1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không thịt không vui - Tát Không Không (THƯỢNG BỘ)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35.2

      Editor: nhok tinh nghịch

      Chẳng phải chỉ là con chim bồ câu có bộ phận sinh dục bằng cái ống nghiệm nhất à? Lại có thể béo múp míp thành như vậy?

      Tôi vừa than vãn thói đời biến ảo vô thường, vừa nghe lén tiếp.

      Lỗ Gia Thành: "Gần đây nghe người phụ nữ tên là Hà Bất Hoan kia ở trong nhà con?"

      Mã Lạp Dư: "Vâng...Lý Bích để ấy vào ở."

      Lỗ Gia Thành: "Rốt cuộc giữ ta lại là loại rắc rối. Về thu thập ngay ."

      Nghe vậy, toàn thân tôi căng cứng, có điều vẫn kiềm chế -- tôi muốn nghe câu trả lời của Mã Lạp Dư.

      Mã Lạp Dư im lặng lát, lên tiếng lần nữa: " ấy chỉ là người quan trọng, hình như cần phải làm như vậy."

      Lỗ Gia Thành: "Nếu ta quan trọng giết cũng căn bản là có chỗ hại gì."

      Mã Lạp Dư lại im lặng lần nữa.

      Lỗ Gia Thành: "Con là lo lắng Lý Bích đau lòng à?"

      Tôi sờ sờ ngực, ngừng thở, ừ, sau lưng có cây đại thụ dì Bích làm chỗ dựa quả nhiên là khác hẳn. Tôi đứng đúng chỗ rồi.

      Mã Lạp Dư trả lời.

      Lỗ Gia Thành: "Nhớ, con căn bản cần tình cảm gì khác!! Con nên nhớ những gì cha . Nếu bởi vì Lý Bích xuất mà khiến con trở nên yếu đuối, vậy chắc chắn cha khiến bà ta biến mất đầu tiên."

      Câu trả lời tuyên bố phỏng đoán của tôi là chính xác.

      Mã Lạp Dư cũng phải đứa trẻ khiến người ghét. cũng là bị người đe dọa, mà người kia lại chính là cha nuôi Lỗ Gia Thành của .

      khi nghe tới cao trào sống lưng tôi chợt lạnh, mà sau lưng cũng truyền tới rất nhiều tiếng "phạch phạc" và tiếng líu ríu.
      Ngoảnh lại, tôi thấy cảnh tượng kinh khủng: Hơn ba mươi con chim bồ câu ngồi xổm đằng sau, dùng ánh mắt đầy thù địch mà nhìn tôi chằm chằm. Mà con cầm đầu chính là con bị tôi dùng cục gạch đe dọa có bộ phận sinh dục bằng cái ống nghiệm nhất kia.
      Mẹ nó, đầu năm nay, chim bồ câu cũng có xã hội đen!!! D~Đ~L~Q~Đ

      Tôi còn còn kịp kêu "á" tiếng, chỉ thấy con chim cầm đầu mở cánh, trong nháy mắt, đàn chim bồ câu bay lên trời, hợp bốn con thành đội ngũ hình vuông.

      Thứ nhất là "k", thứ hai là "i", thứ ba là "l", thứ tư là "l".

      Mục đích ràng cỡ nào! kuu

      Sau khi bày tư thế, bọn chúng lao xuống hết, dùng cái miệng nhọn hoắt chọc về phía tôi.
      Tôi chỉ lo mặt, quên mất dưới chân, cẩn thận liền đạp vào khoảng , "lạch cạch" tiếng, rơi xuống.

      Tôi nương theo vô số hòn ngói và bụi bặm mà rơi vào phòng.

      Cảnh tượng này hẳn rất quan thuộc -- ban đầu ben trong nhà gỗ ở nông thôn, đám chim sẻ gãy cánh rơi xuống như loại mỳ, sau đó bị tôi cho bể đầu.

      Điều này chứng tỏ câu châm ngôn: Ra ngoài trà trộn, sớm muộn cũng phải trả giá.
      Chỗ tôi rơi xuống là ở giữa Lỗ Gia Thành và Mã Lạp Dư.

      Với lần này, tôi rất bất mãn -- khối lượng lớn như vậy mà nện vào người, Hà Bất Hoan tôi có tiền đồ.

      Tuy toàn thân đau đớn nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Lỗ Gia Thành, muốn quá mất mặt. Tôi đứng lên làm ra hành động như người có chuyện gì, phủi phủi bụi người mình, lộ ra nụ cười phức tạp mang theo xa cách mang theo khí thế mang theo can đảm mang theo coi thường mang theo thưởng thức, hơi gật đầu với ông ta: "Ngài Lỗ, ngưỡng mộ lâu."

      Tôi trấn định bình tĩnh như thế, tôi khí thế mạnh mẽ như thế, nếu giảm cảnh mông tôi chạm đất dài hai ba giây căn bản là tôi có thể coi như là tiên tử nhàng hạ xuống.
      Cách ra sân của tôi quả chấn động Mã Lạp Dư và Lỗ Gia Thành. Bởi vì ánh mắt bọn họ nhìn tôi đều dậy sóng -- tựa như miếng ngói vỡ nện vào mặt hồ tĩnh lặng.

      Chị đây quả nhiên phải là người bình thường!!!

      Tôi nghĩ mình quá tầm thường, tới nỗi qua rất lâu sau Mã Lạp Dư mới mở miệng.
      Chỉ có điều, câu là: "Hà Bất Hoan... chảy máu."

