1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41 Điều thứ nhất của người vui



      Ta cảm thấy được chính mình cũng uống cái ly rượu có thuốc trước khi chết kia của Lý Phong, tay chân từ từ mất tri giác: "Bồi cổ, Lý Cát, bọn họ như thế nào?"

      "Yên tâm, bọn họ cũng có mặt thuyền, ít nhất về cơ thể có gì đáng ngại."

      "Như vậy, dì Bích đâu?"

      " ta vẫn an toàn."

      Lời của Hồng thiếu nhu làm cho tôi tạm thời an tâm.

      Ít nhất, ba người bọn họ còn sống, chỉ cần là còn sống, tốt rồi.

      "Tại sao phải nhún tay vào chuyện này?" Tôi muốn đem mọi chuyện hỏi ràng.

      "Đây là hiệp ước, nếu như mà tôi giúp bọn họ hoàn thành mục tiêu giết chết Lý Phong, bọn họ giới thiệu cho tôi quen người, mà người kia, có thể giúp tôi kiếm càng nhiều tiền hơn." Dừng chút, Hồng Thiếu Nhu nhìn về phía tôi, mặt nổi lên lớp biểu khó hiểu: "Cũng chính là. . . . . . người mà tôi vốn muốn tặng em cho ta."

      " ‘Bọn họ’ mà nhắc đến tột cùng chỉ là ai?" Tôi hỏi phần quan trọng nhất, có thể là vấn đề quan trọng nhất quyết định sống còn.

      Đến lúc này rồi, là ai ra tay còn quan trọng, nhưng tôi vẫn phải biết được.

      Nhưng về phần vấn đề này Hồng Thiếu Nhu cũng rất hào phóng: "Sau này em biết."

      "Sau này? Ngàn vạn lần được câu là ‘ trở thành người phụ nữ của tôi’." Như vậy tôi khống chế được cục gạch của mình.

      Lưỡi Hồng thiếu nhu ở cổ của tôi cổ nhàng liếm láp, cái lưỡi ướt át, lưu lại dịch nhờn trong suốt, giống như là cái ống khóa, dần dần co lại.

      "Tại sao lại kháng cự với việc trở thành người phụ nữ của tôi như vậy?" hỏi.

      "Bởi vì tôi muốn cuộc sống của mình giống như món đồ đặt kệ trưng bày." Đây là câu trả lời của tôi.

      "Nếu như mà tôi đồng ý, trong cái kệ trung bậy đó chỉ để mình em được tự do sao?" Hồng Thiếu Nhu làm ra vẻ nhượng bộ.

      nhượng bộ bước lớn, chỉ là đó phải là điều tôi muốn, cho nên nhượng bộ lớn hơn nữa cũng thể khiến tôi thỏa mãn: "Nếu như nhất định phải bao nuôi, vậy thân phận của tôi, nhất định là người thu thâp đồ cổ."

      "Chúng ta thảo luận, em là người bao nuôi đàn ông sao?" khóe miệng bên phải của Hồng Thiếu Nhu thoáng nâng cao, hàm răng rất trắng. Mang theo tia sáng hơi bén nhọn.

      "Tại sao lại chứ? Chỉ cần là gười mạnh nhất, như vậy có phân biệt nam nữ rồi." Tôi ra câu mà dì Bích từng với tôi.

      "Em muốn làm người mạnh nhất sao?" Hồng Thiếu Nhu hỏi, mắt nhìn xuống tôi, mặc dù vẫn là đôi mắt luôn híp lại.

      Tôi nhìn nữa, mà là đem tầm mắt đặt ở trần nhà, ánh đèn nhu hòa, giống như là ánh lửa nhàn nhạt: " Trước kia muốn, nhưng là tại. . . . . ." Chính là lần đầu tiên tôi muốn trở thành người mạnh nhất.

      Nếu như mà tôi đủ mạnh, liền có thể sớm ngày tìm ra những kẻ núp phía sau bọn họ, và cũng xảy ra cục diện rách nát như bây giờ." Nhưng tôi hy vọng em trở nên mạnh hơn. . . . . . Tôi hy vọng em lẳng lặng đợi ở bên cạnh tôi, an tâm hưởng thụ tất cả những gì tôi cho em." xong, khóe miệng Hồng thiếu nhu cười càng sâu, môi càng nổi lên nét đẹp sáng chói.

      Sau đó, cúi người xuống lần nữa, hôn tôi.

      Cánh môi của , như có chút lạnh lẽo, giống như tính chất của Ngọc Thạch, trởn bóng, tao nhã.

      Mà lưỡi của , chính là Ngọc Thạch ngàn năm sinh ra tinh hồn, đặc biệt u tĩnh thâm trầm chỉ xuất vào ban đêm, hút lấy nhân khí. Nó vây quanh lưỡi của tôi, theo lối vào lặp lại lách vòng lên, nửa mừng rỡ nửa ưu thương, nửa là hấp dẫn nửa là lười biếng, lần lượt trêu chọc, giống như là hiểu lầm giữa những người tài năng trong giới quý tộc, cái loại tư thế khom người đưa tay mời người nháy mắt khác khiêu vũ, liếc mắt đưa tình lại lóe ra cợt nhã, tin chắc mình nhất định có thể dụ dỗ được thục nữ đứng trước mặt này.

      Mà tôi quả , cũng bị dẫn dụ.

      Tôi hề như cá chết giống bình thường im lìm bất động nữa, ngược lại có động tác tiến thêm bước.

      Cũng phải là môi, mà là. . . . . . Răng.

      Cái lưỡi của Hồng Thiếu Nhu có tính cách y hệt , bị tôi là người chưa có nhiều kinh nghiệm sống, kì thực hàm răng này cắn thử qua ba người.

      chỉ là cắn, mà còn lôi ra cái lưỡi ước chừng cm.

      thể than thở câu, đầu lưỡi Hồng Thiếu Nhu co dãn cực kỳ tốt, đàn hồi giống như dây thun tôi chơi hồi bé.

      Tôi đảm bảo, nhà họ Hồng cần mua thuốc diệt muổi vào mùa hè —— chỉ cần Hồng Thiếu Nhu lè lưỡi, bán kính trong vòng 1m mấy con muỗi đó bảo đảm ngay cả xác cũng còn.

      Cho nên làm như vậy, nguyên nhân ngoài mặt là vì cho Hồng Thiếu Nhu bài học lớn —— sỗ sàng cũng cần phải trả giá lớn.

      Về phần nguyên nhân bên trong, đó chính là —— tôi nhớ này cái hương vị của đầu lưỡi vịt.

      Hồng Thiếu Nhu bất hạnh bị thương lần nữa, nhưng cũng có phạt roi tôi, dùng kim chích tôi, dùng nước sôi tạt tôi, chỉ là giao nhiệm vụ cho mấy mì ăn liền cành chừng tôi kỹ, sau đó tự mình sử lý vết thương.

      ra , Hồng Thiếu Nhu đối với tôi cũng tệ, đánh mắng còn nuôi cơm no bụng —— mặc dù cho ăn thịt, nhưng tổ yến thượng hạng, phấn trân châu ... Là thứ cũng thiếu.

      Hơn nữa tính khí người này rất tốt, tôi tới mới chủa được mấy tháng bị thương vài lần, cũng thấy làm ra việc trả thù gì thể xác của tôi.

      Chỉ là, có thể so với người tôi muốn kém quá xa, chúng tôi phải người cùng đường.

      Nhưng tôi có thời gian suy tư quan hệ giữa mình và Hồng Thiếu Nhu, tại việc tôi muốn làm, chính là ra ngoài.

      Tôi muốn trở lại Lý gia, xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

      Chỉ là này tàng bảo vệ của nhà họ Hồng, dù là con ruồi cũng rất khó bay được ra ngoài.

      Khó hơn nữa cũng phải , tôi vừa hát vang "Tôi là chú chim nho nho " vừa mở cửa, lại thấy trước cửa có hai tên Sumo mới được mời tới từ nhật bản, xoay người chạy trở về giường.

      Sau đó mới biết được, tôi phạm vào sai lầm giống Lý Lý Cát —— lời ca quá mức ràng, người ta vừa nghe được liền lập tức đề phòng rồi.

      Lại hai tên Sumo trước cửa, bọn họ còn là loại mì ăn liền, mà là loại mì 2.0 phản ứng nhanh —— bọn họ là bánh trôi lớn!

      Lần thất bại đầu tiên, nhưng Bất Hoan tôi đây quan tâm, sau khi nghỉ ngơi tiếng đồng hồ, lập tức lại bắt đầu chạy trốn lần thứ hai. Lần này hoàn toàn khiêm tốn, trước khi mở lặng yên cửa tiếng động, lúc mở cửa động tác nhanh chóng, sau khi mở cửa biết liêm sỉ —— tôi đợi mì 2. 0 phản ứng kịp, liền ngồi xổm người xuống"Soàn soạt soàn soạt" hai tiếng, cởi quần của bọn họ xuống.

      chỉ là may mắn còn chưa phải là may mắn, người trong hai mì 2.0 lại học tập theo em trai Chu Kiệt Luân mặc quần lót, vì vậy, dưa chuột nằm giữa hai chân bị lộ ra rồi.

      Tôi may mắn, là chỉ mình có thể thăm giống cây trồng miễn phí.

      may mắn ngay tại cây nông nghiệp này làm cho tôi thất vọng.

      Lại , cây nông nghiệp này cùng dáng người hai mì 2.0 rất có quan hệ trực tiếp, quả giống như là chôn dưới đất chỉ lộ ra hơn nửa đoạn ngón út lớn bằng cây củ cải đỏ(1).

      Chỉ là cũng tốt, nếu là quá mức khỏe mạnh, tôi đoán chừng nỡ rồi.

      có bất kỳ lưu luyến nào, tôi bước ba bước thành hai bước sải bước xuống cầu thang, trực tiếp chạy vội tới phòng khách trước cửa lớn, nắm lấy tay cầm bằng đồng theo phong các cổ xưa.

      Đáng tiếc thể mở ra nhìn chút vẻ đẹp của thế giới mới bên ngoài, dòng điện từ tay nắm bằng đồng truyền đến tay tôi, trực tiếp đem ngũ tạng lục phủ của tôi, tế bào mạch máu thần kinh đánh cho đến ngay cả mình là cha là mẹ là đực là mái đều nhớ.

      Tôi nằm mặt đất, tứ chi giãn ra – co rút lại hết năm phút đồng hồ, trong đôi mắt tất cả đều là hình ảnh hả hê của mấy mì ăn liền, đại thù báo vẻ mặt mừng rỡ.

      Bọn họ bất nhân, tôi cũng nên bất nghĩa rồi.

      Chạy trốn lần thứ ba là... thảm thiết nhất.

      Tôi lừa ba trai mì ăn liền đơn thuần tiến vào căn phòng, tiếp đó tôi từ phía sau lấy ra cục gạch hoàng kim khảm kim cương thủ sẳn phang vào đầu họ.

      Chờ toàn bộ đều bị choáng ván nặng, lại đem bọn họ từng người ném ra ngoài cửa sổ.

      Quan sát cẩn thận bên dưới, phát ba người kia xuong cốt có vẻ cứng rắn, tiếp đó lại đánh ngất xỉu hai tên Sumo ngoài cửa rồi ném xuống.

      Cái đó, có cái đệm thịt người này rất tốt rồi phải sao.

      Cuối cùng, tôi leo lên bệ cửa sổ, tung người nhảy xuống, trực tiếp ngồi ở tấm đệm thịt người.

      Cảm giác đó, tuyệt vời đến thể sử dụng ngôn ngữ hình dung, giống như là cảm giác ở giường nước vậy.

      Vì vậy. . . . . . Tôi rất hiền hậu từ nhánh cây leo lên phòng của ta lần nữa, bắt đầu trò chơi nhảy lầu.

      Phải lương thiện như tôi đây có trái tim vàng, đành lòng khiến cho mấy mì ăn liền ngoài cửa bị hành hạ, vì vậy cũng chỉ là nhảy năm lần.

      Nhảy xong, trực tiếp chạy vội lại cái cổng sát của nhà họ Hồng.

      Gặp phải bài học ở lần thứ hai, trước đem hai mì ăn liền nhét vào cửa sắt, xác định có điện, lại đạp lên bọn ho leo lên cổng sắt.

      đầu cổng sắt, lóe ánh sáng màu đen dữ tợn.

      Tôi cẩn thận từng li từng tí bước qua, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy vô số mì ăn liền lao về phía tôi.

      Cuối cùng là trải nghiệm chưa đủ, tôi hoảng hồn, chân mang giày cao gót vừa bị trợt, đột nhiên bị kéo xuống, này vốn là đầu cửa có những cột nhọn nằm cách nhau nên cái mông của tôi rơi vào tay giặc rồi.

      Đơn giản , đó chính là, cúc hoa của tôi tàn rồi.

      Văn nhã , đó chính là, phía sau của tôi, còn là cái mâm ngọc trai lớn nữa mà thành hạt châu đàn tỳ bà.(Bonei: mấy đoạn khúc nay ta hiểu lắm mọi người thông cảm nha)

      Quan niệm về số mệnh mà , đó chính là, mấy thanh nhọn đầu cổng là cây sáo mang thù của Hồng Thiếu Nhu.

      Tôi rất mất thể diện che cái mông bị mấy trai mì ăn liền khiên trở về phòng.

      Chỉ là sức sống cuối cùng của Tiểu Cường(Bonei: tiểu cường là con gián nha) , cho nên tôi vẫn chịu đựng đau đớn leo lên nóc nhà thưởng thức beefsteak tuyệt vời của tôi.

      Chỉ là trong suốt khoảng thời gian đó tôi đều phải đứng, dù sao bề mặt cái nóc nhà này đều lòi lõm làm cho vết thương ở cái mông khốn khổ của tôi bị nặng thêm.

      Hôm nay tâm tình quá tệ, lời nào với Cảnh Lưu Phái, tôi yên lặng ăn miếng thịt bò được tăng thêm trong đĩa tay .

      mở miệng trước: " nhất định phải ra ngoài sao?"

      Tôi gật đầu, nhìn , đón ánh trăng, cặp mắt sáng lóng lánh.

      "Này, cũng đừng tiếp tục làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, để tôi giúp ." Nếu như giọng của Cảnh Lưu Phái là hữu hình, như vậy nhất định đường cong cực kỳ duyên dáng nhất.

      Tôi vừa nghe có hy vọng, cặp mắt càng thêm sáng lóng lánh, đoán chừng có thể so với bóng điền cao thế.

      Theo Cảnh Lưu Phái , mỗi sáng sớm nhà họ Hồng xe hàng chuyên chở các loại thịt và rau quả vào, đoán chừng chuyển hết hàng hóa xuống cũng mất mười phút, chỉ cần trong khoảng thời gian mười phút này tôi lẻn vào xe, như vậy liền có thể ngồi nhờ xe ra ngoài.

      Cái kế hoạch này là quá hoàn mỹ chỉ là, tôi kích động, đem cái đĩa nếm xuống nóc nhà.

      Phía dưới truyền đến tiếng hét thảm của mì ăn liền "A, tôi chết rồi" , tiếp theo là tiếng bén nhọn cảnh cáo "Có người đột nhập" , sau đó là tiếng bước chân lộn xộn.

      Vậy mà những giọng này căn bản vào được tai của tôi, tôi bắt được tay Cảnh Lưu Phái, kìm lòng được sùng bái mà : "Tôi phát giác mình có dấu hiệu rồi."

      "Lời như thế, phải thể tùy tiện ." Cảnh Lưu Phái toát ra nụ cười tao nhã, so ánh trăng hôm nay còn dịu dàng hơn gấp trăm lần.

      "Tại sao?" Tôi hỏi.

      "Bởi vì, " vươn tay ra, che lỗ tai của tôi, giọng : "Tôi tin là ."

      Lòng bàn tay của , khô ráo ấm áp, có loại ma lực làm cho lòng người an tâm.

      Tôi phát giác, tim của mình, trong khắc đó, ngừng đập mười giây.

      Toàn bộ mười giây, mau đủ cho con nhím ở giao phối xong lần thứ nhất


      (1) Cây củ cải đỏ
      [​IMG]
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 42 Điều thứ nhất của người vui



      Cảnh Lưu Phái thiên tài, tôi vung cánh tay hô to trăm lần.

      Kế hoạch của thành công giúp cho tôi chạy thóat ra ngoài từ cái nhà họ Hồng ăn tươi nuốt sống cái nơi cho ăn thịt này.

      Núp ở trong xe chở hàng chạy thoát khỏi nhà họ Hồng, tâm tình của tôi như con người lớn sống ở đầm lầy, bất chấp mấy chất dính dính màu đen.

      Tôi khỏi lên tiếng hát vang, bầu trời khu giải phóng trở nên sáng sửa hơn.

      Nhưng dùng giọng của Pavarotti(Bonei: Luciano Pavarotti sinh 12 tháng 10 năm 1935 – mất 6 tháng 9 năm 2007, là ca sĩ opera giọng nam cao người Italia. ) hát vang tới hai câu, tôi liền nghỉ cơm rồi.

      phải chị vô năng, chủ yếu là này trong buồng xe sau lưu lại mùi hôi tanh của xác gà vịt thịt cá, quả chịu nỗi.

      như thế, đầu lưỡi nhà Hồng Thiếu Nhu so với chúng nó quả thực là thiên sứ, là nước thánh dính ở cành liễu tay Quan Đại Sĩ.

      Chấp niệm như thế, tôi hiểu, mình lại bắt đầu nhớ nhung đầu lưỡi vịt.

      Ở lúc xe tải chạy ngang qua dừng lại ở trạm xăng, quần cực ngắn, người đẹp bé của chúng ta rất có phong phạm hết sức liếc mắt đưa tình, tôi thần biết quỷ hay chui ra từ dưới gầm xe, giơ tay lên ngăn lại chiếc taxi.

      chuẩn bị lên xe, chợt nhìn thấy trước mặt đồng hồ tính tiền trước mặt mới ý thức được trong túi có tiền, liền quả quyết xin tài xế chờ chút, rồi trở về bên trong xe hàng, ngồi xổm người xuống, dùng hết sức lực lấy cái thế mà đem cái bánh xe dự bị xuống, sau đó đem cái bánh xe dự phòng ôm ở thắt lưng như thiên thần nghiêm nghị thể phạm mà trở về, đem ném cho tài xế xe taxi, giọng điệu tiểu tam phách lối của mấy tên nhà giàu : " dùng cái này trả đỡ tiền xe ."

      Tài xế xe taxi đầu có đám quạ bay qua, chỉ là đầu đầu tóc lộn xộn như tổ chim, quả rất hợp với tình hình.

      Mất hết tiếng đồng hồ, cuối cùng tới nhà họ Lý, tài xế thở pháo nhõm —— cuối cùng là xem tôi như ôn thần mà tiễn .

      Nhưng mà tôi lại , giống như là Khâu Thiểu Vân(Bonei: vị hùng xả thân biển lữa của TQ chú thích ở mấy chương đầu) liệt sĩ bất chấp ngọn lữa cháy vẫn lao vào, tôi cũng vậy bất chấp ngồi ở ghế sau, hai con mắt mèo nhìn thẳng hơi giật mình nhìn tới tài xế đầu ổ chim trước mặt, thỉnh thoảng còn lóe ra u như phần bên đốm lữa ánh sáng màu xanh.

      Tài xế đầu ổ chim cũng bị hú dọa tới ướt cả đũng quần, cuối cùng mang theo giọng nức nỡ: " à, rốt cuộc muốn cái gì?"

      Tôi vươn tay, bình tĩnh mà : "Thối tiền lẻ. . . . . . Bánh xe này tối thiểu cũng phải trị giá mấy ngàn."

      Tài xế đầu ổ chim hoàn toàn ngã xuống đất, ngón chân đều bị rút ra – co giật.

      Đáng thương , bị điện giật giống tôi rồi.

      Nhìn ở người cái người bị cảnh ngộ giống tôi, ta chỉ cầm 250 xuống xe.

      Đứng ở trước cổng lớn nhà họ Lý, trong nháy mắt cỗ khí ép nghiêm trang trầm thấp hướng về phía tôi đè xuống.

      Hai hàng ngô đồng bên đường xe chạy giống như ở nước Pháp, trong vườn hoa cũng trồng hoa hồng, trong vườn hoa có đài phun nước điêu khắc mang đậm phong cách thời kỳ Văn Hóa Phục Hưng.

      Chỉ là, người ở bên trong, tình bên trong, còn có. . . . . . Quan hệ của tôi với nơi này cũng thay đổi.

      Ngay cả trai tài xế luôn luôn bị khó xử ra vẻ yếu đuối dễ bị trêu chọc, dùng ánh mắt có thể thiêu đốt cả vủ trụ nhìn tôi chằm chằm, tay gắt gao ghép lại, giống như là muốn đem khăn lau lau xe, lấy ra nhét vào miệng của tôi.

      Tôi bi thương.

      trai tài xế, uổng phí cho tôi lộ ra nhiều như vậy.

      Người Thanh Nghĩa bang còn lại, ánh mắt nhìn tôi cũng giống nhau, bên trong tràn đầy đề phòng cùng thù hận, thậm chí có hai người muốn xông lại, chỉ là bị những người bên cạnh ngăn lại.

      Quản gia tới, cho tôi biết cái tin —— Lý Bồi Cổ trong chờ tôi trong phòng sách.

      Tôi theo ông đến cửa phòng sách, quản gia dừng lại, mà tôi phải vào.

      Cái chỗ này cực kỳ quen thuộc, khi còn bé bướng bỉnh, còn từng đem cái phòng này làm cho lộn xộn. Lý Phong vốn là muốn trừng phạt tôi nặng, nhưng Lý Bồi Cổ ra mặt, vài ba lời liền có thể bảo vệ được tôi.

      Cái chỗ này từng là tòa thành của tôi, núp ở bên trong, ăn khoai tây chiên uống cola, nghe tiếng gầm thét của Lý Lý Cát ngoài cửa tìm kiếm tôi, ung dung vui mừng.

      Nhưng là kỷ niệm vui vẻ khi còn bé đều giống như những bong bóng nước hư ảo, càng biểu cảm xúc nặng nề lúc này.

      Đẩy cửa ra, vào, liếc cái liền nhìn thấy Lý Bồi Cổ.

      Trước khi rời nhà họ Lý, tôi cùng đem tất cả mọi việc đều ràng.

      Tôi hề thương nữa, bởi vì đưa tôi cho Hồng Thiếu Nhu, bởi vì chịu tôi, bởi vì ngay cả điểm mà tôi hy vọng cũng cho.

      Cho nên tôi bỏ qua .

      Thế nhưng cũng có nghĩa là, giữa chúng tôi chưa từng có tình cảm.

      Mười bốn năm cùng nhau chung đụng, có thể có được nhiều thứ giá trị.

      Lý Bồi Cổ nhiều ngày thấy ngồi ở bên bàn sách, đầu rủ xuống.

      Nhưng người này, còn là Lý Bồi Cổ trong trí nhớ của tôi .

      Những sợi tóc đen nhánh như gấm, có mê chính là mềm mại cùng trởn mịn của Lý Bồi Cổ.

      Cái khóe mắt đuôi mày đó của Lý Bồi Cổ luôn mang theo nụ cười nhu hòa.

      Cái đó khóe môi Lý bồi cổ giống như là chứa ánh sáng dịu dàng.

      Mỗi góc gương mặt Lý bồi cổ hình như đều là trơn mềm hoàn mỹ.

      Trước mắt tôi chính là cái người đó, ngoại hình có gì thay đổi, nhưng là hơi thở quanh thân lại tản ra nguy hiểm người lạ chớ tới gần.

      Lý Bồi Cổ giờ phút này, đem tất cả nguy hiểm trong người tỏa hết ra bên ngoài.

      Bỗng nhiên trong lúc đó, mí mắt khẽ nhúc nhích, nhìn thấy tôi đứng ở cửa.

      Tôi cũng biết, nhận được vẻ mặt có thể làm ra biến hóa nhanh chóng ở cái chớp mắt như thế.

      Cái bóng của lông mị duyên dáng kia phản chiếu ở hốc mắt, trong nháy mắt trở thành đen như mực, cái loại đen đó, giống như là hắc động sâu vô tận, dường như muốn đem tôi cắn nuốt, xé nát, ở lại chút để có thể chứng minh đau đớn khổ sở của tôi.

      Gương mặt , hình dáng , dần dần bị băng lạnh che khuất.

      Hình dáng mềm mại nhát, cũng có thể trở thành vũ khí giết người.

      Đường cong nhu hòa này, mỗi đường, đều trở thành băng đao điên cuồng, hướng về phía mắt của tôi, mặt của tôi, cổ của tôi, cơ thể của tôi mỗi chỗ bị đâm vào đều có cảm giác đau.

      Tôi lúc này là người trợ lý bị trói, còn nhà ảo thuật che mắt, dùng phi đao đem tứ chi của tôi đính lại ván gỗ.

      Giống như là đoạn ngắn trong phim, Lý bồi cổ cầm ly rượu trong tay ném lên bàn cái, sau đó nhào cả người về phía tôi.

      Hồng nhan sáng long lanh như thủy tinh bị tàn lụi, có số mạng bể tan tành, sâu trong bên trong màu đỏ sẩm văng khắp nơi .

      Tôi biết tất cả xảy ra thế nào, chỉ cảm thấy cánh tay bị đau nhứt giống như bị lôi kéo, gì đó trong phòng bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, sau đó, ta nằm ở bàn sách, người, bị Lý Bồi Cổ dè xuống.

      sống lưng, là mảnh kiếng bể bén nhọn bể tan tành đâm vào.

      Lý Bồi Cổ từ cao nhìn xuống tôi, trong mắt của , toàn là hung ác nham hiểm, cả người giống như là bị băng sương che lại.

      "Em biết, em sớm biết thân phận của người đàn bà kia, nhưng em cho tôi biết, em phản bội tôi."

      Lý Bồi Cổ, cái gì cũng biết rồi.

      " xin lỗi." Giờ phút này tôi có thể , chỉ có câu này.

      Đây chính là mục đích tôi tới đây. Cũng là việc duy nhất tôi có thể làm.

      "Em cho là ba cái chữ đó hữu dụng sao?" giọng Lý bồi cổ giống như là khe nước chảy, trong suốt phân tán.

      Nhưng mà lại là từ nươc từ Tuyết Sơn tan chảy xuống, tiến vào đáy lòng, đống kết cả hệ thống thần kinh của tôi.

      " xin lỗi." Tôi từ đầu đến cuối, có thể ra chỉ có câu này.

      "Tôi từng nghĩ tới, cuối cùng có ngày, tôi bị người bên cạnh tổn thương, nhưng tôi ngờ rằng, người đó lại là em." Lý bồi cổ khàn khàn mà cười, đây là lần đầu tôi nghe tiếng cười như vậy, lồng ngực của như trống rỗng, thanh kia vang vọng ở bên trong, càng ngừng đụng chạm lấy ruột gan: "Bất Hoan, tôi chưa từng nghĩ tới, em cầm con dao nhọn đâm về phía tôi."

      Lý Bồi Cổ biết là, những lời này của , mang theo độ cứng cùng lạnh lẽo của kim loại, trực tiếp đâm vào lòng của tôi, lấy ra mảnh máu thịt loang lổ.

      Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày, tôi tổn thương như vậy.

      Nhưng tôi làm như vậy.

      sống lưng bị mảnh kiếng bể cắt rách da, đau thể thở nỗi, thế nhưng đau nhức chút nào nét mặt của tôi.

      Tôi bình tĩnh nhìn ánh mắt của , chậm rãi : " giết tôi . . . . . . Mặc dù thể thay đổi gì, ít nhất có thể trút hận."

      Cũng phải là lẫy, nếu như mà tôi chết có thể giảm bớt chút, cho dù là chút xíu đối với tổn thương của và Lý Lý Cát, tôi vui vẻ mà thôi.

      Lý Bồi Cổ nhìn tôi, tròng mắt thâm trầm như tĩnh mịch như đầm nước, dần dần, Lửa Địa Ngục thiêu đốt ở trong đầm nước màu đen lạnh lẽo.

      ngăn chận tay tôi cánh tay đột nhiên hạ xuống, là hồi đau nhức kịch liệt đánh tới.

      Thủy tinh vỡ vụn đâm vào tay của tôi lần nữa.

      Tôi chuyển con mắt, bên dưới cổ tay trắng nõn là đóa hoa máu sáng lạng tươi đẹp, nở rộ.

      "Em biết , tôi giết em." Giọng Lý Bồi Cổ, giống như là bất cứ tia cảm tình nao thế gian này đều liên quan đến .

      "Tại sao?" Tôi hỏi.

      Có máu thấm vào tóc tôi, mang theo còn nhiệt độ sót lại còn có cảm giác nhớp nháp.

      "Tại sao? Tại sao. . . . . ." tiếp tục cười, mang theo bất cứ tia cảm tình nào mà cười: "Bởi vì, em, ràng như vậy, sáng chói như vậy, nhiệt liệt như vậy, hương thơm như vậy. Nếu như mà tôi có thể, tôi vui vẻ tiếp nhận, nhưng là. . . . . . Tôi làm được, tôi vẫn có đủ mạnh đến có thể bảo vệ em, cho nên tôi thể để cho mình em, tôi thể để cho em trở thành nhược điểm của tôi. Nhưng tôi cố gắng, tôi vẫn luôn cố gắng trở nên mạnh mẽ, kỳ vọng có ngày, có thể, có thể. . . . . ."

      Giọng của dần vắng lặng, yên tĩnh lại, đến điểm thấp nhất cũng có báo trước, chợt nổi cơn điên.

      xé váy của tôi, xé ra nội y của tôi, xé ra tất cả vải vóc bộc lại cơ thể tôi.

      Tôi đây là tội nhân, xích lỏa - ở mắt trong mắt của .

      Da thịt của tôi, khi trong con ngươi màu đen của , lên bảo thạch sáng bóng.

      Hình dáng cơ thể tôi, khi dưới môi , tràn đầy giày xéo - nhạy bén – rung động.

      giống như là sứ giả của địa ngục, ngọn lửa dũng mãnh của điện ngục, đốt cháy cả người tôi.

      Mạch máu, thần kinh, da, tế bào, nội tạng, chỉ cần là nơi chạm vào, cũng đều bị thiêu thành tro.

      Tay của , vút ve chà xát ở cơ thể tôi, giống như đó là trại địch, muốn hủy diệt hoàn toàn.

      ôm lấy tôi, là muốn bóp vỡ xương cốt tôi.

      hôn tôi, như muốn hút lấy sinh mệnh còn sót lại của tôi.

      Trước ngực tôi, thứ hấp dẫn của tôi, khi nằm trong lòng bàn tay dường như muốn nổ tung.

      Xương cốt tôi, bị trói buộc mà kêu kẽo kẹt vang dội.

      Cơ thể tôi, máu tươi chảy xuôi.

      Tôi đây có quần áo che thân giống như Giu-đa Iscar Liao Te (Bonei: theo truyền thuyết Cơ đốc giáo, kẻ phản đồ nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội).

      Tôi từng mơ ước qua cảnh tượng Lý Bồi Cổ ôm tôi rất nhiều lần, hoặc dịu dàng, hoặc dã man, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, như bây giờ.

      Tôi nhìn đôi mắt của , sao mà lạnh lẽo, lạnh đến làm cho các khe hở trong xương cốt tôi đều bị kết bang.

      nâng chân của tôi lên, chân trơn mịn, có chút thương tiếc nào, trực tiếp nâng lên dục - vọng nóng rực của , chuẩn bị tiến vào.

      Đây là trừng phạt, đây là vũ nhục, đây là quan hệ có chút tình cảm nào.

      Vậy mà điều duy nhất tôi có thể làm, chỉ là chịu đựng.

      Chịu đựng vật khổng lồ của , chịu đựng việc cam lòng, chịu đựng trả thù của .

      Càng vũ nhục, tôi càng phải chịu đựng.

      Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị tiến vào ngọn lửa địa ngục kiêu ngạo hắc ám.

      Nhưng vào lúc cuối cùng, "Phanh" tiếng cửa bị đạp mở ra, sau đó, Lý Bồi Cổ cũng bị lôi cách xa tôi.

      Sau đó, có người đem áo khoác đắp lên người ta, che lại cơ thể tôi.

      " cần làm như vậy đối với ấy, mặc kệ ấy làm cái gì. . . . . . Em cũng vậy cho phép ai làm hại bất cứ cái gì đến ấy."

      Tôi nghe thấy giọng Lý Lý Cát.

      Mở mắt ra, nhìn thấy .

      Ánh mắt của , luôn luôn màu đen, cái loại đen đó, là trong suốt, nhiễm bất kỳ tạp chất gì.

      Nhưng là bây giờ, ánh mắt của vẵn màu đen, chỉ là cái loại đen đó, lại cùng huynh trưởng giống như trai , như cái ao sâu tĩnh mịch.

      trưởng thành.

      Ba chết rồi.

      Bị tôi hại chết rồi.

      liều mình cứu tôi, nhưng mà tôi lại làm mắt người cha.

      Lý Lý Cát quay đầu, nhìn tôi nữa: "Mặc quần áo tử tế vào. . . . . . Lúc này nên rời thôi, vĩnh viễn cần trở lại."

      xong, cứng rắn lôi Lý Bồi Cổ, ra ngoài.

      Cửa phòng sách đóng lại, tiếng vang nặng nề, giống như là phủ đấy bụi từ nhiều năm trước, dầy nặng như thế, làm tôi mỡ ra được.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43 Điều thứ nhất của người vui



      Tôi ra từ Lý gia, có ai ngăn tôi lại, nhưng là ánh mắt của bọn họ, quả xa lạ khinh bỉ cùng thù hận.

      Đây là nơi tôi sống từ , đây là ngôi nhà duy nhất của tôi, nhưng từ nay, nó hề có bất kỳ quan hệ gì với tôi nữa.

      Tôi biết tiếp theo phải đâu nữa.

      Trong thoáng chốc, nhớ lại cái địa chỉ Cảnh Lưu Phái cho tôi tối hôm qua, , nếu như sau khi rời khỏi đây muốn trở về Hồng gia nữa, như vậy có thể đến đó.

      Sờ sờ túi, còn dư lại 250, tôi liền đưa tay đón xe.

      Nhưng liên tiếp bảy tám chiếc xe trống cũng gào thét chạy qua tôi, đối với việc tôi cố ý lộ ra bắp đùi cũng làm như thấy.

      Kỳ quái, bình thường tôi chỉ muốn hơi lộ bắp chân những người kia giống như thấy được ( mặt trái ) cảnh nuy mà dừng lại, ngày hôm nay thế nào giống như là mọi người ăn trong truyền thuyết kia trai vĩ đại nào dũng cảm tiến tới đây?

      tin ma quỷ, tôi lại kéo váy lên cao, nhưng bảy tám cỗ xe trống kia lại liên tiếp lao qua, còn chạy nhanh hơn.

      Tôi hoàn toàn nổi giận, sau đó chiếc xe trống chạy tới, trực tiếp làm động tác múa ba-lê kinh điển bay vọt nhảy tới, ngăn ở giữa đường.

      Xe cuối cùng cũng dừng lại.

      Trong nháy mắt tôi muốn thiêu cháy cả nhà bằng lữa phượng hoàng bắt đầu dùng loại ánh mắt hừng hực lữa của Tiểu Vũ Trụ căm tức nhìn tài xế.

      Vừa nhìn mới phát , đây phải là tài xế đầu ở quạ mới vừa rồi này sao?

      Nếu là người quen, tôi cũng bước lên, đồng hồ đếm cũng có bật, thẳng ra địa chỉ để cho miễn phí chở tôi .

      Trong lúc vô tình nhìn thấy cái bóng của mình kính chiếu hậu, giờ mới hiểu được tại sao bọn tài xế đều giống như ăn viên thuốc màu xanh dương vậy có thể mở ra hùng phong.

      Môi của tôi, vài chỗ bị rách da, bắt đầu ứ đọng máu.

      Tóc của tôi, xốc xếch chịu nổi, còn bị động lại đống máu.

      Cổ tay của tôi, vết máu lan tràn, theo đầu ngón tay, tí tách chảy xuống.

      Quả chính là hình tượng ác quỷ quấn quýt si mê nhân gian muốn đầu thai tìm người chết thế khắp nơi, khó trách tài xế đầu ổ chim này bên cạnh tôi mới vừa hong gió đáy quần lại ướt.

      Địa chỉ Cảnh Lưu Phái cho là quán rượu náo nhiệt, lắp đặt thiết bị phải rất đại, mặc dù là buổi trưa, buôn bán tồi.

      Tôi vào, trực tiếp vào toilet, rửa sạch, tẩy hết vết máu người.

      Trở ra hình tượng hề ảnh hưởng bộ mặt thành phố như vậy nữa.

      Nữa bộ phận của chiếc váy bị Lý bồi cổ xé làm hư, nhưng mặc áo khoác của Lý Lý Cát, ngồi ở quầy rượu có ánh sáng yếu ớt, cũng nhìn ra cái gì khác thường.

      Theo lời Cảnh Lưu Phái , tôi đem nút cài làm bằng gỗ của đưa cho người bán rượu.

      Vừa thấy tín vật, người pha chế kia mắt khẽ chớptôi với vẻ mặt rất nhiều phức tạp cũng thần bí, giọng mời tôi chờ chốc lát, ngay sau đó ngưng lại công việc trong tay, lên lầu.

      Trong quán rượu uống rượu chẳng phải là lãng phí đạn pháo thời gian vậy như rồi hả ?

      Hôm nay tôi quyết định uống say nghỉ.

      Có thể nhìn thực đơn này, đột nhiên phát giác 250trong túi tiền của mình mua được hai ly.

      Trong nội tâm trào máu, tên đàn ông như bao mỡ heo lớn tới, nghiêng dựa vào quầy rượu, đem ly rượu đưa cho tôi, mị hoặc cuồng quyến cười tiếng: "Tiểu thư, may mắn biết được phương danh của hay ."

      Tôi chút nào chịu thua nhận lấy chén kia rượu, rồi chút do dự uống hơi cạn sạch, cẩn thận chút nào đánh ợ cái, cuối cùng chút nào qua loa cho ra đáp án: "."

      "Có thể hỏi nguyên nhân tại sao ?" chàng mỡ heo như càng gặp khó khăn càng hăng hái.

      Tôi nâng lên cằm của , nheo con mắt, đôi mắt mèo càng lộ vẻ mị hoặc, khóe miệng câu: "Bởi vì. . . . . . Mặt của rất giống cái đồ xỏ giầy."

      Bao mỡ heo vỡ thành ngàn vạn đống mỡ, lung la lung lay ra khỏi quầy rượu.

      nghiệt tản , tôi làm ra tư thế thủy thủ mặt trăng đốm lữa Hoả Tinh tuyệt đẹp, chỉ là trong tay người ta cầm là phù chú, tôi cầm chính là 250 tiền mặt.

      Lần lượt, lại có người mời tôi uống rượu, tôi theo uống lầm, nhưng lời lẽ ra cũng là lầm.

      "Mặt của quá giống cái dùi rồi." Tôi uống..., cái dùi cũng.

      "Mặt của quá giống bánh thịt rồi." Tôi uống..., bánh thịt cũng.

      "Mặt của quá. . . . . . như chơi thuốc ảm đạm rồi." Tôi uống..., thuốc lắc ảm đạm cũng.

      Tôi cũng biết mình uống xong bao nhiêu ly, thế giới dần dần xoay tròn rồi, ánh đèn quầy rượu chiếu vào người khách, giống như là lũ quỹ múa loạn.

      ở lúc tôi đem trai đẹp mặt bánh thịt nhìn thành mặt bánh bay Ấn Độ bên cạnh vang lên tiếng bước chân.

      " biết Lưu Phái?"

      Tôi quay đầu, loáng thoáng nhìn thấy người đàn ông, nhưng khi nhìn , bởi vì cứ chuyển động, xác thực , là tôi đây say rượu mà lắc lư.

      Tôi đưa tay, bó chắc đầu của , kéo lại gần đôi mắt của tôi.

      Gương mặt trước mắt, nhất thời ràng.

      Tại thời điểm này, lòng của tôi rung động, khỏi .

      Bởi vì, đó là gương mặt rất mê hoặc lẳng lơ.

      phải xinh đẹp, là tên đàn ông nghiệt, giống như là màu đỏ Mạn Đà La nằm trong đất đen nhánh, hoa lệ mị, lại cất dấu nguy hiểm sâu nhất.

      Tròng mắt thâm thúy, bất kể tĩnh mịch, sống mũi cao thẳng, chóp mũi có rachx lõm nho , khóe miệng cười khẽ, mất hồn hao mòn thể xác.

      Khi hìn bạn, có thể nhìn thấy tất cả, mà bạn nhìn , lại nhìn ra chút.

      Tôi lập tức buông ra, từ ghế chân cao nhảy xuống.

      Tôi cảm thấy được là kiếp nạn của tôi, rất nguy hiểm, tôi muốn thoát khỏi .

      Giác quan thứ sáu của tôi rất chính xác, về sau, đúng là ăn nhiều đau khổ tại người của .

      Mà giờ khắc này, tôi trong trạng thái say rượu, bước chân vững, cơ thể mất thăng bằng, ngã về sau cái.

      Tôi có ngã mặt đất, đem cái mông té thành hai cnáh hoa, mà là ngã vào trong lòng ngực.

      thể dầy rộng rãi cỡ nào, nhưng lại ấm áp, rất thân thiết, rất thoải mái.

      Tôi quay đầu, nhắm hai mắt, đôi tay vòng cổ của người nọ, rất xác định gọi ra tên của : "Cảnh Lưu Phái, rốt cuộc tới."

      Tôi quả chính là xụi lơ tại người của .

      Giờ phút này, tôi là gấu Koala(2), là cây, bị tay chân của tôi dùng sức ôm chặt.

      "Thế nào say đến mức như vậy?" vuốt tóc của tôi, giống như là trong mái tóc rối, nhưng rất thoải mái.

      Tóc của tôi rất dài, dài đến thắt lưng rồi, tay của cũng liền theo sợi tóc di chuyển, nhưng lúc di chuyển đến lưng của tôi cơn đau nhói truyền đến, thân thể của tôi hơi run .

      Lúc này mới nhớ tới, còn có thủy tinh cẩm quanh người tôi.

      Cảm giác được dị vật trong tay cộng thêm phản ứng của tôi khiến Cảnh Lưu Phái đoán được bảy phần.

      cẩn thận vạch góc áo khoác lên, thấy những vết thương kia, lâu, mới giọng : "Làm sao lại có thể chịu đựng thế này?"

      Lời ấm áp của hòa tan hết tất cả băng giá Lý Bồi Cổ làm đông hết tất cả xương bên trong tôi, nước hòa thành nước mắt trào ra.

      Quá nhiều xương, quá nhiều băng, quá nhiều nước mắt.

      Cảnh Lưu Phái đem tôi nửa kéo nửa ôm lên lầu hai, ở trong phòng, cởi quần áo của tôi ra, muốn làm sơ cứu đơn gian băng bó lại.

      Nhưng mà tôi lại thả.

      Tôi rồi, tôi là gấu Koala, là cây.

      Tôi ở trong ngực , bình tĩnh, nhưng là nước mắt vẫn chảy.

      "Tôi phải cố ý để xuất cục diện như vậy, phải. Nếu như có thể, taôi tình nguyện để mình chết, cũng muốn bảo vệ ba người bọn họ."

      " phải là tôi muốn vứt bỏ Lý Bồi Cổ cùng Lý Cát, nhưng biết ? Bang Thanh Nghĩa đối đãi kẻ phản bội luôn luôn là vô cùng tàn nhẫn, tôi tận mắt nhìn thấy người bị lột da ở Trung Nghĩa Đường. Người có da, lộ ra hỗn hợp gân cùng thịt trắng hồng, đau đến ngay cả đầu lưỡi cũng cắn đứt."

      "Nếu như mà ta cho bọn họ biết dì Bích là nội gian, dì cũng bị hành hạ, bọn họ bởi vì tôi cầu tình mà tha cho dì. . . . . . Người là dì Bích, là dì Bích của tôi, làm sao tôi có thể nhìn dì chết?"

      "Tôi tiếp tục ở lại Hồng gia, mặt là biết đối mặt ra sao, mặt khác cũng là muốn xem chút có thể mau sớm tìm ra kẻ chủ mưu hay , giúp mọi chuyện đươc hóa giải. Nhưng tôi phải thần, tôi nghĩ tới tất cả xảy ra nhanh như vậy."

      "Từ , tôi liền biết, người khác đều có người thân, duy chỉ có tôi có, nhưng mà tôi lại quan tâm, bởi vì ta tự với mình, ta còn có Lý Bồi Cổ, có dì Bích, có Lý Lý Cát, tôi quan tâm. . . . . . Nhưng là bây giờ, tôi cái gì cũng có. Dì Bích còn là dì Bích trước kia, Lý Bồi Cổ cùng Lý Lý Cát cũng cần tôi, tôi còn gốc nữa rồi. . . . . . Cây có gốc, chết ."

      Môi Cảnh Lưu Phái, in ở đỉnh tóc tôi, cái nơi màu trắng đó, xoáy, giống như là ở Cổ lão tha hương chú ngữ loại: "Tôi là đất, chỉ cần nguyện ý, tùy thời cũng có thể lại chỗ này của tôi."

      Tôi ngước mắt, nhìn về phía mặt của , phải rất đẹp trai, nhưng là rất thoải mái. . . . . . Rất thoải mái.

      Tôi mở miệng, giọng : " háo sắc."

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      "Lại muốn tôi cắm vào ."

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      "Chỉ là, tôi có lòng nhưng có sức, nguyên nhân bẩm sinh, có công cụ."(Bonei: lúc đau lòng mà chị cũng có thể làm nghẹn chết người nha, ngưỡng mộ)

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      "Cho nên, vậy cắm vào tôi ."

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      Mặc dù tôi gặp phải đả kích trầm trọng, Cảnh Lưu Phái vẫn rất cẩn thận mà dùng cái nhíp gắp thủy tinh từ trong cơ thể tôi ra.

      Động tác của êm ái, chỉ sợ làm đau tôi,lọn tóc hơi xoăn ở dưới ánh đèn hơi có vẻ màu nâu rũ xuống, giống như là muốn rơi vào làn da của tôi, ngứa chút.

      Mảnh kiếng bể trong đĩa, từ từ tăng nhiều, cũng là rút ra từ trong cơ thể tôi.

      Tuyệt ghét bỏ, tuyệt buông tha, bất luận tôi đổ nát chết thành cái dạng gì, cũng để ý.

      Ta muốn cứ như vậy thưởng thức xuống, nhưng là dùng câu xưa mà , vậy chính là cơ thể tôi cũng phải lòng của tôi —— bụng sôi rột rột rồi.

      Tôi phát giác tính liêm sỉ của mình nhất định phải ở lúc say rượu mới có thể thể ra.

      Bởi vì tôi cư nhiên xấu hổ, hơn nữa đem tội danh quăng cho Cảnh Lưu Phái: "Bụng của giống như reo lên."

      Cảnh Lưu Phái hiểu ra cười cười, cũng chọc phá, rất phối hợp: "Đúng vậy nha, tôi đói bụng, muốn làm cơm, cảm thấy bụng muốn ăn cái gì?"

      Tôi kiên định : "Thịt bò beefsteak."

      Tôi rồi, tôi là gấu Koala là cây, tôi vẫn như bạch tuộc theo tới phòng bếp.

      " say, đừng loạn, ngồi xuống ." Cảnh Lưu Phái vừa chăm sóc ta, vừa canh thịt bò beefsteak bếp.

      " nên xem thường tôi." Vì tôi có say, đầu tôi tựa vào trong tủ chén, bắt đầu cầm cái dĩa chuẩn bị lấy phần beefsteak tuyệt hảo.

      "诶, cái này tủ chén kỳ quái, thấp như vậy, hơn nữa cũng có chán dĩa." Tôi nghi ngờ.

      Hồi lâu, Cảnh Lưu Phái : "Bất Hoan, đó là thùng rác."

      Tôi: ". . . . . ."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44 Điêu thứ nhất của người vui



      Xem ra là say , tôi hề cãi chày cãi cối nữa, lui đến mép bàn ngồi xuống, tay trái nâng má, nghiêng đầu, yên lặng ngắm Cảnh Lưu Phái làm thịt bò beefsteak.

      đứng bên bếp, hơi nóng của thịt bò làm mặt của có chút mơ hồ, cả người giống như là dính mùi thịt tươi mới ngon miệng, thực muốn làm cho người ta hớp đem nuốt vào bụng.

      , chỉ ngụm nuốt xuống đáng tiếc, nên học tập nhai lại như con bò—— nuốt xuống rồi lại ợ lên lần nữa nhai lại.

      Nếu liền phí của trời.

      Lại , người đàn ông này là kỳ quái, dù là biểu tình gì cũng làm, chỉ cần nhìn mặt nhìn mặt của tôi, cảm thấy ấm áp.

      Nếu là cười thêm tiếng nữa, lòng của tôi trong nháy mắt liền như mặt biển rộng, xuân về hoa nở rồi.

      Cái này nếu đem Cảnh Lưu Phái cho bán được câu lạc bộ Ngưu Lang nên đòi bao nhiêu tiền đây, đoán chừng so Romeo Ngưu Lan đứng đầu câu lạc bộ cũng vẫn kiếm được rất nhiều.

      tính toán, loại cảm giác bị áp bức dị đánh tới.

      Tôi cảnh giác mà đem mắt chuyển cái hướng về phía cửa, trong nháy mắt chống lại cặp con ngươi kia có hơi thở vị hoa huệ.

      Cái người đàn ông đó mang khí chất địa ngục, là cái người ở quầy rượu làm cho tôi sợ hãi thiếu chút nữa rơi xuống đất, cái người hỏi tôi là có biết Cảnh Lưu Phái đó.

      nghiêng tựa vào cạnh cửa, được đến tột cùng là nhìn người nào, có thể là tôi, cũng có thể là Cảnh Lưu Phái, nhưng bị nhìn, trong nội tâm luôn là có loại cảm giác khác thường.

      Tôi thích người đàn ông này.

      Đó là loại bài xích bản năng.

      Tựa như khi sinh ra tôi cũng biết mình thích ăn thịt, theo bản năng ghét dùng bữa giống nhau.

      "Bây giờ chính là lúc quán rượu buôn bán đông khách nhất, làm sao cậu lại tới nơi này?" Cảnh Lưu Phái cũng nhìn thấy người đàn ông kia.

      Hơn nữa, lúc nhìn thấy còn rất vui vẻ, nhìn ra được, quan hệ bọn rất tốt.

      "Nghe thấy được mùi thơm thôi." Người đàn ông kia .

      "Có nhiều thịt."

      "Thịt có nhiều rồi."

      Giọng thứ nhất là của Cảnh Lưu Phái, thứ hai là giọng của ta, lên tiếng cùng lúc, thời gian kém bao nhiêu.

      Tôi trực giác của mình tệ, lần đầu gặp mặt cư nhiên người đàn ông này lại giành thịt bò beefsteak của tôi.

      Doạt thịt từ miệng tôi xuống, tương đương với muốn xỉa răng con cọp đói, muốn mặc quần áo cho cá voi xanh, muốn giải quyết vấn đề sinh lý cho gà trống, vậy cũng là thể nào thành công. . . . . . Đương nhiên, trừ phi là gà mẹ, lại là chuyện khác rồi.

      "Bất Hoan, hôm nay tôi làm rất nhiều, đủ ăn." bờ môi Cảnh Lưu Phái mỉm cười.

      Được, lòng tôi lại như mặt biển rộng, xuân về hoa nở .

      Người đàn ông kia trực tiếp ngồi xuống đối diện tôi, ta vốn định tiếp tục nghiêng đầu ngắm Cảnh Lưu Phái bận rộn. Nhưng mỗi lỗ chân lông da đều cho tôi biết: người đàn ông đối diện kia, thẳng tắp nhìn nhìn tôi.

      thể ăn thua thiệt.

      Tôi chỉ có thể duỗi thẳng đầu ra, cùng nhìn thẳng vào mắt nhau.

      Người đàn ông này, rất đàn ông, hình dáng nét, vóc người cũng là cường tráng vừa phải, cười luôn bên phải khóe miệng hơi giơ lên, làm cho lòng người phát rét, sợ bước kế tiếp lộ ra răng nanh.

      Nhưng , dù là muốn hủy diệt bạn, cũng là dùng việc thể tưởng tượng được, là thủ đoạn nguy hiểm nhất địa ngục.

      Quanh người , là loại hợi thở khí đơn độc.

      Đúng là tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, nhưng bên trong lại chứa đựng, cũng là tính ăn mòn vật thể cực mạnh.

      Cuối cùng tôi cảm thấy, tôi thua tay người đàn ông này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45 Điều thứ nhất của người vui



      Tôi bắt đầu hi vọng thịt bò beefsteak bưng lên nhanh chut, để người đàn ông đối diện kia sau khi ăn xong có thể sớm rời .

      Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, sợ người.

      Loại cảm giác này tốt, .

      Hai phần thịt bò beefsteak đồng thời bưng lên, tính toán, phát phân thịt của tôi nhiều gấp hai lần, rất là hài lòng.

      Cái tên Cảnh Lưu Phái này, quả nhiên là có tương lai.

      Đồng thời, tôi giống như nhặt được phao cứu sinh, quang minh chính đại bắt đầu cúi đầu ăn.

      "Triển Cơ, làm phiền cậu tìm chỗ thích hợp cho ấy ở đở trước." Cảnh Lưu Phái .

      Triển Cơ chính là tên của người đàn ông đối diện tôi, gọi Bạch Triển Cơ.

      " cần, tôi muốn trở về nhà họ Hồng."

      Tôi loay hoay với miếng thịt bò to kia, mặc dù có ngẩn đầu, nhưng vẫn cảm thấy Cảnh Lưu Phái đưa ánh mắt về phía tôi.

      "Tôi muốn trở về để Hồng Thiếu Nhu dẫn tôi gặp người." Tôi chủ động giải thích.

      Ngừng lại khoảng thời gian khoảng hai ba phút, Cảnh Lưu Phái : "Vậy tốt, đợi lát nữa tôi đưa trở về."

      Giọng nhã nhặn trong trẻo, cuối mang theo loại dịu dàng, có ngăn cản kịch liệt, giọng khuyên nhũ, chỉ là thuận theo tính tình của tôi.

      Hình như là vô luận tôi muốn làm cái gì, cũng đồng ý với tôi, quan trọng hơn là, bầu bạn với tôi.

      hổ là người đàn ông nguyện ý để cho tôi cắm vào, có tương lai.(Bonei: =.=”)

      Người có tương lại như thế, tôi thể làm chướng ngại vật của : " cần, nếu như Hồng Thiếu Nhu biết là giúp tôi trốn ra được, mất công việc này, vậy sau cũng có ai nữa đêm làm thịt bò cho tôi ăn?"

      Tôi nhất định phải bảo vệ tốt bộ máy trí Nano năng công nghê cao kỹ thuật nấu ăn trong lĩnh vực ăn uống của tôi ở tại nhà của Hồng Thiếu Nhu.

      Hai ba ngụm, tôi liền đem thịt bò bít tết ăn hết, rình coi cái, phát thịt bò bên Bạch Triển Cơ còn dư lại hơn phân nửa.

      Chân chân chính chính nhai kỹ nuốt chậm, văn minh dùng cơm.

      Nhất thời, tôi đỏ mặt.

      Dĩ nhiên, là đỏ mặt thay Bạch Triển Cơ—— ràng chính là ăn hết lại còn ôm lấy, cắt nửa đưa cho tôi tốt hơn.

      Ăn xong thịt bò beefsteak, tôi sờ sờ bụng, hướng Cảnh Lưu Phái tuyên bố: "Tôi muốn trở về nhà họ Hồng, nhưng phải hôm nay. Ước chừng năm phút sau tôi say đến bất tỉnh nhân , làm phiền nâng tôi đến chỗ an toàn nghỉ ngơi đêm, nên để tôi bị người khác chiếm tiện nghi."

      Suy nghĩ chút, lại cảm thấy nên khách khí như vậy, liền hào phóng lần: "Đương nhiên là muốn chiếm cũng được, chỉ là cần phải nhớ lấy bút đỏ đánh dấu lại nơi chiếm là được." Đế sau khi tôi tỉnh rượu có thể dễ dàng, kiếm nơi đó ăn đậu hủ lại đó.(Bonei: có cần tính kỹ thế ko)

      Nghe vậy, chân Cảnh Lưu Phái cứng ngắc.

      Tôi lung la lung lây lấy ra bình rượu Bồ Đào và cái chén lớn siêu cấp, ừng ực ừng ực đổ rượu vào trong chén, lại nâng lên, như thổ phỉ Lương Sơn(1), rầm rầm rầm rầm đổ vào cổ họng, giọt cũng có rớt ra ngoài.

      Tại sao muốn đem hảo hán Lương Sơn gọi là thổ phỉ? Đồng hành cùng ngựa chứ sao.

      Mọi người đều là *** tổ chức võ trang phi pháp phản xã hội, tại sao bọn họ là có thể kêu hảo hán, chúng tôi liền đáng đời gọi thổ phỉ à?

      Chỉ là lại cổ họng tôi đây, đúng là có thể co có thể duỗi, có lúc bị vật lớn làm cho nghẹn, có lúc có thể xuôi dòng nuốt vào cái trứng gà to nháy mắt.

      Cổ họng là đáng tiếc, vậy nếu là làm vật phía sau của tiểu thụ(Bonei: cái nay ai là hủ nữ hay sắc nữ thi ko cần giải thích mà chắc có mặt nơi đây ko có ai thuần khiết hen), có thể để cho các loại công muốn ngừng mà được, tuyệt đối là con chim Phượng làm chủ cả thiên hạ nha.

      Sau khi nghe thấy lời bình luận của tôi, tay Cảnh Lưu Phái cứng ngắc.

      Tôi lè lưỡi, liếm láp giọt rượu con vươn bên khóa miệng, rống tiếng "A, tôi bất tỉnh nhân ", tiếp theo té ở mặt bàn thở to ngủ.

      Mới vừa ngã xuống còn chưa tới ba giây, tôi đột nhiên mở mắt, hai mắt như mắt Ultraman siêu nhân trứng muối bình thường phát ra sáng loáng: " được, phải phóng thích hàng tồn bên trong trước."

      Uống quá nhiều rượu, có ý thức được việc cấp bách sông Hoàng Hà vỡ đê.

      Lần này, cần cổ của Cảnh Lưu Phái cũng cứng ngắc.

      Cứng ngắc cũng nhanh như thế, đứa này quả nhiên là có tương lai.

      Thời gian tính được vừa vặn, sau khi từ nhà cầu ra ngoài tôi say tiến vào giai đoạn mới.

      Giống như là ba cái chồng lên nhau, giống như là h, là cái tầng thứ thoải mái nhất đó, rất happy, rất ngu ngốc, rất HL, hết sức lấp đầy.

      Nhưng vẫn là có chút trí nhớ đoạn ngắn vẫn là nhớ như cũ.

      Tỷ như có người ôm tôi lên, tỷ như có người đem tôi đặt ở chỗ y như cái nệm bông, tỷ như có người chuyện.

      "Để cho ta biết được chỗ này, chẳng lẽ cậu tin tưởng ta như vậy?"

      " ấy có quan hệ gì với Hồng Thiếu Nhu, cần quá lo lắng."

      "Vẫn nên cẩn thận chút, chúng ta nỗ lực lâu như vậy, ai cũng muốn nhìn thấy cục diện thất bại trong gang tấc . . . . . . Chứng cớ thu thập đủ rồi sao?"

      "Còn kém vài tài liệu, chẳng qua mình mau chóng thu vào tay."

      "Cẩn thận chút."

      "Mình biết."

      "Tôi là , đối với này, cậu phải cẩn thận chút."

      "Bất Hoan? ấy ra là người rất đơn giản."

      "Mặc kệ là quỷ kế đa đoan hay là đơn thuần thiện lương, chỉ cần thích, chính là nguy hiểm, hơn nữa. . . . . . Thân phận của hai người cũng tương xứng."

      "Cậu nghĩ nhiều."

      "Chỉ mong là vậy thôi."

      Đây là đoạn đối thoại liên tục duy nhất tôi có thể nhớ, kế tiếp, có khăn tay nong nóng lau mặt tôi.

      Là Cảnh Lưu Phái, tôi xác định là .

      Bởi vì chỉ có , mới có thể làm cho tôi an tâm như thế.

      Ở lúc an tâm bao vây, tôi hoàn toàn ngủ say.


      (1) Hảo hăn Lương Sơn Bạc: trong Thủy hử hay Thủy hử truyện (phồn thể: 水滸傳; giản thể: 水浒传; bính : Shuǐhǔ Zhuàn), nghĩa đen là "bến nước", là tác phẩm trong bốn tác phẩm lớn của văn học cổ điển Trung Hoa, thường gọi là nhóm Tứ đại danh tác. Tác giả Thủy hử thường ghi là Thi Nại Am; cũng có người cho là của La Quán Trung[cần dẫn nguồn]. Truyện được viết dựa theo sách Đại Tống Tuyên Hòa di [1] Cốt truyện chính là hình thành và những thành tích của nhóm người chống triều đình mà trở thành giặc cướp, thường gọi là 108 hùng Lương Sơn Bạc (cũng ghi là Lương Sơn Bạt).
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :