1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 80

      Edit: Thố Lạt

      ra, Mã Lạp Dư cũng là người ngoài lạnh trong nóng.

      Đương nhiên, người như vậy còn có biệt danh -- nội tao [1]

      cách khác, Mã Lạp Dư là người nội tao.

      Người nội tao, Hà Bất Hoan tôi vẫn luôn quý.

      Gió buông thả, sắc trời phóng túng, ánh sáng phóng đãng, tóm lại, khí giờ phút này rất thích hợp cho muỗi và gian tình nảy sinh.

      (Gió, sắc trời, ánh sáng: chúng tôi tuyệt đối vô tội.)

      Quả nhiên, hai chuyện đều nảy sinh.

      cánh tay và bắp đùi tôi lưu lại những mụn ngứa khó chịu.

      Rồi sau đó, làn da tôi lưu lại những dấu vết đỏ -- Mã Lạp Dư bắt đầu thăm dò cơ thể tôi.

      Chúng tôi chen chúc ghế phụ, nhiệt độ khí dù thấp hơn giữa trưa ít, nhưng vẫn còn oi bức, hai cơ thể dán lại chỗ, da bụng phủ đầy mồ hôi.

      Lưỡi của ta, liếm láp bên tai tôi, gò má tôi, sau gáy tôi, để lại ướt át cùng hơi nóng.

      Hai tay tôi tiến vào trong quần áo của ta, bàn tay đặt ngay lưng ta, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ta tăng lên.

      Cơ thể ta, có hơi rung động, tôi hiểu cảm giác này, bởi vì chính bụng dưới của mình, cũng dao động.

      Đó là tiếng kêu của dục, vọng.

      Tiếng thở dốc lớn dần, là của cả hai người, đan xen hỗn loạn, khí nhuốm màu ái muội.

      Bàn tay to của ta cũng tiến vào trong vạt áo của tôi, khách sáo, hướng về phía trước, trực tiếp nắm lấy bầu tuyết trắng, động tác từ dịu dàng dần dần chuyển sang nặng nề dưới kích tình, hai đầu ngón tay vân vê đỉnh bầu tuyết cao nhất, bắt đầu xoa nắn.

      Ngọn lửa u tối trong cơ thể tôi bùng lên tán loạn, tôi cần trút ra, tôi khống chế được bản thân muốn trao cho ta.

      Cúi đầu, tôi liền há miệng, cắn lên điểm hồng trước ngực Mã Lạp Dư.

      thế nào nhỉ? Có chút cứng rắn...

      Nhưng bỏ , đây vốn là đồ trang sức của đàn ông, cần quá so đo mùi vị.

      Sau khi nếm thử miếng, tôi buông răng nanh ra, bắt đầu dùng đầu lưỡi thực bước đùa giỡn tiếp theo, vẽ vòng tròn bao bên ngoài.

      Đầu lưỡi chạm vào điểm thịt tròn nho kia, ma sát tốt, lại càng tăng thêm kích thích.

      Động tác của tôi kích thích Mã Lạp Dư, nhiệt độ cơ thể của ta càng tăng cao, cơ thể sôi sục rối loạn cần tìm nơi để phát tiết.

      ta dùng bàn tay sớm đặt lên cảnh xuân bắp đùi trắng như tuyết của tôi, ra sức vuốt ve, tiế tục duy trì tư thế như vậy tiến về phía trước, "Soạt" tiếng xé váy của tôi lên đến eo.

      Chiếc váy thêu của dân tộc gió đáng thương nhiều tai nạn của tôi!!!

      Ngón tay của ta chạy dọc nơi mẫn cảm của tôi, bắt đầu thăm dò dụ dỗ, hạ xuống chút chạm đến "chủ đề chính".

      thể , hành động như vậy có thể kích động dục niệm của tôi -- tôi bị đùa đến miệng đắng lưỡi khô.

      Tên lên dây cung, vậy bắn .

      Hai tay tôi di chuyển nhanh đến dây lưng của ta, động tác quen thuộc cởi bỏ dây lưng vướng víu kia ra.

      Quen tay hay việc, dù sao cũng từng cởi quần tây, quần bò, quần sooc, quần lót CK lưng cao của vài người đàn ông, cho nên tốc độ kinh người.

      Tôi dám chắc, Mã Lạp Dư mót tiểu cũng cởi ra nhanh bằng tôi.

      Dù sao cũng ở trong xe ô tô, thể thỏa thích cởi ra toàn bộ, vì thế, chỉ có thể đành lòng cởi đến bắp đùi của ta, chẳng khác gì để lộ hơn nửa cái mông.

      quá quan trọng, dù sao việc quan trọng cũng ở phía trước.

      Công tác chuẩn bị sắp hoàn thành, tôi vòng lên cổ ta, khiến thân thể hai người hoàn toàn dán sát vào nhau.

      Mã Lạp Dư thở hổn hển hôn tôi, tay lại giữ lấy bộ phận quan trọng của mình, nhắm thẳng đích, chuẩn bị tiến vào.

      Đáng tiếc, vừa mới đến thảm cỏ trước cửa hang động giọng truyền đến: "Ngại quá, làm phiền rồi."

      Giọng lớn, nhưng đối với tôi khi ở trong quá trình làm chuyện gian mà , chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang, tuyết rơi trong tháng sáu, tắm bị mất nước, lập tức cả người kinh sợ run lên.

      chỉ bối rối vì quá trình giao phối bị người ta nhìn thấy, còn có áy náy dấu trong tim.

      Nếu giọng có màu sắc, vậy giọng vừa rồi chắc chắn có màu hồng đào ái muội.

      thế giới, chỉ có người có giọng này.

      Con vịt.

      Mở mắt ra, quay đầu, tôi nhìn thấy, con vịt đứng ngoài cửa xe.

      Tin tốt là, con vịt có chuyện gì.

      Tin xấu là, ta nhìn thấy quá trình phạm tội của tôi và Mã Lạp Dư.

      Qua kinh nghiệm trước đây mà suy đoán, tám chính phần mười, ta rình coi từ khi tôi và Mã Lạp Dư bắt đầu hôn nhau.

      ngờ lại có sở thích giống tôi, quả biến thái như nhau, bại hoại như nhau.

      Suy cho cùng tình huống như vậy thường xảy ra, cho nên tôi và Mã Lạp Dư có chút mơ màng, vẫn tiếp tục duy trì tư thế cuối cùng vừa rồi.

      Gương mặt con vịt nở rộ, xinh đẹp quyến rũ, ta cười mỉm chi : " cần để ý đến tôi, hai người cứ tiếp tục ."

      Tôi: "..."

      Mã Lạp Dư: "..."

      Tôi và Mã Lạp Dư phải tinh tinh trong vườn thú, thích bị người ta vây lại xem khi làm việc, cho nên trong lúc con vịt im lặng quan sát, bắt đầu vận động, nhanh chóng mặc quần áo.

      Từ chỗ con vịt đứng vừa hay có thể thấy được cái mông của Mã Lạp Dư, ta huýt sáo, đưa tay sờ, tiếp tục dùng giọng điệu là khen hay chê : "Mông mềm."

      Sau đó... con vịt bị ai đó xách cổ áo kéo lên từ cửa sổ, bạo hành trận.

      Đối với chuyện này, tôi mực giữ im lặng.

      Bất luận ra sao, con vịt cũng là người bên mình, hơn nữa lạc mất ta lần, thể bỏ lại lần thứ hai, vì vậy bèn để ta cùng lên đường với chúng tôi.

      Tôi buồn bực, dù sao, cái kia trỗi dậy, thể trút ra đúng lúc điều khó chịu.

      Quan trọng hơn là... Mã Lạp Dư là thịt tươi sống, càng hấp dẫn tôi hơn.

      Cho nên đoạn đường kế tiếp, mặt tôi thối như đồ ăn phơi ba ngày dưới trời nắng gắt, thể thối hơn.

      Sắc mặt Mã Lạp Dư cũng vậy, thối còn lạnh lùng, uy lực càng lớn.

      Cũng khó trách, đàn ông coi trọng chuyện đó hơn phụ nữ, cho nên bị phá đám cũng cảm thấy phẫn nộ hơn gấp bội.

      Người duy nhất vui vẻ trong xe, chính là con vịt, tuy má phải có sưng chút, nhưng ảnh hưởng đến tâm tình ta chút nào, khóe miệng lúc nào cũng vểnh lên phía trước.

      ngang qua thị trấn kế tiếp đêm khuya, hơn nữa xăng cũng hết, mọi người nhất trí đồng ý nghỉ ngơi trong khách sạn đêm.

      Ăn cơm xong, thuê ba phòng, ba người chúng tôi quay về phòng ngủ.

      Chỉ có điều lúc chia tay tôi cho mã lạp Dư ánh mắt, ý nghĩa sâu xa của ánh mắt là: "Nửa đêm đến phòng tìm tôi, chúng ta tiếp tục."

      Mà Mã Lạp Dư cũng nhanh chóng quay lại cho tôi ánh mắt, ý nghĩa sâu xa của ánh mắt là: "Ngại quá, tôi nhìn hiểu muốn gù."

      Tôi đau lòng.

      thoải mái của cơ thể, tôi quyết định: Thôi để nửa đêm tự tìm ta . (Chưa hết, còn tiếp ~~~~~~)

      === ====== =======
      [1] Nội tao: Rối loạn bên trong, có thể hiểu như rối loạn tâm lí, tính cách.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 81 [H]

      Edit: Thố Lạt

      Trời thăm thẳm, đất mênh mông, tôi muốn , ép Hải Đường.

      Cái gọi là người Hải Đường, chính là Mã Lạp Dư.

      Vì thế, lúc nửa đêm, khi tính người mất , khi thú tính lan tràn, tôi nhón chân, nhanh như mèo, dưới mũi thắt mảnh vải thành nơ con bướm, im ắng đến trước cửa phòng Mã Lạp Dư.

      gõ cửa - tiếng gõ cửa làm gia tăng hệ số nguy hiểm, tôi liền dùng cặp tóc mở cửa phòng ta.

      Lại quen tay hay việc lần nữa - luyện mở khóa phòng Lý Bồi Cổ từ mà nên.

      Cửa phát ra thanh rất , nhanh chóng bị khí hấp thu, ánh sáng trong phòng u ám - mặc dù tính sói của tôi đại phát, nhưng hôm nay có trăng tròn.

      Tuy nhiên với tôi, mơ hồ thế này vừa hay có thể làm việc.

      Tôi thèm dãi nuốt nước miếng, thẳng tiến đến thân thể tươi non giường.

      Mã Lạp Dư, chị Hà nhà đến đây.

      Hà Bất Hoan tôi cũng có nguyên tắc, sắc phải sắc cao cấp: phải khinh sắc, thể háo sắc, phải sắc nửa, thể sắc toàn bộ, phải sắc kín đáo, thể lộ liễu.

      nhàng ngồi xuống bên giường, tôi điều chỉnh hô hấp, chuẩn bịmột đôi tay mềm mại xương, sau đó dịu dàng xoa lên cơ thể Mã Lạp Dư giường.

      Cách lớp chăn mỏng, tay tôi di chuyển qua lại những đường cong của ta, tốc độ đủ chậm, động tác đủ , thái độ đủ mập mờ, tư thế đủ quyến rũ.

      Tôi tin Mã Lạp Dư có cảm giác.

      Cố gắng của tôi uổng phí, Mã Lạp Dư nhanh chóng có cảm giác - ta cầm tay tôi, sau đó kéo thẳng tôi vào trong ổ chăn.

      Bắt đầu đổi khách thành chủ.

      Nhưng tôi thích ta quá chủ động - Hà Truân ở Tam Giác Vàng để lại bóng ma này.

      Rời khỏi vị trí tấn công quá lâu rồi, tôi vô cùng nhớ nhung, cho nên tối nay, tôi muốn ôn lại lần.

      "Để tôi chủ động." Giọng khàn khàn của tôi phát ra từ ổ chăn ấm áp.

      Mã Lạp Dư gì.

      Im lặng tức là đồng ý, tôi hiểu.

      Bản chất nữ vương bị chèn ép sâu trong tim lâu ngày bùng nổ, tôi kích, tôi động, tôi kháng cự, tôi phấn khích, cổ họng tôi khô rát, làn da tôi nóng lên.

      Cho nên, cảnh tượng dưới đây xảy ra: Trong căn phòng u ám, ánh mắt người phụ nữ bốc lên ánh sáng lục, đầu lưỡi thè ra ngoài, lỗ mũi phồng lên, hai móng vuốt sắc nhọn tàn phá bừa bãi cơ thể người đàn ông, trong khí, quần áo lót của đàn ông bay lượn...

      Quen tay hay việc ôi chao quen tay hay việc, Mã Lạp Dư nhanh chóng bị tôi lột sạch còn mảnh.
      Móng vuốt của tôi hung hăng bấu vài cái lên bộ thịt tươi này, sau đó, kịp tinh tế thưởng thức, lập tức muốn cưỡng ép vào việc chính.

      Tối nay, chủ đề của tôi chính là khống chế, tôi muốn khống chế Mã Lạp Dư, tôi muốn tìm lại cảm giác tấn công của nữ vương.

      Tôi ngồi eo của ta, cúi người xuống, bắt đầu dùng lưỡi tiếp xúc thân mật với cơ bụng ta. Liếm láp từng vòng, quyến rũ, trêu chọc.

      Cơ bụng ta bắt đầu cứng ngắc, kể ra, cơ bắp Mã Lạp Dư còn nhiều hơn trong tưởng tượng của tôi chút, nhưng cân nhắc đến cảnh tối lửa tắt đèn, xúc cảm cũng có khả năng sinh ra ảo giác, hơn nữa trở lại tâm lí vội vàng của nữ vương, tôi cũng nghĩ nhiều nữa.

      Vẫn là câu cũ, vào lúc mấu chốt này, nghĩ với đều vô dụng, làm mới là thuật cai trị!!!

      Tôi khích thích phía bụng dưới làm ảnh hưởng đến toàn thân, Tiểu Mã giống như măng mọc sau mưa, bắt đầu tiến lên từng bước.

      Tay của tôi tuy thể đỡ hoa, nhưng có thể đỡ chim.

      Ngay sau đó, hai tay tôi vờn quanh chú chim của ta, bắt đầu quá trình dạy dỗ của nữ vương.

      Tôi muốn kích tình lúc đầu và đỉnh điểm kết thúc của ta đều nằm trong lòng bàn tay của mình.

      Phụ nữ, nắm giữ vận mệnh đàn ông nghĩa là phải nắm được con đường sống của ta.

      Tôi nhanh nhẹn cầm lấy con đường sống của Mã Lạp Dư, dùng bàn tay mềm mại xoa nắn vật cứng rắn của ta, vật cứng rắn nóng rực kia dù chưa thay đổi hình dáng, nhưng có thể cảm thấy rằng, bên trong căng đầy thủy triều nóng.

      Tôi thành thạo vỗ về chơi đùa dưới, làm cho thủy triều nóng rực kia chuyển động theo động tác của mình.

      khí lạnh lẽo bắt đầu nóng rực, bởi vì cơ thể nam nữ rất nóng, trong bóng đêm, cảm xúc kích tình lan tràn, leo lên từng ngóc ngách, ngọ nguậy yên, thở hổn hển, yên lặng chờ.

      Nhờ bài tập Aerobic kỹ thuật cao, tay tôi bắt đầu ê ẩm như nhũn ra, tê dại, mà thân dưới Mã Lạp Dư cũng bắt đầu cứng rắn, chứa đầy kích tình, ta cố gắng nín thở, đè nén.

      Mặc dù tay khó chịu, nhưng ở vị trí nữ vương, cảm giác xưng vương thiên hạ ngừng chạy khắp người tôi, tôi cắn chặt răng, tăng nhanh động tác tay.

      Trong lúc tôi nỗ lực đánh cược mạng sống, khắc kia cuối cùng cũng tới, con đường sống rung động kịch kiệt cơ thể, sau đó, thủy triều nóng phun ra, ham muốn hóa thành vật có hình dạng mạnh mẽ tuôn ra.

      Trong khắc đó, kích tình náu trong phòng trong góc toàn bộ lên đường, quấn chặt quanh chúng tôi, mang lại cảm giác sung sướng đến nghẹt thở.

      Hơi sức dùng hết, cơ thể bắt đầu xụi lơ, tôi giống như thác nước tiện thể nằm lồng ngực vì thở dốc mà nhanh chóng phập phồng của Mã Lạp Dư.

      Chúng tôi giữ nguyên tư thế như vậy, cho đến khi hồn ma kích tình thỏa mãn tiêu tán, mới từ từ tách nhau ra.

      Hơi sức của tôi dần khôi phục, hô hấp của ta dần bình thường, đêm tĩnh lặng dần sâu hơn.

      " có thấy vừa lòng ? Tôi nằm ngực ta, khóe miệng nở nụ cười tà mị.

      may, giữa những chữ cái ac kia, chưa bao giờ có kết quả tốt.

      Giây tiếp theo, tôi nghe thấy câu trả lời của ta: "Rất vừa lòng, còn tốt hơn tôi tưởng tượng, khó khách Hà Truân lại trúng kế."

      "Đông" tiếng, tôi ngã thẳng từ giường xuống sàn nhà.

      Nguyên nhân rất đơn giản, người phát ra giọng này phải Mã Lạp Dư, mà là kẻ chỗ nào cũng thấy, con vịt vô cùng mạnh mẽ.

      cách khác, Hà Bất Hoan tôi... lên nhầm người.

      "Pằng" tiếng, đèn tủ đầu giường mở lên, gương mặt dụ người của con vịt dưới ánh đèn vàng lên tầng ánh sáng ham muốn xinh đẹp.

      Sửng sốt hồi lâu, tôi mới kịp phản ứng, ngón tay run run chỉ vào ta, hỏi: "Tại sao lại là ? Đây ràng là phòng của mã Lạp Dư!"

      "Tôi tôi thích ngủ phòng trong góc, ta rất rộng rãi, nhường cho tôi." Con vịt tay chống đầu, cả người trần trụi dưới ánh đèn.

      Tôi phát , tôi tự trúng kế.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 82

      Edit: Thố Lạt

      "Vậy em và ta, bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì?" Mã Lạp Dư nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén, giống như đặt tảng băng vụn lên ngực tôi.

      Đây chính là dùng ánh mắt để giết người trong truyền thuyết.

      Tôi dũng cảm nhìn thẳng ta, giọng : "Chuyện này... nội dung rất kĩ thuật."

      Mã Lạp Dư: "..."

      Sở trường của tôi chính là làm cho người ta tức giận, chỉ thấy trí thông minh tủ đá của Mã Lạp Dư lại bắt đầu vận hành, đẩy tôi, có vẻ như mở cửa bỏ .

      Tôi chỉ có thể chống cửa, nghiêm túc : "Tôi cũng biết quan hệ với ta bây giờ là thế nào."

      Quả , con vịt đối với tôi, còn đơn giản là con vịt.

      "Em thấy những lời này rất tùy tính [1] sao?" Mã Lạp Dư hỏi.

      "Tôi biết." Tôi hơi nhún vai: "Nhưng con người tôi sinh ra vốn tùy tính."

      Đúng vậy, đạo đức, trắng đen, trong thế giới của tôi đúng sai cái nào quan trọng hơn, tôi muốn, chỉ là tự nhiên, chỉ là vui vẻ.

      " , ngày đó ở xe em cảm thấy phải tùy tính hay sao?" Mã Lạp Dư rất cao, tôi phải ngửa đầu nhìn ta, da cổ bắt đầu có chút căng thẳng.

      Đúng vậy, hôm đó kích tình, là dục vọng nguyên thủy giữa nam và nữ, lí trí bị vùi lấp, còn tung tích, còn lại, là hành động tùy ý.

      thể thừa nhận, thời gian vui vẻ nhất trong đời chính là ngày tùy tính đó.

      Tôi thích vui vẻ, cho nên tôi mặc kệ.

      Rất nhiều ánh mắt của người đời, tôi muốn để ý tới, bởi vì muốn tự tìm phiền não.

      Đời người ngắn ngủi, sao sống vui vẻ. [2]

      Chẳng qua, đây chỉ là quan niệm cá nhân của tôi, tôi có quyền cầu người khác có chung quan điểm với mình, cho nên tôi buông tay, bước ra, nhường đường: "Trước khi làm việc tôi thường suy nghĩ quá nhiều, phút chốc ở trong xe ngày hôm đó, chúng ta thích lẫn nhau, cho nên khát khao đụng chạm thân thể, thế giới của tôi chính là đơn giản như vậy, nếu thể chấp nhận, vậy xin hãy quên chuyện ngày hôm đó."

      xong, tôi chuẩn bị rời , nhưng trong tích tắc kia khi tay chạm vào cửa, cánh tay bị giữ chặt.

      Là bị Mã Lạp Dư giữ chặt.

      "Như vậy bây giờ, em còn thích tôi ?" Giọng của ta vang lên bên tai tôi, cùng với hơi thở ấm nóng.

      Thích hay , cơ thể tự nhiên cho đáp án - da thịt của tôi hưởng thụ hô hấp của ta.

      ta xoay người tôi, quay mặt về phía ta.

      Sau lưng tôi là hơi lạnh như băng của tấm cửa, phía trước tôi là nhiệt độ cơ thể dần nóng rực của ta.

      Đôi mắt Mã Lạp Dư, giống như đại dương xám xanh, sâu sắc thần bí, trong nháy mắt nổi lên xoáy nước, cuốn tôi vào chính giữa.

      Môi chúng tôi, giống như nam châm, hút chặt nhau.

      Vào giờ phút này, máu ta nóng, môi ta êm ái, lưỡi ta mềm mại.

      Chúng tôi ôm, *, môi lưỡi quấn quýt, giống như muốn tạo độ ấm lớn nhất hòa tan lẫn nhau.

      Tôi nhắm mắt, chỉ là vẫn nhìn vào mắt của ta, ánh mắt xanh xám kia, thần bí dị vực [3], biển cả sâu thẳm, kích tình tỉnh táo.

      Khi dưỡng khí hầu như mất hết chúng tôi mới bịn rịn tách ra, giữa môi và lưỡi * [4] sáng trong, kéo thành sợi, đứt đoạn.

      Nhưng kích tình đứt, mà lại tiến lên thêm bước.

      === ====== ====
      CHÚ THÍCH:
      [1] Tùy tính: có thể hiểu như tùy hứng, mặc kệ cho mọi việc tiếp diễn theo bản năng, suy nghĩ, kháng cự.

      [2] Từ này phiên hán Việt là "Hà Bất Vi Hoan", đồng với tên "Hà Bất Hoan" (sao vui vẻ) của nữ chính.

      [3] Thần bí dị vực: ý ánh mắt của người ngoại quốc thần bí, vì mình thấy để nguyên như phiên hay hơn nên giữ nguyên và chú thích.

      [4] *: Trong nguyên tác tác giả để dấu "*" nên mình chép lại y chang, ở đây muốn nước miếng của hai người ấy mà.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 83

      Edit: Thố Lạt

      Chúng tôi quấn quanh nhau, như con trăn lớn sâu trong rừng rậm, nhiệt độ ẩm thấp, sương mù mờ mịt, hơi thở của cây cối tanh nóng, thân thể chôn sâu dưới bùn.

      Dơ bẩn, thấp kém, nguyên thủy, dục vọng, bản tính.

      Cúc áo của tôi bị mở ra, lộ ra áo ngực màu hồng, sắc hồng tinh khiết, da thịt màu tuyết trắng, chênh lệch ràng, làm máu người ta sôi sục.

      Mã Lạp Dư hôn tai tôi, lưỡi mềm mại, như chiếc bút lông, vẽ lại hình dáng vành tai, sau đó tìm đến phía sau tai, từng bước xâm chiếm, cảm giác trôi chảy này, khiến nhiệt độ cơ thể tôi tăng dần.

      Đôi tay ta, cởi váy dài của tôi ra.

      Váy sợi bông, trải ra dưới chân, như vầng mây vàng nhạt - chúng tôi đạp mây, lên trung.

      trời cao mười vạn thước, tôi và Mã Lạp Dư ôm chặt nhau, làm việc nguyên thủy nhất.

      Khoái cảm tự do như máu chạy khắp toàn thân tôi, như chú chim, rời xa đời thường rắc rối, làm chuyện tùy ý, giải phóng chuyện của con người.

      Tôi tự do âu yếm nhiệt tình, căm ghét cuốn chặt.

      Tôi muốn bay lượn, ràng buộc cuối cùng ở thân dưới bị gỡ bỏ, hai chân gác chặt hông ta, hai người hòa thành thể.

      Dục vọng, xuyên qua lẫn nhau, trong cơ thể hai bên, đều có chất dịch trắng muốt.

      Cướp lấy, cho , cuồn cuộn ngừng.

      Giữa trời cao, chúng tôi quan sát mặt đất, ra vào trong thế giới của nhau, thăm dò xứ sở thần bí của người kia.

      Tôi ôm chắc cổ của ta, khiến lồng ngực hai người dán vào nhau chặt nhất có thể, mồ hôi tinh mịn, để lại dấu vết uốn lượn làn da của đối phương.

      ta căng đầy tôi, tôi lấp đầy ta, cơ thể chúng tôi được thỏa mãn.

      ta lần lượt đánh thẳng vào, cơ thể tôi dán thẳng lên cánh cửa, va chạm tạo tiếng vang có tiết tấu.

      Nếu tình dục có thanh, vậy chính là thanh này.

      Giữa tời cao, tôi trèo lên đỉnh núi, mũi chân cứng nhắc, mu bàn chân cong lên, chứa đầy cao trào.

      Cơ thể ta, run rẩy bất thường, giống như vòi nước bị tắc bỗng nhiên đến lúc kia, bục phát trào ra chất lỏng kích tình.

      Kế tiếp, là thời gian thở dốc trong lúc tạm nghỉ.

      ta hề buông tôi ra, mà lại đứng thẳng, kẹp tôi giữa ta và cánh cửa, da thịt và xương cốt của tôi bị đè ép bên trong trở nên hết sức mẫn cảm.

      Cơ thể ta cường tráng, dấu tay lên, có thể khiến người ta có được sức mạnh.

      Ban đầu tôi tựa lên bờ vai ta nghỉ tạm, sau lúc, chợt nhe răng cắn bắp thịt của ta, đó, tôi để lại dấu răng.

      Giữa răng môi, có hương vị của mồ hôi kích tình.

      "Em có vui vẻ ?" ta hỏi.

      "Vui." Về điểm này, tôi rất chắc chắn: "Còn sao? có vui vẻ ?"

      "Tôi nghĩ, tôi vui." đôi mắt xám xanh của Mã lạp Dư, có lông mi dày đặc, mỗi khi chớp mắt, phảng phất như có làn gió thần bí thổi qua.

      Tôi ôm ta chặt hơn.

      "Sau này chúng ta như thế nào?" Mã Lạp Dư hỏi.

      "Tôi cũng biết." Tôi ra đáp án vô trách nhiệm và cũng là đáp án chân nhất.

      "Phải, chúng ta ai biết được." Khuôn mặt Mã Lạp Dư luôn có trầm tĩnh lạnh như băng.

      " nghĩ đến ngày thường sao?" Tôi hỏi.

      "Có lẽ vậy, bởi bì biết rằng đây chẳng qua chỉ là giấc mộng." Mã Lạp Dư ghé sát xuống tóc tôi: "Chuyện tôi trải qua khiến tôi có cách nào trở thành người bình thường, trải qua những ngày bình thường."

      "Tôi từng rất cố gắng vượt qua những ngày đó, nhưng chứng minh đó là phí công." Tôi cảm thấy mình và người đàn ông trước mặt rất có tiếng chung về điểm này.

      Hôm nay ôm vậy là đủ, tôi buông hai chân từ người ta xuống, đứng thẳng sàn nhà.

      "Tôi thích da thịt của , thích cái ôm của , thích được đụng vào." Chỉ đơn giản như vậy, rất nhiều chuyện, suy nghĩ nhiều tốt.

      Thực ra, tôi vốn cần thêm gì nữa.

      Hoàn cảnh cuộc sống từ của Mã Lạp Dư khiến ta có thói quen suy xét đến tương lai, mà tôi, lại bởi vì lười biếng.

      Tương lai, đối với chúng tôi mà , là chuyện xa vời.

      Thời điểm ở bên nhau hết sức vui vẻ, vậy là quá tốt rồi, tương lai rất xa, chúng tôi muốn suy nghĩ đến.

      Cơ hội làm trời cao thường có, vốn hai chúng tôi muốn làm lại lần, nhưng mà nghĩ đến con người có ba việc gấp, chiếm lấy nhà vệ sinh phải chuyện người phúc hậu hay làm, liền rất có đạo đức mặc quần áo vào, sau khi sửa sang xong ra từ bên trong.

      Ngó cái, con vịt vẫn nghiêng đầu ngủ say.

      Có triển vọng, tôi thích.

      Làm chuyện kia là hao tốn thể lực nhất, sau khi tôi và Mã Lạp Dư quay lại chỗ ngồi, nhấc đồ uống bên cạnh lên uống ừng ực.

      lúc xuân về hoa nở, khóe mắt nhìn lướt qua, việc lớn hay!!

      Khóe miệng con vịt, cất chứa chút ý cười cổ quái.

      Giây tiếp theo, tôi lập tức che mông chạy thẳng đến toilet, rầm rầm rào rào, đu đu đa đa, tư thế rất bất nhã.

      Chuyện bất nhã hơn tôi cũng làm rồi, nhiều thêm lần này cũng có gì bất thường.

      Nhưng Mã Lạp Dư mặt băng nghìn năm này cũng làm chuyện giống tôi rất bình thường.

      Cho nên, hai giờ sau đó, tôi và Mã Lạp Dư biết mệt chạy từ chỗ ngồi đến toilet, mà con vịt định thần rảnh rỗi đọc báo uống sâm-panh.

      Trả thù, trả thù nóng hổi nha.

      cần nhiều lời, là ta nhân lúc tôi và Mã Lạp Dư làm chuyện ấy bỏ vào nước cái gì đó, hại chúng tôi mất hết hình tượng.

      "Cái đồ sâu róm nhà ." Trong lúc giảm xóc, tôi mang theo hoa cúc đau nhức, mở to đôi mắt đầy tơ máu, căm tức nhìn con vịt: " rất đê tiện!!!"

      "Ai lúc đó bảo các người đưa tôi vào." Con vịt thẳng.

      "Lần sau, nhất định cho vào." Tôi nghiến răng, gằn từng chữ : "Sau đó trói lên bồn cầu, xem chúng tôi làm chuyện đó!!!"

      Phương châm của tôi là: đánh chết , cũng phải tra tấn đến chết!

      Nhưng mà, con vịt chìa ra tay phải xinh đẹp duyên dáng, cười tươi: " sao, tôi có thể tự xử."

      Quả nhiên, chuyện đâu với sâu róm, tôi tự nhận lấy thất bại.

      Quay người, lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mã Lạp Dư.

      ta chỉ câu: "Có cũng vô dụng."

      Sau đó, khối băng tiến lên, san bằng con vịt.

      Quả nhiên, đối phó với con vịt đáng đánh đòn này, chỉ có thể sử dụng bạo lực.

      Sau khi lôi kéo hơn chục lần, máy bay cuối cùng cũng tới đích, xuống máy bay tôi phát ra, chân mềm nhũn - lết nổi nữa rồi.

      Có điều, cuối cũng cũng được sống trở lại, trem=n6 mặt đất quen thuộc này.

      Tôi muốn phát huy ánh sáng và nhiệt độ của nữ vương lần nữa.

      Nhưng còn chưa nghĩ ra cách nào để tỏa sáng và phát nhiệt, tôi nhận được tin tức chính xác truyền đến - dì Bích bị bắt.

      Là ai làm, cần nhiều lời.

      Nghe được tin này, Mã Lạp Dư và tôi cùng trầm mặc lúc, sau đó bắt đầu bàn bạc phương án đối phó. Lỗ Gia Thành chỉ bắt dì Bích , mà giết bà trút giận, trắng ra là muốn lấy chuyện này uy hiếp chúng tôi, như vậy, chỉ còn biết răm rắp nghe theo cầu của ông ta.

      Vậy nên, tôi, Mã Lạp Dư, còn có con vịt làm được gì kia vào nhà của Lỗ Gia Thành.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 84

      Edit: Thố Lạt

      cần phải khiêm tốn, tôi và Mã Lạp Dư vốn là thịt bò nằm thớt, mặc cho người ta chém giết, cho nên cũng phải lo lắng gì, dẫn theo người, trực tiếp gọi người thông báo.

      Nhưng Lỗ Gia Thành công bằng, để tôi và con vịt chờ, cho Mã Lạp Dư vào trước.

      Tôi và con vịt bị đưa đến phóng khách uống trà, bởi vì còn giận con vịt hại tôi phải chạy vào toilet vô số lần, nên thèm để ý đến ta.

      im lặng phát sinh trong phòng, ngoài cửa là bó hoa trắng nở to bằng cái bát, thừa thanh lịch, thiếu sức sống.

      Nước trà trong vắt đung đưa trong bộ ấm trà tử sa [1], phản chiếu gương mặt lớn của tôi -- mẹ nó, dạo này mặt chị tròn như cái mâm?

      Trong lúc ngừng quan sát, con vịt mở miệng: " cho rằng mình sai chút nào sao?"

      Đương nhiên tôi biết ta cái gì.

      Bình tĩnh lại suy nghĩ chút, kỳ , tôi là người sai nhiều nhất, cũng quá đáng nhất, nghĩ vậy, giọng tự nhiên hạ xuống ba bốn phần: "Đầu của bị gì chứ, lúc đó, tôi tức giận.

      Con vịt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: "Đầu sao, nhưng chỗ này có việc."

      Tôi nhìn tay ta, mắt có chút cay cay, sau khi nghẹn ngào lâu, cuối cùng ra : "Nhóc con, đừng giả bộ, vốn có trái tim."

      Con vịt: "..."

      Tôi cảm thấy lời của mình là , nhưng vẻ mặt con vịt nhìn qua cũng rất đáng thương.

      ta cụp mắt nhìn bình trà tử sa bạch ngọc trong tay, giọng như hơi ấm của nước trà: "Vốn tôi cũng cho rằng mình có trái tim, nhưng tất cả đều có ngoại lệ... Chẳng hạn như, tôi gặp được ."

      Gương mặt con vịt có vẻ u sầu nhàn nhạt, như cơn mưa phùn, trong nháy mắt gột vẻ xinh đẹp quyến rũ, nhìn qua, chỉ khiến người ta cảm thấy đau lòng: " Từ trước đến nay, vẫn tưởng tiền là quan trọng nhất, vẫn ỷ lại, vẫn cho rằng mình vì tiền, cái gì cũng có thể hi sinh, cái gì cũng có thể cần, mãi đến khi, xuất , việc đời chính là kì quái như vậy, lật đổ quan niệm của người ta bất cứ lúc nào."

      Tôi chịu nổi nữa, tôi cảm thấy mình rất có lỗi với ta, đấy, tôi thành xin lỗi con vịt.

      Lúc ở Tam Giác Vàng ta luôn giúp đỡ tôi, ta cũng phải thần thánh, làm nhiều chuyện mạo hiểm gây nguy hiểm đến tính mạng.

      Tôi phải nghĩ đến những chuyện này, cũng từng cảm thấy áy náy, cũng từng cảm kích, nhưng cuối cùng lại tự an ủi, rằng cái con vịt là tiền, chỉ cần sau này cho ta nhiều nhiều tiền, như vậy là chúng tôi thanh toán xong xuôi.

      Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng hôm nay mới biết được, điều con vịt muốn, chỉ có tiền.

      Thế mà tôi lại ở trước mặt ta, cùng Hà Truân, cùng Mã Lạp Dư...

      Cúi đầu lết đến bên cạnh con vịt, do dự chút, cuối cùng tôi đưa tay, vòng lên bờ vai của ta, tựa đầu vào cổ ta, chậm rãi : Con vịt, tôi biết có tình cảm như vậy với tôi, xin lỗi."

      Căn phòng tiếp tục bị im lặng bao trùm, mùi hoa tao nhã truyền vào trong phòng.

      Mùi hương tự nhiên, chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, mãi đến khi, con vịt đưa tay nâng cằn tôi lên, dùng giọng có thể dìm người ta chết đuối dịu dàng với tôi: "Bất Hoan, tin sao?"

      Tôi: "..."

      Con vịt thở dài, vuốt ve gò má của tôi, vẻ mặt mang theo chút hứng thú chỉ tiếc rèn sắt thành thép [2]: "Nhìn kìa nhìn kìa, bài thí nghiệm cũng có thể gạt được , dễ dàng tin tưởng lời dối của đàn ông như vậy, tiếp tục như vậy, sau này hậu cung chẳng phải tăng thêm rất nhiều người sao? Muốn hại chúng ta phá sản à?"

      Tôi: "..."

      Thầy giáo con vịt tiếp tục chỉ bảo: "Nhớ kĩ này, lời của đàn ông mà có thể tin được, vậy vật bay trời kia hẳn phải UFO , mà là cái bô rồi... à, biết trong đầu có cái gì, ngày nào cũng ăn nhiều thịt như thế là lãng phí."

      Tôi: "..."

      phút sau, tiếng hét thảm thiết phát ra từ trong phòng, sau đó, sàn nhà hoa trắng muốt, dính nhiều vết máu máu tanh.

      Sau khi Lỗ Gia Thành và con nuôi ông ta chuyện riêng xong, tôi dưới hướng dẫn của ta, kéo con vịt chảy máu đầm đìa đến thẳng phòng của đại BOSS Lỗ Gia Thành.

      sàn nhà, lên vệt máu chói mắt uấn lượn.

      Vì trước đây con vịt cũng hay vô cớ đánh họ chảy máu, cho nên cấp dưới hai bên đường phần lớn trong mắt đều chứa cảm kích.

      Trừ người trong mắt chứa phẫn hận với tôi -- người phụ trách kéo ta.

      Mặc kệ như thế nào, tôi phải gặp Lỗ Gia Thành lần.

      === =========
      CHÚ THÍCH:

      [1] Tử sa: loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

      [2] Ví với việc cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :