1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 21 Điều thứ nhất của người vui


      Ngày hôm sau tôi thức dậy sớm, tính toán kỹ thời gian rửa mặt ăn mặc, cả nửa giờ sau, rốt cuộc có thể hoàn tất.

      Đứng ở trước gương to, tôi cuối cùng có thể cẩn thận đánh gia lại từ đầu đến chân.

      Chiếc váy ngắn cúp ngực, tạo nên vòng ngực quyến rủ, làm cho hai tuyến ngục của tôi trở nên căng đầy hơn.

      Váy dài hơi qua gối, vừa vặn lộ ra bắp chân mảnh khảnh thẳng tắp .

      Vải lụa màu đen càng tôn lên làn da mịn màng trắng như tuyết.

      cổ này là chuỗi hạt với phong cách retro(1), tạo cảm giác hoàn thiện, ở bề ngoài quyến rũ hấp dẫn, càng tăng thêm vẻ thần bí.

      Mái tóc dài được búi ở sau gáy,làm cho tóc hơi bồng , vài sợi tóc rời xoa tự nhiên, như mơn trớn cái gáy, tao cảm giác phong tình.(2)

      Tôi như mượn đôi hỏa nhản kim tinh của Tô Ngộ , cẩn thận kiểm tra mỗi điểm nhất người -- dù thế nào, đây cũng là lần đầu tiên cùng Lý Đại Thiếu Gia ra sân, thể làm mất mặt mũi phải .

      tập trung tinh thần, chợt thấy Lý đại thiếu gia đứng ở cửa ra vào, trong tay xách theo đôi giày cao gót da dê màu đen, gót giày giống như sừng trâu, dây giày khảm kim cương sáng chói, độc đáo và mang vẻ phong tình mười phần, càng lộ vẻ hoa lệ cùng hấp dẫn.

      Tôi hiểu được lập tức ngồi xuống ghế, mà lại quỳ xuống gối, y hệt tư thế kinh điển của hoàng tử, như đối với bảo thạch trân quý, nâng chân của tôi lên, dùng động tác của quý ông dịu dàng, mang giày vào chân cho tôi.

      Tình cảnh quá đẹp, là vượt qua khả năng tưởng tượng của tôi.

      Đôi môi tôi run run, chớp lông mi, rút ra  ̄ bàn chân giật giật, biết mấy day mạch máu có nhảy thẳng lên huyết quản chưa.

      Sau khi đem tất cả chuẩn bị xong, Lý Bồi Cổ cẩn thận cuối đầu, hôn lên đùi tui cái.(Bonei: Haizzz! Đúng là đàn ông có thể ăn đậu hũ mọi lúc mọi nơi)

      Cuối cùng, ngẩng mặt, mỉm cười, cả phòng nhất thời rực rỡ.

      Tôi lại hít hơi khí lạnh, trầm mặc ba giây, tiếp theo vẻ nghiêm túc nhất từ lúc sinh ra tới giờ câu: "Trong vòng tuần lễ, được lấy cái miệng đó hôn em."

      Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."

      Mặc dù Lý Bồi Cổ hôn nơi thịt bình thường đối với tôi có lực hút mãnh liệt, nhưng nghĩ đến đôi môi hôn qua cái chân thúi rồi lại hôn lên môi tôi, dù tôi có như mạng, cũng cách nào tiếp nhận.

      Tôi là Bất Hoan tham là tham, nhưng nội tâm cũng là hết sức có nguyên tắc, miếng thịt nữa thơm nức nữa bóng loáng nữa tươi đẹp nhiều chất lỏng thịt, nếu như bị chân thúi của tôi đạp lên, cũng là thể ăn được.

      tốt phong cảnh lãng mạn như thế bị câu của tôi phá hư.

      Mà lời tôi là lời .

      Sau tuần lễ nếu lại cùng Lý Bồi Cổ hôn môi, vậy tôi coi như nhắm hai mắt, vẫn là là cảm giác mặt của Lý Bồi Cổ biến thành dáng vóc to của lòng bàn chân, còn tản ra khe khẽ mùi là lạ, bên cạnh có con ruồi ông ông ông ông loạn lượn quanh dáng vóc to của lòng bàn chân.

      Chỉ là, tuy hôn môi được, những động tác khác con lại vẫn được.

      Ý của tôi là, càng thâm nhập, cụ thể hơn, động tác chẳng biết xấu hổ hơn.

      Thời gian còn sớm, đợi tôi phun chút nước hoa cuối cùng, liền theo Lý Bồi Cổ lên xe.

      sòng bạc vẫn phải có đoạn đường, Lý Bồi Cổ bên cạnh vội vàng nghe điện thoại, rãnh tán gẫu, chỉ có mình tôi, rất là nhàm chán.

      Mắt chuyển loạn, đột nhiên bắt gặp được trai tài xế rình nhìn tôi thông qua kinh chiếu hậu.

      Buồn cười! 

      Tôi vẫn ung dung thản nhiên, thừa dịp phòng bị . . . . . . Chợt mỡ hai chân ra.

      Nhất thời, cảnh xuân dưới váy lộ ra.

      Sở dĩ làm như vậy, là có hai nguyên nhân.

      là muốn nhìn chút, trai tài xế kế lần trước lái xe chạy thành hình chữ "sex", lần này có tiến bộ hơn nữa , lái xe chạy thành chữ tiếng Trung chứ phải tiếng nước ngoài.(Bonei: chị còn trò nào thô bỉ hơn nữa )

      Hai, là muốn nhìn chút, Lý bồi cổ có ghen hay .

      Bích di , ghen tỵ là loại thuốc tột nhất trao dồi tình cảm, nếu là bạn có thế làm cho người đàn ông ghen tỵ, vậy đồng nghĩa với việc bạn thành công cho kéo đến bên giường.

      Tôi vô cùng hi vọng Lý Bồi Cổ có thể cháy lên ngọn lữa ghen tỵ, đem tôi đẩy ngã đẩy ngã đẩy áp đảo ghế, trực tiếp đem tôi ăn sạch ở trong chiếc xe này.

      Cho nên, bên tôi ngâm "Con thỏ ngoan ngoãn mở cửa mở" bên mỡ hai bắp đùi ra, lại khép lại, rồi lại mỡ, rồi khép lại, rồi mỡ, rồi khép lại.(Bonei: chảy mồ hôi thay cho tài xế)

      Tôi bỗng nhiên phát giác, hiệu quả lần này tốt hơn lần trước nhiều lắm, bởi vì trai tài xế chỉ có là gương mặt hồng, lỗ tai hồng, cổ hồng, mắt hồng, ngay cả đến mấy sợi tóc đầu cũng muốn biến thành màu đỏ.

      Tôi Bất Hoan từ khi sinh ra tiếc nuối nhất, chính là thể thừa kế di truyền của dì Bích, chỉ cần dùng động tác có chút lẳng lơ, liền có thể làm cho tất cả đàn ông đều phải bị chảy máu mũi.

      Nhưng là tại, ta bỗng nhiên phát máu mũi của trai tài xế hình như có lẽ có thể lập tức phun trào ra.

      Tôi nhanh chúng chớp thời cơ, tôi vội vàng tăng nhanh bắp đùi tần số khép mỡ, còn cúi người xuống, hai cánh tay cũng bắt đầu ép chặt lấy bộ ngực, tranh thủ dùng lực lớn nhất để nhô ra nhiều hơn, tạo thành hung khí có uy lực tăng vọt.

      Quả so với cái loại vật lộn đọ sức trang báo của các nữ minh tinh còn chuyên nghiệp hơn.

      Tôi bỏ ra vẫn nhận được hồi báo, bởi vì con ngươi trai tài xế kia bắt đầu đầy máu, mắt thấy nó giống như súng máy phốc phốc phốc phốc bắn.

      Ngay tại lúc này, ở thời khắc tâm nguyện vĩ đại nhất đời tôi sắp thực , cái áo khoác áo vest phủ lên đầu gối tôi.

      Mặc cho tôi mỡ hay khép thế nào, cảnh xuân cũng lộ ra được nữa phần.

      Quay đầu, thấy Lý Bồi Cổ mặc áo sơ mi tráng vẫn mỉm cười như cũ: "Coi chừng bị lạnh."

      Này, coi như là ghen tỵ sao?

      Tôi hiểu.

      Tâm của đàn ông, so với dưa chuột ươn của Lý Lý Cát còn hơn.(Bonei: Lý Lý Cát mà nghe được câu này chị đừng mong mà bước xuống giường)

      (1) Vòng cổ phong các retro
      [​IMG]
      (2) Kiểu tóc búi của Bất Hoan
      [​IMG]

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 22 Điều thứ nhất của người vui



      ở lúc tôi tiếp tục suy tư nét mặt thần thái của Lý Bồi Cổ đến tột cùng là ghen tỵ hay vẫn bình thường, đột nhiên móc ra khẩu súng.

      Nhất thời tôi giống như bị nghẹn trứng cút.

      Ôi mẹ ơi, lần này là muốn làm việc lớn rồi.

      Bất Hoan tôi đánh giá thấp sức quyến rũ của mình, Lý Bồi Cổ này ra là tại trong lúc vô tình tôi cho dù tôi chỉ là lộ ra cái quần lót để trai tài xế nhìn lại thể chịu được mà muốn tôi làm ngọc nát cũng cần tôi làm ngói lành gì cũng muốn giết tôi sau đó lao đến ôm thi thể của tôi lẩm bẩm mà quỷ dị em cuối cùng chỉ có thể là của mình .(Bonei: ra ngoài thịt ra chị ấy còn thích ăn cả dưa bở)

      Tay tôi lặng lẽ đặt ở cửa xe, định nhảy khỏi xe tìm đường bỏ chạy.

      Nhưng Lý Bồi Cổ đem súng trong tay xoay ngược nòng súng về phía mình, cầm phần chuôi súng đưa về phía tôi.

      Bà mẹ ngươi chứ gấu à a, lần này càng làm càng lớn.

      Bất Hoan tôi quả chính là nghiệt, ra là Lý Bồi Cổ này tôi vượt ra khỏi thế giới vượt qua vũ trụ vượt qua hệ ngân hà vượt ra khỏi Smecta cho dù tôi chỉ là lộ quần lót cho trai tài xế nhìn liền cách nào nhịn được thà mình bị ngọc nát cũng cần làm ngói lành gì cũng muốn tôi đem giết tiếp theo tôi lại lao đến ôm thi thể của thương xót khóc rống lúc hấp hối em vĩnh viễn đều phải nhớ có người đàn ông chết ở tay em nên em vĩnh viễn đều phải nhớ tên của đây chính những gì muốn và sau đó là đánh cái rắm.(Bonei: trí tưởng tượng của chị là có tìm lực như bệ phóng tên lữa ý bay phát là ra ngoài gian lun)

      "Cầm, dấu vào bên đùi." lời kế tiếp của Lý Bồi Cổ làm cho ta yên tĩnh lại.

      Bởi vì, đồng thời còn đưa tới cái tui bao da để súng.

      Giờ mới hiểu được, Lý Bồi Cổ là muốn tôi giấu khẩu súng này ở nơi mà người ta kiểm tra được, để nếu đến lúc đó có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, liền có thể móc ra nhìn ai thấy khó chịu liền bắn người nào.

      ra tôi lại cảm thấy cần phiền toái như vậy.

      Bởi vì, chỉ cần cho tôi cục gạch, tôi có thể gõ bể cái ót của cái đầu đó.

      Bất quá, tôi vẫn là nghe lời mà cầm lấy khẩu súng và bao da, đem bao da đeo vào đùi.

      Nhưng bởi vì chiếc váy ngắn này tương đối ôm người, chỗ đùi lòi ra hình dáng vật gì đó, căn bản là ràng cho người khác biết, tôi có súng, tôi là nhân vật nguy hiểm.

      Đây cũng phải quay phim võ hiệp, tất cả mọi người muốn thiếu não muốn đánh lén lại kêu trước câu bóp dzú Long Trảo thủ tới, xem chiêu.

      Nếu , có thể đặt ở trong áo lót?

      Tôi làm thử , phát càng được -- nhìn qua giống như là ngực lại nhô to lớn thành hình đa giác, quá mất mặt mũi.

      lúc rầu rĩ, Lý Bồi Cổ lên tiếng: "Đặt ở bên đùi là được rồi."

      Tôi do dự: " tốt sao."

      Lý Bồi Cổ ôn thanh : "Chắc thể."

      Tôi vẫn do dự như cũ: " được an toàn lắm."

      Lý Bồi Cổ xác định: "Rất an toàn."

      Tình là mù quáng, nếu Lý Bồi Cố xác định như vậy, tôi chỉ có thể làm theo.

      Vì vậy, tôi nin thở tập trung, đem bao da chuyển tới bên đùi, cũng đem súng cẩn thận từng li từng tí bỏ vào, chậm rãi để váy xuống, rồi cứng đờ ngồi đấy.

      "Bất Hoan." Lý Bồi Cổ gọi tôi.

      "Cái gì?" Ngay cả đầu tôi cũng dám chuyển động.

      "Bao da để ngược chiều rồi, " trong lúc Lý Bồi Cổ mơ hồ, hình như miệng hít hơi khí lạnh: "Họng súng phải quay xuống phía dưới, mà phải nhắm ngay của em. . . . . . Nơi đó."

      Tôi đây mới như trút được gánh nặng, đựng vào bao da lần nữa, cột chắc, đem họng súng để xuống dưới tốt, sau đó giọng điệu than thở: "Em mà, cái kiểu đó nếu may mà cướp cò, vậy lần đầu tiên của em coi như xong."(Bonei: hết thuốc quan tâm mạng sống mà quan tâm lần đầu tiên... choáng...)

      Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."

      "Mặc dù quan niệm về trinh tiết quá quan trọng, nhưng dù sao cũng thể cho viên đạn tiện nghi được phải ."

      Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."

      "Mặc dù. . . . . . So về độ cứng nò cứng hơn các vật khác rất nhiều."
      Lý Bồi Cổ: ". . . . . ."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 23 Điều thứ nhất của người vui



      Từ lúc Lý Bồi Cổ lấy chiếc áo vest khoác lên đùi tôi qua nữa tiếng sau, rốt cuộc cũng đến sòng bạc.

      Đó là câu lạc bộ ở khu phồn hoa, thường ngày đều là người giàu cũng quý mới có thể vào.

      Lý Bồi Cổ mở cửa xe cho tôi, vươn tay, giống như quý ông mời tôi xuống xe.

      Tôi trong giờ phút này, giống như là bé lọ lem mới từ xe bí đỏ bước xuống.

      Còn là bé lọ lem với bên đùi mang theo khẩu súng lục với lực sat thương nghiêm trọng.

      Nòng súng kia chạm vào nơi nhạy cãm của tôi, thoải mái, nghĩ đưa tay gãi gãi, nhưng tư thế như vậy quá dễ dàng đưa tới hiểu lầm cho người khác, người khác còn tưởng rằng tôi là xấu xa.

      Mặc dù, xác thực tôi là người như thế.

      Người hầu bàn lễ phép dẫn chúng tôi đến tầng cao nhất, dọc theo đường thấy, đều là vật xa xỉ phồn hoa, thảm tơ tằm, đèn treo lớn khảm kim cương, cửa gỗ tử đàn, ngay cả tay nắm cửa đều làm bằng vàng.

      Đúng là đốt tiền nha.

      Đây là suy nghĩ đầu tiên hiên lên trong đầu tôi.

      Cái này nếu cầm xây trường tiểu học tình thương, vậy nền giáo dục cùng với phái triển nhân tài nước ta tiến xa hơn cả hai nước và Mỹ rồi, chứ đừng đến cái Smecta kia.

      Nơi chúng tôi cần đến, là đại sảnh cuối cùng, vừa vào cửa liền nhìn thấy bàn thủy tinh lớn nằm giữa sảnh, mà bên cạnh bàn, ngồi mấy vị lão già có tiền bụng to phề phệ.

      Dĩ nhiên, mỗi người bên cạnh đều có người đẹp mặt trang điểm dày.

      Những người đẹp kia ăn mặc cũng rất mát mẻ, quả chính là hận thể chỉ bikini, này váy, ngắn đến ngay cả quần chữ “T” là cái gì màu sắc đều có thể nhìn thấy cả, quần áo kia, thấp đến mức ngay cả áo gực màu gì cũng có thề biết được.

      Trong đó còn có , ngay cả áo ngực cũng mặc, trực tiếp để cho hình dáng hai Tiểu Đào lộ ra dưới mí mắt của mọi người.

      Khó trách Lý Bồi Cổ luôn đối với tôi có hứng thú, ra là bọn họ thích người khác ăn mặc ít như vậy.

      Tôi vội vàng cúi đầu, phía có gì cần thiết phải sửa sang lại, thế nhưng váy, là quá dài.

      Vì vậy, tôi vội vàng đưa tay, đem váy nâng nâng nâng nâng nâng nâng nâng nâng.

      Nhưng nhắc tới bắp đùi tôi lại chợt tỉnh ngộ ra được để lộ ra súng.

      Vì vậy, tôi vội vàng buông tay, đem váy lại để để để để để để để.

      Nữa ngẩng đầu, phát trong đại sảnh tất cả mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi.

      Tại loại thời khắc này, tôi cảm thấy được mình có phần nhất định phải chút gì để giải thích hành động khác thường của mình.

      Vì vậy, tôi lên tiếng: " ngại quá, nhắc tới nửa mới nhớ tới, sáng nay ra ngoài quá vội vàng, quên mặc quần lót rồi." (Bonei: Amen! Còn cái lý do nào kinh dị hơn nữa hả chị à)

      Mọi người ngã xuống đất, dậy nổi.

      Chỉ còn mình tôi đứng, mà ngạo nghễ.

      Mà Lý Bồi Cổ, im lặng, im lặng.

      " Lý, tìm được ở đâu người thú vị như vậy thế?"

      Giọng của đàn ông truyền đến từ phía sau lưng, tinh tế nhàng, giống như là sợi tơ, làm cho mọi người bên dưới bừng tỉnh, làm cho người nghe thả lỏng, nhưng nghe cẩn thận, rồi lại phát , sơi tơ yếu ớt mềm mai kia ở nơi cần cổ mình, chỉ cần hơi chút lôi kéo, trước mặt bạn, chính là hít thở thông.

      Tôi xoay người đầu tiên, nhìn thấy .

      Gương mặt dài gày , sống mũi thẳng cao, cặp mắt dài hẹp hơi nhếch lên.

      Người này nhìn cũng được, cười tiếng, mắt xếch tựa như híp thành đường ngang.

      luôn luôn cười, giống như ánh mắt là vẫn luôn có mở ra.

      Trang phục của cũng rất quái dị, mặc bộ đường trang trường bào(1), phía hoa văn phức tạp, lại có loại hoa lệ trầm lặng, chất vải rất có rất hàm xúc, xen kẻ ỡ giữa, là sợi tơ dút bằng vàng.

      Tay trái của , cầm tẩu thuốc dài tinh tế(2).

      Hấp dẫn nhất được tôi đấy, chính là cái khối ngọc bên tẩu thuốc.

      Dì Bích cũng có nghiên cứu về ngọc thạch, mưa dầm thấm đất, tôi đối với lĩnh vực này cũng hiểu biết biệt vài thứ.

      Sắc màu xanh non, sáng bóng nét, độ trong suốt cao, hề tỳ vết, là món hiếm thấy.

      Hẳn là gia trời.

      Mà giá của ngọc hôm nay, liền bị rãnh rỗi rỗi rãnh khảm vào sung quan tẩu thuốc như vậy, giống như đây chẳng qua là chỉ là dụng cụ xinh đẹp.

      Tôi bây giờ mới hiểu được, đây mới chính là kẻ đốt tiền chân chính.

      (1) Bộ đường trang trường bào
      [​IMG]
      (2) Tẩu thuốc
      [​IMG]
      Tôm Thỏbornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 24 Điều thứ nhất của người vui



      Mà người đốt tiền phá của kia, nhìn dáng dấp, chính là nhân vật Hồng thiếu ở trong miệng của Lý Bồi Cổ.

      Hồng thiếu, vốn gọi tên là Hồng Thiếu Nhu.

      thương nhân, là Tổng giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Điềm Hoằng, bao gồm có khách sạn, bất động sản, đài truyền hình và số sản nghiệp khác.

      Tổng quát mà , người nọ cũng được coi là cái chủng loại người giàu có....

      Theo tôi biết, chính là cái loại người dùng tấn thịt bò thượng hạn để mỗi bữa ăn cũng chớp mắt cái....

      Mục đích Lý Bồi Cổ tới đây lần này, chính là tìm cùng hợp tác.

      Hồng Thiếu Nhu cần lực lượng của chúng tôi giúp sử lý những việc muốn ai biết, mà chúng tôi cần giúp đỡ các khoản tiền.

      Đôi bên cùng có lợi, đó là điều tất yếu cũng rất cần thiết.

      Vậy mà đây chỉ là lý do ở mặt ngoài.

      Nguyên nhân chân chính, trong quá trình Lý Bồi Cổ điều tra phát được chút tình bên trong, lúc trước Hòa Hợp Đường cùng với bang Tống Liên có dính liếu đến vấn đề tiền bạc bên trong các bộ phận của tập đoàn Điềm Hoằng.

      Có lẽ là trùng hợp, cũng có lẽ, loạt kiện gần đây, cùng Hồng Thiếu Nhu thoát khỏi liên quan.

      " bé còn , hiểu chuyện, khiến Hồng thiếu chê cười." Lý Bồi Cổ đưa tay khoác lên vai tôi.

      Hàn huyên xong, liền bắt đầu tiến hành hoạt động chính thức – đánh bài.

      Chơi là Texas Holdem(1), mỗi nhà chơi được chia hai lá bài tẩy, tiếp do chia bài phát ra những lá bài chung.

      Bởi vì đặt cược là vô hạn, nên kích thích vô cùng khẩn trương, tôi muốn nhìn thấy người đẹp bên cạnh mấy lão có tiền kia phải lấy váy tụt xuống lau mồ hôi.

      Nhưng suy nghĩ chút, cảm thấy tốt lắm -- ả kia chẳng phải là dùng ánh mắt hấp dẫn nhanh hơn tôi, còn gì nữa?

      Vì vậy, ả kia phải giữ lấy váy.

      Đánh xong vài ván, Lý Bồi Cổ vẫn vững vàng, thua thắng.

      Quay đầu nhìn lại, mặt như mùa xuân tháng ba có gió phất trôi qua mặt hồ nước, bình tĩnh ôn hòa.

      Tôi cảm thấy được mọi thứ đều nằm trong bàn tay cùa Lý Bồi Cổ, tôi chỉ là, đây chính là cục diện muốn.

      Hồng Thiếu Nhu tuyệt khách khí, mực mỉm cười, ánh mắt dài hình như vĩnh viễn cũng mở ra được, nhưng lợi thế trước mặt lại càng để lâu càng nhiều.

      chưa bao giờ đánh quá tay.

      Tẩu thuốc cháy, thuốc thượng đẳng tản ra làn khói tỏa hương thơm thuần khiết, khói trắng cợt nhã, quanh quẩn bên khối phỉ thúy kia.

      Tôi cảm thấy có chút ổn.

      Tên chia bài kia ở trong khi chia bài động tay động chân – có thể lấy động tác tốc độ nhanh tráo đổi các lá bài trong tay.

      cách khác, muốn chia bài tốt cho ai cũng được.

      Mà bài tốt, toàn bộ cũng rơi vào tay của Hồng Thiếu Nhu.

      Bọn họ là người cùng phe.

      Nhờ Lý Lý Cát ban tặng, động tác chia bài thể tránh được đôi mắt của tôi.

      ra cái Hồng Thiếu Nhu này là đồ hèn hạ gian nịnh tà ác gian trá xảo trá gian xảo vô sỉ hạ lưu coi tiền như mạng như thế.

      là. . . . . . Quá đúng khẩu vị của tôi rồi.

      Lại , nếu phải ngồ cách cái bàn, tôi nghĩ đến việc muốn lao qua kết nghĩa em với .

      ra , mấy tên già nua, đỉnh đầu trơn bóng thiếu tóc này, căn bản chỉ thích phong cảnh người lộ da thịt nơi đây, kẻ chân chính thích ngồi ghế cá cược, chỉ có Lý Bồi Cổ cùng Hồng Thiếu Nhu
      Làm nóng người xong, hai người đàn ông tồn tại chân chính bắt đầu chuyện.

      Hồng Thiếu Nhu : "Nghe quý bang gần đây lại có hành động lớn rồi hả?"

      Lý Bồi Cổ hỏi: “ Có chuyện như vậy sao? Hồng thiếu là nghe ai ?"

      Hồng Thiếu Nhu hỏi: "Là ai có quan trọng ?"

      Lý Bồi Cổ : "Dĩ nhiên, nhưng nếu là người bên ngoài , vậy chỉ là những lời đồn đãi trong giang hồ, nghe đồn bậy bã, đáng để tin."

      Hồng Thiếu Nhu hỏi: "Nhưng nếu là người trong nội bộ quý bang cho tôi biết sao?"

      Lý Bồi Cổ mỉm cười, vẻ mặt vẫn thế như gió xuân tháng ba lướt qua mặt hồ, nhưng trả lời cũng là lạnh lẽo: "Như vậy, người này nên được nhận trừng trị, tự sát ở trước mặt các em tại Trung Nghĩa Đường mà tạ tội."

      Ánh mắt của Hồng Thiếu Nhu vẫn cười, híp mắt : "Quả nhiên như lời đồn bên ngoài, bang quy bang Thanh Nghĩa rất nghiêm khắc, mà Lý đại thiếu gia càng thêm thưởng phạt phân minh."

      Cuộc chuyện diễn ra đến lúc này, những người đánh bài bàn đều bị lãng quên, chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Lần này, Lý Bồi Cổ bắt đầu đặt cược đuổi theo Hồng Thiếu Nhu.

      Tôi hiểu, lần này, Lý Bồi Cổ là muốn thắng.

      Mà nhìn nét mặt Hồng Thiếu Nhu, cũng là có suy nghĩ giống nhau.

      Tôi nhất định phải giúp Lý Bồi Cổ.

      Vì vậy, ở lúc người chia bài chuẩn bị chia bài đem bài tốt phát cho Hồng Thiếu Nhu tôi làm bộ như lơ đãng dùng bắp đùi đụng mạnh cái bàn.

      Đổi bài vốn chính là kỹ thuật, hơn nữa còn là kỹ thuật tuyệt quang minh chính đại, người chia bài lúc cao trào của việc tráo đổi, cái bàn lại chợt run lên, có tật giật mình, động tác tay cũng diễn tra xuông .

      cần phải , lần này, bài Hồng Thiếu Nhu, tốt lắm.

      Biên pháp thay thế duy nhất, chính là đem bài Lý Bồi Cổ, đổi đổi thành bài càng xấu càng tốt, người chia bài nhìn qua cũng là người có máu mặt, cũng là trải qua chút mưa gió, năng lực thích ứng rất mạnh, đoán chừng chiêu đụng cái bàn chắc cũng thể dùng lại lần nữa.

      Cho nên, ta chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu Hanamichi(2) – nhìn chằm chằm giết .

      Chung quanh thân thể tôi, nhất thời tụ tập được mạnh mẽ, có thể làm cho đồng nát Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ(3) sau cùng khắc đánh bại Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ Tiểu Vũ Trụ(4).

      Trong ánh mắt của tôi, nạp đầy những ngọn lửa cháy hừng hực.

      Dù sao, ván bài cũng thua hết khoản tiền bằng mười năm ăn thịt của tôi, điều này làm sao mà tôi có thể chịu nổi.

      chứng minh, việc này có hiệu quả.

      Bởi vì tôi canh chừng vị trí dưa chuột người chia bài, chỉ bằng thời gian giây, dưa chuột liền chín.

      đầu người chia bài đầy mồ hôi lạnh, tay cũng nghe theo sai bảo, trong lúc bối rối lại phát ra bài tốt.

      Tôi ngẩng đầu, lòng vừa đắc chí mà cười, lại vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Hồng Thiếu Nhu.

      phải ánh mắt bén nhọn, cũng phải là ánh mắt cảnh cáo, như thế nào đây, liền cùng giống như giọng của , ánh mắt của giống như là tấm lụa rộng lớn, quấn vòng quanh cổ của bạn.

      Bây giờ mặc dù bị bao kín, nhưng luôn là có cảm giác nguy cơ tồn tại.

      Tôi nhận thua, cúi đầu, nhìn nữa.

      Vốn là, tôi tính toán an an phân phân ngồi ở bên cạnh Lý Bồi Cổ, chờ đánh bài xong, sau đó cùng nhau về nhà, nhưng tại xem ra, cách nào thực được rồi.

      Mới vừa rồi dùng bắp đùi va chạm vào bàn đánh bài dùng sức quá mạnh, chỗ dấu súng hình như bị xê dịch.

      Trong khi giãy chết, vì phòng ngừa nhà cái chơi ăn gian, bàn bài làm từ tấm kinh thũy tinh trong suốt, tất cả động tác bên dưới bàn đều bị mọi người nhìn thấy.

      Trong lòng tôi vẫn cảm thấy may mắn, lặng lẽ, chậm rãi, từ từ đem bàn tay vào, mặt biến sác chuẩn bị điều chỉnh lại vị trí của cây súng.

      Nhưng mỗi khi tay của tôi dời tới dưới váy ánh mắt sắc bén mà tham lam của mấy tên già nua, đỉnh đầu trơn bóng thiếu tóc này trong nháy mắt liền chiếu về phía tôi.

      Đáy lòng tôi chảy máu.

      Mới vừa rồi lỡ mình quên mặc quần lót, đoán chừng bọn họ còn tưởng rằng tôi muốn vén váy lên, khó trách mỗi người đều giống như con sói hoang.

      Sau khi tự trách mình xong, lại bắt đầu mắng mấy sác lang có cái đầu gần như là Địa Trung Hải kia.

      là ý nghĩ kỳ lạ, nếu mà tôi bị mấy người này nhìn thấy, ai cũng đừng nghĩ dễ dàng ra được cánh cửa này.

      Tối thiểu cũng phải cởi quần cho tôi xem đủ vốn mới có thể ra.

      Hoãn lại chút, súng lại muốn rơi xuồng từ giữa hai chân của tôi, đến lúc đó cuối cùng tôi chỉ có thề ôm lấy nó rồi đầy là kết tinh tình của tôi và Lý Bồi Cổ thôi.

      Tôi thể chạm vào, nhưng, Lý Bồi Cổ có thể chạm.

      Vì vậy, tôi hướng tới Lý Bồi Cổ bình thản uống trà thầm: "Hãy sờ vào bắp đùi của em."

      Nghe vậy, mặt nước màu xanh trong ly trà tay Lý Bồi Cổ, nhàng nỗi lên vòng giao động.

      Lại , Lý Bồi Cổ vẫn bình tĩnh, nhưng ly trà của những người còn lại đều rơi xuống đất cả rồi, răng rắc, tiếng vang rất thâm thúy.

      Lòng tôi đau như xoắn lại, những cái chén kia đều có thể là hàng cao cấp, đều bị ném bể, mất hiên tiền ăn thịt bao nhiêu năm của tôi.

      Hồng Thiếu Nhu này cũng tương đối trấn định, chỉ là an tĩnh nhả khói, khóe miệng hơi mỉm cười.

      Tôi chỉ có thề rỉ vào tai của Lý Bồi Cổ: "khẩu súng của dưới váy sắp bị rơi xuống rồi, mau đưa tay vào váy em, chỉnh sửa lại vĩ trái khẩu súng ."

      "Tự em có thể làm được mà." Lý Bồi Cổ lại thầm.

      Tôi lắc đầu, ý chí kiên định: "Mọi người chơi bài, cũng phải là chơi mạt chược, em là thiếu nữ mười tám chứ đâu phải con nhóc hai tuổi đâu, mà tự mò?"

      Nước trà trong ly trà tay Lý Bồi Cồ lại hiên vòng dao động, hít sau hơi, : "Ý của là, em có thể vào toilet."

      Biện pháp tốt.

      Là người ăn thịt nhiều hơn tôi vài năm quả nhiên là thông minh hơn.

      Tôi vội vàng đứng dậy, giống như bộ dáng của con cua, hai chân mỡ ra, từng bước di chuyển ra ngoài, chạy thẳng tới toilet.


      (1)Texas Holdem
      Bắt đầu mỗi ván bài, mỗi người chơi được chia 2 lá bài, đây là những lá bài riêng của bạn và chỉ có mình bạn mới nhìn thấy cũng như bạn thể thấy 2 lá bài của người khác, chúng được gọi là hole card. Sau đó lần lượt 5 lá bài tiếp theo được chia làm ba đợt và hiển thị bàn, 5 lá này đều được mở ra và mọi người đều có thể thấy nó, và chúng được gọi là community card. Đợt chia bài community cards đầu tiên là 3 lá, đợt thứ 2 và đợt chia cuối cùng, mỗi đợt là 1 lá. Và qua mỗi đợt đó, người chơi có quyền đặt cược, như vậy tính cả vòng đầu tiên, khi chỉ mới có 2 lá bài, là tổng cộng có 4 vòng cược cho các người chơi, các vòng này được gọi là betting round.

      (2)Hanamichi (đây là nhân vật có được đưa vào truyện tranh)
      [​IMG]
      Hanamichi là thành viên mới của đội bóng, là tài năng thiên bẩm đúng nghĩa. Khả năng nổi trội là bật cao và bao giờ biết mệt mỏi. Cậu ta cao và khỏe, đồng thời cũng rất nhanh và linh hoạt. Tuy mới bắt đầu tập chơi nhưng nhờ khả năng bẩm sinh và nỗ lực phi thường ( biết vì mê hay mê bóng rổ), cậu dần trở thành chủ lực và là nguồn động viên to lớn của đội bóng.
      gã trai ồn ào, luôn "tuyên truyền" mình là "thiên tài" của sân đấu. Bạn dễ dàng nhận ra cậu ta bởi cái miệng cười rộng ngoác và... mái tóc đỏ độc nhất vô nhị.

      (3)Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ
      [​IMG]
      (4)Hoàng Kim Thánh Đấu Sĩ Tiểu Vũ Trụ
      [​IMG]
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 25 Điều thứ nhất của người vui



      Nhưng khi hành lang, cứ cách ba thước trai vệ sĩ áo đen quần đen kinh đen đứng nghiêm ở đấy, vậy khẩu súng ở đùi tôi rớt xuống.

      Nếu việc tôi bí mật mang theo khẩu súng bị bọn mì ăn liền này phát , biết bọn họ có rút súng ra bắn tôi ngay tại hành lang này ?

      May mà ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi cái khó ló cái khôn, nhanh chóng ngồi xổm người xuống, kéo chiếc váy dãn rông ra che bên dấu súng.

      Nhưng bọn mì ăn liền này cũng giống tôi, đều là ăn thịt , phải ngồi , bọn họ nghe được tiếng động, lập tức nhìn về phía tôi.

      Trong đó, tên cầm đầu của bọn mỉ ăn liền về phía tôi, hỏi: "Tiểu thư, phía dưới chân hình như có rớt thứ gì phải ?"

      "Đúng vậy." Tôi gật đầu: "Tôi nhẫn nhịn chịu nỗi nữa, kìm lòng được nên bụng kéo cái ở chỗ này."

      Thân thể tên cầm đầu cứng ngắc đứng ở đó, rồi về phía sau bước, nhưng đoán chừng vì tiền lương nhận được rất cao, tương đối có trách nhiệm, vẫn có lương tâm tiếp tục hỏi: "Nhưng là, mới vừa rồi tôi nghe được tiếng va chạm khi vật cứng rớt xuống."
      Tôi tiếp tục ngồi chồm hổm , chậm rãi giải thích: "Đau bụng. . . . . . Thỉnh thoảng cũng kéo ra loại đấy." (Bonei: amen ta còn gì để có thể diễn tả thêm về độ bựa của tác giả)

      Vị cầm đầu của bọn mì ăn liền lùi thêm bước nữa, che lỗ mũi, mu bàn tay có gân xanhẩn lên: "Tiểu thư, thảm trải sàn này là từ Saudi Arabia chuyển tới, toàn thế giới chỉ có mấy cái."

      " sao, tôi dọn dẹp sạch ." Tôi vừa , bàn tay vừa chuyển đến dưới váy, bắt được khẩu súng, rồi ngẩng đầu, dùng ánh mắt biến thái nhất nhìn về phía tên cầm đầu, giọng : "Muốn nhìn xem buổi sáng tôi ăn gì sao?"

      Khi những lời này đến nửa tên cầu đầu bon mì ăn liền đả mau lui về phía sau đến cuối hành lang.

      Tôi vội vàng cầm lên súng, chạy về hướng toilet nữ.

      Vừa chạy vừa nhìn về phía sau, lại phát , đám mì ăn liền kia cau mày che lỗ mũi kiểm tra lại tấm thảm nơi tôi ngồi xổm mới vừa rồi

      Tiến vào toilet, vọt vào phòng, vội vàng đem súng buộc cẩn thận, xác định nữa trượt ra được.

      Sau đó, nhìn thấy bồn cầu, kìm hãm được, lớn lần.

      Giải quyết xong xuôi, nhất thời cả người cảm thấy như yến.

      Vừa ngâm nga ca khúc ngắn vừa mỡ cửa, ngẩng đầu, lại phát đúng – tất cả các mỹ nữ của mấy tên già nua đỉnh đầu trơn bóng thiếu tóc đến đánh bài trong sảnh kia, đều thống nhất động tác ôm tay trước ngực, dùng lỗ mũi nhìn tôi, còn hất cầm híp mắt nhìn tôi khiêu khích.

      Nhìn trận thế này, đoán chừng tôi làm cho nhiều người tức giận rồi.

      "Muốn chảnh hả, cho rằng rất đẹp đúng , cho rằng có thể quyến rũ tất cả đàn ông ở bên trong sảnh sao?" có mặc áo ngực, tiểu đào hoàn mỹ hiên ra trước mặt chất vấn tôi.

      Tôi cảm thấy được mình rất oan uổng, tôi muốn quyến rũ mấy lão già đầu thiếu tóc đến làm bị thịt tạo nền bên cạnh các ấy.

      Tôi muốn quyến rũ, từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lý Bồi Cổ.

      "Còn phải hỏi sao? Nhìn thứ ta mặc là cái thứ gì, tiểu hồ ly lẳng lơ dạng!" mặc quần cụt ngắn đến có thể nhìn thấy bên trong quần chữ “T” hung hăng hướng về phía tôi "Phi" cái.

      "Đừng nhảm, thừa dịp ai, trước đánh nát mặt của ta !" mặc áo màu xanh, lộ ra áo ngực màu hồng xoa hai tay làm nóng người.

      Năm phút sau, ta từ bên trong ra, lông tóc bị tổn hai gì.

      Chỉ là, để lộ ra hai tiểu đào bị tôi kéo cho dài ra them cm, mặc quần lót chữ “T” bị tôi kéo đến đầu, còn mặc áo ngực màu hồng bị tôi tháo ra. . . . . . Chuẩn bị lấy về đem bán.

      Nhãn hiệu C. Gilson(1), vẫn có thế bán được chút tiền.

      Tương chiến lợi phẩm cất xong, trở về đại sảnh lần nữa, dọc theo hành lang thấy bọn mì ăn liền nhìn thấy tôi liền lập tức nín thở.

      Tôi lắc đầu mà thở dài, chỉ có mùi hôi này thôi cũng chịu được, vậy nếu là gặp phải mấy loại khói khí cực khí độc phải làm như thế nào?

      Thở dài xong, tôi quay trở về đại sảnh, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lý Bồi Cổ.

      Còn chưa ngồi nóng đít đâu rồi, Hồng Thiếu Nhu này lên tiếng: "Ah, phải còn có ba người đẹp kia theo toilet sao?"

      "A, bọn họ tranh phòng với nhau, lời hợp liền đánh nhau, tôi là người yếu đuối có sức, giúp được gì, nên trở lại rồi." Tôi dùng giọng thành thất nhất trả lời.

      "Toilet cũng rất rộng mà, làm sao xảy ra chuyện như vậy đây?" Hồng Thiếu Nhu cười hỏi.

      "Người có ba cấp bậc chứ sao." Tôi vô cùng khéo hiểu lòng người: "Lựa chọn dước trước sau đều phải đến duyên phận."

      "Ra thế." cố làm ra trạng thái bừng tỉnh, tiếp: "Cũng khó trách phải giải quyết ở hành lang."

      Trong khắc kia, tôi cực hận bọn mì ăn liền nhiều chuyện kia.

      Chỉ là, lại người đàn ông này, nhất cử nhất động của tôi cũng chạy khỏi ánh mắt của .

      Đáng giận hơn là, vậy mà đôi mắt kia của chưa bao giờ thấy mỡ ra.

      Chỉ là, cái đường mắt dài mỏng đó, có loại thích thú khác.

      tiếp tục cười, thanh mảnh, nhè , bên cười bên hút thuốc tẩu thuốc.

      Làn khói ở bên trong lúc sáng lúc tắt, lớp phỉ thúy bao quanh tẩu thuốc được hắc lắc ác, ánh sáng phản chiếu, càng thêm thông suốt.

      Tôi nhìn thấy vị thần nha -- quả chính treo tòa nhà cao cấp ợ cây thuốc lá.

      Hồng Thiếu Nhu câu làm cho tôi sức tỉnh: "Món đồ này chơi vui, Lý đại thiếu, nếu như cảm thấy ngại, có thể bỏ món đồ thích xuống mà nhường cho tôi hay ?"

      Tôi ngẩng đầu, phát “món đồ” trong miệng Hồng thiếu nhu đúng là chỉ tôi.

      Tôi quay đầu, nhìn về phía Lý Bồi Cổ, tôi muốn nghe câu trả lời của .

      Lý Bồi Cổ đưa tay, đêm đầu tôi kéo về phía vai , hôn lên trán tôi cái.

      Tảng đá trong lòng tôi nhất thời được đặt xuống.

      Tôi hướng về Hống Thiếu Nhu ở đối diện cười cái, vẻ mặt mang theo chút kiêu ngạo, giống như thú cưng có được bảo vệ của chủ nhân.

      Nụ cười kia vẫn kéo dài đến khi Lý Bồi Cổ ra câu kia: "Nếu Hồng thiếu thích, vậy cứ lấy ."

      Kế tiếp, tôi vẫn lên tiếng, đường về nhà, cũng có cùng trai tài xế chơi trò chơi cởi quần áo vén váy.

      Mặc dù quấy rối của tôi, nhưng hôm nay trai tài xế chạy thành hình chữ “SEX”.

      Đoán chừng là trăm hay bằng tay quen rồi.

      Lời kia của Lý Bồi Cổ cứ lặp lại bên tai tôi.

      "Nếu Hồng thiếu thích, vậy lấy ."

      Quả nhiên tựa như lời Hồng Thiếu Nhu , ở trong mắt cả trong lòng Lý Bồi Cổ tôi chỉ là món đồ.

      Hồng Thiếu Nhu có ý tứ là, ba ngày sau tới đón tôi.

      cho tôi ba ngày thu xếp đồ đạc và từ biệt những người thân.

      Về đến nhà, ta thẳng tới gác xếp, mở cửa, phát này Lý Lý Cát bị nhốt ngày đêm thức tỉnh, hơn nữa giống cón cún bị bọ chét cả người cứ lăn qua lăn lại -- có cách nào, toàn thân dưới đều bị tôi mạnh mẽ trói lại, ngoài miệng còn bị tôi dán băng dính.

      Nhìn thấy ta, kích động cực kỳ, giống như là bạch mao nữ nhìn thấy Bát Lộ quân(2), mắt cũng đỏ hết.

      Tôi chưa bao giờ được ngưới đó coi trọng qua như thế, chạy nhanh qua théo băng dán trện miệng xuống, đem sợi dây trói chặt cởi ra.

      Khi tránh thoát trói buộc, Lý Lý Cát giống như con sư tử tức giận bị bắt hướng tới phía tôi gầm thét nhào tới tôi mới ý thức được mình sai lầm rồi -- mới vừa rồi Lý Lý Cát phải trong trắng nhìn thấy Bát Lộ quân mà kích động, phải là Dương Bạch Lao nhìn thấy Hoàng Thế Nhân(3) mà tức giận.

      Tôi lắc đầu mà thở dài , trong tay vừa hiên lên cực gạch đỏ tươi. . . . . . Lý Lý Cát ngã mặt đất, hôn mê lần nữa.

      Vẫn nên chờ thời điểm còn tức giận trờ lại thôi.

      Dán băng dính lên miệng lần nữa, cột day lại, đem cửa gác xếp khỏa lại cẩn thận.

      Sờ sờ bụng, có chút cảm thấy đói bụng, tôi liền đến phòng bếp.

      bàn có bày đĩa lớn sườn xào chua ngọt mới ra lò.

      Nhưng Lý Bồi Cổ lại ngồi bên cạnh đĩa sườn xào chua ngọt.

      "Nhân lúc còn nóng ăn , nguội rồi ăn ngon." .

      Thanh vẫn là ôn hòa như thế.

      Bụng cũng đói đến sắp kêu lên, ta hề khách khí nữa, đến cái ghê bên cạnh ngồi xuống, cầm đũa lên, ăn.

      , mùi vị rất ngon.

      Tôi cũng cảm thấy rất kì quái sau tình huống như thế vẫn có thể bình tỉnh ăn uống.

      Lại , tôi thích người đàn ông xem tôi như món đồ mà đem ra ngoài tặng người ta.

      Khi nhã ra khối xương thứ ba Lý Bồi Cổ lên tiếng: "Nếu như em muốn, miễn cưỡng em."

      Đôi đũa của tôi có ngưng lại, tiếp tục đưa về phía khúc sườn thứ tư, tỉ mỉ thưởng thức xong, cho đến ít nước sót dính đầu đùa cũng mút xong, mới thở ra, : "Khi đồng ý với ta cũng biết, em là nhất định , hoặc là , nhất định có biện pháp làm cho em phải ."


      (1) Nhãn hiệu Carri Gilson: nhãn hiệu nội y thời trang đắc nhất thế giới
      mọi người muốn biết thêm có thể tham khảo ở đây: http://www.carinegilson.com/

      (2) Bát Lộ Quân: Bát lộ quân (chữ Hán: 八路军) là lực lượng quân do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo. Trong thời kỳ Quốc-Cộng hợp tác. Đội quân này được biên chế lại thành Quốc dân Cách mạng Quân Đệ thập bát Tập đoàn quân (国民革命军第十八集团军), về danh nghĩa thuộc chính phủ Trung Hoa Dân quốc, thực tế vẫn do Đảng Cộng sản Trung Quốc nắm quyền lãnh đạo, hoạt động từ năm 1936 đến 1947. Cùng với Tân Tứ quân, Bát lộ quân được xem là thành phần nòng cốt, tiền thân hình thành nên Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.

      (3) Hoàng Thế Nhân: chắc là nhân vật trong các tác phẩm của Trung Quốc ta tìm được thông tin
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :