1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Phần 2 Điều thứ hai chiến binh vui
      Chương 48


      Có hối hận cũng chẳng còn kịp nữa, nếu vẫn còn lấy danh hiệu Ngân Cơ, chừng vào lúc này tôi vẫn còn lăn lộn xây giấc giường.

      Bây giờ vấn đề quan trọng nhất chính là tìm đường chạy trốn.

      Đợi tới sau khi mặc quần áo chỉnh tề, tôi nhìn bác sĩ con vịt: " tôi thành người có tiền, ?"

      "Phải." Bác sĩ con vịt gật đầu.

      "Sau khi thành người có tiền, tôi nhất định đem hết tiền cho quản lý, về điều này chắc vừa lòng chứ?" Tôi hỏi.

      "Rất vừa lòng." Bác sĩ con vịt là người lòng.

      Có thể làm mà giữ tiền, chỉ có kẻ ngu mới vui.

      " như vậy trong hai chúng ta, tôi là người thể nào gặp chuyện gì được, chích xác là thể rơi vào tay Hà Truân" Tôi đưa tay xoa mặt : "Tưởng Bản Nhai, hay làm vật hy sinh."

      Vừa dứt lời, tôi đẩy cửa sổ ra, giơ chân cái đá xuống .

      Lầu hai, cao lắm, té nặng lắm cũng chỉ não bị chấn động, có gì lớn.

      Bác sĩ con vịt vừa phát có gì đúng, nghe tiếng "Rầm" bị tôi đá rớt vào giữa vòng vay bọn lính.

      Quan sát kỹ, tôi thấy tên Trần mặt chữ Quốc ngồi trong xe.

      Người có tình thành thân thuộc, tôi chúc bọn họ hạnh phúc.

      Bác sĩ con vịt rơi từ cao xuống tạo ra chấn động lớn, căn bản thu hút được chú ý của tất cả mọi người.

      Đó cũng là hiệu quả àm tôi muốn, nhân lúc bọn họ đều tập trung về hướng bác sĩ con vịt, tôi dùng tay chân nhanh chóng bò lên nóc nhà, nằm sấp đó.

      Trời mưa to tầm tả cộng thêm là ban đêm, hiển nhiên ai phát ra vị trí của tôi.

      Bọn họ lục soát trong nhà trọ cũng nghĩ tới được, nhất định cho rằng tôi nấp ở những nơi hẹp, dĩ nhiên chẳng tìm tới đây, đợi khi bọn họ rời , tôi lại len lén chạy đến trốn ở những nơi bọn họ lục soát, bảo đảm thần biết quỷ hay.

      đúng như dự tính của tôi, lính Hà Truân chỉ tim kiếm ở mấy căn phòng trong nhà trọ, tìm được gì: "Báo cáo, lục soát cả tầng cũng tìm được ai."

      Tôi nằm sấp nóc nhà cười đắc ý như tên trộm, lại nghe thấy giọng quen thuộc: "Tôi thấy rồi, ấy ở nóc nhà."

      Đó là giọng của bác sĩ con vịt.

      xui xẻo, tôi bị bán đứng.

      Đèn pha lập tức chiếu về phía tôi, tôi giống như ngôi sao nổi tiếng trước đèn hào quang, ngay cả móng chân cũng bị rọi sáng ràng trước ánh mắt đám người kia.

      bóng người bức lên trước, thân hình cao lớn cường tráng, giọng trầm thấp: "Tôi đếm đến mười, phải lập tức bức xuống đây."

      Hà Truân.

      Giọng của lớn, nhưng mang theo ma lực đặc biệt làm cho người khác tự chủ được phải nghe theo, giọng xuyên qua màn mưa, đánh thắng về phía tôi.

      "Tôi xuống được gì?" nóc nhà hơi trơn, tôi vẫn nằm nguyên vị trí điều kiện với .

      Hà Truân cười nhếch mép tựa người vào chiếc xe quân dụng, mặc đồ rằn ri, cơ thịt rắn chắc màu cổ đồng, đứng chéo chân, ống quần được săn lên, mang đôi ủng quân dụng, nhìn qua dáng vẻ rất thoái mái như chơi.

      " xuống, cũng chẳng kiếm được chỗ tốt nào." Hà Truân : "Nhưng nếu xuống nhận được rất nhiều cái hại."

      "Ví dụ thử xem?" Tôi vừa lau nước mua mặt vừa .

      Bàn chuyện làm ăn phải luôn cẩn thận.

      " ví dụ như bị thương." Giọng Hà Truân vẫn thay đổi, nhưng tôi nghe ra được uy hiếp từ trong đó.

      Tôi còn chưa kịp phản ửng, Hà Truân bắt đầu đếm.

      "" đưa ngón tay lên.

      "Hai" Hai ngón.

      "Ba" Lại thêm ngón nữa.

      Mặc dù dáng vẻ của rất thảnh thơi, thậm chỉ miệng còn có nụ cười mỉm, nhưng tôi vẫn cảm thấy nguy hiểm.

      Tốc độ đếm số của rất nhanh, trong khi tôi còn chưa kịp suy nghĩ điều gì trong đầu, đếm đến chín.

      "Mười." Tiếng đó chậm rãi thoát ra từ trong miệng rồi biến mất, như sợ dây mỏng được tung ra rồi biến mất trong trung.

      Tôi chỉ có thể xin lỗi với , tôi còn chưa quyết định.

      Nhưng vẫn giành xin lỗi tôi trước, bởi vì số "Mười" vừa biến mất, bất chợt cầm khẩu súng tự động liên tục nả dạn về phía tôi.

      Tôi vội vàng cúi người né, thanh nả đạn dồn dập đánh thẳng vào màng nhĩ tôi, những miếng ngối vỡ vụn văn tứ tung, bay vụt qua mặt và cánh tây tôi.

      Lúc này quả như trò chơi địa ngục, lục sát thương quá lớn, căn bản tôi đủ sức chống trả, chỉ ó thể cúi người nằm sát nóc nhà, cố gắng bảo vệ mình.

      Trong đêm mưa, tiếng súng vang rất to, vang vọng vùng trời, giống như bao giờ dừng lại.

      ra chỉ trong khoảng thời gian ngăn hai phút, nhưng theo tôi thấy lại dài như Địa cầu xoay quanh Mặt trời vòng vậy.

      Cuối cùng Hà Truân cũng ngưng bắn.

      Nhưng trước chóp mũi tôi đều là thuốc súng nồng nặc, bên tai vẫn vang lên tiếng súng dồn dập, mặt có dùng nước ấm chảy xuống, tôi biết đó là máu.

      Bây giờ mới biết được cái biệt danh của Hà Truân, quả nhiên nghe bằng thấy.

      Cối xay thịt, cối xay thịt vô địch! ! !

      "Súng trong tay tôi chỉ vài chục viên, nếu như vẫn còn chưa xuống, chẳng còn đơn giản như vậy nữa đâu." Giọng cảm xúc của Hà Truân lại vang lên lần nữa.

      Ừ, trận mưa đạn vừa rồi còn là đơn giản, lần này chắc mang hỏa tiễn đến bắn tôi.

      ", hai, ba. . . . ." Hà Truân hề suy nghĩ liền đếm, xem như phải lấy súng bắn vào da thịt, mà nư chơi trò chơi ăn cơm nho .

      Vị đại ca này mới gọi là lòng dạ sắc đá nè! ! !

      Tôi thề, nếu sau này Hà Bất Hoan tôi phất lên, nhất định trói đứng lại lập lại chuyện y như ngày hôm nay, lấy súng tự động bắn về phía , hơn nữa còn đặc biệt nhắm vào bộ phận quan trọng của , chúng ta thi xem ai ác độc hơn ai! ! !

      "Bảy, tám ,chín. . ." Hà Truân tiếp tục trò chơi của .

      Ai cũng muốn biến thành con chuột cho người khác chơi, Hà Bất Hoan tôi cũng thế.

      Đời người sống chết chẳng quan trọng, lòng bất khuất mới làm nên lịch sử.

      Tôi trốn tránh nữa, đứng thẳng người dậy, nhìn thẳng về phía .

      Ở trước nhiều ánh đèn pha, tôi ưỡng bộ ngực cup D lên, hất cầm kiêu ngạo, dũng cảm nhìn thẳng đến cây súng trong tay . . . lực sát thương còn mạnh hơn cây súng đó.

      Mữa vẫn rơi, gió vẫn thổi, đêm vẫn kéo dài.

      Tôi hít hơi, nghiêm túc câu: "... Làm ơn lấy cái thang đến cho tôi leo xuống."

      Tinh thần bất khuất chiến đấu dũng dĩ nhiên là tốt, nhưng Hà Bất Hoan tôi luôn luôn tin tưởng câu 'Núi xanh còn đó, sợ gì có củi đốt'.

      Hà Truân cất súng, đưa tay hạ xuống ra hiệu cho đàn em tiến lên bắt lấy tôi.

      Hơn nữa, cái tên gian phu vừa mới cùng vận động thân mật kia dám hạm hại tôi.

      Nhìn gương mặt đẹp trai của bác sĩ con vịt, tôi hết sức hối hận khi vận động thân mật bẻ gẫy em trai .

      Như thế giảm biết bao nhiêu phiền phức.

      Tôi xót xa.



      Phần 2: Điều vui thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 49.1
      Editor: Lieulieu2015

      Kết quả của việc tôi và bác sĩ con vịt bán đứng lẫn nhau là lần nữa cả hai cùng bị bắt.
      Việc này chứng minh rằng Duyên phận của tình đêm quả thực quá mỏng.
      mình ta cũng đủ làm tôi sống dở chết dở rồi, còn muốn lập cả hậu cung nữa ư, tôi khinh.
      Lần này bị bắt trở lại, về mặt đối xử có chút khác trước. Cụ thể là, bác sĩ con vịt vẫn ở trong phòng của Tiểu Hắc còn tôi bị giam lỏng trong phòng của Hà Truân.
      lợi hại !” ta đứng hút thuốc ở ban công.
      “So với tôi còn thua xa.” Tôi bị trói tay ngồi giường.
      “Tôi ghét nhất là loại phụ nữ có tính xấu như .” ta nhả khói, từ từ .
      ra , tính tình của ta cũng chẳng khá hơn tẹo nào. Có ai thấy người đàn ông cao to cầm súng bắn người phụ nữ yếu đuối như tôi ?
      Nhưng tôi dám làm ta mất lòng.
      Đầu năm nay, người có súng đều là đại gia cả.
      “Nếu như tôi cho biết ai sai khiến tôi đến giết , liệu rằng có thả tôi hay ?” Tôi hỏi ta cách thận trọng.
      Tại sao tôi cảm thấy vui vẻ mà ngược lại rất buồn? Tôi quyết định hãm hại đối thủ cũ là Phong Nghĩa Bang.
      Ngày trước, Phong Nghĩa Bang thường đối đầu với Thanh Nghĩa Bang, tôi và dì Bích cũng cãi nhau mấy lần với những người phụ nữ của bang chủ bang Phong Nghĩa, lần nào cũng thua.
      Những người phụ nữ này mồm miệng độc địa.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Phần 2: Điều vui thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 49.2

      Editor: Lieulieu2015

      “Nếu tin tức ra có lợi, tôi từ từ trừng phạt .” Hà Truân cảnh báo tôi cách ràng.
      Chẳng lẽ nếu tôi ta lại bắn tôi à?
      Tôi nhanh chóng thừa nhận “ , chính là Phong Nghĩa Bang”
      “Lặp lại lần nữa.” Hà Truân dập tắt điếu thuốc.
      “Bang phái được lợi là Phong Nghĩa Bang.” Tôi nghi ngờ ta nghe bèn tốt bụng lặp lại, ngoài ra còn chi tiết hơn: “Bọn người đó ghen ghét trong tay nắm giữ cả hai vùng biên giới rộng lớn, hơn nữa còn chia cho bọn họ chút xíu lợi lộc nào, hàng năm làm hại bang chủ của bọn họ chỉ kiếm được đủ tiền nuôi ba bà vợ, cho nên họ phái tôi đến giết , nhân cơ hội này gây rối loạn để vơ vét nhiều.”
      Lời dối hiệu quả nhất là thêm cả lời vào nữa, Bang chủ của bọn họ quả nuôi ba bà vợ.
      Hà Truân xoay người lại, hai tay dang ra, cả người tựa lên lan can, chân trái hơi cong nhìn tôi, giọng : “Cho cơ hội cuối cùng.”
      Nhìn qua cũng thấy ta nổi giận, nhưng tôi cảm giác được luồng khí cực lớn đánh về phía tôi, áp bức mỗi tấc da của tôi.
      Hà Truân lời này ràng lắm.
      ta biết ai phái tôi tới, ra với năng lực của ta biết được điều này cũng có gì là khó.
      Cho nên ta hỏi tôi chỉ là để thăm dò xem tôi có ngoan ngoãn nghe theo hay mà thôi.
      đáng tiếc, tôi lại phải là loại phụ nữ mà ta thích.
      Cơ hội cuối cùng tôi quyết định : “… Có thể dùng cơ hội này vào hôm khác hay ?”
      Dĩ nhiên, đáp án là thể được, Hà Truân dùng hành động của ta để cho tôi biết - - ta bước ba bước thành bước dài về phía tôi, đẩy tôi ngã giường.
      Sau đó, nhanh chóng cởi áo rằn ri ra để lộ ra cơ thể hoàn hảo với cơ bắp và những đường cong quyến rũ.
      Sau khi tự mình cởi xong, ta đưa tay xé phăng quần áo của tôi ra.
      Tôi tin chắc rằng, kiếp trước Hà Truân có thù oán với quần áo của tôi.
      “Có lẽ, chỉ có cách duy nhất để thuận theo tôi.” ta như ngọn núi đè tôi xuống.
      Xem ra, ta đúng là tới để “bắn” tôi mà.
      Chỉ là, cái mà ta dùng chính là “súng ” của ta mà thôi.
      Tôi lại thấy buồn nữa rồi. (Còn nữa)


      Phần 2: Điều vui thứ 2 – Chiến binh vui
      Chương 50.1:

      Editor: Lieulieu2015

      Trong lúc “súng ” của Hà Truân chuẩn bị bóp cò tôi hét to: “Trước tiên đừng có kích động, hãy nghe tôi câu thôi.”
      “Cơ hội của qua rồi, bây giờ dù ra ai phái tới cũng quan trọng nữa.” Hà Truân cắt đứt đường lui của tôi.
      Nhưng sao cả, tôi lại lấy xẻng tự mình đào thêm đường lui nữa là được thôi.
      Tôi nhìn ta, hắng giọng, tốt bụng : “ ra tôi muốn … Đúng là … tôi rất hôi.”
      Hà Truân: “………”
      “Tôi bị người của truy đuổi chạy khắp nơi, rồi gặp mưa, bị ngã vào hố bùn, lại còn leo lên nóc nhà, mệt mỏi đến nỗi toàn thân đều hôi thối … tin, ngửi biết.” Tôi cố gắng đưa nách tới gần mũi của ta.
      Chiêu này quả hiệu quả ngoài mong đợi, giây tiếp theo, Hà Truân lập tức đến đứng cạnh giường, cách xa cơ thể của tôi ra.
      Xem ra, đàn ông đều cho rằng người phụ nữ nào cũng đều là Hương phi, ai cũng là người, ai cũng có lúc hôi thối đúng ?
      đáng tiếc, Hà Truân cũng phải là người quá sạch .
      ta lôi tôi dậy, ném vào trong nhà tắm, xả đầy bồn nước nóng rồi ra lệnh: “Tắm rửa sạch cho tôi.”
      Hơn nữa, ta còn , đứng bên cạnh, khoanh tay trước ngực nhìn tôi tắm.
      Những nữ chính khác diễn cảnh nóng, ít ra cởi đồ còn có thể gây ra Scandal, sau đó nổi tiếng, nhưng tôi sao buồn cho được, cởi biết bao nhiêu lần trước mặt Hà Truân mà ngay cả miếng thịt cũng thấy đâu, bây giờ lại còn phải tắm cho ta xem miễn phí nữa chứ.
      Thói đời này, đúng là càng có tiền càng keo kiệt.
      “Trong vòng 20 phút, tắm sạch từ trong ra ngoài, từ xuống dưới cho tôi. Nếu như hết thời gian mà vẫn chưa xong, tự tay tôi tắm cho .”
      Uy hiếp, đúng là uy hiếp nghiêm trọng mà.
      Nếu như ta là Hồng Thiếu Nhu, hoặc là Lý Lý Cát, hoặc là Cảnh Lưu Phái, hoặc là Tưởng Bản Nhai … dù là Lý Bồi Cổ nữa kết cục cái chết của tôi cũng hoàn toàn thay đổi.
      Chỉ tiếc, ta lại là cối xay thịt Hà Truân.
      Chỉ cần ta nhúc nhích ngón tay thôi tôi có thể ngay lập tức bị bắn trăm ngàn vết thương rồi.
      Đương nhiên, tôi có thể lựa chọn đồng quy vu tận cùng ta, thế nhưng cách làm này đáng - - Tại sao tôi phải rời bỏ thế gian phồn hoa, tươi đẹp này cơ chứ? Tôi còn chưa có ăn đủ thịt cơ mà.
      Vì kế hoạch này, nhẫn nại là quốc sách.
      Nhưng nhẫn lại cũng có giới hạn của nó, tôi tuyệt đối để ta giở trò xấu với tôi được.
      Nghĩ tới đây, tôi hạ quyết tâm, hít ngụm khí, nín thở để khí ra ngoài theo đường … ở phía sau. Ở trong nước, phóng ra … quả bom khí.
      Theo Vật lý học, khi khí ở trong nước, nước tạo ra bong bóng bao quanh bọt khí, bọt khí hơn nước nên nhanh chóng nổi lên mặt nước và tan vào trong khí.
      trắng ra : bong bóng bọt khí được tôi sinh ra bằng đường … nhanh chóng bay lên khỏi mặt nước, sau khi phát ra tiếng nổ rất , biến mất tăm.
      Tôi và Hà Truân đều tận mắt chứng kiến quá trình vừa diễn ra.
      im lặng bao trùm cả phòng tắm, rất lâu sau chỉ có hơi nóng ngừng lượn lờ bay lên cao.
      Tôi lên tiếng phá vỡ im lặng này: “Làm phiền cho tôi mượn cái thước tôi muốn đo xem đường kính của quả bóng lúc nãy là bao nhiêu.”
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 50.2
      Editor: Lieulieu2015

      Kết thúc của chuyện này cực kỳ đơn giản: Hà Truân đóng cửa lao ra ngoài, mất luôn.

      Ngược lại, tôi vô cùng bình tĩnh ngồi mình trong phòng tắm.

      Kể từ giờ trở , có lẽ trong sạch của tôi tạm thời có thể giữ gìn.

      Hà Truân nhốt tôi ở trong phòng của Tiểu Hắc nữa mà tặng cả phòng của ta cho tôi.

      Lúc đầu tôi còn ngây thơ và ngu ngốc mà nghĩ rằng ta biết thương hương tiếc ngọc, lỡ để người phụ nữ yếu đuối như tôi phải chịu khổ, nhưng sau này tôi mới biết được từ những binh lính canh giữ tôi, ta : “Chờ ba ngày sau khi mùi hôi thối bay hết hãy thông báo cho tôi.”

      Người ta, Hằng nga mặc dù tiếng ca dứt nhưng dư vẫn còn văng vẳng bên tai ba ngày dứt, còn tôi, sao tôi vui mừng cho được, cái rắm của tôi có khả năng lượn quanh nhà ba ngày tan.

      Sao tôi vui mừng cho được? Tôi đúng là người phụ nữ thú vị số .

      Hằng ngày, ở trong nhà gỗ cũng rất nhàm chán, thời điểm tôi rảnh rỗi quá đến nỗi tóc cũng thẳng ra tôi trêu trọc mấy binh lính canh giữ tôi.

      ra, tôi rất ưu ái mấy thủ hạ của Hà Truân rồi, bọn họ gợi cho tôi nhớ đến mấy mì ăn liền bị tôi hành hạ chết sống lại, sống lại rồi ý thức được mình chưa chết đau khổ tới mức muốn chết lần nữa.

      Vì tôi là người theo chủ nghĩa kinh nghiệm cách sai lầm nên tôi muốn áp dụng những phương pháp hành hạ những mì ăn liền trước kia vào những binh lính này.

      Tôi lại quên mất việc, đây là những binh lính của cối xay thịt, dù thể xay thịt nhưng chắc chặt thịt có vấn đề gì.

      Chỉ thấy bọn họ giơ súng lên, nòng súng nhắm vào tôi, mặt lạnh tanh : “Hà Truân tiên sinh dặn, nếu có hành động gì lập tức tùy thời xử lý.”

      Trong lời này có quá nhiều hàm ý.

      Bọn họ có súng, bọn họ là đại gia, tôi tránh.

      Mang vẻ mặt xám xịt vào phòng, tôi cực kỳ tủi thân.

      theo lời của thế giới đam mĩ, sao tôi vui vẻ làm nhất đế vương công ở bên ngoài, để giờ đây ở trong này bị biến thành tiểu thụ chính cống, là bi thảm!

      Vì e sợ những binh lính có súng ở bên ngoài nên cả ngày tôi đợi ở trong phòng, buồn bực tới nỗi mông cũng bị trĩ mất rồi.

      Chỗ kinh khủng nhất chính là thức ăn ở đây quá tệ.

      Tuy rằng ngày nào cũng có thịt nhưng dù khối lượng thịt có to tới đâu mùi vị của nó cũng rất khó ăn.

      Việc này cũng khó trách, Hà Truân và những binh lính này đều là phàm phu tục tử, những thứ nhắn tinh tế có lẽ phù hợp với sở thích của bọn họ.

      Dù sao nghĩ thoáng hơn chút, mỗi lần bị bắt làm tù nhân còn được cho ăn thịt là tốt lắm rồi.

      Chẳng lẽ còn đòi được hầu hạ như nữ vương ở khách sạn năm sao? Tôi chính là kẻ muốn giết chết lão đại của bọn họ cơ mà.

      Ngày ngày, ăn rồi lại ngủ, ngủ dậy lại ăn, thực là quá lãng phí nguồn nhân lực rồi.

      Tôi đứng ban công, tay nắm lan can bằng gỗ, phía có hoa văn mang phong cách xưa cũ, thô ráp.

      Nhìn ra ngọn núi phía xa chỉ thấy toàn là màu xanh thẫm vậy mà mấy thửa ruộng gần đó lại có màu đỏ ngầu, tôi biết, đó chính là nơi trồng hoa túc trong truyền thuyết.

      đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ, kiêu xa, nhưng cũng đầy tội ác.

      Bao nhiêu người vì nó mà rơi vào địa ngục A Tỳ, chất lỏng của nó chắc chắn là có màu đen rất đậm.

      Nhìn nó, ngàn vạn suy nghĩ trong lòng tôi làm tôi thể kiềm chế được mà cất tiếng hát vang về phía ngọn núi xa xa.

      “Đường núi ở đây mười tám lối rẽ, đường thủy chằng chịt nối tiếp nhau, sơn ca đứng hàng đối hàng, đứng chuỗi đối chuỗi….”

      Hát như vậy cũng làm cho tôi vui vẻ lên nhiều, xem ra tôi tìm ra phương pháp chậm rãi này.

      Kết quả là, ngày nào cũng vậy, sáng, trưa, tối, đúng thời điểm tôi lại ở ban công bắt đầu diễn xướng, hát to thanh vào mây trời.

      Tôi tự thấy mình hát cũng đến nỗi nào thanh vang dội, tràn trề sức sống.

      Chỉ có điều, cứ mỗi lần tôi hát, tượng súng của các binh lính bị cướp cò lại xuất , mà vị trí cướp cò lại trùng hợp hướng về phía tôi.

      kỳ lạ!

      Sau khi hát đến ngày thứ ba, tôi nghe thấy lời đồn: mảng ruộng lớn hoa túc vì nghe tôi hát mà bị khô héo.

      Đúng là tà thuyết mê hoặc người khác, những đóa hoa túc kia phải hoa chỉ chút, cánh hoa rụng chút, cành hoa bị gãy chút thôi sao?

      Có gì ghê gớm đâu. (Còn tiếp ……………..)
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 51.1:

      Tôi cảm thấy việc mình gây ra có gì to tát cả, nhưng Hà Truân lại nghĩ như vậy.

      Cũng dễ hiểu thôi, hoa túc này chính là công cụ hái ra tiền của Hà Truân, làm sao ta có thể để cho tôi phá hoại cách dễ dàng cơ chứ?
      Đợi cho đến ngày quả bom khí của tôi tan biến hoàn toàn, Hà Truân mới trở lại phòng của ta.

      Lúc đó, tôi say sưa ca hát ban công, biết súng của “đứa bé xui xẻo” nào bị bóp cò, bắn thẳng về phía mặt của tôi.

      Tôi nhanh nhẹn, cúi thấp người xuống, mặc dù viên đạn này “ có mắt” nhưng theo tôi, viên đạn này “thay trời hành đạo”, cứ như vậy lao thẳng tới Hà Truân – người đứng phía sau tôi.

      chậm nhưng xảy ra là nhanh, viên đạn nhanh như tia chớp bắn thẳng vào lồng ngực của Hà Truân, máu phun ra xung quanh. ta dám tin mà nhìn vào lồng ngực của chính mình, cơ thể lung lay mấy lần, rồi ngã rầm cái xuống đất. ông trùm buôn lậu ma túy lại bỏ mạng cách lãng xẹt như vậy đấy!

      Dĩ nhiên, nếu như chuyện xảy ra như vậy sau này cũng có những chuyện ngoài ý muốn khác.
      là: nếu như tôi có thể tránh thoát viên đạn kia Hà Truân cũng có thể tránh thoát.

      Viên đạn kia bắn vào phần đầu giường được kê sát tường, kết quả là mãi mãi tạo ra cái lỗ mặt bức tường.

      Tất nhiên, số mạng của chủ nhân viên đạn lạc đó có phần bi thảm - - bị bắt giải tới pháp trường, cởi hết quần áo, bị đánh trăm cái bằng roi tẩm nước muối.

      Hà Truân tức giận phải vì tôi, lý do mà chủ nhân viên đạn lạc đó bị hành hình là vì ta dám bất kính với ngôi nhà gỗ của Hà Truân.

      người khác ác ý , tôi còn đáng tiền bằng mẩu gỗ ở trong phòng này.

      Tôi định mỉa mai Hà Truân rằng ta nên quản lý thủ hạ của mình cho tốt, tránh cho việc những khẩu súng đó lại bị cướp cò lần nữa.

      ngờ, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Hà Truân đánh đòn phủ đầu, ta rút ngay con dao găm phát ra ánh sáng lạnh ở trong giày ra kề vào cổ tôi, ánh mắt đen thâm thúy nhìn tôi chằm chằm, gằn từng chữ, từng câu: “Lần sau, nếu còn dám hát nữa, tôi cắt đứt lưỡi của .”

      ta cách nhàng, thong thả, giống như thanh của biển cả. Cho dù, có chuyện này vào ngày đẹp trời, khi ta bình tĩnh và dịu dàng cũng ai dám nghi ngờ sức mạnh của nó.

      “Nghe ?” Thấy tôi trả lời, ta hỏi lại.

      Tôi rũ mắt xuống nhìn con dao găm ở cổ, do dự lúc, cuối cùng vẫn hỏi ra vấn đề vẫn quanh quẩn trong lòng từ nãy tới giờ: “Đại ca à, xin hỏi có bị bệnh phù chân ?”

      Hà Truân: “ …………….”

      ra tôi cảm thấy vấn đề mình hỏi rất có ý nghĩa và có nội hàm.

      Đàn ông có ai bị hôi chân cơ chứ? Con dao găm này cũng biết nằm trong giày bao nhiêu lâu rồi, bị hôi cũng sao nhưng nếu bị dính nấm chân … Ôi! Cái cổ xinh đẹp, mảnh mai của tôi có phải là sắp gặp chuyện bi thảm rồi ?

      Hà Truân thu dao găm, bỏ lại trong giày, : “Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy cũng đủ rồi chứ?”

      Cảm thấy còn hơi nóng ở cổ, tôi đưa tay lên sờ, phát có sợi tơ máu - - là con dao găm lúc nãy cắt phải.

      Mới hơi nhè kề vào cổ mà có thể làm rách da thịt, đúng là con dao găm của cối xay thịt có khác.

      Nhưng cũng phải lại, Hà Truân đúng là kẻ hiểu bốn chữ “thương hương tiếc ngọc” viết như thế nào.

      Vì vậy, nghe xong câu hỏi của Hà Truân tôi biết ngay mình gặp bi kịch.
      Last edited by a moderator: 23/11/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Phần 2: Điều vui thứ 2 - Chiến binh vui
      Chương 51.2:
      Editor: Lieulieu2015


      Quả nhiên, ta dẫn tôi tới chỗ sâu trong rừng, chỉ vào
      rừng rậm ở phía trước mà : “Cho mười phút, chạy trốn càng xa càng tốt.”

      “Sau mười phút, chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi.

      “Tôi truy đuổi .” Hà Truân cầm lấy súng mà thủ hạ đem tới, đưa họng súng về phía xa, nhưng tôi lại cảm thấy đôi mắt ta cứ nhìn tôi chằm chằm.

      Coi như tôi hiểu, bình thường đại ca Hà Truân săn thỏ, săn hươu, nai chán ngấy nên hôm nay muốn săn người sống là tôi đây.

      Đúng là quá thông minh! Xem ra uống ít rượu.

      Nhìn đường núi gập ghềnh, rừng rậm thấy bầu trời, sờ vết thương cổ, lại ngắm cây súng có sức mạnh cực lớn đó, tôi hạ quyết tâm.

      “Đại ca, nhìn em, gió lạnh, cũng phải mùa thu, cũng chẳng thấy phong cảnh có chút xíu gì gọi là đẹp. Hay là chúng ta hãy trở về phòng mà làm chút chuyện vận động giường được ? Tôi thề! Lần này tôi tuyệt đối phối hợp, làm cho thỏa mãn, sung sướng vô cùng.” Tôi cầu xin.

      Dì Bích từng dạy tôi, vì mạng sống của mình, trinh tiết cũng có thể đánh đổi.

      Hơn nữa, chuyện nam nữ cũng chỉ là quan niệm mà thôi. ta ở hây tôi ở , ra đều là chuyện.

      Nhưng Hà Truân thiếu phụ nữ, cái ta thiếu là món đồ chơi nho , trò chơi thú vị.

      Vì thế, câu trả lời của ta là: “Bắt đầu tính giờ từ bây giờ, giây, hai giây, ba giây….”

      “Nếu tôi , mình vận động, cần làm gì cả, chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi. Như vậy có được hay ?” Vì mạng sống của mình, tôi những là tiểu thụ yếu đuối, mà độ hèn hạ còn tăng luôn hai cấp.

      Dù vậy, nòng súng của Hà Truân cũng có biểu gì là thông cảm cho nỗi khổ tâm của tôi, mắt vẫn nhìn về phía núi xa xa, ta thầm đếm:

      “Bốn giây, năm giây, sáu giây…….”

      tự mình chìm đắm trong trụy lạc nhưng sao tôi vẫn gặp may vậy?

      Thực tức giận, đặt mông ngồi thẳng lên đầu xe, vắt chân chữ ngũ, khoe ra dáng vẻ kinh điển của Nữ Lưu Manh và thái độ “chưa thấy quan tài chưa lệ” (Lợn chết sợ phỏng nước sôi – lời tác giả), tôi : “Hôm nay, chị đây nhất định chạy, xem có thể làm gì được tôi?”

      Thêm nữa, lúc đó, ánh mắt của tôi còn vừa liếc xéo, vừa uy hiếp bủa vây ta.

      Đúng vậy, nếu trò chơi mà chỉ có mình ta chơi còn tôi tham gia, xem ta chơi như thế nào?

      Nhưng mà Hà Truân là ai kia chứ? ta chính là cối xay thịt khổng lồ và mạnh mẽ trong truyền thuyết cơ mà.

      nhàng liếc tôi cái, bình tĩnh chĩa nòng súng về phía chân của tôi, ta bắn phằng phằng phằng….. liên tiếp hơn mười phát súng.

      Tốc độ bắn súng của ta cực nhanh, khi tôi cúi đầu xuống xem chỉ thấy hình dáng bàn chân của tôi được vẽ bằng những viên đạn vừa được bắn ra, mỗi viên đạn chỉ cách chân centimet.

      Thu súng về, ta cũng học theo liếc xéo tôi cái rồi : “Tôi đếm lại từ ba, nếu chạy chân của cũng cần dùng đến nữa.”

      Tôi hít hơi sâu – chóp mũi đầy mùi vị của thuốc súng.

      đợi ta đếm, tôi chạy nhanh vào trong rừng rậm.

      Hà Truân, tiên sư nhà , tôi thể trêu vào tôi lẩn trốn vậy.

      Đế vương công cối xay thịt đúng là khéo chọn thời gian, lúc này là giữa trưa, mặc dù có cành lá che lấp, tránh được bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt nhiệt độ lại quá cao. Tôi giống như là ngồi trong phòng tắm hơi, dù động đậy mồ hôi cũng ra đầy người chứ đừng đến việc chạy thục mạng.

      Sao có thể chạy cơ chứ?

      Hà Truân trước, lát nữa ta mang súng tới bắn chết tôi đó.

      Nhiệt độ trong rừng chỉ cao, khí ẩm thấp, còn rất nhiều loại côn trùng biết tên. Cho dù hết sức tránh né, nhưng tôi cũng bị cắn hơn mười chỗ, ngứa thể chịu được.

      Nhưng tôi có thời gian gãi vì giờ phút này việc có thể làm chỉ là chạy, chạy nhanh.

      Chạy đến nỗi chân mỏi nhừ, cổ họng khát khô, mồ hôi ngấm vào mắt mà vẫn dám dừng lại nghỉ.

      Đến khi thể chạy được nữa mới dám dừng lại, dựa vào gốc cây to mà thở gấp.

      Tim đập nhanh như muốn vỡ ra, cơ thể rung rung, mắt cũng như muốn rơi ra ngoài.

      Cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi mặt đất. Trong lúc vô tình, nghiêng đầu, từ vũng nước bùn bên cạnh nhìn thấy con đỉa to bằng ngón tay cái toàn thân béo tròn, đầy máu hăng say hút máu từ cổ của tôi – chỗ bị Hà Truân dùng dao găm cứa rách.

      Tôi gỡ con đỉa kia xuống, định vứt , nhưng nghĩ lại, sao có thể để cho nó hút máu tôi cách uổng phí như vậy được?

      Vì thế, đập cho nó choáng váng, nhét vào trong túi, chuẩn bị tìm nơi nào đó có đầu đủ ánh nắng mặt trời phơi chín thành đồ ăn vặt.

      Con đỉa này tuy nhưng cũng là thịt mà. (Còn tiếp…………..)
      Last edited by a moderator: 13/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :