Chương 68
hề nhìn lầm, bởi vì đời này chỉ có mình , chỉ có cho dù máu me đầy mặt vẫn khiến người ta cảm thấy thuần khiết.
Cảnh Lưu Phái gầy gò, thân mình chi chít vết roi, máu tụ thành từng mảng, dính vào vải vóc rách nát, còn nhìn ra nữa.
cúi thấp đầu, mái tóc quăn hơi cong mơ hồ che khuất đôi mắt, sống mũi cao như dãy núi dựng ngược.
bị trói thành hình chữ thập cọc gỗ, đầu ngón tay của hai bàn tay bắt đầu đen .
Đôi bàn tay kia luôn mang theo hơi ấm, đôi bàn tay nhiều lần làm thịt cho tôi ăn, đôi bàn tay từng vuốt ve khắp thân mình tôi.
Tình cảnh thê thảm của Cảnh Lưu Phái như hai cây kim đâm thẳng vào mắt tôi, vô cùng bén nhọn, hai khóe mắt ngập nước.
Nếu có thể, tôi bất chấp tất cả xông vào, cứu ra, giết tất cả những kẻ làm tổn thương .
Tôi có thể làm như vậy.
Nhưng tôi chắc có thể cứu Cảnh Lưu Phái sống sót ra ngoài.
Cho nên tôi phải gạt nước mắt, bình tĩnh giải cứu .
Hít hơi sâu, trong khí tràn ngập mùi máu tanh, nhưng máu tanh này lại vô cùng ấm áp, vì đó là máu của Lưu Phái.
dám chậm trễ thêm giây nào nữa, tôi tiếp tục bước vào nhà gỗ, điệu bộ khác vừa rồi chút nào, nhưng chỉ mình tôi biết, lồng ngực này trống .
Trở lại nhà gỗ, tôi tựa người vào cửa, đứng thẳng như mất hồn.
Tôi muốn cứu Cảnh Lưu Phái, cần biết bây giờ chúng tôi có còn thích nhau hay , chỉ cần biết chúng tôi từng nhau, vậy là đủ.
Thời gian giải cứu gấp rút, Hà Truân thủ đoạn độc ác, hôm nay xem qua tình hình vết thương của Cảnh Lưu Phái, nếu cứ tiếp tục như vậy, chịu nổi.
Nhưng vấn đề quan trọng nhất là làm sao mới cứu được .
Thực chất tôi cũng thể tự do hành động, giả sử may mắn cứu được khỏi phòng xi măng, nhưng làm sao có thể đưa ra Tam Giác Vàng?
Tôi cứ thơ thẩn nghĩ, trong đầu hỗn loạn thôi, đến khi chân bắt đầu ê ẩm sưng lên mới lấy lại tinh thần, ra ngoài xem thử, phát ra gần tối, những ráng mây chiều vô tận như bị nung lửa, đỏ rực cả khoảng trời.
ngờ đứng lâu như vậy, tôi lết đôi chân nặng như chì về phía chiếc ghế, cả người như đổ về đằng trước.
Tôi ôm chân, co người lại, vùi mặt vào hai bả vai, trong lòng như có bàn tay ai bóp chặt máu chảy ào ào ngừng.
từng rất ngọt ngào, song vết thương ấy lại như chuyện cũ, cùng với tình cảnh thê thảm của giờ, giống như quyển sách, ngừng lật trang.
Nước mắt từ từ chảy xuống khỏi khóe mi, có chút ngứa, có chút ấm.
Từ đến lớn, nước mắt của tôi tưởng như hề tồn tại, nhưng vì Cảnh Lưu Phái, tôi khóc đến hai lần, chắc chắn là do kiếp trước tôi mắc nợ .
Trong lúc đầu óc mơ hồ, đột nhiên có đôi tay nhàng vuốt ve khóe mắt tôi.
Mở mắt ra, Hà Truân biết bước vào từ khi nào.
ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chưa thu tay về, ngón tay còn vương giọt nước mắt trong suốt.
……Tôi thừa nhận, “trong suốt” – hai từ này có phần hữu danh vô thực, nhưng dù gì sao cũng là nước mắt của mình, vẫn nên hoa mỹ chút tốt hơn.
Hà Truân nhìn tôi, đôi mắt đen láy, sâu thẳm, kiến người ta dựng tóc gáy.
“Tại sao lại khóc?” ta hỏi.
“Bởi vì tôi là người đàn ông quan trọng nhất bị hành hạ rồi.”
Ở là , còn lại ở dưới lại là tôi dối: “Vì tôi do dự, mơ màng nữa”
Hiệu quả tồi, lời khỏi miệng, hàm răng bỗng thấy chua chua.
Năng lực trấn tĩnh của Hà Truân vẫn khá mạnh, sau khi nắm chặt tay thành nắm đấm ra sau, ta nhẫn nại hỏi tiếp:
“Tại sao?”
“Vì vẫn chưa hứa cho tôi tương lai” Lần này chua tới tận kẽ răng rồi.
Hà Truân nắm tay lại, lại mở tay ra, cuối cùng chịu nổi: “Em có thể chuyện tử tế chút ?”
“Tôi hỏi , rốt cuộc muốn coi tôi là bà hai, bà ba hay là bà tư đây?” Lần này xong cuối cùng cũng thấy chua nữa.
Hà Truân đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài ban công, hai tay chống lên lan can gỗ, im lặng hồi, sau đó : “Tôi chưa bao giờ nghĩ bản thân gặp phải chuyện như thế này.”
Như thường lệ, đây chính là lời dạo đầu cho đoạn độc thoại nội tâm, thế nên tôi quyết định xen vào.
“Em hẳn cũng biết tôi là người như thế nào, đối với tôi mà , chuyện tình cảm nam nữ thực quan trọng. Tôi từng có rất nhiều đàn bà, bọn họ khiến tôi vui vẻ, tôi cho họ thứ họ muốn, hai bên đều có lợi. Tôi hi vọng có người con nào có thể cho tôi cảm giác ấm áp, vì tôi muốn trả giá tương tự.”
“Tôi để ý em là vì em kiên cường, khiến tôi có cảm giác muốn chinh phục. Tôi cảm thấy đùa giỡn với em rất vui nên nghĩ ra biết bao nhiêu cách tra tấn em, chỉ để bản thân được vui vẻ.”
“Tôi nghĩ có lẽ em rất hận tôi, vì tôi luôn thô bạo với em. Em muốn trốn, tôi thấy lạ, nhưng mà … tôi để em đạt được mục đích, vì tôi chán ghét chơi đùa với em, thế nên tôi ngăn em lại.”
“Có điều, tôi ngờ em lại đỡ cho tôi viên đạn ấy.” Giọng của Hà Truân từ ban công vọng lại, mang theo chút nghi hoặc:
“ ,đối với sinh mệnh tôi ra em có chút ngoại lệ và đặc biệt”
Lời này quả chua xót ghê gớm, xem ra Hà Truân bị tôi lây bệnh rồi.
“Hôm ấy em tỉnh lại, rằng em có kiêu ngạo của mình, em nhất định chịu trở thành trong số những người phụ nữ của tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu được em muốn thứ gì, nhưng khi đó lại dám dễ dàng hứa hẹn nên rời khỏi. Mấy ngày nay suy nghĩ kĩ càng… tôi đồng ý để em trở thành người phụ nữ duy nhất của tôi”
Mặc dù Hà Truân dễ dàng gì nhưng tôi vẫn có cảm giác ta có phần phóng đại chính mình, nhảy lầu, đổ máu nếu bị phản bội.
Lại , có vậy mà tôi chịu nổi sao?
“Tôi cũng phải người tốt đẹp gì, nhưng ít ra chuyện hứa hẹn với phụ nữ nhất định thực cho bằng được. Bắt đầu từ hôm nay, tôi và em sống chung, cái gì cũng có thể cho em, tuyệt đối keo kiệt.”
Hà Truân lấy câu này để kết thúc.
ra tôi cũng rất cảm động, vì tôi tin những lời Hà Truân ra, quả thực suy nghĩ kĩ càng.
người đàn ông nắm trong tay hơn nửa vùng Tam Giác Vàng, chấp nhận từ nay về sau chỉ có mình tôi, đây cũng phải chuyện dễ dàng.
Có điều, như từ trước, tất cả hiểu lầm đều do cái chân gà mà ra.
Hơn nữa ta vậy, chính là muốn chặn hết lí do chạy trốn của tôi vì bị ta lạm tình rồi.
Có điều, bây giờ tôi cũng chỉ có thể đồng ý trước, để ta buông lỏng cảnh giác, sau đó yên lặng theo dõi biến hóa.
Hạ quyết tâm, tôi kìm giọng, dùng đôi mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng ta.
Ánh mắt của tôi khiến sau lưng Hà Truân được thoải mái, ta quay đầu lại, chợt thấy dáng vẻ của tôi, lông mày khẽ nhíu lại.
“ sao?” Tôi hỏi.
Hà Truân nhìn tôi, mở miệng bốn chữ: “Lời hứa đáng giá nghìn vàng.”
(*)Trong tiếng Trung, câu này chỉ viết bằng 4 chữ “一诺千金”
“Có tôi muốn gì cũng cho tôi?” Tôi hỏi
Hà Truân gật đầu, thái độ rất nghiêm túc.
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế, đưa ra cầu duy nhất.
“Tôi muốn thả người.”
Chương 69
“Người nào? Hà Truân hỏi, nhanh chóng khôi phục hơi thở nguy hiểm lúc đầu.
Tôi lè lưỡi, khẽ liếm cánh môi dưới, ra tên người: “Tưởng Bản Nhai.”
“Em muốn đến người đàn ông giúp em chạy trốn?” Hà Truân : “Tôi cũng bắt ta.”
“Ý tôi là, phải giúp tôi tìm kiếm và trả tự do cho ta.” Tôi đưa ra cầu cụ thể.
“ ta và em, rốt cuộc hai người có quan hệ gì?” Ánh mắt Hà Truân tối sầm lại.
“Nếu tôi và ta có gì, tôi còn có thể đối với như vậy sao?” Tôi nhìn ta, khẽ mỉm cười.
Lời này khiến Hà Truân còn lí do gì để chất vấn.
Tôi thừa nhận mình lợi dụng hiểu lầm xinh đẹp ấy, tôi có tội.
Rèn sắt khi còn nóng, tôi tiếp tục giải thích cách rất sáng tạo: “ ra ta giúp chúng ta rất nhiều. cũng biết đấy, tôi và ta vốn nghe lệnh đến ám sát , nhưng cuối cùng ám sát thất bại, tôi cũng mắc bệnh nguy kịch, , là bệnh có thuốc chữa. Nhưng tôi tự nhắc bản thân được làm vậy, thể người mà mình muốn ám sát, cho nên tôi cố hết sức đè nén tình cảm của mình, những ngày đó trôi qua quả khác gì heo chó, , là sống bằng chết, nhưng tại thời điểm tôi khổ sở nhất, Tưởng Bản Nhai nhìn thấu tâm tư của tôi, ta khích lệ tôi đối diện với tình cảm của mình. Chính nhờ ta ngừng cố gắng, tôi mới có được dũng khí cùng đấu tranh, thành công thu hút chú ý của , để rồi hôm nay chúng ta có thể tiến được đến bước này. Nhưng mà ta hoàn thành nhiệm vụ, trở về bị trừng phạt nghiêm khắc, thậm chí cả cái mạng cũng khó giữ được, tôi đành lòng thấy thảm kịch đó xảy ra, nên mới xin thả ta, để ta có thể ở lại nơi này, ít nhất có thể bảo đảm an toàn tính mạng.”
Nhìn xem tôi trượng nghĩa mà, trong nháy mắt hình tượng thầy thuốc con vịt từ dưới biển Chết bay lên tới đỉnh tháp Eiffel rồi.
Bây giờ, thầy thuốc con vịt ràng biến thành người vì hạnh phúc của tôi và Hà Truân tiếc hi sinh tính mạng của mình.
Tôi nghĩ Hà Truân có lí do gì để cự tuyệt.
Thứ nhất, ta cho rằng mình hổ thẹn với tôi.
Thứ hai, Tưởng Bản Nhai cũng ăn nhiều giống tôi, nuôi ta tốn mấy đồng.
Thứ ba, theo tính cách Hà Truân, người như Tưởng Bản Nhai, đặt dưới mí mắt ta mới là an toàn nhất.
Vì vậy, ta đồng ý.
ra , ban đầu, người tôi thực muốn Hà Truân thả ra là Cảnh Lưu Phái.
Thế nhưng cái tên này lại thể ra từ trong miệng tôi, tôi thể để Hà Truân biết tôi quen Cảnh Lưu Phái.
Có lẽ nếu tôi cầu lần nữa, Hà Truân đồng ý thả khỏi nhà tù, nhưng tuyệt đối đồng ý thả về.
Cảnh sát khiến Hà Truân suýt mất mạng, còn giết ít người của ta, thù này cũng , ta chắc chắn tính lên người Lưu Phái, nếu như ta nhìn ra tôi với Lưu Phái khác thường, rất có thể nảy sinh ý định giết người.
Tôi thể để cho Cảnh Lưu Phái rơi vào nguy hiểm cho dù là cọng tóc nhất.
Cho nên tôi dời chú ý của Hà Truân lên người Tưởng Bản Nhai.
Giờ phút này, tôi cần giúp đỡ của Tưởng Bản Nhai, tôi cần ta ở lại bên cạnh tôi.
Hà Truân đồng ý, hơn nữa ngay trong hôm đó ta phái người tìm khắp xung quanh, nhưng thầy thuốc con vịt giống như đống cứt rơi vào hầm phân, bị bao phủ kín mít ở bên trong, thấy tung tích.
Tôi đợi tin tức hơn ngày, cuối cùng nhịn được mà bộc phát: cứ tiếp tục tìm như vậy, Cảnh Lưu Phái sớm muộn bị dính líu.
Đến nước này tôi chỉ còn có thể tự ra tay.
ra biện pháp rất đơn giản: tìm Hà Truân xin trăm thỏi vàng, tùy tiện để ở nơi đất trống, sau đó bê cái ghế ra vừa gặm dưa hấu vừa đợi.
Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật lặng im, màn trời đen kịt.
đất trống, chỉ còn lại thỏi vàng khiêm tốn mà xa hoa lặng im óng ánh lóe vàng.
Mà lúc này, bụng của tôi bị nước dưa hấu lấp đầy như mang thai sinh ba.
Bỗng cơn gió lạnh thổi qua, hai người ở bên cạnh nhận nhiệm vụ bảo vệ tôi cũng nổi da gà.
“Chỗ kia, kia là cái gì?! Chẳng lẽ là quỷ? người chỉ vào rừng cây đối diện, giọng run rẩy.
Vô số bóng đen thoáng trong rừng rậm, hai đốm sáng u màu xanh lóe lên, phối hợp với tiếng gió như vừa khóc vừa kể, rất dọa người.
“Chẳng lẽ là sói?! Nhanh, mau giết nó!!!” binh lính bắt đầu run run tay giơ súng.
Tôi để dưa hấu xuống, xoa tay chút, giọng : “Để xuống, đó phải là sói, cũng phải là quỷ, mà là….. con vịt.”
Đúng vậy, hai đốm xanh lá cây kia, chính là mắt của thầy thuốc con vịt.
Đó chính là ánh mắt khi nhìn thấy vàng.
Biết ngay mà, lỗ mũi người này hễ ngửi thấy tiền, còn thính hơn cả chó.
Dù cho cách xa trăm sông nghìn núi, chỉ cần bạn để tiền xuống mặt đất, ta tuyệt đối nhanh chóng chạy về, tốc độ còn nhanh hơn cả máy bay Boeing.
“ là chỉ có hiểu tôi nhất.” Bác sĩ con vịt vừa vừa nhàn nhã nhét thỏi vàng vào ngực mình.
Ánh mắt ta nhìn thỏi vàng giống như ánh mắt trạch nam nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp ngực lớn trần trụi giường.
Tôi cũng chịu rớt lại phía sau, kéo dây lưng bắt đầu nhét thỏi vàng vào trong quần mình: “Tưởng Bản Nhai, tôi có việc muốn nhờ .”
“Là vì người ở trong tù đó sao?” Bác sĩ con vịt lấy thỏi to nhất.
“Làm sao biết? Có phải điều tra tôi ?” Tôi lấy thỏi to thứ hai.
“Tôi cũng xa, mấy ngày nay ở chỗ tối, thấy hôm đó đứng ngoài nhìn người trong phòng xi măng cách khác thường, ngay sau đó, lại gấp rút tìm tôi, thế là tôi đoán ra.” Bác sĩ con vịt lấy thêm thỏi to thứ ba
“Dù sao cũng phải giúp tôi.” Tôi cũng lấy thỏi to thứ tư
“Muốn giúp cũng được, nhưng đổi lại có gì tốt đây?” Bác sĩ con vịt ngừng tay, mắt chỉ hơi híp lại, mí mắt hệt như bôi phấn bóng màu hồng, trong nháy mắt rất xinh đẹp.
“ muốn gì, tôi cho nấy.” Dù sao bây giờ cũng chẳng có gì hết, căn bản sợ ta đòi hỏi.
“Thứ tôi muốn, cũng biết đấy.” Hai mắt bác sĩ con vịt khẽ đảo, dừng lại tay tôi, mập mờ làm cho mu bàn tay cũng nóng lên.
ra ta vẫn nhớ đến việc kia!!!
xấu xa, tôi vì thế mà khổ - - Bác sĩ con vịt à, sao có thể xấu xa như tôi vậy?!
Nhưng giờ phút này tôi có việc nhờ người, có cách nào từ chối, chỉ có thể trì hoãn: “ tại tôi là người phụ nữ của Hà Truân, bị người khác phát liếc mắt đưa tình hai chúng ta bị mất đầu, chứ đừng là làm chuyện kia, cho nên, sau khi ra ngoài chúng ta làm lại, được ?”
“Sau khi ra ngoài, lỡ như đổi ý làm thế nào?” Bác sĩ con vịt quá hiểu tính toán của tôi.
“Tôi là loại người tùy tiện đổi ý sao?” Tôi giả vờ giận.
“Đúng vậy” Bác sĩ con vịt đưa ra đáp án này hoàn toàn theo bản năng.
“Vậy rốt cuộc muốn thế nào mới chịu tin tôi đây?” Tôi đá vấn đề lại.
“Rất đơn giản.” Bác sĩ con vịt chìa tay ra, dịu dàng : “Đưa tay cho tôi.”
Tôi ngây thơ nên mới làm theo, chỉ thấy bác sĩ con vịt dịu dàng cười tiếng, nụ cười đó, chậc chậc, giống như có thể làm tan chảy Hàn Băng ngàn năm, vậy mà ngay sau đó, hàm răng trắng noãn chợt lóe… Từ đó ngón trỏ của tôi để lại dấu răng vĩnh cửu.
chỉ xước da, chỉ chảy máu, tôi dám khẳng định tổn thương đến tận xương rồi!!!
Lỗ chân lông toàn thân cũng vì cơn đau thình lình ập đến mà co rút lại, tôi vừa giận vừa sợ, muốn hỏi ta sao phải làm vậy, bác sĩ con vịt chủ động : “Chỉ là làm kí hiệu, về sau nhìn thấy ấn ký này, cũng biết cái tay này rốt cuộc thiếu vợ con em trai tôi cái gì.”
Tôi ngoại trừ im lặng, vẫn là im lặng. (chưa hết, còn tiếp ~~~~~)
Last edited by a moderator: 7/7/17