      Quả vậy, chỗ trán có cảm giác ấm áp. Tôi vươn tay ra sờ, thấy tay ướt đẫm. Vết thương này như thể ống nước bị bể, máu phun ra ào ạt.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36.1


      biết như thế nào, mà khi vừa tỉnh lại, thân thể chút sức lực, đầu óc choáng váng đến độ còn là mình nữa.

      Tôi che đầu, nhíu mày hỏi: “Tôi mất rất nhiều máu sao?”.

      Trong mắt Mã Lạp Dư lướt qua tia sáng, suy nghĩ chút mới : “Ừ.”

      Tôi để ý, chỉ tiếc là mất quá nhiều máu: thứ mà tôi quý trọng nhất.

      Cứ như vậy, ở đầu tôi lại có thêm vết thương, nhưng ta lại hạ lệnh cho tôi bất cứ nơi nào, phạm vi hoạt động nhiều nhất là 10m² của phòng, nếu phải kéo cửa ra là có thể nhìn thấy sân nhà, chắc chắn tôi sớm nổi điên rồi.

      Thân thể chính là tiền vốn có của bản thân, vì thế, tôi liều cái mạng già này uống canh bổ máu, uống thuốc bổ máu - - dĩ nhiên , trong những nguyên nhân tôi liều mạng như vậy là bên trong có rất nhiều thịt.

      Nhưng khó hiểu là, uống nhiều canh cùng thuốc như vậy mà đầu tôi vẫn còn choáng váng như cũ, sắc mặt tái nhợt - - ràng là triệu chứng thiếu máu. Chẳng lẽ ngày đó chảy máu quá nhiều, tổn thương nguyên khí?

      Chẳng qua Bất Hoan tôi cũng phải là người yếu ớt như vậy, từ đến lớn thân thể tôi đều rất tốt, là người chuyên ăn thịt trộm, tại sao lần này lại khôi phục chậm như vậy?

      Vì muốn tra nguyên nhân, mỗi đêm tôi lặng lẽ chờ đến lúc bọn họ sắp sửa tới bưng chén thuốc nghe chữa trị được vết thương kia đổ - - thuốc ngủ này hiệu quả gây ngủ rất mạnh, uống chưa bao lâu tôi ngủ khò khò, đừng người mạnh như tôi có tri giác, đến người khác cũng còn cảm giác.

      chứng minh, cách làm này là chính xác.

      Ban đêm quả là thời cơ cho ma quỷ xuất động, tôi thành công bắt được hai tên ma đầu.

      Tên ma đầu thứ nhất là người quen, chính là tên bác sĩ “vịt” kia ( vịt ý là trai bao).
      đến đây, tôi thể khen ta câu Thần Thông Quảng Đại (ý là bản lĩnh cao thâm) - - ta chỉ là bác sĩ bệnh viện, còn là bác sĩ gia đình.

      Đồng thời, tôi hoài nghi ta còn kiêm chức Ngưu Lang ( ý trai bao).

      Dĩ nhiên, người tài nhiều vất vả, tôi là loại người lười biếng nên có tư cách gì.

      Nhưng tức giận chính là, ta thế nhưng mỗi buổi tối đều thừa dịp ban đêm lúc tôi ngủ, len lén vào lấy ống nghiệm máu của tôi! ! !

      Ma cà rồng ít nhất cũng quang minh chính đại, ta quả chính là con sâu hút máu ! ! !

      Tôi tên bác sĩ kia sao lại quái dị như vậy, luôn ở lúc tôi ngủ mà đổi băng gạc, ra còn kiêm luôn loại mánh khóe này a! ! !

      Hóa ra là ban ngày ta cho tôi uống thuốc bổ máu giống như uống nước chính là để cho ban đêm ta dễ dàng rút máu tôi giống như bơm nước a?

      Qủa là muốn biến tôi thành máy móc có trí năng tự động đổi lá xanh thành máu.
      Nghĩ đến việc bị ta trộm nhiều ống nghiệm máu như vậy, lòng tôi đau đến nỗi đầu ngón tay tôi đều run rẩy.

      Lúc tôi lật người đứng lên bắt được tên bác sĩ vịt kia, tay trái ta cầm bông gòn lau chùi da của tôi, tay phải cầm kim tiêm chuẩn bị đâm vào mạch máu của tôi, tuyệt đối là bắt được tại trận mà.

      Vì muốn hả giận, tôi kiên quyết đem ta đập đến năng lực phản kháng, tiếp theo kéo áo sơ mi của ta xuống, cũng trừ độc, trực tiếp đem kim tiêm đâm vào trong mạch máu của ta, ra sức rút ba túi máu lớn.

      Sau khi xong chuyện, bởi vì trong lúc mất quá nhiều máu, gương mặt cùng đôi môi của tên bác sĩ vịt đều tái nhợt như tuyết.
      Bất quá vứt bỏ thù hận mà , thời điểm ta suy nhược, càng lộ ra khí chất phong hoa tuyệt đại ma mị.

      Giống như hoa đào trắng trong tuyết, diễm lệ gì sánh kịp, sức quyến rũ vô biên, nếu phải là ngày thường tôi nhìn thấy quá nhiều trai đẹp, sức miễn dịch mạnh, chừng bị mê hoặc đến ngắt xỉu.

      Chỉ thấy ta chống nửa than , áo sơ mi rộng thùng thình mặc người bị tôi kéo xuống, lộ ra hơn nửa vai, bóng loáng phát ra óng ánh, ta cúi thấp đầu, tóc trán giống như đêm tối, mà cặp con ngươi Câu Hồn Nhiếp Phách kia giống như lóe ra ánh sang màu hồng, ta nhìn tôi, khẽ mỉm cười, khóe mắt đuôi long mày lập tức nở rộ như pháo hoa.

      ta vươn đôi tay thon dài ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, đường vân ràng, giống như thanh của ta: “Mới vừa rồi cởi quần áo của tôi, sờ soạng tay của tôi, tổng cộng là nghìn đồng, sau khi chiết khấu là chín trăm chín mươi chín đồng, xé rách cái áo sơ mi hermes , giá mua là tám ngàn, rút ba túi máu lớn, giá trị là năm trăm ngàn, như vậy tổng cộng là chín ngàn bốn trăm chín mươi đồng, nhận chi phiếu, chỉ cần tiền mặt.”

      Tôi hít sâu cái, vươn cái tay như vuốt của mèo, : “Cánh tay của đụng tay của tôi, cần trả hai ngàn đồng, áo sơ mi của là hàng hiệu, lúc xé tương đối tốn sức, tính là chín ngàn đồng, còn có tiền công tôi rút máu , ngàn đồng, cùng với rút máu của tôi, giá trị hai ngàn đồng, tổng cộng là vạn ba ba ngàn đồng, xin trả tiền mặt, đương nhiên cầm thẻ mua hàng ở siêu thị đến bồi thường cũng được, nhưng phải dựa theo lãi suất 0,8%.”

      Con bà nó a, lại có lá gan bảo tôi Bất Hoan lấy tiền ra ngoài, tôi thấy ta là hai quả trứng của ta đều mọc nấm rồi.

      Mặc dù vài ngày trước đây tôi hợp tác với bà chủ siêu thị, kiếm được khoản tiền, nhưng là tôi bất chấp trúng vi khuẩn cay tà ác (virut) nguy hiểm dấn than vào trong vô số địa chỉ trang web đào ra trang web màu xanh lá cây, sau đó lại đau khổ mài mòn phần cứng (hard disk), xuống từng G từng G a. Có bao nhiêu lần, máy vi tính chết sống lại lại chết , vô số mồ hôi và máu, vô số nước mắt chua xót, cho dù tôi có đồng ý máy vi tính với thương tích khắp mình đảm nhiệm chức năng làm đại sứ trao đổi văn hóa Trung Nhật cũng đồng ý.

      Nghe vậy, tên bác sĩ vịt kia cười sáng lạn, cả phòng lập tức rực rỡ: “Chưa từng có người nào có thể chiếm được tiện nghi từ người tôi, là người đầu tiên.”
      Dưa Hấu Đại Vương thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36.2

      Tôi cười, bác sĩ vịt ngài quá khách khí.
      lúc tôi rất hả hê, ta chợt ra tay, hung ác bóp lấy hai cái bánh bao của tôi cái.

      ra bóp cái cũng có gì, từ đạo nghĩa mà , giang hồ, để ý chút chuyện vặt vãnh, từ cá nhân mà , phải tôi cũng thường xuyên bóp cái mông của người ta đó sao?
      Bóp bóp càng to, có gì mà được.

      Nhưng là, ta bóp bóp , sau khi bóp xong cư nhiên quăng ra câu: “Tôi sờ soạng bộ ngực của , dựa theo ba tram vừa rồi tính toán, tổng cộng sáu trăm, nhớ lần sau lúc gặp mặt phải trả lại cho tôi, lặp lại lần nữa, chỉ lấy tiền mặt, nhận, lấy chi phiếu.”

      Lần này, tôi muốn hộc máu, mà là tôi muốn ói ra thận.

      Tên ma đầu còn lại chính là Mã Lạp Dư.

      ngược lại có trộm máu của tôi, chỉ là mỗi đêm dự đoán lúc tôi uống thuốc xong rơi vào mộng đẹp sau đó lén vào phòng của tôi, nằm xuống bên cạnh tôi, làm loại chuyện trong truyền thuyết - - cùng tôi đắp chăn bông chuyện phiếm.
      chính xác là kể chuyện cho tôi nghe.

      Khó trách mỗi ngày khi tôi mở mắt ra luôn luôn cảm thấy lỗ tai mình ông ông , ra đều là do ban tặng a.

      Đều người đàn ông bạo lực gia đình ngày thường đều biểu vô cùng lịch , còn tôi muốn ngày thường bánh bao đều biểu vô cùng lạnh lùng .(bánh bao chỉ những người hiền lành).

      Tôi tổng cộng quan sát ba ngày, trong ba ngày này, mỗi đêm đều ở bên tai tôi liên miên ngừng, ít nhất đều là canh giờ, hơn nữa hơi thở gấp, miệng khô, trà uống, tự nhiên là đến nhà vệ sinh cũng .

      Đúng ra càng giống như là lầm bầm lầu bầu, đều là ít chuyện tình khi còn bé.

      thời gian vui vẻ nhất, chính là thời gian khi còn bé ở chung chổ với dì Bích, mặc dù bởi vì điều kiện kinh tế khó khăn nên rất cực khổ, nhưng dì Bích rất thương , vĩnh viễn cũng cách nào quên được.

      Chẳng qua là sau này bị cơn bệnh nặng, tốt lắm sau, cuộc sống của bọn họ bắt đầu thay đổi - - dì Bích mỗi đêm đều ra ngoài tiếp rượu.

      Bởi vì thân phận của dì Bích, mà bị bạn bè cười nhạo và đánh chửi, nhưng chưa bao giờ trách dì Bích, bởi vì sớm hiểu được ý nghĩa của câu thân bất do kỷ.
      biết, dì Bích làm như vậy chỉ vì để cho mình cùng có thể tiếp tục sống.

      có thể tiếp nhận được, nhưng dì Bích thể tiếp nhận được.

      Ngày ấy, chơi rất vui vẻ ở bên trong sân chơi, tựa sát vào người dì Bích rồi ngủ say, nghĩ như thường ngày, sau khi tỉnh lại nằm ở giường của mình, ngờ, khi mở mắt mình tới cái thế giới khác.

      thế giới có dì Bích.

      Mỗi ngày đều đứng ở tường rào ở nhi viện nhìn ra phía ngoài xa, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của dì Bích, nhưng thất vọng như cỏ hoang, từng tầng đem vùi xuống.

      bắt đầu oán trách dì, bắt đầu hận dì, nhưng vẫn mong muốn có thể nhào vào trong ngực dì khóc to lần.

      Cuộc sống ở nhi viện rất khổ, thiếu cơm thiếu áo, lại thêm vì màu sắc con ngươi của chính mình khác thường nên thường bị bạn bè khi dễ đánh chửi, cho nên từ từ trở nên trầm mặc.

      Ánh mắt của chỉ làm cho bị sĩ nhục, thậm chí thiếu chút nữa cướp mạng sống của - - có người quyết định lấy giác mạc của .

      Cái nhi viện này, ra là bộ máy nuôi dưỡng lớn, chỉ cần có người chọn trúng đứa bé trong bộ máy này, lâu sau, đứa bé đó chết.

      Dĩ nhiên, nguyên nhân chính dẫn đến cái chết đều là vì bệnh mà chết.

      đứa nhi bệnh chết, cũng phải chuyện lớn lao gì, nếu cha mẹ của bọn họ cũng từ bỏ bọn họ, còn ai quan tâm đến bọn họ nữa chứ?

      thực tế, bọn họ được đưa đến cơ cấu chữa bệnh bí mật, tại phòng giải phẫu bọn họ bị giết chết, sau đó lấy ra bộ phận ở người bọn họ, đổi lấy số tiền.

      Khi bị đặt bàn mổ toàn thân đều lạnh lẽo, đèn dùng cho việc giải phẩu giống như mặt trời cực lớn, xuyên qua đầu óc của , thế giới của tất cả đều là ánh nắng mặt trời, chói mắt, nhưng lại chút ấm ấp của ánh nắng mặt trời.

      Khi dao giải phẫu chuẩn bị đụng vào thân thể thanh ngăn cản bọn họ lại.

      Lỗ Thêm Thành, ông cứu Mã Lạp Dư, ông chọn đúng làm con nuôi của mình.

      Bởi vì ánh mắt của , mảnh lạnh lẽo, đối với bất cứ chuyện gì đều hờ hững, có người nào, tình cảm gì có thể rung chuyển được .

      Đây là sát thủ có sẵn tố chất - - cặp mắt chút cảm tình.

      Lỗ Thêm Thành chọn trúng , nhận làm con nuôi, vun đấp , để cho làm việc vì ông.

      Những thứ huấn luyện kia đều tàn khốc, máu tanh, vô tình, trong nhiều năm khi huấn luyện, trở thành công cụ giết người, Lỗ Thêm Thành sai làm cái gì, làm cái đó.

      Giống như Lỗ Thêm Thành thường , mạng sống của , là do ông ban cho.
      Nguyện vọng của Lỗ Thêm Thành là tiêu diệt Lý Phong, vì lý do đó ông cố gắng cả đời, ông còn sống đến bây giờ là vì muốn hoàn thành nguyện vọng này.

      Lỗ Thêm Thành quả làm được.

      Đúng như tôi nghĩ, bởi vì khi người có thù hận trong người, thù hận cũng khắc lên xương tủy và dây thần kinh chỉ đợi đến ngày báo thù .

      đội trời chung cho nên rất đáng sợ, phải bởi vì võ công của ông giỏi hay , mà bởi vì tinh thần của ông.
      Dưa Hấu Đại Vương thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 37.1

      Chuyện cũng có gì lớn, dù sao mọi người đều lăn lộn giang hồ, bắn đạn và trúng đạn là chuyện hết sức bình thường.

      Nhưng biết là bọn họ cố ý hay vô ý, trong đám người mở cửa lao ra có mấy người chỉ mặc mỗi cái quần lót, hơn nữa còn bò sát người, có thể nhìn thấy được hình dạng của lạp xưởng rất ràng.

      Mắt của tôi có chút hơi mơ hồ mờ, thiếu suýt chút nữa là bị trúng đạn rồi.

      Bà chủ phu nhân quá gian ác, lại dùng thịt tới hấp dẫn dụ dỗ tôi!!!

      hành động làm tôi tức giận, tức giận khiến tinh thần tôi tăng vọt, trong nháy mắt ngay lập tức mắt tôi còn trở ngại, chân chạy nhanh hơn.

      Cảm ơn Lý Lý Cát ban tặng, tốc độ phản ứng của tôi nhanh hơn người thường, cho nên mặc dù rất nhiều đạn, sau khi tôi tránh bên trái né bên phải trước cúi xuống sau khom lưng, cuối cùng có bị trúng đạn.

      Chỉ là có điều. . . Eo có chút hơi đau.

      Cuối cùng, tôi cũng được tới phòng của Lỗ Gia Thành, dùng sức dằn co đẩy cửa ra vào cố đẩy mạnh cửa, “Rầm” tiếng, cuối cùng tiến vào quyết chiến.

      Như nghênh đón tôi, hơn mười sát thủ xếp thành ba hàng ngăn ở trước mặt tôi, mà đúng lúc Lỗ Gia Thành vừa đúng lúc ngồi chỉnh tề phía sau bọn họ nhàn rỗi uống trà .

      Đúng lúc này, những người sau lưng cũng đuổi tới, trò chơi “Bắt lấy Bắt Hoan sao vây quét” đến đây là kết thúc.

      “Nha đầu, cho rằng có thể muốn làm làm ở địa bàn của tôi sao?”.Lỗ Gia Thành hỏi, giọng có chút hơi già dặn.

      Thực ra nhìn dáng vẻ của ông, chỉ ở tuổi trung niên, gương mặt mang máng còn giữ lại chút khôi ngô lúc còn trẻ, đáng tiếc bị thù hận sâu đậm làm cho u sầu.

      “Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ như vậy”.Tôi .

      “Ngươi muốn mình ngựa tới giết ta, là nghé con sợ cọp mà.”Ông vừa dứt lời xong, bưng nước trà lên uống.

      “Tôi cũng phải tới để giết ông”.lời Tôi còn so với vàng 24k : “Tôi chỉ muốn tới biểu diễn công phu của mình cho ông xem”.

      “Nhưng tôi trả tiền thưởng thức”. Lỗ Gia Thành đúng là keo kẹt.

      Mà tôi tin: “, ông trả.”

      “Tại sao lại chắc chắn như vậy?”. Ông nhấc mí mắt lên, lộ ra chút ánh sáng.

      "Ở mỗi chỗ trong căn phòng này đều bố trí vệ sĩ, chứng tỏ ông rất cẩn thận, hơn là ông sợ chết." Tôi phân tích.

      "Là người ai chẳng sợ chết." Lỗ Gia Thành nhìn tôi, từ khe hở giữa những thân thể bọn cận vệ trước mặt.

      "Nhưng tôi sợ." Tôi nhìn thẳng vào mắt của ông, nhắc lại lần nữa: "Tôi sợ chết."

      "Tại sao sợ?" Ông hỏi.

      "Bởi vì tôi có gì vướng bận, tôi còn người thân nào đời nữa." Tôi

      " Rốt cuộc muốn gì?" Lỗ Gia Thành muốn tiếp tục dài dòng nữa, cũng có thể , ông bắt đầu cảm thấy hứng thú với mục đích đến đây của tôi.

      Ông vung tay lên, ba hàng vệ sĩ làm bức tường người bảo vệ ông liền tránh ra.

      " Cuối cùng là muốn làm cái gì?" Ông hỏi.

      "Tôi muốn làm vệ sĩ của ông." Tôi thẳng thắn trả lời.

      Lỗ Gia Thành đoán chừng cũng xem ít phim truyền hình, sau khi nghe câu trả lời này, lập tức cười phá lên "Ha ha ha ha ha".

      Cười cười , đợi lát nữa cười đến cơ tim tắc nghẽn chết đến phiên tôi cười.

      Dù sao cười cũng rất phí sức lực, bao lâu, ông ngừng lại, cặp mắt kia trực tiếp nhìn về phía tôi, tựa như con chim Ưng nhào xuống săn mồi từ trong màn đêm :" có cảm thấy mình quá mức ngạo mạng à? cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là người phụ nữ."

      Cmn mà, có bản lãnh tới hội liên hiệp bảo vệ phụ nữ trẻ em mà những lời này hé, người phụ nữ ở trong nhà cầm cây lau nhà đập chết ông giống như dễ dàng đập chết Tiểu Cường.

      Nhưng tôi lập tức lấy lại bình tĩnh: "Cũng bởi vì tôi là nữ nhân, kẻ địch cảnh giác, đoán như thế nào cũng đoán được tôi là vệ sĩ của ông."

      "Nhưng nghĩ mình có năng lực đảm nhiệm chức vị này sao?" Trong mắt ông có chút sắc bén, móng nhọn còn rục rịch ngóc đầu dậy.

      " Mới vừa rồi ông cũng nhìn thấy năng lực của tôi rồi còn gì." đoạn đường hành lang quả chính là Quỷ Môn quan mà.

      , so Quỷ Môn quan càng sâu hơn- - những tiểu quỷ kia ít nhất người ta lộ quần lót.

      "Mặc dù tệ, nhưng tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ." Chim Ưng trong mắt Gia Thành vội vỗ cánh.

      "Vậy như thế này sao?"

      Hai mắt tôi chợt trở nên lạnh lùng, tay duỗi thẳng ra, lập tức cướp lấy sung từ tay của vệ sĩ kế bên tôi, tiếp đó chân bước từng bước dài, giơ súng chạy thẳng tới Lỗ Gia Thành.

      Cũng may tôi có cầm súng, tất cả đều cầm súng, cho nên mọi người đều biết tôi muốn đánh lén Lỗ Gia Thành.

      Chỉ là tốc độ của tôi quá nhanh, lúc tôi sắp chạy đến bọn họ mới phản ứng.

      Sát thủ là loại người nào hả, đợi phản ứng nổ súng rồi.

      Bên trái người tôi , tránh được 4 viên đạn, phía bên phải người, tránh được 4 viên đạn, khom người xuống, tránh được 4 viên đạn, cúi người xuống. . . . . . xong, khi cúi, đạn là những thứ có mắt liền hướng về phía Lỗ Gia Thành mà bay đến.

      Tôi rốt cuộc hiểu , vừa rồi trong lòng những sát thủ kia có chút nóng nảy - - Lỗ Gia Thành tương lai là lão đại của tôi nếu chết rồi, người nào phát tiền lương cho tôi đây?

      Tôi lập tức chạy tới, trước giây lúc đạn sắp bắn tới mặt Lỗ Gia Thành, tôi đẩy ông ra.

      Sau tôi lại biết chứ, ra có tôi, bản thân Lỗ Gia Thành cũng có thể tránh được viên đạn được bắn ra kia - - Xe lăn của ông là đặc chế, bình thường lên dốc xuống dốc cũng cần người giúp đỡ, tự động làm, gặp phải đáy nước còn có thể biến thành hình thuyền nổi lên, ngoài ra, còn có dấu máy vi tính bỏ túi, hệ thống GPS định vị, nghe nhạc xem phim lên mạng tìm em chuyện phiếm đều được, đại nhất là, có súng tự động mười phần sức mạnh, lần trăm phát, tuyệt đối có thể đem người bắn thành con nhím, quả chính là Bạo Vũ Lê Hoa Châm phiên bản đại.

      Có lúc tôi luôn hoài nghi xe lăn này có phải là kình thiên trụ biến thành hay .

      Xe lăn như vậy, muốn tránh được viên đạn nho thành vấn đề.

      Nhưng Lỗ Gia Thành có tránh ra, ông muốn xem thử năng lực của tôi.

      Mà tôi, cũng muốn để cho ông thất vọng.

      ra nghĩ lại chuyện vừa rồi, tôi vô cùng hối hận - - ràng nếu lúc đó để cho ông chết , dì Bích và Mã Lạp Dư phải mẹ con liền đoàn tụ rồi sao?

      Xem ra tôi quả nhiên là bị tên bác sĩ vịt kia rút quá nhiều máu nên đầu óc bị hư rồi.

      Lỗ Gia Thành cũng ngu ngốc, ông biết tôi nhất định phải vì nhàm chán mới chạy tới muốn làm vệ sĩ bên cạnh ông, cho nên ngay từ đầu, ông liền hỏi tôi đến cuối cùng là muốn gì.

      Đáp án của tôi rất đơn giản: Để Mã Lạp Dư và dì Bích có thể mẹ con đoàn tụ.

      Lỗ Gia Thành cũng có trả lời là đồng ý hay , chỉ im lặng cười.

      " vật đổi vật, rất công bằng." Tôi .

      "Nhưng nó là do tay tôi bồi dưỡng lên." Mắt Lỗ Gia Thành nhìn ly trà trong tay, mí mắt ông giống như màn khối sân khấu, luôn giấu suy nghĩ trong lòng.

      "Ông chẳng qua là sợ sau khi ấy nhận dì Bích, độ trung thành đối với ông giảm xuống." Tôi : "Nhưng bây giờ, mặc dù bề ngoài của ấy rất lạnh lùng, nhưng mà giờ phút này trong lòng bắt đầu dao động, người như vậy, ông cũng muốn. Hơn nữa, coi như ông giết dì Bích, ấy cũng trở về con người trước kia được."

      “Đúng vậy, chính xác là tôi muốn người gì tôi mà trung thành đến chết." Trước mắt Lỗ Gia Thành màn sân khấu chậm chạp dâng lên: "Nhưng, là hạng người như vậy sao?"

      "Việc đời luôn khó đoán, năng lực của người vì ông trung thành đến chết đều mạnh, giống như vừa rồi những người vệ sĩ kia, nhiều người như vậy cũng thể ngăn tôi lại, như vậy xem ra, trung thành đến chết cũng có tác dụng gì to lớn." Tôi nhún nhún vai.

      ngược lại rất sảng khoái, nhưng quên mất chuyện - - những vệ sĩ kia vẫn còn ở trong phòng.

      Nhất thời, hơn mười ánh mắt nóng bỏng "vèo vèo vèo" bắn về phía tôi, tôi đây Countess Dnacula Ngân Cơ nhất thời biến thành gà nướng.
      Lỗ Gia Thành chậm thanh hỏi " có thể bảo đảm cái gì chứ?"

      Tôi dùng giọng thành khẩn từ lúc chào đời tới nay : "Tôi thể cam đoan gì ông mà trung thành đến chết, nhưng có thể cam đoan phản bội ông."

      Đây là tôi dùng lợi ích lớn nhất có thể để trao đổi rồi đó.

      Đối diện với con mắt thu lại của Lỗ Gia Thành, toàn thân mỗi lỗ chân lông đều cảm giác khác thường cũng làm cho tôi cảm thấy tầm mắt tinh tường của ông dò xét người tôi.
      Last edited by a moderator: 12/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37.2

      Hồi lâu, ông ra chữ mà có thể làm thay đổi cuộc đời của dì Bích và Mã Lạp Dư: "Tốt."

      Sau đó, ông còn ra câu làm thay đổi cuộc đời của tôi: "Chỉ là trước tiên, tôi có điều kiện."

      Lời làm thay đổi cả rừng cây, nghiệp có tam căn, thứ nhất chính là báo, kiếp này bài tập kiếp này phải báo ứng.

      Tôi rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa của câu này: Đời này tôi ăn nhiều thịt như vậy, cho nên nhất định cuối cùng cũng trở thành thịt treo chết.

      Đúng vậy, điều kiện của Lỗ Gia Thành chính là: Phái tôi gặp Hà Truân, đem đầu của ông ấy về.


      Tôi nhất thời khó có thể lý giải, tại sao tự động dùng Converter dịch chuyển, ở ngoài có câu là như thế này: cối xay thịt Hà Truân, bị chém thành khối cắt thành con lại bị xoắn thành thịt vụn.

      Hà Truân nham hiểm độc ác xảo nguyệt hèn hạ, từ chuyện văn kiện lần trước ở du thuyền 丵 liền có thể thấy được.

      Tôi như vậy, lương thiện, như thế nào là đối thủ của ông được?

      "Khi đem đầu người mang về tôi tự nhiên đồng ý cầu của ." Lỗ Gia Thành hứa hẹn.

      Tôi cảm thấy được ông già này đầu óc bị lại rồi, tôi Bất Hoan tới ràng là muốn ông đồng ý cho tôi làm vệ sĩ của ông, vậy mà ông lại cố tình muốn phái tôi làm nữ gián điệp.

      Nhưng mà bây giờ người có việc cần cầu chính là tôi, có tư cách điều kiện. Bất đắc dĩ, chỉ có đồng ý. Ít nhất còn có tia hi vọng.

      Thôi, vừa vừa nhìn, chừng thấy Hà Truân phía trước tôi liền sợ đến chân nhũn ra rồi chạy trở về.

      Cứ như vậy, tôi đồng ý rồi.

      Dĩ nhiên, trước khi đồng ý, có cảm giác vinh dự vẻ vang của việc xả thân cầu người, cảm giác toàn thân mình từ xuống đều là vàng lấp lánh, lần nữa chạy đến nhìn Mã Lạp phút.

      "Ai cho em xen vào việc của người khác?" Hai mắt lạnh lẽo.

      Tôi miệng mở rộng, rơi vào á khẩu trả lời được tình huống lúng túng này.

      "Mình về nhà, tôi thay em xin lỗi cha nuôi." Mã Lạp Dư chuẩn bị đuổi tôi ra nhà họ Lỗ.

      "Đây là tự tôi lựa chọn, có quyền can thiệp." Tôi nắm lấy cửa phòng chết cũng buông.

      "Chuyện của tôi cần em quan tâm." Giọng càng thêm lạnh lùng.

      " ra , tôi là vì dì Bích." Tôi cảm thấy Mã Lạp Dư có chút tự mình đa tình.

      gầm : "Nếu em xảy ra chuyện gì phải làm sao?"

      Những lời này chao đảo lung lay trung, rơi xuống khác thường thành mảnh vụn, trong nháy mắt hai người chúng ta có chút trầm mặc.

      Mã Lạp Dư sửng sốt chút, rồi tiếp: "Ý là, bà cũng muốn nhìn thấy em xảy ra chuyện gì."

      "Mà tôi cũng muốn nhìn thấy dì buồn bực vui." Tôi thức thời lựa chọn quên những khác thường vừa rồi.

      " Hà Truân là người cực kì đáng sợ, dù là cha nội cũng phải là đối thủ của , em căn bản là chịu chết." Mã Lạp Dư cứng rắn được bắt đầu dùng mềm rồi.

      "Tôi hiểu , tôi cũng chỉ là muốn xem thử chút." Tôi vỗ vỗ bờ vai của : "Tôi Bất Hoan cái khác được, nhưng bản lĩnh giữ mạng vẫn rất thông thạo, yên tâm , tôi tự có chừng mực, thực nếu được tôi chủ động từ bỏ, trở về."

      Khi đụng vào bả vai thân thể Mã Lạp Dư cứng ngắc, con ngươi màu xanh dương xám nhìn về nơi khác: "Em nên chăm sóc bản thân cho tốt."

      xong, xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng của , trong lòng của tôi có chút lạnh nhạt có chút đau buồn- - vừa rồi thừa dịp vỗ vỗ bả vai Tiểu Bạch đáng sắc đệm giống như sai lệch điểm, đáng tiếc.

      Ừ. Về sau phải luyện tập nhiều hơn.

      Mặc dù phát bả vai gì sau đó, mặt của Mã Lạp Dư lại lần nữa vì bảy độ gian đánh lần quảng cáo, bất quá vẫn đủ ý tứ, ngăn cản được tình huống của tôi , lại nhìn về phía Lỗ Gia Thành chờ lệnh muốn với tôi hoàn thành cái nhiệm vụ thể nào hoàn thành này.

      Mã Lạp Dư đúng là em.

      Nhưng đáp án của Lỗ Gia Thành là cho phép.

      Thứ nhất, phải ở lại nơi này đề phòng Bang Thanh Nghĩa tấn công, thứ hai, Hà Truân biết Mã Lạp Dư, tất nhiên càng phòng bị.

      để cho Mã Lạp Dư , tôi có thể hiểu, nhưng chuẩn bị lại phái bác sĩ vịt có tính cứng rắn kia theo, tôi đến chết cũng thể lý giải .

      "Khi nguy hiểm cậu ta có thể giúp đỡ ." Đây là câu trả lời của Lỗ Gia Thành .

      Giúp đỡ? nghĩ tới hút máu của tôi liền cám ơn trời đất lạy Phật Quan rồi.

      Chỉ là mệnh lệnh của lão đại ban xuống, khó hơn nữa cũng đành nhắm mắt chấp nhận.

      Tôi chỉ có thể cùng bác sĩ vịt kia cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm đó.

      Đoạn đường này tới đó là cực kỳ khổ cực, đầu tiên là ngồi máy bay đến Vân Nam, sau đó mới ngồi xe hơi đến biên giới Miến Điện, đường núi gập ghềnh, núi cao tung hoành, con sông lần lượt thay đổi, ba hồn bảy vía của tôi cũng bị điên đến 60%.

      Bác sĩ vịt mỗi ngày trong lúc rãnh rỗi, pha trà táo cho tôi uống, rất là ân cần.

      Thấy tốt bụng như thế, độ thiện cảm của tôi đối với cũng từ từ tăng lên mấy bậc thang.

      Nhưng khi ngày nào đó trong lúc vô tình hỏi tại sao mỗi ngày đều pha trà cho tôi uống khóe miệng từ từ cong lên nụ cười: "Bởi vì, trà táo rất bổ máu."

      giây kế tiếp, tôi liền đem trà táo bổ máu trong miệng toàn bộ phun lên mặt của .

      Từ hôm đó trở , tôi ngay cả ngủ cũng yên ổn, luôn mơ thấy bác sĩ vịt biến thành người có hình dạng con muỗi lớn ngồi ở bên cạnh tôi, sau đó dùng châm bén nhọn đâm vào trái tim của tôi, bắt đầu ừng ực ừng ực hút máu.

      Mỗi lần tỉnh lại đầu đổ đầy mồ hôi, thở hồng hộc, biết còn tưởng rằng tôi cùng make love (ý chuyện giường) vừa xong sao.

      Như vậy danh tiếng băng thanh ngọc khiết của tôi còn đâu nữa! ! !

      Càng chạy càng oi bức ẩm ướt, quần áo sạch mới vừa mặc vào chưa tới phút, bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, bám vào da, khó chịu giống như là vô số côn trùng khẽ cắn.

      Trước ngực tôi là hai bánh bao lớn mỗi ngày đều bị áo ngực bao trùm, giống như là đặt ở lồng hấp ở trong, sống sờ sờ chưng ra tầng dầu, cúp D này vẫn làm kiêu ngạo cũng nhanh có nguy cơ biến thành cúp C rồi.

      Cực kỳ hỏng bét, tại loại khí hậu này này mà ra , những lông mao bên cạnh hai đậu đỏ của tôi lại mọc dài ra! ! !

      Mặc dù kịp thời lén nhổ rồi, nhưng cái này đối với tôi là đả kích có tính chất huỷ diệt, tôi thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có phải cùng người các chị dính người mang cố rồi.

      Vì phòng ngừa chuyện này xảy ra lần nữa, tôi chỉ có thể cởi áo ngực ra.

      còn trói buộc, quả nhiên là vô cùng thoải mái.

      Nhưng tôi chắc hai đậu đỏ, ở trong áo T- shirt mỏng rục rịch ngóc đầu dậy, hoàn toàn có thể bị người khác nhìn thấy rất ràng hình dáng gì.

      Lúc tôi làm việc này, chính là lúc bác sĩ vịt ngồi ở bên cạnh tôi .

      Từ sau khi tôi cởi áo ngực ra, liền buông tạp chí xuống, dù bận vẫn ung dung dựa vào cửa xe quan sát tôi, nụ cười mặt làm cho người ta cực kì chán ghét.

      thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa, tôi liền dơ tay lên, tôi liền lấy ba tờ giấy lớn ở trong túi nhét vào miệng .

      dùng ánh mắt cầu tôi giải thích hành vi của mình vừa làm, mà lời giải thích của tôi chính là: "Chỗ này bán thịt, hợp pháp hợp lý."

      Chẳng lẽ còn để bị nhìn nữa?

      Vậy cũng quá lẽ trời.

      Nhưng sở dĩ gọi bác sĩ vịt, cũng là có ý nghĩa sâu sắc bên trong.

      Chỉ thấy chút hoang mang, nóng nảy vội, di chuyển lay động mà đem dây kéo gara nhà mình kéo xuống, nhất thời, cảnh xuân ra.

      Tôi “A” tiếng, thể ngờ lại học theo Chu đệ đệ mặc quần lót! ! !

      ra tôi rất biết phương hướng , chỉ nhìn hai mắt, nhưng mà chính là chỗ hai mắt nhìn này, ngược lại làm cho tôi tổn thất bó to tiền mặt - - bác sĩ vịt lẽ đúng là hợp lý hợp tình cướp .

      Giải thích của là:"Tôi chỉ nhìn hai cái, nhìn tới ba của tôi, giá tiền đương nhiên cao hơn."

      Đối với lần này tôi thể hiểu: Ai biểu đàn ông mấy người tùy tiện có thêm cái thứ ba dài kia làm chi?

      Nếu như là bình thường, đoán chừng tôi cùng tranh luật tới cùng nhưng mà giờ phút này cực nóng làm cho tôi đến thở còn kịp, cả người bủn rủn sức lực, chỉ có thể mặc cho bắt nạt.

      Nhiệt độ cực nóng làm cho đầu óc tôi cũng sắp choáng váng, vì vậy tôi mới chủ động trò chuyện với để giết thời gian.

      "Tại sao phải làm cái chuyện nguy hiểm này? Là bị Lỗ Gia Thành ép sao?"

      ", tôi tự nguyện."

      "Vì tiền?"

      "Thông minh, Lỗ Gia Thành giao cho tôi nửa tiền đặt cọc, nếu muốn lấy nửa còn lại, phải chờ tới khi giúp đỡ lấy được đầu của Hà Truân mới có thể đưa cho tôi."

      "Chỉ cần có tiền, tất cả chuyện gì cũng làm?"

      " sai"

      "Tại sao Lỗ Gia Thành hận Hà Truân như vậy?"

      "Có rất nhiều người đều hận ông ta, hơn nữa còn vừa hận vừa sợ."

      "Ông ta rốt cuộc là người như thế nào?"

      " vị thần bí Trùm Ma Túy, tướng mạo của ông, chỗ ở, số tuổi, có rất ít người biết được."

      " lần này chúng ta thành công sao?"

      "Dĩ nhiên."

      "Tại sao khẳng định như vậy?"

      "Bởi vì gương mặt của , đại phú đại quý, chắc chết, đây cũng là trong những nguyên nhân lý tôi quyết định theo ."

      Đại phú đại quý, tôi đem suy nghĩ này đảo lộn mấy lần trong lòng.

      Khi tôi sắp giàu có, chuyện thứ nhất tôi làm chính là xây dựng phòng tất cả đều là thịt, sau đó mỗi ngày đều ở bên trong ăn uống.

      Hà Truân là trong những boss lớn, thần long thấy đầu thấy đuôi , ông đến cuối cùng ở nơi nào, chúng ta cũng biết được
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      iruka kawaii thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :