1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 54:
      Editor: Lieulieu2015


      Chỉ mới ngửi thấy mùi cháy khét, mảnh rừng rậm màu đen của Hà Truân bị khô héo mảng lớn.

      Nhưng ta kịp thời tránh né, nhảy cẫng lên, vì vậy Đại Điêu mới may mắn thoát nạn.

      Ngay cả như vậy tôi cũng vui vẻ đến nỗi muốn ôm ngay ngón chân của mình mà gặm cắn.

      Trong khi tôi rất vui vẻ Hà Truân lại đùng đùng nổi giận.

      tại toàn thế giới kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường, nhưng tôi lại có thể đốt cháy rừng, hơn nữa lại là đốt cháy mảnh rừng rậm màu đen của ông trùm buôn ma túy Hà Truân, cho nên lần này đúng là tôi tự mình tìm cái chết rồi.

      Quả nhiên, toàn thân Hà Truân bây giờ - - giống như quỷ sa tăng - - bị bao phủ bởi ngọn lửa màu đen và vị quỷ sa tăng này về phía tôi.

      Mỗi bước của ta, dù phát ra thanh gì nhưng lại nặng giống như có thể giết chết vô số sinh linh.

      Mùi vị chết chóc ùn ùn kéo đến bao phủ khắp nơi.

      Trong lúc nguy cấp, đột nhiên tôi phát ra chuyện.

      “Dừng lại.” Tôi đưa tay ra ngăn lại hành động của Hà Truân, vẻ mặt nghiêm túc: “ có phát ra chuyện?”

      ta dừng lại, cả người lâm vào cảnh giác, bắt đầu vểnh tai lắng nghe.
      phải dùng lỗ tai, dùng con mắt để nhìn hơn.” Tôi cách khiêm nhường.

      “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cặp lông mày đen rậm của Hà Truân dựng lên đường cong kiên nhẫn.

      “Ở đó.” Tôi dùng ánh mắt chỉ chỉ mảnh rừng rậm bị thiêu trụi của Hà Truân : “Giống hay giống dấu hiệu của đảng phát xít Đức (Nazi)?”

      Quả , chỗ đó bị tôi đốt thành hình chữ “vạn - 卐 “, cảm ơn trời, tôi lại phát ra sở trường mới của mình rồi.

      Về sau nếu có bị phá sản, tôi mở cửa hàng đốt lông, bất kể là lông nách hay mảnh rừng rậm màu đen, muốn đốt ra bất kì hình dạng gì cũng đều có thể đáp ứng, bảo đảm khách hàng nhiều như mây, kiếm được càng nhiều hơn nữa.

      Đáng tiếc, Hà Truân lại hiểu biết gì về môn nghệ thuật này, sau khi nghe xong lời tôi , khí chết chóc bao quanh người ta lập tức dâng lên như thủy triều, mấy vạn tấn nước mạnh mẽ đè xuống người của tôi.

      Cơ thể của ta cũng đè xuống người tôi.

      Tôi cảm nhận được, ta rất tức giận.

      Bắp thịt của ta cứng lại như sắt thép, cơ thể nóng rực lên như bị thiêu đốt, hơi thở sắc bén như lưỡi đao.

      Quần áo của tôi bị biến mất toàn bộ trong nháy mắt, thậm chí tôi còn cảm thấy, những thứ vải vóc kia là bị lửa giận nóng rực của ta đốt trụi.

      Đôi tay của ta nắm thân thể tôi chặt, từng chỗ từng chỗ , lòng bàn tay hề mang theo chút dục niệm nào mà là loại tranh hơn thua.

      Trong mắt ta, tôi chỉ có bộ phận rất là thuộc về phái nữ.

      Động tác, ánh mắt và khí thế của Hà Truân đều toát lên quyết tâm phải làm như vậy.

      Lần này tôi thể trốn thoát được rồi.

      Tôi biết điều đó.

      ta giống như con báo, hung hăng cắn vào cổ của tôi để tôi mất khả năng chống cự.

      ra tôi mới ở chung với ta vài ngày, vẫn còn là hai người xa lạ, căn bản chưa có cái gì gọi là tình nam nữ.

      Quan hệ giữa chúng tôi được duy trì là do trong máu của đối phương có cố chấp, chịu thua cuộc.

      Ít nhất là như vậy, tại thời điểm này, tôi muốn thua, nhất là thể thua tay ta.

      May mắn là tôi còn có lợi thế cuối cùng - - chủ động.

      Thay vì sống sờ sờ mà bị cưỡng ép, chẳng bằng tôi chủ động cưỡng ép ta. (Chân lý này có vẻ thú vị nha!!!!!!!!!!!!!!! – cười lăn lộn – Lieulieu2015)

      Vì vậy, tôi ngẩng đầu lên, hôn ta.

      Nụ hôn này giống như là nụ hôn của người phụ nữ háo sắc (sắc nữ), hoàn toàn chút dịu dàng và dè dặt nào cả, lúc môi vừa chạm môi, đầu lưỡi cuả tôi vội vã đưa vào trong miệng của Hà Truân mà khuấy đảo.

      Nếu đều là cưỡng ép còn để ý gì đến cảm nhận có tốt đẹp hay nữa, tôi dùng bộ máy chuyện bao quanh đầu lưỡi của ta.

      Vừa lượn quanh vừa đếm đếm.

      hai ba bốn năm, lên núi đánh con cọp.

      Bốn năm sáu bảy tám, lúc nào mới có thể giết?

      Đầu tiên, Hà Truân còn hoài nghi, nhưng sau đó thấy tôi gắng sức lượn vòng quanh như thế ta hiểu ra ý nghĩ của tôi.

      Cưỡng ép hoặc bị cưỡng ép, đây là hai con đường trước mắt buộc chúng ta phải lựa chọn.

      Tôi và Hà Truân đều thuộc loại người, nên cả hai đều lựa chọn là người chủ động.

      Nhưng đáng tiếc chính là, do vấn đề kĩ thuật, trong hai chúng tôi nhất định phải có người bị cưỡng ép.
      Last edited: 28/11/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55.1:


      Dù có đánh gãy chân của tôi tôi cũng tuyệt đối nhường con đường thứ nhất cho ta - - tôi tự thề với lòng như vậy.

      Dù có bị đốt trụi cả mảnh rừng rậm màu đen của mình tôi cũng bao giờ bước con đường thứ hai – Hà Truân tự với lòng

      Thề như vậy đó - - Dĩ nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.

      Thứ duy nhất có thể xác định là, khí giữa chúng tôi đột nhiên căng thẳng hơn. cách khoa trương phải là: có thể dùng sức để mở ra được.

      Trong lúc tôi dốc sức tấn công đôi môi của ta Hà Truân vượt lên trước bước, bắt đầu đưa tay vào khu rừng thần bí màu đen của tôi, tìm kiếm thạch động chìm trong khe suối (Cái vụ nì ai cũng bít oài đúng hem? - - Lieulieu2015)

      Khi ta đưa ngón tay vào bên trong, cảm giác được dị vật, tinh thần của tôi phục hồi hoàn toàn.

      Hà Bất Hoan ơi là Hà Bất Hoan, đầu của bị thiếu ôxi hả? Trong thời khắc mấu chốt này, ai chiếm được đỉnh núi của đối phương, ai cắm được cờ đỏ bao quanh sườn núi của đối phương trước người đó là người chiến thắng.

      Còn để ý đùa giỡn trước làm gì, thẳng vào vấn đề chính mới là đúng đắn nhất!

      Sau khi, tìm ra đúng đường, tôi lập tức sửa chữa sai lầm của mình, vội vàng trượt nhanh về phía sau.

      Cũng vì như vậy mà ngón tay của Hà Truân tự nhiên chìm trong thạch động ở khe suối bị trượt ra ngoài.

      Bây giờ chính là thời điểm tôi - - Ngân Cơ từng đứng đầu bảng ở Countess Dnacula - - phát huy năng lực.

      Tôi như là cáo nhìn thấy gà, củi khô gặp lửa mạnh, sư thái gặp được đại sư, nhanh chóng cởi quần …. Của mình ra, mạnh mẽ nhào qua, giang chân ra ngồi eo của Hà Truân, đưa … của tôi nhắm ngay vào …của ta.

      chuẩn bị xâu kim Hà Truân chợt đẩy tôi ra, đè lại người tôi lần nữa.

      Xem ra, chúng tôi tiếng động trao đổi với nhau và thống nhất ý kiến: ai có thể ngăn cho người kia được như ý có thể khẳng định người đó là người mạnh hơn.

      Dùng tay bắt lấy hai tay của tôi, cố dịnh đỉnh đầu, Hà Truân dùng cái tay còn lại đỡ Đại Điêu bị tôi đốt trụi lông chuẩn bị tiến vào trong thạch động.

      Đúng là quá vội rồi! Nếu biết trước có ngày có thể mạnh hơn tôi, ngay từ ban đầu, cha mẹ ta nên chế tạo thêm cái tay cho ta.

      Nhưng mà bây giờ cũng phải là lúc để cảm khái.

      Nếu như để Đại Điêu của nhà ta bay vào trong thạch động của tôi có thể coi như là tôi bị thua rồi.

      Cố gắng giãy giụa là hiệu quả, dù sao giữa nam và nữ cũng có khác biệt về thể trạng cách ràng, cho dù tôi có ăn rau chân vịt cũng thể biến thành thủy thủ Popeye được.

      Nhiều nhất chỉ có thể biến thành nàng Oliver đỏng đảnh và hay sợ hãi mà thôi.

      Nhìn thấy đầu Đại Điêu ngấp nghé ở cửa động, chuẩn bị bay vào, kịp suy nghĩ, tôi lập tức ngẩng đầu lên, miệng đối miệng Hà Truân lần nữa.


      Tôi nghĩ, cái danh hiệu đầu bảng Ngân cơ bị bỏ trước kia có chút tác dụng và tí tẹo dinh dưỡng gì với việc này cả.

      Cho nên, tôi quyết định dùng đầu lưỡi mà dùng hàm răng vô địch, gì thắng nổi của mình.

      Tôi cắn đầu lưỡi của ta, hơn nữa còn lôi ra ngoài ít nhất năm cm.

      Có thể thấy được đầu lưỡi của Hà Truân có độ co giãn rất tốt.

      Do đó, tôi đưa ra kết luận: đầu lưỡi của Hà Truân có thể cùng họ với dây chun tỷ tỷ.

      Tôi nghĩ, cho dù là ai khi đầu lưỡi bị kéo ra khỏi khoang miệng cũng có phản ứng, Hà Truân cũng ngoại lệ, ta thu đôi bàn tay bận rộn ở phía dưới về giải cứu đầu lưỡi.

      Vì thế, hai tay của tôi được tự do.

      Tôi muốn chính là điều này.

      Nhân cơ hội này, vội vàng dùng hết toàn lực, đấm ngay mạnh lên gò má của ta.

      cú “Thiên mã lưu tinh quyền” đánh cho Hà Truân ngã nhào bên cạnh vũng bùn.

      Thanh Đồng Thánh Đấu Sĩ rách nát là vô địch! (Chỗ nì Lieulieu2015 hông hỉu cho lém. Mong các bợn thông cảm. Hic!)

      Giờ phút này, mọi thứ đều chuẩn bị xong: Hà Truân ngã xuống bùn, hạ thân của tôi và Hà Truân đều … (Chỗ nì các tình iu tự hỉu.Tớ là tớ ngại lém!)

      Quả thực là cơ hội tốt trăm năm khó gặp lần.

      Vì vậy, thú tính của tôi bùng lên, cưỡi lên người ta lần nữa, đưa cửa động của tôi, bao trùm Đại Điêu của ta. (Chết mất thôi. Suy nghĩ của chị Hoan khác thường!!!!!!!!!!!!!!)

      Trong nháy mắt, kết hợp này làm cho tôi cảm thấy cuộc sống của mình thăng hoa hoàn toàn.

      Từ đó, Hà Bất Hoan tôi còn chỉ là Hà Bất Hoan bình thường mà trở thành Nữ Lưu Manh Tiểu Cường.

      Sau này, Hà Bất Hoan tôi chỉ là Nữ Lưu Manh Tiểu Cường của ông trùm ma túy cối xay thịt Hà Truân mà thôi.

      Việc này có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với tôi.

      Thậm chí, tôi còn bắt đầu suy tính làm thế nào để in này lên danh thiếp của tôi cách văn vẻ và đầy uyển chuyển nữa.

      Đạo diễn kiêm nhà sản xuất phim của điện ảnh Mỹ - - Steven Spielberg từng : “Kiêu ngạo là mẹ kế của thành công …” Đừng tìm hiểu làm gì, tôi thừa nhận những lời này là do tôi tự bịa ra, lông quan hệ nào với ông đạo diễn đó cả.

      Ý của tôi là, tôi muốn kéo dài mạnh mẽ này hết sức có thể.

      Tôi muốn Hà Truân vĩnh viễn nhớ, địa bàn của ta, từng có người phụ nữ tên là Hà Bất Hoan …. Tàn nhẫn, vô tình, tham lam, độc ác, có nhân tính cưỡng ép ta.
      Last edited: 28/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55.2:
      Editor: Lieulieu2015

      Thời gian chính là tiền bạc, là danh dự, là tất cả.

      cơ sở cưỡng ép Hà Truân thành công, tôi bắt đầu tiến hành vận động “lên – xuống”.

      Kết quả của việc tôi ở phía chính là, cái kia của Hà Truân ở trong … của tôi ra ra vào vào.

      hai ba bốn, hai hai ba bốn, ba hai ba bốn, lần nữa.

      Tôi dùng sức lực ăn thịt của mình bắt đầu vận động, vì tranh thủ thời gian, tốc độ nhanh đến kinh người, đoán chừng ma sát thêm vài phút nữa là có thể sinh ra tia lửa.

      ra tổng cộng mới có năm sáu lần hạ xuống, Hà Truân bình phục lại, hơn nữa còn ý thức được ta bị tôi gì gì.

      Lần này chính là vặt lông mông sư tử!

      Tinh thần ta phân đôi rồi, ta vào cõi niết bàn rồi, ta lạnh nhạt rồi, ta bị bạo hoa cúc rồi, ta ôm eo của tôi, nghiêng người lật cái thành công tráo đổi vị trí của chúng tôi.

      Với kẻ địch, cơ thể và tinh thần đều được buông lỏng.

      Tôi nhìn ta, dùng cái miệng độc ác của mình : “Cái người tàn hoa bại liễu này, có người phụ nữ nào “muốn” rồi, ha ha ha ha ha ha! ! !”

      thể thừa nhận mấy chữ “ha ha ha” sau cùng hơi có chút khô khan, nhất định về sau nên luyện tập giỏi mới được.

      Hà Truân hổ danh là ông trùm ma túy, cho dù tức giận cũng biểu lộ ra mặt, mà dùng hành động để trừng phạt phách lối của tôi.
      Cái gọi là hành động chính là: ta ngăn chặn tôi lại và bắt đầu phản kích cách mạnh mẽ.

      Mỗi lần hạ xuống là mỗi lần ta dùng lực mạnh, hơn nữa, trời sinh ta có thiên phú về chuyện này, quả giày vò tôi đến chết mất!

      Đúng là trong mắt ta, tôi phải là người phụ nữ chân yếu tay mềm!

      Đại Điêu của nhà Hà Truân là loại thượng phẩm, chỉ đáng tiếc là Đại Điêu này lại theo chủ nhân tốt. Nếu như được sinh trưởng ở người người khác, lại còn biết thêm chút tình thú - - tôi dám cam đoan, tuyệt đối có thể cướp hết khách của bác sĩ con vịt.

      Trò chơi nam nữ vận động này quả là công việc nặng nhọc tốn sức lực, hai chúng tôi ngừng tranh giành việc cưỡng ép và bị cưỡng ép.

      Trong lúc, tôi cưỡi ta, cưỡi đến sung sướng đột nhiên bị ta đạp cho cú, ngã xuống, ta phản kích lại; hoặc là; trong lúc ta cưỡi tôi, cưỡi đến nỗi mê mẩn bị tôi túm được tóc, giật ngược lại, ta bị ngã, tùy ý tôi phản kích.

      Có thể , làm loại chuyện này cùng ta phải dùng nhiều hơn mười lần hơi sức so với người khác.

      Chỉ là, hình như Hà Truân cũng đồng cảm với tôi trong chuyện này.

      Bởi vì, sau khi kết thúc cả hai chúng tôi đều nằm mặt đất, thở hổn hển, chờ đợi thể lực hồi phục.

      Hơi mở mắt ra, cái tôi nhìn thấy chính là ánh mặt trời lấp ló trong các kẽ lá dày đặc, tạo thành quầng sáng màu vàng.

      Trong lúc yên tĩnh tuyệt đẹp này, chú chim vỗ cánh bay khỏi tổ, để lại vài chiếc lông và tiếng ma sát trong khí.

      Xong rồi, con chim đó khẳng định là mới rình xem màn trình diễn của hai chúng tôi.

      Đồ có đạo đức!

      Xem ra, chuyện tôi quyết định nướng con của nàng ta ăn là sai. (Cái vụ định nướng trứng chim tổ để ăn mà chưa kịp thực ý – Lieulieu2015)

      Thể lực mới khôi phục được ba phần nghe thấy thanh của Hà Truân truyền tới: “Chưa từng gặp được người phụ nữ nào hoang dã như !”

      Đây tuyệt đối phải là những lời khen tặng, hơn nữa lại còn mang theo ý là tham lam “gà trống”.

      Thôi, gà trống cũng là thịt, cho nên tôi trả lời là: “Chưa từng gặp được người đàn ông nào có con gà lớn như vậy.”

      Con gà con là gì, ta biết, tôi biết, mọi người đều biết.

      Trong sáng đều phải là đức tính của những em bé ngoan!

      Bất cứ người đàn ông nào cũng thích được nghe khen ngợi cái …của mình,

      Hà Truân cũng là đàn ông, cũng thích.

      đợi ta vui mừng lâu, tôi tiếp tục bổ sung: “Đồng thời, cũng chưa từng gặp người nào có kỹ thuật tệ như vậy.”

      Hà Truân ơi Hà Truân, có gà trống, tôi còn có gà mái biết bay cơ!!!!!
      (Còn tiếp……………….)
      Last edited: 28/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 56:

      Editor: Lieulieu2015


      Chương 56:

      Cũng đúng.

      như vậy, tôi cũng so đo nữa.

      Buông cổ ta ra, tôi lại nghi ngờ hỏi.

      “Chẳng lẽ, bọn họ thả ra?” Tôi nghĩ khả năng này lớn lắm.

      “Tôi lén đến đấy.” Bác sĩ con vịt .

      đúng là rất Thần Thông Quảng Đại!” Tôi hơi nghi ngờ .

      Bác sĩ con vị cười cách mị hoặc, kề sát tai tôi, : “Bản lĩnh lớn nhất của tôi phải chỉ là ở giường!”

      xong, còn liếm vành tai của tôi, kích thích trận tê dại.

      Tôi vội lùi về phía sau bước.

      Bác sĩ con vịt theo sát chân, ôm trọn eo của tôi, như thế nên hạ thân của tôi và hạ thân của ta gắt gao ở cùng chỗ.

      Đôi mắt ta sáng rực: “Từ việc, lúc nãy gầm lên giận dữ ban công cho thấy và Hà Truân cũng phải là quá hòa hợp, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn, có muốn tôi giúp khai thông chút hay ?”

      xong, ta tiếp tục dùng bảo bối có phản ứng trêu trọc tôi.

      Tôi rất cảm kích ý tốt của ta nhưng cũng muốn nhận nó.

      Ít nhất là tại muốn.

      “Có phải tìm được cách ra ngoài rồi?” Hai tay tôi đẩy lồng ngực của bác sĩ con vịt ra, cố gắng làm giãn ra chút khoảng cách.

      Bác sĩ con vịt quá mạnh mẽ, bây giờ, thân thể tôi suy yếu, thể chịu nổi kích thích mạnh.

      “Hôn tôi cái trước rồi tôi cho biết.” Mũi của bác sĩ con vịt cao, lại sáng bóng như được đánh lớp phấn, rất đẹp.

      Tôi cho ta nhiều hơn thế - - đặt tay lên viên tròn tròn phía bên phải, ngón cái và ngón giữa cùng bóp, tạo thành “Đạn Chỉ thần công”, cách dịu dàng mà đầy uy hiếp: “Nếu như định để cho “trứng rách
      người chết” đừng để tôi hỏi lần thứ hai.”

      Bác sĩ con vịt rất thức thời, lập tức đứng thẳng, khôi phục bộ dạng nghiêm chỉnh: “Đương nhiên là có cách, có con đường được đặc biệt sửa chữa trở thành đường vận chuyển Heroin, thẳng ra ngoài mà

      cần vòng qua trấn , chúng ta có thể từ con đường đó.”

      “Nhưng con đường quan trọng như vậy, nhất định là có lực lượng lính canh giữ rất mạnh.” Tôi suy đoán.

      Bác sĩ con vịt lập tức xác nhận suy đoán của tôi là đúng: “Đúng vậy, tổng cộng có ba trạm kiểm soát, dọc theo bên đường hàng nghìn binh lính cầm súng canh giữ.”

      “Có phải muốn tôi làm chuyện gì ?” Tôi nghĩ: bác sĩ con vịt phải là người thích lời vô ích.

      Bác sĩ con vịt nở nụ cười tươi như cảnh xuân ở ngọn núi cao và hiểm trở, chỉ có ở trong núi: “Đúng vậy, chỉ cần lấy được tín vật người của Hà
      Truân có thể thông qua cách dễ dàng.”

      Tôi cảm thấy bác sĩ con vịt coi trọng tôi quá rồi, chính là ta chê tôi còn chưa có bị xé xác như mảnh giấy vụn ấy mà.

      Trộm tín vật người Hà Truân, trừ khi là tôi muốn sống nữa!

      Tôi kiên quyết từ chối.

      “Tôi liên lạc được với người bên ngoài để tiếp ứng cho chúng ta, chỉ cần qua được con đường đó là chúng ta có thể tự do.” Bác sĩ con vịt dụ dỗ tôi.

      “Muốn trộm , tự mà trộm.” Tôi ăn cái này đâu.

      Mạng mất rồi cần tự do để làm gì?

      Bác sĩ con vịt vẫn bình tĩnh tung ra đòn sát thủ, chỉ vào miếng thịt lớn vừa được đem tới và : “Chẳng lẽ muốn ở đây mãi, ăn những loại thức ăn khó nuốt này cả đời?”

      Phòng tuyến trong lòng tôi hoàn toàn bị sụp đổ.

      Nhắm mắt, nội tâm giãy giụa lúc lâu, cuối cùng mở miệng cách khó khăn: “Tôi trộm, nhưng … Có điều kiện.”

      .” Bác sĩ con vịt rất hào phóng chấp nhận.

      Tôi : “ Đêm đó, khi chạy trốn, nhất định phải làm cho tôi bát đùi gà rán ngon để tôi gặm đường.”

      Bác sĩ con vịt: “…….” (Còn tiếp………..)
      Last edited: 28/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 57.1:

      Editor: Lieulieu2015

      Chương 57.1:

      Tín vật người Hà Truân ra là tờ giấy thông hành, được đóng dấu cho phép của Hà Truân.

      Con đường đó là con đường vận chuyển Heroin vô cùng quan trọng, là con đường sinh mạng của bọn chúng, cho nên, nếu có giấy thông hành được đóng dấu của Hà Truân con ruồi cũng thể bay qua được.

      Mà con dấu này, đương nhiên là được Hà Truân mang theo bên người.

      Mới nghĩ đến đó tôi hối hận rồi - - Lúc đầu học được bản lĩnh mở khóa siêu việt sao lại quên học bản lĩnh khắc con dấu chứ?

      Hối hận vẫn là hối hận, đành phải trộm con dấu đó thôi.

      Chỉ có điều, bác sĩ con vịt dễ mà tôi làm lại khó khăn quá!

      Kinh nghiệm bản thân chứng minh rằng, muốn cởi chiếc quần, áo … người Hà Truân còn khó đến nỗi có thể mất mạng chứ đừng đến ăn trộm tín vật quan trọng người ta.

      Tôi đứng ban công, ngón cái và ngón trỏ bàn tay trái cầm xiên thịt lợn, vừa nghĩ vừa ăn, như hút thuốc lá vậy.

      khổ cực suy nghĩ tới gần như bị táo bón Tào * tới.

      “Nghe gần đây hay những chuyện nên .” Hà Truân vừa vừa mang theo loại khí thể bễ nghễ thiên hạ (nhìn đời bằng nửa con mắt – Lieulieu2015), ta ngồi xuống ghế trúc, lông mày nhíu lại.

      Tôi lãnh giáo qua sức nặng toàn thân bắp thịt của Hà Truân rồi, ngay cả cái ghế chắc chắn đến thế cũng bị đè tới nỗi phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

      Tôi xoay người, dang hai tay, lưng tựa vào lan can bằng gỗ, nhướng mày khiêu khích : “Tôi lại cảm thấy mình nhảm câu nào.”

      ta đong đưa cái ghế, đôi chân rắn chắc, thẳng tắp như như trong chiếc quần quân đội khiến người khác cảm giác được nguồn sức mạnh tiềm bên trong.

      Đột nhiên, tôi nhớ lại khoảnh khắc cả hai chúng tôi làm chuyện kia cách táo bạo và mạnh mẽ mặt đất, đôi chân dài, thẳng tắp, màu đồng, rắn chắc, dùng sức kẹp chặt lấy tôi…..

      Có thể nhớ cách ràng như vậy, cho thấy, ngày đó công phu của ta cũng tệ lắm.

      Chẳng qua, ta là loại người cơ bắp nên về mặt kỹ thuật còn thua kém nhiều lắm.

      Đầu óc tôi bị những ý nghĩ trong sáng lấp đầy, chỉ có thể nghe thấy Hà Truân câu cuối cùng: “……… Chắc cũng cần lưỡi của mình nữa rồi.”

      Cố xua những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, đoán là ta tới để cảnh cáo tôi được nhắc lại chuyện kỹ thuật giường của ra được tốt, nếu cắt đứt đầu lưỡi của tôi.

      “Vâng, vâng, vâng.” Tôi đáp cách qua loa.

      Dù sao cũng là diễn viên nghiệp dư, kĩ thuật diễn tốt, bị Hà Truân phát ra tôi tập trung, mắt thú của ta lạnh lùng nhìn tôi,
      chuẩn bị phát tác, may nhờ có người gõ cửa đúng lúc.

      Là Trần Quốc – mặt giống như tên, tôi phải cảm ơn ta, đồng thời quyết định sau khi chết giúp ta khẩn cầu Diêm Vương, sau khi đầu thai khuôn mặt to tròn giống như quả chùy.

      “Hà tiên sinh, hôm nay có nhóm hàng muốn xuất.” Trần Quốc cung kính đưa lên giấy thông hành trong truyền thuyết, xin dấu của Hà Truân.

      Tôi nhìn thấy ràng, Hà Truân lấy từ trong túi ra con dấu, đóng xuống cách thành thạo.

      Hai người còn bàn về mấy chuyện khác nữa.

      “ Gần đây những người kia điều tra chúng ta tương đối chặt chẽ, mọi việc phải cẩn thận, phái thêm nhiều người ở đường.”

      “ Vâng phái thêm hai đội rồi, có tình huống gì họ báo cáo ngay lập tức.”

      Nơi nào có người nơi đó có nhiều chuyện đồn đại, bởi có cặp lỗ tai tốt nên từ số lượng lớn binh sĩ tôi biết được, gần đây chính phủ chuẩn bị tiến hành vây quét Hà Truân, tạo nên tác dụng uy hiếp.

      Nhìn kĩ thấy con dấu này của Hà Truân rất khác biệt, tuy đầu hơi nhưng khí lại lớn, là loại đá băng lạnh màu xanh lá cây, màu sắc dịu dàng, là loại Trân Phẩm khó có được.

      Sợ bị phát ra đầu mối, chỉ liếc mắt nhìn qua cái, tôi tiếp tục đứng ngắm hoa, ngắm trăng, thưởng thức hương vị của mùa thu.

      Trần Quốc – mặt như tên – cũng là kẻ thức thời, làm xong việc lập tức ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

      Tôi cố tập trung suy nghĩ xem làm cách nào mới có thể ăn trộm được con dấu này của Hà Truân.

      Nghĩ như sau:

      , con dấu được cất ở túi quần Hà Truân.

      Hai, muốn lấy được con dấu nhất định phải cởi được quần của ta ra.

      Ba, cởi quần phải có lý do chính đáng để bị nghi ngờ.

      Giờ phút này, muốn cởi quần của người đàn ông ra mà bị nghi ngờ chỉ có lý do.

      Mặc dù, tôi muốn, nhưng vì con dấu, vì tự do, quan trọng hơn là, vì những bữa thịt ngon đủ cả hương lẫn vị, bản đầu bài liều mạng!!!!

      Xoay người, cả khuôn mặt và ánh mắt đều mang ý cười với Hà Truân:

      có mệt , tôi xả nước cho tắm rửa nhé?”

      Tôi tin là ta có thể cởi quần mà tắm.
      Last edited: 28/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :