1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 85

      Edit: Thố Lạt

      Tôi hoàn thành nhiệm vụ lớn Lỗ Gia Thành giao, giết chết Hà Truân, chỉ giết ít nòng nọc trong cơ thể ta, vài lần thôi.

      Cho nên tôi cảm thấy mình nên bị trừng phạt, ném con vịt vào góc phòng, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng ánh mắt dũng hi sinh của Lưu Hồ Lan để nhìn Lỗ Gia Thành: " người làm người chịu, tôi thất bại, sẵn sàng nhận trừng phạt, hãy thả dì Bích ra ."

      Đây là lí do tôi nghĩ được: Lỗ Gia Thành bắt dì Bích, chẳng qua là vì đe dọa tôi đến, để giết tôi xả hận.

      Nhưng phải vậy, cái mà Lỗ Gia Thành muốn phải mạng của tôi, mà là người của tôi, --! Đừng nghĩ bậy, lão Lỗ muốn tôi làm người bảo vệ cho ông ta.

      Có điều cẩn thận suy nghĩ lại, Lỗ Gia Thành này là gian trá nha, thấy tôi làm gián điệp thành công, lại ngược lại để tôi làm nữ bảo vệ, nhất định là muốn ép hết giá trị còn lại người tôi mà!!!

      chữ "Gian", viết rất tốt.

      Ý của Lỗ Gia Thành là, trước khi ông ta tìm được người thích hợp hơn, tôi vẫn phải bảo vệ ông ta, trong thời gian tôi làm việc, nếu may ông ta bị người ta ám sát, vậy , dì Bích bị ông ta giam giữ cũng phải chôn cùng.

      Tôi thể từ chối, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc: vì sao cố ý chọn tôi?

      Trong này phải có nguyên nhân.

      Trước khi đánh nười, tôi định lén nghe ít tình tình nội bộ từ trong miệng Mã Lạp Dư. Nhưng ánh mắt đầy ý tứ như phiến băng mỏng của ta liếc tôi cái, đột nhiên hỏi: "Em có hiểu quan hệ giữa em và Lý Bồi Cổ ?"

      Sau đó chờ tôi trả lời lại tự nhiên bỏ .

      Tôi hiểu gì hết.

      biết do nam nữ khác biệt hay nguyên nhân gì, cường độ công việc của tôi nhiều như những người đàn ông khác, trong khi bọn họ cầm súng tập trung tinh thần xem xét bốn phía tôi còn có thể ngồi uống trà với Lỗ Gia Thành, ăn điểm tâm, ngắm hoa, vân vân.

      Thỉnh thoảng bọn họ cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ghen ghét, gặp tình huống như vậy, lúc nào tôi cũng ưỡn ngực. Có bản lĩnh, tự mọc ra hai cái đầu trắng đáng !!!

      Công việc dễ dàng lại có triển vọng này khiến tôi thích thú, thậm chí tôi còn ảo tưởng làm cuối năm. --! Ít nhất là lấy được tiền thưởng cuối năm!!!

      Nhưng mà tối hôm đó, tôi định trở về phòng ngủ Lỗ Gia Thành gọi tôi: "Đêm nay, ở lại."

      Nghe vậy, tôi hận đời, quả nhiên giống như vô số tiền bối , thế giới luôn xấu xí. Tôi biết Lỗ Gia Thành cố tình để ý mà!!!

      Khó trách lại sắp xếp cho tôi nhàng lương cao như vậy, khó trách luôn để tôi ở bên ông ta, ra là thèm dãi cơ thể tr3 trung của tôi!!!

      Quy tắc ngầm, ngờ rằng người phụ nữ xã hội đen Hà Bất Hoan tôi đây cũng gặp phải quy tắc ngầm trong truyền thuyết!!!

      Còn chưa kịp bày ra vẻ mặt của Thánh nữ trinh đức, Lỗ Gia Thành thản nhiên mở miệng: "Bởi vì đêm nay, có người tới ám sát tôi."

      muốn tôi phải ra trận, người đến kia chắc chắn đơn giản, buổi tối nhất định có trận ác chiến, rất có thể... tôi bị nguy hiểm đến tính mạng.

      Tôi thu lại ánh mắt, hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Buổi tối có cơm tăng ca ?"

      Lỗ Gia Thành: "..."

      Cơm tăng ca có, hơn nữa rất phong phú, ăn uống no nê, tôi ngồi sàn nhà phòng Lỗ Gia Thành chờ kẻ địch đến.

      Để nâng cao tinh thần, tôi uống cà phê, ngủ được, chỉ có thể chuyện phiếm với Lỗ Gia Thành trong phòng.

      Xét theo tính cách của Lỗ Gia Thành, lời dạo đầu rất quan trọng, suy nghĩ cả buối, cuối cùng tôi : "Ông thuộc chòm sao gì?"

      Lỗ Gia Thành nhắm mắt dưỡng thần, để ý tới tôi.

      Có cá tính, hản là chòm sao bọ cạp.

      Xem ra lời dạo đầu này thành công lắm, tôi chỉ có thể đổi thành cái khác: "Rốt cuộc chúng ta đợi ai vậy?"

      Tình hình lần này khá hơn chút, ít ra Lỗ Gia Thành có trả lời: "Chờ người nên chờ."

      ngừng cố gắng, tôi tiếp tục hỏi: "Chiếc dây chuyền ông thường ngắm kia có phải thuộc về người phụ nữ ông ?"

      Mấy ngày nay bảo vệ ông ta thấy mỗi khi trời mưa phùn ông ta thường lấy ra chiếc dây chuyền từ trong ngực.

      Vòng cổ kia được làm từ bạc, khuyên tai hình bầu dục, kiểu dáng cổ kính, mở ra có thể lộ ra ảnh chụp, Lỗ Gia Thành liền đưa tay sờ tấm hình , trong mắt lập tức có chút khác thường.

      Tôi và các đồng nghiệp bảo vệ bí mất đánh cược, trong đó tuyệt đối là hình của đàn ông, dù sao Lỗ Gia Thành cũng phải người bình thường.

      Có điều, qua đó có thể thấy, ác ma cũng từng .

      Quả nhiên, Lỗ gia thành có động tĩnh, giọng của ông ta lạnh ba phần: "Làm cho tốt công việc của , còn lại quản ít thôi."

      Tôi nghe lời, tiếp tục hỏi: "Người mà ông hoài niệm ấy, có xinh đẹp ?"

      Có lẽ là bởi vì đây là ban đêm yên tĩnh, có lẽ là bởi vì nhớ lại những kí ức tươi đẹp kia, ánh mắt Lỗ Gia Thành luôn lạnh lùng lại dần dập dờn tầng tình cảm dịu dàng.

      lâu sau, cuối cùng ông ta : "Đúng, rất đẹp."

      Tôi thầm vỗ ngực liên tục, mẹ nó chứ, xem xét hồi ngờ người kia lại là nữ, uổng công tôi đánh cược của cải hơn nửa năm rồi! ! !

      cam lòng, suy nghĩ chút bây giờ nữ chuyển giới cũng nhiều, tiểu thụ cũng có thể có vẻ ngoài xinh đẹp, cho nên tôi tiếp tục hỏi: "Người đó vóc người đẹp ? Ý tôi là, đại khái là cúp nào?"

      Tôi nghĩ, mặc kệ là A hay là H, chỉ có Lỗ Gia Thành mới được, người nọ là nữ.

      Nhưng mà Lỗ Gia Thành người ta lại , chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt kia đủ khiến con người ta sợ hãi.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 86

      Edit: Thố Lạt

      Tôi cho rằng hành động của ông ta có hai khả năng: là người kia là nam, hai là người kia là nữ, nhưng ngay cả cup A cũng có.

      cách khác, Lỗ Gia Thành này hoặc là đồng tính, hoặc thích ngực phẳng.

      Ừ, cuộc đời của nhân vật lớn, đúng là bình thường, tôi phải quỳ lạy.

      Mặc dù ánh mắt của Lỗ Gia Thành rất dọa người, nhưng vì hơn nửa tài sản kia của tôi, cho dù dập vỡ nồi cát cũng phải hỏi ra.

      chuẩn bị mạo hiểm tính mạng hỏi tiếp ông trời bắt tôi bắt đầu làm việc -- bên ngoài chợt huyên náo, từng đợt tiếng súng vang lên.

      Kẻ địch thần bí cuối cùng cũng đến rồi.

      Tôi chờ ta đến.

      thanh bên ngoài lớn dần, hơn nữa nghe tiếng động đó, từ từ đến gần phía này.

      Tôi chuẩn bị vũ khí tốt, tập trung toàn bộ tinh thần, chờ đợi, dù sao lần này cũng là chúng tôi liều mạng, thể qua loa.

      Dựa vào trực giác, tôi cảm thấy có người từ phía hỗn loạn đến trước cửa phòng chúng tôi.

      Tôi che trước mặt Lỗ Gia Thành, giơ súng nhắm thẳng vào cửa, dây thần kinh trong đầu căng ra thành sợi .

      Nhưng mà chờ hồi lâu, cũng thấy hành động kế tiếp, tôi cũng yên tâm, mà lại khẩn trương hơn, khinh nghiệm cho tôi biết, đây là yên bình trước cơn bão táp.

      Chỉ nghe "Rầm' tiếng, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, ngay lúc tôi muốn giơ súng bắn đèn trong phòng đột nhiên tắt.

      Mẹ nó, tối như hũ nút để kiểm tra thị lực của tôi à?!

      Bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh nhau với người đến trong bóng tối.

      Hình như chỉ có người vào, bởi vì ánh sáng quá mờ, hề nhìn bộ dáng, thậm chí ngay cả ta đứng chỗ nào cũng .

      Đối phương nhúc nhích tôi cũng nhúc nhích, điều duy nhất biết chắc là, đối phương cũng cầm theo súng.

      Bởi vì tôi ngửi thấy mùi thuốc súng trong khí -- vừa rồi, ta nổ súng, đoán chừng viên đạn lấy sinh mạng của người nào đó. Mà lúc nữa, rất có thể lấy mạng của tôi.

      Trong tôi giằng co, trong bóng tối.

      Tôi che trước mặt Lỗ Gia Thành, mà người kia, đứng ở góc đối diện tôi.

      Hai bên giằng co chỉ cần có bên hành động, bên kia cũng theo sát, ở trong bóng đêm này, bị đạn làm bị thương có thể là chính mình, cho nên chúng tôi đều lưỡng lự và ở thế tương đối.

      Kỳ , tôi thích giết người, nhưng vì an toàn của dì Bích, sau khi im lặng lúc lâu, tôi quyết định ra tay với người này.

      chuẩn bị bóp cò nghe thấy ta : "Tôi chỉ muốn giết Lỗ Gia Thành, người còn lại, tránh ra."

      Giọng kia, cho dù chứa ý muốn giết người, cũng thể giấu được trôi chảy nhã nhặn.

      Đây là giọng của người cùng tôi lớn lên.

      Lý Bồi Cổ.

      Vào giờ phút này, cuối cùng tôi cũng hiểu câu kia của Mã Lạp Dư, cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Lỗ Gia Thành muốn tôi bảo vệ ông ta.

      ràng hơn là, rất nhanh thôi, Lý Bồi Cổ đối diện tôi gặp nguy hiểm.

      kịp phản ứng, căn phòng tối lần nữa sáng đèn, ánh sáng bao trùm.

      Tôi và Lý Bồi Cổ nhìn nhau, trong mắt ta, lên tia sáng khác thường.

      việc xảy ra rất nhanh, ánh sáng kia còn chưa kịp biến mất cây kim đột nhiên được bắn ra từ sau lưng tôi, đâm thẳng vào đùi Lý Bồi Cổ.

      Chỉ thấy thân mình ta cứng đờ, giơ súng muốn bắn người phía sau lưng tôi, nhưng kịp, ta lay động lát, "Oanh" tiếng ngã xuống mặt đất.

      Cây kim gây mê đâm trúng bắp đùi Lý Bồi Cổ, phát huy hiệu lực thuốc rất nhanh chóng.

      Sở dĩ Lỗ Gia Thành muốn tôi bảo vệ ông ta, chính là vì giờ khắc này -- khiến Lý Bồi Cổ thất thần, mới có thể nhốt ta lại.

      Trước khi Lỗ Gia Thành gọi người vào, súng chuyển hướng, nhắm ngay sau lưng Lỗ Gia Thành.

      "Ông định làm gì với ta?" Tôi hỏi.

      "Nêu tôi muốn giết cậu ta, đợi đến bây giờ." Lỗ Gia Thành gạt tay, gọi người vào.

      Nhưng súng vẫn nhắm vào ông ta, đề phòng, ngoan cố.

      " chỉ có thể cứu người, Lý Bích hoặc cậu ta. Nhưng phải biết là, tạm thời cậu ta gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà dì Bích của , biết chắc được." Lỗ Gia Thành để cây súng của tôi vào trong mắt.

      Cuối cùng, tôi bỏ súng xuống.

      Như ông ta , nếu muốn giết Lý Bồi Cổ, vậy cần dùng thuốc mê cho phí.

      Quan trọng hơn là, vừa rồi trong bóng tối, nhân lúc đẩy Lỗ Gia Thành về phía sau mình, tôi tiện tay mò mẫm đồ vật kia của ông ta.

      Cái vòng cổ đó.

      Tôi mở cái vòng cổ đó ra, tôi thấy người trong ảnh đó.

      Tôi nghĩ, Lỗ Gia Thành chắc chắn làm Lý Bồi Cổ bị thương.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 87

      Edit: Thố Lạt

      Lỗ Gia Thành sai người đưa Lý Bồi Cổ , có điều xem chừng ông ta vẫn còn cho rằng tôi có nhiều tác dụng hơn, xử lí tôi, mà để tôi chờ tại phòng khách, cho chạy loạn.

      Lần đầu tiên tôi nghe theo lời ông ta, chạy loạn.

      Cứ chờ đợi như vậy tuần, con vịt giao cho tôi thứ tôi muốn.

      Mở ra xem thử lần, tôi cơ bản hiểu ra ít chuyện trước đây.

      Cầm vật kia, tôi tìm thấy Lỗ Gia Thành, còn chưa kịp mở miệng, ông ta biết được lá bài tẩy của tôi: "Xem ra, biết hết rồi."

      Tôi khó hiểu, dù sao tôi cũng được đặt dưới mí mắt của ông ta, có khi trong phòng tôi còn cài máy nghe lén, cho nên tôi muốn gì ông ta hẳn biết được.

      "Tôi thấy tấm ảnh kia." Tôi .

      Chính là tấm ảnh Lỗ Gia Thành vẫn luôn vuốt ve lúc hoàng hôn quạnh, người phụ nữ bên trong, dịu dàng yếu đuối, như viên trân châu nhiễm tạp chất.

      Tôi thấy người phụ nữ đó, ở chỗ Lý Bồi Cổ, tôi thấy.

      Đó là mẹ của ta, người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp ấy -- Lữ Phối Kiều.

      Nhưng vẫn chắc chắn, cho nên tôi bảo con vịt lấy máu của Lỗ Gia Thành và Lý Bồi Cổ giám định huyết thống.

      Kết quả giám định xác nhận suy đoán của tôi: bọn họ, đúng là cha con.

      Sau đó, Lỗ Gia Thành kể lại chuyện xảy ra cho tôi.

      Dù sao ba của hai người cùng làm nghề đàng hoàng cho lắm, cho nên Lữ Phối Kiều và Lỗ Gia Thành quen biết nhau từ . Tuy cơ hội tiếp xúc nhiều lắm, nhưng hai người đều có tình cảm tốt với đối phương.

      Trong chuyến du lịch, Lỗ Gia Thành và Lữ Phối Kiều tình cờ gặp nhau, giống như duyên phận được trời định trước, bọn họ nhau.

      Hai người đều cho rằng, tình từ hai phía chắc chắn nhận được đồng ý từ cha mẹ hai bên, bọn họ se duyên là có lợi.

      Chỉ là ngờ, tình của bọn họ sáng chói như pháo hoa, cũng ngắn ngủi như pháo hoa.

      Sau khi đưa Lữ Phối Kiều về nhà, Lỗ Gia Thành chuẩn bị về nhà giải thích với ba mình chuyện này tin Lỗ Nhân Giáp bị cha con Lý Phong giết chết được truyền đến, hơn nữa, Lý Phong còn phái sát thủ tốt nhất muốn lấy mạng Lỗ Gia Thành đường.

      Trong lúc Lỗ Gia Thành bị sát thủ truy sát ngã xuống vách núi, tuy nhặt về cái mạng, nhưng từ đó thể lại.

      Chuyện khiến ông ta đau khổ nhất chính là việc xảy ra sau đó, đầu tiên là biết được cha mẹ và chị em bị chết thảm, sau đó, tin Lữ Phối Kiều gả cho Lý Phong lại truyền đến.

      Lỗ Gia Thành cam chịu, mà dồn toàn bộ sức lực bắt đầu lên kế hoạch trả thù.

      Ông ta ra lệnh, muốn giết hết người trong nhà họ Lý.

      Trừ Lữ Phối Kiều và Lý Bồi Cổ.

      Mặc dù thơi gian ở chung lâu, nhưng Lỗ Gia Thành tin tưởng Lữ Phối Kiều, ông ta biết bà là người phụ nữ như thế nào.

      Từ trước đến nay bà là người ngoài mềm trong cứng, tuyệt đối vì mệnh lệnh ủa cha mẹ mà đồng ý gả cho Lý Phong, trong đó, nhất định có nguyên nhân.

      Mà nguyên nhân đó, chính là sau khi bọn họ kết hôn chưa đến năm sinh ra Lý Bồi Cổ.

      Lỗ Gia Thành có dự cảm mãnh liệt -- đứa trẻ kia, là cốt nhục của ông ta.

      Quả nhiên, ông ta mất rất nhiều hơi sức, cuối cùng cũng gặp được Lữ Phối Kiều, cũng nghe được đáp án chính xác từ miệng của bà.

      Bà gả cho Lý Phong, chẳng qua là muốn sinh ra con của ông ta, hơn nữa, cũng là cách trả thù.

      Bà hận Lý Phong cướp hạnh phúc của mình.

      Tại thời điểm đó, Lỗ Gia Thành quyết định buông bỏ ý muốn phục thù, khi đó, ông ta chỉ muốn đưa Lữ Phối Kiều và Lý Bồi Cổ .

      Nhưng trong lúc ông ta chuẩn bị tin Lữ Phối kiều bị đâm chết truyền đến.

      Hi vọng cuối cùng của Lỗ Gia Thành cũng tan biến, ông ta đem tất cả thù hận lần nữa tính người Lý Phong.

      Là Lý Phong bảo vệ tốt Tữ Phối Kiều, là Lý Phong hại mình mất hết tất cả.

      Sau đó, chính là núp lâu dài, tập hợp lực lượng, cuối cùng, như ông ta mong muốn, giết chết Lý Phong.

      Đây chính là đầu đuôi câu chuyện.

      Có điều, ông ta hạ sai nước cờ.

      Con ông ta, Lý Bồi Cổ coi Lý Phong như cha đẻ, mà ông ta, lại là kẻ thù giết cha của ta.

      Con ông ta, Lý Bồi Cổ, muốn giết ông ta.

      "Vì sao ông cho ta?" Tôi : "Ông cần cho Lý Bồi Cổ."

      Giọng của Lỗ Gia Thành mang theo thê lương, nuối tiếc: "Tôi cho nó biết, nhưng nó nghe, cũng chịu tin."

      , tôi cũng có chút hiểu Lý Bồi Cổ.

      Người vẫn tưởng là kẻ thù giết cha lại là cha của mình, thế giới của ta, hẳn là thể tiếp nhận được chấn động lớn như vậy."

      Lý Bồi Cổ, Lý Bồi Cổ vừa đáng thương vừa đáng buồn.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 88

      Edit: Thố Lạt

      Lý Bồi Cổ muốn tiếp tục báo thù, muốn buông bỏ ý định mình theo đuổi suốt hai mươi năm, cho rằng, chỉ cần giết chết Lỗ Gia Thành, liền có thể chấm dứt tất cả nghi ngờ của mình.

      muốn giết Lỗ Gia Thành, nhưng Lỗ Gia Thành muốn nhìn thấy bị thương.

      Dù sao, cũng là đứa con duy nhất của ông ta.

      Cho nên, Lỗ Gia Thành giữ tôi lại, như ông ta lên kế hoạch, thành công bắt giữ Lý Bồi Cổ.

      Kế tiếp muốn làm gì, Lỗ Gia Thành có kế hoạch, cốt nhục duy nhất đời lại muốn giết mình, ông ta có cách nào, chỉ có thể nhốt lại.

      Lỗ Gia Thành cầu tôi làm gì cả, nhưng tôi quyết định gặp Lý Bồi Cổ.

      Kỳ , tôi biết mình muốn gì, cũng biết mục đích của chuyến này, càng biết quan hệ bây giờ giữa tôi và là gì.

      Nhưng mà, tóm lại là muốn thôi.

      Lỗ Gia Thành bị giam trong nhà lao riêng của nhà họ Lỗ, là nhà tù nhưng rất sạch , hẳn phải là nhà tù V.I.P trong các nhà tù.

      Lý Bồi Cổ bị thương, chỉ là hai tay bị trói vào dây xích sắt, giống như trước đây từng xích tôi vậy.

      Tôi liền nghĩ tới quãng thời gian gác xép nhà họ Lý kia, có chút mông lung, có chút ố vàng, còn có chút... mùi lạ.

      Mùi vị hỗn loạn dứt ấy! Quên , vừa ăn cơm xong, dễ liên tưởng đến chuyện này.

      Lý Bồi Cổ ngồi giường, tuy ngẩng đầu, nhưng tôi biết, biết tôi tới.

      Ngồi xuống cạnh , tôi bắt đầu tìm lời dạo đầu, rốt cuộc bắt đầu từ thơ từ ca phú tốt, hay bắt đầu từ triết học cuộc sống tốt đây?

      Lý Bồi Cổ lựa chọn thay tôi, thẳng: " hi vọng em chuyện thay ông ta."

      Đơn giản, ràng, lưu loát.

      , tôi muốn biết, lại là chuyện khác: "Lý Lý Cát đâu? ... gần đây có thấy ấy ?"

      "Có lẽ, nó tha thứ cho chúng ta, quay trở lại." Lý Bồi Cổ lắc đầu, dừng chút, lại : "Có điều như vậy cũng tốt, hi vọng nó thoát khỏi con đường của bậc cha chú, trải qua cuộc sống bình an."

      "Vậy còn ?" Tôi hỏi: " học được cách trả tự do cho người khác, vì sao lại làm như vậy trả tự do cho chính bản thân mình?"

      Từ trước đến nay đều như vậy, nhận hết áp lực lên bản thân mình, gần như có ý thức trách nhiệm tự mình chịu khổ, ràng có thể vui vẻ, lại thể buông bỏ.

      Tôi nghĩ, đó cũng là nguyên nhân chúng tôi chia tay.

      Chúng tôi đều có cánh, tôi muốn bay, nhưng lại lựa chọn mua dây buộc mình.

      "Em... Gần đây, tốt ?" hỏi.

      Hình như muốn chuyển đề tài.

      " tệ, nóng lạnh đói no." Tôi : "Chỉ là còn cách việc trở nên mạnh mẽ đoạn đường rất dài."

      "Em nên tìm người đàn ông có thể bảo vệ em." Lý Bồi Cổ lắc lư tay dưới của mình, xích sắt phát ra tiếng kim loại ngắn ngủi: "Để ta bảo vệ em."

      " cần, em có thể tự bảo vệ tốt bản thân, hơn nữa, khi cần thiết, em có thể bảo vệ người đàn ông của mình."

      Đây cũng là điểm khác nhau giữ tôi và Lý Bồi Cổ, chúng tôi đều muốn trở thành người mạnh nhất.

      Sau đó là im lặng lâu dài.

      Tuy ở trong nhà lao V.I.P, nhưng dù sao cũng là nhà lao, có cửa sổ, rất áp lực, hơn nữa tôi cũng phải người có thể duy trì bình thản, cuối cùng vẫn đến vấn đề muốn nhắc đến trong câu đầu tiên: "Em nhờ người xét nhiệm DNA của và Lỗ Gia Thành, đúng là con ông ta."

      "Đừng nữa." Lý Bồi Cổ cụp mắt, tóc mái trước trán rất sắc, giống như muốn đâm vào trong mắt.

      " nên dừng lại, suy nghĩ cẩn thận chút, xúc động chưa bao giờ là tính cách của ." Nếu bắt đầu, tôi dừng lại.

      "Bất Hoan, muốn nghe chuyện đó." gọi tên tôi, nhưng hai chữ này tựa như băng.

      Tôi nghĩ rằng, tôi thể dừng được nữa: "Em chỉ muốn , mẹ cũng muốn thấy hại cha mình bị thương."

      Thoát khỏi khống chế, chỉ có tôi, còn có Lý Bồi Cổ, chỉ nghe thấy xiềng xích "Tầm" tiếng, lạnh lẽo và cứng rắn xuất cổ tôi. --! Lý Bồi Cổ xuốn xích sắt lên người tôi.

      " Đừng... Đừng thêm lời nào nữa." Giọng của cũng lạnh lẽo và cứng rắn.

      "Nhìn lại ngày trước," tôi phản kháng, giọng : "Em chỉ muốn giúp ."

      Khóe miệng của Lý Bồi Cổ lên nụ cười, rất từ tốn, giống như chất lỏng sền sệt.

      "Ngày trước..." lặp lại.

      Sau đó, đè lên người tôi.

      gáy tôi, ngoại trừ dây xích kia, còn có nụ hôn nửa nóng rực nửa lạnh như băng của .

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 89

      Edit: Thố Lạt

      Lý trí của tôi cho tôi biết, bản thân và Lý Bồi Cổ nên xảy ra bất cứ chuyện gì nữa.

      Cho nên tôi phản kháng, liều mạng phản kháng, giống như mèo bị cháy lông.

      Nhưng từ đến giờ, tôi có rất ít cơ hội có thể đấu lại .

      Cho dù giờ phút này ở nhà lao, cho dù hai tay bị trói bằng xích sắt.

      Tôi bị đè lên, bị ép chặt giường - Lý Bồi Cổ thích tư thế như vậy, thích khống chế mọi người, bao gồm khống chế chính bản thân mình.

      Tôi nằm ngửa mặt, có thể thấy toàn cảnh căn phòng. có cửa sổ, đều là tiền lạnh như băng, giống như vị trí của tôi trong trái tim người đàn ông này.

      Tôi nhiều năm như vậy, lòng dạ, hề giữ lại, nhưng đổi lại là can đảm của .

      Tôi thà rằng thương tôi, ít nhất chuyện này ít nhiều mà cũng là giải thoát cho tôi.

      Nhưng mà, dám.

      Tôi bắt đầu hận Lý Bồi Cổ.

      khi có hận ý, cơ thể tự động biến hóa, giống như chuyện xưa từng , biết sức lực từ đâu, tôi đẩy ra.

      Tôi muốn xen vào nữa, sống hay chết, bị thương hay tàn phế, tôi cũng muốn xen vào nữa.

      Tôi cần có cuộc sống của riêng mình, tôi cần sống cuộc sống của riêng mình.

      Tôi quyết định , nhưng buông ra.

      Tay của , cuốn quanh vài chỗ gần như trần truồng cơ thể tôi.

      Kim loại màu đen, giống như rắn, vờn quanh da thịt trắng nõn.

      Xích sắt kia, vây cơ thể chúng tôi lại với nhau.

      Chúng tôi im lặng đối kháng, muốn trói, tôi muốn cởi, trong nhà tù chỉ còn tiếng động "Rào rào rào" của xích sắt, ngoài ra, tất cả đều im lặng.

      Trong lúc gần như yên lặng này, tôi ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi từ từ đổ ra từ những lỗ chân lông, phân nóng lạnh.

      Tôi nghiến răng, tức giận : "Lý Bồi Cổ, buông tay."

      đáp lại ngay, mà chờ cho giọng của tôi bị vách tường hấp thu, chôn vùi, sau khi biến mất trong khí, mới : "Bất Hoan, nghe theo lần nữa, được , lần cuối cùng."

      Giọng kiểu này, chưa từng ra. Giống như dã thú hung mãnh thở sau khi đánh nhau kịch liệt, có máu chậm chạp chảy xuôi.

      Tôi dao động.

      Người đàn ông trước mặt tôi đây, là người đàn ông tôi từng nhất.

      Tôi mãi mãi nhớ cậu nhóc gác xép kia, giống như ánh dịu dàng.

      Thực ra ánh trăng vốn lạnh lùng, nhưng đối với người độc mà , chúng tôi có thể lừa gạt chính mình đó là ấm áp.

      Đôi khi, muốn lừa gạt chính mình, cũng khá dễ dàng, chỉ cần bạn tin tưởng.

      Tôi tiếp tục phản kháng, cuối cùng, nghe theo lần nữa.

      dùng tay nâng đùi phải của tôi lên, xích sắt cổ tay hề tránh né, đụng vào da thịt nhạy cảm bên đùi, kích thích từng cơn run rẩy.

      Tôi có cảm giác, giờ phút này, rất lạnh, rất lạnh, mà tôi lại là lò lửa duy nhất còn lại lúc này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :