1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Phần 2: Điều vui thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 52.1:

      Editor: Lieulieu2015

      Trừng trị con đỉa béo tròn đó xong, điều chỉnh hô hấp tốt, tôi bỗng phát ra có luồng sức mạnh xa lạ khác xuất ở xung quanh.

      Phải như thế nào nhỉ? Mới vừa rồi, côn trùng còn kêu vang, chim còn hót líu lo, cành lá còn đung đưa trong rừng, nhưng trong nháy mắt bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ.

      Ở thế giới động vật, tình huống như thế này chỉ xảy ra khi có con mãnh thú nào đó sắp sửa xuất .

      Vì từ được huấn luyện rất tốt nên trong cơ thể của tôi cũng dần hình thành hệ thống phòng ngự tự động, tôi vội vàng núp ở phía sau thân cây khô to, chờ đợi.

      Lá cây yên lặng, ánh mặt trời cũng yên tĩnh, côn trùng và chim đều biến mất, tất cả mọi việc xảy ra làm cho người ta có ảo giác mình bị mất thính lực.

      Ảo giác kéo dài lâu, tiếng súng vang lên, nhanh chậm, người nổ súng cũng rất thảnh thơi, nhưng đạn lại xuất ở chỗ cây khô mà tôi núp.

      viên, hai viên, ba viên.

      Sức mạnh của những viên đạn này cực lớn, làm nát rất nhiều vỏ cây. Vì lưng còn tựa sát vào thân cây khô và xù xì này nên tôi dám nhúc nhích.

      Đây phải là màn bắn tỉa thực mà chỉ là màn khởi động – làm ấm người.

      Mục đích thực của Hà Truân là muốn cho tôi biết, ta tới, phần hấp dẫn nhất của trò chơi cũng sắp bắt đầu.

      Nếu như có thể, tôi nhất định núp phía sau cây khô này cả đời. Chỉ có điều, đến bây giờ, suy nghĩ này của tôi bao giờ thực được nữa.

      Bởi vì tôi nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng giẫm lên lá rụng và tiếng giẫm lên bùn đất của đôi ủng quân nhân đặc biệt mà Hà Truân .

      ta từ từ tới gần chỗ tôi.

      Nếu tránh được tôi chỉ có thể hít sâu hơi, tìm cơ hội tốt nhất, chạy trối chết vào trong rừng cây giống như loài thỏ hoang.

      Đạn bay theo bước chân chạy của tôi, hoặc là có thể , mỗi phát súng mà Hà Truân bắn ra chỉ cách gót chân sau của tôi cm.

      Mặc dù, hận tới nỗi chỉ muốn gặm, cắn ta tới lúc mảnh xương vụn cũng còn nhưng lương tâm của tôi lại cho phép, vỗ vỗ vào bộ ngực cup D của mình, ra câu lòng: Kĩ thuật bắn súng của Hà Truân đúng là quá tốt.

      Lúc chạy trối chết, đầu óc trở nên rối loạn, tôi vẫn biết rằng, mình phải chạy về phía rừng cây rậm rạp nhất, hoa cỏ tươi tốt nhất, con đường gập ghềnh nhất và tầm nhìn thấp nhất.

      Chỉ có như vậy, Hà Truân mới thể dễ dàng bắn chết tôi.

      Thực , tôi làm như vậy.

      Nhưng những viên đạn đáng chết kia vẫn còn truy kích phía sau gót chân của tôi, tuy làm da thịt bị thương nhưng càng chạy càng làm cho tôi cảm thấy mình cách cái chết càng gần.

      Càng đáng sợ là, tôi càng cố gắng tìm kiếm càng thấy dấu vết của Hà Truân đâu.

      Quả , tôi ở trong lòng bàn tay của ta.

      Hà Truân có rất nhiều lợi thế, ta có súng, có thủ hạ, mà tôi lại chẳng có gì cho nên ngay từ khi bắt đầu, trò chơi này công bằng.

      Nhưng giờ phút này tôi phải chấp nhận, vì thế giới này có rất ít chuyện công bằng.

      Tôi chỉ có thể chạy, như hy vọng của Hà Truân, chạy trối chết cách chật vật, làm cho ta vui vẻ.

      Trò chơi này tổng cộng diễn ra trong ba giờ đồng hồ. đường chạy trốn, quần áo của tôi bị nhánh cây làm rách, khuôn mặt bị bùn đất làm bẩn, đầu gối và cùi chỏ bị rách da chảy máu vì bị ngã.

      Có thể , tôi rách nát tới nỗi giống con người nữa rồi.

      Sau ba giờ chạy liên tục, ngay cả nước bọt cũng khô, thể lực của tôi đến cực hạn.

      Sau lần cuối cùng ngã vào trong vũng bùn tôi quyết định từ bỏ.

      Mái tóc quăn xinh đẹp bị ngâm trong nước bùn bẩn thỉu, nhưng tôi quan tâm, cứ để mặc cho nó bị ngâm.

      Tôi nằm đất, co ro, giống như con vật hấp hối, chờ đợi người đến giết thịt.

      lâu sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc của Hà Truân, cố gắng mở mắt ra, thấy trước mắt là đôi ủng quân nhân dầy, đáy da trâu.

      Cùng bị dính bùn đất nhưng đôi ủng đó lại có chút xíu gì nhếch nhác, ngược lại, chúng có loại khí chất vương giả, hào phóng giống như chủ nhân của chúng.

      Hà Truân ngồi xổm xuống, nâng mặt tôi lên, đối mặt với ta.
      Từ tầm mắt mơ hồ, tôi nhìn thấy, ánh nắng phản chiếu qua người ta, lá cây phía sau lưng lắc lắc, ánh mặt trời chói mắt bị cắt thành từng mảnh .

      Ánh mắt của ta đen bóng giống như là con dã thú bắt sống được con mồi của mình.

      “Ngày mai.” ta : “Chúng ta tiếp tục.”
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 52.2:
      Editor: Lieulieu2015


      Đối với tôi, chuyện tiếp sau đây, là chuyện rất mất thể diện - - nghe lời ta xong, cái nấc tôi cũng đánh, ăn luôn thức ăn mặn.

      sỉ nhục nghiêm trọng, trong cuộc đời của tôi vết mực đen to.

      Nằm ở giường, nhắm mắt lại, tôi bắt đầu hối hận.

      Tôi sai rồi, thực sai rồi, ngay từ lúc đầu, tôi nên tới nơi này.

      Nếu biết sớm phải chịu tội lớn như vậy, bằng tôi cố gắng phấn đấu, giết luôn Lỗ Gia Thành, dì Bích và Mã Lạp Dư giống với hai người hàng ngày có thể vui vẻ ở chung.

      Hơn nữa, thể có ý nghĩ khinh thường được, giết Lỗ Gia Thành quá khó khăn như giết Hà Truân.

      Tôi tiến vào mộng đẹp khi tâm trạng vẫn còn sâu hối hận.

      Cảm giác như mới chỉ cái nháy mắt, tôi tỉnh lại.

      Tất nhiên, phải là tự nhiên tỉnh mà là bị người khác đánh thức, trạng thái mơ mơ màng màng khi mới ngủ dậy của tôi có thể làm chứng.

      định sử dụng “gầm thét công” với người muốn sống dám gọi tôi dậy tôi lập tức bị làm cho tỉnh táo bởi nòng súng bắn tỉa đen ngòm ngay trước mắt.

      “Dậy, tắm, tiếp tục trò chơi.”

      Ông chủ Hà Truân tay cầm súng, ra lệnh.

      đến tắm tôi mới nhớ ra, giờ phút này tôi thấy mình bẩn như con búp bê vải được vớt ra từ trong thùng rác – tóc bị nước bùn bẩn dính thành từng cục, mặt toàn là dấu vết của nước bùn bẩn khô, vết thương ở cùi chỏ và ở đầu gối đều bị nhiễm trùng vì bị dính nước bùn bẩn.

      Dù tôi và Cảnh Lưu Phái chia tay, bị lưu lạc trong những ngày tháng khổ cực cũng thảm hại như bây giờ.

      Đúng là Hà Truân có bản lĩnh hành hạ tôi đủ thảm.

      “Sao lại muốn tôi tắm?” Tôi nhàng hỏi .

      Vẫn là câu châm ngôn kia, người có súng là đại gia, người có súng là tôi đây phải chịu cúi đầu.

      “Bởi vì tôi thích những người phụ nữ sạch .” Đây là câu trả lời của Hà Truân.

      Tôi vô cùng muốn tắm, bởi vì tôi biết , lát nữa tôi lại bị hành hạ thành hình dạng con búp bê vải rách nát này.

      Nhưng tắm được, Hà Truân đứng ở bên cạnh chĩa súng về phía tôi.

      Tôi nghi ngờ mình chính là người phụ nữ duy nhất thế giới bị người đàn ông chĩa súng vào người, bắt tắm.
      Cũng biết có thể được ghi vào sách kỉ lục Guinness nữa.

      Tắm xong, lại thay bộ quần áo sạch , tôi lại biến thành con mồi của ta.

      Chuyện bi thảm như thế này, tôi muốn lặp lại lần nữa.

      Nhưng ràng tôi và Hà Truân nghĩ giống nhau, tôi càng bị thảm ta lại càng vui vẻ.

      Vì vậy, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, ta đều bắt tôi chơi trò chơi này biết mệt.

      ra tôi muốn với Hà Truân đúng câu chú ý khẩu hình miệng của tôi: F u c k y o u r lệnh đường (mother).

      Tôi rất ít khi thăm hỏi người thân của người khác, mà khi tôi làm như vậy chỉ chứng tỏ chuyện - - sức chịu đựng của tôi đạt tới cực hạn.

      ra điều này cũng rất dễ hiểu, qua nhiều ngày như vậy, tôi bị hành hạ gầy mất 8 kg, toàn thân có chỗ nào đau nhức, cùi trỏ và đầu gối có chỗ nào da thịt còn nguyên vẹn.

      giờ, im lặng của tôi phải là định bó tay cam chịu mà là chờ đợi phản kháng mạnh mẽ hơn.

      Vì bộ ngực cup D của tôi sắp bị teo thành cup C, tôi quyết định bộc phát.

      Vì vậy, vào ngày thứ bảy, lúc ta bắt tôi vào trong rừng rậm tôi cũng giống như thường lệ chạy thẳng vào chỗ sâu nhất trong rừng, mà trèo lên thân cây.

      Hà Truân là thợ săn giỏi, ta cũng gắn máy theo dõi người tôi, chỉ cần quan sát dấu chân để lại ở trong rừng, là có thể phán đoán chính xác phương hướng chạy trốn, sau đó đuổi theo, bắt đầu hưởng thụ niềm vui khi trêu đùa tôi.

      Vì thế, trọng điểm là những dấu chân.

      Lựa chọn nơi núp có ba hướng rẽ khác nhau, mỗi chỗ tôi đều để lại dấu chân, lộn xộn, lung tung hết mức, tôi muốn xem xem Hà Truân có thể bị lạc hay .

      Sau khi leo lên cây, tôi ngay lập tức hối hận – có tổ chim ở chạng cây bên cạnh, trong tổ có ba quả trứng chim, biết thế chọn cây kia ngay từ đầu có thể có trứng chim non nướng ăn rồi! (nuốt nước bọt – lời Lieulieu2015)

      Trong lúc tôi do dự có nên hay đổi chỗ núp có tiếng động vang lên.

      Tôi nhìn thấy Hà Truân tay cầm khẩu súng bắn tỉa đuổi tới.

      ta cúi đầu, xem xét những dấu chân mặt đất, đáng tiếc bởi vì tôi cố ý làm loạn nên trong chốc lát cách nào phân biệt được.

      Vì thế, tôi nhìn thấy ta quỳ chân đất, bắt đầu cẩn thận phân biệt, hơn nữa còn chạm vào những dấu chân đó nữa.

      Thấy tình hình này, tôi hối hận tới mức muốn chặt ngay cánh tay của mình mà ăn - - nếu biết trước ta muốn chạm vào những dấu chân kia, tôi nhất định rải thêm lớp phân chim nữa.

      trong lúc cực kỳ hối hận, tôi chợt nhìn thấy tư thế cơ thể của Hà Truân có cái gì đó khác thường - - cơ bắp buộc chặt, cơ thể tự động phòng ngự.

      Nguyên nhân rất đơn giản, thông qua những dấu chân kia, ta phát ra tôi núp ở nhánh cây rồi.

      Đúng là Hà Truân phải người thường! (Còn tiếp …)
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53.1:
      Editor: Lieulieu2015


      Quả nhiên, ta bất chợt đứng dậy, cầm súng bắn tỉa lia về vị trí của tôi cách chính xác, động tác liền mạch, dứt khoát cứ như thể mông ta có mọc thêm hai con mắt vậy.

      Nhưng trong lúc Hà Truân làm như vậy tôi nhào tới từ cây, áp đảo Hà Truân mặt đất bằng chính cơ thể của tôi.

      Sau đó, nắm chặt thời cơ, giơ khối gạch vàng khảm kim cương ( xuất từ Chương thứ 100 trở ) mà dì Bích tặng tôi ra, hai lời, đập thẳng vào đầu của ta.

      May mắn là tôi đập trúng Hà Truân.

      Bất hạnh là Hà Truân bị tôi đập ngất.

      Vì vậy, xuất tình huống, ta nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm mười phần.

      nhìn soi mói, chung quanh nhất thời lâm vào hồi tĩnh mịch, liền Phong Đô ngưng.

      Trong lúc ta nhìn chăm chú, ngay lập tức xung quanh rơi vào yên lặng, ngay cả gió cũng ngừng thổi.

      Tôi nghĩ, lần này tôi chết là quả chắc!

      như vậy … bằng đánh thêm mấy lần nữa.

      Vì vậy, tôi lại giơ cục gạch lên cao, lần nữa đập mạnh vào cái đầu cứng rắn của ta.

      Thế nhưng, lần này đánh trúng, vì Hà Truân nắm tay của tôi, dùng sức bẻ cái.

      cảm giác đau nhức từ xương cổ tay truyền tới, thiếu chút nữa là tôi kêu lên tiếng - - mất mặt!

      đau nhức này tăng lên đồng thời với tức giận vì núp quá lâu, làm cho tôi đưa ra quyết định: để ý đến mặt mũi sao làm cho tới cùng luôn?

      Kết quả là, tôi há to mồm, cắt luôn lên ngực ta.

      Mặc dù, ngực của ta cực kỳ cứng rắn, ngay cả gạch đập vào cũng để lại dấu vết, nhưng dù sao hàm răng của tôi cũng rất lợi hại, có thể cắn tạo thành vết răng xích sắt, cho nên lần cắn này cũng là rách da chảy máu.

      Còn chưa kịp hưởng thụ vị ngon của máu kẻ thù lan tràn trong miệng tôi bị đánh ngã vật xuống đất.

      Quả đấm của Hà Truân như là búa sắt, đánh thẳng vào má phải của tôi, ngay lập tức cả khuôn mặt đều tê dại, trong miệng cũng tuôn ra chút máu nóng.

      Mọi thứ trong đầu đều trở nên hỗn loạn, cú đánh kia đánh tất cả thành nước ép trái cây.

      thanh của Hà Truân vang lên bên tai tôi, ong ong: “Tôi nhớ rằng từng với nhiều lần, chỉ có thuận theo tôi mới bị thương tổn.”

      Tôi nổi giận.

      Mặc dù đầu của tôi thực choáng váng, gương mặt của tôi sưng vù, thần trí của tôi còn minh mẫn.

      Nhưng tôi biết tôi thực nổi giận.

      Tôi trách ta đánh tôi, dù sao tôi cũng đập ta trước.

      Nhưng ta ngàn vạn lần nên đánh vào mặt của tôi.

      Đối với phụ nữ, khuôn mặt có tầm quan trọng tương đương với dưa chuột của đàn ông.

      Tôi chỉ cắn vào ngực của Hà Truân, ta lại dám trả thù ở mặt của tôi! ! !

      Chị dâu có thể nhẫn nhịn nhưng trai thể, tôi rơi vào trạng thái điên cuồng rồi, vì thế, tôi làm ra chuyện tiếp theo: tôi chợt nhào tới, giơ móng tay sắc nhọn như vuốt mèo ra, đè Hà Truân đất lần nữa.

      Sau đó, giống như người phụ nữ háo sắc, cố gắng cởi dây lưng của ta ra, rồi liều mạng cởi quần ngụy trang ra, nhắm ngay chỗ nhô ra …. trong quần lót mà cắn tới. (Editor: Chỗ này các tình iu tự hỉu nhỉ? He he!)

      Chẳng lẽ chỉ cho phép ta đánh vào mặt tôi mà cho phép tôi cắn tiểu kê kê của ta?

      đời này thể có chuyện vô lý như vậy được!
      Last edited: 23/11/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53.2:
      Editor: Lieulieu2015

      Tôi nhảy dựng lên như con mèo bị giẫm phải đuôi, bất chấp mạng sống tiếp tục công kích bộ phận quan trọng của Hà Truân .

      Miệng vừa cắn xuống, vì Hà Truân né tránh kịp nên tôi chỉ có thể cắn vào quần lót của ta.

      ta càng lẩn tránh về phía sau, tôi lại càng tiến lên áp sát ta, cứ như vậy, trong lúc giằng co, quần … của ta bị hàm răng của tôi cắn rách miếng vải lớn.

      cách dễ nghe nửa thân dưới của ta chỉ có cái mông là được che kín bởi vải vóc.

      cách khó nghe bộ phận quan trọng ở nửa thân dưới của ta bị lộ hoàn toàn.

      Tôi là người thà, mặc dù Hà Truân là kẻ địch của tôi nhưng tôi lại phải thừa nhận những ưu điểm của ta.

      Ví dụ như, bộ phận quan trọng của Hà Truân, giờ đây, bị phơi bày trước mắt tôi … tôi chỉ có thể đồng ý với câu của bác sĩ con vịt, nó hoàn toàn chính xác: “Nếu như tôi sống ở đây lâu hơn chút, có phải hay phần phía dưới cũng lớn hơn chút?”

      Hùng vĩ, cái kia …. của Hà Truân quả thực là hùng vĩ.

      Tôi nhìn thẳng vào đó.

      Trung Quốc có câu châm ngôn, đầu chữ sắc có đao, trong lúc tôi vì sắc tâm phát tác mà mất hồn quan sát, trong nháy mắt, Hà Truân áp đảo ngược lại tôi.

      chọc giận tôi.”

      Đôi mắt của mãnh thú bỗng nhiên lóe sáng, cánh tay vạm vỡ đè tôi bùn đất, sau đó, cả cơ thể màu đồng như ngọn núi đè tôi xuống.

      ta hôn tôi, mang theo khí thế cho người khác phản kháng.

      Đôi môi của ta cứng rắn hôn tôi cách nóng bỏng, giống như là lấy hòn đá đập vào miệng của tôi, nụ hôn của ta cuồng bạo, ngỗ ngược, kiềm chế được.

      Nụ hôn của người thợ săn!

      Lưỡi của ta cực kì vô lễ, khuấy đảo bốn phía trong miệng của tôi - - tàn sát bừa bãi.

      Hai bàn tay của ta, từ mặt tôi đưa vào trong áo, bao phủ lấy bầu ngực mềm mại, trắng trẻo, trêu chọc, cảm thụ

      Quả , người đàn ông này quá mạnh mẽ.

      Vì vẫn còn thấy đau ở mặt, cơn tức giận của tôi chưa tan hết, nên tôi muốn khép lại hàm răng ngay lập tức, cắn đứt đầu lưỡi của ta.

      Nhưng động tác của Hà Truân nhanh hơn, ta nhanh chóng thu lưỡi lại, ngẩng đầu lên, cách xa tôi.

      “Người phụ nữ chết tiệt này, đúng là con mèo hoang.” ta nhíu chặt lông mày, hình dung tôi như vậy.

      “Như vậy, chính là chim rừng.” Tôi dùng mắt liếc tới bộ phận quan trọng vẫn lộ ra ngoài của ta.

      Mèo ăn thịt chim, tôi thắng rồi!

      Dĩ nhiên, đây là tự tôi nghĩ như vậy.

      Nhưng cách nhìn của Hà Truân là hoàn toàn khác, hơn nữa là rất rất khác.

      Tôi nghe thấy ta : “Mắt của nhìn rồi, đây phải là chim bình thường mà phải là đại điêu - chim đại bàng cực lớn.”

      Nghe xong, tôi rét lạnh trong lòng.

      Dù mèo hoang có lợi hại đến đâu cũng phải là đối thủ của đại điêu - chim đại bàng lớn.

      Nhưng tôi chưa bao giờ biết đến chuyện chịu thua, dù ta là thần điêu tôi cũng quyết chí bắn hạ.

      Lúc này, tôi lại lần nữa há to miệng – đỏ như chậu máu - cắn vào lỗ tai của ta.

      Ánh mắt Hà Truân rất nhanh, ngay lập tức ta lui về phía sau, tôi cũng thuận theo thế tấn công, đè ta lần nữa ở đất, hơn nữa còn tăng thêm sức nặng - - hai chân tôi dạng hai chân ra, ngôn xuống bụng ta, nâng mông lên, cố gắng ngồi xuống mạnh.

      Chính là hận thể đè cho ta lòi ruột ra ngoài.

      Trong lúc mông dùng sức ngồi xuống, đồng thời tay cũng nắm thành nắm đấm, đấm vào mặt của Hà Truân.

      Bởi vì có thâm thù đại hận nên dù có đập nát cái khuôn mặt ngang ngược nhưng hấp dẫn này tôi cũng thấy đau lòng.

      ta đấm vào bụng của tôi, tôi đau đến nỗi đổ mồ hôi hột, co rúc như con tôm mặt đất.

      có phải là đàn ông ? Sao lại đánh phụ nữ chứ?” Tôi cố nhịn cơn đau như dời sông lấp biển, cắn răng tố cáo.

      “Tôi cũng đánh phụ nữ.” Hà Truân ngồi dậy, liếc tôi cái.

      ra, cẩn thận mà , bộ dáng ta bây giờ vô cùng nhếch nhác - - bởi vì vừa mới vừa lăn lộn, mảnh rừng rậm màu đen của nhà ta bị cọng cỏ dại dính lên, gió thổi, run lẩy bẩy.

      Nhưng ngay cả như vậy khí chất vương giả người ta cũng thay đổi, đừng chỉ là bị dính cây cỏ dại ở nơi đó, dù là có bị treo cái cân cũng vẫn uy nghi, hiển hách như thường.
      Last edited: 23/11/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 53.3:
      Editor: Lieulieu2015

      hươu vượn, vậy còn ba phen bốn bận bị tôi làm cho nằm bẹp dí sao?” Tôi nghĩ Hà Truân mở cặp mắt thú dữ ra nhìn tôi mà dối.

      ta đè bẹp tôi, các đồng chí đều nhìn thấy.

      Hà Truân quay mặt lại, hai má siết chặt, làn da màu đồng trơn mịn lướt qua như tơ lụa: “Bởi vì tôi coi là phụ nữ.”

      Ác ! chỉ giày vò cơ thể của tôi mà còn hành hạ tinh thần của tôi nữa, Hà Truân à, lực sát thương của đúng là rất mạnh.

      ta coi tôi là phụ nữ, vậy hai bàn tay gian tà của ta sao còn lưu luyến đến quên đường về bộ ngực cỡ lớn của tôi - - người được coi là phụ nữ?

      mến làm cho bọn chúng trở thành cơ ngực của đàn ông ư?

      Hà Truân à Hà Truân, nên học theo Lý Lý Cát nuôi con chó rồi kết nghĩa huynh đệ với nó luôn !

      Hà Truân cũng thể nghe thấy được mấy lời oán thầm trong lòng tôi.

      Trong mắt của ta, giờ đây, có ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt: “Thế nào? Có muốn tiếp tục ? Dĩ nhiên … Tôi hi vọng sức lực của có thể bền bỉ hơn chút nữa.”

      Giống như bọn trẻ vậy! Chúng đều hi vọng món đồ chơi mà chúng thích bị hỏng cách nhanh chóng như thế!

      Cơn đau ở bụng vẫn lan tràn, như thủy triều ngừng xông lên.

      Hà Truân nể tình tẹo nào, tôi nghĩ, dù là người đàn ông cao to vạm vỡ nếu bị đánh đấm này cũng khó mà chịu được.

      Co ro nằm mặt đất, đôi mắt của tôi bắt đầu tìm kiếm vũ khí thân cận của tôi - - Cục gạch thương.

      Đáng tiếc, trong lúc đánh nhau, cục gạch dấu của tôi bị vứt xa chỗ của tôi tới mấy mét, dù tôi có cắt đứt tứ chi rồi nối lại với nhau cho dài cũng thể với tới được. (Mấy suy nghĩ của chị Hoan quả khác người quá!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Lieulieu2015)

      Tôi đưa tay ra hết mức có thể, ở đất bùn, cố gắng lẳng lặng nắm vật nho .

      Vật thể màu bạc, dưới ánh sáng mặt trời phát ra ánh sáng .

      Chính xác là, vật này vẫn luôn nằm trong túi quần của Hà Truân, lúc nãy bị tôi cố gắng xé nát chiếc quần quân nhân đó nên mới rơi ra ngoài.

      Tuyệt đối phải là súng, nhưng theo tôi, nó có lực sát thương còn mạnh hơn cả súng.

      Tôi lặng lẽ giữ nó trong lòng bàn tay, môi nở nụ cười cợt nhả: “Tôi tôi lại hi vọng bộ phận nào đó của dễ dàng bị bốc cháy.”

      xong, tôi lấy vật đó ra, đưa sát tới mảnh rừng rậm màu đen của Hà Truân, bật cái, “tách tách” tiếng, đá lửa ma sát, ngọn lửa xinh đẹp ra.

      Tự xưng là Đại Điêu sao?

      Được, hôm nay tôi rất vui lòng nướng chín Đại Điêu!!!!

      Đúng vậy, cái vật nho màu bạc kia chính là bật lửa. (Còn tiếp …………….)
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :