1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 90

      Edit: Thố Lạt

      Lý do Lý Bồi Cổ giữ tôi lại, cũng như tôi ở lại, nếu khi bắt đầu xong, khi kết thúc cũng cần lời thừa thãi.

      Lúc này đây, chỉ là vì an ủi.

      Lý Bồi Cổ tự an ủi mình buông bỏ tự do, tôi an ủi những gì mình trải qua.

      quay đầu lại, tôi khỏi nhà lao.

      Dọc theo đường , nhớ lại gì cả, chỉ là làn da còn lưu lại chút nhiệt độ và xúc cảm, đều là thuộc về .

      ai trông coi tôi nữa, bởi vì ở nhà họ Lỗ, tôi được xem như là người của bọn họ.

      Hành lang nửa trống rỗng, ánh trăng u nhã tĩnh mịch, từ từ chiếu xuống, giống như trải ra tấm lụa mỏng nhu hòa.

      Bỗng nhiên, cảm thấy có bóng người lướt qua đỉnh đầu, vạt áo mang theo cơn gió lạnh.

      Mấy ngày gần đây, làm bảo vệ cho Lỗ Gia Thành trở thành thói quen, tôi nghĩ nhiều, suýt nữa phản xạ có điều kiện theo sát dấu vệt của người nọ mà nhảy lên xà nhà.

      Phản ứng của tôi nhanh chóng, tư thế của tôi phóng khoáng, tôi hoàn toàn có thể lên sân khấu cách tuấn tú -- nếu có cú vấp té kia.

      ngờ có người nóc nhà quăng vỏ chuối, tôi rất bực mình.

      Vội đứng lên từ trong bụi cỏ, lại bật lên lần nữa, lần này cũng may, đứng vững nóc nhà.

      Nhưng khi thấy người bị tôi đuổi theo kia tôi giật mình, phổi quắp lại, trượt chân, lại ngã xuống.

      Tôi đoán chừng, chỗ bụi cỏ kia bị mông của tôi nện ra cái hố to.

      kịp xoa , vội vàng bay người lên lần thứ ba: nhảy lên nóc nhà.

      Người hại tôi ngã xuống kia, chính là người mất tích lâu, Lý Lý Cát mà mọi người tưởng rằng làm nước tương.

      Nhiều ngày gặp, mặt hơi gầy, có chút tiều tụy, nhưng xinh đẹp lóa mắt và tự phụ vẫn thể bị vùi lấp.

      nhìn tôi, cho dù vẻ mặt rất lạnh lùng, mặc dù đôi môi có vẻ hờ hững, nhưng đôi mắt thâm thúy tinh khiết của rực sáng, giống như mọi khi.

      có gì thay đổi, vẫn là Lý Cát Cát.

      Kể từ lần xa cách cuối cùng, cũng rất lâu rồi, gặp lại lần nữa, trong lòng có vô số lời muốn , lại biết làm sao ra với .

      Lần cuối gặp mặt với tôi rằng biết khi nào mới trở về, cách khác, biết khi nào mới có thể tha thứ cho tôi.

      Chúng tôi nhìn nhau chăm chú, rất lâu chuyện, trời đêm u lạnh lẽo, sao mờ trăng . Tôi chậm rãi tới, vuốt gương mặt mềm mại của , chỉ câu --- "Lý Lý Cát à, cuối cùng cũng nhớ về trả tiền em rồi."

      Lý Lý Cát: "..."

      Tôi cũng dối, bời vì hôm đó trước khi rời , Lý Cát Cát mượn tôi ngàn đồng bạc mua áo mưa[1].

      Mua áo mưa phải bỏ ra ngàn đồng bạc, quả nhiên là ăn chơi trác táng trong truyền thuyết.

      Gió lạnh thổi, biển hoa lay động, ánh trăng nhạt, mãi đến khi thời gian tôi có thể ăn được ba cái bánh bao thịt lớn qua , Lý Lý cát mới xem như phục hồi tinh thần lại, : "Lần này đến, là muốn cứu của ."

      Ý ngoài lời rất ràng: Lý Nhị thiếu gia đến nơi này xu quan hệ với tôi.

      Ngay cả tư cách tức giận tôi cũng có, bởi vì trước đây bản thân tôi đúng, cho nên, tôi nuốt vào ngụm khí như bánh bao thịt lớn, hòa nhã : "Trước tiên đừng lo lắng, bây giờ Lý Bồi Cổ ấy khỏe lắm."

      Vốn là muốn an ủi , nhưng Lý Lý Cát hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, ngược lại hỏi thẳng: " ấy có khỏe hay làm sao em biết?"

      Sau khi vận động chuyện nam nữ, đầu óc còn chậm chạp, tôi hề nghĩ nhiều, liền khai báo thành : "Em vừa gặp ấy, ấy khoẻ lắm, yên tâm ."

      Nhưng Lý Lý Cát lại thể yên tâm, nâng cặp mắt xinh đẹp nhưng giờ đây tràn đầy lo lắng, nhìn chằm chằm tôi: "Chỉ gặp ấy, mà mất tiếng đồng hồ sao?

      Tôi kinh ngạc, tôi kinh ngạc.

      Kinh ngạc vì ngờ Lý Lý Cát lại nắm giữ động thái của tôi từ đầu tới cuối.

      Kinh ngạc là vạn lần ngờ tôi và Lý Bồi Cổ ân ái lâu như vậy, ràng cảm thấy rất ngắn... Cúc cu, Lý Bồi Cổ, phải em châm chọc vị trí đó của , đừng hiểu lầm.

      biết phải là tôi lợi hại hay Lý Bồi Cổ lợi hại.

      "Bởi vì, ngoài thăm hỏi bên ngoài ấy , chúng em còn thuận tiện hàn huyên nỗi nhớ phần dưới." Vẻ mặt của tôi còn nghiêm túc, cực khổ, thù sâu, cực kì giống giai cấp vô sản.

      Lý Lý Cát quá sai lệch, đường cong bên mặt rất đẹp rất lưu loát, môi của , có chút lạnh: "Đôi lúc, muốn bóp chết em."

      Tôi hiểu ý của , người tàn nhẫn phải , mà là tôi.

      Giờ phút này, tôi muốn tự mình liên tục lời "Xin lỗi"nhưng lại có tư cách.

      Tôi từng cho Lý Lý Cát rất nhiều hi vọng, cuối cùng lại hủy diệt hết, về điểm ấy, tôi thể lấy khát vọng tự do chối tội cho mình.
      === =======
      CHÚ THÍCH:
      [1] Áo mưa: Ờm cái này là...Ba Con Sói ấy ( ⌒o⌒) Ai biết có thể hỏi mấy thím là sắc nữ (^_^)

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 91

      Edit: Thố Lạt

      Tạm thời buông xuống những chuyện hư hỏng lúc trước của chúng tôi, ngược lại cho Lý Lý Cát : "Em hiểu bây giờ rất muốn cứu của , nhưng bằng sức của mình , chuyện này có cách nào hoàn thành, nếu tin em, vậy hãy theo em, chúng ta bàn bạc kĩ hơn."

      Đôi mắt xinh đẹp kia của Lý Lý Cát như thu lại hết trầm lặng thế gian, sau khi nhìn tôi lâu, cuối cùng đồng ý.

      Dù sao cũng là nữ bảo vệ của Lỗ Gia Thành, được đối xử tệ, có phòng riêng, tôi lặng lẽ đưa Lý Lý Cát vào.

      Người ta là Kim Ốc Tàng Kiều [1], tôi là phòng ốc sơ sái giấu người tình cũ.

      rằng, Hà Bất Hoan tôi vẫn rất trượng nghĩa, sau khi trải chăn lên mặt đất xong, với Lý Lý Cát: "Đến ngủ ."

      Nghe vậy, Lý Lý Cát nhìn tôi, ánh mắt kia, thuần khiết ôi thuần khiết.

      Nhớ lại lời mới , quả chó chút nghĩa khác, lập tức sửa lại cho đúng: "Em cho ngủ với em, là cho giường để ngủ."

      Nghe xong lời giải thích của tôi, ánh mắt Lý Lý Cát thay đổi: sắc ý phai nhạt, ý phức tạp dày đặc.

      " muốn ngủ với em." như vậy, giọng bình tĩnh, nhưng vẫn có chút giận dữ.

      Tóm lại, vẫn là Lý Lý Cát đơn thuần tính tình mười phần giống trẻ con khiến tôi vô cùng an tâm kia.

      "Em cũng muốn cho ngủ cùng." Dỗi là bệnh truyền nhiễm, ai cũng có thể mắc phải.

      Tắt đèn, lên giường, đắp chăn, sau đó nhắm mắt, ai mơ mộng xuân của người nấy.

      Vốn muốn cứ vậy ngủ giấc đến sáng, nhưng cuối cùng chịu được, sau khi im lặng nửa tiếng đồng hồ, tôi lên tiếng: "Lý Cát... Những ngày qua, đâu?"

      Thế mà, im lặng của giống như nham thạch mùa đông, nguội lạnh, cứng rắn, luôn đóng băng trái tim tôi.

      Có thể, Lý Cát xa, tôi nghĩ vậy.

      Đúng lúc này, đôi tay vòng đến từ phía sau, vòng ở eo tôi.

      Tư thế như vậy thường khiến người ta thoải mái, nhưng đôi tay kia, ấm áp, dưới da thịt giấu hơi nóng tản ra tử mạch máu.

      "Lý Cát..."

      Tôi có thể mở miệng, nhưng mất cơ hội tiếp tục: cơ thể Lý Lý Cát bỗng xuất lực lớn, tôi đây nghiêng người ngủ chợt bị lật lại, như quả cầu nóng rực, từ trời rơi xuống, bất ngờ công kích tôi.

      Lửa dần thiêu đốt toàn thân tôi, nhiệt độ tăng lên theo động tác hai tay và môi của , chăn đơn bị xốc lên, quần áo bí xé rách, tôi **, da thịt toàn thân được ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên ra ánh sáng óng ánh.

      Lý Lý Cát cũng mất quần áo người, da thịt bóng loáng kia dán chặt vào tôi, đôi tay mạnh mẽ khóa chặt tôi lại, co rút từng chút , giống như muốn nghiền toàn bộ máu thịt của tôi thành tương, tan ra trong cơ thể bình thường của .

      Lý Lý Cát bình thường, tôi nghe thấy tiếng xương sườn của mình vì bị người ta tăng cường đè ép mà phát ra tiếng kêu, cảm giác hít thở thông ập đến, giống như muốn dìm đầu tôi.

      bất nhân, em bất nghĩa, vì mạng sống, tôi há miệng... vươn đầu lưỡi, liếm vành tai của Lý Lý Cát.

      Tai là điểm yếu của , quả nhiên, Lý Lý Cát chống đỡ được, cơ thể vì mẫn cảm mà bắt đầu căng thẳng.

      Tôi nhàng thở ra, u mà , đối với Lý Lý Cát, tôi luôn luôn là kẻ mạnh, lại chịu thua, chịu cho là mình thất bại.

      Lần nãy cũng thế, tôi nghĩ vậy.

      Heo mẹ leo cây, nhưng Lý Lý Cát có: nhanh chóng rụt xuống, hai tay cạy mở hai chân tôi, để cho chỗ kia của phụ nữ của tôi triệt triệt để để lộ hết ra bên ngoài.

      Mà đó chưa phải kết thúc, ghé sát vào, vươn đầu lưỡi, thay cho vật cứng rắn của .
      === ======
      Chú thích:
      [1] Kim Ốc Tàng Kiều: xây nhà vàng giấu người đẹp

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 92 (Hoàn Thượng Bộ)

      Edit: Thố Lạt

      Lưỡi của , mềm mại như bông, mũi nhọn có chút thô ráp, ngừng kích thích nơi mẫn cảm của tôi.

      *Truyền đến cảm giác đau trướng, đó là dấu hiệu của xâm nhập.

      Lưỡi ướt át, như tay của người làm vườn, từng chút mở cánh hoa của tôi ra, cẩn thận thăm dò, làm lộ ra nhụy hoa mỏng manh.

      Từng tấc , lưỡi của Lý Lý Cát, liếm láp, trong lúc đó đóa hoa và lưỡi, phát ra tiếng vang, giống như thanh loài động vật nào đó uống nước.

      Tôi muốn đẩy ra, nhưng cơ thể lại phản đối đề nghị này: nó muốn hưởng thụ, niềm vui thú, đời người, nam nữ.

      Lưỡi liếm láp giữa kẽ của các cánh hoa, phảng phất có thanh khiết, cũng là sáng lập.

      Sa đọa, nảy sinh, lan tràn.

      Chất lỏng, ngừng trào ra, chất lỏng sền sệt, liên tiếp từ tôi và .

      Lần tập kích đầu tiên, giống như thủy triều, đầu óc trống rỗng, bên tai ong ong, giống như phố tiếng đồng hồ dưới mùa hè nóng bức.

      Đùi cong lên, chân căng thẳng, hai tay xiết chặt, vẻ mặt vặn vẹo pha lẫn đau đớn và vui thích.

      Lý Lý Cát giằng co rất lâu, cuối cùng dừng lại khi tôi như kiệt quệ hết sức lực, chỉ còn lại thể xác mềm nhũn.

      Tôi từ từ nhắm mắt, cho rằng lưỡi của rời , nhưng vẫn cảm thấy được vuốt ve như cũ.

      Cơ thể có trí nhớ chất lượng tốt nhất.

      lồng ngực có áp chế mạnh mẽ -- Lý Lý Cát đè lên tôi, nằm cơ thể tôi, thuận theo tôi.

      Tôi đưa tay vào mái tóc , ngón tay ngón tay dần dính mồ hôi.

      "Bất Hoan, rất hận em." Lý Lý Cát như vậy.

      "Em biết." Tôi biết.

      "Nhưng hận chính mình hơn." Giọng của tản ra trong bóng tối.

      " hận chính trí nhớ của , vì sao thể quên được em."

      " hận chính đôi tay của , vì sao luôn muốn ôm em."

      " hận chính đôi mắt của , vì sao luôn tìm kiếm bóng hình em giữa biển người."

      " hận chính trái tim , vì sao còn giữ vị trí của em."

      Khóe miệng tôi bắt đầu chát chát, điều mà Lý Lý Cát hận, là vẫn luôn nghĩ đến bản thân tôi.

      "Lý Cát..." Tôi khẽ gọi tên : "Lý Cát."

      " muốn chia sẻ em cùng người khác, đây chính là dự tính ban đầu khi rời , cho rằng đạt được điều mình muốn, nhưng thất bại." Lý Lý Cát xong, cũng ôm tôi chặt hơn, nhưng tôi cảm thấy vòm ngực hề nhõm chút nào: "Bất Hoan, muốn gì hết... trừ em ra."

      Tôi hiểu ý của Lý Lý Cát, quyết định ở lại, quyết định ở bên tôi.

      Lý Lý Cát, mãi mãi, đều là Lý Lý Cát của tôi.

      Tôi vòng chắc qua .

      Lý Lý Cát của tôi.

      "Lạch cạch" tiếng, ánh sáng như đao, vạch ra trong phòng tối, làm kinh động đến tôi và Lý Lý Cát.

      Chớ để cho bọn cận vệ của Lỗ Trạch phát .

      Phải biết là, tuy là công chức nội bộ, nhưng nội gián ở đâu cũng đều có thị trường, bị bắt được có đánh nhau nha.

      Nhưng tôi quá lo rồi, từ sau khi cận vệ lần trước vì vào nhầm phòng của tôi mà vị tôi kéo mạnh quần xuống đùa giỡn, người bình thường đều tránh phòng của tôi.

      Cho nên , đứng ở cửa, là hai bà xã -- con vịt mặt mang bộ dáng xem kịch vui cùng mã Lạp Dư sắc mặt tình bất định.

      Cửa vừa mở ra, gió lạnh, tôi thấy hơi lạnh, cúi đầu thấy, tìm ra nguyên nhân -- quần lót sớm tuột đến mắt cá chân.

      Khó trách, hở rồi.

      Dù sao tôi cũng là phụ nữ, phản ứng đầu tiên chính là muốn lấy chăn che ba điểm quan trọng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, dù sao hai người họ cũng thấy qua, lười giả bộ, cho nên chỉ hơi dời , bày ra tư thế quá thô bỉ.

      Thượng bộ kết thúc, kính mong đón chờ Hạ Bộ.
      ăn hại thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :