1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 31 Điều thứ nhất của người vui


      ra tôi cũng biết , ở nơi này trải rộng Hồng thiếu nhu thủ hạ chính là địa bàn, lấy thịt tấn công chắc là hữu hiệu.

      Cho nên gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng chỉ là che mắt người ngoài, vì ta nửa đêm lấy mánh khóe mà che dấu —— mỗi khi đêm khuya yên tĩnh mọi thanh đều truyền ra rất ràng nên tôi trốn vào căn phòng kế bên phòng sách, len lén dùng tiểu cái giũa bắt đầu đục tường.

      Tưởng như là thực bộ phim vượt ngục đầy kịch tính.

      Ông già Noel beefsteak đến quả nhiên là hàng thượng đẳng, ăn vào eo mỏi, chân đau, đục tường cũng có sức hơn.

      tới tuần lễ, tôi thành công đào ra lổ đủ đủ lớn cho tôi có thể chui qua.

      Tôi há miệng mà cười, hàm răng trắng lóe ra ánh sáng u.

      Tiếp theo, vội vàng khom lưng, từ bò vào trong phòng sách.

      Đứng dậy vỗ vỗ đầu gối, đưa mắt nhìn chung quanh, phát phòng sách này lớn, bày hơn mười cái bàn mạt chược thành vấn đề.

      Vẫn bày trí nội thất theo phông cách cổ kính, tường treo đao, kiếm, còn có cung.

      Nhưng mà thời điểm bây giờ phải thảo luận về vấn đền này, tôi lấy đèn pin , bắt đầu lật xem giấy tờ tài liệu trong phòng sách.

      Nếu như là Hồng Thiếu Nhu cung cấp tiền bạc ủng hộ cho người kia, như vậy, chỉ cần tra ra tiền bạc của chảy về đâu, tìm hiểu nguồn gốc, tự nhiên có thể điều tra ra người mà Lý Bồi Cổ muốn bắt.

      So sánh theo từng mục, phát những thứ sổ sách kia cũng làmrất tốt chê vào đâu được, tất cả đều là dùng vào những chi phí hợp pháp, căn bản tìm ra chút sơ hở nào.

      Cái tên Hồng Thiếu Nhu này, quả là vũng nước bóng loáng giảo hoạt, đúng, lão hồ ly cáo già.

      lúc chiếc đền pin trong miệng tôi, đôi tay ngừng lật xem lúc, ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân.

      Tôi giống như con chuột bị kinh sợ, núp vào khoản trống phía dưới bàn sách.

      lâu sau, cả căn phòng sáng choang, người chậm rãi vào, nghe tiếng bước chân xác định thể nghi ngờ là Hồng Thiếu Nhu.

      Vào lúc này, tôi mới hối hận sao trốn ở nơi khác tốt hơn, này , Hồng Thiếu Nhu cư nhiên trực tiếp tới bàn đọc sách, đặt mông ngồi xuống ghế.

      tố vì khoản trống phía dưới được mặt bàn to che chắn, đủ chứa cả người tôi cùng hai chân của .

      Tôi giống như con nhím, co rút thành cục, kiềm nén hơi thở, đừng hô hấp, ngay cả rắm cũng dám phát cái.

      Tiếp, gọi cuộc điện thoãi video.

      "Chuyện tiến triển được như thế nào?" Tôi nghe thấy người xa lạ hỏi.

      Thanh kia, mang theo lạnh lẻo sửa kim loại, giống như là những tảng đá nằm trong tuyết, tỏa ra làm cho người ta lạnh lẽo.

      " trong giai đoạn tiến hành." Hồng thiếu nhu trả lời.

      "Tôi hi vọng cậu có thể gia tăng tiến độ." Người kia .

      Thanh cũng biến hóa cảm xduc1 nào, chỉ rất là bình tĩnh cái cầu, nhưng mà lại làm cho tóc gáy người nghe dựng đứng.

      "Ông hận bang Thanh Nghĩa như vậy sao?" Hồng Thiếu Nhu cười hỏi.

      "Tôi hận, nhưng có người khác hận, mà tôi lại thiếu người đó cái ân tình." Người kia nhàn nhạt trả lời.

      "Chẳng lẽ, ông đối phó với bang Thanh Nghĩa phải vì nguyên nhân nào khác?" Hồng Thiếu Nhu tựa lưng vào ghế ngồi, gác chân lân chân kia, mủi chân nhàng đong đưa.

      Tôi vội vàng giống như con thằn lằn dán chặt bàn vách tường —— ai biết có đặt chân đến Hongkong hay chưa, nếu như bị lây bệnh tôi biết làm thế nào.

      Giọng kia dừng lại, vang lên lần nữa càng lạnh hơn ba phần: "Biết được quá nhiều, đối với cậu cũng có gì tốt cả."

      Phía dưới bàn sách cũng phải là kín hết toàn bộ, vẫn có khe hở khoảng môt cm, từ trong túi áo tôi móc ra cái gương luôn mang theo người, cẩn thận vươn ra, nhắm ngay màn hình phát sáng.

      Cái gương trong tôi thấy được người đàn ông khuôn mặt góc cạnh ràng, gương mặt thâm thúy, đẹp trai tữa như những người mẫu tạp chí GQ(1).

      Làm người khác chú ý nhất là cái mũi đặc trưng người Ý của , như kiểu tượng điêu khắc hoàn mỹ.

      Xem ra, phải là con lai, thế nhưng đầu tóc đen chứng minh hơn cho thấy tính đặc trưng Phương Đông của .

      Lúc nhìn thấy cặp mắt kia, ánh mắt màu xanh dương xám của , rất quen thuộc.

      Vừa đúng lúc này, tôi phát cặp mắt kia lạnh lùng quét tới.

      Tôi cũng có cùng nhìn thẳng vào mắt nhau, chỉ là thoáng nhìn qua trong gương, thế mà ánh mắt đó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy sợ hãi.

      Tồi liên tục nhanh cóng rút cái gương về, nhưng quá muộn.

      Chỉ nghe người kia : "Lòng của ngươi, vẫn chỉ chú ý đến chính mình, trách sao ngay cả có người lẻn vào phòng sách cũng biết."

      Vừa dứt lời, Hồng Thiếu Nhu liền đẩy cái ghế ngồi lùi ra sau mét, khẽ cúi đầu, tự nhiên tầm mắt cũng chạm vào mắt tôi, đôi mắt tinh tế bởi vì cười mà híp lại, nhìn ra trong biểu tình gì trong con ngưới ấy.

      Đầu óc trong nháy mắt xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng, tôi vươn tay ra, cực kỳ tự nhiên mà vẫy vẫy: " là trùng hợp, cũng ở đây."

      Hồng Thiếu Nhu tiếp tục nhìn tôi, môi mõng bởi vì cười mà trở thành đường cong.

      Chỉ là, là cái đường cong ấy có uy lực có thể dìm chết người.

      "Tôi muốn hỏi chút, em ở đây đến tột cùng muốn làm cái gì đây?"

      "Lấy cung tên." Tôi .

      "Lấy cung tên làm cái gì?" hỏi.

      Tôi bình tĩnh trấn định kiêm khẳng định trả lời: "Bắn đại bàng."

      Sau đó, bình tĩnh mà chui ra từ dưới bàn sách, gở xuống cái cung tên treo tường, chạy đến cặn phòng các trai mì ăn liền tập trung, đá văng cửa, mười phần khí thế gào lên: "Đại bàng đến ! "

      Rồi giương cung, bắn tên hướng về phía dưa chuột của bọn .

      Chiều nay, những trai mì ăn liền chỉ mặc các cọc che chắn bộ phận quan trong của mình ở nhà họ Hồng toàn bộ bị tôi truy sát hết hai tiếng đồng hồ.

      Cuối cùng, chim bắn được con nào, nhưng nước mắt nam nhi khuất phục chảy đầy cả mấy bồn nước.

      Hành động lần này tuy thất bại trực tiếp ảnh hưởng đến tự do của tôi —— sau này mỗi buổi tối, trước cửa phòng tôi cũng có hai mì ăn liền đứng canh.

      Tôi quyết định, nếu như ngày nào đó ban đêm đói bụng, đem bọn bỏ vào trong nồi ăn.

      Mà bây giờ, vẫn là giữ lại làm lương thực dự trữ thôi.

      Mỗi đêm thịt của ông già Noel vận đứng giờ xuất ỡ bệ cửa sỗ phòng tôi, mùi vị ngon đến thể nào dùng bất cứ từ ngữ gì để hình dung.

      Tôi ăn đến cực kỳ vui vẻ.

      Nhưng cũng thể cứ giả vờ biết gì, tối hôm đó, tôi quyết định cám ơn người kia.

      Khi nghe được hương thơm vừa tỏa ra của thịt, tôi liền cửa kinh ra, đứng ở bệ cửa sổ.

      Bên cạnh cửa sổ phòng tôi là giàng hoa giả tử, tay tôi cầm thịt bò bít tết, tay leo, nương theo cái vách nhô ra của nóc nhà.

      Phía , người đàn ông đưa lưng về phía tôi chuẩn bị rời .

      "Cảnh Lưu Phái." Tôi kêu lên tên của .

      Quả nhiên là .

      Cảnh Lưu Phái quay đầu lại, gương mặt trắng nõn nhu hoa dưới ánh trăng, thân hình của hơi có vẻ mảnh mai dài , gió làm lây động chiếc áo sơ mi của , giống như lúc nào cũng có thể bay .

      khi có những thứ tốt đẹp xuất tại trước mắt tôi tôi đều sợ nó bị gió thổi .


      (1) Tạp chí GQ: Tạp chí GQ là tạp chí dành cho nam giới hàng đầu viết tắt từ Gentlemen's Quarterly - tạp chí này với số ra hàng tháng tập trung phản ánh về thời trang, phong cách, và văn hóa cho nam giới, thông qua các bài viết về thực phẩm, phim ảnh, thể dục, giới tính, nhạc, du lịch, thể thao, công nghệ, và sách.
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 32 Điều thứ nhất của người vui



      Nhưng bởi vì nóc nhà có độ cong rất dốc, cái đĩa đặt ở đầu gối luôn là nghiêng sang bên, làm tôi ăn vui vẻ như bình thường.

      suy nghĩ có nên lấy tay cầm miếng thịt bò lên cắn ba ngụm giải quyết nó hay cánh tay từ bên cạnh đưa qua tới cầm lên cái đĩa giúp tôi.

      Quay đầu, nhìn thấy Cảnh Lưu Phái mỉm cười.

      Khuôn mặt giống như được bao tầng ánh mặt trời nhàn nhạt, cười cái như thế, lồng ngực của tôi phập phồng lại hóa thành hổ nước, trái tim kêu ừng ực ngâm mình bên trong.

      Nghiêm chỉnh mà , nhưng xem mặt, tên bệnh Cảnh Lưu Phái này phải cái loại trai đẹp làm cho người ta sững sốt, cái làm nỗi bật chính là khí chất.

      Giống như là khi còn bé dì Bích mua cho tôi con gấu bông lông nhung, thậm chí cần lấy tay sờ, cũng có thể cảm thấy ấm áp.

      Lại , cái con gấu bông lông nhung đó tôi giữ mười năm rồi, ở tại tháng trước, lại bị cái con tiểu thiếp Lý Lý Cát làm cho ô uế.

      Lúc tôi bước vào trong phòng thấy miệng của con tiểu thiếp mỡ lớn, đầu lưỡi thè ra, lỗ mũi thở xì xì, hai chân sau run rẩy, ôm con gấu bông lông nhung chơi vui sướng méo mó nhìn ra được.( Bonei: sung quanh chị hình như toàn chuyện biến thái nên chị trưởng thành cũng ... phải)

      Buổi tối hôm đó, trái dưa chuột của con tiểu thiếp bị tôi lấy dây thun bắn cho sưng lấp lánh, to lên gấp hai lần bình thường.

      Nhưng vóc dáng Cảnh Lưu Phái lớn như thế này, chắc bị con tiểu thiếp thức cái trò chơi đó được.

      Về điểm này tôi rất yên tâm.

      cứ giúp tôi bưng cái đĩa như vậy, nhìn tôi từng miếng từng miếng giải quyết miếng thịt bò.

      Chợt, hỏi: "Ở chỗ này quen chưa?"

      "Cũng được." Tôi gật đầu.

      bày trài mì ăn liền ở cùng, đến nỗi quá buồn tẻ. (Bonei: chị buồn được mới sợ có máy mì buồn đó)

      Bạn cứ nghĩ , dù là có việc gì bắn chim chơi cũng cần phải bắn cả trăm ngày mới có thể bắn hết tất cả đó. (Bonei: mấy mì tự cầu bình an nhiều nha)

      "Nhớ nhà ?" hỏi.

      "Cũng tốt." Tôi tiếp tục lập lờ trời lời nước đôi.

      Cảnh Lưu Phái ngu ngốc, biết tôi thích những thứ vấn đề này, nên cũng hỏi nữa.

      Ngay cái đĩa tay của , tôi hạ dao xuống chính giữa đĩa nhưng thịt còn miếng, ngay cả nước sốt cụng còn giọt.

      "Ăn no rồi xuống ngủ , về sau muốn ăn cái gì, ban ngày nhét tờ giấy ở tủ lạnh, buổi tối tôi liền làm cho em ăn." Cảnh Lưu Phái cười cười, bưng lên cái đĩa, đứng dậy chuẩn bị rời .

      Mà tôi gọi lại: "Nếu như Hồng thiếu nhu biết đưa thịt cho tôi ăn, ta đối phó thế nào?"

      "Có thể ra lệnh đuổi việc tôi." .

      "Chẳng lẽ sợ mất việc sao?" Tôi hỏi.

      "Sợ, dù sao gần đây công việc cũng rất khó tìm." .

      "Vậy tại sao còn muốn giúp tôi ?" Tôi hỏi.

      "Bởi vì, em được ăn thịt chết, công việc so với sinh mạng, vẫn là sinh mạng quan trọng hơn." đáp.

      "Tôi và quen biết, tại sao đối với tôi tốt như vậy?" Ta hỏi.

      "Loại chuyện như vậy, nhất định phải có nguyên nhân sao?" hỏi.

      "Dĩ nhiên, nếu chính là phải lừa gạt tức là đạo chích rồi." Tôi đáp.

      "Cũng là tại sao, nếu như nhất định phải có nguyên nhân, coi như là tôi coi em như đứa em trước đây tôi chưa tùng có ." .

      Qua lúc, lại : "Tại sao muốn hỏi như thế? Chẳng lẽ em gặp phãi người đối tốt với em là có nguyên nhân sao?"

      Tôi , nước sột còn dính môi trờ nên long lanh dưới ánh trăng.

      Tôi muốn thừa nhận, nhưng từ khi được sống lại lần nữa, hai người thân nhất đối tốt với tôi, đúng là có nguyên nhân.

      Dì Bích rất tốt với tôi, là muốn bồi dưỡng tôi thành người mạnh mẽ, trở thành món đồ tốt cho dì sử dụng.

      Mà Lý Bồi Cổ rất tốt với tôi, là vì để cho tôi đối với trung thành.

      Cách làm của bọn họ, tôi có bệnh cũng cảm thấy việc gì sai cả.

      Dù sao, so sánh với hành vì của những người thân chết của tôi, bọn họ tốt hơn rất nhiều.

      Rất nhiều chuyện, tôi muốn suy nghĩ nhiều, càng nghĩ sâu, càng vui.

      Từ , tôi liền hiểu được đạo lý: bạn đặt mục tiêu càng thấp, càng dễ hoàn thành, và bạn càng vui vẻ.

      Cho nên, tôi đem mục tiêu để sống là vì ăn thịt.

      Chỉ cần có thể được ăn thịt, tôi liền thỏa mãn, tôi hi vọng mỗi ngày tôi đều vui vẻ.

      "Biết ? Tôi cảm thấy em giống như con nhím." Cảnh Lưu Phái .

      Dì Bích từng khen tôi là mèo, Lý Lý Cát từng mắng tôi là heo, nhưng chưa từng có ai tôi giống như con nhím.

      "Con nhím? Chính là cái con giống như con chuột nhưng có mọc gai đầy mình sao?"

      "Đúng vậy."

      "Chính là cái con mà giống đực có bộ phận sinh dục ở giữa bụng, mà giống cái có bộ phận sinh dục tại giữa hai đùi, như vậy có chương pháp gì làm động vật loạn khắp nơi?"

      ". . . . . . Đúng vậy."

      "Chính là quá trình giao phối bởi vì hai bên toàn thân gai mà gian nan vô cùng, mỗi lần động vật chỉ có thể kiên trì ngắn ngủn mấy giây sao?" (Bonei: >”< ko còn gì để bình luận)

      ". . . . . ."

      Tôi cuồn cuộn chiếc quần nỗi lên, nhìn chút hai chân dài của mình chút, nữa cuộn tay áo lên, nhìn chút dưới nách mình, nữa vén áo lên, nhìn lồng ngực của mình chút, cuối cùng nghi ngờ : "Lông người tôi nhiều lắm."

      "Tôi phải chỉ em nhìn thấy những nơi đó. . . . . ." Cảnh Lưu Phái .

      nhìn thấy mấy nơi đó?

      Tôi xoay lưng lại, cởi thắt lưng ra, tới lớp quần sịp, kéo quần sịp lên, nhìn kỹ hồi lâu lần nữa, xoay người lại, miệng giọng bội phục mắt chứa ngượng ngùng : "Ừ, ánh mắt của khộng tệ, cái nơi nhìn thấy này quả nhiều lông." (Bonei: nên chuyện bình thường với chị vì chị rất là ...)

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      Ánh trăng sáng tỏ, trở về từ nơi cao chót vót, sau cơn gió thổi qua, Cảnh Lưu Phái rốt cuộc tỉnh lại, : "Ý của tôi là, nội tâm bên trong . . . . . Giống như con nhím."

      "Có ý gì?" Tôi hỏi.

      "Tôi chỉ là cảm thấy, bề ngoài em nhìn như là người tùy tiện, bên ngoài giống như là nham thạch có gõ như thế nào cũng bể, nhưng sâu trong nội tâm, cũng rất mịn màng. Giống như là bé nhím , lưng tất cả đều là gai, nhưng dưới bụng, cũng rất mềm mại ." lời của Cảnh Lưu Phái, chầm chậm ấm áp, theo cơn gió thổi vào trong tai tôi.

      Có lẽ, cũng thổi vào trong lòng của tôi.

      Sau nửa giờ, hai chúng tôi cũng có ai chuyện.

      Ngồi ở nóc nhà, mắt có thể nhìn thấy cảnh sắc dưới chân núi, đủ mọi màu sắc pha ánh đèn hỗn hợp ở chung chỗ, ánh sáng lung linh, đẹp sao tả xiết, giống như là chiếu xuống vô số bảo thạch.

      Cứ như vậy, nhìn hồi lâu, ta rốt cuộc mở miệng: "Ngày mai tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, còn có dưa chuột muối."

      "Được." đưa tay xoa xoa tóc của tôi, rồi đứng dậy, : " ngủ sớm ."

      nở nụ cười dưới ánh trăng dịu dàng mềm mại, lòng của ta lại tiếp tục nổi lên hồ nước nóng.

      Ngày thứ hai, tôi có tiếp tục lấy các trai mì ăn liền ra đùa giỡn nữa, mà là chờ đợi kết quả.

      Đêm đó trong quá trình lén vào phòng sách tra xét các tư liệu, cũng tại ngay chỗ đó tôi gắn rất nhiều mấy nghe lén.

      Đáng tiếc sau khi tôi bị phát , lúc đó Hồng Thiếu Nhu liền ra lệnh lấy mấy kiểm tra đến tra xét, sau tiếng đồng hồ, tất cả máy nghe lén cũng bị tìm được, cũng vui vẻ hủy diệt.

      Sang ngày hôm sau, tôi mới trả lại cái cung tên kia.

      Trải qua mấy ngày nghe trộm, tôi giải thích được hai chuyện.

      Thứ nhất, Hồng thiếu nhu gần đây kéo dài ngừng viết chi phiếu cho nhóm Thất Cát, ngày hôm qua, lại nhắc đến hai chữ ‘Động thủ’.

      cách khác, mục tiêu kế tiếp của , chính là lệnh cho nhóm Thất Cát tới công kích bang Thanh Nghĩa gây xích mích.

      Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất —— phim Hồng Thiếu Nhu xem đều là Kim Bình Mai, Tây Sương Ký, Hồng Lâu Mộng bảng tiểu thuyết cố điển có sửa đổi.

      Người này quả thực trúng độc trường phái cổ điển dẫn đến làm cho các tế bào trờ nên biến thái.

      Hơn nữa, căn cứ vào nhiều năm tôi nghiên cưu phim dậm tẩm vận động giường, Nhật bản lấy mới lạ mà nỗi tiếng, ngoại quốc lấy mãnh liệt mà nỗi tiếng, mà trong nước lấy loại thô ráp nỗi danh.

      Duy chỉ có vấn đề ở nơi này, tôi ủng hộ hàng nội.

      Cho nên, tôi xem thường Hồng Thiếu Nhu đối với vận động giường thiếu phẩm vị.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33 Điều thứ nhất của người vui



      Vả lại vào thời điểm tôi nghe được việc quan trọng nhất, tôi quyết định đem báo cho Lý Bồi Cổ.

      Hồng Thiếu Nhu đối với tôi canh chừng vô cùng nghiêm.

      cho ra ngoài, cho gọi điện thoại, cho lên mạng, ngăng cấm tôi liên lạc với thế giới bên ngoài.

      Nhưng trước khi tôi đến nơi này tính trước chiêu, sớm bàn tính phương pháp truyền tin với Lý Bồi Cổ.

      Mội ngày tôi uống xông hộp sữa chua dùng dụng cụ chuyện dụng khắc chữ lên, rồi ném vào bên trong thùng rác, buổi sáng mỗi ngày đợi người nhà họ Hồng vận chuyển những rác thải ra khỏi biệt thự, tự nhiện có người bang Thanh Nghĩa chặn lại, lấy đồ dưa cho Lý Bồi Cổ xem.

      Chỉ là biết Lý Bồi Cổ nhìn thấy phong thơ đặc biệt này được lấy ra từ đống thư bỏ , tâm tình là như thế nào rồi.

      Căn cứ theo hiểu biết của tôi, Hồng Thiếu Nhu ra lệnh nhóm Thất Cát hành động vào tối nay.

      Hành động lần này chỉ là những đả kích nữa, các ban hội nổi danh bọn họ gấp gáp, vu oan cho bang Thanh Nghĩa để gây ra chiến tranh gianh hồ, từng bước thâu tóm các bang hội , mục đích duy nhất là muốn hợp thành bang hội lớn mạnh, hi vọng các bang hội còn lại đoàn kết hợp lại với nhau, cùng nhau thanh trừ bang Thanh Nghĩa, với danh nghĩa muốn bóp chết dã tâm còn trong trứng nước của bang Thanh Nghĩa chúng ta.

      Nhà họ Đinh tổ chức tiệc mỗi năm lần, vì củng cố thanh danh của mình với bốn phương xa gần, lại khi Lý Phong bước vào khách sạn, cho nên có đổ máu hay , phải xem mấy ngày gần đây có ngày tốt hay
      Vào ngày hôm qua, cũng đem tin tức này viết ở hộp sữa chua, nhét vào trong thùng rác, sau đó, sáng sớm hôm nay thức dậy liền vùi ở phòng khách xem tivi.

      Đoạn quảng cáo đầu phim, đều là cảnh các nhân vật tát vào mặt nhau.

      Nữ chính tát nam chính, nam chính tát nữ chính, còn nữ phụ tát nữ chính, còn có nhưng tiền bối đời trước của bọn từ những khúc mắc tình của cha mẹ bọn họ tiếp tục dữ dội.

      Theo khuynh hướng này, cái việc tát vào mặt nhau có thể được đưa vào hạng mục trong thế vận hội Olympic thế giới.

      TV đến khúc vui, Hồng Thiếu Nhu trở về.

      Tôi để ý tới, bất quá bởi vì trong lòng tôi rất rỏ ràng là, tự động tiền lại gần tôi.

      Quả nhiên, Hồng thiếu nhu ngồi xuống ở bên cạnh tôi.

      Tôi nhìn thẳng thèm chớp mắt, tiếp tục xem phim cảnh bó chân tivi.

      Chợt, đám khói màu trắng, đám khói thuần khí tản ra hướng mặt của tôi mà bay đến —— Hồng Thiếu Nhu nhả khói phun lên mặt tôi.

      hớp, hai cái, ba ngụm.

      Khi phun đến lần thứ tư tôi nhanh chóng đưa tay, đoạt lấy tẩu thuốc mới trong miệng , tay bắt được, rồi đặt ở đầu gối rồi gập lại.

      "Rắc rắc" tiếng, tiếng bẻ gảy phát ra từ bên trong.

      Tôi đem vứt mặt đất, mắt tiếp tục nhìn thẳng tuyên bố: "Hủy hoại làn da của tôi, giết tha."

      Sau khi làm xong hết tất cả, phim não tàn này trong tivi Thánh mẫu nữ chính đại khái chỉ đôi câu lời thoại, bên tai của tôi liền truyền đến tiếng cười thấp của Hồng Thiếu Nhu.

      Cười cười , ngày đó khi tôi lấy cái tẩu thuốc đốt thuốc nhét vào cúc hoa của , xem còn cười được .

      Khi tiếng cười ngưng, lại có đồ phun vào mặt tôi, nhưng mà lần này là khí nóng hô hấp , mang theo mùi xạ hương.

      dựa vào là tôi rất gần, lỗ mũi lanh lảnh này thậm chí chạm đến gương mặt của tôi.

      Vốn là, ta là muốn : “ muốn đem tôi làm thành phần quà tặng đưa ra ngoài” , “Nhưng là trải qua những ngày chung đụng gần đây, tôi lại bỏ được rồi”.

      Có lẽ là bởi vì nguyên nhân tới gần quá, giọng trầm làm cho tôi rất thoải mái.

      "Hả? Có thể hỏi chút định đưa tôi cho ai ? Là cái người có cái mũi đặc trưng của Ý lần trước trong phòng sách sao?" bận hỏi bên nhích cái mông, dời sang bên cạnh.

      ", phải người đó, thế nào, em muốn ờ cùng cái tên mặt lạnh đó sao?" Hồng Thiếu Nhu dán chặt vào thân thể của tôi, tiếp tục chuyển động.

      "Mặt lạnh? Quả nhiên là biệt danh hay." Tôi than thở, hoạt động lần nữa nâng cái mông lên.

      "Ý của em là cái mũi lớn cũng rất có hình tượng." nhã nhặn, lại tiếp tục dán chặt di chuyển người tôi.

      Ghế sa lon vốn cũng có bao nhiêu, sau khi dời hai ba cái, tôi liền núp ở trong góc, tránh cũng thể tránh.

      Hồng Thiếu Nhu, tiếp tục đem trọn thân thể đè ép tới.

      Mặc dù có câu áp áp khỏe mạnh hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy quá thoải mái, định đưa ra Cửu Bạch Cốt Trảo đâm hướng Hậu Đình Hoa của Hồng thiếu nhu câu của làm cho tôi dừng lại động tác.

      "Kế hoạch bị hủy bỏ." .

      "Cái gì?"[/b] Tôi hỏi.

      Hồng thiếu nhu sử dụng cái mũi cao của vuốt ve gương mặt tôi, giọng : "Tôi , bởi vì em mật báo, Lý Phong có mang theo trang bị, quyết định mang đủ nhân lực , Hồng Môn Yến(1) lần này hủy bỏ. . . . . . Chỉ là như vậy cũng tốt, ông ta làm ra trận thế lần này, càng có thể khiến cho các bang hôi còn lại tin tưởng ông ta có dã tâm." Từ khi lời này lên, lòng của tôi giống như là nhánh cây mùa đông, từng tất đều bị kết băng.

      tình này, hình như phát triển theo phương diện mà tôi muốn nhìn thấy nhất.

      Màn hình TV góc bên phải lên thời gian là 12h 30'.

      Hôm nay các đồ chất thải vào mười giờ được đưa ra ngoài.

      Thanh Nghĩa bang có chặn lại lấy thư báo đưa cho Lý Bồi Cổ cũng chỉ mất thời gian tiếng đồng hồ.

      cách khác, Lý Bồi Cổ chẳng qua cũng mới nhìn thấy tin tức của tôi, tính toán thời gian, liền tối đa cũng cùng Lý Phong thương lượng kế sách, thậm chí còn chưa kịp sắp xếp tốt kế hoạch thông báo cho các đàn em thực .

      Như vậy, Hồng Thiếu Nhu biết được chuyện này, chỉ làm sáng tỏ chuyện —— trong bang Thanh Nghĩa có nội gian.

      Hơn nữa, còn là ở trong biệt thự nhà họ Lý.

      Từ nhìn thấy mắt cái tên người băng đó, tôi chỉ mong muốn chứng minh chuyện, mà bây giờ, tôi rốt cuộc có đáp án.

      Đó là đáp án mà tôi muốn thấy nhất.

      Tại lúc tôi quá tập trung suy nghĩ vấn đề của mình, Hồng Thiếu Nhu thừa lúc đưa miệng dính vào cái miệng của tôi ước chừng mười giây sau, tôi mới phục hồi tinh thần lại.

      Mười giây đồng hồ a mười giây đồng hồ, khoản thời gian dài bị chiếm cứ.

      Tôi bị chiếm 1 kg mở.

      Tôi bị ăn 1 kg đậu hũ.

      Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ.(2)

      Tôi hỉ mũi lau nước mắt, tôi dậm chân uốn éo tay cắn khăn tay, tôi đập đầu vào đậu hủ lấy mì sợi treo cổ, nuốt trứng cút. . . . . .

      Nhưng là, cũng thay đổi được việc mình bị chịu thiệt là .

      Vì vậy, tôi quyết định gậy ông đập lưng ông —— phản khán đùa giỡn ngược lại.

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, mà lúc này vươn lưỡi ra, phả ra hương thơm mùi đàn hương từ miệng .

      bên tôi hừ "Hừ! Mau sử dụng Song Tiết Côn hừ hừ hắc này, mau sử dụng Song Tiết Côn hừ hừ hắc này!" , bên cứng rắn giữ lại đầu lưỡi của điện cuồng lay động. (Bonei: bảo tự cầu nhiều phúc mà cứ lao vào chọc chị)



      (1) Hồng Môn Yến
      Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.

      Trong buổi tiệc Lưu Bang nhiều lần thất sắc khi kiếm của Hạng Trang kề sát mặt, nhưng may mắn được Hạng Bá nhận ra và rút kiếm múa phụ họa mục đích bảo vệ Lưu Bang. Trương Lương thấy tình thế nguy nan vội lẻn ra ngoài báo cho Phàn Khoái, vị tướng quân này tiến thẳng vào bữa tiệc tay làm lá chắn dùng tay còn lại đẩy ngã toàn bộ đám vệ binh ở đó.

      Sau khi giúp Lưu Bang thoát khỏi Hồng Môn Yến trở về Bá Thượng bằng kế vờ say rượu. Trương Lương gửi tặng Hạng Vũ đôi chén ngọc. Hạng Vũ vui vẻ nhận, nhưng Phạm Tăng rút kiếm chém vỡ đôi chén, rồi lắc đầu ngán ngẩm mà rằng "Hạng Vương ấu trĩ, kẻ tranh giành thiên hạ với người sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ có thể chờ làm tù binh của mà thôi"

      Lời của Phạm Tăng ứng nghiệm khi Hạng Vũ bị ngũ thể phân thây ở Ô Giang. Lúc đó Hạng Vũ vừa lên ngôi vị Tây Sở Bá Vương được 5 năm tức từ năm 206-202 trước công nguyên. Khi đó ông chỉ ngoài 30 tuổi.

      (2) Là câu thơ trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Di, ai có xem phim Tây Du Ký của Hongkong nhớ hai câu thơ Trư Bát Giới hay than đó
      Đa tình tự cổ nan di hận
      Dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ.

      Ý Nghĩa của hai câu thơ này là diễn tả nỗi buồn miên mang dài dăng dẳng điểm cuối bạn nào muốn tìm hiểu thêm GG nhá.
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34 Điều thứ nhất của người vui



      Dùng lời để diễn tả hình tượng bây giờ là, vào thời khắc đó lưỡi của tôi như biến thành chiếc đũa, lưỡi của Hồng Thiếu Nhu biến thành lòng đỏ trúng gà.

      Tôi cuồng nhiệt đến điên cuồng, tôi cuồng loạn cuồng liệt cuồng phóng mà càng ngừng đem đầu lưỡi khuấy đều, tranh thủ đem cái lưỡi gây ra tội ác kia của khuấy đều cho tan thành nước.

      Trong miệng của , có mùi thơm thuốc lá, mang theo nồng đậm, mang theo chua chát, càng thêm kích thích thần kinh của tôi.

      Tôi thưởng thức chiếc lưỡi kia vô sô lần, ở trong miệng Hồng Thiếu Nhu vẽ vài vòng tròn, cũng thỉnh thoảng dùng chút, có thể thành công đem cái mọt nhọn của biến thành cái mặt bánh bao.

      Đôi tay rảnh rỗi có việc làm, tôi quyết định dùng bọn nó cách tốt nhất là tiến lại gần người của Hồng Thiếu Nhu đòi lại phần tiền lời.

      Tôi trong giờ phút này, giống như là con sói cái đói bụng hơn ngàn năm, nhìn thấy khối thịt béo sáng trong, thèm thuồng dứt, cầm thú dứt.

      Tay của tôi tới phần eo của , đưa vào phần xẻ tà của trường bào, bàn tay giống như được gắn thêm con mắt gặp trở ngại nào đưa vào trong quần của .

      Trong lòng bàn tay chạm tới vật mềm nhẵn làm cho tôi thoải mái nhịn được thởi dài hơi.

      Là cái mông của Hồng Thiếu Nhu, đúng là mềm nha, tôi muốn rút cái đầu lưỡi ra rồi hỏi mỗi ngày sau khi tắm thoa kem dưỡng da hiệu gì.

      Hai tay của tôi càng ngừng vuốt ve mông của , giày xéo, dùng sức lực rất mạnh, giống như là quyết tâm đem cho nặn ra nước mới thôi.

      Vậy mà Hồng Thiếu Nhu, chính là tên gian thương như thế, làm sao có thể mặc cho mình bị chiếm tiện nghi đây?

      Tay của , cũng đưa tới ngang hông của tôi, đưa vào bên trong chiếc áo T-shirt của tôi, dù bận hôn nhưng vẫn ung dung trượt đến trước ngực của tôi, bắt đầu "Tự tay" tiến hành tiếp xúc thân mật lần đầu tiên.

      Từ đầu đến giờ chưa bao giờ như người nôn nóng, luôn là nhai kỹ nuốt chậm, muốn xơi tái từng điểm của tôi.

      Tôi rất cảm ơn động tác chậm chạp của —— như vậy tôi liền có thể chiếm tiện nghi của nhiều hơn.

      Tuy tôi bây giờ là ở cảnh giới giết địch ngàn, tổn hại tám trăm, nhưng ít nhất tôi còn kiếm được hai trăm, vậy là đủ rồi.

      Kết quả là, tôi vội vàng nắm chặt thời gian vuốt ve.

      Mặc dù cái mông cảu Hồng Thiếu Nhu ngạo nghễ ưỡn lên có da thịt bóng loáng mềm mại cảm giác co dãn tốt, nhưng vẫn chưa là nơi sờ soạng quan trọng nhất, tay của tôi, cuối cùng dời cái mong căn tròn tiến ra phía trước, cũng chính là cái nơi có bóng dáng dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu, hít sâu, kịp chờ đợi mà căng chướng lên.

      Ngoài dự liệu của tôi chính là, cái cằm nhọn chóp mũi mắt lành lạnh, mắt híp con ngươi lành lạnh, ngón tay dài nhọn hoắt lành lạnh, toàn thân dưới của Hồng Thiếu Nhu đều lánh lạnh nhưng dưa chuột của lại lạnh.

      Hơn nữa, ở trong lòng bàn tay của tôi, trái dưa chuột này như được tiêm chất kích thích, từ từ bành trướng.

      Tôi cảm thụ được hấp dẫn, bắt đầu khoái chí.

      Nếu , Bất Hoan tôi đây liền vứt bỏ ân oán của bang hội, vứt bỏ mối hận sâu đậm, vứt bỏ khoảng cách với Hồng Thiếu Như mà mây mưa vu sớn ới phen?

      may là tại lúc này, cái tên gian thương chiu thua Hồng Thiếu Nhu kia đưa ngón tay vào trong nội y của tôi.

      Sau đó, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy viên đậu đỏ đỉnh bánh bao của tôi.

      ra , đây chỉ là loại vị tình - thú, chỉ là thói quen của , vì khơi lên hứng thú của tôi.

      Vậy mà, động tác này lại làm cho tôi chợt nhớ cây dao trong tẩu thuốc kia, nhớ lại lúc giơ tay chém xuống, nhớ lại hai hạt đạu củng gân thịt của tôi nằm đất.

      Nhất thời, cả người tôi run lên, giống như là bị dòng diện mạnh chãy qua, hệ thống phòng ngự của thân thể lập tức từ động mở ra, tôi căn bản suy nghĩ nhiều, cái bàn tay tôi bao quanh dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu nhanh chóng di chuyển.

      Dây leo bên cạnh dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu —— dây leo màu đen, bóng loáng như nước, phong nhã hào hoa, còn ở độ tươi mới khỏe mạnh bị tôi bức .

      Tôi thề, việc này là tôi vôi tâm.

      Dù sao, cọng lông tôi bức của cũng ...có sử dũng tới.

      Cái mào kia của con gà trống đạt đầu cũng chỉ để trang trí như tóc mình thôi, lông của , chẳng lẽ có thể gơm lại đủ mười cọng để đổi lấy chuyến du lịch 3 ngày ở Matera(1) sao?

      Cho nên mới , tôi xác định tôi vô tâm.

      Vậy mà Hồng Thiếu Nhu cũng cho là như vậy.

      nhìn tôi cười, khóe miệng, khóe mắt nâng lên độ cong bén nhọn giống như là thanh đao sắc bén.

      Tôi giống như. Đoán chừng tôi và có mối thù đội trời chung rồi.

      như vậy. . . . . . Tôi liền nhường nhịn nữa.

      Lập tức trong mắt tôi lên tia sáng độc ác, đôi tay nắm đám dây leo tươi tốt xung quanh dưa chuột của Hồng Thiếu Nhu, dùng sức bức nắm dày ra.

      Cảnh tượng đó, quả có thể dùng cảnh máu chảy đầm đìa để hình dung.

      Tôi lại lần nữa có thể nhìn thấy hai mắt mỡ to của Hồng Thiếu Nhu.

      Tội lỗi tội lỗi, Thiện Tai Thiện Tai.

      P/S: chương sau có xuất trở lại của Lý Lý Cát biết có được các vị chị em tỷ muội ủng hộ 20 thanks cho đây

      (1)Matera: là đô thị tại tỉnh Matera ở vùng Veneto, Ý. Đô thị này có diện tích 387,4km2, dân số là 60.310 người
      [​IMG]

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35 Điều thứ nhất của người vui



      Sau khi bị bức lông Hồng Thiếu Nhu ra lệnh, sau này ngay cả sữa chua cũng cho tôi uống.

      Tôi cảm thấy cũng quá hẹp hòi, mấy cọng lông đó thuộc về vòng tuần hoàn của tự nhiên, coi như bức cũng là mọc lại, cần gì tức giận như vậy.

      Sớm biết thế, lần sau nên bức cái dưa chuột kia của .

      Kể từ sau khi gặp phải đầu bếp Lưu Phái ở nóc nhà lần trước, mội đêm tôi đều tự động trèo lên, tự chuẩn bị dao nĩa, chờ đợi phần beefsteak thơm phức.

      Cũng giống như thế, mỗi đêm Cảnh Lưu Phái đúng giờ mang phần beefsteak đến cho tôi, rồi ngồi ở bên cạnh, nhìn tôi ăn xong.

      Có lúc mấy câu, có lúc cứ yên lặng ngồi bên tôi như vậy.

      Lúc bắt đầu, tôi đối với còn có chút đề phòng, nhưng theo thời gian qua , tôi tin chắc, là người an toàn.

      Tôi nếu an toàn, chắc rằng, làm tổn thương tôi.

      Ngày hôm nay, tôi vẫn như bình thường bò lên nóc nhà.

      Cảnh sắc rất đẹp, trong gia truyền đến mùi hương thơm ngát của cây bàn tay Phật(1), trong sân vườn nhiều loại hoa lấp lánh, lá cây sữ mèm mại, có khác phen học phong tình tĩnh lặng. Vừa gặp đêm trăng tròn, ánh trong tròn bào trời trong vắt, giống như là. . . Bánh bao thịt dính đầy đường cát trắng.

      Tôi ngắm trăng tròn, giải bày nỗi lòng, than thở.

      than thở đến nữa nội lòng mùi thơm cquen thuộc của thịt bay tới.

      Quả nhiên, cái đĩa beefsteak to đặt trước mặt của tôi.

      Tôi móc ra dao nĩa cất ở thắt lưng, hướng tới cái đĩa tay Cảnh Lưu Phái, ăn.

      Mùi vị vẫn như cũ tuyệt vời đến thể tả, tôi hận thể đem cả cái đĩa cũng nuốt vào bụng.

      Ăn xong rồi, ta nằm vật xuống ở nóc nhà, sờ sờ bụng, giang rộng tay chân.

      Tôia cảm thấy được dáng vẻ của mình là rất vui vẻ, nhưng Cảnh Lưu Phái vẫn nhìn thấy sơ hở của tôi. : " gần đây hình như có tâm ."

      Đúng vậy, tâm , tâm to.

      tâm mà ai cũng thể được.

      Đưa tay sau che mắt, tôi giọng mà hỏi: "Cảnh Lưu Phái, hồi trước khi bước vào kỳ thi, ghét nhất làm cái đề gì?"

      "Đề thi vấn đáp, bởi vì phải viết rất nhiều chữ." trả lời, dừng chút, : “Nếu như mà tôi đoán được sai, ghét nhất là phải lữa chọn đề thi."

      "Làm sao biết?" Tôi tò mò.

      "Tọi cảm nhận được, thích những việc đơn giản ràng, mà việc phải lựa chọn đối với hành hạ ." .

      Tôi lên tiếng.

      Nhưng lời Cảnh Lưu Phái , chính xác cực kì.

      "Phiền não gần đây, cũng là vì phải lữa chọn đề thi sao?" hỏi.

      Cũng phải thử nghiệm cái gì, càng giống như là loại an ủi, cũng muốn đáp án xác .

      Tôi cũng có giấu diếm: "Đúng vậy, phải lựa chọn trong hai, cả hai người đều rất quan trọng đối với tôi, tôi phải lữa chọn tổn thương người, từ đó cứu người còn lại."

      Từ sau khi bước vào phòng sách tôi bắt đầu hối hận, biết được cái chân tướng đó, làm cho mình bước vào cái hoàn cảnh khó cả đôi đường này.

      "Như vậy, cũng có con đường thứ ba sao?" Cảnh Lưu Phái giọng hỏi.

      "Nếu như có, tôi vô cùng cảm kích." Tôi lại thở dài lần nữa.

      Bãi cổ tươi tốt trong sân vườn, bề mặt lá cây bóng loáng, khi ánh trăng chiếu rọi xuống, mơ hồ phát ra ánh sáng dịu , tĩnh lặng, giống như chứa đựng giọt nước mắt.

      Chờ trận giá nam ấm áp kia thổi qua cây bàn tay Phật kéo theo mùi hương thơm ngát, Cảnh Lưu Phái : "Như vậy, hãy nghe theo lời trái tim của mình, nó cho đáp án, mặc dù. . . Đó là quá trình phải chịu tất cả đau khổ."

      Đúng vậy, đến phút cuối cùng, đến thời điểm mọi chuyện thể quay lại nữa, tôi nhất định đưa ra quyết định .

      Mà bây giờ, tôi chiềm trong quá trình đau khổ.

      "Nếu thể làm gì, chỉ có thể thuận theo tự nhiên." Cảnh chảy phái : "Cả đời người, đều phải gặp chuyện khó khắn, đây là việc thể tránh khỏi."

      Giọng của , như tiếng gió của tình người, vuốt vào lòng tôi mang những buồn phiền đau khổ.

      Tôi nhịn được mà đưa tay, chạm lên sống lưng của .

      Thân hình Cảnh Lưu Phái thanh tú gầy, chân tay thon dài, nhưng cũng là loại thon gầy nhu nhược, mà là loại sức mạnh từ bên trong lan rộng ra bên ngoài, làm cho người ta chợt cảm thấy an tâm ấm áp.

      Ngón tay của tôi, chạm tới sống lưng cách lớp áp của , nơi này hơi lồi khưng xương hình vòng cung, rất là chân , hoàn toàn có cảm giác xa cách.

      Tay dần dần trượt xuống, tới cái mông của , lòng lan dã sói của tôi nhẫn tâm nắm lấy bên mông của .

      Lại , những trai mì ăn liên, còn có Hồng thiếu nhu, thậm chí là hai con chó sói trong sân, cũng bị tôi sớ mông qua, này Cảnh Lưu Phái này làm sao có thể ngoại lệ đây?

      Sau khi bóp xong, tôi cười xấu xa chờ đợi phản ứng ngượng ngùng hoặc tức giận.

      Nhưng Cảnh Lưu Phái bị ăn đậu hũ hậu, vẫn như thường ngày như vậy quay mặt về phía tôi khẽ mỉm cười.

      có gì bất ngờ xảy ra, lòng của tôi lại bắt đầu nỗi lên hồ nước nóng.

      tự tay, nhàng vò rối tóc tôi.

      "Sau này đừng như vậy, phải thích người, mới có thể đụng người đó." , độ rất tự nhiên màu đen tóc quăn ở phong thổi lất phất hạ từ chân mày trượt đến lông mày đuôi.

      "Tôi quả thích ." Tôi .

      Đây là lời , bản thân Cảnh Lưu Phái chính là rất dễ làm người khác ưa thích, hơn nữa làm những việc này vì tôi, ta cảm giác tốt đối với hằn chỉ có chiều hương từ từ tăng lên .

      ra , tôi nên cúi đầu thẹn thùng ra lời này, nhưng nghĩ tới Cảnh Lưu Phái từng nhiều lần thấy cảnh tôi đuổi theo đám mì ăn liền đề lột quần ra, đoán chừng cũng là rất ràng bản tính đọc ác của tôi, nên cũng cần khách sáo với .

      “ Nếu như là vậy, có thể mò mẫn." .

      Rồi nhìn đồng hồ, phát thời gian còn sớm, liền đứng dậy thu thập cái đĩa tôi ăn xong, chuẩn bị bò xuống nóc nhà.

      Ngay tại lúc chuẩn bị rời bỗng nhiên tôi hỏi câu .

      "Vậy mới vừa rồi đụng vào tôi, cũng là bởi vì thích tôi sao?"

      đưa lưng về phía ánh trăng, tròng mắt, giống như chứa ngôi sao.

      "Thích." trả lời như vậy.

      Lòng của tôi, bất hạnh chìm vào hồ nước nóng trong rêu xanh, nhất thời chìm đến đáy hồ, ấm áp kia đừng tới nữa.

      Kể từ sau kiện mật báo lần trước, Hồng Thiếu Nhu lại càng canh chừng tôi chặt hơn, chỉ cần là tôi vứt đồ bỏ , đều phải tỉ mỉ kiểm tra. Sau đó các trai mì ăn liền bưu lại đem tiêu hủy.

      Hôm nay, tôi mang ra tối nilon màu đen ra ngoài, như cũ bị Hồng Thiếu Nhu ngăn lại: "Đem túi đồ đưa bọn họ được rồi."

      "Vật này, vẫn đừng nên tra kiểm ." Tôi đem túi đồ dấu ở phía sau.

      "Em cho rắng là, tôi còn có thể để cho em ném đồ ra ngoài sao?" Khóe miệng Hồng Thiếu Nhu câu lên độ cong, cười như cười.

      "Nhưng là, nhất định phải kiểm tra?" Tôi cũng hướng về phía cười như cười, mắt híp thành đường ngang.

      "Tôi xác định." Hồng Thiếu Nhu hí mắt như muốn lấy công lực ra tranh cao thấp với tôi.

      "Được rồi." Tôi đem túi đồ đưa cho Hồng Thiếu Nhu, khi đưa tay ra ánh mắt của tôi cũng bắt đầu híp lại.

      Lại hí mắt là kỹ thuật, rất dễ dàng tạo nếp nhăn rồi, đợi lát nữa nên hỏi chút này Hồng thiếu nhu là dùng cái gì dưỡng da chống nếp nhăn ở khóe mắt, thế nào 1 năm 4 mùa mắt đều híp lại, mà phần da thịt ở khóe mắt vẫn bóng loáng bằng phẳng như thế đây?

      Hồng thiếu nhu nhận lấy cái túi rác màu đen, mở ra, hướng bên trong liếc mắt nhìn, này cằm hơi nhọn chuyển động: "Đây là. . . . . ."

      "Cảnh sắc đẫm máu." Tôi trả lời.

      Cầm này túi đựng băng vệ sinh tôi dùng qua, độ cong ánh mắt của Hồng Thiếu Nhu lần nữa xuất độ cong mất tự nhiên.

      " xác định cái này cũng muốn kiểm tra phen sao?" Tôi hỏi

      Hồng thiếu nhu đem túi đưa cho mì ăn liền tâm phúc bên cạnh: "Tỉ mỉ kiểm tra, nếu như có tin tức, liền báo cho tôi biết, có tin tức, lấy tiêu hủy."

      mì ăn liền tâm phúc sau khi nhìn thấy cái gói to trong bao nilon đen cái, gương mặt kia như bị nhuốm máu mà hơi hồng lên, giống như là cẩn thận dùng băng vệ sinh của tôi lau mặt vậy. (Bonei: =.=””)

      Tôia thể 伣 phục sức tưởng tượng Hồng Thiếu Nhu.

      Chẳng lẽ tôi còn có thể sử dụng kinh nguyệt của mình vẽ ra tin tức?

      Nhưng người ở dưới mái hiên thể cúi đầu. Tôi chỉ có thể mặc cho của việc riêng tư mình bại lộ ở dưới mắt trai mì ăn liền.

      Đối với người dàn ông giành băng vệ sinh tôi dùng qua, căn bản cần nhiều cùng , lại có để ý trả lời lại với Hồng Thiếu Nhu, tôi trở lại căn phòng của mình.

      Tắm rửa, thổi khô tóc, tôi bắt đầu ở trước bàn trang điểm thoa kem dưỡng da mặt.

      Nhưng bỗng nhiên, từ trong gương, tôi nhìn thấy bệ cửa sổ chợt nhiều hơn cái tay.

      Đèn trong phòng tắt, gió lay động rèm cửa sổ, có vẻ u vô cùng, ban đêm ở nơi này rất có khí quỷ dị, cái tay khác lại đặt lên bệ của sổ lần nữa. . .

      Chẳng lẽ , là quỷ?

      Tôi hoảng hốt, tôi cực kỳ sợ hãi, tôi lo lắng sợ hãi, tôi sợ chết khiếp, mặt tôi tái nhợt như người chết, tôi sợ đến mất hồn lạc phách, tôi lạnh cả người, tôi rét mà run, tôi ngây người mà đờ ra, tôi ngừng run rẩy, tôi mất hồn mất vía. . . . . .(Bonei: bao nhiêu từ diễn tả nỗi sợ hình chị dùng gần hết rồi làm cho ta bị đuối từ ~>.<~)

      Sau khi loạt hành động tâm lý diễn ra trong lòng tôi, tôi lấy ra cục gạch vàng ròng khảm kim cương dì Bích tặng, ba bước thành hai bước vọt đến bên cửa sổ, giơ lên cao, hung hăng đập vào cánh tay của tên quỷ.

      thanh "Bịch", con quỷ kia rớt xuống từ lầu ba.

      Xử lý con quỷ xong, tôi trở về trước bàn trang điểm, tiếp tục xoa bóp gương mặt của mình.

      Thế nhưng con quỷ kia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thấy dầu bôi trơn chịu tiến vào, bao cao su càm thấy khó khắn, thế nhưng lại lần nữa leo lên.

      Tôi lại ba bước thành hai bước chạy tới, giơ lên cục gạch vàng kim khảm kim cương, dùng góc cạnh sắc bén nhắm ngay cánh tay của con quỷ, chuẩn bị đập cho nó thành cái hố.

      Nhưng khi tôi chuẩn bị đập xuống, gương mặt của con quỷ kia bỗng xuất .

      đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt đen nhanh nỗi tức giận làm động tác của tôi dừng lại.

      Lý Lý Cát? !

      "Bất Hoan!" leo lên bệ cửa sổ, chỉ vào cánh tay của mình bị đập thành cái hố, gầm : " lại dám đập tôi? !"

      Tôi có gắng xoa xoa mắt, cũng để ý xoa ra nếp nhăn hay .

      Lý Lý Cát, ở nhà họ Hồng tôi lại có thể nhìn thấy Lý Lý Cát?

      Gặp lại cố nhân lam cho tôi vui sướng đến quên mất ân oán quá khứ giữa tôi và , ta mừng rỡ vòng tay ôm cứng cổ của kêu lên: "Làm sao lai đến nơi này?"

      Ai ngờ giọng quá lớn, đưa tới cảnh giác của hai mì ăn liền đứng gác bên ngoài, bọn họ lại đẩy cửa ra.

      Mắt thấy Lý Lý Cát phải bại lộ, tôi kịp suy nghĩ nhiều, chút lưu tình mà đẩy, Lý Lý Cát rơi từ lầu ba xuống lần nữa.

      mì ăn liền mỡ cửa kiểm tra qua lần, chỉ thấy tôi cầm khăn tay ngắm trăng thở dài, cũng phát cái gì khác thường.

      Lý Lý Cát bò lên lần nữa đôi mắt nhìn chằm chằm tôi bắt đầu đầy máu.

      Trừ việc đó ra, trong đầu tóc còn cắm mấy cành cây .

      Tôi thở hơi, nhánh cây này. . . . . . tốt có cắm vào sau gáy.


      (1) Cây bàn tay Phật
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :