1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 61.1:


      Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh cách đáng kinh ngạc, trái đất thoắt cái quay vòng quanh mặt trời, chẳng mấy chốc tới ngày tôi chạy trốn cùng bác sĩ con vịt.

      Tôi muốn vĩnh biệt nơi biến tôi từ cường công thành tiểu thụ, nơi trọng lượng thịt tôi được ăn luôn ít hơn những nơi khác, nơi tôi bị ép buộc làm vận động mạnh. Chỉ nghĩ thôi tôi cũng muốn vĩnh biệt nơi này rồi.

      Mới nghĩ như vậy thôi mà tôi kích động tới nỗi mũi lệch mắt lác, tim đập thình thịch, thận chua xót.

      Tuy rằng, bác sĩ con vịt bị tôi đánh lén, nhưng ta vẫn lấy đại cục làm trọng, cùng tôi bàn bạc kĩ lưỡng kế hoạch chạy trốn.

      Chờ tới khi trời tối, ta cải trang thành người đưa cơm tới cứu tôi.

      Đúng vậy, vì buổi tối mới hành động nên ban ngày tôi muốn nghỉ ngơi tốt.

      ngủ là thượng sách.

      được làm được, buổi trưa ăn hết cơm cách nhanh nhất, tôi lập tức nằm vật xuống giường ngủ.

      Nhưng do quá khẩn trương cộng thêm buổi tối hôm trước tôi ngủ thực ngon nên nằm cả buổi chiều mà vẫn thể nào ngủ được.

      do dự biết có nên dậy khởi động để lát nữa chạy trốn dễ dàng hơn hay cửa bị ai đó đẩy ra kêu “ken két”.

      Nghe thấy tiếng động này, chắc chắn người vào là Hà Truân.

      Nghĩ tới đây, trong lồng ngực nhất thời hỗn loạn, tê dại.

      Lần này hỏng bét, căn cứ vào điều tra của bác sĩ con vịt, tối nay Hà Truân đáng lẽ nên tham gia hội nghị của bọn trùm buôn lậu ma túy mỗi năm tổ chức lần mới phải, đây chính là trong những nguyên nhân mà chúng tôi lựa chọn chạy trốn vào tối nay – Chỉ cần Hà Truân có ở đây, dựa vào năng lực của tôi và bác sĩ con vịt, chắc chắn chạy trốn thành công.

      Nhưng sao hôm nay Hà Truân lại nhàn nhã xuất ở đây? Như vậy, chẳng lẽ hội nghị bị hủy bỏ?

      Con bà nó, đừng với tôi là đêm nay lại được nhé!

      Tuy trong đầu trăm ngàn suy nghĩ nhanh chóng lướt qua, nhưng thể biểu ra bên ngoài. Vì vậy, tôi chỉ có thể giả vờ ngủ, yên lặng theo dõi tất cả biến hóa.

      Tiếng bước chân quen thuộc tới bên giường. Sau đó, bên giường bị lún xuống – Hà Truân ngồi xuống bên cạnh tôi.

      Tôi động đậy cũng mở mắt, chờ xem ta muốn làm cái gì.

      Tuy Hà Truân hoàn toàn làm bất cứ hành động gì tiếp theo nhưng làn da quanh cơ thể tôi dần nóng lên, tê dại.

      Tôi hiểu , đó là ánh mắt uy lực.

      Ánh mắt của ta như là máy quét bắn phá cơ thể của tôi, từ đôi chân hơi co lại, đến eo, rồi đến ngực, bởi vì những nơi này, từng tấc từng tấc theo thứ tự nóng dần lên.

      Cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của tôi.

      ta quan sát tôi.

      Cảm giác như vậy dễ chịu, tôi cảm thấy được mặt của mình giống như là kính bị lau axit Sunfuric, chết lặng, phải là của tôi nữa.

      Chỉ cái liếc mắt có thể giết chết người, Hà Truân đúng là nhân tài mà.

      Trong lúc tôi than thở, Hà Truân có hành động.

      Bàn tay to của ta xoa xoa chân của tôi, theo độ cong của chân xoa lên , từ mắt cá chân đến bắp chân mảnh khảnh, qua đầu gối trắng nõn rồi đến thẳng bắp đùi vuốt ve, đùa giỡn.

      thể ta dùng sức vừa phải khiến cho đùi của tôi như có dải lụa màu hồng phấn lướt qua.

      muốn nên tôi muốn lại bị ăn lần nữa, kết quả là, bỏ qua hấp dẫn, tiếp tục giả vờ ngủ.

      Tôi hy vọng Hà Truân đối với người ngủ say như tôi có hứng thú, nhưng ngờ tôi lại đánh giá quá cao khẩu vị của ta – ta chỉ đối với bộ dạng ngủ say của tôi có hứng thú mà hơn thế nữa ta còn hứng thú với bộ phận - đối với tôi mà là rất nguy hiểm.

      Chỉ là ta nghiễm nhiên đưa tay ra, cầm quần của tôi, kéo xuống.

      Phần phía dưới cơ thể tôi trống trơn.

      Điều này cũng tính là gì, dù sao ở trước mắt ta, tôi phải khỏa thân hai lần, phải liều mạng mà làm theo, tiếp đó, bàn tay to của ta lại theo khe mông của tôi trượt xuống phía dưới, hướng về đóa hoa duy nhất thế gian mà tới.

      Ngay lập tức, trong lòng hồi chuông cảnh báo mãnh liệt vang lên, hoa cúc tươi mới, non mềm của nhà tôi gặp nguy hiểm!!!

      may là phản ứng nhanh, xoay tròn 90 độ, tôi thành công đem cái mông đặt ở nệm.

      Muốn cướp thánh vật của giáo phái chúng tôi?Trừ phi ta đem nhấc cả tôi với chiếc giường lên.

      Nhưng tôi lại đánh giá Hà Truân quá thấp, người ta mục đích căn bản ở đây, bởi vì sau khi tôi làm ra ít động tác ta lập tức nhận ra, giọng khàn khàn vang lên bên tai tôi: “Thế nào? tiếp tục giả vờ ngủ nữa hả?”

      Kẻ trộm giỏi là kẻ mạnh nhất mà, ra ngay từ đầu Hà Truân đại nhân biết rồi.

      Rất tốt, tôi sao vui mừng nổi. Rốt cuộc, tôi lại bị đùa giỡn cách triệt để như vậy.

      Chuyện này làm cho ý định chạy trốn của tôi càng thêm mãnh liệt.

      Phải biết quý trọng mạng sống của mình, cách Hà Truân càng xa càng tốt.

      Mặc dù, trong lòng đối với Hà Truân là vừa hận vừa sợ nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh, có việc gì.

      “Sao lại đến đây?” Tôi hỏi.

      “Đây là phòng của tôi.” ta .

      “Tối nay, lại ở lại đây cùng với tôi sao?” Tôi chạm bàn tay nhắn của mình lên lồng ngực ta, nếu như phải bị ngăn cách bởi lớp áo tôi thực muốn túm mấy sợi lông ngực của ta xuống thổi chơi.

      hy vọng tôi ở lại à?” Hà Truân cúi đầu nhìn tôi, ta cũng bị động tác trêu đùa của tôi làm cho mất hồn, vẻ mặt đó, vẫn làm người khác sợ hãi như cũ.
      Last edited: 28/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 61.2:



      ta như vị vua nhìn chăm chú nhìn vào thứ mà trời sinh thuộc về ta, thứ mà trời sinh nên thần phục ta.

      Đây tuyệt đối là cái bẫy.

      Đến bây giờ tôi vẫn thể hiểu suy nghĩ của ta, nhưng tôi hiểu được, vấn đề này rất nguy hiểm.

      Nếu như mà tôi hy vọng, ta chắc chắn nghi ngờ lời ngon tiếng ngọt của tôi, nhất định có chuẩn bị.

      Nếu như mà tôi hy vọng, ta chắc chắn nghi ngờ phản kháng quyết liệt của tôi, nhất định giống nhau có chuẩn bị trước.

      Im lặng lát, tôi trả lời: “Nếu như phải ở lại, nhớ mang số thịt bị thiếu tối hôm qua tới, từ xưa tới nay, bất luận là trong hay ngoài nước, đặc biệt các ngành nghề sản xuất đều có quy định được phép kí sổ.”

      Sau khi xong, tôi nửa bi ai nửa tự hào phát ra, tôi đúng là trở thành người bán thịt rồi.

      Nghe vậy, Hà Truân những giận mà sắc mặt còn giãn ra chút, cổ họng lên xuống chốc lát, hình như cười khẽ nên dẫn tới rung rung: “Yên tâm, hơn mười đầu bếp được máy bay chở tới đây rồi”.

      Những lời này của ta có lực sát thương tương đối lớn, tôi phải tiêu hóa đến hai lần.

      Tiêu hóa lần thứ nhất: “Máy bay? bắt cóc đầu bếp sao?”

      “Tôi thích bắt cóc người khác, hơn nữa dùng lương cao thuê bọn họ phải dễ dàng hơn sao?” Hà Truân .

      Tiêu hóa lần thứ hai: “Hơn mười đầu bếp? xác định cần nhiều người như vậy sao?”

      “Bọn họ đều có sở trường riêng, mỗi người khi trổ tài đều có thể làm ra vị thịt ngon nhất của từng quốc gia … Cá nhân tôi mặc dù đối với thức ăn đặc biệt thích nhưng hứa phải giữ lời.”

      Tôi thừa nhận, trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ mình mãi mãi ở đây thưởng thức hương vị thịt do hơn mười đầu bếp cao cấp này làm ra.

      “Tính toán thời gian, khoảng sáng ngày mai là bọn họ tới, cho nên chỉ cần cố chịu đựng qua tối nay, về sau mỗi ngày muốn ăn bao nhiêu thịt tùy thích.” Trong mắt Hà Truân, tôi là người mơ hồ nhất, đơn thuần nhất.

      Tuy hiểu vẻ mặt của ta nhưng lời của ta trực tiếp kéo tôi từ trong cám dỗ ra.

      Đúng, nếu như ở lại đây, sau này muốn ăn bao nhiêu thịt ăn bấy nhiêu, đồng thời, Hà Truân cũng có thể tùy lúc mà ăn thịt – tôi.

      Tuy tôi vui mừng vì được ăn thịt nhưng cũng bằng lòng vô duyên vô cớ bị người khác ăn.

      Từ tổng hợp lại, tôi vẫn phải .

      “Cần gì phải chịu đựng nữa?” Tôi giả vờ cách ngượng ngạo, ngón tay vòng quanh dưới cằm ta, đuôi mắt xếch lên: “Nếu ở cùng với tôi phải thời gian trôi qua nhanh hơn sao?”

      Gặp dịp chơi, chỉ là gặp dịp chơi, tôi xin thề.

      hy sinh của tôi đổi lại lời như thiên của Hà Truân: “Tối nay tôi phải tham gia hội nghị, cho nên chỉ có thể đợi mình rồi.”

      Trong lòng tôi kích động giống như hàng vạn con vật chạy như điên, nhưng mặt lại biểu lộ gì, chỉ nhún nhún vai : “Được rồi.”

      “Hãy kiên nhẫn chờ đợi.” ta đặt tay sau gáy của tôi, nhàng bóp cái: “Qua đêm nay chỉ cần an toàn, có được tất cả những gì mình muốn.”

      Tôi tán thành cả hai chân lẫn hai tay.

      Chỉ cần an toàn qua đêm nay, tôi có được những thứ tôi muốn – thịt với tự do.
      Last edited: 28/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 62.1:


      Editor: Lieulieu2015

      dây dưa với tôi lâu, lúc chạng vạng tối, Hà Truân liền tham gia hội của bọn trùm buôn lậu ma túy mỗi năm tổ chức lần.

      Đúng thời gian hẹn, bác sĩ con vịt tới gặp tôi.

      Cách ra ngoài vô cùng đơn giản – đánh ngất tên thủ vệ, thay quần áo
      của ta, tôi cúi thấp đầu xuống ra ngoài cùng với bác sĩ con vịt.

      Rời khỏi nơi đóng quân của quân đội Hà Truân tầm km, có thể nhìn thấy ngay chiếc xe quân đội đỗ ở ven đường mà bác sĩ con vịt chuẩn bị sẵn từ trước.

      Ngay cả xe quân dụng mà cũng lấy được quả bác sĩ con vịt là nhân tài hiếm có.

      là tài xế, ta là hành khách, theo xe phát động, quay đầu lại nhìn càng cách càng xa nơi đóng quân, ta khỏa hắc tiêu tiêu lòng của bắt đầu nhảy lên nhảy giường.

      ta là tài xế, tôi là khách, xe chạy, quay đầu lại nhìn, thấy càng ngày càng cách xa nơi đóng quân của quân đội Hà Truân , trái tim tôi bắt đầu đập dồn dập, hồi hộp, phấn khích…

      Cuối cùng tôi cũng sắp thoát ra ngoài rồi! ! !

      bỏ được hả?” Thấy tôi quay đầu lại nhìn, bác sĩ con vịt cười cười hỏi.

      Hơn nữa, nụ cười đó lại hết sức đáng ghét, đáng ăn đòn!

      bỏ được Hà Truân sao? Tôi vội vàng lắc đầu.

      Khẩu vị của Hà Bất Hoan tôi đây cũng quá nặng.

      , tôi phải nhớ tới cùng với ta ….” Đừng nghĩ bác sĩ con vịt rất nhu nhược, phong cách lái xe cũng vô cùng hào phóng, dùng tay để lái xe làm xe chạy như con quay, tôi thể kéo chặt dây an toàn để khỏi bị văng ra ngoài.

      “Ngàn vạn lần đừng cho tôi biết là nghen nhé!” Có thể bình tĩnh xem hết cảnh nóng cấm trẻ em của tôi và Hà Truân trong đầm nước ngày ấy mà nghen sao? Dù là quỷ đại gia, quỷ tổ tông cũng chẳng tin.

      “Cũng phải là nghen, chẳng qua Hà Truân là người khó khống chế, nếu như bị nạp vào hậu cung ta đem lại cho tôi ít phiền phức.” chuyện, phía trước có cái ngã ba, bác sĩ con vịt bất ngờ chuyển tay lái, tốc độ quá nhanh làm cho thịt ở mặt tôi đều bị ly tâm rồi.

      “Nếu như tôi và ta có chuyện gì đó, cho rằng ta còn có thể giữ lại cái mạng của sao?” Dù là ai cũng tin tưởng Hà Truân là người lương thiện như vậy.

      ta là người kiêu hùng nhất, chính là version 1 của người mà “thà phụ người trong thiên hạ chứ cho phép thiên hạ phụ ta”.

      Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, Hà Truân cho rằng ta có quyền có vô số phụ nữ nhưng tôi chỉ có thể có người đàn ông duy nhất là ta.

      Loại ý nghĩ này, trong xã hội tư bản vô cùng lãng phí, thể thực được.

      “Sau khi ta đối phó với kẻ gian phu là tôi xong tôi hiểu rằng ta cũng chẳng tốt hơn cái rắm là bao.” Bác sĩ con vịt cũng là người hiểu Hà Truân.

      Càng về đêm, cách trạm kiểm soát khoảng nhất định, đoạn đường này hết sức vắng vẻ, tâm trạng của tôi có chút phức tạp.

      Đầu tiên là được giao nhiệm vụ làm thích khách, ai ngờ lại ám sát thành công, lại còn bị thất thân mấy lần, đúng là lỗ to rồi!

      Hơn nữa, , kể từ lúc xảy ra quan hệ với Hà Truân trở , dù có cho tôi cơ hội giết ta tôi cũng thể ra tay được.

      Dù sao cũng đều là những đồng chí cùng làm cách mạng, sao có thể giết người xa lạ là có thể giết ngay được chứ?

      Có câu rất đúng: “Mua bán thành nhân nghĩa tại.”

      Tục ngữ còn có câu: “Nhất dạ phu thể bách nhật ân.”

      Dĩ nhiên, đây cũng là trong những nguyên nhân tôi muốn liều mạng trốn thoát khỏi nơi này – nhiệm vụ thể hoàn thành còn ở đây làm gì nữa chứ?

      Bác sĩ con vịt chỉ lái xe nhanh mà nhảm cũng rất nhiều, ta cách mập mờ: “Ngày đó, cùng Hà Truân tới hồ nước làm cho tôi bất ngờ phát ra cũng có mặt mềm mại đáng như vậy.”

      “Quá khen.” Tôi hừ hừ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Nhưng bác sĩ con vịt lại kề sát mặt vào tôi, đưa ….ướt át, trơn mềm liếm liếm chỗ nhạy cảm sau tai tôi.

      , bác sĩ con vịt quả nhiên lợi hại, trong nháy mắt đó, xương tủy của tôi hóa thành nước hết, lay đông, nghiêng ngả theo xe.

      Tôi cũng so đo, nhưng ta lại còn dám kéo tay của tôi đặt lên con vịt của ta, mặt mày sáng chói mê ly : “ có thể dịu dàng với tôi lần như vậy ?”

      Nhìn tay còn lại điều khiển xe của ta, tôi hốt hoảng sợ hãi đến nỗi nghẹt thở.

      Xe hư người chết đấy, coi như ta quý trọng mạng sống của ta tôi vẫn còn muốn giữ gìn mạng sống của mình lắm!!!

      Tôi phản xạ có điều kiện, nghiến răng kèn kẹt, muốn bóp vỡ viên tròn tròn của ta.

      Nhưng từ kinh nghiệm quý báu, đau nhức tới mất hồn lần trước, bác sĩ con vịt có thể đoán được chiêu thức trừng phạt của tôi – ta nắm cổ tay của tôi chặt.

      Cứ như vậy, năm ngón tay của tôi như bị hút hết sức lực, có cách nào có thể gây ra hành động nào thực uy hiếp tới cục cưng của ta.

      Quả thực là con vịt này quá mức can đảm, cũng sắp ra ngoài được rồi, số mạng chịu khổ của tôi cũng sắp kết thúc rồi. Lý nào tôi phải dễ dàng tha thứ cho phách lối của ta cơ chứ?

      tay khác thầm chuẩn bị cho ta quả đấm đau vào sống mũi.
      Last edited: 28/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 62.2:


      Editor: Lieulieu2015


      Nhưng chỉ câu chút hoang mang nào của bác sĩ con vịt làm cho tôi phải dừng thế tấn công bén nhọn lại: “ tại tôi lái xe đấy.”

      Dịch ra là: “ cứ đập vỡ thử xem, cùng lắm tôi chuyển tay lái cái, mạng của và tôi đều Game Over thôi mà.”

      Hiểu được ý nghĩ này, cuối cùng, tôi từ từ buông lỏng nắm đấm, bàn tay mềm mại nhàng vuốt ve cái trán của ta.

      Đôi môi màu hoa đào của bác sĩ con vịt hơi nhếch lên, đó viết câu
      là người thức thời đấy.”

      Đây đúng là sỉ nhục người khác mà, kiểu sỉ nhục bắt phải cởi ra quần CK đấy.

      Đầu tiên, tôi cười , sau đó, nhàng sờ, cuối cùng, còn dịu dàng hỏi câu: “Ngày ấy, đợi chúng tôi rồi xuống nước tìm con dấu đó hả?”

      “Ừ.” Bác sĩ con vịt là kẻ thành : “Vậy sao?”

      có gì.” Như ý muốn của ta, tôi cười cách mềm mại, đáng , càng dịu dàng, đáng hơn: “Tôi chỉ suy nghĩ, nước trong hồ lúc đó chứa rất nhiều con cháu mà Hà Truân thả ra … cảm thấy hương vị đó ra sao?”

      Nghe xong, người nào đó bị đứng hình ngay lập tức.

      Chạy thêm mấy cây số nữa, đến trạm kiểm soát thứ nhất, tôi đấu khí cùng bác sĩ con vịt nữa, ngược lại, ngồi nghiêm chỉnh, nín thở chờ đợi thử thách tới.

      Nhìn thấy động tác ra hiệu, bác sĩ con vịt chủ động cho xe dừng lại để kiểm tra, hai binh lính khiêng SubmachineGUn tới, họng súng chĩa ngay vào hai chúng tôi.

      Này, sợ súng bị cướp cò sao?

      đâu?” Binh lính nhìn qua cũng tin tưởng chúng tôi, hoặc chính xác hơn họ tin tưởng bất cứ ai.

      “Phụng mệnh ra ngoài làm ít chuyện.” Bác sĩ con vịt trình giấy thông hành mà tôi dùng trinh tiết để đánh đổi ra.

      Tôi vẫn cúi thấp đầu vì muốn bị bọn họ nhìn ra bất cứ điều gì bất thường.

      Từ lúc trình ra giấy thông hành, thời gian dường như là bị nhựa cao su dính chặt, cực kỳ dài.

      Toàn thân tôi như bị quết hồ, rất muốn phá tan rồi xông ra ngoài.

      Loại cảm giác này rất khó chịu, may là, bác sĩ con vịt kín đáo nắm tay của tôi chặt

      ra, tay của ta cũng ấm, có điều vào lúc này nó lại có thể tiếp cho tôi thêm sức mạnh để chống đỡ.

      Quả là tác dụng của Tưởng Bản Nhai luôn phát huy cách tối đa vào lúc nguy cấp nhất.

      Cứ như vậy, tôi dần bình tĩnh lại.

      Binh lính kiểm tra rất lâu, còn lấy cả dụng cụ chuyên môn tới kiểm nghiệm, tôi bắt đầu cảm thấy may mắn vì tôi làm giả con dấu.

      Cuối cùng, bọn họ cũng kiểm tra xong rồi ra hiệu cho phép xe chạy qua.

      Tôi thở phào nhõm, vội vàng thúc giục bác sĩ con vịt lái xe .

      Xe chạy qua trạm kiểm soát thứ nhất, tiếp tục chạy, cứ nghĩ tới phía trước còn phải qua hai trạm kiểm soát nữa là cảm thấy buồn bực rồi.

      Cứ thấy buồn bực là tôi lại thấy đói, chìa tay ra trước mặt bác sĩ con vịt đòi:

      “Đồ mà đồng ý với tôi đâu?”

      Tính tình bác sĩ con vịt dễ chịu, cũng tính toán với tôi chuyện tôi gây ra với ta, biết lấy ra hộp cơm từ chỗ nào, cười cười đưa cho tôi.

      Vừa mở ra nhìn thấy hộp đùi gà rán giòn hương thơm ngào ngạt, tôi sung sướng tới nỗi mắt cười thành đường thẳng luôn.

      Cầm lên, định cắn miếng xe chợt dừng lại, theo quán tính thiếu chút nữa rơi mất cái đùi gà.

      định dạy dỗ bác sĩ con vịt trận, nhưng khi nhìn thấy tình hình phía trước, lời ra đến đầu lưỡi rồi lại nuốt vội trở về.

      Trước mặt chúng tôi có mấy chiếc xe quân dụng đỗ cùng với mười mấy tên lính cầm súng.

      Mà thủ lĩnh của bọn họ, người nên dự hội nghị của bọn trùm buôn ma túy Hà Truân, lại đứng ở đó.








      Last edited: 28/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui!

      Chương 63:


      “Cho nên chỉ cần cố gắng chịu đựng qua tối nay sau này muốn có bao nhiêu thịt để ăn đều được.”

      Đến bây giờ tôi hiểu nội hàm trong lời mà Hà Truân với tôi tối hôm nay rồi.

      ra ngay từ đầu ta biết tôi muốn chạy trốn cùng bác sĩ con vịt.

      ta từ từ quan sát kĩ từng hành động của tôi, tôi giống như con ba ba bị ta bỏ vào trong bình gốm.

      Hà Truân đứng trước xe quân dụng, lưng dựa vào đầu xe, chân co lên, đạp vào chiếc xe.

      Tay cầm gậy gỗ, quanh người tỏa ra loại khí thế kiêu ngạo, bễ nghễ nhìn mọi người.

      Qua lớp áo quân trang, bắp thịt chặt, cuồn cuộn nổi lên như muốn phun trào ra loại sâu trầm, cuồng dã đặc biệt.

      ta nhìn tôi, cặp mắt thú sắc bén liếc tới: “ lừa tôi.”

      Đúng ra ta phải tức giận, nhưng lúc này tôi càng tức giận hơn, thò cổ ra ngoài giận dữ hét to: “ lại có thể tin tôi?”

      “Là chính làm cho tôi thể tin tưởng được trước.” Hà Truân đổ lỗi cho tôi.

      Nhưng tôi đồng ý: “, nếu tin tôi làm sao có thể phát ra tôi lừa ? Chỉ có tin tôi trước mới phát ra được tôi lừa gạt , lỗi là ở !”

      Logic của tôi làm cho mọi người xung quanh ngạc nhiên trợn trắng mắt.

      Hà Truân là người đầu tiên từ trong đám sương mù Logic này thoát ra ngoài: “Xuống xe, trở về với tôi.”

      đối xử với tôi như thế nào?” Tất nhiên, tôi biết chờ đợi tôi phải là hoa và thịt tươi ngon.

      “Sau này biết.” Hà Truân cách lạnh nhạt, vừa vừa đem cây gậy gỗ bỏ xuống dưới chân.

      Ủng quân nhân bước mặt đất phát ra thanh rất , da thuộc và xi măng va chạm vào nhau.

      “Vậy, xử lý ta như thế nào?” Tôi chỉ chỉ bác sĩ con vịt ở bên cạnh.

      Khóe miệng Hà Truân khẽ nhếch lên làm cho hai đầu lông mày cũng động theo, nhìn qua cũng giống như là cười: “ cho rằng ta có cơ hội sống tiếp hay sao?”

      Quả nhiên là tôi đoán đúng, đối với tôi tình cảm của Hà Truân cũng hẳn là sâu đậm nhưng cái danh hiệu cối xay thịt cũng phải tự nhiên mà có.

      người đàn ông dám dẫn người đàn bà của Hà Truân chạy trốn nhất định bị ta xử lý rất thảm.

      Quả đúng là vậy, những binh lính còn lại nhất loạt chĩa họng súng vào bác sĩ con vịt.

      Bác sĩ con vịt là bạn cùng chia sẻ hoạn nạn với tôi, hơn nữa còn 419 cùng tôi lần.

      Về tình, về lý tôi đều muốn bảo vệ ta.

      Vì vậy, tôi chắn trước mặt bác sĩ con vịt, với Hà Truân: “ thể giết ta.”

      Tôi nghĩ, giờ phút này hào khí phụ nữ nhất định tràn đầy giữa lông mày của tôi.

      nên với tôi là muốn “Nếu như muốn giết chết ta trước hết giết chết tôi .””

      Hà Truân đưa ra đôi tay mang theo bao tay màu đen, cúi đầu xuống, sửa sang lại đôi bao tay đó, giọng điệu có chút tùy ý: “Nếu như vậy tôi thành toàn cho .”

      Tôi nghe xong cách bình tĩnh, kiên định lắc đầu, lùi về ghế lái phụ rồi ngồi xuống, kiên quyết : “Ý của tôi là, giết ta rất đáng tiếc, giữ ta lại làm nam quân kĩ, giúp các an hem giải buồn cũng tốt mà.”

      Nghe vậy, ánh mắt Hà Truân cũng dịu . Mấy tên lính gần đó nghe được cũng xao động.

      Bác sĩ con vịt nghe xong ánh mắt như đao kiếm giấu vào trong áo vải bông.

      Tôi nắm tay ta cách lặng lẽ, cũng dùng ánh mắt cho ta biết: “Cậu bé, cần phải cảm tạ tôi quá đâu.”
      Last edited: 28/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :