người khờ khạo, tớ cực kỳ khâm phục đại bảo bối nhà tớ."

      "Bác có sách lược gì thế?" Đổng An Khả lại gần tò mò hỏi, "Tớ vẫn nên học tập chút, lỡ như sau này gặp phải người nào hợp khẩu vị tớ chủ động theo đuổi phen, ít nhất còn có biện pháp."

      Trình Thiên Nhiễm u ám nhìn Đổng An Khả, ai oán : "Đại bảo bối muốn tớ lạnh nhạt với Trừng Trừng vài ngày, gì mà cho oai --- chứ."

      Đổng An Khả: ". . . ?" Vẻ mặt lờ mờ.

      "Đại bảo bối , tớ kiên trì theo đuổi ấy thời gian, bây giờ nhất định ấy nhận ra, nhất là ngày ấy bị bệnh tớ lại chăm sóc ấy như vậy, vì thế kế tiếp phải cố ý lạnh nhạt với ấy, được liên lạc, được gặp mặt, dù trong lúc vô tình nhìn thấy cũng phải biểu cách tự nhiên khéo léo, tuyệt đối được viết mấy chữ "Em thích " lên mặt, tốt nhất là để ấy nghĩ rằng tớ có ý gì với ấy, trước đó đối tốt với ấy chỉ là vì ấy bị bệnh, còn tớ xuất phát từ lòng tốt nên mới chăm sóc ấy."

      "Đại bảo bối còn , sau khoảng thời gian lạnh nhạt với ấy, khi mà ấy cho là bản thân suy nghĩ nhiều, trong lòng có chút mất mác, tớ mới bắt đầu hành động đánh bất ngờ, cho đến lúc đó khiến ấy trở tay kịp, khiến cho bản thân quên mất những lời từ chối muốn với tớ, thậm chí còn có thể cảm thấy vui mừng.

      Đổng An Khả nhất thời sợ hãi than: "Đây là lạt mềm buộc chặt sao?"

      Trình Thiên Nhiễm: ". . . Hẳn là. . . Đúng ? Tớ cũng lắm."

      Hai người trò chuyện Khương Chỉ Niệm gửi tin nhắn cho Trình Thiên Nhiễm.

      Nhớ mãi quên: "Chị Trình ngày mai có rảnh ?"

      Cheng: Sao thế?

      Nhớ mãi quên: Ngày mai sinh nhật em rồi, em muốn dẫn em ăn, em muốn gọi chị Trình đến ăn chung.

      Nhớ mãi quên: Chị Trình đến nha đến nha!

      Trình Thiên Nhiễm lập tức ném gối sang bên, nhanh chóng gọi cho quân sư tình của mình.

      Tiểu bảo bối: Tiểu Chỉ Niệm mời con ngày mai ăn sinh nhật cùng con bé, con có nên hay ? phải gặp mặt Tô Mặc Trừng.

      Đại bảo bối: , con nhịn cả tuần lễ, bây giờ nhịn nữa mẹ sợ con nghẹn đến điên luôn.

      Trình Thiên Nhiễm thiếu chút nữa mừng chảy nước mắt, rốt cục cũng có thể gặp Trừng Trừng nhà rồi!

      Sau đó nhóm chat lại gửi đến tin.

      Đại bảo bối: Đừng quên kỳ lạnh nhạt vẫn chưa qua, chú ý thái độ của mình đừng nhiệt tình quá.

      Tiểu bảo bối: 55555 con biết.

      Trình Thiên Nhiễm siết chặt điện thoại di động cắn răng, chỉ là quá nhiệt tình với thôi sao, nhất định làm được, đợi tuần trôi qua xong thôi.

      Vì thế cuối cùng Trình Thiên Nhiễm cũng đồng ý lời mời của Khương Chỉ Niệm, đến tham gia sinh nhật của bé.

      Gần đến giờ đến chỗ ăn, Trình Thiên Nhiễm bước vào ghế lô liền đưa quà sinh nhật cho Khương Chỉ Niệm, đây là món quà mà chuẩn bị vào tuần trước, lúc con bé gần đến sinh nhật nó.

      Khương Chỉ Niệm vui vẻ mở gói quà ra, bên trong là chiếc hộp màu đen đầy trang nhã long trọng, mở hộp ra, ra trước mắt chính là chiếc váy dài màu bạc sáng lấp lánh dành cho nhảy Latin.

      "Oa!" Khương Chỉ Niệm cầm váy múa ra, thích vuốt lên viền vải trơn mượt: "Quá tuyệt!"

      Sau đó nháy mắt ra hiệu với Trình Thiên Nhiễm : "Chị Trình có phải bàn bạc trước với trai ? người đưa em giày múa, người đưa em váy múa, tất cả đều màu bạc!"

      Tô Mặc Trừng đưa mắt nhìn Trình Thiên Nhiễm, chỉ cười nhạt, phớt lờ : " có."

      Trả lời nghiêm chỉnh như thế khiến ngoài ý muốn, còn tưởng rằng đùa giỡn như ngày thường mà : "Đúng rồi, chị và em lén bàn bạc với nhau, chị mua cho em váy múa, còn ấy mua giày múa cho em."

      Kiểu phản ứng này mới giống Trình Thiên Nhiễm.

      Nhưng có.

      Khương Chỉ Niệm càng càng khoa trương: "Trời ơi! Hai người thần giao cách cảm sao?"

      Trình Thiên Nhiễm vỗ vỗ đầu của bé, cười nhưng gì, tới bên kia ngồi xuống, rồi thoáng gật đầu với Tô Mặc Trừng cái.

      Vẫn có chút hiểu nỗi Trình Thiên Nhiễm, Tô Mặc Trừng: ". . ."

      Trình Thiên Nhiễm ngồi đó, bề ngoài như có gì nhưng nội tâm bên trong gào thiết kịch liệt, có trời mới biết từ khi bước vào ghế lô đến giờ phải nhịn biết bao mới liếc cái.

      Trái tim trong lồng ngực cũng bình tỉnh như vẻ ngoài, sắp nhịn được muốn liếc nhìn cái, rồi thêm cái, hận thể nhìn đến khi nào hài lòng mới bỏ qua.

      Để khiến mình như trước luôn tìm đề tài chuyện với , Trình Thiên Nhiễm chỉ có thể bưng ly nước lên ngừng uống.

      Tô Mặc Trừng khẽ nhíu mày, phải bởi vì gầy nhiều mà còn bởi vì cảm nhận được khác thường của , trước đây rất thích cười chuyện với , thậm chí kêu tên của , hôm nay ngay cả câu cũng , vào ghế lô lúc lâu cũng chỉ gật đầu ra vẻ chào hỏi với .

      Thái độ của có chuyển biến lớn như thế, khiến cảm thấy vô cùng kỳ quái.

      Nhưng mà cũng nghiên cứu sâu hơn, kinh ngạc rất nhanh liền qua rồi thở phào nhõm.

      So với việc thích , tình nguyện chấp nhận là bản thân suy nghĩ nhiều hơn.

      Bây giờ xem ra chính là suy nghĩ nhiều rồi.

      Như vậy cũng tốt, chờ hoàn thành khóa dạy học hè cho Tiểu Niệm, còn bất cứ liên hệ nào nữa.

      Tô Mặc Trừng hoàn toàn thả lỏng đứng lên, nhưng lại vô thức bỏ qua khó chịu nằm sâu trong trái tim mình.

      Mà Trình Thiên Nhiễm ngồi đối diện , lúc này thầm nghĩ trong lòng kế hoạch tiếp theo phải làm thế nào mới hoàn mỹ đây.

      Hết chương 10 - [1431 từ] - 9:59 AM - 20/12/2018

      Review chương 11

      Tiếng uống nước của bị nghe được, nó dẫn dụ người khác tự chủ được suy nghĩ đến cảnh tượng ngưỡng mặt lên uống nước, nước suối trong suốt chảy qua cánh môi đỏ thắm, chiếc cổ trắng mảnh thon dài, xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo. . .

      Tô Mặc Trừng rũ lông mi xuống khẽ run rẩy.
      thuyt, Mengotinh_Ranluoicucai_yunnie thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :