1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 26 Điều thứ nhất của người vui



      Trong tay Lý Bồi Cổ, cầm ly Whisky, chất lỏng màu nâu óng ánh trong suốt bao lấy những viên đá .

      nhìn cái ly, im lặng .

      Nhưng cái gì cần biết tôi biết.

      Mang theo tôi , cũng phải vì sợ bị ám sát - - bảng lĩnh của Lý Bồi Cổ thua tôi.

      ra từ vừa lúc mới bắt đầu, liền đoán được có thể Hồng Thiếu Nhu có húng thú đối ới tôi.

      Lý Bồi Cổ tựa như là thương nhân thông minh, biến sắc đem đem vật phẩm mình muốn bán tháo vẫn đặt ở kệ triển lãm, chút nào gấp gáp, chỉ chờ người đến hỏi thăm.

      Mà tôi, chính là món vật phẩm đó.

      Tôi tiếp tục ăn sườn.

      Sườn sườn, như chân với tay, dùng lời của bà Quỳnh Dao mà , đó chính là "Điều này có chút tàn nhẫn" .

      Ăn sai biệt lắm gần nửa đĩa Lý Bồi Cổ lên tiếng lần nữa: "Bất Hoan, muốn đưa em đến bên Hồng Thiếu Nhu, giúp điều tra người đứng phía sau."

      Taôi ngừng đũa, dù sao Lý Bồi Cổ biết tự tiếp .

      "Gần đây, vẫn chưa tìm thấy chút manh mối nào cửa lực lượng thao túng tất cả, nó được tiến hành được rất chậm chạp, nhưng chắc chắn, mục đích của nó là muốn hủy diệt toàn bộ bang Thanh Nghĩa của chúng ta. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn tra ra được người chủ mưu ở đằng sau, đầu mối duy nhất, chính là Hồng Thiếu Nhu, và thế lực kia, có dính liếu quan hệ với nhau ít. thể nhìn bang Thanh Nghĩa trong bờ vực ngy hiểm mà thờ ơ được, Bất Hoan, em cũng giống ."

      "Bất Hoan, cũng muốn đem em tặng cho bất luận kẻ nào, làm như vậy. Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn này, bất luận bỏ ra giá cao bao nhiêu, đều mang em trở lại bên cạnh ."

      "Bất Hoan, em phải tin tưởng , tựa như tin tưởng suốt mười bốn năm qua vậy."

      Phải lúc này, tôi mới dừng đũa lại.

      Lau nước sốt ở khóe miệng - - tôi luôn luôn đều là dùng vẻ mặt đẹp nhất đối mặt với Lý Bồi Cổ, lần này cũng giống như vậy.

      Tôi nhìn , giọng : "Em ."

      Nghe vậy, Lý Bồi Cổ cũng có mừng rỡ, chỉ nhìn tôi, lẳng lặng, nhìn tôi, giống như là rất có nhiều lời muốn , nhưng, cũng từ đến.

      Cuối cùng cuối cùng, tự tay, vén tóc ở sau gáy tôi, khẽ hôn ở trước trán tôi.

      "Bất Hoan, nếu như mà có năng lực bảo vệ được em. . . . . . nhất định coi trọng thương em."

      Tôi hiểu câu của .

      Tôi rời khỏi vòng tay của , cuối đầu tiếp tục ăn sườn của tôi.

      Chỉ có thức ăn, mới là chân nhất.

      lừa bạn, mặn chính là mặn, phai nhạt chính là phai nhạt, ăn no bụng, chưa ăn phải đói, nó cũng lừa gạt tôi.

      Vừa ăn, tôi vừa tiếp tục những lời chưa xong: "Em đồng ý giúp tìm ra tên chủ mưu ở phía sau, nhưng từ nay về sau, ước định giữa em và , cũng kết thúc."

      Lý Bồi Cổ có lên tiếng, trong phòng bếp chỉ còn tiếng va chạm của những viên đá trong ly rượu.

      Tôi biết hiểu ý của tôi, nhưng vẫn nên đem ý tứ xong cho ràng hơn, ra càng giống như là giải thích cho chính mình: "Từ nay về sau, em còn là người của , mệnh lệnh của , đối với ta mà , còn bất cứ ý nghĩa gì, từ nay về sau, em là người tự do."

      Cho đến lúc tôi ăn xong hết đĩa sướn xào chua ngọt, Lý Bồi Cổ cũng tiếp câu nào.

      Nhưng tôi cũng cần cam đoan của , bởi vì mơ tưởng của tôi từ trước tới nay, chỉ là của mình tôi.

      Cậu bé trai với đĩa thịt thơm ngào ngạt ấm ấp tại phòng chứa đồ đó, ra chỉ là ảo tưởng của tôi. ( Bonei: cuối cùng chị cũng nhận ra, chúc mừng chị trưởng thành hé hé, cái mốc cho trưởng thành)

      Chỉ là, tôi hy vọng có người như thế, có thể cư xử dịu dàng với tôi, toàn tâm toàn ý tôi, mà Lý Bồi Cổ củng người đó rất giống nhau, cho nên tôi liền đem cái ảo tường đó khoác lên người .

      ra tôi hiểu , chỉ là muốn thừa nhận.

      Nhưng bây giờ, cũng thể tiếp tục lừa mình nữa.

      Bởi vì Lý Bồi Cổ hè cho tôi thêm ảo tưởng nào nữa, dùng dịu dàng của làm cho tôi cảm thấy lạnh mà thức tỉnh.

      Tôi nên rời khỏi , tiếp tục về phía trước.

      ra cũng có xảy ra chuyện gì, Lý Bồi Cổ cũng có đối xử tệ với tôi, tại tôi, chưa bao giờ cam kết với tôi bất cứ điều gì.

      Tôi trách .

      Dì Bích từng , tôi còn chưa thể hiểu mình cần gì, nhưng sao, bởi vì thượng đế chỉ dẫn cho bạn.

      Giống như tại, ông thông qua miệng của Lý Bồi Cổ để báo cho tội biết tôi phải hoàn thành việc khác.

      Đây là trách nhiệm của tôi, tôi nên .

      Dù là vì báo đáp ân tình bang Thanh Nghĩa cho tôi ăn thịt mười bốn năm, cho dù chỉ vì bảo vệ dì Bích, tôi cũng nên .

      Dì Bích ủng hộ tôi, dì luôn luôn thích tôi mê luyến Lý Bồi Cổ.

      Dì cũng lo lắng an toàn của tôi.

      Theo lời của dì , dù là lực sĩ, cộng với khủng long biến dị trong công viên Kỷ Ura cùng suất tấn công tôi, đoán chùng tôi còn có thể đem bọn chúng nướng lên mà ăn.

      Tôi cảm thấy đây cũng phải là .

      Bởi vì thịt bị biến dị ăn tốt lắm - - Bất Hoan tôi đây rất kén chọn.

      Dì Bích tán thành việc tôi với Hồng Thiếu Nhu, vì Hồng Thiếu Nhu có tiền, tôi phải ăn cho nghèo.

      Kể từ sau khi quyết định, mặt trời giống như cùng sao vụng trộm lại bị trăng sáng bắt gian đuổi theo đánh tên gian phu, mặt trời phải kéo quần lên tìm đường bỏ chạy.

      Đảo mắt, đến thời gian ước định, cuối cùng tôi ăn thịt của nhà họ Lý nữa, xách theo hành lý, lên xe Hồng Thiếu Nhu điều đến đón tôi.

      Ngày đó, Lý Bồi Cổ có xuất tiễn tôi, nhưng ta phát , đứng sau cửa sổ phòng sách lầu hai nhìn tôi.

      Mặc dù khoảng cách khá xa, có thể trốn vào sau cửa sổ, nhưng dù sao đó cũng là bóng dáng tôi để tâm suốt mười bốn năm, làm sao nhìn ra được.

      Cùng giống như năm đó chỉ có dì Bích dẫn tôi đến nhà họ Lý, hôm nay tiễn tôi , cũng chỉ có dì Bích.

      Dì tặng quà tạm biệt, là khối gạch.

      khối gạch bằng vàng rồng.

      khối gạch bằng vàng có khảm kim cương.

      khối gạch bằng vàng khảm kim cương dài 20 cm, rộng mười phân.

      Đây là quà tặng thực dụng cỡ nào - - thời kỳ gió tanh mưa máu có thể làm vũ khí giết người, thời kì sóng yên biển lặng có thể bán kiếm tiền.

      ở nhờ nhà người ta, có thể làm quà tặng, giết người diệt khẩu, quả nhiên là đồ tốt.

      Lại xem như thời kì tôi ở giang hồ tương đối phách lối, khi tham dự các bữa tiếc, những người phụ nữ khác đeo cao trang sức quý giá, cạnh tranh xinh đẹp với nhau, càng đấu đến bể đầu chảy máu, kẹp tóc bay tán loạn, còn tôi xuất mang theo cục gạch bằng vàng khảm kim cương, có thể hấp dẫn chú ý của tất cả mọi người có mặt tại đó.

      là vô cùng hoành tráng.

      Chỉ cần xuất lần, tôi liền có biệt danh là cục gạch vàng kim.

      Dĩ nhiên, cũng là để sau này hãy .

      Giờ phút này, Vương Chiêu Quân(1) tôi đây phải đến biên cương xa xôi.

      Dì Bích hỏi: "Còn lời gì muốn với mọi người ?"

      Tôi nhìn lại ngôi biệt thự nơi tôi sống mười bốn năm qua lần cuối cùng, giọng : "Con nhốt Lý Lý Cát ở gác xếp ba ngày rồi mà quên mất." ( Bonei: sao mà thương Lý Lý Cát ghê, từ khi gặp chị lúc nào cũng bị chị hành hạ. Chắc số là bị chị hành hạ cho đến khi chết quá)

      Dì Bích: ". . . . . ."

      Giơ tay lên, hướng về phía Lý Bồi Cổ làm động tác hẹn gặp lại.

      Cho dù phải cũng muốn lúc ra xinh đẹp phải .

      Nhảy vào trong xe, cửa xe “Đông" tiếng đóng lại, từ nay, tôi bước vào thế giới mới.

      Biệt thự nhà Hồng Thiếu Nhu nằm ỡ lưng chừng núi, khi xe chạy qua các ngôi biệt thự độc lập liên tiếp, cuối cùng xe dừng lại trước ngôi biệt thự có gì đặc biệt.

      Phải , biệt đặc điểm duy nhất của ngôi biệt thự này, chính là nằm ở vị trí trung tâm, được bao quanh bởi các ngôi biệt thự còn lại.

      Tôi cảm thấy buồn bực, lời đồn đãi trong giang hồ, Hồng gia phải có tiền bình thường, mặc dù các ngôi biệt thự nơi này có giá cả xa xỉ, nhưng ở trong cảm nhận của tôi, nơi ở, phải là nơi lớn nhất xa hoa nhất được gắn các trang thiết bị tối tân nhất, nhưng bây giờ xem ra, phải như vậy.

      Chẳng lẻ giống như Lý Bồi Cổ , lời đồn đãi trong giang hồ đều thể tin?

      Tôi bắt đầu suy nghĩ đến cái vấn đề mình có thể được ăn thịt thỏa thích mà lo lắng.

      Nhưng về sau này mới biết được, tất cả biệt thự ở ngọn núi này đều là của Hống Thiếu Nhu, mua hết, phân cho các vệ sĩ tín nhiệm ở.

      Dù sao cũng là thương nhân giàu có, tìm đỏ mắt trong biển người, trói lại vơ vét hết tài sản tiền bạc cũng có thể xài đến mấy đời, hấp dẫn này là quá lớn.

      Theo nghĩa dụ, Hồng thiếu giống như là bàn sáng lóng lánh thơm ngào ngạt màu sắc tươi đẹp hương vị nồng nàn chiếc đũa chạm vào cũng có thể làm cho miếng thịt kho tàu chảy ra mỡ, ai cũng muốn đến nếm thử chút.

      Cho nên đến bây giờ chưa suất lần ngoài ý muốn đầu tiến nào, đều bởi vì do cách làm này của .

      Bạn cứ nghĩ , bọn cướp phải vượt qua các ngôi biệt thự của rồi mới đến được ngôi biệt thự ở.

      Coi như có thể đến được, đoán chừng cũng đói đến nỗi ngực dán vào lưng, người bị nã lỗ lớn lỗ rồi.

      chiêu này, là cao tay.

      Nội thất nhà đều được trang trí theo phong cách cổ kính của Trung Quốc, bộ kệ Hoàng Lê Mộc(2) cổ xưa đầy đủ, kệ còn có những thứ đồ cổ trân quý bình hoa cổ tranh chữ sách xưa.

      Nhìn kỹ, tất cả đều là hàng .

      Trong đó còn có đời những món quý giá hiếm đời.

      tại tôi cuối cùng hiểu vì sao đối với cái tẩu thuốc khảm phỉ thúy kia chẳng thèm để ý chút nào - - bởi vì trong nhà còn có rất nhiều đồ vất quý giá ngang hàng với khối phỉ thúy đó.



      (1) Vương Chiêu Quân: Chiêu Quân (chữ Hán: 昭君, bính : zhào jun) là trong Tứ đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc. Với sắc đẹp được ví là "lạc nhạn" (làm cho chim sa), câu chuyện về nàng trở thành đề tài sáng tác phổ biển của thi ca, nghệ thuật. Chiêu Quân vào lịch sử Trung Quốc như người đẹp hòa bình. quên mình của nàng góp phần mang lại hòa bình trong 60 năm giữa nhà Hán và Hung Nô[1].

      Chiêu Quân tên là Vương Tường (王牆), nên cũng được gọi là Vương Chiêu Quân (王昭君). Nàng là con của gia đình thường dân ở Tỉ Quy (秭归), Nam Quận (南郡), nay là huyện Hưng Sơn, tỉnh Hồ Bắc. Được tuyển vào nội cung vào khoảng sau năm 40 TCN, đời vua Hán Nguyên Đế (49 TCN-33 TCN). Trong thời gian ở hậu cung, Chiêu Quân chưa bao giờ được gặp mặt vua và vẫn chỉ là cung nữ (宮女). Năm 33 TCN, thiền vu Hung Nô là Hô Hàn Tà (呼韓邪) đến kinh đô Trường An để tỏ lòng thần phục nhà Hán, phần trong hệ thống triều cống giữa nhà Hán và Hung Nô. Ông này nắm lấy cơ hội để đề nghị được trở thành con rể của vua Nguyên Đế. Thay vì gả cưới công chúa cho thiền vu Hô Hàn Tà được ban cho 5 cung nữ từ hậu cung, trong số này là Vương Chiêu Quân.

      Theo câu chuyện trong Hậu Hán Thư (quyển 89, Nam Hung Nô liệt truyện) Vương Chiêu Quân tình nguyện theo thiền vu này. Khi được vời đến triều đình vẻ đẹp của Chiêu Quân làm cho Nguyên Đế sững sờ và muốn thay đổi quyết định của chính mình.

      Chiêu Quân trở thành người vợ được quý của Hô Hàn Tà, được phong là Ninh Hồ Yên Chi (宁胡阏氏)[2]. Họ sinh được hai người con trai, chỉ trong số đó sống sót với tên gọi là Y Chư Trí Nha Sư (伊屠智牙師) và người con , tên là Vân (雲), sau này là nhân vật đầy quyền lực trong hệ thống chính trị của Hung Nô. Năm 31 TCN, Hô Hàn Tà chết, Chiêu Quân muốn trở về Trung Quốc, nhưng Hán Thành Đế buộc nàng phải theo tập quán nối dây của người Hung Nô và Chiêu Quân trở thành vợ của thiền vu tiếp theo là Phục Chu Luy Nhược Đề (復株累若鞮)- con trai lớn của Hô Hàn Tà. Trong cuộc hôn nhân mới này nàng có hai người con . Sau khi chết, Chiêu Quân được táng tại "Thanh Trủng", mộ nay vẫn còn tại phía nam thành Hô Hòa Hạo Đặc, Nội Mông Cổ.

      Hòa bình giữa nhà Hán và Hung Nô được kéo dài 60 năm, tuy nhiên, sau này người ta còn biết gì về các hậu duệ của Chiêu Quân.


      (2) Nội Thất nhà Hồng thiếu cả bộ gần giống thế này
      [​IMG]
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27 Điều thứ nhất của người vui

      Tôi cảm thấy được mình đến đúng nơi rồi.

      Chu dù đến lúc cuối cùng tôi vẫn tìm được kẻ chủ mưu phía sau, tôi cũng có thể trộm vài món đồ cổ trở về, tuyệt đối phải là tới công.

      Cái ý niệm này vừa ra, nhất thời nước miếng chảy tí tách - - tính tham lam kích thích thần kinh ăn uống, tôi lại muốn ăn thịt.

      Hồng Thiếu Nhu có ở nhà, bảo là buổi tối mới trở về.

      Nhưng có nhắn lại: món đồ kia muốn làm cái gì làm cái đó.

      Tự nhiên, món đồ kia trong miệng chính là chỉ tôi.



      Ta để cho đám mì ăn liền lãnh khốc kia đối xử với tôi như ngôi sao điện ảnh hay lấy trăng sáng tiêu diệt mặt trời, cũng có để cho bọn họ vén y phục cởi quần lẫn nhau chơi dưa chuột của đối phương, tôi chỉ muốn lên các nhu cầu thấp nhât trong trình tự lý luận của Maslow(1).

      Tôi cần thức ăn.

      Tôi chỉ là muốn ăn thịt.

      Thế nhưng bầy mì ăn liền lãnh khốc vô tình tàn nhẫn bọn vệ sĩ lãnh khốc vô tình tàn nhẫn lại cự tuyệt cầu của tôi.

      Bởi vì hôm nay là ngày giỗ Lão Thái Gia nhà họ Hồng, hàng năm vào ngày này, để tưởng nhớ đến ông nên cả nhà từ xuống dưới đều phải ăn chay.

      Dù sao tôi cũng là người mới đến, bọn họ biết tính tình tôi cũng là bình thường.

      Vì vậy, tôi rất nghiêm túc cho bọn biết, nếu như để cho tôi ăn thịt tôi có thể luống cuống tay chân đem tát cả đồ cổ trong phòng này đập nát hết và hai bữa để cho tôi ăn thịt tôi buồn bực lấy máy khoan điện khoan rách ba phần đáy quần của bọn để cho tôi ăn thịt tôi đói bụng phải đào mộ Láo Thái Gia nhà bọn họ đem đem tiêu rắc lên phần thịt còn dính xướng làm thịt khô mà ăn sạch.

      Nhưng tôi có cảnh cáo bọn chân thành thế nào cũng lay chuyển được.

      Nếu là ở nhà họ Lý, tôi móc ra cục gạch vàng kim khảm kim cương gõ cho bọn bất tỉnh sau đó theo thứ tự cởi quần của bọn ra coi dưa chuột của bọn họ như gậy thịt bò mà ăn rồi.

      Nhưng lý tưởng là hoàn hảo, thực tế đau lòng.

      Ngày đầu tiên tôi đến đây, thể làm ra bất kì chuyện lớn gì.

      Cho nên, ta quyết định đem kế hoạch ăn thịt bò gậy dời qua ngày.

      Buổi trưa tất cả món ăn đều là món đơn giản, làm cho miệng của tôi cũng nhạt như trứng dái. ( Bonei: phải ta ghi bậy mà convert để như thế amen)

      Lại qua ba tiếng đồng hồ, chịu đựng được - - Bất Hoan tôi đây từ sau bốn tuổi tới giờ chưa từng gặp cảnh ngộ bi thảm được ăn thịt trong năm tiếng đồng hồ.

      Cho nên, tôi thừa dip đám mì ăn liền chú ý liền lén chạy vào trong phòng bếp.

      Mở tủ lạnh khổng lồ ra, bên trong chứa đầy thức ăn, bao gồm rất nhiều rất nhiều thịt.

      Nhìn những thứ thịt tươi kia, tôi cực kỳ bi thương.

      Mặc dù Bất Hoan tôi đây thích ăn thịt, nhưng làm thịt tay nghề lại có thể khiến mẹ của đám thịt này có ở cửu tuyền cũng thể nhắm mắt được.

      Nhưng tôi rất thèm ăn, nhiệt tình yeu thương thịt cuồng nhịt của tôi bắt đầu kích động , ta cũng chỉ có thể học những thứ người ngoại quốc kia ăn thịt sống.

      Vì vậy, tôi xé ra bao bảo quản ra, đem thịt tươi xoa muối với bột ngọt, cau chặt chân mày, chuẩn bị cứ như vậy mà cắn.

      Nhưng vào lúc này, từ sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ.

      Tiếng cười mang theo tia mỉa mai hay ý trêu chọc.

      Quay đầu, tôi nhìn thấy người đàn ông phát ra tiếng cười.

      Hình dung như thế nào đây, dùng lời tương đối phổ biến nay, vậy người này chính là người theo nghệ thuật, thích quản việc của người khác.

      mặc chiếc quần jean, áo thun 100% cotton, đơn giản tùy ý, quần áo rất hợp với , tất cả đều cho người khác cảm giác mềm mại.

      Đôi mắt trong, sống mũi cao thẳng, tóc đen có nhưng lọn xoăn tự nhiên.

      ra cũng gầy yếu lắm, nhưng cũng có lẽ là bởi vì cao, tổng làm cho người ta thấy có chút mảnh khảnh dịu dàng.

      Thời điểm tôi quay đầu lại, cười, tôi cứ nhìn nụ cười mà ngay ngẩn như vậy.

      phải kinh ngạc, mà bởi vì là, khi cười có loại ma lực, vừa nhìn thấy, lòng của người ta giống như là được ngâm trong suối nước nóng, ấm áp, tuyệt vời cực kỳ.

      Tôi cảm thấy người này cùng Lý Bồi Cổ có chút tương tự, nhưng tôi khẳng định, bọn họ giống nhau.

      Người này mặc dù có vẻ dịu dàng hơn, nhưng lại chân hơn so với Lý Bồi Cổ.

      cầm chai nước suối, tựa vào bân tủ lạnh, nhìn tôi, đầu hơi nghiêng, lôn tóc xoăn rủ phía lông mi. " Ăn thịt sống, bị đau bụng."

      giọng nhắc nhở.

      Tôi nhìn , nhất thời biết người này là địch hay là bạn, nên đối với ác độc hay nên lương thiện.

      Người ở nơi này chủ yếu toàn là mì ăn liền lãnh khốc vô tình ác độc, có khi chính là ông chủ , hơn nữa thân phận , lại chủ động chuyện với tôi, khả nghi.

      Trước khi , Lý Bồi Cổ có với tôi, mau chóng phái người chà trộn vào bên trong trợ giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.

      Chẳng lẽ, người này chính là nội gián đến giúp tôi?

      Có phải hay , thử chút biết.

      Tôi hắng giọng, mở miệng hỏi: "Xuân ngủ bất giác hiểu."

      hơi kinh ngạc, tiếp rất tự nhiên đáp:"Khắp nơi nghe thấy gáy điểu?"

      Cho thêm cơ hội, tôi lại mở miệng: "Dừng xe ngồi Phong Lâm muộn."

      nhún nhún vai: "Sương Diệp Hồng với tháng hai hoa?"

      Lại sai, phải là ‘Thổi đạn xoay vặn uốn quanh mọi thứ’.

      cái cơ hội cuối cùng, tôi chọn độ khó giành cho người mới học: "Cày đồng buổi ban trưa."

      hồi đáp được rất nhanh: "Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày?"

      Vẫn sai, phải là ‘Ghế sa lon bạo lâu chủ’.

      Trả lời ba lần đều là những đáp án thuần khiết bình thường như thế, xem ra người này quả phải người của bang.

      Sau khi trả lời xong, tới bên tủ lạnh, mở cửa, ngồi xổm người xuống bắt đầu liếc nhìn thức ăn.

      Tôi nhân cơ hội này, lặng lẽ cầm lên cục gạch vàng kim khảm kim cương, chuẩn bị hướng về phía đầu hung hăng nện xuống, chờ hôn mê, tôi tiếp tục thưởng thức thịt tươi ngon.

      Khi này bản chuyên cách đầu chỉ có cm câu, làm động tác của ta ngừng lại.

      Đồng thời, cũng lảm thay đổi tương lai của chúng tôi.

      : "Nều chê, để tôi nấu cho ăn vậy."

      Khi phần beefsteak ướp rượu vang tươi ngon mê người xuất trước mặt tôi tôi cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt là vị thần.

      Đại thần.

      Vị này đại thần tên Cảnh Lưu Phái, là đầu bếp riêng của Hồng Thiếu Nhu, tay nghề nấu ăn của đúng là thiên hạ đệ nhất, ăn vào quả làm cho người ta hận thể nhai luôn cả đầu lưỡi của mình - - bởi vì phía lưỡi vẫn còn vươn lại hương vị của món ăn làm.

      Tất cả những thứ này đều là sau này tôi mới biết.

      Lúc ấy, vừa nhìn tôi ăn, vùa tùy ý hỏi tôi chút việc nhà.

      " là người bang Thanh Nghĩa đưa tới?"

      Tôi gật đầu, cũng đem miếng thịt thứ nhất thả vào trong miệng.

      "Là tự nguyện tới sao?"

      Tôi lại gật đầu, lại đem xiên thịt thứ hai thả vào trong miệng.

      "Tới thể tùy ý ra ngoài, chẳng lẽ cũng nhớ những người thân bạn bè của mình sao?"

      Tôi tiếp tục gật đầu, đem xiên thịt thứ ba thả vào trong miệng.

      Sau đó, cúi đầu nhìn này nhìn con dao sáng bóng, cái đĩa bằng sứ bóng loáng, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách như nước tiểu, róc rách chảy xuống.

      " xin lỗi, làm cho nhớ nhà." Cảnh Lưu Phái có chút lo lắng.

      Tôi lắc đầu, nước mắt giọt ở mặt bàn y hệt như nước tiểu: "Tôi khóc, phải là bởi vì nhớ nhà, mà bởi vì là phần beefstreak này. . . . . . Chỉ mới cắt thành ba miếng tôi ăn xong rồi, là ít."

      Cảnh Lưu Phái: ". . . . . ."

      Lại tôi ở nhà họ Lý bình thường mỗi bữa đều được ăn tràng cả ruột già ruột non, ăn cho đến khi đầy đến cổ họng được.

      Hôm nay với nhiêu đây thịt, ngay cả kẻ rang tôi còn chưa nhét được đều kích động mà bất mãn.

      chịu nổi cái loại nước mắt như nước tiểu của tôi, Cảnh Lưu Phái lấy tốc độ nhanh nhất, tay nghề tinh xảo nhất làm lại cho tôi phần beefsteak cực lớn.

      Khi tôi ôm cái bụng no cứng, dùng cây tăm xỉa trăng xỉa xỉa vụn thịt, bước lên lầu với bộ dáng ngang ngược của mấy con cua trong mua thu, nhóm mì ăn liền đeo mắt kính quăn tới cho tơi những ánh mắt sắc như dao.

      chỉ là bởi vì tôi phá hư quy củ của nhà họ Hồng, quan trọng hơn là, tôi ăn sạch toàn bộ thịt tươi dùng cho ngày mai của bọn họ.

      Tài nấu nướng của Canh Lưu Phái quả là cao kinh người, tôi ăn bữa thị như thế, tạo được kỷ lục mới - - ăn thịt, mà phải chống đỡ ở Cúc Hoa .

      Kế tiếp, tôi nằm giường trong căn phòng được sắp xếp cho tôi, cố găng đem bụng thịt ăn trong buổi trưa tiêu hóa hết, làm cho bụng rỗng , bữa cơm tối tiếp theo phải kêu Cảnh Lưu Phái làm beefsteak nữa.

      Ngày hôm nay, tôi cảm thấy được mình bước được bước lớn con đường mới của cuộc sống này.

      Bởi vì, sức ăn của tôi hoa lê tăng lên.

      Tới khuya, Hồng Thiếu Nhu mới trở về.

      Khi đó, tôi tắm xong, ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn gương bôi sữa dưỡng da.

      trực tiếp vào trong phòng của tôi, hôm nay mặc trường bào màu tím đậm, vẫn là loại xa hoa khiêm tốn như cũ, ánh mắt tinh tế quan sát tôi từ trong gương.

      trong những nguyên tắc của Bất Hoan tôi đây, nều có người coi tôi là món đồ, vậy tôi làm món đồ thích hợp cho .

      Hồng Thiếu Nhu vừa đúng phù hợp điều kiện này.

      Tôi làm như có tồn tại thế giới này, cùng thường ngày giống như nhau, chậm rãi xoa bóp gương mặt.

      tay Hồng Thiếu Nhu cầm tẩu thuốc luôn rời tay, khối phỉ thúy kia thỉnh thoảng đung đưa, màu sắc kia, làm cho trong mắt người nhìn tràn đầy màu xanh biếc.

      ngồi ở giường, nhàng từ từ nhả khói.

      Màu trắng khói, giống tấm tơ lựa nhàng, bay về phía tôi, có điểm giống như loại dẫn dụ.

      Đáng tiếc, tôi hút thuốc.

      Khi xoa bóp đến giữa trán rốt cuộc mở miệng: "Em thấy cái tư thế của mình rất kì quái sao?"

      " cảm thấy." Tôi tiếp tục xoa bóp cằm.

      "Tại sao em phải để chúng nó ở bàn trang điểm đây?" Hồng Thiếu Nhu rất hứng thú hỏi.

      “Chúng nó” trong miệng của đúng là chỉ hai khối hung khí trước ngực của tôi.

      Dù sao cũng là cup D, sức nặng cũng , nhất thiết đoán chừng có thể hầm cách thủy nồi thịt kho lớn rồi.

      Tại sao?

      Bạn ãy thử xem toàn thân mang hai quả cầu nặng hai kí lô xem chút, có mệt mỏi chết người .

      Hơn nữa này sức hút của trái đất cũng là lớn, bây giờ mặc dù còn có rủ xuống, nhưng dì Bích rồi, chỉ cần chú ý bảo dưỡng, rất nhanh nó rủ xuống tới rốn.

      Đến lúc đó, mặc áo phải sẻ tới rốn mới thấy được khe ngực, rất đáng sợ.

      Cho nên chỉ cần điều kiện cho phép, tôi đều đem hai quả cầu trước ngực đặt ở bàn trang điểm, hộc tủ, cột hoặc là chậu cá vàng.

      Cảm giác kia, là vô cùng nhõm.


      (1) Lý Luận Maslow: Theo Maslow, về căn bản, nhu cầu của con người được chia làm hai nhóm chính: nhu cầu cơ bản (basic needs) và nhu cầu bậc cao (meta needs)
      Cấu trúc của Tháp nhu cầu có 5 tầng, trong đó, những nhu cầu con người được liệt kê theo trật tự thứ bậc hình tháp kiểu kim tự tháp.
      Những nhu cầu cơ bản ở phía đáy tháp phải được thoả mãn trước khi nghĩ đến các nhu cầu cao hơn. Các nhu cầu bậc cao nảy sinh và mong muốn được thoả mãn ngày càng mãnh liệt khi tất cả các nhu cầu cơ bản ở dưới (phía đáy tháp) được đáp ứng đầy đủ[cần dẫn nguồn].
      5 tầng trong Tháp nhu cầu của Maslow:
      Tầng thứ nhất: Các nhu cầu về căn bản nhất thuộc "thể lý" (physiological) - thức ăn, nước uống, nơi trú ngụ, tình dục, bài tiết, thở, nghỉ ngơi[cần dẫn nguồn].
      Tầng thứ hai: Nhu cầu an toàn (safety) - cần có cảm giác yên tâm về an toàn thân thể, việc làm, gia đình, sức khỏe, tài sản được đảm bảo[cần dẫn nguồn].
      Tầng thứ ba: Nhu cầu được giao lưu tình cảm và được trực thuộc (love/belonging) - muốn được trong nhóm cộng đồng nào đó, muốn có gia đình yên ấm, bạn bè thân hữu tin cậy[cần dẫn nguồn].
      Tầng thứ tư: Nhu cầu được quý trọng, kính mến (esteem) - cần có cảm giác được tôn trọng, kinh mến, được tin tưởng.
      Tẩng thứ năm: Nhu cầu về tự thể bản thân (self-actualization) - muốn sáng tạo, được thể khả năng, thể bản thân, trình diễn mình, có được và được công nhận là thành đạt.
      [​IMG]

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 28 Điều thứ nhất của người vui



      Về chuyện này, tôi cảm thấy được có cần thiết giải thích với Hồng Thiếu Nhu.

      Nhưng dù thế nào, tôi cũng ăn ở trong nhà cả ngày, trả lời quả có chút được.

      Vì vậy, tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp hỏi ngược lại: "Dưa chuột nhà tại sao lại muốn sinh trưởng giữa hai quả trứng?"

      "Bởi vì, " đem thân thể tựa vào đầu giường, mắt liêm diêm như cũ giống như là mấp máy, khóe miệng cong cong nhàn nhạt : "Đó là trời sinh."

      "Vậy tôi đây cá chính là cưởng chế mà sinh ra." Xoa bóp hết gương mặt, tôi bắt đầu cúi đầu vẽ loạn kem dưỡng da lên tay.

      khi tôi ngẩng đầu lên, từ trong gướng tôi phát Hồng Thiếu Nhu đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

      "Em hình như rất chán ghét tôi." hỏi.

      "Vâng" tôi chút nghĩ ngợi, hoàn toàn trả lời bằng bản năng.

      "Là bởi vì trách tôi chiếm em từ trong tay Lý Bồi Cổ sao?" Hồng Thiếu Nhu quay lại tẩu thuốc, dùng đầu kia của tẩu thuốc trêu trọc phần tóc mới được cắt tỉa hoàn hảo rớt bên vai tôi: "Nhưng em đừng quên mất, ta cũng có cưỡng ép giành lấy, là Lý Bồi Cổ tự nguyện đưa em cho tôi."

      "Tôi hiểu được." Xoa bóp đôi tay xong, tôi đứng lên, hạ lệnh đuổi khách: " có chuyện, mời ra ngoài , tôi muốn làm vận động rồi."

      Vận động theo lời của tôi, là xoa bóp vận động ngực, tức là bắt được bộ ngực dùng Long Trảo thủ bóp dzú, tiếp bắt đầu xoa bóp trái phải từ xuống dưới.

      Bất Hoan tôi đây rất là căng thẳng, có đàn ông ở đây, tốt lắm cho loại vận đỗng này.

      Nhưng Hồng Thiếu Nhu cũng có nghe hiểu được việc tôi ..., dùng chuôi có phỉ thúy màu xanh biếc của tẩu thuốc nâng cầm tôi lên, hé hé mí mắt lên, hình như che lấp tầng sắc hoa đào: " ra , hai chúng ta cùng nhau làm vận động, phải tốt hơn sao?"

      Tư thế của động tác giọng điệu vẻ mặt bao gồm mỗi chỉ tay bàn tay mỗi cọng lông tơ mặt đều ở lên chuyện - - tôi bị chọc ghẹo rồi.

      Từ đến lớn, luôn luôn đều là Bất Hoan tôi đây đùa giỡn người khác, vậy mà hôm nay, tôi lại bị đùa giỡn.

      thể bị thiệt thòi.

      có tẩu thuốc, tôi có móng tay.

      Vì vậy, toi vươn ngón tay có móng tay vươn vấn sơn móng tay màu hồng phấn ra, nâng lên cái cằm hơi nhọn kia, liếc mắt nhìn vào con ngươi, là hạ lưu mà phong lưu , giống như cả ngày có việc gì trong truyền thuyết kia, thiên kim tiểu thư tiền địa chủ nhà có ruộng tốt ngàn mẫu, hề xem vương pháp ra gì có thề ở đường tùy ý đùa giỡn với các đẹp trai.

      Lại , cằm của nhọn, đoán chừng Hồng gia chưa bao giờ phải mua búamuốn đóng đinh hay đập tách hột đào, trực tiếp lấy cái cầm của ra dùng chút là được, an toàn bảo vệ môi trường vừa thông minh hóa.

      Khó trách có tiền như vậy, ra là đều là tích trữ từ việc tiết kiệm mà được.

      Cùng với cầm của so sánh xong, tôi nhất thời cảm giác cục gạch vàng kim khảm kim cương mình chẳng phải là bứu trâu rồi sao.

      Bạn nghĩ , vào thời điểm chuẩn bị đánh nhau, căn bản mang theo vũ khí, trực tiếp sử dụng cằm hướng về phía đầu người khác mà đập xuống, vậy còn đập cho đầu người ta rách da chảy máu, não bay tứ phía sao.

      Tôi trong diễn trò tương phản chống tình dục, lại quên mất chuyện.

      Hồng Thiếu Nhu là thương nhân, nếu như mười thương nhân có chín người gian, chính là chín người gian tập trung thành .

      chịu thua thiệt.

      Nếu ở quai hàm có chiếm được tiện nghi, vậy có thể chiếm ở các noi khác.

      Kết quả là, tẩu thuốc của , từ cằm của tôi chậm rãi di chuyển đến nơi ngực, đến các sợi tơ trước ngực củ chiếc áo ngủ dọc theo đường cong của ngực.

      Động tác, mang đầy vẻ dây dưa đùa giỡn.

      Vào lúc này, tôi mới chợt phát mình có chút bản lãnh của gian thương.

      Người khác cầm ta thước, tôi liền muốn lấy của trượng.

      Ý của tôi là, dùng tẩu thuốc động vào vị trí ngực quá quan trọng của tôi, vậy tôi phải chạm vào vị trí cực quan trọng của .

      Vừa nghĩ tay liền động, lức này tôi vươn ra móng tay dài, giống như là này thị lực chính xác của chim ưng, đáp xuống, mà dùng sức chính xác bắt được chuột đồng - - đuầ nhũ hoa của Hồng Thiếu Nhu.

      Mặc dù cách lớp quần áo, nhưng uy lực của móng tay tôi cũng khổng coi thường được.

      nháy nháy mắt, nháy tới ba lần.

      Tôi đem hai tiểu đào của kéo ra ngoài, nhìn hai cái tiểu ba người còn có thể động đây được ! !

      Tay tôi tiếp tục dùng sức bóp, dùng sức quá mạnh, thậm chí ngay cả móng tay của tôi có chất lượng tốt cũng bị bẻ gẩy.

      Bản lĩnh của Hồng Thiếu Nhu tệ, cũng có ngốc đứng tại chỗ tiếp tục mặc cho tôi kéo, mà là nhanh chóng đem tẩu thuốc ngực của tôi rút về, gõ lên hai tay tôi.

      Động tác của nhìn như rất , thậm chí có điểm giống như là phất con muỗi, cũng biết đập vào lên cái huyệt vị nào, nhất thời hai tay của tôi nhức mỏi chịu nổi, ngay cả giơ lên cũng là vấn đề, chỉ có thể có tiền đồ rũ xuống.

      Hy sinh cái móng tay dài tôi dưỡng từ rất lâu nhưng hai tiểu đào kia của vẫn chưa ăn được gì.

      Tôi cảm thấy được mình bị thua thiệt lớn.

      Đáng tiếc với tia ngay thơ đơn thuần tôi đây vẫn chưa nghĩ tới, thua thiệt nhiều hơn vẫn còn ở phía sau.

      Ở thời điểm tay của tôi bị Hồng Thiếu Nhu gõ xuống làm mất cảm giác, nhân cơ hội đè lên tôi ở giường.

      Hai chân của , đè tôi lại - - đó là vũ khí lợi hại duy nhất cũa tôi bay giờ.

      Cục gạch vàng kim khảm kim cướng đặt ở bàn trang điểm, cự ly quá xa, hơn nữa dù là có lấy được, hai tay của ta cũng bị thương, nhất định ảnh hưởng đến sức lực đập người.

      cách khác, tôi hoàn toàn như quả hồng mềm bị kèm chặt.

      Tôi hối hận.

      Mới vừa rồi ràng nhìn thấy độc tác tẩu thuốc của , nhưng bởi vì quá mê luyến cảm xúc ở móng tay tiếp xúc với hai tiểu đào, cư nhiên đến chết đều buông tay, mặc cho tẩu thuốc gõ xuống, cho nên mới thành ra nông nỗi này.

      Hồng thiếu nhu tiếp tục dùng tẩu thuốc của chơi đùa cơ thể tôi.

      Tẩu thuốc dài, mặt ngoài mượt mà bóng loáng, đối mặt với con mồi chịu thống khổ là tôi, bao giờ lời khách khí nữa, trực tiếp tiến vào bên trong áo ngủ.

      Những cái tua mặt trang sức ngọc bích, giờ phút này toàn bộ đều rủ da tôi, di chuyển theo động tác của như có như tiếp xúc với cơ thể của tôi, giống như là bàn tay to.

      Hồng thiếu nhu cũng có dùng tay mình đụng chạm vào người tôi, nhưng loại cảm giác này, lại nét hơn, vui sướng hơn.

      Mặc dù động tác của Hồng Thiếu Nhu rất nhàng, thế nhưng tẩu thuốc là vật cứng rắn, mà cơ thể tôi mềm mại.

      Từ vừa mới bắt đầu, chính là nhất định phải cách xa, vì vậy, nó giữ thái độ làm vua mà chiếm lấy cơ thể tôi.

      Dưới khống chế của Hồng Thiếu Nhu, di chuyển tới ngực phải của tôi.

      Ánh sáng lạnh lẽo trợt ở ta rất tròn thượng vạch thành vòng tròn, từng bước , hướng từ chỗ cao đến gần.

      chút hoang mang, tư thái thanh thản, giống như đó chỉ là yếu tố chính của trò chơi.

      Hạt đậu màu hồng của tôi, rất chịu thua kém mà dựng đứng lên rồi.

      Nhất thời, chuông báo động trong lòng kêu mãnh liệt, chẳng lẽ , Sát Thiên Đao này của Hồng Thiếu Nhu là vì báo thù cho việc ta mới vừa rồi kéo tiểu đào của sao?

      chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy Hồng thiếu nhu trong đôi mắt có tia sáng bắn ra, chỉ nghe Hồng Thiếu Nhu như tia sấm chớp, chỉ thấy cánh tay Hồng Thiếu Nhu khẽ động, nhất thời, trong ống khói của tẩu thuốc “bặc” tiếng xuất con dao sắc bén.

      Ta chỉ thấy ánh lạnh chợt lóe lên, con con đó giống như chiếc lưỡi của con rắn lớn thè ra, nhanh chóng di chuyển, dũng mãnh tàn nhẫn, trực tiếp đánh úp về phía hạt đậu hồng của tôi.

      Chỉ "Phốc phốc" hai tiếng, hai hạt đậu hồng rớt xuống đất, định thần nhìn lại, nhìn phía xương sườn nó như miếng thịt vụn vẫn còn dính lại.

      Nhìn lại trước ngực mình lần nữa, máu tuông như cuối, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả váy ngủ.

      Tôi đau đến cả người co rút, nhịn được phun ra ngụm máu tươi, hét lên tiếng la đâu đến lặng người.

      Dì Bích xinh đẹp của con, con phụ mong đợi của dì giành cho con.

      Hai vụn thịt heo tội nghiệp của tôi, chị đậy xin lỗi em chị em nhiều như bàn chân chị vậy.

      Tôi nhìn hai bàn tay chăm chỉ của mình, chị đây thực xin lỗi hai em mỗi ngày đều rất chăm chỉ chê mệt mỏi mà mát xa cho chị.

      Bất Hoan tôi đây đối với đôi hung khí này, cư nhiên chưa bao giờ thấy mặt trời, chưa bị chưa được mọi người chiệm ngưỡng, chưa được chồng sờ qua còn trọn vẹn nữa rồi.

      Sau này, còn ai biết được tung tích của Bất Hoan tôi đây.

      Mười năm sau, giang hồ nhiều xuất làm che mặt luôn mặc áo ngực làm bằng thép, nghe , chỉ cần có người ở trước mặt nàng nhắc tới ba chữ ‘hạt đậu hồng’, bị lột da băm chân ngay tại chỗ.

      Người giang hồ thường gọi, áo ngực Độc . . . . . .

      Dĩ nhiên, đây chỉ là ảo tưởng của tôi.

      thực tế, này tẩu thuốc chính là tẩu thuốc, cũng có cài đặt cái lưỡi dao gì, vì vậy, tôi phải giữ lấy hạt đậu hồng của minh.

      Tẩu thuốc tiếp tục hoành hành cơ thể của tôi, tản ra loại phách lối khiêm tốn, giống như lời của chu nhấn của nó với tôi.

      " món đồ cao cấp có thể thuộc về bất kì loại người nào, nhưng khi nó rơi vào tay người nữa giờ phút này người đó chình là chủ nhân. Có thể phách lối, có thể kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối thể gây ra bất kì tổn hại nào cho chủ nhân."
      Gương mặt của Hồng Thiếu Nhu, đều mang loại bén nhọn, giấu loại bén nhọn rất , lỗ mũi này, cằm này, mắt này, lông mày này, tùy tiện gở xuống cái nào cũng có thể đâm chết người.

      Khi tập trung lại cùng chỗ, rất hòa hài, cũng thuộc hạng đẹp trai.

      Nhưng là người đẹp trai quá mức thông minh.

      "Tôi phải là thứ gì." Tôi giải thích.

      Khi chẳng đúng sai đồng thời chỉ lộ ra vẻ mặt khinh miệt nho , tôi đưa ra cánh tay vẫn nhức mỏi như cũ, nắm ở cổ của .

      thuận thế cúi đầu, tôi phải nắm lấy tai của , dùng chiêu độc mà dì Bích dạy lại cho tôi, dùng giọng mang thanh mê người : "Tôi là con mèo."

      Ta luôn luôn hiếp mắt lại giống như để mắc tôi giống như mắt mèo.

      trang điểm, đuôi mắt được kéo lên cao cách tự nhiên, màu hồng phấn lang đến hai bên thái dương.

      Mềm mại quyến rũ trung mang theo chút bén nhọn núp, lại càng có thể khơi lên mong muốn khiêu chiến của người khác.

      Tôi : "Mèo là động vật kiêu ngạo thông minh, nó có thể thay đổi chủ nhân, thế nhưng người nhất định phải chứng minh với nó, so với chủ nhân trước của nó còn lợi hại hơn."

      Hồng Thiếu Nhu cũng đem chuôi rời khỏi tẩu thuốc trêu trọc áo ngủ tôi nữa, đặt ở tủ đầu giường.

      Sau đó, dùng chóp mũi hướng về phía chóp mũi tôi, dùng khoảng cách gần nhất nhìn tôi, giống như là con hồ ly thông minh nhất phán đoán con mồi tươi ngon trước mặt có sập bẩy hay .

      Mắt thu ánh sáng lại, tôi thiếu chút nữa bị nướng cháy khét rồi.

      Ta cảm thấy được, tại dưới dạng ánh mắt này, tôi kiên trì được thời gian bao lâu .

      may là tôi có dì Bích.

      Dì từng qua, bất kỳ người đàn ông nào, cũng chạy khỏi vẻ mặt ngây thơ này của phụ nữ.

      Ý của dì là, vẻ mặt hồn nhiên kia.

      Vì vậy, tôi làm theo biện pháp dì dạy cho tôi, nhoẻn miệng cười.

      Trong tròng mắt của Hồng Thiếu Nhu, tôi giống hệt như đứa bé cười, có chút mưu mô nào, giống như đóa hoa cúc non nớt dưới ánh mặt trời.

      Tôi xác định chắc chắn có phải bởi vì tôi nằm cạnh quá gần hay , chạm vào môi của , tóm lại, sau khi tôi nở nụ cười, Hồng Thiếu Nhu cũng cười.

      Tiếp đó, bắt đầu hôn tôi.

      Cánh môi chạm , đầu lưỡi trơn linh hoạt, ở tại hàm răng khép chặt của tôi vẽ từng loạt hình vẽ.

      thô lỗ, nóng nảy, vô cùng có kiên nhẫn, giống như là người ham mê đồ cổ với vừa kiếm được bình hoa cổ mình thích dùng khăn tỉ mỉ lau chiếc bình hoa đó.

      vội, tôi cũng vội.

      Tôi từ từ mà đem tay vươn ra, từ từ mò tới bên tủ đầu giường, từ từ đem cái chuôi tẩu thuốc đùa giỡn cơ thể làm nhục tôi nắm trong tay, từ từ cầm về, từ từ duỗi ra giữa trung, từ từ dựng đứng, từ từ nhắm ngay mục tiêu.

      Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực ăn thịt mấy năm qua, cực kỳ tàn ác, sắc bén ngoan độc, mạnh mẽ kiềm chế được, khóe mắt, diệt sạch đạo lý làm người, tán tận lương tam, phát điên, là người khát máu thành tính hướng cúc hoa của đăm tới. ( Bonei: Lạy Phật!!! Các ai mà chị hay muốn hại chị tự cầu nhiều phúc )

      Đêm hôm đó, tôi rốt cuộc nhìn thấy. . . . . . Bộ dáng của Hồng Thiếu Nhu khi mở to mắt.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 29 Điều thứ nhất cùa người vui



      Ngày thứ hai, toàn bộ tất cả trai mì ăn liền dưới nhà họ Hồng ai cũng thảo luận vấn đề: tại sao Hồng thiếu lại vứt bỏ cái tẩu thuốc quý giá mà thích nhiều năm. (Bonei: bị chị lấy bạo hoa cúc hỏi sao vứt nó hả trời !!!!!)

      Tôi cũng hiểu được cái hành vi này của .

      Bởi vì nhìn từ góc độ tình cảm, dù sao cái tẩu thuốc kia cũng là kẻ lấy lần đầu tiên của .

      đêm vợ chồng trăm năm tình nghĩa, dì giúp việc ở nhà họ Lý đến bây giờ vẫn giữ cái cây đấm bóp bị hư hại nặng nề do sử dụng nhiều nam, mà Hồng Thiếu Nhu làm sao lại nhẫn tâm như vậy đây?

      Giải thích duy nhất là, người kia hoàn toàn còn tấm thân xử nam.

      Giữa trưa ngày thứ hai, Hồng Thiếu Nhu có ra ngoài, hai chúng tôi ăn trưa cùng nhau.

      Bàn ăn là cái bàn bằng gỗ lê giữa bàn có tắm gỗ tròn xoay, là cao giá thu mua tới cổ đổng, nhưng Hồng thiếu nhu mua được nhưng cũng là vì cất giấu, mà là thực dụng.

      Tôi chỉ có thể , đầu óc người có tiền và người bình thường, quả giống nhau.

      Tôi xuống lầu thấy ngồi bân cạnh bàn rồi.

      Tôi chủ động lên tiếng, cho nụ cười mê hoặc mang theo đùa giỡn, rồi : "Nơi đó, còn đau ?"

      Giọng đầy vẻ tự đắc kiêu ngạo, giống như tên thiếu gia có tiền chiếm đoạt được lần đầu tiên của hoa khôi bán nghệ bán thân.

      Hồng thiếu nhu tặng cho tôi nụ cười nhìn ra tâm tình của , cũng phối hợp : "Cám ơn xuống tay lưu tình."

      Quan tâm châm chọc hay mỉa mai, số nợ này tôi đầu ghi lại: "Phải, phải, dù sao, tôi thấy nơi đó sau này còn sữ dụng nhiều, cũng phải chỉ lần duy nhất , nơi đó nếu chơi tàn rồi, về sau còn việc gì vui nữa phải ?"

      Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, cười chớp chớp mắt che giấu suy nghĩ nào đó.

      sử dụng cái nét mặt này nhìn tôi như cho tôi thấy hai ba phần trình độ, sau đó, vỗ tay, ý bảo người làm mang thức ăn lên.

      Tôi nâng lấy vũ khí tác chiến—— đôi đũa gỗ đen khảm bạc(1), chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến.

      Món ăn rất nhanh bưng lên, có Gà, vịt, ngỗng, cá, tôm, chân giò hun khói. . . . . .

      bàn, tràn đầy, tất cả đều là thịt.

      Nhìn thấy sắc màu diễm lệ, quyến rũ hấp dẫn.

      Trước bàn toàn thịt này, tôi hề giữ lại dáng vẻ thục nữ .

      Vì vậy, tôi tên cao to đói khát vươn ra đôi tay thô to về phía thiếu nữ xinh đẹp đơn thuần, đem đôi đũa tàn bạo hướng tới cái bàn đầy thịt.

      Đáng tiếc, người ngây thơ thiện lương hiểu việc đời như tôi, lại bị lừa gạt.

      Sau khi thưởng thức theo thứ tự hết lượt, tôi phát , những thứ này đều là đồ ăn chay.

      Gà này, vịt này, ngỗng này, cá này, tôm này, chân giò hun khói này. . . . . .

      Đều được thay thế bằng các loại thức ăn độc ác khác.

      Để đũa xuống, tôi híp mắt nhìn về phía khóe miệng chứa đựng nụ cười trầm tĩnh của Hồng Thiếu Nhu, từng chữ từng câu mà : "Tôi muốn ăn thịt."

      "Đây chính là thịt." .

      " được sỉ nhục thịt." Tôi vô cùng nghiêm túc .

      có thể sỉ nhục tôi, hay sỉ nhục thế giới, cụng có thể sỉ nhục vũ trụ, nhưng thể sỉ nhục thịt thứ có địa vị cao nhất ở trong lòng tôi.

      "Từ hôm nay trở , ở nhà họ Hồng, bao giờ xuất thịt chân chínhnữa. Về phần nguyên nhân, tôi nghĩ em là người hiểu nhất." Hồng thiếu nhu đem đôi đũa gắp miếng thịt hun khói bỏ vào miệng, đôi môi mỏng, như đao.

      dấu, thây đổi sắc mặt.

      Quả nhiên là gian thương, chỉ là hành động ngày, nắm được bảy phần của tôi.

      " ngược đãi tôi." Tôi lên án.

      "So với việc em làm vào tối hôm qua, hành vi này của tôi tựa như việc làm của thiên sứ." Chiếc cầm nhọn của Hồng Thiếu Nhu theo câu của mà lên xuống, làm cho tôi phát sinh ý nghĩ muốn lấy tay bẻ gẫy nó.

      "Nếu như mà tôi muốn lại được ăn thịt, cần phải làm gì?" Tôi lấy lại bình tĩnh hỏi.

      "Em cần phải hiểu ra được, tôi là chủ nhân của em." .

      "Được." Tôi sảng khoái mà đồng ý.

      Rồi đứng dậy, tới bên cạnh , đặt mông ngồi ở đùi , như động vật mềm mại xương ôm lấy cổ , giọng đặt câu hỏi: " muốn tôi làm như vậy sao?"

      "Tốt." tán thưởng.

      "Như vậy, như vậy chứ?" Ta đem môi lại gần vánh tai bắt thổi hơi vào bên trong.

      " tệ." tiếp tục tán thưởng, giống như là huấn luyện con cún con.

      "Cái này, làm thích hơn." Tôi đưa ra cái lưỡi mềm mại, di chuyển theo vành tai .

      "Đúng vậy." Hồng Thiếu Nhu nhắm hai mắt lại.

      Tôi đợi chính là giờ phúc này, giây kế tiếp, tôi há to miệng, hung hăng, cố hết sức, vô cùng chính xác, cắn lên lỗ tai của .

      Tôi quên kể cho Hồng Thiếu Nhu, lúc ở nhà họ Lý cũng có đầu bếp làm ra việc này giống , kết quả thiếu chút nữa bị tôi cắn mốt khối thịt ở mông.

      Đến nay, ở mông của vẫn còn lưu lại đấu răng hình trăng lưỡi liềm của tôi.

      Cũng giống như thế, từ hôm nay trở , bên phía tai phải của Hồng Thiếu Nhu cũng vết sẹo hình trăng lưỡi liềm.

      (1)Đũa gỗ màu đen khảm bạc

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30 Điều thứ nhất của người vui



      Kết quả của tôi cũng rất thê thảm.

      Kể khi tôi đoạt lần đầu tiên ở nơi đó của lại thêm việc ở bên lỗ tai àm thích để lại vết tích, Hồng Thiếu Nhu đưa ra quy định, từ nay trở ở trong nhà được xuất miếng thịt nào nhay cả thịt vụn cũng được.

      Nhìn thức ăn đầy trong tủ lạnh, tôi tức giận đến mắc ửng hồng —— chính là muốn bỏ đói tôi!

      người ác độc, người lòng dạ độc ác! !

      Ngày đầu tiên được ăn thịt, nghĩ tới nó nghĩ tới nó nghĩ tới nó.

      Ngày thứ hai được ăn thịt, nghĩ tới nó nghĩ tới nó nghĩ tới nó vẫn là suy nghĩ thèm nó.

      Ngày thứ ba được ăn thịt, nghĩ tới nó nghĩ tới nó nghĩ tới nó cố hết sức nghĩ tới nó.

      Ngày thứ tư được ăn thịt, tôi bùng nổ, bắt đầu náo loạn khóc hai nháo ba thắt cổ.

      Buổi sáng cầm dao gọt trái cây chuẩn bị cắt cổ, đáng tiếc cẩn thận cắt cổ tay của mì ăn liền chạy đến cứu, nhất thời máu tươi chảy ào ạt.

      Buổi trưa nhảy vào hồ bơi chuẩn trầm mình chết đuối, đáng tiếc cẩn thận đạp mì ăn liền chạy tới cưu xuống đáy hò bơi, đợi cứu lên bờ lúc hôn mê lâu, cho tới nay ở nằm bệnh viện, nghe có trở thành người sống đời sống thực vật cơ hội. (Bonei: đọc xong ta thề bao giờ cứu ai như chị khi tự tử, ta sợ hãi à phài kinh hãi mới đúng)

      Buổi tối cầm sợi dây cột vào xích đu trong sân chuẩn bị treo cổ, đáng tiếc sợi dây đứt, cẩn thận đè lên mặt mì ăn liền chạy tới cứu.

      Từ đó, cái gương mặt của trai mì ăn liền còn là cái mặt nữa, mà thành chiếc bánh naan Ấn Độ(1).

      Hồng thiếu nhu liền đứng ở bên cạnh, đôi mắt , con ngươi híp lại hàm chứa ý cười, mặc cho tôi dằn vặt.

      Kể từ sau khi được ăn thịt, tôi liền bắt đầu mất ngủ.

      Mà việc huy diệt cuộc sống của ba mì ăn liền trong vòng đêm ngày hôm đó, tôi bắt đầu xuất triệu chứng nghiêm trọng hơn —— tôi sinh ra ảo giác.

      Tôi ngửi thấy thịt mùi thơm.

      Tôi hít hít mũi, đứng dậy, nhắm mắt đến nơi phát ra hương thơm của thịt.

      Rốt cuộc, tôi kích động phái khởi đến mặt mũi co quắp, nhiệt huyết sôi trào, vẻ mặt cuồng dã, trái tim đập liên hồi, khóe mắt ướt át, thở ra hơi, kiềm chế được lượng máu, ở cửa sổ phòng tôi, để cái đĩa beefsteak to.

      Chất thịt ngon miệng, tươi mới nhiều nước thịt, hương thơm của tiêu xông vào mũi, ngào ngạt nồng nặc, nóng hổi, mới ra lò, vẫn còn nghe được tiếng tiêu bị cháy nổ lốp bốp miếng thịt.

      Chẳng lẽ là, ông già Noel trong truyền thuyết kia đưa tới cho tôi hay sao?

      Ta bắt đầu suy nghĩ cho mình hàng năm vào ngày 24 tháng 12 để những hột gà thối và bít tất thối dể qua năm với ý đồ làm cho ông già râu tóc bạc này bất tỉnh lột quần của ông ra xem coi ông có dưa chuột hay để trôi qua ngày noel mà cẩm thấy áy náy.

      bên đau lòng, bên tôi cầm dao nĩa, ăn ngấu nghiến.

      Đêm hôm đó, tôi ngủ rất say.

      Sau mỗi đêm lúc nửa đêm, đều có người đúng giờ đem thịt đưa đến bệ cửa sổ phòng tôi.

      Tôi đây có thịt, tựa như Đại Lực Thủy Thủ ăn rau chân vịt, hay đồng nát Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ bị đánh đến còn dư lại giọt máu cuối cùng, hay Hỉ Dương Dương(2) thiếu chút xíu nữa phải vào chảo dầu.

      tóm lại, mà tóm lại, tôi tình thần trần trề sức sống.

      Vì vậy, tôi phải tiếp tục làm cho nhà họ Hồng tiếp tục náo loạn, mỗi mì ăn liền biến mất mỗi ngày —— đều là vì tai nạn lao động.

      Thời điểm tôi vui vẻ, đuổi theo đám trai mì ăn liền kia lột quần bọn họ.

      Thời điểm tôi vui, cũng đuổi theo đám trai mì ăn liền kia lột quần bọn họ.

      Khác nhau là ở chỗ, ở trạng thái vui tôi dùng tay , mà ở khi trạng thái vui trong tay tôi cầm theo vật Hủy Thiên Diệt Địa, ngộ thần sát thần, ngộ phật sát phật, gặp Thái Thượng Lão Quân có thể làm cho ngày tế cũng qua được, gặp Tôn hầu tử có thể co hiểu lợi hại cục gạch vàng kim khảm kim cương của bản nữ vương tôi.

      Nhiều trai mì ăn liền coi trọng trinh tiết như mạng sống mà bị tôi dùng cục gạch đập đầu biến thành hình đa giác.

      Đoạn thời gian đó, chỉ cần cửa phòng tôi vừa mở ra, hàng loạt các mì ăn liền biến mất thấy tung tích.

      Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa quên mục đích đến nhà Họ Hồng.

      Sớm ngày điều tra ra chủ mưu phía sau muông diệt bang Thanh Nghĩa chúng tôi, tôi liền có thể sớm ngày trở lại nhà họ Lý, tôi lại có thể quang minh chính đại ăn thịt.

      Tôi điều tra được bước đầu, tất cả tài liệu bí mật quan trọng có liên quan đều tập trung tại phòng sách của Hồng Thiếu Nhu.

      Chỉ cần tôi có thể vào, vậy rất nhanh tra ra được chân tướng .

      Vậy mà đó cũng phải việc dễ dàng, bởi vì này phòng sách này giống như cấm địa của môn phái nào đó trong tiễu thuyết võ hiệp.

      Trước cửa phòng sách, cả ngày lẫn đêm cũng có bốn mì ăn liền đứng nghiêm, giống như thây thế tấm bỉa đá viết câu "Cấm địa phía sau núi, ai tự tiện xâm nhập đều phải chết".

      Tôi từng thừa dịp Hồng thiếu nhu ở nhà chạy chuẩn bị tùy tiện xâm nhập ngay lập tức vô số lần, nhưng bốn mì ăn liền này tựa như hề sợ chết, cho dù lúc nhìn thấy tôi mồ hôi lạnh to như quả trứng từng viên rơi xuống, hai chân cũng bước cũng dời.

      Tôi từng đưa tay làm bọn họ bị nhột, nhưng cho dù mấy mì ăn liền này nước mắt ràn rụa, đáng thở hổn hển, vẫn cứng rắn chịu đựng lay động khóe miệng, dù có chết cũng cho.

      Tôi từng dùng cục gạch đập đầu của bọn , thế nhưng đầu bị đập đến rách mấy mảng, bọn họ vẩn chỉ nhìn máu đầu chảy xuống, dù có chết cũng cho.

      Tôi từng dùng cây kéo khom người cắt tóc dưa chuột ương của bọn họ, nhưng các mì ăn liền đó vẫn lấy nước mắt nhẫn nhịn, chênh lệch quá mức, hết sức chịu đựng để cho tôi lăng nhục, dù có chết cũng cho.

      Cuối cùng cuối cùng, tôi chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu của mình.

      Mặc bikini, quấn cái khăn tắm, tôi nhàng lả lướt qua lại, khi đứng trước mặt bọn họ, lại bắt đầu cởi chiếc khăn tắm ra, khép khăn tắm lại, lại mở ra, nữa khép lại, trong khi ngâm nga 《 cái bánh bao đưa tới huyết án 》quyến rủ cởi quần áo đến khúc bối cảnh vui mừng 《tình ca Trà Sơn 》(3).

      "Bộ dánh xinh đẹp của em Trà Sơn, a. . . Kia. . . Kia. . . Bộng dáng xinh đẹp, đầu ngón tay nhọn vội hái trà, a. . . Kia. . . Vội hái trà, đưa đến bươm buớm nhàng bay qua, đưa đến ong mật ong ong hát, a. . . Ai. . . Ai. . . Kia. . . Kia. . . Kia. . . Kia. . . , đưa tới người đốn củi dốc núi phía trước. . . . . ."

      Quả nhiên là tuyệt chiêu của dì Bích dạy, hiệu quả tầm thường.

      Bốn mì ăn liền này, ngã thẳng xuống đất sùi bọt mép, tự đâm vào hai mắt, trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống mong chết cho nhanh, người cuối cùng ôm đầu chạy loạn dường như điên cuồng.

      Tôi đạp xác bốn mì ăn liền chuẩn bị tiến vào cấm địa, thế nhưng ở đâu xuất đám mì ăn liền trung thành đông như kiến, từ bốn phương tám hướng bắt đầu chạy tới, ôm quyết tâm cho dù phải đối mặt với cái chết, ngăn cảng trước mặt tôi.

      Nhân số là quá nhiều, da của tôi cũng muốn bị lột , vẫn thể nào thành công tiến vào phòng sách.

      Nhưng trận chiến ngày hôm nay, là thảm thiết, khi Hồng Thiếu Nhu khi trở về, là cảnh máu me tung téo, xác chết đầy đất rồi.

      đám trai mì ăn liền chết nữa.

      Ở sâu trong nội tâmtôi nghiêm túc kiểm điểm tàn nhẫn của mình, cực kỳ hối hận, cũng quyết định ăn bữa ăn chay siệu độ cho bọn họ.

      Cho nên nửa đêm ngày hôm đó, đĩa beefsteak ông già noel đưa tới, tôi chỉ ăn 90%.

      Còn dư lại phần mười, là giờ sau lại ăn.

      Tôi cảm thấy cực kỳ kiệu ngạo vì bản tính lương thiện của mình. ( Bonei: >”< lương thiện ghê)


      (1) Bánh naan Ấn Độ
      [​IMG]
      (2) Hỉ Dương Dương: là tên của chú cừu vui vẻ trong phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám của Trung Quốc
      [​IMG]
      (3) Tình ca Trà Sơn
      http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-ca-tra- ... 9870W.html

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :