1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 57.2:

      Editor: Lieulieu2015

      Hà Truân ngồi ghế, tiếp tục đong đưa, tần số có gì thay đổi, mặc dù cả người lắc lư, nhưng cái đầu húi cua của ta lại có điều kiện mà đong đưa.

      Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt và ánh mắt tươi cười, con ngươi cũng dõi theo cơ thể của ta mà lắc lắc, chỉ sợ cẩn thận để lộ ra mấy chữ to đùng trán: “Tôi muốn ăn trộm con dấu của .”

      Gió hiu hiu thổi, lá cây xôn xao bên ngoài ban công, tất cả tô điểm cho gian phòng chúng tôi ở.

      Hà Truân vẫn tiếp tục đong đưa, ánh mắt thâm thúy, giống như những lá cây đung đưa thấp thoáng dưới ánh trăng ở ngoài cửa.

      Trong lúc, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mình viết những chữ kia ở trán đôi chân dài thẳng tắp từ ghế đặt xuống đất làm cái ghế đong đưa dừng lại.

      “Tốt.” Hà Truân đồng ý, nhưng để tôi được vui mừng lâu ta lại bổ sung thêm: “Chúng ta cùng nhau tắm.”

      Tôi xác định là trán mình chắc chắn có viết chữ.

      Có điều đó là hai chữ - - “Bi kịch.”

      Hà Truân đúng là động vật hoang dã, ngại thùng gỗ trong phòng , chứa nổi hai người nên kéo tôi tới nhà gỗ phía sau cách đó dặm.

      thể thốt lên rằng, phong cảnh nơi đây quả rất đẹp.

      thác nước cao ba thước uốn cong, chảy xuống hồ nước sâu, tĩnh lặng, phản chiếu ánh trăng bàng bạc, xung quanh cỏ cây sum suê, những bông hoa mình sau những tán cây um tùm, đẹp tuyệt trần, cảnh đẹp làm cho người ta nổi da gà.

      con mắt của tôi mải mê ngắm cảnh đẹp tự nhiên, con mắt còn lại chìm đắm trong cảnh đẹp khác - - Hà Truân tự cởi quẩn áo của ta.

      Tư thế cởi quần áo của ta cũng hoang dại, hai tay giơ lên, kéo tuột áo qua đầu.

      Trong nháy mắt, cơ thể cường tráng màu đồng cổ từng tấc từng tấc lộ ra ngoài khí.

      Da thịt săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình tam giác ngược, đàn ông 100% .

      phương diện thể lực, người đàn ông này tuyệt đối được gọi là báu vật.

      “Báu vật” sau khi tự cởi áo xong, duỗi cánh tay dài ra, tạo thành đường cong đẹp đẽ như con cá mạnh mẽ phi vào trong nước.

      Mặt đầm bị phá vỡ yên tĩnh, tạo thành những vòng tròn liên tiếp nhau lan rộng ra xa, bóng trăng bị đánh vỡ thành những đốm sáng màu bạc.

      Những đốm sáng này tiếp tục phiêu đãng mặt nước, từ từ hội tụ lại thành mặt trăng.

      Thời gian qua rất lâu mà “báu vật” nhảy xuống nước vẫn có chút tung tích gì.

      Tôi nghi ngờ lúc ta nhảy xuống may đầu đạp vào tảng đá, ngất xỉu.

      Mặc dù, lần trước hai chúng tôi khắc sâu tình cảm thân thể ở trong rừng nhưng là mâu thuẫn giai cấp giữa chúng tôi vẫn thể điều hoà được. Vì vậy, tôi nghĩ cách vô lương tâm rằng: đừng là Hà Truân bị ngất, cho dù bị chết đuối cũng liên quan tới tôi.

      Có điều, con dấu đó vẫn ở trong túi quần của ta, nếu ta chết , tôi lại phải nhảy xuống vớt xác chết trôi hay sao?

      Cảm giác có gì đó thích hợp, suy tính đến hậu quả nghiêm trọng có thể xảy ra, vội vàng quỳ gối bên cạnh bờ hồ, lo lắng nhìn vào trong hồ nước sâu, cất cao giọng gọi: “Hà Truân, sao đấy chứ?”

      có ai đáp lại, hồ nước giống như mặt băng yên tĩnh.

      Tôi càng sốt ruột, gọi to hơn chút nữa: “Hoa tàn, hoa tàn, tôi là kẻ độc ác, nghe được xin trả lời, nghe được xin trả lời!!!”

      Vẫn yên lặng như cũ.

      Thôi xong, lần này tôi phải vớt xác chết trôi lên rồi!

      Trong lòng sợ hãi, chuẩn bị gọi lần cuối cùng, ai ngờ vừa mở to miệng, bàn tay sắt vạch nước ra, lôi tôi xuống hồ.

      “Hoa đào đàm thủy sâu ngàn thước” - - Vận đào hoa trong hồ nước sâu thấy đáy - - Câu này quả nhiên sai.

      Đúng là lý luận của Lý Bạch có gian tình vô cùng đẹp đẽ và rực rỡ.

      Hết chương 57.
      Last edited: 28/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui.
      Chương 58:

      Editor: Lieulieu2015


      Đột nhiên bị kéo vào trong nước, vì kịp phòng bị nên miệng và lỗ mũi đều bị nước tràn vào, tôi sặc gần chết.

      Cảm giác bất lực xuất đột ngột, giống như toàn thế giới đều là nước, có cố giãy giụa cũng uổng công, mải chìm đắm trong cảm giác bất lực này
      khiến cho tôi quên mất phải cố gắng nổi lên mặt nước.

      Hồ nước lạnh như băng, cứng như thép, ngưng tụ bình tĩnh của thế xoay vần, cho dù có nhiều hơn nữa sinh vật bị chết đuối trong hồ cũng làm cho nó quan tâm chút xíu nào.

      Trong lúc, tôi chìm trong giây phút đen tối nhất, đôi cánh tay sắt kéo tôi vào trong nước, duỗi ra lần nữa, kéo tôi ra khỏi mặt nước.

      Lại được hít thở khí tươi mát, tôi hít vào thở ra cách tham lam, mặc kệ dáng vẻ nhếch nhác của mình.

      ra , giờ phút này, dáng vẻ của tôi chỉ có nhếch nhác thôi đâu, thậm chí từ nhếch nhác dùng trong trường hợp này là hơi : Hai tay tôi ôm chặt cổ của Hà Truân, đầu tựa vào lồng ngực của ta, mắt nhắm, hít thở dồn dập.

      biết bơi?” Hà Truân hỏi.

      Lỗ tai bị nước vào nên hơi ong ong, nghe thanh của ta, hình như có kèm theo tiếng cười .

      Tôi nghĩ, ta thích bộ dạng mềm yếu của tôi.

      Hà Truân đẩy tôi ra, ngược lại đưa ta luồn qua eo, nâng tôi lên cách nhàng, để tôi bị chìm.

      Mặt của tôi dán chặt vào lồng ngực của ta, nhịp tim bình ổn, mạnh mẽ của ra từ ngực truyền tới tai tôi.

      Ướt át, ngang bướng, cám dỗ.

      cảm thấy chơi rất vui có phải ?” Tôi hỏi.

      Cổ họng bị sặc mấy ngụm nước nên giọng có chút khàn khàn, thuận.

      “ Ừ! Chơi rất vui.” ta đồng ý.

      Dù sao phương châm của Hà Truân là: tốt nhất là làm cho tôi chết , nếu chết được làm cho nôn ra vài ngụm máu cũng được.

      Sau khi hít thở thêm vài hớp khí, đầu óc của tôi cũng tỉnh táo hơn.

      Lúc này nên cãi vã, nhanh chóng lấy được con dấu mới là điều quan trọng.

      Nhưng lúc Hà Truân nhảy vào trong nước cũng có cởi quần ra, tôi thấy buồn bực, chẳng lẽ ta sợ bị mất con dầu quan trọng này hay sao.

      Với hiểu biết của tôi với Hà Truân, chắc chắn ta phải là người như vậy.

      Đừng nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách bây giờ là phải cởi được quần của ta ra. (Ồ zia! Hay quá!!! – Lieulieu2015)

      Dù sao cũng cưỡng ép được ta lần rồi, tôi cũng sợ làm lần thứ hai.

      Tôi chắp tay trước ngực, thầm “A di đà phật”, sau đó, đẩy Hà Truân ra, lặn vào trong nước.

      Hà Truân cũng hốt hoảng - - ta biết tôi trốn thoát khỏi hồ nước này, trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.

      Mà mục đích của tôi cũng phải là chạy trốn.

      bao lâu sau, tôi nổi lên mặt nước lần nữa, đứng trước mặt Hà Truân.

      Có điều, khác biệt giữa hai lần lặn xuống nước là - - tôi tự cởi ra nội y của mình.

      Áo mỏng, thấm nước, dán chặt vào cơ thể của tôi như là lớp da thứ hai, trong suốt mà mông lung.

      Cặp tuyết lê rất tròn này, đôi nhũ hoa đỏ hồng này, tất cả được ánh trăng dát thêm lớp ánh bạc long lanh, xinh đẹp mà dâm, mỹ lệ mà đãng.

      Mái tóc quăn dài trôi lững lờ mặt nước, tóc đen như mực, dạt theo những gợn sóng trôi về và quấn quýt lấy Hà Truân, thậm chí, có vài sợi tóc vương đến cái cổ màu đồng và bộ ngực cường tráng của ta, quanh co uốn lượn thành độ cong tuyệt đẹp, Phật có câu khuyên “Sắc tức là ”, nhưng trong trường hợp này khó để hiểu thấu, ngược lại còn có phần lầm đường, lạc lối.

      Lại có câu “Người rơi vào ma đạo” rốt cuộc, cũng thể nhìn .

      Tôi hơi híp mắt lại, giống như con mèo đen cuộn tròn nóc nhà.

      Tôi từng tập luyện vô số lần ở trong gương, làm vẻ mặt như vậy mí mắt giống như là được bôi lớp phấn óng ánh, diễm lệ, làm cho đôi mắt thêm thâm thúy, mỹ lệ, cong cong.

      Giờ phút này tôi nhìn Hà Truân bằng đôi mắt ấy.

      Đó chính là trêu đùa trong truyền thuyết “Hoạt sắc sinh hương”, điều tôi muốn ngay cả những đứa trẻ thuần khiết cũng đều hiểu được.

      Mà đương nhiên, Hà Truân thuần khiết, bởi vì ta rằng: “ biết mình làm gì ?”

      Nghĩ rằng trộm người của trước, sau đó, trộm con dấu của . (a ha ha! Vụ này có lợi lém nha!!!! – Lieulieu2015)

      Dĩ nhiên, câu tôi ra khỏi miệng là: “Tôi muốn cho cơ hội.”

      “Cơ hội gì?” Hà Truân hỏi, những giọt nước trong suốt, lóng lánh trượt xuống theo làn da trơn bóng của ta, giống như thanh chocolate cực lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ chảy nước miếng rồi.

      “Cơ hội chứng minh kỹ thuật của quá tệ.” Tôi xòe bàn tay ra,
      vuốt cằm của ta, giống như là trêu chọc Tiểu Báo mơ màng, nguy hiểm nhưng đầy tính khiêu chiến.

      Cằm của ta có râu, đâm vào lòng bàn tay tôi, nổi lên ràng.

      Tiểu Báo chắc là cho phép tôi lặp lại động tác như vậy nữa nên ta giơ tay ra, muốn nắm chặt những móng vuốt phách lối của tôi.

      để cho ta được như ý, giống như con cá bóng loáng, trơn trượt, những móng vuốt của tôi thoải mái tránh thoát, sau đó, cả người dùng sức vùng ra khỏi cơ thể ta 3 ~ 5m.

      Sau khi, tới được vị trí an toàn, tôi xoay người, đôi mắt mèo nhìn ta cách yên lặng, mà đôi tay lại làm chuyện mờ ám ở dưới nước.

      Hà Truân bắt đầu truy đuổi, bơi lại chỗ tôi, lúc sắp tới nơi tôi ném cái quần vừa cởi lúc nãy cho ta.

      Hai chân của tôi hoạt động trong nước, dưới ánh trăng, giống như hai dải lụa trắng.

      Hà Truân nhận lấy quần dài của tôi, nhìn thấy đôi chân của tôi, ánh sáng trong mắt giảm mấy phần, để quần dài sang bên, mặc cho nó dần dần chìm xuống.

      Quần dài chìm xuống rồi, nhưng khí giữa chúng tôi lại từ từ dâng lên, đậm đặc và rực rỡ.

      ta có hành động khác, tôi cũng lui, bởi vì quen thuộc lẫn nhau nên chúng tôi biết được đây chính là màn biểu diễn.

      ta là người xem, việc phải làm chính là đứng yên quan sát, tôi là diễn viên, việc phải làm chính là ra sức biểu diễn.

      Đôi tay đưa vào trong nước, kéo chiếc áo mỏng manh lên, cởi ra từng tấc từng tấc .

      Làn da trắng ngần dần dần lộ ra, từ hông, tới bụng, tới ngực, tới cổ rồi qua đầu.

      Trong nháy mắt, xà biến thành người!

      Chẳng qua là, trong lúc sóng mắt lưu chuyển, khí bộc lộ ra càng nhiều, dường như hồ nước cũng bị nhuộm màu đỏ tươi. Mấy dặm túc ở bên ngoài cũng như vậy, dường như có thể nhuộm hồng bầu trời trong đêm khuya.

      Da của xà lại bay về phía Hà Truân lần nữa.

      ta nhận lấy, ngửi , ánh mắt càng thêm thẫm hơn.

      Giờ phút này, bộ ngực của tôi ngâm trong nước, hai luồng tuyết trắng như như , làn sóng lăn tăn vỗ về chơi đùa như thể chúng được bao phủ bởi tầng ham muốn.

      Mảnh vải còn sót lại cuối cùng.

      Hai cánh tay trắng nõn chìm vào trong nước, rồi xuất lần nữa với chiếc quần ngón giữa, màu đen viền tơ (Lace), Câu hồn nhiếp phách.

      Sau khi ném quần cho Hà Truân, tôi lặn vào trong nước, mặc cho cơ thể chìm vào trong nước hồ.

      Gần nổi lên mặt nước dừng lại, ánh trăng u tĩnh, đông lạnh, giống như ánh trăng trong thâm cung, xuyên qua ngàn năm đến đây.

      Thế giới trong nước có tiếng động, nước trong suốt, rất ít thứ lẫn trong đó.

      Tuy nhiên, lại nhìn thấy Hà Truân đâu.

      Trong lòng đột nhiên thể bình tĩnh được, giống như có vô số túi khí tranh nhau bốc lên, phát ra tiếng động ồn ào, hỗn loạn.

      Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có cảm giác từ phía sau lưng, quay đầu lại theo bản năng, tôi nhìn thấy Hà Truân.

      ra ta vẫn núp ở phía sau lưng của tôi.

      Chưa kịp phản ứng ta ôm chầm lấy tôi.

      Nước hồ tuy lạnh lẽo nhưng làm lạnh được cơ thể của ta, Hà Truân giống như lò lửa, vây tôi lại, hòa tan tôi vào trong nhiệt độ nóng bỏng đó.

      ta hôn tôi, đôi tay vuốt ve thân thể vừa biến thành hình người của tôi.

      Bàn tay có vết chai sần tìm tòi khí còn sót lại cơ thể tôi, khi chạm tới đó, đôi bàn tay ấy nắm chặt chúng, hung hăng nắm chặt, xoa bóp, đè ép, giống như muốn vò nát nó, biến nó thành chất lỏng mà hút vào trong bụng.

      khí trong phổi gần tiêu hao hết, dường như có chiếc búa sắt gõ vào lồng ngực của tôi.

      Tôi muốn nổi lên mặt nước, muốn hít thở lần nữa nhưng Hà Truân lại cho.

      ta ôm tôi chặt, hai tay tiếp tục tìm kiếm khí còn sót lại.

      khó có thể diễn tả hết bằng lời nỗi khổ của người bị thiếu dưỡng khí, tôi liều mạng giãy dụa theo bản năng, sức lực kinh người, đáng tiếc sức mạnh của Hà Truân càng thêm kinh người hơn, dưới khống chế của ta tôi thể nhúc nhích được dù chỉ phân.

      Trong lúc hít thở thông, tôi chợt nảy ra ý nghĩ đáng sợ trong đầu.

      Chẳng lẽ ta muốn tôi bị chết đuối ở chỗ này?

      Suy nghĩ kĩ chút, nếu tôi chết ở đây, tốn tấc đất ruộng nào để chôn, hai cần dọn dẹp trường mưu sát, nhiều nhất là làm ô nhiễm nguồn nước trong hồ, có quá nhiều lợi mà!!!

      Quả nhiên, Hà Truân đủ thông minh.
      Last edited: 28/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 59:

      Editor: Lieulieu2015


      Chương 59.1:

      Nhưng chứng minh rằng tôi là tiểu nhân.

      Vì Hà Truân chẳng hề muốn giết tôi, vào lúc tôi sắp chết ngạt vì thiếu khí, ta kéo tôi nhô lên khỏi mặt nước.

      khí bị mất rồi lại có được quý giá tới mức tôi ảo tưởng rằng trong miệng tôi được ngậm thịt.

      Chỉ là, mới hít thở được vài lần, Hà Truân chặn miệng tôi lần nữa.

      Giống như mãnh thú răng nhọn, lưỡi của ta dường như ngửi được mùi máu tanh, ngay lập tức chịu buông, muốn gặm cắn đến cùng mới thôi.

      Tôi càng thể ngăn cản ta, bởi vì, giờ phút này điều tôi cần chính là làm cho mê loạn.

      người đàn ông như Hà Truân, có thể ngay cả lúc ngủ cũng đều duy trì tỉnh táo, vậy nên, nếu muốn ta buông lỏng cảnh giác chỉ có thể làm cho ta ý loạn tình mê.

      Hà Bất Hoan tôi làm bằng bất cứ giá nào!

      Đôi chân trần trơn bóng vòng quanh hông, tôi dùng phái nữ mềm mại của mình để vuốt ve phái nam cứng rắn của ta.

      Cố gắng hỗ trợ lẫn nhau, cám dỗ lẫn nhau.

      Hà Bất Hoan tôi trải qua giai đoạn thiếu nữ ngây thơ, trong sáng nhiều năm rồi nên có cảm giác cũng là bình thường.

      Nếu tôi có cảm giác đương nhiên Hà Truân cũng cảm thấy vậy - - Phái nam của ta bắt đầu có phản ứng.

      Bởi vuốt ve của tôi mà cái kia của Hà Truân dần dần cương cứng, đồng thời nhiệt độ nước xung quanh chúng tôi cũng tăng lên.

      Hai tay tôi, ôm lưng ta chặt, móng tay nhàng cào cào, bấm bấm lên cơ bắp săn chắc tấm lưng trần.

      đau đớn đó làm cho kích tình càng thêm lan tràn, hô hấp của Hà
      Truân bắt đầu nặng nề hơn, nhưng loại nặng nề này cũng có dấu hiệu gì là bị mất khống chế cả.

      Người đàn ông có nhược điểm này, tôi phỉ nhổ phần mộ của ta.

      Vì muốn hành thành công việc cách thuận lợi, tôi chỉ có thể cố gắng hơn nữa.

      Từ cổ của ta, bàn tay của tôi từ từ di chuyển xuống dưới.

      Động tác phải vừa phải, nếu nặng quá để lộ oán hận của tôi, mà quá đốt được ngọn lửa người ta.

      Động tác tay muốn chính xác ngón trỏ phải vẽ vẽ từng vòng từng vòng dụ hoặc lồng ngực của ta.

      Tốc độ muốn thích hợp thể quá chậm, làm mất hứng thú, cũng thể quá nhanh, làm chúng ta nếm trải tư vị cách nào dừng lại.

      Cứ như vậy, sau khi tấn công hoàn mỹ kết thúc, tay của tôi tới bụng của ta.

      Ở chỗ này, gặp phải cái kia của Hà Truân có nhảy cầu cũng nỡ cởi ra quần dài ngăn cách, cũng thể ngăn chặn được thế tiến công của đôi tay tôi.

      Điều ngay tiểu phân đội kỵ binh ra - - - Tay phải của tôi.

      Công phá cửa thành - - Đưa tay vào trong quần ….

      Đánh thẳng thủ lĩnh của quân địch - - nắm lấy tiểu Hà Truân – tiểu trùm buôn thuốc phiện.

      Có câu bắt giặc phải bắt vua trước, câu này đúng là chân lý, khi tôi vừa mới nắm lấy tiểu Hà Truân cơ thể của Trùm Ma Túy bắt đầu cứng ngắc.

      Tôi rồi mà, tôi còn là đứa trẻ trong sáng nữa, và tôi biết bắp thịt của đàn ông cứng ngắc đại diện cho cái gì vào lúc này.

      Tôi hiểu, mình bắt đầu nắm giữ được quyền khống chế ta.

      Tiểu Hà Truân như ăn phải rau chân vịt của thủy thủ Popeye, như khả năng biến hình của thủy thủ Mặt Trăng như Saint Seiya bị đánh chết lần rồi lại hồi sinh lần nữa. (Saint Seiya – Áo giáp vàng là bộ truyện tranh Nhật Bản)

      Tóm lại là, nó rất lớn!

      Chứng cứ chính là bàn tay của tôi sắp nắm hết được nó rồi. (Wao! Amazing!)

      Ông Trùm Ma Túy ôm tôi vào lòng, dùng sức quá mạnh, giống như là muốn nghiền nát vụn tôi ra để hòa vào cơ thể của ta vậy.

      tay khác của ta, nắm lấy cánh tay phải của tôi, nắm chặt, cố định ở đó, cho di chuyển sang chỗ khác.

      ta thích như vậy!

      Vậy tôi tiếp tục!

      Xuất ra toàn bộ bản lĩnh, bắt đầu làm cho Tiểu Hà Truân bước vào hành trình lên Thiên Đường.

      Nắm chặt, lên, xuống, khuấy động, dùng cách nguyên thuỷ nhất, dùng tư thế phóng đãng nhất.

      chỉ như vậy, môi của tôi còn di chuyển tới lồng ngực rắn chắc của Hà Truân, chiếc lưỡi phấn hồng … Hồng đậu – hai chấm màu hồng – của ta.

      Uốn lưỡi thành vòng, cuốn lấy, xoay tròn, khiêu khích.

      Hô hấp của ta càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng nóng bỏng, càng ngày càng hỗn loạn, giống như muốn đốt trụi đỉnh đầu của tôi vậy.

      Tiểu Hà Truân trong tay tôi cũng gần tới lúc bộc phát, giống như cây gậy cứng rắn, tùy thời mà phun ra nước nóng.

      Mặc kệ tay bủn rủn, tôi tăng nhanh tốc độ, mà động tác lưỡi lại càng thêm triền miên.
      Last edited: 28/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 59:

      Editor: Lieulieu2015


      Chương 59.2:

      Trời càng ngày càng khuya, hồ nước càng ngày càng lạnh, nhưng đầu tôi đầy mồ hôi.

      Chuyện này, đúng là phải cần đến kĩ thuật và kinh nghiệm sống phong phú, sau này, nếu có ai đó dám với tôi bày mưu tính kế người khác là việc rất dễ dàng, tôi lấy ngay cục gạch quý của mình đánh cho người đó bất tỉnh luôn.

      Cuối cùng, ngay lúc tay của tôi mỏi sắp lả tới nơi cả người Hà Truân run lên, ống nước rắn chắc phun ra luồng nhiệt lưu trắng đục.

      Thế là nguồn nước sạch thế giới bị mất rồi!

      Nhưng bây giờ phải là thời điểm bảo vệ môi trường mà là thời điểm tôi làm kẻ trộm.

      Chớp lấy cơ hội này, lúc trong đầu Hà Truân còn trống rỗng, tôi nhanh chóng đưa tay vào trong túi quần ta.

      Rốt cuộc hiểu vì sao lo lắng con dấu rơi ra, ra là trong túi quần còn có cá ám túi, chuyên môn dùng để để con dấu .

      Rốt cuộc, tôi cũng hiểu tại sao ta lo lắng con dấu bị rơi ra ngoài, ra còn có thêm cái túi bí mật chuyên dùng để bỏ con dấu vào, trong túi quần.

      may là từ tôi ở nhà họ Lý ăn trộm, khó khăn này tính là gì cả, trước lúc Hà Truân tỉnh táo hoàn toàn, tôi thành công lấy con dấu ra khỏi túi quần của ta.

      Nhưng, trong lúc tôi xoay tay lại bàn tay thép nắm chặt bàn tay ăn trộm của tôi.

      , trong giây đó, tôi sợ đến nỗi tè dầm luôn!

      Suy nghĩ cách nhanh chóng, mở tay ra, mặc cho con dấu chìm vào trong hồ nước.

      Trộm được mà bị bắt là tốt lắm rồi.

      Ngờ đâu, chỉ mình tôi có tật giật mình, Hà Truân cũng kéo bàn tay ăn trộm của tôi ra khỏi làn nước, ta chỉ cầm tay tôi, kéo tôi lại gần ta hơn.

      thuận theo cách ngoan ngoãn như vậy rốt cuộc là có mưu gì?”

      ta hỏi, khuôn mặt khôi phục vẻ điềm tĩnh, chỉ có thanh phát ra chứa chút ít dục vọng khàn khàn.

      Rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng sợ hãi, tôi nhìn thẳng vào mắt ta: “ muốn biết ư?”

      cho là thế nào?” ta hỏi ngược lại.

      Tôi hiểu ánh mắt của ta, nhưng nếu tôi thừa nước đục thả câu chỉ có con đường chết mà thôi.

      Hít sâu cái, tôi nửa nửa giả: “Muốn ăn thịt.”

      “Ăn thịt?” Hà Truân nhíu mày, cứ như vậy, lông mày của ta trông có vẻ càng đậm hơn dưới ánh trăng.

      “Đúng, tôi muốn ăn thịt.” Tôi dám khẳng định, giờ phút này, vẻ mặt tôi vô cùng chân thành, bất luận là ai cũng thể tìm ra sơ hở, bởi vì cả đời tôi đều có khát vọng vô cùng lớn đối với thịt, loại thành kính này tình cảm nào có thể so sánh được: “Tôi biết rằng mình thể trốn thoát được nên tại điều duy nhất mà tôi muốn là mỗi ngày được được ăn no món thịt có hương vị tuyệt vời.”

      Hà Truân nhìn tôi rất lâu, đôi mắt thú sắc bén yên lặng phát ra ánh sáng, tôi biết là ta có tin tôi hay .

      lát sau, ta buông tôi ra, lên bờ, quần dài dán chặt vào cơ thể, phô ra toàn bộ vẻ hoàn mỹ của đôi chân dài mạnh mẽ và săn chắc.

      ta nhặt áo khoác cởi ra ở bờ, ném cho tôi, ra lệnh: “Trùm lên.”

      ra tôi muốn khỏi đây chút nào cả, dù sao ….. con dấu vẫn ở trong hồ mà, nhưng nếu , Hà Truân nhất định nghi ngờ.

      Trong lúc tôi do dự, Hà Truân lại lên tiếng lần nữa: “Tôi muốn ra lệnh lần thứ hai đâu.”

      Địa bàn của ta ta là chủ, tôi chỉ có thể đến gần bờ, nhặt áo khoác lên bao bọc cơ thể trần trụi của mình.

      Áo khoác của Hà Truân rất lớn, vừa khéo che được mông của tôi.
      (Còn tiếp…….)
      Last edited: 28/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 60:
      Editor: Lieulieu2015



      Chương 60

      Nhưng chờ tôi mặc xong quần áo, Hà Truân tới vác tôi lên vai.

      làm gì vậy?” Tôi hoảng sợ hỏi.

      phải muốn ăn thịt sao?” Tôi nhìn thấy vẻ mặt, chỉ nghe thấy giọng trầm thấp mà oai phong của ta “Mới làm có lần làm sao đổi được thịt!”

      Bây giờ tôi mới biết cái gì gọi là núi này cao còn có núi kia cao hơn, bác sĩ con vịt tính là cái gì? So với ta, Hà Truân mới thực là kẻ keo kiệt nhất.

      Sau khi vác tôi về nhà gỗ, ước chừng lại ở giường lăn lộn hai lần nữa mới tính là xong.

      Vừa mệt mỏi vừa đau nhức nhưng cứ nghĩ đến việc ngày hôm sau mới được thưởng thức thịt ngon … quả thực chính là ức hiếp người dân lao động mà.

      Dù mệt đến rút gân nhưng lại ngủ được, tôi cứ nghĩ về con dấu chìm dưới đáy hồ.

      nghĩ len lén lấy con dấu về bị Hà Truân biết là ngủ hay giả vờ ôm chặt lấy khiến tôi thể cử động được.

      Cứ như vậy, cùng với cơ thể mệt mỏi tôi mở đôi mắt nhập nhèm mất ngủ cả đêm.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Truân thức dậy vào phòng tắm tắm rửa, tuy hành động tạm thời tự do nhưng là ban ngày, bên ngoài có rất nhiều binh lính canh giữ, cho dù tôi có là mẹ của Tôn Ngộ cũng thể bay ra khỏi nơi này.

      thấy con dấu đâu, Hà Truân phát ra và nhất định nghi ngờ tôi ngay, việc trông chừng tôi lại càng nghiêm ngặt hơn. Vậy chẳng phải cả đời tôi phải đợi ở đây hay sao?

      Nghĩ đến tương lai tuyệt vọng, tôi đứng ở vách tường, bắt đầu dùng sức đập đầu vào tường.

      Đập chết cho rồi.

      lúc đập đến choáng váng, cái trán sưng lên cục cửa bị mở ra.
      Chắc là đem bữa sáng đến, tôi để ý tới, tiếp tục dùng đầu đập vào tường.

      Nhưng, trong lúc cứ đập liên tục như vậy, lại phát có cái gì đó đúng: tên thủ hạ nào to gan dám vào phòng mà gõ cửa chứ?

      Trừ khi là….

      Quay đầu lại, tôi phát người tới quả nhiên là bác sĩ con vịt.

      Chiến hữu à, tôi thực xin lỗi.

      Cứ nghĩ tới việc thể hoàn thành nhiệm vụ cách hoàn mỹ tôi lại cảm thấy xấu hổ, chỉ còn cách tiếp tục đập đầu vào vách tường.

      Bác sĩ con vịt kéo tôi từ vách tường ra, giọng : “Trả cái này lại chỗ cũ.”

      Bình tĩnh lại, tôi phát trong tay ta chính là con dấu của Hà Truân.

      Tôi vui mừng quá đỗi, dám tin hỏi ta: “Sao con dấu này lại ở trong tay của ?”

      “Sau khi chờ các người khỏi, tôi nhảy xuống hồ mò lên.” Bác sĩ con vịt giải thích.

      Tôi phát chút manh mối trong lời của ta.

      Nheo mắt lại, tôi hỏi ta: “ Ý của là tối hôm qua ở gần chỗ chúng tôi nhìn trộm?”

      Bác sĩ con vịt đúng là biết ngượng, mặt đỏ liền gật đầu.

      nhìn thấy gì?” Tôi cảm thấy răng mình bắt đầu ngứa ngáy.

      “Cái gì nên nhìn đều nhìn rồi, cái gì nên nhìn chút cũng bỏ sót”. Bác sĩ con vịt thành gần như vô sỉ trả lời.

      Đối với loại người vô sỉ này, tôi cũng còn hơi sức đâu mà tức giận.

      Nhưng mà bác sĩ con vịt cũng ngay, ngược lại còn lại gần tôi, thình
      lình đưa … ra, liếm cái lên mặt của tôi.

      “Bẩn quá!” Tôi cau mày, cầm tay áo của ta bắt đầu lau nước miếng dính mặt.

      Bác sĩ con vịt thuận thế dùng tay ôm tôi vào lòng, đôi môi mềm mịn trơn bóng mơn trớn lỗ tai của tôi; “ thể coi bên này nặng hơn bên kia, lần sau, cũng phải làm với tôi như vậy mới công bằng chứ.”

      là làm cái này?” Tôi nhìn ta cách quyến rũ, tay cũng thuận thế trượt đến chỗ bộ phận quan trọng của con vịt.

      “Đúng vậy.” Bác sĩ con vịt cười rất mập mờ.

      Tôi cũng mập mờ cười theo, sau đó …. chiêu Hầu Tử trộm đào được xuất ra cách hung tàn.

      Người nào đó tiêu rồi.

      Dám nhìn trộm tôi ư? là chán sống rồi.

      Bác sĩ con vịt mang theo quả đào bị thương ra, tôi cũng đem con dấu trả lại túi quần của Hà Truân.

      Bước thứ nhất đều chuẩn bị xong.

      Giấy thông hành được đóng dấu, bác sĩ con vịt chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, tối mai chúng tôi chạy trốn.

      (Còn tiếp ………)
      Last edited: 28/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :