1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 64:


      Editor: Lieulieu2015

      Chương 64:

      Nhưng điều đáng tiếc chính là biện pháp tốt của tôi lại được Hà Truân chấp thuận.

      “Tôi rồi, ta phải chết.” Hà Truân chút dấu hiệu nhượng bộ nào cả.

      Tôi quay người lại, vỗ bả vai an ủi bác sĩ con vịt: “ nhé! tiễn!”

      Bác sĩ con vịt cũng vỗ lại bả vai của tôi, cười cách rực rỡ: “Yên tâm, nhất định tôi kéo xuống cùng với tôi.”

      xuống tất nhiên là xuống địa ngục rồi.

      Nhất định thiên đường có chỗ dành cho tôi, về điểm này, tự tôi cũng nhận thức được.

      Đối với tôi, kiên nhẫn của Hà Truân hết vì đợi tôi chuyện với bác sĩ con vịt xong, ta ra lệnh: “Hà Bất Hoan, sau mười giây đồng hồ nữa, chiếc xe này bị bắn thành tổ ong vò vẽ, nếu muốn chết xuống xe ngay lập tức.”

      Hà tiên sinh à, những lời này của rất châm chích đấy. cách khác, chỉ có tôi đồng ý xuống khỏi xe mới bình yên vô , còn nếu bác sĩ con vịt xuống trước kết quả rất tệ.

      Dù sao đều chết, cho nên chết luôn ở trong xe cho đỡ mất hình tượng nhé – Tôi dùng ánh mắt chuyện với bác sĩ con vịt.

      Sau đó, ung dung cắn đùi gà thơm ngon, mở cửa xe chuẩn bị chạy trốn nhanh về phía Hà Truân.

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt !!!

      Hà Tiên sinh, tôi tới đây.

      Đáng tiếc, mới bước được chân xuống cánh tay bị kéo lại, bị lôi mạnh về phía buồng xe.

      nhận ra, tuy khổ người của bác sĩ con vịt quá lớn mà sức lực hề chút nào.

      PA câu nữa là: kĩ thuật giường của người này cũng là tốt.

      Nhưng bây giờ phải là thời điểm để nhớ lại mùi vị mất hồn ấy bởi vì Hà Truân bắt đầu đếm.

      Tôi từng chứng kiến, uy lực của Bạo Vũ Lê Hoa Châm còn mạnh hơn gấp trăm lần súng máy, hơn nữa lúc ấy chỉ mình tôi bắn ta, bây giờ nhiều thủ hạ cùng bắn như vậy căn bản có đường sống.

      Tôi liều cái mạng già để tránh thoát, miệng cắn chặt đùi gà, lúng búng khuyên: “Tưởng Bản Nhai, cần phải để ý đến tôi …Tự chết !!!”

      Bác sĩ con vịt lại dùng cánh tay quá cường tráng nhưng đầy sức mạnh ôm chặt eo của tôi, cười rực rỡ, thanh mát lành: “ làm bạn
      cùng tôi dù tôi có làm quỷ cũng an tâm.”

      Nghe vậy, nước mắt tôi văng khắp nơi, cơn buồn đái tràn dâng – Lão đại à, Hà tiên sinh đếm được nửa rồi đó, nếu thả tay ra cả hai chúng ta đều biến thành tổ ong quỷ mất.

      Mạng sống là quan trọng nhất, vì thế, tôi cũng thèm quan tâm tới đạo nghĩa, giơ chân lên cách ngoan tuyệt đạp vào chỗ yếu của bác sĩ con vịt, muốn buộc ta thả tay ra.

      Nhưng bác sĩ con vịt chính là tôi đến tận xương tủy, hận tôi hận
      đến tận bàng quang, ta thèm để ý đến chuyện bị đoạn tử tuyệt tôn mà liều mạng giữ tôi lại.

      Mà giờ phút này, Hà Truân đếm tới tám.

      Tôi tuyệt đối thể chết.

      phải là vì thế giới này quá tốt đẹp, phải là vì còn có nhiều trai đẹp chờ tôi.

      Tôi bị nhúng chàm, phải là vì tôi tràn đầy nhiệt tình thương với sinh mạng của mình.

      Nguyên nhân chân chính là – đùi gà trong miệng tôi còn chưa có gặm xong.

      Thịt đến miệng rồi mà còn thể nuốt xuống, vậy Hà Bất Hoan tôi đây đến thế giới này sống còn gì ý nghĩa nữa?

      Bác sĩ con vịt quả nhiên rất có bản lĩnh, cũng biết lấy được ở đâu đùi gà ngon như vậy.

      Này da, hơi sém, giòn, mềm, cắn cái, mùi vị dầu vừng lan ra dần dần tràn đầy răng môi, hương vị này đủ để lưu lại trong miệng tôi ba ngày.

      Này thịt, trắng nõn, mềm mại, nhiều thịt đến nỗi làm cho tôi chỉ hận thể nuốt luôn đầu lưỡi của mình.

      Hương vị tuyệt vời khó có được như vậy nhất định trước khi chết tôi phải ăn hết toàn bộ.





      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 65:


      Editor: Lieulieu2015

      Chương 65:

      Tình huống tại chính là: Hà Truân đếm tới chín, nhưng bác sĩ con vịt lại bày ra trận thế thề chết buông, trừ phi cầm đao chém đứt hai cánh tay của ta hoặc chặt đứt ngang người tôi.

      Tiềm lực của con người quả nhiên là vô hạn, trong lúc “ngàn cân treo sợi tóc”, miệng còn ngậm đùi gà, tôi bước hai chân ra, duỗi hai cánh tay khiêng luôn bác sĩ con vịt ra khỏi xe.

      Hơn trăm cân thịt người sống đó, thậm chí kịp thở cái tôi khiêng ta ra rồi, vận động viên cử tạ tiềm năng!

      kịp tự khích lệ chính mình tiếng nghe thấy tiếng động lớn ngay bên tai, tập trung nhìn lại, thấy chỗ xe chúng tôi mới vừa ngồi lúc nãy bây giờ bị vô số viên đạn bắn thủng lỗ chỗ, dù có bị đánh 100 quyền cũng thể tàn phá tới vậy.

      Mồ hôi lạnh lập tức túa ra lưng, mới vừa rồi, nếu phải tôi nhanh chân chạy trốn bây giờ có lẽ tôi trở thành tổ ong vò vẽ cũng nên.

      Hà Truân này quả nhiên là đủ độc ác.

      Tôi khiêng bác sĩ con vịt núp trong bụi cỏ, nhìn chiếc xe quân dụng bị bắn mà kinh hồn bạt vía.

      “Năm giây sau, tất cả súng nhằm vào bụi cỏ mà bắn.” Hà Truân ra lệnh lần thứ hai.

      Tôi C a A a O a, làm thế nào mà thời gian càng ngày càng ngắn thế? Mới lúc trước còn là mười giây, bây giờ, sao là năm giây rồi? Bớt hẳn nửa thời gian!

      Cắn đùi gà, định xông ra nhưng vẫn bị bác sĩ con vịt liên lụy như cũ.

      Trong miệng ngậm đùi gà, phát ra được tiếng nào, chỉ có thể dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Hà Truân

      Tôi nghĩ, bằng vào tình nghĩa mấy đêm lăn lộ giường điểm ăn ý này cần phải có.

      Tôi: Hà Truân à! phải là tôi muốn chạy trốn mà là tôi bị lôi kéo chạy trốn ra chỗ được, tin tưởng tôi, là người hiểu tôi mà, tha thứ cho tôi có được ?

      Hà Truân: ……… cố cái quái gì vậy, chữ tôi cũng hiểu.
      Khai thông thất bại.

      xương máu đủ chứng minh rằng giữa tôi với Hà Truân chỉ có gian tình chứ hề có chút xíu tình cảm nào.

      Mà cái mỗi lần mút vào chỗ mẫn cảm nóng bỏng như nham thạch nóng chảy ngực tôi giống như đôi môi lại bắt đầu hoạt động.

      “Năm, bốn, ba …….”

      Đùi gà còn ngậm ở trong miệng, chưa nuốt được tẹo nào – Tôi tuyệt đối thể chết được.

      Tiềm năng lại bộc phát lần nữa, ném tên bác sĩ con vịt vẫn làm tôi bị liên lụy cái vào chỗ sâu nhất trong bụi cỏ, sau đó mở hai chân ra, giang hai tay, đón lấy vô số họng súng, lao vào vòng tay của Hà Truân.

      Chỉ có ở bên cạnh ta – Tôi mới có thể gặm sạch cái đùi gà đáng chết này.

      Tôi kích động chạy tới, lại chú ý tới cách Hà Truân hai mét có tảng đá lớn, chân bị vấp mạnh cái, cơ thể như là mũi tên lao về phía trước.

      Lao luôn vào trong ngực của Hà Truân.

      Lẽ ra, có mỹ nhân trong ngực Hà Truân phải tương đối hưởng thụ mới đúng, nhưng ai có thể ngờ tới, đùi gà của tôi lại từ trước ngực rơi đúng vào trong áo khoác của ta.

      Cũng là do động lực học và quán tính nữa, thêm cả việc chiếc áo của ta mở khóa tạo thành.

      Cơ thể Hà Truân cứng đờ, tôi đoán, ta chắc thích ăn đùi gà.

      Kén ăn phải là bé ngoan, tôi thầm tiến hành khinh bỉ ta lần từ đầu tới chân.

      Đôi mắt của Hà Truân, nhìn vào chiếc đùi gà bị rơi vào bụng và áo khoác của ta, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt kia …. Trời ơi, tôi đúng là thể lạc quan cho được.

      Chỉ có điều, dù thế nào nữa ta dùng ánh mắt để giết chết tôi chỉ hai lần rồi, cho nên tôi cũng tập mãi thành quen luôn.

      Mặc kệ, để ý, tôi chuẩn bị thò tay vào bên trong áo khoác của ta, móc đùi gà ra.

      Nhưng đúng lúc này, xung quanh có điều khác thường.

      Có rất nhiều tạp , giống như có cái lồng rất lớn chụp lấy chúng tôi cách nhanh chóng. Xung quanh tôi, tiếng bước chân dồn dập, đỉnh đầu, có vài chiếc máy bay đinh tai nhức óc, còn có vô số ánh sáng chói mắt nữa.

      Bình thường, nếu có cảnh tượng như thế này xuất chính là điều tử - mẩu giấy ra sân (SR mọi người nha! Chỗ này bít là gì nữa)

      Quả nhiên, thanh truyền tới qua loa: “Người phía dưới nghe đây, các người bị bao vây, mau hạ vũ khí xuống!!!”
      Last edited: 28/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807


      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!


      Editor: Lieulieu2015


      Hai ngày nay là giai đoạn truy quét ma túy nguy hiểm nhất, chính phủ tập trung lực lượng quân đội tương đối lớn để đối phó với Hà Truân, ra bản chất chính là tranh giành ma túy mà thôi, hơn nữa còn cảnh cáo ta sau này nên đối địch với chính phủ, cũng hy vọng là có thể bắt được Hà Truân.

      Bây giờ, xem ra, bọn họ là mèo mù với được cá rán rồi!

      Trước mắt tôi là ánh sáng chói mắt, bên tai là tiếng ồn cực lớn, tình hình bây giờ so với lúc nãy còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần.

      Bởi vì, ràng là Hà Truân giết chúng tôi cách dễ dàng, nhưng những điều tử này có thể giết chúng tôi cũng chừng.

      cách khác, chúng tôi cách cái chết càng gần.

      như vậy …….. Càng phải nắm chắc thời gian cố gắng gặm hết cái đùi gà mới thôi.

      Quả nhiên, Hà Truân là người từng trải qua to gió lớn, ngay lúc nguy hiểm này cũng hoảng hốt, tôi đoán rằng tóc gáy ta cũng chẳng thèm dựng lấy cái.

      ta kéo tôi cái, đẩy tôi đến gần chiếc xe quân dụng, ngồi vào chỗ cạnh tài xế, sau đó phi người lên, khởi động xe.

      Chiếc xe lao vun vút, tốc độ này so với tốc độ của bác sĩ con vịt chỉ có hơn chứ có kém.

      quay đầu lại nhưng tôi cũng hiểu được, những điều tử này bắt đầu đuổi tới rồi.

      Thời điểm nguy hiểm nhất tới!

      Đùi gà, phải là thể gặm.

      Mắt sói của tôi nhìn Hà Truân trừng trừng, trừ hình dáng của cái đùi gà ra tôi còn phát chấm đỏ hơi di động.

      Tôi để ý, bởi vì quá mức thèm ăn, tư thế của tôi có thể xem như là sói đói vồ mồi, nhào luôn vào trước ngực của Hà Truân.

      Nhưng chưa kịp đưa tay ra bỗng nhiên tôi tỉnh ngộ. Ngộ ra chuyện!
      Chuyện đáng sợ!

      Chấm di động này hình như là của loại súng bắn tỉa hồng ngoại.

      Lúc ý thức được chuyện này xong, giây tiếp theo, tôi cảm thấy lưng mình đau nhức kịch liệt.

      Trước khi hôn mê, tôi lệ rơi đầy mặt chăng chối: đùi gà, ta và ngươi kiếp này vô duyên, hẹn kiếp sau gặp lại!!!

      Chương 66:

      Nghe , vào lúc sắp chết, con người ta nhìn thấy người mà mình thương nhất.

      Mà tôi, trong lúc hôn mê lại nhìn thấy vô số bát đùi gà, bay lượn , lúc lúc .

      Thành công này giải quyết vấn đề lớn nhất trong đầu tôi: rốt cuộc loại thịt nào là loại mà tôi thích nhất.

      Bây giờ xem ra, đứng đầu hậu cung của tôi phải ai khác mà chính là đùi gà.

      Hình như tôi con đường rất tối, thể nhìn thấy cả năm ngón tay, nhưng lại có bát đùi gà dẫn đường cho tôi .

      Cuối cùng, võ đài trước mặt, tôi nhìn thấy cái đùi gà mặc trang phục lộng lẫy – người còn buộc nơ con bướm màu đỏ.

      Tôi sung sướng giống như là Lương Sơn Bá được gặp Trúc Đài, Romeo được gặp Juliet, hét tiếng rồi nhào tới.

      Ai ngờ, biết từ đâu, rất nhiều máy bay trực thăng bay tới, sau đó, vô số chấm đỏ nhắm ngay cái đùi gà đáng , đáng thương lại ngon miệng.

      Tim tôi giống như bị sợi dây vô hình trói chặt, treo lơ lửng giữa trung.

      Mắt thấy đùi gà sắp bị bắn chết, lòng tôi đau như cắt, lệ rơi đầy mặt, hét to về phía cái đùi gà: “Ngươi thể xảy ra chuyện gì được, nếu có chuyện gì hay xảy ra với ngươi ta cũng chẳng muốn sống nữa!!!”

      Đoán rằng vì quá mức kích động nên gào xong tôi cũng tỉnh luôn.

      Tình cảm của tôi đối với đùi gà là vô cùng sâu sắc, sau khi tỉnh lại phát gối ướt đẫm nước mắt nóng hổi.

      Dần dần tỉnh lại, phát mình nằm sấp giường, muốn cử động cơ thể chút lại cảm thấy đau đớn tới tê dại ở lưng, nhịn được đành kêu ra tiếng.

      bàn tay đè bả vai của tôi xuống, ngay sau đó, giọng của Hà Truân truyền đến: “Chịu khó nằm yên chút.”

      thanh rất , nhưng vẫn tràn đầy vẻ uy nghiêm ra lệnh.

      Cứ tưởng rằng, tôi được điều tử giải cứu, bây giờ xem ra, lại rơi vào tay Hà Truân lần nữa rồi.

      Chữ “bi” này phải viết như thế nào đây?

      Để xác định tình huống, tôi mở miệng, dò hỏi: “ sao chứ? Bọn họ có hay động đến ?”

      , dĩ nhiên là tôi muốn nghe đáp án là điều tử tiêu diệt gọn cả đại bản doanh của Hà Truân và ta còn phải chạy trốn.

      Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới có cơ hội chạy trốn.

      Hà Truân im lặng, bàn tay nắm bả vai trần của tôi, nóng rực.

      Giờ phút này tôi mới phát , toàn thân tôi đều mặc gì, bởi vì có vết thương lưng nên chỉ có thể nằm sấp.

      Hồi lâu, Hà Truân những trả lời vấn đề của tôi mà còn chuyện khác.

      “Tôi hiểu nổi nữa.”

      ra , tôi cũng sao hiểu nổi những lời này của ta, nhưng cha ông ta dạy ngại học hỏi kẻ dưới, nên tôi hỏi: “Có ý gì?”

      “Tại sao lại muốn cứu tôi?”

      Tôi á khẩu trả lời được.

      Thực á khẩu trả lời được.

      Hiểu lầm rồi, còn là hiểu lầm to nữa, tôi chỉ muốn cứu đùi gà của tôi thôi!

      Hà tiên sinh à nghĩ quá nhiều rồi!

      có biết vừa nãy gì trong mơ ?” Hà Truân tiếp tục hỏi.

      gì vậy?” Tôi hơi khẩn trương, mong là phải lời nào chọc cho ta giận.

      ….” Hà Truân dừng chút, mở miệng ra lần nữa giọng hạ thấp ba phần: “Nếu tôi chết, cũng ….. muốn sống nữa.”

      Tôi nhớ rất là, lúc ngủ đúng là tôi có câu này.

      Nhưng đối tượng tôi thổ lộ là bé đùi gà đáng , đáng thương lại ngon miệng cơ mà!!!

      Hiểu lầm này so với mặt trăng còn lớn hơn!








      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 67:


      Editor: Lieulieu2015

      Tôi có thể giải thích, chỉ cần hai câu là có thể giải thích ràng việc này.

      Nhưng lúc lời sắp ra khỏi miệng ý nghĩ tà ác lại xuất trong đầu tôi.

      Tôi thầm tính toán, nếu như có thể có được tin tưởng của Hà Truân muốn trốn cũng dễ dàng hơn.

      Dù sao cũng thất thân, cũng quan tâm phải làm bộ mất luôn tâm nữa.

      Sau khi hạ quyết tâm, tôi nhắm mắt lại, giọng : Muốn làm việc mà thể thực được tốt nhất nên suy nghĩ nữa.

      Đồng tử môn, vờ tha để bắt đấy mà, vờ tha để bắt .

      ngoài dự đoán, Hà Truân cũng nghe lời tôi mà dừng lại, còn hỏi nữa: là người phụ nữ bí , phải luôn muốn trốn
      khỏi tôi hay sao? Sao lại làm chuyện này? ra những lời như vậy?

      “Tôi muốn .” pải muốn như vậy, ra chỉ muốn ta cố gắng truy hỏi mà thôi.

      cho tôi biết.” Hà Truân đặt bàn tay lên bả vai bị thương của tôi khẽ dùng lực.

      “Đúng.” Tôi giả vờ như khó khăn lắm mới ra được: “Đúng là tôi thích , ngay từ lúc mới bắt đầu tôi có cảm giác với rồi, sau đó, tôi giả vờ mình rất ngang ngược là vì chỉ mong chú ý đến tôi. Quả nhiên, chú ý đến tôi và biến tôi trở thành người của

      Nhưng sau đó, tôi lại phát ra mình càng ngày càng tham lam. Tôi thể chịu đựng được khi có những người phụ nữ khác, tôi muốn mình trở thành trong rất nhiều người phụ nữ của . Tôi biết, trong lòng , tôi chẳng có gì khác biệt so với những người phụ nữ khác, kiêu ngạo của tôi cho phép chuyện như vậy xảy ra. Chính vì vậy, tôi quyết định rời khỏi khi vẫn còn cảm giác mới mẻ với tôi. Chỉ có như vậy mới có thể nhớ tôi vĩnh viễn.

      Cá nhân tôi cho rằng, lý do này phù hợp với tính cách của tôi nhất.

      Nghe như vậy, Hà Truân im lặng lâu, bàn tay kia đặt vai tôi tỏa ra nhiệt độ nóng hổi.

      Trong lòng tôi cũng yên, tôi thể đọc được suy nghĩ của ta.

      Vết thương lưng sưng lên, giật giật, đó là thanh máu chảy theo da thịt.

      biết qua bao lâu, bàn tay kia của ta rời .

      Hà Truân cũng luôn.

      Tôi mở mắt ra, nhìn bóng lưng ra của ta, nhịn được mắng câu: Hà tiên sinh à, ngài tin hay vẫn tin vào chuyện hoang đường này thế? Cuối cùng cũng phải rên lên tiếng chứ!

      tình hình cụ thể ra sao nên tôi chỉ có thể nằm lì giường để dưỡng thương.

      Địa điểm dưỡng thương còn là ngôi nhà gỗ , xem ra tôi đánh giá năng lực của điều tử quá cao rồi, Hà Truân cũng cần chạy trốn.

      Có lẽ vì tôi cứu mạng của ta nên Hà Truân đều phái người đưa canh thịt thuốc bổ, tươi ngon, bổ dưỡng, mỗi ngày, tôi chỉ cần ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.

      Những ngày sau đó rất nhàn nhã, chỉ là cứ nằm sấp thể này bộ ngực vĩ đại của tôi cũng sắp biến hình đến nơi rồi, mấy ngày nay tôi đều mơ thấy ác mộng, thấy chúng nó từ hình tròn sắp biến thành hình chữ nhật cả rồi.

      Qua hai ba ngày làm phế nhân, tôi thể nhịn được nữa, bắt đầu sử dụng các phương pháp để tìm hiểu việc đêm đó sau khi tôi bị ngất .

      Cứ tưởng là phí công vô ích vì thủ hạ của Hà Truân vô cũng ghét tôi. Cứ nhìn cách họ hơi tí là lấy súng ra bắn tôi là biết ngay.

      Nhưng kẻ từ sau khi tỉnh lại, thái độ của bọn họ với tôi lại thay đổi tới 180 độ, ánh mắt ràng nhất chính là ai cũng nhìn tôi như nhìn thấy nữ hùng.

      Ánh mắt hoặc lớn hoặc đều tràn đầy Tiểu Tinh Tinh sung bái.

      Sau đó, tôi mới biết, mọi người đều cảm động vì hành động tôi làm hùng xả thân cứu Hà Truân, ai cũng cho rằng tôi là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu bà chủ.

      Hiểu lầm này rất hợp ý tôi, tôi thích!

      Nếu có thể trở thành bà chủ tương lai, vậy cứ hễ ta hỏi họ phải đáp rồi!

      Từ miệng bọn họ, tôi tự giải thích rằng, mặc dù tình huống lúc đó rất nguy cấp, nhưng Hà Truân lâm nguy mà vẫn sợ hãi, trước khi tướng quân nước đó kịp bắn hỏa tiễn, dựa vào am hiểu địa hình của chính mình, xông vào rừng rậm, mặt tránh được máy bay trực thăng, mặt thông báo với quân đội ở gần đó đến chi viện.

      Đêm hôm đó, quân đội của Hà Truân bởi vì bị tập kích mà tổn thương ít, nhưng ngay sau đó lập tức được bổ sung, tăng cường đề phòng. Quân đội của chính phủ cũng thể thừa dịp này mà tiêu diệt bọn họ được.

      Mà người tôi quan tâm nhất là bác sĩ con vịt bị mất tích.

      Nghe , lúc khai hỏa, vài tên lính bị rối loạn, rối rít đánh về phía bụi cỏ, tìm kiếm báu vật tuyệt thế, sau đó lại biết như thế nào, họ đều bị mất tích.

      Tưởng Bản Nhai, quả thể khinh thường thực lực của ta.

      Nhưng tôi lại nghĩ, ta núp ở chỗ nào đó để chờ cơ hội cứu tôi ra, dù sao, ta tôi phú bà tương lai mà.

      Tuy là vậy, nhưng cũng thể cứ ngồi chờ ta tới cứu tôi được, vẫn là tự nghĩ biện pháp cứu mình hơn.

      Vậy nên, khi vết thương hồi phục được năm phần tôi tôi muốn ra ngoài dạo chút.

      cầu này làm cho những binh lính này có chút khó xử, nhưng vì mang cái danh là “ân nhân cứu mạng Hà Truân” đầu nên ai cũng dám ngăn cản tôi, chỉ có thể theo sát phía sau tôi mà thôi.

      ra , là ra ngoài nhưng cũng chỉ là thị sát tình hình chút nhằm tìm cơ hội chạy trốn thôi.

      Binh lính chỗ này rất lớn, số lượng nhiều, chất lượng cao, ai ai cũng cường tráng.

      vòng lớn, tôi phát , mình thể thoát khỏi giám thị của bọn họ, mất hứng nên tôi quyết định trở về.

      định quay về tôi nhìn thấy phòng giam bằng xi măng, phòng này kín đến nỗi gió cũng thổi qua được, so với những phòng bằng gỗ khác, tôi hỏi bâng quơ: “Phòng đó dùng để làm gì?”

      “Là nơi nhốt phạm nhân cần tra hỏi.” Binh linh giải thích.

      “Phạm nhân? Là những người phản bội hay những binh lính chạy trốn?” Tôi tò mò.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 68

      hề nhìn lầm, bởi vì đời này chỉ có mình , chỉ có cho dù máu me đầy mặt vẫn khiến người ta cảm thấy thuần khiết.

      Cảnh Lưu Phái gầy gò, thân mình chi chít vết roi, máu tụ thành từng mảng, dính vào vải vóc rách nát, còn nhìn ra nữa.

      cúi thấp đầu, mái tóc quăn hơi cong mơ hồ che khuất đôi mắt, sống mũi cao như dãy núi dựng ngược.

      bị trói thành hình chữ thập cọc gỗ, đầu ngón tay của hai bàn tay bắt đầu đen .

      Đôi bàn tay kia luôn mang theo hơi ấm, đôi bàn tay nhiều lần làm thịt cho tôi ăn, đôi bàn tay từng vuốt ve khắp thân mình tôi.

      Tình cảnh thê thảm của Cảnh Lưu Phái như hai cây kim đâm thẳng vào mắt tôi, vô cùng bén nhọn, hai khóe mắt ngập nước.

      Nếu có thể, tôi bất chấp tất cả xông vào, cứu ra, giết tất cả những kẻ làm tổn thương .

      Tôi có thể làm như vậy.

      Nhưng tôi chắc có thể cứu Cảnh Lưu Phái sống sót ra ngoài.

      Cho nên tôi phải gạt nước mắt, bình tĩnh giải cứu .

      Hít hơi sâu, trong khí tràn ngập mùi máu tanh, nhưng máu tanh này lại vô cùng ấm áp, vì đó là máu của Lưu Phái.

      dám chậm trễ thêm giây nào nữa, tôi tiếp tục bước vào nhà gỗ, điệu bộ khác vừa rồi chút nào, nhưng chỉ mình tôi biết, lồng ngực này trống .

      Trở lại nhà gỗ, tôi tựa người vào cửa, đứng thẳng như mất hồn.

      Tôi muốn cứu Cảnh Lưu Phái, cần biết bây giờ chúng tôi có còn thích nhau hay , chỉ cần biết chúng tôi từng nhau, vậy là đủ.

      Thời gian giải cứu gấp rút, Hà Truân thủ đoạn độc ác, hôm nay xem qua tình hình vết thương của Cảnh Lưu Phái, nếu cứ tiếp tục như vậy, chịu nổi.

      Nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm sao mới cứu được .

      Thực chất tôi cũng thể tự do hành động, giả sử may mắn cứu được khỏi phòng xi măng, nhưng làm sao có thể đưa ra Tam Giác Vàng?

      Tôi cứ thơ thẩn nghĩ, trong đầu hỗn loạn thôi, đến khi chân bắt đầu ê ẩm sưng lên mới lấy lại tinh thần, ra ngoài xem thử, phát ra gần tối, những ráng mây chiều vô tận như bị nung lửa, đỏ rực cả khoảng trời.

      ngờ đứng lâu như vậy, tôi lết đôi chân nặng như chì về phía chiếc ghế, cả người như đổ về đằng trước.

      Tôi ôm chân, co người lại, vùi mặt vào hai bả vai, trong lòng như có bàn tay ai bóp chặt máu chảy ào ào ngừng.

      từng rất ngọt ngào, song vết thương ấy lại như chuyện cũ, cùng với tình cảnh thê thảm của giờ, giống như quyển sách, ngừng lật trang.

      Nước mắt từ từ chảy xuống khỏi khóe mi, có chút ngứa, có chút ấm.

      Từ đến lớn, nước mắt của tôi tưởng như hề tồn tại, nhưng vì Cảnh Lưu Phái, tôi khóc đến hai lần, chắc chắn là do kiếp trước tôi mắc nợ .

      Trong lúc đầu óc mơ hồ, đột nhiên có đôi tay nhàng vuốt ve khóe mắt tôi.

      Mở mắt ra, Hà Truân biết bước vào từ khi nào.

      ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chưa thu tay về, ngón tay còn vương giọt nước mắt trong suốt.

      ……Tôi thừa nhận, “trong suốt” – hai từ này có phần hữu danh vô thực, nhưng dù gì sao cũng là nước mắt của mình, vẫn nên hoa mỹ chút tốt hơn.

      Hà Truân nhìn tôi, đôi mắt đen láy, sâu thẳm, kiến người ta dựng tóc gáy.

      “Tại sao lại khóc?” ta hỏi.

      “Bởi vì tôi là người đàn ông quan trọng nhất bị hành hạ rồi.”

      , còn lại ở dưới lại là tôi dối: “Vì tôi do dự, mơ màng nữa”

      Hiệu quả tồi, lời khỏi miệng, hàm răng bỗng thấy chua chua.

      Năng lực trấn tĩnh của Hà Truân vẫn khá mạnh, sau khi nắm chặt tay thành nắm đấm ra sau, ta nhẫn nại hỏi tiếp:

      “Tại sao?”

      “Vì vẫn chưa hứa cho tôi tương lai” Lần này chua tới tận kẽ răng rồi.

      Hà Truân nắm tay lại, lại mở tay ra, cuối cùng chịu nổi: “Em có thể chuyện tử tế chút ?”

      “Tôi hỏi , rốt cuộc muốn coi tôi là bà hai, bà ba hay là bà tư đây?” Lần này xong cuối cùng cũng thấy chua nữa.

      Hà Truân đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài ban công, hai tay chống lên lan can gỗ, im lặng hồi, sau đó : “Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân gặp phải chuyện như thế này.”

      Như thường lệ, đây chính là lời dạo đầu cho đoạn độc thoại nội tâm, thế nên tôi quyết định xen vào.

      “Em hẳn cũng biết tôi là người như thế nào, đối với tôi mà , chuyện tình cảm nam nữ thực quan trọng. Tôi từng có rất nhiều đàn bà, bọn họ khiến tôi vui vẻ, tôi cho họ thứ họ muốn, hai bên đều có lợi. Tôi hi vọng có người con nào có thể cho tôi cảm giác ấm áp, vì tôi muốn trả giá tương tự.”

      “Tôi để ý em là vì em kiên cường, khiến tôi có cảm giác muốn chinh phục. Tôi cảm thấy đùa giỡn với em rất vui nên nghĩ ra biết bao nhiêu cách tra tấn em, chỉ để bản thân được vui vẻ.”

      “Tôi nghĩ có lẽ em rất hận tôi, vì tôi luôn thô bạo với em. Em muốn trốn, tôi thấy lạ, nhưng mà … tôi để em đạt được mục đích, vì tôi chán ghét chơi đùa với em, thế nên tôi ngăn em lại.”

      “Có điều, tôi ngờ em lại đỡ cho tôi viên đạn ấy.” Giọng của Hà Truân từ ban công vọng lại, mang theo chút nghi hoặc:

      ,đối với sinh mệnh tôi ra em có chút ngoại lệ và đặc biệt”

      Lời này quả chua xót ghê gớm, xem ra Hà Truân bị tôi lây bệnh rồi.

      “Hôm ấy em tỉnh lại, rằng em có kiêu ngạo của mình, em nhất định chịu trở thành trong số những người phụ nữ của tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu được em muốn thứ gì, nhưng khi đó lại dám dễ dàng hứa hẹn nên rời khỏi. Mấy ngày nay suy nghĩ kĩ càng… tôi đồng ý để em trở thành người phụ nữ duy nhất của tôi”

      Mặc dù Hà Truân dễ dàng gì nhưng tôi vẫn có cảm giác ta có phần phóng đại chính mình, nhảy lầu, đổ máu nếu bị phản bội.

      Lại , có vậy mà tôi chịu nổi sao?

      “Tôi cũng phải người tốt đẹp gì, nhưng ít ra chuyện hứa hẹn với phụ nữ nhất định thực cho bằng được. Bắt đầu từ hôm nay, tôi và em sống chung, cái gì cũng có thể cho em, tuyệt đối keo kiệt.”

      Hà Truân lấy câu này để kết thúc.

      ra tôi cũng rất cảm động, vì tôi tin những lời Hà Truân ra, quả thực suy nghĩ kĩ càng.

      người đàn ông nắm trong tay hơn nửa vùng Tam Giác Vàng, chấp nhận từ nay về sau chỉ có mình tôi, đây cũng phải chuyện dễ dàng.

      Có điều, như từ trước, tất cả hiểu lầm đều do cái chân gà mà ra.

      Hơn nữa ta vậy, chính là muốn chặn hết lí do chạy trốn của tôi vì bị ta lạm tình rồi.

      Có điều, bây giờ tôi cũng chỉ có thể đồng ý trước, để ta buông lỏng cảnh giác, sau đó yên lặng theo dõi biến hóa.

      Hạ quyết tâm, tôi kìm giọng, dùng đôi mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng ta.

      Ánh mắt của tôi khiến sau lưng Hà Truân được thoải mái, ta quay đầu lại, chợt thấy dáng vẻ của tôi, lông mày khẽ nhíu lại.

      sao?” Tôi hỏi.

      Hà Truân nhìn tôi, mở miệng bốn chữ: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng.”

      (*)Trong tiếng Trung, câu này chỉ viết bằng 4 chữ “一诺千金”

      “Có tôi muốn gì cũng cho tôi?” Tôi hỏi

      Hà Truân gật đầu, thái độ rất nghiêm túc.

      Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, đưa ra cầu duy nhất.

      “Tôi muốn thả người.”

      Chương 69

      “Người nào? Hà Truân hỏi, nhanh chóng khôi phục hơi thở nguy hiểm lúc đầu.

      Tôi lè lưỡi, khẽ liếm cánh môi dưới, ra tên người: “Tưởng Bản Nhai.”

      “Em muốn đến người đàn ông giúp em chạy trốn?” Hà Truân : “Tôi cũng bắt ta.”

      “Ý tôi là, phải giúp tôi tìm kiếm và trả tự do cho ta.” Tôi đưa ra cầu cụ thể.

      ta và em, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?” Ánh mắt Hà Truân tối sầm lại.

      “Nếu tôi và ta có gì, tôi còn có thể đối với như vậy sao?” Tôi nhìn ta, khẽ mỉm cười.

      Lời này khiến Hà Truân còn lí do gì để chất vấn.

      Tôi thừa nhận mình lợi dụng hiểu lầm xinh đẹp ấy, tôi có tội.

      Rèn sắt khi còn nóng, tôi tiếp tục giải thích cách rất sáng tạo: “ ra ta giúp chúng ta rất nhiều. cũng biết đấy, tôi và ta vốn nghe lệnh đến ám sát , nhưng cuối cùng ám sát thất bại, tôi cũng mắc bệnh nguy kịch, , là bệnh có thuốc chữa. Nhưng tôi tự nhắc bản thân được làm vậy, thể người mà mình muốn ám sát, cho nên tôi cố hết sức đè nén tình cảm của mình, những ngày đó trôi qua quả khác gì heo chó, , là sống bằng chết, nhưng tại thời điểm tôi khổ sở nhất, Tưởng Bản Nhai nhìn thấu tâm tư của tôi, ta khích lệ tôi đối diện với tình cảm của mình. Chính nhờ ta ngừng cố gắng, tôi mới có được dũng khí cùng đấu tranh, thành công thu hút chú ý của , để rồi hôm nay chúng ta có thể tiến được đến bước này. Nhưng mà ta hoàn thành nhiệm vụ, trở về bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí cả cái mạng cũng khó giữ được, tôi đành lòng thấy thảm kịch đó xảy ra, nên mới xin thả ta, để ta có thể ở lại nơi này, ít nhất có thể bảo đảm an toàn tính mạng.”

      Nhìn xem tôi trượng nghĩa mà, trong nháy mắt hình tượng thầy thuốc con vịt từ dưới biển Chết bay lên tới đỉnh tháp Eiffel rồi.

      Bây giờ, thầy thuốc con vịt ràng biến thành người vì hạnh phúc của tôi và Hà Truân tiếc hi sinh tính mạng của mình.

      Tôi nghĩ Hà Truân có lí do gì để cự tuyệt.

      Thứ nhất, ta cho rằng mình hổ thẹn với tôi.

      Thứ hai, Tưởng Bản Nhai cũng ăn nhiều giống tôi, nuôi ta tốn mấy đồng.

      Thứ ba, theo tính cách Hà Truân, người như Tưởng Bản Nhai, đặt dưới mí mắt ta mới là an toàn nhất.

      Vì vậy, ta đồng ý.

      ra , ban đầu, người tôi thực muốn Hà Truân thả ra là Cảnh Lưu Phái.

      Thế nhưng cái tên này lại thể ra từ trong miệng tôi, tôi thể để Hà Truân biết tôi quen Cảnh Lưu Phái.

      Có lẽ nếu tôi cầu lần nữa, Hà Truân đồng ý thả khỏi nhà tù, nhưng tuyệt đối đồng ý thả về.

      Cảnh sát khiến Hà Truân suýt mất mạng, còn giết ít người của ta, thù này cũng , ta chắc chắn tính lên người Lưu Phái, nếu như ta nhìn ra tôi với Lưu Phái khác thường, rất có thể nảy sinh ý định giết người.

      Tôi thể để cho Cảnh Lưu Phái rơi vào nguy hiểm cho dù là cọng tóc nhất.

      Cho nên tôi dời chú ý của Hà Truân lên người Tưởng Bản Nhai.

      Giờ phút này, tôi cần giúp đỡ của Tưởng Bản Nhai, tôi cần ta ở lại bên cạnh tôi.

      Hà Truân đồng ý, hơn nữa ngay trong hôm đó ta phái người tìm khắp xung quanh, nhưng thầy thuốc con vịt giống như đống cứt rơi vào hầm phân, bị bao phủ kín mít ở bên trong, thấy tung tích.

      Tôi đợi tin tức hơn ngày, cuối cùng nhịn được mà bộc phát: cứ tiếp tục tìm như vậy, Cảnh Lưu Phái sớm muộn bị dính líu.

      Đến nước này tôi chỉ còn có thể tự ra tay.

      ra biện pháp rất đơn giản: tìm Hà Truân xin trăm thỏi vàng, tùy tiện để ở nơi đất trống, sau đó bê cái ghế ra vừa gặm dưa hấu vừa đợi.

      Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật lặng im, màn trời đen kịt.

      đất trống, chỉ còn lại thỏi vàng khiêm tốn mà xa hoa lặng im óng ánh lóe vàng.

      Mà lúc này, bụng của tôi bị nước dưa hấu lấp đầy như mang thai sinh ba.

      Bỗng cơn gió lạnh thổi qua, hai người ở bên cạnh nhận nhiệm vụ bảo vệ tôi cũng nổi da gà.

      “Chỗ kia, kia là cái gì?! Chẳng lẽ là quỷ? người chỉ vào rừng cây đối diện, giọng run rẩy.

      Vô số bóng đen thoáng trong rừng rậm, hai đốm sáng u màu xanh lóe lên, phối hợp với tiếng gió như vừa khóc vừa kể, rất dọa người.

      “Chẳng lẽ là sói?! Nhanh, mau giết nó!!!” binh lính bắt đầu run run tay giơ súng.

      Tôi để dưa hấu xuống, xoa tay chút, giọng : “Để xuống, đó phải là sói, cũng phải là quỷ, mà là….. con vịt.”

      Đúng vậy, hai đốm xanh lá cây kia, chính là mắt của thầy thuốc con vịt.

      Đó chính là ánh mắt khi nhìn thấy vàng.

      Biết ngay mà, lỗ mũi người này hễ ngửi thấy tiền, còn thính hơn cả chó.

      Dù cho cách xa trăm sông nghìn núi, chỉ cần bạn để tiền xuống mặt đất, ta tuyệt đối nhanh chóng chạy về, tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay Boeing.

      là chỉ có hiểu tôi nhất.” Bác sĩ con vịt vừa vừa nhàn nhã nhét thỏi vàng vào ngực mình.

      Ánh mắt ta nhìn thỏi vàng giống như ánh mắt trạch nam nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp ngực lớn trần trụi giường.

      Tôi cũng chịu rớt lại phía sau, kéo dây lưng bắt đầu nhét thỏi vàng vào trong quần mình: “Tưởng Bản Nhai, tôi có việc muốn nhờ .”

      “Là vì người ở trong tù đó sao?” Bác sĩ con vịt lấy thỏi to nhất.

      “Làm sao biết? Có phải điều tra tôi ?” Tôi lấy thỏi to thứ hai.

      “Tôi cũng xa, mấy ngày nay ở chỗ tối, thấy hôm đó đứng ngoài nhìn người trong phòng xi măng cách khác thường, ngay sau đó, lại gấp rút tìm tôi, thế là tôi đoán ra.” Bác sĩ con vịt lấy thêm thỏi to thứ ba

      “Dù sao cũng phải giúp tôi.” Tôi cũng lấy thỏi to thứ tư

      “Muốn giúp cũng được, nhưng đổi lại có gì tốt đây?” Bác sĩ con vịt ngừng tay, mắt chỉ hơi híp lại, mí mắt hệt như bôi phấn bóng màu hồng, trong nháy mắt rất xinh đẹp.

      muốn gì, tôi cho nấy.” Dù sao bây giờ cũng chẳng có gì hết, căn bản sợ ta đòi hỏi.

      “Thứ tôi muốn, cũng biết đấy.” Hai mắt bác sĩ con vịt khẽ đảo, dừng lại tay tôi, mập mờ làm cho mu bàn tay cũng nóng lên.

      ra ta vẫn nhớ đến việc kia!!!

      xấu xa, tôi vì thế mà khổ - - Bác sĩ con vịt à, sao có thể xấu xa như tôi vậy?!

      Nhưng giờ phút này tôi có việc nhờ người, có cách nào từ chối, chỉ có thể trì hoãn: “ tại tôi là người phụ nữ của Hà Truân, bị người khác phát liếc mắt đưa tình hai chúng ta bị mất đầu, chứ đừng là làm chuyện kia, cho nên, sau khi ra ngoài chúng ta làm lại, được ?”

      “Sau khi ra ngoài, lỡ như đổi ý làm thế nào?” Bác sĩ con vịt quá hiểu tính toán của tôi.

      “Tôi là loại người tùy tiện đổi ý sao?” Tôi giả vờ giận.

      “Đúng vậy” Bác sĩ con vịt đưa ra đáp án này hoàn toàn theo bản năng.

      “Vậy rốt cuộc muốn thế nào mới chịu tin tôi đây?” Tôi đá vấn đề lại.

      “Rất đơn giản.” Bác sĩ con vịt chìa tay ra, dịu dàng : “Đưa tay cho tôi.”

      Tôi ngây thơ nên mới làm theo, chỉ thấy bác sĩ con vịt dịu dàng cười tiếng, nụ cười đó, chậc chậc, giống như có thể làm tan chảy Hàn Băng ngàn năm, vậy mà ngay sau đó, hàm răng trắng noãn chợt lóe… Từ đó ngón trỏ của tôi để lại dấu răng vĩnh cửu.

      chỉ xước da, chỉ chảy máu, tôi dám khẳng định tổn thương đến tận xương rồi!!!

      Lỗ chân lông toàn thân cũng vì cơn đau thình lình ập đến mà co rút lại, tôi vừa giận vừa sợ, muốn hỏi ta sao phải làm vậy, bác sĩ con vịt chủ động : “Chỉ là làm kí hiệu, về sau nhìn thấy ấn ký này, cũng biết cái tay này rốt cuộc thiếu vợ con em trai tôi cái gì.”

      Tôi ngoại trừ im lặng, vẫn là im lặng. (chưa hết, còn tiếp ~~~~~)
      Last edited by a moderator: 7/7/17

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 70

      Tôi mang theo ấn kí vĩnh cửu đồng ý cầu công bằng này, nhưng trong lòng chịu khuất phục.

      Nếu phải bác sĩ con vịt còn dùng được, tôi sớm lấy gạch đập chết ta.

      Con vịt khăng khăng cho rằng cứu Cảnh Lưu Phái dễ dàng, cần bàn bạc kĩ hơn, quan điểm này bị tôi phản đối mãnh liệt.

      Nguyên nhân phản đối thứ nhất là nếu tiếp tục trì hoãn nữa Cảnh Lưu Phái chịu được, hai là sợ mình nhịn được vác hai cây súng máy chạy vào bắn loạn, kết quả những bắn được người khác lại bắn chết Cảnh Lưu Phái.

      Bộ dạng của tôi đều bị bác sĩ con vịt thu vào trong mắt, ta đầy khẽ cười đầy thâm ý: “Xem ra người đàn ông này rất quan trọng với … Chẳng lẽ, ta là người đàn ông đầu tiên sao?”

      Lời này vừa ra, tôi quả bái phục con vịt bác sĩ sát đất.

      Đầu năm nay, biết trong bụng đối phương có mấy con giun là chuyện , biết người đối phương có bao nhiêu ấn ký cũng là chuyện , có thể nhờ thám tử tư mà biết được người đầu tiên của đối phương mới là lợi hại.

      sai, chính là ấy.” Tôi hào phóng thừa nhận.
      Ở trước mặt bác sĩ con vịt, tôi vẫn có thể thả lỏng toàn thân – khó khăn lắm mới gặp được người có khí chất tà ác giống mình mà.

      Cái đó gọi là tri kỉ, chính là như vậy.

      Bác sĩ con vịt sờ chiếc cằm xinh đẹp: “Xem ra, người này còn nguy hiểm hơn cả Hà Truân.”

      “Sao lại vậy?” Tôi hiểu: “Cảnh Lưu Phái có thể xem là người lương thiện, còn Hà Truân là người nguy hiểm, ai so với ta được.”

      “Tôi nguy hiểm ở đây phải ta có nguy hiểm hay .” Bác sĩ con vịt chậm rãi giải thích, trong giọng có chút quyến rũ xinh đẹp.

      ta cầm đầu ngón tay có lưu lại dấu răng vĩnh cửu của mình đặt lưỡi nhàng lướt qua, đầu lưỡi ấy đặc biệt cọ xát làm cả người tôi run lên.

      Sau khi thực xong động tác mị hoặc này, ta tiếp: “Cái gọi là nguy hiểm, là chỉ người này sau này rất có thể uy hiếp vị trí của tôi trong lòng .”

      đâu, tuyệt đối !!!” Tôi trả lời thành khẩn khác thường, tay còn vỗ mạnh bả vai ta.

      Tiện thể để nước miếng của ta còn dính ngón tay tôi vật hoàn chủ cũ.

      Ánh mắt quyến rũ của ta nhìn tôi, bên trong hề viết hai chữ tin tưởng.

      Tôi gia tăng sinh lực, giơ ngón tay lên trời thề thốt, giống hệt dì Bích thề tuyệt đối ăn trộm bản chính DVD HD “Mười khổ hình lớn thời Mãn Thanh” năm xưa: “ ấy là quá khứ, Hà Truân là tại, còn là tương lai vô hạn phía trước!!!!”

      Đương nhiên, đây đều là dối, là: bác sĩ con vịt, chính là hũ nước tương, sao có thể giữ vị trí thứ nhất?

      Bác sĩ con vịt rất vừa lòng với câu trả lời này, tuy rằng ta cũng hoàn toàn tin tưởng.

      Chúng tôi rất giống nhau ở điểm này, luôn cố gắng nắm bắt niềm vui trong cuộc sống, cho dù là hư ảo.

      ra , chỉ cần có thể lừa gạt chính mình, cuộc đời có thể thuận lợi trôi qua.

      nhìn lầm, bác sĩ con vịt nhân vật rất lợi hại, chỉ cần ta muốn, đều có thể giữ quan hệ tốt cùng bất cứ ai.

      Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, mọi việc đều thuận lợi, lừa người chết đền mạng là hình dung chân thực của ta.

      Hà Truân nể tình tôi, cho bác sĩ con vịt lại tự do với thân phận khách.

      Ở cơ sở này, con vịt chỉ mất hai ngày có thể kết thân với toàn quân dưới, đặc biệt là mấy người quản ngục kia, dáng vẻ như muốn móc tim móc phổi khai mật mã ngân hàng cho ta.

      Đối với chuyện này, tôi hoàn toàn bội phục.

      Mặc kệ như thế nào, bác sĩ con vịt đều làm được, bao lâu sau, ta có cơ hội tới ngục giam dò hỏi Cảnh Lưu Phái.

      Trước khi con vịt , tôi nghìn căn vạn dặn, được để Cảnh Lưu Phái biết có tôi, chỉ cần báo lâu sau có người đến cứu, để ấy tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ thêm chút nữa.

      Đêm đó, con vịt lâu, sau khi trở lại, ta cho tôi biết chuyện: ngay từ đầu Cảnh Lưu Phái biết tôi ở đây.

      “Đêm đó, ta chính mắt thấy trúng đạn.” Bác sĩ con vịt cho tôi biết như thế.

      Tôi im lặng, khẽ cắn môi, cuối cùng từ cổ họng ra câu: “ ấy sao lại bị bắt?”

      ta chưa , nhưng theo tin tức từ người chứng kiến việc ngày hôm đó : đêm đó, biết ta nhìn thấy cái gì, chợt giật mình ngay tại chỗ, đờ đẫn giống như mất hồn, hoàn toàn mất năng lực

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :