Chương 52.2:
Editor: Lieulieu2015
Đối với tôi, chuyện tiếp sau đây, là chuyện rất mất thể diện - - nghe lời ta xong, cái nấc tôi cũng đánh, ăn luôn thức ăn mặn.
là sỉ nhục nghiêm trọng, trong cuộc đời của tôi có vết mực đen to.
Nằm ở giường, nhắm mắt lại, tôi bắt đầu hối hận.
Tôi sai rồi, thực sai rồi, ngay từ lúc đầu, tôi nên tới nơi này.
Nếu biết sớm phải chịu tội lớn như vậy, bằng tôi cố gắng phấn đấu, giết luôn Lỗ Gia Thành, dì Bích và Mã Lạp Dư giống với hai người hàng ngày có thể vui vẻ ở chung.
Hơn nữa, thể có ý nghĩ khinh thường được, giết Lỗ Gia Thành quá khó khăn như giết Hà Truân.
Tôi tiến vào mộng đẹp khi tâm trạng vẫn còn sâu hối hận.
Cảm giác như mới chỉ cái nháy mắt, tôi tỉnh lại.
Tất nhiên, phải là tự nhiên tỉnh mà là bị người khác đánh thức, trạng thái mơ mơ màng màng khi mới ngủ dậy của tôi có thể làm chứng.
định sử dụng “gầm thét công” với người muốn sống dám gọi tôi dậy tôi lập tức bị làm cho tỉnh táo bởi nòng súng bắn tỉa đen ngòm ngay trước mắt.
“Dậy, tắm, tiếp tục trò chơi.”
Ông chủ Hà Truân tay cầm súng, ra lệnh.
đến tắm tôi mới nhớ ra, giờ phút này tôi thấy mình bẩn như con búp bê vải được vớt ra từ trong thùng rác – tóc bị nước bùn bẩn dính thành từng cục, mặt toàn là dấu vết của nước bùn bẩn khô, vết thương ở cùi chỏ và ở đầu gối đều bị nhiễm trùng vì bị dính nước bùn bẩn.
Dù tôi và Cảnh Lưu Phái chia tay, bị lưu lạc trong những ngày tháng khổ cực cũng thảm hại như bây giờ.
Đúng là Hà Truân có bản lĩnh hành hạ tôi đủ thảm.
“Sao lại muốn tôi tắm?” Tôi nhàng hỏi .
Vẫn là câu châm ngôn kia, người có súng là đại gia, người có súng là tôi đây phải chịu cúi đầu.
“Bởi vì tôi thích những người phụ nữ sạch .” Đây là câu trả lời của Hà Truân.
Tôi vô cùng muốn tắm, bởi vì tôi biết , lát nữa tôi lại bị hành hạ thành hình dạng con búp bê vải rách nát này.
Nhưng tắm được, Hà Truân đứng ở bên cạnh chĩa súng về phía tôi.
Tôi nghi ngờ mình chính là người phụ nữ duy nhất thế giới bị người đàn ông chĩa súng vào người, bắt tắm.
Cũng biết có thể được ghi vào sách kỉ lục Guinness nữa.
Tắm xong, lại thay bộ quần áo sạch , tôi lại biến thành con mồi của ta.
Chuyện bi thảm như thế này, tôi muốn lặp lại lần nữa.
Nhưng ràng tôi và Hà Truân nghĩ giống nhau, tôi càng bị thảm ta lại càng vui vẻ.
Vì vậy, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ta đều bắt tôi chơi trò chơi này biết mệt.
ra tôi muốn với Hà Truân đúng câu chú ý khẩu hình miệng của tôi: F u c k y o u r lệnh đường (mother).
Tôi rất ít khi thăm hỏi người thân của người khác, mà khi tôi làm như vậy chỉ chứng tỏ chuyện - - sức chịu đựng của tôi đạt tới cực hạn.
ra điều này cũng rất dễ hiểu, qua nhiều ngày như vậy, tôi bị hành hạ gầy mất 8 kg, toàn thân có chỗ nào đau nhức, cùi trỏ và đầu gối có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn.
giờ, im lặng của tôi phải là định bó tay cam chịu mà là chờ đợi phản kháng mạnh mẽ hơn.
Vì bộ ngực cup D của tôi sắp bị teo thành cup C, tôi quyết định bộc phát.
Vì vậy, vào ngày thứ bảy, lúc ta bắt tôi vào trong rừng rậm tôi cũng giống như thường lệ chạy thẳng vào chỗ sâu nhất trong rừng, mà trèo lên thân cây.
Hà Truân là thợ săn giỏi, ta cũng gắn máy theo dõi người tôi, chỉ cần quan sát dấu chân để lại ở trong rừng, là có thể phán đoán chính xác phương hướng chạy trốn, sau đó đuổi theo, bắt đầu hưởng thụ niềm vui khi trêu đùa tôi.
Vì thế, trọng điểm là những dấu chân.
Lựa chọn nơi núp có ba hướng rẽ khác nhau, mỗi chỗ tôi đều để lại dấu chân, lộn xộn, lung tung hết mức, tôi muốn xem xem Hà Truân có thể bị lạc hay .
Sau khi leo lên cây, tôi ngay lập tức hối hận – có tổ chim ở chạng cây bên cạnh, trong tổ có ba quả trứng chim, biết thế chọn cây kia ngay từ đầu có thể có trứng chim non nướng ăn rồi! (nuốt nước bọt – lời Lieulieu2015)
Trong lúc tôi do dự có nên hay đổi chỗ núp có tiếng động vang lên.
Tôi nhìn thấy Hà Truân tay cầm khẩu súng bắn tỉa đuổi tới.
ta cúi đầu, xem xét những dấu chân mặt đất, đáng tiếc bởi vì tôi cố ý làm loạn nên trong chốc lát cách nào phân biệt được.
Vì thế, tôi nhìn thấy ta quỳ chân đất, bắt đầu cẩn thận phân biệt, hơn nữa còn chạm vào những dấu chân đó nữa.
Thấy tình hình này, tôi hối hận tới mức muốn chặt ngay cánh tay của mình mà ăn - - nếu biết trước ta muốn chạm vào những dấu chân kia, tôi nhất định rải thêm lớp phân chim nữa.
trong lúc cực kỳ hối hận, tôi chợt nhìn thấy tư thế cơ thể của Hà Truân có cái gì đó khác thường - - cơ bắp buộc chặt, cơ thể tự động phòng ngự.
Nguyên nhân rất đơn giản, thông qua những dấu chân kia, ta phát ra tôi núp ở nhánh cây rồi.
Đúng là Hà Truân phải người thường! (Còn tiếp …)
Last edited by a moderator: 23/11/15