1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      phản kháng, thủ hạ của Hà Truân liền dễ dàng bắt được.”

      Lực ở hàm răng mạnh hơn, cánh môi xuất mùi tanh.

      Cái mà ấy nhìn thấy, chính là cảnh tượng tôi trúng đạn.

      “Tôi kêu tôi , nhưng ta vẫn đoán ra được. Hơn nữa ta còn nhờ tôi chuyển tới câu.” Con vịt nhìn tôi, mặt còn vẻ trêu chọc thanh thản của những ngày qua.

      , tôi nghe.” Tôi như có dự cảm nào đó.

      ta , cho dù bây giờ có rơi vào tình cảnh thế nào, đều là chuyện riêng của ta, ta, còn bất cứ quan hệ gì, cho nên, ta cần giúp đỡ của , cần cứu vớt. Quan trọng nhất là… ta hận , hơn nữa cả đời này cũng tha thứ cho .” Con vịt dùng giọng đều đều ra những lời này.

      Tôi im lặng nghe, hơn nữa, im lặng tin.

      Tôi biết ấy ra lời này có ý gì.

      ấy muốn tôi cứu ấy, muốn tôi lâm vào nguy hiểm, cho nên ấy như vậy, muốn làm tôi nản lòng thoái chí, từ đấy coi như người lạ.

      Tình cảm giữa tôi và Cảnh Lưu Phái lúc đó rất phức tạp, chúng tôi phải vì cạn tình mà chia tay.

      Ngược lại, chúng tôi chia tay nguyên nhân hoàn toàn là do quá nhau, mà tình này, rất khó phai nhạt.

      Tôi nghĩ, Cảnh Lưu Phái vẫn còn tôi, cũng như tôi vẫn còn ấy.

      phải tôi tự luyến, chỉ là tin tưởng.

      Tôi tin tưởng chúng tôi trải qua tình cảm ấy, tôi tin tưởng Cảnh Lưu Phái lòng với tôi, tôi tin tưởng khoảng thời gian bên nhau ấy.

      Tôi tin tưởng những gì qua, cho nên, tôi tin những lời của ấy trong giờ phút này.

      Điều khiến tôi ngờ là, con vịt bỗng nhiên : “ và tôi đều có thể nhìn ra, ta rất .”

      Tôi giương mắt nhìn về phía ta.

      Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, mặt của con vịt, ngoài nét quyến rũ thanh nhã bên ngoài, còn có chút cảm giác khác lạ.

      chút, cảm giác gì đó rất quen thuộc với tôi.

      Con vịt là người thông minh, hơn nữa, là người thông minh rất hiểu tôi.

      Thậm chí có lúc tôi cảm thấy có lẽ kiếp trước tôi và con vịt là hai lòng đỏ cùng nằm trong vỏ trứng.

      Hơn nữa còn là loại xấu xa đến nỗi người tiên đều căm phẫn, trời đất dung.

      biết con vịt có nhìn ra tâm tư của tôi , ta tiếp tục : “Bây giờ xem xét lại, Cảnh Lưu Phái này ngày càng nguy hiểm hơn rồi.”

      “Chẳng lẽ muốn giúp tôi?” Tôi nhíu mày.

      “Hoàn toàn ngược lại, tôi cố hết sức cứu ta. Tôi muốn luôn nhớ , là tôi giúp cứu mạng người đàn ông quan trọng nhất, tôi muốn luôn nhớ rằng mình nợ tôi. Tôi muốn vĩnh viễn nuôi tôi.” Con vịt mỉm cười.

      Tâm nguyện đẹp đẽ giống như lúm đồng tiền xinh đẹp tinh tế nho gò má phải của ta, đậm rực rỡ đến thấp kém, thanh nhã đến nhạt nhẽo.

      ta dụ dỗ, từ trước đến nay đều hoàn hảo.

      Con vịt chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn có trí tuệ, đủ thông minh để tôi giao phó tất cả mọi chuyện cho ta.

      ta cho rằng nếu phải , ba người chúng tôi phải cùng , dù sao Hà Truân cũng có ngồi , có thể tra ra chân tướng việc ngay sau khi Cảnh Lưu Phái mất tích chỉ giây, cho dù là tôi hay ta ở lại, đều tốt đẹp gì.

      Ba người cùng , cũng phải là có cách.

      Gần đây trùm băng đảng xã hội đen lớn nhất Bắc Mĩ tới chơi, cùng Hà Truân tăng cường trao đổi ý kiến về vấn đề hợp tác toàn diện hai bên cùng có lợi, thúc đẩy hai sào huyệt sản xuất thuốc phiện trọng điểm và phát triển lĩnh vực tiêu thụ mới, đồng thời cùng quan tâm và bàn về vấn đề giá cả và chất lượng thuốc phiện. Hi vọng tiến thêm bước mở rộng quy mô hợp tác kinh doanh giữa hai bên, đề cao hợp tác tay nghề, thúc đầy hai sào huyệt phát triển ổn định lâu dài.

      Hà Truân bận rộn chiêu đãi, ngay cả thời gian gặp tôi cũng rất ít, cho nên đây đúng là thời cơ thích hợp để bỏ trốn.

      Con vịt lại lần nữa cho người ta thấy mình thần thông quảng đại, ngờ ta có thể ở dưới quan sát của nhiều người như vậy mà liên lạc được với cảnh sát.

      Cảnh sát đồng ý phái người đóng quân trong rừng cây tiếp ứng tại thời gian hẹn trước, nhưng nhất định phải nhanh, bời vì nếu bị phát , những người tới tiếp ứng rất có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng.

      Vậy nên quan trọng nhất là tôi và con vịt vừa phải cứu Cảnh Lưu Phái, vừa phải cùng nhau chạy tới đích.

      Nhưng tình đột nhiên có thay đổi.

      Sáng hôm đó chuẩn bị hành động, Hà Truân vào nhà gỗ, ra lệnh cho tôi: tối nay phải cùng ta chiêu đãi trùm xã hội đen Bắc Mĩ đó.

      Tôi lấy lí do quen gặp người lạ để từ chối, nhưng Hà Truân kiên quyết đồng ý: “Người khách hôm nay rất quan trọng, cho nên em nhất định phải , hơn nữa tối nay cũng là ngày tôi tuyên bố thân phận của em trước mặt mọi người, lẽ em muốn sao?

      Tôi nhất định phải , nếu Hà Truân sinh nghi, cho nên tôi phải .

      Tôi với bác sĩ con vịt nếu tôi trờ về kịp thời gian hẹn trước, vậy ta cũng cần chờ tôi, cứ cứu thẳng Cảnh Lưu Phái ra là được.

      chắc chắn có chuyện gì chứ?” Con vịt nhắc nhở: “Phát thấy chúng tôi, bằng bản lĩnh của Hà Truân, đoán ra tất cả, tình cảnh của rất nguy hiểm.”

      nhất định phải làm như vậy.” Tôi uy hiếp: “Nếu , tôi trục xuất khỏi hậu cung, sau này đừng mong tôi nuôi dưỡng .”

      Phải tự mình cần cù lao động để nuôi sống bản thân với con vịt mà , là cơn ác mộng lớn nhất, ta chỉ có thể đồng ý.

      Đêm đó, sau khi ăn diện kĩ càng, tôi theo Hà Truân tới nơi nghị .

      Bởi vì tâm đầy mình nên ông trùm xã hội đen kia trông thế nào tôi cũng để ý, trong ấn tượng hình như có rất nhiều lông, mặc quần áo cũng có thể dùng lông che ngực, vậy mới có lông cũng nên vừa phải thôi.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tâm trạng nhẫn nhịn được cưng chiều của tôi đều mất sạch mà họ vẫn còn nâng cốc cười.

      Cuối cùng, giờ hẹn đến, bí quá hóa liều, tôi lặng lẽ ghé sát tai Hà Truân, : “Tôi mót quá, ra ngoài giải quyết chút.”

      Dù Hà Truân thế mạnh, cũng thể thờ ơ để ý đến bàng quang của tôi muốn vỡ ra.

      Thế là tôi nhân cơ hội toilet chạy như điên về tụ họp cùng con vịt và Cảnh Lưu Phái, tiếp tục diễn vở ba người chạy trốn.

      Cái gọi là trốn tiểu, chính là thế này.

      Hà Truân đồng ý, còn phái hai người hộ tống tôi toilet.
      Giữa toilet và bữa tiệc có con đường đất, ban đêm đặc biệt yên tĩnh, tới chỗ người tôi bỗng nhiên dừng lại.

      mặt đất, có viên đá bén nhọn bên cạnh.

      Quả dù giết người cướp của bản chất cũng lương thiện.

      Ba phút sau, hai người hộ tống tôi danh nghĩa, ra là binh lính giám sát tôi ngã xuống.

      Hít hơi sâu, vội nhấc chân chạy như điên, sau khi chạy biết bao nhiêu thước, chân ê ấm, dựa vào cây đại thụ nghỉ ngơi chút, ai ngờ cơn gió lạnh thổi qua, cổ bị bàn tay cứng như sắt bóp chặt.

      Sau đó, giọng quen thuộc vang lên sau tai tôi: “Có thể cho tôi biết em làm gì ở đây ?”

      Là giọng của Hà Truân.

      Lần này, tôi mắc tiểu .

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 71

      Cánh tay Hà Truân siết chặt cổ tôi, khí chỉ có thể vào cơ thể thông qua kẽ hở , bao lâu sau tôi đỏ mặt nổi gân.

      Cảm giác này đâu vào đâu mà .

      Vì mạng sống, tôi chỉ có thể đè giọng giải thích: "Tôi mắc tiểu gấp, ra đây toilet."

      Đáp án này cũng đâu vào đâu, cho nên Hà Truân bắt đầu tra hỏi tôi.

      “Cần phải đánh ngất thủ hạ hộ tống của em sao?”

      "Tôi sợ bọn họ nhìn lén."

      "Cần phải chạy xa như vậy sao?"

      "Bởi vì tôi thích cây."

      "Cho nên?"

      "Cho nên tôi muốn tưới cho chúng nó."

      ". . . . . ."

      Tôi nghĩ là ta tin, vì cánh tay ngọc ngà cổ kia có dấu hiệu buông ra.

      Ngay lúc tôi cảm thấy khuôn mặt của mình sắp chuyển sang trạng thái bầm tím Hà Truân buông cổ tôi ra, chuyển sang giữ chặt tay tôi, kéo tôi mạch về phía trước.

      Tôi có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc ta kéo .

      Màn đêm đen kịt, bốn bề núi rừng yên tĩnh, chim chóc, côn trùng kêu râm ran, mọi vật đều bị bao phủ bởi lớp màn đen.

      Nhưng ở phía trước, lại có khoảng màu sắc đậm và rực rỡ, dù chìm sâu trong màn đêm hơn nữa cũng thể giấu vẻ đẹp của nó.

      Chính là vùng hoa đỏ tội ác tuyệt đẹp – cây túc.

      Duyên dáng mà hung ác, mỗi phiến lá, mỗi cánh hoa đều có thể khiến mắt người xem bị mê hoặc đến mù quáng.

      Bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi: "Người nước ngoài lông lá kia còn đợi, có phải chúng ta nên mau chóng trở về chút ?"

      Tôi hiểu sao Hà Truân lại muốn đưa tôi đến đây, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng ta rất nguy hiểm, phải cố hết sức tránh ở mình cùng ta.

      Bây giờ, tôi mới biết người nước ngoài lông lá kia quan trọng với tôi như thế.

      Đáng tiếc, trong mắt Hà Truân ông ta quan trọng như vậy – Xem ra Hà Truân định quay về.

      "Rất nhiều người hận nó." Hà Truân nhìn đám hoa túc chìm trong màn đêm trước mặt, : "Nhưng tôi thích nó, nó chỉ mang đến tiền tài vô tận, quan trọng hơn nữa là, nó đủ đẹp, duyên dáng khác với những loài hoa bình thường."

      Trong lúc chờ đợi câu kết của quá trình, tôi cố gắng tránh xa ta, nhưng nội tâm tuy lớn, tiếc rằng sức lực đủ dùng.

      Dù sao cũng chạy trốn được, chỉ có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ lại những gì ta vừa , cuối cùng bừng tỉnh: "Ý của là, tôi cũng giống như hoa này, khác người, cho nên mới thích tôi?"

      Tôi tin chắc vào đáp án này.

      Có điều đáng tiếc, ánh mắt của Hà Truân chỉ có thể dùng câu để biểu thị: em suy nghĩ nhiều quá rồi.

      "Vậy sao chúng ta lại đến đây?" Tôi hiểu.

      giây sau, Hà Truân dùng hành động cho tôi biế đáp án: ta trực tiếp đẩy tôi cái ngã vào biển hoa túc, rồi đè lên người tôi.

      Lưng của tôi là màu đen của bùn đất, bầu trời của tôi là biển máu đỏ tươi, thế giới đen và hồng, mỹ cảm cực cao.

      "Tôi thích lừa gạt." Hà Truân nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sáng lóe lên trong bóng tối.

      "Tôi hiểu có ý gì." Tôi sắp chết vẫn còn mạnh miệng.

      Bác sĩ con vịt, xin lỗi, lại làm hắt xì!.

      "Tôi giết chết em." Hà Truân , giọng đều đều nhưng lại khiến tôi có cảm giác nguy hiểm giống như đặt mình vào trước cửa Địa Ngục.

      "Có thể cứu vãn ?" Tôi thừa nhận mình là người nhát gan, tôi sợ chết.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 72

      Đáp án của hà Truân rất ràng: cách nào cứu vãn.

      ta giống như ngọn núi đè nặng xuống, mà tôi như là Tôn Hầu Tử bị đè lên, dù có năng lực phi thường cũng có cách nào chạy thoát.

      Nhiệt độ người ta xuyên qua lớp quần áo truyền đến da thịt tôi.

      Đó là nhiệt độ lãnh lẽo, tôi bị vây lại, tra tấn giữa ngọn lửa và tảng băng.

      Đối với chuyện này, bình thường Hà Truân hề nương tay, luôn thô bạo và ngang bướng, mỗi khi kết thúc, để lại nhiều vết bầm tím da thịt tôi.

      Nhưng mà hôm nay, ta càng hung dữ hơn, đôi tay kia khiến thân thể tôi chỗ nào cũng đau nhức.

      Tôi bị xoa, bóp, ép, kéo, nếu phải bình thường kiên trì rèn luyện, có lẽ sớm tiêu rồi.

      "Nếu tối nay tôi gặp chuyện hay, vậy sau này chỉ có thể tự dùng tay giải quyết.” Tôi cố chịu đau đớn, tốt bụng nhắc nhở.

      Đầu năm nay, búp bê thông khí mạnh mẽ như tôi rất khó tìm, súng ống Hà Truân phải biết quý trọng! ! !

      Có điều tôi quên, Hà Truân có rất nhiều tiền, người ta đêm bảy lần, mỗi lần đều mua búp bê thông khí khác nhau, ngay cả mắt cũng thèm chớp cái.

      Cho nên ta căn bản xem trọng ý tứ của tôi, vẫn dùng sức như cũ.

      Tôi mặc váy vải thêu của dân tộc gió, trắng mộc mạc, dưới mép phải có đám mây được thêu thủ công, mà bây giờ, hoa văn ấy bị xé tan – Hà Truân kéo váy xuống, “Rầm” cái, lập tức biến thành thung lũng Great Rift, xẻ tà đến bắp đùi.

      “Tôi còn muốn gặp người!!!” Thân dưới lạnh lẽo khiến tôi sợ hãi kêu lên.

      “Vậy ư? Gặp ai vậy?!” Hà Truân nhìn chằm chằm tôi, mỗi đường cong mặt đều tỏa ra tĩnh lặng nguy hiểm: “Là gặp ** kia sao?”

      đến đây, có gì phải nghi ngờ nữa.

      Hà Truân biết toàn bộ việc.

      Máu nhất thời giống như băng, đông cứng trong mạch.

      Tôi phải lo lắng cho bản thân, vì ít nhất bây giờ Hà Truân muốn giết tôi, khiến tôi lo lắng, là an toàn của con vịt và Cảnh Lưu Phái.

      Biết được , Hà Truân chắc chắn tha cho bọn họ.

      Nghĩ tới đây, trước mắt liền lập tức ra cảnh tượng máu tanh, hai người họ bị chặt thành từng mảnh , ngay tức khắc, năng lượng trong cơ thể bùng phát, tôi mạnh mẽ đẩy Hà Truân ra.

      Bây giờ, việc tôi nhất định phải làm, chính là trở về, trở về bên cạnh hai bọn họ.

      Muốn chết, vậy cùng nhau chết là được.

      Tôi đẩy Hà Truân ra, đứng dậy, vừa mới cất bước về phía trước được bước, ai ngờ bị người ta giữ chân lại, lập tức ngã nhào.

      Cằm tê dại hồi, sau đó cảm giác ấm áp trào ra, đưa tay sờ, cằm đầy máu.

      Tôi bắt đầu hâm mộ cái cằm mũi khoan của Hồng Thiếu Nhu, đừng là mặt đất, ngay cả vỏ trái đất cũng phải đối thủ.

      Tình hình vết thương của tôi khiến Hà Truân dừng bước, ta đè người lên, ép tôi chặt, tôi còn chưa kịp phản ứng, quần lót bị kéo xuống, thân dưới liền cảm thấy lạnh lẽo. Ngay sau đó, ngón tay của ta liền tiến vào thân thể tôi.
      ngón tay, nhuốm đầy cứng rắn và giận dữ, lạnh lùng, đây phải là vui vẻ, mà là trừng phạt.

      Ngón tay kia chút thương hoa tiếc ngọc, mạnh mẽ đâm vào thân thể tôi, có tình cảm.

      "Tại sao chuyện?" Môi Hà Truân kề sát tai tôi, có lẽ giọng quá gần, có chút : " phải em có thể sao?"

      Giờ phút này, cơn đau từ thân dưới truyền lên từng đợt - động tác của ngón tay ta càng mạnh mẽ, tôi cảm thấy mình bị ta làm bị thương.

      Trán dần đổ mồ hôi lạnh, tôi cắn môi dưới, bắt đầu chịu đựng vũ nhục đau đớn này.

      "Đau ? Đau hãy kêu lên." Hà Truân đặt tay lên miệng vết thương cằm tôi, là họa vô đơn chí (*)

      (*) Họa vô đơn chí: liên tiếp gặp nạn

      Tôi hiểu, ta muốn hành hạ tôi, ta muốn nghe tôi khổ sở rên rỉ.

      Kêu kêu, ai sợ ai?

      Quyệt máu loãng , lấy hơi, tôi mở miệng: "A - a - a - oh - oh - ừ -ừ - ừ - nhanh lên - mạnh vào - tiến vào - đừng có - đừng có ngừng! ! !"

      Tôi tin rằng, tiếng rên rỉ lần này của mình có thể khiến chim sẻ cây mất hồn, tê dại cả xương cốt.

      Mà bắp thịt của Hà Truân cũng cứng ngắc, ngón tay cũng dừng lại.

      Trong lòng tôi hơi tự hào chút, bùm bùm nổi bong bóng.

      Hà Truân ơi Hà Truân, muốn tôi nghe lời? còn non lắm.

      Nhưng theo tôi thấy, năng lực chống sét của Hà Truân đứng thứ nhất thứ hai trong đám đàn ông rồi, ta nhanh chóng khôi phục lại, sau đó rút ngón tay ra, lấy súng của mình, trực tiếp vào vấn đề chính.

      Cũng thế, lần này hề thoải mái, có khoái cảm mà cưỡng bức là thể chấp nhận được nhất.

      Để tỏ vẻ trong lòng vô cùng bất mãn, tôi bắt đầu giúp ta đếm: ", hai, ba, bốn…"

      Về phần đếm cái gì, mọi người tự tìm hiểu .

      Vẫn như cũ, trong sáng đều phải bé ngoan.

      Hà Truân cuối cùng cũng chịu đựng được, đưa tay che miệng tôi, bàn tay nóng rực như lời cảnh báo: Còn đếm nữa, tôi lập tức bóp chết em.

      Cứ như vậy, tay tôi bị giữ chặt , miệng bị bịt, tình cảnh hoàn toàn là bị cưỡng ép.

      Nội thương, thực nội thương.

      Lần này, từ đầu đến cuối tôi đều cảm thấy vui vẻ, có điều hình như Hà Truân cũng hưởng thụ lắm.

      Sau khi kết thúc, ta vẫn đè người tôi, da thịt sống lưng áp vào lồng ngực cứng rắn của ta - cơ thể ta, vẫn có gì đó chưa thỏa mãn.

      "Thả bọn họ được ?" Tôi hỏi, trước mặt là bùn đât đen sì, có chút ướt át, giống như màu sắc sau khi bị thấm máu.

      "Em có tư cách điều kiện với tôi sao?" Giọng của Hà Truân lớn, nhưng lại giống sét đánh ngang tai, làm chấn động màng nhĩ của tôi.

      "Thả bọn họ , tôi mãi mãi ở lại, mãi mãi thuộc về ." Tôi sao lại vui, lần này , chỉ cần con vịt và Cảnh Lưu Phái bình an, vậy thế nào cũng được.

      "Xem ra, bọn họ đối với em rất quan trọng." Vừa dứt lời, Hà Truân bỗng nắm lấy hai vai tôi, dùng lực lớn đến nỗi tưởng như có thể làm đầu ngón tay in cả vào trong xương.

      Sau đó, động cái, ta xoay người tôi lại, đối mặt với ta.

      Tôi cảm thấy mình chính là cá thớt, mặc cho ta đùa nghịch.

      "Hôm đó em cứu tôi, chỉ là hiểu lầm thôi sao?" Hai mắt Hà Tuân trong bóng tối luôn để lộ ra dã tính lớn nhất.

      Tôi thừa nhận, phải giấu giếm nữa, ta hỏi vậy, cái gì nên biết biết rồi.

      Tôi quan tâm Hà Truân làm sao biết được tất cả, tôi chỉ quan tâm việc: "Rốt cuộc phải làm sao mới chịu bỏ qua cho bọn họ?"

      Tôi muốn dùng chính thân thể của mình để báo đáp, nhưng Hà Truân cho tôi cơ hội này, vì đáp án của ta là: "Bọn họ chết."

      Câu này chỉ có sáu chữ và dấu chấm, nhưng trong đầu tôi lại loạn như có người đáp tên lửa trước cửa nhà mình.

      Chết?

      Bọn họ chết?

      Lưu Phái và con vịt chết?

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 73

      Từng mảnh suy nghĩ trong đầu ngừng va chạm, văng khắp nơi, khiến hàng rào thế giới của tôi chấn động đến chết lặng.

      Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thẳng vào Hà Truân, giọng nhưng chắc chắn: “ thể nào.”

      “Là em quá tin tưởng vào năng lực của hai người họ, hay là quá tin vào thủ đoạn của tôi?” Hà Truân hỏi.

      Thỉnh thoảng, tôi cũng có lương tri, trước giờ luôn lừa gạt Hà Truân chưa từng , nên lần này tôi nhân tiện ra : “Lưu Phái chết còn có khả năng, nhưng phải biết rằng, cho dù đẩy con vịt vào dung nham núi lửa ta cũng tốt đẹp hao tổn gì, tóm lại câu, loại người gieo tai họa như ta, tuyệt đối sống lâu trăm tuổi, sao có thể đánh rắm là đánh rắm được, theo suy luận này, chẳng qua là lừa tôi.”

      Con vịt, xem , tôi tin tưởng nhiều như vậy.

      Cảm kích , rơi nước mắt , cởi sạch ! ! !

      “Nhưng mọi chuyện luôn có ngoại lệ, bọn họ dù sao cũng chỉ là con người.” Hà Truân : “Thủ hạ của tôi sáng sớm nhận được mệnh lệnh, khi chúng ta tham gia tiệc rượu lập thức biến bọn họ thành người chết… Bọn họ chưa từng làm tôi thất vọng, lần này cũng vậy.”

      cũng , mọi chuyện luôn có ngoại lệ.” Tôi phản bác.

      Hà Truân muốn dây dưa nhiều với tôi trong vấn đề này, bởi vì – “Bọn họ sống hay chết liên quan gì đến em.” ta tuyên bố như vậy.

      tính làm gì với tôi?” Tôi hỏi, trong lòng có chút khẩn trương.

      Hà Truân nhìn tôi, cánh môi phiếm dã tính sáng bóng: “Em mất tự do… vĩnh viễn.”

      " sao?" Tôi khẩn trương.

      phải muốn giết ta, chỉ là muốn thoát thân, muốn mau chóng quay lại nơi đóng quân kiểm tra tình hình của Lưu Phái và con vịt.

      Cây trâm cắm chính xác vào đầu vai Hà Truân, máu từ từ rỉ ra, tơ máu đỏ hồng từng chút lan ra thân trâm, như là bị nguyền rủa.

      Hà Truân lại cảm thấy đau đớn, ít ra cơ mặt ta hề biến hóa chút nào.

      Có điều tròng mắt của ta, mỗi lúc sâu thẳm, giống như giếng cổ trong bóng tối, khiến đầu ngón tay người ta run rẩy, bởi vì vĩnh viễn cũng biết được sắp có ma quỉ nào bỗng nhiên chui ra từ bên trong, kéo mình xuống.

      Tôi bắt đầu hối hận vì hành động lần này của mình, vì trực giác cho tôi biết, tôi thể chịu đựng hậu quả xấu mà nó mang lại.

      Chuyện xảy ra sau đó khiến tôi ngừng thở: Hà Truân bỗng nhiên đưa tay, mạnh mẽ nhổ cây trâm cắm đầu vai phải của mình, trong nháy mắt cây trâm được rút ra, dòng máu cũng phun mạnh, bắn tung tóe lên người tôi.

      Máu của ta rất nặng, giọt xuống, lập tức làm chấn động thần kinh của tôi.

      Tiếp theo, móng vuốt trắng hung ác da thịt thối nát toát ra từ giếng cổ sâu thẳm – Hà Truân đâm cây trâm kia vào lòng bàn tay tôi.

      Từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, xuyên thẳng qua, chút do dự.

      Chỉ có hận tuyệt.

      Tôi đau đến nỗi ngay cả cả lỗ chân lông cũng phải co quắp, trong nháy mắt, da toàn thân phủ tầng mồ hôi lạnh.

      “Mãi mãi đừng bao giờ khiêu chiến tôi thêm lần nào nữa.” ta cầm cây trâm kia, lần nữa rút ra ngoài.

      Tại mũi nhọn của cây trâm, máu đọng bắt đầu xuống, bị màu đen của bùn đất thấm , màu đen ấy, lại càng thuần túy hơn.

      Tay phải của tôi, đau đến chết lặng.

      " đáng tiếc, chuyện này, tôi vĩnh viễn làm được." Mặc dù bàn tay đau nhức đủ để phá hủy thần kinh nhưng tôi vẫn cố điều chỉnh giọng bình thường, đến mức run rẩy.

      Tôi chịu thua, nhất định chịu.

      Hà Truân giữ tay tôi lại, khiến cơn đau chết lặng kia trở nên ràng hơn.

      "Biết , " ta : "Đôi lúc, quật cường của em khiến tôi kích động muốn phá hủy em."

      Được rồi, lần này tôi thừa nhận mình là đau đến nên lời.

      "Tôi nghĩ, tôi thích em." Bàn tay hà Truân nhuộm máu của hai chúng tôi, ta dùng bàn tay ấy vuốt ve gương mặt tôi: “Vậy nên em có cơ hội, cơ hội cuối cùng – thề, thề ở lại đây, ở bên cạnh tôi.”

      Mặc dù đau đớn như như bị sóng to gió lớn thổi quét qua, nhưng đầu óc tôi tạm thời vẫn thanh tỉnh.

      Đây là cơ hội, lý trí tôi nên đồng ý, cũng chỉ là chuyện miệng, đợi sau khi thoát hiểm, có thể tính sau.

      Nhưng cuối cùng, tôi lại quyết định : " thể nào, tôi tuyệt đối ở lại."

      Tôi cũng mệt mỏi rồi, muốn lừa gạt ta nữa.

      "Tại sao?" Hà Truân hỏi.

      "Bởi vì, tôi chỉ muốn ở bên người đàn ông tôi ." Môi của tôi hơi ngưng trệ và cợt nhả, tôi nghĩ, giờ phút này nó nhất định tái nhợt: “Mà tôi hề .”

      Sau khi ra câu này, tôi phát , hình dáng Hà Truân trong bóng tối dần thay đổi, dần mơ hồ, như là bóng dáng của quỷ, bắt đầu mơ hư ảo, có viền lông.

      Tôi biết đây là hay vì hít thở thông mà sinh ảo giác – hai tay ta đặt cổ tôi, bắt đầu co rút nhanh.

      khí trong lành chỉ trong nháy mắt phải lời tạm biệt trân trọng với tôi, lực của ta rất lớn, đầu óc tôi nhất thời thiếu dưỡng khí, trống , mất khả năng phản kháng.

      Điều duy nhất còn sót lại, chính là nỗi tuyệt vọng sắp chết.

      Tôi mình có sợ hay , trong đầu chỉ có bóng dáng người.

      Giống như tờ giấy, trắng tinh, mỏng manh, dịu dàng.

      Giống như áo sơ mi trắng tinh khiết nhuốm hơi thở của ánh mặt trời.

      Cho dù mất toàn bộ trí nhớ, tôi vẫn biết đó là ai.

      Lưu Phái.

      Người đàn ông đầu tiên của tôi.

      Bởi vì hít thở thông, toàn bộ ruột gan tôi xôn xao, cuối cùng toát ta, đánh thẳng vào da thịt

      Ngay lúc tôi sắp bị xé nát giọng truyền đến.

      "Buông ấy ra."

      sắc rất ôn hòa, nhưng lại nhuộm hơi thở địa ngục, vô cùng bén nhọn.

      Sau câu này, bàn tay Hà Truân buông tôi ra, khí trong lành kéo tôi lại từ cận kề cái chết.

      Sau khi tham lam hít thở vài luồng khí mới mẻ, tôi yếu đuối mở mắt ra, thấy cảnh tượng trước mặt.

      Huyệt thái dương của Hà Truân bị khẩu súng chĩa vào, mà người cầm súng, chính là người tôi vừa nhớ nhung sâu sắc.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 74

      Đó là Cảnh Lưu Phái chân , giống người từng vô số lần xuất trong giấc mộng của tôi.

      Có vẻ như mới ra khỏi ngục, miệng vết thương người chỗ nào được băng bó, gương mặt suy yếu tái nhợt còn có máu, nhưng ánh mắt lại lần đầu tiên xuất trầm.

      Khi trầm lộ ra người người ấm áp như chấn động ra sao cần cũng biết.

      Vậy nên Hà Truân thể nghe theo lời của , buông tôi ra, bởi vì vào thời khắc này, cho dù là cây cối xung quanh cũng cảm nhận được, Cảnh Lưu Phái là mối nguy hiểm cực kì lớn.

      Tôi thất thần quá lâu, ngay sau khi có thể tự do hoạt động liền vội vàng bò lên khỏi mặt đất, rời xa Hà Truân.

      Dù sao cảm giác đau đớn cổ vẫn khiến tôi sợ hãi trong lòng.

      Nếu phải Cảnh Lưu Phái chạy tới kịp, tôi tuyệt đối thể ăn được thịt của ngày mai.

      Có điều tôi nghĩ việc này là tin mừng đặc biệt của toàn bộ thế giới gà, trâu, cừu, heo, vịt, cá...

      Tôi muốn biến mất, vậy tỉ lệ chết của bọn họ chắc chắn có khuynh hướng giảm xuống.

      lúc tôi biết phải làm sao Hà Truân thầm dùng đầu gối đè lên chân tôi, thực rất đau, cho nên tôi nhịn được kêu lên thành tiếng.

      Lưu Phái quan tâm nên loạn, nghe thấy tiếng kêu của tôi, liền tự nhiên dời chú ý .

      Hà Truân chỉ chờ cơ hội này, chỉ thấy động tác của ta nanh như chớp, trở tay cầm chặt súng của Lưu Phái, như muốn đoạt lấy.

      Nhưng dù sao Lưu Phái cũng có hai bàn chải, tuy rằng cơ thể bị người ta làm bị thương mà yếu ớt, khả năng phản ứng chậm, sau khi thất thần trong nháy mắt kịp phản ứng, để hà Truân đoạt súng thành công.

      Vì thế. Hai người họ bắt đầu cuộc chiến giành súng.

      Bọn họ vật lộn, bọn họ va chạm, bọn họ lăn lộn, tức khắc vô số cánh hoa rơi xuống, vô số bùn đất tung bay.

      Bọn họ đam mỹ rồi, tôi hoàn toàn có thể đứng bên cắn hạt dưa tiếp tục làm hủ nữ, nhưng vấn đề chính là cây súng, họng súng tối om dữ tợn giống như ánh mắt sâu thẳm, ràng vẫn nhắm thẳng vào tôi.

      Tôi chạy hướng Đông, nó nhắm về hướng Đông, tôi chạy lên , nó nhắm lên . Đoán chừng nếu tôi học được chuột chụi cách đào động đất, nó vẫn theo tôi xuống đất.

      Con mẹ nó, nhất định là hai tên đàn ông này cố ý.

      Nhưng mà phải bình tĩnh lại, đâu ai muốn người nhiều thêm mấy cái lỗ đâu.

      Cho nên, bên kia bọn họ đổ máu đổ mồ hôi diễn tuồng đoạt súng, mà tôi ở bên này giống như con khỉ bị bôi mù tạt lên mắt cứ nhảy lên nhảy xuống.

      Dáng vẻ phải là rất khó coi.

      Trong lúc tôi kiệt sức, đầu đầy mồ hôi, tình hình chuyển xấu, Hà Truân đánh lén cái, ngờ có thể đá Lưu Phái ngã lăn ra.

      Diều này cũng thể trách Lưu Phái, dù sao cũng là bệnh nhân bị thương, có khi mấy ngày mấy đêm chưa được uống nước, làm sao địch lại Hà Truân được cơm nước no nê.

      Thực ra, bị đá lăn ra đất cũng chẳng sao, chỉ cần phải bị đá lăn lên giường là được.

      Đáng quan ngại là, cái sung kia cũng rơi vào tay Hà Truân.

      Lúc này, ta muốn bắn ai có thể lập tức bắn người đó.

      Tôi tương đối hiểu tâm tư của Hà Truân, giường, người ta muốn bắn nhất là tôi, nhưng ở đây, người ta muốn bắn lại là Cảnh Lưu Phái.

      Suy đoán của tôi chính xác, bởi vì ngay sau đó, ta liền chĩa thẳng họng súng vào Cảnh Lưu Phái.

      Lúc trước ở cùng Cảnh Lưu Phái tôi luôn lo lắng ngày nào đó mình biến thành quả phụ - người tốt sống lâu mà.

      Mà giờ phút này, lo lắng này ràng lên đến đỉnh điểm, kịp nghĩ nhiều, tôi như mèo hoang được tiêm thuốc tê bị thiến, tứ chi sôi nổi, mạnh mẽ tiến lên.

      Nhưng Hà Truân là người như thế nào, ta liền tuyên bố cảnh báo lạnh như băng:

      "Nếu em dám tiến lên thêm bước, tôi cam đoan đạn xuyên qua đầu ta."

      Tôi muốn đầu của Cảnh Lưu Phái xuất cái động lớn, cho nên tôi dừng bước.

      tại, ba người chúng tôi giằng co trong biển hoa túc màu máu.

      "Em rất thích ta?" Hà Truân nhìn Cảnh Lưu Phái, nhưng lại hỏi tôi.

      "Thả ấy, tôi đáp ứng cầu vừa rồi của ." Tuy ngoài miệng như vậy, nhưng tôi biết, Hà Truân chắc chắn chủ động buông tha Cảnh Lưu Phái, bây giờ ta dừng lại, cùng lắm chỉ là để tra tấn tôi.

      "Vừa rồi các người diễn cảnh cứu nhau, có phải là vở kịch rất cảm động ?" Hà Truân hỏi, trong giọng pha chút ý cười.

      Đúng là vở tuồng: vừa rồi là Lưu Phái cứu tôi, bây giờ là tôi cứu ấy.

      Tôi dời mắt lên người Cảnh Lưu Phái.

      Lần trước ở chợ, tôi chỉ liếc nhìn cái chạy trối chết, nhưng lúc này đây, tôi muốn nhìn kĩ.

      Đôi mắt dịu dàng, sống mũi cao thẳng lại có đường nét nhu hòa, thân hình có vẻ suy nhược.

      vẫn giống trước kia, vẫn là Cảnh Lưu Phái ấy, nhưng gương mặt ấm áp tinh khiết có thêm chút tang tương.

      Sau khi chia tay, chúng tôi thay đổi rất nhiều.

      Cảnh Lưu Phái cũng nhìn tôi, từng nhìn thấu khuôn mặt tôi, thấy được điều muốn thấy và cả diều muốn thấy.

      Tôi nghĩ, đoạn tình cảm khi ở bên , về sau bao giờ gặp được nữa.

      Chính vì quý giá đến vậy, cho nên tôi muốn bảo vệ nó, tuyệt đối thể ra chân tướng khiến phần tình cảm kia bị tro bụi vùi lấp.

      Cứ để Cảnh Lưu Phái suốt đời cho rằng tôi khiến bị thương, có như vậy, ít ra ở trong lòng , tôi mới có thể hoàn mỹ.

      Cho dù là tội ác hoàn mỹ.

      Thu ánh mắt về, tôi nhìn Hà Truân: " , rốt cuộc muốn gì?"

      Rốt cuộc muốn tra tấn tôi như thế nào?

      Hà Truân nhìn tôi, dưới ánh trăng, đường nét càng thêm ràng, ta giọng :

      "Cởi quần áo ra."

      ta muốn... Bắt tôi cởi quần áo.

      Ở trước mặt Cảnh Lưu Phái.

      Nghe vậy, cơ thể Lưu Phái động mạnh cái, muốn đứng dậy đánh nhau với Hà Truân - biết, tôi đáp ứng vì , muốn thấy điều này.

      Mà ngay lúc đứng dậy, hà Truân bóp cò súng.

      Tôi tận mắt trông thấy, đầu gối Lưu Phái xuất lỗ máu, trong đêm tối, máu đỏ sẫm ngưng chảy ra, hơi thở quỷ mị lan tràn trong khí.

      Lưu Phái ngồi xuống lần nữa, kêu thành tiếng nhưng cơ bắp toàn thân hơi run rẩy.

      Lòng tôi như bị dao tróc lớp da, đau đến máu tươi đầm đìa.

      Nhưng mà tôi dám động đậy, bởi vì Hà Truân bắn súng lần, ta bắn lần thứ hai.

      "Tôi , cởi quần áo ra." Hà Truân lặp lại mệnh lệnh của mình.

      ta tuyệt đối lặp lại lần thứ ba, tôi biết vậy.

      do dự, tôi bắt đầu cởi quần áo của mình, tốc độ rất nhanh - tôi chịu nổi bất cứ hậu quả nào của việc chọc giận Hà Truân.

      lâu sau, tôi cả người trần trụi đứng giữa vườn hoa túc.

      cơn gió thổi qua, máu ở mấy vết thương người bắt đầu đông lại, giống như có bàn tay kéo làn da.

      "Nhìn thấy chưa?" Giọng của Hà Truân lay động trong biển máu: "Những vết hôn người ấy, đều là do tôi để lại khi nãy, ấy hiến thân cho tôi rất nhiều lần, hơn nữa, đều là vì ."

      Cuối cùng, tôi cũng hiểu tính toán của Hà Truân.

      Những lời này, đối với bất cứ người đàn ông nào, đều là đòn đả kích chí mạng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :