1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 75

      Tôi nhìn Hà Truân, tức giận.

      ta cũng nhìn tôi, khác biệt là, trong đôi mắt lại có thần sắc gì đặc biệt.

      Từ trước đến nay, Hà Truân luôn là kẻ ngang ngược có dã tâm, thủ đoạn của ta vốn ngoan tuyệt, cay độc, ta có bất cứ cảm giác gì đối với hành động của mình.

      Hơn nữa, ngay từ đầu chính là tôi lừa gạt ta.

      Tôi và ta, đều phải người tốt.

      Nghĩ vậy tâm tư cảm tình kích động cũng dần bình tĩnh trở lại.

      Nhưng Hà Đồn chắc để tôi sống tốt, ánh mắt ta như cánh tay dẫn đường, chỉ thân thể trần truồng của tôi.

      Chỉ cho Cảnh Lưu Phái.

      Nhìn thấy ? Dấu hôn trước ngực này, rất sâu, là mới vừa rồi, còn lại, là tôi để lại vài ngày trước. Hương vị của ấy rất tốt, tôi hiểu sao có thể đuổi ấy , khi ấy chủ động eo ếch mềm mại như rắn, ấy dùng đủ các tư thế thể tả được mà quyến rũ xu nịnh tôi - vì bảo vệ tính mạng của . Nhìn cho những dấu vết đó, vĩnh viễn nhớ kĩ ấy mà hi sinh, vĩnh viễn nhớ kĩ yếu duối và vô dụng."

      Đôi khi, ngôn ngữ mới là con dao sắc bén nhất thế giới.

      Da mặt tôi dày như tường thành, kích thích như vậy tính là quá xấu, nhưng mà Lưu Phái như vậy, lôi lo ấy nhịn được mà bộc phát.

      Tôi thể cứ bình tĩnh đứng yên xuống làm nơi trút giận, phản công mới là vương đạo.

      Thừa dịp Hà Đồn chú ý Cảnh Lưu Phái, tôi dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay nhặt lên hòn đá.

      Cảnh giới cao nhất của kiếm khách: Trong tay có kiếm, trong lòng có kiếm.

      Mà cảnh giới cao nhất của chúng tôi là: cho dù tảng bánh, cũng có thể trở thành vũ khí.

      Dùng hết mười phần công lực, tôi mãnh liệt ném về đầu Hà Truân.

      Nhưng danh hiệu cối xay thịt phải ai cũng có thể đạt được, Hà Truân thế nhưng xoay người tránh thoát đòn trí mạng này.

      Mà Lưu Phái nhân cơ hôi này, nhảy lên, cùng đánh nhau với ta lần nữa.

      Tôi làm hủ nữ, cũng thừa dịp loạn nhào tới, cùng đoạt súng với bọn họ.

      Ba người ở giường huyên náo còn ngại chen, chi là giành món đồ biển hoa.

      Chúng tôi đuổi bắt nhau, rất đuối, có điều vì mạng sống, để ý nhiều như vậy.

      Tình huống tại là, tôi và Lưu Phái hai người đánh người Hà Truân.

      Bởi vì tôi chiếm ưu thế, nên tôi cảm thấy rất công bằng.

      Nhưng lắc lắc lắc lắc, tôi phát giác có chút nguy hiểm: tôi và Lưu Phái đều bị thương, phải là đối thủ của Hà Truân khỏe mạnh, dần dần rơi vào thế bất lợi.

      Nhưng mà bên chúng tôi còn có ưu thế ngầm: thân phận phụ nữ của tôi.

      Phụ nữ và đàn ông trời sinh có thể chất khác biệt, phụ nữ đánh đàn ông, đánh lén sao cũng được.

      Mắt thấy Hà Truân sắp chiếm lợi thế, tôi dứt khoát vươn ngón trỏ và ngón giữa, trực tiếp đưa vào hai lỗ mũi của ta.

      phải đưa vào bình thường, là hết sức ứng phó, tranh thủđi sâu vào tủy não của ta quấy động phen.

      Bất cứ ai bị hai ngón tay cắm vào lỗ mũi cũng đẹp mắt, tin bạn thử nhét vào Kim Thành Vũ .

      Cho nên cánh mũi Hà Truân bị phình lớn, nhìn qua... thế nào nhỉ, tôi suýt nữa Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông (*) hô lớn "Nhĩ Khang".

      (*) Tình Thâm Thâm Vũ Mông Mông - Tình sâu thẳm, mưa mông lung: Nguyên gốc là "情深深雨蒙蒙", OST phim "Tân dòng sông ly biệt".

      ra đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, ta cước đá bay tôi ra ngoài, tiếp tục dùng tướng mạo bình thường tham gia cuộc so tài.

      Tôi phát huy tinh thần mạnh mẽ bé, bò dậy, sờ sờ cái mông, vỗ vỗ bùn đất quần áo, lau máu ở khóe miệng, tiếp tục hành trình nghiệp cách mạng.

      Lần này vận may tệ, tôi tiến lên Hà Truân đưa lưng về phía tôi, hăng say đánh nhau cùng Lưu Phái, kết quả là, hai chưởng của tôi kề sát, hai ngòn trỏ trái phải duỗi thẳng, đâm thẳng vào cúc hoa của ta.

      khiêm tốn chút, đối với việc tổn thương vị trí nhạy cảm này của nam giới, tôi rất là có thiên phú - ngón tay tôi chuẩn xác thọt đến nơi cần thọt.

      Tôi nghĩ Hà Đồn gặp phải đả kích rất lớn, bởi vì trong nháy mắt cước đá bay kia, ta quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt oán giận.

      Bò dậy, lau máu, sửa sang lại kiểu tóc, sau đó tôi xông lên lần thứ ba.

      Nhưng bọn họ chưa cho tôi lên sân khấu, bởi vì khi tôi chạy đường, hai bóng đen đánh nhau phát ra tiếng súng nặng nề.

      Cò súng, lên nòng.

      Trong chớp mắt, tôi dừng bước, hô hấp tự động dừng lại.

      Trúng đạn, rốt cuộc là ai?

      Gió ngừng, trăng , mây tụ, hoa túc lần nữa khôi phục tĩnh lặng.

      Tôi đứng ngơ ngác, mà hai người tạo thành bóng đen phía trước cũng đứng lặng.

      Rốt cuộc , ai trúng đạn?

      Máu nhanh chóng dồn lên động mạch, cả người tôi vừa tiến tới vừa run run.

      Thời gian như xi măng nồng đặc khuynh đảo, thong thả khiến người ta cứng nhắc.

      Ngay khi tôi liều thĩnh thét chói tai đáp án ra - Lưu Phái chậm rãi ngã sụp xuống đất.

      Động mạch chính thức vỡ tan, máu mạnh mẽ xông thẳng lên ót, đôi mắt tôi lập tức nhuốm màu máu.

      Liều lĩnh tiến lên, tôi ôm lấy Lưu Phái - bụng có hai vết thương mới, máu tươi vội vã trào ra.

      Tôi muốn chuyện, nhưng yết hầu như bị bàn tay lớn bóp chặt, phát ra tiếng.

      Nhưng tôi nghe thấy giọng của hà Truân: "Tôi rồi, em phải nhận được trừng phạt."

      " trừng phạt của , chính là khiến tôi mất người trân quý nhất, quả ... ngoan độc." Kẽ răng tôi có tia máu, cho nên lời ra cũng mang theo mùi.

      "Mà em," Hà Truân dí dáng súng vào cằm của tôi, chậm rãi : "Cũng khiến tôi mất người trân quý nhất."

      thù trả thù, thù thêm thù, giữa chúng tôi có đúng sai, có chính nghĩa và tà ác.

      "Em còn cơ hội cuối cùng, tránh ra, để tôi hoàn toàn giết chết ta, như vậy chuyện trước đây tôi có thể cho qua." Hà Truân cho tôi lựa chọn cuối cùng.

      Tôi lắc đầu: " cho rằng tôi tránh ra sao?"

      ta nhìn chăm chú: " ."

      "Vậy sao còn muốn hỏi?"

      "Đôi lúc người ta... cũng lừa gạt chính mình."

      "Phương pháp duy nhất khiến tôi nghe lời chính là giết tôi, ra tay ."

      Bàn tay tôi, cằm tôi, bụng của tôi, lòng tôi đều đau nhức.

      Tôi hi vọng có thể kết thúc tất cả ở đây.

      Ít nhất, trong lòng tôi còn có Lưu Phái.

      Hơi thở lạnh như băng tỏa ra từ họng súng để huyệt thái dương của tôi, chỉ cần động tác, tôi lập tức còn là Hà Bất Hoan nữa.

      Tôi chờ đợi thời khắc này.

      Nhưng phải đợi khá lâu.

      tối tăm dự liệu chậm chạp chưa tới.

      tò mò tấn công tôi, tôi tự chủ được mở mắt, cũng trực tiếp đối mặt với tròng mắt Hà Truân.

      Nơi đó, lóe lên ánh sáng u tối tên, thứ mà tôi chưa từng gặp qua.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 76

      Editor: Thố Lạt

      Chúng tôi nhìn nhau, chớp mắt.

      Mấy tháng trước, chúng tôi căn bản là quen biết nhau, nhưng vận mệnh chính là rối rắm như thế, quấy đông quấy tây khiến chúng tôi liên lụy cùng nhau.

      Tôi nghĩ, ở mức độ nào đó, tôi quả làm tổn thương ta.

      Hà Truân làm tổn thương cơ thể của tôi, còn tôi làm tổn thương, lại là phần yếu đuối hơn của ta.

      Tôi tử tế.

      "Em ." Trong lúc tôi miên man suy nghĩ Hà Truân hạ mệnh lệnh này.

      Tôi khựng lại vài giây mới kịp phản ứng: " quyết định buông tha cho tôi?"

      Cây súng trong tay Hà Truân rời khỏi huyệt thái dương của tôi, giọng của ta xen lẫn mùi hương thầm trong bóng đêm: " có gì ghê gớm, cũng chỉ là phụ nữ thôi."

      ta giải thích cho tôi và bản thân mình.

      "Cảm ơn ." Tôi lòng.

      Hà Truân đại nhân quả là đàn ông.

      "Tôi buông tha cho các người, nhưng có thể sống mà ra khỏi nơi này hay , là chuyện của các người." Hà Truân bổ sung tiếp.

      Được rồi, tôi hiểu lầm, ra Hà Đồn là đàn bà.

      Hà Truân thu súng, liếc chúng tôi thêm cái, đôi giày quân nhân kia giẫm lên hoa túc ta nhất, từng bước hạ xuống, giống như nghiền nát biển đỏ sẫm nở rộ.

      Mãi đến khi bóng dáng cường tráng mang theo đen tối khuất khỏi tầm mắt, tôi mới tin rằng tôi và Lưu Phái vừa dạo vòng trước của Quỷ Môn Quan về.

      Lưu Phái trong lòng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt ngày càng trắng, giống như tờ giấy A4.

      Tôi nâng Lưu Phái dậy, muốn mau chóng tìm được con vịt hoặc người đến tiếp ứng **, tuy rằng bây giờ tình huống hỗn loạn, nhưng đứng yên ở đây đợi mới là nguy hiểm nhất.

      Khẽ động như thế, tự nhiên động vào miệng vết thương của Lưu Phái, ấy khôi phục thần trí.

      "Em... mình ."

      " cho rằng có thể sao?" Tôi dìu trong biển hoa túc, đạp hỏng ít hoa túc.

      Chẳng qua, cái này gọi là thay trời hành đạo, tuyệt đối bị người bảo vệ môi trường khiển trách, tôi khẳng định.

      "Tôi muốn... nhìn thấy ." vậy, và muốn dùng tay đẩy tôi ra.

      Nhưng bụng trúng hai phát súng, con người ai có thể tự do dành động, tôi khéo léo dùng lực hóa giải đòn công kích của , tiếp tục đỡ : " có gì, chờ an toàn, muốn nhìn tôi cái cũng có cửa."

      "Tôi rồi, mọi chuyện của tôi đều liên quan đến ." vẫn chịu khuất phục.

      Nhưng tôi còn ngang ngược hơn : "Cũng vậy thôi, cho dù tôi làm gì cho , cũng đều quản chuyện của ."

      bỗng nhiên dừng bước, gắng gượng, dừng hồi lâu, giọng mới cất lên: "Tôi để cho có chuyện."

      "Tôi cũng vậy." Tôi : "Tôi để có chuyện."

      Tôi kiên định nhìn , kiên định ra lời này. Nhưng đôi lúc con người ta thể mạnh miệng, bởi vì vẻ mặt kiên định của tôi chỉ giữ được vài giây đồng hồ, giọng vang lên: "Đừng nhúc nhích."

      Quay đầu lại, ơ kìa, là người quen mà, phải Trần Quốc mặt chữ sao?

      Có điều mọi người quen biết quen biết , ta vẫn cầm súng chĩa vào người tôi sai.

      chứng minh, cướp súng cực kì dễ chơi, đầu óc nhanh chóng xoay tròn, lập tức nghĩ đến ta và con vịt mập mờ, liền mơ hồ nhắc nhở: "Chuyện đó, có thấy Tưởng Bản Nhai ?"

      Vốn dĩ muốn mượn sức của con vịt, ai ngờ những lời này vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Trần Quốc mặt chữ càng thêm hung ác: "Cái gì cũng biết? cho Hà Truân?"

      Lại , tôi hiểu gì, nhưng giờ phút này chỉ có thể lặng im, yên lặng xem xét.

      Ánh mắt Trần Quốc mặt chữ có chút rối loạn, giọng của ta cứng ngắc: "Chuyện là, lô hàng lúc trước hề bị hải quan thu được, mà bị tôi giấu riêng, nhiều hàng như vậy, số tiền lớn như vậy, cho dù là ai cũng bị mê hoặc, tôi vốn tưởng rằng thần biết quỷ hay, ngờ vẫn bị các người biết được."

      Liên hệ đoạn và dưới, cuối cùng tôi hiểu rồi.

      ra Trần Quốc mặt chữ từng phản bội Hà Truân lần, ta ăn chặn số lượng hàng lớn, sau đó chuyện này bị con vịt biết, dùng để uy hiếp ta.

      Khó trách con vịt về sau liền thay đổi thần thông quảng đại, ra có gián điệp trong nội bộ tập đoàn tội phạm của Hà Truân.

      "Vừa rôi hết cho Hà Truân, có phải ? Trần Quốc mặt chữ hung hăng chĩa súng về phía trước, động tác đó quả có chút dọa người.

      Vấn đề này rất khó trả lời, đặc biệt trong tình huống bị súng chĩa vào.

      Nếu tôi phải, ta thẹn quá hóa giận, bắn tôi.

      Nếu tôi phải, ta may mắn hơn nhiều, bắn tôi - giết người diệt khẩu.

      Tôi do dự, nhưng Trần Quốc mặt chữ cho tôi thời gian để do dự, tròng mắt ta bắt dầu xuất tơ máu: "!"

      Bộ dáng của ta đáng sợ, mà cây súng muốn bắn nhưng chưa bắn trong tay ta còn đáng sợ hơn.

      Tôi có thời gian suy nghĩ, còn chậm trễ nữa máu Lưu Phái chảy hết mất.

      Dù sao đều là đường chết, vậy chọn phương án phải là tương đối thoải mái .

      "Phải, ta biết hết toàn bộ." Tôi .

      Nghe vậy, sắc mặt Trần Quốc lập tức chuyển thành xám trắng.

      Dùng ngón chân nha hoàn cũng biết Hà Truân đối xử với phản đồ độc ác như thế nào.

      Vội vàng nghĩ kế: "Dù sao cũng trở mặt rồi, dứt khoát nương nhờ vào cảnh sát là được, làm nhân chứng chỉ điểm, tuyệt đối được bảo vệ an toàn."

      Bức người đến cạnh vách núi, trong lúc tuyệt vọng nhất, lại cho ta con đường sống, kẻ ngốc mới .

      Nhưng tôi xem thường Hà Truân, Trần Quốc mặt chữ chậm rãi lắc đầu: " Người nhà tôi, tất cả đều chịu khống chế của ta, sau khi tôi , bọn họ bị..."

      Vốn dĩ Trần Quốc mặt chữ là đàn ông chòm sao Cự Giải - người nhà là số , trong nháy mắt tôi nảy sinh hảo cảm với ta.

      "Vậy định làm gì?" Tôi hỏi.

      "Tự kết liễu." ta ra lời này từng chữ .

      "Trăm ngàn lần đừng." Tôi tốt bụng khuyên bảo.

      ta nhìn tôi, ánh mắt oán hận và hung ác: "Yên tâm, trước đó, tôi chắc chắn kéo các người cùng chết với tôi!!!"

      Tôi rơi lệ, tôi sai rồi, ngài cứ tha hồ kết liễu mình .

      Giờ phút này thực là lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, tuy rằng tôi có thể tự tin tránh đạn, nhưng vậy có nghĩa là bỏ rơi Lưu Phái.

      Tôi làm được.

      Việc duy nhất có thể làm, chính là che trước mặt .

      Tôi hối hận vì việc đó rồi nha, sớm biết vậy, vừa rồi thà chết dưới súng của Hà Truân, ít nhất người ta cũng là nam chúa vùng, bây giờ chết trong tay Trần Quốc mặt chữ, tính toán kiểu gì vậy?

      Họng súng kia hướng về phía chúng tôi, màu đen thâm thúy, giống như động tội ác đáy, tràn đầy nguy hiểm khôn lường.

      Trần Quốc mặt chữ hoàn toàn có tình cảm với tôi, ta tiếp tục hướng súng lại gần tôi, đồng thời ngòn tay khẽ cong, bóp cò.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 77

      Editor: Thố Lạt

      Tôi che trước mặt Lưu Phái, hai mắt nhắm nghiền lại chặt.

      Cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi la lên câu giữa cánh đồng bát ngát trong lòng: Diêm Vương, chị Hà Bất Hoan của cậu đến đây, tự mình chuẩn bị công cụ a và m cho tốt !!!

      Nhưng mà nhắm mắt yên lặng đợi qua hồi lâu sau khi tiếng súng vang, mọi chỗ người đều có cảm giác trúng đạn.

      Tình huống như thế này chỉ có hai khả năng: là kĩ năng bắn súng của Trần Quốc mặt chữ xuất thần nhập hóa, có thể khiến tôi thống khổ chút nào chạy làm người tình Diêm Vương, hai là kĩ năng bắn súng của Trần Quốc mặt chữ thối rữa, khoảng cách gần như vậy mà bắn trúng bia.

      Mở mắt ra, tôi nhìn thấy khả năng thứ ba -- Trần Quốc mặt chữ ngã xuống đất.

      ta trợn tròn hai mắt, trong con ngươi chứa đựng nghi hoặc, mà máu, ồ ồ chảy ra từ giữa ót -- dấu hiệu sống dần biến mất.

      Mà phía sau ta, con vịt khí định thần nhàn đứng giơ súng.

      Trăm ngàn đóa hoa túc cũng át được vẻ tươi đẹp của ta.

      Việc này làm sáng tỏ hai chuyện:

      Thứ nhất, ra Diêm Vương nhà chúng ta phải kẻ thích s và m (*)

      (*) S và M: SM (tức hành hạ)

      Thứ hai, áo rồng và mạng của nhân vật chính hỏi được.

      Tức , tôi muốn xông lên ôm cái cổ vịt của ta gặm mạnh.

      "Nhớ kĩ, tôi cứu mạng." Con vịt .

      Tôi lười nhảm với ta, chuyển thẳng nửa sức nặng của Lưu Phái cho ta.

      Ba người hợp tác, sức mạnh lớn, được mau hơn -- cũng dám quên đàn em của hà Truân có thể lấy mạng chúng tôi bất cứ lúc nào.

      đường, con vịt cho tôi biết, ta thực làm theo kế hoạch giao hẹn ban đầu, nào ngờ vừa giúp Cảnh Lưu Phái ra khỏi nhà tù, bất ngờ ầm ầm bùng nổ, hơn ba mươi khẩu súng nhắm thẳng vào bọn họ.

      Con vịt chỉ là con vịt, phải mèo tinh chín mạng, lui ngàn bước mà , cho dù ta có chín cái mạng cũng đấu lại hơn ba mươi khẩu súng này.

      Cho nên lúc này, ta cũng đành bó tay.

      Hà Truân trước khi hạ lệnh cần lưu tình, tranh thủ bắn bọn họ thành thịt vụn.

      Ngay lúc tương vịt và tương bò sắp bắt đầu xào nấu ai đó từ trời rơi xuống, cứu bọn họ.

      "Là ai?" Tôi tò mò.

      " quan trọng." Ánh mắt con vịt phong phú, liếc nhìn tôi cái, tiếp: "Hậu cung nhiều người, phí chi tiêu ăn uống cũng gia tăng."

      Tôi tự động lý giải những lời này thành trạng thái gián đoạn tính chất động kinh của ta.

      Tiếp tục nhớ lại.

      Ai đó dẫn theo binh lính đến nơi đóng quân để đánh nhau.

      Vận may còn rất tốt, bởi vì có nhiều binh lính theo Hà Truân, chấp hành nhiệm vụ bảo vệ, cho nên xử lí những người còn lại quá khó khăn.

      Sau khi bị Cảnh Lưu Phái ngừng gạn hỏi, con vịt rốt cuộc cũng ra chuyện tôi dự tiệc cùng Hà Truân.

      ngờ Lưu Phái vừa nghe xong , liền chạy về phía tổ chức bữa tiệc, con vịt muốn đuổi theo, ai ngờ bị mấy binh lính ngày thường hay say mê ta ngăn lại, dây dưa, đành trơ mắt nhìn Lưu Phái rời khỏi tầm mắt.

      Nhớ lại hết quá khứ rồi, nên nhìn về tương lai.

      Ý của con vịt là, phải nhanh chóng đưa Lưu Phái bị thương nặng đến gặp cảnh sát, bọn họ có điều kiện chữa trị cho ấy tốt hơn chúng tôi.

      Bây giờ, cảnh sát vẫn còn đợi ở chỗ hẹn, việc chúng tôi phải làm, chính là mau chóng đưa Lưu Phái .

      thể qua doanh địa, trải qua trận náo loạn vừa rồi, giờ phút này, nới đó chắc chắn được phòng vệ nghiêm ngặt.

      May mà con vịt quen thuộc địa hình nơi này, đưa chúng tôi theo con đường .

      Tôi vừa định khen ta lợi lại, ngờ mới chạy được vài dặm, bên cạnh bỗng nhiên xuất hai nhóm binh lính dùng súng chỉ vào chúng tôi.

      Tôi dùng ánh mắt hiên ngang lẫm liệt nhìn quét qua bon họ, sau đó vỗ mạnh vào bả vai con vịt, thản nhiên : "Chúng tôi theo trước, theo sau."

      xong, đẩy con vịt lên phía trước, dìu Lưu Phái tiếp.

      Trong lúc chạy vội, sau lưng nóng hừng hực, chắc chắn là ánh mắt mất hồn của con vịt trừng lên.

      Tôi cảm thấy ta hiểu nỗi khổ tâm của tôi -- con vịt trải qua cửu tử nhất sinh chắc chắn thể biến thành thiên nga.

      Tôi quan tâm đồ khỉ gió ta với sống lưng có nóng hay nữa, người bị thương quan trọng hơn, tôi dìu Lưu Phái mau chóng chạy , đạp ở dưới chân căn bản chính là Phong Hỏa Luân phiên bản 2.0 cũ.

      Cố gắng của tôi phát huy hiệu lực, tính toán sơ bộ, chỉ còn cách mục tiêu cuối cùng có ba dặm.

      Nhưng đời người giống như trò chơi, ở trước cửa thành công luôn có con boss siêu lớn chờ bạn.

      Tôi cảm thấy may mắn vì bình minh lên bỗng nhiên vài viên đạn bắn lén phóng tới, từng viên nguy hiểm xẹt qua eo tôi.

      Tôi hét lên a a oh oh, aiya, việc tốt làm theo lại học tôi bắn lén?!

      Rất có tương lai.

      Quay đầu lại, tôi thấy vài binh lính, người cầm đầu, nhìn rất quen mắt.

      Cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra -- đây phải là đứa đáng thương suýt bắn chết tôi lúc ca hát nhưng lại lỡ tay đánh phải Hà Truân sau đó bị phạt quất 100 roi sao?

      ra Hà Bất Hoan tôi vẫn tràn ngập hy vọng đối với tình người thế giới này, cho nên tôi cảm thấy cậu ta quên chuyện lần trước.

      Nhưng tôi quá ngây thơ rồi, người ta căn bản chính là đến để báo thù.

      Bằng chứng là cậu ta xé mở quần áo của mình, lộ ra vết roi chằng chịt sau lưng, trừng mắt với tôi, quát: "**! nhìn cho tôi!!!"

      Tôi dụi dụi mắt, nghe lời nhìn kĩ hồi lâu, vuốt cằm : "Nhìn rồi,... da là đẹp, trắng nõn nà lại có lỗ chân lông, xin hỏi cậu chăm sóc như thế nào vậy?"

      Tôi đúng là nghiêm túc hỏi vấn đề này, bởi vì lưng đứa trẻ này mặc dù có vết roi, nhưng có thể thấy, cái nền rất tốt, còn mịn màng hơn cả phụ nữ, giống như đậu hũ trắng làm cho người ta thèm dãi, qq quá, mịn màng quá.

      sốt ruột tìm tòi của tôi lại chọc giận Đậu Hũ Trắng, ánh mắt cậu ta bình tĩnh: "Xem ra, còn gì để nữa rồi."

      Sau đó, cậu ta ra dấu tay, chuẩn bị bảo tất cả huynh đệ bên người cùng nhau nổ núng.

      Tốc độ của tôi rất nhanh, vội vàng đưa Lưu Phái hôn mê nửa tránh phía sau cây đại thụ.

      Đạn "phác phác phác" phóng tới, dù cách thân cây nhưng tôi vẫn cảm thấy làn da toàn thân chấn động.

      Xem ra, lần này Đậu Hũ Trắng quyết tâm tiêu diệt, muốn tôi phải chết.

      Vừa bắn, bọn họ vừa chạy về phía chúng tôi.

      Đạn bay như mưa, tôi mang theo Lưu Phái căn bản trốn được, chỉ có thể đợi tại chỗ.

      thể , sau khi trải qua hai lần kinh sợ chết, Hà tỷ tỷ tôi dĩ nhiên bình tĩnh.

      Tôi tin chắc lần này cũng hóa nguy thành an.

      Thứ nhất, bởi vì tôi cũng là tai họa giống như con vịt, Diêm Vương dám nhận.

      Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất -- tôi nhìn thấy viện binh rồi.

      Mã Lạp Dư.

      Giờ mới hiểu, người đến cứu bọn họ trong miệng con vịt chính là Mã Lạp Dư.

      Giả bộ thần bí với tôi, tôi còn tưởng là Kim Thành Vũ đến.

      Quá trình giải cứu cần nhiều lời, nếu ngay cả vài diễn viên quần chúng này mà Mã Lạp Dư cũng thắng nổi, vậy mau rời khỏi sân khấu .

      Cuối cùng, chỉ còn lại kẻ đầu sỏ gây chuyện Đậu Hũ Trắng, khi Mã Lạp Dư muốn giơ súng bắn thỉ tôi ngăn cản ta: "Khoan ."

      Ánh mắt Đậu Hũ Trắng nhìn tôi đầy cảm kích, nhưng ngay sau đó, lại trở nên sợ hãi -- bởi vì tôi lấy súng của Mã Lạp Dư, chĩa thẳng vào mặt ta.

      Nhắm mắt lại, Đậu Hũ Trắng cậu nhắm lại ngay cho tôi, từ kẽ răng ra câu: "... Rốt cuộc da của cậu được chăm sóc như thế nào?"

      Đậu Hũ Trắng: "..."

      Mã Lạp Dư: "..."

      Cảnh Lưu Phái: hôn mê...

      Giải quyết xong, kịp chuyện cùng mã Lạp Dư, tôi và ta trực tiếp giúp đỡ Lưu Phái, đến địa điểm hẹn.

      Quả nhiên, có đội người xe cũng đợi ở kia.

      Tới lúc này, tôi mới tỉnh ngộ, tôi và Lưu Phái phải chia tay.

      theo đồng nghiệp của mình, còn tôi lại theo Mã Lạp Dư.

      Cảnh sát và kẻ cướp, trắng hay đen, thế giới chính là được phân chia ràng như thế.

      Tôi cẩn thận giao Lưu Phái cho người đến tiếp ứng.

      Nhưng ngay khi sắp giao xong Lưu Phái kéo ngón áp út của tôi.

      Hai tròng mắt của nắm chặt, nhưng đôi môi tái nhợt lại bật ra hai chữ: "Bất Hoan."

      Nghe vậy, cả lồng ngực tôi nhất thời bủn rủn, tất cả bên trong đều còn kiên cường nữa.

      Tay , vẫn sạch , mềm mại như trước đây, gương mặt vẫn ấm áp, tao nhã, thanh thản, giọng của , vẫn ôn hòa như gió.

      Có khi tôi hiểu sao chúng tôi lại chia tay.

      "Buông tay ." Trong lúc tôi thất thần giọng của Mã Lạp Dư truyền đến.

      Quả , nếu quyết định, đừng hối hận.

      Nhìn Lưu Phái khắp người đầy máu, chằng chịt vết thương, tôi quyết tâm, rút ngón áp út của mình khỏi bàn tay nắm chặt của .

      Nên , nhất định phải .

      Cứ như vậy, Cảnh Lưu Phái rời .

      Mà tôi, cũng lên đường trở về cùng Mã Lạp Dư.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 78

      Edit: Thố Lạt

      ra , tôi vẫn còn rất có lương tâm, rời trước, tôi vẫn nhớ con vịt vì tôi mà đổ máu, chảy mồ hôi thậm chí còn hi sinh nhan sắc.

      Tôi quyết định dẫn con vịt , nhưng mà, Mã Lạp Dư đồng ý, ta cho rằng đủ thời gian, hơn nữa có lẽ con vịt sớm rời khỏi nơi này, trở về là tăng thêm hệ số nguy hiểm.

      Trong bụng tôi vừa mới chuẩn bị đống lời lẽ lớn, muốn căn cứ vào đạo lí để bảo vệ quyền lợi của mình, nhưng Mã Lạp Dư câu chặn họng tôi trước: "Hoặc là bây giờ theo tôi , hoặc là ở lại tìm ta, đến lúc đó hai người tự lo ."

      do dự dù chỉ giây, tôi chọn Mã Lạp Dư.

      Tôi tin, con vịt chết được.

      Mà Lạp Dư mới lợi hại, chỉ có xe đua, còn có giấy thông hành , chúng tôi gặp trở ngại, mạch qua chỗ vận chuyển thuốc phiện, đồng thời cũng rời khỏi con đường này.

      Có lẽ duyên phận của tôi với hà Truân chỉ có thể kéo dài thời gian ngắn như vậy, ta là người ngoài ý muốn trong sinh mệnh của tôi, cũng phải là người ngoài ý muốn quá xấu.

      Còn có Lưu Phái, vừa rồi nghe ý của bác sĩ cảnh sát đưa tới, rằng xem qua tình hình vết thương, Lưu Phái quá nguy hiểm, đó cũng là nguyên nhân tôi đồng ý rời .

      Điều tôi muốn, chính là đứng ở góc khác thế giới, bình tĩnh thấy Lưu Phái sống hạnh phúc.

      Như vậy là tốt rồi.

      Xe đua nhanh chóng qua vùng núi gập ghềnh, cửa sổ mở ra, hơi nóng ùa vào, bao trùm khuôn mặt, có chút cảm giác khó thở.

      Tôi hơi bị lệch quá, cúi dầu thở dài.

      "... Còn nghĩ về ta?" Mã Lạp Dư vốn trầm mặc bỗng nhiên thốt ra những lời này.

      "Ai?" Tôi hỏi.

      phải giả bộ, mà là... nhanh nhẹn dũng cảm mà , ăn nằm với quá nhiều đàn ông, từ " ta" này quả khó xác định.

      "Cảnh Lưu Phái." Mã Lạp Dư hơn chút.

      "Ừ." Đây là .

      "Cảnh Lưu Phái và Lý Lý Cát, đều sao?" ta tiếp tục hỏi.

      Bây giờ tôi mới tin, xe đường dài đúng là có thể khiến người ta thần kinh, thể tin được, Mã Lạp Dư luôn nổi tiếng lạnh lùng ngờ cũng bà tám như vậy.

      Quả thần kì.

      Nhưng mà dù sao cũng có việc gì, rảnh rỗi có gì làm, mọi người cùng chuyện phiếm : "Đúng vậy, đều ."

      "Con người làm sao có thể cùng lúc hai người." Hình như ta thừa nhận việc này, ngay cả dẫm chân ga cũng dẫm mạnh hơn.

      "Bởi vì tôi họ ở những thời gian khác nhau." Ngồi mệt mỏi, đổi tư thế, tôi gập hai chân lại, ôm lấy, cằm hơi hạ chút tựa lên đầu gối: "Trước đây , là Cảnh Lưu Phái, nhưng ông trời ưa, khiến chúng tôi chia tay, sau này, lại Lý Lý Cát, nhưng tình với người trước Cảnh Lưu Phái cũng biến mất, cho nên tôi cùng lúc hai người bọn họ."

      ra đáp án này nghe qua đúng là có chút hỗn loạn, cho nên Mã lạp Dư có coi thường chuyện này tôi cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      Nhưng ta lại im lặng lần nữa, đồng ý, cũng phản đối, chỉ im lặng lái xe.

      người điên điên, cộng thêm mệt mỏi và đau đớn, tôi tự nhiên cứ như vậy ngủ thiếp .

      Lại bị mùi thơm của đồ ăn làm cho tỉnh, trợn mắt, phát trước mặt bày rất nhiều thịt chín, hai lời, liển cầm lên mạnh mẽ gặm.

      Sau khi ăn được hơn phân nửa, phát tay phải bị thương của mình, được ai đó dùng vải băng băng bó cẩn thận.

      Trong xe chỉ có hai người tôi và Mã Lạp Dư, là ai bắt chước Lôi Phong [1] làm chuyện tốt này đáp án hẳn là rất ràng.

      "Tôi ngủ bao lâu rồi?" xe có khăn tay, tôi trực tiếp lau tay lên quần áo người.

      Chạy trốn bên ngoài, để ý chuyện .

      "Bảy tiếng" Giọng của mã Lạp Dư vẫn điềm đạm mà lạnh lẽo như cũ, dừng lại chút, ta tiếp tục giải thích: " đường qua thị trấn , tôi xuống mua chút đồ ăn."

      Tốt lắm, có tiến bộ, chuyện hề tích chữ như vàng.

      Như vậy ** cũng là mua lúc đó. (Ở đây mình để nguyên tác, ý của tác giải là băng gạc)

      Tôi giơ tay phải lên, dối mặt với trời, băng vải lông mềm này như muốm màu vàng kim.

      "Là cha nuôi phái đến đón tôi sao?" Tôi hỏi.

      Mã Lạp Dư trả lời.

      Quả nhiên, giống như tôi đoán, ta giấu Lỗ Gia Thành tới cứu tôi.

      Tôi ám sát Hà Truân thất bại, Lỗ Gia Thành phái người đến giết người diệt khẩu là may rồi, sao lại muốn cứu viện?

      Hơn nữa, dưa vào hiểu biết của tôi về Lỗ Gia Thành, nếu Mã Lạp Dư tự ý dẫn người đến cứu viện, sau khi trở về nhất định bị trừng phạt nghiêm khắc.

      Quan trọng nhất là... dì Bích.

      Nghĩ vậy, tôi vội vàng hỏi: "Dì Bích ở đâu?"

      " trước rồi, tôi thu xếp cho dì ấy nơi an toàn."

      Mã Lạp Dư hiểu tôi muốn gì.

      ngoài dự đoán, hành động này của Mã Lạp Dư chứng minh ta trở mặt với Lỗ Gia Thành.

      đáng giá, ta cần vì cứu tôi mà làm vậy.

      Lời thể giấu trong lòng, tôi thẳng: " ra tôi hoàn toàn có năng lực tự thoát ra ngoài, đâu cần phải đến đây."

      Được rồi, tôi thừa nhận, nghi ngờ mình hơi mạnh miệng chút.

      Nghe vậy, Mã Lạp Dư im lặng, đôi mắt xanh lóe lên, lúc sáng lúc tắt.

      Ừ, xem ra là tức giận, tôi chuẩn bị ngủ lần nữa.

      Nhưng vừa nhắm mắt lại, giọng ấm nóng truyền đến: "Vì sao nhất định phải tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Đôi lúc yếu đuối mang lại tổn thương cho ."

      Tôi giống như bị người ta biết được điểm chết, lại có chút hốt hoảng.

      Hoảng loạn, giọng cũng lạnh lùng, thái độ cũng cứng rắn: Đừng làm như rất hiểu tôi."

      Lời ra, trong xe yên tĩnh, chỉ còn cơn gió nóng, vẫn ngừng cuồn cuộn đập vào trong cửa kính.

      Sau hai câu , Mã Lạp Dư bỗng dừng tay.

      Tốc độ quá nhanh, nếu thắt dây an toàn, dưới tác dụng của quán tính, cả người tôi chắc chắn bay ra ngoài cửa sổ.

      Mở mắt ra, muốn chửi rủa Mã Lạp Dư kĩ thuật dừng xe quá kém, nhưng bị ta đánh đòn phủ đầu - Mã Lạp Dư trực tiếp đè tôi xuống, nặng nề hôn tôi.

      Tôi khiếp sợ, sợ đến nỗi răng môi đều quên khép lại.

      Nhưng Mã Lạp Dư hề dùng lưỡi, ta chỉ dùng môi hung hăng ép môi tôi.

      Như phát tiết tình cảm gì đó.

      Nụ hôn này cũng có kéo dài bao lâu, sau khi làm như vậy, ta quả quyết rời khỏi môi tôi, trở về làm tài xế, khởi động xe đua, tiếp tục lái .

      Dáng vẻ lạnh lùng này, giống như vửa rồi ngay cả ảo giác cũng có xảy ra.

      Bản lĩnh ăn nhận tội của đứa trẻ này còn mạnh hơn tôi.

      Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi cũng có người giỏi hơn.

      Tôi hiểu, mình gặp được cao thủ rồi.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      [1] Lôi Phong (雷锋) : 18 tháng 12, 1940 - 15 tháng 8, 1962, là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra toàn quốc có tên là "noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong (向雷锋同志学习). Lôi Phong được miêu tả như công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là biểu tượng văn hóa. Tên của vào lời ăn tiếng hằng ngày và hình ảnh của xuất áo phông và quà lưu niệm.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 79

      Edit: Thố Lạt

      Xe tiếp tục chạy, còn cách đích rất xa, nhưng tình hình giao thông tốt hơn, ít nhất xóc nảy nữa.

      Bởi vậy, bên trong xe càng im lặng, sau nụ hôn bất ngờ vừa rồi, im lặng này có vẻ quỉ dị.

      Mã Lạp Dư chuyên chú lái xe - chí ít trông có vẻ là chuyên chú.

      Đủ bình tĩnh, tôi hâm mộ.

      Nhưng hâm mộ hâm mộ, tôi phát bất thường - chiếm được tiện nghi đương nhiên là bình tĩnh.

      Tôi đáng thương im lặng chịu thiệt thòi, khổ mà nên lời.

      , sau khi Hà Bất Hoan tôi nín nhịn chịu ấm ức đến mức độ nào đó, giả bộ lạnh nhạt nữa, cho nên tôi mở miệng, quyết định đánh vỡ im lặng khó chịu này, hắng giọng, tôi hỏi: " Gần đây, đậu xanh tăng lên bao nhiêu tiền cân?"

      Mã Lạp Dư: "..."

      Tôi bắt đầu bằng vấn đề dân sinh mà mọi người quan tâm, tuy rằng hiệu quả lớn, nhưng cũng coi như bắt đầu rồi.

      Bốn bánh xe nhanh chóng xoay tròn, bụi mù vàng lờ mờ nổi lên cuồn cuộn, sa mạc hóa ngày càng nghiêm trọng, cách khác... giá đậu hẳn tăng ít.

      chăm chú suy nghĩ về giá tiền cắt cổ của đậu xanh, Mã Lạp Dư lại mở miệng lần nữa: "Tôi hi vọng, có thể nghĩ nhiều hơn về chuyện của mình."

      "Có ý gì?" Tôi cho lắm.

      "Cuộc sống của chính hỗn loạn như vậy, vì sao còn muốn quản chuyện của chúng tôi?" Mã Lạp Dư giải thích hơn chút.

      "Cũng như tôi từng lúc trước, đồng ý đến đây phải là vì , mà là vì dì Bích." Tôi cảm thấy Mã Lạp Dư thích hợp làm chim công.

      Nghe vậy, Mã Lạp Dư trả lời ngay, dừng lâu, ta bỗng nhiên : "Dì ấy cũng từng làm chuyện tốt với , như vậy, vẫn cho rằng đáng sao?"

      " muốn , chuyện dì Bích tố giác với Hồng Thiếu Nhu việc tôi và Lý Lý Cát mất tích sao?" Tôi hỏi.

      " biết?" ta chau mày.

      Tôi gật đầu.

      ra khì khó đoán được, lúc ấy biết chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ với chuyện tôi mất tích cùng Lý Lý Cát, thế giới chỉ có người là dì Bích.

      Ban đầu thể đoán ra, nhưng sau nhiều lần tự suy xét, lại liên hệ với thái độ của dì Bích sau khi tôi trở về, cũng rút ra được đáp án.

      " trách gì ấy sao?" Mã Lạp Dư hỏi.

      Tôi lắc đầu: " ra chuyện của tôi và Lý Bồi Cổ khi ấy vốn nên gạt Lý Lý Cát, ấy có quyền biết , có quyền tự chọn hay ở."

      HÌnh như lại do dự chút, Mã Lạp Dư : "Dì ấy vì tôi mới làm vậy... dì ấy muốn chúng ta ở bên nhau."

      Tôi gì, nhưng tôi biết điều này.

      Dì Bích cũng cố ý làm tôi tổn thương, dì ấy chỉ muốn chọn cho tôi người đàn ông mà dì ưng ý.

      đến đây, tôi hơi nghi ngờ Mã Lạp Dư có phải là... con ruột dì Bích - nếu sao lại muốn tai họa lớn tôi đây thi đấu giúp ta?

      Lúc gần tối, trời chiều phía trước đỏ như máu, mây tía dần dần ẩm ướt, gió phả vào mặt bắt đầu hạ nhiệt, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy hơi mát.

      Tóc trước trán của mã Lạp Dư bị gió thổi về phía đôi mắt của ta, như là đầu hạt thóc đâm vào hạt ngọc màu xanh, mà bên ngoài hạt ngọc, chứa ánh sáng trân quý.

      Ngay lúc tôi sắp mất hồn, xe lại dừng lại báo trước lần nữa.

      Có vết xe đổ, tôi vội vàng đề phòng toàn thân, hai tay che kín môi.

      Bị hôn trộm lần là đơn thuần, bị hôn trộm lần thứ hai chính là ngu xuẩn.

      Đáng tiếc là, Mã Lạp Dư định đánh lén, ta nhìn vầng hồng phía trước, cả khuôn mặt như cũng tỏa ra luồng sáng hồng.

      " cho rằng có thể ?" ta hỏi câu đầu đuôi như thế.

      Chưa bị xâm phạm, tôi mất mặt ngồi thẳng dậy, hắng giọng, hỏi lại: "Có thể gì cơ?"

      "Chúng ta, có thể ở bên nhau ?" ta ra đáp án tiêu chuẩn.

      Tôi lại chấn động, chưa từng nghĩ rằng Mã Lạp Dư hỏi tôi vấn đề này.

      Tôi luôn cho rằng, trong cảm nhận của Mã Lạp Dư, tôi giống như loại băng vệ sinh ta ghét nhất, là loại băng qua sử dụng.

      Nhưng bây giờ, ta lại muốn ở bên băng vệ sinh qua sử dụng, ngờ tới.

      Tôi vươn đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn xuống vùng đất lớn - đây vùng đất thần kì!!!

      Tôi thể tin nổi, Mã Lạp Dư lại từ nam chính trong phim Hàn, mặt lúc nào cũng đau khổ thù hận, giống như ai thiếu ta trăm vạn đô la lại biến thành nam chính phim Quỳnh Dao, tình thâm sâu, mưa mông lung, hai người bên nhau trọn đời.

      chăm chú đưa mắt nhìn xuống, bỗng có người đánh lén từ phía sau - đôi bàn tay ôm lấy eo tôi, dùng sức khẽ kéo, lập tức kéo tôi lại chỗ ngồi.

      Tôi ngu xuẩn - lại bị cưỡng hôn thêm lần.

      cuốn sách vận mệnh của tôi, lại rơi lệ viết thêm chữ "chịu".

      Lần hôn trộm thứ hai này, đầu lưỡi của Mã lạp Dư quen đường, trực tiếp tiến vào thành trì của tôi, giết người phóng hỏa, cướp trắng trợn.

      Tôi lại chấn động.

      Lấy lại tinh thần, lập tức lấy hai tay giữ đầu ta, mạnh mẽ khiến môi ta rời khỏi môi tôi, sau đó, giận dữ quát Mã Lạp Dư thở hổn hển: "Nhìn cho , nhìn cho mặt của tôi, tôi là Hà! Bất! Hoan!"

      Vừa vừa đong đưa nắm đấm đầu ta.

      Mã Lạp Dư lại bày ra ánh mắt nhàng lần nữa, chỉ liếc mắt cái khiến tôi đông cứng: "Tôi biết."

      xong bắt lấy hai cánh tay làm việc xấu của tôi, đè thẳng lên ghế.

      "Buông ra." Tôi ra lệnh.

      "Tôi thích em." Mã lạp Dư buông, mà lại ra câu này, vừa vừa trực tiếp đóng đinh tôi lên ghế.

      Nghe vào, những lời này giống như được bôi lớp mỡ bò, phun thẳng ra từ trong miệng ta.

      "Có phải đầu óc có vấn đề rồi ?" Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn: "Vì sao lại thích tôi? Hai người chúng ta vốn hợp."

      Trong đôi mắt nước ngoài kia hề thấy mê mang, chỉ có có ý chí thanh tỉnh: "Ban đầu, tôi thích em, có nguyên nhân, chỉ là cảm thấy hết sức chán ghét em... Nhưng sau này, em tự mình xử lí rất nhiều chuyện, như loài vật ương ngạnh tràn đầy sức sống, vui chơi, chi phối cuộc sống như những người đàn ông, đôi lúc, cảm thấy em mạnh mẽ vượt qua mưa bom bão đạn vốn giống phụ nữ, nhưng lặng lẽ quan sát lâu, dần dần phát , nhiều khi, em cũng mệt mỏi, chỉ là ngừng tự thúc giục, tự với bản thân em phải kiên cường... Em như vậy, làm cho người ta có cảm giác muốn bảo vệ... Tôi muốn, bảo vệ em, muốn, để em có thể dựa vào."

      Nhìn khuôn mặt Mã Lạp Dư cho dù tỏ tình vẫn lạnh như băng, tư duy của tôi có chút ngưng trệ.

      Đúng vậy, kì , tôi cũng muốn... vĩnh viễn sống trong thế giới đao kiếm đạn dược đầy mùi máu tanh này, tôi cũng mệt, thỉnh thoảng, cũng muốn có bờ vai để dựa vào.

      Tôi cũng muốn, nấp ở phía sau người, phải ở đây dũng đấu tranh, xuất đầu lộ diện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :